Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn
|
|
"Làm thêm giờ?" Lạc Tích Tuyết thay xong quần áo, giật mình đi ra ngoài.Mặt Lạc Thiên Uy tỉnh bơ gật đầu, nhìn trên mặt không có chỗ nào là không đúng:"Ừ, có chuyện gì quan trọng sao?""Nhưng..."Đôi mày thanh tú của Lạc Tích Tuyết nhíu lại, vẻ mặt có chút mâu thuẫn.Cô vừa rồi đã đồng ý với anh Vũ Trạch là tối nay sẽ gặp hắn, chẳng lẽ vì để em trai thích ứng với công việc mà thất hứa với anh ấy hay sao?"Buổi tối chị còn phải viết luận văn, nếu không có chuyện gì quan trọng thì sau khi tan việc chị sẽ về". Cô do dự trong chốc lát quyết định nói. Dù sao ở công ty không phải chỉ có mình cô mới giúp được hắn, huống chi cha giao công ty cho hắn nếu cô tham dự nhiều quá cũng không tránh việc rướt lấy phiền phức."Sau khi tan việc, cô ở ngay cổng công ty chờ tôi" lạc Thiên Uy giống như là không có nghe lời cô nói, thanh âm trầm thấp không cho phép cự tuyệt, xoay người rời khỏi phòng làm việc của cô."Thiên Uy" Lạc Tích Tuyết sửng sốt, vừa định mở miệng gọi hắn lại nhưng bóng lưng hắn đã đi tới cửa phòng.Cô chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài không có biện pháp đối với đứa em trai bá đạo này của mình, cô chỉ còn cách thất hẹn với anh Vũ Trạch thooi.Thư ký của Lạc Thiên Uy làm cho hắn ly cà phê nhưng hắn không thích, cô chỉ có thể tự mình làm và đem qua văn phòng cho hắn. Cô nghĩ hắn muốn cô pha cà phê cho hắn uồng chủ yếu để cô biết rõ địa vị của cô tại công ty này thôi.Tuy cha thương yêu hắn đem toàn bộ công ty giao cho hắn nhưng dù sao hắn cũng không phải con của vợ chính thức sinh ra nên không tránh khỏi sự phản đối từ các thành viên trong ban Hội Đồng Quản Trị, vẫn có số đông ủng hộ cô.Cô cũng không có ý định cùng hắn tranh giành gia sản, dù sao không phải cùng một mẹ sinh ra nên việc có tình cảm chi em thật sự cũng rất khó.Trước giờ tan việc mười phút, Tiếu Vũ Trạch rất đúng giờ nhắn tin cho cô "Tích Tuyết, anh đang ở công ty của em, em tan việc chưa?"Cô đọc xong tin nhắn thấy ấm áp vô cùng. Anh Vũ Trạch nghĩ cô đang làm việc nên không muốn phiền đến cô nên chỉ có thể nhắn tin, điều này làm cô cảm thấy sự quan tâm của anh ấy.Nhưng sau đó cô lại cảm thấy áy náy vì phải từ chối lời mời của hắn sẽ làm hắn thất vọng.Vì muốn trấn an bạn trai nên Tích Tuyết chạy xuống lầu gặp hắn nói rõ ràng. Tay cô sờ di động nói vào đó mẫy chữ:"Em xuống ngay"Ra khỏi cổng công ty, cô hướng mắt về phía chiếc xe đậu bên đường. Mỗi lần Tiêu Trạch Vũ tới đón cô đều đậu xe ngay bên đường chờ cô ra, lần này cũng không ngoại lệ.Tua vào xe, Tiếu Vũ Trạch mặc trên mình cái áo T-shirt màu xanh dương, gương mặt tuấn tú hoàn mỹ dưới ánh sáng mặt trời, thân hình cao lớn càng thêm chói mắt, khiến không ít các cô gái bên đường quay đầu lại nhìn.Chỉ la trong mắt của hắn từ trước cho tới bây giờ chỉ có mình Lạc Tích Tuyết, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa lớn của công ty, bắt gặp được dáng người mảnh mai dịu dàng không khỏi nở lên một nụ cười dịu dàng."Anh Vũ Trạch!" lạc Tích Tuyết hướng hắn phẩy tay chào, chạy về phía của hắn."Nơi này gió lớn đừng đứng chỗ này ta tìm nơi khác đi" Tiếu Vũ Trạch dịu dàng nói.Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái lộ ra một nụ cười như hoa.Anh Vũ Trạch lần nào cũng vậy đều suy nghĩ cho cô trước, nhưng cô chưa từng đem lại cho hắn cái gì nghĩ tới điều này làm cô có chút ảo não.Chỉ là cô không chú ý trên tầng cao ốc rèm cửa sổ bị kéo ra, một đôi con ngươi lạnh lùng chăm chú nhìn một đôi nam nữ ở dưới.
|
"Tích Tuyết, buổi tối muốn ăn cơm ở đâu?" Tiếu Vũ Trạch từ trong xe lấy ra một bó hoa hồng thật lớn tặng cho cô, dịu dàng hỏi ý kiến của cô."Anh Vũ Trạch, thật ra thì..."Sắc mặt Lạc Tích Tuyết cứng lại có chút khó khăn để mở lời. Hắn yêu thương cô như vậy bảo cô cự tuyệt hắn bằng cách nào đây.Tiếu Vũ Trạch nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Lạc Tích Tuyết thì liền hỏi: "Thật ra cái gì? Có phải em có chuyện muốn nói với anh không?"Lạc Tích Tuyết do dự một chút nhưng vì em trai của cô nên chỉ có thể tạm thời làm người yêu uất ức xíu:" Anh Vũ Trạch, tối nay em phải ở lại làm thêm giờ với em trai em nên không thể cùng ăn cơm với anh được.""A, hóa ra là như vậy" Tiếu Vũ Trach thở dài nhẹ nhõm, thấy cô căng thẳng như vậy hắn còn tưởng chuyện gì quan trọngChỉ cần thấy cô có quan tâm mình là hắn cũng thấy ấm áp trong lòng rồi, mặc dù không cùng cô ăn cơm được hắn cũng có thất vọng đôi chút nhưng thấy trong lòng cô vẫn có hắn là đủ rồi."Anh Vũ Trạch, anh không tức giận sao?" Lạc Tích Tuyết sững sờ chớp chớp đôi mắt đẹp, cô tưởng rằng thất hưa với hắn sẽ làm hắn không vui.Vũ Trạch kéo hai vai cô lại, thân mật ôm lấy gò má của cô cười nói:" Tích Tuyết chỉ cần trong lòng em còn có anh là được rồi, cho dù không được ăn cơm cùng em cũng không sao cả. Em trai của em vừa trở về, tốt hơn hết em hãy dành chút thời gian giúp đỡ hắn.""Anh Vũ Trạch, cảm ơn anh". Lạc Tích Tuyết dịu dàng cười, chủ động nhón chân đặt một nụ hôn nhẹ trên sườn mặt của hắn.Tiếu Vũ Trạch hạnh phúc nhìn cô, nhận được nụ hôn này của cô hắn thấy ngọt vô cùng.Dặn dò cô vài câu, cho đến khi trời gần tối hắn mới không đành lòng lái xe rời đi.Lạc Tích Tuyết vẫy tay chào bạn trai vừa xoay người lại thấy một chiếc xe Lamborghini sang trọng trước mặt cô."Lên xe!" Lạc Tích Tuyết ngẩn người, không hiểu hỏi:" Không phải ở lại công ty làm thêm giờ sao?""Đây là việc làm thêm giờ." Lạc Thiên Uy lấy bộ lễ phục từ trên xe ném ra cho cô, thúc giục lần nữa:" Lên xe, thay"Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên nhìn lễ phục trong tay, nghi ngờ hỏi:"Em đưa lễ phục cho chị làm gì?""Tối nay có một bữa tiệc, cô phải đi với tôi" Lạc Thiên Uy đưa tay nhìn đồng hồ một cái, kim loai lạnh như chính khuôn mặt của hắn lúc này.Mới một màn Lạc Tích Tuyết hôn Tiếu Vũ Trạch hắn đều thấy hết, hắn không phải đã cảnh cáo cô là không đựoc để cho người khác hôn cô sao, cô lại càng không nên chủ động hôn bất kỳ ngừoi đàn ông nào. Hiện tại, cô lại chủ động hôn tên đó, điều này làm cho hắn đố kỵ muốn nổi điên, cô cho tới tận bây giờ chưa chủ động hôn hắn lần nào cả (Dấm chua của anh này đáng yêu ghê, ứoc gì người ấy của mình cũng được một ít như ảnh. Haiz!!!!)"Ừ!" Lạc Tích Tuyết gật đàu một cái, thì ra muốn cô cùng đi dự tiệc vói hắn, sao không nói sớm đi.Mở cửa xe, cô ngồi vào ghế sau. Dù sao cửa xe là thủy tinh đặc biệt chỉ có thể từ bên trong nhìn thấy ra bên ngoài chứ bên ngoài nhìn vô cũng không thấy gì nên cô không ngần ngại thay bộ lễ phục vừa rồi.Ai ngờ, khóe mắt cô lơ đãng liếc qua kính chiếu hậu thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh của cô trong kính.
|
"Em..."Sắc mặt Lạc Tích Tuyết cứng đờ, lập tức cầm quần áo che thân thể mình lại, đôi mắt cảnh giác nhìn về phía Lạc Thiên Uy, trong lòng nổi lên một sự tức giận.Hắn tại sao có thể nhìn chằm chằm cô như vậy chứ? Nói thế nào đi nữa thì cô cũng là chị của hắn mà.'Lạc Tích Tuyết, dáng người của cô có thể khơi lên dục vọng của mọi người đàn ông?" Lạc Thiên Uy gọi thẳng tên cô, ánh mắt hắn nóng bỏng lộ ra ý tứ khó hiểu, không tránh đi mà còn quan sát cô, khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự hứng thú rõ ràng.Một bộ lễ phục dài màu xanh nhạt được thiết kế đẹp mắt tôn lên dáng người hấp dẫn thướt tha của cô, cổ áo hình chữ V khoét sâu lộ ra cái cổ mảnh khảnh, xương quai xanh gợi cảm, đôi mắt như lưu ly càng thêm sáng hơn dươi ánh đèn rực rỡ.Giờ phút này cánh môi hồng nhạt, một đầu tóc được xõa ra hai bên vai. Cô như một thiên sứ giáng xuống nhân gian, cả người toát ra khí chất thanh thoát linh động làm cho người ta có cảm giác chạm cũng không thể chạm vào cô vì sợ bàn tay trần tục này sẽ làm bẩn một thiên sứ như cô.Quả thực là trắng trợn.Đối mặt với sắc đẹp của Lạc Tích Tuyết trước mắt làm cho lạc Thiên Uy không thể nào dời mắt được.Hắn hận không thể chạy nhanh về phía cô đem cô hung hăng kéo vào trong ngực mà giày xéo một phen."Thiên uy, chúng ta có thể đi được chưa?" Lạc Tích Tuyết thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm mình như vậy làm cô có chút không được tự nhiên, khuôn mặt nghiêm mặt lại nhắc nhở hắn."Hả?" lạc Thiên Uy thoáng giật mình một cái, trên người tản mát ra hơi thở nguy hiểm tràn đầy chiếm đoạt rồi lại giống như hoa anh túc trí mạng.Nhịp tim Lạc Tích Tuyết đập nhanh liên hồi, trong lòng tràn đầy lo lắng, ánh mắt của hắn nhìn cô rất quỷ dị, làm toàn thân cô bỗng dâng lên một cỗ không rét mà run.Vì tránh ánh mắt nóng rực của hắn nên cô lên ghế phía trước ngay bên cạnh tay lái ngồi, trong nháy mắt một mùi hương nhàn nhạt tản ra trong không khí, làm cho tâm tình Lạc Thiên Uy sảng khoái hẳn lên.Tròng mắt của hắn càng thâm thúy hơn, mặt lại càng đỏ hơn(cute!!!!^^)"Ừ!"Lạc Thiên Uy nghe được lời cô gật đầu một caí, nhìn cô một cái rồi thật vất vả mới đem tầm mắt từ trên người cô dời đi, lấy lại bình tĩnh mở khóa xe chìm vào trong bóng đêm.Dọc theo đường đi hai người đều trầm mặc. Lạc Thiên Uy lái xe có vẻ không yên lòng.Ánh mắt của hắn thỉnh thoảng quét về phía của người ngồi bên cạnh, trong mắt ánh lên một tia khát vọng tha thiết.Hôm nay cô mặc lễ phục được thiết kế tế nhị nhưng cũng lộ ra vài chỗ da thịt, khi ngồi xuống hắn có thể thấy đường cong thân thể hấp dẫn của cô, lớp vải mỏng manh ôm trọn bộ ngực hoàn mỹ của cô đối với hắn mà nói là sự trí mạng.Trong thân thể của hắn dâng lên một cảm giác khác thường, miệng đắng lưỡi khô, trên trán là một trận mồ hồi. Làm thế nào? Hắn thật muốn ôm cô vào ngực để âu yếm cưng chìu cô, hắn thật sự rất muốn hôn cô.Nhưng cô là chị của hắn nếu hắn làm như vậy thì nhất định sẽ dọa cô mất. Nhưng hắn lại không cam lòng, nếu bỏ qua cơ hội này thì không biết khi nào mới có cơ hội ngồi gần mình như vậy nữa.Dù là ngày mai, hắn cũng không muốn đợi nữa hiện tại hắn chỉ muốn hôn cô thôi
|
Một chiếc xe tải do khúc quanh đột nhiên lao ra, Lạc Thiên Uy vội vàng đạp thắng xe, chiếc lamboghini xoay tròn một vòng, trên mặt đất lưu lại một đường cong đẹp đẽ.Lực tác động mạnh làm cho cả thân thể của Lạc Tích Tuyết sắp văng ra ngoài cửa sổ, may là trong thời khắc sinh tử ấy Lạc Thiên Uy đã kịp thời đem cô ôm vào trong ngực thật chặt. Hắn thậm chí còn không có quan tâm đến mạng sống của mình mà theo phản xạ có điều kiện lo bảo vệ cô sợ cô bị thương."Chuyện gì xảy ra vây?"Lạc Tích Tuyết thật vất vả mới định thần lại, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra chỉ thấy mình đang bị vây kín trong lòng ngực nam tính, cô không khỏi nẩng đầu lên hỏi."Không sao, chẳng qua là có một chiếc xe chạy ẩu thôi". Lạc Thiên Uy đem cô ôm chặt trong ngực, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên tóc cô trong mắt lóe lên sự ảo não.Nếu như không phải vừa rồi hắn mất hồn thì cũng sẽ không xảy ra sự tình như vậy, làm cho bọn họ xíu nữa là mất mạng.Hắn như dùng toàn bộ sức lực mà ôm lấy lạc Tích Tuyết, làm cô hô hấp có chút khó khăn, cô thở hổn hển khó khăn nói:"Thiên Uy, mau buông chị ra, chị không thở được'.lạc Thiên Uy hơi buông lỏng cô ra một chút, lại như cũ không có ý định buông cô ra , hắn lưu luyến thân thể của cô, cảm nhận thân thể ấm áp của cô loại cảm giác này làm cho hắn tham luyến không thôi."Tích Tuyết" thanh âm của hắn khàn khàn, vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt cô nhưng lại bị cô theo bản năng né tránh."Em làm gì đấy, Thiên Uy?" Lạc Tích Tuyết không hiểu hành động quái dị này của hắn, cảnh giác nhìn hắn, kéo dài khoảng cách giữa cô và hắn.Không biết có phải cô suy nghĩ nhiều không sao cô có cảm giác ánh mắt Lạc Thiên Uy nhìn cô lúc nãy rất nóng bỏng, không giống như em trai quan tâm chị gái, có mấy phần mập mờ gì đó mà cô không thể nào giải thích được.Lạc Thiên Uy ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô, con ngươi tĩnh mịch thâm thúy khó dò, khóe miệng hắn giơ lên, cúi người lại gần cô."Lạc Tích Tuyết, chớ quên thân phận của cô tại bữa tiệc tối nay la bạn gái của tôi." Hắn chống lại ánh mắt của cô trong giọng nói có sự uy nghiêm khó kháng cự lại.Nói xong hắn liền nổ máy xe chạy vào bóng đêm.Lạc Tích Tuyết chớp đôi mi xinh đẹp như cánh bướm, trong con ngươi thoáng qua tia lúng túng, cô thở sâu, điều chỉnh lại nhịp tim."Chị biết rồi". cô bình tĩnh đáp lại trong mắt hiện ra sự phức tạp khó lý giải.Bữa tiệc tráng lệ trong đại sảnh, đèn trang trí trên trần nhà tở ra ánh sáng nhu hòa, tiếng đàn dương cầm vang lên, khắp nơi đều là những tân khách mặc những bộ dạ phục đẹp đẽ, rượu thơm món ngon, phong phú đa dạng. Các vị khách đang trò chuyện vui vẻ, rõ ràng đây là tầng lớp thượng lưu.Lạc Tích Tuyết vòng tay Lạc Thiên Uy bước vào hội trường.Bọn họ vừa mới tiến vào phòng, tất cả mọi người đều im lặng cùng nhau đưa mắt về phía đôi nam nữ có diện mạo hơn người này.Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp trông bọn họ thật đẹp đôi."Tổng giám đốc Lạc!" Lạc Thiên Uy vừa đến đã có người đến chào hỏi. Mặc dù hắn chỉ có 16 tuổi nhưng năng lực lại hơn người cùng thủ đoạn kinh doanh rõ ràng, trên thương trường mọi người ít nhiều đều nể hăn.
|
Người đàn ông mặc dù đang cùng Lạc Thiên Uy trò chuyện nhưng ánh mắt nóng bỏng lại dừng ngay trên người Lạc Tích Tuyết, cùng lúc đó trong bữa tiệc này cũng không thiếu những ánh mắt không chút nào che giấu nhìn nàng.Lạc Thiên Uy mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có tiếng tăm lừng lẫy trên thương trường, những năm gần đây hắn có tham gia tiệc rượu cũng không mang theo người đàn bà nào, hôm nay lại mang theo một cô gái đến, không biết nàng có thân phận gì?“Vị tiểu thư này là?” người đàn ông tò mò mở miệng hỏi.“Cô ấy là bạn gái của tôi” Lạc Thiên Uy ôm lấy Lạc Tích Tuyết, ngẩng đầu hướng về phía mọi người công khai. Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, chẳng biết tại sao nghe Lac Thiên Uy nói như vậy trước mặt mọi người như thế làm cho tâm nàng giống như bị một thứ gì đó hung hăng đâm vào.Chỉ là đang diễn trò, nàng phối hợp giả làm bạn gái của hắn tại bữa tiệc này thôi, mà sao có cảm giác như hắn đang nói thật vậy.“À, thì ra là bạn gái của tổng giám đốc Lạc, khó trách lại xinh đẹp như vậy” Người đàn ông vừa nghe đến Lạc Tích Tuyết là bạn gái của Lạc Thiên uy thì lập tức bỏ đi ý nghĩ cùng tư tưởng vớ vẩn kia, trò chuyện cùng Lạc Thiên Uy vài câu sau đó tự giác lui xuống.Nàng mặc dù xinh đẹp nhung dù sao nàng cũng là bạn gái của Lạc Thiên Uy, hắn không dám đụng vào đâu, nhất là khi trước mặt mọi người Lạc Thiên Uy còn công khai nàng là người đàn bà của hắn.Nhưng vẫn có vài người đàn ông không thức thời trước mặt Lạc Thiên Uy mà dám cả gan tiến lên chào hỏi nàng. Lãnh Khinh là một trong những nguoi đàn ông đó.“Tổng giám đốc Lạc, bạn gái của ngài rất đẹp, có thể giới thiệu với tôi một chút không?” Lãnh Khinh cầm một ly rượu đỏ đi tới, ánh mắt tà tứ nhìn chằm chằm trên người Lạc Tích Tuyết hưng phấn nói.Gương mặt hắn tuấn tú tựa như yêu nghiệt, là một người đàn ông có mị lực như yêu tinh, bộ vest trắng đem vẻ tà mị đó của hắn bộc lộ ra ngoài không soát một chút nào, thân thê cao lớn, đôi mắt hoa đào như ánh lên ánh cười mê hoặc chúng sinh, nhìn nàng không chút che giấu sự hứng thú của hắn đối với nàng.Ánh mắt Lạc Thiên Uy trầm xuống, nhìn vị khách không mời mà đến này, gương mặt lạnh lùng nói:”Tôi nghĩ điều này không cần thiết”Hắn rất ghét ánh mắt trắng trợn của tên Lãnh Khinh này nhìn Tích Tuyết của hắn, cảm giác giống như bảo bối yêu thích nhất của hắn bị người ta dòm ngó vậy, hắn hận không thể móc đôi ngươi của người đàn ông này ra.“Thiên Uy, tôi đi toilet chút” Lạc Tích Tuyết thấy mất tự nhiên khi ánh mắt của Lãnh Khinh nhìn nàng chằm chằm như vay, nhưng nàng càng không quen khi Thiên Uy công khai với mọi người nàng là bạn gái của hắn, bọn họ là chị em nên mặc dù là diễn trò nàng cũng cảm thấy không được thích hợp cho lắm nên muốn mượn cớ để đi toilet.“Ừ” LẠc Thiên Uy gật đầu một cái, buông cái eo nhỏ nhắn của nàng ra. Lạc Tích Tuyết nhanh chóng rời khỏi phòng nhưng vẫn cảm thấy phía sau lưng có hai đạo ánh mắt nòng hừng hực bắn về phía nàng. Điều này làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.Mặc dù không hiểu em trai mình đang nghĩ gì nhưng đứng trước người đàn ông tên Lãnh Khinh kia nàng nghĩ hắn có chủ ý xấu, không phải nàng không biết hắn, hắn chính là người đàn ông đào hoa thay đàn bà như thay áo hay xuất hiện trên các tờ báo cũng như tạp chí. Nàng không muốn là một trong những người đàn bà của hắn.Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, xoay người vừa muốn bước vào toilet thì đụng phải một người quen thuộc.“Là cô?”“Là anh”Hai người cùng kinh ngạc kêu lên
|