Vợ Đồng Chí Xấu Xa
|
|
Chương 85: Ngực quá lớn Cố Triệt nhún nhún vai, bày tỏ anh không có ý kiến gì.
Cuối cùng một phiếu còn lại do Phá Thương định. Phá Thương đồng ý chính là chuyện đã định, nếu như Phá Thương không đồng ý, như vậy hai bên ngang nhau, chuyện này cũng không giải quyết được.
Phá Thương nhìn ánh mắt của mọi người tập trung sự chú ý lên người của anh, trong nháy mắt cảm giác thật ra thì anh vẫn nên tỏ thái độ sớm một chút thì tốt hơn, cũng sẽ không gặp phải chuyện quyền quyết định cục diện ở bên tay của anh rồi. Chỉ là, ý kiến của sư đệ sư muội, mặc kệ là nói anh trọng nữ khinh nam hay là gì, dù thế nào đi nữa thì anh cũng muốn ủng hộ ý kiến sư muội. Cho nên: "Anh cảm thấy là có thể đấy."
"Được, vậy các anh tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đi. Chuẩn bị xong nguyên liệu thì đúng tám giờ tối sẽ bắt đầu, thời gian nấu là một tiếng. Bây giờ còn có bốn mươi hai phút là tám giờ, các anh phải nắm chặt thời gian đó." Trang Nhã Khinh nghịch ngợm nói.
"Đáng chết." Ba người vội vội vàng vàng chạy đến siêu thị chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Rốt cuộc Trang Nhã Khinh quyết định gọi điện thoại về cho Thanh Phong. Thanh Phong đáng thương, bị đồ nhi ngoan mà chính ông thích nhất quên lãng một đoạn thời gian thật lâu, thật là đáng thương .
"Nha đầu thối, lâu như vậy mới gọi điện thoại, trong mắt con có còn một sư phụ như ta hay không?" Điện thoại vừa nối, Thanh Phong đổ ập xuống chính là một trận giáo huấn. Haizz, tự trách ông lúc trước đã quá dung túng nha đầu này nên biến thành dáng vẻ vô pháp vô thiên, không sợ trời không sợ đất. Những điều này cũng may rồi, ghê tởm nhất đúng là tuyệt đối không hiểu được tôn sư trọng đạo là gì.
"Lão già, người nói nhiều hơn một câu con liền cúp điện thoại." Trang Nhã Khinh mới không để ý tới lời Thanh Phong nói, ông đơn thuần chính là miệng nói lời gay gắt , thật ra thì cũng không sợ hãi gì hết. Duy nhất chỉ có cô mà thôi. . . . . .
"Được được được rồi, ta không nói nữa. Ta nói, chừng nào thì con mới có thể trở lại thăm người sư phụ đáng thương là ta đây hả? Bây giờ mỗi ngày sư phụ con đều như bị ngấm hoa độc vậy, dạ dày sư phụ đã sớm kháng nghị với ta rồi." Vẻ mặt Thanh Phong phàn nàn nói. Trước kia lúc có Nhã Nhã, mặc dù ông không thể ăn được thức ăn do tự Nhã Nhã làm mỗi ngày, nhưng biết mỗi ngày còn có Phá Trần, Phá Minh nấu cơm, cũng ngọn như vậy. Sau đó lại lục tục rời đi, sau khi ba người họ đi cũng có thể chấp nhận, ít nhất còn có một đồ đệ tốt đều làm cho ông ăn ngon mỗi ngày, đây cũng coi là chấp nhận được. Sau đó, một cuộc điện thoại, Thấm Tuyết cũng bị gọi đi, mỗi ngày dạ dày của ông đều như bị ngấm hoa độc, haizz. . . . . . Tim của ông, dạ dày của ông…
Trang Nhã Khinh như đã sớm biết sẽ là nguyên nhân này: "Nếu không con làm cho sư phụ rồi gửi đến đó cho người thì thế nào?" Trang Nhã Khinh nhẹ giọng, dịu dàng nói.
|
Chương 86: Cố Triệt, vị hôn phu… của cô Hôm sau trời vừa sáng, quả nhiên Cố Triệt đã tới rồi.
Tối hôm qua Trang Nhã Khinh vẫn chưa tìm được váy thích hợp, hơn nữa lúc ấy cũng khá trễ rồi, cũng không có đi mua váy. Nghĩ tới ngày hôm sau sẽ cùng Cố Triệt đi mua. Như vậy Cố Triệt vẫn có thể cho cô một chút ý kiến.
Hai người liền đi tới Nhã Duyệt.
Lần trước Trang Nhã Khinh tới Nhã Duyệt nên trên căn bản tất cả cũng đã truyền khắp Nhã Duyệt, trong mắt nhân viên ở Nhã Duyệt, hiển nhiên Trang Nhã Khinh đã trở thành một người không thể đắc tội, lúc nhìn thấy Trang Nhã Khinh tới, không có xa lắm đã muốn đi thật xa. Toái Nhiên thoạt nhìn thấy Trang Nhã Khinh rất có tiền, nhưng thật sự không dễ đối phó. Vì vậy, Trang Nhã Khinh vừa tới thì đã có người lặng lẽ đi mời quản lý Diệp Dương đến tiếp khách.
Mặt mũi Trang Nhã Khinh thật sự rất lớn, tùy tiện đến mua bộ quần áo đều phải do quản lý tự mình tiếp đãi.
Diệp Dương sang thì thấy Trang Nhã Khinh đang chọn lựa quần áo, bên cạnh còn có Cố Triệt đi theo.
Không phải lần trước là. . . . . . Diệp Dương nghĩ thầm.
"Trang tiểu thư, xin hỏi có gì cần không ạ?" Diệp Dương đi tới đây, vô cùng lễ phép hỏi.
Trang Nhã Khinh tự nhìn vài bộ quần áo, đều cảm thấy nhìn không thuận mắt. Nhìn thấy Diệp Dương, trong lòng vẫn cảm thấy rất vui mừng. Ánh mắt người đàn ông này rất tốt. "Giúp tôi tìm vài bộ váy đi, ừ. . . . . . Phải bảo thủ một chút." Trang Nhã Khinh nói yêu cầu của mình.
Quần áp ở đây quá nhiều, lười phải xem từ từ.
Cố Triệt vốn đang không biết Trang Nhã Khinh muốn chọn bộ quần áo gì, nghe cô nói xong thì trong lòng đã hiểu, cô đây là vì cùng anh về gặp gia trưởng mà chuẩn bị đó mà.
Bảo thủ một chút? Ừ, cái này có thể. Sau này trong nhà phải thường xuyên để quần áo bảo thủ một chút, những bộ quần áo kia quá bốc lửa, nhìn đã cảm thấy không chịu nổi, tại sao có thể để Nhã Nhã mặc như vậy gây sự chú ý khắp nơi. Chỉ là còn chưa kịp nói, xem ra Nhã Nhã vẫn đủ tự biết mình.
Diệp Dương nhìn Cố Triệt ở bên cạnh một chút, trong lòng hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Dẫn Trang Nhã Khinh đến lầu một.
Không nói nhiều, không giống như nhân viên, gặp người tới đang chọn quần áo mà vẫn không ngừng giới thiệu bộ này thế nào dễ nhìn ra sao, váy kia thích hợp thế nào. Diệp Dương không có, Diệp Dương nhìn tỷ lệ vóc người Trang Nhã Khinh một lát, lần trước cô đã mua một lần nên đại khái cũng biết một chút, sau đó phải đi chọn quần áo cho cô.
Trong chốc lát, hai tay Diệp Dương liền lấy đầy váy tới. Giao vào tay Cố Triệt: "Những bộ này là cá nhân tôi cảm thấy tương đối thích hợp, cô có thể thử xem một chút."
Nói xong, Diệp Dương cũng không rời đi, ở bên ngoài chờ nhìn Trang Nhã Khinh thử quần áo xong đi ra sẽ có bộ dáng gì, xem xem ánh mắt của anh có được hay không.
|
Chương 87: Làm việc anh thích làm Nhìn Cố Thần tức giận, Trang Nhã Khinh mới càng sâu sắc cảm nhận được khí thế trên người ông, không giận đã uy nghiêm, nổi giận càng uy nghiêm hơn.
"Ông Cố, đừng nóng giận." Dù sao bây giờ cô cùng Triệt đã được đi chung với nhau, kết cục vẫn tốt đẹp.
"Còn gọi ông Cố sao?" Vừa rồi Cố Thần còn đặc biệt tức giận, nhìn Trang Nhã Khinh liền cười ha hả rồi, giống như là một cụ ông hiền lành, hoàn toàn thu lại khí thế mới vừa rồi của mình. Đi ra ngoài, ai cũng không biết đây chính là Lão Quân trưởng quản lý cả quân đội.
"À. . . ông nội Cố", Trang Nhã Khinh gọi.
Nhưng xưng hô này cũng chưa làm Cố Thần hài lòng, nhìn Trang Nhã Khinh nhưng cũng không nói lời nào. Nghe Cố Thần nói, Trang Nhã Khinh không có phản ứng gì, Cố Triệt còn tưởng rằng Trang Nhã Khinh không hiểu ý Cố Thần.
Cố Triệt cười rồi âm thầm nói khẽ bên tai Trang Nhã Khinh: "Gọi ông nội."
Trang Nhã Khinh liếc mắt nhìn, trong mắt Cố Triệt tràn đầy ý cười. Cuối cùng, Trang Nhã Khinh vẫn không gọi tiếng ông nội Cố Triệt nói. Hừ, nếu như giống những nữ chính trong tiểu thuyết thì cô không phải là Trang Nhã Khinh. Cô sẽ không bởi vì Cố Triệt vừa nói như vậy thì thật sự đỏ mặt, xấu hổ gọi “ông nội”. "Còn chưa kết hôn , gọi ông nội có hơi sớm không?" Trang Nhã Khinh hỏi ngược lại anh.
Cố Triệt lại cười tà nịnh, giống như cực kỳ hài lòng cách làm của Trang Nhã Khinh, nắm tay cô nói"Nói như em vậy thì có phải đang cầu hôn anh hay không, hi vọng anh sớm cưới em vào cửa một chút?" Xong rồi, bị đoán trúng tâm tư.
"Em còn chưa đến tuổi theo luật pháp." Thật ra thì lời nguyền rủa cũng quy định là trước mười tám tuổi phải gả đi, Ặc, vẫn chưa đến tuổi theo pháp luật. Nhưng Thánh nữ trước đây được gả đi khi nào chứ, khi đó còn chưa có quy định luật pháp gì hết.
"Chỉ cần anh muốn, em mới vừa ra đời cũng có thể." Cố Triệt nói.
Cố Thần cười rất vui vẻ bên cạnh. Đây là cháu dâu ông thích, chủ yếu là cháu trai ông cũng thích, đây không phải là tất cả đều vui vẻ sao?
"Triệt Nhi nói không sai. Chỉ cần chúng ta muốn, dù con vẫn còn ở trong bụng mẹ con thì cũng có thể cưới." Cố Thần phối hợp cùng Cố Triệt.
Lời này rất cuồng vọng nhưng rất thực tế. Bây giờ không phải là như vậy sao, chỉ cần bạn có tiền có quyền, có thứ gì không mua được? Huống chi là kết hôn, không phải là mở ra một câu chuyện khác thôi sao, vậy sao có thể làm khó Cố Triệt được.
Cố Tử Tân bị gọi tới rất nhanh.
Cố Tử Tân cũng không biết Cố Thần gọi ông ta là vì chuyện gì, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ đi tới, vẫn luôn cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn Cố Thần nhiều. Nào giống con gặp cha, căn bản là giống như Hoàng đế cổ đại và một thái giám hơn.
Cố Tử Tân đi tới trước mặt Cố Thần, cúi đầu, kính sợ gọi một tiếng “cha”.
Từ nhỏ Cố Tử Tân đã là kiểu người không nghe lời, ăn không gồi rồi. Giống như trong một gia tộc luôn có mấy người thuộc kiểu ăn chơi trác tang. Bộ dạng của Tử Tân thì sao có thể làm Cố Thần coi trọng được. Lúc bắt đầu Cố Thần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cả ngày giáo dục, đánh đòn, thậm chí từng đưa Cố Tử Tân đi huấn luyện đặc biệt, nhưng vẫn không có cách nào thay đổi được tích cách của Cố Tử Tân. Cuối cùng ông cũng buông tha. Cũng may còn có đứa con lơn hiểu chuyện nghe lời.
Con trai lớn ra đời cũng làm cho ông thất vọng. Vốn là muốn cho con lớn thừa kế truyền thống của gia đình ông , không ngờ Cố Tử Mặc nghe lời vậy vẫn không đồng ý, nhất định làm kinh doanh. Khoảng thời gian đó, Cố Thần giận đến không có cách nào nữa. Cuối cùng chỉ có đặt toàn bộ hi vọng trên người Cố Triệt.
Bởi vì từ nhỏ đã bị đánh đòn không ít nên Cố Tử Tân vẫn không dám nhìn thẳng vào Cố Thần.
Nhìn thấy bộ dạng của Cố Tử Tân, Cố Thần liền nổi nóng. Thật sự đúng là rác rưởi mà. "Mày nói đi, khoảng thời gian trước mày đã làm cái gì.” Cố Thần nghiêm nghị hỏi.
Cố Tử Tân nghe Cố Thần nói thì phản xạ có điều kiện run lên, sau đó trả lời: "Con. . . . . . Con không có làm gì hết." Gần đây hình như ông ta thật sự không có làm gì mà? Chỉ là qua lại với một người bạn trai mới mà thôi. Chẳng lẽ ông già này cũng biết?
"Mày nói đi, sao mày biết nhà này có lui tới với người của Lăng Thiên Môn?" Cũng không muốn quanh co lòng vòng nhiều, Cố Thần trực tiếp hỏi.
Cố Tử Tân thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vì chuyện này. "Anh hai nói, anh hai nói không muốn để Cố Triệt cưới vị hôn thê mà không biết gì hết, cho nên để con mạo danh thế thân. . . . . ."
"Chú, cha con cho chú lợi ích gì?" Cố Triệt hỏi tiếp.
Thì ra là dáng vẻ này. Cũng khó trách sư huynh Nhã Nhã biết anh chính là đời sau của nhà họ Cố thì tức giận. Bị bộ dáng này lừa gạt, tức giận cũng là bình thường. Sau này, anh sẽ không bao giờ để Nhã Nhã bị lừa gạt nữa, thậm chí người nhà Nhã Nhã cũng thế.
Lúc Cố Tử Tân đi vào, Trang Nhã Khinh đã cảm thấy con người này hoàn toàn chính là củi mục. Hơn nữa, tư thế đi đứng rất giống công công trong hoàng cung thời cổ đại. Nghe Cố Tử Tân mở miệng nói chuyện, còn thiếu cười ra tiếng thôi.
Người nhà họ Cố, ngoại trừ cha của Triệt là chưa từng gặp ngoài đời. Còn lại tất cả đều đã gặp. Cố Thần và Cố Triệt là một kiểu đàn ông, ngay thẳng, cương quyết không khuất phục, vô cùng có sự dứt khoát của đàn ông. Thật sự không nghĩ đến trong gia tộc này cũng có người ẻo lả như Cố Tử Tân. Lúc này ông ta mới chú ý tới Cố Triệt. Ngẩng đầu lên liếc nhìn Cố Triệt. Mặc dù Cố Triệt cũng một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là cháu của ông ta, cho nên lúc nhìn thấy anh thì Cố Tử Tân vẫn có một chút phấn khích. Dĩ nhiên khi ngẩng đầu lên, Cố Tử Tân cũng nhìn thấy Trang Nhã Khinh.
Trang Nhã Khinh là một người đẹp không bàn cãi, nhưng Cố Tử Tân chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua, cũng không giống những người đàn ông bình thường nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Trang Nhã Khinh. Dù sao thì xu hướng giới tính nào thì cũng không có biện pháp. Nhìn Trang Nhã Khinh giống như nhìn người đồng giới của ông ta, chỉ là xinh đẹp hơn người thường một chút. Đối với Cố Tử Tân mà nói thì là vậy.
"Triệt Nhi hỏi mày đấy, còn không trả lời. Nói đi, Tử Mặc cho mày lợi ích gì?"
"À, anh hai nói, chỉ cần con phối hợp với người của Lăng Thiên Môn, đừng mở miệng nói con không phải vị hôn phu của Thánh nữ kia thì cho con năm mươi triệu. Dù sao có vợ hay không cũng không ảnh hưởng gì tới con. Cho nên. . . . . ."
"Cho nên mày vì này năm mươi triệu mà đồng ý đúng không."
"Cha, là anh hai bảo con làm như vậy, không thể trách con được." Cố Tử Tân đột nhiên quỳ xuống, lớn tiếng nói, đẩy toàn bộ trách nhiệm đi, ném toàn bộ lên người Cố Tử Mặc.
Mặc dù Cố Tử Tân cũng không biết rốt cuộc Cố Thần vì chuyện gì mà nhắc tới điều này. Nhưng đẩy xuống trách nhiệm càng sớm càng tốt. Suy nghĩ của Cố Tử Tân đơn thuần như vậy.
Ai mà biết được, bình thường gặp chuyện như vậy thì Cố Thần càng tức giận thêm. Thật sự là tại sao ông lại sinh ra một đứa con trai không có trách nhiệm như vậy.
"Mày đi ra ngoài đi, không có việc gì thì đừng xuất hiện ở trước mặt tao."
"Dạ, vậy con đi trước nhe cha." Cố Tử Tân nói xong cũng rời đi.
Lúc Cố Tử Tân vẫn còn đang ở cửa, Trang Nhã Khinh dò xét suy nghĩ trong lòng của Cố Tử Tân lúc này một chút. Sau đó, nghe được một chuyện.
|
Chương 88: Rốt cuộc cũng ăn Cố Triệt Trang Nhã Khinh thành công khiến ánh mắt của Cố Triệt càng thêm nóng bỏng.
Hai người chăm chú nhìn nhau, sau đó, Cố Triệt giống như bị thú dữ nhập vào, chợt cắn môi đỏ mọng của Trang Nhã Khinh, gặm nhắm. Giống như Trang Nhã Khinh chính là món ngon, mà anh chính là con thú hoang cực đói.
Động tác Cố Triệt cũng hơi mạnh, Trang Nhã Khinh cảm giác được đôi môi đau đớn một cách rõ ràng, nhưng cô cũng không vì vậy mà tức giận hay là đẩy anh ra, ngược lại xích lại gần anh hơn, nghiễm nhiên chính là chuẩn bị hiến thân.
Hiện tại cũng không có vấn đề gì lớn, còn lo lắng gì nữa? Tận hưởng niềm vui trước mắt mới là quan trọng nhất. Đây chính là ý định của Trang Nhã Khinh. Huống chi cô cũng đã sớm muốn biết rốt cuộc Cố Triệt ở trên giường như thế nào.
Vóc người Cố Triệt phải là rất tuyệt .
Xé nát, đúng, không sai, chính là xé nát. Cố Triệt xé nát váy Trang Nhã Khinh. Chiếc váy mới mua đáng thương bị hủy diệt không tới một ngày, cứ như vậy biến thành hai mảnh vải vụn, an tĩnh nằm bên chân Trang Nhã Khinh.
Cố Triệt hai ba lần là cởi hết quần áo của anh.
Đây chính là sự đối xử khác biệt giữa quần áo mình và quần áo người khác.
Cố Triệt từ từ dịu dàng hôn nhẹ lên môi của Trang Nhã Khinh. Đôi tay dần dần chuyển từ eo sang lưng cô, vuốt ve làn da trơn bóng của cô.
Trang Nhã Khinh đều chú trọng chăm sóc đặc biệt mỗi một tấc da thịt của cô chứ không chỉ chú trọng gương mặt mà thôi. Cho nên, da đặc biệt trơn bóng, mềm mại, vô cùng mịn màng.
Hoàn toàn đối lập với bàn tay của Cố Triệt.
Cuối cùng, tay Cố Triệt dừng ở nút gài áo ngực phía sau.
Dĩ nhiên Trang Nhã Khinh cũng không rảnh rỗi. Trong đầu đã sớm tưởng tượng qua vóc người của Cố Triệt, bây giờ nhìn thấy còn tốt hơn tưởng tượng. Sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
“Hừ. . . . . ." Cố Triệt không nhịn được hừ một tiếng. Cơ thể càng trở nên căng thẳng. Một vài nơi cũng như thêm lửa nóng, giống như phải nổ tung.
Không biết vì sao, Cố Triệt chợt anh nghe được mưa lại rơi xuống, bản thân sục sôi cố gắng cởi sạch toàn bộ chướng ngại vật trên người Trang Nhã Khinh và anh. Rất nhanh thì Trang Nhã Khinh đã cùng anh tắm rửa.
Mất mấy phút, Cố Triệt lau khô nước trên người Trang Nhã Khinh, cũng lau khô mình, ôm lấy cô đi vào phòng ngủ.
Nằm trên giường lớn mềm mại màu xám tro, Trang Nhã Khinh lại cảm thấy căng thẳng.
Đay chính là lần đầu tiên của cô và Triệt.
Nghĩ tới, gương mặt Trang Nhã Khinh đỏ lên.
Trời nóng như vậy, nhưng không mặc gì mà nằm ở trên giường lớn thì vẫn cảm thấy hơi lạnh. Trang Nhã Khinh rụt một cái. Cơ thể Cố Triệt đè lên thì không lạnh nữa. Thay vào đó là hoàn toàn mềm mại.
Khiêu khích đối phương. Môi nóng hực quấn quýt cùng nhau, môi dây dưa cùng môi, lưỡi dây dưa cùng lưỡi.
Bàn tay to mạnh mẽ nắm lấy mắt cá chân Trang Nhã Khinh, nóng rực hôn từ từ, Từ từ dời lên trên.
Trang Nhã Khinh cũng không ngờ là Cố Triệt sẽ hôn mắt cá chân của cô, lại càng không nghĩ tới, chỗ mẫn cảm nhất trên cơ thể cô chính là mắt cá chân. Chưa bao giờ bị kích thích nên làm cô kêu nhỏ một tiếng mà bình thường khó có thể mở miệng, lúc này cũng là âm thanh thích hợp cỡ nào.
Trong phòng nóng bức, máy điều hòa cũng chưa kịp mở.
Nhưng bây giờ còn ai quan tâm chuyện này?
Từ xế chiều mãi cho đến tối, hai người cũng chưa có ăn cơm.
Cho đến nửa đêm đều đói thì mới rời giường tìm đồ ăn.
"Triệt, em đói rồi." Trên người Trang Nhã Khinh đắp một tấm thảm thật mỏng, chân thon dài còn lộ ra bên ngoài. Hai mắt nhắm chặt, không có mở ra.
Không có cách nào khác, năng lực của Cố Triệt thật sự quá mạnh mẽ, từ chiều đến tối, ước chừng làm hết ba lần. Thời gian một lần cũng đủ dài. Cuối cùng Trang Nhã Khinh mệt mỏi đến ngủ thiếp đi thì Cố Triệt mới ngừng lại.
Xác nhận một chút, Cố Triệt, quả nhiên là tích lũy hai mươi sáu năm, một khi bùng nổ, thực lực đó là tiêu chuẩn nhất định.
Có tấm thảm ngăn trở, da thịt hơn người của Trang Nhã Khinh như ẩn như hiện, còn có vết hôn nhàn nhạt, gần như hiện đầy trên cơ thể của cô, dày đặc.
Cố Triệt cũng không mệt mỏi như Trang Nhã Khinh, ngược lại giống như ăn rau chân vịt tăng lực, tinh thần càng thêm phấn chấn. Sauk hi Trang Nhã Khinh ngủ thiếp đi, Cố Triệt cũng không ngủ mà là giúp cô lau thân thể, bôi thuốc, sau đó mới nằm ở bên cạnh Trang Nhã Khinh. Một tay chống đầu, một tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại mượt mà của cô, nghịch ngợm cuộn tròn sợi tóc lại thành vòng.
Nhìn vẻ mặt Trang Nhã Khinh ngủ, lòng Cố Triệt tràn đầy hạnh phúc.
Phòng của anh, giường của anh, cùng với người phụ nữ của anh.
Trang Nhã Khinh dựa sát vào người anh, môi đỏ mọng khẽ mở, mềm mại như cánh hoa hồng. Nếu như không phải sợ đánh thức cô, cô cũng thật sự mệt muốn chết rồi thì anh thật sự vẫn muốn cúi người , thưởng thức hương vị ngọt ngào thuộc về anh lần nữa.
Trang Nhã Khinh là bị đói nên tỉnh, câu nói đầu tiên khi tỉnh lại chính là muốn ăn.
"Đợi chút." Quả thật, hai người cũng chưa có ăn cơm tối. Cho nên Trang Nhã Khinh nói đói thì Cố Triệt không nói hai lời liền rời giường, lấy đồ ăn cho cô.
Bởi vì bây giờ đã là nửa đêm, ăn quá nhiều đồ dầu mỡ cũng không tốt, cho nên Cố Triệt liền nấu một nồi cháo, vừa có thể lấp đầy bụng vừa dễ ăn. Còn không lo lắng đồ ăn đưa tới dạ dày sẽ không thoải mái.
Hương vị của nụ hôn, Trang Nhã Khinh cười rất đẹp.
Cô tìm được hạnh phúc thuộc về mình.
Có người nói, sau khi xong chuyện, để lại tiền rồi chạy lấy người, đó là chơi qua đường. Sau khi xong chuyện, hai người tựa vào đầu giường hút thuốc lá, đó là “pháo hữu”. Sau khi xong chuyện, người đàn ông giúp người phụ nữ lau mình, sau đó thâm tình nhìn người phụ nữ đó, hoặc là hôn khe, như vậy mới là tình yêu.
Giữa bọn họ chính là tình yêu tốt đẹp này. Thậm chí đã vượt qua tình yêu.
Cố Triệt bưng tô cháo thịt nạc bốc hơi nóng đi vào, cẩn thận múc vào chén nhỏ giúp Trang Nhã Khinh.
Chén nhỏ nằm trong tay Cố Triệt, thoạt nhìn nhỏ như vậy, gần như có thể bị bàn tay anh bao lấy toàn bộ. Cứ nghĩ không cân đối, nhưng đáng chết lại cân đối.
Múc xong, anh còn đặt vào một cái muỗng, đưa tới tay cô.
Quần áo cũng không mặc, vẫn không mảnh vải che, nhưng Trang Nhã Khinh cũng không dễ dàng xấu hổ như vậy, dù sao đã sớm thấy hết rồi, bây giờ mới xấu hổ thì có phải là quá muộn hay không.
|
Kết quả là nhàn nhã ăn cháo.
Mặc dù cháo trứng muối thịt nạc cũng không phải rất quý giá, rất hiếm thấy, nhưng lần này cũng là ăn rất ngon. Chưa từng cảm thấy cháo trứng muối thịt nạc cũng ăn ngon như vậy.
"Nhìn em làm gì? Anh không đói sao?" Trang Nhã Khinh cảm nhận được ánh mắt cực nóng của Cố Triệt từ bên kia truyền tới, buông chén xuống, bất đắc dĩ nhìn anh.
"Tấm thảm của em trượt xuống rồi." Cố Triệt nói. Đôi mắt nhìn chằm chằm thân thể mềm mại của Trang Nhã Khinh.
"Ờ, không sao, cũng không phải chưa từng nhìn qua. Ăn cơm của anh đi." Miệng Trang Nhã Khinh nói không có gì nhưng vẫn kéo thảm lên. Không phải xấu hổ, là sợ Cố Triệt không để cho cô húp cháo mà ăn cô trước.
Ăn no, Trang Nhã Khinh hài lòng sờ bụng một cái, sau đó nằm xuống ngủ tiếp. Cố Triệt đáng thương, còn phải rửa chén.
Ngày hôm sau, Cố Triệt đã thức rồi mà Trang Nhã Khinh còn chưa thức, bởi vì trời vừa mới sáng.
Nhìn Trang Nhã Khinh đang ngủ say bên cạnh một chút, Cố Triệt nhẹ nhàng dời cánh tay đang đặt ở trên người anh đi, sau đó động tác nhẹ nhàng rời giường, mặc quần áo. Mặc quần áo tử tế rồi mà Trang Nhã Khinh vẫn đang ngủ. Anh cười cười, hôn lên môi cô rồi viết một tờ giấy đặt bên cạnh cô mới đi ra ngoài.
“Điểm tâm đã làm rồi, đặt ở trên bàn ăn, Cố Triệt” rồi rời đi.
Bởi vì tâm trạng hai ngày nay không tốt chút nào nên không có đến quân khu, gác lại rất nhiều chuyện chưa xử lý. Cho nên không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi xử lý trước.
Bình thường thì chuyện chờ Cố Triệt xử lý đều khá quan trọng, người khác không thể tùy tiện ra quyết định . Huống chi bây giờ chính là lúc hai quốc gia đang đấu tranh ngầm, càng phải cẩn thận một chút, chuyện cũng đã quá nhiều rồi.
Lần trước đàm phán coi như đã thất bại. Như vậy quan hệ càng căng thẳng hơn rồi. Rất có thể sẽ phải bắt đầu chiến tranh.
Cố Triệt vội vã chạy tới quân khu. Quả nhiên mới vừa đến, đã có người lục tục đưa tài liệu cần anh thẩm duyệt tới, trong chốc lát đã chất thành một tòa núi nhỏ.
Hết cách rồi, bắt đầu xem thôi. Ai bảo anh bỏ bê công việc hai ngày nay.
Hai ngày, lại chất đống như thế.
Lúc Trang Nhã Khinh thức thì cũng đã phơi nắng đến mông. Thuận tay sờ sờ bên cạnh, quả nhiên là trống rỗng, cũng đã lạnh lẽo. Xem ra Triệt rời giường đã lâu rồi.
Mò tới tờ giấy Cố Triệt để lại cho cô, Trang Nhã Khinh cẩn thận nhìn lời mà anh để lại trên tờ giấy cho cô.
"Nhã Nhã, anh đến quân khu xử lý công chuyện, điểm tâm đã làm xong để trên bàn, thức dậy thì tự hâm nóng lên. Nhớ điện thoại cho anh đấy."
Chữ Cố Triệt cũng giống như con người của anh, mạnh mẽ đanh thép, sắc sảo. Mỗi một nét cũng lộ ra một khí phách nồng đậm.
Duỗi lưng một cái, Trang Nhã Khinh rời giường.
Xong rồi, quần áp! Hình như bị xé hư rồi.
Trang Nhã Khinh đang lo lắng vấn đề này thì chợt nhìn thấy quần áo ở mép giường. Thì ra là quần áo để cô thay cũng đã chuẩn bị xong. Thật là, người chồng như thế thì cuộc đời này còn cầu điều gì nữa.
Mặc xong quần áo, Trang Nhã Khinh đi ra ngoài, nhìn thấy bữa sáng tình yêu được Cố Triệt chuẩn bị. Ngửi một cái, thật là thơm.
Đến phòng bếp hâm nóng lại thức ăn, Trang Nhã Khinh vừa ăn vừa quan sát nhà của anh.
Cảm giác đầu tiên, rất sạch sẽ. Cũng không như nhà của những người đàn ông độc thân, tất thối, quần áo bẩn ném khắp nơi, trên khay trà cũng là những túi đồ ăn vặt. Thật sự rất sạch sẽ, không có đồ đạc dơ bẩn khắp nơi.
Cảm giác thứ hai, quả nhiên là quân nhân. Trang Nhã Khinh phát hiện chăn đã xếp rất tốt, giống như trên mạng, sinh động như khối đậu hủ có phải hay không? Thật không biết sao xếp được kết quả như thế, có rảnh rỗi thì để cho Cố Triệt dạy xem sao.
Thứ ba, Trang Nhã Khinh tìm được một căn phòng. Căn phòng này khác hoàn toàn các phòng khác, là được khóa lại. Những phòng khác không có khóa lại, có cảm giác giống như bên trong căn phòng có Huyết Nhan ở Lăng Thiên Môn trước kia. Rốt cuộc bên trong là thứ gì mà khiến Cố Triệt coi trọng vậy?
Trong lòng Trang Nhã Khinh vô cùng rối rắm, rốt cuộc cô có muốn mở ra hay không? Mở hay không mở?
Cuối cùng, lòng hiếu kỳ chiếm ưu thế. Trang Nhã Khinh vận dụng kỹ thuật nạy khóa cao siêu của cô, muốn mở cửa này ra, nhưng mở không ra.
Không ngờ này thoạt nhìn khóa này không tiện mở ra? Không phải khóa bình thường.
Không có cách nào, mở không ra, Trang Nhã Khinh hoàn toàn bỏ qua.
Nói không chừng, bên trong còn có cơ quan gì đó? Lòng Trang Nhã Khinh phỏng đoán.
Ăn rồi, thu dọn xong bát đũa, lúc này Trang Nhã Khinh mới phát hiện trên ghế sa lon có chìa khóa.
Cố Triệt đang nghiêm túc xem những văn kiện cơ mật quốc gia thì điện thoại di động vang lên.
"Đã thức rồi sao? Ăn sáng chưa?" Lúc này đã mười một giờ rồi.
"Ờ, ăn rồi. Triệt, anh quên mang chìa khóa, có muốn em đem tới cho anh hay không?" Trang Nhã Khinh thử dò xét nói. Thật ra thì trong lòng cô không nghĩ như vậy, cô cảm thấy không phải anh quên mang chìa khóa theo mà hình như là cố ý đặt ở chỗ ấy.
"Đó là chuẩn bị cho em đấy." Câu trả lời của Cố Triệt chính là suy nghĩ của Trang Nhã Khinh.
"Dạ, biết rồi. Bây giờ cũng không có chuyện gì nữa, vậy em đi về trước." Quả nhiên là chuẩn bị cho cô , hừ, đoán không sai chứ. Cố Triệt là người đàn ông đâu vào đấy như vậy, sao lại quên cầm chìa khóa.
"Ừ, trên đường chú ý an toàn. Ở đây cũng có chìa khóa giống vậy, xe của anh đang đậu ở dưới bãi đậu xe, em lái về là được." Anh ra ngoài cũng không có lái xe mà gọi xe tới đón anh.
|