Vợ Đồng Chí Xấu Xa
|
|
Chương 39: Bị dọa đến mức ra cả nước tiểu. .
"Anh Uy, em muốn biết rõ ràng anh lái xe nhanh hơn A Khắc, tại sao cam tâm tình nguyện làm chuyện như vậy chứ?"
Người được gọi là anh Uy nhẹ nhàng lái xe theo sát xe của Trang Nhã Khinh, không cảm thấy còn đường này khó đi một chút nào. Anh ta rất quen thuộc với con đường này, hoàn toàn không thấy nguy hiểm. "Tên bắn chim đầu đàn, hơn nữa tôi cũng không muốn làm ầm ĩ."
"Vẫn là anh Uy thông minh."
Hai mắt của Trang Nhã Khinh vẫn nhìn chằm chằm A Khắc ở phía trước, chỉ cần một cơ hội sẽ vượt lên. Nhưng A Khắc phòng ngự rất tốt, mặc cho Trang Nhã Khinh cẩn thận như thế nào, vẫn không phát hiện ra A Khắc lơi lỏng một chút nào.
Vốn A Khắc cảm thấy một cô gái dù có lợi hại như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ giống như Lương Hy Tây là cùng. Nhưng kỹ thuật lái xe của Trang Nhã Khinh hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của anh ta. Anh ta không dám xem nhẹ Trang Nhã Khinh ở đằng sau một chút nào, nhỡ thua thì bản thân không còn chút mặt mũi nào, lại còn thua bởi một cô gái không có danh tiếng gì nữa.
Mắt thấy sắp đến được đỉnh núi, ở đỉnh núi trụi lủi này lại có một cây đại thụ, vừa nãy ở dưới chân núi vì phương hướng nên hoàn toàn không nhìn thấy cây đại thụ này. Bên cạnh cây đại thụ có một tảng đá lớn.
Đây là cơ hội duy nhất của mình, Trang Nhã Khinh thầm nghĩ. Lúc này A Khắc nghĩ đoạn đường phía trước càng thêm nguy hiểm, qua đoạn này anh ta chắc chắn thắng rồi.
Trang Nhã Khinh không do dự đạp mạnh chân ga, phóng qua phía trên của tảng đá. Phía trên tảng đá, xe của Trang Nhã Khinh đã song song với xe của A Khắc rồi. Quay đầu xe đến một độ nhất đinh, thân xe đã cách mặt đất một khoảng, sau đó, A Khắc cứ ngẩn người nhìn chiếc xe vốn đang ở đằng sau vững vàng rơi xuống phía trước xe mình.
Bây giờ đã qua tảng đá kia, chỉ có thể chứa được một chiếc xe. Cho dù là ở đâu, A Khắc cũng không dám làm như vậy.
Trang Nhã Khinh dám làm như vậy, thứ nhất bởi vì tin tưởng vào khả năng của bản thân, hai là tin tưởng vào Phá Trần.
"Em điên rồi sao?" Sau khi xe rơi xuống mặt đường, Phá Trần kìm nén lo lắng trong lòng, rầu rĩ hỏi.
"Không điên, không phải vì có anh ở bên cạnh sao?" Bây giờ không sợ A Khắc sẽ vượt qua, lần này Trang Nhã Khinh thắng rồi.
"Em..." Đúng vậy, nhìn tình hình trước mặt cậu cũng đoán được có khả năng Trang Nhã Khinh sẽ làm như vậy, nhưng khi đó cậu không nói gì, chỉ làm tốt công tác bảo vệ an toàn cho hai người. Một khi xe không ổn định rơi xuống mặt đất, cậu sẽ kéo Nhã Nhã từ trong xe ra. Không phải bên cạnh có cây đại thụ sao? Như vậy khi rơi xuống cậu có thể giữ chặt một cành của cây đại thụ.
A Khắc hung hăng đấm một cái trên vô lăng, phát ra âm thanh chói tai. Sau đó xông lên phía trước, bắt đầu đâm vào xe của Trang Nhã Khinh.
Xe không trải qua lắp ráp đương nhiên sẽ không tốt bằng xe đã trải qua lắp ráp, tình hình giao thông ở đây cũng không tốt lắm, mấy lần thiếu chút nữa Trang Nhã Khinh đã bị xe của A Khắc đâm xuống vực rồi.
"Em nghĩ em hiểu vì sao mỗi lần A Khắc đều thắng rồi, mà đối phương không chết cũng bị thương nặng." Có thể đánh thắng, có lẽ người đó vẫn còn có một chút tin tưởng nhất định với kỹ thuật lái xe của mình. Dù nói thế nào thì cũng không thể lần nào cũng có người rơi xuống vực được. Nếu ở phía dưới trực tiếp thua dưới tay A Khắc thì thôi. Nếu là thắng thì sẽ gặp tình huống như vậy.
Trong khoảnh khắc xe bị đẩy xuống, Trang Nhã Khinh và Phá Trần cùng nhau nhảy ra, nhảy xuống trước đầu xe của A Khắc, Trang Nhã Khinh dùng mị thuật, Phá Trần trực tiếp hơn, dùng tay đập vỡ cửa kính ở đầu xe của A Khắc.
A Khắc vừa mới bị Trang Nhã Khinh mê hoặc tâm trí, ở phía dưới đã dựng thẳng lên, bị âm thanh đập vỡ kính của Phá Trần làm tỉnh lại, chỗ đang dựng thẳng kia lập tức mềm xuống.
Mẹ ơi, quái vật. Đây là cách nghĩ duy nhất trong lòng A Khắc.
Rõ ràng vừa rồi anh ta đâm xe của hai người kia xuống vực, cho rằng mình đã thắng rồi, nhưng tại sao hai người này lại bay từ dưới kia lên?
Đũng quần của A Khắc đã dần ướt sũng.
Nhìn thấy A Khắc bị dọa sợ, Trang Nhã Khinh gật đầu với Phá Trần, từ trên mui xe nhảy vào chiếc xe phía sau xe của A Khắc. Xe của A Khắc vẫn chạy lên phía trước.
Trong khoảnh khắc Trang Nhã Khinh và Phá Trần nhảy từ mui xe của A Khắc qua đây, rơi vào đằng sau của A Uy. A Uy và người đàn ông đang cười ở bên cạnh cũng bị dọa sợ, đây là người sao?"
Thời điểm A Uy đang lái xe bị Trang Nhã Khinh nhảy lên trước mặt thì lập tức dừng lại.
"Anh biết trước kia A Khắc dựa vào cái gì mới thắng được những người khác đúng không?" Ánh mắt sắc bén của Trang Nhã Khinh nhìn thẳng vào mắt của A Uy. A Uy bị Trang Nhã Khinh nhìn đến mức không dám nhìn thẳng.
"Tôi..."
"Trước kia các người làm như thế nào?" Trang Nhã Khinh không đợi A Uy trả lời, co cũng không cần A Uy trả lời vấn đề này. Mỗi trận đấu người tên là A Uy này đều mang theo máy quay ở phía sau, không có khả năng không biết chuyện nào.
"Cắt sạch đoạn kia đi, sau đó nói bọn họ phóng quá nhanh, chúng tôi, chúng tôi không đuổi kịp, nên không quay được." Tại sao anh ta lại cảm thấy cô gái này có áp lực rất mạnh.
"Mỗi lần bọn họ đều tin sao?"
"Không tin thì có cách nào khác sao?"
"Những người bị rơi xuống nhưng không chết đâu?" Cô nghe được rõ ràng có người nói những người có vận khí tốt thì chỉ ngã tàn phế, chẳng lẽ A Khắc lừa đảo như vậy, bọn họ đều không nói ra chân tướng sao?"
"Cho người nhà bọn họ tiền."
"Tiền bịt miệng sao... Bây giờ thì sao? Chuẩn bị làm như thế nào, hoặc là nói chuẩn bị đối phó với tôi như thế nào?"
"Sẽ không, bởi vì chúng tôi không đánh lại cô." Sự thật đó, người mạnh thế này. Người bình thường có khả năng đã bị bỏ lại ở núi, nhưng hai người Trang Nhã Khinh có thể bay từ dưới lên, làm sao có thể bỏ lại đây. Có điều, người bình thường cũng không sống được đến giai đoạn này chứ đừng nói đến có cơ hội bị bỏ rơi một lần nữa.
"Haha, về sau anh sẽ là ông hoàng của giới đua xe ở nơi này. Yên tâm, tên bắn chim đầu đàn sẽ không đánh trên đầu anh." Trang Nhac Khinh vừa mới nói xong, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến một âm thanh va chạm. Ừ, âm thanh đó có bao nhiêu mãnh liệt nha.
"Vâng."
"Còn có, cắt đoạn kia đi, cái gì anh cũng không nhìn thấy, hiểu không?"
"Hiểu rồi." Anh ta dám nói một chữ không sao?"
"Vậy thì đưa chúng tôi xuống núi, xe đã rơi xuống vực rồi."
"Vâng."
Haiz, không biết có phải có thù với xe không. Mấy cái xe bị cô đâm hỏng khẳng định là hận chết cô rồi. Một cái vừa tới đã bị xe của Mạnh Thiệu Phong đâm, một cái bị Trần gì đó đâm, bây giờ thì chiếc xe này muốn sửa cũng không sửa được, trực tiếp báo hỏng luôn rồi.
|
Chương 40: Gặp lại. .
Trang Nhã Khinh đã đến thành phố này nhiều ngày nhưng hôm nay là ngày duy nhất không ngủ nướng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trang Nhã Khinh đã rửa mặt thay quần áo xong xuôi, ăn một chút bánh mì rồi chuẩn bị ra khỏi nhà.
Ngày hôm qua sau khi kết thúc trận đấu, A Khắc đã chết, xe bọn họ cũng rơi xuống vực, vậy mà cũng chỉ có người kinh ngạc nhìn cô với ánh mắt sùng bái, không có bất kỳ người nào có nghi ngờ gì. Khó trách trước kia A Khắc có thể hung hãn như thế. Những người này đều coi việc đó không liên quan đến mình, bản thân họ chỉ muốn xem những chuyện xuất sắc, hưởng thụ kích thích một chút, lúc về làm gì còn người nào chú ý đến cái gọi là chân tướng chứ. Ngay cả Lương Hy Tây lúc biết bọn họ thắng cũng chỉ vui vẻ mà thôi.
Sau khi trở về, báo hỏng xe với Nhị sư huynh, Nhị sư huynh nói không có vấn đề gì, trong gara vẫn còn nhiều xe. Có điều lần này Trang Nhã Khinh không cần lái xe khác, vì chiếc Maserati lần trước đã được sửa xong rồi.
"Em muốn đi đâu?" Ba người cùng hỏi một lúc. Trang Nhã Khinh đã ăn sáng xong, đang chuẩn bị rời đi.
"Đến thành phố C có chút việc." Phá Trần và Hạ Tĩnh Thiên không biết, chỉ có Phá Thương đại khái đoán được."Sư muội đã nói có việc thì chắc chắn có, đừng hỏi nhiều như vậy."
"Anh đưa em đi." Hạ Tĩnh Thiên đang nghỉ ngơi, không cần làm việc. Phá Trần cũng ở bên cạnh Trang Nhã Khinh.
"Không cần, buổi chiều em sẽ về, bữa trưa mọi người không cần chờ em."
"Có chuyện gì có cần bọn anh đi cùng sao?" Nhã Nhã chưa từng giấu bọn họ chuyện gì.
"Chỉ là chút chuyện riêng thôi."
"Ừ, nhớ về sớm một chút." Đây là tự do của Nhã Nhã, bọn họ không nên can thiệp quá nhiều.
"Vâng."
Trang Nhã Khinh mở cửa xe ra, không nhìn ra một chút dấu vết như đã từng bị va chạm nào, phóng xe về phía thành phố C. Sau khi Trang Nhã Khinh đến thành phố C, dừng lại giữa đường mua một bó hoa cúc rồi lại tiếp tục đi.
Điểm đến của Trang Nhã Khinh chính là nghĩa địa. Vô cùng quen thuộc thì đến mộ của cha, nhìn ảnh chụp đen trắng của cha mình, Trang Nhã Khinh nặng nề quỳ xuống. Đặt hoa ở phía trước, Trang Nhã Khinh khóc thành tiếng.
"Cha, thật xin lỗi... Là con gái bất hiếu, nhiều năm như vậy mà chưa từng đến gặp cha."
"Cha, cha biết không, con gái rất nhớ, rất nhớ cha..."
"Cha, con nghĩ cha nhất định tò mò tại sao còn biến thành như thế này đúng không? Mạnh Thiệu Phong, anh ta lại có thể... lại có thể vì tài sản của nhà chúng ta mới cưới con, vậy mà con lại có thể tin tưởng anh ta như thế. Anh ta đã sớm có người phụ nữ khác, lại còn quen cô ta sớm hơn con, sau khi kết hôn, bọn họ vẫn còn ở cùng một chỗ."
"Con thật không ngờ Mạnh Thiệu Phong lại là người như vậy. Con bị người phụ nữ kia thuê sát thủ giết chết, lại có thể sống sót ở một nơi khác, chính là dáng vẻ hiện tại. Cha, con nhất định sẽ báo thù, vì tuổi trẻ của con, vì đứa nhỏ của con, còn vì công ty mà cha vất vả xây dựng."
"Cha, sau này con gái sẽ thường xuyên đến gặp người, thật xin lỗi, để người cô đơn lâu như vậy. Con nghĩ nhiều năm như vậy, cha nhất định sẽ mắng con rất nhiều lần đúng không? Mắng con là đứa con gái bất hiếu, không đến gặp cha. Bây giờ cha muốn mắng con không? Cha, người ra đây đi, ra đây mắng con đi, để cho con được nghe giọng cha."
Câu nói cuối cùng, Trang Nhã Khinh đã không nói ra lời, chỉ biết quỳ gối trước mộ cha, khóc không ngừng. Lúc phát hiện âm mưu của Mạnh Thiệu Phong cô không khóc, lúc chết cũng không khóc, trước mặt người cha luôn yêu mình, rốt cuộc Trang Nhã Khinh cũng có thể phát tiết hết đau thương trong lòng ra ngoài.
Trang Nhã Khinh không phát hiện, sau lưng cô có một người đàn ông, cũng cầm một bó hoa cúc, đứng trước một phần mộ khác, si ngốc nhìn cô.
Khóc cũng đủ rồi, Trang Nhã Khinh còn đang nức nở, mắt đỏ quạch, còn bị sưng lên nữa. Trang nhã Khinh thẳng người lên, bỗng nhiên một tờ giấy ăn được đưa tới trước mặt cô.
Trang Nhã Khinh nhìn thấy, mạnh mẽ quay đầu lại, may mà không phải Mạnh Thiệu Phong. Bản thân quỳ, đối phương đứng, vẻ mặt khí thế thì Trang Nhã Khinh đã thấp hơn rất nhiều rồi. Quay đầu lại chỉ có thể nhìn thấy đôi chân thon dài của đối phương, còn có khi Trang Nhã Khinh quay đầu lại, mặt vừa mặt đối diện với vị trí kia của đối phương.
Trang Nhã Khinh đứng lên, lùi về phía sau một chút, Trang Nhã Khinh cũng cần phải hơi ngửa đầu lên mới có thể thấy mặt của đối phương. Đây không phải là người đàn ông trươc kia cô phóng xe qua sao? Lúc cái xe kia vào mặt người đàn ông này vẫn không biến đổi.
Lúc trước Trang Nhã Khinh chưa nhìn kĩ đối phương, lần này Trang Nhac Khinh cười đánh giá một chút. Làn da của đối phương màu đồng thiếc, có mùi vị đàn ông. Cao, đại khái khoảng 1m9, đủ cao. Gương mặt, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt sáng ngời, mũi cao thẳng, môi mỏng, mặc dù không rõ ràng nhưng da mặt cũng rất mịn. Là anh đẹp trai, chính là loại hình đặc biệt có nghị lực kia. Áo sơ mi không che được dáng người của đối phương, có thể thấy được cơ bắp trên người. Không phải là người duy nhất có cơ bắp, nhưng dáng người tuyệt đối là nhất. Lưng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực thóp bụng cực kỳ đúng tiêu chuẩn, làm cho người ta có cảm giác đây chính là người chính trực Tay cầm giấy ăn, ngón tay thon dài, đầu ngón tay, bàn tay, còn có ngón trỏ và ngón cái đều có vết chai, nếu không phải cầm súng lâu năm thì còn có thể là vũ khí nào khác đây. Nếu như đoán không lầm thì đối phương rất có thể là một quân nhân.
"Haha, nhìn đủ chưa?"
Lúc Trang Nhã Khinh đánh giá đối phương thì người đó cũng đang đánh giá lại Trang Nhã Khinh.
Vì hôm nay Trang Nhã Khinh đến đây gặp cha mình nên không có trang điểm, quần áo cũng rất tự nhiên, mặc nhẹ nhàng một chút. Nếu không phải anh là người có trí nhớ siêu phàm thì e rằng là cũng không nhận ra Trang Nhã Khinh là cô gái hôm đó, cô gái kia có khuôn mặt được trang điểm kỹ càng, có chút kiêu ngạo, có chút hung hãn, có chút kiêu căng, quan trọng là còn có chút bản lĩnh.
Hôm nay Trang Nhã Khinh ăn mặc giản dị, để mặt mộc không trang điểm, hơn nữa còn vì khóc thật lâu mà mắt với mũi đều đỏ ửng, nhưng anh lại cảm thấy cô như vậy mới đẹp.
Anh ở nơi này sớm hơn cô, sau đó lại vô ý nghe được lời của cô, cảm thấy vô cùng kỳ lại mới qua đây, vừa nhìn lại không thể rời mắt được. Khi nào thì anh lại không khống chế bản thân mình như vậy?
"Anh cho rằng tôi thích nhìn anh sao?" Cảnh tượng xấu hổ của mình bị người đàn ông này nhìn thấy, Trang Nhã Hinh có chút ngượng ngùng, vì muốn giấu cảm xúc đó đi nên mới không khách khí trả lời như vậy.
"Lau đi, chảy nước mũi rồi kìa."
Trang Nhã Khinh nghe đến đoạn nước mũi chảy ra, nhanh chóng lấy giấy ăn của đối phương lau lau, sau khi dùng xong chỉ có thể để ở trong tay, vì bên cạnh không có thùng rác.
"Quả nhiên tiểu thuyết đều là giả."
|
Chương 41: Đúng, anh không biết xấu hổ. .
"Cái gì giả?"
"Trong tiểu thuyết đàn ông đều mang theo khăn tay, chẳng lẽ anh không biết như vậy sẽ dễ dàng đoạt được trái tim của các cô gái sao?"
"Không biết, tôi không xem loại tiểu thuyết đó. Tôi tên Cố Triệt, cô tên gì?" Cố Triệt cảm thấy đây có thể là duyên phận. Lầm đầu tiên anh cảm thấy hứng thú, nhưng lại không tiến gần, nói chuyện ở lần gặp thứ hai, hỏi tên cũng là chuyện bình thường.
"Trang Nhã Khinh."
"Những điều cô vừa nói đều là sự thật sao?" Cố Triệt nói ra nghi ngờ của bản thân. Có trời mới biết lúc anh vừa mới nghe thấy chuyện này đã muốn hỏi ngay lập tức rồi. Cái gì mà đã chết, sau đó lại sống lại ở một nơi khác, chính là dáng vẻ hiện tại? Nếu là thật thì chuyện này không phải là mượn xác hoàn hồn sao?
"Nói thừa, tôi còn có thể nói dối với người cha đã mất của mình sao?" Trang Nhã Khinh lườm Cố Triệt một cái, có điều cũng đúng, chuyện như vậy kỳ người nào nghe được cũng không dễ dàng tin tưởng rằng đây là sự thật."Tại sao anh lại núp ở phía sau nghe trộm tôi nói chuyện?"
"Không có, tôi tới đây thắp hương cho dì của tôi, trong lúc không để ý thì nghe thấy thôi." Trên thế giới thật sự có chuyện mượn xác hoàn hồn sao? Nhưng thế giới này có rất nhiều chuyện kỳ lạ, thể loại nào cũng có, hơn nữa còn không thể dùng khoa học để giải thích, chuyện mượn xác hoàn hồn này cũng hoàn toàn có khả năng. Cố Triệt không dễ tin tưởng một người, hơn nữa còn là chuyện bất thường như thế này, nhưng anh tin lời Trang Nhã Khinh.
Lại nghe được có tiếng bước chân, vừa rồi vì quá đau lòng, đắm chìm trong cảm xúc của bản thân nên Trang Nhã Khinh không phát hiện ra. Nhưng bây giờ Trang Nhã Khinh nhạy bén phát hiện ra đang có người đi tới phía này, hơn nữa hướng đi chính là vị trí của cô bây giờ.
"Đi." Trang Nhã Khinh kéo ta Cố Triệt núp vào một bên. Cố Triệt phải nhìn qua người Trang Nhã Khinh mới đánh giá người đàn ông đang đi về phía này.
Mạnh Thiệu Phong.
Mạnh Thiệu Phong không ngờ lại phát hiện trước mộ cha Trang có đặt một bó hoa cúc, còn phát hiện có một chỗ bị ướt, dù là rất nhỏ. Nhìn xung quanh xem ai đến thăm cha vợ mình, còn khóc đến thương tâm như thế? Nhưng Mạnh Thiệu Phong không nhìn thấy ai, đành phải bỏ qua.
Đặt bó hoa cúc màu trắng trong tay xuống bên cạnh bó hoa cúc màu vàng của Trang Nhã Khinh, Mạnh Thiệu Phong quỳ xuống. "Cha, ai vừa mới đến gặp cha vậy? Hôm nay con có chút việc cho nên mới tới trễ, mong cha sẽ không giận con."
Trang Nhã Khinh được huấn luyện khả năng nghe, dù xa như vậy vẫn có thể nghe được Mạnh Thiệu Phong đang nói cái gì. Lúc nghe thấy Mạnh Thiệu Phong có thể vô liêm sỉ gọi cha mình một tiếng cha, Trang Nhã Khinh cắn môi. "Vẫn còn mặt mũi gọi cha."
Cố Triệt cúi đầu, vô tình nghe được câu nói của Trang Nhã Khinh. "Cô có thể nghe được anh ta nói gì sao?" Anh nghe thấy được, nhưng trước kia có trải qua huấn luyện nên có thính lực khác với người thường, không nghĩ tới cô bé này cũng có thính lực tốt như vậy.
"Ừ, có thể nghe thấy một chút."
"Anh ta chính là Mạnh Thiệu Phong, kẻ bạc tình mà cô nói sao?"
"Ừ."
Hai người không nói gì nữa, tiếp tục nghe lén xem Mạnh Thiệu Phong nói gì.
"Cha, Nhã Khinh đi mười năm rồi, con nhất nhớ cô ấy. Con biết, toàn bộ chuyện này đều là lỗi của con, con không nên có lòng tham như thế. Vừa muốn báo đáp Lệ Phương, lại vừa muốn ở một chỗ với Trang Nhã Khinh, con đã quên, cá và gấu không thể sống chung một chỗ." Trong giây phút Trang Nhã Khinh chết đi, anh ta thật sự muốn chết cùng cô.
"Anh ta lại có thể nói chuyện này với cha, không sợ cha tôi nhảy ra lấy mạng anh ta sao?" Trang Nhã Khinh trẻ con nói.
Cố Triệt không trả lời, mà quay sang nhìn Trang Nhã Khinh ở bên cạnh. Thật sự là cô bé đáng yêu.
"Cha, cha biết không, con gặp một cô bé, có tên giống với Nhã Khinh, hơn nữa giọng nói cũng rất giống, nhưng con biết cô ấy không phải Nhã Khinh. Nếu cô bé kia chỉ mới mười tuổi, còn khẳng định tin tưởng cô bé đó chính là Trang Nhã Khinh chuyển thế, nhưng cô ấy không phải. Cha, con rất nhớ Nhã Khinh, rất nhớ."
"Không biết xấu hổ."
" Đúng, anh ta không biết xấu hổ. Chúng ta tiếp tục đi hay là vẫn ở lại chỗ này?"
" Đi thôi, nếu không khẩu vị của tôi sẽ bị anh ta làm biến mất." Trang Nhã Khinh quay người mới phát hiện mình vẫn đang nắm chặt tay của Cố Triệt.
Tay của Trang Nhã Khinh rất nhỏ nên chỉ có thể giữ ba ngón tay của Cố Triệt, tay của Cố Triệt quá lớn, nói không chừng có thể nắm chọn cả bàn tay của cô. Vết chai trên ngón tay chạm vào làn da mềm mại của Trang Nhã Khinh khiến cô có cảm giác khác thường, bỗng nhiên cô cảm thấy tim mình ngưng đập trong một giây.
Giống như điện giật vậy, Trang Nhã Khinh lập tức buông tay ra. "Thật xin lỗi."
"Không sao." Cố Triệt cũng không để ý, đi phía trước Trang Nhã Khinh. "Đi thôi, tìm chút đá đắp lên một chút, nếu không thì sẽ bị sưng to hơn đấy."
"Ừ."
Trong siêu thị ở đối diện có bán đá, Trang Nhã Khinh mua một ít, nhẹ nhàng đắp lên mắt mình. Có lẽ buổi chiều sẽ tốt hơn, nếu không lúc về sẽ bị các sư huynh gặng hỏi.
Khoảng hai mươi phút sau, Cố Triệt mới hỏi lại. "Được chưa?"
"Ừ. Khóc lâu như vậy tôi cũng đói bụng rồi, đi, đi ăn cơm." Tâm trạng bây giờ của Trang Nhã Khinh không quá nặng nề, tử trước đến nay lúc cần phát tiết cô sẽ phát tiết, phát tiết xong sẽ trở lại như lúc ban đầu.
"Muốn ăn gì? Tôi mời."
"Được, có người mời không ăn cũng phí tôi biết một nơi có món cá rất ngon, trước kia tôi thường xuyên đến đấy ăn." Không biết bây giờ bà chủ ở đó thế nào rồi.
Nơi mà Trang Nhã Khinh nói đến là một nơi tương đối vắng vẻ, cửa hàng này rất nhỏ, trang trí cũng không tốt lắm, nhưng khách vẫn rất nhiều. Từ trước đến nay vẫn tốt như vậy.
"Người hơi nhiều, rất nhiều gia đình không giàu có, muốn cải thiện bữa ăn của mình đều tới nơi này ăn. Bà chủ làm cá rất mềm, rất thơm, số lượng vừa đủ, hương vị rất tốt, hơn nữa giá cả rất phải chăng." Trước kia cô thường xuyên tới chỗ này ăn, về sau Mạnh Thiệu Phong không thích, Mạnh Thiệu Phong nói muốn ăn thức ăn cô nấy, cho nên đi học đầu bếp, về sau đều là tự mình làm. Chỉ khi đi với Thiển Thiển mới có thể đến đây ăn.
Nói đến Thiển Thiển Trang Nhã Khinh mới nhớ ra, bản thân mình lại có thể không tới gặp cô, bản thân không phải là người con có hiếu, hơn nữa cũng không phải là người bạn tốt.
"Cô thật sự có thể làm quảng cáo cho quán ăn này rồi."
"Thật như vậy mà, anh nếm qua sẽ biết."
|
Chương 42: Sự đau khổ của Mạc Thiển. .
"Bà chủ, một phần cá nấu cải chua, thêm nhiều rau thơm và hành lá." Gọi xong Trang mới nghĩ đến ở đây vẫn còn người khác. "Đúng rồi, anh có ăn rau thơm không?"
"Tôi không kén ăn."
"Vậy là tốt rồi, tôi lo lắng anh không ăn. Có người rất thích rau thơm, có người rất ghét rau thơm. Anh không ghét nó là được rồi."
Tìm một vị trí tốt, Trang Nhã Khinh lấy giấy lau qua ghế và bàn. Nơi này không phải là đại sảnh lớn chuyên dùng cho bữa tiệc, cho nên cũng không cần phải hợp vệ sinh như thế, sau khi một người ngồi rồi đứng lên sẽ không có người đến lau lại.
"Anh là quân nhân sao?"
"Ừ."
"Người anh đi bái tế là gì của anh."
"Dì của tôi, em gái của mẹ."
"À...Thật ra thì tôi rất không thích anh."
"Gì cơ?"
"Lần trước, anh chỉ lo lái xe của mình."
"Haha, bởi vì tôi biết cô có thể đi qua." Còn tưởng mình bị ghét vì cái gì, hóa ra là chuyện này.
"Đàn ông hẳn nên nhường phụ nữ."
"Ừ, tiếp nhận chỉ giáo."
Tùy tiện tán gẫu vài câu, bà chủ cũng nấu xong canh cá rồi."Cẩn thận nóng đó." Bà chủ cười hì hì dặn dò, vẻ mặt hiền lành.
Trang Nhã Khinh thấy Cố Triệt không động đũa, trái lại lại nhìn bát cá nấu cải chua kia, thì hỏi."Tại sao lại không ăn? Cảm thấy không phù hợp với thân phận địa vị của anh sao?"
"Không phải, ở bộ đội cái gì cũng ăn, không kén ăn." Nếu kén ăn thì chắc chắn cũng bị huấn luyện thành không kén ăn rồi. Lúc trước huấn luyện tại rừng mưa nhiệt đới, lương khô trên người đã ăn hết, phải đi tìm những món ăn dân dã để ăn. Có những ngày không tìm thấy các loại động vật như thỏ, thì ngay cả rắn, côn trùng cũng ăn. Cảm thấy ghê tởm sao, có thể không ăn, nhưng vậy thì chỉ còn đường chết đói.
"Vậy thì tại sao lại không ăn?"
"Chính là nghĩ đến một chuyện. Ăn đi, rất thơm, quả nhiên phẩm vị của cô rất tốt." Cố Triệt gắp một miếng cá đưa vào miệng, nhai kỹ.
"Tất nhiên, khẩu vị của tôi đúng là rất tốt, bình thường tôi sẽ không ăn."
"Bà chủ, tôi muốn một phần cá nấu cải chưa, cho nhiều rau thơm." Ở cửa truyền đến giọng nói của một cô gái. Giọng nói của cô gái rất êm tai, nhưng lại có chút già nua, có chút mệt mỏi.
Trang Nhã Khinh nghe thấy, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái ở cửa. Tuổi của cô gái kia hẳn là không lớn, nhưng mặt trắng nhợt, hình dáng tiều tụy, có một loại đau buồn không nói nên lời, đúng chính là nồng đậm đau buồn. Nắm tay hai đứa bé phấn điêu ngọc trác (1), một bé trai và một bé gái. Dáng vẻ của bé trai có chút xem thường, xem ra rất không quen đến những nơi ồn ào như thế này. Trái lại bé gái có chút hưng phấn, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
(1)Phấn điêu ngọc trác: Ý chỉ đứa trẻ trắng nõn, mềm mịn.
"Thiển Thiển." Trang Nhã Khinh có chút không dám tin người phụ nữ này là Thiển Thiển. Đây là Thiển Thiển được muôn vàn yêu thương, được anh trai chiều đến vô pháp vô thiên, hoạt bát đáng yêu sao? Tại sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ này? Hai đứa bé kia là con của Thiển Thiển sao? Có phải vì không hạnh phục hay không? Trong lòng Trang Nhac Khinh có quá nhiều, quá nhiều câu hỏi muốn nói với Thiển Thiển, nhưng lại không biết nên nói từ đâu, hay là dùng thân phận gì để nói.
Mạc Thiển nghe thấy có người gọi mình, hình như là Nhã Khinh. Nhưng lúc Mạc Thiển nhìn bốn phía, thì lại không thấy Nhã Khinh. “Có lẽ là nghe nhầm rồi.”
“Mẹ, nghe lầm gì cơ?” Giọng nói ngây thơ của cô bé ở trong quán nhỏ này có vẻ đặc biệt trong trẻo.
“Không có gì. Chúng ta vào thôi, không phải con muốn ăn cá sao?”
“Con muốn ăn cá mẹ làm.” Bé trai bỗng nhiên nói, cậu bé không đồng ý tới những chỗ như thế này. Cha đã từng nói những nhà hàng ở bên ngoài đều không sạch sẽ, ăn xong sẽ bị tiêu chảy. Không biết tại sao mẹ với em gái lại cứ thích ra bên ngoài ăn những thứ này. Hôm nay cha không có nhà, mẹ với em gái alji ra đây. Vì mẹ và em gái, cậu bé mới cố gắng đi theo đến đây.
Thiển Thiển sẽ làm cá sao? Theo cô biết, Thiển Thiển được nuông chiều từ bé, mười ngón tay không dính nước, đến rửa rau còn không làm chứ nói gì đến làm cá.
Rốt cuộc Trang Nhã Khinh không nhin được, nhắn cho Thiển Thiển một tin nhắn. Trang Nhã Khinh sử dụng số trước kia. Cô vẫn giữ số trước kia, Đại sư huynh sẽ đúng hạn trả tiền điện thoại , chẳng qua bình thường không thể sử dụng. Bây giờ Lương Hy Tây tặng cô một chiếc điện thoại, cho nên chiếc Nokia sử dụng số trước kia, còn chiếc điện thoại mà Lương Hy Tây sử dụng số mới,chính là số sau khi sống lại Trang Nhã Khinh sử dụng.
“Thiển Thiển, cậu có khỏe không?”
Mạc Thiển để Triêu Ân ngồi xuống, lấy điện thoại ra, lúc thấy tên người gửi tin nhắn, Mạc Thiển giống như bị cái gì đánh trúng, vội vàng nhìn xung quanh. Trang Nhã Khinh lại nhắn thêm một tin cho Mạc Thiển. “Mười năm không gặp, cậu thay đổi rất nhiều, xin lỗi vì không tới tìm cậu. Một giờ sau gặp mặt ở chỗ cũ, mình sẽ nói cho cậu mọi chuyện.” Nên nói cho Thiển Thiển, dù sao Thiển Thiển cũng là bạn tốt nhất của Trang nhã Khinh. Trang Nhã Khinh không muốn để Thiển Thiển lo lắng. Hơn nữa, cô cũng muốn biết mười năm nay Thiển Thiển đã xảy ra chuyện gì, lập gia đình vào lúc nào.
“Bạn của cô sao?”
“Ừ, bạn trước kia của Trang Nhã Khinh.”
Ăn xong cơm trưa, Mạc Thiển dẫn hai đứa bé rời khỏi quán cơm, sau khi tạm biệt Cố Triệt, Trang Nhã Khinh cũng đi theo sau Mạc Thiển.
Cái gọi là chỗ cũ chính là phía sau quán cơm này, cách đó không xa có một con sông nhỏ, bên cạnh có một cây liễu già, chỗ này là nơi trước kia hai người thường xuyên tới, cho nên từ tin nhắn Mạc Thiển biết được đây chính là nơi mà Trang Nhã Khinh muốn nói.
“Cô là?” Mạc Thiển vốn cho rằng Trang Nhã Khinh đặt tay lên vai mình, lòng đầy chờ mong xoay người lại, nhưng lại thấy một người không quen biết, trong lòng đầy nghi ngờ.
“Thiển Thiển, mình là Nhã Khinh đây.”
“Cô là Nhã Khinh?” Mạc Thiển có chút khó tin. Mặc dù giọng nói giống Nhã Khinh, nhưng bề ngoài hoàn toàn khác. Không có chuyện Trang Nhã khinh ngày càng trẻ đi chứ? Cô bé này với Trang Nhã Khinh lúc học trung học cũng không khác nhau lắm.
“Đúng, Thiển Thiển, còn nhớ rõ lúc cậu ngã xuống sông này không? Khi đó mình rất sợ ahxi, rõ ràng bản thân không biết bơi, hơn nữa còn sợ nước, nhưng vẫn nhảy xuống. Cuối cùng cũng là cậu cứu mình lên.” Trang Nhã Khinh nhắc lại kỷ niệm trước kia của hai người cho Mạc Thiển nghe.
Mạc Thiển bỗng nhiên ôm chầm lấy Trang Nhã khinh. “Thật là cậu sao Nhã Khinh, mười năm không gặp, cậu chạy đi đâu thế? Tên khốn Mạnh Thiệu phong nói cậu đã chết, nhưng mình không tin. Ngoại trừ thấy một vũng máu, ngay cả thi thể cũng không thấy, mình không tin cậu đã chết.” Mạc Thiển tin người con gái chưa từng gặp trước mặt này chính là Trang Nhã Khinh. Bởi vì trên người cô có một loại cảm giác quen thuộc, hơn nữa chuyện rơi xuống sông kia không ai biết, ngay cả anh trai…cũng không biết.
“Chúng ta ngồi xuống đã, mình sẽ kể cho cậu nghe.”
--------------- Đường ranh giới ---------------
“Hóa ra là như vậy, Mạnh Thiệu phong nói cậu bị tai nạn giao thông.”
“Có thể tin tưởng lời anh ta nói sao?” Xảy ra tai nạn gia thông sao? Mạnh Thiệu Phong cũng có thể nghĩ ra sao.
Dường như Mạc Thiển còn oán giận hơn Trang Nhã Khinh. “Không ngờ Mạnh Thiệu phong lại là người như vậy, chuyện bắt cá hai tay chưa nói, lừa cậu chưa nói, lại còn thuê sát thủ giết cậu.” Cái loại người tán tận lương tâm đó, nên chết đi.
“Không phải anh ta thuê.”
“Nhưng tiền để cô ta thuê sát thủ chính là anh ta cho, chuyện này coi như là anh ta giết.”
“Ừ, có điều là không phải bây giờ tớ rất tốt sao, hơn nữa còn thêm xinh đẹp của tuổi trẻ, còn có sư phụ, sư thúc, các sư huynh sư tỷ yêu thương mình. Chuyện này cũng coi như là trong họa được phúc rồi.” Trang Nhã Khinh thấy bên cạnh Mạc Thiển có hai đứa trẻ đang chơi đùa.”Mấy năm nay cậu đã trải qua những chuyện gì thế? Tại sao cơ thể lại suy yếu như vậy. Hơn nữa con mang thai nữa. Cậu kết hôn rồi sao? Với ai? Không hạnh phúc sao?”
|
Chương 43: Hãy để mình giúp cậu lựa chọn. .
"Tại sao cậu biết mình đang mang thai? Anh ấy cũng không biết."
"Mình đã nói là mình từng học y thuật mà. Anh ta là ai vậy? Cậu không thể giấu mình, chúng ta là bạn thân nhất, có chuyện gì cậu cũng phải kể cho mình." Người nào không có mắt bắt nạt Thiển Thiển như vậy, biến Thiển Thiển thành như vậy. Chẳng lẽ Mạc Minh Vọng không quan tâm sao? Thiển Thiển không phải là em gái mà anh ta yêu thương nhất sao?
"Là anh trai, mình kết hôn với anh ấy. Đứa nhỏ, cũng là của anh ấy." Nói đến anh trai mình, trong mắt Thiển Thiển có vô vàn đau lòng. Bảy năm, hai người cứ tổn thương lẫn nhau như thế này, không biết lúc nào mới có thể kết thúc. May mà, anh trai vẫn đối tốt với hai đứa nhỏ.
"Cái gì? Cậu gả cho anh trai cậu sao?"
"Anh ấy không phải là anh ruột của mình. Mình vẫn không biết, thảo nào cha mẹ không muốn gặp mình. Nhưng bây giờ anh trai cũng không thương mình nữa rồi."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Người chị Lâm Huyên thích là anh Trình Nặc, nhưng anh trai không tin, muốn kết hôn với chị Lâm Huyên. Mình giúp bọn họ bỏ trốn, anh trai rất tức giận. Mình thay thế chị Lâm Huyên gả cho anh ấy. Vốn cho rằng chỉ là cứu nguy mà thôi, dù sao anh ấy cũng là anh ruột của mình, nhưng lúc mình bị anh ấy...mình mới biết được, anh ấy không phải là anh ruột của mình, mình chỉ là đứa trẻ lúc còn nhỏ được anh ấy mang về từ trại trẻ mồ côi. Về sau, mình thật sự tồn tại như một món đồ chơi. Anh ấy muốn, mặc kệ mình có đồng ý hay không, nếu không muốn, mười ngày nửa tháng cũng sẽ không về nhà lấy một lần. Anh ấy còn mắng mình, nói cái gì cũng có thể mắng. Lúc làm tình, anh ấy bắt mình nói mấy lời xấu hổ mình cũng nói, sau khi xong việc anh ấy sẽ nói rằng lấy phải loại con gái ti tiện như mình. Lúc anh ấy không có nhà, mình đều ở một mình trong căn phòng trống vắng. Sau khi ngủ, lúc tỉnh lại cũng chỉ có mình mình."
"Cha mẹ cậu đâu?"
"Cha mẹ vốn không muốn gặp mình, về sau vì bọn họ nhận lời đi trộm cơ mật gì đó của công ty, thì công ty xuất hiện khủng hoảng, cha mình phát bệnh tim mà chết. Mẹ mình mỗi ngày nhìn thấy mình đều đánh. Về sau mình chuyển ra ngoài với anh trai. Anh trai không cho mời giúp việc, chuyện gì cũng bắt mình học. Giặt quần áo không được dùng máy giặt, tất phải dùng tay giặt. Vào mùa đông không được dùng nước nóng. Không được dùng máy hút bụi, phải dùng tay lau..."
"Tại sao anh ta có thể đối xử với cậu như vậy?" Không đợi Mạc Thiển nói hết, Trang Nhã Khinh đã nổi giận. Vốn cho rằng bản thân mình bất hạnh, nếu so sánh với Mạc Thiển thì Trang Nhã Khinh cảm thấy mình đã rất hạnh phúc rồi. Cô biết Mạc Thiển có tình cảm sâu đậm với Mạc Minh Vọng. Không ngờ Mạc Minh Vọng lại có thể hành hạ Thiển Thiển như vậy. Không muốn Thiển Thiển sống sao? Cũng không biết làm sao Thiển Thiển có thể chịu đựng được. Trang Nhã Khinh ôm Thiển Thiển, vỗ lưng an ủi."Coi như cậu không đúng, nhưng Lâm Huyên vốn không yêu anh ta, là do bản thân anh ta không hiểu mà buông tay. Hơn nữa còn cha cậu... không được, mình muốn tìm ông ấy tính sổ."
"Không cần, không cần đi. Cha mình vốn bị mình hại chết, mình không thể trách ông ấy. Mình không muốn có vướng mắc gì với ông ấy nữa, mình không có cách nào thay đổi."
"Cậu không muốn đi sao?" Trang Nhã khinh hiểu rõ suy nghĩ của Mạc Thiển.
"Mình có thể đi chỗ nào đây? Hơn nữa bây giờ còn có hai đứa bé."
"Mình cảm thấy cậu nên rời khỏi đây, nếu cứ tiếp tục chịu đựng cũng không phải là cách hay. Cha cậu chết cũng không phải do cậu cố ý, coi như là cậu sai, nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao? Cậu không nên bị giam cầm, cậu nên tự do, chứ không phải là dáng vẻ bây giờ. Cậu quêm giấc mơ của mình rồi sao? Không phải cậu muốn làm nhà thiết kế trang sức sao?"
"Đúng, nhưng mà..."
"Không nhưng gì hết, không phải biết, cứ tiếp tục chịu đựng như vậy đối với cả cậu lẫn anh ta đều không tốt. Cậu mình vĩnh viễn bị giam cầm, mà anh ra vĩnh viễn sống trong nỗi oán hận của mình." Đàn ông phải mất đi mới biết quý trọng, Mạc Minh Vọng chắc chắn có tình cảm với Thiển Thiển, nếu không thì làm sao lại chuyển nhà, để Thiển Thiển bị mẹ đánh không phải là tốt rồi sao?
Hà có gì phải để Thiển Thiển làm cái này làm cái kia? Rõ ràng anh ta quan tâm Mac Thiển nhưng không bỏ xuống lòng tự trọng với oán hận của mình được. Chắc chắn bây giờ Mạc Minh Vọng rất đau khổ. Vậy thì tôi giúp anh lựa chọn, hoặc là Thiển Thiển, hoặc là nỗi hận.
"Vậu hai đứa nhỏ?" Mạc Thiển vẫn không thể hạ quyết tâm, có con cô không thể thoải mái như trước kia, cô đã có ràng buộc. Cô không thể nói đi là đi, cô là người đã có con rồi.
"Cậu không cần lo lắng cho hai đứa nhỏ, không phải anh ta vẫn đối xử tốt với hai đứa nhỏ sao?" Nếu như trút giận lên người hai đứa nhỏ, phát tiết trên người đứa nhỏ, vậy thì cô khinh thường Mạc Minh Vọng. Trước kia cô thấy Mạc Minh Vọng tốt với Thiển Thiển như vậy, luôn cảm thấy Mạc Minh Vọng là người đàn ông hiếm có trên đời.
"Đúng, anh ấy rất tốt với hai đứa bé. Tiểu Viêm, Tiểu Nguyệt, mau lại đây. Quên giới thiệu mọi người rồi."
Hai đứa bé thấy mẹ gọi tên mình, lập tức chạy tới. Hai đứa bé khoảng sáu tuổi. Bé gái thì phù hợp với tuổi hơn, nhưng bé trai thì không giống, cậu bé vẫn chưa thoát khỏi vẻ ngây thơ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bóng dáng của Mạc Minh Phong trên người cậu bé, có dáng vẻ của thiếu niên trưởng thành.
"Mẹ, chị này là ai? Thật xinh đẹp." Bé gái không sợ một chút nào, tiến lại gần Trang Nhã Khinh. Nhưng bé trai lại nhìn Trang Nhã Khinh đầy cảnh giác, giống như Trang Nhã Khinh là kẻ lừa bán đứa trẻ hư hỏng. Trang Nhã Khinh không có hứng thú với việc lừa bán chúng, nhưng lại hứng thú với việc lừa bán mẹ chúng.
Trang Nhã Khinh biết, muốn phát quyết, cậu bé này là lựa chọn tốt nhất.
"Tiểu Nguyệt, gọi dì nào..." Mạc Thiển cảm thấy bản thân có chút xấu hổ, bây giờ Trang Nhã Khinh trẻ như vậy, còn chưa trưởng thành, nhưng mình lại dạy con mình gọi Nhã Khinh là dì. Nhưng Trang Nhã Khinh là bạn tốt của mình, gọi chị không phải đồng nghĩ với việc gọi mình là dì sao? Thật sự, bây giờ Trang Nhã Khinh còn trẻ, nhưng mình đã là thiếu phụ lón tuổi có chồng rồi.
"À... Con chào gì, tên con là Mạc Nguyệt, dì có thể gọi con là Tiểu Nguyệt nha....."
"Tiểu Nguyệt thật ngoan."
"Tiểu Viêm, gọi dì đi."
"Dì." Dáng vẻ của Tiểu Viêm có chút không cam lòng.
"Tiểu Viêm, con không hy vọng cha mẹ con có thể giống như bọn họ sao?" Trang Nhã Khinh chỉ về phía một gia đình cách đó không xa. Đó là một gia đình ba người, đứa bé của gia đình họ cũng xấp xỉ tuổi với Tiểu Nguyệt Tiểu Viêm, đứa bé đó một tay nắm ta cha, một tay nắm tay mẹ, bản thân ở giữa lại giở trò xấu không chịu đi. Đôi vợ chồng kia dùng sức nhấc đứa bé lên, đứa bé vui vẻ cười to.
Trang Nhã Khinh cẩn thận quan sát ánh mắt của Tiểu Viêm, lúc nhìn đứa bé kia thì trong mắt Tiểu Viêm có chút hâm mộ, Trang Nhã Khinh vì đạt được mục đích mà cười cười.
Nhưng Tiểu Viêm nhanh chóng nhìn về phía Trang Nhã Khinh. "Việc đó có liên quan gì đến dì?"
Trang Nhã Khinh cảm thấy toát mồ hôi, một đứa trẻ mà có thể nói với cô như vậy, quả đúng là con của Mạc Minh Vọng. Mạc Minh Vọng, cái người đàn ông lạnh lùng như thế, ngoại trừ Thiển Thiển, Lâm Huyên và mấy người bạn ra thì trên cơ bản anh ta đều không lộ vẻ mặt gì khác, dáng vẻ như kiểu là người ta thiếu nợ anh ta mấy trăm vạn vậy.
Trang Nhã Khinh là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Mạc Thiển, trước kia thường xuyên đến nhà bọn họ, cho nên Mạc Minh Vọng khá khách sao với Trang Nhã Khinj, dù sao lúc không có Mạc Minh Vọng Trang Nhã Khinh cũng là người chăm sóc Mạc Thiển. Cho nên nhiều khi trước mặt Trang Nhã Khinh Mạc Thiển vẫn giống như một đứa con nít.
"Dì có cách để cha mẹ con biến thành giống bọn họ, con có đồng ý trợ giúp không?"
|