Tiểu Thư Siêu Quậy Và Công Tử Sát Gái
|
|
" Chủ tịch đang có suy nghĩ riêng ... Tôi không xen vào ... Tôi chỉ cần cô ấy sống tốt ... Mạng sống của tôi ... Là do cô ấy cứu ... Tôi cho chủ tịch toàn quyền định đoạt ... " - Jey
" Jey ... "
" Tôi chẳng muốn nghe gì nữa ... Xin lỗi ... " - Jey đáp lững sau đó bỏ ra về ...
........
" Hoàng ... " - Thiên gọt trái cây ... Ấp úng hỏi ...
Hoàng không đáp nhướn mày ý hỏi chuyện gì ...
" Có cách nào giúp cô ấy thoát khỏi cái vòng tròn trả thù này hay không " - Thiên chau mày
" Chỉ có nó mới có thể tự mình thoát ra ... Cậu có biết vì hai chữ "Trả Thù" mà Nó mới có thể nuôi hy vọng sống tới hôm nay không ... Nếu không vì sự trả thù ... Nó đã dằn vặt đau khổ mà chết rồi ... " - Hoàng nhìn vào khuôn mặt đáng thương của em gái mình mà đau lòng ...
" Sẽ rất nguy hiểm ... " - Thiên
" Tôi biết ... Nhưng mẹ đã vì cứu Nó mà ... Chết ... Từ khi mẹ mất ... Tôi và ba chỉ biết bù đắp cho Nó những tình thương từ mẹ ... Ngoài việc quan tâm và chăm sóc ... Tôi chỉ biết âm thầm đứng sau ủng hộ và bải vệ cho Nó ... Nhưng hình như ... Vẫn không thể xoa dịu nổi đau thiếu vắng mẹ ... " - Khóe mắt Hoàng đã cay cay ... " Anh thử nói xem ... Tôi phải làm sao đây hả ... " - Hoàng hai mắt đã đỏ hoe ...
" Thiên ... Nếu cậu còn thích Nó ... Thì ... " - Hoàng chua xót nói
" Tôi sẽ luôn ở cạnh cô ấy ... Hoàng ... Tôi biết chắc lúc đó cậu chỉ nói đùa ... Kelvin ... Tốt hơn tôi ... " - Thiên cười buồn
" Rồi cũng sẽ có người con gái tốt hơn Nó đến với cậu ... " - Hoàng kéo chăn đắp cho Nó ... Sau đó cùng Thiên ra ngoài
**********
" Ngọc Hạ à ... Con làm tốt lắm ... " - Lão già kia luồng tay vào trong váy cô ... Từng đợt thám hiểm ...
" Lão già biến thái này ... Từ từ đã ... " - Ngọc Hạ gỡ bỏ bàn tay dơ bẩn kia khỏi người mình ... Đưa cái lưỡi vào trêu chọc bên trong
" Ưm ... " - Lão già kia đột nhiên mắt nhòe đi ... Cơ thể rạo rực hơn ...
Ngọc Hạ đưa chân đến cánh cửa tủ đồ ... Một cô gái khác bước ra ...
Ngọc Hạ đẩy lão già kia xuống ... Ra hiệu cho cô gái kia tiếp lão ...
Ngọc Hạ chỉnh lại trang phục ... Tháo cái lớp lưỡi cao su dính thuốc làm nhòe mắt ra khỏi miệng ... Tay lắc lư ly rượu mà uống ...
" Hừ ... Rồi ông sẽ phải trả giá cho những gì ông đã làm với mẹ tôi ... " - Ngọc Hạ lấy cái áo khoát sau đó lẻn ra khỏi khách sạn ...
|
Chương 69: Anh Ở Đây Với Em Rồi " Gin à " - Uyên từ ngoài cửa chạy vào ... Tay còn cầm chiếc hộp thức ăn được gói lại một cách vụng về ...
" ... " - Gin không nói gì ... Cũng chẳng nhìn Uyên một cái ... Mắt dán chặt vào màn hình máy tính ... Hai tay gõ phím liên tục ... Các dữ liệu nhảy không ngừng ...
" Gin à ... Em có mang đồ ăn đến đây cho anh nè ... " - Uyên lay lay cánh tay Gin ...
" Hả ... Uyên em tới khi nào vậy ... " - Gin hỏi nhưng không nhìn Uyên ...
" Em mang thức ăn đến cho anh này ... " - Uyên đến sofa đặt cái hộp lên bàn ...
" Ờ ... Chờ anh chút ... " - Gin nhìn Uyên khẽ cười rồi nhập vài dữ liệu vào sau đó đến sofa ngồi xuống ...
" Hôm nay em có làm món gà sốt cay và tokbokki cho anh đó ... Biết anh thích ăn cay nên em cố tình cho rất nhiều ớt ... " - Uyên cười xòa ...
" Em vẫn còn nhớ món anh thích ư ... " - Gin cười nhẹ sau đó mở hộp ra ... Một mùi hương tỏa ra làm anh nhớ sực ra là sáng nay chưa ăn ...
" Nhớ chứ ... Ở Mỹ ... Em còn đi học thêm nhiều món ngon lắm ... Em sẽ nấu cho anh ăn ... " - Uyên ôm lấy cánh tay Gin ... Ngã vào người anh mà bắt đầu mơ mộng ...
" ... " - Gin cười lắc đầu sau đó bắt đầu ăn ...
Gin ăn rất ngon miệng ... Uyên nhìn mà vui sướng trong lòng ...
Quả thật ... Đối với Uyên ... Gin làm cái gì cô cũng thấy đẹp ... Từ lúc ăn đến lúc Gin bảo vệ cô khỏi Phong ...
Đối với Uyên ... Người con trai này ... Là tất cả ...
" Moazzh " - Gin đang ăn thì bất ngờ nhận được nụ hôn của Uyên trên má ...
" Gin à ... Em yêu Anh ... " - Uyên ôm chầm lấy Gin ...
" Anh ... đang ăn mà ... " - Gin còn ngơ ngác vì nụ hôn lúc nãy ...
" Uyên ... " - Gin lắc đầu nguầy nguậy rồi nhìn thẳng vào Uyên ... Cái hôn lúc nãy ... Cảm giác ... Rất lạ ...
" Anh ... Muốn nói gì sao ... " - Uyên nhìn thẳng vào đôi mắt Gin ... " À mà thôi ... Cũng không cần nghe ... Anh ăn tiếp đi ... " - Uyên chẳng kịp để Gin nói ... Cô lấy nĩa ... Chọc 2 cây tokbokki đưa vào miệng Gin ...
Sau đó lấy cớ ra ngoài ... Đi đến nhà vệ sinh ...
Uyên có cảm giác như ai đang theo dõi mình ... Nhưng rồi cô vội trấn tĩnh lại ...
Đây là tầng riêng của bọn Nó ... Chắc sẽ không có gì ...
Uyên đi vào nhà vệ sinh bỗng thấy một cái bóng đen phía sau lưng ...
Lấy hết can đảm quay đầu lại ... Uyên bỗng thấy cái gì đó mềm mềm như một miếng vải ... Một mùi hương tự dưng xộc vào mũi ... Uyên bị ngấm thuốc mê ngất xỉu ...
_________
Trong phòng làm việc thấy Uyên đi lâu nhưng vẫn chưa về ... Gin bắt đầu lo lắng ...
Ra ngoài tìm nhưng không thấy ... Uyên lấy máy định vị liên lạc với con chip trong đôi khuyên tai của Uyên thì phát hiện cô đang đi đến khách sạn của tập đoàn The Royal
" Lạ thật ... Cô ấy sao lại đến đó ... " - Gin chau mày ... Lấy điện thoại ra gọi cho Hắn ...
" Alooooooo " - Hắn nói giọng ngáy ngủ ...
" Kelvin ... Anh đang ở đâu vậy ... " - Gin
" Nhà ... " - Hắn nói mắt vẫn nhắm nghiền ...
- Anh có bận gì không?
- Bận ngủ ... Mà có gì không ???
|
- Lúc nãy Uyên có vào Demonwhite gặp tôi ... Nói chuyện một lúc thì cô ấy ra ngoài ... Nhưng theo con chip trên khuyên tai của cô ấy thì hiện tại đang ở Khách Sạn thuộc chi nhánh của The Royal ...
- Cậu nghĩ Uyên bị bắt cóc sao ...
- Tôi nghĩ là Phong ... - Gin lo lắng
- Được rồi ... Tôi sẽ gọi cho quản lí ở đó ... Cậu cứ đến nơi bảo cần gặp tôi rồi muốn hỏi gì cứ hỏi ... - Hắn nói xong thì Gin liền tắt máy ... Anh chạy xuống lấy xe sau đó gọi cho My và Minh rồi đến khách sạn ...
***
Chiếc xe Ferarri phóng nhanh đến trước cổng khách sạn ...
Phong đỡ Uyên xuống sau đó nhanh chóng đặt phòng rồi lên trên ...
" Cạch "
Phong nhẹ nhàng đặt Uyên xuống giường ... Hôn lên trán cô ...
Nhìn gương mặt của Uyên và My giống nhau như hai giọt nước ... Nên Phong nhận lầm là lẽ đương nhiên ...
" Ưm " - Thuốc mê hình như dần tan ... Uyên bắt đầu cử động ...
Phong gắn xong camera rồi thì bắt đầu ngã người xuống bên cạnh Uyên ... Anh dần dần di chuyển tay luồng qua eo cô ... Áp sát mặt mình vào mặt Uyên ... Đưa cái lưỡi tách hai hàm răng Uyên ra tiến vào trong mà khám phá ...
" My ... Anh yêu em ... Cho anh lần này thôi ... Rồi chúng ta sẽ hạnh phúc ... Anh sẽ che chở bảo vệ cho em suốt đời ... " - Phong thì thào bên tai Uyên ...
Từng chút ... Từng chút cởi bỏ trang phục của Uyên ...
Hai tay chạm phải nơi đẫy đà mà vuốt ve ... Trêu chọc ...
Toàn thân Phong rạo rực ...
" Ưm ... Buông ra ... " - Uyên dần dần cử động ... Đôi bàn tay yếu ớt đẩy cơ thể Phong nhưng vô ích ...
" My ... Tin anh ... Chúng ta sẽ hạnh phúc ... " - Phong rời đôi môi kia mà mỉm cười ...
Đưa cái lưỡi xuống phần xương quai xanh ...
Tay vẫn không rời nơi đẫy đà ... Rồi lưỡi anh vô tình chạm phải nụ hồng của Uyên ... Cái lưỡi kia cưng chiều và vỗ về hết mực ...
Phong toàn thân nóng ran ... Anh cởi hết những thứ vướng víu trên cơ thể mình và Uyên ...
" Đừng mà ... Tôi xin anh ... " - Uyên gắng hết sức chống chọi với liều thuốc mê trong cơ thể ... Nghiêng người sang một bên ... Hai tay che đi cơ thể ... Hai dòng nước mắt chảy dài ...
" My ... Anh xin em mà ... Dù em đã có chồng nhưng anh sẽ bất chấp hết ... Đến với anh một lần thôi ... My ... " - Phong ôm Uyên vào lòng mà vỗ về ...
" Ưm ... Đừng ... " - Uyên với sức lực yếu ớt muốn thoát ra khỏi con người kia ...
" My ... Em tin anh đi ... Anh sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm ... " - Phong hôn Uyên ... Nhẹ nhàng đặt Uyên xuống ...
" Anh sẽ yêu thương em và những đứa con của chúng ta ... " - Phong vuốt ve xoa cặp mông căn mịn của Uyên ...
Thân dưới anh đang cương lên như cột cờ ... Nếu không đưa vào chắc hẳn Nó sẽ không chịu nổi mất ...
" Rầm "
Gin không ngần ngại đạp bay cánh cửa ...
Cảnh tượng trước mắt Gin là Uyên và Phong đang trong trạng thái không mãnh vải che thân ...
Phong giật mình mặt vội chiếc quần vào rồi đi đến đấm thẳng vào mặt Gin ...
" Bốp ... Bốp ... Rắc ... " - Minh nắm cổ áo Phong đấm thẳng vào mặt anh ... Phong bị đánh bất ngờ đến choáng mà ngất đi ... Máu trên đầu Phong chảy xuống ...
My bước vào chỗ Uyên ...
Hắn đỡ Gin dậy ...
" Uyên ... Em tỉnh lại đi ... Uyên ... " - My nhìn thấy những vết bầm và vết cắn trên người Uyên mà xót xa vừa nói vừa mặt đồ cho Uyên ...
" Uyên ... " - Gin đỡ Uyên dậy ... Lay lay cánh tay cô ...
" Hức ... Hức ... Đưa em ra khỏi đây ... Hức ... " - Uyên gượng dậy ngã vào lòng Gin nức nở ...
" Không sao rồi ... Anh đưa em ra khỏi đây ... " - Gin nói rồi bế Uyên ra khỏi khách sạn ...
Phong bị Hắn,My và Minh đưa về tổ chức ...
***
" Hức ... Hức ... Anh tại sao giờ mới đến ... Anh có biết suýt chút nữa em mất hết tất cả rồi không ... " - Uyên nằm trong lòng Gin ...
" Anh xin lỗi ... Sẽ không có lần sau ... " - Gin một tay lái xe ... Một tay véo nhẹ vào má Uyên rồi tặng cô một nụ hôn ...
" Nín đi ... Anh ở đây với em rồi ... " - Gin nhìn người con gái trong lòng mình mà xót xa ...
Những vết bầm trên cơ thể Uyên làm Gin nãy giờ ấm ức trong lòng ... Gin khó chịu khi Phong động vào Uyên ... Lại còn trong cảnh không mãnh vải che thân nữa chứ ...
May là Gin đến kịp ... Nếu không thì nếu có xảy ra chuyện ... Thì Gin sẽ ân hận suốt đời ...
Đến nhà ...
Gin đưa xe vào trong ... Bế thốc Uyên ra ngoài rồi đưa cô lên phòng ...
Để cô nằm trên giường mình ... Gin nhẹ nhàng lấy hộp thuốc y tế đến để thoa lên người cô ...
" Anh xin lỗi ... " - Gin hôn nhẹ lên vầng trán còn đượm mồ hôi kia ... Bôi thuốc lên vùng bầm tím và sưng tấy đến vấy máu kia ...
" Gin ... " - Uyên hai mắt vẫn nhắm nghiền khẽ gọi tên Gin ...
Gin đưa tay nắm chặt tay Uyên cho cô đỡ sợ ...
" Gin ... Hức ... " - Uyên ngã vào lòng Gin mà khóc ...
Cứ nghĩ đến cảnh tượng Phong trêu đùa cơ thể Uyên làm cô sợ xanh mặt ...
Mười năm qua ... Khoảng thời gian cô tuy sống một mình trên đất nước Mỹ ... Một đất nước xem chuyện quan hệ kia như một cái gì đó tầm thường ... Nhưng đối với Uyên ... Cô vẫn luôn gìn giữ nó cho Gin ... Dù anh không yêu cô đi chăng nữa ... Cô vẫn không ngần ngại mà cho anh ... Dù Phong không lấy đi lần đầu của cô ... Nhưng cô vẫn luôn sợ sệt ... Sợ Gin sẽ xa lánh cô ...
" Em luôn giữ nó cho anh ... Nhưng bây giờ thì ... Anh ... Anh không xa lánh em chứ ... " - Uyên nằm chặt trong lòng Gin nhẹ giọng hỏi ...
" Không ... Đương nhiên không ... Yêu đâu nhất thiết phải giữ khư khư cái quan niệm đó ... Đối với anh ... Chỉ cần thật lòng là đủ ... " - Gin vỗ về cô ...
" .... " - Uyên không nói gì ... Đặt lên môi Gin một nụ hôn mang mùi vị của hạnh phúc
|
Chương 70: Nguy Hiểm Nó đang say giấc trên giường bệnh ...
Bỗng điện thoại Hoàng reo lên ... Là điện thoại ở công ty ... Hoàng nhanh chóng ra ngoài nghe điện thoại ...
Từ xa ... Một cô gái đang đi vào trong phòng của Nó ...
" Cạch "
Cô gái kia tiến đến giường Nó ... Đưa sợi dây thừng quấn quanh người Nó ...
Bị trói bất ngờ ... Nó tình giấc vùng vẫy ... Nhưng bất lực ... Sợi dây đã quấn quanh cơ thể ... Miếng băng keo cũng được quấn quanh miệng Nó làm Nó khó thở và không thể la lên được ...
Hạ Băng từ từ đưa người Nó xuống chiếc xe lăn bên cạnh ...
Trói tay Nó vào xe ...
Mở cửa đẩy ra ngoài ...
Hoàng do đứng quay lưng về phía Nó nên không kịp thấy ... Mà cũng chẳng nghe gì ...
" Từ từ thôi ... Mày nhớ mẹ lắm phải không ... Tao sẽ cho mày toại nguyện ... " - Hạ Băng cười ranh ma ... Đẩy chiếc xe xuống ngay chỗ cầu thang bộ ...
Hoàng sau khi quay lại không thấy Nó thì hoảng hốt chạy đi tìm ...
Hắn xong việc của Phong thì chạy ngay đến bệnh viện thăm Nó ...
Hắn tính đi thang máy nhưng bấm mãi không lên nên đành ra ngoài đi bộ ...
Chiếc xe được Hạ Băng đẩy đi ... Nó trên xe thì cố gắng mở trói trên xe ... Thuốc mê trên miếng băng keo đang dần thấm vào cơ thể ... Nó cởi trói xong cũng là lúc Nó ngất vì liều thuốc mê ...
" Nhanh thôi ... Rồi mày sẽ đoàn tụ với mẹ mày ... " - Hạ Băng cười khẩy nhìn Nó ngất đi trên chiếc xe đẩy ... Miếng băng keo dán quá chặt làm Nó khó thở ...
Tuy đã ngất nhưng Nó vẫn biết chuyện gì đang xảy ra ...
Nó cảm nhận được cái chết đang cận kề ... Rồi nước mắt Nó chảy xuống ... Nó phải trả thù cho mẹ ... Nó nhất định phải sống ...
Hoàng gọi cho Hắn ... Cả hai chạy khắp nơi đi tìm Nó ... Trên tay Hoàng cầm chặt sợi dây chuyền mẹ tặng cho Nó ... Miệng không ngừng lẩm bẩm :" Mẹ ơi ... Jersey nhất định không xảy ra chuyện được ... Nó là mạng sống của con và ba ... "
Hạ Băng đẩy Nó đến gần bậc của cầu thang ...
Nó cố gắng vùng vẫy ra khỏi sợi dây nhưng không được ... Sự sống như bị dập tắt ...
Nó cảm nhận được lưỡi hái tử thần đang ve vảng gần đó ...
Chỉ cần nhích tay một chút ... một chút thôi Nó sẽ vĩnh viễn biến mất ... Sẽ không được gặp Hắn ... Gần Hắn ...
Hình ảnh của mọi người ... Ba Nó ... Hoàng ... Hắn ... Thiên ... Gin ... Jey và tất cả mọi người ... Đang nhòe dần về phía cầu thang không một bóng người ...
Nó lắc đầu nguầy nguậy ... Chỉ mong có ai đó đi ngang đây ... Hạ Băng ngày càng đẩy Nó đến gần tử thần hơn ...
Hắn và Hoàng chạy khắp nơi ... Đến cầu thang chỗ Hạ Băng ... Hắn như ngừng thở ... Tim Hắn như ngừng đập khi hình ảnh Nó đang dần tiến đến cầu thang ...
Không màn đến sống chết mà cả hai lao vào như thiêu thân ...
" Haha ... Biến mất ... Mãi mãi nhé ... " - Hạ Băng cười khẩy ... Đẩy đến gần bậc đầu tiên ... Hạ Băng dùng hai tay ... Nhấc phần sau lên ... Nó từ trên xe dần tuột người mà nhào xuống dưới ... Mắt Nó nhắm tịt đau đớn ...
" KHÔNGGGGGGGG " - Hắn nhảy xổ về phía trước ... Hai tay ôm trọn cơ thể nhỏ bé kia vào lòng mà lăn xuống dưới ...
Một dòng máu đỏ ngầu chảy từ trán Hắn ... Và từ khóe môi ... Nở ra một nụ cười mãn nguyện ... Cô người yêu bé nhỏ của Hắn ... An toàn rồi ...
Ôm chặt cơ thể còn hơi ấm của Nó vào lòng ... Hắn dần ngất lịm đi ... Miệng tuôn một dòng máu đỏ tanh ...
Hoàng cùng bảo vệ và y tá của bệnh viện nhanh chóng đưa Nó và Hắn đi cấp cứu ...
Hạ Băng đã trốn thoát nhờ Lâm quản gia ...
***
- " Ào " Khụ ... Khụ ... " -
Tiểu Hân và Phong bị xô nước của Thiên tạt vào mà ho khan tỉnh dậy ...
" Chát ... Chát " - My tức giận mà tát lên mặt Phong ... Lực tay của My không phải vừa ... Máu từ khóe môi trào ra ...
|
" My ... Anh yêu em ... " - Phong nhếch môi cười chua xót ...
" Khốn khiếp ... Ngay cả em gái tôi ... Anh còn dám dở trò ... Anh là cầm thú ... " - My tức giận đấm thẳng vào mặt Phong ...
" My ... " - Minh thấy bà xã mình tức giận liền ngăn lại ... " Có thai em không nên tức giận như vậy ... " - Minh ôm My vào lòng nói ...
" Haha hạnh phúc thật đó ... Cả nhà các người hạnh phúc thật đó ... " - Tiểu Hân cười to ... Nước mắt giàn dụa đua nhau chảy trên gương mặt kia ...
" Minh ... Anh vì người con gái kia mà bỏ tôi ... Tôi nhất định không để anh xa tôi ... " - Tiểu Hân hét to lên ...
" Tôi không yêu em ... Em cũng không có cái quyền chia rẽ hạnh phúc của tôi ... " - Minh gằng
" Haha không có thì tôi sẽ làm cho có ... Anh nhất định là của tôi ... Dù tôi có chết đi anh vẫn phải là của tôi ... Haha " - Tiểu Hân
" Phụt " - Một dòng máu từ miệng Tiểu Hân phọt ra ... Bắn thẳng vào người Minh làm anh giật mình ...
Con dao đó kẹp giữa hai ngón chân của Phong ... Không ngần ngại mà đâm vào lưng Tiểu Hân ...
Cả 3 người đều hết sức ngạc nhiên vì hành động đó ... Là Phong đang có ý gì ...
" Tôi không cho phép cô làm tổn hại đến My ... " - Phong hét lên ...
" Ngu ngốc ... Mày vì một đứa con gái không yêu mày mà làm mọi thứ ... Để rồi mày nhận được gì ngoài cái ánh nhìn khinh bỉ đó hả ... Haha thằng khờ ... " - Tiểu Hân nói rồi cười to sau đó ngất lịm đi ...
" Áp dụng luật cũ "
Câu nói của My như ra lệnh ... Sau đó cùng Minh ra về ...
*****
" Anh hai và Jersey sao rồi ... " - Linh giữ vai Hoàng lay mạnh
" Linh ... Em bình tĩnh đi ... Họ đang trong phòng phẫu thuật ... " - Hoàng đau lòng nhìn gương mặt đầm đìa của Linh ...
" Hức ... Hức ... " - Linh gục đầu vào lòng Hoàng mà nức nở ...
" Anh hai ... Là người thân duy nhất của em ... Anh ấy nhất định phải không sao ... " - Linh chua xót nói ...
" Nhất định sẽ không sao ... " - Hoàng kéo Linh xuống ghế cho cô gục đầu vào vai mình mà khóc ... Anh đâu phải không lo lắng ... Nó chính là đứa em gái anh yêu thương hơn cả sinh mạng ... Mất đi Nó ... Rồi anh sẽ ra sao ...
Ngồi trước phòng phẫu thuật ... Linh và Hoàng không một chút rời mắt khỏi cánh cửa ...
Nó như một cái gì đó rất tồi tệ ... Như rằng sẽ nuốt chửng hai con người đó ...
" Ting "
" Em gái / Anh trai tôi sao rồi " - Hoàng và Linh đồng thanh ...
" Cô gái chỉ bị thương nhẹ ... Vết thương đã được khử trùng và băng bó ... Còn anh chàng kia thì đa qua cơn nguy hiểm ... Khả năng tỉnh lại còn phụ thuộc vào anh ấy ... " - Vị bác sĩ ôn tồn nói ... Sau đó bỏ đi ...
Y tá đẩy Hắn và Nó vào phòng hồi sức ...
" Tạm thời người nhà chưa thể thăm và chăm sóc ... Ngày mai hãy quay lại ... " - Cô y tá đóng cửa nói ...
*****
3h Sáng
" Ưm " - Nó cựa người tỉnh dậy sau giấc ngủ mên kia ...
Đầu nó đau giữ dội ... Nó chỉ nhớ là lúc rơi xuống cầu thang ... Lúc đó Nó nghe được giọng của Hắn ... Và rồi khi rơi xuống ... Một cái gì đó đã ôm lấy cơ thể Nó ... Rồi ngất xỉu ...
Gượng dậy để tìm Hắn ... Nó nhìn sang bên cạnh thì thấy Hắn ...
Hắn chỉ đang nằm đó ... Gương mặt xuống sắc hẳn ... Hơi thở vẫn đều đặn ... Trên bức điện tâm đồ ...
" Em sẽ phải trả thù cho mẹ ... " - Nó hôn lên môi Hắn ... Sờ lên gương mặt kia ... Rồi bỏ vào trong thay đồ ...
Lão già kia đã cố tình giết chết Nó ... Vậy thì tại sao nó lại đứng yên mà nhìn chứ ...
Nó uống một ngụm thuốc giảm đau ... Trang bị thêm súng ... Hai cây kiếm nhật đeo vào chỗ thắt lưng ... Và một vài châm kịch độc ... Nó điềm đạm ra ngoài ...
Lão ta không những cho người hại Nó ... Còn hại cả người con trai Nó yêu ...
Nhất định mối thù này sẽ được trả bằng chính xương máu của lão ...
********
Chiếc xe Ferrari mui trần màu đỏ lao nhanh trên con đường khuya vắng bóng người ... Tiếng động cơ như xé toạt màn đêm yên ắng ... Làn khói phả vào không trung ... Ánh đèn mờ ảo ... Như nuốt trọn tất cả ...
" Cô thấy thế nào " - Ngọc Hạ lên tiếng ...
" Ổn " - Nó lạnh tanh ...
" KÍTTTTTTT "
Chiếc xe thắng gấp trước tòa nhà Tusaly ...
|