Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo
|
|
Chương 108: Cha con yêu nghiệt 002: bảo bối tham tiền Thượng Quan Diệp một tuổi, hôm nay nhà họ Diệp có thể nói là náo nhiệt khác thường, sáng sớm, Trương Đình Đình ôm một đống quà đến trước mặt Thượng Quan Diệp, cười ha ha đùa với Thượng Quan Diệp đáng yêu, “Tiểu Diệp Tử, gọi dì Đình”
Thượng Quan Diệp nhìn quà trước mắt, vui mừng chỉ thiếu nháy mắt nhìn Trương Đình Đình. Trương Đình Đình lập tức hiểu được, nâng tay yêu chiều sờ lên cái mũi nho nhỏ, nói: “Ha ha, dì Đình biết Tiểu Diệp Tử thích cái gì mà.” Nói xong từ trên người lấy ra 2 tờ trăm giá trị lớn quơ quơ trước khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn.
“Ha ha…” Thượng Quan Diệp cười khanh khách, đánh về phía Trương Đình Đình, nũng nịu kêu: “Dì Đình.”
Trương Đình Đình đưa tiền cho Thượng Quan Diệp, ôm lấy cậu, cười nói: “Dì biết Thượng Quan Diệp của chúng ta yêu tiền nhất.” Từ nửa năm trước Thượng Quan Sở lấy tiền dụ dỗ cậu trở đi, Thượng Quan Diệp đặc biệt cảm thấy hứng thú với tiền, cho đến bây giờ 1 tuổi, cậu có thể đi bộ có thể nói, chỉ cần có người trả thù lao, cậu chắc chắn sẽ cười đến đôi mắt nhỏ híp lại.
Thượng Quan Sở từ trên lầu đi xuống, thấy Thượng Quan Sở cầm hai tờ tiền trong tay, hơn nữa còn nũng nịu kêu dì ĐÌnh, không khỏi cười ôm lấy con trai từ trong tay Trương Đình Đình, cười nói: “Tiểu Diệp Tử của chúng ta lại lừa tiền sao?” Phải biết rằng nửa năm qua, thằng nhóc này lừa không ít tiền. Hơn nữa thường xuyên xem tiền lừa được là món đồ chơi đùa, có khi còn có thể ôm ‘món đồ chơi’ đặc biệt này đi ngủ.
“Khanh khách… ha ha!” Thượng Quan Diệp nháy con ngươi to tròn màu đem nhìn Thượng Quan Sở, sau đó lay lay tiền trong tay giọng điệu trẻ con nói: “Cha, tiền tiền, tiền.”
Thượng Quan Sở tức giận nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mủm mỉm trắng nộn một cái, mặt nhăn mày nhíu nói: “Con đó! Yêu tiền giống y như mẹ con.” Biểu cảm kia vừa có vài phần cưng chiều lại có vài phần bất đắc dĩ.
Lúc này Mễ Lam cùng Tiều Nguyên từ trong nhà bọn họ đi qua, hình ảnh hai cha con ấm áp, cười nói: “Tiểu Diệp Tử, kêu dì Lam.” Nói xong liền cầm tiền mặt đến trước mặt Thượng Quan Sở, lại nói: “Dì Lam chuẩn bị cho Tiểu Diệp tử rất nhiều món đồ chơi thú vị cùng quần áo mới nữa.”
Thượng Quan Diệp cười ha ha nhìn mặt Mễ Lam Nhi, cười ha ha lay lay hai tờ tiền vừa mới lấy được, nói: “Tiền tiền, tiền tiền.”
Mễ Lam Nhi bất đắc dĩ thở dài, nói: “Tiểu Diệp Tử sao có thể chỉ cần tiền chứ? Món đồ chơi này là dì Lam tốn không ít tâm tư đặc biệt chọn lựa cho con đó.” Nói xong còn lấy ra tiền lì xì đã sớm chuẩn bị tốt đặt vào trong bàn tay nho nhỏ của Thượng Quan Diệp, nói: “Cầm đi! Nhóc tham tiền.”
Thượng Quan Diệp hình như sớm biết rằng bên trong bao lì xì là cái gì, quíu quoắn xé bao lì xì, sau đó lấy ra tiền ở bên trong, tiếng cười tràn ngập toàn bộ biệt thự.
Chu Ngao từ trên lầu xuống, tươi cười đầy mặt nói: “Chuyện gì khiến Tiểu Diệp Tử vui vẻ như vậy a! Để cha nuôi xem nào.” Nói còn chưa xong liền đoạt lấy Thượng Quan Diệp từ trong tay Thượng Quan Sở ôm vào ngực, nháy mắt đùa với Thượng Quan Diệp nói: “Tiểu Diệp Tử, xem cha nuôi chuẩn bị quà sinh nhật gì cho con.” Nói xong đặt Thượng Quan Diệp trên mặt đất, sau đó tiện tay mở một cái bao đặt trên mặt đất, trong bao tất cả đều là những tờ tiền 100 giá trị lớn.
Thượng Quan Diệp nhìn hai mắt biến thành ký hiệu tiền, cười càng lớn tiếng, còn liên tiếp kêu: “Cha nuôi, tiền tiền, tiền tiền.” Vừa nói vừa vui mừng hoa chân múa tay, chạy đến trước mặt Thượng Quan Sở, nhẹ nhàng kéo tay Thượng Quan Sở nói: “Cha, tiền tiền, tiền tiền.”
Mọi người nhìn bộ dáng của hắn, đều bị đùa cười, lúc này Diệp Thanh Linh rửa mặt chảy đầu xong xuống lầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của mọi người, không khỏi tò mò hỏi: “Có gì vui sao?”
Thượng Quan Sở cười với Diệp Thanh Linh nói: “Là việc vui của con trai chúng ta.” Lúc này Diệp Thanh Linh mới chú ý đến con trai hoa chân múa tay chạy quanh cười, cười đi đến trước mặt con trai, dịu dàng kêu: “Tiểu Diệp Tử.”
Thượng Quan Diệp thấy mẹ ruột đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, hưng phấn nhào vào lòng cô, ngón tay nho nhỏ đặt trên bao ở trên mặt đất nói: “Mẹ, tiền tiền, tiền tiền.”
Diệp Thanh Linh quét mắt về phía cái bao trên mặt đất, trong bao kia cũng có ít nhất mấy chục vạn tiền mặt! Mỉm cười nói: “Làm con nuôi Chu Ngao thật là hanh phúc nha!”
“Làm con nuôi anh ta tốt chỗ nào, hắn vậy căn bản là thô tục.” Lãnh Thần đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, vươn tay nhận Thượng Quan Diệp trong lòng Diệp Thanh Linh, cười nói: “Tiểu Diệp Tử, đây là quà cha chuẩn bị cho con, xem thích không?” Anh ta cầm một cái vé trong tay.
Thượng Quan Diệp giống như thật sự thấy hứng thú với tờ giấy này, đưa tay định lấy.
Lãnh Thần đúng lúc thu tay lại, nói: “Tiểu Diệp Tử nê gọi cha là gì!”
“Cha nuôi.” Thượng Quan Diệp vừa nhanh vừa chuẩn kêu lên đáp án Lãnh Thần muốn.
“Tiểu Diệp Tử ngoan.” Lãnh Thần đặt chi phiếu vào tay Thượng Quan Sở, dịu dàng nói: “Cầm chơi đi!”
“Ha ha!” Thượng Quan Sở cầm chi phiếu, quơ quơ, cười tủm tỉm với Diệp Thanh Linh: “Mẹ, tiền tiền.”
Mọi người cứng họng, mắt đều choáng váng, sao đứa nhỏ này biết đây là chi phiếu? Lại biết trong này có tiền? Thượng Quan Sở cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười như hoa, nói: “Nhóc tham tiền, cái này con nên vui mừng chứ!”
“Nhìn quà của tôi, Tiểu Diệp Tử sẽ càng vui vẻ.” Giọng nói Nhạc Nhạc đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Mọi người cũng không thèm liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái. Lãnh Thần cười nói: “Anh là mẹ nuôi chuẩn bị quà gì a!”
Nhạc Nhạc không vui mặt trắng klhoong chút máu lườm Nhạc Nhạc, nói: “Mẹ cái gì, là cha nuôi được không?”
“Cha nuôi?” Chu Ngao vẻ mặt cười cười nhìn Nhạc Nhạc nói: “không phải Thanh Linh chỉ cho anh làm mẹ nuôi Tiểu Diệp Tử sao? Thế nào? Anh quên?” Nhạc Nhạc vừa nghe, mím môi nhìn Diệp Thanh Linh, “Thanh Linh, em phải làm chủ cho anh!”
Diệp Thanh Linh cười khúc khích nhìn Nhạc Nhạc, sau đó cúi đầu nhìn Thượng Quan Sở nói: “Con trai, con gọi anh ta là gì?”
Thượng Quan Diệp nhìn Diệp Thanh Linh, lại nhìn Nhạc Nhạc, lúc lâu sau, mới nũng nịu kêu lên: “mẹ nuôi.”
Nhạc Nhạc vẻ mặt thất bại, cho bé trai nào đó n cái xem thường, cuối cùng vẫn vẻ mặt lấy lòng nói với đứa trẻ nào đó: “Tiểu Diệp Tử, nhìn xem cha nuôi chuẩn bị cho con cái gì?” Tuy mọi người đều nói anh là mẹ nuôi Tiểu Diệp Tử, nhưng anh nhất định phải tự mình làm sáng tỏ sự thật, hắn là cha nuôi Tiểu Diệp tử chứ không phải mẹ nuôi. Nhưng Nhạc Nhạc không biết anh làm sáng tỏ cho đến bây giờ không được gì, đời này anh nhất định là mẹ nuôi Thượng Quan Diệp.
Nhìn viên gạch ánh vàng rực rỡ trong tay Nhạc Nhạc, mọi người cũng không nhịn được hít hơi, thở dài: “Thô tục.”
Nhưng cậu bé Thượng Quan Diệp người ta lại thích những thứ thô tục như vậy, nhìn khối vàng sáng bóng rực rỡ đưa tay ra nhận, còn hưng phấn không ngừng kêu: “Tiền tiền. Ha ha a!”
Tất cả mọi người bị bộ dáng Thượng Quan Diệp đáng yêu tham tiền đánh bại, một đám không khỏi cúi đầu thở dài: “Thanh Linh, con trai cô cũng quá quá mức… yêu tiền a!” Thằng bé này thì ra không phải chỉ yêu nhân dân tệ, hắn yêu tiền a, nào là chi phiếu, vàng khối đều là tình yêu lớn của hắn!
Với chuyện này, Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở vẻ mặt đều bình thản, đồng thanh nói: “Yêu tiền không tốt sao? Tôi thấy rất tốt.”
Mọi người thật sự không biết nói gì, lại cười nói: “Tốt, tốt.”
Đúng lúc này, Đường Tử đến, Tô Phi hé ra cái mặt thôi đi theo sau Đường Tử tiến vào biệt thự. Nhìn Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh nói: “Hắn kiên quyết đi vào, tôi cũng không có cách.”
Thượng Quan Sở hơi gật đầu, cái gì cũng không nói nhìn Trương Đình Đình.
Trương Đình Đình vẻ mặt cười gượng, nói: “Đường Tử đến đây, mau ngồi đi! Cậu biết hôm nay là sinh nhật 1 tuổi của Tiểu Diệp Tử chúng tôi? Đặc biệt đến chúc mừng sao?”
Tất nhiên Đường Tử biết hôm nay là sinh nhật 1 tuổi của con trai Thượng Quan Sở, cười lấy ra một bao lì xì đưa cho Thượng Quan Diệp, nói: “Chúc Tiểu Diệp Tử sinh nhật vui vẻ.”
Vừa rồi Thượng Quan Diệp lấy được rất nhiều tiền lì xì nháy mắt thấy tiền lì xì trong tay mình, sau đó cầm bỏ vào trong bao tiền của Chu Ngao, cũng không cười không khóc nhào vào lòng Diệp Thanh Linh, nói: “Mẹ, ôm.”
Diệp Thanh Linh ngồi trên sofa, tùy tay ôm lấy con trai vào lòng, dịu dàng búng vào cái mũi nhỏ, nói: “Con đó! Cũng quá thẳng tính rồi!” Cô không cần nghĩ cũng biết con trai không có hứng thú với tiền lì xì của Đường Tử, toàn là vì tiền lì xì này so với bọn họ cho thật sự quá ít. Đứa nhỏ này sao chỉ biết có bao nhiêu tiền chứ? Nhóc quậy này, ngược lại là một doanh nhân trời sinh, xem ra hai vợ chồng bọn họ, thật sự có người kế nghiệp.
Với phản ứng của con nít Đường Tử không để trong lòng, cười nói: “Ông già vốn cũng định đến, nhưng dạo này thân thể không khỏe.”
Diệp Thanh Linh biết ông già trong miệng Đường Tử là ông Nghiêm, cười nói: “Thân thể ông Nghiêm có khỏe không!”
“Dạo này không tốt lắm, bởi vậy muốn mời bác sĩ Chu đến xem.” Đường Tử cười trả lời.
Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở cũng không nói tiếp. Chuyện này dù sao cũng là chuyện của Chu Ngao, để anh ta tự quyết định.
Chu Ngao đưa mắt nhìn Tô Phi cùng Trương Đình Đình, cười nói: “Cậu trở về nói lại với ông Nghiêm, qua cơm trưa sẽ đến xem bệnh cho ông ấy.” Trong lời nói có ý tứ rõ ràng giúp Tô Phi đuổi đi vị khách hiềm khích.
Đường Tử cũng muốn lưu lại dùng cơm, nhưng người ta cũng đã nói vậy, cũng không có gì hay để nói nữa, chỉ có thể cười nói: “Được.”
Lúc này Nhạc Nhạc mở miệng, nói: “Dùng cơm trưa rồi hãy trở về! Bệnh của ông già cũng không phải trong một lát là khỏi.”
“này…” Đường Tử nhìn Trương Đình Đình, sau đó nhìn về phía Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh nhìn Nhạc Nhạc, vẻ mặt cười cười nói: “Nhạc Nhạc nói không sai.”
Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn Diệp Thanh Linh, đổi lại cái cười mỉm của Diệp Thanh Linh. Nhưng chỉ động tác nhỏ này, Thượng Quan Sở lại nhìn rõ khắc sâu trong lòng.
Đường Tử nghe Diệp Thanh Linh nói vậy, liên tục nói: “Vậy quấy rầy.”
Sau lần đó, những dịp anh ta gặp Trương Đình Đình cũng càng ngày càng ít, hơn nữa mỗi lần anh tìm cớ đến nhà họ Diệp, phía sau hắn luôn có một đôi mắt gắt gao trừng anh, khiến anh cả người không được tự nhiên.
Bữa cơm này trừ Tô Phi ra, tất cả mọi người đều ăn uống rất vui vẻ, chỉ có Tô Phi hé ra khuôn mặt lạnh lùng, trừng mắt với Đường Tử. Thấy Đường Tử ngồi chung với Trương Đình Đình, cũng gắp thức ăn cho nhau tức giận đến mắt nổ đom đóm, nhưng Trương Đình Đình người ta từ đầu đến cuối đều không phát hiện.
Càng ăn cơm, tươi cười trên mặt Đường Tử càng sâu, hàn khí trên mặt Tô Phi càng lúc càng đậm.
Đến lúc Đường Tử cùng Chu Ngao rời đi, Nhạc Nhạc không có việc gì đi theo sau Tô Phi, nói: “Cậu còn không tính nói sao?”
“Nói cái gì?” Tô Phi bình tĩnh trả lời.
“Chuyện cậu thích Đình Đình á!” Nhạc Nhạc vẫn không rõ Tô Phi đắn đo chuyện gì? Nên biết Đình Đình là người thẳng thắn, có gì đều nói thẳng.
“Cô ấy hình như không thích tôi.” Tô Phi vẻ mặt mất mát.
“Nhưng cô ấy cũng không ghét cậu, có một số chuyện đàn ông nên chủ động, giống như Thượng Quan Sở vậy. Nếu như không phải anh ta liều chết quấn quít Thanh Linh, sao có thể có hạnh phúc hôm nay.” Nhạc Nhạc là người xen vào chuyện người khác, hy vọng duy nhất của anh chính là nhìn thấy Thanh Linh cùng Đình Đình đều hạnh phúc.
Trong mắt Tô Phi đầy nghi ngờ nhìn Nhạc Nhạc, nói: “Có thể chứ?”
“Thử một lần đi! Cho dù kết quả thế nào, cậu cũng đã cố gắng.” Nhạc Nhạc vỗ vai Tô Phi, sau khi nói xong xoay người rời đi.
|
Chương 109: Cha con yêu nghiệt 003: động thai Vừa biết đi Thượng Quan Diệp rất thích ở trong sân đi tới đi lui, còn thường xuyên đi đến cánh cửa thông với nhà Mễ Lam Nhi.
Sáng hôm nay, Thượng Quan Sở vừa đến sân liền chạy về phía biệt thự Mễ Lam Nhi, chỉ có má Trương theo sau. Lãnh Thần thức dậy sớm, đi dạo trong sân, trên đường đi thấy thân ảnh nhỏ thoáng vụt qua, lặng yên không tiếng động từ phía sau ôm lấy Thượng Quan Diệp đang đi rất vui vẻ.
Thân thể nho nhỏ bị ôm lấy, Thượng Quan Diệp nhếch miệng muốn khóc. Đúng lúc này, Lãnh Thần lên tiếng, “Tiểu Diệp Tử, định chạy đi đâu!”
Nghe được giọng nói quen thuộc, đầu nhỏ của Thượng Quan Diệp xoay qua, mở đôi mắt to tròn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thần, cười ha ha kêu: “Cha nuôi.”
Lãnh Thần nghe được giọng nói nũng nịu của Thượng Quan Diệp, không khỏi vẻ mặt tươi cười, hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt vừa trắng lại mềm, dịu dàng nói: “Tiểu Diệp tử muốn đi tìm dì Lam sao?”
Nghe được 2 chữ dì Lam, tuy không quá hiểu lời nói của Lãnh Thần, Thượng Quan Diệp lại cười tủm tỉm nói: “Dì Lam.”
Lãnh Thần gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý định của thằng nhóc này, ôm hắn đi về phía biệt thự Mễ Lam Nhi ở. Má Trương thấy Lãnh Thần ôm đứa nhỏ về nhà Mễ Lam Nhi, cũng dừng lại, không đi theo nữa. Mấy ngày nay, Lãnh Thần, Nhạc Nhạc, Chu Ngao, 3 người thường xuyên ôm Thượng Quan Diệp đi chơi, mỗi lần nhìn thấy bọn họ Thượng Quan Diệp đều rất vui vẻ, má Trương cũng ở sau trộm lười chút.
Lãnh Thần ôm Thượng Quan Diệp không đến 2 phút đã đến phòng khách biệt thự nhà họ Tiền. Vừa vào cửa, chỉ thấy mẹ Tiền Nguyên, Lãnh Thần nhìn thấy má Tiền sửng sốt 2 giây, lập tức cười nói: “Bác là mẹ Tiền Nguyên à!”
“Ừ!” Má Tiền cũng cũng bị Lãnh Thần cùng Thượng Quan Diệp đột nhiên xuất hiện dọa sợ, người nhà họ Diệp không biết bà đến, lại nói sau chuyện phát sinh lúc Tiên Nguyên cùng Mễ Lam Nhi kết hôn, bà cũng không muốn gặp lại người nhà họ Diệp. Nghĩ đến Tâm Di mất tích đến bây giờ còn chưa tìm được, bà lại sợ hãi nhìn thấy người có liên quan đến Thượng Quan Sở. (AN: chắc giờ em thành tàn hoa bại liễu rồi J))
Lúc này Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên xuống lầu, nhìn thấy Thượng Quan Diệp, Mễ Lam Nhi vẻ mặt tươi cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhỏ của Thượng Quan Diệp cười nói: “Tiểu Diệp Tử đến tìm dì Lam chơi sao? Đến, dì Lam ôm.” Mễ Lam Nhi nói xong liền đưa tay nhận Thượng Quan Diệp trong lòng Lãnh Thần.
Thượng Quan Diệp tươi cười mặt mày nhíu lại, nhào vào lòng Mễ Lam Nhi, dùng giọng nói trẻ con của mình nói: “Chơi.”
Mễ Lam Nhi búng nhẹ vào mũi thằng nhỏ, cười nói: “Tiểu Diệp Tử lại đến nhà dì Lam kiếm tiền đây. Được rồi, chúng ta đi lấy ‘món đồ chơi’ Tiểu Diệp Tử chúng ta thích nhất.”
Nào có món đồ chơi nào, Tiểu Diệp Tử căn bản thích tiền nhất, cho nên thường xuyên chạy đến nhà Mễ Lam Nhi, vì lấy món đồ chơi là đồng 100 giá trị lớn, sau mỗi lần chơi, luôn thuận tiện lấy mấy tờ về nhà bỏ vào hòm đồ chơi của nhóc.
Má Tiền thấy Mễ Lam Nhi ôm Thượng Quan Diệp lên lầu, lạnh mặt nói: “Đã thích trẻ em như vậy, sao còn chưa tự sinh một đứa.”
Mễ Lam Nhi dừng chân lại, nhìn mặt má Tiền, sau đó nhìn về phía Tiền Nguyên, bình thản nói: “Chuyện này, bà phải hỏi con trai bà.”
Má Tiền bị một câu của Mễ Lam Nhi làm cho nói ra ra lời, nhìn về phía Tiền Nguyên nói: “Con trai, chẳng lẽ là vấn đề của con?” Vẻ mặt không thể tin nhìn Tiền Nguyên.
Tiền Nguyên bị hỏi giật mình, nhìn bóng dáng Mễ Lam Nhi ôm Thượng Quan Diệp rời đi, khẽ thở dài, bất đắc dĩ cười, nói: “Mẹ, đừng nghĩ nhiều, không phải như mẹ nghĩ. Chuyện có con mẹ cũng đừng gấp.”
Má Tiền lạnh mặt, nói: “Mẹ mặc kệ, các con còn chưa biết kho nào mới sinh con, các con cũng không nhỏ, cũng đến lúc sinh đứa. Lại nói, con xem con Thượng Quan Sở người ta đều đã biết đi biết nói.”
Lãnh Thần không nói lời nào, nhìn Tiền Nguyên cùng má Tiền cười cười, theo Mễ Lam Nhi lên lâu chơi với Thượng Quan Diệp.
Má Tiền thấy Lãnh Thần lên lầu, lạnh mặt kêu lên: “Này! Anh là ai!”
“Tôi?” Lãnh Thần quay đầu nhìn má Tiền, sau đó chỉ vào Thượng Quan Diệp trong lòng Mễ Lam Nhi cười nói: “Tôi là cha nuôi của cái thằng phá phách này.”
Má Tiền nhìn Lãnh Thần cùng Mễ Lam Nhi rời đi, nói với Tiền Nguyên: “Cậu trai kia thật sự là cha nuôi của đứa bé đó? Vậy vì sao nó muốn đi theo con dâu con lên lầu, bọn họ sẽ không…”
Tiền Nguyên luôn luôn lạnh lùng, cho dù ở trước mặt mẹ mình cũng không có cười, nghe được mẹ mình nghi ngờ vợ mình, vẻ mặt càng lạnh lẽo, nói: “Mẹ, mẹ đừng có nghi thần nghi quỷ được không? Con tin tưởng cô ấy, cũng tin tưởng Lãnh Thần.”
Má Tiền với sắc mặt của con trai đã quen không trách, cao giọng nói: “Con dựa vào cái gì tin tưởng, cậu trai kia cũng không kém hơn con.”
Tiền Nguyên thật sự sắp điên rồi, anh cùng Mễ Lam Nhi kết hôn đến nay, mẹ đã đến vài lần, mỗi lần đều cãi nhau cho xong chuyện. Tiền Nguyên lạnh mặt trừng mẹ, một lúc lâu, mới nói: “Trong lòng anh ta chỉ có tiểu thư Diệp.”
“Tiểu thư Diệp?” Má Tiền sợ hãi than một tiếng, sau đó cười nói: “Con nói, nó là người tình của tiểu thư Diệp? Vậy Thượng Quan Sở đội nón xanh?” Má Tiền nói xong, cười ha hả.
Tiền Nguyên bất đắc dĩ nhìn má Tiền cười khao trương, không biết nói cái gì cho phải. Giọng của Má Tiền thật lớn, đến Lãnh Thần cùng Mễ Lam Nhi ở phòng trẻ em lầu hai chơi với Thượng Quan Diệp cũng nghe rành mạch.
Mễ Lam Nhi có lỗi cười, nói: “Thật xin lỗi nha!” Có một mẹ chông như vậy, cô cũng không muốn, nhưng cô không có cách nào thoát khỏi.
Lãnh Thần vẻ mặt tươi cười, nói: “Nên thật xin lỗi không phải là cô, mà là mẹ chồng cô. Hơn nữa phải nói với Thanh Linh.” Bà gìa này thật đáng ghét, lại ở trong lòng may mắn Thanh Linh không có mẹ chồng như vậy, nếu không sao Thanh Linh chịu được.
Mễ Lam Nhi không nghĩ đến Lãnh Thần dễ nói chuyện như vậy, không khỏi cười nói: “Điều kiện của anh tố lắm, sao cứ không chịu buông tay tiểu thư Diệp chứ?” Người đàn ông tốt như anh ta, nên có được hạnh phúc.
Lãnh Thần nhìn Tiểu Diệp Tử, nhướn mày cười: “Có thể làm cha nuôi Tiểu Diệp Tử, tôi đã rất thỏa mãn.”
Mễ Lam Nhi có thể hiểu được hành động của Lãnh Thần, nhìn vẻ mặt đang chơi đùa của Thượng Quan Diệp, thở dài nói: “Anh nói thằng nhóc này sao lại thích tiền thế chứ?”
Lãnh Thần đột nhiên nở nụ cười, nói: “Chưa chắc các cậu sinh con sẽ càng kỳ lạ.”
Tiền Nguyên vừa lên lầu nghe được lời nói Lãnh Thần, lạnh lùng lườm Lãnh Thần cười nói: “Con anh mới lạ.”
Lãnh Thần nhìn Tiền Nguyên mặt lạnh, không khỏi cười nói: “Mễ Lam Nhi, cô nghĩ lại xem con cô sinh ra có khuôn mặt lạnh lùng giống như anh ta, có bao nhiêu buồn cười, bao nhiêu kỳ lạ.”
Mễ Lam Nhi ngẩng đầu nhìn mặt lạnh Tiền Nguyên, gật gật đầu, rất đồng ý nói: “Sau này anh thử cười đi, em không muốn sinh ra một khối băng nhỏ.”
Tiền Nguyên nghe xong xấu hổ khóe môi co rút, nói: “Có gì buồn cười.”
“Được, chừng nào anh luyện cười tốt, lúc đó chúng ta liền sinh con.” Mễ Lam Nhi nghiêm túc nói.
Liền bởi vì câu nói này của Mễ Lam Nhi, trong cuộc sống sau này của Tiền Nguyên có nhiều tươi cười hơn.
Ước chừng nửa giờ sau, Thượng Quan Diệp liền đong đưa thân thể về nhà. Trong tay không quên lấy mấy đồng tiền.
Lúc đi đến phòng khách, má Tiền thấy, chạy đến, đoạt lấy tiền trong tay nhỏ của Thượng Quan Diệp, nói: “Đứa bé nhỏ như vậy sao có thể lấy tiền chứ? Lại nói tiền này là của nhà họ Tiền chúng tôi, không thể cầm về nhà họ Diệp.”
Mễ Lam Nhi thấy vậy tức giận, Tiền Nguyên lại mở miệng trước, “Mẹ.”
Má Tiền vắt chéo tay sau lưng, nói: “Mẹ không đưa, đây rõ ràng là tiền của nhà chúng ta, vì sao lại để cho nó lấy đi.”
“Oa… ô ô…” Thượng Quan Diệp thấy món đồ chơi không còn trong tay, gấp đến khóc rống lên, nước mắt như hồng thủy, khiến Lãnh Thần và Mễ Lam Nhi hoảng sợ không nhẹ.
Lãnh Thần nôn nóng ôm lấy Thượng Quan Diệp, an ủi nói: “Tiểu Diệp Tử đừng khóc, chúng ta về nhà chơi đi.”
Nhưng Thượng Quan Sở biết chính xác tiền bị má Tiền cướp đi, ngóng nhìn má Tiền, không ngừng oa oa khóc lớn. Cho dù Lãnh Thần lấy tiền trên người cho nó, nó cũng không xem một chút, giống như bị đoạt món đồ yêu quý nào đó.
Mễ Lam Nhi thấy Thượng Quan Diệp khóc, nóng nảy, chạy về phía mẹ Tiền nói: “Mẹ, trả lại tiền cho Tiểu Diệp Tử.”
Má Tiền mới không nghe Mễ Lam Nhi, nói cái gì không còn, Mễ Lam Nhi thấy nói không thông, liền muốn tiến lên đoạt, má Tiền lùi về sau mấy bước. Thấy Mễ Lam Nhi tiến lên, bước lên đẩy Mễ Lam Nhi ra, nói: “Tránh ra.” Sau khi nói xong liền vội vàng chạy lên lầu.
Mễ Lam Nhi đột nhiên bị má Tiền dùng sức đẩy, đứng không vững, cả ngơ]fi ngả về phía sau, chỉ nghe ‘ba’ một tiếng ngã xuống đất, Tiền Nguyên vội vàng chạy tới đỡ, nói: “Lam Nhi, không sao chứ!”
Đột nhiên Mễ Lam Nhi cảm thấy bụng đau, hai tay ôm bụng nói: “Bụng em đau.” Tiền Nguyên vội vàng, ôm lấy Mễ Lam Nhi phóng đến nhà họ Diệp, người còn ở trong sân đã lớn tiếng kêu: “Chu Ngao, bác sĩ Chu.”
Chu Ngao đang ở phòng khách xem thời sự nôn nóng đứng dậy, nhìn thấy Tiền Nguyên ôm Mễ Lam Nhi, Lãnh Thần ôm Tiền Nguyên vọt vào phòng, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Mau, mau đến xem cho Mễ Lam Nhi, bụng cô ấy đau.” Tiền Nguyên gấp đến mức sắc mặt tái nhợt.
Chu Ngao tùy tay đặt lên cổ tay Mễ Lam Nhi, trong chốc lát nói: “Động thai.”
"Thai?" Tiền Nguyên cùng Lãnh Thần đều hô to?
Chu Ngao nhìn Tiền Nguyên nói: “Mễ Lam Nhi bị đẩy ngã chứ gì! Cậu làm chồng kiểu gì mà để cho vợ mang thai bị đẩy ngã chứ?” Lại nói tiếp: “May không có chuyện gì lớn, tôi kê đơn thuốc, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tốt.”
Lúc này Tiền Nguyên mới yên lòng, nhưng Mễ Lam Nhi cũng không quá tin tưởng nhìn Chu Ngao nói: “Cái gì? Anh nói tôi mang thai?”
“Đúng vậy.” Chu Ngao gật đầu, nhìn về phía Thượng Quan Diệp còn oa oa khóc lớn, hỏi Lãnh Thần, “Tiểu Diệp Tử sao vậy?”
Lãnh Thần nhìn nhìn Tiền Nguyên nói: “đồ chơi của Tiểu Diệp Tử bị mẹ của anh ta lấy đi, cho nên khóc!”
Tiền Nguyên vẻ mặt xấu hổ, nói: "Thật xin lỗi, mẹ tôi..."
Lúc này Diệp Thanh Linh xuất hiện trước mặt mọi người, nói: “May Mễ Lam Nhi không có chuyện gì, trẻ em, càng khóc càng khỏe mạnh.”
Mọi người thấy vẻ mặt gió thoảng mây trôi của Diệp Thanh Linh, không khỏi ở trong lòng nghĩ, có người mẹ như vậy sao? Cái gì càng khóc càng khỏe mạnh, rõ ràng là không biết la con thế nào nên tìm cớ thôi!
Ngay lúc mọi người còn đang nghĩ là Diệp Thanh Linh đang lấy cớ, chỉ thấy cô nhận con trong tay Lãnh Thần, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Diệp Tử đừng khóc.”
Một câu như vậy, Thượng Quan Diệp thật sự ngừng khóc.
Tiếp theo Diệp Thanh Linh lại nói: "Tiểu Diệp Tử cười cái cho mẹ xem!"
Tiểu Diệp Tử vừa ngừng khóc, quả thật nhếch miệng cười, bộ dáng vừa cười vừa khóc đều chọc mọi người nở nụ cười. Trong lòng mọi người lại bội phục Thanh Linh.
|
Chương 110: Cha con yêu nghiệt 004: hạnh phúc Sau khi Chu Ngao giúp Mễ Lam Nhi chuẩn đoán xong, Tiên Nguyên vẫn không yên tâm lắm, vẫn mang theo Mễ Lam Nhi đến bênh viện tư nhân của nhà Thượng Quan kiểm tra lần nữa. Vì động thai, Mễ Lam Nhi phải ở bệnh viện 2 ngày, truyền nước biển 2 ngày mới được về nhà.
Đương nhiên, Tiền phu nhân sau khi biết Mễ Lam Nhi có thai rất vui vẻ, hơn nữa còn liên tiếp trách cứ bản thân đẩy Mễ Lam Nhi. Tiền phu nhân không biết vào bếp, đành phải thiếu tự nhiên đến nhà họ Diệp nhận lỗi.
Vừa vào sân nhà, chỉ thấy Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở đang chời đùa với Diệp tử ở trong sân, Tiền phu nhân vẻ mặt xấu hổ bước đến trước mặt bọn họ, nói: “Thiếu gia Sở, chuyện buổi sáng, thật xin lỗi.”
“Ừm!” Thượng Quan Sở nắm bàn tay mủm mĩm của con trai chuyển vòng, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiền phu nhân một cái, chỉ hừ nhẹ, xem như nghe được giải thích của bà.
Tiền phu nhân hai tay nắm cùng 1 chỗ, tay hơi phát run, nói: “Tôi muốn……” Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn mắt Tiền phu nhân, bình thản nói: “Tìm má Trương có việc?”
Tiền phu nhân sửng sốt vội vàng nói: “Vâng, tôi muốn tìm má Trương dày tôi nấu canh thế nào.” Bà nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Thanh Linh, sợ mình sẽ bị cự tuyệt. Nghe được Mễ Lam Nhi động thai, bà hối hận vô cùng.
“Đi thôi!” Diệp Thanh Linh gật đầu, thật ra tính tình Tiền phu nhân cũng không xấu lắm, trước kia chỉ là bị Tâm Di xúi giục, bây giờ là vì muốn ôm cháu mà phạm sai lầm. Người một nhà cũng không có gì không thể tha thứ, chỉ cần bà ta đối tốt với Mễ Lam Nhi, cuộc sống của Mễ Lam Nhi mới có thể thật sự hạnh phúc. Tiền phu nhân không nghĩ đến Diệp Thanh Linh lại thấu tình đạt lý như vậy, đứng nhìn Diệp Thanh Linh một lúc lâu, nói: “Chuyện trước kia, thật sự rất xin lỗi!”
“Đi thôi!” Diệp Thanh Linh bình thản lặp lại, chậm rãi đi đến trước mặt Thượng Quan Diệp cúi người chơi với nó.
Nhìn một nhà ba người hạnh phúc, Tiền phu nhân không khỏi thở dài, thì thào tự nói, “Trước kia tôi thật sự lòng dạ hẹp hòi.” May mắn trải qua chuyện này, bà đã tỉnh ngộ, bằng không bà thật sự làm lỡ hạnh phúc của con trai.
Tiền phu nhân học má Trương xuống bếp thế nào, hầm canh thế nào, hơn nữa còn tự mình nấu canh cho Mễ Lam Nhi uống.
Mễ Lam Nhi nhìn Tiền phu nhân đưa bát canh tới, có chút hoảng hốt, không thể tin được nhìn mẹ chồng mình luôn không thích mình, nhận bát, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Tiền phu nhân rất khẩn trương nhìn Mễ Lam Nhi, hỏi: “Ăn ngon không? Có ăn được nữa không?” Đây là lần đầu tiên bà vào bếp.
Mễ Lam Nhi ngẩng đầu, cười nhẹ nói: "ngon lắm."
Tiền phu nhân nhìn Mễ Lam Nhi cười, nghĩ, thật ra con bé nào cũng rất lương thiện, chẳng qua mình chưa từng thử tìm hiểu nó, mới có thể luôn phản đối nó và con trai ở cùng một chỗ. Bây giờ bà hiểu rõ, không phải bởi vì bây giờ nó mang thai con nhà họ Tiền, mà là đứa con dâu này có thể khiến con trai mình cảm thấy hạnh phúc. Vì con trai, bà cũng nên quan tâm tìm hiểu cô bé này.
Mà, cũng nên chung sống hòa hợp với nó, bởi vì họ đều là người một nhà
“Thật xin lỗi.” Nhìn khuôn mặt tươi cười của Mễ Lam Nhi, Tiền phu nhân còn nghiêm túc nhận lỗi.
Tiền Nguyên thấy mẹ cuối cùng cũng hiểu cho bọn họ, vẻ mặt tươi cười nói: “Mẹ, chuyện trước kia đã qua đi! Chúng ta phải nhìn về phía trước.”
Mễ Lam Nhi cũng đồng ý cách nói của Tiền Nguyên, cười nói: “Chuyện trước kia để nó qua đi! Sau này, một nhà chúng ta sống cho thật tốt.” Đây là hỵ vọng của cô, chỉ có như vậy mới là hạnh phúc thật sự.
Ba người nhìn nhau cười, tất cả đều không cần lời nói để bộc lộ.
Mùa hẹ năm thứ hai.
Thượng Quan Diệp sắp 2 tuổi, nó đã có thể không cần người lớn để ý đi lại trong nhà, hơn nữa, nói chuyện cũng cực kỳ rõ ràng.
Hôm nay, Thượng Quan Diệp ở trong phòng mình chơi đồ chơi của mình với Mễ Lam Nhi, sau khi chơi một lúc lâu, cầm một xấp tiền trong tay đặt vào tay Mễ Lam Nhi nói: “Dì Lam, cho.”
Mễ Lam Nhi nhận tiền, nói: "Tiểu Diệp Tử không chơi sao?"
Thượng Quan Diệp trừng mắt to nhìn Mễ Lam Nhi, ngón tay nhỏ nhỏ chỉ vào bụng, giọng điệu non nớt nói: “Cho em gái.”
Mễ Lam Nhi lập tức hiểu được, thì ra thằng quỷ nhỏ này muốn tặng đồ chơi của nó cho bảo bối nhỏ còn chưa sinh ra trong bụng cô chơi! Liền cười nói: “Vậy chờ sau khi em gái sinh ra, Tiểu Diệp Tử tự mình cho nó được không?”
“Được!” Thượng Quang Diệp cầm tiền cho vào hòm đựng đồ chơi của nó, tiếp theo thân thể loạng choạng đi đến phòng ba mẹ.
Mấy ngày nay, bởi vì kiệt tác ban đêm của Thượng Quan Sở, Diệp Thanh Linh đều thức dậy đặc biệt trễ. Gần sát giờ cơm trưa, mới rời giường.
Mễ Lam Nhi đi theo sau Thượng Quan Diệp, đên cửa phòng Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Diệp kêu: “Dì Lam, mở.”
Mễ Lam Nhi sợ Diệp Thanh Linh còn đang ngue, liền gõ cửa hỏi: “Diệp tiểu thư, có trong đó không?”
“Vào đi!” Diệp Thanh Linh vừa rời giương đang rửa mặt trả lời.
Mễ Lam Nhi mở cửa, Thượng Quan Diệp liền chui vào phòng, nhìn quanh, sau đó vọt vào phòng tắm, kêu: “Mẹ.”
Diệp Thanh Linh rửa sạch mặt, liền thấy con trai xuất hiện, cưng chiều ôm lấy thân hình nhỏ bé mềm mềm của con trai, cười nói: “Tiểu Diệp Tử của chúng ta sao lại đến đây?”
Thượng Quan Diệp ở trong lòng mẹ cười rất vui vẻ, hai tay vòng quanh cổ Diệp Thanh Linh, đột nhiên nhìn thấy dấu hôn trên cổ Diệp Thanh Linh, cậu nhóc nhẹ tay xoa xoa chỗ xanh tím, giọng nói dịu dàng: “Mẹ, đau đau! Thổi thổi.” Nói xong bắt đầu thổi cho Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh sửng sốt vài giây, lúc cảm thấy hơi thở của con trai trên cổ, mới phản ứng lại, vẻ mặt xấu hổ nhìn Mễ Lam Nhi vừa tiến vào phòng, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Mễ Lam Nhi sao lại vào đây!” vừa nói vừa đặt con trai xuống đất.
Mễ Lam Nhi nhìn cổ Diệp Thanh Linh, vẻ mặt hiểu rõ cười, nói: “Không có việc gì đến chơi với Tiểu Diệp Tử. Thằng quỷ nhỏ này thật sư rất đáng yêu.”
Diệp Thanh Linh gật đầu, sau đó nói với con trai: “Tiểu Diệp Tử ở đây chơi, mẹ đi thay quần áo.”
"Dạ! Dạ!" Thượng Quan Diệp rất nghe lời liên tục gật đầu.
Diệp Thanh Linh đổi một bộ quần áo cao cổ, che hết dấu hôn trên cổ mới ra khỏi phòng, vừa ôm con trai ra khỏi phòng, vừa nói: “Mễ Lam Nhi sắp sinh nhỉ!”
“Còn có 10 người nữa là đến ngày sinh dự tính.” Mễ Lam Nhi ưỡn bụng bầu theo sau bọn họ xuống lầu.
“Vậy nhớ chú ý.” Diệp Thanh Linh cười nói.
“Ừ, bác sĩ nói vận động nhiều cũng có lợi cho thuận sản.” Từ lúc mang thai đến nay, việc gì cô cũng không được làm, mỗi ngày mẹ chông trông cô rẫ kỹ, giống như sợ cô gặp chuyện gì không may. Tuy rằng sớm biết cô có mang con gái, mẹ Tiền vẫn như cũ rất quan tâm chăm sóc cô, cũng rất coi trọng đứa bé, một chút cũng không có ý nghĩ trọng nam khinh nữ. Điều đó mới khiến Mễ Lam Nhi cảm thấy thật hạnh phúc.
Nhìn Mễ Lam Nhi cười hạnh phúc, Diệp Thanh Linh đã nghĩ nếu Đình Đình cũng hạnh phúc như vậy thì tốt rồi.
Ngay lúc Diệp Thanh Linh còn đang suy nghĩ, Trương Đình Đình từ bên ngoài tiến vào, nhìn Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Diệp, cười nói: “Tiểu Diệp Tử, đến dì Đình ôm.”
"Không cần." Thượng Quan Diệp cự tuyệt.
Trương Đình Đình nháy mắt, giả bộ thực đáng thương, nhìn Thượng Quan Diệp nói: “Tiểu Diệp tử không thích dì Đình, ô ô……”
Thượng Quan Diệp nhìn Trương Đình Đình khóc, cười ha ha nhìn Trương Đình Đình, vẻ mặt ngây thơ nói: “Dì Đình giả khóc nhé!”
Trương Đình Đình sửng sốt, trường mắt nhìn thằng nhóc, nói: “Tiểu Diệp Tử bắt nặt dì Đình, dì Đình thật đau lòng.”
Thượng Quan Diệp một chút hứng thú nhìn Trương Đình Đình cũng không có, chỉ cười ha ha nhìn cô. Mễ Lam Nhi và Diệp Thanh Linh cũng bật cười, nói: “Sao Tiểu Diệp Tử biết dì Đình giả khóc?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Diệp nhăn lại, rất nghiêm túc nói: “Không nước.”
Diệp Thanh Linh biết Thượng Quan Diệp nói là không có nước mắt, nhưng bởi vì còn quá nhỏ không biết dùng từ nước mắt, liền nói nước mắt thành nước. Diệp Thanh Linh vẻ mặt dịu dàng nhéo nhéo khuôn mặt của thằng nhóc kia, cưng chiều nói: “Con đó! Còn nhỏ đã láu cá.”
Mễ Lam Nhi cười không dừng được, cười cười, đột nhiên cảm thấy bụng hơi đau, dừng dừng, nói: “Tôi…bụng đau.”
“Không phải sắp sinh chứ!” Diệp Thanh Linh lập tức phản ứng lại.
Trương Đình Đình vội vã cho người chuẩn bị xe, lập tức tất cả mọi người đều tập trung lại, Tiền Nguyên cùng mẹ Tiền từ nhà mình nhanh chóng chạy qua nhà họ Diệp. Cho dù người không giúp được gì, cũng ở bên cạnh lo lắng suông.
Tiền Nguyên thấy Mễ Lam Nhi mặt mày nhíu lại, gấp đến mức giữ chặt Chu Ngao bên cạnh nói: “Mau khám cho cô ấy.”
Chu Ngao ngẩn người, “Này… này… Tôi không đỡ đẻ.” Bệnh nặng gì cũng không làm khó anh, nhưng chuyện sinh con này anh thật sự không biết.
Thấy Tiền Nguyên thật sự sốt ruột, trước khi Mễ Lam Nhi lên xe còn bắt mạch cho cô, nói: “Không có việc gì, sắp sinh.”
“Hả… vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Lúc này Tiền Nguyên mới tỉnh táo lại.
Vài giờ sau, Mễ Lam Nhi sinh ra một bé gái xinh đẹp, Tiền Nguyên giao quyền lợi đặt tên đứa bé cho Mễ Lam Nhi. Mễ Lam Nhi sau hai ngày đắn đo, đặt tên cho đứa bé là Tiền Tiểu Mễ. Lúc cô nói tên đứa bé cho mọi người, phản ứng đầu tiên của mọi người là không nói gì ném cho ánh mắt cực kỳ xem thường.
Nhạc Nhạc cười trêu nói: “Tên như vậy mà cũng đắn đo hai ngày, Mễ Lam Nhi cô thật có tài.”
Mễ Lam Nhi không cho là đúng, nhìn Diệp Thanh Linh nói: “Lúc trước tên Tiểu Diệp Tử, thiếu gia Sở còn đắn đo rất nhiều ngày nha?” Nghĩ lúc trước khi Thượng Quan Sở đặt tên cho đứa bé là Thượng Quan Thanh Linh Mễ Lam Nhi lại cười.
Nghe xong lời nói của Mễ Lam Nhi, Diệp Thanh Linh nghĩ đến chuyện đặt tên cho Tiểu Diệp Tử lúc trước, cũng không nhịn được cười rộ lên, nói: “Con gái tên Tiểu Mễ, rất dễ nghe.”
“Đúng đó, hơn nữa còn rất có ý nghĩa, họ của hai vợ chông đều có trong đó, giống như Thượng Quan Diệp, vừa dễ nghe lại có ý nghĩa.” Trương Đình Đình đồng ý hùa theo.
Nhạc Nhạc nghe xong lời nói của Trương Đình Đình, cười nói: “Theo như cô nói, sau này con của cô kêu là Tô Trương hả.”
Trương Đình Đình nhất thời đỏ mặt, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Nói bậy, tôi cũng chưa kết hôn, sao biết con tôi họ gì?”
“Còn có thể có họ gì? Không phải họ Tô sao!” Nhạc Nhạc cười nói, mắt nhìn Tô Phi ở ngoài cửa nói: “Đình Đình đừng do dự nữa, Tô Phi là người đàn ông tốt.”
Diệp Thanh Linh và Mễ Lam Nhi nghe xong đều ngạc nhiên vui mừng nhìn Trương Đình Đình, hỏi: “Tô Phi cầu hôn Đình Đình?”
“Ừm!” Trương Đình Đình sắc mặt ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu, gật nhẹ.
|
Chương 111: cha con giao dịch Tuy Trương Đình Đình đã chấp nhận lời cầu hôn của Tô Phi, nhưng hôn lễ của bọn họ 3 năm sau mới cử hành.
Thượng Quan Diệp năm tuổi, Tiền Tiểu mễ ba tuổi. Hai đứa trẻ rất vui được làm hoa đồng của Tô Phi và Trương Đình Đình, trời còn chưa sáng bọn chúng đã rời giường. Thượng Quan Diệp rời giường trước, đến nhà họ Tiền, vội vội vàng vàng kéo Tiền Tiểu Mễ, nói: “Tiểu Mễ, chúng ta đi lay tỉnh chúng người lờn lười đi!”
“Được ạ!” Tiền Tiểu Mễ là cô bạn nhỏ đáng yêu lại hoạt bát, hơn nữa rất thích đi chơi với Thượng Quan Diệp, chỉ cần là lời Thượng Quan Diệp nói, cô luôn nói được.
Vì thế hai đứa nắm tay, đi đến cửa phòng Tiền Nguyên và Mễ Lam Nhi. Gõ cửa không ngừng kêu: “Mẹ mở cửa, dì Lam mở cửa.” Mễ Lam Nhi đánh ngáp, ánh mắt mê man nhìn hai đứa trẻ, nói: “Hai nhóc có việc gì sao?”
“Mẹ rời giường, anh Diệp nói chúng ta phải đến hôn lễ dì Đình sớm một chút.” Tiền Tiểu Mễ tuy chỉ ba tuổi, nhưng đã nói chuyện rõ ràng, cũng biết rất nhiều chuyện.
Mễ Lam Nhi nhìn trời còn chưa sáng, lại nhìn hai đứa trẻ cười hắc hắc nói: “Các con đi chuẩn bị trước đi!” Tiếp theo cười nói với Tiền Tiểu Mễ nói: “Mẹ lập tức đến nhá.”
Thượng Quan Diệp cùng Tiền Tiểu Mễ rất nghe lời gật gật đầu, tay trong tay vừa nhảy vừa hát rời đi.
Nhìn hai đứa bé vui sướng, vẻ mặt tươi cười, sau đó xoay người sáng về phòng tiếp tục ngủ.
Hai đứa bé vừa đi vừa nói chuyện chút chuyện người lớn không hiểu. Ra khỏi phòng, lúc đi trong vườn, Tiền Tiểu Mễ trương cặp mắt to sáng, nhìn Thượng Quan Diệp hỏi: “Anh Diệp, kết hôn là gì vậy!”
“Em ngốc quá! Cái này cũng không biết.” Thượng Quan Diệp khinh thường liếc mắt nhìn Tiền Tiểu mễ, nói: “Kết hôn chính là giống như cha mẹ em cùng cha mẹ anh ở chung một phòng đó!”
Tiền Tiểu Mễ không hiểu rõ lắm, nắm mái tóc ngắn ngủn của cô, nghiêng đầu nói: “Em và anh Diệp cũng kết hôn được không?”
Thượng Quan Diệp ngẩn người, rất nghiêm túc nói: “Chúng ta là con nít không thể kết hôn.”
“Vì sao chứ!” Tiền Tiểu Mễ bỉu môi vẻ mặt không vui nói: “Nhưng em muốn ở chung phòng với anh Diệp mà!”
“Vậy hả!” Thượng Quan Diệp cũng nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ nói: “Chúng ta đi hỏi cha mẹ anh, chúng ta có thể ở chung một phòng hay không!” Nói xong liền kéo tay Tiểu Mễ chạy đến phòng Diệp Thanh Linh ở lầu hai. Tiền Tiểu Mễ vẻ mặt hưng phấn, kêu to, “Được a!”
Hai đứa trẻ gõ cửa phòng Diệp Thanh Linh, kêu: “Mẹ mở cửa. Dì Diệp mở cửa.”
Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh bị dọa hoảng, hai người hốt ha hốt hoảng mặc quần áo vào, nói: “Được… Lập tức… đến đây.” Hai đứa bé chờ hai phút mới thấy cửa mở, Thượng Quan Diệp bỉu môi, vẻ mặt ai oán nói: “Mẹ sao không có nhanh như dì Lam.”
Tiền Tiểu Mễ nghe xong lời nói của Thượng Quan Diệp, cũng rất nghiêm túc nói: “Đúng đó! Mẹ con mở cửa rất nhanh.”
Diệp Thanh Linh thản nhiên quét mắt liếc thằng nhóc kia một cái, bình thản nói: “Tiểu Diệp Tử cùng Tiểu Mễ có việc?”
Thượng Quan Diệp còn nghiêm túc gật gật đầu, hỏi: “Mẹ, còn và Tiểu Mễ có thể kết hôn không?”
“Kết hôn?” Diệp Thanh Linh hoảng sợ, lập tức khôi phục bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Sao muốn kết hôn?”
“Bởi vì nam nư phải kết hôn mới có thể ở chung một phòng.” Thượng Quan Diệp trừng đôi mắt đen láy đáng yêu nói.
Tiền Tiểu Mễ gật đầu rất đáng yêu nói: “Dì Diệp, còn muốn ở chung một phòng với anh Diệp, vầy chúng con có thể chơi với nhau bất cứ lúc nào.” Tiểu Mễ thật sự rất nghiêm túc, giống như đang bàn chuyện trọng đại.
Nghe xong nửa ngày, Diệp Thanh Linh xem như hiểu rõ ý của hai đứa bé này, cười nói: “Nam và nữ đúng là không thể ở chung một phòng!”
Hai đứa trẻ nhất thời vẻ mặt thất vọng, nhìn Diệp Thanh Linh, đồng thanh hỏi: “Vì sao?” Lúc này Thượng Quan Sở vẻ mặt tươi cười đi đến trước mặt hai đứa trẻ, cười thuận miệng nói: “Tiểu Diệp Tử của chúng ta lại tán gái? Chẳng qua hơi sớm một chút!”
“Tán gái là cái gì vậy?” Hai cái đầu nhỏ đồng thời nghiêng sáng một bên.
“À… à…” Thượng Quan Sở vẻ mặt rối rắm nhìn Diệp Thanh Linh, dùng ánh mắt cầu cứu cô.
Diệp Thanh Linh không để ý đến, lập tức quay đầu đi vào phòng tắm. Lúc Thượng Quan Sở còn đang rối rắm, vẻ mặt Thượng Quan Diệp như bừng tỉnh nói: “Tán gái có phải giống như pha trà không? Chẳng qua con gái là cái gì ạ?” (AN: trong tiếng trung tán gái: phao(泡) nữu, pha trà: phao(泡) trà. Ở đây Thượng Quan Diệp lầm tưởng tán gái giống như pha trà)
Thượng Quan Sở à nửa ngày, thiếu tự nhiên cười nói: “Con gái có nghĩa là nữ sinh.”
“À! Còn hiểu rồi.” Thượng Quan Diệp cùng Tiểu Tiểu Mễ kêu lên, “Chính là giống như pha trà pha nữ sinh?”
Hai đứa trẻ đầu đầy dấu chấm hỏi, mà Thượng Quan Sở không khỏi trên đầu một đám quạ đen bay qua.
Thượng Quan Sở thiếu chút cười đau bụng, thật vất vả mới ngừng cười được, ho nhẹ hai tiếng nói: “Còn có việc gì sao?”
Hình như Thượng Quan Diệp cũng hiểu rõ bọn chúng là trẻ con không thể kết hôn, cậu cùng Tiểu Mễ không thể ở chung phòng. Nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười, “Cha, bọn con đến gọi hai người rời giường.”
Thượng Quan Sở nhìn ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng. Bất đắc dĩ hít sây một hơi nói: “Con trai, con đã năm tuổi rồi!”
"Vâng!" Thượng Quan Diệp không hiểu nhìn cha.
“Con cũng không còn nhỏ, nên hiểu chuyện. Sau này không được đến quấy rầy cha và mẹ đang ngủ, biết không?” Thượng Quan Sở nhìn thẳng vào mắt con trai.
Tiểu Quan Diệp hiểu rõ nghiêm túc gật đầu nói: “Dạ, con đã biết. Chẳng qua…”
Nghe được con trai nói hai chữ chẳng qua, Thượng Quan Sở không khỏi cảm thấy không lành, nhíu mày nói: “Chẳng qua cái gì?”
“Chẳng qua, cha cho con ích lợi gì?” Việc lúc nào cũng liên qua đến tiền đã là bản lĩnh Thượng Quan Diệp luyện được từ nhỏ. Phải biết rằng trong ‘rương đồ chơi’ của cậu. Tiền mặt trên trăm vạn, còn có nào là chi phiếu, vàng khối, bảo thạch cái gì cần có đều có.
“Ích lợi?” Thượng Quan Sở hao tổn tâm trí nhìn khuôn mặt nho nhỏ của con trai, một lúc lâu sau mới nói: “Con muốn cái gì?” Bây giờ con trai cũng không còn làm bất ngờ nữa, từ lúc sinh nhật 3 tuổi nó đã tự chọn quà, tuy rằng mỗi lần món quà cũng không tránh khỏi có liên quan đến tiền.
Thượng Quan Diệp nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Cha cho con một cái laptop nhé!” Nói xong liền xoay người nắm tay Tiền Tiểu Mễ rời khỏi phòng.
“Thằng nhóc này muốn laptop làm cái gì?” Thượng Quan Sở thầm nỏi, nhưng vẫn cười hướng về phía bóng dáng nho nhỏ của con trai nói: “Thành giao.”
Thượng Quan Diệp nghe xong, xoay người cười tủm tỉm với Thượng Quan Sở nói: “Cảm ơn cha.” Nói xong chạy đi.
Diệp Thanh Linh rửa mặt chải đầu xong, Thượng Quan Sở vẻ mặt khó hiểu nói: “Thanh Linh, em nói con trai muốn laptop làm gì?”
Diệp Thanh Linh tuyệt không kinh ngạc, vừa vào phòng thay quần áo vừa thản nhiên nói: “Kiếm tiền.”
“Kiếm tiền? Thằng nhóc này dùng máy tính kiếm tiền thế nào? Chẳng lẽ nó biết cổ phiếu?” Thượng Quan Sở tuy nghi ngờ, nhưng trong lòng lại vì con trai còn nhỏ đã biết kiếm tiền vui mừng.
“Nó không biết, nhưng chan nuôi hắn biết nha!” Lãnh Thần hình như hiểu rõ thị trường cổ phiếu như lòng bàn tay, mấy năm nay anh ta ở nhà họ Diệp, vẫn dựa vào mua cổ phiếu giết thời gian.
Chuyện này, Thượng Quan Sở cũng biết, đối với thân thế của Lãnh Thần bọn họ cũng không hiếu kì lắm, nhưng vì con trai, có lẽ anh phải tìm thời điểm tốt nói chuyện với Lãnh Thần.
Bởi vậy Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh rửa mặt chải đầu xong xuông lầu dùng bữa sáng. Sau bữa sáng, Thượng Quan Sở vẻ mặt quái dị cười với Lãnh Thần nói: “Anh có thời gian không? Chúng ta nói chuyện chút!”
“Được.” Lãnh Thần đi theo Thượng Quan Sở đến sofa phòng khách ngồi xuống.
Thượng Quan Sở mắt nhìn Thượng Quan Diệp đang chơi đùa với Tiền Tiểu Mễ ở trong sân, nói: “Tiểu Diệp Tử nói muốn có laptop.”
“Việc này liên quan gì đến tôi.” Lãnh Thần cười nói
Thượng Quan Sở biết Lãnh Thần hiểu lầm ý anh, cười nói: “Hình như Tiểu Diệp Tử rất có hứng thú với cổ phiếu, lúc không có việc gì, anh làm cho nuôi, có thể dạy nó dùng rương đồ chơi của nó kiếm tiền.” Đối với con trai thích kiếm tiền,anh ngược lại đồng ý hai tay.
Lãnh Thần còn tưởng Thượng Quan Sở muốn trách cứ anh vụng trộm dạy Tiểu Diệp tử cổ phiếu, không nghĩ đến anh ta lại tán thành, không khỏi ngẩn người mới nói: “ Anh thật sự biết tận dụng tài nguyên.” Chính anh ta cũng sẽ đầu tư cổ phiếu đây!
Thượng Quan Sở cười nhẹ, nói: "Tôi không rãnh thôi!"
“Bận? Tôi nhìn không ra yêu nghiệt cũng bận bịu.” Nhạc Nhạc đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.
Thượng Quan Sở khinh khỉnh nhìn Nhạc Nhạc,không nói lời nào. Nhạc Nhạc cũng liệc nhìn Thượng Quan Sở, rồi đi đến bên cạnh Lãnh Thần nói: “Anh đừng tin mấy chuyện ma quỷ của anh ta, tôi thấy anh ta mỗi ngày nhàn muốn chán, bằng không mấy ngày nay sao Thanh Linh luôn dậy muộn chứ.”
Thượng Quan Sở trên mặt không có chút xấu hổ, ngược lại vẻ mặt đắc ý, nói: “Thanh Linh thích dậy muộn.”
Nói cái gì, ý là Thanh Linh thích mỗi ngày vĩnh viễn bị anh ép buộc sao? Nhạc Nhạc trợn to mắt. Lúc này Diệp Thanh Linh dùng cơm xong đi đến bên cạnh bọn họ tùy tiện chọn vị trí ngồi xuống. Tiện tay lật tờ báo ra đọc.
Nhạc Nhạc cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi, chỉ cười nói: “Tiểu Diệp Tử thật đúng là thiên tài? Mọi người không biết chứ, lúc trước nó hay theo tôi đến hiệu sách, lại tìm mấy quyển sách quản lý kinh tế về xem. Xem qua xong còn đọc làu làu nữa?”
“Chuyện này có gì kỳ quá. Con nuôi tôi luôn thông minh như vậy.” Lãnh Thần một bộ dáng không thể trách nói.
“Nhưng nó thế, sao có thể vào nhà trẻ?” Thằng nhóc kia đã sớm nên vào nhà trẻ, cũng không biết Thanh Linh và yêu nghiệt nghĩ gì, đã năm tuổi rồi, sao còn chưa cho nó đến trường chứ?
Thượng Quan Sở rất khinh thường nhìn Nhạc Nhạc nói: “Con tôi muốn vào trường nào thì vào trường đí, với tư chất của nó, trực tiếp vào tiểu học cũng không thành vấn đề.”
“Ừm!” Diệp Thanh Linh vừa xem báo vừa gật nhẹ lên tiếng trả lời. Đối với thái độ giáo dục Thượng Quan của Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc thật sự không biết nói gì.
“Nhạc Nhạc anh đừng lo lắng, Thanh Linh tính học kỳ sau sẽ cho thằng nhỏ trực tiếp vào tiểu học.” Hôm nay cô dâu cũng đến góp vui.
Lúc này giọng nói của má Trương vang lên, “Đình Đình, sao con còn ở đây. Con bé này, không sợ không chuẩn bị kịp sao? Đây chính là kết hôn, sao có thể muộn chứ? Mau, mau xuất phát cho mẹ.”
Trương Đình Đình cực kỳ không biết nói gì liếc mắt nhìn mọi người, nói: “Vậy tôi đi chuẩn bị trước.” Nói xong còn lưu luyến không rời nhìn mọi người rồi mới ra ngoài.
Lúc này hai đứa nhỏ kia, thấy Trương Đình Đình, nói gì cũng muốn đi theo.không còn cách nào, Trường Đình Đình chỉ có thể thỏa hiệp.
|
Chương 112: Cha con yêu nghiệt 006: Hành động báo thù của Hàn Phỉ Phỉ
Hai đứa bé rất vui vẻ vào trong xe cùng Trương Đình Đình, ngồi trên xe Tiền Tiểu Mễ hưng phấn vỗ tay nói: “A! Chúng ta có thể làm hoa đồng.”
Thượng Quan Diệp cũng vẻ mặt tươi cười nói: “Dì Đình, bây giờ chúng ta đến hội trường hôn lễ hả? Bọn con cũng phải trang điểm sao? Con không muốn trang điểm đâu đó!” Nói xong vẻ mặt lo lắng nhìn Trương Đình Đình. Làm hoa đồng cái gì cũng tốt, nhưng cậu không muốn trang điểm, đó là việc con gái mới làm.
Trương Đình Đình nghe xong cười nói: “Bộ dáng của Tiểu Diệp Tử chúng ta tuấn tú như vậy, đương nhiên có thể không cần hóa trang.”
Thượng Quan Diệp vẻ mặt hưng phấn, nói: "Vậy thì tốt rồi."
Tiền Tiểu Mễ ngồi nghe cả nửa ngày, vẻ mặt tò mờ hỏi: “Dì Đình, Tiểu Mễ có phải trang điểm không?”
"Đương nhiên rồi." Trương Đình Đình cười trả lời.
Tiền Tiểu Mễ nghe xong vẻ mặt mất hứng bỉu môi, qua một lúc lâu nói: “Dì Đình, con không xinh đẹp sao?”
“Tiểu Mễ của chúng ta tất nhiên là xinh đẹp rồi.” Trương Đình Đình không biết vì sao con bé lại hỏi câu hỏi kỳ lạ này.
“Nhưng vừa rồi không phải dì Đình nói anh Diệp bộ dáng tuấn tú không cần trang điểm. Bộ dáng của con không xinh đẹp sao?” Tiền Tiểu Mễ nói xong đôi mắt to tròn nháy cũng không nháy nhìn mặt Trương Đình Đình.
Lúc này Trương Đình Đình mới biết mình phạm sai lần gì, cười vỗ đầu Tiểu Mễ, dịu dàng cưới nói: “Tiểu Mễ của chúng ta rất đẹp, nhưng sau khi trang điểm sẽ càng xinh đẹp hơn.”
Tiền Tiểu mễ nháy mắt nhìn Trương Đình Đình, vẻ mặt trẻ con còn nghiêm túc nói: “Còn đẹp hơn dì Đình sao?” Trong suy nghĩ non nớt của cô Trương Đình Đình rất đẹp, đẹp giống như mẹ cô và dì Diệp.
“Đương nhiên rồi, Tiểu Mễ của chúng ta đẹp nhất.” Trương Đình Đình cười lừa cô bé còn đang chấp nhất chuyện xinh đẹp hay khoogn xinh đẹp.
Trong lúc các cô đang nói chuyện xe đã chạy đến giao lộ, gặp đèn đỏ, tài xế dừng lại.
Bọn họ vừa dừng xe, phía sau xe bị đụng vào, Trương Đình Dình nôn nóng bảo vệ hai đứa trẻ kia, nói: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Lái xe cùng vệ sĩ đi xuống xem xét, đúng lúc này, liền thấy một đám người che mặt vọt đến, dùng vật cứng đánh mạnh vỡ cửa kính xe, mở cửa xe vươn tay về phía Trương Đình Đình cùng hai đứa bé.
Sau một giờ đồng hồ giao tranh, Trương Đình Đình cùng Thượng Quan Diệp và Tiền Tiểu Mễ vẫn bị đám người bịt mặt này kéo vào một chiếc xe khác. Vệ sĩ cũng bị thương, thấy Trương Đình Đình cùng Thượng Quan Diệp Tiền Tiểu Mễ bị bắt đi, nôn nóng gọi điện thoại báo cáo cho Tô Phi.
Tô Phi đến hội trương hôn lễ chuẩn bị trước nghe được điện thoại, tay không khỏi phát run, tiếp theo phân phó người lập tức truy lùng hướng Trương Đình Đình rời đi. Sau đó gọi điện thông báo sự việc cho Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở nhận được điện thoại, không vui cũng không giận hỏi: "Ai làm?"
“Còn đang điều tra, chưa biết.” Tô Phi cứ nghĩ đến Trương Đình Đình cùng Thượng Quan Diệp bị trói liền tức giận đến mức mặt tái nhợt, một người vốn vui mừng cả người nhất thời trở nên lạnh lùng khát máu.
Thượng Quan Sở buông điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Trương Đình Đình và hai đứa bé bị bắt cóc.”
“Cái gì?” Diệp Thanh Linh cả kinh, trừng mắt không thể tin được nhìn Thượng Quan Sở.
“Tô Phi đã phái người đi tìm kiếm, rất nhanh sẽ có tin tức.” Thượng Quan Sở cầm lấy tay Diệp Thanh Linh an ủi.
Sau khi sợ hãi qua đi rất nhanh Diệp Thanh Linh đã khôi phục bình tĩnh, vẻ mặt bình thản, nói: “Có vài người chỉ sợ vẫn không hết hy vọng.”
“Ai? Em biết là ai sao?” Thượng Quan Sở Hòa Nhạc Nhạc đều không thể tin được nhìn Diệp Thanh Linh.
Lãnh Thần lẳng lặng nhìn vẻ mặt bình thản của Diệp Thanh Linh, nói: “Lần này người bắt cóc Trương Đình Đình cùng Tiểu Diệp Tử chỉ sợ có liên quan đến Thanh Linh.”
“Cái gì?” Thượng Quan Sở hoảng sợ liếc mắt nhìn Lãnh Thần, nói: “Anh nói là Hàn Phỉ Phỉ.” Người có liên quan đến Thanh Linh, trừ Hàn Phỉ Phỉ ra thì không còn người nào có cừu oán với Thanh Linh.
Trên mặt Diệp Thanh Linh nở nụ cười quái dị, nói: “Đã vậy, lần này không cần lưu tình.” Lần trước là vì hoàn thành tâm nguyện của cha, lần này còn dám bắt cóc con cô cùng Đình Đình, cô tuyệt đối không tha cho chị họ không biết tốt xấu này.
Thượng Quan Sở nhất thời cười đến nghiêng nước nghiêng thành, nói: “Thanh Linh đã nói vậy, chúng ta biết phải làm sao rồi.” Thượng Quan Sở vừa nói xong, Ngô Vân ở bên cạnh anh lập tức xoay người rời đi.
Một giờ sau, bọn họ biết được tình huống hiện tại của Hàn Phỉ Phỉ, hơn nữa còn biết được vị trí ba người Trương Đình Đình cùng Thượng Quan Diệp bị bắt nhốt. Một đám người trang bị đầy đủ liền xuất phát.
Hàn Phỉ Phỉ một thân hàng hiệu ngồi trên ghế sofa, trong tay lắc nhẹ ly rượu vang, trên mặt xuẩ hiện tươi cười ngoan độc như ý, trong lòng nghĩ thầm, “Diệp Thanh Linh, là mày khiến tao mất đi hạnh phúc, là máy khiến chồng tao trở thành tàn phế, cả ngày ngồi trên xe lăn người không ra người ma không ra ma. Hôm nay, tao sẽ trả toàn bộ lại cho mày. Tao muốn mày nếm thử tất cả tư vị bị mất chồng.”
Người đàn ông ngồi đối diện ả nhìn khuôn mặt tươi cười của Hàn Phỉ Phỉ, nói: “Sau khi anh giúp em hoàn thành chuyện này, em phải thực hiện lời hứa của em.”
Hàn Phỉ Phỉ nâng ly rượu trong tay lên khẽ nhấp một ngụm nở nụ cười quyến rũ với người đàn ông kia, nói: “Việc này anh yên tâm, hai năm nay, không phải em vẫn luôn là người phụ nữ của anh sao?”
Người đàn ông nhìn khuôn mặt quyến rũ động lòng người của Hàn Phỉ Phỉ trong mặt ánh lên vẻ dâm đãng, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh hàn Phỉ Phỉ, lấy cái ky ra, nói: “Không bằng bây giờ chúng ta…” Nói xong liền đè Hàn Phỉ Phỉ xuống ghế sofa.
Hàn Phỉ Phỉ thầm nghĩ báo thù thế nào, mặc cho người đàn ông kia muốn làm gì thì làm. Thầm nghĩ, ả muốn làm cho Diệp Thanh Linh phải đau khổ cả đời, ả cũng muốn làm cho Thượng Quan Sở chịu đau đớn giống như LưuPhong chồng ả. Hai năm nay cuộc sống của ả giống như trong địa ngục, chính niềm tin này đã chống đỡ ả. Sau khi ra tù, ả đã nghĩ cách làm quan với người nhà họ Lãnh có thế lực tương đương với Thượng Quan Sở ở thủ đô. Dưới nổ lực của mình, cuối cùng ả cũng làm quen được với em trai của chủ nhân đời này nhà họ Lãnh, ả muốn lơi dụng tên già này đối phó với Diệp Thanh Linh, đối phó với Thượng Quan Sở.
Đợi đến khi người đàn ông kia phát tiết trên thân thể ả xong, ả đứng dậy sửa sang lại quần áo, cầm điện thoại gọi cho Diệp Thanh Linh.
“Em gái tốt của chị, em có khỏe không?” Hàn Phỉ Phỉ mở miệng liền hỏi. Thượng Quan Sở đang định xuất phát thấy Diệp Thanh Linh nhận điện thoại liền dừng lại.
Diệp Thanh Linh giống như đã dự đoán trước Hàn Phỉ Phỉ sẽ điện thoại đến, thản nhiên nói: “Chị họ đang nhớ mong bữa cơm tù à?”
Hàn Phỉ Phỉ tức giận đến mức tay phát run. Cứ nghĩ đến những ngày tháng kinh khủng trong nhà lao, lòng ả lại không yên tĩnh được, dự tợn quát to với Diệp Thanh Linh ở đầu dây bên kia: “Mày có bản lĩnh làm tao vào tù lại sao? Mày không có. Mày muốn mạng Trương Đình Đình cùng con mày không? Để cho Thượng Quan Sở nghe điện thoại.”
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở, nói vào điện thoại: “Có oán giận gì thì hướng vào tôi, không liên quan đến anh ấy.”
Thượng Quan Sở biết anh ấy trong miệng Diệp Thanh Linh là chỉ mình, xông lên giật lấy điện thoại, lạnh như băng nói: “Hàn Phỉ Phỉ cô muốn gì?”
“Tôi sao? Không nghĩ gì cả. Chẳng qua anh muốn cứu con anh thì anh tự đến trao đổi ba người đó! Bằng không tôi có thể giết con tin bất cứ lúc này.” Trong mắt Hàn Phỉ Phỉ toàn ánh lên vẻ độc ác, lần này ả nhất định sẽ báo thù thành công.
Lúc Thượng Quan Sở còn chưa trả lời vấn đề của ả, Hàn Phỉ Phỉ còn nói, “Tôi biết thiếu gia Sở bản lĩnh rất lớn, anh đừng nghĩ đến chuyện cứu người, nếu anh dám động, người của tôi liền một đao giải quyết 1 người, không muốn con trai anh và Trương Đình Đình chết, thì ngoan ngoãn phối hợp, biết không?”
Nghe được giọng điệu kiêu ngạo của Hàn Phỉ Phỉ trong điện thoại, sắc mặt Thượng Quan Sở trở nên lạnh như băng, lạnh giọng nói: “Được, tôi đáp ứng với cô. Nói đi, ở đâu.”
“Một mình anh bay đến thủ đô, ngay lúc anh bước vào thủ đô, tôi sẽ trả lại Trương Đình Đình cùng con trai anh.” Hàn Phỉ Phỉ nói.
Thượng Quan Sở cười lạnh, nói: “Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng lời nói của cô?”
Để cho anh tin tưởng, bây giờ tôi sẽ trả lại bé gái đi chung với bọn họ, chờ con bé đó bình an đến nhà anh, anh hãy xuất phát!” hàn Phỉ Phỉ nói xong cặt đứt điện thoại. Thượng Quan Sở đặt điện thoại xuống, nhìn mọi người.
Diệp Thanh Linh biết sự việc nghiêm trọng, nói: “Cô ta ra điều kiện gì?”
“Hàn Phỉ Phỉ sẽ trả Tiểu Mễ để lấy tín trước, cô ta nói Tiểu Mễ vừa đến nhà, thì anh phải một mình xuất phát đến thủ đô.” Thượng Quan Sở thuật lại chi tiết.
“Anh đến thủ đô, cô ta mới có thể thả Đình Đình cùng Tiểu Diệp Tử đúng không!” Diệp Thanh Linh sắc mặt trầm xuống nói.
“Sao em biết?” Thượng Quan Sở cau mày hỏi.
“Em biết cô ta muốn gì? Anh không thể đến thủ đô, nơi đó vốn không phải là địa bàn của anh, đi đến đó tương đương vpis chịu chết.” Mục đích của Hàn Phỉ Phỉ lại rõ ràng hơn hết, muốn Diệp Thanh Linh cô mất đi chồng mất đi hạnh phúc, đây là trả thù của ả đối với Diệp Thanh Linh cô.
Thượng Quan Sở nắm tay Diệp Thanh Linh, cảm nhận rõ ràng tay cô đang run, an ủi nói: “Tin tưởng anh, anh sẽ bình an trở về.” Vì cứu con trai cùng Trương Đình Đình, anh nguyện ý mạo hiểm.
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, trong lòng chua xót, nói: “Không, em không thể để anh mạo hiểm, chúng ta có thể nghĩ cách khác.”
Lúc này điện thoại Lãnh Thần vang lên, tiếp điện thoại xong nhìn Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở, mở miệng nói: “Tôi đến thủ đô trước, Thượng Quan Sở chờ Tiểu Mễ về thì xuất phát luôn!” Nói xong nhìn về phía Diệp Thanh Linh nói: “Chuyện ở thủ đô giao cho anh.”
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Lãnh Thần, cảm kích cười: “Được rồi!” Cho dù cô có nói nữa, Thượng Quan Sở cũng sẽ vì cứu con trai mà mạo hiểm, đã vậy, cô liền tin tưởng chồng mình, cũng tin tưởng Lãnh Thần.
Hàn Phỉ Phỉ quả nhiên nói lời giữ lời, vài giờ sau liền mang Tiền Tiểu Mễ đến nhà sách của Nhạc Nhạc. Sau khi mọi người mang Tiền Tiểu Mễ bình an trở về, Thượng Quan Sở mới bắt đầu xuất phát, một mình ngồi máy bay đến thủ đô. Mà lúc này, Lãnh Thân đã sớm đến thủ đô, không chỉ biết chỗ dựa của Hàn Phỉ Phỉ là ai, hơn nữa còn chuẩn bị chu đáo. Chờ sau khi Hàn Phỉ Phỉ thả Tiểu Diệp Tử cùng Trương Đình Đình, anh sẽ lập tức hành động.
|