Thầy Giáo Hắc Ám
|
|
Chương 64: HOÀNG TỬ “Để tôi giới thiệu với cô một chút, tôi là vật phẩm được trao tặng vào dịp sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của cậu chủ Ngôn do đích thân hiệu trưởng trường đại học Harvard trao tặng, tôi là robot thông minh, tên tôi là Hoàng Tử, tôi là fan hâm mộ bật nhất của cậu chủ, là trợ lí hiệu dụng và trung thành nhất của cậu, còn là vật giải trí ủa cậu, là chỗ xả stress và chia sẻ tâm tư tình cảm cho cậu chủ, ngoài ra tôi còn phục vụ ăn uống, giặt ủi, thời gian biểu của cậu, ….”
~~~
“Tiểu thư An Di, hân hạnh được gặp cô” – Giọng nói cứng nhắc và kì quặc khiến An Di sởn cả gai ốc.
Xoay phắt người lại hiển nhiên không nhìn thấy một bóng người nào càng khiến An Di hoảng sợ hơn, thế rồi lại có tiếng nói vọng ra.
“Tôi ở đây” – vẫn không có ai … một giây, hai giây, ba giây …
Từ trong quầy bar có tiếng động, An Di đưa mắt nhìn, vẫn không có người, chỉ có một thứ trông như máy tự động đang nhấp nháy ánh đèn màu đỏ trong góc, cô khẽ bước tới …
Ơ, hoá ra là một con robot hình người đang đứng khuất sau quầy bar à?
“Chào tiểu thư, tên tôi là Hoàng Tử, nhưng sự thật cậu chủ gọi tôi là Đồ Phiền Phức, Đồ Ồn Ào, Tên Đại Ngốc, Tên Đần Độn, Quỷ Hậu Đậu, Quỷ Xấu Xí, … , tôi cũng không biết mình rốt cục tên là gì nữa, dù sao thì cô muốn gọi tôi là gì cũng được, rất vui được làm quen, à mà trước hết cô hãy giúp tôi kéo cái ghế xoay này ra trước đã, tôi đã mắc kẹt ở đây hai ngày rồi, sắp chết vì chán đây” – Giọng nói ồm ồm đứt quãng khiến An Di vừa nảy hoảng sợ thì ra được tên robot kì quặc này phát ra, thảo nào … làm cô suýt thì bị doạ chết khiếp.
Bước đến kéo chiếc ghế xoay của quầy bar ra, tên robot lập tức phát ra tiếng ken két, cậu ta cử động đứng dậy chậm chạp rồi đưa cánh tay ra: “Cảm ơn cô tiểu thư, bắt tay cái nào”
An Di vui vẻ đưa tay ra bắt rồi thử hỏi: “Này thì ra cậu là tên phiền phức mà Ngôn Hoa đã nói sao? Trông cậu buồn cười thật đấy, làm sao mà cậu biết tên tôi?”
“Tất nhiên là biết rồi, người cậu chủ yêu thương tất nhiên Hoàng Tử tôi phải biết thôi” – Tên robot phát ra tiếng trả lời, ánh đèn trên đầu chớp chớp : “Để tôi giới thiệu với cô một chút, tôi là vật phẩm được trao tặng vào dịp sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của cậu chủ Ngôn do đích thân hiệu trưởng trường đại học Harvard trao tặng, tôi là robot thông minh, tên tôi là Hoàng Tử, tôi là fan hâm mộ bật nhất của cậu chủ, là trợ lí hiệu dụng và trung thành nhất của cậu, còn là vật giải trí ủa cậu, là chỗ xả stress và chia sẻ tâm tư tình cảm cho cậu chủ, ngoài ra tôi còn phục vụ ăn uống, giặt ủi, thời gian biểu của cậu, còn nữa tôi ….”
“Dừng dừng dừng” – An Di lên tiếng ngắt ngang: “Thảo nào anh ấy bảo cậu lắm chuyện, được rồi, rất vui được làm quen với cậu, cậu nom thú vị thật đấy, nhưng mà khoan đã, tôi đi tham quan nhà anh ấy trước, lúc sau hẳn trò chuyện cùng cậu.”
Nói rồi An Di không mảy may đến tên robot quái gỡ nửa, mấy thứ đồ chơi công nghệ cao này trước đây cô và Du Thăng đã chơi đến phát ngán rồi, cô bước lên cầu thang định đến tầng trên cùng. Tên robot lại mặt dày bước theo phía sau, An Di lườm cậu ta một cái: “Này cậu đi theo tôi làm gì?”
“Wow, vóc dáng cực chuẩn dù có hơi gầy một chút, chiều cao 169cm, số đo ba vòng 81-61-89. Ôi, nữ thần của sự gợi cảm, gương mặt baby trẻ con nhưng thân hình bốc lửa, chuẩn, vô cùng chuẩn” – tên robot thốt lên, ánh đèn liên tục nhấp nháy.
“Đồ dê xồm, cậu vừa nói gì thế? ” – An Di dí nắm đấm về phía tên robot.
“Cậu chủ quả thật rất biết chọn bạn gái, ôi Angel, Alice Angel tôi ngã gục vì cô rồi” – tên robot vẫn huyên thuyên.
“Cậu còn nói nữa tôi sẽ cho cậu một gậy thành đống sắt vụn ngay đấy, đồ lưu manh” – An Di hậm hực.
“Xin lỗi, xin lỗi. Tiểu thư cứ tự nhiên” – tên robot lùi lại lê bước xuống cầu thang.
Hừ, tên này thật là biến thái hết sức, làm sao anh có thể sống được cùng cậu ấy nhỉ? Thật hết biết!
Bước theo lối uốn lượn của cầu thang, khác với hai tầng vừa rồi đều có đèn tự động cả, cô đi đến đâu ánh điện sáng choang sẽ bật lên đến đó, từ những bóng đèn nhỏ dọc theo hành lang cho đến những chùm đèn pha lê lộng lẫy, trông thật tráng lệ và lung linh. Thế nhưng tầng này khi cô bước đến thì vẫn giữ nguyên sự u tối của nó, một phong cách rất quen thuộc, giống như ngôi nhà ở thành phố D của anh, lạnh lẽo và tách biệt với thế giới tươi đẹp, sáng lạng bên ngoài.
Làm thế nào đây, rộng như thế cô làm sao biết được vị trí công tắc điện?
“Tiểu thư An Di, lên khỏi cầu thang rẽ trái ba bước có một vách tường lớn, công tắc đèn của dãy hành lang nằm ở ngang vị trí gợi cảm nhất của cô, cẩn thận, bình thường cậu chủ không thích quá sáng cho nên mới bố trí điện đóm kì lạ như vậy đấy, có thể nói là cậu thuộc tuýp người sống trong bóng tối, có thể hoạt động trong bóng tối một cách linh hoạt và quen thuộc, chỗ sinh hoạt cá nhân của mình thì tuyệt đối không thích dùng đèn đâu, rèm cửa cậu cũng chẳng buồn mở mà. Ngoài hai căn phòng cuối cùng là phòng ngủ và phòng thờ thì tất cả phòng còn lại đều có đèn tự động, bình thường lão Vương và người làm khi vào hai căn phòng đó dọn dẹp bật đèn lên cũng bị cậu chủ cằn nhằn đấy. Cho nên cô có vào đó thì xem nhanh lên rồi tắt đèn đi. Đèn của hai căn phòng kia vẫn là: mở cửa, rẽ trái, công tắc nằm ở ngang vị trí gợi cảm nhất của cô.” – tiếng ồm ồm của tên Robot dưới tầng vọng lên.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu” – An Di đáp, trong lòng thầm mắng tên robot không những phiền phức mà còn rất biến thái đó.
“Nhớ đấy, rẽ trái ba bước gặp vách tường lớn, công tắc đèn nằm ngang tầm với vị trí gợi cảm nhất của cô, cẩn thận, cẩn thận. ” – tên robot lặp lại những lời vừa nãy.
“Tên biến thái” – An Di quát.
…
‘Tách’
Công tắc vừa bật thì ánh sáng cũng vụt đến, trước mắt là bức tường gỗ lớn của một dãy hành lang khác, đi dọc theo đó có phân ra nhiều cánh cửa khác nhau. Cánh cửa đầu tiên dẫn đến một căn phòng tập gym cỡ lớn với một khối máy móc và dụng cụ tập thể hình hiện đại tân tiến, nhiều đến choáng mắt.
Bước đến cánh cửa thứ hai, thì ra là phòng trưng bày mô hình ôtô, thật không nghĩ ra anh cũng có sở thích sưu tầm đấy, hàng loạt những chiếc ôtô cỡ nhỏ với đầy đủ các chủng loại được sắp xếp theo thương hiệu và lịch sử xuất hiện của chúng, anh thật sự là một tay sưu tầm rất khủng đấy, hầu như toàn bộ mô hình ở đây đều là phiên bản giới hạn hoặc duy nhất, có cả những chủng loại mà Du Thăng từng kể cho cô nghe rằng đã ngưng sản xuất rồi thế mà anh vẫn sở hữu được. Thật ngưỡng mộ quá đi mất !
Mãi ngắm ôtô từ kệ ngoài cho đến tận kệ trong cùng, đến góc tường là một gian kệ tách biệt được lồng kính cẩn thận …
Ơ !!! Là mèo con, những chú mèo pha lê ngộ nghĩnh đáng yêu, đều là những phiên bản mà cô thích nhưng không mua được … Làm sao mà anh có được chúng chứ ??? Ôi ! Mèo con mèo con, đáng yêu quá đi mất, cô lại nhớ bộ sưu tập mèo ở Anh của mình rồi …
Khó khăn lắm mới dứt mắt ra khỏi căn phòng trưng bày đó được, An Di bước tiếp trên hành lang đến căn phòng thứ ba, đây là phòng ăn với khu bếp đơn giản mà tiện nghi, bàn ăn bằng thuỷ tinh đặt ở giữa phòng, bên trên là một chậu cá trang trí, hình như có một chú cá vàng nhỏ, bên cạnh có thức ăn cho cá, An Di tiện tay cầm nó vẩy vẩy vào chậu nước, chú cá hí hửng ngoi lên đớp lấy thức ăn.
“Tội nghiệp cậu, bị anh ấy bỏ đói hai ngày rồi đúng không? Đến cả bản thân anh ấy còn không màng ăn uống cơ mà …” – An Di não nề than vãn.
“Đúng vậy, tôi bị bỏ đói hai ngày rồi” – giọng nói ồm ồm lại vang lên.
“Này, cậu theo tôi làm gì? Mà cậu cũng cần ăn à?” – An Di không thèm đếm xỉa đến tên robot phiền toái.
“Cần chứ, tôi cần phải sạc điện đó, nếu không phải do Hoàng Tử tôi thông minh, bị mắc kẹt vẫn ở gần ổ điện thì bây giờ tôi hẳn là đã tắt ngóm rồi” – cậu ta trả lời.
“Có tên robot nào mồm mép được như cậu không, cậu là nhất rồi, đệ nhất bịa chuyện” – An Di trề môi ngán ngẫm.
“Ấy, lại đặt tên mới cho tôi à? Cái tên này nghe cũng thú vị đấy “Đệ Nhất Bịa Chuyện” à? Có ngầu bằng cái tên Hoàng Tử của tôi không tiểu thư?” – tên robot sáp lại gần An Di, bộ dạng có vẻ háo hức.
“Trời ạ!”
“Thường thì những lúc bế tắc người ta thường thốt lên ‘Trời ạ’, thế tiểu thư đây có chuyện gì nan giải cứ nói ra, tôi sẽ giúp cô giải quyết ngay”
“Cậu lập tức đi khỏi đây thì tôi sẽ không bế tắc nữa” – An Di lắc đầu hết nói nổi tên robot dai dẳng này.
“Được tôi đi” – Đáp rồi tên robot liền quay ra.
An Di thở phào nhẹ nhõm, cất tiếp bước đến gian phòng thứ tư.
Là phòng làm việc của anh, An Di nghe lời anh dặn dò, chỉ lướt sơ qua một lượt không mà không vào, đại loại là kết hợp giữa phòng trình chiếu với phông màn hình lớn, vài kệ sách nhỏ, bàn làm việc ….
Căn phòng đối diện phòng làm việc là phòng tắm được dát đá hoa cương sáng coóng, nói đúng hơn đây thiên về phòng để quần áo của anh hơn, An Di không ngạc nhiên vì cô cũng sở hữu một gian phòng tương tự.
Điều làm cô ngạc nhiên chính là không ngờ âu phục của anh đa số đều là màu đen trắng đơn giản, cả một hàng dài chỉ toàn là sơ mi trắng và đen, có một số màu tối khác, màu duy nhất trông có vẻ sáng hơn hẳn chính là màu lam nhạt, ngoài cái sở thích *hắc ám* của mình thì có lẽ anh thích màu lam giống cô vậy, tiếp theo là một hàng dài quần Âu, đều là hàng hiệu được đặt may chuyên dụng và đắt đỏ, rồi là một hàng áo thun tay ngắn, tay lỡ, tay dài, quần short, quần jeans, đồ ngủ, đồ thể thao, cà vạt … mỗi loại đều được chia ra từng hàng từng hàng thẳng tắp như ở trong khu thương mại.
Hơ … cô vẫn chưa đến nỗi phô trương như anh thế này, cô dù không phải là tín đồ mua sắm nhưng đối với các thương hiệu quần áo thì cũng xem như có một sự hiểu biết nhất định, vì là con gái mà … nhưng của anh ở đây toàn bộ đều là hàng hiệu cao cấp nhất, anh cũng thật biết đầu tư về vấn đề trang phục, điểm này cũng giống cô nốt.
Còn ba căn phòng nữa, một là phòng ngủ của anh, một gian phòng rộng lớn vẫn là với màu đen-trắng chủ đạo, giường ngủ to đặt ở góc phòng, bên cạnh là bàn trà và tivi LCD siêu lớn, còn có thêm vài kệ sách và bàn cờ nhỏ. Rèm cửa màu đen được kéo kín mít không để bất cứ một tia sáng nào bên ngoài lọt vào …
Phòng đối diện chính là phòng thờ, đây là nơi đặt di ảnh của mẹ anh, An Di theo phép tắc cuối đầu trước ảnh, người phụ nữ xinh đẹp nhã nhặn ấy như đang mỉm cười với cô bằng đôi mắt hiền hậu vô cùng dịu dàng và gần gũi, đôi mắt này đã di truyền sang cho anh, đôi mắt khiến cô mỗi lần đối mặt đều tim đập chân run, đôi mắt khiến cô yêu đến không thể nào quay đầu lại được …
Bên cạnh di ảnh đó có một cây đàn dương cầm nom đã cũ rồi nhưng được lau quét rất cẩn trọng, vẫn sáng bóng, nếu cô nhớ không nhầm thì hình như đó là của một thương hiệu đã ngừng hoạt động, có lẽ nó được làm cách đây rất lâu rồi, cũng phải đến hai mươi năm …
An Di hơi ngạc nhiên vì ở đây có đặt một chiếc giường đơn, trên đầu nằm còn có một quyển sách đọc dở gấp vội, trông như người ở đây đang đọc sách thì có chuyện cấp bách phải đi ngay.
Lẽ nào anh thường ngủ ở đây sao? Mùi hoắc hương rõ ràng đang vấn vít nơi đầu mũi của cô, phòng ngủ rộng lớn thoải mái như vậy lại sang đây ngủ ở chiếc giường đơn bé xíu này sao … Ừ, có lẽ nơi đây mang cho anh cảm giác yên bình.
…
Đây là căn phòng cuối cùng rồi, khi cánh cửa bật mở cũng là lúc ánh đèn tự động trong phòng đồng loạt sáng lên.
Ồ!
An Di khẽ thốt lên khi vừa bước vào, đây là phòng trưng bày tranh, lại thật là trùng hợp nhỉ? Cô cũng có phòng tranh riêng của mình …
Ở đây đa số là tranh phong cảnh, ngoài ra còn một số bức tranh trừu tượng nữa, chạm đúng mạch rồi, người đam mê hội hoạ và mỹ thuật như An Di hoàn toàn bị thu hút vào những tác phẩm được treo cách điệu trên tường kia, đắm chìm trong không gian của nghệ thuật, chiêm ngưỡng những tác phẩm mang phong cách lạ lẫm khiến An Di hứng thú vô cùng, lại đến góc phòng, lúc này cô càng sửng sốt hơn bởi ở đó treo toàn là ảnh của cô, đa số đều là ảnh chụp từ xa, hoàn toàn không thấy được mặt, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ quen thuộc của chính bản thân mình mà thôi.
Ngày XX tháng YY năm ZZZZ, mùa thu, cô ấy và London Eye. Câu đề ảnh gợi cho cô nhớ đến mùa thu năm trước, một mình cô ôm bảng vẽ ngồi dưới Vòng quay Thiên niên kỷ (London Eye – Mắt Luân Đôn), bên bờ sông Thames êm dịu của nước Anh, cô chẳng nhớ rõ hôm ấy mình đã vẽ gì nữa, đại loại vẫn là khung cảnh xinh đẹp của buổi chiều thu ấy, cơ hồ vô thức vẽ lên bóng dáng quen thuộc của anh …
Và ngày hôm đó, anh ở phía xa, chụp ảnh của cô.
Ngày XX tháng YY năm ZZZZ, chiều cuối đông, cô ấy và Tháp Luân Đôn – Trong bức ảnh là cô đang quấn mình trong chiếc áo ấm to ụ, nhìn trông như một cuộn len tròn trĩnh béo ú. Vẫn là bên bờ Bắc sông Thames, cùng bảng vẽ, cô gái lơ đễnh ngắm nhìn toà pháo đài rộng lớn …
Và hôm đó, anh cũng ở phía xa, chụp ảnh của cô.
Ngày XX tháng YY năm ZZZZ, chiều xuân lộng gió, cô ấy và cầu tháp Tower Bridge – một công trình kết hợp hoàn hảo vắt qua dòng sông Thames thanh bình. Cô gái nhỏ trong bộ váy trắng tinh, mái tóc để xoã tuôn theo chiều gió thổi. Cô đang ngắm nhìn dòng người qua lại tấp nập, trong lòng nao nao nhớ về người đàn ông mình hằng thương nhớ …
Và hôm đó, anh cũng ở phía xa, chụp ảnh của cô.
…
Khoé mắt bỗng cay cay, thoắt cái đã ướt đẫm. Hoá ra … hoá ra anh vẫn luôn ở bên cạnh em, âm thầm phía sau em … chỉ là em không biết, vì em quá vô tình.
Khẽ lau đi nước mắt. An Di bần thần đứng nhìn những khung ảnh một hồi lâu rồi bước ra ngoài, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ.
.
.
.
“Không ổn rồi cậu chủ, không ổn rồi cậu chủ. Báo cáo, báo cáo, tiểu thư An Di vừa khóc, cô ấy khóc đỏ cả mắt đây này” – Giọng nói đứt quản khản đặc của tên Robot truyền qua điện thoại khiến Ngôn Hoa đang làm việc bỗng lơ đễnh đánh rơi chiếc bút trên tay.
———-
*3000 chữ, xem ra Hoàng Tử không hẳn là phiền phức đâu chứ nhỉ, rất biết quan tâm nữ chủ nhân, quan tâm một cách biến thái …
|
Chương 65: ANH GIẬN LẪY RỒI Mọi người nói đúng rồi, chỉ vì anh chưa từng yêu đương, anh không có kinh nghiệm, nhưng bây giờ anh nghĩ rằng anh đã biết được tình yêu đại loại là thế nào rồi … là rất mong muốn được gặp em, muốn ôm em thật chặt trong vòng tay, muốn chiếm hữu em, muốn em là của chính anh thôi, muốn dùng cả đời này bảo vệ cho em, chăm sóc cho em, muốn yêu em đến hơi thở cuối cùng.
~~~
“Tiểu thư, tiểu thư, có điện thoại trực tuyến của cậu chủ từ phòng thực nghiệm đến” – An Di đang thẩn thờ, dòng suy nghĩ bị tên robot ngắt ngang.
“Hả?” – An Di hỏi.
“Cậu chủ, cô ấy ở đây” – tên robot đột nhiên trờ tới trước mặt An Di, đứng như trời trồng rồi màn hình cảm ứng trước ngực cậu ta vang lên một tiếng ‘bíp’ kèm theo ánh đèn màu đỏ nhấp nháy.
“An Di” – Ngôn Hoa gọi, giọng nói anh dịu dàng ấm áp truyền đến.
“Dạ”
“Em đang làm gì? Một mình em ở đó có buồn không? Tên ngốc kia có là phiền em không?” – Anh gặng hỏi.
“Báo cáo, Hoàng Tử không hề làm phiền đến tiểu thư, rất kính cẩn vâng lời thưa cậu chủ” – tên robot xen ngang vào.
“Không … em đang ở phòng trưng bày tranh của anh” – An Di nói giọng mũi, bởi vì vừa khóc cho nên giọng cô khác hẳn đi.
“Ừ” – Ngôn Hoa chợt hiểu vì sao cô khóc rồi …
“Anh” – cô gọi.
“Ừ”
“Anh … khi nào thì xong?”
“Bốn mươi phút … Hmmm … Không! Nửa tiếng thôi … anh sẽ xong ngay thôi, nếu chán quá thì cứ vào phòng anh tìm sách đọc. Ngoan! ” – Ngôn Hoa ân cần dặn dò.
“Vâng, anh làm việc đi, đừng lo cho em” – An Di ngoan ngoãn.
……..
“Hoàng Tử” – An Di đanh giọng lườm lườm tên robot.
“Có tôi đây, tiểu thư có gì dặn dò”
“Cậu vừa rồi đã nói gì với anh ấy? Cậu không biết anh rất bận sao? Lại còn làm phiền anh?” – An Di hậm hực bảo.
“Tha lỗi cho tôi đi tiểu thư ạ, ai bảo cô vừa nãy khi không tự dưng xem hình của mình rồi tự khóc thút thít, đành bó tay, tôi chỉ còn cách nói cho cậu chủ biết thôi”
“Cậu mà còn gây rối là tôi không tha đâu nhé” – An Di răng.
“Tôi chừa rồi, tôi chừa rồi. Từ giờ sẽ nghe lời tiểu thư dạy dỗ”
“Thế còn nghe được. Bây giờ có một chuyện nhờ cậu” – An Di ngoắt tay.
“Được thưa tiểu thư”
“Cậu đừng lởn vởn xung quanh tôi trong bán kính hai mét. Lệnh đấy” – An Di nghiêm mặt.
“Tuân lệnh. Trong vòng bán kính hai mét không tiếp cận tiểu thư An Di” – tên robot lập tức nhảy cẫn lên một phág, rồi cục mịch quay bước.
“Haizzzz” – An Di thở dài : “Còn tự bảo mình là robot thông minh, cái đồ đầu heo nhà cậu đấy”
—–
An Di thật sự cũng chẳng biết làm gì cho nên vào phòng anh bật tivi định tìm thứ gì đó xem, thế rồi cô xem phim hoạt hình không được bao lâu thì lại buồn miệng, cô vừa vào phòng bếp định tìm thứ gì đó ăn uống qua quýt cũng được, nào ngờ trong bếp lúc này có người, còn có mùi thức ăn thơm nứt mũi, An Di còn tưởng Ngôn Hoa đã về rồi nào ngờ đó là thầy Trịnh Phong – dáng người cao và cân đối nhưng so với Ngôn Hoa thì có thể nói là kém hơn vài phần, vừa nhìn An Di đã nhận ra ngay.
Thầy ấy đang loay hoay ở trong gian bếp, hai tay hoạt động linh hoạt thoăn thoắt. Mùi thức ăn kích thích vị giác của An Di, cô lần tới lên tiếng chào.
“Em chào thầy ạ! Thầy đến khi nào thế sao em không biết?”
“Thầy á? Cũng khá lâu rồi, nghe tên Hoàng Tử bảo em đang ở đây thầy cũng không định phiền em, Ngôn Hoa cậu ta lại vùi đầu vào công việc à?” – Trịnh Phong đáp, tay mắt vẫn đăm đăm vào món ăn đang làm dở.
An Di nhón gót nhìn, hình như là thầy ấy đang làm món gì đó liên quan đến thịt bò thì phải, tuy cô không biết chút gì về nấu nướng nhưng từ nhỏ đã thân thiết với bác đầu bếp của An gia, kiến thức về thực phẩm học lỏm từ bác ấy cũng không ít đó chứ. Cô lên tiếng: “Có phải thịt bò Kobe không thầy?”
Trịnh Phong giơ ngón tay cái về phía An Di tỏ ý khen ngợi : “Exactly! Mắt nhìn tốt đấy cô bé. Thịt bò hoàn hảo từ giống bò đen Wagyu, ở Hyogo, Nhật Bản. Bò được nuôi hoàn toàn từ ngũ cốc và bia, thịt bò nổi tiếng mềm và béo ngậy, đây là món tôi sẽ dự thi Top Chef ngày mai đấy nhóc: Lancashire – Bánh nhân thịt này có thành phần bao gồm một lượng phi lê bò, nấm matsutake Nhật có vị quế từ Trung Quốc, nấm cục đen và nấm chân xanh của Pháp. Ngoài ra, rượu nho hảo hạng Chateau Mouton Rothschild năm 1982, được dùng làm nước sốt thịt, xem như hôm nay đãi hai người một bữa vì đã giúp người xa cơ lỡ bước bị mất hành lí sáng nay”
“Thầy khách sáo quá rồi, ơ kia có phải là Dưa lưới Yubari King không thầy? Nếu em nhớ không lầm thì loại dưa này được trồng trong nhà kính ở Yubari, Hokkaido, Nhật Bản, được xếp vào một trong những loại trái cây đắt nhất thế giới. Dưa có ruột vàng cam, thân tròn đều, vỏ lưới khít, vị ngọt và hương thơm hấp dẫn. Thầy định dùng nó chế biến món tráng miệng ạ?” – An Di hí hửng chờ câu trả lời.
“Ồ! Đúng đấy, không ngờ được em đường đường là một đại tiểu thư mà kiến thức bếp núc cũng không tồi nhỉ?” – Trịnh Phong ngạc nhiên.
“Ơ, em chỉ biết chút thôi ạ, về phần thực phẩm ấy, còn nấu nướng thì em chịu” – An Di lắc đầu xua tay.
“Em đừng lo, tên quái gỡ Ngôn Hoa ấy tay nghề nấu nướng thật sự cũng không tồi đâu” – Trịnh Phong cười.
An Di: ” …. ”
“À này, em đấy việc thi cử thế nào rồi?” – Trịnh Phong thuận miệng hỏi.
“Đã có kết quả rồi ạ, em trúng tuyển” – An Di cười tít mắt.
“Ồ vậy coi như đây là bữa tiệc chúc mừng em luôn nhé” – Trịnh Phong trở bếp, mùi thịt bò hấm hấp bốc lên thơm phức.
“Em giúp thầy được không?” – An Di hỏi.
“No no no, em tốt nhất cứ vui vẻ đợi thưởng thức là được rồi”
“Vậy thôi ạ” – An Di xịu mặt lủi thủi đi ra ngoài.
—
An Di trở lại phòng Ngôn Hoa xem tiếp bộ phim hoạt hình vừa nãy. Không bao lâu sau thì cũng gật gù thiêm thiếp mắt, lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bỗng nghe giọng nói trầm trầm nhẹ nhàng thân quen dìu dịu khẽ vào tai mình.
Ngôn Hoa vừa về phòng liền cởi áo vest vắt bừa trên sô pha. Nhìn thấy An Di nằm cuộn người như con mèo nhỏ ở đó, ti vi thì đang chiếu bộ phim hoạt hình nào đó, hoạt cảnh đầy màu sắc thi nhau lướt qua, thế nhưng hai mắt đáng yêu của ai đó thì đang lơ đễnh nhắm nghiền. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên, kề mặt sát gần cô rồi khẽ gọi: “Tiểu bảo bối cho anh ôm cái nào”
An Di mơ hồ dụi mắt: “Anh xong việc rồi?”
“Ừ, xong rồi” – Ngôn Hoa đáp, hai tay dùng thức một chút, anh kéo An Di lúc này đang lười biếng ngồi dậy rồi ôm vào lòng, cất tiếng trêu ghẹo : “Xem này, em gầy đi thật rồi, anh ôm chẳng thích chút nào”
An Di đẩy anh ra, cô dẩu môi đáp: “Anh mới gầy đi đấy, em cũng chẳng thích ôm anh nữa”
“Em dám sao?” – Anh véo mũi cô.
“Sao không chứ? Người ta không thèm ôm anh đâu” – An Di vẫn đẩy anh nhè nhẹ dù biết chút sức cỏn con của mình làm sao gây khó dễ cho anh được, huống hồ anh còn đang bị thương, cô không dám cử động mạnh sợ lại làm anh đau.
“Nhưng anh thì dù ôm chẳng thích anh cũng vẫn cứ ôm đây này, ai bảo em đáng yêu như thế, khiến anh làm việc chẳng tập trung được phải nhanh chóng chạy về ôm em một cái” – Ngôn Hoa khẽ cười, hai hàng mày thư giãn tản ra.
“Anh nói dối, đồ tham công tiếc việc nhà anh, anh không mệt à?” – An Di khịt mũi tỏ vẻ vô cùng không tin những lời anh nói, chẳng biết từ khi nào anh học được dùng mật ngọt lừa cô thế này, con người lạnh lùng bình thường những lúc thế này trông mới ấu trĩ và trẻ con làm sao, cũng may cô đã quen nhìn thấy sự *hắc ám* của anh rồi cho nên mới không bị anh dụ dỗ.
“Có em ở đây rồi thì mệt mỏi có là gì?”- Ngôn Hoa thì thầm bên tai An Di.
Bị hơi thở của anh làm nhồn nhột, An Di tránh đầu ra, xoay lại rồi nằm xuống đùi Ngôn Hoa, tránh nhột cũng là để tránh lúc cô vô ý lại làm đau anh, cô hỏi: “Em đã làm được gì cho anh đâu?”
“Bây giờ sẽ có này, ngoan, thơm anh một cái đi” – Ngôn Hoa lại cúi người kề má gần sát lại An Di.
An Di nghe lời như điếu đổ, chu môi hôn chụt lên má Ngôn Hoa rồi cười hìhì.
Ngôn Hoa được hôn cũng cười vô cùng đắc ý mà nhìn cô khiến An Di ngượng ngùng, anh khẽ vuốt mái tóc mềm mại đang rũ xuống chân mình, cất giọng ngọt ngào: “Tiểu bảo bối, rất ngoan. Ngồi dậy nào, đi ăn trưa”
“Anh đi tắm rửa trước cho thoải mái đi nhé, em đợi” – An Di nói.
“Ừ, có phải chê người anh hôi không?” – Ngôn Hoa chau mày hỏi.
“Người anh hôi như cú ấy …” – An Di lè lưỡi trêu anh.
“Được … Hôi thì anh cũng cho em hôi chết luôn này” – Vừa dứt lời Ngôn Hoa lập tức cúi người, chiếm hữu cánh môi mật ngọt của An Di, cô không có phòng thủ, chưa gì đã liền bị anh dẫn dắt đến mất cả lí trí, hai người hôn nhau, một trận tình nồng, môi lưỡi dây dưa triền miên không muốn dứt.
—-
“Oops !!! Sorry. Có phải tôi không tiện đã quấy rầy rồi không? Cậu chủ, An tiểu thư, hai người mau đến ăn trưa, cậu Trịnh nhờ tôi thông báo thế đấy” – Nói rồi Hoàng Tử lập tức ba chân bốn cẳng co giò bỏ chạy, phải chăng cậu ta cũng cảm nhận được đôi mắt hình viên đạn của cậu chủ đang nhằm về phía mình.
“Tên này … thật …” – Ngôn Hoa thở dài, An Di vừa nghe cái giọng ồm ồm của tên robot liền đẩy anh ra, tựa như đây là thói quen rồi vậy, hễ hai người thân mật một chút lại có người rỗi hơi xen vào, bây giờ anh đã dần không quá bảo thủ nữa, hết mực yêu thương và cưng chiều An Di, cũng ngày càng mặt dày, chẳng ngại mà bày tỏ tình cảm và sự nồng nhiệt của mình với cô ở bất cứ đâu. Thế nhưng tại sao họ lại cứ không phải vô tình thì cũng cố ý chen ngang như thế này.
Anh thật sự mệt mỏi sau hai ngày làm việc không ngơi nghỉ, nhưng lại không phải vì công việc, mà do sức khoẻ của anh hiện không tốt. Anh bây giờ chỉ duy nhất muốn tóm cô lại rồi ôm vào lòng ngủ một giấc thật say, không có ác mộng cũng không vô cớ hụt hẫng giật mình tỉnh dậy trong sự trống vắng.
Mọi người nói đúng rồi, chỉ vì anh chưa từng yêu đương, anh không có kinh nghiệm, nhưng bây giờ anh nghĩ rằng anh đã biết được tình yêu đại loại là thế nào rồi … là rất mong muốn được gặp em, muốn ôm em thật chặt trong vòng tay, muốn chiếm hữu em, muốn em là của chính anh thôi, muốn dùng cả đời này bảo vệ cho em, chăm sóc cho em, muốn yêu em đến hơi thở cuối cùng.
“An Di” – Anh gọi.
“Dạ?” – Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Dọn sang đây đi” – Anh nhắm mắt tựa người vào sô pha, hơi thở đứt quãng không đồng đều, bây giờ cô mới cảm nhận ra sự mệt mỏi thật sự của anh khiến An Di xót xa vô cùng.
“Ơ … Còn Gia Ân, cậu ấy … ơ … Ba em sẽ không đồng ý đâu …” – An Di bất ngờ về lời đề nghị của anh, thế này chẳng phải gọi là *sống thử* sao? Cô làm sao có thể chứ, còn cả Gia Ân nữa, chưa kể nếu để ba cô mà biết ắt hẳn sẽ lại gây khó dễ cho anh, cô nhất định cũng sẽ bị quản chặt hơn, không được, không được ….
“Chuyện người khác anh mặc kệ, anh chỉ muốn em dọn đến đây, anh không phải ngày ngày nhớ em, càng không cần lúc nào cũng lo lắng cho em, ngốc à, em rất hậu đậu em có biết không? Chẳng phải lúc trên máy bay cô bạn kia đã nói là bạn trai cô muốn cô sống cùng à? Như vậy không phải đều tốt sao? Còn về gia đình em, em không phải lo … ” – Ngôn Hoa thở hắt ra, tay anh xoa xoa ấn đường.
“Nhưng … em…” – An Di hơi đuối lý, không biết nên trả lời anh thế nào.
Hai người trầm mặc một lúc không ai nói với ai câu gì, không khí dần trở nên lạnh nhạt và yên ắng.
Ngôn Hoa bỗng cửa động, anh nhẹ nhàng gối đầu An Di lên sô pha còn mình thì đứng dậy, anh lơ đễnh buông một câu: ” Ăn trưa trước đi kẻo đói ”
An Di không nói gì, không trả lời cũng không nhìn anh, cô chỉ lắng tai nghe.
Ngôn Hoa bước vào phòng tắm qua một lúc, tiếng nước chảy rào rào rồi cũng dừng hẳn. Anh bước ngang qua trước mặt cô, anh lúc này bận một bộ đồ thể thao màu xám tro, lẩn thẩn đi đến chỗ công tắc điện.
‘Tách’ – Căn phòng chìm trong bóng tối, An Di cơ hồ nghe thấy ‘phịch’ một tiếng, Ngôn Hoa đã lười biếng gieo mình xuống giường, không nói không rằng thiếp mắt ngủ mất.
An Di biết anh giận cô thật rồi, nhưng anh đang mệt, cô cũng không muốn làm phiền anh, cô biết anh sống một mình rất cô độc, nhưng cô cũng không thể không nghe lời ba, không lo cho Gia Ân, khó khăn lắm mới được tự do tự chọn việc học tập một chút như vậy, ba cô lại canh cánh trong lòng về Ngôn Hoa … cô thật rối trí rồi.
“Không đói cũng phải ăn một chút đi, anh ngủ một chút rồi sẽ đưa về” – Anh cất giọng khàn khàn đầy mệt mỏi.
“Dạ” – An Di lủi thủi lần mò ra phòng bếp, ủ rủ ngồi xuống bàn ăn.
“Sao thế, tranh chấp nhau à? Cậu ta lại bỏ bữa hả? Cái tên quái này … Thôi em ăn đi, chúng ta chừa một phần lại cho cậu ấy, cười lên cái nào, sao lại sầu não như thế, này này mau ăn rồi cho tôi một lời bình phẩm nào?” – Trịnh Phong cằn nhằn.
“Em cảm ơn, chúc thầy ngon miệng ạ” – An Di nhất đũa, môi chẳng hé nổi một nụ cười. Anh bây giờ đang giận lẫy cô, làm sao đây? Cô phải làm sao đây ????
———–
*2600 chữ … Ôi này thì giận lẫy rồi.
|
Chương 66: THƯỞNG CHO AI? “Em đậu rồi, thi đậu vào lớp đầu luôn đấy, anh thưởng cho em đi”
~~~
“Em gái à, em không ăn mà lo nghĩ gì vậy?” – Trịnh Phong huơ huơ đũa qua lại trước mặt An Di.
“Em … không muốn ăn nữa, thầy ăn trước đi nhé, em xin lỗi” – Nói rồi An Di liền nghĩ ra gì đó, cô đứng bật dậy đi lại chỗ quầy bếp ngoắt tay gọi: “Hoàng Tử, tôi hỏi cậu này!”
Trịnh Phong gãi đầu không biết An Di định làm gì thì tên robot trờ tới: “Có tôi đây”
“Cậu nói xem Espresso mà anh ấy thích pha như thế nào? Cậu mau chỉ tôi đi” – An Di thành khẩn cầu cứu.
“Này này em có thật sự biết dùng mấy thứ máy móc pha chế đó không? Có cần tôi giúp không đấy?” – Trịnh Phong đăm chiêu nhìn An Di đang loay hoay trong bếp không thèm để ý đến câu hỏi của mình.
Tên robot huyên thuyên giải thích: “Thưa tiểu thư tôi nghĩ một là cô nên nhờ lão Vương, hai là cô tốt nhất đừng làm thì hơn, thiếu gia không bao giờ uống những loại cà phê nửa vời của người không chuyên nghiệp pha chế ra, cậu ấy sẽ không khách sáo mang đổ đi hoặc là thậm chí chẳng thèm nhìn đến đâu. Ngay cả tôi đây này, làm chẳng sai một bước nào của một người chuyên nghiệp thì vẫn bị cậu ấy phớt lờ đi đấy”
“À, chuyện này thì tôi cũng công nhận. Tôi đã gặp qua không biết bao nhiêu thực khách khó tính rồi nhưng vẫn không ai qua được nổi cậu ta, không hiểu vì sao suy cho cùng cũng là ăn vào bụng, uống vào bụng thế mà luôn đòi hỏi những thứ mình dùng phải là hoàn mỹ nhất” – Trịnh Phong gật gù.
“Cậu chủ gọi đó là thưởng thức cuộc sống” – Hoàng Tử nhanh nhảu đáp.
“Người như cậu ta mà cũng biết thưởng thức cuộc sống sao? Ngoài làm việc ra chỉ biết ngủ … Haizz … nhiều lúc phát bệnh lên rồi lại phiền người khác chết đi được” – Trịnh Phong than thở, anh nhớ lại cảnh tượng hai năm trước, một mình anh như bà mẹ già suốt ngày chạy đi chạy lại chăm sóc cho Ngôn Hoa bị bệnh nằm như một tên ngốc ở nhà.
“Được rồi, tự em biết mình nên làm gì, hai người trật tự một chút có được không? Hoàng Tử à tóm lại cậu mau nói cho tôi cách làm đi” – An Di giục.
“Tuỳ cô vậy tiểu thư, chú ý rõ nhé: Dù có sự khác biệt trong phương pháp pha chế, nhưng các nguyên tắc chung nhất, căn bản nhất để có một tách cà phê ngon vẫn là: nước sôi, ngâm, thấm qua phin và thẩm thấu nhờ áp suất. Theo đó, dù cô chọn phương pháp nào thì vẫn cần phải có: nước ngon, không có chlorine trong nước, tinh khiết; nhiệt độ từ 90-95 độ C. Nếu nước không đủ nóng, các hương vị của cà phê sẽ không được chiết xuất hết, khiến cho thức uống có vị đắng. Ngoài ra các trang thiết bị dùng để pha chế cà phê cần phải sạch sẽ.”
“Dừng lại, dừng lại, cậu mau vào vấn đề chính cho tôi. Đừng vòng vo mãi như thế” – An Di cằn nhằn, tay cầm bút chuẩn bị ghi chú cẩn thận.
“À thôi được.
1/ Lượng cà phê bột: 6,5 g – 8 g
2/ Tỷ lệ trộn cà phê Robusta/ Arabica: 90/10
3/ Thời gian chiết xuất: 25 giây – 30 giây
4/ Lượng cà phê chiết xuất: 25 ml – 30 ml
5/ Áp suất máy cà phê: 9 bar
6/ Nhiệt độ nước: 90 độ.
7/ Lực nén cà phê: 15 kg – 25 kg
…
Tiểu thư à nhìn cô trông không có vẻ nào là đang hiểu những chi tiết tôi nói thì phải?”
“Cậu im ngay cho tôi, việc của cậu xong rồi … bán kính hai mét” – An Di lườm tên robot một cái cậu ta liền hiểu ý tránh đi.
“Có cần tôi giúp gì không em gái nhỏ?” – Trịnh Phong cười cười.
“Dạ thôi ạ” – An Di từ chối, một mình cô đang chăm chú nghiên cứu tờ giấy trên tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
…
Ngôn Hoa nằm trong phòng tối đen như mực, trở mình liên tục vẫn không tài nào ngủ được dù bản thân thực sự thấy mệt rồi. Anh không vui không phải vì An Di không đồng ý dọn đến ở cùng anh, anh chỉ không an tâm về cô, dù sao thì ở đây khi anh bận thì vẫn có quản gia Vương. Còn cô ở đó, khi một thân một mình có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao, chưa kể đến mấy hôm rồi anh đều nghe vệ sĩ của mình báo lại là cô bạn kia rất hay ra ngoài chơi đến tận khuya mới về, An Di tay chân vụng về, lại có chút hậu đậu … anh làm sao nỡ tâm để cô như vậy chứ?
“Cậu chủ à, cậu chủ, cậu chủ …” – Tiếng gọi của Hoàng Tử cắt ngang mạch suy nghĩ của Ngôn Hoa.
“Lại có chuyện gì?” – Ngôn Hoa thở dài.
“Không có gì thưa cậu chủ … nhưng mà tôi chỉ muốn thông báo với cậu là nếu chút nữa An Di tiểu thư có mang cà phê vào cho cậu thì cậu cũng đừng lạnh lùng chê bai, cô ấy đang vì cậu mà mày mò học làm Espresso trong bếp. An Di tiểu thư theo như tôi tạm thời tìm hiểu được thì có lẽ cô thuộc dạng con gái mềm yếu, rất dễ tổn thương cho nên nếu có gì sai sót cậu chủ hãy nhẹ lời một chút, đừng để cô ấy buồn, khi con gái buồn thì rất khó dỗ dành, hơn nữa An Di tiểu thư có tính cách rất …..” – Vẫn đang cố dông dài trình bày thì Hoàng Tử đã bị Ngôn Hoa đẩy sang bên, anh lập tức ngồi dậy đi ra ngoài.
Dùng tốc độ nhanh nhất có thể, Ngôn Hoa đi một mạch vào bếp. Vừa đến cửa thì đã nghe bên trong ‘choang’ một tiếng của kim loại rơi khiến Ngôn đanh mặt lại.
“Ấy ấy, em đừng có bước tới, đợi tôi một chút, tôi đỡ em qua, em không bị bỏng chứ?” – Trịnh Phong nhìn thấy sắc mặt tái mét của An Di thì hoảng vô cùng. Chiếc ấm pha nằm chỏng chơ trên mặt đất, có lẽ vì nó hơi nặng so với lực tay yếu của An Di cho nên cô nàng mới cầm không vững mà làm rơi, theo đó thì nước trong ấm cũng bắn lên người của cô, chiếc váy bị ướt một mảng lớn.
“Em … em không sao, nước không nóng lắm ạ”
“Cậu tránh sang bên một chút” – Trịnh Phong vừa chồm người định đỡ An Di thì giọng nói trầm trầm của Ngôn Hoa truyền tới, anh lách người qua Trịnh Phong bước tới bế bổng An Di lên, mang cô ra ghế đặt cô ngồi xuống, còn anh thì đứng nhìn cô chằm chằm, An Di cảm thấy tội lỗi cúi gằm mặt xuống không dám nhìn anh.
Ngôn Hoa kéo chỗ tay còn dính đầy nước của cô lại, với lấy khăn bông trên kệ nhẹ nhàng lau cho An Di, nhìn làn da trắng tuyết, nõn nà của cô vì nóng mà đỏ ran lên trong lòng anh khó chịu vô cùng.
An Di vẫn không dám ngước nhìn Ngôn Hoa, cô còn thầm mừng vì vừa nãy nước đã nguội bớt đi rồi nếu không cô bây giờ đã thành thịt luộc mất, cả người đều bị nước bắn ướt nhem.
Lau xong tay cho cô Ngôn Hoa, quỳ một chân ngồi xuống nhấc hai chân An Di lên lau, An Di lại ngượng ngùng rụt chân lại. Ngôn Hoa nhìn cô, An Di liền đánh mắt sang Trịnh Phong.
“Cậu về ngay cho tôi” – Ngôn Hoa lạnh lùng lên tiếng.
“Hử? Cậu đuổi tôi à? Tôi đã làm gì sai chứ?” – Trịnh Phong tức muốn thổ huyết, cái tên ngang ngược này không thèm nghĩ đến việc để lại cho anh một chút thể diện, uổng công anh vất vả chuẩn bị bữa cho hắn.
“Anh …thầy ấy đến làm bữa trưa để cảm ơn anh” – An Di nói lí nhí.
Ngôn Hoa chau mày đứng dậy, anh vòng tay bế An Di lên lại rồi bảo: “Tên phiền phức, cậu đi gọi quản gia lên ăn trưa đi, sau đó đi lấy hộp cứu thương mang vào phòng cho tôi” – Dứt lời anh liền bế An Di về phòng mình, để lại Trịnh Phong ngơ ngác nhìn tên robot cười khổ.
“Này …” – Trịnh Phong nhìn Hoàng Tử gãi đầu: “Cậu ta bảo cậu hay bảo tôi thế?”
“Tít, tít, tít … Báo động giận dữ, cậu chủ đang giận dữ, cậu chủ đang giận dữ”
“Haizzz …” – Trịnh Phong ôm đầu lấy hơi lên rồi thở dài thườn thượt.
…
Bế An Di về phòng, đặt cô xuống sô pha, anh bảo: “Mau thay quần áo”
“Em … em không mang quần áo” – An Di đáp.
Ngôn Hoa quay đi, thoắt cái trở lại trên tay anh cầm một bộ đồ thể thao màu trắng với áo phông và quần thun đưa cho cô.
“Thay nhanh lên, còn đợi anh thay cho em à?” – Thấy An Di cứ ngồi thừ người ra anh liền hối thúc.
“Em vào phòng tắm thay ngay đây” – An Di đáp.
Thay đồ xong rồi khi bước ra nhìn thấy Ngôn Hoa vẫn đăm đăm ngồi ở sô pha, An Di rón rén bước đến đằng sau rồi dịu dàng vòng tay qua cổ anh ôm lấy anh. Cô thì thầm vào tai anh: “Em xin lỗi, anh đừng giận em nữa, em sai rồi”
“Sai ở đâu?” – Anh hỏi.
“Em nghịch, em làm hỏng đồ của anh”
“Ai bảo em pha cà phê cho anh, không biết thì đừng nghịch vào. Em ngồi xuống đây” – Anh bảo.
An Di ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống cạnh anh. Ngôn Hoa lại cầm tay cô lên nhìn đi nhìn lại một lần nữa, vết đỏ vẫn còn đó, anh nhăn mặt: “Vì sao muốn pha cà phê cho anh?”
“Vì … vì anh thích uống …” – An Di ngập ngừng.
“Vì sao?” – Ngôn Hoa nhấn mạnh.
“Vì em làm anh giận, vì anh đang giận em, em không muốn anh như vậy, em không thoải mái chút nào” – An Di cắn môi.
Tên robot mang một tuýp gì đó vào đưa cho Ngôn Hoa rồi nói: “Mức độ tổn thương không đáng kể, bôi gel làm mát này chút là ổn thôi thưa cậu chủ”
“Ra ngoài đi” – Ngôn Hoa cầm lấy tuýp gel rồi cẩn thận, nhẹ nhàng bôi lên tay cho An Di.
“Anh giận em khi nào?” – Ngôn Hoa thở dài.
“Việc em không đồng ý dọn đến ở cùng anh”
“Anh không giận”
“Thế tại sao …?” – An Di định nói đã bị anh ngắt ngang: “Được rồi đừng nhắc nữa, anh rất mệt mỏi, không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này với em.” – Nói rồi anh đứng dậy đi về giường thả người xuống nhẹ nhàng rồi nhắm tịt mắt.
An Di cũng đi theo, trèo lên giường rồi chui vào chăn của anh, dang tay ôm ngang eo anh, cô nũng nịu: “Thôi mà anh, em nghe lời là được chứ gì, anh đừng như vậy với em nữa.”
“An Di”
“Dạ”
“Để em ở đó anh không an tâm, anh muốn chăm sóc cho em” – Ngôn Hoa đưa tay vòng qua để cô gối đầu lên tay anh.
“Em … thật ra em vẫn chưa nói cho Gia Ân biết về anh nhiều lắm, cậu ấy vẫn luôn nghĩ anh là người đàn ông xấu, cũng tại em trước đây không nói rõ ràng … bây giờ không biết phải mở miệng như thế nào” – An Di vùi đầu vào ngực Ngôn Hoa thỏ thẻ.
“Được rồi, không dọn qua đây cũng được, sau này mỗi ngày anh đến đón em đi học và đưa em về”
“Vậy … anh cho em một ngày, trước hết em phải giải thích rõ ràng với Ân Ân đã” – An Di thầm nghĩ giấu mãi cũng chẳng được, nếu để Gia Ân đột nhiên mà bắt gặp thì chuyện càng rối hơn, thôi đành hôm nay về gặp Gia Ân sẽ nói cho cậu ta biết ngay luôn.
“Được rồi, bây giờ đừng đi nghịch nữa, cũng đừng nghĩ về chuyện này nữa. Nằm yên đây cho anh ôm ngủ một lúc, bằng không thì anh giận thật đấy” – Ngôn Hoa với tay tìm điều khiển từ xa chỉnh nhỏ điều hoà lại rồi luôn tiện tắt đèn, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
“Sao anh thích ngủ thế, anh còn chưa ăn gì cơ mà?” – An Di cựa người một chút, xoay lại đối diện với anh.
“Em còn ngọ nguậy là anh sẽ ăn em đấy.”
” … ”
An Di nằm yên được một lúc lại đâm ra chán. Cô khẽ đưa tay vuốt vuốt hàng mi dài của anh: “Tại sao đàn ông mà mi lại dài như thế chứ?”
“Em thích thì cho em đấy, chẳng có ích gì” – Anh trả lời, mắt vẫn không mở.
“Có ích chứ, anh rất đẹp trai mà” – An Di nói.
“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận là bị anh quyến rũ rồi” – Anh cười, An Di ngượng, khẽ đấm vào ngực anh.
“Em không có”
“Còn nói dối sao? Anh thừa biết”
“Thế còn anh, anh có bị em quyến rũ không?” – An Di dẩu môi.
Ngôn Hoa mở mắt, nhìn An Di thật lâu rồi mới cất giọng khản đặc.
“Tất nhiên … có. Ai bảo tiểu yêu tinh em lại xinh như vậy, hại anh từ lần đầu tiên gặp đã bị thu phục mất rồi”
“Ý anh … ý anh là từ lần em bị ngã vào người anh sao? Aaaaa … lúc đó trông em chắc là chẳng còn tí hình tượng nào rồi” – An Di chu mỏ.
Ngôn Hoa khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn, anh nói: “Dù có sao đi nữa anh vẫn yêu”
“Sao dạo này anh ngọt ngào thế? Có uống nhầm thuốc không đấy?” – An Di cười trêu anh.
“Uống nhầm thuốc rồi, uống nhầm rồi mới bị em dụ dỗ đến thay đổi như vậy” – Anh trả lời, trong đầu nghĩ đến cái đêm mấy hôm trước anh đã kiên nhẫn ngồi nghe một đống lí luận xiên xẹo về cách làm cho bạn gái cảm thấy vui của Hoàng Tử.
“Anh này”
“Hửm?”
“Em đậu rồi, thi đậu vào lớp đầu luôn đấy, anh thưởng cho em đi” – An Di cười khúc khích.
“Thầy dạy em, em đậu rồi em không cảm ơn thầy mà ngược lại còn muốn thầy thưởng sao?” – Anh hỏi.
“Ơ … Thì chẳng phải em là bạn gái anh sao? Giúp bạn gái là việc nên làm, bạn gái có một chút thành tựu thì phải động viên và khuyến khích. Thế nên … anh mau thưởng cho em.”
“Được thôi, thưởng cho em này” – Vừa dứt lời anh liền kề sát lại, đôi môi lành lạnh đã đặt lên cánh môi ngọt ngào của cô. An Di đần ra, mặc cho anh cứ làm càng, đến khi cô không thở nổi nữa thì anh mới chịu thôi, sau đó còn đùa giỡn mà cắn môi cô một cái. “Thưởng như thế đã đủ chưa, nếu chưa đủ thì …” – Ngôn Hoa lại kề mặt sát đến.
“Đủ … đủ rồi, anh thưởng như thế khác nào anh đang tự thưởng cho mình đâu chứ?”
“Đúng thế, bạn trai của em giúp em cho nên em trước hết phải thưởng cho bạn trai đã”
“Thế còn em thì sao, như thế thì hời cho anh quá đấy”
“Còn em à? Tặng em cả một người bạn trai vừa đẹp trai vừa tài giỏi như thế em còn chưa hài lòng sao? An tiểu thư, cô có cần thêm phục vụ đặc biệt nào không?”
“Anh thật tự cao”
“Thì sao?”
“Không sao cả. Chẳng phải anh nói ngủ à, sao lại nói nhiều thế?”
“Chẳng phải do em không ngủ được nên mới nói nhiều à?”
“Tại anh mà”
“Được, được, tại anh. Giờ thì yên lặng nhé, ai nói chuyện người đó sẽ là heo”
“Anh mới là heo đấy”
“Heo lười biếng, heo lười biếng, em vừa nói chuyện đấy”
“Không phải anh cũng vừa nói sao?”
“Em nói trước”
“Em không có”
“Em có”
“Không có”
“Có”
“Lưu manh”
….
Hai người đùa nhau một chút An Di cuối cùng cũng chịu thua, mệt rồi ôm lấy Ngôn Hoa ngủ say.
Trong bóng tối, đôi mắt tinh anh của Ngôn Hoa vẫn đang mở đau đáu nương theo ánh sáng leo loét nhỏ bé từ ngoài cửa sổ khẽ hắt vào, anh ngắm nhìn An Di một lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Như thế này, có cô ở bên cạnh, rất chân thực, rất ấm ám, cảm giác khiến lòng anh bình yên vô cùng.
Cả đời này anh đều muốn ôm lấy em như vậy.
An Di, Anh yêu em, rất yêu em.
~~~~~~~~
*2800 chữ.
|
Chương 67: ĐIÊN VÌ EM “Anh … cái đó … có giới hạn thôi.”
~~~
An Di lờ mờ tỉnh dậy, khẽ xoay người tìm đồng hồ nhìn xem bây giờ là mấy giờ, đã bốn giờ chiều rồi sao? Giờ này còn không về không khéo Gia Ân về trước không thấy cô đâu lại lo toáng lên.
Nhưng mà … cô đang bị quấn trong chăn của tên hắc ám nào đó chẳng khác nào đòn bánh tét đây này, còn bị hắn ta ôm siết lấy tựa hồ buông thõng một chút thì cô sẽ chạy mất vậy.
Trông dáng vẻ ngủ say sưa của Ngôn Hoa lúc này, chân mày dãn ra thư thả, hai mắt díp lại, đôi hàng mi dài khẽ run theo nhịp thở đều đều, đôi môi mỏng có vẻ nhợt nhạt thì hơi mím lại … Không hiểu sao lúc này trông anh lại dịu dàng và gần gũi như vậy, không phải dáng vẻ nghiêm nghị lạnh lùng của anh bình thường, mà là bộ dạng lười biếng, tinh nghịch như một cậu nhóc, rất đáng yêu.
An Di ngắm nhìn anh một lúc cũng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại chồm người lên một chút, hôn chụt lên má anh xong rồi cười khúc khích, có vẻ như hôn trộm anh thế này rất thích …
“Tiểu quỷ” – giọng nói trầm khàn còn đang ngáy ngủ của anh khiến An Di giật mình, cô liền giả vờ rằng mình còn ngủ liền nhắm tịt mắt lại.
Bẵng đi một lúc thấy anh không có động tĩnh gì An Di mới từ từ hé mắt ra. Ơ … quả thực anh vẫn ngủ, may thật, còn tưởng bị anh phát hiện thì ngượng chết mất.
An Di nghĩ ngợi một lúc lại quay sang nhìn đồng hồ, vừa muốn về lại vừa muốn không phải làm phiền giấc ngủ của anh, khó khăn lắm anh mới chịu nghỉ ngơi, cô không thể bắt anh đang say ngủ phải dậy mà đưa cô về. Tài xế nhà cũng được, taxi cũng được, nhưng trước hết phải thoát ra được khỏi vòng tay tên ma vương hắc ám này trước.
An Di ngọ nguậy tay chân một lúc vẫn không biết tháo cái chăn đang quấn vòng xung quanh mình ra như thế nào thì Ngôn Hoa lại cất giọng lười biếng.
“Yên nào”
An Di ngước mắt nhìn, anh hiển nhiên vẫn không mở mắt mà thều thào lên tiếng: “Một phút nữa”
Ý anh là cô đợi anh một phút nữa anh sẽ dậy sao? Cũng chẳng biết là anh đã dậy chưa hay đang nói mớ nữa đây ???
An Di khẽ gọi: “Anh ơi”
Anh không đáp cô lại thì thầm: “Thầy Ngôn ơi”
Anh vẫn không có động tĩnh gì, An Di bĩu môi hừ một tiếng, ây da cái tên hắc ám này tuyệt nhiên là nói mớ, vẫn ngủ say như thế này cơ mà, chán thật. An Di không nằm yên được nữa, đã vậy còn bị anh ghì lấy đến cả người tê rần.
An Di nhìn anh ngủ như đứa trẻ, mặc sức ôm cô chặt thít với vẻ mặt đầy đắc ý, cô liền tinh ranh đưa tay lên bẹo vào má anh rồi lại véo mũi của anh, sau còn vuốt vuốt hàng mi dài mà cô yêu thích kia nữa.
Đang vui vẻ chòng ghẹo anh, bỗng soạt một cái, bóng đen bên cạnh trở mình lại đè cô xuống dưới thân, An Di hoảng một phen nằm im thin thít như chú mèo con vừa phạm lỗi.
“Thế nào? Nghịch vui chứ?” – Giọng nói trầm khàn lười biếng lại cất lên .
“Em … em” – An Di ấp úng.
“Bảo em ngoan ngoãn nằm yên em lại không nghe, nói cho em biết. Anh … cái đó … có giới hạn thôi. Đừng bắt ép anh …” – Ngôn Hoa dụi dụi mặt vào hõm cổ thơm tho của An Di như trẻ con làm nũng mẹ.
An Di mờ mịt chẳng hiểu lời anh nói, cảm giác duy nhất bây giờ là hõm cổ bị anh cọ vào nhột đến phát ngứa, cô khịt mũi nũng nịu: “Anh đừng như vậy mà”
“Yên lặng, không thì em chết chắc” – Anh thì thào.
“Đừng cù em nữa, rất nhột đó” – An Di phản kháng.
“Hmmm, yêu nghiệt, tha cho em” – Ngôn Hoa ngừng lại không dụi nữa, nhắm đúng mục tiêu, xương quai xanh quyến rũ của ai đó cắn nhẹ một phát rồi ngồi bật dậy đi thẳng vào nhà tắm, trong đầu chỉ có thể lặp đi lặp lại một ý nghĩ, phải hạ hoả, phải hạ hoả, phải tắm nước lạnh, phải tắm nước lạnh.
An Di trở người, hét lên suýt xoa: “Em là đồ ăn của anh à? Sao cứ thích cắn em thế?”
Trong nhà tắm có tiếng anh nói vọng ra: “Thích là thích thế thôi” – Nói rồi Ngôn Hoa cũng tự cười giễu mình, nhóc con này thật biết cách khiến cho anh khổ sở mà, năng lực kiềm chế mà người đàn ông kiêu ngạo như anh vẫn luôn tự hào dần dà đã bị cô làm cho lung lay hết lần này đến lần khác.
….
“Tiểu thư, đồ mà cậu chủ dặn dò chuẩn bị đây ạ, cậu chủ bảo rằng tôi hãy tự nghĩ đi, chỉ cần hợp với cô là được rồi, mong cô thích” – Hoàng Tử lù lù đi vào, trên tay cầm một túi lớn bảo là quần áo.
An Di nhận lấy rồi mở ra xem, bộ váy ngắn hai dây mỏng tanh, khoét ngực chữ V thì vừa sâu vừa rộng, không những vậy còn là váy hở lưng sao? An Di nghiến răng kèn kẹt trừng tên robot: “Hoàng Tử, cậu … cậu, cậu chọn quần áo kiểu gì thế?”
“Ấy, cô không thích sao? Da cô trắng nõn hợp với màu đen tuyền quý phái, chiều cao trung bình hợp với kiểu váy ngắn xoè rộng, xương đòn của cô vô cùng quyến rũ thế nên kiểu tay dây là vô cùng phù hợp, còn nữa vòng một với số đo hoàn hảo là 81 thì kiểu khoét ngực chữ V sẽ tôn lên triệt để sự gợi cảm, còn nữa …”
“Cậu im ngay cho tôi” – An Di quát, hai mặt đỏ gay như quả cà chua chín.
“Tôi vô tội, là cô giúp việc quán cà phê của lão Vương phụ trách mua, tôi chỉ cung cấp thông tin mà thôi” – Hoàng Tử rối rít giải thích.
“Đủ rồi, cậu ra ngoài đi” – Ngôn Hoa từ trong nhà tắm đi ra, nãy giờ vừa vặn anh đã nghe cả cuộc đối thoại của hai người lúc này bật cười thành tiếng. “Xem ra tiểu quỷ của anh không thể coi thường được”
“Ý anh là gì?” – An Di khó hiểu quay sang nhìn Ngôn Hoa mới phát hiện anh vẫn không kiêng dè, theo thói quen chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông, cơ ngực cuồn cuộn phô bày trước mắt An Di khiến cô thoáng ngượng quay đi.
“Chẳng phải đã nhìn qua nhiều lần rồi sao? Còn ngượng à? Hay là cho em nhìn thêm chút nữa, sẽ nhanh quen thôi, không cần phải ngượng … là của em tất” – Ngôn Hoa thản nhiên nói.
“Em … em đi thay quần áo” – An Di đứng vụt dậy chạy vào nhà tắm đóng sầm cửa lại.
Ngôn Hoa nhìn chiếc váy nằm chỏng chơ trên giường, anh nhíu mày với tay cầm lên mang lại trước cửa nhà tắm.
“Này nhóc, em định thay đồ kiểu gì? Là thay đồ của anh ra rồi không mặc gì sao?” – Anh hỏi.
“Ơ … váy. Cái váy đó …” – An Di vò đầu bứt tóc, thôi chết, thẹn quá hoá đần luôn rồi.
“Váy của em bẩn rồi, cứ mặc tạm thứ mà tên ngốc đó chuẩn bị đi, hôm khác anh bắt đền dẫn em đi mua nhé”
“Không … Không phải, ý em là hình như em không thích hợp cho lắm, cái váy đó …”
“Anh biết, thế nên thay ra rồi anh đưa em về thẳng nhà, để người khác mà nhìn thấy em ăn vận thế này thì anh thà bắt em ở đây luôn cho rồi”
“Nhưng mà … nó ở trên giường, em không có mang vào đây”
“Mở cửa ra, đây này”
An Di vội mở cửa, ‘cạch’ một tiếng khuôn ngực vạm vỡ của anh liền hiện ra mồn một trước mắt, Ngôn Hoa khẽ véo mũi An Di rồi mới đưa chiếc váy cho cô, nhìn chiếc váy trên tay mình An Di khóc không ra nước mắt …
—
“Ồ” – Ngôn Hoa từ phòng thay đồ trở lại nhìn thấy An Di đang đứng trước gương chỉnh sửa váy, tấm lưng nõn nà đưa về phía anh, chiếc váy khá ngắn làm lộ ra đôi chân thon thả, mảnh khảnh, trắng hồng. Nhất là lúc này, An Di chợt xoay người lại … Phần khoét ngực chữ V và dây áo mỏng manh làm tôn lên đôi gò bồng đảo cân đối, thoắt ẩn thoắt hiện, trên xương đòn của cô vẫn còn vết ửng đỏ khi nãy anh cắn để lại, một nụ hoa anh đào be bé trên hõm cổ trắng tuyết …
Ngôn Hoa bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc, yết hầu không ngừng di chuyển lên xuống.
“Anh … anh đừng có nhìn em như vậy mà” – An Di bối rối.
Ngôn Hoa quay đi ngay lập tức, che giấu biểu hiện khác thường của mình, anh trở lại phòng thay đồ lấy một chiếc áo vest đến khoác vào cho cô, An Di mỉm cười bảo: “Thế này thì ổn hơn”
“Ừm” – Anh ho khẽ một cái. Nhóc con ngây thơ này luôn vô tình khiến anh phải nao núng, cô trở thành điểm yếu của anh rồi …
“Về thôi, anh đưa em về” – Ngôn Hoa nắm tay cô dẫn xuống lầu.
Đi đến tầng trệt nhìn thấy ba lô của mình ở đó An Di mới sực nhớ ra một điều, vội chạy tới lục tìm thứ gì đó, Ngôn Hoa đứng tựa vào cầu thang nhìn cô một cách khó hiểu.
“Đây rồi, cái này tặng cho anh” – An Di chìa chiếc hộp đen ra hí hửng nói.
“Cho anh?” – Anh nhíu mày.
“Vâng, anh mở ra xem đi” – An Di giục.
“Cà vạt?” – Ngôn Hoa mở gói quà, là một chiếc cà vạt hiệu Armani màu xanh thẫm.
“Em thắt cho anh nhé” – Cô hỏi.
Ngôn Hoa gật đầu. An Di cầm lấy chiếc cà vạt thành thạo mở đứng cổ áo sơ mi của anh lên, chiều cao quá khổ của anh khiến An Di phải nhón gót lên mới có thể thuận tiện hơn.
“Em biết thắt không?” – Ngôn Hoa vòng tay qua eo giữ thăng bằng giúp cho cô.
“Tất nhiên, em rất thường thắt cho ông và ba đó, tay nghề không tồi đâu nhé” – An Di nháy mắt.
Khoảng cách rất gần, cô còn đang chồm người về phía anh, đôi môi anh đào chúm chím đang mấp máy, mùi hương quyến rũ quen thuộc vấn vít nơi đầu mũi làm cho anh chìm đắm.
“Xong rồi … Ơ … anh” – Không để cô nói thêm gì, bờ môi lành lạnh của anh đã phủ xuống cánh môi ngọt ngào của cô.
“Anh vì em mà điên rồi. Cảm ơn em, bảo bối của anh” – Ngôn Hoa
An Di ngẩn người ra …
—
Ngôn Hoa lái xe đưa An Di về, trước khi cô xuống xe còn dặn dò cô chuẩn bị cẩn thận cho buổi nhập học ngày mai, cuối cùng anh còn bảo sẽ cho cô một bất ngờ lớn.
An Di vào nhà, ngó nghiêng không thấy người đâu, chắc chắn rằng cô bạn Gia Ân vẫn chưa về mới thở phào nhẹ nhõm, đầu tiên thay chiếc váy đáng hờn này ra trước đã, ngượng chết đi được.
Thay đồ trở ra cô liền nhìn thấy Gia Ân lù lù ngồi trên sô pha, giật cả mình.
“Cậu vừa về à?” – An Di hỏi.
“Ừ, vừa ăn tối với Tony về. Tớ có mua cho cậu đấy, tớ bảo đầu bếp hôm nay không cần đến rồi” – Gia Ân nói.
“Cảm ơn cậu” – An Di cười xoà.
“Xất, nói thừa.” – Gia Ân ngoắt tay gọi: “Này, cậu lại đây, tớ tám chuyện cho nghe. Cậu không biết hôm nay tớ moi được bao nhiêu tin tức từ chỗ anh Tony đâu”
An Di ngồi lơ đễnh nghe Gia Ân huyên thuyên mấy chuyện không đầu không cuối về ngôi trường đại học sắp tới cô sẽ gắn bó đến tận bốn năm. Cuối cùng thì cũng đến vấn đề khiến An Di phải căng thẳng rồi đây …
“… Di Di, cô chủ nhiệm khoa của chúng ta là người châu Á đấy cậu biết không? Tớ nghe Tony bảo cô ấy là chị họ của thầy giáo siêu đẹp trai hôm nọ làm giám khảo môn vấn đáp của chúng ta đấy. Hình như hôm ấy đáng ra giám khảo là cô chủ nhiệm khoa cơ, nhưng vì bận việc cho nên mới nhờ em trai đấy, người gì đâu mà phong độ chết đi được, đã tài giỏi còn rất nhiệt tình giúp đỡ nhé. Cậu không biết đâu thầy ấy là phó giáo sư khoa y của Tony mới vừa được bổ nhiệm đấy, năm nay chỉ mới hai mươi bảy tuổi mà thành tựu không hề nhỏ nhé, danh tiếng ở Châu Âu cũng bất phàm luôn, thì ra là con trai trưởng của tập đoàn lừng lẫy Ngôn Thị, thảo nào lúc trước tớ còn ngờ ngợ không biết đã nhìn thấy qua ở đâu rồi, ra là trên tạp chí. Gia thế hiển hách như vậy mà đùng một cái từ bỏ hết để đi làm giảng viên đại học, không những vậy còn là một bác sĩ khoa nội tim mạch có tiếng trong giới. Bây giờ tớ nghĩ thầy ấy từ thần tượng của Tony đã trở thành thần tượng của cả tớ luôn rồi … Ôi! Nam thần …”
An Di ngồi thừ ra, thấy vậy Gia Ân liền huých vai cô hỏi: “Có phải ngất ngây rồi không? Hôm nay tớ nghe Tony kể mà mồm không thể không ngoác to đầy ngạc nhiên. Tony hiện đang là nghiên cứu sinh năm hai của thầy ấy, anh ấy bảo rằng thầy ta quản lí cả một phòng thực nghiệm trực thuộc đại học đấy, chỗ đó là tự thầy ta xây dựng rồi mới đăng kí kiểm duyệt, nghe nói nó nằm trong một khu nhà cổ rất đẹp, vì là học trò cưng của thầy, lại còn thi lên nghiên cứu sinh để tiếp tục theo học hỏi cho nên Tony được ưu ái tặng một phòng để nội trú siêu rộng và siêu đẹp ở trong đó luôn, khỏi phải nói đến sự hào phóng của người giàu có rồi chứ nhỉ? Tony hứa là ngày mai tan học sẽ đưa bọn mình đến đó chơi một lần cho biết, ở đó có một quán cà phê sách do người làm của thầy ấy quản lí, nghe nói thôi là biết được nơi đó rất oách rồi.”
An Di vẫn cứ ngẩn ra không có động tĩnh gì khiến Gia Ân nãy giờ huyên thuyên cũng mất cả hứng, cô ném thẳng chiếc gối ôm trong tay về phía An Di: “Này này này, tớ nói đến khản cả giọng thế mà cậu thả hồn đi đâu đấy? Có nghe vừa rồi tớ kể gì không? Mặt cậu đần thối ra đấy là ý gì?”
“Ân Ân, tớ bảo này, tớ có chuyện muốn nói với cậu” – An Di dè dặt nói.
“Nói thì nói mau ra, việc gì cậu phải trưng bộ mặt bất bình ra như thế, ghét chết đi được” – Gia Ân làu bàu, ngồi sát lại nghe ngóng.
“Tớ … có … có … có” – An Di ngập ngừng.
“Cậu có cái gì, nói ra đi chứ, làm tớ hồi hộp cậu vui à?” – Gia Ân nhăn nhó.
“Tớ có người ấy rồi”
“Người ấy? Là người gì, cái gì mà người ấy?” – Gia Ân khó hiểu.
“Ý tớ là bạn trai” – An Di thoáng đỏ mặt.
“Hở? Cái gì? Bạn … bạn trai? Là việc của khi nào? Là ai? Bao nhiêu tuổi? Ở đâu? Làm nghề gì? Quen nhau khi nào? Có đẹp trai không? Tớ có quen không? Cậu làm sao mà quen biết người ta? Cậu …”
“Khoan đã … Cậu hỏi như thế làm sao mà tớ trả lời đây?” – đầu óc An Di rối bung rối bét không biết trả lời từ đâu.
“Chuyện này, chuyện này, chuyện này không nhỏ à nha, cậu không ngoan ngoãn khai rõ ngọn ngành thì tớ không tha đâu đó. Nói mau” – Gia Ân hí hửng đón chờ câu trả lời.
“Cậu phải hứa với tớ là đừng cắt ngang đấy, nghe cho rõ đầu đuôi rồi mới nói tiếp được không?”
“Cần gì phải nghiêm trọng như thế chứ?”
“Ân Ân” – An Di hắn giọng.
“Được rồi được rồi, tớ hứa tớ hứa. Cậu mau kể đi.” – Gia Ân hối thúc.
“Cậu còn nhớ hai năm trước đây tớ từng bảo là tớ thích thầy giáo của tớ ở trường D không?”
Gia Ân chau mày, nét mặt thay đổi, thái độ nghiêm túc hỏi An Di: “Khoan đã. Cậu đừng nói lần này cậu về thành phố D đã gặp lại người đó? Không những vậy hai người còn … Này đại tiểu thư, không phải tên thầy giáo thối ấy đã có bạn gái rồi sao? Đã hai năm hơn rồi đấy, cậu đừng đùa với tớ chứ?”
“Ân Ân à, cậu nghe tớ nói xong đi đã. Lúc trước tớ cũng nghĩ như cậu cho nên mới rời thành phố D, một mình trở lại Anh chính là để quên đi tình cảm đầu đời dại khờ của mình. Nhưng chắc cậu cũng biết mà, tớ thật sự không quên được anh ấy, bao nhiêu hồi ức trong vỏn vẹn một năm quen biết đã khiến hình bóng đó khắc sâu trong tâm trí tớ, tớ còn tưởng mình thật sự quên được anh ấy rồi cho đến khi tớ gặp lại anh ấy. Bao nhiêu sự thật dần được hé lộ càng chứng minh tình yêu này không chỉ là đơn phương. Anh ấy cũng yêu tớ, anh ấy chưa từng có bạn gái trước đây, điều duy nhất ngăn cản anh ấy thừa nhận tình yêu với tớ chính là thân phận đặc biệt của anh … ngoài ra còn vì hôn ước giữa tớ và Du Thăng … Nhưng trải qua nhiều chuyện, thậm chí là sự nguy hiểm, cuối cùng tớ và anh ấy cũng được tác hợp, chỉ là ba vẫn cố chấp vì cái chết của chị An Dao mà mang ác cảm với người nhà giáo, nếu không phải nhờ ông nội làm bao nhiêu việc vì tớ thì có lẽ chuyện tớ và anh ấy còn rất xa vời … còn về thân phận đặc biệt của anh ấy … ”
Gia Ân ngồi im thin thít nghe An Di kể, cuối cùng cũng kìm lòng không được mà rưng rưng xuýt xoa: “Thì ra vì vậy tên đó mới làm trái lòng mình mà đẩy cậu đi, làm tổn thương cậu nhưng âu cũng vì tốt cho cậu …”
“Ừ …” – An Di khẽ đáp, hai mắt đã sớm đỏ hoe.
Thấy An Di như vậy Gia Ân cũng mủi lòng, không muốn cô tiếp tục nhắc đến chuyện buồn của hai người nữa liền đổi chủ đề: “Được rồi, tớ không tuỳ tiện mắng tên xấu xa đó nữa, cậu cũng không được khóc nữa, tạm thời dẹp qua bên đi nhé, đi rửa mặt rồi vào ngủ sớm mai còn đến lớp. Đừng để ngày mai mang cặp mắt sưng húp này đi học, nhìn xấu kinh ấy.”
“Biết rồi. Nhưng mà tớ còn chưa nói chuyện này …”
Gia Ân xua tay: “Không nói nữa, tớ cũng không nghe nữa, buồn ngủ rồi. Mau mau đi ngủ đã” – Nói rồi Gia Ân phóng dậy đi vào phòng ngủ, An Di thở dài lắc đầu: “Tớ còn chưa nói với cậu anh ấy là ai mà …”
——
*3300 chữ nha, hôm qua đang edit thì ngủ quên mất, hôm nay cũng ngủ quên nốt nhưng nửa đêm giật mình bật dậy edit cho xong để mọi người hóng quá cũng sốt ruột làm cho xong nhanh. Huhu, mai kiểm tra, giờ dự là thức học bài tới sáng luôn rồi. Mọi người đọc vui vẻ !!
|
Chương 68: YÊU XA Yêu xa là sự lựa chọn không hề an toàn, là đánh cược với tất cả để giữ được trái tim nhau. Yêu xa là chấp nhận đợi chờ nhau vô điều kiện, chờ đợi một người cũng giống như cảm giác đi trên một con đường dài tít tắp, không nhìn thấy điểm dừng chân nhưng họ vẫn cứ đi. Yêu xa là chấp nhận cô đơn, một nỗi cô đơn êm ái nhưng ngọt ngào. Dẫu có niềm vui hay nỗi buồn cũng chỉ có thể chia sẻ bằng những icon khô khốc, bằng một đường truyền tin rời rạc và để lại là tiếng tút tút không cảm xúc. Ôm nỗi cô đơn khi đông đến người ta đan tay vào nhau bước đi trên phố, khi tình cờ bắt gặp một chàng trai lóng ngóng chờ một cô gái suốt mấy tiếng để chỉ nói lời xin lỗi, còn mình thì chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình vô tri vô giác… Những lúc bật khóc nức nở cũng len lén lau vội đi, gượng bước tiếp, những lúc hạnh phúc ngập tràn chẳng thể lao vội đến ôm chầm lấy ai đó… Yêu xa là cô đơn, là tự vỗ về trái tim rằng có một người để đợi, để nhớ, để thương, rằng có một người cũng đang cô đơn ở nơi xa như mình vậy …
~~~
Gia Ân bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại réo rắc bên tai, mắt nhắm mắt mở vớ lấy rồi chẳng buồn xem xem ai gọi đến đã tắt đi. Hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn chưa sáng hẳn ai lại không có chút lịch sự lại gọi vào lúc này vậy? … Không quan tâm, phải ngủ thêm đã.
Tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên, Gia Ân khó chịu vò đầu bứt tóc rồi hậm hực cầm điện thoại lên ấn nút nghe, đang định lên tiếng mắng xem ai đang làm phiền giấc ngủ của mình thì bên kia đã nhanh chóng có tiếng người nói trước, là một giọng nam trầm thấp êm dịu …
“Heo lười biếng mau dậy đi, hôm nay em phải đến trường đấy”
Gia Ân chợt bừng tỉnh dụi dụi mắt đến mấy bận mới nhìn rõ tên người gọi đến đang hiển thị mồn một trên màn hình điện thoại: Tiểu Ngôn
Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn … Ôi dào, hoá ra đây chính cái tên nhóc Tiểu Ngôn mà suốt ngày gọi cho Di Di, vậy đây chính là … là tên thầy giáo thối tha đã cướp mất trái tim cô nàng Di Di đây sao? Thảo nào cứ cảm thấy kì kì quái quái làm sao? Cái cô ngốc An Di này còn bảo đây là tên nhóc nào đấy của ông nội, làm cô cứ tưởng thật nữa chứ, cậu mà dậy đi tớ sẽ cho cậu biết tay Di Di nhé …
“Bảo bối, em dậy chưa đấy” – Giọng người kia lại truyền đến.
“Hmmm, xin lỗi tôi là Janice, là bạn của Di Di, cậu ấy vẫn còn ngủ, anh là ai? Có gì cần chuyển lời không?” – Gia Ân bán tín bán nghi về suy luận của mình, mập mờ hỏi.
Ngôn Hoa ở đầu dây bên này im hơi lặng tiếng mất một lúc mới đáp lại: “Không có gì, nhờ cô dặn dò cô ấy nhớ ăn sáng đầy đủ … Àh, trời hơi lạnh, bảo cô ấy mặc ấm một chút. Cảm ơn”
“Di Di à? Dạo gần đây cô ấy không ăn sáng. Mà … anh là ai?” – Gia Ân vẫn khăng khăng muốn truy hỏi xem người kia có đúng là người cô đang nghĩ đến hay không.
“Cô sẽ sớm biết thôi. Tạm biệt”
Gia Ân vẫn còn đần mặt ra thì người ta đã cúp máy rồi, không hiểu là có ý gì nữa, còn bảo là sẽ sớm biết sao? Biết cái đầu nhà anh, An Di đã sớm khai báo cho tôi rồi còn cần anh phải chờ anh khai ra sao? Dở hơi … cơ mà cũng quan tâm Di Di phếch đấy.
Gia Ân trở mình nằm đối diện với An Di, cái đồ đầu heo này vẫn còn ngủ say như chết đây này, hay cho cậu giấu diếm lâu như vậy, cũng phải thôi, hai người đến với nhau đâu phải dễ dàng gì … Nhưng mà hiện giờ nếu An Di ở đây thì chẳng phải hai người họ lại thành ra là ‘yêu xa’ hay sao? Đã là khó khăn mới đến được với nhau vậy mà lại chạy sang tận đây học đại học sao đồ ngốc?
Hơn ai hết Gia Ân hiểu được ‘yêu xa’ có cảm giác như thế nào, cô và Tony đã trải qua ba năm dài đằng đẵng yêu nhau trong xa cách … Đó không phải là một điều dễ dàng vì yêu xa là sự lựa chọn không hề an toàn, là đánh cược với tất cả để giữ được trái tim nhau. Yêu xa là chấp nhận đợi chờ nhau vô điều kiện, chờ đợi một người cũng giống như cảm giác đi trên một con đường dài tít tắp, không nhìn thấy điểm dừng chân nhưng họ vẫn cứ đi. Yêu xa là chấp nhận cô đơn, một nỗi cô đơn êm ái nhưng ngọt ngào. Dẫu có niềm vui hay nỗi buồn cũng chỉ có thể chia sẻ bằng những icon khô khốc, bằng một đường truyền tin rời rạc và để lại là tiếng tút tút không cảm xúc. Ôm nỗi cô đơn khi đông đến người ta đan tay vào nhau bước đi trên phố, khi tình cờ bắt gặp một chàng trai lóng ngóng chờ một cô gái suốt mấy tiếng để chỉ nói lời xin lỗi, còn mình thì chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình vô tri vô giác… Những lúc bật khóc nức nở cũng len lén lau vội đi, gượng bước tiếp, những lúc hạnh phúc ngập tràn chẳng thể lao vội ôm chầm lấy ai đó… Yêu xa là cô đơn, là tự vỗ về trái tim rằng có một người để đợi, để nhớ, để thương, rằng có một người cũng đang cô đơn ở nơi xa như mình vậy …
Gia Ân cảm thấy hối hận, thật lòng hối hận vì trước đó đã hết lần này đến lần khác mè nheo thuyết phục An Di cùng mình thi đến Harvard, cô thừa nhận, chuyện chứng minh thực lực với gia đình chỉ là một cái cớ, điều cô thật sự mong muốn đó chính là được ở gần Tony, được rút ngắn khoảng cách mặc định đã chia cắt hai người.
Sớm biết An Di và tên kia sẽ thành đôi thì từ đầu cô đã không rủ rê An Di rồi, bây giờ chẳng phải họ mỗi người một nơi sẽ lại lâm vào thế cục ‘yêu xa’ như cô trước đây sao? Thật khó nghĩ mà …
“Này, đồ đầu heo, đồ lười biếng, dậy mau” – Gia Ân kéo chăn gọi An Di.
“Ây … còn sớm mà, để tớ ngủ thêm một chút nữa thôi” – An Di giằng lấy chăn trở lại rồi kéo che kín luôn đầu.
“Còn không dậy thì muộn là tớ mặc kệ cậu đấy, Tony bảo hôm nay đưa tớ vào cậu đi học cho nên cậu mau ngoan ngoãn dậy sớm đi, anh ấy sắp đến rồi” – Gia Ân lại một lần nữa kéo chăn ra, lúc này cô nhanh tay quẳng luôn tấm chăn sang bên để cô ngốc An Di này có muốn giằng lại cũng không giằng được.
“Cậu đừng gây rối nữa, cậu cứ đi với Tony đi, lát sau tớ bảo tài xế đưa đi cũng được” – An Di lật người nằm úp mặt xuống gối tránh né ánh sáng gay gắt của đèn phòng.
“Bao giờ cậu mới bỏ được tật xấu ngủ nướng này đi chứ đại tiểu thư, kỉ lục đi học trễ của cậu hiện giờ chắc không ai phá nổi rồi đấy” – Gia Ân thẳng tay phát vào mông An Di một cú rõ kêu.
“Ây, cái đồ xấu xa nhà cậu. Đau chết tớ rồi!” – An Di lười biếng ngồi chổm dậy dụi mắt.
“Có thế mới chịu dậy … Mà xem ra hàng của cậu chất lượng thật đấy, phát sướng cả tay” – Nói xong Gia Ân liền cười ha hả đắc ý rồi chạy vụt ra khỏi phòng.
“Đồ biến thái” – An Di vớ đại lấy chiếc gối ném thẳng về phía cửa rồi lầm bầm: “Dạo này toàn gặp kẻ biến thái, ngay cả cậu cũng biến thái nốt à?”
—
“Cậu chủ à cà vạt cậu chọn hôm nay trông không hợp với cậu cho lắm” – Hoàng Tử tay cầm tập tài liệu chuẩn bị cho Ngôn Hoa đi làm lẽo đẽo theo phía sau anh.
“Cậu bớt lắm chuyện lại đi thì hơn” – Ngôn Hoa quay người lại giật lấy tập tài liệu.
“Tôi biết mà vì đây là quà tiểu thư An Di tặng cậu, nhưng sự thật là nó không hợp với trang phục hôm nay của cậu”
“Cậu chắc chắn như vậy?” – Ngôn Hoa khựng lại vài giây.
Ánh đèn trên màn hình hiển thị của Hoàng Tử chớp chớp liên tục: “Ơ … nhưng mà cũng không hẳn, đối với đa số đàn ông thì có lẽ vậy, còn cậu chủ thì hẳn là một ngoại lệ vì cậu mặc thứ gì thì mọi người xung quanh cũng đều tán dương, lão Vương bảo tôi không hiểu đâu vì tôi là robot”
“Cuối cùng cũng thấy cậu thông minh được một chút” – Ngôn Hoa nhếch mép cười.
“Thế thì cậu nói cho tôi biết vì sao đi?”
“Vì tôi đẹp trai. Trang phục chỉ là yếu tố phụ” – Ngôn Hoa thản nhiên đáp.
“À, vì cậu chủ đẹp trai. Ra là vậy, điều này tôi biết mà”
“Biết thì tốt. Lại đây bây giờ cần cậu động não một chút” – Ngôn Hoa ngoắt tay ra hiệu Hoàng Tử đến trước tủ kính treo đầy chìa khoá xe hơi.
“Lại chọn xe à cậu chủ?”
“Ừ, đưa bạn gái đi chơi thì nên dùng chiếc nào?” – Ngôn Hoa hỏi.
“Không phải hôm nay cậu đi làm sao cậu chủ?”
“Lắm chuyện, bảo cậu chọn thì mau chọn đi” – Ngôn Hoa chau mày.
“Aston Martin one-77 – phiên bản giới hạn chỉ có 77 chiếc trên toàn thế giới, động cơ nạp khí tự nhiên mạnh mẽ nhất thế giới, động cơ 7,3 lít V12 có công suất 750 mã lực, mô-men xoắn cực đại 678 Nm, hộp số 6 cấp cho phép xe tăng tốc từ 0-100 km/h trong chưa đến 3,7 giây và có thể đạt tốc độ tối đa 352 km/h. Bộ vành 20 inch 7 chấu kép, lốp Pirelli P Zero Corsa 255/35 bánh trước và 335/30 bánh sau … Đảm bảo mọi quý cô đều sẽ ngã gục. ”
“Được, vậy thì Aston Martin one-77” – Ngôn Hoa nhắm ngay chiếc chìa khoá ngoài nằm ở ngoài cùng rồi không ngần ngại cầm lấy đi thẳng ra ga-ra, chưa đầy một phút sau cả người và xe đã mất hút sau những hàng cây cây dương cao lớn thẳng tắp.
—
“An Di này, hôm nay lại không định ăn sáng à?” – Gia Ân hỏi.
“Không muốn ăn, vào lớp luôn đi” – An Di kéo Gia Ân đi vui vút trên dãy hành lang.
“Cậu vội gì chứ, chẳng phải lúc nãy còn lười đến nỗi không muốn dậy sao?” – Gia Ân kéo An Di đứng lại rồi ghé vào tai cô nàng: “Tớ quên chưa nói với cậu, sáng nay lúc mặt trời còn chưa lên thì đã có tên nhóc nào đó gọi đến phá giấc ngủ ngàn vàng của tớ đấy, cậu đoán xem là ai?”
“Tớ không rỗi hơi đoán việc của cậu, tên nhóc gì chứ? Còn không chịu tìm ra lớp học thì cậu với tớ trễ là cái chắc” – An Di vội vã kéo Gia Ân đi tiếp.
“Đã bảo là không vội mà, em họ của Tony cũng học chung khoa với bọn mình, anh ấy đã nhờ cậu ta chút nữa sẽ tới dẫn đường việc gì phải vội chứ, cậu mau đoán xem sáng nay là ai gọi?” – Gia Ân cười xảo quyệt.
“Liên quan gì đến tớ?” – An Di khó hiểu.
“Gọi vào điện thoại của cậu thì có liên quan đến cậu không?”
“Hửm? Là chuyện của khi nào thế sao tớ không biết?” – An Di lục tìm điện thoại xem lại nhật kí cuộc gọi.
“Cậu ngủ say như chết ấy” – Gia Ân bẹo má An Di trêu cô. “Biết là ai rồi chứ gì? Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn … ”
An Di vội lấy tay che miệng Gia Ân không cho cô trêu mình nữa: “Cậu … cậu … Anh ấy nói gì thế?”
Gia Ân gỡ tay An Di ra, nhăn nhó bảo: “Cái đồ heo lười nhà cậu, hắn ta bảo cậu ăn uống đàng hoàng, rồi ăn bận cho ấm một chút”
“Anh ấy còn nói gì nữa không?” – An Di thắc mắc hỏi.
“Cậu còn muốn nghe gì nữa? Anh yêu em, hôn em một nghìn cái, chụt chụt chụt … Có phải như vậy không?” – Gia Ân ôm bụng cười ngặt nghẽo.
An Di liên tục véo vào má Gia Ân bảo: “Có cậu mới thích nghe mấy lời sởn gai ốc như thế đấy, trêu tớ, trêu tớ này, cho cậu chết”
Hai cô nàng đùa nhau mất một lúc thì từ xa có tiếng ai đó gọi Gia Ân: “Chị dâu, chị dâu, bên này”
An Di đưa mắt nhìn theo tiếng gọi, đó là một cậu thanh niên điển trai, da trắng tóc vàng trạc tuổi với cô, thoạt nhìn trông cậu ta cứ như bước ra từ một câu chuyện hoạt hình nào đó trông rất quen mắt, An Di cô lục tìm trong kí ức … à chính là Usui Takumi. Takumi Usui – 17 tuổi, là nhân vật nam chính trong Maid Sama. Takumi đẹp trai, thông minh, yêu thể thao và là chàng trai nổi tiếng nhất trong Seika High. Cậu có mái tóc vàng thừa hưởng từ mẹ, vô cùng đẹp trai thậm chí một vài chàng trai tại Seika High say mê cậu chỉ vì lý do đó. Takumi cực kỳ tài năng trong nhiều lĩnh vực khác nhau, bao gồm nấu ăn, violon, cờ vua, và xã giao. Cậu luôn nhận được điểm số xuất sắc và là một vận động viên tài năng …
Và cậu thanh niên đang đứng ở phía xa kia trông chẳng khác gì là mấy so với hình ảnh nhân vật Takumi trong bộ Anime Maid Sama mà cô yêu thích cả.
“Đó là em họ của Tony, học cùng khoa với bọn mình đấy” – Gia Ân huých vai An Di.
“Sao tớ trông cậu ta cứ như tên nhóc chưa dậy thì ấy nhỉ? Thật là trẻ con” – An Di lẩm bẩm.
Gia Ân cười: “Ừm, nhưng chỉ có cậu thấy vậy thôi, cậu ta bằng tuổi bọn mình đấy… À, mà tớ quên mất, đại tiểu thư An Di đây chỉ có hứng thú với *ông chú* Tiểu Ngôn nào đấy thôi, hơn tận tám tuổi cơ đấy, thế mà cũng có người đổ như cây si”
“Cậu … cậu …” – An Di cứng họng không biết phải đáp lại như thế nào.
“Chào buổi sáng chị dâu” – Một giọng nam cao và trong, cậu thanh niên mỉm cười vui vẻ bước đến chỗ An Di và Gia Ân.
“Chị dâu cái đầu cậu, gọi tôi là Janice là được rồi” – Gia Ân vung nắm đấm hù doạ.
“OK” – cậu thanh niên nháy mắt với Gia Ân rồi quay sang An Di chìa tay làm quen: “Hi, tớ là William. Cậu có thể gọi tớ là Willi, hân hạnh được làm quen”
“Chào cậu, tớ là Alice.” – An Di niềm nở bắt tay cậu ta.
“Tớ là em họ của anh Tony, còn cậu ắt hẳn là bạn nữ xinh đẹp mà chị dâu hay nhắc tới đây nhỉ. Cậu thật sự … rất xinh” – Willi tươi cười.
“Cảm ơn cậu, cậu cũng rất điển trai” – An Di khách sáo nói.
“Hai người có thôi mèo khen mèo dài đuôi đi không, oắt con, lớp học ở đâu, mau dẫn bọn tôi đi” – Gia Ân càu nhàu.
“Bên này, đi thôi”
—
*2600 chữ. Còn một chương đang edit nha, mà không biết khi nào xong cho nên không hứa trước, có lẽ tối nay. Cuối tuần vui vẻ nhé mọi người!
|