Thầy Giáo Hắc Ám
|
|
Chương 78: HOA IRIS – MƯỢN EM THÊM MỘT NGÀY “Hoa Iris – Biểu tượng cao quý của hoàng gia, chính thức là biểu trưng cho nước Pháp từ thế kỉ 13. Tượng trưng cho Đức mẹ đồng trinh Mary nên nó được coi là biểu tượng của thần linh. Dưới thời vua Louis IX, ba cánh của hoa Iris được xem là tượng trưng của sự trung thành, uyên bác và niềm hi vọng.” – Trong lòng anh, em chính là một đoá hoa Iris đẹp đẽ và cao quý như vậy …
——–
Sân bay quốc tế Logan – tám giờ sáng.
Sân bay quốc tế Logan nằm trong quận Đông Boston, thị trấn của Winthrop, Massachusetts, chuyến bay tám giờ, An Di đêm qua vật vã mãi mới ngủ được cho nên sáng hôm nay khi vẫn còn ngáy ngủ đã bị Ngôn Hoa gọi dậy cho nên cả người cứ lờ đờ, vừa lên máy bay là tranh thủ chợp mắt ngay.
Ngôn Hoa ngồi cạnh bên, tay phải dang rộng để An Di thoải mái dựa dẫm, tay còn lại thỉnh thoảng lật trang báo đặt trên đùi thư thả xem tin tức.
Ngôn Hoa đọc báo mãi đến chán mà con heo nào đấy vẫn ngủ say như chết, đôi môi đỏ mọng thi thoảng khẽ mấp máy, xích lại gần An Di thêm một chút, anh thì thầm bên tai cô.
“Bảo bối, anh yêu em”
Siết nhẹ cánh tay, Ngôn Hoa bao trọn An Di trong lòng, chìm đắm trong hương thơm quen thuộc, sau trận sốt hôm qua đến giờ cả người cô vẫn còn hâm hấp nóng. Anh đưa tay gạt đi mấy sợi tóc rũ trên trán An Di, đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng, chỉ mong thời khắc bình yên hạnh phúc này là mãi mãi, anh là điểm tựa vững chắc cho cô, dang vòng tay rộng bảo bọc cô khỏi thế giới ồn ào phức tạp ngoài kia.
Nhưng làm thế nào để được vẹn toàn, chưa bao giờ anh mong muốn chối bỏ thân phận của mình như lúc này, anh thà mình chẳng là mình, chẳng phải là Ngôn Hoa, chẳng phải là đại thiếu gia của Ngôn Thị, càng không phải là đại giáo sư, đại bác sĩ gì gì đấy…
Bây giờ rốt cục anh cũng đã hiểu rõ cái giá mình phải trả cho sự cầu tiến của chính bản thân mình, Ngôn Hoa của bây giờ đã thay đổi rồi, vẫn niềm đam mê đem tri thức của mình chia sẻ cho những thế hệ sau, vẫn tâm nguyện của mẹ là mặc trên người chiếc áo blouse trắng, dùng y đức của mình giúp đỡ những con người kém may mắn hơn… Nhưng mà anh hiện chỉ muốn bản thân mình là một người bình thường như bao người đàn ông khác, bên cạnh sự nghiệp, chính là một người con gái để yêu thương, để bảo vệ, là một chốn bình yên để quay về, để bản thân cũng được vỗ về, an dưỡng.
Nhưng từ lúc tiếp quản và gầy dựng Ngôn Thị thì đối với báo giới và truyền thông, anh từ một đại thiếu gia chỉ biết chơi bời lêu lổng đã dần trở thành một đại doanh nhân trẻ tuổi tài năng, bọn người đó đối anh, anh chỉ xem họ là đám ruồi nhặng rỗi hơi, luôn muốn đào bới chuyện của người khác, bọn họ bỏ qua quá trình nỗ lực của anh và chỉ chú ý đến đoạn quá khứ nhơ nhớp rồi dùng ngòi bút của mình biến anh thành một đấng anh tài chỉ trong phút chốc, đôi lúc anh tự cảm thấy nực cười cho cuộc đời của chính mình, những gì mà người ngoài biết được thực chất chỉ là lớp vỏ bọc hoàn mỹ cho một chuỗi câu chuyện đầy bi thương.
Đúng vậy, với thế lực vốn có của Ngôn Thị, trước đây còn có cả sự bảo hộ của Huyền Hoả, chẳng ai có thể chạm đến được một chút sự thật của Ngôn gia, tất cả những gì họ biết được chính là một gia đình vô cùng hoàn hảo. Người chồng tài hoa, thế lực kinh tế vững mạnh, hai người vợ hoà thuận yên vui, hai cậu con trai quý tử được nuông chiều yêu thương hết mực …
“Nực cười” – Ngôn Hoa buông một nụ cười hờ hững rồi xoá tan ngay cái suy nghĩ gớm ghiếc của mình.
…….
An Di thức dậy thì chuyến bay cũng sắp sửa hạ cánh, những đám mây trắng xốp nhẹ nhàng lướt qua khung cửa sổ máy bay, ánh sáng dịu của khoang hạng thương gia từ từ khiến cho An Di từ trạng thái mơ màng dần dần tỉnh táo, phát hiện cặp mắt đen lay láy của Ngôn Hoa nhìn cô không rời, An Di khẽ vươn cánh tay lướt qua hàng lông mi dài đáng ganh tỵ của anh rồi cười khúc khích.
“Vẫn còn muốn nghịch sao?” – Ngôn Hoa cất giọng trầm trầm.
“Em đâu có nghịch, người ta chỉ đang ngưỡng mộ thứ này thôi, thích thật” – An Di lặp lại động tác vuốt mi Ngôn Hoa.
“Em không có à? Tại sao phải ngưỡng mộ?” – Ngôn Hoa nheo mắt khó hiểu.
“Em đã nói đến lần thứ N cộng một rồi đấy! Đàn ông gì mà lông mi dài thế kia? Khiến người ta vừa ngưỡng mộ lại vừa ganh tỵ chết đi được” – An Di tíu tít đáp lại.
“Có gì đáng để ngưỡng mộ hửm, Ngôn Hoa này vốn đã là một cá thể hoàn hảo sẵn rồi, cần gì phải nhờ đến mấy sợi lông mi này mới khiến người khác phải ngưỡng mộ chứ?” – Ngôn Hoa nhếch mép cười nhạt.
An Di bĩu môi: “Tự luyến, hết sức ấu trĩ”
“Vậy anh có điểm gì không vừa mắt em, đại tiểu thư đây có thể nói cho anh biết không để anh còn tự kiểm điểm bản thân?” – Ngôn Hoa vênh mặt tự đắc.
An Di bị anh lừa vào tròng lúc nào không hay, lúc này cô đang vò đầu bứt tóc suy xét tỉ mỉ tìm ra khuyết điểm về ngoại hình của Ngôn Hoa nhưng có lẽ chuyện này là bất khả thi rồi, thân hình cân đối, chiều cao vượt trội, ngũ quan tuyệt mỹ không cần phải bàn cãi, tuyệt nhiên anh hoàn toàn có quyền tự mãn … An Di cắn môi, Ngôn Hoa cười tươi đầy đắc ý, anh biết rõ An Di đã cứng miệng rồi lúc này mới buông lời trêu cô.
“Thế nào? Có phải rất muốn nói rằng em không tìm ra khuyết điểm đúng không? Cứ thế mà nói thôi đó là điều hiển nhiên mà”
“Anh khiêm tốn một chút thì không sống nổi à?” – An Di hết lời, bèn thở dài quay đi.
Ngôn Hoa lấy ra một chiếc kính đen Chopard kiểu nữ đưa cho An Di rồi cũng đeo kính của mình vào, anh còn tỏ ra vẻ mặt kiêu ngạo, nhịp nhịp tay trên cửa kính máy bay, thấy An Di nhìn mình có vẻ khó hiểu anh mới thở dài một hơi rồi bảo: “Ngoài lúc đến trường thì thời gian còn lại anh đều ở nhà, lúc ra ngoài thì luôn tránh đến nơi đông người, em có biết là vì sao hay không?”
“Hả? Em …” – An Di ậm ừ suy nghĩ.
“Thôi bỏ đi, đeo kính vào, em chỉ toàn ru rú trong nhà, không ôn bài thì đều bận xem tin tức, xem phim ảnh của thần tượng, chẳng thèm để tâm đến anh đâu mà? Đã vậy thì không nói cho em biết, để tự em trải nghiệm một chút. Lát nữa xuống máy bay ngoan ngoãn theo sau anh, em mà nghịch ngợm hay không nghe lời thì anh lập tức mang em bỏ vào bao tải vác đi” – Ngôn Hoa cốc nhẹ vào trán hăm doạ An Di.
“Có ma mới đi tin anh” – An Di chu môi nhại lại Ngôn Hoa.
“Để rồi xem” – Ngôn Hoa cau mày nghĩ ngợi … chỉ sợ chút nữa em bị doạ cho hoảng lên thôi, anh còn không rõ cái tính sợ người lạ của em sao? Chút nữa em sẽ còn phải đối mặt với “rất nhiều người lạ” nữa kìa đồ ngốc của anh. Ở Mỹ thì khác, anh chỉ là một giáo sư trẻ được một số bộ phận người biết đến. Nhưng đây là Anh, là nơi đã khởi nguồn và kết thúc danh tiếng huyễn hoặc của anh, hôm qua người đàn bà ấy đã được chính thức mãn hạn tù cho tội ngộ sát của mình, hôm nay anh lại về nước, bọn ruồi nhặng ngoài kia sẽ nghĩ là trùng hợp hay sao?
“Này! Anh đang nghĩ gì mà chuyên tâm vậy?” – An Di huơ huơ tay trước mặt Ngôn Hoa.
“Không có gì” – Ngôn Hoa quay sang kéo chiếc kính đen được An Di cài lên tóc xuống đeo vào cho cô.
“Như vậy trông không đẹp sao?” – An Di kháng nghị, đem kính cài lại lên tóc như cũ.
“Vấn đề không phải là đẹp hay không đẹp, em mà còn không nghe lời thì anh sẽ …”
An Di cướp lời: “Anh sẽ thế nào?”
Ngôn Hoa lập tức thị uy, ghé môi cắn vào chóp mũi An Di một phát.
“Aaaaaaaa …” – An Di giật mình đẩy Ngôn Hoa ra, cô mếu máo: “Hai má thì suốt ngày bị anh véo đến biến thành bánh bao rồi, anh còn muốn tiếp tục huỷ hoại nhan sắc của bổn tiểu thư nữa sao?”
“Được, khẩu khí được lắm” – Ngôn Hoa áp mặt lại gần cô thêm lần nữa.
An Di gặp nguy đến nơi, bỗng nhìn thấy từ xa có một anh chàng tiếp viên hàng không đang đi tới bèn vẫy tay gọi: “Anh đẹp trai, ở đây, ở đây.”
“Anh … đẹp … trai?” – Ngôn Hoa gằng từng chữ một, anh trừng mắt nhìn cậu thanh niên đang tiến đến gần.
Anh chàng tiếp viên kính cẩn cúi chào: “Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho hai vị?”
“Tôi …” – An Di còn chưa kịp nói thì môi đã bị chặn lại, Ngôn Hoa mạnh bạo trừng phạt cánh môi mềm mại của An Di, anh chàng tiếp viên ngẩn người, nhìn thấy Ngôn Hoa xua tay liền nhanh chóng rời đi.
“Mắt thẩm mỹ của em thực quá tệ, người mà đến một ngón tay của anh cũng không sánh bằng em cũng xem là đẹp trai cho được, em bị hỏng não à?” – Ngôn Hoa hất tóc quay đi.
An Di khóc không thành tiếng đành ngậm ngùi ngồi xoa đôi môi vừa mới bị hôn ngấu nghiến đến đỏ mọng của mình … mặt dày vô sỉ, trước đây còn tỏ vẻ chính nhân quân tử, đến nắm tay nơi đông người cũng ngại thế mà vừa rồi trước mặt người khác còn …còn … Aaaaaaaaaaa, ngượng chết mất thôi.
Ngôn Hoa thầm cười, cuối cùng con heo ngốc này cũng chịu ngồi im.
…….
Sân bay Manchester – Sân bay nằm ở biên giới giữa Cheshire và Manchester.
Máy bay vừa hạ cánh An Di đã bắt đầu thấy không khí xung quanh có gì đó khác lạ, bất giác chỉ biết như chú mèo nhỏ nép sau tấm lưng rộng lớn của Ngôn Hoa từ từ đi đến khu hành lấy hành lí. Một thân nam nhân Âu phục lịch lãm, kính đen đầy ngạo mạn, kè kè phía sau lại là một cô nàng váy hoa xinh đẹp, da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh sâu tựa đáy hồ ẩn sau cặp kính đang cẩn trọng phóng tầm mắt đi xung quanh trông ngóng.
Từ xa có vài tốp người đang hướng về phía cô và anh mà chờ đợi. An Di ngó nghiêng mất một lúc mới nhìn ra được thì ra đám người đó là phóng viên … nhưng mà quái lạ thật, phóng viên thì liên quan gì đến hai người bọn cô đâu nhỉ? Tại sao cô lại có cảm giác không ổn chút nào?
Ngôn Hoa trông bộ dạng bối rối suy nghĩ của An Di thì vô cùng buồn cười, mắt thì hướng về phía đám phóng viên, đến đường đi cũng không thèm nhìn mà cứ níu vào ống tay áo của anh vô thức bước đi. Anh nghĩ gì đấy rồi chợt khựng lại thế là An Di theo quán tính, vừa bước thêm bước nữa xoay người lại mặt đã đập thẳng vào lưng Ngôn Hoa.
An Di tức tửi, vừa xoa cánh mũi vừa vùng vằng: “Đau chết em rồi, anh thật sự muốn một tay huỷ hoại dung nhan của em thật sao? Ôi cái mũi tội nghiệp của tôi …”
“Thế ai vừa nãy còn lớn tiếng ra vẻ ta đây không sợ, bây giờ lại như tên trộm ấy, ngốc chết đi được” – Ngôn Hoa nhịn cười lấy điện thoại trong túi ra gọi cho quản gia.
“Xe ở đâu?” – Ngôn Hoa đảo mắt một lượt.
“Bên này cậu chủ, cửa số hai” – Một người đàn ông trung niên đứng trước chiếc Lincoln màu đen tuyền bóng loáng vẫy vẫy tay về phía Ngôn Hoa.
“Sẵn sàng chưa?” – Ngôn Hoa lên tiếng hỏi.
An Di ngơ ngác: “Rồi … à, hả? Sẵn sàng gì chứ?”
Ngôn Hoa không đáp lại, vẻ mặt cương nghị nắm chặt lấy tay An Di bước qua cổng an ninh. Hai ba tốp người nhanh chóng nắm bắt thời cơ lũ lượt ùa đến, chẳng mấy chốc Ngôn Hoa và An Di đã bị vây trong vòng người, tiếng ‘tách tách’ của máy ảnh và ánh đèn flash không ngừng bủa vây, hàng loạt câu hỏi bắt đầu được đặt ra, An Di hoảng đến nước chỉ còn nghe thấy xung quanh những tiếng ù ù, cả người cô được bọc lại trong vòng tay của Ngôn Hoa, vững chắc và an toàn.
“Ngôn thiếu gia không phải cậu đang là phó giáo sư của đại học Harvard danh giá hay sao? Lần này đột nhiên về nước có phải còn có chủ đích khác?” ; “Cô gái này là ai? Có phải bạn gái của anh không?” ; “Có phải Ngôn Tổng quyết định trao lại quyền hành cho anh hay không? ; “Tại sao trước đây anh rũ bỏ mọi thành tựu của mình trong lúc sự nghiệp đang trên đà phát triển?” ; “Cô à ! Xin hỏi cô là ai?” ; ” Sam – tên tuổi của anh trên thương trường chưa hề sút giảm, có phải anh vẫn luôn đứng sau thâu tóm quyền hành của Ngôn Thị?” ; “Theo chúng tôi được biết thì ngày mai mẹ kế của anh được mãn hạn tù, có phải trước đây tình cảm giữa hai người vợ của Ngôn Tổng vốn không như báo giới vẫn nghĩ?” ; “Tin tức anh về nước đã khiến cho cổ phiếu Ngôn Thị tăng không ngừng trong ngày hôm nay, anh có suy nghĩ gì?” ; “Xin cho biết danh tính cô gái này” …
Phóng viên vẫn huyên thuyên hỏi, gương mặt Ngôn Hoa vẫn không chút biểu cảm, anh cẩn thận bảo vệ An Di đi giữa vòng người đến trước cửa xe, người quản gia kính cẩn mở cửa, Ngôn Hoa chắn tay trên thành trên cửa rồi dìu An Di bước lên trước, anh cũng không quên nhắc nhở khi nhìn thấy An Di lúc này cả người đờ ra như khúc gỗ: “Cúi đầu xuống, từ từ thôi cẩn thận một chút.”
Phía sau vẫn chen chúc nhốn nháo, Ngôn Hoa vừa định bước lên xe bỗng nhiên có một cậu phóng viên lớn tiếng đặt câu hỏi: “Có phải cô đây chính là thiếu phu nhân tương lai của Ngôn gia không?”
Ngôn Hoa nhếch mép cười nhạt, tháo chiếc kính đen gấp vào cổ áo rồi lạnh lùng buông một câu: “Đúng là thiếu phu nhân, nhưng là thiếu phu nhân của Ngôn Hoa không phải của Ngôn gia” – Một câu nói thẳng thừng vạch rõ lằn ranh trong mối quan hệ gia đình của anh, anh gián tiếp dùng khí thế bức người của mình khẳng định giờ đây anh và nhà họ Ngôn không liên quan gì đến nhau. Cánh cửa xe hơi bị đóng sầm lại, chiếc Lincoln từ từ rời khỏi sân bay bỏ lại phía sau những lời bàn tán xôn xao của cánh nhà báo.
Đi được một quãng xa rồi An Di vẫn chưa hết bàng hoàng, lần đầu tiên trong đời bị một đám người lạ chen chúc vây hỏi, không kịp có phản ứng gì chỉ có thể co lại như một cục bông, gọn gàng trong nấp lòng Ngôn Hoa, An Di thắc mắc đây là thứ anh muốn cô trải nghiệm hay sao? Thật là bức người quá đáng mà, rõ ràng biết cô rất nhát thế mà anh cũng không chịu nói trước với cô một tiếng.
“Quá đáng quá đáng quá đáng !!!”
“Em nói gì? Ai quá đáng?” – Ngôn Hoa liếc mắt sang An Di.
“Ơ … Em nói phóng viên họ thật là quá đáng” – An Di chối bay suy nghĩ của mình.
“Em nên tập làm quen đi là vừa” – Ngôn Hoa cất giọng trầm thấp: “Ít nhất thiếu phu nhân của Ngôn Hoa này cũng phải có chút khí thế, đừng cứ như mình phạm tội gì mà trốn đi như vậy”
“Ai là phu nhân của anh chứ?” – An Di bĩu môi kháng nghị.
“Bây giờ không phải nhưng sẽ nhanh thôi” – Ngôn Hoa nói, nơi khoé mắt ẩn hiện ý cười.
An Di cứng miệng không nói tiếp lời nào …
“Đại thiếu gia cậu vẫn khoẻ chứ?” – Người quản gia ngồi ở ghế lái phụ phía trước nãy giờ vẫn luôn chăm chú nghe cuộc đối thoại của Ngôn Hoa và An Di lúc này mới lên tiếng hỏi.
“Sau này đừng gọi tôi là đại thiếu gia nữa, gọi Ngôn Hoa là được rồi.” – Giọng của Ngôn Hoa lạnh hẳn.
An Di cảm nhận được thái độ của Ngôn Hoa có phần hơi khó chịu, hình như anh không muốn nói chuyện với người quản gia này cho lắm, khác hẳn thái độ của anh với chú Vương mọi khi. Nghĩ rằng anh không có tâm trạng nói chuyện thế nên An Di cũng ngồi im thin thít, không nói câu nào.
….
Sau nửa tiếng đồng hồ trầm mặc thì cuối cùng chiếc xe cũng đỗ lại trước cổng một khu dinh thự xa xỉ rộng lớn, Ngôn Hoa định dặn dò người quản gia mang hai chai rượu vang mà lần trước anh lấy ở nông trang của May mang vào nhà, còn anh thì thật ra có ý định không vào nhưng suy cho cùng đã đến tận đây rồi thì chí ít cũng vào trong một chút, thôi thì anh mang vào vậy.
“Anh đưa em về nhà trước, chút nữa anh quay lại đón em” – Ngôn Hoa quay sang bảo An Di.
“Em muốn anh đi cùng em, cho anh cùng xem thế nên bây giờ em cũng muốn đi cùng anh trước” – An Di nắm chặt ngón tay út của Ngôn Hoa, vẻ mặt nũng nịu nài nỉ.
“Hừm … Được rồi được rồi” – Ngôn Hoa thở dài day day ấn đường … đã bảo em đừng có giở vẻ mặt này ra rồi mà, anh thật sự sẽ mềm lòng.
Ngôn Hoa dẫn An Di đi trên con đường lát đá giữa một vườn hoa rộng lớn đi vào trong dinh thự. An Di hí hửng vừa ngắm hoa vừa huyên thuyên.
“Cây Kế – một loài cây thuộc họ Cúc, hoa màu tím lá có gai. Loài hoa này bắt đầu được coi là biểu tượng của Scotland từ thế kỷ XV. Cây thủy tiên hoa vàng, loài hoa truyền thống trong ngày của Thánh David, được coi là biểu tượng của xứ Wales. Hoa nguyệt quế núi Conneticut. Hoa lan chuông của Phần Lan …”
Ngôn Hoa nhìn An Di, ánh mắt có chút ngạc nhiên: “Không tồi”
“Có phải anh muốn khen em rất giỏi, tìm hiểu rất nhiều thứ hay không? Đây toàn là những loại hoa mà ông thích, từ lúc em còn nhỏ đến giờ ông đều thích chia sẻ sở thích với em … tiếc là em luôn phải sống xa ông.” – Nói đoạn An Di ngập ngừng, sắp được về nhà mà bỗng nhiên lại thấy nhớ mọi người rồi.
Ngôn Hoa tinh ý phát hiện sự khác thường trong ánh mắt An Di, anh chỉ tay về phía giữa khu vườn, một khóm hoa màu xanh tím được ưu ái trồng riêng trong một khu đất cao hơn, xung quanh bao bọc bởi một lớp hàng rào màu bạc óng ánh.
|
Ngôn Hoa cầm lấy bàn tay của An Di, đặt lên đó một nụ hôn, nụ hôn thể hiện sự tôn trọng và ngưỡng mộ, anh từ tốn nói: “Hoa Iris – Biểu tượng cao quý của hoàng gia, chính thức là biểu trưng cho nước Pháp từ thế kỉ 13. Tượng trưng cho Đức mẹ đồng trinh Mary nên nó được coi là biểu tượng của thần linh. Dưới thời vua Louis IX, ba cánh của hoa Iris được xem là tượng trưng của sự trung thành, uyên bác và niềm hi vọng.” – Trong lòng anh, em chính là một đoá hoa Iris đẹp đẽ và cao quý như vậy …
Những lời phía sau Ngôn Hoa giữ lại trong tim mình, dịu dàng xoa đầu An Di bảo: “Vào thôi, ở đây lạnh lắm”
An Di mỉm cười, đáp: “Vâng ạ”
“Ngoan”
…..
Vào đến bên trong, người làm kính cẩn đứng trước cửa cúi đầu chào hai người. Ngôn Hoa vẫn giữ thái độ lạnh nhạt không hề đáp lại, trong phòng khách rộng lớn xa hoa, một người đàn ông trung niên ăn mặc thoải mái đang thư thả ngồi đọc báo trên chiếc sô pha dài, trước mặt là một chiếc bàn thuỷ tinh trên đó đặt một chén trà còn đang toả khói trắng. Bên cạnh ông là một cậu nhóc mười mấy tuổi đang cầm trên tay chiếc Ipad chăm chú chơi game.
Nhìn thấy Ngôn Hoa bước vào, người đàn ông vội bỏ tờ báo trên tay xuống, vẻ mặt hớn hở: “Con chịu về rồi, cuối cùng cũng nhớ tới ta sao?”
Cậu nhóc nhìn thấy Ngôn Hoa thì lập tức cầm Ipad chạy biến lên tầng.
Ngôn Hoa hừ lạnh: “Xem ra sức khoẻ vẫn ổn.” – Đặt hai chai rượu vang lên chiếc bàn thuỷ tinh, anh nói: “Chúc mừng năm mới, giữ sức khoẻ” – Nói rồi anh quay người đi thẳng ra ngoài.
“Chào bác ạ” – An Di ngẩn ra một lúc mới vội cúi đầu chào rồi định đi theo Ngôn Hoa ra ngoài.
“Cháu là … ?” – Người đàn ông cất tiếng hỏi.
“Thưa bác, cháu …” – An Di lời còn chưa nói thì Ngôn Hoa đã quay trở lại
“Là ai thì liên quan gì đến ông?” – Ngôn Hoa nắm tay An Di: “Em còn đứng đây làm gì? Không phải có thứ muốn cho anh xem sao? Đi thôi ”
“Khoan đi đã, có thể cùng ba ăn một bữa cơm không?” – Người đàn ông thành khẩn, giọng run run hỏi.
Ngôn Hoa khựng lại vài giây, cuối cùng cũng lên tiếng đáp lại: “Không” rồi quay bước, thế nhưng An Di lại đứng yên như trời trồng, anh nhìn sang lại thấy cô với biểu cảm phức tạp, Ngôn Hoa cau mày.
An Di cất giọng lí nhí: “Em đói rồi … hay là chúng ta ở lại ăn với bác bữa cơm nhé?”
“Em … được lắm” – Ngôn Hoa cuối cùng cũng chịu thua vẻ mặt nũng nịu của An Di, đồ ngốc này lại còn muốn giúp người kia sao?
Ngôn Hoa quay sang nhìn người đàn ông thân thuộc mà xa lạ sau lưng: “Chiều theo cô ấy”
Nét cười trên mặt người đàn ông ngày càng rõ, ông vội ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị bữa rồi cũng đi luôn vào trong bếp, có vẻ như ông rất vui.
An Di lấy làm lạ khi Ngôn Hoa cứ đứng mãi trước dãy cầu thang mà bất động, ánh mắt phức tạp suy nghĩ xa xăm. Cô bước đến bên cạnh, lay lay cánh tay anh: “Em muốn đi xem phòng của anh”
“Không đi” – Ngôn Hoa thẳng thừng từ chối.
“Em … thôi vậy” – An di ỉu xìu, nhất thời không biết Ngôn Hoa đang nghĩ gì mà thừ người ra như vậy, cô lại hỏi: “Sao anh cứ đứng ở đây mãi thế?”
“Không. Chỉ là vì … Mẹ anh … ngã ở đây” – Ngôn Hoa trầm ngâm.
An Di nhất thời hiểu ra vì sao thái độ của anh lại như vậy, thảo nào anh lại muốn nhanhchóng rời khỏi đây, ở đây chứa đựng biết bao hồi ức đau thương của anh như vậy … An Di lúc này mới thấy sự đường đột của mình thật là trẻ con, cô vừa nãy không hề nghĩ đến cảm nhận của anh, An Di tinh ý chuyển chủ đề ngay: “Em muốn ngắm hoa, đi, anh đi ra vườn với em” – An Di kéo Ngôn Hoa.
“Không phải em muốn xem phòng anh sao? Bây giờ lại muốn đi ngắm hoa?” – Ngôn Hoa cuối cùng cũng thở một hơi dài, anh dẫn An Di đi lên cầu thang.
An Di có thể cảm nhận được bước chân ngập ngừng của Ngôn Hoa, lên hết cầu thang anh rẽ trái đi vào trong một căn phòng lớn, khác với tưởng tượng của An Di, căn phòng từ thuở nhỏ của anh có lẽ sẽ mang một chút phong cách trẻ con, đồ chơi, mô hình và truyện tranh chắc chắn sẽ chất đầy cứ như phòng của An Hạo vậy.
Nhưng sự thực lại không phải vậy, vẫn là tông màu trắng đen quen thuộc, chiếc giường ngủ lớn đặt ở giữa phòng, bên cạnh có một tủ sách lớn và một tủ kính trưng bày đủ loại bằng khen, huy chương, cả một căn phòng rộng lớn ngoài mấy thứ đó ra thì không có lấy một thứ đồ chơi giải trí nào, An Di hoài nghi con người này liệu có phải đã bỏ qua thời kì phát triển thiếu niên rồi không, cứ như kiểu sinh ra đã vô vị và cứng nhắc như vậy rồi?
“Đang nghĩ gì thế?” – Ngôn Hoa búng nhẹ chóp mũi An Di.
“Không có, em chỉ nghĩ xem anh từ hành tinh nào tới thôi” – An Di tinh nghịch.
“Hửm?” – Ngôn Hoa nhíu mày.
“Lúc còn nhỏ khi rảnh rỗi anh thường làm gì?” – An Di tò mò.
“Đọc sách”
“Không làm gì khác à?”
“Ừ”
“Vô vị thật đấy, thế còn đống mô hình xe hơi ở nhà anh thì sao?” – An Di dò hỏi.
“Mấy năm gần đây tiện tay mua thôi, căn bản là không có hứng thú” – Ngôn Hoa trả lời qua loa.
“Vậy mèo thì sao? Tranh thì sao? Anh cũng tuỳ tiện mua chúng thôi sao?” – An Di ủ rũ.
“Vì em thích, mua cho em” – Ngôn Hoa mỉm cười, dù gì thì sau này cũng là nhà của em thôi, không phải vì em thì vì cái gì nữa chứ đồ ngốc này?
“Làm sao mà anh biết được em thích chúng?”
“Việc này còn cần phải hỏi à?”
“Ơ … thì … vậy thì anh thực sự thích gì?”
“Thích em” – Ngôn Hoa thản nhiên đáp.
“Cái đó … ý em hỏi sở thích của anh. Anh đừng có nói là anh thích làm việc đấy nhá”
“Không biết”
“Anh nói dối” – An Di quyết không tin.
“Đại thiếu … cậu Ngôn, ba cậu mời cậu và cô ra dùng bữa” – Người quản gia đứng ngoài cửa lên tiếng.
“Ba?” – Ngôn Hoa lặp lại từ đó rồi bật cười.
……
Trên bàn ăn, An Di ngồi cạnh Ngôn Hoa, cậu nhóc lúc nãy trốn đi đâu mất bây giờ lại xuất hiện, dè dặt ngồi ở phía đối diện. Bữa ăn tương đối yên tĩnh, An Di để ý thấy người đàn ông kia luôn nhìn về phía Ngôn Hoa và cô như muốn nói điều gì.
“Ta nghe nói con bé Liz đang công tác ở trường của con, con đã gặp nó chưa?” – Người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
Ngôn Hoa vẫn điềm nhiên như không nghe thấy, anh gắp thức ăn bỏ vào trong bát của An Di.
Ông vẫn kiên nhẫn hỏi: “Thế cháu gái đây là …?”
An Di vừa định trả lời lại một lần nữa bị Ngôn Hoa lạnh lùng chen ngang: “Tôi đã nói không liên quan đến ông”
“Được rồi, chuyện của con ta cũng không quản nữa, chỉ là ba mẹ của con bé Liz rất muốn con và nó thành đôi … ta cũng muốn” – Người đàn ông lia mắt sang nhìn An Di, ý muốn nói cho cô biết rằng ông không thừa nhận cô.
“Đó là chuyện của các người. Để ông phải bận tâm rồi. Tạm biệt.” – Ngôn Hoa lãnh đạm buông đũa, không nói không rằng giằng lấy bát cơm trong tay An Di đặt xuống rồi kéo cô một mạch rời khỏi bàn ăn, đi thẳng ra cổng.
……..
An Di có cảm giác như những chuyện vừa xảy ra chỉ trong một nháy mắt, bây giờ hai người cô và anh đang đi bộ trên đường, buổi chiều đầu xuân, thời tiết se se lạnh. Birmingham – thành phố lớn thứ hai của nước Anh chỉ sau Luân Đôn – cũng thú vị, vì đây là một trung tâm về thương mại kinh tế, Birmingham là nơi hội tụ của nhiều quảng trường đẹp, các khu phố mua sắm có mái vòm hiện đại, những quán giải khát đủ mọi loại hình, câu lạc bộ, nhà hàng và bảo tàng mỹ thuật. Đặc biệt khu phố Tàu có rất nhiều nhà hàng và siêu thị chuyên bán các mặt hàng châu Á.
An Di vô cùng hiểu biết về nơi đây, cô đã lớn lên ở đây mà, chỉ hai con đường nữa là đến nhà của cô rồi, thế nhưng trống bụng của An Di lại không tha cho cô, vừa nãy cô chỉ mới động đũa thôi vẫn chưa ăn được gì mà ??? Lén đưa mắt sang nhìn Ngôn Hoa, anh vẫn trầm mặc đi bên cạnh cô.
An Di dừng chân, Ngôn Hoa đi được vài bước thì ngoảnh đầu lại nhìn cô, An Di một tay chỉ về hướng cửa hiệu đồ ăn nhanh, tay còn lại xoa xoa bụng vẻ mặt đáng thương. Ngôn Hoa bật cười, anh gật đầu rồi đi vào trong, mười phút sau quay lại trên tay đã khệ nệ một túi to.
An Di thắc mắc: “Anh mua gì mà nhiều thế?”
“Thế mới đủ cho con heo nhà anh ăn?” – Ngôn Hoa đáp.
“Heo nhà anh? Ai là con heo nhà anh chứ?” – An Di đánh dỗi vào cánh tay Ngôn Hoa, trong ánh nắng chiều hai cái bóng nhỏ đan vào nhau trên con đường ngoại ô Burford.
Về đến nhà cô, Ngôn Hoa đứng tựa vai ở cửa nhìn An Di An Di hí hửng nhảy chân sáo vào trong, đầu tiên là lễ phép chào hỏi chú quản gia người Anh thân thiết của mình, sau đó là chạy đi tìm bà thím đã nuôi cô từ tấm bé, tay bắt mặt mừng. Cuối cùng mới từ tốn giới thiệu anh với họ, xong rồi lập tức nhớ đến việc thoả mãn cái bụng đói của mình, An Di cười xoà nhận lấy túi đồ ăn trên tay Ngôn Hoa.
“Mời họ ăn đi” – Ngôn Hoa chỉ vào mấy phần ăn anh cố ý mua dư ra, lúc này An Di mới hiểu vì sao anh lại mua nhiều như vậy.
“Cảm ơn anh” – An Di vui vẻ đáp.
Ăn uống xong rồi An Di mới sực nhớ một chuyện, cô kéo tay Ngôn Hoa dẫn anh đến trước một căn phòng lớn bên dãy hành lang.
“Anh nhắm mắt lại đi” – An Di tỏ vẻ bí ẩn.
“Em muốn làm gì?” – Ngôn Hoa hỏi.
“Anh nhanh nhắm mắt lại đi” – An Di hối thúc.
Ngôn Hoa chiều theo An Di, anh nhắm mắt lại mặc cho An Di kéo đi, được một quãng lại nghe thấy tiếng bật đèn ‘tanh tách’.
“Được rồi anh hãy mở mắt ra” – An Di lên tiếng.
Ngôn Hoa mở dần mắt ra, trước mặt anh là một phòng tranh rộng lớn, những bộ đèn chùm trang nhã được thiết kế tỉ mĩ tạo nên không gian ấm áp với luồng ánh sáng dịu nhẹ, lan tỏa, tất cả hiệu ứng làm tôn lên hàng loạt những bức tranh được treo một cách nghệ thuật trên bốn bức tường, nhìn qua chẳng khác nào đang ở trong một triển lãm tranh nghệ thuật, những bức vẽ của An Di không hề thua kém những hoạ sĩ chuyên nghiệp, những nét vẽ thuần thục, dịu dàng, những nét chấm phá riêng biệt mang đậm phong cách của chính An Di, còn có cả những tâm tư tình cảm được cô đặt vào trong từng bức vẽ, và hơn thế nữa, ở góc phòng có một khu nhỏ được chiếu sáng độc lập bằng những bóng đèn tụ màu lam nhạt, Ngôn Hoa bước đến đó, khựng lại không biết bao lâu, trái tim anh đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy như đang bị hàng nghìn chiếc lông vũ cố ý cọ xát vào, đây toàn bộ là tranh vẽ anh sao? Chân dung, toàn cảnh, bóng lưng, nửa mặt, bàn tay, đôi mắt …
“Anh … biểu hiện của anh như vậy là có ý gì?” – An Di dè dặt hỏi, nhìn thấy phản ứng kì lạ của Ngôn Hoa khiến cô vô cùng tò mò về cảm nhận của anh.
Đột nhiên Ngôn Hoa quay phắt lại, giọng anh khàn khàn cất tiếng gọi cô: “An Di”
“Dạ”
Anh lại gọi: “An Di”
Lần này cô đáp lại anh bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Em thật sự yêu anh đến vậy sao?” – Sóng mắt Ngôn Hoa khẽ lay động, không đợi An Di trả lời nữa, anh kéo cô vào lòng dịu dàng đặt lên tóc cô một nụ hôn, anh thì thầm: “Cảm ơn em”
“Thật ra … em không nghĩ là anh sẽ cảm động như vậy” – An Di cọ mặt vào lồng ngực Ngôn Hoa nói lí nhí.
Ngôn Hoa vừa cười vừa đánh trống lãng: “Ừ, thật ra anh cũng không nghĩ em lại *cuồng* anh đến như vậy”
“Anh … đáng ghét, người ta là vì lúc nào cũng nghĩ đến anh cho nên khi muốn vẽ cứ vô thức mà vẽ ra thôi” – An Di biện bạch.
Ngôn Hoa khẽ miết vào cánh tay An Di, có thể cảm nhận được tâm tình của anh lúc này đang rất tốt, anh nói: “Ừ, là từ trong tiềm thức đã yêu anh nhiều như vậy đúng không? Đồ ngốc !”
“Không nói cho anh biết” – An Di không trả lời, coi như mặc nhận.
Hai người cứ như vậy mà ôm nhau một lúc lâu. Ngôn Hoa chợt lên tiếng: “Đưa em đi chơi nhé?”
“Nhưng em đã nói với cả nhà là hôm nay cùng anh về rồi” – An Di đáp.
Ngôn Hoa không nói nữa, một tay anh vẫn ôm An Di, tay còn lại lấy di động trong túi ra ấn số gọi đi, điện thoại được kết nối, An Di không nghe thấy được đầu bên kia nói gì, càng không biết anh gọi cho ai nhưng sau câu thứ hai thì cô liền biết ngay.
“Phiền giáo sư nhắn lại với mọi người rằng cháu mượn cháu gái của ông thêm một ngày nữa” – Vừa xong Ngôn Hoa lại ấn gọi đến một số khác, lần này dù có nghĩ thế nào chăng nữa thì An Di cũng không đoán ra được đầu dây bên kia là ai rồi.
Ngôn Hoa vui vẻ đối đáp lưu loát bằng tiếng Pháp với người kia, An Di thật không biết anh đang nói gì, chỉ nhìn thấy ý cười trên môi của anh ngày càng rõ.
“Anh muốn đưa em đi đâu vậy?” – An Di hỏi.
“Không phải em rất muốn biết lúc anh rỗi sẽ làm gì sao?” – Ngôn Hoa nháy mắt.
“Chẳng phải anh chỉ đọc sách thôi sao?” – An Di đáp.
“Vừa nãy em hỏi lúc còn nhỏ khi rỗi anh thích làm gì, tất nhiên là đọc sách, nhưng thời thiếu niên của anh thì hình như còn thích làm một việc khác”
“Ơ … thế anh thích làm gì?”
“Bây giờ lập tức đưa em đi trải nghiệm một chút”
An Di còn chưa kịp hiểu chuyện thì đã bị Ngôn Hoa kéo ra khỏi nhà. Hai người đứng ở trước cổng nhà cô, mười phút sau có một chiếc Ferrari màu vàng xé gió chạy đến, thắng kít lại đằng trước, cửa kính được hạ xuống, Ngôn Hoa cười rất tươi chào hỏi với người ngồi trong đó, anh bảo An Di lên xe rồi lên theo sau, bây giờ cô mới biết thì ra vừa rồi anh chính là nói chuyện điện thoại với người này – Một người đàn ông Pháp trạc tuổi Ngôn Hoa, mái tóc xoăn màu vàng, chiếc áo jacket màu vàng, kính mát gọng vàng, đồ trang trí trên xe … cũng toàn màu vàng.
Anh ta nhã nhặn vẫy tay chào An Di, An Di lại thầm nghĩ : Một tín đồ cuồng nhiệt của màu vàng đây rồi!
________________________________
*6200 chữ nha, thi xong rồi, về trả nợ đây, dành cả ngày viết một chương dài đền bù cho mọi người, hẹn ngày mai nha tiếp nha, tuần này sẽ dành cả cho thầy Ngôn vs nàng Di, cảm ơn mọi người đã ủng hộ và chờ đợi, bữa nay facebook và wattpad của chủ thớt bị đòi nợ ngập mặt luôn, rất vui vì vẫn có người nhớ đến mình !!! Rất cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn !!!
|
Chương 79: MA LỰC CỦA TÌNH YÊU “Tiểu thái dương, mặt trời nhỏ với ước mơ nhỏ, dùng ánh sáng của mình soi rọi và sửi ấm cho vạn vật.”
_________
Suốt mấy tiếng đồng hồ ngồi trên xe, Ngôn Hoa và người đàn ông “nghiện màu vàng” kia cứ trò chuyện xuyên suốt, An Di dễ dàng nhận ra hai người họ rất thân nhau, có vẻ là cô bị bỏ quên giữa cuộc tương phùng của họ rồi, thật tình cô chỉ muốn làm việc gì đó gây một chút sự chú ý cho bọn họ, thế nào mà lại huyên thuyên với nhau toàn là tiếng Pháp khiến cô nghe đến ù cả tai rồi vẫn không hiểu gì. An Di chán chường tựa người vào cửa kính nhìn ra cảnh vật bên ngoài, cố gắng phớt lờ cuộc hội thoại của hai người đàn ông bên cạnh.
Xuyên qua thành phố tập nập sôi động để đến với vùng ngoại ô có thắng cảnh thiên nhiên hùng vĩ, chiếc ôtô lướt nhanh qua một dãy đồi nằm thoai thoải trên một vùng quê yên bình đến những ngọn núi cao chót vót, hoang dã của vùng Glen Coe, nhiều khung cảnh quen thuộc đã từng xem trong những bộ phim Braveheart, Rob Roy và cả phim Harry Potter đẹp đến ngỡ ngàng, mặc dù đã đi qua đây nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên An Di đi đến tận sâu bên trong vùng núi này. Giữa không gian bao la rộng lớn là những đỉnh núi cheo leo và những cơn gió thổi lồng lộng.
An Di đắm chìm trong khung cảnh ấy, cô rất muốn lưu giữ lại khoảnh khắc được chiêm ngưỡng vùng núi non hiểm trở kì bí đầy thu hút này, lục tìm di động An Di mới chợt nhớ là nó nằm cùng với hành lí … nhưng mà hành lí không phải vẫn ở nhà của Ngôn Hoa sao? Ơ thế thì đồ đạt của hai người phải làm thế nào?
An Di vô cùng rối bời, rõ ràng lúc đi khỏi nhà thái độ của Ngôn Hoa rất không tốt, cũng chẳng màng tới hành lí, bây giờ đã đi xa như vậy, bảo anh quay lại thì đương nhiên là chuyện không tưởng rồi.
An Di khẽ lay cánh tay đang vòng qua vai mình của Ngôn Hoa, có lẽ là anh nghĩ cô nghịch nên vẫn cứ như vậy mà trò chuyện với người bạn kia. Cuối cùng cũng không chịu ngồi yên phận nữa An Di bực dọc thụi liền mấy cái vào hông Ngôn Hoa, anh cau mày, nhìn cô một cách khó hiểu: “Em làm gì vậy? Sao lại đánh anh?”
“Em là bù nhìn à? Anh không thèm ngó ngàng đến em đã đành, lay anh anh cũng không thèm để tâm đến nên em mới đành phải đánh anh” – An Di dẩu môi.
“Thế thì đại tiểu thư em có chuyện gì muốn nói?” – Ngôn Hoa cúi đầu nhìn An Di.
“Hành lí của chúng ta …” – An Di ngập ngừng.
“Em lo gì chứ, chút nữa anh bảo quản gia mang ra sân bay, ngày mai mới về mà?” – Ngôn Hoa cười khổ.
“Vậy cho em mượn điện thoại của anh” – An Di phụng phịu chìa tay ra trước mặt Ngôn Hoa.
Ngôn Hoa gật đầu lấy điện thoại trong túi ra đưa cho An Di rồi lại tiếp tục vấn đề đang dang dở.
An Di nhận lấy điện thoại mặt mày hớn hở mở máy ảnh ra chụp lại phong cảnh bên đường, vừa hay xe đang chạy rất nhanh, thế là mấy bức ảnh được chụp ra cứ như được dùng hiệu ứng ‘dòng chảy thời gian’ vậy, trông rất nghệ thuật.
“Hai người nói nhiều như vậy không chán sao?” – An Di huých nhẹ vào cánh tay Ngôn Hoa, anh đã phớt lờ cô lâu vậy rồi rốt cục hai người còn muốn nói đến bao giờ? Không biết là nói về chuyện gì nữa, đây là lần đầu tiên cô thấy con người lạnh lùng của anh ‘lắm chuyện’ như vậy.
Nhìn bộ dạng trầm ngâm của An Di thì Ngôn Hoa biết ngay cô đang thắc mắc điều gì, anh ghé đầu bên tai An Di nói khẽ: “Tên Jack, bạn cùng trung học của anh, bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, cuồng màu vàng và là tín đồ của superbike. Anh hỏi thăm cậu ta về một người quen cũ, nhân tiện chút nữa sẽ giới thiệu cho em. Cậu ta chỉ biết một chút tiếng Anh nên ngại không trò chuyện với em, như vậy cũng tốt, để cái tên háo sắc đó không gạ gẫm em được”
Ngôn Hoa dứt lời, Jack nhìn từ kính chiếu hậu vui vẻ nháy mắt với An Di một cái bị anh bắt gặp anh liền giơ tay cuộn thành nắm đắm dí về phía cậu ta mà thị uy.
Không hiểu sao trông anh lúc này đanh đá cứ như một cậu nhóc đang tị nạnh vậy, An Di cảm thấy anh như vậy rất trẻ con nhưng lại rất … đáng yêu.
Ngôn Hoa lúc này không còn trò chuyện nữa, anh ngã người ra ghế, nhắm mắt dưỡng thần. An Di không muốn làm phiền anh thế nên cứ giữ điện thoại của anh mà nghịch, đầu tiên là tra xem số điện thoại của mình trong danh bạ của anh, Alice, An Di, Tiểu Bảo Bối, Tiểu Quỷ, đại tiểu thư … những cái tên và biệt danh anh thường dùng để gọi cô đều không có … Hay là … Hihihihi, An Di cười thầm, lẽ nào còn có cái tên nào đó ngọt ngào hơn hay sao?
‘Heo ngốc’ …
Đọc đến cái tên này An Di liền hụt hẫng như vừa bị hất cho một gáo nước lạnh, mới đây cô còn tưởng bở nữa cơ chứ, đúng là ngốc thật. Cô bực dọc lập tức đổi ngay tên mình trong danh bạ của anh trở thành ‘Bạn gái thông minh, đáng yêu, xinh đẹp, ngoan ngoãn, nhất hệ mặt trời – Di Di’, cái tên trẻ con đến cô cũng không nhịn được mà phụt cười.
Rồi sau đó An Di lại mở album ảnh ra xem mấy tấm hình mình vừa chụp, nào ngờ lại phát hiện ra đồ xấu xa Ngôn Hoa này anh ta giấu rất nhiều ảnh chụp lén cô, đều là những khoảnh khắc cô không tài nào nhớ nổi cũng không hề phát hiện ra mình bị chụp lén, nhưng người này hình như chỉ thích chụp bóng lưng của cô mà thôi, à còn có rất nhiều ảnh trừu tượng nữa, không ngờ anh lại có để tâm đến loại nghệ thuật này.
Mãi mê nghịch điện thoại của Ngôn Hoa, chiến lợi phẩm của An Di chính là biết được anh có một tài khoản blog với cái tên vỏn vẹn một chữ Mặc (默-Trầm lặng), người kín tiếng như anh mà lại dùng blog sao? An Di vô cùng thắc mắc chẳng biết trên đó anh chia sẻ những gì, tiếc là cô lén thử mãi nhưng chẳng thể nào đúng mật khẩu truy cập, tên anh, ngày sinh của anh, ngay cả tên và ngày sinh của cô cũng đã thử qua cả rồi nhưng vẫn không được, bỗng dưng An Di lại có chút cảm giác gì đó thật bí hiểm ở đây khiến cô không khỏi tò mò, thế là đành mặt dày quay sang hỏi Ngôn Hoa.
“Ngôn Hoa” – Cô gọi.
“Ừ” – Anh đáp, mắt vẫn nhắm hờ.
“Anh dùng blog à?” – An Di thăm dò.
“Ừ”
“Thế sao trước giờ em không biết nhỉ?” – An Di giả vờ hỏi như vậy nhưng thực chất cô chính là muốn biết vì sao anh dùng blog lại không theo dõi cô.
“Blog của em là Tiểu thái dương (小太阳) ” – Tiểu thái dương, mặt trời nhỏ với ước mơ nhỏ, dùng ánh sáng của mình soi rọi và sửi ấm cho vạn vật.
“Anh biết” – Ngôn Hoa thờ ơ trả lời.
An Di cau có, anh biết, biết mà trước giờ chưa từng nói với cô, cũng chẳng buồn theo dõi cô, đã hỏi đến thế mà anh vẫn chưa hiểu ý của cô sao? Đáng ghét thật …
“Anh … Em chỉ theo dõi người nhà và bạn bè thôi, cũng chẳng mấy khi đăng bài” – An Di lại tiếp tục vòng vo.
“Ừ”
An Di hậm hực: “Còn anh?”
“Không theo dõi ai cả, mỗi ngày đăng một bài” – Ngôn Hoa hé mắt nhìn An Di, vẻ mặt như vừa muốn cười vừa như đang kiềm nén.
“Cũng phải thôi, anh thì hẳn chẳng thể có bạn bè nhiều huống hồ gì lại là bạn ảo” – An Di ậm ừ, hoá ra chức năng theo dõi này đối với anh cũng là dư thừa rồi, ngạo mạn như anh thì cần gì phải quan tâm đến người khác cơ chứ.
An Di mất hứng, vùi chiếc điện thoại vào tay Ngôn Hoa trả lại anh rồi quay mặt đi.
Ngôn Hoa nhìn bộ dạng ấm ức của An Di cuối cùng cũng bật cười thành tiếng: “Này, dỗi à?”
“Ai thèm dỗi cơ?”
“Thế thì quay sang đây” – Ngôn Hoa kéo tay An Di.
“Không muốn” – An Di vùng ra.
“Này” – Ngôn Hoa vẫn không buông. Sau khi kéo An Di tựa vào người mình anh đưa điện thoại đến trước mặt cô.
“Muốn biết mật khẩu đúng không?” – Ngôn Hoa nháy mắt.
“Không thèm” – Đợi em lấy được điện thoại của mình thì không cần biết anh đăng lên những thứ gì trên blog, em đều sẽ vào quậy phá cho xem, thực muốn biết cảm giác của một anti-fan, đáng ghét đáng ghét.
“Blog của em là Mặt trời nhỏ?” – Ngôn Hoa mỉm cười đầy ẩn ý.
An Di gật đầu.
Ngôn Hoa cúi thấp đầu: “Ừ. Mặt trời nhỏ”
Mặt trời nhỏ cái gì mà mặt trời nhỏ chứ? Anh chỉ giỏi lảng đi chuyện khác …
“Ơ …” – An Di bỗng ngờ ngợ ra được điều gì, cô hí hửng: “Là Mặt trời nhỏ?”
Đến lượt Ngôn Hoa gật đầu.
Thì ra là vậy, ai lại đi lấy tên tài khoản người khác làm mật khẩu của mình chứ, đúng là chỉ có Ngôn Hoa anh thôi.
“Thế bây giờ có muốn mượn lại điện thoại không?” – Ngôn Hoa ác ý cố tình huơ huơ điện thoại trước mặt An Di.
“Muốn, mau cho em mượn lại” – An Di với tay bắt lấy.
Ngôn Hoa đưa điện thoại xong liền véo má An Di mắng yêu: “Tiểu quỷ”
An Di mừng thầm nhận lấy điện thoại, thế nhưng chưa kịp vui lâu thì chấn rung của điện thoại lại làm cho cô từ trạng thái đang phấn khích chuyển sang giật cả mình, người gọi tới là … là ba của cô.
“An tiên sinh … đã lâu” – Ngôn Hoa cất giọng trầm trầm, bàn tay đan vào trong làn tóc An Di khẽ xoa xoa vuốt vuốt.
“Thật ngại quá, đành mượn bảo bối của ông đến ngày mai vậy, đưa cô ấy đi hóng gió một chút … Ông đừng lo, đại tiểu thư ngốc nghếch của ông ấy à … ?”
An Di ngước mặt, suýt thì cụng trúng vào cằm Ngôn Hoa.
Anh lại nói: “Ngốc như thế này nếu tôi muốn lừa đi thì đã lừa đi từ lâu rồi còn đợi ông phải đích thân gọi đến tìm hay sao? Tóm lại không có việc gì thì tạm biệt.”
“Ơ … Khoan đã” – An Di vội chen vào.
“Ngắt máy rồi, hình như anh không có nói sai điều gì chứ ?” – Ngôn Hoa mím môi.
“Đúng vậy, anh thì nói sai cái gì được ?” – Uổng phí IQ thiên tài của anh, một chút EQ bù lại để cân xứng anh cũng chẳng có. Đã biết rõ là ba em không hài lòng về mình thế mà vẫn ương ngạnh đối kháng. “Anh lấy lòng ba em một chút thì chết à?”
“Vì sao anh phải lấy lòng? Vốn dĩ việc đó không cần thiết” – Ngôn Hoa ngạo nghễ.
An Di rầu rĩ: “Anh có nghĩ đến cảm nhận của em không? Một bên là người thân của em, một bên là người em yêu, anh muốn em phải làm sao đây?”
Ngôn Hoa yên lặng một lúc, không khí trong xe chùn xuống, anh bạn người Pháp thấy lạ bèn nương theo kính chiếu hậu quan sát phía sau.
Ngôn Hoa hắng giọng, nắm lấy tay An Di: “Ngốc, không cần phải lấy lòng, con người anh sẽ chứng minh tất cả. Không được nghĩ nhiều nữa, hôm nay đưa em đi chơi, không cho phép em dỗi … Em nhìn xem, bây giờ anh đang lấy lòng em đây, được chưa?”
An Di dẫu môi làm ngơ nhưng trái tim thì đang chìm trong hủ mật ngọt ngào.
Ở phía trước Jack lại lên tiếng, lần này anh ta nói một câu tiếng Anh rất rành rọt và rõ ràng: “Ai đó hãy nói là tôi không nằm mơ đi, đây là Sam mà tôi từng biết hay sao? Thay đổi rồi, cả người thay đổi rồi. Nói nhiều, cười nhiều, mặt cũng dày thêm mấy phần rồi. Đúng là ma lực của tình yêu.”
An Di nghe xong mặt đỏ bừng còn Ngôn Hoa thì thẳng tay ném chiếc gối tựa lưng về phía trước.
An Di chợt nghĩ hình như câu nói này nghe có hơi quen tai thì phải, hình như … hình như lúc cô bắt đầu cảm nhận được mình đã yêu Ngôn Hoa thì Gia Ân cũng đã từng nói với cô câu này. “Thay đổi rồi, cả người thay đổi rồi” – Đúng vậy, khi yêu, con người ta sẽ thay đổi.
…
“Đến rồi, đến nơi rồi” – Jack reo lên vui vẻ.
____________________
*2300 chữ, bà con cô bác bớt nóng, hổm rài nhà em bị hư mạng nên Post bài không có được, hôm nay ráng đánh xong một chương nữa trả nợ mọi người nha, lịch đăng bài từ tuần sau sẽ là T5,T7, mấy ngày khác thì tuỳ có rãnh hay không. Khi nào có lịch kiểm tra HKII thì thông báo tiếp. Từ giờ đến đại kết cục của truyện chắc cũng không xa (đó là nghĩ thôi chứ thực sự thì đánh chữ ra nó nhiều lắm).
|
Chương 80: THUỶ QUÁI HỒ LOCH NESS Hai người dừng lại ngắm hoàng hôn cạnh hồ Loch Ness, An Di ngây ngô hỏi Ngôn Hoa rằng anh có tin lời đồn đại về con thuỷ quái Nessie hay không anh chỉ cười trừ bảo rằng cô rất ngốc, ánh tịch dương đỏ thẫm phủ xuống mọi cảnh vật. Trời dần vào đêm, xung quanh trở nên lạnh hơn, An Di rúc mình trong vòng tay Ngôn Hoa.
_____
Nằm ở giữa thung lũng Glen Coe vắng vẻ, nơi đã từng xảy ra vụ thảm sát của gia tộc MacDonald dưới bàn tay độc ác của Campbells nổi tiếng vào năm 1692 nhưng đây là một trong số những nơi có phong cảnh đẹp đến mức ám ảnh nhất ở Vương Quốc Anh.
Trước mặt An Di là một nhà nghỉ bằng gỗ cỡ nhỏ cũ kĩ nằm chơ vơ ôm lấy vách núi, quan cảnh hoang dã mang nhiều nét hư ảo với những ngọn núi cao chót vót dài hàng dặm. Nơi đây thật sự gây ấn tượng rất mạnh mẽ với An Di, cô như đang được chứng kiến những gì hoang dã nhất, sơ khai nhất trên thế giới ở đây. Căn nhà nghỉ hiện ra trong làn sương chiều huyền ảo mà kì bí, ánh đèn vàng hắt ra từ ô cửa sổ dường như đang sửi ấm cho cảnh vật lạnh lẽo hoang vu.
Jack đi trước vào trong, Ngôn Hoa thấy An Di vẫn ngẩn người đứng nhìn ngang ngó dọc thì nắm tay cô, anh hỏi: “Sao thế?”
“Ở đây cũng có nhà nghỉ sao? Nơi hoang vu này …” – An Di lắp bắp.
Ngôn Hoa cười đáp: “Ừ, nó đã ở đây từ rất lâu rồi, thỉnh thoảng sẽ có khách vãn cảnh ghé lại, đa số chỉ có những người thích phượt môtô biết đến nơi này thôi.”
“Thế làm sao mà anh biết?” – An Di thắc mắc.
“Em đoán xem?”
“Lẽ nào anh cũng thích sao?” – An Di nhìn Ngôn Hoa, tỏ vẻ khó tin.
“Không thích, chỉ là trong một khoảng thời gian sốc nổi của tuổi trẻ thôi.” – Ngôn Hoa kéo tay An Di: “Còn đứng đây làm gì? Định không vào ư?”
An Di lắc đầu, đi theo Ngôn Hoa vào trong.
Một mùi gỗ âm ẩm cổ kính sộc vào mũi, không gian trở nên ấm ám hơn bởi chiếc lò sửi đang cháy rừng rực lửa đỏ, nhất thời chưa quen với không khí này, An Di chậm rãi điều hoà nhịp thở, Ngôn Hoa cười xoà xoa xoa đầu cô rồi chậm rãi đi đến quầy lễ tân trống rỗng, An Di đảo mắt một lượt không tìm thấy một bóng người nào cả ngoài cô và anh, anh chàng Jack cũng biến đi đâu mất, chợt có chút cảm giác sợ sệt, An Di phóng đến sau lưng Ngôn Hoa, níu lấy cánh tay anh.
Ngôn Hoa khựng lại, hình như anh vừa nhìn thấy gì đó, đằng sau chiếc bàn ở quầy rượu một cô nhóc năm sáu tuổi cười khì khì phóng ra ôm chầm lấy anh như đã nấp sẵn ở đó để đợi anh vậy.
“Sam ~~~” – Cô bé nũng nịu gọi.
Một cô bé tóc nâu xoã dài, gương mặt mũm mỉm đáng yêu, chiếc váy công chúa in hình kẹo lollipop nhí nhảnh rất dễ thương.
Ngôn Hoa dang tay bế cô bé lên, anh tươi cười véo lấy véo để vào đôi má phụng phịu ấy và hỏi: “Nina của chú đã lớn ngần này rồi sao? Càng lúc càng xinh nhỉ? Cho chú thơm cái nào” – Nói rồi anh đặt lên trán cô bé một nụ hôn đầy cưng chiều, và lại hỏi: “Bà đâu rồi?”
Cô bé kháu khỉnh trả lời: “Bà biết chú đến nên đang bận trong bếp làm thức ăn đãi chú. Sam à, Nina nhớ chú quá đi mất”
“Ừ, chú cũng nhớ Nina” – Ngôn Hoa lại cười.
“Trước giờ chỉ thấy cậu ta dịu dàng được với mỗi cô bé, à không, bây giờ còn có em nữa, cô nàng xinh đẹp” – Giọng nói của Jack từ sau truyền đến, anh ta bỗng dưng lù lù xuất hiện khiến cho An Di giật nảy mình. Rõ là nói tiếng Anh rất chuẩn thế mà bảo anh ta chỉ biết một chút tiếng Anh thôi sao?
“Em bao nhiêu tuổi nhỉ?” – Jack hỏi.
An Di định trả lời liền nhìn thấy Ngôn Hoa đang trừng mắt với Jack nên lại thôi. Anh bỏ cô bé xuống, kéo An Di đi xuyên qua quầy rượu nhỏ vào trong gian bếp, ánh đèn mờ heo hắt, mùi thức ăn thơm phức quyện cùng mùi phô mai tươi mới, một bà lão dáng người nhỏ nhắn phúc hậu đang luôn tay trở thức ăn trên bếp.
Ngôn Hoa khẽ bước đến gần định tiện tay giúp xem nồi soup trên bếp liền bị bà lão phát hiện ra ngay, bà quay lại xúc động ôm lấy Ngôn Hoa và luôn miệng gọi tên anh. “Sam, Sam, Sam … hơn hai năm rồi rốt cục cũng nhớ đến bà già này, cậu quay lại rồi”
“Quay lại rồi, đã thấy nhớ đồ ăn bà làm rồi” – Ngôn Hoa đáp.
Bà lão nhìn thấy An Di, ghé bên tai Ngôn Hoa thì thầm: “Rất xinh đẹp”
Ngôn Hoa cong khoé môi, ánh mắt ngập tràn ý cười: “Đúng vậy, rất xinh đẹp, bà có ưng không? Làm cháu dâu của bà được rồi chứ?”
“Được được, ta rất thích” – Bà lão gật gù.
An Di thoáng chốc đã đỏ mặt, tự dưng lại liên tưởng đến tình huống bây giờ giống như … đi gặp trưởng bối. Hai người yêu nhau, anh dẫn cô về ra mắt, gia đình anh ưng thuận rồi hai người sẽ kết hôn, thế là họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, một kết thúc viên mãn.
“Này, nghĩ gì thế?” – Ngôn Hoa bẹo má An Di khiến cô bừng tỉnh mộng. “Lại đây” – anh ngoắc tay gọi.
“Chào bà, cháu tên là Alice ạ!” – An Di lễ phép gật đầu.
“Ừ, cháu thật là ngoan, hai đứa ra ngoài đợi nhé, bà làm bữa tối cũng sắp xong rồi”
“Vậy cháu đưa cô ấy đi *trải nghiệm* một lúc” – Ngôn Hoa nháy mắt với bà lão.
“Trời sắp tối rồi đừng đi xa quá đấy, cẩn thận nhé. À, bảo bối của cháu thằng nhóc Jack vẫn giữ gìn rất kĩ lưỡng lắm” – Bà lão nháy mắt đáp lại Ngôn Hoa.
Ngôn Hoa lại dẫn cô đi ra phía sau căn nhà nghỉ, chỗ gara để xe có một căn phòng nhỏ, cánh cửa cũ kĩ được mở ra vang tiếng kẽo kẹt. Đèn vừa được bật sáng đập vào mắt An Di là một chiếc môtô thể thao màu đen bóng loáng. Ngôn Hoa cẩn thận bước đến mở tấm nhựa trong suốt phủ lên chiếc xe ra, nhìn ngắm từ đầu đến cuối một lượt rồi cất giọng gọi Jack.
Jack nhanh chóng trờ tới mang chìa khoá đưa cho Ngôn Hoa.
Ngôn Hoa chau mày: “Hai vết xước này …?”
“Thật ngại quá, tháng trước đem đi bảo trì giúp cậu, sẵn tiện làm một chuyến, không cẩn thận làm xước một chút” – Jack ái ngại gãi đầu.
“Cậu được lắm” – Ngôn Hoa giật lấy chìa khoá trong tay Jack, leo lên xe, đội chiếc mũ bảo hiểm to đùng vào và khởi động máy.
Vẫn sơ mi trắng, vẫn phong độ ngời ngời nhưng giờ phút này trông anh lại thêm mấy phần bụi bặm mang chất của một tay chơi thứ thiệt. Jack đưa cho An Di một chiếc mũ bảo hiểm rồi ra hiệu bảo cô leo lên xe.
An Di có chút ngập ngừng, mặt trời đã sắp xuống núi rồi anh còn muốn đi sao, ở đây hoàn toàn không có đèn đường, địa hình lại hiểm trở …
Ngôn Hoa rồ ga ý muốn hối thúc. An Di bấm bụng nén sợ leo lên xe, Jack giơ ngón tay cái về phía cô, tươi cười bảo: “Một đôi hoàn hảo”
…
Chiếc mô tô tăng tốc chạy vùn vụt trên con đèo vắng, gió lạnh buốt bay thổi làn tóc An Di, bóng dáng những ngọn núi thấp thoáng ẩn hiện, đến những khu đồi nằm bên nhau cuồn cuộn ôm lấy vách núi, mang một vẻ đẹp hoang sơ của vùng đồng hoang gồ ghề hoang dã và những cánh đồng hoang đầy những cây bụi kề bên những tường đá sừng sững, cảnh vật cứ thế như cuốn phim chiếu nhanh lướt qua trước mắt An Di. Một cảm giác rất thỏa mãn, rất vui vẻ, được hoà mình vào trong cuộn gió, sự yếu đuối sợ sệt và những nỗi niềm phiền muộn cũng theo đó mà vụt biến.
Thì ra đây chính là cảm giác mà tốc độ khiến cho con người ta mù quáng, phút chốc có thể quên đi bản thân, quên đi cuộc sống. Bây giờ thì An Di cô đã biết rồi, biết vì sao anh lại thích tốc độ như thế.
Một chút bốc đồng, một chút đơn độc, nhưng có như thế thì người khác mới không đuổi kịp mình, không nhìn thấy mình, không biết mình là ai. Bản thân có thể tự do tự tại thể hiện nội tâm chân thật nhất, khát vọng nguyên thuỷ nhất.
Ngôn Hoa càng tăng tốc, hai cánh tay nhỏ từ phía sau càng siết chặt lấy anh hơn, trái tim chìm đắm trong hạnh phúc lớn lao mà đơn giản trong khoảnh khắc này.
Hai người dừng lại ngắm hoàng hôn cạnh hồ Loch Ness, An Di ngây ngô hỏi Ngôn Hoa rằng anh có tin lời đồn đại về con thuỷ quái Nessie hay không anh chỉ cười trừ bảo rằng cô rất ngốc, ánh tịch dương đỏ thẫm phủ xuống mọi cảnh vật. Trời dần vào đêm, xung quanh trở nên lạnh hơn, An Di rúc mình trong vòng tay Ngôn Hoa.
An Di được Ngôn Hoa ôm trong lòng, ngước mặt lên liền nhìn thấy ngũ quan anh tuấn hoàn mỹ tựa như tượng khắc mà Thượng đế đã ban tặng cho người đàn ông của cô, chiếc cằm thon gọn nhẵn nhụi hình như có thêm và sợi râu lún phún mới mọc, đôi môi mỏng đầy quyến rũ kia ma mị thu hút cô, An Di động lòng, nhón gót định hôn anh nhưng chiều cao của cô so với anh thì còn thiếu một chút, thế là hôn chụt một phát lên yết hầu của Ngôn Hoa.
Ngôn Hoa cũng vô thức giật mình, cúi nhìn An Di, khoé môi giật giật không nói nên lời.
An Di xấu hổ chỉ biết cười hìhì.
Ngôn Hoa nao nao, trái tim đột nhiên len lỏi một cảm xúc khó tả, anh nói giọng khàn khàn: “Này đồ ngốc, em có biết hôn yết hầu của đàn ông là hành động khiêu khích dục vọng của họ không?”
An Di trố mắt, biểu cảm vô tội vạ: “Em … em muốn hôn môi cơ. Ai bảo anh cao thế làm gì?”
Ngôn Hoa nhếch mép cười, xấu xa nhìn vào cánh môi anh đào của An Di, thấp giọng: “Bất kể là em hôn ở đâu … cũng đều khiêu khích dục vọng của anh cả, biết không?”
“Em … không …”
An Di chưa kịp trả lời, làn môi lạnh giá của Ngôn Hoa đã đáp xuống, chìm đắm trong hơi thở ấm áp của cô.
…
Lúc Ngôn Hoa và An Di quay trở lại nhà nghỉ trời đã tối hẳn, cả một vùng hoang vắng chỉ tồn tại ánh đèn duy nhất từ trong ô cửa nhỏ hắt ra, trong nhà xe rỗng tuếch bỗng đâu xuất hiện năm sáu chiếc ôtô mới coóng, hình như là lúc hai người đi đã có thêm một tốp khách đi phượt mới đến. Bên trong ồn ào náo nhiệt hẳn lên.
Vào trong, An Di để ý thấy nhóm khách có khoảng mười người, họ đều đang ngồi quây quần ở quầy rượu, đa số là những thanh niên trẻ ăn bận rất thời thượng, quần da, áo jacket đều d6ẽ dàng nhìn ra là hàng hiệu, hai cô gái ngồi ở góc trong cùng, thân hình có thể được coi là vô cùng “bốc lửa”, trang phục trên người lại có phần khiêu gợi, anh chàng Jack thì rất nhiệt tình chiêu đãi họ.
Vừa nãy khi Ngôn Hoa vừa bước vào An Di nhìn thấy một trong hai cô gái đó, cụ thể là cô gái với mái tóc nhuộm màu đỏ rượu, cô ấy di chuyển ánh mắt lướt qua An Di một lượt rồi … nháy mắt với Ngôn Hoa, cô có thể xem đây là hành động “gạ gẫm” người đàn ông của cô hay không?
Nếu xét về ngoại hình thì … An Di thở dài nhìn xuống ngực mình rồi nhìn người phụ nữ kia, miệng lẩm bẩm: “Chắc chắn không bì được”
“Cái gì mà không bì được?” – Ngôn Hoa cất giọng hỏi.
“Hả? Ơ … không có gì” – An Di xấu hổ lẩn tránh ánh mắt của Ngôn Hoa.
Jack nương theo ánh mắt người phụ nữ đối diện, bây giờ mới trông thấy hai người đã về, anh ta nâng ly rượu trên tay về phía Ngôn Hoa nhưng lại bị anh làm lơ. Anh dắt cô trở lại gian bếp khi nãy, cô bé Nina đáng yêu đang bận giúp bà trang trí đĩa thức ăn trên bàn, bởi vì chiếc bàn hơi cao cho nên cô bé phải kiễng chân, bàn tay nhỏ đang tỉ mỉ xếp cà chua bi thành hình trái tim vòng xung quanh một lát thịt bỏ lò trông vô cùng ngon mắt.
Ngôn Hoa bước đến bế bổng cô bé lên: “Để chú giúp cháu”
An Di cũng vui vẻ đi đến bên cạnh bà cụ giúp bà bày bát đĩa ra, nhân tiện thì thầm nói nhỏ với bà cụ: “Anh ấy trông rất thích trẻ con bà nhỉ?” – Cô bỗng nhớ đến cậu nhóc Tom kháu khỉnh, anh cũng rất cưng chiều cậu chàng nghịch ngợm ấy còn gì.
Bà cụ cười hiền từ đáp lại: “Ừ, trông cậu ấy lạnh lùng cao ngạo như thế nhưng thực chất lại là một người đàn ông rất dịu dàng và ngọt ngào, là kiểu người *ngoài lạnh trong nóng*, là một nam nhân tốt, bé con, cháu hãy trân trọng tình cảm của cậu ấy, bà thấy được sự chân thành mà cậu ấy dành cho cháu”
“Vâng ạ” – An Di cụp mắt, sao cô lại không biết điều này cơ chứ, sự lạnh lùng của anh, sự dịu dàng của anh, cả tình cảm sâu đậm mà anh dành cho cô.
“Thôi được rồi, hai đứa đi tắm rửa trước đi rồi ra dùng bữa … à bà quên nói nữa, hôm nay lại có khách rồi, chỉ còn một phòng đơn mà trước đây Sam hay dùng thôi, hai đứa dùng tạm nhé?”
Ngôn Hoa xua tay: “Không sao đâu, có là được rồi”
_________
*2500 chữ, còn một chương, edit sắp xong !!! Đền bù thiệt hại !!!
|
Chương 81: MẶC “Sâu thẳm trong trái tim không thể nào lấp đầy một mối duyên .
Chính là em.”
______
Đi hết dãy hành lang nhỏ hẹp không có lấy một ánh đèn, đến căn phòng cuối cùng nằm tách biệt khỏi những căn phòng khác, Ngôn Hoa tra chìa khoá vào ổ, cánh cửa cũ kĩ lại phát ra âm thanh kẽo kẹt quen thuộc, hình như bất kì cánh cửa nào ở đây cũng đều phát ra âm thanh này, có thể hình dung ra nơi này đã tồn tại từ rất lâu rồi, thế nhưng nhờ được chăm chút vào bảo dưỡng kĩ lưỡng cho nên mọi thứ đều trông rất ngăn nắp, sạch sẽ.
An Di nghe thấy tiếng mở công tắc đèn, nhưng mãi một lúc ánh sáng nhàn nhạt mới vụt lên.
“Ở đây xa khu dân cư, không được cung cấp điện độc lập cho nên điện thế rất yếu, thỉnh thoảng còn bị mất điện cục bộ” – Ngôn Hoa nhìn quanh một lượt.
An Di có vẻ mệt mỏi, nhìn thấy chiếc giường nhỏ trong góc tường liền nhào tới, nghịch ngợm nhảy lên đó, cô còn vui vẻ nhún nhún vài cái, Ngôn Hoa chậm rãi bước đến cửa sổ, vén cái màn bằng vải thô màu trắng lên, anh thản nhiên nói: “Đồ đạc ở đây đa số đều đã rất cũ, nếu như em không sợ chút nữa chân giường bị gãy thì có thể tiếp tục chơi như vậy”
An Di khựng lại, ánh mắt cứng đờ, chỉ sợ mình vừa cử động thêm cái nữa liền nghe một tiếng *rầm*: “Sao anh không nói sớm một chút?”
Ngôn Hoa nhịn cười: “Làm sao anh biết em lại thích cái trò trẻ con đó? Mau đi tắm rồi ra ăn tối nữa”
Miền Bắc nước Anh, vào tháng một của mùa Đông này đây, ban đêm nhiệt độ sẽ xuống rất thấp, đôi khi sẽ có tuyết rơi bất chợt, lúc này có thể nhìn thấy vài bông hoa tuyết nhỏ, nương theo ánh sáng leo loét từ khung cửa sổ, chầm chậm rơi xuống. Ngôn Hoa trầm mặc ngắm nhìn khung cảnh tối đen như mực bên ngoài, trong phòng bỗng chốc chẳng còn một chút động tĩnh, anh ngoái đầu lại, An Di ngồi trên giường ngơ ngơ ngác ngác nhìn anh đăm đăm.
“Sao còn chưa đi tắm?” – Anh hỏi.
An Di mấp máy môi: “Không … không có quần áo, hành lí đều ở nhà anh cả”
Ngôn Hoa nhíu mày, giọng nói ôn hoà: “Thế định không tắm luôn à?”
An Di cau có: “Người em bẩn chết đi được … không tắm sẽ không thể ngủ” – An Di thầm nghĩ. À .. thật ra thì em mắc bệnh cuồng sạch sẽ, chẳng phải anh cũng vậy thôi sao?
“Vậy thì mau đi tắm đi” – Ngôn Hoa hất cằm.
“Quần áo thì sao? Anh định đi hỏi mượn à? Của Nina và bà cụ thì chắc chắn không được rồi, lẽ nào … là Jack à?” – An Di liếc nhìn Ngôn Hoa.
“Anh không có ý định dùng đồ của người khác càng không bao giờ để người con gái của mình mặc đồ của tên đàn ông khác” – Ngôn Hoa đáp chắc nịch, trong ánh mắt ẩn chứa một sự ngạo mạn lạnh lùng.
“Thế làm sao …?”
“Khi trước anh từng ở đây một thời gian, vẫn còn một ít quần áo, em vào tắm đi, anh đi lấy”
An Di thở hơi ra, đồ đáng ghét này không chịu nói sớm cho cô biết, cô còn sợ là hôm nay phải như vậy mà đi ngủ, thật sự chưa từng nghĩ đến huống chi là làm.
An Di bước vào phòng tắm, cánh cửa gỗ khó khăn lắm mới đóng lại được, trước hết là bới cao tóc lên, sau đó ngắm nghía hệ thống làm ấm nước cũ kĩ, trong đầu chỉ thầm mong nó đừng có bị hỏng nếu không thì phải tắm nước lạnh trong thời tiết này, cô sẽ chết vì lạnh mất.
Ngôn Hoa trở lại phòng, nghĩ rằng An Di cũng sắp tắm xong cho nên anh cầm lấy chiếc khăn bông cùng bộ quần áo mang đến để trên chiếc bàn cạnh phòng tắm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh của An Di, cửa phòng tắm bật mở, cô cuống cuồng xông thẳng ra, nhìn thấy Ngôn Hoa liền rúc vào trong người anh, tay chân quắp chặt lấy anh không buông, luôn miệng hét: “Nhện, rất nhiều nhện”
Ngôn Hoa ngẩn người, nếu không phải phía sau có chiếc bàn nhỏ chắn lại thì anh cũng mất thăng bằng mà ngã ra rồi, không phải vì anh không trụ vững, mà … chính vì thân hình nõn nà không chút che đậy của An Di khiến cho anh không trụ vững.
Toàn thân An Di mềm nhũn, nếu như không phải có bàn tay to lớn của Ngôn Hoa đỡ lấy thì An Di đã sớm ngất ra đấy rồi, cô sợ nhất là côn trùng, vừa rồi không chỉ nhìn thấy một con nhện, mà là cả một ổ lút nhút đầy những nhện lớn, nhện nhỏ ở trên trần nhà. Chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bỏ chạy ra đây thôi.
Ngôn Hoa cảm thấy cổ họng khô khốc, toàn thân bị An Di làm cho ướt sũng, anh có thể cảm nhận được giữa họ chỉ cách nhau một lớp vải áo sơ mi mỏng manh như cánh ve, lúc này nó còn bị ướt khiến cho khuôn ngực trần trụi của anh áp sát vào nơi đẫy đà mềm mại của An Di.
Ngôn Hoa khó khăn thở dốc, yết hầu không ngừng di chuyển lên xuống, trong thời khắc này đầu óc anh mụ mị chẳng thể suy nghĩ được gì cả, nghe tiếng An Di thút thít anh mới vội vã, với tay ra sau tìm chiếc khăn bông, quấn lấy người An Di lại, anh nén giọng, bởi vì vừa trải qua một trận thử thách kìm nén lí trí cho nên giọng nói dần trở nên khàn khàn, bàn tay ân cần lau đi giọt nước mắt vương trên gò má ửng hồng của An Di.
“Đừng khóc, em đừng khóc mà, không sao cả, có anh đây” – Ngôn Hoa nhấc tay bế An Di đến ngồi trên giường, anh lo lắng hỏi: “Sao vậy, sao lại sợ đến như vậy?”
An Di được an ủi càng thêm uỷ mị, cô lắc đầu, nước mắt lăn dài nhớ về khi bé cùng đi cắm trại với gia đình bị côn trùng đốt, kết quả là vừa sốt vừa nôn mửa đến mấy ngày mấy đêm, nghĩ lại còn thấy rùng mình hoảng sợ.
“Được rồi, được rồi, mặc quần áo vào kẻo lạnh. Đừng khóc nữa để anh đi xem thế nào” – Ngôn Hoa vuốt ve gò má An Di trấn an cô.
An Di nấc nghẹn: “Anh … hic … đừng … hic … đi … trông ghê lắm … hic”
Ngôn Hoa không có cách nào nhẫn tâm quay đi, nhìn thấy An Di khóc thút thít như cô gái nhỏ khiến trái tim anh co thắt không ngừng.
Anh quay lại, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm An Di vào lòng, bàn tay dịu dàng xoa xoa tấm lưng trần mịn màng của cô: “Ngoan, đừng khóc nữa có được không, nhìn em thế này anh trong lòng không dễ chịu chút nào, ngoan”
Qua một lúc, An Di dần bình tĩnh trở lại, cũng đã thôi sợ rồi, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, bởi vì … chưa mặc quần áo, mỗi chiếc khăn bông quấn quanh người làm sao mà ngăn hết được cái lạnh của thời tiết bây giờ. Nhưng nhớ lại cảnh tượng vừa nãy không thể tránh khỏi ngượng ngùng. Đành mặt dày khẽ đẩy Ngôn Hoa một chút, cất giọng lí nhí: “Em lạnh … Muốn mặc quần áo”
Ngôn Hoa nhún vai sau đó lặng lẽ đi đến chiếc bàn nhỏ mang quần áo đến cho An Di rồi âm thầm đi vào trong phòng tắm, vừa là để xem thứ quái gì quỷ vừa khiến cho An Di hoảng loạn đến thế vừa là để tránh mặt cho cô mặc quần áo.
Một ổ nhện to nằm trên trần nhà phía sát góc tường, Ngôn Hoa nhìn quanh, tìm thấy một mảnh vải nhỏ vắt trên ống nước bèn cầm lấy nó, cuộn tròn lại rồi rướn người một cái, thân hình cao lớn dễ dàng chạm đến được trần nhà, anh nhét mảnh vải vào miệng của cái ổ nhện. Tạm thời không cho chúng mày ra ngoài, coi như trừng phạt vừa rồi dám làm cho tiểu bảo bối của tao khóc.
Xong rồi nhìn lại quần áo ướt mèm của mình Ngôn Hoa cười tự giễu, nhớ lại cảm giác kích thích tột cùng khi cơ thể thiếu nữ khiêu gợi của An Di không chút che đậy dán vào cơ thể anh, không thể trách anh đột nhiên lại nổi thú tính với cô, chính anh cũng không cách nào điều khiển được tiểu ác ma trong lòng mình, đây chỉ là phản ứng sinh lí bình thường của đàn ông thôi, Ngôn Hoa tự điều chỉnh suy nghĩ của mình nhưng không tài nào xoá được hình ảnh cơ thể quyến rũ của An Di.
Bên cạnh trước giờ không thiếu gì phụ nữ theo đuổi anh, chưa kể trong khoảng thời gian chơi bời lêu lổng của anh, họ không tiết thể diện tự mình dâng hiến, thế nhưng anh chưa từng động lòng, chưa từng để mắt đến họ, cũng chưa từng có ý niệm muốn chiếm hữu hay chinh đoạt, đối với họ cũng chưa từng nảy sinh một chút dục vọng nào.
Nhưng đối với An Di thì hoàn toàn khác, cô là người con gái anh dùng cả trái tim và con người chân thật nhất để yêu thương, anh đối với cô vạn lần chỉ muốn dành sự tốt đẹp nhất, chỉ muốn trân trọng cô như bảo vật mà cất giữ, bảo vệ. Chưa đến thời điểm thích hợp anh nhất định sẽ không làm xằng làm bậy. Nhưng anh cũng đã phải đấu tranh tâm lí rất nhiều, mỗi lần nhìn thấy An Di dịu dàng như nước ở bên cạnh mình, anh đều như con thú hoang đói khát muốn đem cô một mạch nuốt chửng vào bụng, muốn chiếm hữu cô, dục vọng nguyên thuỷ nhất vì cô mà thắp lên ngọn lửa hừng hực hết lần này đến lần khác.
Ngôn Hoa cởi phăng chiếc áo sơ mi ướt sũng trên người ra, cảm giác căng tức nơi bụng dưới khiến anh bất lực nhăn nhó, chỉ nghĩ về An Di thôi cũng đã khiến anh trở nên thế này rồi sao? Lúc này tắm nước lạnh chính là phương pháp dập lửa tốt nhất, Ngôn Hoa thở dài nặng nề …
An Di mặc quần áo xong một lúc lâu vẫn chưa thấy Ngôn Hoa trở ra, có chút lo lắng bất an, cô từ từ đi đến trước phòng tắm, không biết anh giải quyết lũ nhện kia sao mà lại lâu thế, khẽ đẩy cánh cửa ra ghé mắt nhìn.
Một giây … hai giây … ba giây, An Di đứng ngây ra như trời trồng. Thân thể cao to với cơ bắp cuồn cuộn, từng đường nét rắn rỏi vô cùng quyến rũ của người đàn ông bị thu hết vào tầm mắt An Di, suýt nữa thì cô buột miệng thốt lên mất rồi, vô cùng hoàn mỹ, vô cùng cuốn hút, làn da bóng loáng mìn mịn lại còn trắng hồng, trên người anh chỉ còn duy nhất một chiếc quần boxer bó hiệu Armani trễ xuống quá hông, chỗ được che chắn cuối cùng ngạo nghễ hiên ngang đập vào mắt An Di khiến cô ngượng đến chín mặt, hai má đỏ bừng bừng chỉ biết vội vội vàng vàng quay đi, đóng kịt cánh cửa gỗ lại, chạy một mạch lên giường, vùi mặt vào gối khóc không thành tiếng.
“Chết rồi, chỗ không thể nhìn cũng đã nhìn rồi. Chết chắc rồi, chết chắc rồi.” – An Di bị nơi cấm địa kiêu ngạo của người đàn ông kia doạ cho thất thần rồi.
Ở trong phòng tắm Ngôn Hoa ôm đầu thở dài, anh không biết mình bị gì nữa, vừa rồi chỉ còn một khắc nữa anh đã cởi phăng mảnh vải cuối cùng trên người rồi, An Di đột nhiên xuất hiện khiến anh như đứa trẻ nhỏ làm việc gì sai trái, cả người nóng bừng, tim đập loạn xạ, nhất thời chỉ có thể đứng đờ ra đó mặc cho cô nhìn đến ngượng mà chạy khỏi.
Ngôn Hoa à Ngôn Hoa, mày thực sự điên rồi !!!
Ngôn Hoa tắm xong rồi mới chợt nhớ rằng quần áo của vẫn còn ở trên giường, cuối cùng cũng phải gọi An Di mang đến cho mình.
An Di thất thần mang đồ đưa cho Ngôn Hoa xong lại tiếp tục vùi mình trên giường vì vẫn chưa thôi ngượng.
Ngôn Hoa bực dọc vì chiếc sơ mi chẳng thể nào cài hết cúc lại được, hai năm nay lẽ nào anh đã phát tướng lên thêm hay sao? Đành bặm môi cài hai ba cúc cuối, phần còn lại cứ để phong phanh như thế.
Bước ra ngoài nhìn thấy An Di quấn mình trong chăn anh cũng không lấy làm lạ, đồ ngốc này của anh hễ ngượng thì lại như vậy. Anh thấp giọng gọi: “Ngượng đủ chưa? Ra ăn tối”
An Di lủi thủi kéo chăn thò đầu ra nhìn Ngôn Hoa, mắt dừng lại trước khuôn ngực vạm vỡ với màu da sáng được tôn lên sau chiếc sơ mi màu đen của anh, trong đầu cô lại xuất hiện những hình ảnh phong tình vừa nãy, thật muốn chết quách đi cho xong, An Di lại kéo chăn phủ qua đầu trốn tránh.
Ngôn Hoa cười cười, đi đến kéo chăn ra vứt sang bên. Đầu mày anh bất chợt nhíu lại.
“Sao không … không mặc quần vào?” – Ngôn Hoa chỉ tay vào chiếc quần Âu còn rất mới đang nằm chỏng chơ trên giường.
An Di lắc đầu: “Không mặc vừa, không có thắt lưng, vả lại áo sơ mi của anh cũng đủ dài mà”
“Không mặc vào thì em đừng hòng ra ngoài” – Ngôn Hoa nghiêm khắc bảo.
An Di im lặng cúi đầu: “Vậy … em không ra ăn tối nữa là được chứ gì?” – Gương mặt An Di buồn buồn, cô với tay lấy lại chiếc chăn, ỉu xìu nói: “Em muốn ngủ”
Ngôn Hoa có chút giận, anh day trán bỏ ra ngoài, đồ ngốc này mặc áo sơ mi của anh, đôi chân dài trắng nõn lộ ra, chỗ cần che tất nhiên được che, nhưng lại không che giấu được sự gợi cảm bên trong thoắt ẩn thoắt hiện đó, dáng vẻ này của cô, bình thường anh còn không chịu được cám dỗ, bên ngoài kia có bao nhiêu là người, nghĩ đến thôi cũng đừng nghĩ anh sẽ để cô như vậy mà đi ra ngoài.
Ngôn Hoa đi rồi, An Di mở chăn nhìn lên trần nhà, cái bụng rỗng tuếch đang sôi sục kháng nghị, tự giác biết mình đã chọc giận anh rồi, An Di não nề bấm bụng nhắm mắt, đành ngủ đói vậy đi.
Ở đằng này bà cụ đang mải miết lục tìm trong tủ quần áo dùng để cất giữ những vật dụng của Ngôn Hoa trước đây, anh nói là còn nhớ từng để lại đây một bộ đồ thể thao Adidas, nhờ bà hãy chóng tìm giúp anh.
Lúc Ngôn Hoa quay lại An Di đang bận nằm trong chăn đếm cừu. Không gian tĩnh lặng do căn phòng nằm tách biệt khiến anh có thể nghe rõ mồn một tiếng đếm nho nhỏ của An Di … và tiếng trống bụng của cô.
Cơn giận vừa nãy biến đi đâu mất, anh nén cười, tỏ ra vẻ lãnh đạm mà giật chăn ra, ném bộ quần áo lên giường, cất giọng: “Xong thì ra ăn tối, không muốn thì cứ tiếp tục ở đây đếm cừu đến khi nào có thể ngủ cũng được” – Nói xong anh liền quay người bỏ ra ngoài, nhìn An Di ngơ ngác suýt nữa thì anh cũng phụt cười.
Bên ngoài, đám khách trọ vẫn chưa thôi nhộn nhịp, Ngôn Hoa không chút để tâm, anh đi đến chiếc bàn nhỏ được bày biện thức ăn sẵn, cô bé Nina thấy anh đến liền vui vẻ chạy lại ngồi kế bên anh, bà cụ hỏi anh và An Di làm gì mãi bây giờ vẫn chưa ra, làm bà còn tưởng anh và cô bận *tắm uyên ương* rồi.
Ngôn Hoa nghĩ lại chuyện vừa rồi tự thấy buồn cười, anh đáp lại: “Cũng gần giống như vậy”
Từ phía sau, người phụ nữ ăn mặc gợi cảm không chút ngần ngại, ung dung bước đến ngồi xuống bàn ăn.
An Di thay đồ xong ra ngoài nhìn thấy Ngôn Hoa ngồi ở trong góc, bên cạnh là Nina … và người phụ nữ tóc đỏ lúc nãy đá mắt với anh, lẽ nào nhanh vậy đã muốn tiếp cận mục tiêu rồi sao? Không phải vừa rồi cô chọc giận anh nên bây giờ anh muốn *giải khuây* đó chứ?
An Di lủi thủi đến ngồi bên cạnh bà cụ, Ngôn Hoa vẫn giữ thái độ lạnh lùng thường gặp, nhìn thấy An Di anh liếc mắt đến cô một cái rồi lại chăm chú cắt nhỏ miếng thịt bò trong đĩa của Nina giúp cô bé. Người phụ nữ bên cạnh phớt lờ sự xuất hiện của An Di, liên tục ưỡm ờ thỏ thẻ bên tai Ngôn Hoa.
Bà cụ cười cười nói nhỏ với An Di: “Cháu có muốn biết dáng vẻ cự tuyệt phụ nữ của thằng nhóc này không? Thật sự rất ngạo mạn”
An Di lắc đầu cặm cụi ăn, tỏ vẻ không quan tâm, cô vừa mới chọc giận anh, coi như bây giờ bị anh trừng phạt chọc giân lại đi vậy, cô nhịn, cô nhịn … Ngôn Hoa nhìn thấy sự hờ hững của An Di thì rất không hài lòng, lẽ nào một chút ghen cũng không có sao? Còn này dám phớt lờ anh à? Hàng lông mày của anh co lại lộ ra nét không vui.
|