Thầy Giáo Hắc Ám
|
|
Chương 33: EM SẼ KHÔNG CHỊU THIỆT THÒI “Em sẽ không chịu thiệt thòi.”
“Vì sao?”
“Vì tôi cũng yêu em nhiều như vậy.”
~~~
Tiếng nước chảy đã vô tình đánh thức An Di, cô mơ màng dụi dụi mắt, vẫn là phòng của Ngôn Hoa, vẫn là mùi hoắc hương quyến rũ ấy. Cô không mơ, đêm qua chính anh đã nói với cô rằng anh yêu cô. Niềm hạnh phúc ấy không có thứ gì có thể sánh bằng. Hai người họ đã lãng phí mất hai năm đánh một vòng lớn như thế mới có thể phá vỡ bức tường vô hình chắn ngang tình cảm của mình. An Di đã quyết kể từ lúc này sẽ dùng tất cả tình yêu của cô, tất cả sự dịu dàng của cô, dùng tất cả những gì cô có để sưởi ấm trái tim anh, để lấp đầy khoảng trống trong trái tim anh. Vì hơn ai hết … cô yêu anh.
“Heo lười biếng đã dậy rồi à?” – Ngôn Hoa cất tiếng làm cắt ngang mạch suy nghĩ của An Di. Cô quay sang nhìn anh, ngơ ngác mất một lúc. Anh vừa tắm xong, cảnh tượng có chút quen thuộc, mùi sữa tắm nam tínhcủa anh làm thức tỉnh mọi giác quan của An Di, anh không mặc quần áo chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ngang hông, tất cả đường nét cơ bắp vạm vỡ rắn chắc của anh cùng làn da trắng ướt át đập vào mắt An Di khiến cô ngây ngất. Ông trời rốt cục làm sao có thể tạo ra một khuôn mẫu tuyệt hảo như vậy chứ?
Thấy An Di cứ nhìn mình chăm chú không màng trả lời câu hỏi, Ngôn Hoa chau mày suy nghĩ một chút, hình như nhớ ra gì đó anh liền tiến đến bên giường, áp sát mặt mình vào mặt An Di, hơi thở mát lạnh cùng cánh môi phong tình khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười trêu chọc.
“Thế nào? Có phải rất thích không?” – Lời nói của Ngôn Hoa thì thầm bên tai An Di .
“Thế nào là thế nào? Thích gì cơ?” – An Di ngây ngốc.
“So với tên diễn viên vớ vẩn kia thì tôi thế nào?”
“Anh … sao anh lại biết chuyện này?” – An Di trầm mặc vài giây cuối cùng cũng biết Ngôn Hoa đang có ý gì, hai má đỏ bừng thẹn thùng kéo chăn che mặt lại.
“Tôi biết rất nhiều chuyện, em nghĩ mình trốn được sao? Cho tôi biết cuối cùng thì ai kém xa ai?” – Ngôn Hoa vạch chăn ra, kề mặt mình sát mặt An Di hơn.
“Em … là anh” – An Di ấp úng.
“Hửm” – Ngôn Hoa cọ mũi mình vào mũi An Di, hối thúc cô.
“Anh hơn hẳn” – An Di dùng lực đẩy Ngôn Hoa ra nhưng khi hai tay cô chạm vào khuôn ngực rắn chắc còn ươn ướt của anh liền giật mình rụt lại.
“Đương nhiên, nếu em biết điều như vậy thì cho em nhìn thêm một chút … nhưng không được sờ” – Ngôn nói giọng bình thản.
“Anh … tự cao … biến thái” – An Di ngượng quá hoá giận vòng tay ra sau liên tục đánh túi bụi vào lưng Ngôn Hoa.
“Được được, tôi như vậy nhưng không phải em thích tôi sao? Hoá ra em đang thích một tên tự cao biến thái đấy” – Ngôn Hoa lại trêu.
“Em không đùa với anh nữa, anh tránh ra cho em dậy” – Bàn tay An Di tinh nghịch chọc ngoáy Ngôn Hoa, cô nghĩ làm anh nhột anh sẽ buông cô ra nhưng cô đã lầm, anh không những không bị nhột mà lại còn chuyển bị động thành chủ động cù lại khiến cho An Di vùng vẫy cười ngất.
Trong lúc hai người đang đùa vờn tay An Di vô tình chạm vào vết thương của Ngôn Hoa, anh nhăn mặt ‘Ây’ khẽ một tiếng rồi ngồi bật dậy. Miệng vết thương của anh vì vừa đụng nước cho nên hơi mẫn cảm lúc An Di đụng vào khiến anh hơi đau.
An Di cũng giật thót, cảm thấy vừa có lỗi vừa đau lòng, cô cũng chồm đến, hai tay cô dịu dàng áp vào má anh kéo anh lại gần để nhìn.
“Anh có đau lắm không? Em xin lỗi, em không cố ý. Anh cuối xuống một chút để em xem xem” – An Di vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo hạ thấp đầu anh xuống nhìn. An Di không biết hành động vừa rồi của mình đã vô tình gây ra hoạ lớn. Hai mắt Ngôn Hoa lúc này chỉ cách khuôn ngực đầy đặn không chút che đậy của cô một lớp áo mỏng, muốn tránh cũng không thể tránh vì đầu anh đang bị An Di giữ chặt. Cảnh xuân mơn mởn khiến cho từng tế bào trên cơ thể Ngôn Hoa bắt đầu gào thét, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống liên hồi. Cô gái ngốc nghếch này tuyệt nhiên giám chăm lửa dục vọng của anh. Nếu cứ như vầy e là anh không thể kìm chế được mình mất.
“Em … đói chưa?” – Ngôn Hoa cất giọng khàn khàn.
“Anh ngồi yên chút em xem, có cần em băng lại cho anh không?” – An Di vẫn chưa nhận thức được mối nguy hiểm, cứ khư khư giữ đầu của anh, trong lòng chỉ một mực lo lắng cho vết thương của anh.
“Tôi … nóng” – giọng nói của Ngôn Hoa đã bị dục vọng nhấn chìm, khàn đến khó chịu.
An Di lúc này mới nhận ra tình hình đang diễn ra, vội đẩy Ngôn Hoa ra, chạy ùm vào phòng tắm của anh đóng sầm cửa lại bởi vì quá ngượng cô không còn biết phải nói gì chỉ hét vọng ra: “Aaaaaaaaa … em đi đánh răng”
Ngôn Hoa bình tĩnh trở lại chỉ biết cười khổ, cũng may An Di chạy đi kịp thời, nếu cô phát hiện thứ đang bất thường ở dưới khăn tắm của anh thì đúng là không biết phải làm sao.
Ngôn Hoa đang thay đồ bỗng nghe tiếng An Di vọng ra: “Anh có bàn chải đánh răng mới không?”
“Không” – Ngôn Hoa thản nhiên đáp.
“Sao lại không có?” – An Di rầu rĩ.
“Sao lại phải có?”
“Sao anh không chuẩn bị” – An Di vẫn tiếp tục hỏi.
“Tôi sống một mình”
“Nhưng mà … em không quen dùng đồ của người khác”
“Còn ngại? Chẳng phải em cũng đã nuốt nước bọt của tôi rồi đó sao?” – Ngôn Hoa khẽ cười, anh đang trêu cô.
“Anh … anh … Aaaaaaaa” – An Di vừa thẹn vừa giận lại bị anh trêu.
‘Cộc cộc cộc’ – Ngôn Hoa gõ cửa phòng tắm.
“Anh … muốn làm gì” – An Di hết sức cảnh giác, bây giờ thì An Di biết mình đã rơi vào trong động của tên đại sắc lang Ngôn Hoa rồi. Anh đúng là … quỷ quyệt mà.
“Em nghĩ tôi muốn làm gì” – Ngôn Hoa không đi vào vấn đề mà vòng vo trêu ghẹo An Di.
“Anh lưu manh thật, đúng là … là tên sói xám đội lốt mỹ nam tri thức” – Nói rồi An Di cũng tự giác thấy câu nói của mình thật trẻ con … nhưng mà Ngôn Hoa … anh đúng là như vậy mà.
“Cừu nhỏ à, đợi em nhận ra thì đã muộn rồi. Mau mở cửa ra” – vừa nói Ngôn Hoa vừa tiếp tục gõ cửa.
“Aaaaa … không mở” – An Di cương quyết.
“Em không định mặc quần áo à? Cũng được” – Ngôn Hoa cười gian ác, khoé mắt ánh lên tia hạnh phúc. Anh không ngờ trêu chọc An Di lại vui như vậy. Con cừu nhỏ thuần khiết này … khiến người ta muốn ức hiếp, khiến người ta yêu mãi không thôi.
“Anh mau đưa quần áo cho em nhanh lên” – An Di mở cửa thò đầu ra giục anh.
“Bàn chải đánh răng mới, quần áo … đồ lót” – Ngôn Hoa cẩn thận đưa từng thứ đã được anh chuẩn bị gọn gàng thẳng tắp.
“Anh … cảm ơn” – An Di ngượng ngùng đón lấy đồ trong tay anh rồi đóng ầm cửa lại trốn tránh ánh mắt trêu đùa của anh.
______________
An Di tắm xong ra ngoài thì đã thấy Ngôn Hoa đi đâu mất, đến phòng bếp của anh An Di liền bất ngờ khi nhìn thấy anh trong trang phục đi làm chỉnh tề, quần tây đen, áo sơ mi trắng kẻ sọc lam … nhưng bất thường ở chỗ là anh đang mang chiếc tạp dề in hình superman trông rất buồn cười. An Di không nhịn được liền bụm miệng cười hi hí.
Anh nhìn cô nhíu nhíu đôi mày rậm cau có, hiểu cô đang cười gì anh liền thanh minh: “Là của tên bạn thần kinh bất thường mua giúp cho tôi, không muốn tốn thời gian tự mua lại nên dùng tạm”
“Em còn tưởng anh thần tượng superman cơ” – An Di được dịp trêu anh.
“Ấu trĩ” – Anh lườm cô.
“Ấu trĩ nên mới yêu anh” – An Di cười ngọt ngào. Nụ cười như nắng ban mai của cô khiến cho khuôn đang mặt cau có kia giãn ra, khoé miệng anh cũng bất giác cong lên.
“Đợi một chút có thể ăn rồi” – Ngôn Hoa chỉ tay bảo cô ngồi xuống bàn đợi anh.
“Em mới nghiệm ra một điều” – An Di gật gù.
“Hửm” – Ngôn Hoa thắc mắc.
“Em nghiệm ra khi gần gũi anh em phát hiện anh có rất nhiều ưu điểm thú vị, chắc chắn không ai biết”
“Là gì?” – Ngôn Hoa nhắc bếp, mang đến trước mặt An Di hai đĩa mì spaghetti nóng hổi thơm lừng, rồi với tay đến bàn lấy cốc sữa tươi để bên cạnh cô, còn anh thì uống cà phê.
“Không cho anh biết” – An Di lém lĩnh.
“Trêu tôi?” – Ngôn Hoa lườm nguýt An Di một cái.
“Trêu anh thì sao? Cớ gì chỉ có anh được trêu em?” – An Di cuối mặt bắt đầu ăn, né tránh ánh mắt sâu thẳm của anh.
“Được lắm, em đợi đấy” – Ngôn Hoa giả vờ hăm doạ An Di.
“Aaaaaa … em nói” – An Di sợ anh sẽ giở trò liền nhanh chóng quy phục.
“Nói” – Anh cười tự đắc.
“Bình thường ấn tượng của em với anh là anh rất xa cách, rất lạnh lùng, anh ít nói, anh cộc lốc, anh nghiêm khắc, trên mặt anh không có chút biểu cảm, con người anh tách biệt với mọi người, rất khách khí, rất đáng sợ, anh chính chắn, cao ngạo, anh là người khiến người ta ai nấy không dám với tới … Nhưng khi ở gần anh em dần phát hiện ra anh là con người rất ấm áp, rất ngọt ngào, rất dịu dàng, rất ân cần, còn nữa anh nấu ăn rất ngon. Có lúc anh như trẻ con … nhưng có lúc anh lại như tên lưu manh vậy … thích ức hiếp em. Vậy mà không hiểu tại sao … em lại có thể yêu anh nhiều đến như vậy”
Ngôn Hoa nghe xong lại vô thức mỉm cười, là một nụ cười tràn đầy sự mãn nguyện và hạnh phúc, anh với tay véo lấy chóp mũi cao cao của An Di rất sủng ái, như thể anh đang trân trọng ngắt lấy nụ hoa xinh đẹp nhất. Anh không biết đối với cô anh lại có nhiều ưu điểm như vậy, ngay cả chính anh cũng không nhận ra.
“Em sẽ không chịu thiệt thòi.” – Ngôn Hoa dịu dàng.
“Vì sao?” – An Di mắt long lanh trông đợi câu trả lời.
“Vì tôi cũng yêu em nhiều như vậy”
_________________
“Anh có vội đến bệnh viện không?” – An Di ngồi bên ghế lái phụ bỗng nghĩ ra gì đấy quay sang hỏi Ngôn Hoa.
“Ừ … không”
“Vậy anh đợi em thay quần áo, cho em đi nhờ xe có được không?”
“Ừ”
…
Vinh Hy sau một đêm mất ngủ cũng đành phải lê thân mệt mỏi về nhà chuẩn bị đến công ty, vừa đến cửa anh cũng đúng lúc nhìn thấy An Di bước xuống từ chiếc Audi có biển số quen thuộc. Cô vẫn mặc đồ giống tối hôm qua, còn ở cùng tên khốn ấy cả đêm sao? Cô không để ý tới những gì anh nói sao? Còn dám nói dối … Vinh Hy bước xuống xe đi đến trước mặt An Di kéo tay cô giận dữ.
“Anh làm gì vậy?” – An Di giật mình.
“Nói chuyện với anh một lát” – ánh mắt Vinh Hy rực lửa.
“Em không rảnh, em còn phải đến thăm ông, có gì em và anh hãy nói sau đi có được không? – An Di vùng vẫy.
“Không được, nếu em không muốn chuyện này đến tai ba em thì nghe lời anh” – Vinh Hy trừng cô.
“Anh cứ việc” – Nói rồi cô tránh tay anh, chạy vụt vào nhà. Vinh Hy giận run người nhìn theo bóng dáng cô. Cô gái ngốc này, khi nào em mới tỉnh ngộ đây? Em có biết anh lo cho em nhiều thế nào không? Em có biết mình đang tự tìm đến nguy hiểm không An Di à? Em đừng tiếp tục cố chấp như vậy nữa có được không?
____________________
*2000 chữ đã xong, xem ra chuyện giữa hai người còn dài lắm …
|
Chương 34: KHÔNG TIN HAY KHÔNG DÁM TIN “Nhưng cậu đã lầm, từ đầu đến cuối cậu đều lầm. Trái tim An Di trước giờ không có chỗ cho cậu … trái tim cô vốn từ lâu đã thuộc về một người khác …”
“Du Thăng không tin hay chính cậu cũng không dám tin những gì mình vừa thấy?”
~~~
“Hi, An Di” – An Di từ trong nhà đi ra đã nhìn thấy Du Thăng lù lù đứng đợi ở cổng.
“Này, cậu sang đây khi nào thế?” – An Di bất ngờ.
“Tớ còn chưa hỏi cậu chuyện ông bệnh sao không nói với tớ mà đột nhiên một mình chạy về đây, làm tớ lo muốn chết”
“Đằng nào cậu chẳng đến đây rồi”
“Mà cậu định đi đâu?” – Du Thăng thắc mắc.
“Còn đi đâu, tớ vào viện thăm ông” – An Di gấp gáp trông về chiếc Audi đang đậu ở phía xa, chắc là Ngôn Hoa đã đợi cô lâu rồi, hết anh Vinh Hy giờ lại đến Du Thăng.
“Tớ cũng đi” – Du Thăng nhất quyết.
“Cậu? … Tớ đi trước” – An Di định bước tới nhưng đã bị Du Thăng nhanh chóng nắm tay kéo lại.
“Tớ đi cùng cậu, có gì phải vội”
“Tớ … tớ … tớ đi nhờ xe người ta mà” – An Di ngập ngừng.
“Thì tớ cũng đi nhờ có vạ gì đâu? Thái độ cậu lạ vậy? Sao không đi xe nhà mà lại đi nhờ?”
“Tớ cứ thích đi nhờ đấy, cậu muốn đi xe nhà tớ thì vào mà bảo tài xế, tớ đi trước đây cậu đừng có ở đó mà cản” – An Di khó chịu, vùng ra rồi đi đến chỗ Ngôn Hoa.
“Ây ây, tớ không có ý đó mà, mới vậy đã giận sao? Tớ chỉ muốn đi cùng cậu thôi” – Du Thăng cũng đuổi theo.
Vừa nhìn thấy chiếc Audi Du Thăng đã nhận ra ngay nhưng vẫn ngơ ra. An Di mà lại đi nhờ xe của người đó sao?
“Good morning sir, long time no see!!!”* – Du Thăng gõ cửa kính xe cất tiếng thăm dò.
*”Chào buổi sáng thầy, đã lâu không gặp”
“Có lên xe không?” – Ngôn Hoa hạ kính xe, lạnh lùng lên tiếng, từ xa anh đã nhìn thấy tên tiểu tử này kéo kéo đẩy đẩy An Di, trong lòng có chút khó chịu.
“Lên, tất nhiên là lên” – Du Thăng nhanh chóng mở cửa lên xe ngay.
“An Di này, tớ nhớ là quan hệ của hai người đâu có thân đến nỗi có thể đi nhờ xe” – Du Thăng hỏi An Di nhưng lại có ý muốn xem phản ứng của tên quái gỡ Ngôn Hoa, trước đây dù hai người là hàng xóm, cậu còn là học trò của anh ta nhưng khi xin đi nhờ xe anh ta đã phán ngay cho cậu một câu “Tôi và cậu đã thân đến mức có thể đi nhờ rồi sao?”, câu nói khiến cho cậu ngượng muốn chết trước mặt An Di lúc đó.
“Cậu có thôi nghịch ngợm đi không, Ngôn Hoa anh ấy … thầy ấy là bác sĩ của ông đấy, cho nên tớ mới đi nhờ thôi, người ta cho cậu đi cậu còn ở đó bắt bẻ” – An Di véo hông Du Thăng.
“Ồ, cậu không nhắc thì suýt chút tớ cũng quên mất chúng ta đang đi nhờ xe của bác sĩ thiên tài, hoá ra thầy không còn làm giáo viên à?” – Du Thăng đã ngợ ra nhưng vẫn cố chấp đùa .
“Cái cậu này” – An Di lại véo mạnh tay hơn.
“Ây đau tớ, sao cậu cứ thích véo tớ mãi như thế, đúng là trẻ con” – Du Thăng đau quá đành kêu lên, cậu lại nựng yêu vào má An Di khiến cho ai đấy đang nhìn vào gương chiếu hậu bỗng đanh mặt lại.
“Cậu mới trẻ con, ngồi yên một chút có được không” – An Di khó chịu ngồi dịch ra xa Du Thăng một chút.
“Thôi được thôi được tớ ngồi yên, cậu đừng có sáng sớm lại làm mặt giận với tớ nữa” – Du Thăng lại dịch người ngồi sát vào An Di. Người đang lái xe lúc này hai hàng chân mày rậm đã nhíu lại hết cỡ, tay thì nắm chặt vô lăng, đang cố gắng kìm nén cơn giận.
———————
An Di ở bên cạnh ông đến tận trưa. Du Thăng cậu ta cũng ở đấy ngồi nói vớ vẫn bên tai An Di mãi. Sau khi đầu bếp của An gia mang thức ăn tới cho ông bà và hai người ăn An Di liền nhớ tới Ngôn Hoa, không biết anh đã ăn gì chưa. Cô nói với mọi người là mình không đói, muốn đi dạo một chút nhưng Du Thăng cứ mãi đòi đi cùng cô, hết cách cô đành nói với cậu là do đồ ăn không hợp khẩu vị, nhờ cậu đi mua gì đó cho mình nên cậu mới vui vẻ đi ngay. An Di vội đi đến phòng làm việc của Ngôn Hoa.
“Em không làm phiền anh chứ?” – An Di thỏ thẻ.
“Lại đây” – Ngôn Hoa đang đứng ở cửa sổ nhìn ra khuôn viên bệnh viện, thấy An Di đến anh ngoắc tay gọi cô lại gần.
“Anh đã ăn gì chưa?” – An Di hỏi.
Anh không trả lời bất thình lình kéo An Di vào lòng: “Không có tâm trạng”
Bị anh làm cho giật mình, An Di không kịp tránh đã bị anh ôm siết đến ngạt thở, bình thường thân nhiệt của anh rất thấp nhưng bây giờ An Di có thể cảm nhận được cả người anh lại đang nóng ran khiến cô lo lắng: “Anh … sao vậy? Có chỗ nào không khoẻ à?”
Ngôn Hoa kéo tay An Di đặt lên ngực trái của mình dịu dàng nói: “Chỗ này”
“Chỗ này? Tim anh … tim anh làm sao?” – An Di hoảng hồn đẩy anh ra, vẻ mặt sốt sắng.
“Không sao” – Ngôn Hoa lại kéo An Di vào lòng, tì cằm trên đầu cô rồi nhắm nghiền mắt, im lặng một lúc lâu.
“Nói em nghe” – An Di xót xa.
“An Di, nói em yêu tôi” – Ngôn Hoa trầm mặc.
“Em yêu anh” – An Di cũng vòng tay sau lưng Ngôn Hoa ôm anh.
“Cảm ơn em” – Ngôn Hoa hé môi cười nhưng trong lòng suy tư ngổn ngang. Em yêu tôi, còn hôn ước của em với cậu ta thì sao? Câu hỏi này cứ đeo bám anh suốt từ sáng đến giờ khiến anh rất khó chịu.
“Anh sao thế? Đừng như vậy có được không anh?” – An Di cất giọng buồn buồn.
“Tay em chỉ tôi được nắm, má em chỉ tôi được sờ, người em chỉ tôi được gần gũi … chỉ tôi thôi … Em là của tôi” – giọng nói anh êm ái nhẹ nhàng như khẩn cầu lại như ra lệnh.
“Chỉ anh thôi” – An Di gật đầu. Cô áp tai vào lồng ngực anh nghe tiếng trái tim anh đang đập đều đều, cảm giác rất ấm áp, rất dịu dàng khiến cô không nỡ rời ra.
…
Trịnh Phong một tháng gần đây khi tên ‘bạn thân đại nhân’ – Ngôn Hoa trở về thành phố D làm bác sĩ thì anh thường dành bữa trưa cùng đi ăn với anh ta. Hôm nay cũng vậy, anh quen thói không gõ cửa đã vào, vì vậy mà lại một lần nữa được tận mắt xem phim tình cảm lãng mạn của Ngôn Hoa, hai người một nam một nữ ôm chặt nhau đứng bên cửa sổ, ánh nắng dịu nhẹ soi sáng hình ảnh hạnh phúc của hai người.
“Này, bữa trưa hôm nay … Hm, hm … Bữa trưa hôm nay chắc tôi không đi với cậu được” – Trịnh Phong vừa vào định bàn xem hôm nay đi đâu ăn nhưng bị cảnh tượng ấy đập vào mắt đã liền nhanh chóng tế nhị ra ngoài đóng cửa lại ngay. Trong lòng không ngừng chửi rủa tên bạn quái đản của mình hết lần này đến lần khác hại mình trở thành bóng đèn*.
*bóng đèn = kì đà.
“Anh … mau buông em ra, người ta nhìn thấy rồi kìa!” – An Di bối rối khi có người đi vào vội đẩy Ngôn Hoa ra nhưng anh cứ cố chấp ôm chặt lấy cô.
“Nhìn thấy thì sao? Cũng không phải lần đầu tiên” – Ngôn Hoa lên tiếng.
“Ý anh là sao?” – An Di thắc mắc, họ chỉ mới bắt đầu chưa đầy hai ngày, chuyện này vốn chỉ có hai người họ biết nhưng anh lại nói đây không phải là lần đầu tiên họ bị nhìn thấy.
“Em không nhận ra người đó?”
“Hình như giọng có hơi quen … là thầy Trịnh Phong?” – Giọng nói của thầy Trịnh Phong rất trầm, trước đây thầy ấy còn có thói quen hay ghé đầu thì thầm vào tai cô trêu chọc những khi cuối tiết cho nên An Di đặc biệt có ấn tượng với giọng nói này.
“Ừ, trí nhớ rất tốt” – Ngôn Hoa nói giọng tán thưởng.
“Nhưng chuyện này là sao? Thầy ấy liên quan gì đến chúng ta?” – An Di khó hiểu.
“Còn nhớ lần tôi bệnh chứ? Em và tôi … cậu ta đã thấy rồi” – Ngôn Hoa lại cười.
“Aaaaaa … anh đáng ghét, rõ ràng rất tỉnh táo còn vờ cho em tưởng anh lúc đó chỉ là vô thức” – An Di tức giận thẹn thùng đánh túi bụi vào ngực Ngôn Hoa.
“Thì đã sao? Hối hận rồi à? Chẳng phải có người khi đó vẻ mặt rất hưởng thụ mà ôm chặt tôi ngủ say sưa sao?” – Ngôn Hoa trêu cô.
“Người ta … người ta là do chăm anh mệt quá nên mới như vậy” – An Di ngượng ngùng giải thích.
“Được, vậy bây giờ đưa em đi ăn đền đáp chịu không?” – Ngôn Hoa khẽ nói bên tai An Di.
“Bây giờ anh mới đền đáp có muộn quá không?” – An Di giận dỗi.
“Vậy có đi không?” – Ngôn Hoa chau mày.
“Đi … em đi mà”
Hai người vui vẻ nắm chặt tay nhau đi ra ngoài.
————————-
Du Thăng đội nắng đi mua sandwich mà An Di thích ăn cho cô. Vừa đến cổng bệnh viện đã thấy An Di mặt mày rạng rỡ cùng với nụ cười như nắng ban mai trên môi … cô còn đang tay trong tay với một người đàn ông khác mà chẳng phải cậu, điều cậu luôn lo lắng nhưng mãi không dám nghĩ tới cuối cùng cậu cũng phải đối mặt. Bàn tay cậu luôn mong muốn được nắm giờ đang nắm tay người đàn ông đó, nụ cười mà cậu lâu rồi không được nhìn thấy giờ đang cười vì người đàn ông đó, người con gái mà cậu yêu thương … giờ đang ở bên cạnh người đàn ông đó …
An Di của cậu trước đây hồn nhiên, ngây thơ rất thích cười. Cậu đã ở bên cô hơn mười hai năm, từ khi cô mới chỉ là cô bé ngây ngô như cậu. Cậu yêu cô tiểu thư bướng bỉnh nhưng nhân hậu dịu dàng ấy. Cậu không thể nào để cô cách mình quá xa, cậu chấp nhận vứt bỏ tất cả chỉ cần được ở gần cô. Cô về thành phố D, cậu theo cô về. Cô vui cậu cũng vui, cô buồn cậu cũng đau lòng. Cho đến tận bây giờ mong ước lớn nhất của cậu vẫn là chỉ mong một ngày nào đó An Di nhận ra tình yêu to lớn mà cậu dành cho cô, mong cô sẽ dang tay đón nhận tình cảm của cậu … mong cô một ngày sẽ thật sự là của cậu.
Nhưng từ khi cô gặp tên thầy giáo quái gỡ Ngôn Hoa kia, cậu đã vô giác cảm nhận được tâm tư cô ngày càng thay đổi, cô hay lén nhìn anh ta trong giờ học, cô hay thắc mắc với cậu về sinh hoạt thường ngày của anh ta, cô còn dễ cáu giận khi cậu vô tình trêu đến anh ta. Cô lạnh nhạt hơn với cậu, thường xuyên né tránh cậu, cô dễ nổi giận với cậu. Cho đến một ngày cậu lại nhận thấy thái độ của cô và Ngôn Hoa bắt đầu trở nên lạ. Họ tránh mặt nhau, không nói chuyện với nhau, cậu còn bắt gặp ánh mắt An Di nhìn anh ta lộ rõ sự u buồn, cũng từ đó mà An Di hồn nhiên tinh nghịch của cậu ngày nào trở nên giống như một con người khác, cô trầm lắng, cô kiệm lời, cô hay phớt lờ những gì cậu nói, cô hờ hững đối với những việc cậu làm cho cô. Cậu không buồn và không chấp nhất tất cả bởi vì cậu quá yêu An Di, cậu không thể để mất cô. Rồi cô cũng mở lòng với cậu hơn, theo cậu về Anh nghỉ hè và còn muốn trở về Anh học, cô không trốn tránh cậu nữa, cô không tiếp tục từ chối sự quan tâm và theo đuổi của cậu nữa … cậu cứ ngỡ tâm tư của cô đã thay đổi, cậu chủ quan cô rồi sẽ yêu mình. Trước giờ cậu luôn cố chấp không tin vào hiện thực, chỉ tự nhủ lòng mình đừng quá đa nghi. Nhưng cậu đã lầm, từ đầu đến cuối cậu đều lầm. Trái tim An Di trước giờ không có chỗ cho cậu … trái tim cô vốn từ lâu đã thuộc về một người khác … là Ngôn Hoa.
Ánh nắng buổi trưa gay gắt in hằng bóng người thanh niên chơ vơ chết lặng ở cổng bệnh viện, hộp sandwich trong tay rơi xuống. Nụ cười trên môi tắt ngấm thay vào đó là nỗi đau vô hình đang giày xéo tâm tư của cậu.
Du Thăng không tin hay chính cậu cũng không dám tin những gì mình vừa thấy?
____________________________________________________________
*2000 chữ post muộn. Lại một người đau …
|
Chương 35: CÔNG TƯ PHÂN MINH “Người đàn ông này đúng là rất ‘công tư phân minh’, lúc bình thường thì cao ngạo băng lãnh khiến cho mọi người xung quanh ai nấy đều nể sợ, kính phục. Họ đâu biết được có một người con gái ngây thơ trong sáng nào đó lại dám bước vào thế giới u tối lạnh giá của anh, có thể khiến anh cởi bỏ vẻ ngoài hào nhoáng trở về với bản chất trẻ con, thâm tình và còn … rất háo sắc của mình.”
~~~
Ngôn Hoa đưa An Di đi ăn trưa …
“Muốn ăn gì?” – Ngôn Hoa lên tiếng, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước lái xe.
“Ưm … thế anh muốn ăn gì?” – An Di ngẫm nghĩ.
“Ăn … em” – Ngôn Hoa nói đùa nhưng khuôn mặt vẫn cứ lạnh tanh như không.
“Anh đừng cứ mãi trêu em có được không?” – An Di nũng nịu.
“Hm, tôi nói là thật” – Ngôn Hoa vẫn không nhìn An Di.
“Anh … biến thái. Sao có người có thể nói đùa với vẻ mặt nghiêm túc như vậy chứ?”
“Tôi đã bảo là tôi nói thật. Em không tin à?” – Ngôn Hoa nhấn mạnh, đảo mắt nhìn An Di đầy xảo quyệt.
“Em … không nói chuyện với anh nữa” – An Di giận dỗi.
“Em dám?” – Ngôn Hoa hắn giọng.
“Anh đúng là … bá đạo” – An Di cười khổ.
“Quá khen” – Ngôn Hoa cũng mỉm cười vui vẻ.
____________
Ngôn Hoa không ăn, chỉ gọi món rồi ngồi nhìn An Di ăn say xưa. Khuôn mặt trắng sữa như con nít, cánh môi anh đào xinh xắn, hai gò má phình to vì đang ngốn thức ăn, trông An Di lúc này vừa tinh nghịch vừa đáng yêu khiến cho Ngôn Hoa không cách nào rời mắt. Người con gái này, bất kể làm chuyện gì, ngay cả điệu bộ khi ăn của cô cũng có thể khiến trái tim người ta thổn thức như vậy, thảo nào ai gặp cũng yêu. Nhưng bây giờ thì khác rồi, Ngôn Hoa anh là người cao ngạo cho nên bản thân có tính chiếm hữu tuyệt đối. Nhất là bây giờ, khi anh đã một lòng muốn yêu thương, muốn bảo vệ, muốn ở bên cạnh người con gái này thì tất nhiên anh sẽ không để một ai có thể tơ tưởng đến cô. Cuộc đời anh đã mất mát quá nhiều rồi, bây giờ đối với anh cô là cuối cùng cũng là duy nhất, anh rất sợ sẽ mất đi cô, mất đi người con gái anh yêu vô cùng. Cho nên trước đây anh mới trốn tránh cô, anh thà mình không có được cô vậy thì anh sẽ không phải mất cô nhưng kể từ khoảnh khắc An Di ngất trong tay anh đêm hôm trước anh đã biết mình không thể nào trốn tránh nữa. Anh yêu cô, anh muốn dùng chính bản thân mình bảo vệ cho cô, anh muốn có cô, muốn ở bên cô, yêu thương, nuông chiều cô … mãi mãi … chỉ có anh và cô.
“Sao anh không ăn? Không hợp khẩu vị à?” – An Di ăn gần xong nhìn sang thì thấy đồ ăn Ngôn Hoa gọi vẫn còn nguyên, anh thì đang ngồi thừ ra đó nhìn cô.
“Tôi chỉ có khẩu vị với mỗi em thôi” – Ngôn Hoa nhếch miệng cười cười.
“Anh đừng có quá đáng, người ta nghe thấy bây giờ” – An Di đưa mắt nhìn đi xung quanh, cũng may nhà hàng này đặt bàn cách xa nhau, nếu không thì có ai nghe được những lời sởn gai óc của Ngôn Hoa thì cô sẽ ngượng chết mất.
“Liên quan gì đến họ?” – Ngôn Hoa thản nhiên.
“Anh … chắc chỉ có mình em mới có thể chịu nổi mấy lời nói thẳng thừng không biết ngượng của anh” – An Di tinh nghịch nói.
“Nên chỉ em mới hợp với tôi” – Ngôn Hoa cười, lấy khăn giấy lau vết tương dính trên khoé môi An Di, rất cưng chiều.
“Anh đừng có mà đắc ý, không hiểu sao khi anh giảng bài lại rõ ràng và đường hoàng như vậy nhưng khi giao tiếp với người khác thì cứ như một khúc gỗ thế?” – An Di lầm bầm vu vơ.
“Thì em cũng đang yêu khúc gỗ đấy thôi” – Ngôn Hoa vẫn tự cao tự đại như vậy.
“Nói không chừng chỉ có mình em dám yêu anh thôi” – An Di vừa nói xong lại nhớ ra gì đó, mặt cô bỗng khựng lại.
“Sao? Em muốn biết có bao nhiêu người yêu tôi à?” – Ngôn Hoa nhướng mày, anh nhận ra vẻ khác lạ của cô.
“Anh … chuyện …” – An Di định nói nhưng đã bị Ngôn Hoa cắt lời, anh quay sang tìm bồi bàn rồi hắng giọng gọi: “Tính tiền”. Trong lúc người bồi bàn loay hoay mang bill tới thì anh lại có điện thoại, có lẽ là rất gấp nên anh liền đi nhận, bỏ một mình An Di ngồi lại chơ vơ nhìn anh bồi bàn chỉ biết cười trừ.
Cô định lấy ví của mình ra thanh toán nhưng lại chực nhớ rằng sáng nay ra khỏi nhà vội quá cô chẳng kịp mang theo gì. Cô nhìn thấy ví của Ngôn Hoa để trên bàn, để anh bồi đứng nhìn như vậy cũng thật ngại. An Di đành với tay lấy ví của Ngôn Hoa, trong đó có đến mấy cái thẻ, cô nhắm đại một cái rồi rút đưa cho anh bồi đi quẹt, lúc định bỏ lại chỗ cũ thì An Di chợt nhìn thấy một tấm ảnh cũ chỉ còn một nửa được Ngôn Hoa cẩn thận xếp ở bên ngoài. An Di nhìn kĩ, hình như nó được xé ra từ một tấm ảnh gia đình, trong đó chỉ còn hình một người phụ nữ nắm chặt tay một cậu bé đáng yêu đang cười rạng rỡ, chắc chắn đó là Ngôn Hoa, vì trông anh khi đó với bây giờ thật sự chẳng thay đổi nhiều lắm, nhất là hàng mày rậm cùng đôi mắt sáng như sao của anh. Không đúng, người phụ nữ này trông rất quen mắt, hình như là cô đã gặp qua ở đâu rồi … An Di cố nhớ.
“Sao vậy?” – Tiếng hỏi của Ngôn Hoa khiến An Di giật mình.
“Em … lúc nãy thấy người bồi bàn đợi lâu cho nên …” – An Di giải thích.
“Ừ, trước sau gì tiền của tôi cũng là của em thôi” – Ngôn Hoa vỗ vỗ đầu An Di rồi kéo cô đứng dậy. “Về thôi, còn ngẩn ra đó làm gì?”
An Di liền đứng dậy đi theo anh, tay nắm chặt tay anh cô hỏi: “Bức ảnh trong ví em đã xem qua …”
“Là mẹ tôi” – Ngôn Hoa hiểu cô muốn hỏi gì.
“Bức ảnh trong phòng ngủ của anh …” – An Di ngập ngừng.
“Là mẹ tôi lúc trẻ” – Ngôn Hoa mở cửa xe cho An Di, thói quen của anh vẫn là đưa tay che cạnh cửa, sợ cô lại hậu đậu đụng đầu vào.
“Thảo nào từ đầu em nhìn thấy hai bức ảnh đều cảm thấy trông quen mắt. Mẹ anh đúng là rất đẹp luôn” – An Di bây giờ mới vỡ lẽ, mặt mày hớn hở.
Ngôn Hoa cũng vào xe, anh quay sang nhíu mày nhìn An Di: “Dây an toàn, em đừng có lúc nào cũng hậu đậu như vậy”
“Người ta là vui quá nên nhất thời quên thôi, em đâu có hậu đậu” – An Di phản đối anh.
“Có gì vui đến nỗi quên mất thứ bảo vệ tính mạng của mình? Hửm?” – Ngôn Hoa hỏi nghiêm túc.
“Anh đừng có làm mặt lạnh với em có được không, em … em vui vì anh trước giờ không có bạn gái” – An Di thẹn thùng.
“Em nghĩ tôi có?” – Ngôn Hoa thở dài rồi khởi động xe.
“Lúc trước Du Thăng cậu ta nói … em … anh … với cả anh đã bao giờ chính miệng bảo rằng mình chưa có bạn gái đâu” – An Di cố chấp.
“Em còn bảo mình không hậu đậu? Đi tin mấy lời vô căn cứ của tên tiểu tử đó” – Ngôn Hoa ngán ngẩm lắc đầu.
“Em không có mà … anh … ai bảo anh chẳng giống mẹ chút nào, nhìn kiểu gì em cũng không nhận ra. Chắc chắn anh rất giống ba anh” – An Di nói rồi mới biết vừa rồi mình lỡ lời chỉ đành lấp liếm: “Em … em”
“Tôi không giống kẻ phụ bạc đó” – Ngôn Hoa im lặng một lúc lâu rồi thẳng thừng lạnh lùng.
“Em xin lỗi, em không cố ý nhắc tới” – An Di rối rít xin lỗi, cô sợ vừa rồi mình lại vô tình chạm vào vết thương lòng của anh, cô thực ra không cố ý mà, chỉ là túng quá hoá vạ miệng. Đúng là tự mình hại mình, hại luôn cả anh.
“Bỏ đi! Em đừng có nhăn nhó như vậy, rất … xấu” – Ngôn Hoa nhìn thấy cô tự dằn vặt có chút không nỡ, liền trêu cho cô vui.
“Anh … đừng để ý những lời vừa rồi của em” – An Di vẫn chưa an tâm.
Đã lái xe đến bãi đỗ của bệnh viện, Ngôn Hoa dừng lại, ghé sát vào An Di vẻ mặt mờ ám: “Đền cho tôi”
Thấy Ngôn Hoa đột nhiên kề sát mặt vào mình, hơi thở man mát mang theo mùi hoắc hương thoang thoảng dễ chịu phả vào cổ cô khiến cô khẽ run: “Anh muốn em đền gì?”
“Hôn tôi” – Ngôn Hoa thản nhiên đáp như không.
“Anh … anh … anh” – mặt An Di dần chuyển màu, đỏ ửng lên.
“Thôi vậy” – Ngôn Hoa làm ra vẻ thất vọng quay đi.
An Di thấy anh như vậy không đành liền kéo Ngôn Hoa lại định nói gì đấy. Biết cô chắc chắn sẽ ngoan ngoãn quy phục, lợi dụng quán tính khi cô kéo Ngôn Hoa liền xoay mặt lại. An Di không kịp tránh môi cô đã chạm vào môi anh … cảm giác lành lạnh, ươn ướt. An Di ngượng ngùng liền đẩy anh ra, cái tên sói háo sắc này đúng là rất biết hưởng thụ, không còn câu nệ đây là chỗ đông người nữa rồi. Ngôn Hoa bị An Di đẩy ra, nụ hôn ‘chuồn chuồn lướt nước’ vừa rồi vốn không thoã mãn được anh, anh khẽ lưu luyến liếm liếm môi mình. An Di nhìn thấy cảnh tượng đó vừa buồn cười vừa ngượng. Người đàn ông này vốn cao ngạo là thế nhưng bây giờ ở trước mặt cô lại như trẻ con vậy, không hề để ý thân phận của mình.
“Da mặt em sao lại dễ đỏ thế? Muốn câu dẫn tôi?” – Ngôn Hoa lại ghé sát vào người An Di.
An Di né tránh anh, giơ tay mở cửa xe: “Em vào với ông đây, gặp anh sau” – Nói rồi cô nhanh chân chạy vụt vào trong sảnh. Ngôn Hoa nhìn theo An Di, nhoẻn miệng cười đầy mãn nguyện rồi chậm rãi đút tay vào túi quần, trưng ra vẻ mặt lạnh ngắt như bình thường ung dung đi vào.
Người đàn ông này đúng là rất ‘công tư phân minh’, lúc bình thường thì cao ngạo băng lãnh khiến cho mọi người xung quanh ai nấy đều nể sợ, kính phục. Họ đâu biết được có một người con gái ngây thơ trong sáng nào đó lại dám bước vào thế giới u tối lạnh giá của anh, có thể khiến anh cởi bỏ vẻ ngoài hào nhoáng trở về với bản chất trẻ con, thâm tình và còn … rất háo sắc của mình.
________________
Sáng hôm sau, cả trên dưới An gia còn có Du Thăng mặt mày phờ phạc, mọi người tụ họp đầy đủ trong bệnh viện chờ ca phẫu thuật của An lão gia được tiến hành. An Di trong lòng dấy lên nỗi lo lắng. Hai tay nắm chặt bàn tay nóng hổi của ông, cảm nhận từng giây, từng giây trôi qua rất chậm. Mọi người đều trầm lặng nhìn ông. Chỉ còn cách thời gian ấn định phẫu thuật nửa tiếng. Có hai ba bác sĩ vào phòng đẩy ông đi chuẩn bị. An tổng một tay ôm chặt mẹ mình, một tay vỗ về an ủi vợ. An Di lo lắng không thôi, cô nghĩ gì đó rồi xin phép ra ngoài chạy ngay đến phòng làm việc của Ngôn Hoa mở cửa đi vào tìm anh. Anh đang thảo luận lần cuối với mấy bác sĩ trợ mổ, An Di hai mắt lóng lánh nước bước vào khiến cho hai vị bác sĩ còn lại có chút kinh ngạc. Cô sợ làm phiền anh nên lại đóng cửa rồi lủi thủi đi ra. Ngôn Hoa nói gì đó với hai vị bác sĩ kia rồi cũng vội vàng đuổi theo cô ra ngoài. Anh ra đến hành lang thì thấy cô ngồi trên hàng ghế dài một mình khóc sướt mướt.
Ngôn Hoa đau lòng lấy khăn tay từ trong túi áo ra lau đi hai hàng lệ dài trên má An Di, anh ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô ôm chặt vào lòng, tay anh vỗ vỗ vai cô, muốn cô bình tĩnh lại. Một lúc sau, cảm thấy An Di đã ngừng khóc rồi anh mới khẽ bên tai cô dịu dàng: “Tin tôi, sẽ không có chuyện gì”
“Em tin anh” – giọng cô run run, siết tay anh chặt hơn.
“Tôi sẽ không để giáo sư An gặp bất cứ chuyện gì, sẽ mang người ông khoẻ mạnh trả lại cho em. Ngoan, đừng khóc nữa” – Ngôn Hoa tém tém mấy sợi tóc rối trên trán An Di, nhẹ nhàng đặt một lên đó một nụ hôn ấm áp ngọt ngào.
“Cố lên! Em tin tưởng anh” – An Di nhìn anh với ánh mắt động viên. Chỉ một ánh mắt của cô thôi nó chứa đựng tất cả sự tín nhiệm của cô dành cho anh, chứa đựng sự cổ vũ tinh thần cho anh. Ông sẽ không gặp bất cứ bất trắc gì, anh sẽ thành công, nhất định như vậy. Cô tin là như vậy.
…
Ở cuối dãy hành lang một bóng hình đơn độc lặng lẽ quay bước … Em tin tưởng hắn sao? Em cứ mãi ngốc nghếch như vậy sao? Anh phải làm sao đây, làm sao để em đừng tiếp tục chấp mê bất ngộ như vậy? Em có nghĩ cho mình không? Có nghĩ cho An tổng và An Thị không?
_________________________
*2400 chữ đến đây !!! Giờ khuya rồi sáng dậy rồi đọc luôn mọi người ơi …
|
Chương 36: KHÔNG THÍCH UỐNG SỮA “An Di không thích uống sữa”.
“Cô ấy có nói là không thích uống sữa à?”.
…
“Cô lại theo bản năng mà không thèm đụng tới sữa, cho dù là đồ ăn làm từ sữa cô cũng kiêng kị không dùng. Chỉ cần nghe đến từ ‘sữa’ thôi là cô lại liền có cảm giác muốn nôn rồi huống hồ gì động đến”.
…
“Nhưng anh thật không ngờ cô rất ngoan ngoãn uống hết ly sữa, vẻ mặt còn rất vui nữa”.
~~~
Sáu tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc ánh đèn phòng phẫu thuật được bật sáng. Mọi người trầm luân dõi theo mọi động thái bên trong, dãy hành lang im ắng đến mức họ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau. An lão phu nhân vì quá mệt đã thiếp đi trong vòng tay An tổng, An Di thì ngồi ngẩn người như cái xác không hồn, trong đầu cô lúc này chỉ có duy nhất một nguyện vọng: Phẫu thuật sẽ thành công, ông rồi sẽ không sao. An Di thèm được nhìn thấy nụ cười hiền hậu của ông, thèm được ông ôm trong lòng như thuở bé, thèm được nghe những câu mắng yêu của ông … Ông nhất định không được xảy ra chuyện gì, nhất định không được. An Di tự siết chặt tay mình, những móng tay dài cơ hồ bấm sâu vào lòng bàn tay cô đau nhói. Cô đang sợ … rất sợ.
Ánh đèn vụt tắt, cánh cửa phòng phẫu thuật thình lình mở ra, hai ba người bác sĩ bước ra trước đứng thành hàng trước mặt An tổng, Ngôn Hoa bước ra sau cùng. Anh cất giọng khàn khàn, gương mặt không chút biểu cảm: “Phẫu thuật rất thành công. Trong vòng hai tiếng giáo sư An sẽ tỉnh lại, lúc đó có thể vào thăm”.
Mọi người ai nấy đều vui mừng khôn siết, An Di không suy nghĩ gì cũng không để ý đến mọi người xung quanh đã nhào tới ôm chặt lấy Ngôn Hoa, vẻ mặt đầy cảm kích và an lòng. Ngôn Hoa hơi bất ngờ nhưng anh vẫn đứng yêu để cô ôm, anh chỉ đưa tay che miệng khẽ hắng giọng nho nhỏ: “Hm,hm”
An Di định thần lại, cô đẩy Ngôn Hoa ra, nhìn mọi người rồi lại nhìn Ngôn Hoa rối rít: “Cảm ơn … Xin lỗi … mọi người … con … vừa rồi con vui quá nên mất kiểm soát”
Vinh Hy kéo An Di lại rồi lên tiếng: “Được rồi, người ta vừa từ phòng phẫu thuật ra đấy, em muốn cảm ơn cũng phải chờ người ta nghỉ ngơi đã”. Hành động của An Di có chút khó hiểu, cô khiến mọi người hết sức ngạc nhiên … nhưng vì ai cũng thừa biết An Di thương ông đến nhường nào cho nên cũng phần nào thông cảm cho hành động vừa rồi của cô.
Ấn đường của An tổng dần dần dãn ra, ông nở một nụ cười nhẹ nhõm ra hiệu cho Vinh Hy đến đỡ An lão phu nhân đang thiếp đi. Ông đứng dậy, đến gần vỗ vỗ vào vai Ngôn Hoa tán thưởng: “Cảm ơn cậu, mọi người vất vả rồi. An Thành tôi sẽ hậu tạ thoả đáng”
Mấy vị bác sĩ kia đều cuối đầu trước sự khách sáo của An tổng, chỉ riêng Ngôn Hoa vẫn thản nhiên trả lời: “Đó là trách nhiệm của bác sĩ, không cần hậu tạ” – Nói rồi anh ung dung sải bước đi. Mấy bác sĩ còn lại hơn ngẩn ra nhưng rồi cũng nhanh chóng chào rồi đi theo anh. Sau đó ông được chuyển đến phòng hồi sức cấp cứu. Người trong nhà đều như trút được gánh nặng vậy. Ai nấy mặt mày hớn hở, vui mừng. An tổng thì lại tiếp tục trở về An Thị lo công việc, Vinh Hy đưa An lão phu nhân và An phu nhân trở về chuẩn bị thu xếp sau khi An lão gia hồi tỉnh sẽ chuyển về nhà an dưỡng, An Di ở lại chờ được vào thăm ông, Du Thăng cũng ở cùng cô.
Gần một tiếng trôi qua An Di vẫn cứ đứng trước tấm cửa kính nhìn vào bên trong phòng hồi sức. Ông đang nằm bất động trong đó, xung quanh nào là là máy đo máy thở với ánh đèn, số hiệu nhấp nháy không dừng. An Di không rời mắt khỏi ông, chỉ sợ bỏ mất một nhất cử nhất động nào đấy của ông. Du Thăng nhìn thấy An Di lo lắng trong lòng cậu cũng rất khó chịu. Nhưng cậu làm gì cũng vô ích, cô cứ đứng đó gần cả tiếng rồi, cậu có nói gì cô cũng không trả lời. Cậu còn mệt huống hồ gì là cô, cái tính ương bướng này của cô đúng là không ai có thể trị được, nhưng đứng chờ như vậy cũng không phải là cách.
Du Thăng khẽ lay An Di: “Cậu có mệt không, tớ dẫn cậu đi ăn gì đó nhé. Lúc quay lại thì có lẽ ông cũng tỉnh rồi”
“Cậu đói thì cứ đi ăn đi, mệt có thể về trước. Tớ nhất định ở đây chờ ông tỉnh lại” – An Di không nhìn cậu lấy một cái, cương quyết trả lời.
“Tớ ở lại với cậu” – Du Thăng buồn bã không nỡ nhìn cô cứ đứng mãi: “Nhưng cậu hãy lại đây ngồi đi, đừng đứng đó nữa”
An Di vẫn không chú ý … Du Thăng chỉ biết thở dài.
…
Ngôn Hoa đứng nhìn từ xa đã nghe thấy rất rõ tiếng An Di có vẻ khó chịu. Anh nhăn mặt quay đi, cô nhóc này đã đến bệnh viện từ sớm, bây giờ vẫn ở đây chắc chắn là chưa ăn gì, đúng là rất giỏi quan tâm người khác nhưng lại chẳng quan tâm đến bản thân mình. Anh đi đến nhà ăn của bệnh viện, gọi hai phần sandwich rồi lại suy nghĩ gì đó, anh lại mua thêm một hộp sữa.
Du Thăng thấy Ngôn Hoa đi tới, trên tay cầm mấy thứ lỉnh khỉnh, trong đầu chỉ nghĩ đến mối quan hệ của anh ta với An Di khiến cậu vô thức lên tiếng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”, nghe tiếng hỏi của Du Thăng, An Di cũng xoay người lại nhìn.
Ngôn Hoa chẳng thèm để ý đến cậu, tiện tay dúi vào tay cậu một phần sandwich rồi bước đến cạnh An Di đưa phần sandwich còn lại và hộp sữa đến trước mặt cô. An Di không nói gì cũng chỉ cầm lấy rồi thôi.
“Anh đến đây làm gì? Tôi không đói, còn nữa An Di không thích uống sữa.” – Nhìn thấy hai người thân mật với nhau Du Thăng lớn tiếng nhắc lại câu hỏi vừa rồi của mình, cái bánh trong tay thì cậu lại vất xuống ghế không chút câu nệ.
“Đây là bệnh viện, tôi là bác sĩ … bác sĩ điều trị của giáo sư An” – Ngôn Hoa hờ hững đáp rồi lại như thấy thiếu thiếu gì đó, anh nói bồi thêm: “Cô ấy có nói là không thích uống sữa à?”.
Du Thăng sững người, đây đúng là sự thật, anh ta đúng là bác sĩ của ông và An Di trước giờ chưa từng nói với cậu là cô không thích uống sữa nhưng cậu trước giờ để ý thấy cô đều luôn tránh động tới sữa mỗi khi nhìn thấy … Giờ phút này An Di cũng không hề phản bác những gì anh ta nói, chỉ có cậu bây giờ trông thật giống một kẻ dư thừa ở đây.
Du Thăng nhếch mép cười nhạt rồi quay lưng bước đi, ánh mắt bi phẫn cùng tâm trạng buồn bã như áng mây đen giăng trước mặt cậu, không thể đối mặt, chỉ có thể trốn tránh sự thật này. Cậu thấy mình thật là hèn nhát, trong lòng thì lúc nào cũng luôn quan tâm An Di như vậy, yêu thương cô như vậy, cậu không ngại bày tỏ, thể hiện trước mặt cô. Cậu kiên nhẫn chờ đợi tình yêu của cô, khoảng thời gian cậu ở bên cô dài hơn bất cứ người ngoài nào khác, cậu đã từ bỏ rất nhiều thứ vì cô, đã làm cho cô bao nhiêu chuyện chỉ mong được nhìn thấy nụ cười của cô … Nhưng cuối cùng, cuối cùng cậu lại là một người thừa, một người thừa thải trong hạnh phúc của cô.
An Di từ đầu vẫn lơ đễnh không hề để ý đến cuộc đối thoại của Ngôn Hoa và Du Thăng, tâm trí của cô bây giờ chỉ có một mình ông thôi, chỉ mong nhìn thấy ông tỉnh lại, chỉ mong được nhìn ông cười đôn hậu với cô, vẫy tay với cô và như mọi ngày ông bảo cô rằng: “An Di lại đây xem, hôm nay ông có bảnh trai không? Hôm nay nhìn ông đã đủ phong độ chưa? …”, đã bao lâu rồi cô chưa về thăm ông, chưa được nghe ông hỏi cô như vậy? Lần này cũng may ông đã qua khỏi, nếu ông có mệnh hệ gì cô sẽ chẳng thể tha thứ cho sự vô tâm của mình. Ông thương cô như vậy, lo lắng cô như vậy, cả nhà mới vừa đoàn tụ không được bao lâu … thế mà cô vì trốn tránh tình cảm dại khờ của mình lại một lần nữa xa cách ông. Bây giờ cô mới thấy mình lúc đó thật trẻ con và ấu trĩ như thế nào.
Ngôn Hoa thấy An Di cứ đứng trơ ra, bánh sandwich và sữa vẫn cầm trên tay mà không hề có ý định sẽ động vào. Anh nhíu mày, khẽ xoay người cô đối mặt với anh, một tay anh vòng qua eo cô, tay còn lại bẹo vào gò má phúng phính đáng yêu có chút nhợt nhạt của cô. Đợi đến khi An Di chuyển sự chú ý sang mình anh mới lên tiếng: “Còn chưa chịu ăn? Muốn tôi mớm cho em?”
“Anh đừng đùa nữa, em không có tâm trạng” – An Di khó chịu đẩy Ngôn Hoa ra.
Ngôn Hoa gắt gao ôm chặt cô, không để cô đẩy mình ra: “Em không ăn giáo sư sẽ tỉnh ngay chắc? Ngoan, ăn một chút” – Ngôn Hoa dịu dàng.
“Được rồi anh buông em ra đi, thế này làm sao em ăn” – An Di lại đẩy anh.
Ngôn Hoa buông cô ra nhưng lại kéo cô ngồi xuống dãy ghế chờ rồi nhấc hai chân cô đặt trên chân mình, dịu dàng xoa. Cô đứng lâu như vậy rồi, anh lo chắc chân cô cũng sẽ rất tê. An Di ở thế bị động bị anh kéo cứ ngồi ngẩn ra để mặc anh muốn làm gì thì làm mắt cô vẫn cứ hướng về tấm cửa kính. Ngôn Hoa thấy vậy liền cốc nhẹ vào trán cô: “Em là con nít à? Không biết nghe lời, giáo sư sẽ tỉnh ngay thôi, mau ăn cho tôi”
An Di cuối cùng cũng phải nghe theo anh, mở sandwich ra ăn. Lúc này cô mới nhớ đến Du Thăng, vừa rồi cậu còn ở đây bây giờ lại đi đâu rồi? Cô hỏi: “Anh có nhìn thấy Du Thăng cậu ấy …”
“Đi rồi” – Anh chen ngang.
“Đi rồi sao? Đi đâu?” – An Di thắc mắc.
“Đi tìm đi” – Ngôn Hoa lạnh lùng đáp, trên gương mặt thoáng chút không vui.
“Anh đừng có như vậy mà” – An Di rất không đồng tình việc anh cứ hễ không hài lòng điều gì là sẽ trưng ra bộ mặt hắc ám của mình với cô.
“Tôi cứ như vậy” – Ngôn Hoa thản nhiên đáp.
“Anh …” – An Di hết nói nổi.
“Tôi làm sao?” – Ngôn Hoa bóp mạnh vào bàn chân cô, cười hời hợt.
“Aaaa, anh đang làm gì vậy? Bỏ em ra, đây là bệnh viện đó” – An Di bị anh bất thình lình làm cho giật mình mới ngợ ra anh đang làm gì. Tư thế của hai người bây giờ trông hết sức ám muội, hôm nay cô mặc váy ngắn, đôi chân trắng tuyết đang gác lên đùi của anh, tay anh thì đang nghiêm túc xoa xoa nắn nắn bắp chân cô … cô ngượng ngùng rụt chân lại định bỏ xuống nhưng anh liền lập tức chộp lại rồi giữ cố định. Không những vậy anh còn kề gương mặt nam tính của mình sát bên cô, chuẩn bị lên tiếng. Bây giờ mà có ai đi ngang qua nhìn thấy chắc cũng bị cảnh tượng này doạ cho chạy mất, người này … anh ta chẳng hề để ý xem nơi nào là nơi nào, xung quanh có người hay không, lúc nào cũng hành động như thể đây là lẽ hiển nhiên … mặc dù những hành động và lời nói của anh luôn cổ quái và thẳng thừng.
“Em nhìn xem tôi đang làm gì?” – Ngôn Hoa hỏi với giọng điệu mờ ám.
“Bỏ tay anh ra mau đi” – An Di bối rối.
“Tôi còn chưa làm xong chuyện này” – Ngôn Hoa nháy mắt.
“Làm chuyện gì?” – An Di khó hiểu.
“Nhận thưởng”
“Nhận thưởng? Anh nhận thưởng cái gì?” – An Di bị hơi thở nóng hổi của anh làm cho rối bời.
“Phẫu thuật rất thành công, em còn không muốn thưởng cho tôi sao?”
“Thưởng gì chứ? Chẳng phải vừa rồi anh còn bảo đấy là trách nhiệm của bác sĩ các anh sao? Bây giờ còn ở đây không biết ngượng mà đòi em thưởng là ý gì?” – An Di biết Ngôn Hoa lại đang mặt dày giở trò nhưng cô vẫn điềm tĩnh hỏi.
Ngôn Hoa không trả lời ngước mặt lên chu môi về phía cô rồi nhắm mắt lại, vẻ mặt hết hớn hở mong chờ như thể đây là lẽ đương nhiên. An Di liền hiểu ra, tên sói háo sắc này thật sự muốn giở trò, cũng may cô rất tỉnh táo, lần này nhất định không để bị anh dụ dỗ. Cô nghịch ngợm đút ống hút của hộp sữa trong tay mình vào miệng anh rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Ngôn Hoa biết cô trêu mình liền vực dậy bẹo hai bên má của cô rồi bảo: “Em dám?”
“Sao lại không dám? So với trò trẻ con của anh xem ra em còn kém xa” – An Di cười tươi tắn, khuôn mặt phờ phạc đã ánh lên chút hồng hào rồi.
Ngôn Hoa nhìn thấy cô đã ăn hết phần sandwich, hộp sữa cũng uống đến gần hết, cả người cô cũng hoạt bát trở lại rồi, cô còn có thể vui vẻ trêu lại anh nữa mà. Tâm trạng chắc chắc đã tốt hơn. Anh mỉm cười hài lòng, đặt chân cô xuống rồi ân cần đưa hộp sữa lại cho cô bảo: “Em uống hết đi, tôi trở lại làm việc. Tạm tha cho em, từ từ sẽ thu nợ” – Nói rồi anh quay đi.
“Thu nợ gì chứ?” – An Di nói với theo.
Nhìn theo thân hình cao lớn của anh cô bất chợt nhoẻn miệng cười. Tính cách của cô vốn rất thất thường, rất khó chiều. Nhưng anh thật biết cách khiến cho cô vui, biết cách động viên an ủi cô mặc dù cách thức của anh có phần hơi thiếu tế nhị, hơi sỗ sàng, hơi cộc lốc một chút và có hơi ‘rất lộ liễu’ nhưng đối với con người cao ngạo như anh mà lại có thể giở ra bộ mặt ấu trĩ trẻ con của mình chỉ vì cô thôi, việc này khiến cô cảm thấy hạnh phúc không gì sánh bằng.
Nhìn hộp sữa trong tay mình An Di nhăn mặt một chút rồi cũng uống cạn. Chuyện là lúc còn bé có lần chị An Dao dẫn cô đi chơi, cô còn nhớ khi đó mình rất ham ăn ham uống, cứ thấy thứ gì lạ mắt hấp dẫn một chút là sẽ nằng nặc đòi thử cho bằng được, chị An Dao thì vẫn luôn nuông chiều cô, kết quả là sau khi thử qua một loại sữa tươi gì gì đấy cô và chị đã lãnh một trận ốm mất mấy ngày, hết nôn thốc nôn tháo rồi lại sốt cao liên miên do bị ngộ độc thực phẩm. Cũng từ đó mà cô hễ thấy sữa hay nghe nhắc đến sữa thôi là đã liền chạy mất dạng, cả nhà ai nấy đều lo vì cô đã bị suy dinh dưỡng nhẹ rồi mà thể trạng cũng yếu ớt, chiều cao vẫn chưa đạt chuẩn như những đứa trẻ cùng tuổi khác cho nên luôn ép cô phải uống nhiều sữa. Cô hoàn toàn không nghe lời ai cả, duy nhất chỉ có ông là luôn nhẫn nại khuyên bảo cô, ông bảo cô rằng hễ mà cô không uống thêm sữa ông cũng sẽ không ăn cơm, cô càng lớn hơn một chút thì ông cũng càng dùng cách cứng rắn hơn một chút, nếu cô không nghe lời thì ông sẽ làm mặt lạnh với cô. An Di thương ông nhất nhà, tất nhiên cô luôn nghe theo ông rồi … Cho đến khi cô sáu tuổi, chị An Dao mất, cô cùng ba mẹ di dân sang Anh thì thói quen này cũng mất, cô lại theo bản năng mà không thèm đụng tới sữa, cho dù là đồ ăn làm từ sữa cô cũng kiêng kị không dùng. Chỉ cần nghe đến từ ‘sữa’ thôi là cô lại liền có cảm giác muốn nôn rồi huống hồ gì động đến.
Cho đến ngày hôm trước khi An Di nhìn thấy Ngôn Hoa tự tay làm đồ ăn sáng cho mình, anh còn ân cần chuẩn bị một ly sữa nóng cho cô, lúc đó cô liền không suy nghĩ gì mà vui vẻ đón nhận, ăn uống rất ngon lành, nhất thời cô cũng quên mất mình không thích uống sữa, nhất thời quên đi cảm giác khó chịu muốn nôn như bình thường, chỉ là trong thời khắc đó … thứ cô cảm nhận được còn hơn cả nỗi sợ của bản thân cô … đó là tình yêu mà Ngôn Hoa dành cho cô, là sự ân cần chăm sóc của anh đối với cô. Cô hoàn toàn hạnh phúc vì điều đó … cũng như lúc này đây, cô đã uống xong hộp sữa anh mang tới rồi, đôi môi xinh đẹp còn không ngừng cười rạng rỡ.
Về phần Ngôn Hoa, anh vốn từ trước đã biết An Di. cô không thích sữa rồi. Nguyên do cũng vì trước đây lúc anh còn ở thành phố D, giáo sư An cũng thường xuyên tìm anh tán gẫu những chuyện dông dài, anh hoàn toàn chưa từng mở lòng với ai như vậy, nhưng có lẽ vì anh đã xem ông là ân nhân của cuộc đời mình, anh lại quý trọng ông như một bậc tiền bối cho nên hai người thân thiết như những người bạn lâu năm, chia sẻ với nhau rất nhiều chuyện từ to lớn vĩ mô cho đến những chuyện nhỏ nhặt đời thường, khi đó ông cũng là người duy nhất anh tin tưởng tâm sự tất cả về quá khứ và gia cảnh của mình, ông cũng rất hay kể về gia đình ông, nhất là về An Di, có lẽ giáo sư rất yêu thương cưng chiều cô cháu gái này cho nên rất hay nhắc đến cô. Có một lần giáo sư An trong lúc trò chuyện với anh về những loại cà phê và cách pha chế thì ông vô tình nhắc đến việc cô cháu gái bướng bỉnh của ông rất ghét uống sữa, còn kể cho anh nghe những chiêu trị của ông khiến cô nàng phải nghe theo.
Cho nên cái hôm mà anh làm bữa sáng cho cô anh đã không ngần ngại định sẽ ép cô uống sữa bằng cách nào đó, muốn cô từ bỏ thói quen xấu cùng ám ảnh khi bé của cô … Nhưng anh thật không ngờ cô rất ngoan ngoãn uống hết ly sữa đó, vẻ mặt còn rất vui nữa. Khi đó anh đã biết, anh với cô quan trọng thế nào, cô là vì anh, vì muốn anh vui nên mới như vậy. Anh lần đầu tiên trong đời nhìn người ta ăn uống thôi mà trong lòng cũng đã dâng trào hạnh phúc.
Cũng là nhờ giáo sư An mà từ sớm Ngôn Hoa đã biết được quá khứ buồn của An Di, biết được những gì cô đã phải trải qua trong thời thơ ấu. Cũng vì vậy mà anh càng không thể hình dung được cô gái bé nhỏ An Di mà anh biết lúc nào cũng tươi cười lạc quan nhưng trong nội tâm lại che giấu rất nhiều vết thương như vậy. Anh càng thấy yêu thương cô hơn, muốn che chở bù đắp cho cô hơn. Trước đây cũng như vậy, bây giờ cũng vẫn là như vậy, nhưng khác biệt là anh đã nhận ra cách thức đúng đắn để làm việc đó. Chính là thay vì trốn tránh nhường cho người khác bây giờ anh sẽ dùng chính tình yêu của mình xoa dịu tất cả tổn thương cô đã từng trải qua, bao gồm cả tổn thương do chính anh gây ra cho cô, anh ngàn vạn lần chỉ mong mang đến cho cô hạnh phúc. Anh đã sai quá nhiều rồi, đã lãng phí thời gian và tình cảm của hai người quá nhiều rồi … anh không cho phép mình sai thêm lần nào nữa, lãng phí thêm một lần nào nữa. Vì cô … vì anh yêu cô.
__________________________________________
*3700 chữ lận đó nha. Bởi vì sự động viên của mọi người là nguồn động lực lớn lao cho tớ. Cảm ơn nhé, chúc mọi người đọc vui vẻ !!! Định nhanh chóng kết truyện vì đã vào học rồi nhưng chuyện của hai người đúng là viết mãi không hết =_= Nên vẫn cứ muốn viết tiếp …
|
Chương 37: VĨNH VIỄN KHÔNG BẰNG NGƯỜI ĐÓ “Đã bao lâu rồi cô mới cười hạnh phúc như vậy? Cô nắm tay người khác tung tăng cười dưới nắng, cô bất chấp bản thân và mọi người nhảy ào đến ôm lấy người đó, cô cùng người đó thân mật ở trước mắt cậu … Nhưng cô chưa bao giờ, chưa bao giờ nắm lấy tay cậu, ngay cả khi cậu chủ động cô cũng e dè né tránh, cô chưa bao giờ ôm cậu, bờ vai của cậu chỉ có thể là điểm tựa mỗi khi cô tuyệt vọng hay buồn bã, cô chưa từng thân mật với cậu nhiều hơn so với mức bạn thân, … cô chưa bao giờ, chưa bao giờ biểu lộ ánh mắt hạnh phúc ấy trước mặt cậu … bao nhiêu đấy thôi đủ cho cậu biết vị trí của người đó và cậu trong lòng của cô khác nhau như thế nào!
Đối với cô thì cậu vĩnh viễn không bằng người đó.”
~~~
“Bác sĩ, gọi bác sĩ, ông tỉnh lại rồi” – An Di kích động sau khi nhìn thấy ông cử động. Đúng lúc Vinh Hy vừa từ An gia trở lại bệnh viện nghe thấy An Di hét anh cũng hớt hải chạy đi gọi bác sĩ.
…
“Tình hình của bệnh nhân đã ổn định, vừa rồi tiểu thư nhìn thấy chỉ là phản ứng của cơ thể, nhưng không lâu nữa tác dụng của thuốc mê mới hết, khi đó bệnh nhân mới hoàn toàn tỉnh táo.” – Vị bác sĩ sau khi xem xét tình trạng của An lão gia quay sang nói với An Di.
“Bác sĩ phụ trách đâu? Tại sao lại là anh?” – Vinh Hy thắc mắc khi nhìn thấy vị bác sĩ là lạ chứ không phải Ngôn Hoa như bình thường.
“À, ý anh là bác sĩ Ngôn? Sau khi bệnh nhân tỉnh lại anh ấy sẽ đến kiểm tra. Anh ấy đang bàn giao bệnh án lại với bệnh viện, có lẽ anh ta không tiếp tục ở lại bệnh viện chúng tôi” – vị bác sĩ trả lời.
“Hừ” – Vinh Hy không nói gì, trong đầu anh lại vấy lên một đống câu hỏi, không biết rốt cục cái tên khốn Ngôn Hoa có ý định gì?
“Tại sao không tiếp tục ở lại?” – Đến lượt An Di thắc mắc.
“Chuyện đó thì tôi cũng không biết, trước giờ anh ta làm bác sĩ phẫu thuật cho bệnh viện chúng tôi hai lần luôn là dưới danh nghĩa được mời tới giúp đỡ, còn việc anh ấy muốn đi hay ở thì một bác sĩ như tôi làm sao biết được. Nếu không còn việc gì tôi xin phép đi trước” – vị bác sĩ chào rồi ra khỏi phòng bệnh để lại hai người với hai dấu chấm hỏi lớn trên đầu …
_______
“An Di …” – An lão gia giọng thều thào.
“Là con đây ông, con ở đây” – An Di nắm chặt lấy tay ông.
“Ông thấy sao rồi lão gia” – Vinh Hy đến gần hỏi thăm ông. Ông có vẻ còn mệt, chỉ gật gật đầu cười. Vinh Hy lại bảo An Di: “Em ở đây, anh đi gọi bác sĩ”
…
“Người nhà hãy ra ngoài đợi, bác sĩ phải kiểm tra” – Người y tá đi cùng Ngôn Hoa lên tiếng.
Vinh Hy nhanh chóng ra ngoài, An Di thì chần chừ mãi không muốn buông tay ông. Cô y tá thấy vậy có ý nhắc lại: “Vị tiểu thư này, cô có thể ra ngoài đợi một chút, sẽ rất nhanh thôi”.
An Di không trả lời, khẽ quay sang nhìn Ngôn Hoa, ánh mắt thoáng qua một tia khẩn cầu. Ngôn Hoa cũng nhíu mày, nhìn cô buồn bã không nỡ rời đi trong lòng anh có chút khó chịu.
“Tiểu thư, cô …” – Cô y tá lại nhắc, nhưng lần này chưa nói xong cô đã bị Ngôn Hoa ngắt lời.
“Cô ấy … có thể ở lại” – Câu nói của Ngôn Hoa khiến cô y tá nhìn An Di và anh với ánh mắt khó hiểu. Ngôn Hoa không giải thích, đến gần cuối chào giáo sư An rồi tiến hành kiểm tra. Anh đây là lần đầu tiên vì An Di mà phá vỡ nguyên tắc của bản thân.
Sau khi kiểm tra xong, giáo sư nắm lấy tay Ngôn Hoa rồi lên tiếng: “Cảm ơn cậu Tiểu Ngôn”
“So với việc giáo sư đã làm cho tôi đây có là gì” – Ngôn Hoa cười đặt tay lên tay ông.
“Hm, tình hình của lão gia có thể xuất viện về nhà tịnh dưỡng được hay chưa?” – Vinh Hy hắn giọng hỏi.
“Sáng mai có thể” – Ngôn Hoa trả lời nhưng không nhìn Vinh Hy.
“Chúng tôi có bác sĩ riêng, có thể không tiếp tục phiền bệnh viện” – Vinh Hy nói.
“Giáo sư đã ổn nhưng tạm thời chưa thể di chuyển”, Ngôn Hoa lúc này mới quay sang nhìn Vinh Hy cười nhạt một cái: “Nhưng mà … anh đã hỏi An tổng bác sĩ riêng của giáo sư đây là ai chưa?”
“Không phải chuyện của cậu” – Vinh Hy khó chịu.
“Xin lỗi, đây là chuyện của tôi. Tôi là bác sĩ mà An tổng của các người đã mời” – Ngôn Hoa trả lời, giọng đắc ý.
“Cậu …” – Ngôn Hoa nhất thời không tiếp nhận được thông tin này, anh có chút bất mãn anh cũng không muốn tiếp tục đôi co với tên này, nghĩ rồi anh nén giận quay sang bảo An Di: “Em ở lại cùng ông, lát nữa phu nhân sẽ vào, anh phải về công ty trước” – Nói rồi anh nhanh chóng đi khỏi.
…
Vinh Hy đi rồi Ngôn Hoa cũng không vội rời đi, anh vẫn đứng cạnh nhìn An Di dịu dàng chăm sóc ông mình, nhìn cô ân cần lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán giáo sư, nhìn cô trò chuyện huyên thuyên với ông mặc dù ông chẳng có hơi sức đâu trả lời, chỉ cười cười gật đầu. Không lâu sau ông lại tiếp tục thiếp đi. Lúc này An Di mới để ý rằng Ngôn Hoa vẫn đứng sau nhìn mình. Cô đặt tay ông xuống rồi đến chỗ Ngôn Hoa, chủ động vòng tay qua cổ anh rồi nhìn anh đăm đăm. Ngôn Hoa có hơi bất ngờ nhưng vẫn cứ đứng như vậy cho cô ôm, hai tay anh cũng từ từ vòng qua eo cô siết nhẹ.
“Cảm ơn anh” – đôi mắt An Di tràn đầy sự cảm kích, long lanh như hạt sương mai, đôi mắt ấy khiến cho trái tim ai đó dao động hết lần này đến lần khác.
“Cảm ơn làm gì bảo em thưởng tôi trả ơn em lại từ chối” – Ngôn Hoa đưa tay vân vê mấy lọn tóc sau lưng An Di.
“Cái đó mà gọi là trả ơn sao? Anh thừa cơ bắt nạt em thì có” – An Di tươi cười, lúm đồng tiền chúm chím hiện ra.
“Vậy thì … lấy thân báo đáp?” – Ngôn Hoa cười gian xảo nhìn An Di rồi áp mặt đến gần An Di khiến cô bối rối quay mặt đi, tay cô thì chống lên ngực anh mạnh tay đẩy anh ra, nhưng sức lực bé nhỏ của cô so với khuôn ngực rắn rỏi như thép của anh chỉ là tự làm đau mình. Anh không buông tay, để mặc cô muốn làm gì thì làm, đợi cô đánh mình đã rồi anh mới lên tiếng: “Muốn chạy? Đâu có dễ”
“Anh … lưu manh, lưu manh, lưu manh …” – Theo từng nhịp nói An Di cũng không ngừng tiếp tục đánh Ngôn Hoa. Đánh mạnh tay thì cô lại sợ anh đau cho nên cô cứ nhẹ nhàng đánh anh như vậy khiến anh lại có cảm giác rất dễ chịu mà không muốn buông cô ra. Hai người cứ khe khẽ trêu nhau như vậy một lúc An Di mới sực nhớ lời vị bác sĩ lúc trước nói, cô ngừng lại nhìn Ngôn Hoa một lúc khiến anh cũng khó hiểu mà lên tiếng hỏi.
“Sao? Không kháng cự nữa tức là chấp nhận lấy thân báo đáp?”
“Anh … đừng đùa nữa, em có chuyện nghiêm túc muốn hỏi, buông em ra đi” – An Di đẩy anh.
“Việc em hỏi với việc ôm em đâu có liên quan” – Ngôn Hoa trả lời thản nhiên.
“E hèm … anh vừa làm giáo viên ở trường D vừa làm bác sĩ thời vụ cho bệnh viện này à?”
“Bác sĩ thời vụ? Hừ … tôi không rãnh như vậy” – Ngôn Hoa nhếch mép.
“Vậy thì tại sao anh …?”
“Phải xem làm bác sĩ cho ai, còn nữa tôi là giáo viên, nhưng không còn là giáo viên trường D” – Ngôn Hoa giải thích.
“Thế thì …?”
“Hardvard” – Ngôn Hoa chen ngang, khoé mắt vụt qua ý cười.
“Là Hardvard? Anh trở lại Mỹ từ khi nào?” – An Di hơi bất ngờ về câu trả lời của Ngôn Hoa.
“Là sau cái đêm gặp em ở Anh một năm trước”
“Một năm trước … một năm trước em cũng chuyển trường về Anh”, An Di thốt lên vì không ngờ lúc cô tránh anh thì anh cũng đồng thời tránh cô, hơn nữa còn đi xa như vậy? Nếu cô không về Anh học … hả … Một năm trước? Một năm trước ở Anh?
An Di như bị ai giáng cho một gáo nước lạnh bất chợt nhớ ra gì đó, cô vội hỏi gấp gáp: “Một năm trước anh có gặp em ở Anh sao? Là chuyện của khi nào sao em không có chút ấn tượng nào vậy?”
“Tất nhiên là em không có ấn tượng” – Ngôn Hoa mím môi.
“Anh mau nói, là khi nào?” – An Di không chịu nổi tò mò giục anh trả lời.
“Khi …”
‘Cạch’ – Tiếng mở cửa cắt ngang cuộc đối thoại của hai người. Ngôn Hoa lập tức bỏ An Di ra, cô cũng nhanh chóng lùi xa khỏi anh.
“Mẹ, Du Thăng … hai người, hai người mới đến” – An Di ngập ngừng.
“Chào phu nhân” – Ngôn Hoa gật đầu chào rồi nhanh chóng rời đi. An Di lúc này vô cùng lúng túng không biết vừa rồi mẹ và Du Thăng có phải đã nhìn thấy … hai người họ … Haizzz, cô không dám nghĩ tiếp. Nếu họ mà biết thì cô thật sự sẽ gặp rắc rối to, dù sao An Di cô cũng chưa nghĩ ra cách khiến cho cả nhà chấp thuận việc cô muốn huỷ bỏ hôn ước, vả lại cũng chưa thể để mọi người biết việc của cô với Ngôn Hoa. Ít nhất là trong thời điểm này … cô chưa thể làm gì.
“Mẹ … ông vừa mới tỉnh lại nhưng đã thiếp đi rồi” – An Di lấp liếm đánh trống lãng.
“Ừ, An Di con mệt rồi. Du Thăng con hãy đưa An Di về nghỉ” – An phu nhân nét mặt có chút kì lạ.
“Dạ, bác gái cứ yên tâm” – Du Thăng trả lời, mặt mày cậu cũng không khá nổi.
“Vậy … vậy … con về trước” – An Di thật sự không muốn rời ông nhưng mà tình hình lúc này không ổn, nghe lời mẹ trước vẫn hơn.
…
“An Di” – Du Thăng thấy cô thẩn thờ nên lay cô, cô vẫn không để ý, mãi nhìn xa xăm ra ngoài cửa xe, cậu lại gọi: “An Di”
An Di cứ mãi suy nghĩ về việc lúc nãy Ngôn Hoa nói, hai người đã gặp nhau ở Anh khi nào sao cô lại không nhớ chứ? Hay là … hay là cái lần cô ở … Đúng rồi có lẽ … Sắp nghĩ ra gì rồi đột nhiên bị tiếng gọi của Du Thăng làm cho giật bắn người. Cô quay sang nhìn cậu hỏi: “Hả? Cậu gọi tớ à?”
“Không lẽ tài xế tên là ‘An Di’ à?” – Câu nói vừa vụt ra khỏi miệng Du Thăng khiến John đang lái xe cũng phát buồn cười nhìn qua kính chiếu hậu lườm cậu một cái.
An Di cũng bị câu nói của cậu chọc cười, cô tinh nghịch nói: “John hay anh lấy tên là An Di đi, dù sao em cũng không thích cái tên tiếng Anh của anh cho lắm” – Nói rồi cô quan sát biểu hiện của John, anh đúng là bị cô trêu đến nhăn nhó mặt mày.
“Chịu cười rồi sao? Tâm trạng rất tốt nhỉ?” – Du Thăng thấy An Di cười tươi tắn trong lòng cậu cũng đỡ khó chịu đôi chút.
“Tất nhiên, ông đã không sao rồi nên tớ rất vui” – An Di đáp.
“Là vì ông thôi sao?” – Du Thăng cười nhạt.
“Ừ, là vì ông”
“Ừ” – Du Thăng gật đầu. An Di không nói nhưng trong lòng cậu tự khắc hiểu, cô là vì ông thôi sao? Hay chính là còn vì người khác nữa? Đã bao lâu rồi cô mới cười hạnh phúc như vậy? Cô nắm tay người khác tung tăng cười dưới nắng, cô bất chấp bản thân và mọi người nhảy ào đến ôm lấy người đó, cô cùng người đó thân mật ở trước mắt cậu … Nhưng cô chưa bao giờ, chưa bao giờ nắm lấy tay cậu, ngay cả khi cậu chủ động cô cũng e dè né tránh, cô chưa bao giờ ôm cậu, bờ vai của cậu chỉ có thể là điểm tựa mỗi khi cô tuyệt vọng hay buồn bã, cô chưa từng thân mật với cậu nhiều hơn so với mức bạn thân, … cô chưa bao giờ, chưa bao giờ biểu lộ ánh mắt hạnh phúc ấy trước mặt cậu … bao nhiêu đấy thôi đủ cho cậu biết vị trí của người đó và cậu trong lòng của cô khác nhau như thế nào!
Đối với cô thì cậu vĩnh viễn không bằng người đó.
__________________________________
*2300 chữ hôm nay hơi trễ, hìhì bù lại hôm sau tăng chương ! Đọc vui vẻ nha mọi người!
|