Bồ Công Anh Năm Ấy
|
|
Chương 5: Cuối Năm Thật Bận Rộn! Những tia nắng bắt đầu của mùa hè chiếu xuống mặt đất, vạn vật cũng có sự thay đổi rõ rệt. Cây cối giường như cùng gồng mình lên để chống chọi lại cái nắng ghê gớm trong thời gian sắp tới.Tiếng ve kêu râm ran suốt đêm hè. Những chú ve cứ ca lên những bài ca chào đón mùa hè mà không bao giờ ngừng. Dù bạn có đến bất kì một ngóc ngách nào, bạn cũng có thể nghe thấy tiếng ve kêu. Những chú ve còm cõi, kêu đến khi kiệt sức mà chết đi. Cuộc sống của chúng tuy ngắn ngủi nhưng lại đem lại niềm vui cho mọi người. Mỗi sáng sớm, khi vừa mở mắt, ta đã nghe tiếng ve kêu râm ran. Ve kêu nhiều quá đôi khi làm ảnh hưởng tới con người, nhưng không có tiếng ve thì chưa phải là ngày hè. Sân trường tôi, những đóa phượng bắt đầu chớm nở trên những tán lá xanh mướt báo hiệu mùa hè đã đến. Lớp 8A chúng tôi rất háo hức cho kì nghỉ hè này, nhưng điều khó khăn cả lớp phải trải qua chính là kì thi học sinh giỏi và thi học kì. Tôi và huy cũng vậy, dạo này cậu ấy thường xuyên đến nhà và cùng tôi học bài. Về vấn đề hoc kì thì tôi không lo lắm, chỉ lo mỗi môn Toán thôi! Trong thời gian này tôi tập trung cao độ cho môn Văn vì đó là môn học tôi sắp sửa thi học sinh giỏi. Còn Huy thì ngược lại hẳn tôi, cậu ấy thi Toán. Ngoài thời gian học cho mình thì Huy kèm tôi học toán còn tôi kèm cậu ta học Văn. "Nè! Bài toán dễ thế mà cậu làm như vậy hả? Làm lại nhanh lên!" Vừa nói cậu ta lấy tay cốc vào tôi rõ đau nhưng tôi không dám phản kháng dù sao đó là "thầy giáo nhí" của tôi, hơn nữa mẹ mà biết là chết. Đành chịu một cục tức mà làm bài. " Bài này chỉ mới nâng cao chút thôi sao lại tịt thế này! Làm tiếp." "Trời ơi! Chịu động não chút đi." 1 tiếng sau...... "Lớp 8 rồi mà còn viết sai chính tả hả?" Lần này tôi cũng trả thù lại cậu ta bằng cách y chang lúc nãy, giờ tôi mới biết gõ lên đầu người khác có cảm giác khoái thật. "Rốt cuộc cậu viết văn hay là viết truyện cười vậy " . Phải nói là Huy viết văn cực kì tệ luôn. Thử nhé, đề văn là chứng minh câu nói "Một nhà nghệ sĩ chân chính phải là nhà nhân đạo từ trong cốt tủy " mà cậu ta viết:" Trong tất cả nhận định mà em đọc, em thích nhất là câu"Một nhà......cốt tủy". Đúng là như vậy, công viêc của một nhà nghệ sĩ cũng như là một bác sĩ, đều phải biết trong tủy của con người chứa gì. Để từ đó nghệ sĩ mới viết được bài văn hay....". Mọi người thử hỏi như vậy có tức không chứ! Giờ đây, mỗi khi đến lớp là tất cả mọi người đều phải học nghiêm chỉnh. Chắc là ba mẹ ai cũng bảo:"Nếu con cuối năm đạt thành tích cao, ba mẹ sẽ cho con đi du lịch" thế nhỉ. Nhưng mẹ tôi thì lại khác, me bảo tôi cô gắng học hành cho thật tốt rồi mẹ sẽ thưởng nhưng tôi học không phải vì phần thưởng ấy, tôi học vì để cho mẹ an tâm và vui lòng thêm thôi. Không khí lớp học giờ đây thật tĩnh lặng, trầm lắng chứ không phải là những giọng nói, phá phách như ban đầu. Nhưng ai ai cũng phải chịu vì sau kì thi quan trọng này chúng tôi sẽ được vui chơi thỏa thích. Hôm nay là ngày mà tôi lo lắng nhất. Phải! Chính là ngày mà chúng tôi thi học sinh giỏi cấp thành phố. Ai nấy đều lo lắng nhuwg cái tên Huy kia vẫn cứ nhởn nhơ, chả có lấy một thái độ là lo lắng gì hết. Hỏi thì cứ bảo là lo gì, lo mà xấu đi à! Đôi lúc tôi ước được như cậu ấy, chả lo lắng gì trước mọi việc. Trước khi đi thi mẹ đã nấu cho tôi một bữa ăn tuy không cao sang nhưng thật là ngon, xong xuôi mẹ lại đưa cho tôi một lá bùa may mắn bảo là mẹ vừa xin trên chùa. Tuy tôi không tin vào mấy chuyện may mắn ấy nhưng cũng cầm cho mẹ vui. Bước vào phòng thi, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi vào chỗ như số báo danh của mình. Giám thị đã bắt đầu phát đề. Tôi bắt đầu đọc chúng. Trời! Sao khó vậy chứ? Đó là câu thốt lên đầu tiên khi tôi nhận được đề. Lớp 8 mà sao lại khó vậy? Không nghĩ ngợi lung tung nữa, tôi bắt đầu vạch ra từng ý để viết. Không khí trong phòng thật căng thẳng, ai cũng cúi mặt mà làm. Năm bài văn mà chỉ có 120 phút, tôi cứ viết mà không có thời gian để thở luôn. Hai tiếng ngắn ngủi trôi qua, tôi không ngờ thời gian lại trôi nhanh đến vậy. cũng may là bài cuối tôi kịp gói lại nên vừa đánh trống là tôi cũng đặt dấu chấm hết bài. Cảm giác giờ đây như tống được một gánh nặng đi . Dù vậy nhưng tôi cũng khá lo về bài làm của mình, lỡ trật thì mẹ sẽ buồn vì tôi lắm. Bất chợt tôi nhớ đến Huy, không biết cậu ấy làm có ổn không nhỉ? Nghĩ bụng tôi liền chạy vội khỏi phòng thi, ra sân trường tôi thấy cậu ta đang đứng dưới gốc cây bàng, tôi chạy tới đó đập vai và hỏi: "Ê! Làm bài được không?" "Xí! Còn phải nói, tôi làm lúc nào chả được. Không khóe thủ khoa luôn chứ!" Lại kiêu ngạo nữa rồi! Lúc nào cũng vậy, chả lo lắng gì hết. "Mà cậu làm ok chứ" Huy hỏi lại tôi. " Tôi......." "Thôi! Nhìn cái mặt thì tôi cũng biết rồi, chắc lại làm không được chứ gì?" Tôi chưa kịp nói xong thì cậu ta đã nhảy xổm vào mồm tôi mà nói. " Hừ! Cậu!" " Thôi! Đi ăn mừng vì thi xong đi, để tạ lỗi hôm nay tôi mời ok không?" " Được á! Đi thôi nào!" Vừa nói tôi kéo tay Huy đi thật nhanh, lúc nào cũng vậy, chỉ cần tôi buồn là cậu ấy lại mời tôi đi ăn kem. Giống như một phép màu vậy, ăn xong là tôi hết chán, hết buồn luôn. 3 ngày sau........ Sáng nay, ai ai trong lớp cũng đều háo hức. Vì sao ư? Đơn giản vì hôm nay là ngày mà thông báo kết quả kì thi vừa rồi. Mới sáng sớm, lòng tôi đã nôn nóng vô cùng nhưng nhìn cái tên bên cạnh tôi thì cứ nhởn nhơ và bảo rằng chắc chắn sẽ được thủ khoa. Tôi mong trật cho biết mặt. Vừa chỉ mới ra chơi, thầy An đã đi dán kết quả tại bảng tin, nên tôi vội lôi cả Huy xuống để xem. Học sinh đông như kiến, dò mãi tôi mới vô được. Để xem nào! Rốt cuộc tên tôi ở đâu chứ? Đang dò bỗng tôi thấy tên Trần Hoàng Minh Huy, vội đưa tay sang hàng điểm số. Cái gì chứ? 19.75/20 sao? Thủ khoa sao? Không thể nào! Chắc là nhiều tên như thế! Tôi vội xem lại đúng là chỉ có mỗi tên ấy thôi. Nhìn sang Huy, tôi thấy cậu ta cười còn tươi hơn cả hoa, nhìn tôi có vẻ đắc chí làm chứ. Vội nghĩ đến mình, tôi vội tìm tên. Dò mãi. À! Đây rồi! Đưa ngón tay trái sang bên phải. Tôi không thể tin vào mắt mình nữa! Tại sao? Tôi làm như vậy mà được.......Giải Nhất! Tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình mà hét lên rồi ôm Huy ngay giữa hàng trăm con mắt khác. Vừa ôm tôi vừa hét: " Tôi đỗ rồi! Giải nhất luôn đó!" Sau khi sực tỉnh ra, tôi mới thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn tôi, tôi là diễn viên hay sao chứ? Vội đứng tách người cậu ấy ra rồi lôi lên lớp. Vừa lên đến nơi, tôi thấy ai cũng mừng rỡ, mọi người đều thi đậu hết. Quả thực là công sức của cả lớp bỏ ra thực không uổng. Giờ chỉ còn kì thi học kì nữa là nghỉ tẹt ga. Nhưng kì thi này tôi không lo cho lắm vì chỉ kểm tra lại các kiến thức đại trà thôi. Tôi vui lắm. Chạy về báo tin cho mẹ, mẹ cười và ôm tôi vào lòng, vuốt ve mái tóc tôi mà nói:" Con yêu! Con giỏi lắm". Thoáng tôi thấy trên môi mẹ là nụ cười thật tươi mà lâu lắm rồi chưa có.
|
Chương 6: Những Giây Phút Vui Vẻ-Nghỉ Hè Hôm nay, một buổi sớm ban mai thật là đẹp. Từ phía đằng đông ông mặt trời từ từ nhô lên chiếu muôn vàn ánh hào quang xuống trần gian, gió vẫn nhè nhẹ thổi. Những ngôi sao trên bầu trời thức dậy muộn hối hả chạy trốn khỏi ánh nắng chói chang của ông mặt trời. Từ trong các hẻm nhỏ, vài chiếc xe ba gác ì ạch chở hàng ra chợ. Xe nào xe nấy đều được chất cao hàng hóa… Trên lề đường khách bộ hành thong thả bước chân chầm chậm như đang hít thở không khí trong lành của buổi ban mai. Thật không hiểu nổi, sáng nay Huy bị gì mà mới 6h sáng đã đến mà lôi tôi đi học, trong khi 7h30 mới đánh trông cơ mà. Nhưng dù sao hôm nay tâm trạng của tôi rất chi là vui. Vì sao ư? Hôm qua, tất tật tật các môn học đã thi xong, ai nấy cũng làm bài tốt hết, tôi cũng vậy. May mà nhờ có ông kia mà toán tôi đã làm được hết bao gồm cả bài cuối cùng. Ngày hôm nay về sau là xả thôi. Cùng nhau bước vào sân trường, một không gian thật yên tĩnh nhưng thật là huyền sỏ bởi làn sương mù. Rất ít khi mà tôi có thể quan sát trường vào buổi sáng sớm thế này.Tiếng mấy chú chim non hót nghe thật thanh, thật trong nó giống như một điệu nhạc chào mừng ông mặt trời thức dậy vậy. những lá cây rung rinh trước gió như reo vui khúc hát bình minh. Cả sân trường nổi lên màu đỏ của gạch bổ mới lát xong, những ô vuông nhỏ nhắn nhìn từ xa đẹp thật. Bác bảo vệ mở chìa khóa cổng và đang bắt đầu công việc quét dọn của mình trong sân trường. Trên mỗi lá bàng, hạt sương sót lại từ đêm hôm qua vẫn còn tàn dư. Không gian thật đẹp và thoáng đãng, khiến lòng tôi vô cùng dễ chịu. "Nè! Sáng hôm nay đẹp không?" . Đang tận hưởng những phút giây yên bình của thiên nhiên ban tặng, bông có một giọng nói phá vỡ đi sự tận hưởng đó. " Đẹp! Tôi không ngờ luôn đó". Vừa nói, tôi nhắm mắt lại để những làn gió mát rượi thổi tạt vào mặt. " Vậy mà sáng nay có ai bảo là đến sớm để chơi với ma cơ đấy!". " Ai bảo chứ? Mà đi thôi, cứ đứng đây mãi". Nói xong tôi kéo tay Huy đi, chứ cứ ở đây một lúc nữa không khéo tôi bị chọc tức chết mất. Ông mặt trời ngày càng nhô cao hơn, thay bằng sự tĩnh mịch ban nãy là một không khí thật ồn ào, náo nhiệt bởi những "quỷ vương học đường". Và dĩ nhiên, lớp 8A chúng tôi cũng thế. Quãng thời gian vừa qua, lớp đã dường như đổi thay bởi các kì thi, vì ai nấy đều lo mình sẽ ở lại lớp. Thứ nhất sẽ bị ba mẹ đánh đòn và quan trọng là không được học cùng nhau. Nhưng hiện tại thì khác. Đúng là vượt qua mọi sóng gió, ta lại trở về như xưa. Không yên tĩnh. Không ngoan ngoãn, Không học hành nữa. Mà thay vào đó là sự náo nhiệt, vui tươi, sách vở thì quăng tứ tung, đứa thì xé vở làm máy bay, đứa thì vo lại từng cục rồi lấy dây chun bắn nhau. Còn tốp ngoan nất là ngồi đọc truyện, nghe nhạc, lướt face, tán gái. Tôi bình thường là một học sinh ngoan ngoãn, không bao giờ có khái niệm ăn quà vặt hay làm việc riêng, cả năm học chỉ giở tài liệu duy nhất một lần. Nhưng giờ đây thì.... tôi hoàn toàn khác. Có thể nói là thời gian và không gian có thể thay đổi được bản chất con người. Một tờ giấy, 2 cái bút, 10 ngón tay, tôi và Huy bắt đầu trò chơi yêu thích-Caro. Đánh hì hục từ nãy tới giờ mà tôi mới thắng 2 ván còn cậu ta thì 7 ván rồi. Hằng ngày cậu ta ăn gì mà chơi giỏi dữ vậy chứ. " Hahaha! Thắng tiếp rồi nhá". " Lêu..lêu. Đúng là Trang ngốc" " Oh year! Tớ thắng 10 ván rồi, chiều nay cậu bao tớ ăn kem đi, hahaha" Sao hôm nay xui vậy nè, bình thường tôi đánh vẫn thắng mà sao hôm nay thua thê thảm vậy nè. Còn nữa, túi tiền tiết kiệm của tôi, tích góp hơn tháng trời mà mới chỉ được 95.00đ, chắc chiều nay bay hơi quá. Bực mình không chơi cái trò này nữa, tôi và Huy gia nhập đội"bắn giấy". Tìm một cái giây chun, tôi bắt đầu bắn. Nhìn thấy tên kia đang hì hục kiếm giây, tôi nhắm và bắn ngay vào mông . "A! Đứa nào?". Nói trong sự tức giận và đau đớn, Huy ngẩng cao cái đầu lên. " Đứa này nè! Lêu....lêu..." . Vừa nói tôi vừa làm cái động tác trẻ con mà hằng ngày cậu ta đều chế ngạo tôi, cho biết cái cảm giác đó là gì. "Đồ Trang thúi! Cậu chết với tôi." Nói rồi, Huy tìm một cái giây, bỏ giấy vào rồi bắt đầu bắn tôi. Vì đang lo chế giễu nên tôi bị trúng ngay phát đầu tiênSao đau vậy chứ? Thảo nào lúc nãy mặt cậu ta khó chịu vậy, không ngờ có một mấu giấy nhỏ mà đau dữ quá. Không thể để cho cái lưng yêu dấu phải chịu oan ức, tôi bắt đầu vo giấy mà bắn cái tên đang cười nhe răng kia. Tôi trúng rồi đến lượt cậu ta trúng, tuy cả hai đều đau nhưng miệng thì "cười toe như hoa mười giờ" vậy. Tôi mới hiểu cảm giác được vui chơi với bạn bè là thoải mái biết nhường nào. Sau hơn một hồi "bắn đạn" say sưa và gay gắt, tôi tìm đến bàn An Nhiên mà ngồi tám, trong khi cậu ta vẫn chơi được với cái đám thằng Khang Còi. Hôm nay thật thoải mái biết bào. Được vui chơi thỏa thích, thầy cô không ai vào dạy. Lớp cứ thế mà quậy đến chiều. Sở dĩ như vạy là vì lớp tôi ăn bán trú cả lớp. Tuy nhà tôi không đủ điều kiện nhưng mẹ vẫn bắt tôi ở lại vì buổi trưa mẹ cũng ở lại nhà hàng, sợ không ai chăm sóc tôi. Ra về, đúng như tôi dự đoán, tiêu hao mất 80.000 tiền kem cho tên kia trong khi tôi không ăn ly nào. Cứ thế này chắc tôi cháy túi mất Thời gian cứ thế mà trôi, ngày tổng kết đã đến, trong tay mỗi đứa đều là tập giấy khen và phần thưởng. Trong lớp được thưởng nhiều nhất là Huy, vì vừa được điểm tổng kết cao nhất khối với điểm trung bình 9,6 và còn cái giải thủ khoa nữa. Tiếp đến là Nhiên và sau đó mới đến tôi. Nghĩ thầm trong bụng mẹ nhất định sẽ rất vui mừng. Tiếng trống cuối cùng của năm học vang lên, tất cả các lớp đều chạy ùa ra, riêng lớp 9A chúng tôi vẫn kiên trì ở lại. Để làm gì chứ? Lên kế hoạch để đi chơi. Sau hơn 30 phút thảo luận thì chúng tôi đã quyết định sẽ đi vào ngày 7/6 tới Nha Trang trong vòng 4 ngày. Cô giáo cũng đã đồng ý đ cùng và nhà tài trợ lần này không ai khác mà chính là bác Nga-mẹ của Huy. Phải chăng bác ấy làm như vậy để bù đắp cho con mình những phút giây vui vẻ. Tôi đã từng nói chuyện với bác ấy, cũng là do công việc thôi, chứ thật ra bác và bác trai yêu Huy lắm chứ bộ.Chỉ là do công việc mà thôi! Trên đường ra về, tôi háo hức tới ngày đi chơi vô cùng. Quay lên nói với Huy: " Nghỉ hè nhưng nhớ tới chơi với tôi đó" " Biết rồi má" " Hihihi, má cảm ơn con yêu" Con đường tràn ngập tiếng cười vui vẻ và hạnh phúc của đôi bạn trẻ, hoàng hôn đã chứng dám cho tình bạn thiêng liêng, cao đẹp, vĩnh cửu của họ.
|
Chương 7: Ốm Nghỉ hè thật khiến cho tâm hồn bao học sinh phải phấn chấn, thích thú. Không phải dậy từ lúc 5, 6 giờ sáng, không cần phải thức khuy dậy sớm làm bài tập, không lo âu, nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng tôi thì lại khác. Kì nghỉ hè tôi chỉ mới tận hưởng chưa đến một tuần thì lăn đùng ra ốm. Chả hiểu nổi vì sao vậy? Nằm trên giường bệnh, thấy mẹ phải lo, chạy đôn chạy đáo để mua thuốc , khiến lòng tôi đau lắm. Nghĩ đến những đêm trước, tôi sốt cao đến 39, 40 độ. Mẹ đã khóc, chạy ra ngoài lúc nửa đêm để mua thuốc, cháo và những vật dụng cần thiết. Tôi chỉ ước khỏi bệnh, không phải vì cho bản thân tôi mà là đỡ gánh nặng cho mẹ. Từng ánh nắng chói chang, gay gắt cứ thế mà chiếu xuống. Nhìn qua ô cửa sổ, tôi thấy những hàng cây ven đường đang dần héo úa, trông có vẻ rất mệt mỏi. Từng dòng người qua đường ai ai cũng hối hả để tránh khỏi cái ánh nắng gay gắt, cháy bỏng ấy. Gió thổi nhưng mang trong đó là gió nóng, khiên từng lớp da phải rát lên. Đang miên mang trong gióng suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng mẹ từ dưới nhà vọng lên: " Trang đang trên gác đó cháu, cháu lên đi" " Vâng!" Nghe cái giọng nói quen thuộc ấy cũng đủ cho tôi biết đó là ai. Có thể nói từ ngày tôi ốm đến nay đã là 5 hôm rồi, mà ngày nào Huy cũng đến hết. Tuy cậu ấy nói đến để chọc tức tôi, trù ẻo tôi nhưng tôi biết là Huy đang rất quan tâm tôi. Nhiều khi nghĩ lại, tôi cứ cười thầm một mình mà chả hiểu tại sao. " Cạch". Cánh cửa mở ra, Huy bước vào với một phong cách khá là bụi. Từ trên đến cuối đều là một màu đen y chang xã hội đẹn vậy! " Hế nhô bạn hiền". Vừa nói cậu ta giơ tay lên chào, miệng thì cứ cười suốt trông có vẻ rất vui, trong khi tôi..... " Nhô nhô cái bô gì, không thấy tôi đang liệt giường thế này mà còn cười". Tuy nói tôi có vẻ khá bực bội nhưng trong lòng thì đang rất rất là vui. Nhớ có lần tôi không thấy được nụ cười ấy mới 3 ngày mà đã khiến tôi phải nhớ nó. Lạ thật! " Ui....ui...thương thế....! Náo lại đây tôi hôn cái nào!" . Vừa nói Huy vừa xoa đầu tôi còn....còn.....ghé cái miệng đang cười tươi ấy gần mặt tôi nữa chứ. Trời ơi! Cậu ta đang làm cái gì vậy chứ? Tôi không phải trẻ con. " Thôi ngay đi!". Nói xong tôi còn khuyến mãi cho cậu ta một cái cốc trên đầu khá là nặng. Cho chừa cái tội lăng xăng như thằng điên " Úi! Làm gì vậy chứ? Tôi đùa cậu tí thôi mà!". " Hehe ai bảo đùa dai" " Thôi không đùa nữa. Như nào rồi, tình hình là đã khỏe chưa?". Nói xong, Huy áp tay vào trán tôi khiến cho mặt tôi khẽ ửng hồng dù chuyện này đã làm rất nhiều rồi " Khỏe rồi mà! Đến hôm đó thì khỏi cần bàn luôn". Chắc ai ai cũng sẽ tò mò muốn biết về ngày hôm đó. Đúng! Chính là ngày mà chúng tôi cùng nhau du lịch tại Nha Trang mà cả lớp đã thống nhất với nhau. Chỉ còn 2 ngày nữa thôi là đến. Thú thực khi ốm nặng nhất, lòng thất vọng cứ nghĩ là sẽ không đi được nhưng bây giờ thì khác rồi. Tuy là chưa được khỏe lắm nhưng còn những 2 ngày nữa lận. Tha hồ mà bồi dưỡng sức khỏe. " Nè Huy! Hát cho tôi nghe!" Chán tôi chả biết làm gì cả, nghĩ đến cậu ta sở hữu một giọng hát khá là hay, một ý nghĩ đã chợt đến trong đầu tôi. " Sao bảo tôi là hát dở mà giờ câu hát? ". Quả thực là tôi đã từng nói như vậy. Một phần là ghen tị, phần còn lại vì để trả thù vì cậu ấy cũng toàn kêu tôi như vậy " Thôi mà! Hát đi!". Níu níu rồi giật giật cánh tay cậu ấy với một gương mặt tôi nghiêp nhất có thể. " Được rồi". Nói xong, Huy bắt đầu cất lên những tiếng hát với âm điệu quen thuộc: " Sau tất cả mình lại trở về với nhau Tựa như chưa bắt đầu, tựa như ta vừa mới quen Sau tất cả long chẳng hề đổi thay Từng ngày xa lìa khiến con tim bồi hồi Và ta lại gần nhau hơn nữa...." Đó chính là bài hát mà hiện tại tôi yêu thích nhất. Sau tất cả của ERIK ST. 319. Đúng là người bạn tốt nhất của tôi. Tôi thích nghe bài gì, ăn gì, làm gì cậu ấy đều biết cả. Tôi thật hạnh phúc khi có một người bạn thấu hiểu như thế. Chìm lắng trong gọng hát im dịu ấy, tôi phải thừa nhận rằng cậu ấy hát hay thật, gấp mấy lần tôi luôn đấy chứ. Thảo nào nghe tôi hát chê dở là đúng rồi. " Nè! Tôi hát hay chứ?" Hát xong, chưa kịp nhận xét thì cậu ta đã cốc ngay một cái lên cái đầu thân yêu của tôi " Hay con khỉ. Như bò rống". Tuy trong lòng tôi khen ngợi giọng hát ấy vô cùng nhưng khi nói ra thì phải khác, cho bõ tức vì cú cốc ấy " Cái gì chứ?". Lúc này Huy đã đứng lên trông có vẻ hơi....... bực thì phải? " Hát như ngỗng ru con". Mặc dù thấy cậu ấy như vậy nhưng tôi vẫn muốn trêu tiếp, cho hiểu cái nỗi khổ bị nói là như vịt kêu, ngỗng ru, chó sủa là như thế nào! " Cậu! Cho cậu chết!". Nói xong, Huy đã nhảy xổm lên giường đang nằm mà cù léc tôi. " Hahahaha.....hahaa......xin lỗi.....haha...". Cười cho đến đau bụng, rặn mãi mới có thể thốt lên những từ ngữ ấy, nhưng vô tác dụng. Tôi sắp không chịu được nữa rồi " Cho chết! Chưa xong đâu". Bỏ ngoài lề nước mắt tôi đang chảy vì cười, cậu ta vẫn nhẫn tâm tiếp tục với"công việc vô nhân đạo" ấy " Hahahah.....không......chịu...hahah...nổi nữa....hahaha....." " Hahahaha....." Ngoài trời, ánh nắng vẫn tiếp tục chiếu xuống từng lề đường, mái ngói. Mặc kệ những chú chim đang ủ rũ trên vòm cây. Chả quan tâm tới những cô bác đang hối hả chạy về nhà với mồ hôi nhễ nhại. Chúng tôi vẫn cứ tiếp tục vui đùa cho đến tận trưa, khi thân xác tôi đã như "thân tàn ma dại". Dù vậy nhưng trên đôi môi vẫn mãi là nụ cười, không hề có một chút mệt mỏi của ngày hè oi bức.
|
Chương 8: Chuyến Đi Một ngày mới nữa lại bắt đầu. Tuy còn sớm nhưng ngoài con đường kia đã tấp nập người và xe cộ. Tiếng nói, tiếng nổ của động cơ xe đã làm náo động cả thành phố. Bên con đường nhỏ kia là hình ảnh bà Bảy đang dọn quán để bán đồ ăn sáng. Trên những vòm cây, từng chú chim thi nhau chuyền cành hót líu lo để chào đón một ngày mới. Và tôi cũng vạy, tôi đón tiếp sự khởi đầu của ngày mới cũng bằng một khúc ca: " Thầm gọi người yêu dấu Giờ này anh đang nơi đâu? Có biết em u buồn mong anh hằng đêm từ bao lâu Từng ngày dài mong ước Người trở về đây bên em" Có thể nói hôm nay tôi rất là vui. Vì sao ư? Đơn giản vì hôm nay chính là ngày mà tôi được đi chơi với lớp. Không biết trong thời gian không gặp mặt, chúng có thay đổi chút nào không, có quậy và nói nhiều nữa không. Ngồi một mình nghĩ đến chuyến đi mà tôi luôn chờ đợi kể cả khi sốt nằm trên giường là tôi cứ cười mãi. Mới 5 giờ sáng, tôi đã thức dậy và chuẩn bị những thứ cần thiết nhất. Vì chỉ đi có 2 ngày nên tôi chuẩn bị khá giản gị, nhưng mẹ thì lại khá lo cho tôi. Cứ mỗi lần tôi đi xa thì mẹ đều như vậy, lo lắng, quan tâm và chuẩn bị moi thứ còn dằn dò tôi đủ kiểu. Có đôi khi tôi cũng phải bật cười vì sự ân cần đó. Dù gì cũng đã 14 tuổi rồi chứ đâu. Loay hoay mặc quần áo để đi, bỗng mẹ tôi đứng ở dưới nhà và cất tiếng lên: " Trang ơi! Huy đến rồi, nhanh lên con!" " Vâng ạ! Con xuống đây rồi". Vừa đi vừa xắn ống tay áo mà mẹ vừa mới mua hôm qua, mới chỉ xuống cầu thang thôi tôi cũng đã phải thấy cái mặt đang nhăn nhó kia rồi. Làm gì mà khó chịu vậy chứ?. Vội xách chiếc ba lô mà mẹ đã gói gém cẩn thận lại, vội bước ra cửa. " Con đi nhớ phải cẩn thận nghe chưa?". Vừa nói me vừa chỉnh lại trang phục cho tôi, còn bắt tôi cầm theo vỉ thuốc chống say xe mà lúc nãy tôi đã bị ép bỏ vào miệng 2 viên để khi về và uống. " Dạ vâng! Con biết mà!" " Gì cứ yên tâm đi ạ! Trang để cháu chăm sóc ạ!". Không biết từ bao giờ mà Huy đã nhảy xổm vào cuộc nói chuyện giữa tôi và mẹ nữa không biết. Nghĩ bụng cậu ta còn chưa chăm sóc được bản thân nữa mà còn bảo là chăm sóc tôi. " Ừm! Thôi 2 đứa đi kẻo muộn". Chào tạm biệt mẹ xong, chúng tôi ra cửa và lên chiếc xe nhà Huy hơi đang dựng ở trước ngõ. Đến trường, đập vào mắt là hình ảnh những đứa bạn quỷ đang đuổi nhau rất vui vẻ, tôi liền chạy vội tới đó: " Ê! Nhớ tôi không thế?" " Ủa? Cậu là ai?". Cái thằng Nguyên này đúng là......Lúc nào nó cũng đùa được hết trơn! Nhìn cái mặt ngây thơ của nó mà khiến tôi không thể cầm lòng được luôn. " Hể? Không nhớ hả? Vậy tôi đi đây". " Khoan, đùa tí thôi mà". Cái này là giống cái gì nhỉ? À đúng rồi gậy lưng đập lưng ông. Cứ tưởng nó không giữ, ai dè còn cầm tay áo tôi mà giât giật ấy chứ. Tôi cứ đứng đó cùng với mấy đứa bạn" buôn dưa lê, bán dưa chuột, bán dưa hấu", cho đến khi cô giáo Thanh đến và bảo chúng tôi nhanh chân để cùng nhau xuất phát. Ra ngoài sân trường đã có 1 chiếc xe to đùng chắc là vừa cho 28 đứa trong lớp. Từng người một được bác tài cất hành lí rồi vô chỗ ngồi của mình. Tuy đã uống thuốc chống say nhưng vẫn phải đề phòng lỡ có chuyện rủi ro, chính vì vậy mà tôi xin cô ngồi một bên cửa sổ. Kế bên tôi là Huy, lúc nào cũng vậy. Chúng tôi đi đâu cũng đi cùng nhau, ngồi ở đâu cũng ngồi với nhau. Rất ít khi thấy 2 đứa 2 nơi trừ lúc mà cậu ấy giận. Bánh xe dần chuyển động rồi di chuyển, chả mấy chốc chúng tôi đã ra khỏi địa phương. Ngồi trên xe nào là hát, nói chuyện rôm rả cả lên. Không biết thằng Mạnh nó ăn cái gì mà sở hữu cái giọng kinh khủng vô cùng. Đã thể còn muốn hát nhiều bài nữa chứ. May mà cô bảo nó xuống nếu không chắc lỗ tai của những người còn lại chắc bị" tê liệt dây thần kinh tai" mất thôi. Hết tiết mục hát chuyển qua mục ăn uống. Nào là bánh kẹo đủ loại, trái cây, nước ngọt. Thời gian ròng rã trôi qua, bởi lúc nãy tới giờ đã chơi hết sức nên lúc này ai nấy đều nằm ngủ. Đứa thì gác chân, kê đầu trên người đứa khác. Không phải tôi nói điêu mà là giống cái trại tị nạn thật. Cảm thấy hơi mệt nên tôi đã dựa vào vai Huy ngủ từ lúc nào chả hay. Chả mấy chốc, bánh xe dừng lại. Làm tội bác tài phải đi đánh thức từng người dậy kể cả cô giáo. Có khi cô còn say hơn trò ấy chứ. Cùng nhau bước xuống xe, hiện lên trước mắt mọi người là một bãi biển Nha Trang thật là đẹp. Một ngọn gió lạnh thoảng qua làm cho những cây dừa đung đưa .Sóng vẫn vỗ ào ào không ngớt trời đất vẫn yên tĩnh . Một vệt hồng xuất hiện lên ở phía chân trời, lớn dần cho tới khi rải thành một con đường hồng thắm , rạng rỡ từ đó đến chỗ chúng tôi .Mặt biển óng ánh màu hồng nhạt . Về phía cuối mặt trời xuất hiện .Những tia nắng ấm áp bắt đầu trải khắp mọi nơi. Cảm giác thật thanh bình và dễ chịu. Đi theo cô giáo về khách sạn cất đồ, chúng tôi bắt đầu những phút giây vui chơi, vui vẻ. ---------------------------------------- Mình xin nói chút là truyện mình muốn trình bày cho thoáng nhưng không được. Mong có gì moi người thứ lỗi nhé
|
Chương 9: Chuyến Đi Thật Là Vui 1 Sau khi làm theo hướng dẫn của các chú nhân viên khách sạn, chúng tôi vội cất hết hành lí vào phòng rồi chạy ùa ra biển. Phải công nhận ở đây thật dễ chịu, dù là mùa hè nhưng nắng không hề gay gắt, chứ không phải là tiết trời oi bức như ở Hà Nội. Đặt bàn chân vào làn nước biển mát rượi, dang đôi tay và nhắm mắt lại, tôi tận hưởng những món quà quý giá mà thiên nhiên ban tặng cho nhân loại. Ước gì ở Hà Nội cũng có những nơi như thế này thì tốt biết mấy. Đang hưởng thụ những phút giây ấy, bỗng từ sau lưng có ai đập vào vai tôi : - Ê! Làm gì như con điên thế? - Chả cần quay lại tôi cũng thừa biết chủ nhân của lời nói ấy là ai. Cái giọng đó dù bị viêm họng thì tôi cũng nhận ra là của Huy. - Kệ tôi. Quan tâm làm gì. - Thôi ra kia chơi! Cứ đứng như con tự kỉ thế! - Chưa để cho tôi phản ứng, cậu ấy đã kéo tôi ra ngoài kia. Vậy là cái quần ướt hết trơn rồi còn đâu. Vừa ra tới đó, đập vào mắt tôi chính là hình ảnh lớp đang chơi rất vui vẻ với nhau nhưng quần áo, đầu tóc thì không còn chỗ nào là khô hết. Đứa thì lặn, đứa thì bơi, dìm đầu nhau xuống. Nếu đã xác định là " tắm biển" kiểu này sao chúng không thay đồ để tôi thay theo chứ. Chưa kịp định thần lại, cánh tay lại một lần nữa bị đám kia lôi ra mà vứt xuống biển. Ngước lên vuốt mặt. Giờ tôi cũng như chúng rồi chứ đâu. Dù gì cũng ướt thôi cho ướt nốt luôn. Hết chơi tay không, chúng tôi lại chuyển qua chơi bóng. Rất là vui! Cứ thế cho đến khi cô giáo phải dùng loa cỡ lớn để kêu vô. Ăn xong, đứa nào đứa nấy lên giường ngủ. Mỗi tổ một phòng, không giống như khách sạn bình thường, phòng ở đây công nhận lớn thật! Nam một giường nữ một giường cứ thế mà ngủ lăn quay như heo! Không biết chúng tôi lúc nãy có ăn nhắm thuốc ngủ không nữa mà thiếp đến 6 giờ tối. Vậy là hoàng hôn trên biển đã hết cơi hội để ngắm. Ai ai cũng lấy làm tiếc về điều đó. Nhưng có lẽ do cô Thanh hiểu được điều đó nên đã nói: - Các em đúng là ngốc quá! Ta còn ở đây 2 ngày nữa mà! Sau khi nghe cô nói xong, hai mươi mấy đứa mà như một đứa, đều đồng thanh lên một câu " Ờ ha !". Nhìn mặt chúng tôi một lượt, cô cười mỉm. Chắc tại mặt đứa nào cũng ngẩn ra thành ngu luôn. Mỗi đứa chén hơn hai bát cơm xong thì đều chạy ra để đi dạo biển. Cảnh tượng thật là đẹp, đặc biệt là vầng trăng sáng ngời kia. Mọi thứ đều lung linh, huyền ảo. Và trên cái nền ấy có những "thiên thần nhỏ" đang vui đùa. Chạy trêu đùa cho đã, cả lớp bắt đầu ngồi thành vòng tròn , ở giữa còn đốt lửa do khí hậu bây giờ khá là lạnh. - Ê! Thi kể chuyện ma đi, coi đứa nào kể hay nhất! - Đúng rồi đó! Sau khi bàn bạc thống nhất với nhau, cả lớp quyết định cùng nhau kể chuyện kinh dị. Thằng Nguyên” mồm dẻo” phải thuyết phục mãi thì cô mới chịu ra chơi. Bắt đầu ngồi thành hình vòng tròn. Định đứng dậy xin vào phòng do tôi cực kì yếu tim luôn, kiểu này mà nghe ma quỷ nữa chắc tim rớt mất. Bỗng Huy ghé sát, nói nhỏ vào tai tôi: - Lên cẩn thận nha! Khách sạn này từng có người chết đó - Sao cậu biết chứ? – Dù trong lòng sợ nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh hỏi lại cậu ấy - Mẹ tôi bảo vậy mà! Đặc biệt là tối thường hay đi giết các cô gái trẻ đó Giọng cậu ta càng lúc càng đáng sợ khiến cho chân tay tôi phải run lên. Thôi đành ở lại vậy! Lá nữa tìm cách để bịt tai cũng được mà! Ngồi khoanh chân lại, sau một hồi cả lớp” nhường nhịn” lẫn nhau thì cuối cùng đã tìm ra người kể đầu tiên. Không ai khác chính là Mạnh”vịt đực”. Nó bắt đầu đứng dậy và giới thiệu y như là người thắng cuộc trong “ Hãy chọn giá đúng” vậy! - Xin chào tất cả các bạn, mình là Mạnh, chắc hẳn mọi người đã biết đến mình bở vẻ “đẹp trai” và giọng nói” cuốn hút”. Và hôm nay, được tập thể lớp 9A “mời” làm người kể chuyện đầu tiên, tớ rất vinh hạnh. Mong mọi người cho một tràng pháo tau để cổ vũ tinh thần cho tớ ạ! À quên để đảm bảo câu chuyện được lọt hết vào tai mỗi người nên tớ đề nghị các bạn không được bịt tai hay đeo phone! Thanks ! Sau đó chính là màn vỗ tay rất chi là nồng hậu từ “khán giả”. Nhìn mặtđứa nào đứa nấy đều phấn khởi, vui mừng chưa kìa. Trong khi tôi thì mặt mày méo mó. Nhìn lên Huy, thấy cậu ta đang cười rất chi là khoái chí, còn tỏ vẻ trêu tức tôi nữa chứ. Bực quá, ném luôn cái phone trong tay vừa mới mượn được vào người tên đó. - Đó là một đêm bão tố. Một người đang điều khiển xe thì thấy có một cô gái đứng bên lề đường. Người này quyết định cho cô đi nhờ một đoạn về nhà. Tuy nhiên, khi vừa đến nơi, người lái xe quay lại thì thấy cô gái đã biến mất. Để chắc ăn, người lái xe gõ cửa để xem có ai không và chắc chắn cô gái đã vào trong. Nhưng sau đó bố mẹ cô gái bước ra và nói rằng con họ đã…mất được vài năm rồi... Do nghi ngờ lời nói kia của 2 người đó, người điều khiển thản nhiên ra xe không chút sợ hãi nào. Đang đi trên đường, nhìn qua gương bỗng anh ta thấy cô gái lúc nãy đang ngồi phía sau với nụ cười rất kinh dị. Máu từ khóe mắt cứ thế mà rơi xuống. Cô ta tiến gần hơn và.... - THÔI ĐI! ĐỪNG KỂ NỮA!!! Chưa kịp cho Mạnh kể xong, tôi đã đứng phắt dậy, mặt đầy mồ hôi. Thú thực lúc nãy tới giờ tôi cứ cố gắng không để chữ nào lọt vào tai. Muốn lấy tay bịt nhưng hai cánh đều đã bị tên Huy dở người kia cầm chặt lấy. Vừa ngồi vừa rung. Nhìn ra ngoài kia, sóng thì vỗ ầm ầm, đã thế còn có tiếng con chim gì cứ kêu lên, gió thì rít theo sóng biển. Thử hỏi làm sao mà không sợ được chứ! - Hahaha Trang ơi là trang... - Ôi trời ơi hahaha... - Trang à! Cậu nhát quá đó hahaha.. - Đồ thỏ đế...hahaha... Giờ đây nhìn xung quanh đều là tiếng cười đùa kể cả cô giáo cũng đang cười ngắt nghẻ. Tên Huy thì khỏi cần bàn, có khi là đứa cười lớn nhất ấy chứ. Làm gì mà cười dữ vậy? Chỉ là tim” không được tốt thôi mà”! - Mọi người thôi! Dường như nhận thấy sự bối rối và khuôn mặt đỏ bừng của tôi, cô Thanh bắt đầu nén cơn cười lại, ngăn bọn kia không chế diễu tôi nữa - Thôi nào các em...đừng trêu Trang nữa nào! - Nhưng cô ơi, bạn ấy buồn cười quá à hahaha... - Đúng đó cô hahaha Tưởng là tôi được thoát thân nhưng ai ngờ chúng còn cười lớn hơn nữa. Tên Huy thì đứng dậy giữa lớp mà nói:” Các bạn ơi, Trang của chúng ta bị yếu tim” làm cho đám kia một lần nữa cười phá lên. Ước gì bây giờ có cái hố cho tôi chui xuống cho đỡ nhục có phải hơn không! Sau hơn 10 phụt bị đưa lên thớt với mục đích trêu chọc thì cuộc sống của tôi đã trở lại. Sau vụ việc ấy, cái trò” Kể chuyện ma” đã được cô giáo bãi bỏ. Cả lớp dần chuyển sang tiết mục “ Văn nghệ” Như một quy luật, cứ hễ mà có hát thì ê rằng người biểu diễn chính là Huy. Đơn giản vì cậu ấy hát hay, đến tôi còn phải thừa nhận. Sao cậu ấy có thể sở hữu một giọng hát tuyệt vời đến thế. Lúc mạnh thì mạnh, lúc yếu cũng được , lúc tha thiết thì ok nốt. Điều này khiến cho bao đứa phải ghen tị. Và giờ đây, mở đầu cũng chính là Huy, giọng hát ấy từ từ cất lên: “It's been a long day without you my friend And I'll tell you all about it when I see you again We've come a long way from where we began Oh I'll tell you all about it when I see you again When I see you again...” Dường như mọi người đều chìm trong giọng hát tuyệt vời ấy, đến nỗi khi bài hát kết thúc, ai nấy đều còn như là đang nghe. Chă mấy chốc đã hơn 11 giờ đêm, dù không muốn nhưng chúng tôi đành phải quay về khách sạn ngủ. Do ám ảnh chuyện mà Huy kể lúc nãy nên tôi đành phải xin nằm giữa Hoa và Đan. Ngoài kia, mỗi lúc trăng càng lên cao. Ánh trăng ờ ảo rọi chiếu muôn vật, chiếu vào những căn phòng – nơi có các “quỷ vương 9A” đang say nồng giấc ngủ. Sóng biển cứ xô ập vào bờ, gió mỗi lúc mạnh thêm...
|