Love Game - Trò Chơi Tình Yêu
|
|
Cháp 38 Còn Không Mau Lại Đây Nữa, Tên Vô Phép Kia ! Tại Sân Bay RYO “ Nè, anh Long, bộ anh không đi nhanh hơn được chúc nào sao, Cứ cái đà này thì đến tối cũng không tới được đấy”- Nó vừa đi vừa lấy tay che nắng, vừa xoay mỏ lại thúc Long “ Nhanh đi , nắng quá, em không muốn biến thành heo quay đâu”- Phuơng mặt đỏ lên vì nắng, quạo quọ quay lại nạc Long. Chẳng thèm để ý lời nói của hai cô em, Long cứ đúc hai tay vào túi quần, đầu thì ngước xuống nhìn những bước chân của chính mình, mặt nhăn nhăn nghĩ - ( ông này già mà cứ như con nít ) Thế là Long nhà ta cứ cà rề cà rề chịu hết nổi nó và Phương phải quay lại . Mỗi đứa xách một tay Long kéo đi Xoạt “ Này này, hai em làm cái gì vậy hả ” [ Chuyến bay F02 đã đáp xuống tại sân B Xin Thông Báo .Chuyến bay F02 đã đáp xuống sân B ] Ngó trái ngó phải, nhón lên nhón xuống . “ Hở được 10 phút rồi sao không thấy chị Tuyết ra vậy trời .”- Nói mà lòng nó hồi hợp, thóp thỏn nhìn dáo dát đủ phía Vỗ vào vai con bạn trấn tĩnh .- “ Này, mình đừng có như con khỉ coi, cho dù có xuống thì làm giấy tờ phía bên trong cũng phải mất gần nữa tiếng đấy .” Cả đám chờ một hồi mãi rút cuộc bóng của một cô gái xinh xinh trong chiếc áo hai dây trắng ôm, và chiếc quần jean xanh thẫm cũng xuất hiện bước ra với cả đóng hành lí khổng lồ Thấy Tuyết, tất tóc nó và Phương hét réo lên, mừng đến phát khóc, chạy ào về phía cô. “ CHỊ .CHỊ ƠI ” Ôm chầm lấy người Tuyết “ Sao bây giờ vế chịu về, em nhớ đi lắm hic hic .hic .” Thấy Phương đã ướt mắt, khóc thúc thích, nó cũng ào lên mà rên với rỉ “ Trời ạ ! Vừa về đã phải dỗ dành những con nhóc này sao hả trời. thiệt tình ”- Nhìn cười hiền với tụi nó, Tuyết cũng bó tay cái tật tạo mưa của hai đứa này, vỗ vỗ , xoa xoa đầu Nghi, rồi lại vỗ vỗ xoa xoa lưng con Phương nữa. Nếu mấy bạn thấy lạ thì cũng dễ hiểu thôi nó thấp hơn Tuyết cả khúc, Phương thì lại cao hơn 2 cm nên cách dỗ dành cũng khác nhau ( Hơ ! Quái ) Miệng thì “ nhỏ này nhỏ nọ” nhưng chính bản thân Long cũng không hiểu sao, vừa thấy Tuyết từ bên trong bước ra thì anh lại cảm thấy trong tim mình chợt vui vui, ấm ấm. Cứ để thế này không được, Tuyết đành tự cứu mình vậy “ Thôi nào, hai đứa muốn khóc thế này tới tối hả, bụng chị còn chưa được sạc pin nữa đấy .” Nguớc lên nhìn Tuyết với ánh mắt cứ như mấy con cún con, nó nghoe ngẩy đui nó .- “ Hở ! chị chưa ăn gì à, vậy thì đi thôi chờ gì nữa ” “ Em biết quán này ngon lắm, đi chị ” Nghe tới ăn là sáng mắt, bó chíu với hai con này, Tuyết chỉ còn biết cười đâu hàng mà chào thua. Nãy giờ lo nói chuyện với tụi nó mà quên mất, chỗ này vẫn còn một sinh vật sống nữa. Liếc xéo qua - Chợt Tuyết cười đểu nhìn Long. Khiến anh phút chốc sở cả da gà Hít một hơi thật sâu - “ Nè, “Nô Tài” vô phép kia, đứng đó chi hả, còn không mau lại đây giải quyến đóng hàng này ” Sau câu nói của Tuyết thì hàng ngàn hàng vạn con mắt dòm dáo dát về phía Long, trong đó cũng có người nhận ra anh là model nên lời xì xào, bàn tán bắt đầu trỗi dậy. Tại sao tại đây không có cái hố cho Long nhà ta chui xuống vậy trời ? Lòng Long tức đến vỡ não, ấy thế mà cứ tưởng anh sẽ quát tháo lại chứ. AI dè, Long lại ngoan ngoãn tiếng đến, làm đúng theo những gì Tuyết vừa bảo. Thế là Long lụi thụi, quay mòng mòng gới đóng hành lý chết tiệt kia, đột nhiên sực nhớ còn thiếu thiếu gì đó, Tuyết “ ừhm hừm ” một hơi rồi nói - “ Còn gì nữa ?” Lần này mặt Long từ đỏ chuyển sang tím “ Này ” Càng ngày sắt mặt Long càng biến dạng, Nuốt nước bọt, kiềm chế lại, Long bấm bụng cố mà phun ra hai chữ - “ “Bệ hạ”, chắc người đi đường rất mệt ”- Vừa nói, vừa khom lưng tạo ra kiểu giống như nô thần cung kính nhà vua vậy Nó và Phương trợn con mắt nhìn Long, .ba giây sau “ Ha há .há ”- Hai tụi nó cưởi ha hả lên, làm Long đang quê này còn quên hơn nữa Mọi người xung quanh cũng đớ mặt ra , ngã ngữa với câu nói ấy của Long. Tuyết cũng rất nhập vai mà đáp lại - “ Long thể ta không được tốt lắm sau chuyến bay này .” “ Nô tài đáng chết ”- Nói mà mặt muốn mếu máo ra , vì cái trò quái ác của Tuyết, đã đặc ra hồi 5 năm về trước “ HÁ HÁ .HÁ ”- Tiếng cười của hai đứa tụi nó càng lúc càng dữ dội hơn. Dồn nén thù hận, phóng cái mặt dày ra mà bê với kéo hàng lí cho chủ nhân mình. Cười đắc thắng, Tuyết khóac vai tụi nó bước đi Bí mật giữa hai người này, mãi mãi sẽ chẳng ai biết được, không lọai trừ nó và Phương . Nhưng mỗi khi Long và Tuyết đụng độ, thì nó và Phương đều phải cười ra nước mắt. Vì chưa bao giờ có ai có thể làm Long sống dở chết dở trong những tình huống này như cô. Sao khi tuồng diễn được hạ màn, cả bốn nguời họ rời khỏi sâu bay, ba người dung dăng dung dẻ, bước tay trong tay, một người chết lên chết xuống tòn tọn lếch theo phía sau. Quay trở lại văn phòng Blus . Lúc này, Tuấn đang cùng với Chi, bàn bạc một số vấn đề về nhân sự và lập kế họach cho cuộc tuyển chọn nhân viên mới Nhìn luớt vào đóng hồ sơ này, Chi để tạch xuống mặt bàn, phàn ra một câu khiến Tuấn cũng sốc, kinh ngạc theo .- “ Không được, sa thải hết số người này, chỉ tòan sỏi với đất không.” Qủa thật tên này có phần nể phục cách quản lí của Chi, nhưng cái tính khinh miệt người khác thì không tài nào chấp nhận được - “ Nói thế có hơi quá ! Đúng là họ không cao tay nghề, nhưng sa thải hết một lượt thì ” Chưa kịp để Tuấn nói hết, Chi đã chặn họng - “ Ngày 22 , tỉ suất số hàng là 36%. Ngày 26, 39%. Anh xem, con số này liệu có chấp nhận được không, trong khi đó, bên khu C cũng cùng thời gian nhưng lại đạt đến 55%. Giờ nguyên nhân đã có, không có gì sai khi đưa ra quyết định như vậy.” Đưa ánh mắt cương quyết ấy nhìn về phía tên này, Tuấn quả thật cứng miệng với số tại liệu Chi đưa ra nhưng cho dù thế nào như vậy cũng là - “ Nhưng ” “ Món đồ đã hỏng , thì nên vứt đi. Thương trường không phải là nơi dành cho tình cảm, sớm muộn thì anh cũng sẽ đi vào ngõ cục thôi. ”. ( Tập hai ) Có vẻ hơi căng thẳng nhỉ, biết Tuấn cũng thuộc vào dạng người khó lay chuyển, Chi đành “ Một hợp đồng phía bên Úc đang chờ anh đấy, tôi chỉ nói thế, tùy anh quyết định” Dứt lời Chi đứng dậy bỏ đi khỏi phòng hợp, để mặc Tuấn vẫn còn đắng đo suy nghĩ bên trong Lời Chi nói không sai tí nào, nhưng nếu Rút cuộc, Tuấn cũng chọn cách mà Chi đã nêu ra Lập tức gọi điện bên xưởng, đồng lọat xa thải hết những nhân viên phía khu B và tuyển chọn người mới vời yêu cầu cao hơn trước đây. Dường như cơn đau đầu do rượu đã biến mất, San Linh cảm thấy thật ngu ngốc với những lời nói của mình ngày hôm qua. Làm như thế chỉ khiến cho cơ hội có được Phong một lúc mất dần đi. Chính vì thế Linh đã quyết định Tại phòng làm việc của Phong Lao đầu giải quyết hết mớ hồ sơ mới, càng nhanh càng tốt, vì bây giờ hắn nhớ nó khinh khủng. Nhưng khổ nổi , bên đối tác lại cần gấp những số liệu này, đâm ra hắn đành phải kiềm nén sự thương nhớ đó mà ùa đầu với đóng này vậy. CHợt . Cộc cộc cộc “ Vào đi” Cạch Linh bước vào, gương mặt đã trở nên tỉnh táo hơn hôm qua cứ nghĩ lại vào để tiếp tục vấn đề đó chứ .nhưng không ngờ “ Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, hôm qua thật không phải khi đã nói những lời đó. Xin giám đốc hãy tin tưởng ở tôi một lần nữa” Khá ngạc nhiên với thái độ của Linh, nhưng thật ra hắn không hề trách khứ cô gì hết, hơn nữa cũng do tài năng của Linh mà mọi công việc khá suốn sẻ. Bất giác Phong cười mỉm một cái, khiến tim Linh đập liên hồi “ Tôi cũng đã hơi nặng lời, nhưng có một chuyện tôi muốn nói rõ, giữa chúng ta chỉ nên có công việc. Không nên tồn tại những thứ khác” Câu nói đó khiến Linh hơi nhói trong tim, nhưng không sao, ít ra Phong cũng không còn dÙng ánh mắt lạnh lùng đó với cô nữa. Cuối người xuống - “ Cám ơn đã cho tôi cơ hội ” “ Được rồi, cô ra ngòai làm việc tiếp đi ” “ Vâng thưa giám đốc.” Lúc này tại quán ăn Nhật ! “ HẾ cái này của tao, sao mày dành vậy ” “ Gì chứ tao gọi trước mà ” “ Không là của tao, trả đây ” “ Điên àh .tại sao lại phải đưa khi tao là nguời ngồi trứơc nó chứ .” Hai đứa nó chỉ vì dĩa cá hồi ướp mà dành tới dành lui Bộp Bộp Mỗi em mộ quả, Tuyết từ nãy đến giờ cầm cây đũa lên mà chả gấp đựơc miếng nào . Vì hịên nay do ngồi giữa hai con háo ăn này mà ngay cả dĩa đồ ăn gần ngay trứơc mặt cũng không tài nào với tới. Bó tay, Tuyết nện lên đầu nó và Phương mỗi đứa một quả cho chừa cái tật dành ăn. “ Hai đứa có thôi không hả, truớc mặt còn cả tá món, tại sao phải nhất quyết giành cho bằng được nó vậy ” Ôm , thương tiếc cho cái đầu tội nghiệp của mình, nó bịu môi đốp trả “ Gì chứ, quả thật em là người kêu trứơc mà ” Phương cũng không vừa “ Nhưng người ta mang lại chỗ em chứ bộ ” “ Nè, con kia , sao mày vô lí vậy ” “ Gì , gì quả thật là vậy mà ” Thế là nhào vô chiến đấu võ mồm tập hai “ STOP ppppppppppppppppppppppp” Giật thót người lên bới tiếng hết thất thanh của Tuyến, người nó và Phương cứ như bị đóng băng vậy, Hên là gian phòng này cách âm, chứ không cái tiệm này sập là cái chắc . Cuối cùng , để nó và Phương không đấu khẩu nữa, cô tuyên bố .- “ Dĩa này là của chị. Chấm hết.” Ô men .ở đâu ra cái khiểu xử lí này vậy trời !!! Mặt hai đứa nó bây giờ trông rất tức cười, méo lên méo xuống nhìn mà cô chị. Vừa dứt lời Tuyết định bỏ miếng cá đó vào miệng thì Thì cái gì sẽ xảy ra, nãy giờ sao không nghe tiếng ông Long vậy tà ? Còn Phong và Tuấn, sau khi giải quyết hết đóng công vịệc, sẽ làm gì nhỉ Liệu cho đến khi nào Long phát hiện cô em mình đang cặp kè nhỉ còn Tuyết nhà ta có cơ hội chạm mặt với Phong không Đón xem tập sau nhé !
|
CHÁP 39 Hé mở ! XỌAT .Hoppppp Miếng cá bay vèo vô miệng Long, tay anh vẫn còn nắm chặt cổ tay Tuyết vì do lúc nãy đã chụp lại và xoay hướng đũa vào mỏ mình. 6 Con mắt trợn ra nhìn Long, anh vẫn ung dung ăn tiếp sau khi đớp gọn miếng cá nằm trên đũa Tuyết. Bất ngờ không phải vì miếng cá mà là từ nãy đến giờ không biết Long đã đi đâu, tự nhiên khi không xuất hiện cái bụp rồi cướp mất luôn miếng đó. Cơn nóng trong người Tuyết bắt đầu trổi dậy, đập mạnh lên bàn . ẦM nó và Phương lếch người ra một bên, cách cô chị gần nữa mét. “ Thật là quá lắm mà, còn gì là phép tắc nữa” ( Ặc bà này nhiễm phim cổ trang nặng nhỉ !) Mà thôi nổi điên chỉ vì miếng cá thì hơi bị khùng, thành ra Tuyết nén cơn giận lại, cầm đũa lên gấp miếng khác Vừa mới huớng đôi đũa về phía mục tiêu mới thì Long lại đốp gọn nó lần thứ hai, , Xoay qua hướng khác lại bị phỏng tay trên hướng khác tiếp tục y như cũ Càng lúc khói lữa xung quanh Tuyết một ngày lớn ra, khiến cho hai tụi nó, run vì phát sợ. Mà hông hiểu ông Long có uống nhầm thuốc không nữa, khi không lại đốp tay trên của Tuyết liên tục. Nó cầu nguyện cho Long - Phương nối bước. Qủa thật hai tay của Tuyết đang di chuyển xuống dưới gầm bàn thì Pít Pít Pit !!!! Điện thọai của Tuyết chợt reo lên, Liếc xéo Long một cái rồi đứng dậy , bước ra khỏi phòng nghe điện thọai. Nhìn theo bóng “Bệ Hạ” của mình ( Ặc !) , Long thầm nói trong đầu Tại hàng lang, trước phòng vệ sinh vài mét. “ ” “ ” “ Ok ! I see ” “ ” “ Oh no, It is up to you ” “ ” “ Ok ok bye !” Vừa cúp máy, Tuyết xoay người lại thì giật tóan lên, vì Long đã đứng sau lưng cô từ lúc nào Vài giây sau, cuối cùng cũng bình tĩnh lại chợt nhớ tới vụ lúc nãy, tức lên mà mắng - “ Tên vô lễ ! Ngươi ” Chưa kịp để Tuyết nói hết câu thì Long cầm cái bịch gì đó, ịnh nhẹ lên đầu cô nói - “ Uống cái này rồi muốn ăn bao nhiêu cũng được”- Vừa nói xong , lập tức quay lưng bỏ đi thẳng vào phòng lại. Để mình Tuyết đứng ngay hành lang mà mặt ngố đến không tả, đứng trơ người vì câu nói của Long . Sờ tay lên đầu mình lôi bịch đó xuống - “ Hủm, cái gì đây ?” Xoẹt XOẹt Móc ra khỏi cái bịch trắng nhỏ đó, Tuyết hơi bị bất ngờ vì thấy đây chẳng phải là thuốc chóng dị ứng sao Nghĩ nghĩ nghĩ Ba phút sau “ OH MY GOD ! Mình quên bén , mình dị ứng với cá hồi !!! .Vậy chẳng lẽ lúc nãy tên này ” Chợt trên mặt Tuyết hiện một nụ cuời nhưng hai giây sau . Thật sự trong lòng thấy hơi hơi hồi hộp, nhưng cái tính ngang bướng có thừa của cô khiến cho sự rung động đó bị đá bay đi một cách tàn nhẫn . Đúng vậy, nếu không nhờ Long nhanh trí biết cô thế nào cũng quên, nên nhân lúc họ lên phòng , gọi món anh đã chạy nhanh đến tiệm thuốc tây để mua cho Tuyết. Với lại đưa trứơc mặt hai con nhiều chuyện đó thế nào cũng thi nhau mà gạ mà tra mà hỏi, nên đâm ra chỉ còn nước đốp tay trên của Tuyết thôi. Số ông này cũng may nhỉ, không có cú điện thọai thì chắc nguyên cái bàn đầy đồ ăn đó đã yên vị lên mặt Long rồi. Sau khi uống viên thuốc Long đưa, Tuyết quay lại phòng ăn, đốp khí thế mà không sợ ngứa , nổi mẫn hay khó thở gì cả. Làm nó và Phương cũng nghiêng đầu thắc mắc. Mới nãy còn nổi trận lôi đình mà, sau bây giờ đổi tính nhanh dữ vậy đang ăn một hồi chợt nó mới nhớ - “ Ế Ngừng lại, chả phải chị dị ứng với cá sao ”- Miệng nói tay chụp đôi đũa của Tuyết lại. Ặc, chờ nó nhớ thì có nước Tuyết đã die từ lâu rồi “ Yên tâm , chị có uống thuốc rồi, mà chờ em nhắc chắc giờ chị không còn ngồi đây đâu ” Mặc đỏ lên vì câu nói của Tuyềt, nó quê quê, thấy thế Phương chu mỏ lên mà ghẹo . “ He he he .ham ăn nó mới vậy đó chị ” “ AX x .cái con này .” Nó lườm con bạn một cái. Quay qua hướng Phương, Tuyết nói tiếp - “ Sao dĩa em đầy ắp thế ?? Hủm .” Giật mình vì câu nói của chị, nhỏ ngước xuống mới biết, từ nãy giờ do lo thủ kho nhà mà bây giờ trứơc mặt nhỏ có cả đóng đồ ăn. “ À HA nói người ta mà hổng nhìn mình ”- có cớ nó trêu nhỏ lại Cứ thế mà suốt bữa ăn, lại rộn rả tiếng cười của Tuyết và Long, khi chứng kiến cảnh Phương và nó vừa ăn, vừa đấu vỏ mồm. Lâu lâu Long cũng lén liếc nhìn Tuyết, nguyên nhân không rõ chỉ biến lén nhìn là lén nhìn thôi. Sau khi cả đám ăn xong, đang dạo trên vỉa hè thì Nó vừa đi vừa hít không khí trong lành, Phương cũng vậy chợt Tuyết quay sang hỏi Long -“ Nè, nô tài, hôm nay là thứ mấy vậy ?” Siễn niễn với cái biệt danh Tuyết đặt cho mình, Long chào thua mà nói, .- “ Dạ là thứ tư ạ” “ Ngoan lắm”- Cười đểu nghiêng mặt qua nhìn Long. Bất chợt hai con bất động , y như tượng sắc Thấy thế Long bước lên khuề khuề mà hỏi “ Nè, hai đứa sao vậy, trúng thực à ” Nó Lấp bấp hỏi Long “ A.n n h. .m.ớ.i n.ó.i .gì. h.ô.m h.ô.m n.ay ” “ Thì là thứ từ chứ gì nữa ” Tá hỏa lên, Phương hét .- “ CÁI GÌ, THỨ TƯ ” Xoay đầu lại nhìn nó nó nhìn Phương “ HÔM NAY CÓ TIẾT MÀ .!”- Đồng thanh Há hóc mồn lên trời ạ ! cả ngày đi học cũng không nhớ. Nhanh tay rút chiếc điện thọai ra, nó xem - “ 1 giờ chiều rồi .” “ Còn hai tiết nữa !! ” “ Vậy” Bốn mắt nhìn nhau “ EM PHẢI ĐẾN TRUỜNG ĐÂY, ANH ĐƯA CHỊ TUYẾT VỀ GIÚP EM NHÉ ” “ ANH HAI THƯỢNG LỘ BÌNH AN , CHỊ ! EM ĐI ” Tốc độ kinh hòang nó và Phương bắn cái vèo khiến cho Long và Tuyết chóang váng chả biết tụi nó bị cái gì nữa. Chóng tay, thở dài, cười hờ hợi Long nói .- “ Hai đứa ngốc này, Thiệt tình ” Xoay qua nhìn Tuyết . “ Giờ thì sao ? ” “ Khách Sạn”- Vâng chỉ hai chữ gỏn gọn, sau đó Tuyết bỏ đi trứơc Long hơi bất ngờ, nhưng chợt anh cười một cái rồi chạy theo phía sau cô Tại trường học Hộc hộc hộc Vịnh cánh cửa mà nó và Phương thở như chưa từng được thở. Cũng may tiết thứ ba vẫn còn chưa bắt đầu, mọi người cũng vừa mới vào xong giờ chơi Đi siên sẹo đáp bịch lên ghế của mình, nó thở hổn hển “ Mệt quá, chắc tao chết mất Phương ơi ! ” “ Tại sao hai đứa mình lại quên mất hôm nay vẫn còn đi học vậy trời ”- nằm sát rạp lên mặt bàn, nhỏ rên rỉ . “ Tao cứ tưởng hôm nay chủ nhật ấy chứ ” ( Ặc bó chíu ) Một hồi sau bỗng nó ngồi thỏm dậy, vì nhận ra hai tên kia không hề có trong lớp lắc mạnh người Phương - “ Nè, mày không thấy lạ sao, Phong và Tuấn không có trong lớp .” Chạy một mạch tới đây, nhỏ vẫn còn đuối sức, dơ tay lên vẫy vẫy, nói mà mặt vẫn úp xuống bàn - “ Chắc lại bận họp rồi” Đớ người với cân trả lời của Phương đầu mọc đầu dấu hỏi - “ HẢ ??? “HỌP” .? .” Chết cha ! Lỡ miệng nói tọet ra rồi, người nhỏ như bị đóng băng vậy, lập tức ngồi thẳng dậy xịt thuốc cho tan mấy dấu hỏi trong đầu nó “ À .À hồng phải vậy, ý tao nói chắc hai tên đó lại la cà đâu đó rồi, thôi để tâm làm gì bả vô kìa, !! ” Gỉa điên trắng trợn Phương lay hoay lấy nhanh mấy cuốn tập ra rồi bắt đầu ghi ghi chép chép . Nó thì cứ đờ người ra, mặc dù không còn hỏi con bạn nữa nhưng trong lòng cảm thấy hình như nhỏ giấu chụyện gì đó. Suốt tiết học, chả biết thế nào, sao cái từ “Họp” đó cứ bay vòng vòng trong đầu nó chợt tự nhiên nó lại nhớ tới hai chữ “ Gíam đốc” mà mấy bữa trứơc khi đi xem phim với Phong, nó đã gặp Linh Hai cái này hình như có liên quan gì đó phải hông vậy chắc không đâu Đầu nó nghĩ hết cái này tới nghĩ đến cái khác Hồi lâu sau , nó quyết định sau giờ học sẽ đến nhà Phong .
|
Khách Sạn AIL . “ Nhít dô một chút, ừ ừ .chỗ đó chỗ đó đấy ”- Nằm thả mình trong bồn nước trắng tinh, dài dọc xuống Tuyết thư thản, sảng khóai trong đôi tay của Long “ Này, có thật lần này cô sẽ ở lại luôn ????”- Tay không ngừng mát xa cho đôi vai mỏng manh trắng hồng của Tuyết. Lấy tay chỉnh miếng đấp mặt nạ mắt lại, Tuyết nói .- “ Sao .thấy thất vọng àh .” Im lặng , không nói gì hết, Long tiếp tục nhịêm vụ của mình. Sau khi hết giờ học, như đã theo dự tính, nó đi đến nhà Phong, ban đầu Phương định rủ nó đi mua sắm , vì nhỏ biết có về cũng không gặp đựợc Tuấn , cô đơn torng căn phòng đó . Thật sự rất khó chịu, nhưng rút cuộc nan nỉ mãi àm nó cũng hổng chịu đi, nên nhỏ cũng đành về nhà vậy. Bước đi tung tăng trên co đường đến nhà hắn, nó cảm thấy quen thuộc biết bao nào là những ngày tay trong tay trên con đường này, những ngày Phong phải cõng nó thay gì đi bộ, những khi cả hai true chọc, rượt đuổi nhau tất cả những khỏanh khắc hạnh phúc đều thóang hiện lên trước mắt nó. Ôi nó yêu người đã xây nên con đường này ( Sax x con này khùng nặng ), người đã tình cở tạo ra ký ức đẹp giữa nó và hắn cám ơn nhé ! Chỉ còn vài khúc nữa là đến nhà Phong Một Hai AH ! . Chợt bước chân nó chậm dần lại, không sốc nhưng hơi ngạc nhiên. Bộ dạng nữa muốn bấm chuông nữa không muốn của Linh càng làm nó tò mò hơn nữa Cứ thế mà nó không hề bước gần lại, chỉ đứng từ xa ,,xem rút cuộc có chuyện gì Đắng đo một hồi , Linh cũng quyết định ấn vào cái chuông đó KinG KonG vài phút sau CẠCH Hắn vừa mở cửa , thì thấy Linh đứng trước nhà mìh, trên tay cầm sấp hồ sơ gì đó “ Sao cô lại ở đây ” ( Ặc thì bấm chuông rồi phải đợi người ta ra chứ , chả nhẽ bấm rồi bỏ chạy à, tên khùng thú hai !) Thấy Phong , lập tất Linh mừng hớn hở, tuy chuỵên này cũng không cần gấp lắm, nhưng kệ, đó cũng là cơ hội để cô được gặp Phong Linh đưa hai tay sấp hồ sơ đó “ Ah, vì có vài tối tác cần thay đổi gấp một số điều kiện , lẽ ra lúc sang tôi phải đưa cho Gíam đốc , nhưng tại bận phát thảo tư liệu cho cuộc họp vào ngày sau, nên tôi quên mất” Nhận những tài liệu đó từ tay Linh, hắn nó - “ Được rồi tôi sẽ giải quyết, nhưng lần sau cứ việc gọi điện bào rồi để chúng trên bàn làm việc, tôi sẽ đến lây, cô không cần phải làm vậy ”- Tuy giọng nói rất bình thường , không hề tỏ ra chút lạnh lung nào cả, nhưng Linh hơi bị hụt hẫn , cứ nghĩ ý ra cũng được mời vào trong chứ ( Vỡ mộng ). Lát sau đành phải vậy thôi chứ biết sau được Linh cuối đầu chào hắn rồi đi ” “ Vâng tôi hiểu rồi tôi về đây, chào Giám đốc” Linh vừa quay lưng đi được vài bước thì . “ Cám ơn cô về chuyện này ” Chợt hắn lên tiếng, sau đó cũng đóng cửa, vô nhà lại Gịât mình khi nghe Phong nói vậy, đột nhiên Linh cười tủm tỉm. Còn nó, từ nảy tới giờ , cuộc đồi thọai giữa Linh và hắn, nó hòan tòan không nghe rõ mấy, chỉ khi, lúc Linh cúi đầu nó mới nghe thóat đựơc hai từ “Giám đốc”. Bực mình, lại hai từ đó nữa, rút cuộc chuyện gì đang xảy ra đây, tại sao lại kì lạ đến thế Mung lung một hồi, nó tiếng lại gần trước cửa nhà hắn.Không bấm chuông chỉ lấy Phone ra mà gọi Píp píp píp [ Là em đây ] Vừa nghe thấy giọng nó, lập tức hắn ngồi bật dậy khỏi ghế, tay cũng ngừng gõ gõ trên laptop. [ Em đang ở đâu vậy ] [ Trước nhà anh nè ] Câu nói đó vừa dứt, lập tất, Phong chạy như bay ra cửa Cạch Bóng hai ngưới ôm lấy nhau chợt hiện lên dưới ánh nắng cam cam của chiều rọi. “ Này, sao hôm nay anh lại trốn học vậy ” Nằm trong lòng Phong, tay ôm hắn, nó khẽ nói “ Hủm, chẳng phải anh đã gởi tin nhắn cho em rồi sao ” “ HỞ????” Mặt ngu ra thấy rõ, nó ngồi bật dậy, với tay lấy chiếc di dộng của mình bấm bấm .bấm [ Hôm nay, anh có một số việc, chắc không đến trước được. Em đừng giận . Yêu em nhiều ] Tá hỏa lên, đúng thật Phong có gửi tin nhắn cho nó, nhưng lại không hề để ý, vì nó cài chế độ chuyển thẳng vào họp thư bên trong, nên màm hình ngòai không hề có biểu tượng của tinh nhắn. Bí thế nó le lưỡi ra xoay đầu cười với hắn Thấy gương mặt vở lẽ của Nghi, Phong yêu làm sao cái nét thơ ngây đó, đưa tay nắm cổ tay nó lại, kéo nhẹ vô người mình .cười hiền nói “ Ngốc này ” Cả hai tiếp tục quấn vào nhau, sau lần ở bãi biển, có lẽ giữa nó và Phong không còn ngại ngùng gì nữa cứ thế mà trao nhau những nụ hôn nồng cháy, những cử chỉ nhẹ nhàn nhưng không kém phần âu yếm, những cái vuốt ve ngập tràn hạnh phút, những hơi thở, nhịp tim. Làn da .tất cả đều được hòa tan làm một. Nằm trên người hắn, chợt nó hình như nhớ ra cái gì đó “ Phong !” Tay vuốt va làn da mịn trên lưng nó .Phong dịu hỏi - “ Hủm ?” “ Hôm nay , thật ra em cũng trốn hết những hai tiết đấy, nhưng có nguyên nhân đàng hòan nha .” Hơi ngỡ ngàng khi nghe nó nói vậy, hắn thắc mắc hỏi . “ Có chuyện gì quan trọng à ?” Dúi dúi đầu vô ngức hắn, nó cười tủm tỉm nói - “ Uhm rất quan trọng, vì hôm nay , chị em về nước, mà còn là về luôn nữa bây giờ không những có anh, mà cả chị hai cũng trở về. Đột nhiên em thấy mình hạnh phúc quá ” Gịong nũng nịu trẻ con nghe dễ thương làm sao, Phong cuối đầu xuống hôn lên mái tóc của nó. Ngay cả cái tên mà Phong cũng biết thì chuyện này là hiển nhiên, vì hắn vốn nắm rất rõ bức cứ thông tin nào của Lưu Thế Khải mà. Không phải nó vô tâm, nhiều khi múôn hỏi về gia đình Phong lắm , nhưng chẳng thể mở miệng được khi thấy trong ngôi nhà này không co bất cứ một tấm ảnh nào cả. Liệu phải chăng Phong có một kí ức không yên bình. Chính nó cũng là người từng trải qua cảm giác àny, cảm giác thiếu mẹ, thật trống trải nếu là vậy, nó cũng không muốn hỏi nữa .cứ để cho đến khi hắn tự nguyện nói ra. Nó không muốn vô tình chạm vào vết thương của hắn, nếu có. Vài tiếng sau, khi Phong đang ở bếp chuẩn bị món ăn cho nó. Ngồi vu vơ một mình trong phòng, đột nhiên nó để ý thấy sấp giấy mà lúc nãy Linh đã đưa cho hắn. Cái tật táy mấy tay chân cộng thêm tính tò mò đã khiến nó từ từ buớc gần lại cái bàn đó. Lật cái bìa vàng ra ! “ Hả cái gì đây ?” Nghi đã thấy được những gì ? Liệu có phải mọi việc đã bị lộ không ? Mọi người đón xem tập sau nhé.!!! CHÁP 40 Đếm Ngược Thời Gian ( Phần 1) Xọat xọat xọat [ Chuyển nhượng cổ phần công ty JOY Bên kí kết sẽ đứng ra bảo lãnh trọn số hàng tiêu thụ Bên A Chủ Tịch SPY Thiên Anh Phong ] Bàng hòang với những gì mình thấy được, tay nó bắt đầu run, nhưng vẫn lật tiếp. Xấp thứ hai [ Gíam định, mở rộng chiến dịch khai hoang thị trường Công trình xây cất được thực hiện bắt đầu Trích vốn 5 triệu USD Người Ký Chủ Tịch SPY Thiên Anh Phong] Vẫn không tin, cứ thế mà nó lại cứ lật tiếp những sấp hồ sơ bên dưới mọi thứ .mọi thứ đều có cái tên Thiên Anh Phong tim nó bắt đầu run sợ, và đau nhói Bịch Bịch Nghe tiếng bước chân đang từ từ tiếng lên phía trên gác, nó vội gấp mọi thứ lại, để y nguyên như cũ , rồi tỏ vẻ không có gì, quay lại giường ngồi thừ xuống. Nhưng thật sự lúc này nó cười không nỗi nữa Đúng là Phong đang giấu nó chuyện gì rồi, lòng chợt đau vì cảm thấy hắn không trung thật với nó. Chẳng lẽ nó không đáng đề hắn tin tưởng sao. Thấy nó ngồi như khúc gỗ, hắn chợt mỉm cười vì nghĩ rằng , chắc đã đói rã rợi lắm rồi đấy, nên mặt mài cứ chù ụ xuống một cục. Bước lại gần nó, ngồi chỏm xuống trước mặt lên nên nhà - “ Này ngốc, đừng nói với anh , sáng giờ vẫn em vẫn chưa ăn gì đấy ” Tay bê dĩa, tay vuốt lên đôi má hồng hồng của nó, cố cười gượng , nó múôn tin Phong, vì thế nó nghĩ sớm muộn hắn cũng sẽ nói cho nó biết, chuyện gì đang xảy ra Nghĩ thế nên , nó cố gắng lấy lại vẻ tự nhiên, đón nhận lấy dĩa thức ăn từ tay hắn, mà không tự nhiên nó trả về tay hắn lại. Chu mỏ nói .- “ Anh đúc em cơ .” Cười thua với tật nhõng nhẻo của nó, Phong bắt đầu cầm nĩa lên, chít vào miếng bò, rồi - “ Ngoan nào ” Mỉm cười đốp lấy miếng thịt đó Nhìn những cử chỉ yêu thương , ân cần của hắn màbgương mặt nó đã có vẻ trở nên vui vẻ hơn rồi, nhưng ánh mắt lại chưa hòan tòan thay đổi - Tại công ty BLUS . Hôm nay, Tuấn và Chi lại có cuộc hẹp, đề tài vẫn cứ như cũ , cả hai đưa ra điều kiện để tuyển chọn nhân lực cho lần nhận hàng đợt này, cần pảhi có tay nghề cao mới được tuyển dụng, Hơn nữa độ tuổi cũng không kém phần quan trọng. Qúa già cũng không được, quá trẻ lại càng không. Ngồi bàn thảo một hồi, chợt Chi ngưng thôi không nhìn vào đóng giấy nhựa nữa, ngước lên nhìn Tuấn hỏi - “ Với thân phận này, chắc hẳn có nhiều cô theo anh lắm nhỉ .!” Cười huề với câu nói của Chi, tên này vẫn nhìn vào sấp lí lịch đó, nói một cách vô tư và bình thản “ Lúc trứơc có lẽ là như vậy, nhưng bây giờ thì không còn nữa .” “ Vậy, bây giờ thì sao .? ” Ngước lên nhìn thẳng vào mắt chi, cười trông rất hạnh phúc - “ Tôi đã kiếm được một nữa rồi .” Chi không hề thay đổi sắc mặt khi nghe Tuấn nói vậy, ngược lại còn .- “ Hừm hừm .xem ra cô gái đó thật may mắn ” “ Không người may mắn là tôi đấy chứ ” Chợt hình như nghĩ ra được gì đó, Chi bạo miệng - “ Tôi muốn mời anh dùng bữa, ngày mai được không, sẵn tiện dẫn cô gái đó để tôi có diệp chào hỏi , làm quen. Tôi rất tò mò về người có thể trói giữ một tổng giám đốc hào hoa như anh đây .” Bật cười với cách nói chuyện của Chi, - “ Ha ha .ha,có vẻ cô nâng cao tôi quá rồi. Nếu từ chối lời mời của cô , thì thật không phải. Cũng đuợc, thay mặt cô ấy, cám ơn cô trước đấy.” Thư giản trò chuyện một hồi, cả hai lại quay về với công việc. “ ƯM m ” Với tay chộp lấy cái đồng hồ đeo tay trên bàn, Long lờ mờ xem giờ giấc. Ngồi chỏm dậy, tựa lưng vào phía sau thành giường. khỏi cần ngó qua cũng biết Tuyết đã bỏ đi từ lâu rồi Đưa tay lên vuốt vào mái tóc của mình, Long mệt mỏi nghĩ Quay trở lại lúc khi Long đang máx xa cho Tuyết. Ngâm một hồi lâu trong bồn, cái mệt mỏi sau chuyến bay dài cũng dần phai đi, chợt Tuyết đưa tay kéo mặt nạ xuống “ Được rồi .” Vừa nghe thấy thế Long cũng ngừng họat động đôi tay của mình lại. Đứng chỏm dậy ra khỏi bồn, với thân ướt đẫm không một mảnh áo che , Tuyết nhè nhẹ tiếng vào chiếc khăn đang được dang rộng trên đôi tay rắn chắc ấy của Long. Cuốn vào người cô lại, anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nứơc còn vương vấn trên làn da mịn màng ấy. Sau khi người đã khô, chòang tay lên đôi vai rộng của người đối diện Tuyết, dần dần cả đôi môi khiêu gợi đó áp sát vào làn môi nóng hổi của Long. Cứ thế mà cả hai quấn lấy nhau .được một lúc, Long bắt đầu bế nhẹ cô lên, đặt trên giường và ( tự hiểu ) Quay trở lại hiện tại.
|
Thật ra đây không phải lần đầu của hai người, mà số lần quan hệ đó có lẽ đã được đếm qua bàn tay thứ hai rồi ấy chứ. Nhưng có một điều khác lạ. Sự quan hệ này không hề có tồn tại hai chữ “ Tình yêu” Ngồi như người mất hồn, kí ức 5 năm về trước dần dần tái hiện lại trong trí Long { Một chàng trai đang bị cả đám con gái vây quanh, đông cứ như là keo ngọt bị kiến bu ấy dở khóc dở cười với tình thế của mình chợt không biết từ đâu , một cô gái xinh xắn trạc 16 tuổi bước đến. Tiếng lại gần chàng trai cỡ chừng 17, cô đưa hai tay lên nắm lấy cỗ áo của chàng trai đó kéo đi một cách mạnh bạo, đám con gái bắt đầu xào xáo lên “ Ê, con kia, mày làm gì thế hả ” Vừa nghe con nhỏ đó gọi mình bằng hai chữ “con kia”. Lập tức cô xoay lại nhìn nhỏ đó bằng ánh mắt vô cùng đầy sát khí, khiến cả bọn đang ồn ào cũng trở nên im thinh thích đi. Gịong lạnh lùng van lên - “ Lũ rỗi hơi !” Vâng chỉ vỏn vẹn ba chữ, cô lại xoay ngừoi tiếp tục lôi chàng trai đó đi, trước bao nhiêu con mắt ngỡ ngàng lẫn ganh ghét . Sau một góc trong khu hẻm nhỏ . Chàng trai thở dài, đưa tay vuốt nguợc mái tóc mình lên - “ Là cô à .!, sao suy nghĩ kĩ chưa ” Hít một hơi thật sâu “ Thôi được, tôi đồng ý ” Đột nhiên anh chàng đó mỉm cười, tay khóat lên đôi vai mỏng manh đó, ngay lập tức cô gái hức đôi tay đó ra - “ Này, đây là thái độ của một tên nô tài đó hả ” Chàng trai vẫn cứ giữ nguyên cái vẻ cười đó, tay vòng sau chíếc eo nhỏ nhắn , đẩy sát vào thân mình. Thì thầm vào tai cô. “ Trứơc khi kí kết, phải xem qua thủ tục đã”- Dứt lời chàng đẩy cô gái đó vào tường và bắt đầu trao những nụ hôn ác chiến, nhưng cũng rất mãnh liệt. Không khán cự, đôi tay mỏng manh của cô gái cũng dần dần ôm chặt cổ người con trai đó Trứơc đó 2 ngày, “ Nè, tượng đá !, tuần sau là tôi bay rồi ”- Bước đi trên cái bụp tường dài và dày trên sân thương, nơi kết nối trường nữ sinh TAMO và trường nam sinh KAIDOC . Đúng vậy, chỉ cần leo qua , bước đi trên cái vách ngăn đó thì có thể dễ dàng qua được phía bên nam sinh. Nhưng phải là người có gan to lắm mới dám đi trên đó, vì thật chất cái vách ấy dài tận gần 3 mét , hơn nửa độ ngang chỉ gần hơn một gang tay thôi, nếu mất thăng bằng thì rớt xuống dới đó là chuyện dễ như chơi. Ngước đầu lên nhìn bầu trời, anh chàng ngồi phía bìa, ngòai cùng của sân thượng .( ba vơi má này lựa chỗ an tòan ghê ha tòan bìa với vách ) ngắm nhìn mây trôi mà nói - “ Vậy sao, một tuần nữa àh” Đáp gọn vào vị trí bên cạnh chàng trai, cô ngồi thụp xuống, dang hai chân dũi thẳng ra, tay chóng phía sau trên nền đất. “ Tại sao lại thích nơi này?”- Hướng mắt lên bầu trời, giống y đúc chàng trai, cô lặng lẽ lên tiếng, nhưng giọng nói vẫn cừ lạnh lùng như ngày nào. “ Vì thích thôi”- câu trả lời sao mà huề vốn thế, nhưng không hiểu sao cô gái đó lại có thể hiểu được ý nghĩa . Cả hai cứ như thế , im lặng mà cùng nhau ngắm bầu trời Mội hồi lâu sau, chàng trai lên tiếng - “ Có bao giờ làm vua mà bất hạnh không ” Hơi thóang ngạc nhiên khi nghe hỏi thế, cô suy nghĩ đắng đó một hồi , cuối cùng cũng quyết định đưa ra đáp án - “ Không” Tuy mắt không hề phìa về phía cô, nhưng anh vẫn hỏi - “ Vì sao” Cô gái đứng bật dậy, dang hai tay ra thật rộng , cứ như muốn ôm cả thế giới này “ Vì nếu như thế, trong tay sẽ có tất cả mọi thứ này đây ” Câu trả lời đó, khiên chàng trai bật cười lên thành tiếng - “ Ha .ha .ha đúng là vậy, nhưng vẫn còn một thứ không bao giờ có được ” Quay ngược phía sau chàng trai đó, cô hỏi - “ Thứ gì !” Người con trai đó không trả lời mà chỉ đưa ngón tay lên, đánh một dấu chéo lên tim mình Chợt cô gái cười mỉm, tiếng lại gần chàng trai đó, ngồi nhẹ xuống phía đối diện “ Sao là trái tim à ! Nực cười, cứ tưởng là gì .! thứ này vẫn được mua bằng tiền và quyền lực đấy chứ, sao có muốn thử không ?” Nhìn sâu vào đôi mắt vô cảm của người con gái đó bất chợt chàng trai đưa đôi tay lên ghì cổ cô sát lại, rất sát . chỉ cách gương mặt mình 3cm giọng trầm nói - “ Nhưng cái giá không nhỏ đâu ” Không hề lay động, cô vẫn lạnh lùng nói - “ Là gì” “ Một Đêm ” Thứ được cho là tình yêu vĩnh cửu từ lâu đã bị cô chà đạp trong bước chân của mình, người cô yêu thương nhất , rút cuộc cũng chỉ vì cái tài sản kết xù của ông bố mình mà thôi. “ Trên đời làm gì có tình yêu chân thật, chỉ tòan thứ rác rưởi.” Vâng , định nghĩa tàn bạo về tình yêu đó được do chính cô gái này tạo nên đấy. Một chàng trai chán nản khi vô tình phát hiện đựơc sự thật tàn ác đã xảy ra trong ngôi nhà mình. Đúng vậy cứ ngở điều đó sẽ mảĩ là bí mật giữa người mẹ và cô con gái chứ. Nhưng không , mỗi khi bà thức trắng trong những đêm ngập tràn nước mắt bênh cô con gái nhỏ, chàng trai đã vô tình nhận thức đuợc việc gì đó đả xảy ra với người mẹ mình, và cả chứng bệnh kì lại của cô em nhỏ. Đúng là trời trêu mà, tại sao cho đến bây giờ anh mới nhận ra được, một đứa con trai vô dụng. Mỗi người một cảnh, nhưng nơi đây tại phía ngòai của cái sân thượng cao chót vót . Cái nơi đã khiến anh thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, và cũng là nơi cô đã thấy anh cứ mãi ngước nhìn lên bầu trời. Những dòng nước mắt buôn chảy từ con tim rạn nứt. Kể từ đó, chiếc sân thường trường KAIDOC không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai chiếc bóng lặng lẽ âm thầm như gió ngồi kề bên nhau. Chấp nhận điều kiện “Một Đêm” của chàng trai, lần đầu tiên, phải không biết tại sao cô lại đồng í với cái điều kiện quái đảng này nữa !. Nằm trong đôi tay ấm áp đó, cô gái đã nhận được biết bao nhiêu là nụ hôn, là cử chỉ, là những cái vuốt ve đầy ngọt ngào. Nước mắt ? đương nhiên là có, làm sao có một cô gái nào mà không rơi lệ với cảm giác đầu đời chứ, sự di chuyển nhịp nhàng, làn da lướt vào nhau, san sát lại, những giọt mồ hôi lả tả trên khuôn mặt người con trai đó, phút chốt rơi nhẹ lên má cô, tòan thân trở nên nóng rực, cứ thế mà cả hai không ngừng cuống lấy vào nhau. Mọi thứ không khác gì mấy với những đôi tình nhân , chỉ duy nhất một điều, trong màn đêm tối, ba chữ “ Anh yêu em ” không hề tồn tại. Đêm đó thật sự đã lấy đi cái gọi là trinh tiết của người con gái mang tên Lưu Nhã Tuyết. Đúng vậy, để đổi lấy cái danh nghĩa nhà vua và nô bộc, họ đã đem thân xác mình ra mà đánh cược. Long cũng không hiểu chính bản thân mình, tại sao cho đến bây giờ anh vẫn chấp nhận nó, cái danh phận tôi tớ cho một đứa con gái không hề nói yêu anh. Và cả anh cũng chưa bao giờ xác nhận tình cảm của chính mình, sau một đêm, cô ấy lại lặng lẽ bỏ đi khi anh vẫn chìm trong giấc ngủ. Thế đấy các bạn, cả Tuyết và Long chỉ đem chuyện chăn gối ra mà cá cược. Nhưng chưa bao giờ Tuyết mở miệng đòi Long phải trao trái tim cho cô cả, điều cô muốn chỉ đơn giản là một đêm cùng chàng. Cứ thế, mỗi khi Tuyết về nứơc, cô lại lao vào lòng Long để thực hiện đúng lời hứa của mình thay cho câu anh đã từng nói “ Không có gì là mãi mãi cả, để giữ được nó, chỉ có cách dùng thân mà níu lại” Bó chíu với trò của hai người này, Tuyết chỉ vì cái danh hiệu nhà vua mà vẫn tiếp tục chấp nhận chung chăn chung gối cùng Long đấy. Còn Long, ngược lại , thật chất anh cũng không hiểu nguyên nhân vì sao anh lại nói lên câu nói này nữa. Mãi mãi giữa họ sẽ là một “bí mật”. Sau một bữa trưa mặn nồng với tên nô tài của chính mình, Nhà vua ung dung, bước về ngôi nhà cô đã từ lâu không được sưởi ấm. Đang bước gần đến cổng chợt Tuýêt núp vào cái cột đèn to kia Bây giờ thì các bạn cũng hiểu đựơc vì sao cái từ “bệ hạ” và "nô tài” đó lại tồn tại giữa Tuyết và Long rồi nhỉ. Tuy không có tình yêu, nhưng giữa họ vẫn có một thứ gì đó không thể tách rời Sở dĩ Long bảo Tuyết là con nhỏ đáng ghét vì ngòai cô ra , anh không tài nào gần gũi được người con gái khác. Nhưng trong khi đó, thái độ của cô , lại chẳng khác nào đang đùa cợt , bong đùa với anh. Àh , quên nữa . Vì sao Tuyết lại núp vậy .? Còn Nghi, sau khi đã vô tình đọc đựơc những tài liệu đó nó có còn tin tưởng Phong không Mục đích của An Chi về lời mời đó sẽ như thế nào ? Các bạn đón xem tập sau nhé !
|
CHÁP 41 Thời Gian Đếm Ngược ( Phần 2 ) Tại một ngôi nhà trọ khá nhỏ ấy, Cạch cạch cạch cạch Tiếng gõ máy liên tục của Linh, đôi mắt cứ dáng chầm chầm vào máy tính Píp .p.íp [ Correct ] [ Please chooses your files ] Cạch cạch cạch [ Sending your code please clicks and chooses number ] Tay không ngừng gõ, cuối cùng Linh cũng đã xâm nhập vào đựơc hệ thống tích trữ thông tinh của KEY, giờ đây Linh sẽ tiếp tục làm gì đây Quay trở lại với nó, . Sau bữa tối, Phong đưa nó về, suốt con đường quen thuộc đó, đôi tay vẫn tay trong tay như ngày nào, chỉ khác ở chỗ , hôm nay nó không nói nhiều như mọi bữa nữa mà giữ nguyên vẻ im lặng trên khuôn mặt mình. Hắn thấy hơi lạ, nên ngừng bước lại, liếu nó vào lòng mình “ Có chuyện gì xảy ra sao, từ chiều tới giờ hình như anh không thấy em nói gì cả .” Ngước lên nhìn hắn, đôi mắt nó như muốn nói Đứng nhìn hắn một hồi lâu, nó mở miệng - “ Em yêu anh nhiều lắm Phong à !” Mỉm cười hiền nhìn Nghi, hắn ôm nhẹ nó vào người, vỗ vỗ lên trên phía lưng nó “ Uhm .anh cũng yêu em rất nhiều ” Lòng nó cứ ngóng mãi câu nói tiếp theo của hắn, nhưng nó lại chẳng nhận được lời đáp trả nào Thế rồi cả hai lại tiếp tục trên con đường về nhà nó. Vừa mới quay lưng định bước vào nhà thì bị cánh tay của hắn kéo lại , trao nó nụ hôn bất ngờ. Tuy hơi ngạc nhiên , nhưng dần dần đôi mắt nó cũng khép lại. Một lúc sau, hắn buôn nhẹ nó ra, nhìn nó với đôi mắt đầy sự nghiêm túc - “ Em có yêu anh không” Sao câu hỏi nghe thật quái thế, nhìn nét mặt của hắn, nó cũng khẳng định lại.- “ Tất nhiên rồi ” Hai tay nắm chặt vài đôi vai bé nhỏ của nó lại nhấn mạnh từng chữ .- “ Vậy em chỉ việc tin tưởng vào anh, đừng dao động bởi bất cứ lời nào , bất cứ những gì em thấy , nghe được. Chỉ cần tin ở anh là đủ.” Lời nó của hắn khiến lòng nó mềm nhũng ra, lao vào người Phong. Nó ôm chặt hắn lại. Dúi đầu vào ngực hắn giọng ương uớt - “ Em tin anh, em tin bất cứ những gì anh nói, chỉ cần anh đừng giấu em chuyện gì nhé ” Tim hắn chợt nhói đau, bây giờ Phong mới biết, tình yêu đáng sợ như thế nào. Nó có thể khiến cho ý chí của hắn bị lung lây không đứng vẫn nữa. Thật sự hắn không thể mất nó được, không thể Ôm trọn cơ thể bé nhỏ đó lại, tại sao nó lại mỏng manh như thế , cứ khiến hắn không tài nào buôn ra được, mỗi khi Nghi vượt ngòai tầm ngắm của hắn. Cứ như cơn điên đang cuốn cuộn trong người vậy. Truyền hơi ấm cho nhau lâu thật lâu rồi nó cũng bước vô nhà, đứng trứơc cửa, hắn cứ nhìn mãi về phía xa xâm trong ngôi nhà đó mãi cho đến khi ánh đèn trên khuôn phòng kia bừng sáng, hắn mới chịu quay lưng mà về Tại cột đèn to tướng kia Núp trong kia, mà Tuyết lấy tay che miệng cười đểu ( bó chíu bà này ), chờ đến khi bóng Phong khuất, mới chịu mò vô nhà. Vẫn như bữa trước, đến tận đêm Tuấn mới về nhà, nhưng lần này không giống lần trước nữa, vừa mới mở cửa, thì bỗng tên này giật mình khi thấy Phương ngồi chình ình trên chíếc ghế salon mà đèn cũng không thèm bật. Nhìn nhỏ, ngồi cứ như người mất hồn ấy, chợt Tuấn thấy mình tệ quá, mấy ngày nay không dành thời gian cho nhỏ, buôn chiếc túi xuống, bước nhè nhẹ về phía nhỏ, ngồi thụp xuống, đưa tay vúôt má Phương - “ Sao em không ngủ truớc, ngồi chờ anh làm gì, đã khuya thế này rồi ”-Đôi mắt nhìn Phương buồn thấy rõ. Nhỏ chẳng nói gì, chỉ nhìn thôi, và mỉm cười. Thấy thế Tuấn nói tiếp - “ Anh xin lỗi, anh quá vô tâm, cho anh xin lỗi nhé .” Lúc này thì nhỏ mới lên tiếng, tay áp vào bàn tay Tuấn đang muờn mượt trên má mình .giọng hơi run rẩy .- “ Em chẳng biết làm gì cả ngòai việc ngồi chờ anh về ., em không hề trách móc anh vì sao lại về trễ, mà em giận bản thân mình chả giúp gì được cho anh em thật vô dụng ” Gịot nước mắt từ từ rơi xuống, thấm qua cả bàn tay của tên này Nghe nhỏ nói xong, lập tức, Tuấn níu người Phương nghiêng về phía lòng mình. Ôm chặt nhỏ lại, - “ Ngốc ạ ! mỗi ngày được thấy nụ cười của em , anh vẫn có thể sống được mà không cần ăn đấy ” Mặc dù lòng nhỏ đang rất buồn , nhưng nghe câu nói của Tuấn xong, chợt nhỏ bật cười lên khi mặt vẫn còn ươn ướt vì nước mắt “ Hum .hum hum .thế thì ngày nào anh cũng ăn nụ cười thay cơm nhé, em thì không nhịn được như anh đâu ” Tuấn nhìn Phương một hồi, đột nhiên cười đểu - “ Quên mất, ngòai nụ cười , anh còn muốn ăn thêm một thứ nữa ” Nhỏ ngây thơ, nghiêng đầu hỏi - “ Hở ? thứ gì .” “ Là em đấy” Bất chợt nhất bỗng người nhỏ lên, bế đến giường và ấy ấy đó các bạn ạ . Thấp thóang trong đêm, vang vọng tiếng cười rồn rạ của Phương và Tuấn Hôm nay có vẻ là một ngày dài nhỉ ! Qua bữa sau Mọi việc vẫn như ngày thường, cả bốn người đều cùng nhau đến lớp Gần như suốt cả đêm không ngủ, nó cũng đưa ra được quyết định đúng vậy vì nó yêu hắn nên nó sẽ tin tưởng, tin vào con tim Phong. Thế là nụ cười lại trở về với gương mặt xinh xắn ấy. Cho đến chiều, khi tiết học đã kết thúc, hắn đưa nó về nhà Trên đường về, cả hai đã dạo khắp phố, ăn những quán ăn vỉa hè, còn cùng nhau đi vào khu mua sắm nữa, ngắm hết thứ này đến thứ khác, vui vẻ biết bao . Vừa bước đến gần cổng nhà nó thì chợt, cả nó và Phong đều giật mình bởi giọng nói - “ Nghi !” Nó xoay lại , thì thấy không ai khác chính là bà chị yêu quý của mình, mặt nó phút chốc đỏ ngượng lên vì lúc này đây, nó vẫn còn đang tay trong tay với hắn. Mà con mắt của Tuýêt cứ dáng dao dáo vào “ Chị hai ”- giọng nói dở khóc dở cười trong tình cảnh này. Thấy thôi thì hắn cũng nhận ra được đó là ai, gật nhẹ đầu một cái, tay vẫn cứ giữ khưng khưng lấy tay nó, chào Tuyết một cách lịch sự “ Chào chị, tôi là Phong ” ( Sax x .lại nổi bệnh nhà vua ) Tuyết cũng cười hiền chào hắn lại - “ Ồh chào thì ra cậu đây là người cướp đi giấc ngủ đêm qua của em tôi đấy àh ” Nó trợn lòi con mắt lên , khi nghe Tuyết nói, Phong cũng ngạc nhiên, quay đầu nhìn nó .thắc mắc - “ Không ngủ???” Trời ạ, ! sao không có cái lỗ nào cho nó chui hết vậy, mặt càng lúc càng đỏ lên, đưa tay không bị Phong nắm dơ lên lóắc thóăc chối cãi - “ Làm làm gì có chuyện đó ai nó, hôm qua em ngủ sớm lắm mà ”- Vừa dứt lời nói xong thì nó liền nhì cô chị bằng ánh mắt van xin Như đọc được suy nghĩ của nó, và qua cả gương mặt trái hồng, Tuyết nhịn cười trong tiếng nói - “ À mà quên mất tôi là Tuýết, chị của Nghi, rất vui được biết cậu”- đi đôi với lời nói, Tuyết chìa tay ra về phía trứơc. Phong cũng bắt tay lại Chợt cô nói tiếp - “ Hay là cậu vào nhà chơi một lát nhé ” Vào thì cũng đuợc, thật chất hắn biết giờ này ông Khải làm gì có ở đây, nhưng vẫn còn cả đóng công việc ở công ty đang chờ hắn giải quyết nên đành để sau vậy .thế là Phong cười mỉm đáp.- “ Cám ơn thành ý của chị, nhưng có lẽ hôm nay không được, lần sau nhất định sẽ không từ chối lời mời của chị ” “ Cậu bận thì để sau vậy cám ơn đả đưa bé khờ này về nhé ” Xấu hổ khi bị bà chị gọi là bé khờ mà còn gọi ngay trước mặt hắn nữa chứ, nó nhúng lên nhúng xuống, gương mặt cứ như đang trách móc Tuyết vậy “ Chị đừng nói vậy, đây là chuyện nên làm mà ” Rồi hắn cũng xoay lại nhìn nó , giọng vẫn ấm như ngày nào - “ Thôi em vào với chị đi, mai anh sẽ đến đón ” Thói quen đúng là đáng sợ, vì lúc nào mỗi khi tạm biệt nó, hắn đều hôn vào môi, nên hôm nay cũng không ngọai lê. Bà Tuyết trố con mắt ra mà nhìn hai đứa trao nhao những cử chỉ ngọt ngào Dứt nụ hôn, lại một lần nữa Phong cuối chào Tuyết rồi bước đi. Lúc này cô cứ như bị đóng băng rồi ấy còn nó thì cứ nhìn theo hắn, tay đưa lên vẫy vẫy, chào tạm biệt - “ Anh về cẩn thật nhé ” Khi hắn đã đi khuất dáng , thì nó mới nhận ra, Tuyết vẫn chư tan .lắc lư người cô chị mình, nó hỏi .- “ Chị ! chị .! chị .sao vậy bị trật rút hà ” ( Sax x ) Hòang hồn, Tuyết giật mình lên, hai tay ghì chặt vai nó lại - “ Mau mau mà thật tình khai báo, rút cuộc hai đứa đi tới đâu rồi ” Cho vàng nó cũng không dám nói chứ ở đó mà thật với tình cười giả điên nhìn gương mặt ngố không tả của bà chị mình - “ Thì giống như những gì chị vừa thấy đó .” Nhanh như cắt, dứt lời nó phóng luôn vào nhà, tránh cho bà Tuyết đựơc nứơc lấn tới Giật mình vì cô em biến mất tiêu, Tuýêt dí theo tra khảo .- “ Này, có đứng lại không thì bảo không nói rõ thì chị sẽ cho em biết tay đấy con bé này .” Căn nhà chốc chốc, van lên tiếng la in ỏi của hai cô chị em này Tại công ty SPY. Cộc cộc cộc “ Vào đi” Cạch Linh bứơc vào , mừng thầm mà báo tin vui cho hắn “ Gíam đốc, cổ phần của chúng ta bên KEY nay đã tăng vọt khá rõ có lẽ bứơc tiếp theo chúng ta nên ” Linh chưa nói hết , hắn đã cắt ngang .- “ Không, hủy hết mối nguồn thu lại. Cứ giữ nguyên con số ban đầu 7%, thế là quá đủ.” Không thể tin vào tai mình nữa cái gì Phong vừa nói gì , chả lẽ chỉ vì cô gái đó mà ngay cả thù cũng vứt bỏ sao , Linh còn định nói cho hắn biết, cô đã xâm nhập được tài khỏan của KEY tại sao lại từ bỏ chứ tại sao . Tức lên, Linh nói - “ Gíam đốc .” “ Tôi đã bảo hủy hết chúng đi”- Không thay đổi. Nén cơn giận trong tim, người Linh run bần bật . Mới đó Linh còn chấp nhận, mặc cho Phong có yêu nó thật đi nữa, nhưng nhất định anh sẽ không bao giờ từ bỏ í định báo thù của mình. Nhưng không, Linh đã lầm thật sự Cố tỏ vẻ ra không còn chút phản đối nào nữa, Linh lặng lẽ chào Phong, rồi bứơc ra ngòai. Sự tức giận trong người phụ nữ này đã thật sự tĩnh giấc. Sau khi Linh đi, hắn tựa người vào ghế nhắm nghiềm đôi mắt lại Vào bữa tối, khi vừa bị Linh nói kích xong, xém chút nữa là Phong đã đi die rồi, chính trong giây phút đó hắn mới nhận ra cái hắn sợ nhất không phải là trả thù không được, mà chính là cảm giác không bao giờ được thấy Nghi nữa. Hắn sợ sẽ mãi mãi không còn thấy nụ cười trên gương mặt thiên thần của nó và hắn sợ sẽ vĩnh viễn không còn nói được ba từ “ anh yêu em” với nó nữa. Chấp nhận tất cả vậy, hắn không còn muốn đấu nữa vì hai chữ “tình yêu”. Hôm nay đúng như lời mời đó. Tuấn đưa Phương đến dùng bữa tối cùng Chi Nhỏ đang hoay hoắc với bộ váy dài do chính tay Tuấn mua tặng, lòng cứ hồi hộp, lo không thể tả, tim đập mạnh vô cùng. Thấy cô vợ khờ của mình như thế, Tuấn xoa dịu con tim nhỏ - “ Không cần căng thẳng thế đâu để anh ”- Nói dứt, tên này đưa tay lên khóa chiếc dây kéo lại giúp nhỏ. Phương lấp bấp nói .- “ Làm sao mà bình tĩnh được, nếu mất lòng người ta, nhỡ họ làm khó dễ anh thì sao ” Ôm vào eo nhỏ từ phía sau, Tuấn hôn nồng lên cổ .- “ Ngốc ạ, chỉ đơn giản là một bữa tối thôi mà. Đừng hồi hộp như thế.” Mặc dù Tuấn đã nói vậy, nhưng người nhỏ cứ run cầm cập lên, chân không tài nào bứơc nỗi. Mềm nhũng cả ra. Từ trong chiếc xe hơi bóng lóang , Tuấn dìu Phương bứơc ra, mới nhìn thôi đã thấy chóang rồi. Nhà hàng này có phàỉ là nhà hàng thiệt không vậy trời sao cứ như cung điện thế. Thật sự Tuấn cũng hơi ngỡ ngàng khi Chi đưa ra địa điểm này , nhưng người mời tất nhiên phải để họ quyết định chứ. Nên tên này cũng không tỏ ra phản bác gì cả. Xoay qua nhìn khuôn mặt đang bắt đầu rơi giọt nước, Tuấn mỉm cười, lòn tay mình vào tay nhỏ, khẽ nói - “ Đừng sợ, có anh bên cạnh . ” Nói xong, cả hai bước vào cái nơi mà đựơc nhỏ cho là cung điện. Từ xa, chợt Phương thấy, thấp thóang bóng dáng của một cô gái rất xinh đẹp. Nét đẹp đó càng trông tuyệt thế hơn khi cô khóac vào người bộ váy sang trọn, cả mảnh vải lông trắng mịn màn được khóac ngang qua bờ vai quyến rũ ấy. Vừa thấy Tuấn suất hiện bên cạnh một cô gái, có lẽ đây chính là người mà tên này đã nhắc lần trước Chi lướt nhẹ nhàng về phía nhỏ, - “ Hân hạnh được biết cô, tôi là Phói An Chi” Bị bất ngờ chào hỏi, đâm ra Phương lúng túng - “ Ờ ờ .Rất vui khi gặp cô, tôi tên Trịnh Vỹ Phương ” Chi nhìn nhỏ, nở nụ cười sang trọng, rồi ngước qua nhìn Tuấn , cười nói - “ Chắc hẳn đây là cô gái mà anh đã kể cho tôi nghe lần trứơc, đúng không ” Thái độ ung dung bình thản, do quá quen với không khí như thế này, Tuấn rất tự nhiên mà vòng tay ôm người Phương lại, cười xả giao nói - “ Không sai ” Sau màn chào hỏi, cả ba xùng nhau tiếng về bàn để gọi món Khi Tuấn vừa cầm menu ra , đưa sang nhỏ thì Chi lên tiếng - “ À, chật tôi quên mất, tôi đã giúp hai người gọi sẵn món ăn rồi, vì thường xuyên đến đây , nên tôi cũng biết kha khá những món được ưa chuộng. Hai người không cảm thấy phiền vì sự mạn phép của tôi chứ”. Cách nói chuyện của dân thượng lưu đúng có khác, làm nhỏ chả biết nói gì ngòai cười và vâng cả . Nghe Chi nói vậy, Tuấn đáp - “ Không vấn đề gì, có người hướng dẫn càng tốt chứ sao ” Tự dưng nổi hứng , Chi lại nói một số chuyện liên quan đến công việc, vốn là người rất quan tâm những tin tức cập nhật từ các tập đòan khác, nên Tuấn rất chăm chú ngồi nghe. Nhỏ thì cứ ngồi thờ ra, dù họ đang nói ngôn ngữ của nhỏ, nhưng vẫn không tài nào hiểu được vấn đề cả .Một hồi sau chợt Tuấn mớ để ý thấy vẻ buồn buồn trên nét mặt Phương, liền nói .- “ Có lẽ chúng ta bàn công việc không đúng chỗ rồi, hôm nay đến đây là để thưởng thức món ăn mà ”- Cười ấm áp , quay sang nhìn nhỏ. Thấy thế Chi liền - ‘ Thật xin lỗi tôi vô ý quá ” Nhỏ liền dơ tay lên xua xua tỏ ý ngại, cười và - “ Đừng nói vậy, tôi vẫn ổn mà ” Sau một hồi rút cuộc người phục vụ cũng đã mang thức ăn đến . Đặc lên trước mặt bàn của mỗi người là 7 cái nĩa và dao sếp hai bên sao đó là hai chiếc cốc, một cao một thấp rồi cuối cùng là dĩa đồ ăn. Khi người phục vụ vừa sắp xếp xong xui mọi thứ .Chi cười nói - “ Nào, thử đi, món bào ngư hầm cuộn lá XALY với rượu trắng ở đây là nổi tiếng nhất đấy ” Phương cười, gật gật sau đó bắt đầu đưa tay chạm nĩa, nhưng lại không biết phải dùng cái nào cho đúng, cứ chừng chừ hết cái này rồi lại chuyển tay sang cái khác . Thấy nhỏ bí thế, Tuấn liền vòng một tay ra sau lưng nhỏ, hai tay áp sát vào đôi tay Phương, rồi giúp nhẹ nhàng chỉ dẫn nhỏ từng chút một Nếu nghĩ Chi ghen tức, các bạn lầm to , ngược lại trên gương mặt cô chợt hiện ra nụ cười bí hiểm Suốt bữa tối không ích chuyện rắc rối xảy ra với Phương, nào là cách ăn, cách uống, còn thêm cách dùng khăn nữa. Nhỏ thấy ngộp quá , thở không nổi, dù Tuấn không hề có biểu hiện gì, cả Chi cũng vậy, nhưng phút chốc Phương cảm thấy khó hòa nhập với không khí này quá. Từ dáng ngồi , điệu bộ nói chuyện cả cách ăn uống nữa, Chi quá hòan hỏa đến nỗi nhỏ cảm thấy, Tuấn đi bên cạnh mình, không hợp chút nào Có lẽ mãi mãi nhỏ cũng không thể thích nghi trong cuộc sống thượng lưu này, vì sao .đơn giản nhỏ chỉ là một đứa con gái bình dân, đơn điệu. Sau khi kết thúc bữa tối, tất nhiên cả nhỏ và Tuấn đều chào Chi rồi mạnh ai nấy về. Ngồi trên xe gương mặt nhỏ cứ u sầu, trầm khúất, chòang tay mình qua vai nhỏ, kéo sát vế phía mình Tuấn dịu nói - “ Anh hiểu được cảm giác của em, nhưng đừng nghĩ như thế, với anh, chỉ cần em luôn là Trịnh Vỹ Phương mà anh biết, chỉ cần nhiêu đó là đủ.” Tuấn vừa dứt lời thì nhỏ dới tay sang ôm chầm vào người Tuấn lại Nở nụ cười hạnh phút, cảm giác khó thở trong tim nhỏ cũng dần dần tan biến đi. Cũng trên một chiếc xe, chạy về hứơng khác . “ Một cô gái Tầm Thường ” Gịong nói lạnh đến sát người chợt vang lên Lại thêm một ngày trôi qua nhỉ Tiếp theo , sau khi đã hòan tòan lột xác, Linh sẽ làm gì . Còn Long và Tuyết giữa “Nô Tài” và “Nhà Vua” .liệu có kịch để xem tiếp không đây ??? Các bạn đón xem tập sau nhé !!
|