Love Game - Trò Chơi Tình Yêu
|
|
CHÁP 26 BẠI TRẬN Hai tên ngố phía sau, cũng bó chiếu với tụi nó. Nếu là những môn toán, anh hay các món ruột của nó và Phương thì không cần phải làm cái trò này. Khổ nỗi trời đã định, bẩm sinh hai đứa ngu " Lí " rồi. Đành liều một phen vậy....! Nhanh tay rút quyển sách ra khỏi cập mình, Phương xé toạt trang công thức , còn xé thêm một lần nữa. Chia làm hai mảnh. Nó một nữa , Phương một nữa. Nó cầm tờ giấy cũng khá nhỏ, nhét ngay dưới đùi mình, để trên ghế rồi ngồi che lên ( quen quen àh nha....! ). Quay đầu sang nhỏ ra hiệu... Tới Phương , bất lợi thế vì ngồi bên ngoài nên nhỏ không thể làm như nó, mà nếu để phía bên trong thì sẽ rất khó coi vì hai mảnh giấy đè lên nhau. Ác chiến nó lại thuận bên phải ,thành ra nhỏ phải kiếm kế sách khác....... Nghĩ................nghĩ........nghĩ.................... ..............................!!! AHA........ Phương lẹ tay lôi cuộn băng keo hai mặt ra, xé một miếng dán vào tờ giấy rồi " ịn " vào lưng thằng xấu số ngồi ngay bàn phía trên phía ,bên cạnh nhỏ Mai. Con bạn lắc đầu chào thua hai đứa, lòng cũng cầu độ cho tên ngồi cạnh mình...( Nam mô...nam mô....!) Vừa dán xong, cảm thấy có cái gì đó là lạ trên lưng mình, tên " xấu số " cự quay, đưa tay sờ mó......chưa kịp rờ... ....XOẠT.............. " Nhút nhít là ta cho thăng liền đấy, ngoan ngoãn ngồi yên, hợp tác . Chúng ta sẽ thành công trong cuộc đại chiến này.... Nghe rõ chưa...!" Lôi xệch áo thằng đó kéo ngay về phía sau, dựa lưng vào thành bàn nhỏ. Thế là mãnh giấy đã được che khuất. Chưa hoàng hồn , đã nghe tiếng nó đệm theo.... " Đúng đầy, động đậy là mềm xương.." Lời hăm dọa bay thoáng vào tai tên " xầu số", toát cả mồ hôi vì cái trò quái đảng của hai đứa nó. Đành làm theo lời vậy, một phần thằng này cũng không thuộc bài, thêm vào đó con Nghi vốn có tiếng trong lớp. Chọc nó nổi điên, có vé đi " Bán muối ". Bịch miệng nín cười trước hành động bó chiếu của hai đứa nó. Tuấn và Phong ngồi run đùi, cười khinh khỉnh, chờ xem hai cô em bé nhỏ của mình sẽ bày thêm cái trò gì nữa đây....... Quay sang phát ra kí hiệu hoàn tất trận binh bố của mình, Phương cười đắc thắng.....( chờ coi....!) Nó cũng vậy.......( chờ coi...!.) ................................................. "Nào, sau khi cô viết xong câu hỏi lên bảng thì bắt đầu tính giờ đấy nhé....!"- Miệng nói, tay viết ngoay ngoáy trên bảng. " 3 " " 2 " " 1 " " Rồi, bắt đầu nào " Xoay người về phía bàn giáo viên, bà cô ngồi xuống, vắt chéo chân, tay chóng cằm. Đưa mắt nhìn về phiếu điểm danh, nhìn thoáng qua lớp. Xem có đứa nào vắng mặt không... - Nó. - Phương. Hành động thôi..................... Câu thứ nhất, nhìn lên bản đọc đọc...... Khìu nhẹ nhỏ, nó lắc người qua phía bên trái, mảnh giấy được hé mở, vừa dáng con mắt xuống , vừa dát con mắt lên canh bà cô....nhìn nó không khác gì kẻ trộm. Phương ngồi run chân, một tay nhịp nhịp, một tay dịnh lấy áo thằng ngồi trước kéo sát vào bàn mình..( Tội quá....!) Lâu lâu liết sang nó, mắt cứ như ra hiệu Lát mắt qua một lần, rồi một lần nữa. Cuối cùng nó cũng viết xong cái công thức của câu đầu tiên.......- Ý nghĩ bồng phát trong đầu nó. ( Sax......có hai hàng mà dài....) Đẩy đẩy tờ giấy nó sang Phương, nhỏ vừa viết vừa liết bà cô. Đang copy giữa chừng tự nhiên nó dảy nảy, kéo tờ giấy làm bài của mình lại , lấy chân đá nhẹ vào chân nhỏ... Nhanh như cắt Phương cuối đầu xuống, làm ra vẻ đang chăm chú ghi ghi , chép chép cái gì đó. Dáo dát một vòng bà cô dời mắt qua phía khác. Chân đang run cầm cập, bỗng ngờ trở nên nhẹ nhõm, sau khi hoàn thành xong câu thứ nhất. Nó lại ngước lên nhìn bản lần nữa... Đọc...đọc...đọc.... Mãi mê chép những chữ cuối của câu một, Phương giật mình khi bị nó lắch tay, ... Ngay tức khắc , nhỏ đẩy lưng thằng ngồi phía trước lên để nhìn được mãnh giấy..... ............dậy....dậy....dậy ...hả......Lướt sềnh sệt theo đường công thức... Vì ngay vị trí quá đẹp, nên cả nó và Phương đều có thể thấy mà không cần giống như lúc nãy, đứa chép trước , đứa chép sau...... Tên "xấu xố" giật thoáng người vì cái hành động của Phương, chợt nhớ ra câu này mình cũng bí, tự nhiên đè người xuống lại thành bàn....... Đang viết ngon ơ, đột nhiên bị đức khúc, nó liếc, Phương hành. Dùng tay ra sức đẩy lưng thằng đó lên, đẩy hoài mà không được , nổi khùng lên, nhỏ gằng từng tiếng từng tiếng một ( không lớn! ) .....- " Làm cái trò gì vậy, muốn chết àh " Canh lúc bà cô đang nhìn về hướng khác, tên ngồi phía trên nghiêng đầu xuống nói thật nhanh- " Chỉ câu hai với...." Nhỏ nhìn nó cười cười ( Má này quên khôn ghê ) Cuối người xuống, nói thật nhỏ - Biết rồi, để viết xong mới đọc được chứ " Thế là tên " Xấu số" cũng ngoan ngoãn chịu thả lỏng người ra, mặc cho Phương điều khiển cái lưng mình. Viết viết, chép chép xong, nhỏ quay sang nó , như ra hiệu Mở tròn con mắt lên nhìn con bạn < Bộ mày không thấy tao ngồi ngoài á, mày trong góc, bả không để ý đâu, đọc lẹ đi, không thằng đó không cho mình coi đấy (" /> dễ hiểu thôi,....cái lưng là của thằng đó mà ....!) Nghe theo con Phương vậy, rụp người xuống nó nấc từng tiếng rất nhỏ....... "....phương……...trình..........dao.........động..............là......................" Quay xuống thúc...- " Bạn đọc cái kiểu đó, tới tối cũng không viết xong câu đó đấy " Tốc độ lời nói càng lúc càng được nâng dần, một phút sau, cả ba thở nhẹ nhõm..... Tới lượt con Phương ngó bản,....................... Xoay đầu qua, thì thầm với nó.." Ê! động năng thế năng là cái gì, phần nào vậy, tao không nhớ..!" Mặt ngu hết sức, ....- " Là cái gì, cái gì là cái gì....tao có biết đâu....." Trời ạ, ngồi chờ hai con này, chắc thằng phía trên vô viện sớm quá. Không chừng chừ nữa, quay hoắc xuống......- " Là phần 3, dòng thứ 2 trong sách đó hai má" Muốn đập cho tên "xấu số" đó một trận, thiên thần vậy mà dám gọi là "má". Nhưng thôi xong vụ này rồi tính... Đẩy lưng lên dò dò dò... Lập tức nó nhíp mông mình qua một bên, đang định nghiêng đầu xuống đọc thì................ Chết cha, bả xuống........, hồn đứa nào cũng bay khí thế lên. Xuống đâu không xuống lại ngay dãy tụi nó nữa chứ, bả ác thiệt. Người run cầm cập, nó liền xích người qua bên mảnh giấy, vừa mới nhích mông lên thì ngọn gió từ đâu thổi đến khiến mãnh giấy bay vèo xuống dưới đất....( ai mượn ngay hướng cửa sổ chi ). chân vơi với theo hướng mảnh giấy rơi, nhưng ngắn quá không tới. Đang ngồi ngụy trang cho mình, chợt thấy người nó đông cứng trở lại, Nhỏ ngạc nhiên quay sang hỏi nhỏ,...- " Sao vậy mày ??" Gương mặt nó như muốn mếu máo ra, con mắt liếc liếc theo hướng tờ giấy. Theo đường đi của mắt nó, Phương nhìn....nhìn....nhìn..... Nhanh như cắt dới chân ra đạp mãnh giấy lại nhưng...... Bước chân bà cô càng lúc càng gần vậy mà mãnh giấy lại nằm chình ìn ngay chính giữa dãy tụi nó và phía bên kia. Mồ hôi mồ kê đổ rả ra hết người Phương và nó. Tóc tai bơ phờ dựng ngược lên trên..... Từ nảy tới giờ chứng kiến những hành động ngốc nghếch của tụi nó, Tuấn và Phong bịch miệng nén cười đến đau cả ruột. Thôi coi như cứu bồ vậy, dang cái chân dài thòng lòng của mình ra, Tuấn đè lên mãnh giấy, lê kéo nó vào trong phía chân bàn mình. Sau đó tới lượt hắn, đá mãnh giấy vào góc trong cùng, dùi nhét nó , sẵn tiện “ Xóa Sổ “ luôn.....( Chơi ác….!) Định bụng rằng phen này chết chắt, chợt nhỏ ngước xuống thấy mảnh giấy, không cánh mà bay, biến mất, lòng như được giải thoát, quay sang nó, nhìn bằng ánh mắt long lanh mà báo tin vui Cứ thế mà hai con định thần trở lại, nhưng không hề hay biết hai vị ân nhân đó là người nào. Bà cô lướt gần tới dãy cuối, nhanh tay phụ con bạn, nó nắm kéo cái tên "xấu số" đó ghì lại. Chờ vài giây mới buôn tay. Ba tiếng dần tới cái bàn của tụi nó, nhìn thoáng qua......không có gì khả nghi cả, tới bàn tiếp theo. Thật không ngờ từ lúc bả chép xong đề cho tới giờ chỉ mới hơn có 5 phút mấy ,vậy mà giấy của hắn và Tuấn đã ập đầy chữ ra. Cả hai ngồi run đùi, cười thích thú với những trò quái đảng của các cô bồ mình. Nhìn hai tên đó, bà cô mỉm cười với vẻ hài lòng, sau đó quay lưng bước lên, ………sang dãy khác. Cứ tưởng quan tài đang mở rộng chờ đón tụi nó chứ, đưa tay vuốt dãy mồ hôi trên trán, người nó như vừa bị chích mấy kí điện vào. Quay sang nhìn nhỏ, mắt như muốn nói…- “ Trong cái may cũng có cái xui mày..!, mất tờ giấy rồi, coi như lủng giấy câu này đấy…!” Qúa hiểu vấn đề, Phương gật gật đầu, xem như không tính câu này vậy, nhìn lên bản đọc hai câu hỏi còn lại. Số hai đứa này cũng hên nhỉ, đâu đâu không có, hai câu nằm ngay trước mắt cả hai…… “ Bingo" Đúng vậy, đáp án là cái lưng, nhanh như sóc, Phương dùng tay đẩy thằng đó lên, cả ba hợp tác rất nhịp nhàng, đứa chép, đứa ghình, đứa che……… Thằng đợi, con xong, con chép…….. Một lát sau, ai nấy cũng đều hòan thành mỹ mãn câu 4. “ Cố lên, còn một ải nữa thôi” Nó nhìn Phương với ánh mắt đầy nhiệt huyết, nhưng có điều câu cuối hơi dài…. Mãi lo chép mà Phương và nó quên phắt thằng phía trên. Cứ như lúc nãy, tên cà chớn đó lại dựa cái lưng xuống bàn, ngăn không cho tụi nó viết nữa. Muốn qua cầu đành đúc lót vậy, nó nhẹ giọng vỗ vỗ lưng tên “ xấu số”…- “ Này, không thấy thời gian gần hết àh, chép nhanh nhanh rồi sẽ đọc cho” Nhỏ cũng đang trong tình trạng hấp hối với thời gian, nên lấy tay đẩy cái lưng đó cùng với tất cả những nội công của mình. ……… ……xọat…..xọat……xọat…… Cuối cùng đứa xong trước nhất là con Phương, nhỏ vốn là người đày tình nghĩa mà ( Ặc…), nên nhè nhẹ canh lúc bà cô ra của hóng mát, nhỏ liều mạng đưa tờ giấy bài làm mình cho thằng phía trên, giọng hối thúc….- “ Nè, lẹ đi, bả vô là chết cả lũ đấy” Chộp nhanh lấy tờ giấy của Phương, tên đó cấm đầu cấm cổ chép như điên, nó cũng đang chạy đua với thời gian như thằng đó………… Má ơi.! Bà cô quay vô lại rồi…………mặt nhỏ tím tái đi, tay vỗ vỗ lên lưng tên “ Xấu số” đó- “ Trả đây,….trả đây…bả vô kìa.” Có chết cũng không, cứ cúôi đầu viết láy hóay, chợt bà cô hứng chí ,bước về dãy tụi nó lần nữa, Không chờ được nữa, nó dương tay nắm lấy áo thằng đó, giúp nhỏ giật tờ bài làm lại, tên phía trên cứ…- “ Chút nữa,….chút nữa ….còn mấy chữ àh…” “ Không là không đưa đây…”- Gịong Phương bắt đầu nổi giận, tay cũng nắm lấy áo tên “Xấu số” đó. Hài xong rồi..! vừa ngừng bút, định nhanh tay ném tờ giấy ra sau, trả cho Phương, đang cầm đột nhiên mũi ngứa. Hắc hơi một cái, ….. Trớ trêu, nó và Phương cũng đang nắm kéo áo thằng này……thành ra……….. …...Hắc….xì……. …………………Xọet…………………………. ………………………….. …………………!!! Hàng ngàn hàng vạn con mắt nhìn về phía ba vật thể đang bất động kia… Tới nước này thì…. “..HÁ….HÁ….HÁ…………………” “…..HA…..HA……..HA………………” Hắn và Tuấn không nhịn nỗi nữa, cười phát ra, lớn khinh khủng khiến cho cả lớp đang ngạc nhiên hình ba củ khoai đó cũng giật lây người lại. Cha mẹ ơi…!, thử hỏi trên đời , có ai quay cóp lại rơi vào tình thế dở khóc dở cười như hai đứa tụi nó không !!( tình luôn thằng “xấu số” nữa) Làn da nâu rám sau miếng vải ấy, lộ hẳn ra. Trên tay nhỏ vẫn còn vương vấn mãnh vải vừa mới ra lò sau cái tiếng “ xọet ” đó. Mặt nó không khác gì Phương, trắng hồng đáng yêu đâu không thấy, mà chỉ thấy một màu xanh xanh chình ìn trên mặt. Phen này “game over” thiệt rồi. Chỉ tội cho thằng ngồi trên, vừa bị phạt, vừa phải chi cho cái áo mới nửa. Sức hai con này là sức người hay sức trâu không biết .Nắm cái kiểu gì mà xé tọat luôn áo thằng nhỏ ra. Ba đứa đứng tim, tay run cầm cập, mắt long lanh như nước nhìn bà cô đang tiếng về phía mình. Vật chứng vẫn nằm nguyên trên hiện trường. Tay nó là mãnh công thức …. Tay Phương là miếng vải kia…. Tay tên “xấu số” là mẫu giấy ghi tên nhỏ…….. Sừng bắt đầu mọc trên đầu bả, chịu hết nổi với cái đám này, gân nổi sung sụng lên, hít một hơi thật sâu….- “ C….c.á.c. ..e.m… c.á.c .e.m….” Nhắm tiệt mắt lại như biết chắc chắn bả sẽ làm gì ….( nó và Phương )… “ XUỐNG PHÒNG GIÁM THI NGAY CHO TÔI….I…..”- Tíêng hét khinh điển của con quái vật trong bả đã trổi dậy…. Muốn thủng cả lỗ tai, ……riêng hắn và Tuấn vẫn cứ ngồi thế mà cười, hơn nữa càng lúc càng lớn . Máu đang sôi trong người bà cô chưa dìm xuống, lại thêm cái kiểu cười đáng ghét của hai tên đó. Ấn tượng lúc nãy chợt bíên mất, quay xuống bàn hai tên này, bà cô rằng giọng nói- “ Hai em cười cái gì…có gì vui à…” Tuấn cứ ôm bụng cười nấc nở, nước mắt như muốn chảy ra,…- “ Vì vợ em diễn hài hết sức…” Hắn đệm theo… “ Đúng qúa chuẩn…” Cả lớp há hốc mồm , trố lòi con mắt ra trước câu nói của hai tên đó….( không ngọai lệ tụi nó ) Bắt đầu xào xáo lên…! ẦM……. Đập mạnh tay lên bàn nó và Phương.. Gân xanh thay phiên nhau nảy nở, …..như đã điên lên tới đỉnh ,bả bùng nổ ra…- “ Cả 5 người đều xuống hết” Cứ thế mà ba gương mặt mếu máo lê lếch theo bà cô già, còn hai tên kia vẫn tỉnh queo như không có gì cả, ung dung đúc tay vào túi đi theo phía sau tụi nó,… Đám con gái láo nháo lên….đưa ánh mắt câm ghét lẫn phẫn nộ nhìn tụi nó. Vừa bước ra ngay khỏi cửa lớp, hắn đưa tay vuốt đầu nó,….- “ Kĩ năng quay cóp của em là con số không nhỉ !!” Tuấn cũng y chan, nựng má Phương một cái…- “ Em làm xém anh nhập viện vì cười đấy ngốc…!” Giờ lúc này còn tâm trí đâu mà đục mà kí hai tên này nữa, hồn bay mất rồi còn đâu. - không hẹn mà gặp, hai đứa nó có cùng ý nghĩ…. Nói tới nói lui chỉ tội cho tên ngồi cạnh Mai, đúng “xấu số”, thân tàn ma dại mà còn phải đúc đầu vô ổ tăng ca môn lí…….( Tác giả xin chi buồn…!) Khóc ròng rã cũng không có ích …………….. ….Phòng giám thị…. Xuống đến đó, cả đám tụi nó sẽ bị xử như thế nào đây……….?? CHÁP 27 *THÂM KẾ* (^^)! ( Phần 1 ) RẦM………. “ Các em giải thích chuyện này thế nào đây” Nhìn một lượt đừng đứa từng đứa một, bả đáp lại ngay hướng tụi nó…. “ Nghi , Phương không phải thành tích của các em rất tốt sau, hai em làm tôi bất ngờ đấy” Gịong quát nhẹ, pha chút mỉa mai, quay sang tên “xấu số” “ Còn em nữa, gan đến để cả bài lên bàn mà chép àh” RẦM…RẦM…. “ Các em có còn xem tôi ra gì không hả”- Cơn thịnh nộ bộc phát, mắng xối xả vào ba củ khoai đó. Sợ……ừhmmmmmm, không nó không sợ bà cô, cái nó sợ là tiếng học thêm sau giờ chính. Phương cũng nghĩ vậy, bắt nhỏ dáng con mắt vào đống công thức quái quỷ đó thì không khác gì giết nhỏ . Nhìn hai gương mặt của tụi nó, chù ụ xuống một cục, đáng yêu khiếp, chỉ muốn hun mấy cái vào đó thôi .( Sax…..đi tới đâu cũng nghĩ được, hai tên cà chớn này…) Nhìn trừng trừng tụi nó một hồi, bà cô thở dài một cái…..- “ Không nói nhiều nữa, xem như đây là lần đầu , tôi không tri cứu…” Mặt hướng hở nhìn bà cô, lòng vui phấp phới thì… “ Thay vào đó , cả ba em phải tăng tiếng sau giờ học, khi nào thuộc lòng công thức mới được về. Xem như cảnh cáo, các em sẽ bị phạt như thế này đến khi nào có tiết kiểm tra cuối tuần.” “ HẢ….cái gì..” – đồng thanh hưởng ấn…( ba đứa, chắc các bạn biết rồi nhỉ…!) Tên “xấu số” lên tiếng – “ Đừng làm vậy cô ơi, tha cho em lần này đi….” Liếc xéo một cái…- “ Riêng em vậy còn nhẹ đấy, tuần trước, cả lần trước nữa, hai lần liên tiếp em không thuộc bài. Nhắc mớ nhớ, lập tức xuống phòng giáo vụ ngay cho tôi. Hôm nay tôi sẽ làm việc riêng với em” Mặt xanh như tàu lá chuối, thôi rồi, càng khấn càng tiêu……..khóc cho số đen đủi , đụng phải hai con “ tinh tinh” này. Sầu thúi ruột, lếch ra khỏi phòng giám thị, đi trong cái tướng nhìn muốn đâm đầu , xuống ruộng - xuống ao. Tác phẩm của con Phương và nó đúng thiệt “ quá ấn tượng”. ******** Quay trở lại với tụi nó…. Gương mặt đứa nào cũng méo lên méo xuống, nhăn như khỉ ăn phải ớt. Thấy nó như thế, hắn cũng không nở lòng, lạnh lùng lên tiếng… “ Em sẽ giúp Nghi đạt được số điểm tuyệt đối trong kì kiểm tra lần này” Hướng mắt về phía hắn, vẻ mặt bả có phần không tin, nghĩ mung lung một hồi, tính ra bà cũng không lỗ gì, nghiêm túc nói…- “ Đuợc thôi, nhưng nếu không đạt được 100% thì cả em và Nghi đều phải chịu phạt đấy, không chỉ một hai tuần, mà phạt cho đến kì thi cuối đấy” Gịong vẫn lạnh băng,…- “ Em hiểu rồi” Vừa dứt lời xong với hắn, bả xoay qua Phương, thấy nó được cứu bồ nhỏ thấy mình tủi thân quá, phen này chết là cái chắc thì…. “ Em cũng sẽ giúp Phương”- Tuấn lên tiếng. …… Sau một lúc đắng đó của bà cô....., cuối cùng tụi nó cũng thóat nạn, vừa bước ra khỏi phòng giám thị.. Nó nhảy cẫn lên ôm chầm lấy tay hắn, hí hửng nói…- “ Cám ơn anh nhiều lắm” Như đọc được í nghĩ trong đầu nó, hắn phún nhẹ lên trán….- “ Tỉnh lại đi ngốc, chuyện em phải nuốt sạch chúng vẫn không thể thay đổi” Câu nói của hắn khiến nụ cuời trên gương mặt nó tắc vục đi, thấy Phong như thế, lòng nhỏ đâm lo quay sang hướng Tuấn chờ mong điều kì diệu gì đó…. “ Không ,không là không” Vâng chỉ gỏn gọn 4 chữ của Tuấn đã khiến người Phương như chưa được tới nuớc, mềm nhủng, héo úa đi. Tính tới tính lui, rút cuộc tụi nó có khác gì vẫn bị phạt đâu. Mạnh con nào con nấy rủa…. Trời đã bắt đầu tối……………….. Đến nhà nó trước vậy. Dọc đường đi, hắn không ngừng cười tủm tỉm một mình khiến nó điên tiết lên, quất xối xả vào người hắn. Mà cũng phải thôi, chỉ nhớ tới cái cảnh nó và Phương giật rách áo thằng đó là Phong chịu không nổi nữa, cười trổ cả ra. ........................... Đứng trước cửa, hắn vỗ nhẹ lên đầu nó, cười âu yếm nói,….- “ Hôm nay ngoan ngoãn ngủ sớm, hai ngày nữa là em phải cùng anh chíên đấu với nó đấy ( í chĩ môn lí )” Nũng nịu gương mặt nhìn yêu không hết, châu đôi mày lại, phồng má ra, nó vặn vọ…- “ Không học có được không….nan nỉ đấy….đi mà….” Cốc vô đầu nó một cái, tay kéo người nó lại hôn lên làn môi bé xinh ấy, giọng ấm áp….- “ Ngoan nào, đừng bướng…….” “ Ưhm….m…..m…..m”- lắc lư người, nũng nịu không thành công chuyển sang nhõng nhẽo. Nhưng vẫn không lay chuyển được hắn, thôi đi . Cuối cùng nó cũng chịu nghe lời. Đột nhiên nghĩ tới chuyện hắn quay về nó không muốn chúc nào. Lòng có phần ghen tuông với Phương. Nhỏ thiệt sướng ngày nào cũng được Tuấn ở bên cạnh ( phải sướng thiệt hông đó ….!), chả bù với nó, chưa kể nhiều lúc không hiểu hắn bận cái gì mà cứ hễ vừa đưa nó về tới cổng là đã xoay người bỏ đi. Vòng tay ôm chặt người hắn, áp đầu vào ngực Phong….- “ Anh ở lại với em một lát nữa được không…” Mùi hương quen thuộc trên thân nó tỏa ra, khiến hắn chân không tài nào bước được. Ghì người nó lại, tay nâng cầm lên. Hắn hôn mãnh liệt… Cả hai hôn nhau lâu thật lâu, nhít……nhít….nhít…….Nó bị hắn di chuyển đẩy sang vách tường bên cạnh. Tay tiếng xuống cái eo mỏng manh , siết chặt vào thân mình. Tê liệt cả người lại, nó miên mang với đôi môi của hắn. Cả hai cứ cuống lấy nhau, chỉ hôn thôi mà cũng khiến nó thở phập phồn. Vẻ mặt đỏ gất, nhìn vô cùng gợi cảm, làm hăn muốn điên lên vì đang cố kiếm chế bản thân mình. Dời người nó ra, nhìn nó bằng đôi mắt chưa một người con gái từng được thấy. Phải, rất ấm áp, tràn ngập sự yêu thương, âu yếm. Vuốt lên đôi má ửng hồng của nó, Phong hôn nhẹ lên …giọng thủ thỉ vào tai- “ Đừng làm gương mặt như thế, em sẽ khiến anh mất tự chủ đấy “ Hiểu được í hắn, mặt nó càng nóng hơn, dúi nhẹ vô ngực Phong mấy cái, …..- “ Thiệt tình…” Cười mỉm, hôn gấp vào môi Nghi, hắn xoa đầu nhỏ, nói rồi quay lưng đi …- “ Anh yêu em, …..thôi em vào nhà đi, ngòai này lạnh lắm..” Hắn vừa xoay lưng , đi được mấy bước thì nó phóng áo ra, ôm chấm lấy lưng hắn, giọng nho nhỏ- “ Em cũng yêu anh….”, Sau đó dùi vào tay Phong một vật gì đó, rồi chạy tích vô nhà....... ------------------------------ Xòe đôi tay ra, thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy viên kẹo chocolate giống hệt như lần trước hắn đã cho nó. Bất giác Phong đưa lên trên, hôn viên kẹo đó rồi cười thầm........ .........Sau đó ngước lên nhìn, chờ đến khi thấy đèn phòng nó bật sáng, hắn mới chịu về... Khu trung cư.... " Trời ơi, sao mà đã thế này, không có gì tuyệt khi được ngâm trong nước nóng...." " Ha..a.a.a.........." Nằm phiu trong bồn tắm, Phuơng hưởng thụ cảm giác say nồng với vị sói của làn nước ấm, mùi thơm ngao ngát tử tinh dầu hoa, hòa huyện vào làn nước...... Ngăm mình trong đó gần 2 tiếng nhỏ mới chịu đứng dậy bước ra, ngồi lên chiếc ghế nhỏ trong phòng tắm, nâng bàn chân mình lên.... " Hủm,...không còn rát nữa, vết thương liền da non rồi" Hí hửng ,vui vẻ mừng cho đôi bàn chân đã lành lặng, trở về với cặp giò quyến rủ của mình..( Sax..x.!) Nhỏ đâu hề biết, suốt đêm hôm qua, khi mình đã thiếp sâu vào giấc ngủ, thì Tuấn không hề chợp mắt, ngồi dậy, nâng bàn chân bé bỏng ấy lên, bôi thuốc vào vết thương đó, dùng miệng thổi khô, cho mau thoáng rồi lại bôi lần nữa. Cứ thế mà tên này thức gần đến 4 giờ sáng, mới quay lại cạnh nhỏ để nằm. Tên này iu vợ khôn siết nhỉ...!!! Choàng lên người bộ đồ ngủ cứ như những lần trước ( thói quen đáng sợ ...! ), nhỏ bước ra ngoài. Vừa ló đầu ra thôi, đã thấy tên " đáng ghét " đó ngồi chình ình ngay bên dưới chân giường. Mới thấy Tuấn, Phương liền nhớ đến cái vụ phải thuộc lòng đóng hỗn tạp ấy, tức sôi khí lên khi nhìn thấy trên tay Tuấn còn có thêm vài quyển sách dày cuộm. Mãi lo lực lực, giở giở, quyển sách ra xem, tên này không hề để ý, nhỏ đã ra từ lúc nào, chợt dưới ánh đèn, thấy cái bóng đen đen đang tiếng về phía mình. Tuấn ngước đầu lên.... Ngắm con Phương với vẻ mặt đểu không tả nổi, ......nhưng nghĩ kĩ lại, học vẫn quan trọng hơn, nên Tuấn dơ tay lên vẫy vẫy nhỏ, tay kia chỉ vào quyển sách ,miệng cười toe toét... Mới vừa hưởng thụ xong , vậy mà phải đâm đầu vô đóng sách đó sao, - Mặt nhỏ ù ụ lên, đột nhiên trong đầu hiện lên bóng đèn sáng, Tuy cách này hơi bạo, nhưng tình thế cấp bách rồi. Không dùng không được. Chợt nụ cười hiểm hiện trên khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu ấy. Bước nhè nhẹ tiếng về góc giường....., tay đặc lên vai Tuấn, ngồi trọn cả thân mình lên chân tên này. Khiến cho làn da làn mịn màng chạm vào đôi chân của Tuấn, cảm giác điện giật tê cả người. Cái kiểu ngồi sao mà khiêu khích thế không biết , chiếc áo ngủ vốn đã ngắn cũng cỡ, vậy mà còn ngồi theo cái tướng đó, làm Tuấn có thể nhìn thấy cặp đùi trắng nõn với quần trong của nhỏ một cách dễ dàng .Tay vớ lấy quyển sách trên tay, nhỏ giật nhẹ, đặc xuống nền đất, áp sát ngực mình vào, thủ thỉ vô tai Tuấn..... " Trễ rồi, đừng bắt em học nhé..!!!.., không vui tí nào......"- Giọng ngọt như mứt....chủ động hôn lên môi Tuấn. " Này, em định dùng chiêu này để trốn hả" Miệng thì nói thế, nhưng tay đã vòng ra sau lưng nhỏ, ôm sát , tay kia thì lòn vô trong mãnh áo mỏng đó sở nhẹ lên sóng lưng Phương...( bó chiếu...!) Cuồi đầu hôn lên bầu ngực, khiến người Phương trở nên nóng rực lên. Như đọc được ý nghĩ trong đầu Phương, Tuấn nắm lấy đôi vai nhỏ nhắn ấy, nâng lên, xoay cả người nhỏ lại, để lưng Phương áp vào ngực mình, rồi cắn vào tai nhỏ, thì thầm cái gì đó.............- " Kiểu này không nhàm chán đâu, còn giúp em thuộc bài mau nữa " Vừa dứt lời, với tay nắm chiếc bàn nhỏ gần ngay phía giường kéo lại. Đặc quyển sách lên bàn, thêm cuốn tập trắng nữa, thêm một cây viết chì bấm......chợt lên tiếng.. " Nào bắt đầu học thôi...." Mặt Phương giận lên thấy rõ, đã quất chiêu như thế mà vẫn ép nhỏ phải vò đầu vô cái đóng này, phụng phịu, nhỏ quạo quọ Tuấn....- " Không thích,...không chịu,....không muốn đâu...!" Tựa người vào lưng Phương, khiến nhỏ giật nảy lên vì cảm giác âm ấm va chạm vào làn da Tuấn. Đơn giản ,dễ hiểu mà, Tuấn mặc áo sơ mi , nhưng nút thì không một cái nào thắc lại. Cuối gần vào tai nhỏ...- " Ngoan nào, không khó đâu...một ngày chỉ cần nhớ 1 công thức là được...." Cứ như bị thôi miên , nhỏ ngoan ngoãn ,nghe theo lời Tuấn, tay cũng bắt đầu cầm cây viết lên, mắt dán vào trang giấy vừa được tên đó lật ra..... " Đầu tiên là cái này, em hãy xem bài mẫu dưới đây, nhìn qua dòng ghi chú bên dưới...anh sẽ đưa em một đề tương tự.........làm thử xem nào..." Đầu như muốn vỡ ra vì giọng nói trầm ấm đó, lại còn thì thầm vô tai mới chết chứ, gợn da gà cả lên..... Như đúng theo lời Tuấn ,nhỏ nhìn vào đó, cố gắng tập trung đầu óc mình, rùi cầm bút lên, giải bài Tuấn vừa mới viết...... Chưa thấy ai ngồi học như hai tên này, con thì ngồi gọn vào trong lòng tên đó, tay viết mà người cứ run cầm cập , Thằng ngồi sau thì cứ tựa sát thân lên người nhỏ, một tay chỉ theo lời giải, một tay lại ôm cứng vùng eo bên dưới...( Quái ...!) . ..Vài phút sau... Cuối cùng Phương cũng giải được, quá dễ mà , công thức có sẵn chỉ ráp số vào là ra thôi..... Hôn lên tóc nhỏ, Tuấn khen khí thế..... " Trời vợ anh thông minh lắm...!" ( Ặc..!) " Bây giờ biến đổi một chúc......."- Tay viết hoay loáy lên tờ giấy trước mặt nhỏ, cũng là cái đề lúc nãy , cũng là như con số ban đầu, nhưng cách tính lại khác đi....vì Tuấn đã sửa mất một chữ trong cái đề đó..... Sau khi viết xong, lại hôn vào má Phương, nói ...-" Nào em làm thử xem..." .....nhìn...nhìn...nhìn....đọc.....đọc......đọc...! Liều mạng giải đại..... Ruốt cuộc trận lất....... " Sai !....không phải như vậy, ngốc ạ...! " Tuấn bắt đầu hướng dẫn cho Phương.....miệng thì giải bài nghe hay ra phết, nhưng tay lại không như thế. Tuộc sợi dây áo mỏng manh trên vai nhỏ, kéo xuống, xoa lên làn da trắng mịn ấy, giản tới nữa đường thì đột nhiên dời vị trí , Tuấn từ từ chạm nhẹ vào ngực Phương, năng bóp khiến nhỏ rên lên thổn thức, miệng thì cứ phát ra những lời giản, nhưng lại chà xát, lướt ngay vùng cổ của nhỏ.... " Lời nói đi đôi với bàn tay" " Tập trung nào...em nhớ rồi chứ..." ( Má ơi!!!! học kiểu gì quái thế ..!) Đê mê với bàn tay của tên đó, Phương gắng gượng, cầm cây bút lên làm lại cái bài đó............. Cứ thế mà em viết anh xoa...............kéo dài mãi đến 10 phút sau. Nhỏ cũng qua cửa. Cưởi khủng khỉnh, vuốt đầu Phương, tay kéo mặt nhỏ quay về phía mình.. .....Chụt........... " Rất tốt, thưởng cho em đó " Gương mặt nhỏ lúc này đỏ như quả gất, người nóng bừng bực lên.....chưa hoàng hồn trở lại thì tên này đã tiếp tục tấn công.... " Giờ thì nâng cấp công thức này một chút....." Lập lại như nãy, vẫn cái đề đó, nhưng Tuấn bôi mất một dữ liệu, rồi bật tiếng nói, nho nhỏ vào tai Phương... " Bài cuối đấy.." Dở khóc dở cười xoay đầu lại nhìn Tuấn, mặt nhỏ ủi xìu đi...- " Anh đùa với em đó hả, thế này thì làm sao mà giải được......." Cầm vô đôi tay nhỏ nhắn ấy, Tuấn dịu dàng, chỉ dẩn ............ ......... Gấp quyển sách lại, không cho nhỏ nhìn công thức nữa, mà bắt Phương phải thuộc trong đầu..... " Nào, đọc lại công thức lúc nãy xem..." Được một nữa thì tự nhiên nhỏ tắt tiếng luôn,.....thấy thế Tuấn tiếp giọng cho Phương nhưng kèm theo đó là đồng hành tuộc cả áo nhỏ ra, hai tay cứ thay phiên mò mẩn khắp cơ thê . Người như chết liệm, bên tai cứ vang vảng lời nói của Tuấn, tên này bắt nhỏ phải lập lại cái câu đó....... càng lúc Tuấn càng dữ dội hơn, đôi tay lươn lướt trên gò bông đảo nhỏ, môi hôn xuống vai thon...... ................Một lúc sau, Phương cũng nhớ được cái công thức chết tiệt ấy. Cứ mỗi lần nhỏ quên, Tuấn lại hôn, xoa khắp thân nhỏ. " Quay lại đề này nào...!" Thở hổn hển lên, mặt gượng đến chết đi được, tay run run viết từng lời giải. Bất chợt, tay Tuấn dời xuống dưới, thọt vô trong chiếc quần nhỏ nhắn của Phương, chạm vào chỗ " nhạy cảm ấy" , làm nhỏ giật thót người lên, tốc độ viết ngày càng nhanh.......... hôn lên làn da mượt trên lưng nhỏ, bên dưới tay cũng không ngừng chà xát vào bên trong. một ngón tay di chuyển....dân dần thọt vô trong ấy.. " Áh......a.h...ah....." Nén không nổi, tiếng rên của nhỏ thoát ra......... Mọi chuyện cứ diễn ra như thế........, vật vả với tên đó, Phương cố viết càng nhanh càng tốt,........ ..................Tịch...... " Đ....ừ..n.g.....đ..ừ..n.g....e.m.. x..o.n.g.. r.ồ.i...." Trời ạ..! cuối cùng cây bút cũng được đặc xuống bàn.... Chóng hai tay lên cái bàn nhỏ, hơi thở gấp gáp trong miệng Phương thở ra......... Khỏi kiểm cũng biết nhỏ giải chính xác, nên Tuấn không hề dừng lại, tay vuốt lên cặp đùi thon ấy, tay cứ liên tục ra vô, làm người nhỏ quằng quại lên.......... Mặt đỏ ngây ngất, trán lấm tấm hạt mồ hôi...... Chợt Tuấn ngữa ra sau phía chân giường, đẩy Phương theo, để nhỏ ngã lên ngực mình. Đầu nghiêng xuống tai nhỏ ,...nói khích....- " Anh nên dừng hay không đây......" Cái tên " dâm tặc" chết tiệt này, khiến nhỏ đêm mê tới nước đó mà còn bảo " dừng hay không đây ". Thân như mất kiểm soát, quay lại phía sau nhìn Tuấn, với đôi mắt mơ màn đẹp đến chết người, cuống hút của Phương,........ .........Gần.........gần........sát .lại.......... Cuối xuống, Phương hôn Tuấn mê miệt.... Nhìn âu yếm nhỏ, rồi mi mắt tên đó cũng nhắm lại, dần dần Tuấn đẩy người Phương nằm xuống đất, trên tấm thảm êm mượt ấy.................. Trong màn đêm vang vọng tiếng rên rỉ.....lẫn ....câu nói.. " Anh Yêu Em "....... Thế là tiết học đã kết thúc, ánh sáng trong căn phòng đó tắt vụt đi..... (Bó tay ......vậy cũng được gọi là học hả trời....!) Ai da, thì ra, cách dạy của Tuấn là thế này. ( Ặc..!)........................vậy còn bí quyết của Phong thì sau..................................??? Ngày mai cũng là ngày buổi họp được diễn ra.........thế là cô thư kí lại có cơ hội gặp Phong rồi............... Để biết mọi chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào....các bạn đón xem các tập sau nhé.!!!..
|
CHÁP 28 *THÂM KẾ* (^^)! ( Phần 2 ) [ Chủ nhật ] Mặt trời vẫn chưa ló dạng, ..........ngồi thẳng người dậy, quay sang nhìn chiết đồng hồ. Chống tay ở nệm, bước thật nhẹ xuống giường, để tránh làm nhỏ thức giấc, Tuấn kéo chăn lại cho nhỏ, cuối xuống hôn một cái thật "iu" lên trán Phương. Rồi với tay lấy quần áo, đi thẳng về phòng mình........ Làn nước cứ thay phiên nhau dội lên người tên này, tay vuốt ngược mái tóc đẫm ước, một kế hoạch xuất hiện trong trí Tuấn. Có lẽ ngày bình yêu của " ông già " đã sắp đáo hạn....nhưng đồng thời bên cạnh đó, Tuấn lo cho nhỏ nhiều hơn. Một lần như thế, chắc chắn sẽ có lần thứ hai. ........... ...Két............... khóa vòi nước lại, .....thay xong xui mọi việc phiếm....Tuấn quay trở lại phòng Phương, để lại mãnh giấy nhỏ lên bàn. Hôn lên môi nhỏ rồi bỏ đi mất..... -------------------------------------------------- Tại Tập Đoàn KEY... ..." Cô đã làm theo những gì tôi bảo rồi chứ...." " Vâng , thưa cứ tin ở tôi ạ.."- Đi thoăng thoắt, theo sau bước chân của hắn, cô cầm trên tay cả đóng tài liệu...... .........Cạch................. Cánh cửa bật ra, ập vào mắt hắn là một nhóm rất đông , một số việc không hay xảy ra với KEY nên, các cổ đông đều có mặt đầy đủ trong ngày hôm nay. Đúng vậy, ngay cả ông Thế Khải cũng chính thức tham gia, dự cuộc hội thảo lần này.... Tiếng về phía dãy ghế bên trái, hắn chọn cho mình một chổ ngồi khiến cho tất cả mọi người ai cũng ngạc nhiên. Chính là chiếc ghế đối diện hướng của chủ tịch. Đó là chỗ nơi thuộc về một trong những cổ đông mạnh nhất của KEY. Mọi người ai ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kì lạ, ngạc nhiên. Cũng có người xem hắn như cái gai trong mắt. Riêng chủ tịch Lưu Thế Khải vẫn tỏ ra bình thản , gương mặt không hề chuyển sắc. Cuộc họp bắt đầu diễn........ " Theo tại liệu mà công ti chúng tôi thu thập, 5% lợi nhuận ban đầu khi ta kí kết, nay chúng tôi muốn thêm 2% lợi nhuận trong tư cách của một nhà bảo trợ." Tiếng ồn dần lặng đi khi hắn vừa cất tiếng nói. Vẫn vậy, Phong vẫn đưa ánh mắt vô hồn, sắt lạnh nhìn ông Khải, ( đối đầu rồi đấy ). Ngưng một lúc rồi hắn nói tiếp... " Cho 7 giám đốc ,tôi sẽ để ngài chọn 3 " Thật ra, ông vẫn còn mơ hồ, việc hắn đã giữ được 5 % ngay từ lúc đầu. Chính vì thế bây giờ chỉ là thủ tục thôi, không thể sửa đổi bất kì điều gì cả, chuyện này vẫn chưa một ai biết ngoại trừ người của hắn và ông Khải. Điều khiến ông ngạc nhiên , là Phong nắm rất rõ mọi hoạt động trong công ty. Mặc dù lần này hắn đã đề ra kế hoạch rất hủ ích , nhưng ông cảm thấy hắn không đơn giản. Nhiều lúc ông tự hỏi bản thân . Đắng đó một lúc, ông vẫn không thể khẳng định được, vì thật chất Phong là một người có tài, Phải điểu đó không thể phủ nhận........Ngay từ lúc đầu ông đã không ngừ tới, tuy ông từng nghĩ Phong liên kết vì có mục đích, nhưng lại cho rằng mình quá lo xa. Nhưng rồi ngay lúc này đây, ông đã dần hiểu ra điều gì đó Nay công ty gặp một số khó khăn, tới đường cùng , ông đành phải cắn răng chấp nhận vậy. Nếu không nhận sự bảo trợ của Tập Đoàn SPY, chắc chắn các cổ đông khác sẽ thay nhau rút vốn..... Làm gì thì làm, sự đề phòng ông Khải dành cho hắn, đã bắt đầu được hồi hiện......Tuy là một người người cha tốt, nhưng đôi lúc trong công việc, ông rất độc đoán........không phải thuộc hạng người xấu, mà chỉ là dạng sắt thép khinh điển. Có nghĩa là , ông rất kiên quyết trong í kiến của mình, nơi nào không có lợi hoặc để ông phát hiện được điểm yếu, có thể ảnh hưởng tới mình thì nhất định sẽ cắt ngay sự liên kết cùng nơi đó. Đúng là lúc đầu ông rất quý hắn, nhưng từ " quý" này không có nghĩa sẽ tồn tại mãi mãi. Giờ đây, nhìn vào mắt Phong, ông Khải có thể cảm nhận được sự thù ghét, nhưng ông không tỏ ra phẫn nộ. Vốn là người có tự trọng cao trong nghề nghiệp , nên tuyệt đối ông sẽ chứng minh bằng cách đấu với Phong tới cùng. Hắn cũng vậy, không cần một trò bẩn thỉu, đường đường chính chính đối mặt với ông...( Hay quá sao không đường đường chính chính với con Nghi đi......!) Chính vì thế con người ta mới bảo, những người tồn tại trên thương trường,đều vốn đã mang một nữa dòng máu lạnh. ( không loại trừ hắn ). Ông lạnh lùng lên tiếng....... " Tôi không thường nói "Không" " Không khí ngày một trở nên lạnh ngắt.....khiến ai cũng hồi hộp Chợt hắn cười đểu, đáp lại.... " Chủ Tịch " - " Ông nên nắm lấy cơ hội này " " Hà...hà...."- Ông Khải nhìn hắn rồi cười rỗng,( không lớn ) " Có phải cậu dang hâm dọa tôi không ?" " Chỉ là bàn thảo"- đốp lại ngay.. Ông Khải nhìn hắn một cách thăm dò..., hắn nói tiếp.. " Nhìn về phía trước để đầu tư.....Cổ phần đang tăng rồi...Nếu chúng tôi rút lui không làm việc cho KEY nữa ...Những người nắm cổ phần sẽ phải ứng như thế nào....?.. Một phản ứng đáng chú ý."- Miệng cười khinh khỉnh, nhìn dọc bên hai phía cổ đông. Gương mặt ông Khải bắt đầu tối sầm lại, như vẻ tức giận vẫn được nén xuống, ông cố thở ra một cái.. " Hãy nghe cho rõ đây. Một kẻ trộm mà hắn không có cơ hội để ăn cắp gì, thật là phi lí khi cho hắn là người ngay thật" Bị nói khích, gương mặt Phong trở nên sắt lạnh hơn, như thỏa mãn với phản ứng của hắn, ông Khải cưởi mỉm, nói tiếp...- " Không cần phải có quyết đinh bây giờ. Để tôi suy nghĩ về chuyện này " Hắn vẫn chăm chú dùng đôi mắt ấy nhìn ông... -" Ban giám đốc của chúng tôi , là những người đã làm việc chung với nhau ngoài công ty cho đến thời gian này. Tôi nghĩ không có gì sai với việc làm chung với họ..." Vứa dứt lời thì ông Thế Khải bất chợt đứng dậy, thấy thế, những người bên cạnh ông cũng lần lượt đứng lên theo. Phong, cũng từ từ ngồi dậy khỏi ghế của mình, tay kéo lại chiếc áo vest đen bóng ,sang trọng và nói...- " Thế để tôi cho Ngài một lời khuyên , chọn gì đó thì không có nghĩa là việc chọn 1 "từ" 2. Nhưng ông sẽ phải vứt một trong số họ" Câu nói đầy khiêu khích cảu hắn, khiến một số người bên cạnh chủ tịch, thể hiện rõ phản ứng lên. Mặc xác những lời nói ấy, hắn nhìn sâu vào mắt ông Khải....- " Một là ngài chọn KEY , hay ...ngài có thể chọn những giám đốc bất tài đó." Một người thân cận của ông đập bàn, quát hắn...- " Thằng kia, lấy tư cách gì mà nói thế....." Ông Khải, cố gắng để không thở gấp, cơn đau từ bệnh cũ hình như muốn tái phát trở lại, mặt ông có phấn trắng bệch ra, Hắn đang dồn ông vào góc cùng đường ư.. Phong vẫn không hề thay đổi thái độ, ánh mắt lạnh lúng nhìn về hường ông ấy.................... ....................................................... Rồi cuộc họp cũng kết thúc....!! .........cộp...........cộp.......cộp....................... " Tại sao sếp gây tức giận ??"- đi cạnh bên hắn ngoài hành lang, cô thư kí hỏi, vì có phần ngạc nhiên khi chứng khiến thái độ khác lạ của hắn đối với chủ tịch KEY. Đúc hai tay vào túi quấn, ung dung mà bước, hắn cười khỉnh, nói...- " Hôm nay là một cơ hội tốt , bởi vì những giám đốc khác mà tinh thần của chủ tịch cũng không tốt." Mặc dù không hiểu mấy nguyên nhân, nhưng chợt nhận ra, cô cảm thấy có một cái gì đó rất đăt biệt khi đứng cạnh hắn. Không nghĩ ngợi chi nữa, chỉ cần Phong muốn thế nào, cô cũng sẽ theo tới đó...., đột nhiên cô thư kí cười nham hiểm...- " Àh,..nắm lấy cơ hội tốt , Tôi nghĩ Tổng Giàm Đốc ( ý chĩ chủ tịch KEY) sẽ cho chúng ta chữ kí vào tuần tới." Hắn chỉ bước và nhìn về phía trước, nhưng hình như có phần đồng tình với câu nói ấy, chợt hắn mỉm cười. Đang đi, bỗng thoáng để í khi cô thư kí dơ tay che miệng,.... Hắn dừng lại, xoay người hỏi...- " Cô không ngủ vì phải chuẩn bị hợp đồng cho ngày hôm nay à ?"Cô cười đùa lại... -" Giám đốc , tôi có thể nghĩ ngày hôm nay không ?" Phong nhìn cô một thoáng rồi cũng gật đầu, đồng ý......... -" Được rồi.." Sau đó quay lưng đi về hướng khác,....một bước..hai bước............ Chợt Phong dừng lại, đầu không xoay nhưng miệng vẫn hỏi....- " Cô tên gì ??? " , ( Sã....x tên cà chớn, lí lịch nhân viên cũng không thèm đọc ) Nghe thấy thề , cô hơi thoáng buồn, nhưng so với niềm vui thì không đáng là gì cả. Bởi vì, hôm nay, số lần nói chuyện của hắn với cô đã được tiếng triển... Vội đáp - " Thưa, là Hạ San Linh ạ" Đầu không hề chuyển hướng, hắn đưa tay ra hiệu....- " Cô làm tốt lắm, Linh, Chào ! " - rồi đi khuất vào thang máy. Đâu đó ngoài hành lang, có một cô gái cười tủm tỉm, ( Sắp đau đầu rồi đây..) Nhịp nhip chân bên trong thang máy, bất chợt hắn nghĩ... , nụ cười huyến bí chợt hiện lên. Đơn giản, tên Phong này vốn trọng nhân tài mà, với khả nắng làm việc siêu trội ấy, San Linh để lại ấn tượng tốt trong lòng hắn, là điều tất nhiên. Nhưng Phong nào biết, hắn đã vô tình đánh thức tham vọng trong người con gái ấy. Giới thiệu nhân vật : * Hạ San Linh : ( 19 t), Dáng người cân đối, gương mặt xinh, tóc màu nâu sáng, ngắn cúp vào hai bên tai, trông rất dễ thương, nước da khá trắng. Cũng thuộc dạng con gái mỏng manh. Tốt nghiệm loai Ưu rất sớm, nên đã xin vào công ty SPY làm việc. * Tính cách: làm một người nhanh nhẹ, thông minh, khá thân thiện, Võ thì tất nhiên thuộc top 0%. Rất chung thủy trong tình yêu, không phải người xấu, nhưng đôi lúc hơi mù quán, và ích kỷ. * Gia thế: Là con một trong gia đình, nhà không khá giả cũng chẳng nghèo xơ nghèo xác. Tóm lại là bình thường. Không ở cùng cha mẹ, hiện cô đang sống riêng một mình ở một chung cư nhỏ. Ngoài việc làm thư kí cho hắn, thật chất không ai biết San Linh là một hacker ngầm có tầm cỡ. Thế là các bạn đã biết được lại lịch của cô thư kí này rồi đấy, Không biết duyên phận của nó, Phong và Linh sẽ như thế nào..........??? Còn sự đối mặt giữa Tuấn và ông cha "iu quý" thì sao...? Để biết câu chuyện tiếp theo sẽ diễn ra thế nào, mời các bạn đón xem các tập sau nhé! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
|
CHÁP 29 Thâm Kế (^^)! ( Phần Cuối ) [ Chủ Nhật........8 giờ sáng ] ( Sau khi cuộc họp bên phía hắn vữa diễn ra xong ) ............Tút.........tút.........tút.............. .Cạch... " Vâng thư giám đốc..! " " Đem tất cả danh sách đối tác bên RASE cho tôi "- Giọng lạnh lùng, lên tiếng. " Vâng ! " ...Cạch........... ...cộc....cộc....cộc... " Vào đi " Một người đàn ông trẻ mang trên tay một đóng tư liệu bước vào, .. " Vâng, thưa giám đốc, đây là danh sách các đối tác, và những cổ đông bên RASE ạ. " ................ Cả hai bắt đầu, dò xét từng hồ sơ đó.... Một lúc sau. Chợt, Tuấn dừng lại, ... " Khách sạn của RASE, đang trong thời kì đầu tư phải không.? " " Vâng, đúng vậy. Khoảng vốn đang được các nhà cổ đông xem xét, đây là một dự án lớn nên họ vẫn chưa đưa ra quyết định được." Nhìn nhìn .......đột nhiên Tuấn lấy ra khỏi đó một sấp giấy , mắt dong dõi theo những dòng chữ, những con số trong đó. Nụ cười , chuốc lộ ra.. " Có biết thêm được thông tin nào về AMI không?" " Nghe đâu, cách đây khoảng vài năm về trước, họ từng là một trong những cánh tay đắc lực của RASE, nhưng dần dần về sau, Viện chi vốn không ổn, nên RASE đã bỏ rơi AMI. Hiện chỗ đứng của tập đoàn này gần như không còn tồn tại nữa..." Ngã người, dựa ra phía sau ghế , tên này đột nhiên mỉm cười.......một nụ cười đang toan tính cho việc gì đó.. Mắt dáng vào sấp giấy đó, tay xoay xoay cây viết…. “ Tôi muốn một cuộc hẹn với AMI “ Mặc dù không tài nào hiểu nổi Gíam đốc đang nghĩ gì, nhưng ông vẫn gật đầu làm theo. Tại một khu nào đó trong KEY. Quay người bước sang hướng này, rồi lại xoay huớng khác…….Lòng chợt cảm thấy không yên ổn…- “ Tương lai Tập đòan KEY của ta đang nằm trong tay phía bên SPY “ Một người đàn ông đứng tuổi, có thể được xem là người ông Khải tin tuởng nhất lên tiếng…… -“ Anh ta chỉ có 7% cổ phần. Đa số phiếu vẫn nằm trong tay chúng ta.” Gương mặt đâm chiu, ông Khải lắng nghe tiếp… -“ Và chủ tịch, ngài vẫn nắm số cổ phiếu nhiều nhất . Ngài còn lo lắng về điều gì ? Tại sao chủ tịch suy nghĩ bi quan thế..Ngài không thể chỉ cuối đầu và bắt tay anh ta như vậy.“ Lời nói của người đàn ông đó, khiến ông Khải đắng đo suy nghĩ, đi chầm chậm, từ từ tiếng về phía bàn, ông ngồi xuống…tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt thở dài hơi…. “ Tôi đã làm việc dưới quyền chủ tịch 20 năm “ Ông không nói gì hết, chỉ cười trừ , nhưng bộ mặt vẫn lạnh vắt… Người đàn ông mặt bộ vest đen, đứng đối diện phía bàn ông, kính cẩn nói tiếp…- “ Đôi khi tôi nghĩ như thế này, nhìn thấy giám đốc của SPY, tôi như được nhắc lại bản sao thời trai trẻ của ngài.” Câu nói đó , khiến ông Khải , quay đầu nhìn người đàn ông đó.. “ Sự thu hút và tài năng của anh ta, thật rất giống là ngài .“ Nghe đến đấy chợt ông Khải cười lên….- “ Hưm…hưm..hưm.. ..Thực à ?“ Người đàn ông kề cận bên ông Khải, gương mặt nghiêm lại..- “ Chủ Tịch . Có câu nói là , đừng tin tưởng những người mà họ nhường mọi thứ cho mình. Mặt dù giám đốc SPY nhìn lạnh lùng, nhưng anh ta nhìn giống người đáng tin cậy ạ “..( Ặc…) Lòng ông Khải chợt cảm thấy nóng lên, …gương mặt tối sầm lại… “ Xin đi ra cho.” Thấy thế, ông ta không nói gì nữa, cuối mình chào Chủ Tịch rồi bước ra.. Người đàn ông đó vừa bước ra , thì ông Khải đưa tay nới lỏng cà vạt ra, đầu ông chợt nhớ đến lời hắn đã nói.. { Chủ Tịch, Đó là một cơ hội hiếm có, ngài nên quí nó., **, cùng với nụ cười của Phong rất chi là đểu. Đột nhiên ông cảm thấy đầu đau buốt, không nghĩ thêm được gì nữa. Vụ va chạm năm xưa, cho đến tận bây giờ, chưa một giây phút nào ông Khải quên nó. Mặc dù không phải ông gây ra, nhưng vẫn luôn tự trách…, một phần lỗi là do mình. Tuy vậy, không phải ông sẽ ngoan ngoãn dưng cả hai tay trao sự nghiệp mà ông dành chọn cả đời cho hắn. Nhất định , dù chỉ còn một hơi thở cuối, ông vẫn sẽ đấu tới cùng. Sẽ không bao giờ để kẻ khác có cơ hội nắm lấy KEY. Đứng dậy, ông ra khỏi căn phòng làm việc của mình, bước vào thang máy….lời nói của hắn vẫn vang vẳng bên tai ông .. { Người mà có thể quyết định không phải là ngài, nhưng lại là tôi ** Cái câu đó thực sự khiến ông tức giận .., Gương mặt ông trở nên rất sắt lạnh……. Bước lên xe ngồi, chỉ vừa đặt thân xuống, ông nhắm nghiềm mắt lại….., thật sự hôm nay ông rất mệt, Chứng khó thở lại bắt đầu tái phát, …..Từ kiến chiếu hậu phía trước xe, tài xế riêng của ông Khải thấy thế liền, lo lắng, xoay người về sau hỏi…- “ Có cần đến đó không Chủ tịch, sắc mặt ông xanh lắm…….” “ Không,…cứ đi thẳng về nhà……….” Dù thấy không yên tâm, nhưng đành nghe theo í ông vậy…… Nói ra, Ông Thế Khải là một người rất có lập trường, nhưng không hề kiêu căng, Lại trọng dụng nhân tài, Thành ra, hầu hết mọi người đều kính trọng , ngưỡng mộ ông. Nghĩ cho cùng, ông thật sự không biết phải làm thế nào để chàng trai trẻ ấy hiểu ra mọi sự thật…….. Quay trở lại với Phương, giờ cũng đã gần 9g 30 phút rồi, vậy mà nhỏ vẫn ung dung nằm nướng. Xoay người tới, xoay người lui, rút cuộc rớt luôn xuống giường… Rầm…….. “ Á….h…h…t.r.ờ.i.. ơ.i.. ch.ế.t… c..á.i ..s.ố.n.g m.ũ.i ….m.ấ.t “ Mặt nhăn tích lại , tay đưa lên sờ cái mũi đáng thương của mình, chợt nhỏ giật thóang vì không thấy Tuấn đâu. Ngồi thẳng dậy, vừa dới tay kéo chăn rồi đứng lên thì phát hiện một tờ giấy nhỏ. Được để trên mặt bàn cạnh giường ngủ . Gương mặt ngây thơ hết nói, nhỏ ngồi nhẹ xuống trên nền giường, dở mãnh giấy ra đọc. “ Vợ Iu dậy rồi àh, (^O^)!! …( Cha này nhí nhảnh ớn ..!) Anh có chút việc, cần đến công ty. Gần chiều anh sẽ về. Nhớ ngoan, ở nhà chờ anh ..! Tạm thời đừng đi đâu hết, vết thương vẫn chưa lành hẳn, anh không yên tâm để em ra ngòai một mình, …. Xong công việc anh về ngay.. Tối nay học tiếp nhé !!! Yêu em nhiều.. X..X..X..” ……………………… Vừa đọc xong, bỗng đầu nhỏ chóang váng…. “C.. C. .c.á.i tên đồi trị này…”- dù ngượng chín cả người nhưng hình như…… Gương mặt nhỏ hiện ra rõ niềm hạnh phúc, đôi mà bỗng hồng hồng lên, mỉm cười thật dịu dàng với tờ giấy nhỏ trên tay. ( Khùng bó chiếu….!) Ngã người xuống nằm dài trên giường, đôi lúc mặt nhỏ nhăn lại vì cái nhức nhói của cơ thể ( đừng hỏi tác giả vì sao..!). Đột nhiên lúc này, Phương cảm thấy, cứ như đang là đôi vợ chồng son với Tuấn ấy …( Sax…x….), cứ cười tủm tỉm một mình. Không biết lúc này tên đó đang làm gì nhỉ, trong đầu nhỏ đang cố tưởng tượng ra hình ảnh lúc làm việc của Tuấn, chắc kool lắm….. Nhưng cũng thật không ngờ, khi vừa Nghe Tuấn nói về thân phận, thật sự nhỏ đã bị sốc. Với độ tuổi 18 mà tên này đã nắm trong tay những một tập đòan, hơn hết lại còn thuộc vào một trong những nơi có thế lực mạnh nhất. Càng ngạc nhiên hơn , Phong cũng không lọai trừ. Điều khiến nhỏ đắng đo, chính là nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao cả hai tên này lại tiếp cận tụi nó. Với Tuấn thì Phương dần dần không chú ý nhiều nữa. Nhưng còn Phong, hình như tên đó đang che dấu một bí mật gì đó. Không hiểu tại sao, nhiều lúc nhỏ muốn nói tọat ra cho nó nghe, nhưng cứ mỗi định mở miệng thì câu nói của Tuấn lại vang vảng trong đầu Phương. Rối bùi nhùi với cái đầu, chắc vỡ óc ra mất, nghĩ quẩn luẩn một hồi, gần như sức nén quá tải…… Cuối cùng nhỏ quyết định ………. Bước xuống giường, chui thùi lủi vào phòng tắm……….( Ặc…!) …………………………………………….. Tại căn biệt thự sang trọng được che lấp bởi cánh cổng màu trắng……. ………….Cạch….. “ Ông chủ về ạ,……..để tôi pha cho ông tách trà sâm….”- một người đàn bà khá lớn tuổi, nhanh chân bước ra mở cửa, là ông Khải , bà vội cúi chào……. “ Thôi không cần đâu….tôi nghĩ một chúc là được rồi .” – Đưa tay vẫy vẫy, ông bước vô phòng khách với bộ dạng mệt mỏi cả người,…chợt ông xoay lại hỏi …..- “ Àh,…con bé dậy chưa dì “ “ Dạ, tôi cũng không rõ, sáng giờ cô hai chưa hề bước ra khỏi phòng ạ…..”- Bà nói, tay với lấy áo khác được đưa từ phía ông Khải. “ Vậy sao ??” Ngưng một lúc rồi ông nói tiếp…- “ Mấy bữa nay tôi về hơi trễ, con bé không bỏ bữa gì chứ ??” “ Dạ, cô hai vẫn ăn uống điều độ , thưa ông “ “ Uhm,…vất vả cho dì rồi “ Ông cười hiền , nói với bà người làm kia………. Bà cũng cười, cuối đầu đáp lại….- “ Xin ông đừng nói vậy, đây là công việc của tôi mà…” Định ngồi xuống sofa để nghỉ, chợt ông đổi í, bước lên phòng con gái yêu của mình…… ………………. ………….Cộc…cộc….cộc……….. “ Con gái, con đã dậy chưa nào…..??”- Tay gõ gõ vào cửa phòng nó, nhưng vẫn không một tiếng động trả lời. ……… Không nghe động tĩnh gì hết, ông lại gõ lần nữa…. “ Nghi.., papa đây …” …………….. …………. Đứng ngòai một hồi lâu, không thấy nó trả lời, ông chạm tay vào chốt cửa, nhẹ nhàng mở ra…………. …Cạch………… .Vừa ló đầu thôi, thì ông đã thấy một cái cục tròn tròn gì đó, nhô chình ình lên trên chiếc giường ngủ xinh xắn với tấm màng màu hoa mận mán hai bên. ……… .Trở lại vài phút trước………… Thật ra nó cũng chỉ vừa mới tỉnh dậy ( Hai đứa này nướng kinh khủng …!), … nhưng lại không chịu xuống giường, cứ nằm cà rạng thế mà đưa bàn tay lên , ngắm chiếc nhẫn. Xúyt xoa, xuýt xoa chiếc lẫn, hết lau rồi lại chùi, hết chùi rồi lại hôn……vừa mới mở mắt đã nhớ trai rồi….( Bó chiếu.) Chợt… …..Cộc….cộc…cộc.. Nghe thấy tiếng gõ cửa, biết ngay không ai khác là papa. Nhưng ai bỉu đã mấy ngày trời mà đêm nào ông cũng về trễ, làm nó phải lủi thủi một mình đối mặt với những bữa cơm…………… Túm lại. [ Nó giận ông rồi ] Thế đấy, cô nàng nhất quyết không thèm lên tiếng ,dù chỉ một câu…..với tay kéo lấy cái mềm ,chùm lên nguời lại. Nằm theo kiểu khum người, thành ra nhìn nó cứ như cục tròn tròn. Biết tỏm con gái iu đang hờn mát, ông lắc đầu cười hiền, bước lại gần đó, ngồi xuống bên cạnh chiếc gường xinh xắn. Đặc tay lên cái cục tròn tròn đó, giọng tràn ngập yêu thương , ông nói…- “ Lại muốn chơi trò cút bắt với papa àh, hà….hà…..ta phát hiện ra con rồi này…..” Giật ngữa mềm lên, nó ngồi phắc dậy, mặt ụ một cụ, hai má phồng phồng lên như con cá nóc…- “Ưm….ưm… Cho đến khi nào, papa mới hết xem con là đứa con nít đây, ….” Nhìn cô con gái đáng yêu của mình, ông cười ấm áp, hai tay áp vào mà nó, nựng..- “ Hà…..hà….hà…ha…ha….đối với pa, con vẫn là một đứa bé, con gái iu ạ….” Nhéo nhéo hai cái má của nó, làm mặt nó đỏ ửng lên ….( Gìa mà chơi ác nhỉ …!) Lắc lư cái đầu nhõng nhẽo- “ A pa mà cứ nói con như thế, thì sau này con biết làm gì đây…”- Mặt chù ụ lên, châu mày lại.. “ Tại sao mà con gái tôi khó chịu thế này ???” Đánh nhẹ mấy cái vô tay ông Khải, nó kể tội…- “ Ngày nào, a pa cũng bắt con phải ăn một mình hết…..con ghét papa,…papa hết thương con rồi sao…” Vuốt lên mái tóc mềm mại ấy, ông Khải cười hiền dịu, dỗ con vào lòng,…- “ Papa, biết lỗi rồi, con gái đừng giận nữa…được không nào,… hôm nay papa sẽ không làm gì hết, dành trọn cả ngày dẫn con đi dạo chịu không…….” Mắt nó chợt sáng rực lên, nhỏm người ra khỏi vòng tay ấm áp của ông, mặt tươi roi rói , lắc lắc vai ông hỏi..- “ Papa nói thật chứ, cả ngày luôn à…..papa không được thất hứa đấy…” Thấy cô con gái bẻ bỏng của mình cứ rinh rít lên , chẳng khác nào mới lên ba, ông không còn biết nói gì hết, chỉ lắc đầu cười, chịu thua nó. Cùng ngay lúc này, tại một quán nhậu ngòai trời khá kính đáo bởi lớp tấm nhựa phủ bên ngòai… Từ đâu phía xa, một chàng trai trẻ độ tuổi tầm 25… bước vào góc trong cùng của quán. Tiếng đến đó, anh cuối đầu chào người con trai đã ngồi đó từ lúc nào không biết. “ Cậu ăn chưa ?”- Hắn lên tiếng… “ Vâng , rồi “ Hắn vừa định rót rượu..thì chàng trai ấy đã nhanh tay làm trước… “ Để tôi rót mời giám đốc “ “ Bên ngòai , đừng gọi tôi như thế “- Hắn nói nhưng tay vẫn nâng li rượu lên . “ Vâng, thưa tôi biết rồi “ Anh ta nhanh trí, rót rượu vô li hắn, Phong mỉm cười…. “ Cậu cũng uống một ly không ?” Không nói gì anh ta nhìn hắn cười lại, hai tay nâng cóc của mình lên. Vừa uống xong, từ phía trong lớp áo vest, anh ta lấy ra một thứ gì đó đưa cho hắn. “ Giám..m.…..àh không….ngài đã đưa cho tôi quá nhiều từ tháng trước.” Hắn cười mỉm, trả lời lại..-“ Cứ lấy đi .” tay đẩy cái bọc giấy ấy về phía anh chàng lại..- “ Tôi chỉ coi như tiền đã ở trong túi của mình,…cứ giữ lấy . Dù sao , anh đã làm việc cực khổ rồi.“ Sau đó rót rượu vào ly , ngưng một lúc rồi….- “ Tôi chỉ làm những việc gì mà tôi cần phải làm. Anh không cần phải theo dõi Lưu Thế Khải nữa….” Dứt lời, hắn nâng ly lên uống……………… [ Thứ Hai ] Reng..reng…….reng………. “ Được rồi, các em có thể nghỉ.”- Tay gôm hết lại những quyển sách , bà cô bước ra ngòai. Nhanh như thóc, nó quàng tay vào vai Phương, hai đứa cười toe tét…- “ Ai DA !!!…., đi shopping thôi mày………” “ Còn đợi gì nữa “- Nhỏ khóai chí , mắt sáng rực lên Chưa kịp bước ra khỏi cửa lớp nữa bước thì……….. Đột nhiên nó cảm thấy sao nhẹ tênh vậy trời, , Giật mình hỏang hốt trở lại, mới biết, Phong, từ lúc nào hắn đã nhất bỏng người nó lên, vát như bao gạo… “ Đừng hòng trốn,…nhất định hôm nay phải làm chuyện đó….” “ HẢ…???”- Hồn bay phấp phới. “ Gỉa điên cũng vô ích, tốt hơn em hết hãy ngoan ngoãn theo anh ….” “ Này…này…anh bỏ em xuống……” Vẫn cứ ung dung vát nó mà bước đi, mặt cho Nghi la chí chéo lên. Vương bàn tay nhỏ bé ra, cầu cứu con bạn….nhưng biết làm thế nào bây giờ. Nhỏ chỉ còn cách cầm khăn vẫy vẫy , chào tạm biệt nó thôi…( Ặc, bạn tốt có khác…!) Không kịp để nó phản ứng hắn đã bưng nó lên, vát đi trong ngàn con mắt bị định hình ngay trong lớp……. - Nghĩ mà đau xót cho nhỏ bạn, …..vài giây sau………lập tức Phương vội vã bước đi, càng nhanh càng tốt. Nói đúng hơn là chạy….Không một lần quay đầu lại. Cứ như phía sau là có một con “Sói” đang rình rập …( quá đúng …!) Vèo….vèo…….vèo……. Một mạch xuống sân trường luôn, tay vuốt những giọt mồ hôi trên trán, hớn hở vừa đi vừa cười…- “ Hà …hà….đố anh bắt được em,…..tên ngốc ạ…” .Xoạt.....!!……………… “ HỦM ??” “ HÀ…HÀ…HÀ…đố em thóat được anh, ngốc !” Trợn lòi con mắt ra………SAX….X….. Cuống cuồng , vùng vẩy trên tay Tuấn, khi bị tên này bất ngờ bế lên, lúc nhỏ vừa ra khỏi cổng. “ Thả em ra, thả em xuống,…không về đâu, chết cũng không về……..”- vẻ mặt cầu cứu của nhỏ nhìn đáng iu hết biết. “ Không được, còn 23 công thức đang chờ em ở nhà đó “- cười đểu không thể tả. “ Không…..không…..” “ Không chịu, …không chịu.,…..cho em xuống đi…” “ Tha cho em đi mà…….” Khóc ròng cho số phận, dù có vùng vẫy, nhúc nhích như thế nào cũng vô ích, Tuấn vẫn giữ khưng khưng người nhỏ bằng bàn tay thép đó. Nói thế nào đây nhỉ….Cúôi cùng , tụi nó vẫn bị tóm lại hết….( Chạy đâu cho thóat….! ) Phong sẽ giáo huấn nó bằng hình thức nào đây…………..?? Tội cho nhỏ Phương, lần này Tuấn xài chiêu cũ hay lại tìm “cảm gíác mới”…..? Các bạn đón đọc tập sau nhé.
|
CHÁP 30 Tiết Học Quái Đản..!!! Suốt từ trên đường về, nó cứ nhằn qua nhằn lại, hết đá tới đấm, làm hắn cũng muốn xụi lụi theo. Vậy mà vừa đứng trước cổng nhà hắn, mặt nó ngố ra thấy rõ, mắt mở to, há hốc mồn…….. Thấy mặt nó thiệt là mắt cười quá đi àh, đưa tay xoa đầu nó, chòang vai kéo nó vô nhà… “ Vào thôi ngốc..!” Thật sự căn nhà rất đẹp, sang trọng nhưng có phần…không khí hơi có vẻ hiu quạnh. Đúng vậy, nhà to như thế mà không có một bóng người. Vừa đi, vừa dòm tứ phía, chợt nó đưa tay ra, níu người hắn lại…. “ Sao không có ai hết vậy, anh?”- Mặt ngây thơ hỏi.. “ Tất nhiên vì anh ở một mình mà”- Mỉm cười nhìn nó, rồi lòn tay mình san kẻ những ngón tay thon thon ấy. Phong kéo nó vào nhà. …..đầu cứ lo nghĩ lẩn quẩn, mà không hề hay biết, bị hắn lôi vô từ lúc nào…… ………CẠCH………… Cửa mở………. “ Choa ôi! Tuyệt thật, đẹp quá….đẹp quá…..đẹp quá…..” Cứ như khỉ sút chuồng , nó nhảy khẩn lên , chạy hết nơi này đến chạy sang góc khác. Phong nhìn nó mà lắc đầu chào thua….. Đi vòng quanh ngôi nhà, đa số đều được khóac lên vẻ màu đen và xám, Tuy gam màu tối khiến ngôi nhà có vẻ hơi cô đơn, lạnh lẽo…nhưng cách bày trí trong này thật sự rất thu hút….. Bước lên cái gác nhỏ được thiết kế ngay giữa lối đi của căn phòng chính diện. Ập vô mặt nó là một khung giường rộng lớn….Phải đúng là rất rộng, cỡ ba cái giường nó rộp lại đấy, Không cao như nó, chỉ đơn giản là một bụt gỗ đen, bóng….. cao khỏang hơn một gan tay . Công nhận to thiệt, và phía trên bụt đó là một tấm nệm trắng tinh, được đặc ngay ngắn vào chính giữa bụt. Phía bên trái của lầu trạch ( Gác ), có một cái bàn đen, dài, và nhiều ngăn giữa. Chỉ gỏn gọn chiết laptop và chồng giấy gì đó… Ngắm tới ngắm lui……., nhắm nghiềm đôi mắt lại, nó hít thật sâu trong không gian tràn ngập mùi hương của hắn. Chạy bìm bịp xuống nhà, kéo tay Phong, nhảy ton tót….mắt sáng rực, nhìn hắn cười toe tét…. “ Anh dẫn em ra sau vườn nhé….đi mà….đi….” Gương mặt iu iu với đôi mắt tròn xeo của nó, khiến hắn cũng phải mềm lòng, cuối cùng cũng chiều theo nó. Phong dẫn nó ra sau vườn, ……………… La chí chóe lên……. “ Á….Á….em sẽ bấn hết cái đám này đem về nhà….( SAX…x..! )”- Chạy ào ạt tới vòm hoa hồng xanh. Nhìn cả khu vườn thật huyền bí bởi được bao phủ lớp hoa này….đẹp đến ngất đi được……..nhúng nhảy vòng quanh trên thành hồ, bên trong chứa đầy lớp sỏi ngay bên dưới, phun trào ra những giọt nuớc lạnh tê người. Nó quậy bó chíu luôn, từ nãy đến giờ đứng nhìn nó, hắn không bít làm gì khác ngòai mỉm cười. Trước mặt hắn đây.,….nụ cười xinh xắn, gương mặt đáng yêu, nhỏ nhắn , mỏng manh như bông cỏ dại ( còn gọi là bồ công anh đấy…), của một người con gái…..khiến con tim chợt chặn lòng…. Thật sự ngay cả bản thân cũng không hiểu, không bíêt được, hắn có thể giữ được nụ cười ấy bao lâu….. Nó múa vòng quanh vòm hồ, đùa nghịch với những giọt nước, chợt…xoay người về phía hắn…xèo đôi bàn tay bé nhỏ của mình ra……nhảy xuống thành hồ……… Chân bắt đầu bước….. Một bước….hai bước……lên.trên những hòn đá được đặc ngay dưới nền cỏ xanh….. Mỗi một bước nó lại cất lên một câu trong lòng, dang hai tay rộng ra, từng bước từng bứơc một….tiếng về phía người con trai đó. Càng lúc càng gần hắn……..Nhìn nó với đôi mắt có phần đo đỏ…..tim đau nhói lại…… Đi được nữa đọan, chợt ngước đầu lên thấy mặt hắn đang nhìn gòm lên phía bầu trời xanh thẩm…Đơn giản , hắn chỉ không muốn nó thấy gương mặt “ đầy tội lổi ” của mình lúc này . Nghi đứng lại trên hòn đá nằm ngay chính giữa…..đưa hai tay lên…, hét thật to….. “ Thiên Anh Phong….., lần sau anh không được phép nhìn lên trời , chỉ nhìn em thôi đấy…nghe rõ chưa….” Nhìn nó cười mà nước mắt phải chảy ngược vô lại…..sự ngây thơ của nó khiến Phong… Không thể hiểu nổi, chẳng phải đây là điều hắn muốn sao, chẳng phải ..muốn một ngày con tim nó sẽ đau khổ vì mình sao…?... Và chẳng phải mục đích cuối cùng cũng chỉ để trả thù !…… Tại sao lại như vậy, tại sao lòng Phong không được yên, được thỏa mãn như chính hắn từng nghĩ…..tại sao …? Dở khóc dở cười với cuộc đời của chính mình……hắn có thể làm gì với nó bây giờ ….? Nhìn Nghi , Phong gượng cười, cố thở ra, …phải lúc này trong lòng hắn rất ngộp…không thể thở được….. Vừa cất xong tiếng nói, nó lại cuối đầu nhìn về phía hòn đá và bước tiếp……. Gương mặt chợt đăm chiu của nó, khiến Phong hơi ngạc nhiên, không biết nó đang làm trò gì…. Một bước nữa….hai bước nữa………ngay lúc này, nó đã đứng trước mặt hắn,.. chỉ cách nhau một khỏang nhỏ …..đột nhiên nó dừng lại , khuôn mặt bổng trở nên nhăn nhó, châu mày … Bịu môi xuống, nó cào nhào….- “ Không biết đâu……..nó không chịu nghe lời …..” Chả hiểu Nghi đang nói gì cả, hắn mơ hồ hỏi…- “ Không nghe lời….?” Chỉ tay mình xuống hòn đá cuối dãy….. “ Vì nó bảo “ anh không yêu em”….”- nói với gương mặt đầy hờn mát, yêu khong hết được... Chóang với sự hồn nhiên của nó mất….. .......................................... Chợt, hình như bóng đèn trong đầu nó sáng lên… Ngước nhìn hắn, nó xòe hai tay mình ra, nũng nịu nói…- “ Bế em lên..!” Thật sự hắn thua nó mất rồi, nhìn Nghi cười ấm áp, khom người xuống, hôn lên trán nó, vòng tay qua chiết eo bé nhỏ ấy, Phong bế Nghi lên…… …. Hạnh phúc tràn ngậy trong tim nó, rút vào lòng Phong, ôm trọn cổ hắn……. Vô đến trong nhà, hắn đặc nhẹ nó xuống sofa, nói với giọng đầy ấm áp……- “ Ngoan ngõan chờ anh một lát, ……….” Dứt lời hắn xoay người, bỏ vào bếp……… ……………10 phút sau…… Từ trong bếp bước ra, với hai dĩa mì pasta trên tay. Hắn mỉm cười tiếng về phía nó…. Gương mặt chợt đỏ lên, khi thấy hành động chu đáo của Phong. Tim nó đập lọan xạ. Cảm động như muốn khóc đi được…………. Đặc xuống, vuốt lên má nó, ….- “ Ăn đi..” ………………………… “ Là anh nấu hả…??” …..Cốc……….. “ Á….Sao lại kí em…..” “ Thế anh lúc nãy vào trõng để làm gì..” Cười thiệt tươi với hắn, cho đỡ quê…… Vừa ăn vừa nói…- “ Oa.n …so.an…m.ò..r..u.a…..wa. à..i...... ch.o.oi… n.he…” ( Ăn xong mình ra ngòai chơi nhé) …Cốc…. Thêm một cái nữa được dán vào đầu nó…. “ Ngốc này, em muốn cắn trúng lưỡi àh..” Xoa xoa mấy cục u trên đầu mình, nó nhăn mặt, quạo quọ…. Mải miết với món mì do chính tay hắn thực hiện, nó không hề nhận ra, tương sốt đã dính đầy trên mép môi của mình… Nhìn nó ăn ngon lành trong bộ dạng ấy, hắn muốn cười đau cả ruột. Đột nhiên buông nĩa xuống…- “ Tương dính hết lên miệng em rồi đấy” Để í lời Phong nói, nó đẩy lưỡi ra liếm vòng vòng trên mép của mình…. Lắc đầu …..- “ Chưa sạch…chưa sạch…” Nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, chợt nó bất ngờ vì…… ..Chụt….. Phong chồm người tới, hôn lên làn môi ấy, rồi áp hai tay mình vào mặt nó ghì lại, dùng lưỡi mình lau sạch vết tương sốt dính trên mặt nó. ( cứ như một con mèo…!) Xong hành động bạo chiến ấy, hắn quay trở lại với dĩa của mình, ăn tiếp như không có gì xảy ra…Chỉ còn mình nó, thân bất động , biến thành tượng sắt. Mặt đỏ bừng lên. Dới tay gõ lên vai hắn…..- “ Anh định phá đám bữa tối của em đấy hả??” Không trả lời, chỉ cười khờ rồi ăn tiếp…( Gỉa điên số một..!) …….Khi cả hai đã giải quyết xong hai dĩa mì……. Nó vươn vai lên hít thở, chân quay huớng định bước ra phía ngòai thì….. .KỊT….. “ Này, em quên mục đích tới đây à” “ Hì….hì….hì…..đâu có, sao mà quên cho được…..”- Xoay đầu cười giả điên với hắn. “ Thế thì tốt, theo anh nào…..” “ Ấy…ấy …từ… từ…..” Không chừa cho nó một cơ hội để thóat, Phong lôi xềnh xệch nó lên lầu trạch…. .Bịch………… Dằn co với nhau một lúc….rút cuộc nó cũng chịu ngoan ngoan ,đặc mông ngồi xuống ngay trước mặt bàn…. Phong ngồi đối diện nó, đặc lên mặt bàn một quyển sách dày cộm. Vừa mới thấy vật thể lạ , nó đã bắt đầu ngan ngán. Ngồi thừ người ra, thở dài như cụ già tám chín.. Cười huề trước thái độ đó, hắn bún tay lên trán nó, lật trang đầu của quyển sách ra…..- “ Hôm nay bắt đầu từ cái này………….” Phong nói như phóng viên đài truyền hình, còn nó thì ngồi như đang thiền trong tu viện…. ……Cốc…………… Thế là nàng nhà ta tỉnh hẳn…, bắt đầu cầm viết lên, làm theo lời chỉ dẫn của Phong…. ……………………… “ Sai rồi…” .... “ Không đúng…” ............ “ Không phải thế này…” ....... “ Bậy bạ…..” ……………….. …………….. ……… “ Á…Á…….Bực bội quá, anh cho cái đề khó như thế, bảo sao em làm mà cứ sai hòai…..”- Vò hai tay lên đầu, khiến cho tóc nó rối nùi như bà điên….Đứng dậy nhảy tưng tưng. Chống tay lên cằm, ngước đầu nhìn nó, hắn ung dung nói…- “ Đây là bài cơ bản đấy….ngốc ạ…” “ Xạo,….anh cố tình làm khó dễ em thì đúng hơn….”- Cục tức chưa trôi xuống, điên lên nó chỉ tay, mắng hắn xối xả… Nhịp nhịp những ngón tay trên bàn.. hắn vẫn bình thản đáp lại….- “ Tại em ngốc quá đấy thôi…” Đứng hình với câu nói của hắn, như trúng tim đen, nó quạo lên…..chợt hình như nghĩ ra được gì đấy, chóng hai tay vào hông, gương mặt kênh kểnh cười, nói khích…- “ Hà….hà….hà…hay do anh không đủ trình độ để dạy em..” Để tay xuống , nhìn nó một hồi, bất chợt hắn cười đểu…….Kéo tay nó xuống, ngồi vào vị trí cũng ban đầu. (có nghĩa đối diện đấy). đổi hẳn giọng nói, rất là nghiêm túc…..- “ Thôi được, đành phải làm vậy……em chuẩn bị tinh thần chưa…?” Dấu hỏi hiện ra xung quanh khắp đầu nó, chớp chớp đôi mắt nhìn hắn, đột nhiên có cảm giác luồn khí lạnh bao quanh mình……lập bập hỏi…- “ C..c..ch.uẩ.n b.ị c.ái gì ..?” Cười khinh khỉnh , Phong nhìn nó bằng ánh mắt đầy toan tính, khiến nó sở hết da gà lên. Đẩy hết đóng tập ra, đá luôn cái bàn sang chỗ khác, đưa tay nắm tay nó lại kéo sát về phía mình….. “ Bắt đầu đây….em hãy lắng tai nghe rõ câu anh nói ..…!”- Gịong nói thật ấm vang lên…trong không gian lặng tĩnh. “ Anh bắt đầu với “Điện Dung” …………hít một hơi thật sâu nào….” Theo lời hắn, nó cố hít thật sâu rồi thở đều ra từ từ, thật sự nó không biết hắn sắp làm cái trò gì nữa….. “ Công thức là [ C = ( ℇ.S.ℇℴ ) / d ] đúng không…?” Mặt ngu hết sức …-“ Em không chắc…?” “ Vậy thì bây giờ em chỉ cần nhớ câu này….. “ ............!!!!..... ”…” Nhìn nó cười toe tét…. “ Sao dễ nhớ chứ…!” ??? Trời ạ, chẳng lẽ nó khờ đến mức độ phải học bằng cách này ư !!! Nhưng nghĩ tới nghĩ lúi, nghe cũng hay hay đấy, đáp lại nụ cười của hắn…nó dõng dạc……- “ Em đỗ từ lâu ròi mà..!”- Mắt long lanh , long lanh. ……Cốc…………. “ Anh bảo em nhớ câu đấy, chứ có cần em trả lời…” Ôm cái đầu đáng thương của mình, nó dụi nhụi lấy tay đánh vào người hắn ại cho bỏ tức… Thấy sắp có bão trên mặt nó, hắn kéo nhẹ đầu lại hôn lên trán nó dỗ…. “ Ngoan nào, chỉ cần nhớ được 3 cái thôi, muốn gì anh cũng chiều hết…” Gương mặt đau khổ biến đi mất một cách nhanh không thể tả…….. “ Hớ….anh không gạt em chứ…..muốn gì cũng được sao…” “ Ừ “- nhìn cái mặt hớ hở đáng yêu ấy, hắn đưa tay nựng hai má nó. ………………………… “ Thôi không đánh trống lãng nữa, quay lại vấn đề nào….” “ Yes sơ!!”- chào theo kiểu binh bộ… …………………. Cứ thế mà hắn nghĩ hết những câu nghe thật tếu thế vào công thức để cho nó có thể nhớ một cách dễ dàng………… Chốc chốc lại vang lên tiếng cười sặc sụa của nó và hắn…. ................................ ….lào…bào..lào….bào…..hồi 1 tiếng sau… Cuối cùng cũng kết thúc tiết học quái đảng. “ Nào , em nhớ hết rồi chứ…” Hứt hàm lên nói…. “ Tất nhiên, nghe rõ này : Cưa em sao em không / đỗ chính là [ điện dung ] Em, ăn ít thôi, chia anh (n) chín sáu năm trăm chính là [ định luật Faraday ] Phải |quên| vợ bé sợ (vợ,bỏ) chính là [lực Lorenxơ] ” ..Bộp…..bộp….bộp…… “ Ha…ha…..ha…..ha……” Lếch người gần lại cái bàn, đập lia lịa lên mặt bàn đó, hắn ôm bụng mà cười , mặt dù trò này do hắn nghĩ ra, nhưng không ngờ tác dụng lại mạnh như thế……cố gắng nén cười vô bụng lại. Thấy hơi bị quên, nó nhào vào người hắn hai tay đánh lia lịa trên ngực........- " Cười cái gì hả...? là do anh bày ra mà....chết này...chết này...." Miệng thì vẫn không ngừng cười, đưa hai tay lên, Phong chụp đôi tay bé nhỏ lại, cố nhịn cười để đáp trả nó...- " Ừ, ...thì do anh bày, nhưng gương mặt biểu cảm của em nhìn tếu quá...." Ngu ra phết " ....ha...ha....ha..." Cơn thịnh nộ bộc phát bừng bực trong người nó, Chết men, nhìn thấy sát khí cuồng cuộn ngay lúc này, Phong thừa biết bệnh viện đang mời gọi hắn, thành ra đứng chỏm dạy, né đòn........ Thấy thế, nó lập tức níu cổ áo hắn lại cho bằng được.........cả hai nhìn chẳng khác gì hai đứa trẻ, rượt nhau chạy vòng vòng trong nhà, hết ra phòng ngủ, lại chui xuống bếp...... ...RẦM...... Đập mạnh tay lên bàn, mặc dù vẫn thấy tức trong người, nhưng " mệt quá", nó chóng tay vô hong, thở gấp gáp...... Đứng đối diện bên phía bàn ăn, Phong cũng không vừa, nhất quyết né tới cùng........ Chợt nhìn thấy chai nước tương trên bàn....nó cười đểu nhìn Phong.... " Hà...hà...hà...phen này xem anh còn chạy nữa không.." Nhanh trí, nó chụp lấy chai nước tương lên, chuẩn bị với tư thế như sắp bóp cò nhã đạn ra vậy.... Hắn vội nói...- " Này............." " Đừng có mong em tha thứ...."- cắt ngang lời Phong... " Không phải, nghe anh nói đã...." Chưa kịp để hắn nói hết câu, nó đã nhấn mạnh vào cái nút phía trên cái chai đó thì....... ............???............... Chuyện gì sẽ xảy ra giữa nó và hắn đây ............. Mọi người đón xem các tập sau nhé. Cám ơn các bạn đã ủng hộ...
|
CHÁP 31 " Vì Anh Yêu Em " ..............XỊT.T.....T.............. Gương mặt trở nên kinh hoàng, tim như đứng lại nói không nên lời........ Bất động. ...................... " Á....Á.......Á.......Sao lại thế này......!!"- Hét chí chéo lên khi rút cuộc, cả đóng nước đương ấy đã yên vị trên người nó, rõ ràng cái đầu phun nằm ngay hướng của Phong mà..... Tay chóng trên bàn, tay che mặt lại, thật sự lúc này hắn không biết phải nói gì nữa....... Nhìn thấy bộ dạng dở khóc dở cười của nó, hắn thở dài.....- " Đã bảo khoan rồi, vậy mà còn..." Tiêng lại gần phía nó, vớ lấy khăn giấy trên bàn, lau nhẹ nhàng trên gương mặt nó, như muốn mếu máo ra, nó nhăn mặt lại.....mắt đo đỏ...- " Đố chết tiệt, anh gài sẵn bẫy rồi phải không..." Cuối xuống hôn lên má nó, Phong nói...- " Em nghĩ đi đâu thế "- tay chuyển hướng, cầm lấy cái chai từ phía tay nó, rồi đưa lên... " Hài...., bộ em không nhìn ra cái này cần phải xoay một vòng mới xịt được sao. Vì em bất ngờ nhấn nó, nên khí trong chai bị nén, dồn lên cái lỗ phía sau đầu phun..nên ......." ...Híc.....híc.....híc....... Chưa nói hết thì nó đã trào nước mắt, hắn có phần kinh ngạc, không lẽ chỉ vỉ mớ nước đương này mà nó khóc sao trời... Vỗ vỗ lên tóc nó, Phong dỗ ngọt....- " Nín nào..., thôi được anh không chạy nữa, em cứ đánh thỏa thích.." Cuối mặt xuống, đôi má ững đỏ lên vì máu dồn lên tới não, , hắn vừa dứt câu thì nó dơ tay đánh tới tấp vô ngực hắn, giọng ươn ướt ...- " Đúng là em không thông minh, không tài giỏi, cũng chẳng làm được việc gì ra hồn, nhưng anh cũng hông được nói em " ngu " chứ, tại sao lại trêu trọc em như vậy, bộ ghét em đến vậy àh ,tên chết tiệt này......hức...hức...." Ôi trời ạ....! Câu nói ấy chỉ buộc miệng đùa cho vui thôi, chứ hắn đâu có ngờ nó lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy. Càng lúc càng khóc dữ dội, nhìn nó cười hiền, hắn để nhẹ hai tay lên vai , tựa cầm mình lên đầu nó. " Ngốc ạ, anh yêu em không hết, làm gì có chuyện ghét....." Nghe được lời nói đó chợt nó thấy âm ấm trong lòng. Quẹt hai hàng nước mắt trên làn da mịn màn ấy....nhìn nó một hồi lâu...hắn nói...- " Để thế này không được rồi.." Giận mình , nó cuối xuống nhìn thân thể, đúng thật là không được rồi, cả người và quần áo đều toàn màu nâu đen của chai tương chết bầm ấy, chưa tính cái mùi chua chua nữa. Nhăn nhó mặt mài lại, ....- " Em sẽ chết nếu còn vác cái đóng này trên người đấy..." Chào thua nó. Hắn hôn gấp vô môi ....- " Chờ anh một chút..." .........2 Phút sau.................. Bước vào phong bếp , với bộ đồ trên tay, đưa cho nó. Chụp lấy cái áo to đùng ấy, nó phát sốt lên, ...- " Sao to quá vậy nè, .....hở..?...còn cái này nữa...làm sao em mặt vừa "- hết áo tới quần, đưa lên đưa xuống nó than lản vản... Thở dài một cái...- " Đây là cỡ nhỏ nhất rồi đấy.." Trợn mắt nhìn hắn, rồi lại chuyển sang bộ đồ, đắng đo vài phút, rút cuộc cũng không chịu được thêm được cảm giác lúc này của mình, nó liền chộp nhanh lấy rồi phóng ra khỏi phòng bếp, không quên xoay đầu lại....- " Này, phòng tắm bên nào ..." Chỉ tay về hướng bên trái, chưa kịp để hắn nói, nó đã bay vèo vô trong ..... Sau khi nó đã vào được vài phút, hắn ngồi phía ngoài đợi.....hông ..! đúng hơn là dọn bãi chiến trường nó và hắn gây ra. đồ đạc văng tứ phía trong nhà. Đột nhiên hắn cảm giác thật ấm cúng, phải....từ rất lâu rồi ngôi nhà này mới trở nên náo nhiệt như vậy. Cái không gian lạnh lẽo đến chết người cũng dần tan biến. Lên lầu, sắp xếp lại đóng giấy trên bàn, lúc nãy bị nó ném quăng đủ hướng trong cơn tức giận, một hồi sau........ Ngồi thụp xuống giường ngủ, không còn gì để làm nữa, hắn bắt đầu suy nghĩ về chuyện ấy ( đừng nghĩ bậy...!). - nhớ lại lới nó đã từng nói với hắn, cuối đầu xuống, hai tay ôm chặt lại. Chẳng bao lâu nữa em sẽ "ghê tởm" anh.......>. dục vọng và lòng hận thù đang đấu tranh quyết liệt trong tư tưởng của hắn........ Đầu đau buốt không thể nghĩ thêm được thứ gì.... Thật sai lầm khi đã chủ quan đùa cợt với tình cam....................................Buồn cười..!!! Có ai biết được.......kẻ giăng bẫy lại rơi vào đúng chiếc bẫy của chính mình.........Đúng là buồn cười thật. Trong làn nước ấm đầy mùi hương của hoa sứ, khiến nó cảm thấy sảng khoái hẵn đi. Khắp căn phòng tắm này , đều là đồ dùng cá nhân của hắn, bàn chải, dầu gội, keo vuốt tóc, .....cả cái khăn lông to tướng được vắt trên cây xào phía bên phải của bồn tắm nữa........ " Thích quá...."- nó cứ cười tủm tỉm một mình như thế....... Bước ra khỏi bồn, choàng lên thân cái khăn đầy mùi hương của hắn, bỗng nhiên tim nó đập liên hồi lại, cả người nóng bừng bực lên . Cứ như đang được hắn ôm từ phía sau vậy. Với tay níu lấy chiếc ao sơ mi trắng trên bồn rửa, khoát vào người......nhìn vào trong gương.... Đúng là to thiệt, y như nó đang mặc một chiếc đầm dậy...! Hài...i..i..i....,....xong phần trên....tới cái quần nhỉ?? .......XOẠT...XOẠT.... Xọc cái quần vào, cài nút lại....... .Ba giây sau........... Quần tụt xuống, nó lại cuối người kéo lên lại, ....rùi lại tụt xuống.......kéo lên....tụt xuống.......kéo lên.....tụt xuống........kéo lên............ Cứ thế mà nó hành động như vậy cả chục lần......Khóc ròng trời lên... Chiến đầu thật lâu với tên giặc lì lợm ấy... Rút cuộc nó cũng thua trận. Đành phải bước ra ngoài với cái áo sơ mi trắng và chiếc quần nhỏ của mình vậy. Cũng hên, độ dài của chiếc áo ngang cỡ đùi nó, không thì coi như nó sẽ cắm trại trong này đến hết đời luôn đấy. Vừa thấy nó bước lên gác, chợt hắn đứng tim lại, ngạc nhiên nhìn nó........... Thấy Phong cứ dán dao dáo con mắt vào đùi mính, ngược nghịu nó lấy tay kéo xềnh xệch cái ao xuống, mặt đỏ như gất....- Tại cái quần rộng quá nê......Mà này Anh có thôi nhìn em cái kiểu đó không hả....Em móc mắt anh ra đấy..."- Từ quê chuyển sang ngượng , từ ngượng chuyển sang khùng..........Chịu không nổi cái kiểu nhìn của Phong nữa, nó bước nhanh tới đá vào chân hắn cho bỏ ghét.. Hắn lấy tay che nữa mặt lại, đúng thật gưong mặt lúc này của hắn đỏ chan chát chẳng khác gì nó là mấy, chợt tự nhiên bị giáng một cú vào chân, đau tía mặt, đứng choàng dậy đinh ôm chân mình thì lúc đó nó đang khom người về phía hắn sau khi đã tung một cú vào đó....... Giật mình khi thấy hắn đứng dậy, nó quản hồn né người ra bảo vệ cái cằm iu quy của nó, mất trớn ngã vèo ra phía sau...... ..............BỊCH.. Kịp tay, Phong nắm chặt cổ tay nó lại, do lực đứng còn chưa vẫn, nên hắn đã đỗ người về phía giường...... Hai mắt nhìn nhau.......( tập 1) Hai mắt nhìn nhau...........( tập 2 ) Hai mắt nhìn nhau......... .......( tập 3) ..................!!! Tim như muốn nhảy cuỗm ra khỏi lòng ngực vậy, nó ngồi hẳn lên cả đùi hắn, cứ như trong tư thế sắp làm thịt Phong vậy. Mặt đõ hững lên, giật mình nó chồm người ngưỡng dậy.............thì Phong nắm tay kéo lại, khiến nó mất đà, ....ngồi thụp xuống nữa màn 2. Cả hai nhìn nhau rất lâu.....không gian bỗng yên lặng đến nổi có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương... .............Một centimet.........Hai centimet.............. Càng lúc Phong càng gần nó, không kháng cự, đôi mắt dần dần nhắm nghiềm lại........... Dần dần hé miệng mình ra............................ Hắn từ từ tiếng gần lại.................hôn thật nồng vào môi nó... Một................hắn hôn lên bờ môi mộng đào của nó......rùi rút ra............ Hai................hắn đặc nhẹ lưỡi vào miệng nó, đẩy lên , nhấp xuống.....rùi rút ra.......... Ba...............hắn lại một lần nữa, áp sát hai tay vào má nó, níu lại ,tách môi nó ra bằng miệng mình........... Cả hai cứ quấn lấy nhau ...............trong thời gain thật dài............... Đặc hai tay lên vai hắn, vòng ra sau, nó ôm nhẹ nhàng.......................... Đột nhiên hai tay hắn bắt đầu di chuyển............lướt nhẹ qa vòng eo thon của nó, một tay ôm lấy lưng. một tay tách từng khuy nút trên cái áo trắng tinh ấy........ Một nút đã được tách ..................... Một nút nữa lại được giải phóng.................. Lại thêm một bé nhà họ nút nữa cũng được tháo bung ra................ Đột nhiên hắn dừng lại không cỡi nữa, mà lòn tay vào trong lớp vải mỏng manh ấy. Môi di chuyển xuống cổ nó, hôn thật mãnh liệt,.... đến khi vết đo đỏ hiện lên hắn mới dời xuống tiếp..... Phía trên phần ngực hắn nhẹ nhàng hôn lên bầu ngực căn tròn, trắng nõn ........tay xoa khắp vùng đó. Đừng hành động, đừng hành động một của Phong khiến người nó nóng hừng hựt lên, hơi thở mỗi lúc một gấp, trán cũng dần ướt đi vì sức nóng.............. ......Miệng mở........................... Tay không ngừng xoa lấy bầu ngực tròn trịa, hắn chầm chậm ngậm nó vào.......làm Nghi giật run người lên vì hành động đó.... ........................... Tay phía sau, bắt đầu nắm lấy mảnh vải mềm mại kéo xuống, làm hở hẳn ra bờ vai bé nhỏ, trắng hồng của nó...... Chiếc áo trên người hắn cũng bay đi lúc nào không ai hay biết..... Làn da cứ cọ xác vào nhau, đầu như muốn vỡ tung ra được........ Bất chợt Phong xoay người lại, dìm nó xuống khung giường rộng thênh thanh đó. Hôn lên làn môi ướt đẫm........ Không ngừng quấn vào nhau. Hắn cỡi luôn những phần nút còn lại, nhẹ nhàng kéo mảnh áo ra khỏi người nó, rồi khom người xuống làm việc tiếp.................... Cứ mòn mẩn khắp cơ thể nó, chợt hắn dời tay xuống dười, lòn vào trong chiếc quần nhỏ xinh xắn.......... Tuốt tuồn tuột ra, ngượng cả cơ thể, Nghi nhắm nghiềm đôi mắt lại..............Phong vẫn cứ thế, đặc một nụ hôn lên đó, rồi tay cũng bắt đầu dang rộng đôi chân nó ra, cuối đầu vào đó....( trời ơi…! làm gì thì tự nghĩ nhé, tác giả không diễn tả nữa đâu, sở cả gai óc lên rồi nè.......chịu thua...chịu thua....) " AH.......H......H......." Tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng nó, chợt Phong tiếng lên phía trên người nó, làn da cả hai chà mườn mượn vào nhau, hắn lại quấn lấy môi nó.. Gương mặt lúc này của Nghi khiến hắn không tài nào cưỡng lại được, mi mắt khép chặt vào nhau đẹp đến mê người, đôi má hồng ửng lên thấy rõ, tuy nhiên…………… hắn không tiếp tục nữa. Ngồi dậy, kéo nhẹ người nó lên, với lấy cái chăn, choàng quanh người nó. Bất ngờ với hành động ấy, đột nhiên nó cảm thấy hụt hững ( ẶC...! ). Đôi mắt có vẻ buồn,...hỏi..- " Tại sao lại ngừng...." Hiểu được cảm giác của nó, hắn cười dịu, hôn lên môi rồi nói.....- " Em mong anh làm vậy thật sao...." Chợt nó cảm thấy hơi ngượng khi nghe hắn hỏi vậy, không nhìn vào mắt Phong nữa, mà cuối đầu xuống ……lắp bắp..- “ Ý..y. e..m. .k.hô.ng.. p.hả.i.. vậ.y., như..n.g…g ……” Nâng cằm nó lên, hắn nhìn âu yếm….- “ Vì anh yêu em” Không hiểu ý Phong, nhìn với đôi mắt kinh ngạc, lẫn thắc mắc….- “ Thế…….” “ Sụyt..”- Chưa kịp chờ nó nói, Phong đưa tay lên, đặc vào đôi môi đó. Trao cho Nghi một nụ hôn thật dài, không bạo liệt như lúc nãy, mà rất nhẹ nhàng. Chỉ để khẽ lên bờ môi của nó …..Một lúc sau, hắn vòng tay, ôm chầm lấy cơ thể mỏng manh ấy. “ Đừng nghỉ ngợi nữa, chỉ cần biết anh yêu em là đủ, ngốc ạ…….” Vuốt đôi má hồng hào, cả cái mũi xinh xinh, từng cử chỉ âu yếm của hắn, khiến nó vô cùng hạnh phúc, đúng vậy chỉ cần tin ở hắn là được…( chưa chắc àh…!) Thời gian cứ thế trôi đi, chợt hắn buôn người nó ra….nhìn đồng hồ…..- “ Trễ rồi, để anh…….” ……BỊCH……………….. Cắt ngang lại lời Phong, nó chồm người đè hắn xuống…….- “ Em không muốn về , em muốn nằm cạnh anh đêm nay, không được từ chối, chẳng phải anh đã hứa muốn gì cũng được sao….” Cứng họng, không nói đuợc câu nào. Đúng là hắn đã có hứa như vậy, nhưng không về nhà thì hơi quá…..Khổ nổi nó cứ ôm chặt lấy người hắn, không tài nào cử động được. Tay thì ôm cứng ngắt, đầu dúi vào ngực hắn, lâu lâu lại ngước lên nhìn một cách lén lúc như tên trộm, Nhìn điệu bộ của nó thật mắc cười. Bó tay….. “ Em còn như vậy thì anh tấn công thiệt đấy……” Vòng tay bắt đầu nới lỏng ra, thấy vậy, hắn dời tay xuống, xóc người nó kéo lên, nằm bên cạnh mình. Có lẽ đêm nay nó sẽ ngủ rất ngon, nhưng……..đổi ngược lại, với hắn lại là một cực hình. Thử hỏi, ai mà chịu cho nổi khi nằm bên cạnh người con gái mình yêu lại không được làm gì, đã vậy ,còn dở khóc dở cười bởi bộ ngực ấy cứ áp sát vào tay , thân mình, đôi chân mềm mại, trắng nõn ung dung gác lên người, rồi ngay cả khuy áo cũng chỉ thắc lạ hai cái, khiến hắn có thể dễ dàng thấy trọn cả gò bông đảo, lẫn vùng eo thon gọn của nó. Đúng là một cực hình……..!! Chắc mọi người ai cũng thắc mắc, nều đã không chịu nỗi, tại sao lúc nãy không làm tới luôn cho rồi. Vâng thật sự lúc đó, Phong cứ tưởng sẽ mất kiểm sóat trước hành động của mình, nhưng chợt nghĩ đến lúc nó phát hiện có lẽ nó sẽ còn hận, còn ghê tởm hắn hơn thế này. Chỉ vì một chuyện…… “ Anh không muốn hủy họai cuộc đời em ”…nhưng khi nó hỏi, hắn lại không trả lời được. không thể thóat ra những lời nói đó. Nằm bên cạnh Phong…. Ngước lên nhìn hắn với đôi mắt trìu mến…tay vòng qua người Phong,.dần dần khép mắt lại,….. Nụ cười cùng chìm trong giấc ngủ… Suốt cả đêm nay, xem ra Phong sẽ phải khỗ dài dài………………. Còn Phương và Tuấn, lúc này hai người đó đang bày ra cái trò gì,……??? học kiểu cũ hay chơi đột phá… Nhớ theo dõi bạn nhé…!
|