Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích
|
|
Lúc còn nhỏ, đối với cô hắn thật sự nhạt nhòa không chút ấn tượng, nếu có cũng chỉ là những lần hắn đến nhà chơi, mà lúc ấy hắn và Băng Nghi quấn lấy nhau không rời, cô từng nghĩ tương lai không sớm thì muộn hai người ấy cũng là cô dâu chú rể xinh đẹp nhất, mà cô lúc ấy chỉ luôn nghĩ đến sự đố kị cùng ghen ghét trong lòng, chưa từng để ý đến bất chứ điều gì. Đúng như tên Đình Luân nói, cô thật sự rất kiêu ngạo, sự ngạo lãnh của cô nằm trong suy nghĩ, không tiếp xúc với ai, không quan tâm tới người nào.
Nghĩ đến đây, Băng Thanh không tự chủ được lại nhìn về dáng người cao lớn của hắn, ở hắn toát lên một loại khí chất vương giả quyền quý khiến người ta bất giác quy phục. Băng Thanh không lầm, chính là cảm giác này, cảm giác hắn như vị tối thượng bễ nghễ nắm trong tay cả thiên hạ mà những người như cô lại không có cách gì phản kháng chỉ biết vô lực mặc hắn thao túng. Bất chợt, hắn cũng xoay người nhìn về phía cô, khóe môi lạnh băng đột nhiên nở nụ cười yêu mị. Băng Thanh thoáng hoảng hốt thu lại tầm nhìn, cúi xuống cầm tách trà sữa lên uống. Từng dòng sữa nguội lạnh dội thẳng vào cổ họng truyền đến cảm giác tê tái tận ruột gan... Cô đặt chiếc cốc lên bàn, trong phút chốc bàn tay đã bị khí lạnh xâm chiếm. Bàn tay hắn thật sự rất lạnh giống như có hàng ngàn lớp hàn băng bao phủ không cách gì tan rã. Cô thoáng sửng sốt, hành vi này quả thực rất lớn mật, hắn và cô đâu phải tình nhân gì cho cam, lấy tư cách gì để nắm tay cô? Băng Thanh chậm rãi thu tay về nhưng lại thôi thúc hắn bị giữ chặt hơn, cô định nói nói gì đó thì đã bị hắn cướp lời: “Cô bé ngoan, yên phận một chút” Nói rồi, cánh tay còn lại của hắn duỗi ra lau nhẹ khóe miệng Băng Thanh, liền đó đem lên miệng nếm thử, “Ngọt quá” Mà Băng Thanh lúc này ngây như phỗng, quên cả việc phản kháng, đôi mắt lưu ly mở to nhìn hành động bạo gan của hắn, lại cảm thấy kinh sợ khi nhìn vào ánh mắt tràn ngập nhu tình như nước kia. Hít sâu một hơi, cô trấn tĩnh bản thân: “Phiền anh thả tay tôi ra” Nở một nụ cười khuynh thành tuyệt thế khiến cô si ngốc, Nghiêm Kiệt rất thoải mái buông tay cô ra, chậm rãi đứng thẳng người nhưng đôi mắt sâu thẳm kia lại khóa chặt lấy cô một giây không rời. Băng Thanh thề, đây là lần đầu tiên đối diện với đàn ông bản thân cô mất bình tĩnh đến vậy, phải nói là căng thẳng hơn cả kì thi ''Chứng chỉ an toàn'' của Thanh Du. Dưới tác động của hắn, cô cũng đành cắn răng nhìn trực diện đối phương không chút né tránh. Nếu cô không làm vậy nhất định sẽ tạo sơ hở cho hắn đạt được, đã là người liều lĩnh cô đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội, một chút cũng không! Một lúc sau, đôi mắt hổ phách khẽ dời đi, thần sắc cũng hiện lên vẻ vội vàng không hề giấu diếm: “Cô bé đáng yêu, tôi còn có việc, hẹn gặp em sau” Ngay sau đó, thân hình cao lớn của hắn chậm rãi rời đi, dần dần khuất sau cánh cửa thủy tinh trong suốt... Lúc này Băng Thanh mới dám thở mạnh, nhanh chóng chụp ngay cốc nước lọc lên uống một hơi cạn sạch. Cô bé dễ thương à? Lời nói của hắn làm cô kinh tởm đến phát nôn. Đầu óc cô thoáng trống rỗng, hơi thở loạn nhịp dần dần khôi phục. Lời nói ma mị của hắn dai dẳng bên tai không ngừng, giống như tiếng chuông phát ra từ địa ngục lạnh lẽo... Ngày chủ nhật u ám của cô cứ thế kết thúc trong nỗi sợ hãi muôn phần...
|
Chương 35
Vài ngày sau đó, phương tiện thông tin đại chúng không ngừng đưa tin về vụ thảm sát ở cánh rừng Sơn Nham... Quá trưa, lúc này Băng Thanh đang ngồi nhâm nhi ly trà sữa thơm ngát, thong thả lướt web để giết một ngày nhàm chán. Đôi mắt lưu ly khẽ dừng lại ở tiêu đề bài báo Pháp Luật in dòng chữ ''Hai thi thể chết thảm tại Sơn Nham” thu hút rất nhiều người xem. Sơn Nham? Cái tên này nghe qua rất quen thuộc, Băng Thanh nhíu mày như cố nhớ ra điều gì đó, tay không tự chủ được khẽ kick chuột vào xem. “Ngày hôm qua 10/11/2015 hai thi thể được tìm thấy tại khu rừng Sơn Nham - cách xa thành phố Du Sinh 7km về hướng Bắc, được biết nơi đây là địa hình hiểm trở, lại thưa thớt dân cư. Vào lúc 15h cùng ngày, người đi rừng phát hiện hai nạn nhân này tử vong trong tình trạng trên người có nhiều vết đâm. Theo như kết luận của cơ quan Pháp y, hai bên đã xảy ra xô xát không làm chủ được hành vi nên đã gây ra cái chết thương tâm. Hiện nay danh tính hai người đã được xác nhận... ” Con chuột trong tay Băng Thanh đột nhiên rơi xuống, đôi mắt lưu ly mở to hết cỡ nhìn về tấm ảnh cạnh bài báo. Hơn một phần bức ảnh chân dung đã bị làm nhòe nhưng vết sẹo ghê người của gã kia thì không có cách nào che đậy được, dù cho hai kẻ này có hóa thành tro cô cũng nhận ra, huống hồ những hành vi đồi bại của hai gã cô chưa kịp 'báo đáp' đã chết thế này có quá dễ dàng cho bọn chúng không!? Ngón tay cô khẽ run run, đáy mắt tĩnh lặng bỗng nổi lên từng hồi sợ hãi, quá khứ kinh hoàng ngày hôm đó như thác lũ ập về khiến cô kinh hãi tột độ. Nếu lúc đó cô không trốn thoát, có lẽ bây giờ trên bài báo không chỉ có hai mà sẽ là ba thi thể... trong đó có cô. Băng Thanh hít sâu một hơi, lấy lại điềm tĩnh vốn có cố gắng đọc xong bài báo... Về cái chết của hai gã này Băng Thanh có chút hồ nghi, chẳng phải bọn chúng là đồng bọn của nhau vì lý do gì lại đâm chém đến mức thương vong? Hơn nữa thi thể lại không được tìm thấy ở nhà kho mục nát kia mà cách đó khá xa, ước chừng vài chục mét, cứ cho nguyên nhân ẩu đả dẫn đến mất mạng, nhưng ít nhất một trong hai người cũng phải có người sống, đằng này đều tử vong cả hai, nhất định người còn lại không phải tự sát mà là bị kẻ thứ ba ra tay, bởi một khi nhìn thấy sinh mạng chính tay mình giết thì bản thân thủ phạm sẽ sản sinh cảm giác sợ hãi, thời khắc đó nếu một người có tâm lý bình thường sẽ tìm cách chạy trốn, mà cũng chẳng có ai ngu ngốc lại tìm cách tự sát kết liễu đời mình, thời trung học cô cũng đã từng tham khảo qua chuyên ngành tâm lý tội phạm nên biết khá rõ. Cho nên kết luận của cảnh sát, khiến cô càng nghi ngờ hơn, vậy thì chỉ có một lý do... đó là có kẻ đứng sau chuyện này. Nhưng là ai thì vĩnh viễn Băng Thanh không hề hay biết. Có thể khẳng định rằng đây chắc chắn là hiện trường giả! Mải trầm ngâm suy nghĩ chuông cửa bỗng nhiên reo lên. Băng Thanh giật bắn mình tắt máy, bước ra mở cửa. Khách đến nhà là cô bạn Uyển Linh, vừa trông thấy Băng Thanh đã lao đến ôm chầm, khóc như hoa lê dưới mưa: “Băng Thanh, tớ không muốn sống nữa, huhu...” Băng Thanh chợt sững người trong giây lát, sau đó lại bất đắc dĩ lắc đầu, dường như đã quá quen với cảnh tượng này, nhẹ nhàng vỗ lưng Uyển Linh an ủi, “Thôi, lại bị bồ đá chứ gì, tớ cùng cậu đi trả thù là được phải không?” Uyển Linh không ngừng nức nở, “Không, không phải... Em Nari nhà tớ vừa từ trần vào lúc 10 giờ sáng nay, tớ đau lòng quá...” Nghe Uyển Linh nói xong, Băng Thanh âm thầm lau một giọt mồ hôi lạnh. Nari là con mèo tam thể mà Uyển Linh chăm sóc bao nhiêu năm nay, cũng có thể nói cô ấy xem nó như em gái của mình, còn đặc biệt làm một ngôi nhà bằng gỗ dành riêng cho nó. Lần cuối cùng Băng Thanh gặp là lúc lông Nari đã rụng gần hết, thân hình gầy gò ốm yếu khiến người ta nhìn vào đã bất giác sợ hãi cho nên lìa đời cũng là chuyện sớm muộn. Mà con bé Uyển Linh này lại khóc như chết cha mẹ khiến Băng Thanh thêm phần hoảng hốt, một sọc đen sổ dài sau gáy, cô run run há miệng trấn an: “Thôi, nín đi. Vào nhà đã, cứ chôn chân trước cửa thế này người không biết còn tưởng tớ bắt nạt cậu đấy”
Băng Thanh nhẹ nhàng đẩy Uyển Linh ra, lau đi màn nước mắt như mưa, thầm nở nụ cười khổ. “Xem đi, mỹ nhân Uyển Linh của chúng ta không ngờ lại thê thảm thế này” Lúc này, Uyển Linh đã ngừng khóc, ánh mắt biểu thị lửa giận ngập trời vì bị chạm vào lòng tự ái, không ngừng lườm nguýt Băng Thanh: “Cậu còn nói được nữa” Băng Thanh cười cười, chẳng thèm đôi co với người dở hơi kéo luôn cô bạn trở vào nhà, phút chốc ấn Uyển Linh ngồi xuống sofa: “Đợi tớ một chút, tớ đi lấy nước” Một lát sau, liền bưng ra một ly sinh tố xoài, nhìn vẻ mặt buồn như đưa đám của Uyển Linh không khỏi thở dài. “Quên đi, dù gì nó cũng già rồi, cũng nên cho nó thoát kiếp chứ” Uyển Linh không nói không rằng, đứng dậy đoạt luôn cốc sinh tố từ tay Băng Thanh đưa lên uống cạn, trong chốc lát, gương mặt xinh xắn lại toét lên nụ cười rạng rỡ: “Cậu nói đúng, có lẽ tớ nên đi giải quyết nỗi buồn ngay lập tức” Nói đoạn, liền kéo tay Băng Thanh lôi đi không thương tiếc, khí thế không khác đánh trận là bao nhiêu! “Đợi đã, cậu muốn đi đâu?” “Trung tâm thương mại thẳng tiến” Uyển Linh nháy mắt đồng thời đẩy luôn Băng Thanh vào xe, gương mặt rạng rỡ không chịu nổi. Mà Băng Thanh lúc này mới hoàn hồn, nhìn thần sắc cô ấy, không thể tin nổi ít phút trước còn khóc đến độ trời long đất lở cơ đấy!
NewYork, Hoa Kì. Màn đêm yên tĩnh, chỉ có ánh điện đường rực sáng rọi vào hắt lên gương mặt thần phong tuyệt mỹ của một thiếu niên đang ngồi lặng lẽ trong căn phòng u tối. Ngoài khung cửa sổ, từng cơn gió khẽ lướt qua phát ra từng tiếng kêu xào xạc của những tán lá vàng rộm, cảnh đêm đẹp đẽ đến thê lương. Bên ngoài, tiếng gõ cửa lễ phép đều đều phát ra... “Vào đi”- Chất giọng hờ hững cất lên, trong đêm tối càng làm tăng thêm nét quyến rũ chết người. Cửa mở, một người áo đen bước vào trên tay là tập hồ sơ bí ẩn, bước chân trầm ổn tiến tới đặt tập hồ sơ xuống bàn, kính cẩn thưa: “Cậu chủ, việc cậu giao, tôi đã xử lý gọn gàng, không chút sai sót” “Rất tốt, đã phiền đến ông rồi, Ngã Khiêm”- Đôi môi mỏng nhẹ nhàng cất lên, cặp mắt sắc lạnh cơ hồ xuyên thấu nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ đen, cánh tay thon dài khẽ lật từng trang giấy mỏng, bộ dạng cực kì chăm chú. “Nếu không còn việc gì, tôi xin phép” “Ừ” Cánh cửa khép lại, gã mang y phục đen không ngừng lau mồ hôi lạnh, cơ mặt bất giác cứng lại khi nghĩ đến dáng vẻ tàn độc kia, thật giống ma quỷ thậm chí còn kinh người hơn giống tố mù mịt trong những ngày hè, khiến người ta khiếp sợ từ tận đáy lòng! Là người nào lại khiến cậu chủ bận tâm, tàn sát đám đàn em một cách tàn nhẫn như vậy? Càng nghĩ gã càng lạnh người, trong lòng âm thầm nổi lên một tia thương tiếc với hai số phận bi thảm. Đã đắc tội với người đó chỉ có một con đường chết! Trong căn phòng lạnh lẽo kia, người thiếu niên chống tay ngồi lặng yên, cặp mắt như ngọc trai đen vô thức nhìn về khung ảnh, khóe môi bất giác nở nụ cười, âm thầm lên tiếng. “Băng Thanh, đây là việc cuối cùng tôi có thể làm cho em. Kẻ nào dám hãm hại em đều phải chết!”
|
Chương 36
Ăn xong bữa tối, Băng Thanh mệt mỏi trở về phòng, có trời mới biết bao nhiêu tinh lực ngày hôm nay đều bị Uyển Linh rút cạn trong một buổi chiều tới trung tâm thương mại. Chân cẳng mỏi nhừ đã đành, còn bắt cô xách một đống đồ áo quần, giày dép, mỹ phẩm... Báo hại cô bây giờ toàn thân rã rời như cọng bún! Băng Thanh âm thầm gạt nước mắt, ngồi vào bàn viết luận văn, ít nhất cũng phải hoàn toàn trước chuyến tham quan sắp tới! Đang chăm chú làm bài bỗng nhiên điện thoại reo, cô đánh rơi cả cây bút trong tay, vội vã lấy máy ra. Trên màn hình dòng chữ ''Bóng đêm'' không ngừng nhảy múa như nhịp tim đang đập loạn trong lồng ngực, cơ mặt bất giác co rúm lại, lấy hết can đảm cô nhấn nút trả lời:
“A lo...” “Nhìn xuống dưới nhà...”- Chất giọng trầm thấp đặc trưng cất lên giống như một loại mệnh lệnh khiến Băng Thanh bất giác liếc mắt về cửa sổ. “Anh đến đây làm gì?”- Lúc này, Băng Thanh đang thấp thỏm nấp sau tấm rèm, len lén phóng tầm mắt nhìn về bóng dáng cao lớn của hắn đang nhàn nhã dựa vào xe. “Chỉ là muốn thăm em thôi!”- Hắn nhàn nhạt trả lời. Thăm cô!? Chỉ một câu nói khiến tâm tư Băng Thanh như có dòng nước mát chảy qua dễ chịu hài hòa như khe suối uốn lượn giữa tiết trời tháng Sáu. Nhưng chỉ trong nháy mắt cô hoàn toàn phủ nhận, âm thầm nhắc nhở hắn chính là không phải người mà là ma quỷ, đúng, là ma quỷ hiện hình!!! “Em định nấp ở đó bao lâu nữa!?”- Giọng nói nửa trêu chọc nửa tà mị lần nữa vang lên. Mà Băng Thanh sớm đã bàng hoàng như nuốt phải ruồi. Sao hắn biết cô đang nấp ở đây? Vì vậy, Băng Thanh dám chắc cái chân lý 'hắn không phải người' thực sự đã được chứng minh! Băng Thanh xốc lại tâm trạng, bước ra cạnh cửa sổ nhìn thẳng vào hắn, mà lúc này người đứng dưới cũng bình thản nhìn lên, bốn mắt nhìn nhau như có hàng ngàn tia lửa điện bắn vào không trung... Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, Băng Thanh bình tĩnh trả lời, “Làm sao đây, hiện nay tôi muốn trục khách, hẹn anh khi khác vậy?”
Nghiêm Kiệt giận quá hóa cười, sau một hồi yên lặng như tờ, khóe môi mỏng nhếch lên đầy mị hoặc.
“Đúng là em có ý định muốn tôi xông vào nhà” Lời này vừa nói ra, Băng Thanh cảm giác mình sắp gặp phải thiên tai đến nơi, không ngừng ngăn cản, “Đừng manh động, bố mẹ tôi đang ở nhà đấy” Xông vào nhà à? Hắn xem nhà cô là cái chuồng heo ư, sao dám tuỳ tiện xông vào? “Một là em xuống. Hai là tôi đành phải xông lên. Em cứ tùy ý chọn” Cái gì!? Băng Thanh giống như bị đá đập vào đầu, sau một hồi đắn đo suy nghĩ liền âm thầm nghiến răng: “Được. Tôi xuống” Cô tắt luôn máy, ném thẳng lên chiếc sofa gần đó, giận dữ giậm chân bước xuống nhà. Tên này không dễ đối phó, hắn nói được ắt sẽ làm được. Để tránh phiền phức tốt nhất sử dụng chiêu 'hai mặt một lời'. Vừa trông thấy Băng Thanh, đôi mày rậm của Nghiêm Kiệt thoáng nhíu lại, ánh mắt chăm chú nhìn về bộ y phục trên người cô nhẹ nhàng lên tiếng, “Mỏng quá. Lạnh” Băng Thanh thoáng ngẩn người, đúng là kiểu dáng pyjama này mỏng thật nhưng cô không nghĩ thời tiết bên ngoài lại lạnh thế này, bởi vì nhiệt độ trong nhà với ngoài trời luôn khác biệt nhau, mà lúc đầu cô cũng có ý định gặp hắn đâu chứ? Bỗng nhiên một cảm giác ấm áp từ đâu ập tới khiến Băng Thanh nhất thời sửng sốt, đôi mắt lưu ly mở to nhìn chằm chằm chiếc áo đang khoác trên vai cô, hồi lâu sau mới ấp úng nói, “Anh... không cần đâu, tôi...” “Chết vì sĩ”- Chưa để cô nói hết câu hắn mặc lại áo, kéo tay cô rời đi. Khuôn mặt xinh đẹp của Băng Thanh thoáng sa sầm. Hắn có cần phải nói cô thế không? Tuy rằng cô rất quan trọng thể diện, nhưng đâm người ta một nhát như thế dù tâm hồn sắt đá đến mấy cũng cảm thấy bị tổn thương. Vì thế, chân cô nàng nào đó bám chặt lấy mặt đất, cố gắng thoát khỏi sức lực của người kia nhưng đã sớm bất lực, hắn thấy cô như vậy càng ra tay mạnh hơn. Băng Thanh đau đến phát khóc, cổ tay dường như cũng có vết bầm, cô gào lên, “Buông ra, không được sự cho phép của tôi anh không được kéo tôi đi đâu hết” Bước chân người kia hơi ngừng lại, dường như bị chọc cười liền mở miệng, “Không được sự cho phép của tôi, em không có quyền cự tuyệt” Dứt lời, hắn dùng sức kéo cô tới bờ hồ gần đó. Từng cơn gió lất phất tạt qua mặt mang lại cảm giác tê buốt đến từng thớ thịt, trong vô thức cô nhìn xuống bàn tay to lớn của hắn, thực sự rất lạnh lẽo, giống như băng tuyết ngàn năm không tan, cô nhất thời buột miệng, “Tay anh... lạnh quá” Vừa nói xong câu này, Băng Thanh lấy tay che miệng, tự thấy mình vô cùng ngốc nghếch hận không thể tát vào mặt một cái, hắn có ra sao cô quan tâm làm gì chứ? Cặp mắt màu hổ phách phút chốc ánh lên tia dịu dàng, nhiều năm trước, khi cô bé ấy nắm tay hắn cũng đã từng than như vậy.
“Nghiêm Kiệt, tay anh lạnh quá” Cô bé có bím tóc buộc lệch, đôi mắt bảo thạch to tròn, nở nụ cười rạng rỡ, cái lạnh làm đôi má đỏ ửng lên trông đáng yêu vô cùng. “Đồ ngốc, tay anh lạnh mới cần em sưởi ấm”- Cậu con trai tầm mười tuổi khẽ nhéo chiếc mũi xinh xinh của cô bé. “Anh thật là, chỉ có người nam mới sưởi ấm cho người nữ, chuyện đó anh cũng không biết sao?”- Cô bé chun chiếc mũi cao cao bất mãn trả lời. “Băng Nghi, bé ngốc của anh, em cũng muốn anh sưởi ấm cho em à...” “Tất nhiên...” - Băng Nghi thoáng gật gù, ngay sau đó dường như nghĩ ra điều gì, lại lắc đầu kịch liệt,“À, không, anh dám lừa em...” “Haha...Băng Nghi đáng yêu quá! Sau này anh phải bắt em về nuôi mới được” “Thật không? Là anh nói đó nhé!” “Thật mà, anh thề” ... ...
“Nghiêm Kiệt, anh muốn dẫn tôi đi đâu?”- Giọng nói bực bội của Băng Thanh kéo hắn trở về thực tại. Nghiêm Kiệt thoáng giật mình, lúng túng thả cánh tay nhỏ bé của Băng Thanh ra. “Anh sao vậy? Tôi hỏi anh lần thứ ba rồi đấy” Tên này có bị nhược não không? Hắn cũng có lúc mất hồn như thế, thật kì lạ... “Ngồi xuống đó đi”- Nghiêm Kiệt chỉ về thềm đá cạnh bờ hồ, từng bậc dẫn xuống hồ nước trong xanh. Ngày hè nơi đây là chốn hò hẹn của đám tài tử giai nhân, vì không khí ở đây khá thoáng đãng lại rất yên tĩnh cách biệt với chốn đô hội ngoài kia. Nhưng mà, thời khắc này là tháng 12 - tháng - giá - lạnh -nhất - năm, hắn lại dẫn cô ra đây 'hóng' gió không phải quá điên rồi chứ? Nhưng có một điều Băng Thanh không biết rằng,nơi đây đã in sâu vào kí ức của Nghiêm Kiệt từ rất lâu! “Anh không định cho tôi hít gió bổ phổi đấy chứ!?”- Băng Thanh nheo mắt hồ nghi, dẫu thế nào vẫn nên xác nhận lại. “Em không can tâm?”- Hắn điềm nhiên hỏi lại, ánh mắt dịu dàng đã sớm bị che dấu hoàn toàn. “Hả!?” Hắn làm sao vậy!? Ít phút trước như người mất hồn, ít phút sau lại thành 'tảng băng di động' lạnh hơn cả gió mùa Đông Bắc! “Em nghe cho rõ đây...”- Hắn sớm đã không quan tâm đến cảm giác của Băng Thanh như thế nào, vô cùng độc đoán mở miệng, “Từ nay trở đi, chúng ta có thời hạn 3 năm để nghĩ về nhau. Nếu em không muốn anh, không sao, chỉ cần anh muốn em là được. Cho nên, ngàn vạn lần đừng mong rời khỏi anh. Về sau càng không thể” Băng Thanh có cảm giác mình vừa nuốt phải một con ruồi, cơ mặt bỗng nhiên cứng ngắc như trát xi măng, ngay cả khóe môi anh đào cũng đờ ra như rô bốt, mạch máu cơ hồ cũng ngưng tụ lại. Lời hắn nói cứ văng vẳng bên tai như một nhát dao đâm thẳng vào thính giác. Băng Thanh dám chắc mình đang nghe lầm! Không biết trải qua bao nhiêu lâu, khóe môi anh đào mới dám động đậy: “Anh vừa nói gì?” Thay vì trả lời của cô, hắn khẽ cúi đầu xuống, không nói không rằng nhấc chiếc cằm tinh tế của cô lên nuốt trọn. Khóe môi băng giá nhanh chóng hòa tan vào cái miệng nhỏ xinh, thời khắc này Băng Thanh đứng ngây như phỗng, đôi mắt lưu ly trợn ngược như gặp quỷ hiện hình. Mà hắn lại thoải mái gặm nhấm môi cô vừa mang ý khiêu khích vừa mang ý trừng phạt. Chiếc lưỡi ngọt ngào không ngừng tàn sát trong khoang miệng cô, rút hết không khí của đối phương, không chừa một cơ hội né tránh... Băng Thanh muốn kháng cự nhưng vô lực, hai tay đã bị hắn khóa chặt chỉ biết bất lực mở to mắt ra nhìn. “Thật tệ. Em cũng đâu phải hôn nhau lần đầu, nhắm mắt lại”- Thanh âm trầm thấp thì thầm bên tai mang theo sự quyến rũ ghê người khiến toàn thân Băng Thanh bất giác nổi da gà.
Khi đã thỏa mãn, hắn buông cô ra, Băng Thanh có cảm giác mình sắp chết vì ngạt, quả thực nếu hắn kéo dài thêm một giây nữa cô sẽ ngất ngay lập tức! Khẽ đưa tay quyệt miệng, Băng Thanh đưa đôi mắt ngút ngàn lửa giận nhìn hắn, chất giọng trong trẻo bấy lâu đã bay đâu mất chỉ còn lại những tiếng nghiến răng ken két, “Hạ lưu, anh cút khỏi tầm mắt của tôi luôn đi” Nói xong, cô cởi áo ném về phía hắn, nện gót giày bỏ đi trong phẫn uất tột cùng. Vừa đi được hai bước đã bị hắn kéo lại, mất đà, cô ngã ngay vào lồng ngực rắn chắc, hương thơm thoang thoảng bao quanh, đây là mùi hương nam tính nhất mà cô từng ngửi qua, bất giác hai gò má lại đỏ bừng, sự giận dữ đã bay đâu mất tiêu. Cô cố gắng vùng vẫy, hắn càng kẹp chặt hơn. Thật lâu sau đó, hắn mới mở lời, giọng điệu thê lương như bản vĩ cầm trong đêm vắng. “Dẫu em không phải em. 3 năm không gặp tôi sẽ nhớ em. Nhưng 3 năm sau đó em nhất định phải là của tôi. Em hãy nhớ lấy” Dứt lời, hắn xoay người bước đi, bóng lưng cao lớn đổ dài trên mặt đường lạnh lẽo có chút cô độc. Băng Thanh nhìn theo, nhìn đến khi bóng lưng ấy tan trong tầm mắt. Trái tim khẽ đập lên từng hồi run rẩy, đưa tay chạm vào, Băng Thanh thoáng ngây dại, ở đây có hơi ấm của một người... Chỉ có điều cô không biết rằng, mọi thứ chỉ là mới bắt đầu, bắt đầu cho một cuộc sống về sau...
|
Chương 37
Khác với những trường điểm trong quốc gia, vào mỗi dịp cuối năm đại học Thanh Du thường tổ chức hoạt động ngoại khóa cho những tân sinh viên mới vào trường. Năm nay, khóa Băng Thanh được vinh dự đi tham quan tại một điểm du lịch nổi tiếng ở dải đất miền Trung cồn cát mang tên Động Thiên Đường. Chuyến đi kéo dài 3 ngày 2 đêm cho nên được chuẩn bị vô cùng chu đáo, mọi thủ tục đã được hoàn thành cách đây một tháng... Ngay từ sáng sớm, những gương mặt rạng rỡ đã tập trung đầy đủ tại cổng trường, Băng Thanh tay xách nách mang một đống đồ ăn vặt nhanh chóng bước lên chiếc xe khách hạng sang. Tiếng ồn ào như ong vỡ tổ của nhóm nữ sinh khiến người ta phải đinh tai nhức óc, đã có lúc Băng Thanh thầm thán phục công suất làm việc của họ quả thật đến thánh còn nể! Mà sự hưng phấn cao độ của họ ắt hẳn có lý do... Chọn cho mình chỗ ngồi cạnh cửa sổ gần cuối đuôi xe, đem đồ đạc lỉnh kỉnh cất lên trần xe, cô thở phào một hơi liền ngồi xuống. Thư thái chưa được bao lâu lại nghe đám nữ sinh không ngừng la toáng lên so với chiếc loa thầy phụ trách đang cầm có sức công phá hơn rất nhiều... “A... Biết tin gì chưa? Hôm nay hoàng tử Thanh Du đi cùng chúng ta đấy!!!”- Một nữ sinh kinh hô thành tiếng, cái đầu nhỏ nhắn chui ra khỏi cửa mong được ngắm ai đó nhiều hơn. “Oa... Từ trước đến nay, những chuyến đi nhạt nhẽo thế này anh ấy chưa bao giờ tham dự, sao hôm nay lại có sự khác lạ thế nhỉ?” “Đồ ngốc, quan tâm làm gì, được ngắm anh ấy chẳng phải chúng mình phúc khí quá tốt sao, cậu còn suy nghĩ nhiều như thế làm gì?” “Thật hạnh phúc! Lát nữa tớ phải thắp hương khẩn cầu ở giếng Trời mới được”
“Đúng rồi, giếng Trời, xem như cầu vận may mong cái liếc mắt của anh ấy là tốt lắm rồi” “...” “...” Ngược lại với tâm tình hưng phấn của đám nữ sinh, Băng Thanh chỉ âm thầm liếc mắt khinh bỉ. Mỹ nam sâu bọ có gì tốt sao ai cũng si tâm vọng tưởng vậy? Chỉ cần thấy mặt hắn cô hận không thể in lên đó vài dấu chân cho bõ tức!!! “Xin lỗi, tớ ngồi đây được chứ?”- Một nữ sinh có gương mặt khả ái, đến bên Băng Thanh nhỏ giọng cất lời. “À, được, cậu cứ tự nhiên đi”- Băng Thanh khẽ gật đầu, quãng đường từ đây đến địa điểm tham quan còn khá xa, có thêm người tám nhảm cũng đỡ chán hơn nhiều. Nghĩ vậy, đôi môi anh đào nở một nụ cười xã giao. “Tớ là Nhiên Vỹ, lớp Tài chính kinh doanh, rất vui được làm quen với cậu”- Cô nữ sinh mỉm cười. “Tớ là Băng Thanh, lớp Quản trị kinh doanh” Nhiên Vỹ quan sát Băng Thanh hồi lâu, sau đó từ trong đáy mắt hiện một tia tán thưởng, “Giọng cậu hay thật đấy. Nhưng mà, thứ lỗi nếu tớ mạo muội, nói thật từ đầu năm nay cậu rất nổi tiếng. Được hoàng tử Đình Luân chiếu cố khiến bao người tức đến nổ mắt” “Cậu... quá đề cao tớ rồi” Một giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn dài sau gáy Băng Thanh, lại nghĩ đến lời Nhiên Vỹ vừa nói da gà bất giác dựng lên vì ớn lạnh. Nếu vận khí cô đã tốt thì sẽ không gặp cái tên khắc tinh đó rồi. Nhưng mà...'ở trong chăn mới biết chăn có rận' có ai thấu hiểu cảm giác được hắn 'chiếu cố' mỗi ngày như cô chứ? Nhiên Vỹ định nói thêm gì đó, nhưng ánh mắt vừa nhìn lên phía trước, lời nói vừa dâng đến miệng bỗng nhiên cứng đờ. Mà tiếng ồn ào cũng phút chốc im bặt, không khí đượm vài phần phiêu đãng, đám nữ sinh ít phút trước còn thoải mái hò hét nay đến cả tiếng hít thở còn nghe rất rõ ràng. Băng Thanh chuyển tầm mắt nhìn theo Nhiên Vỹ, hiếu kì lên tiếng, “Cậu...” Lời nói tiếp theo bị cô nuốt vào một cách khó nhọc. Có trời mới biết, cô cũng bị dáng vẻ của hắn làm cho mê muội, ngay cả khóe môi đang cười cũng trở nên cứng ngắc... Bộ y phục đắt tiền ôm trọn thân hình cao lớn, gương mặt anh tuấn toát lên khí chất phi phàm thoạt nhìn như bậc thiên tử, đôi mắt màu cà phê khiến người ta lỡ nhìn vào đã bất giác trầm luân. Cả con người mang dáng vẻ cao cao tại thượng quả là bảo vật hiếm có của thế gian... Băng Thanh âm thầm nuốt một ngụm nước bọt giấu vẻ thất thố của mình, một hồi sau vội ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt lưu ly cứ thế dán chặt qua khung cửa sổ... Phía trước, Đình Luân bộ dạng rất thong thả, hai tay kiêu ngạo đút vào túi quần. Mỗi bước chân của hoàng tử nhấc lên là mỗi lần mọi nữ sinh âm thầm cầu nguyện hắn sẽ ngồi cạnh. Nhưng là... Bỏ qua bao cặp mắt háu đói, khóe môi kiêu bạc hơi nhếch lên, không chút chần đi thẳng về cuối đuôi xe.... Đám nữ sinh đầu xe lại được dịp đưa ánh mắt ngập lửa lườm đám nữ sinh cuối xe... Một màn đọ mắt có sức tàn phá nhất trong lịch sử được xác lập. Không khí bỗng chốc hạ xuống âm độ khiến Băng Thanh cũng bất giác run rẩy theo, càng nghẹt thở khi hắn đang dừng ở hàng ghế cô ngồi... Và nghiễm nhiên hàng ghế của Băng Thanh trở thành trung tâm của mọi ánh mắt sát thủ! "Tôi muốn ngồi đây"- Thanh âm nhẹ nhàng cất lên như một dòng nước mát làm say đắm lòng người. Băng Thanh thoáng chốc ngẩn người, lại thấy hắn cứ nhìn cô chằm chằm ánh mắt biểu thị sự ngạo lãnh vốn có, cô bỗng dưng giác ngộ một điều thì ra hắn muốn đuổi cô đi để được ngồi cạnh người đẹp! Hắn ghen tỵ vì cô có người nói chuyện chứ gì, thoáng nhìn qua vẻ mặt như gấc chín của Nhiên Vỹ, cô thầm nghiến răng. Được! Vũ Đình Luân cậu được lắm! Băng Thanh nhẹ nhàng đứng dậy, dự định sẽ xuống phía sau đuôi xe ngồi, nhưng mà xuống đó chỉ có nước nằm ngủ chứ ngắm cảnh cái nỗi gì vả lại cô thường xuyên bị chóng mặt khi ngồi xe đường dài cho nên ngồi sau đối với cô là một chuyện đại kị. Nhưng nếu cô không rời đi, hắn sẽ để cô yên mới là chuyện lạ... "Ngồi đó"- Động tác nhấc mông đứng dậy của Băng Thanh theo lời hắn nói nhất thời sững lại, cô mím chặt môi, hồ nghi nhìn hắn đầy ấm ức.Hắn muốn làm gì? Đình Luân nhếch môi nhìn cô chăm chú cơ hồ sẵn sàng nghênh chiến nếu đối phương xuất trận, sau đó hất cằm sang Nhiên Vỹ, "Tôi nói cô đấy". Lời này vừa thốt ra, khóe miệng Nhiên Vỹ run lên kịch liệt, ánh mắt nhìn hắn vô cùng ngưỡng mộ, ngoan ngoãn nhấc mông rời đi. Được mỹ nam nói chuyện, hôm nay quả là một ngày may mắn rồi! Mặt Băng Thanh thoáng dài ra như cái bơm, âm thầm liếc mắt với cô bạn. 'hồng nhan họa thủy' cấm có sai! Trong phút chốc không tự chủ được lại quét mắt nhìn sang mỹ nam cười lạnh... "Cô, nhích qua bên đó một chút đi"- Hắn lạnh giọng phân phó, dường như chẳng muốn để tâm đến cảnh tượng bất thường trên xe. Băng Thanh ngoan ngoãn làm theo, toàn thân bất giác bị khí lạnh bao phủ, cặp mắt đẹp trong lúc nhất thời lại nhìn về bốn phương tám hướng, khóe môi khẽ run lên khi chào đón cô là những viên đạn đen ngòm đang lần lượt bay về phía cô, chỉ cần sơ suất một chút sẽ chết không toàn thây! Trong nháy mắt, Băng Thanh lâm vào tình trạng trầm mặc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không dám hít thở mạnh. Ông trời ơi, cảm giác này so với cực hình giết con đi cho nhanh!!! Mà lúc này ông trời bễ nghễ kia lại liếc mắt xanh xuống nhìn cô khinh bỉ, căn bản ông đang bận tham dự hội bàn đào...... Sau khi ổn định đã ổn định xong xuôi chỗ ngồi, chiếc xe dài lăn bánh... Tấm bảng hiệu Thanh Du khuất dần trong những tán cây, chào đón họ là một miền cổ tích cực lạc của chốn bồng lai tiên cảnh...
Lời tác giả: "Động Thiên Đường" các bạn có nghe quen tai không? Chính là một trong những điểm du lịch hấp dẫn nhất của quê hương tôi. Nếu ai có dịp hãy nhớ ghé thăm một chuyến nhé. Chắc chắn các bạn sẽ hài lòng ^^
|
Chương 38
Theo lời giới thiệu tổng quát của thầy phụ trách, Động Thiên Đường được mệnh danh là "hoàng cung trong lòng đất". Là một trong những kỳ quan tráng lệ và huyền ảo bậc nhất thế giới . Động nằm ẩn mình sâu trong lòng Di sản Thiên nhiên Thế giới Vườn quốc gia Phong Nha - Kẻ Bàng, thuộc địa hình caxtơ cổ, có niên đại hình thành cách ngày nay khoảng 350 đến 400 triệu năm. Thu hút khách rất nhiều khách du lịch từ khắp châu lục đến tham quan và cũng như được nhiều nhà thám hiểm tán thưởng... Vì vậy, vừa đi nửa chặng đường, đã có bao tâm trạng đều mong ngóng để được 'mở rộng tầm mắt', ai nấy có chút thấp thỏm đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng vài cái đầu lại lúc nhúc nhìn về phía cửa cầu nguyện xe nhanh tới. Băng Thanh cũng âm thầm mỉm cười, dù hơi khó chịu vì mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng đây, nhưng xem ra hắn rất biết điều, ngồi cũng rất ngoan ngoãn ít nhất là không kiếm chuyện để gây phiền phức cho cô. Mà Băng Thanh cũng chỉ mong có thế,'trời yên biển lặng' là tốt lắm rồi!
2 giờ sau, xe cập bến. Vừa bước xuống xe, trước mặt mọi người là bầu trời trong xanh cùng cánh rừng bạt ngàn, cao vút, trải kín mặt đất là những cây gỗ quý có tuổi đời đến hàng trăm năm có nhiều loại đã ghi danh vào được Sách đỏ. Đến đây, Băng Thanh thật sự có đôi chút tán thưởng, chưa kể không khí ở đây vô cùng trong lành mà quang cảnh cũng thực đẹp đẽ rất thuyết phục lòng người, dù là những người khó tính nhất. Cách bãi đỗ xe vài mét là trạm thu phí, tùy theo độ tuổi mà giá vé quy định khác nhau, ví như giá vé của người lớn là 250.000đ/lượt, trẻ em có chiều cao từ 1,1m- 1,3m là 125.000đ/lượt và trẻ dưới 1,1m hoàn toàn miễn phí.... Trước khi bắt đầu chuyến đi dài ngày này, nhà trường đã thông qua với công ty du lịch nên hôm trước mọi người đã được phát vé. Vì vậy, đến khâu mua vé mọi người được đặc cách có quyền đi thẳng vào khu kiểm soát vé. Ai nấy đều hồ hởi, thi nhau lấy đồ đạc rồi nối đuôi nhau lần lượt rời đi, nhìn qua cũng biết tâm trạng mọi người vô cùng hưng phấn. Đối với mỗi học viên của Thanh Du có lẽ đây là kỉ niệm khó phai nhất trong quãng đời sinh viên... Băng Thanh khệ nệ xách đống đồ ăn vặt bước xuống, khó khăn lắm mới không bị ngã nhào vì đống đồ quá tải. Đám nữ sinh mồm năm miệng mười này không ngờ lại có tình yêu mãnh liệt với ăn uống như vậy. Mà không chỉ riêng Băng Thanh, các bạn học khác cũng mang theo không ít đồ, nói thẳng ra ngoài chiếc ba lô đựng vài bộ áo quần thì đồ đạc cá nhân của cô cũng không có bao nhiêu, chỉ là muốn phụ giúp các bạn một tay nên cô mới xách dùm. Dù tâm không cam tình không nguyện nhưng cô cũng rất vui vẻ chứ không như ai kia, cặp mắt lưu ly liếc xéo về dáng hình cao ngạo của mỹ nam sâu bọ. Hắn thư thái bao nhiêu thì cô lại bất mãn bấy nhiêu. Trong khi cô ôm một đống đồ cùng một chiếc ba lô nặng trịch thì hắn chỉ có tay không thưởng thức cảnh vật. Băng Thanh dẫu rất muốn khóc nhưng cũng âm thầm gạt đi, tiếp tục khí thế 'nữ hiệp hào hoa'. Phía bên kia, Đình Luân thong dong hai tay bỏ vào túi quần, con ngươi màu cà phê thi thoảng liếc sang cô nàng nào đó, đôi môi mỏng nhếch lên tạo một đường cong tuyệt mỹ. Nhìn dáng vẻ giống con lật đật của Băng Thanh khiến hắn bị chọc cười. Hắn cứ đứng nguyên tại chỗ vì mải quan sát ai kia mà quên mất một điều... “Bộp” Một tiếng động rất nhỏ phát ra. “A... xin lỗi. Tớ vô ý quá!”- Nữ sinh bối rối cất lời, khuôn mặt xinh đẹp vì xấu hổ mà đỏ ửng lên. Đôi mắt màu cà phê nhìn cô ta rồi từ từ nhìn xuống mũi giày, đáy mắt bỗng dưng chuyển lạnh. Trên mũi giày hiệu Allen- Edmonds một vết bẩn đã được hình thành, là gót giày của nữ sinh kia vô ý giẫm vào. Nhóm nữ sinh đang trêu đùa nhau trong phút chốc đều trở nên hóa đá. Là bọn họ đã lỡ tay đẩy nữ sinh kia nhưng không ngờ lại trúng phải Đình Luân, ôi không phải chứ? Từ trước đến nay hoàng tử ghét nhất là việc người mình không thích chạm vào. Vì thế,không hẹn mà cùng nhau âm thầm cầu nguyện cho nữ sinh xấu số kia... “Cút”- Thứ âm thanh sắc bén phát ra từ kẽ răng, giống như một hồi chuông của sứ giả địa ngục. Mọi người thi nhau hít khí lạnh, ngay cả thầy phụ trách đang chỉ đạo sinh viên cũng ngẩn người ngây như phỗng. Phía bên này, nghe tiếng quát như sấm nổ của Đình Luân, Băng Thanh bỗng dưng sững người liền rẽ đám đông bước đến, chỉ thấy nữ sinh kia đứng như trời trồng, sớm đã bị hắn dọa cho hồn phi phách tán. Mà lúc này, Băng Thanh lại cảm thấy rất kì quái, số lần hắn và cô 'sống chết với nhau' nhiều không đếm xuể thậm chí có đôi lần suýt chạm môi, nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ thấy vẻ mặt hắn vô cùng giận dữ thôi, loại biểu cảm muốn giết người này đúng là lần đầu tiên cô nhìn thấy lóe lên từ mắt hắn. Chỉ trong nháy mắt thôi, nếu mọi người không ra tay tương trợ e rằng cô gái kia sẽ là một thi thể! Băng Thanh bất giác run rẩy, đáy mắt có chút hoang mang, cũng không biết phải làm gì. Một khi đã chọc giận hắn, thần tiên hạ phàm cũng lắc đầu nói gì đến kẻ trần tục là cô! “Cô, lại đây”- Đôi môi mỏng nhẹ nhàng phun ra ba chữ, cặp mắt sắc bén nhìn về đám đông, hướng đến đôi mắt lưu ly đang mở to hết cỡ. Lúc này, Băng Thanh bất giác chột dạ, nhưng cũng không dám nhúc nhích, chỉ biết giương cặp mắt to tròn nhìn hắn đầy kinh ngạc. “Băng Thanh, cô đợi tôi gọi tên nữa sao!?”- Lời này là hắn dùng kẽ răng để phát đi tín hiệu, có trời mới biết sự nhẫn nại của hắn đã sử dụng để không lấy mạng cô gái kia rồi! Băng Thanh hít sâu một hơi, tự giác tiến về phía hắn. Một ánh mắt sắc bén liếc về Băng Thanh, nữ sinh kia nhìn cô đầy oán giận, chỉ hận không thể phanh thây cô ngay tức khắc. Cảm nhận được vẻ mặt không mấy thiện cảm của cô gái, Băng Thanh nhếch môi nở nụ cười khinh bỉ. Cô ta đúng là ngu ngốc, hao tâm tổn khí thế này chính là để tìm cách tiếp cận hắn sao? Đúng là ngu hết sức! Lúc lướt qua nữ sinh kia, Băng Thanh thấp giọng đủ để hai người nghe, ngữ điệu vô cùng châm biếm, “Không ngờ đúng không? Chẳng những không được người ta để ý còn suýt mất mạng. Cô ấy, về cơ bản chỉ là đang mượn não của một đứa trẻ lên ba thôi. Nên về học hỏi thêm đi, còn cái ánh mắt ấy, nói sao nhỉ, chưa đủ để gãi ngứa cho tôi còn mang ra hù dọa? Cô làm tôi buồn cười lắm đấy” “Cô...”- Nữ sinh kia đã sớm bị cô làm cho tức chết, làm loạn một lúc rồi cũng bị bạn học tới ngăn cản, sau đó kéo đi. Băng Thanh thoải mái nở nụ cười nửa miệng. Nhẫn nhịn bao nhiêu lâu thế là đủ rồi, Băng Thanh cô cũng đâu phải thánh nữ gì cho cam, sống trong cộng đồng này đôi lúc cũng nên ăn miếng trả miếng mới công bằng. “Cậu gọi tôi?”- Cô thu lại nụ cười, bước đến đứng trước mặt Đình Luân, khẽ ngước đôi mắt lưu ly nhìn hắn đầy nghi hoặc.
“Phủi sạch cho tôi”- Hắn lạnh giọng phân phó. Lời này vừa nói ra, Băng Thanh bất giác kinh hoàng, hai mắt mở to, khóe môi anh đào cũng vì sững sờ mà cứng lại. Hắn muốn cô quỳ xuống trước mặt hắn ư? Loại chuyện này sao có thể? Muốn hạ nhục cô cũng đâu cần dùng cách này? Không khí phút chốc lặng yên như tờ, mọi người há hốc mồm đưa mắt nhìn nhau đến nửa ngày. Ông trời ơi, đây là lần đầu tiên hoàng tử Thanh Du đưa ra một yêu cầu ngoài sức tưởng tượng như vậy. Bảo người ta vứt bỏ thể diện để phủi giày cho hắn sao? Sao không cho một tia sét giáng chết họ luôn đi! Cảnh tượng này khiến mọi người càng kinh hãi hơn khi thấy Băng Thanh ngoan ngoãn chậm rãi quỳ xuống một chân, dùng khăn tay lau sạch vết bẩn... Chân ai nấy đều lảo đảo, mấy người đeo kính liên tục gỡ kính ra lau. Có đánh chết cũng không dám tin đây là sự thật... “Sạch rồi đấy, cậu hài lòng chứ?”- Băng Thanh gắt gao mím chặt môi, đôi mắt lưu ly to tròn ngước lên chiếu thẳng vào hắn. Có trời mới biết cô - đang - cực - kì - kiềm - chế. Đôi mày rậm của Đình Luân khẽ nhướng lên, khóe môi nở một nụ cười ngập tràn ánh nắng. Trong chớp mắt, thân hình cao lớn khẽ cúi xuống kéo Băng Thanh đứng dậy, “Ngoan lắm...”
Nhịn. Phải nhịn đến cùng. Băng Thanh nghiến răng nghiến lợi, thở phì phò cố kiềm chế cơn điên lúc này. Sau khi tâm tình ổn định lại một chút, chợt nhận ra hắn đã kéo cô qua khu soát vé từ lúc nào. Mọi người thấy thế liền lập tức giải tán, lần lượt xếp hàng theo thứ tự...
Băng Thanh lúc này mới hoàn hồn, cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức, cô gằn từng tiếng,“Buông ra, cậu làm tôi đau. Nặng chết mất” Lúc này, Đình Luân mới để ý, tay kia của Băng Thanh mang theo một đống đồ lỉnh kỉnh, chỉ thấy hắn vươn tay tới đoạt đống đồ ném về cô bạn gần đó. “Sẽ không phiền cậu chứ?”- Hắn hất cằm nhìn về cô bạn. Nữ sinh kia đã sớm bị vẻ đẹp trai của hắn làm cho lu mờ, ra sức gật đầu như gà mổ thóc. “Đi thôi”- Mỹ nam hài lòng nắm tay Băng Thanh bước đi, vẻ mặt anh tuấn hiện lên từng tia hài lòng khó giấu. “Buông tay tôi ra đi”- Băng Thanh liếc mắt về cái móng vuốt đang đặt trong tay mình, chỉ hận không thể chặt đứt nó ra ngay lập tức. Có biết cô đang rất tức giận không hả? Tên đầu đất này còn giả ngốc tính mưu tính chuyện gì nữa đây? Ai bảo hắn ghét bị người khác chạm vào chứ, chính cô còn căm hận việc hắn chạm vào cô hơn... “Tôi có lòng tốt sợ cô bị lạc thôi”- Đình Luân thản nhiên nói. “Này, cậu quên mang não theo à? Gần 100 sinh viên cậu còn lo lạc? Hay là cậu sợ bị lạc, nói ra sợ mọi người trêu chọc nên lấy tôi ra làm lá chắn chứ gì?- Băng Thanh cũng không vừa độp lại ngay. Vẻ mặt người nào đó đen thui như đít nồi, khẽ cúi người xuống, dùng chất giọng đầy cợt nhả, thì thầm vào tai Băng Thanh, “Cô không châm chọc tôi thì sẽ nghẹt thở mà chết à? Đừng nói nhiều nữa, cô còn chống cự tôi sẽ hôn đấy” Ặc. Băng Thanh có cảm giác mình bị lừa đá vào đầu, định phản bác mấy câu lại thấy khuôn mặt đỏ bừng của hắn, cô liền nở nụ cười khả ố, giở giọng trêu chọc,“Tôi nghĩ cậu không có dũng khí ấy đâu” Nói xong liền rút tay bước nhanh về phía trước hòa vào đám người, bắt đầu chuyến tham quan đầy ý nghĩa... Không khí ít phút trước còn trầm lắng, bỗng chốc trở nên vui vẻ, mọi người trò chuyện rôm rả men theo con đường thư thái bước đi... Theo sự hướng dẫn của hướng dẫn viên du lịch, muốn vào được động phải băng qua cánh rừng này. Con đường xuyên rừng dài gần 2km, do đơn vị khai thác tạo ra, bốn bề là cây cối xanh tốt xum xuê phủ kín cả mặt đất... Để vào được động, muốn rút ngắn thời gian có thể thuê xe điện, xe điện ở đây luôn túc trực mỗi giờ để phục vụ nhu cầu của khách nhân. Theo khảo sát ban đầu, nhà trường và sinh viên đã thống nhất với nhau là tản bộ đi vào. Bên cạnh việc dừng lại chụp hình cùng với rừng cây có nhiều gỗ quý, sinh viên có thể nghỉ chân dùng bữa tại một trong những căn nhà lá nằm rải rác ven đường... Hơn 30 phút sau, chẳng mấy chốc, quãng đường đến động ngày càng được rút ngắn... 500 bậc thang là chặng đường thứ hai mọi người phải vượt qua để đến... thiên đường. Bậc thang hai tuyến ngược- xuôi chỉ đủ vài người đi lọt, vừa nhìn Băng Thanh có chút rụng rời cẳng tay, cuốc bộ gần 30 phút, cơ thể như muốn nứt toác ra, nay gặp chướng ngại vật này cô âm thầm lắc đầu ngán ngẩm. Hít một hơi dài, bỏ ngoài những lời than vắn thở dài của đám nữ sinh liễu yếu đào tơ Băng Thanh tiếp tục cuộc hành trình gian khổ, xem như nhân dịp này tập thể dục ngoài trời đi cũng được!
|