Thiên Thần Hay Ác Quỷ, Đâu Mới Là Em ?
|
|
-À, em nhắc đến Di Đông thì anh mới nhớ. Con mình mới học mẫu giáo thôi mà, em gọi con dậy sớm vậy? Để con bé ngủ thêm một tí nữa có sao đâu.- Hắn bước đến bàn, kéo ghế rồi ngồi xuống.
-Em đâu có gọi, là tự Di Đông dậy đấy chứ.- Nó mang đĩa bánh mì đặt lên bàn.
-Di Đông tự dậy?- Hắn ngạc nhiên đến tột độ.
Từ nãy đến bây giờ, Di Đông đã đưa hắn đi từ bất ngờ này sàn bất ngờ khác rồi đấy.
-Phải, Di Đông có một thói quen là sau 6 giờ 15 phút sáng thì không ngủ được nữa, con bé sẽ tự động dậy, không cần gọi và khi Di Đông thức rồi thì cả nhà đều phải thức theo do con bé đã chạy qua phòng từng người một.
-Em dạy con khéo nhỉ.- Hắn nghiêng đầu và mỉm cười.
-Đó là do Di Đông, bởi con bé rất ngoan mà.
Nó đặt hai đĩa trứng ốp la cuối cùng lên bàn và ngồi xuống.
Di Đông xuống nhà bếp, cô bé đi đến bên nó và đưa tay ra. Nó đứng dậy, bế Di Đông lên và đặt ở ghế bên cạnh.
-Anh muốn uống gì không?- Nó quay sang hỏi hắn.
-À, cho anh cốc cafe nóng không để đường, cho tình yêu của em vào là được rồi.- Hắn nháy mắt.
Nó nhíu mày, môi khẽ cười, lắc đầu nhìn hắn rồi vuốt tóc Di Đông.
-Để mẹ lấy cho con cốc sữa nhá.
-Mẹ ơi! Mẹ cho Di Đông một cốc sữa không để đường, cho tình yêu của mẹ vào thôi.- Cô bé chu môi nói.
-Được rồi, có ngay đây.- Nó bật cười rồi đến tủ lạnh lấy một hộp sữa tươi.
Hắn nhìn Di Đông, bất giác lại mỉm cười. Cô bé tự ăn, không cần ai phải chăm hết. Nhìn Di Đông không hiểu sao hắn lại thấy mình lúc nhỏ quá ư là vô dụng. Di Đông với tay lấy một ít bánh mì nhưng mãi mà không được trông cô bé vô cùng khổ sở. Hắn vươn tay lấy vài cái rồi đưa cho cô bé.
-Của con này!
-Cảm ơn ba!- Di Đông nhận lấy.
-Con cần ba đút không?
-Dạ không!- Cô bé lắc đầu.-.Mẹ bảo phải tập tự ăn uống để vào trường không phải lãng phí thời gian của các cô.
-À, thôi con ăn tiếp đi.
Nó đem ra một cốc cafe để trước hắn.
-Cafe của anh.
Bước qua chỗ của Di Đông, nó đặt cốc sữa xuống và hôn nhẹ vào má của cô bé.
-Đây là sữa của con.
Vừa ăn xong, Di Đông chạy vào rửa mặt, xong xuôi hết thì cô bé ra ngoài, ôm lấy cốc sữa và uống. Di Đông đẩy cốc sữa ra, mặt mày nhăn nhó, khó chịu.
-A, khó uống quá mẹ.
-Tất nhiên rồi con gái, con nói với mẹ là không để đường mà.- Nó khẽ cười.
-Nhưng ba không để đường mà vẫn uống bình thường mà.- Cô bé chỉ tay vào hắn đang nhâm nhi cốc cafe.
-Vậy con có muốn thử không?- Hắn nhướng mày.
Di Đông liền gật đầu cái rụp.
Hắn đưa cho cô bé cốc cafe. Di Đông ôm lấy và nhấp một ít.
-Aaa, đắng quá!!!- Cô bé nhảy cẫng lên.
-Sữa của con đây, con gái.- Nó đưa cho cô bé cốc sữa vừa mới pha xong.
-Di Đông uống nhanh nào, ba đi bỏ à nha.- Hắn vươn tay bẹo má Di Đông.
-Ba đừng bỏ Di Đông. Con uống xong bây giờ.
-Ba đùa thôi, con uống từ từ đấy.- Hắn vuốt tóc cô bé.
Di Đông vừa uống xong thì lấy chiếc cặp và chào nó.
-Thưa mẹ con đi học.
-Anh đi nha!- Vừa nói xong, hắn liền kéo nó sát vào người và hôn lên má.
-Hai cha con đi vui vẻ nhé.- Nó vẫy tay.- À chiều anh về sớm nha, em và anh đi siêu thị mua sữa cho Di Đông.
-Uhm!
Hắn cùng Di Đông ra ngoài, đặt cô bé lên con BMW rồi khởi động. Chiếc xe di chuyển và rời khỏi ngôi biệt thự trắng muốt.
Ngồi trên xe, Di Đông khoái chí, không ngừng ca hát. Hôm nay cô bé rất vui vì được ba đưa đi học.
-Di Đông có yêu mẹ không?- Hắn lên tiếng, hỏi.
-Dạ có. Di Đông yêu mẹ nhiều lắm. Ba biết không, nhiều lúc qua phòng, con thấy mẹ nhìn gì ở trên trời ấy rồi tự khóc nữa. Con hỏi mẹ nhưng mẹ chỉ bảo là bụi bay vào mắt thôi.
-Vậy sao?- Hắn mở to hai mắt.
-Dạ.- Cô bé trả lời, tay thì nghịch chiếc nơ nhỏ trên tay.
Hắn không nói gì nữa chỉ chuyên tâm vào lái xe. Hai mắt hắn nhìn thẳng, kiên định, suy nghĩ thật lâu. Không ngờ trong 5 năm vừa qua nó đã cô đơn và chịu nhiều tổn thương đến như thế.
Chiếc BMW dừng trước trường mẫu giáo. Hắn xuống xe và đưa Di Đông xuống. Cô bé nhìn xung quanh, chợt thấy một cậu nhóc ngồi bên dưới góc cây, trên tay còn cầm theo một sắp vé số, liền níu lấy tay hắn.
-Ba, ba ơi!
-Chuyện gì thế Di Đông?- Hắn nhíu mày.
-Ba cho ở đây chờ Di Đông nha! Con đi một xíu rồi quay lại liền.- Vừa nói xong, Di Đông liền chạy vụt đi.
-Ơ...Di Đông! Di Đông!
Hắn lắc đầu, tựa người vào xe và chờ đợi cô bé. Không biết con bé đang tính làm gì nữa đây.
-Chào anh!- Một cô gái chạy chiếc tay ga dừng trước hắn.
-À, chào!- Hắn đưa mắt nhìn cô ấy rồi đảo mắt đi.
-Anh đưa em đi học à? Em cũng vừa đưa thằng em vào trong.- Cô ấy vô tư bắt chuyện.
-À...ừ...- Hắn ậm ừ vài tiếng.
Di Đông quay lại, vừa thấy có một người con gái nói chuyện với hắn thì liền cau mày giận dỗi. Chạy thật nhanh đến, cô bé níu tay hắn.
-A, em gái của anh à? Đáng yêu quá!- Cô vừa đưa tay định bẹo má cô bé nhưng đã bị gạt ra.
Di Đông ôm cánh tay của hắn, chu môi nũng nịu.
-Anh hai! Chị hai bảo trên đường về anh phải đi siêu thị mua sữa cho hai đứa nhỏ và sữa cho chị hai dưỡng thai. Sau khi về nhà phải làm việc nhà giúp chị hai nữa, chị dâu sắp sinh em bé rồi.
Hắn tròn xoe hai mắt, khóe môi còn giật giật. Cái kiểu ăn nói này con bé đã học ở đâu vậy chứ.
-Chị ơi, em tiếc lắm nhưng anh hai em có vợ rồi, hẹn chị dịp khác nha.- Di Đông cười tít mắt.
-A...a...tôi...tôi đi trước.- Vừa nói xong, cô ấy lên cho xe vụt đi.
Hắn ngồi xuống, xoa đầu Di Đông.
-Lúc nãy con nói gì thế? Cách ăn nói như người lớn vậy à.
-Ai bảo cô gái đó lại gần ba, ba chỉ là của mẹ và Di Đông thôi.- Cô bé nhíu mày như đang giận dỗi.
Hắn bật cười, hôn vào má của Di Đông.
-Ba đền bù được chưa.
Di Đông chu môi quay phắt đi vào trong.
-Con không chơi với ba nữa. Nghỉ chơi với nhau 5 phút đi!...
|
Chương 60: Gia Đình Tôi!
Một bầu trời rộng lớn, trong xanh và thanh bình. Có những chú chim nhỏ bay lượn vòng quanh, hót líu lo. Thêm một làn gió nhẹ khẽ lướt qua làm đung đưa những đóa hoa nở rộ đang vươn mình khoe sắc. Ở một nơi nào đó mang một bầu không khí vui tươi và tràn đầy hạnh phúc. Tiếng nhạc của lễ đường không ngừng vang lên, cũng không thể thiếu những tràn pháo tay chúc mừng. Lại có thêm một cặp nữa sẽ thành đôi.
-Dương Quân Anh, con có đồng ý Bảo Nguyên Kỳ Thư là vợ chính thức của con không? Sẽ ở bên, yêu thương cô ấy cho dù nghèo khổ, ốm đau và bệnh tật?
-Con đồng ý!
-Bảo Nguyên Kỳ Thư, con có...
Cha xứ chưa nói xong thì nó đã kéo đầu hắn xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ ở môi và ngắt lời.
-Con hoàn toàn đồng ý!
Hắn thoáng chốc bất ngờ, trưng ra bộ mặt giả nai nhất có thể mà nhìn nó. Nó phì cười, bĩu môi như chọc tức hắn. Hắn nhíu mày ấm ức, khẽ nói.
-Em dám chọc anh sao?
-Thì đã sao nào.- Nó ương bướng trả lời.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn thật kỹ gương mặt của nó. Bỗng nhiên hắn áp môi, cắn vào môi của nó một cái làm cho nó giật mình.
-To gan lắm!
Nói xong, hắn nắm tay nó và kéo nó chạy ra ngoài. Nó bật cười, quay đầu nhìn lại và tung đóa hoa lên cao rồi chạy theo hắn.
Di Đông được Joong Min bế trên tay. Cô bé hối thúc cậu chạy qua chạy lại, chạy tới chạy lui cho đến khi đóa hoa cưới của nó rơi gọn lỏn và tay cô bé.
-Di Đông bắt được rồi!- Di Đông giơ đóa hoa lên cao.
Cả khán phòng chợt im lặng nhưng rồi lại cười ồ lên. Thế Luân và Trịnh Khải chạy đến đứng dưới chân của Joong Min và đưa tay.
-Di Đông, cho anh/em đi!- Trịnh Khải/Thế Luân đồng thanh.
-Không đâu!- Di Đông lắc đầu rồi quay sang Joong Min.- Cậu cho Di Đông xuống đi!
-Được rồi!- Joong Min thả Di Đông xuống đất.
Vừa xuống được, Di Đông liền chạy đến chỗ của Tuấn Hạo.
-Tuấn Hạo, cho em nè!- Cô bé đưa đóa hoa ra phía trước.
-Ơ...- Tuấn Hạo ấp úng.
-Ơ, a gì nữa? Không nhận là chị lấy lại à nha!- Di Đông chu môi nói.
-Em...em nhận mà!- Cậu bé mỉm cười.
-Vậy mới được chứ.
Bảo Trúc và Thiệu Hà đứng cách đó không xa, những gì cần thấy thì họ đều thu hết vào tầm mắt. Bảo Trúc huýt tay Thiệu Hà và nhướng mày nói.
-Oa, hai nhóc con này!
-Trông chúng ngộ ngộ sao ấy.- Thiệu Hà không khỏi phì cười.
-Có khi nào hai đứa có gì đó không, nghi lắm nha!- Bảo Trúc nheo nheo hai mắt.
-Con nít mà, sao đoán trước được hành động của nó chứ.- Thiệu Hà nghiêng đầu nói.- Bất quá sau này làm sui gia với Kỳ Thư thôi.
Bảo Trúc bật cười, vỗ vai cô bạn thân.
-Có khả năng cao lắm đấy.
Thế Luân và Trịnh Khải cho hai tay vào túi, có lẽ vẫn còn ấm ức. Di Đông từ xa chạy đến, vừa tới cô bé gọi hai cậu nhóc.
-Trịnh Khải, Thế Luân!
Hai cậu nhìn Di Đông, song đó liền quay phắt mặt sang hướng khác và đồng thanh.
-Di Đông thiên vị!
-A...- Di Đông tròn xoe hai mắt, cô bé cho tay vào túi và lấy ra vài viên kẹo.- Có mang kẹo này, ăn không?
Hai cậu quay lại lấy rồi quay đi mất hút.
-Đây không phải là quà tạ lỗi nhá!
Di Đông nhíu mày nghi hoặc, cô bé bĩu bĩu môi.
-Hai người này sao vậy cà? Mình làm gì để họ giận sao ta?
...
Nó bước lên cầu thang. Hôm nay mệt mỏi thật nhưng mà rất vui, nó còn cảm thấy rất hạnh phúc nữa chứ. Bây giờ chỉ cần lên phòng và thả người xuống giường và đánh một giấc đến sáng, như thế thôi là đủ lắm rồi.
Đến trước cửa phòng, nó vặn nắm đấm cửa. Cánh cửa bật mở, bên trong hiện lên một căn phòng tối om.
-Vic làm gì mà không mở đèn thế kia?- Nó lẩm bẩm rồi bước vào.
Vừa bước vào chưa đến năm bước thì nó bị thứ gì đó ôm lấy eo và kéo sát vào người.
-Ai đó!?- Nó thoáng giật mình.
-Nhà này chỉ còn mỗi anh và em thôi, còn hỏi nữa à?- Hắn nhíu mày.
-Ôi, anh làm em hết hồn à.- Nó đưa tay lên vuốt ngực.
-Em chắc là dạng tầm thường à. Anh mà không lên tiếng có lẽ đã đánh anh một trận tơi bời hoa lá luôn quá.- Hắn càng kéo sát nó vào người.
-Anh mà còn thế này thì em cho anh một trận thật đấy.- Nó véo vào tay hắn.
-A, đau thế! Em không đau lòng sao?- Hắn suýt xoa.
Nó vươn tay ôm lấy cổ hắn và bật cười.
-Tất nhiên là đau lòng rồi.
Hắn không nói gì nữa chỉ mỉm cười và đưa ngón trỏ lên trỏ trỏ vào mũi nó.
Bây giờ hắn mới nhận ra bàn tay của hắn đang áp vào cái lưng thon dài của nó qua một lớp vải ngủ mỏng manh. Cả người của hắn chợt nóng bừng. Nó nhìn xuống, nhận thấy tình thế lúc này thì không khỏi đỏ mặt, thế sao nó lại thấy hắn có gì đó khác khác.
-Vic! Em...Um...
Chưa nói được tròn câu thì hắn đã áp môi hôn lên môi của nó. Nó nhắm hai mắt lại, ghì chặt lấy đầu của hắn. Bế nó lên và đặt xuống giường, hắn hôn lên trán lướt qua chóp mũi và cổ của nó.
Tay siết chặt lấy drap giường, nó bất chợt run lên. Tim của nó chợt đập mạnh, đây là lần thứ hai, lần thứ hai rồi mà nó vẫn còn hồi hộp đến thế. Tuy nhiên, hôm nay là đêm tân hôn nên nó cũng chẳng có lí do gì để kháng cự.
Cởi bỏ chiếc váy của nó ném xuống đất, hắn đưa tay xuống ngực, vuốt ve đôi nhũ hoa. Nó cong người, móng tay nhọn hoắt bấm vào lưng hắn.
-Vic...em...
-Em làm gì trông lo sợ quá vậy?- Hắn ngừng lại, ôm nó vào lòng.
-Em không biết, tự nhiên thấy sao sao á. Không hiểu sao mà tim đập mạnh quá trời.- Nó dụi đầu vào ngực của hắn.
-Không sao, không có gì phải lo hết. Trải qua một lần rồi mà.
-Nhưng lần đó là do em trúng thuốc mà, con lần này...- Nó ấp úng.
-Anh hiểu rồi.- Hắn mỉm cười rồi ôm chặt lấy nó.
Nó bật dậy, lấy chăn ở dưới chân rồi cuộn tròn người vào đấy.
-Anh đừng nhìn em, ngại chết được.
Nhìn bộ dạng của nó, hắn liền phì cười. Nắm lấy tay nó, hắn kéo một cái khiến nó ngã nhào lên hắn. Nó cúi đầu xuống rồi nhắm tịt mắt lại. Ngượng quá đi! Làm sao mà nó lại có thể gặp tình huống như thế này cơ chứ.
Ôm lấy eo nó, không ngừng vuốt ve, hắn đặt nó xuống và tiếp tục việc trọng đại còn dang dở. Hắn hôn lên cổ, ngực và bụng của nó khiến nó cứ rùng mình. Chợt hắn đưa tay vào trong hoa huyệt, một lúc một sâu. Nó cong người, hơi thở bỗng gấp gáp.
-Vic!
|
Nghe nó gọi, hắn mới nhớ ra. Sau lễ cưới đến bây giờ nó vẫn gọi hắn là Vic hoặc Quân Anh, đến lúc hắn phải khẳng định với nó, hắn là gì của nó rồi.
-Tiểu Phương, anh là gì của em?
-Anh...anh là người...mà em yêu nhất!
-Không, ý anh là em gọi anh thế nào?- Hắn liên tục đùa giỡn trên cơ thể nó.
-Em gọi anh...là Vic!- Nó không ngừng thở mạnh.
Hắn nhíu mày, đi sâu vào bên trong của nó. Nó vươn tay ôm cổ của hắn, hai môi mím chặt lại.
-Anh cho em nói lại.
-Thì em vẫn gọi...anh là Vic mà.
Hắn thở hắt ra, phải dùng chiêu cuối thôi, tuy rằng có một ít đê tiện. Cúi đầu xuống thì thầm vào tai nó.
-Bà xã, có muốn anh không?
-Anh...anh...- Nó ngượng chín cả mặt.
-Có không?- Hắn nhẹ cắn vào tai nó.
Không chịu nổi nữa, nó gật nhẹ đầu.
-Vậy, gọi anh như thế nào?
Nó lưỡng lự. Lúc nãy hắn có gợi ý, nghĩ vậy, nó liền mấp máy gọi.
-Ông...ông xã!
-Được, vậy bây giờ để ông xã chiều bà xã ha.
Nó siết chặt tay, nắm lấy drap giường. Từng cử động của hắn làm nó như bay bổng tận chín tầng mây.
...
Xin chào mọi người! [Vẫy vẫy tay]
Tôi là Bảo Nguyên Kỳ Thư. Hôm nay tôi rất vui vì được tiếp chuyện với các bạn, hơhơ...nói nhỏ nha, tại bà tg, xin hoài mà đến tận hôm nay mới cho ^^...{tg: ê ê, tui cắt liền nhá, cho lên rồi mà còn nói xấu cả.ê.kíp.thực.hiện ╰_╯}. Aida bị la rồi! Thôi thôi, dẹp bả qua một bên đi.
Làm lại nà!
Chào các bạn! Tôi là Bảo Nguyên Kỳ Thư, năm nay tôi 27 tuổi có một anh chồng hết mực thương vợ, tận tụy vì gia đình và một cô con gái đáng yêu nay tròn 5 tuổi. Gia đình tôi đơn giản lắm, buổi tối tôi và chồng thường ở phòng khách xem tin tức còn con gái thì ở trong phòng đọc truyện hoặc chơi búp bê, thường thì con bé cũng hay xuống chơi và y như rằng, chồng tôi lại làm ngựa.
Công việc của tôi chẳng có gì to tát hết, ngày nào cũng chỉ ở nhà lo việc nội trợ. Tôi đã rút khỏi thương trường rồi, giao lại cho chồng tôi quản lý cả hai tập đoàn Nguyên Thư và YN. Anh ấy rất là bận nhưng đến tối lại dẹp công việc qua một bên và xem gia đình là nhất. Đôi khi anh phải đi công tác nhưng không phải làm như kiểu ở đó luôn đâu. Anh sẽ xử lý công việc thật nhanh rồi tranh thủ thời gian quay về ngay. [Thì thầm: đừng ganh tỵ với tôi như thế chứ, hơhơ...rồi bạn sẽ tìm được nữa kia như vậy thôi mà].
À, vẫn còn thiếu. Về giáo dục con trẻ thì các bạn chắc cũng biết ở những chap trước rồi, tôi muốn tập cho con có những thói quen từ nhỏ và tính tự giác cho bản thân mình. Hầu như là không cần tôi phải dạy mà con bé lại có cái tính đó, hình như là đã ăn vào xương máu rồi thì phải hắchắc = ̄ω ̄=. Cơ mà đừng bảo là tôi nói khoác nhé! [nói nhỏ: tại có gì cần quăng bom là bà tg đã quăng hết rồi].
Khoan, khoan, đừng thoát ra nhé! Tôi cũng cần phải PR cho mình nữa kia mà. Chuyện là vầy, tôi có xin chụy tg cho casting vai nữa chính trong bộ truyện mới, mà hình như chụy ý không vừa lòng thì phải, mặt mày nhăn nhó [nói nhỏ: mắc ghét]. Thôi thì chắc là tôi sẽ trúng tuyển mà vậy cho nên hẹn gặp mọi người ở bộ truyện mới "Nữ Vương Ngốc Nghếch, Yêu Anh Nhé!" nhé.
Ý chết rồi, bây giờ tôi có hẹn với chồng và con đi công viên vào hôm nay. Thôi trễ rồi, tạm biệt mọi người.
Ủa, có gì mà om sòm ngoài kia vậy cà. Để ra xem thử.
-Con nói với ba rồi, ba không được nhìn người phụ nữ khác mà.- Di Đông giận dỗi quay phắt mặt sang hướng khác.
-Ba có nhìn đâu, cho ba xin lỗi đi mà.- Quân Anh không ngừng năn nỉ Di Đông.
-Không, con sẽ mách với mẹ!!!
Tôi chỉ biết đứng nhìn rồi nhún vai
Bài ca con cá này không biết tôi đã nghe bao nhiêu lần rồi...haizzz -_-!
_¶¶¶_
Những gì tg cần nói thì bạn Kỳ Thư đã nói giùm luôn rồi. Hẹn gặp lại m.n ở bộ truyện mới nha! Chắc chắn là không cho Kỳ Thư làm nữ chính nữa đâu ≧﹏≦. Gụt bai m.n {vẫy vẫy tay} cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện ạ *cúi đầu*
NỮ VƯƠNG NGỐC NGHẾCH, YÊU ANH NHÉ!
THE END
|
|
|