Tôi Yêu Một Ngôi Sao
|
|
Thời gian thấm thoát trôi nhanh , nhi đã tốt nghiệp xong đại học, nhi học kinh tế, học marketing, ra trường với tấm bằng khá, nhưng thật sự công việc hiện nay rất khó khăn, nhi vất vả lắm mới xin được công việc đúng nghề, mặc dù trước đó đã phải vất vả như thế nào khi đi làm trái nghề( tớ cũng vậy). Công ty nhi là một ty khá nhỏ, nhi chuyên làm mảng pia, làm potter, quảng cáo cho các công ty. Phòng của nhi cũng chỉ có năm người, nhưng tất cả đều vui vẻ, hòa đồng với nhau như anh em chung một nhà, riêng chỉ có mỗi sếp nhi là khá khó tính, anh ta là con một gia đình có điều kiện nhưng không muốn dựa dẫm vào gia đình. Anh ta luôn tỏ ra nghiêm khắc, nhưng cũng không phải xấu tính. Sáng nay, cũng giống như bao buổi sáng khác, nhi đi xe đến công ty làm. Phải nói thêm là la trong suốt thời gian qua luôn ở bên cạnh nhi, luôn là người ở bên cạnh chờ đợi nhi, luôn là người chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn với nhi. La cũng đi làm marketing nhưng ở một công ty lớn, thu nhập thì khỏi phải nói, la nhiều lần muốn xin cho nhi nhưng nhi không muốn dựa dẫm vào la, la cũng không thể làm gì khác vì tính nhi từ trước tới giờ luôn ngang bướng như vậy. Hôm nay nhi định đi làm thì la đã đứng ở cổng chờ nhi: Anh! Sao lại ở đây? Chờ em chứ còn gì? Thế anh không đi làm sao? Không, mà có anh cũng chở em đi được mà? Hứ! nói thật không đấy? Đương nhiên! Bây giờ vẫn còn sớm em ăn sáng chưa? Anh chở em đi? Vâng! Lên xe la trở đi ăn sáng, rồi trở nhi đi đến công ty: Này túi của em! Vâng, em xin! À quên mất, hôm trước em nói có chuyện muốn nhờ anh mà, là chuyện gì vậy? Chuyện gì ta! À em nhớ ra rồi, em muốn hỏi anh cách làm chỉnh hiệu ứng trong phần mềm photoshop ý mà, em không hiểu cho lắm! Ok! Gì chứ mấy cái đó thì em cứ phải hỏi anh? Nhi cười: Vâng ai mà chẳng biết anh giỏi mấy cái đó! Thế tối qua anh chỉ cho! Tối ý, chắc là không được? Sao vậy? Em bận à? Không, nhưng em ngại mẹ anh! Sao lại vậy, chẳng phải mẹ anh luôn quý em sao? Thì đó! À! Anh hiểu rồi! Anh hiểu, hiểu gì chứ? Thì mẹ luôn chêu em với anh không phải sao? E hèm, đúng đó! Thôi mà có sao đâu, mẹ chỉ đùa thôi mà, em đừng tin là thật, hứ anh đây cũng nhiều cô theo lắm đấy! Hứ! ai thèm, anh ý chỉ giỏi tưởng bở thôi! Thôi em vào đây! Này em quên gì sao? Quên gì? La đưa tay chỉ vào má, lũng lịu, nhi có chút đỏ mặt: Anh này, thôi đi! Nhi quay lưng đi vào, la cười rồi phóng nhanh ra ngoài. Vừa vào tới phòng, có một chị đã chêu nhi: Này có người yêu vừa đẹp trai vừa giỏi như thế mà không giới thiệu gì với chị em là sao? Đâu, đâu có, chỉ là bạn thôi! Bạn, giữa nam và nữ không bao giờ có chuyện chỉ là bạn hơn nữa, còn tình tứ đưa đón nhau như thế, nói đi( Một chị khác nói) Em nói không là không mà! Con bé này yêu thì bảo là yêu làm gì mà phải chối chứ( Một người anh khác nói) Ây dà, tại sao các anh chị cứ chêu chọc em nhỉ? Đang chêu đùa thì một tiếng đóng cửa sầm một cái, là sếp anh ta có vẻ bực tức, thì ngày nào chẳng thế, nhưng hôm nay có vẻ gấp nhiều lần mọi hôm, kiểu này chắc sắp có bão lớn rồi, ai nấy đều không dám ho he gì cả, ngồi im vào chỗ. Trong phòng sếp vẫn liên tục phát ra những tiếng động, tiếng đập phá không thôi, rồi lại đi ngoài nhanh: Này sao vậy? Ai mà biết! Theo em là sếp đang giận bạn gái Bạn gái, anh ta thì làm gì có bạn gái chứ, không phải mà là người như anh ta thì người nào yêu được cơ chứ! Bà chỉ được cái nói chuẩn. Thế là cả phòng cười ầm lên. Anh ta lại bước vào, đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn mọi người rồi đi vào phòng. Cả phòng im lặng cho đến hết ngày. Chiều tan sở, la đã đứng ở ngoài chờ nhi: Sao muộn vậy? Nhi đưa tay chỉ về phòng: Sếp! hôm nay lại bão thế nên! Nhanh lên, anh nói với mẹ là hôm nay em sẽ ăn cơm ở nhà rồi, tiện thể anh cũng xin phép bố em rồi! Hứ! anh chỉ được cái nhanh nhẹn thôi! Trở nhi về nhà, mẹ minh rất quý nhi luôn muốn tác thành cho nhi và la. Sau khi ăn tối xong, nhi với la lên phòng, la chỉ nhi cách chỉnh hiệu ứng, nhìn nhi chăm chú, rồi lắc đầu vì khó hiểu, la không khỏi buồn cười. La cứ nhìn nhi không thôi: Này anh nhìn cái gì vậy? Nhìn em! Tại sao lại nhìn em? Thì em, em đẹp, em đẹp lắm biết không? Xạo vừa chứ!, à anh chỉ cái này đi, khó hiểu quá! Cái này đơn giản! Vòng sau lưng lưng nhi, tay lắm tay nhi, di con chuột, áp sát mặt vào đầu nhi: Cái này là như thế này, thế này và xong, thấy chưa? Oa, tuyệt quá, anh giỏi thật. Reo lên, quay sang một cái chạm nhẹ vào má la, khiên nhi ngại ngùng, vội đứng dậy, không may bị trượt ghế, may mà la đỡ được , ôm sát eon hi kéo nhi lên, nhìn thẳng vào mắt nhi: Không sao chứ! Nhi vội đẩy tay ra, mặt đỏ ửng, đứng ra ngoài hiên lặng ngắm nhìn những ngôi sao, khẽ ôm eo nhi ở phía sau: Anh! Anh có thấy ngôi sao đẹp không? Đẹp nhưng không bằng em được? Lại nói đùa rồi? Anh đâu có đùa, em đẹp hơn cả những ngôi sao. Khẽ hôn nhẹ vào má nhi: Anh làm cái gì vậy ? Xoay người nhi lại đối diện với mình, nhìn thẳng vào mắt nhi, nhưng nhi không dám nhìn thẳng vào la: Nhìn anh đi, hãy nhìn anh đi một lần thôi. Từ từ đưa mắt nhìn la, la có một khuôn mặt khá mảnh, một vầng chán cao, một đôi mắt sâu thẳm và đen nhánh, điểm nổi bật nhất đó là đôi môi đầy sự cuốn hút: Sao vậy? Khẽ thì thầm vào tài tai nhi điều gì đó, nhi khẽ đấm nhẹ vào người la: Anh ý, chỉ thế là giỏi thôi! Không nói với anh nữa! Nhi định rời ra nhưng la đã kéo tay nhi lại, ôm sát eo nhi, định đặt một nụ hôn lên môi nhi, nhưng nhi đã né kịp: Anh! Không được đâu! Tại sao? Em, Nhanh chóng rời ra: Đuổi em đi? Được! nếu anh đuổi được em thì em phải cho anh hôn đó nha! Không! Anh cứ đuổi đi! Được, cứ chờ đó! Lúc đưa nhi về la vẫn nắm chặt tay, không rời, tạm biệt nhi ở đầu hẻm. Nhi đi bộ vào trong hẻm, đi từ từ, nhi đi có một mình, nhưng sao lại thế, nhi có cảm giác có người nào đang đi phía sau, hơn nữa còn rất sát nữa. Quay đầu lại không một bóng người, trời lúc này cũng khuya rồi mà làm gì có ai chứ, nhi tự chấn tĩnh mình, bước nhanh về nhà. Lên phòng nằm dài ra giường, nhi chợt nhìn thấy chiếc hộp, chiếc hộp đựng sợi dây chuyền nhi vẫn để đó, luôn cất giữ như một vật quý hiếm. Khẽ với tay lấy chiếc hộp ra, mở ra, lại là ánh sáng đó, nó luôn làm nhi bị thu hút, nhẹ nhàng sờ lên những ngôi sao, nhi lại suy nghĩ vẩn vơ, không biết là nghĩ gì. Trời lúc này lại nổi gió, gió giật lớn, có lẽ là trời sắp mưa. Đứng dậy khỏi bàn nhi bước ra ngoài định khép cửa sổ, chợt một bóng người, một bóng người lướt qua, là ai vậy, nhi chạy ra ban công, lúc này gió lớn quá, gió khiến tóc nhi bay, không thể nhìn thấy gì. Bước vào phòng sau khi đã đóng cửa sổ, mưa ào ào như chút nước, một cơn mưa dào, sấm to quá, nhi nghĩ trời mưa như thế này ai mà ra đường cơ chứ, thế là chùm chăn và chìm vào giấc ngủ.
|
Tôi yêu một ngôi sao( Phần 2.2: Chàng trai bí ẩn) Sáng hôm sau, mặt trời lại ló rạng, những ánh nắng buổi sớm thật nhẹ nhàng, nắng len lỏi khắp mọi nơi, nắng chiếu sáng mọi nơi, những tán lá cây vừa mới đêm qua chưa hết ướt, nắng chiếu vào chúng tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp, trong sáng, mát lành của buổi sáng sớm. Nhi lúc này vừa mới thức giấc, bước xuống dưới nhà, thấy bố đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng: Bố! Dạy rồi sao, ngồi xuống ăn sáng đi! Vâng! Ngồi xuống bàn nhìn bố đang nấu nướng, trông bố tuyệt lắm, tuy là không ăn mặc diện, hay chau chuốt, nhưng với nhi bố luôn là người đàn ông hoàn hảo và là số 1 trong lòng nhi. Đôi bàn tay bố đã nuôi nhi lớn, chăm sóc nhi từng chút một, nhìn sau lưng bố đang nhanh chóng nấu ăn cùng với mùi thơm từ món mì trứng( chỉ đơn giản thôi, ngày nào nhi cũng ăn mà không chán). Ăn sáng xong, nhi dắt xe ra ngoài đi làm. Trên đường lúc này khá vắng, nhi luôn đi sớm, đi trên xe những làn gió nhè nhẹ thổi vào mặt khiến nhi cảm thấy dễ chịu lắm, ngày nào cũng vậy cũng đi trên con đường này, nhà nhi cách công ty khá xa. Chiếc xe nhanh chóng vụt qua mọi con phố, mọi ngõ hẻm. Khi đi đến công ty, một vụ va chạm đã xảy ra, là hai chiếc xe máy đâm vào nhau, họ vẫn đang cãi lộn nhau, đi trên chiếc xe màu cam là một thanh niên với khuôn mặt khá vênh, tóc vàng vuốt ngược, trên tay thì săm trổ những hình vô cùng ghê rợn. Trước những lời sỉ vả của người trên chiếc xe kia một người trung tuổi, anh ta châm điếu thuốc, phì phào thở vào mặt, nhếch mép nói: Này nói đủ chưa? Trước thái độ của anh chàng làm cho ông bác tức điên lên: Mày vừa nói gì, thằng mất dạy. Người thanh niên không nói gì, dựng chiếc xe, ngồi lên yên: Bye! Chiếc xe vít ga, rú ầm ĩ, lao nhanh, bỏ lại làn khói, đằng sau là tiếng chửi bới của ông bác. Nhi nghĩ đúng là trên đời có nhiều loại người mà nhi cũng không thể biết hết. Nhanh chóng bước vào thang máy, vừa mới lên tới phòng: Họp ư? Vâng! Nhanh chóng ngồi vào ghế. Anh trưởng phòng thông báo là có kế hoạch cho dự án mới. Lần này phòng nhi nhận trách nhiên làm chương trình cho một công ty giả trí có tiếng ở trong nam. Công ty này có ý định quay một một bộ phim ngắn ở hà nội, mà nam diễn viên chính là một chàng ca sĩ rất hot bây giờ. Cả phòng vui lắm vì đây xem như cũng là dự án lớn mà họ được giao. Sau khi phân công xong, nhi cùng với mọi người về bàn, im lặng làm việc. Nghỉ trưa, tại phòng ăn: Này hôm nay cậu ăn gì? Thì cũng như mọi hôm, thế còn cậu? Tơ cũng không biết, tớ đang giảm cân, cho một hình quyến rũ hơn, đẹp hơn, cậu thấy sao? Thấy sao là sao? Thì tớ có béo không, hay… Không, cậu đẹp lắm rồi, thật đấy! Cậu ý, nhưng tớ thích, tớ vẫn muốn mình đẹp hơn, này hôm nào đi shopping không? Tớ sẽ đưa cậu đi xem mấy cái váy tuyệt đẹp? Tớ chắc là không đâu? Ý sao vậy? Tớ không thích! Hứ! ai mà cũng như cậu thì chắc cả tiệm quần áo sẽ bị phá sản mất, vì sao, vì không bán được hàng! Hứ! làm gì đến mức ý chứ, cùng lắm là chỉ điêu đứng thôi, phải không? Ha ha, tôi thấy tội nghiệp cho ông la quá, muốn mua quà tặng cho người yêu mà cũng không biết nên tặng gì vì nàng ta chẳng thích gì cả hi hi! Cậu! thôi đi lấy đồ ăn đi? Ừ! Nhanh thôi, cậu ra xí bàn trước đi! Ok. Trong lúc cô bạn đi lấy thức ăn thì nhi bỗng thấy sếp, anh ta làm gì ở đây, chẳng phải anh ta không bao giờ ăn trưa ở đây, nhi tò mò liền chon một bàn gần chỗ anh ta. Anh ta có hẹn sao, tay nhìn đồng hồ, ngoái ra đằng trước như thể chờ ngóng ai đó. Một người phụ nữ bước tới, trông bà ta ăn mặc rất sang trọng, lịch sự, nhưng quyến rũ. Từ từ tháo kính ra , khuôn mặt vô cùng trẻ so với tuổi của bà ta, ngồi xuống bàn: Sao lại là bác? Cậu ngạc nhiên lắm phải không, nhưng tôi đến đây để nói cho cậu biết, cậu nên chấm dứt với con gái tôi đi, cậu với nó không phù hợp đâu, buông tay sớm bớt đau khổ. Nhưng tại sao, tại sao bác luôn ngăn cản cháu với hà my, cháu thật sự yêu cô ấy, cô ấy chắc cũng vậy, xin bác, cháu xin bác hãy nghĩ lại. Không! Tôi nói không rồi, tiện thể tôi cũng xin thông báo cho cậu một tin, sắp tới hà my sẽ đính hôn với con trai của tập đoàn JJ, chỉ như vậy nó mới có tương lai, cậu hãy suy nghĩ cho tương lai của con bé mà buông tay, thôi tôi đi đây? Bác thật sự muốn vậy, bác nghĩ chỉ có làm vậy thì hà my mới hạnh phúc ư? Thôi dược cháu sẽ buông tay, theo như ý bác muốn! Được tốt lắm, tôi hy vọng sẽ không bao giờ gặp cậu nữa! Người phụ nữ đứng dậy bước đi, anh ta vẫn ngồi đó, trông anh ta có vẻ đau khổ lắm, nhưng không thể làm gì khác. Anh ta đấm mạnh tay vào bàn rồi bỏ đi! Này bà nhìn gì vậy? Không, không có gì, ăn đi! Ừ! Chiều tan sở: La đã đứng trước cổng đón nhi, trở nhi đi ăn tối, đi dạo nữa, buổi tối khá tuyệt, la cứ cười suốt, nhi cũng không muốn làm la mất hứng lên cũng cười đùa theo, đang đi ăn kem trên đường: Anh ăn đi! Không! Em ăn đi! Anh! Sao vậy? Không, em chỉ muốn nói là hôm nay trời đẹp phải không? Khoác vai nhi: Ừ, trời sao đẹp tuyệt, nhưng… Nhưng sao? Không đẹp bằng em đâu( Nhìn thẳng vào mắt nhi khiến nhi ngượng ngùng) Anh này! La cười, củng đầu nhẹ nhi: Đi nào, nhanh lên muộn rồi! đi nào! Vâng! Nắm tay nhi đi về. Nhưng đang đi đột nhiên một cú huých, một người đội mũ kín mặt, mặc áo cổ cao: Xin lỗi! Rồi chạy nhanh lên một chiếc tắc xi. Nhìn dáng dấp ở phía sau, sao quen vậy? là người thanh niên hồi sáng đây mà, không nhìn rõ mặt nhưng nhi rất ấn tượng, vẫn là dáng người đó, trên tay vẫn là những hình xăm ghê rợn, nhưng có chút khác so với hồi sáng, ừm có vẻ nghiêm túc hơn sáng, không hút thuốc, vội vàng như đang gấp chuyện gì. Chiếc xe tắc xi lao nhanh, nhưng rồi lại nhanh chóng kít lại, một tiếng kít dài đinh tai, khiến ai nấy đều không khỏi giật mình. Nhanh như gió lao nhanh ra khỏi xe, vụt qua nhi và la, anh ta làm sao vậy, anh ta đang chạy theo một người, một cậu nhóc tóc vàng hoe ăn mặc như một dân chơi. Tại sao vậy, anh ta chạy rất nhanh, cậu nhóc cũng phải vừa, mọi người đều hướng mắt về phía anh ta, họ đuổi nhau mãi, tưởng chừng như không thể đuổi kịp, nhưng cuối cùng thì: Sao nào chú mày? Chạy nữa đi! Anh, anh tha cho em! Tha à? Anh ta lại nhếch mép, lúc này khuôn mặt mới lộ rõ, trên khuôn mặt đó không phải là một khuôn mặt dữ tợn, hay những vết sẹo dài như mọi người nghĩ, đó là một khuôn mặt khá sáng, không sẹo, khi nhếch mép cười thì nó lại càng trở lên sáng. Một người khác chạy lại, người này trông dữ tợn vô cùng, tiến lại gần: Này sao rồi? Nó đây? Cười, một nụ cười man rợn, người đó tiến lại gần cậu nhóc, cậu nhóc run cầm cập, sợ sệt lộ rõ trên khuôn mặt, túm tóc giật ra đằng sau, gầm vào mặt một giọng điệu man rợn: Thằng nhãi! Anh, anh xin em tha, tha cho em lần này, tha cho em! Một cùi trỏ vào má của một cậu nhóc, máu tóe ra, tiếp đó là những cú đấm, đá liên hoàn, kéo lê cậu nhóc, lên một chiếc xe đang chờ ở đó: Lên xe! Đẩy cậu nhóc lên ,quay sang vỗ vai người thanh niên, cười đắc trí: Được lắm, chú mày được lắm, đây thưởng nóng cho chú mày( Dúi vào tay là một sấp tiền, rồi nhanh chóng lên xe, chiếc xe lao vụt nhanh), người thanh niên cầm đống tiền trên tay cười, nhanh chóng đút vào túi rồi rời đi nhanh.Nhi, la mọi người chứng kiến toàn bộ, không khỏi giật mình, lo sợ, mọi người cũng nhanh chóng rời đi ngay sau đó, la trở nhi về nhà, nhi lại đi một mình trên con hẻm, lại là cảm giác đó, nhi không quay đầu, nhìn lại, đường không một bóng người, nhi đi tiếp, vẫn là tiếng bước chân, nhi chạy thật nhanh lại, là một ngõ hẻm, không có ai mà lạ thật, nhi đi tiếp thêm vài bước, từng bước, từng bước của nhi hồi hộp đến ngạt thở, đi đến gần ngõ hẻm, nhi cảm giác như sắp phát hiện ra điều gì đó thì một con mèo lao ra, nhi có phần giật mình, nhưng nhìn thấy con mèo trông dễ thương quá, nó là một con mèo con, hình như nó bị lạc mẹ, trông nó tội nghiệp quá. Khẽ nhẹ nhàng bế con mèo lên, vuốt ve: Thì ra là mày à, thế mà tao cứ tưởng có gã nào bám theo chứ! Con mèo vẫn cứ kêu: Sao vậy? mày đói đúng không? Thôi mà để tao cho mày ăn nha! Nói rồi nhi quay đi, về. Rời ngay đi sau đó là một bóng người, nhanh chóng rảo bước chân rời đi. Sáng hôm sau vừa gặp vân ở cổng công ty: Này bà! Sao hôm qua lại không đi vậy? làm bọn tôi chờ dài cổ không à? Không nói gì, nhi thấy lạ, nhìn kĩ lại, hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao mà bà này lại ăn mặc quần áo kín cổ, lại còn đeo khẩu trang: Này bà sao vậy? sao lại ăn mặc kì cục vậy? Không, không có gì đâu? Nói đi! Có chuyện gì? Vân từ từ bỏ khẩu trang ra, trời ơi mặt mày bầm tím, những vết cào cấu, trông thật thảm hại: Này bà, sao lại vậy? Vân khóc lóc kể nể, thì ra gã bồ mới lừa vân, hắn ta đã có vợ lại còn bầy đặt tán tỉnh vân, hôm qua vợ hắn vừa tới đánh ghen xong. Nhi không thể nói được gì nữa. Cả ngày hôm không nói không rằng, không khí buồn ảm đạm quá. Chiều tan sở, nhi đang đứng chờ la đến đón, đứng ở trước cổng, thỉnh thoảng ngó ra đường. mọi người đã về hết, trời cũng bắt đầu tối, không hiểu sao la lại đến muộn vậy, chưa bao giờ la bắt nhi phải chờ lâu như vậy, sốt ruột quá. Nhi đi bộ về, trên đường lúc này khá đông người, những quán café, những hàng quán rực ánh đèn, khách ra vào cũng đông đúc dần. Đang suy nghĩ vẩn vở, chợt một chiếc xe đạp đi vụt qua, trên chiếc xe đó là một thanh niên mặc áo kín cổ, đội mũ che kín mặt, nhi nhận ra đó là người hôm đụng nhi và là người gây lộn hôm qua. Hôm nay anh ta khác với những lần trước gặp, mặc quần áo có vẻ chỉn chu hơn, có chút bụi, nhưng không ghê rợn như mấy lần trước, đặc biệt hơn là anh ta đeo kính, chắc chỉ là kính thời trang, nhưng trông anh ta thư sinh lắm, không có vẻ gì là một người giang hồ, nhất là khi hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi dài, sắn tay nấc thấp nên không để lộ hình xăm, có lẽ vậy trước vẻ bề ngoài cũng được, cùng với nụ cười tỏa sáng, cách nói chuyện có vẻ có duyên lắm vì thấy cô bán hàng cười tít cả mắt. Khi mua xong anh nhanh chóng rời đi, chiếc xe đạp nhanh như gió, lao vụt nhanh, anh ta cứ thoát ẩn thoắt hiện khiến nhi không khỏi ngỡ ngàng, lạ lùng, đúng là một con người bí ẩnNhi không quan tâm, nhi tiếp tục đi dạo, cũng lâu rồi nhi không đi bộ như thế. Nhi đi thong thả trên con đường quen thuộc, bất chợt những kí ức trong nhi tự nhiên tràn về, nhi nhớ minh, nhớ từng ánh mắt, cử chỉ, cái vẻ lạnh lùng của minh, mặc dù biết là không nên nhưng nhi không thể nào ngăn được. Đi một mình lên cây cầu năm xưa, tay vịn vào thành cầu, suy nghĩ vẩn vơ, trời lúc này mặt trời cũng đã lặn, sót lại lúc này cũng chỉ là những ta sáng yếu ớt, đang cố le lói trước khi vụt tắt. Đứng một lúc lâu, nhi phải về rồi, quay người lại, lại là anh ta, anh ta vừa vụt qua nhi, chẳng biết là cố tình hay cố ý. Nhi lại lững thững đi trên cầu xuống, trời lúc này tối, tối đen như mực, nhi đi đến con hẻm nhà minh, chẳng biết tại sao hôm nay nhi lại đi đường này, dừng lại trước cổng nhìn vào nhà, căn nhà vẫn vậy, kể từ hồi minh đi, ngôi nhà vẫn không có ai thuê lại, dường như vẫn y nguyên. Không thể đứng lâu nhi nhanh chân rảo bước thật nhanh đi về. Sáng hôm sau, hôm nay nhi dậy muộn nên cứ vội vàng, chạy thật nhanh vào thang máy, chỉ còn chưa đầy năm phút nữa là muộn. Nhanh chóng bước vào trong, bấm nút, phù may quá vừa khít giờ: Nhi! Hôm sau đi sớm một chút, hôm nào cũng khít giờ không à? Vâng! Ngồi vào bàn, mở máy tính ra. Ây dà, tuần này nhi khá bận có quá nhiều công việc, mà sếp thì luôn khó tính, khó chịu thì đúng hơn, động tí là mắng không à. Vừa mới nhắc đến, sếp đã đến, đóng cửa đến sầm một cái, đi vào phòng với khuôn mặt đầy bực tức, chuyện gì vậy, lại sắp có bão rồi, những âm thanh, những tiếng động cứ rầm rầm phát ra, không ai dám ho he gì, một anh hỏi nhi: Này em đã làm xong bản demo chương trình chưa, hôm nay họ đến lấy đó? Em là làm xong rồi? Tốt! Còn anh? ( khẽ hỏi nhỏ) Anh cũng hòm hòm rồi! Này bà, sao rồi( nhi quay sang hỏi vân) Tôi chưa xong! Sao vậy, cả tuần rồi đó! Thì tại? ( vân gãi đầu) Chịu bà đấy! Đang làm việc thì sếp sao vậy? trong phòng phát ra âm thanh lạ, ngay sau đó là một tiếng xoảng, chuyện gì vậy, cả phòng chạy vào, chiếc cốc trên bàn vỡ vụn, tay sếp thì ứa máu, ai nấy đều sợ, anh ta không nói gì, bỏ ra ngoài. Nhi ra ngoài pho to, nhìn thấy sếp đang đứng dựa người vào thành lan can trên sân trượng, anh ấy có vẻ đau khổ lắm, nét mặt buồn rầu, chẳng hiểu chuyện gì, nhi định bỏ mặc anh ta, nhưng lo lắng sợ anh ta làm gì dại dột. Từ từ bước lên sân thượng, khẽ lén mở cửa sân thượng, anh ta vẫn đứng đó, vịn tay vào thành lan can, trên tay thì vết thương vẫn ứa máu, mặc dù là không lớn, nhưng nếu không băng lại nhanh, cứ để như vậy thì nguy hiểm lắm, nhi tiến lại gần, đứng ở bên cạnh, anh ta không nói gì: Sếp! anh sao vậy? Không trả lời, khuôn mặt vẫn lạnh lùng. Tay anh, tay anh bị thương kìa? Để em băng cho anh nha! Gạt phắt đi: Không cần đâu! Trước thái độ đó của anh ta nhi không thèm quan tâm nữa, vội bỏ đi ngay, nhưng chưa kịp xuống thì: A lô! Sao vậy? Ở đầu bên kia là ai vậy? họ nói chuyện gì, chẳng biết chuyện gì mà anh ta lại thay đổi sắc mặt như vậ, lao nhanh ra đường, chiếc xe nhanh chóng biến mất.
|
Chiều tan sở, la lại đón nhi, nhi không muốn về với la nữa, vì hôm trước ư, la tự dưng biến mất không một lời giải thích. La đứng bên goài chờ nhi, nhi vừa ra: Em! Sao muộn vậy? Không nói gì, nhi định bỏ đi, la nắm tay lại: Này! Em giận anh à? Không? Thôi mà anh xin lỗi, hôm đấy anh bận nên không thể đi đón em được? Vậy thì anh cũng phải gọi điện cho em chứ? Anh có biết em chờ anh lâu như thế nào không? Ừ! Anh xin lỗi được chưa? Không! Thôi mà! Anh chết đi! Hứ, nếu anh chết thì em ở với anh( Ôm sát eo nhi) Này! Làm gì vậy đang ở ngoài đường đấy, buông ra. Khẽ hôn nhẹ vào má nhi: “ Ở ngoài đường thì sao chứ, sợ gì chứ?” Anh đúng là điên quá đấy!, đi thôi! Đi nào. La lại đưa nhi về, họ ghé vào một quán ca fe, la muốn chuộc tội với nhi, vừa ngồi xuống ghế, người bồi bàn tiến lại; Anh chị gọi đồ uống gì? Người bồi bàn đó cúi gầm mặt xuống, tay cầm tờ menu, đưa cho la: Một cốc sinh tố soài, một cốc ca fe, cảm ơn! Vâng! Quay người đi, nhìn dáng dấp đằng sau, nhi thấy quen lắm, nhưng không nhớ nổi nữa, khi anh ta bưng ca fe ra, nhìn thẳng vào mắt anh ta, anh ta nở một nụ cười, nụ cười tỏa nắng, khiến nhi không khỏi thẹn, vội thu lại ánh mắt đó, nhìn vào la: Quán này cũng đẹp ha! Ừ! Anh cũng thường hay đi tới đây! Anh thường hay tới đây, với ai? Một mình, chỉ một mình thôi, anh không đi với em thì có thể đi với ai được( La có vẻ ấp úng, thấy vậy nhi không khỏi bật cười) Hi, hi em đùa thôi mà! Đang nói chuyện, thì một người bước vào quán, là một cô gái rất xinh, ăn mặc vô cùng quyến rũ, một chiếc váy ngắn xẻ tà để lộ đôi chân dài, bờ vai trắng ngần, không ít những ánh mắt thèm thuồng của những gã đàn ông kia đang nhìn cô gái, cô gái từ từ đi vào trước sự ngưỡng mộ của biết bao cô gái, đi qua bàn nhi, một nụ cười nhẹ về phía la, khiến la không khỏi giật mình vội vàng lảng tránh, nhanh chóng đi đến ngồi ghế trước quầy phục vụ, nơi mà có những anh phục vụ trẻ, vô cùng bảnh trai kia, khẽ đặt nhẹ trước túi trên bàn: Này! Cho một ly rượu witky loại xịn đấy! Người bồi bàn khi nãy nhận ra là khách quen, vội niềm nở: Ây dà! Lâu lắm rồi mới tới! Cô gái cười, họ nói chuyện gì vậy, chẳng biết nữa chỉ biết là họ có vẻ thân thiết, nhất là cô gái kia khi ly rượu được bê ra, đặt ly rượu lên bàn vẫn là ánh mắt đó, nhìn thẳng vào cô gái, một ánh mắt có chút đưa tình, cùng với nó là một nụ cười nhẹ nhưng mê hồn. Nhạc trong quán bar lúc này nổi lên, một bản nhạc nhẹ, du dương, có nhiều người đã đứng dậy nhảy, người bồi bàn kia vẫn cùng cô gái đó, cười cười nói nói, vẫn ánh mắt đó đưa tình, nhìn cũng biết là anh ta đang có ý đồ gì với cô gái kía. Ngồi được một lúc nhi muốn về, nhi cùng la ra về, chạm mặt ngay một gã mặc đồ kín cổ, đội mũ kín mặt, đi theo sau là một cô học sinh, đang khóc nức nở, chuyện gì vậy, nhi không phải là người nhiều chuyện, nhưng nhìn thấy anh này kéo cô nhóc vào, mọi người cứ lác mắt nhìn, họ nhìn gì vậy, là do cô bé này quá xinh, hay do cô bé vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục. Đi một mạch tới quầy phục vụ, nhìn thẳng vào mặt người bồi bàn, người bồi bàn quá bất ngờ, nụ cười đang nở trên môi, nhanh chóng lụi tàn, không dám nhìn vào mắt người anh, chuyện gì vậy, cậu ta định bỏ đi ngay sau đó nhưng người anh ngăn lại: Mày đi đâu? Buông ra, buông ra( Không lảng tránh ánh mắt nữa nhìn thẳng vào mặt người anh lên giọng), anh là ai, làm gì ở đây? Người anh không nói gì, cho ngay cậu ta một cú đấm, cú đấm mạnh đến nỗi làm cậu ta chảy máu, quá đau đớn, hay tức giận, đứng phắt dậy, tay lau đi vết máu, cười nhếch mép, ôm eo cô gái thì thầm vào tai: Mình đi thôi em yêu! Kéo tay cô gái rời khỏi ghế, trước mặt người anh, nhưng chưa kịp đi: Anh! Anh! Không quay đầu lại, vẫn tiếp tục đi, trước sự khóc lóc thảm thiết của cô gái: Anh, anh khánh về đi, về đi anh( Khóc nấc lên gọi) Không quay mặt: Em về đi! Nắm lấy tay người anh kéo lại: Mẹ, mẹ bị bệnh nặng lắm! anh về đi nhìn mẹ lần cuối, lần cuối! Tưởng chừng trước câu nói của cô bé thì cậu ta sẽ quay lại, nhưng không, cậu ta chỉ chững lại một tí, nhưng không quay mặt mà rời đi ngay . Thấy vậy người anh kia vội túm lại, đấm liên tiếp vào mặt, cậu ta cũng rắn mặt lắm, cứ mỗi lần ngã là lại cố đứng dậy, túm cổ áo xốc dậy: Mày còn lương tâm nữa hay không vậy? nhìn đi, mày hãy nhìn đi, em gái mày đang khóc lóc van xin mày về nhìn mặt mẹ mày lần cuối, vậy mà, mày.. Giật mạnh tay ra, cậu ta gân lên: Sao nào? Tôi vậy đó! Sao hả! Anh, anh khánh về đi, về nhìn mặt mẹ lần cuối! Lần cuối ư?( anh ta cười nhếch mép), bà ta trong lòng tôi chết rồi! Anh! Về nói với bà ta là dù bà ta có chết thì tôi cũng không rỏ một giọt nước mắt đâu, một giọt cũng không, hiểu không?( trợn chừng mắt lên, gạt tay cô gái ra ),. Đi cùng cô gái trước ánh mắt đầy tức giận của người anh, và cô em gái cứ khóc lóc. Chứng kiến toàn bộ sự việc, mọi người không ngừng lên tiếng chửi rủa cậu ta, cũng có người không bàn luận gì vì họ cho rằng không liên quan tới họ. Ngay sau khi cậu ta rời đi, nhạc trong quán lại nổi lên, một bản nhạc sôi nổi, át đi mọi tiếng ồn. Kéo tay cô em rời đi, lướt qua nhi, vẫn đội mũ kín mặt, đi ra ngoài. Nhi cùng la đi ra ngoài, nhìn đằng sau dáng người ta nhi thấy anh ta gọi cho cô bé một chiếc xe tăc xi, ngay sau khi cô bé lên xe, anh ta cũng rời đi ngay sau đó, nhanh như gió, thoắt cái đã biến mất.Chẳng hiểu tại sao nhi lại luôn có cảm giác người này quen lắm, cái dáng người này, cách cư xử, hành động đều khiến nhi nghĩ đến minh, nhớ đến minh nhiều lắm.Nhi vẫn ngoái nhìn theo hướng anh ta vừa rời khỏi, tại sao lại vậy chứ, nhi không khỏi suy nghĩ. Có phải là do nhi suy nghĩ quá nhiều không, không suy nghĩ nhiều nữa và chìm vài giấc ngủ. Sáng, trời đã sáng, hôm nay nhi quyết định đi tới nhà minh để tìm hiểu mọi chuyện, đứng trước cửa cổng, không một bóng người, cánh cổng vẫn khóa trái, đứng nhìn một lúc lâu sau, nhi đành bỏ về, khi quay ra, thì chạm mặt ngay anh ta, nhưng lần này không chốn chánh nhi nữa. Nắm nhanh lấy tay nhi thật chặt, kéo tay nhi chạy một mạch. Bàn tay này quá quen thuộc đúng là minh rồi, đúng là cậu ấy. Nhi chạy theo minh lên cầu, cây cầu năm xưa. Trong khi nhi còn đang thở phì phào, minh lại cười: Này cười gì vậy? Thì cậu đó, sao lại đứng ở đó chứ? Thì tớ tìm cậu mà? Tìm tớ! Ừ! Nhưng sao cậu về rồi mà lại luôn tránh tớ vậy, đã gặp bao nhiêu lần rồi mà vậy mà, kể cả tối hôm trước nữa, cậu có biết là tớ đuổi theo cậu lâu như thế nào không? Tớ, tớ xin lỗi.. Đứng dựa vào thành cầu, minh lại lạnh lùng: Sao cậu lại tìm tớ? Nhi cũng đưa tay vịn vào thành cầu, vẻ mặt đầy suy tư: Thời gian cô minh làm gì ở đâu vậy, sao không có tin tức gì hết cả vậy? Tớ đi đến một nơi, một nơi xa lắm luôn, cậu không thể biết được đâu? Nhưng mà ở đâu cơ chứ! Thôi tớ về đây? Này cậu cứ thế mà đi được à, cậu biết là cậu còn thiếu tớ một đống lời giải thích đó! Ừ, nhưng mà hôm nay không được, tớ nhất định sẽ giải thích cho cậu, giải thích mọi nghi vấn của cậu Thế là minh vội chạy đi, bỏ lại nhi ở lại, mặc cho nhi gọi hét thế nào nữa thì cũng không quay lại, nhi lại một lần nữa đứng ở đó nhìn theo bóng minh đi xa, đi xa mãi. Nhi giật mình tỉnh giấc thì ra đó là mơ, nhi lại mơ về minh. Khi nhi mở mắt ra là la đang ngồi bên cạnh; Em dậy rồi sao? Sao, sao em lại ở đây? Em không nhớ gì sao? Hôm qua em vui quá nên uống nhiều không biết gì luôn, anh định đưa em về nhưng lại sợ bố em lo, nên đã nói dối giúp em, nhưng anh lại càng không thể đưa em về nhà anh vì mẹ anh, thế nên.. Úi ra, cái đầu em đau quá! Đỡ nhi ngồi dậy: Ngồi dậy đi chỉ một lúc là đỡ thôi! Vâng! Thế hôm nay anh không đi làm sao? Hôm nay anh được nghỉ mà! Ừ! À mà này sao anh thuê phòng lại chỉ có một giường thế tối qua anh ngủ đâu? Thì đó!( la nháy mắt chêu nhi) Cái gì, anh đừng có nói là anh ngủ chung với em nha! Đúng đó, sao nào? Anh, anh đi chết đi, đồ lợi dụng. Anh đùa thôi, em đang trong tình trạng say xỉn như vậy thì anh có thể làm gì em được chứ, mà nếu có thì cũng sao đâu? Anh! Khẽ chống tay áp sát mặt vào mặt nhi thì thầm: Thực lòng thì anh cũng muốn em sẽ là của anh, nhưng anh đâu có thể làm vậy đúng không? Đẩy la ra ngã ra giường: Thôi đi, đúng là.. Kéo tay nhi nằm xuống giường: Nhi anh yêu em, yêu em nhiều lắm: Thôi đi! La đè nhi xuống giường, nhìn thẳng vào mắt nhi, tay khẽ vuốt những sợi tóc trên khuôn mặt: Nhi, em có biết là anh yêu em nhiều đến thế nào không? Đến thế nào? Ừ thì nhiều hơn, chính bản thân anh! Hứ, anh ý chỉ giỏi nịnh thôi( Nhi vòng tay lên cổ la nói lại) Khẽ hôn nhẹ vào môi nhi, một nụ hôn nồng nhiệt nhất, nụ hôn này nó thiêu đốt nhi, nhi vội đẩy ra: Không! Đừng làm vậy anh? Tại sao chứ? Em, em( Nhi đứng dậy, la cũng đứng theo). Ôm sát eo nhi la nhìn thẳng vào đôi mắt, nhi cũng nhìn thẳng vào mắt la, tay choàng lên cổ la: Em muốn giữ giây phút này đến đúng giờ phút quan trọng nhất! Khẽ thì thầm vào tai nhi: Giờ phút quan trọng đó, có phải là đêm tân hôn của chúng ta Nhi khẽ gật, la sung sướng đến phát điên: Vậy là em đã đồng ý lấy anh rồi phải không? Ơ, em đâu có đồng ý đâu? Hôn nhi, lại hôn nhi bằng một nụ hôn nồng nhất để không cho nhi có cơ hội từ chối. Tạm biệt nhi xong, la quay xe đi, nụ cười vẫn còn chưa dứt trên môi dường như la hạnh phúc lắm. Đi bộ vào hẻm để vào nhà, ai đó là ai đang đứng trước cổng, trông lạ quá, hay là khách của bố: Anh ơi! Anh hỏi ai ạ( Nhi hỏi) Vùa thấy nhi hỏi, anh ta liền bỏ chạy, nhi thấy lạ lắm. Tối hôm đó nhi đi làm về muộn, trên đường lúc này khá vắng, trời lại sắp mưa nững tia chớp cứ lóe sáng, những tiếng sấm đoành đoành, khiến nhi không khỏi giật mình. Ào ào cơn mưa đổ xuống như trút nước, không kịp mặc áo mưa, nhi đành nép tạm vào một con hẻm chờ khi mưa tạnh. Mưa khá to, nước cứ mỗi lúc một dâng cao, không biết bao giờ mới tạnh nữa, nhi bắt đầu thấy sốt ruột, cũng may trời mưa toồi mau chóng tạnh. Phù may quá, nhi đang dắt xe ra ngoài đang định đi về thì những tiếng rú xe, từ đâu vậy, ngay lập tức một đám người tập trung, toàn là những thanh niên cứng, chúng tụ tập lại hút thuốc, bàn tán chuyện gì đó, nhi sợ quá vội lấp vào hẻm. Nhưng một tên trong số chúng đã nhìn thấy nhi, chúng tiến lại phía nhi: Này cô em, đi đâu mà khuya vậy? Không! Đi chơi với tụi anh nào? Buông ra!( nhi hét lớn nhưng vô ích vì trời lúc này đã quá khuya không còn air a đường nữa) Hét nữa đi, hét lớn vào! Một tên tiến lại gần nhi, hắn vuốt má nhi cười; Này an hem chúng ta hôm nay hên rồi! vớ được con thỏ non!( thế là chúng cười phá lên) Nhi nhổvào chúng: Cút đi! Bị nhổ nước vào mặt, hắn bực lắm gầm lên như con thú hoang, tay lắm chặt má nhi bóp lại: Con mẹ mày! Rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt à? Đại ca nói nhiều với nó làm gì? Chơi luôn cho nóng đi đại ca! Phải đấy, phải đấy! Ok!( Hắn vuốt má nhi), cô em ngoan đi, anh đây sẽ nhẹ nhàng thôi, đảm bảo không đau chút nào đâu, ngoan nào cưng! Hắn xông vào nhi, hôn nhi tới tấp nhi giãy giụa, lên gối cho hắn phát, hắn đau quá liền buông ra, nhi định chạy nhưng làm sao thoát khỏi một đám người hung tợn như thế chứ chúng bao vây nhi: Hứ cô em được lắm, nhưng mà anh thích , anh thích những cô gái như em đấy! ( Tên đại ca đi vào) Nào chạy đi, chạy nữa đi, chạy nữa đi! Cô em có chạy đi, chạy đi đâu được ngoài chạy vào lòng đại ca, yên tâm lòng đại ca tụi anh vừa ấm áp,vừa mạnh mẽ , còn cả tụi anh nữa hi hi! Đại ca còn làm gì nữa chơi luôn đi, để tụi em còn hưởng sái tí nữa chứ! Nào! Nào cô em ngoan đi nào! Hắn nhảy vào nhi, nhi vẫn cố giãy giụa, nhưng lần này vô ích,nhi không thể thoát khỏi hắn. Trong lúc mọi việc không thể cứu vãn được gì: Buông cô ấy ra!( Một giọng nói đầy uy lực cất lên, khiến ai nấy đều không khỏi giật mình), tao nói là buông cô ấy ra! Tên đại ca vội đứng dậy, kéo lại cái áo đã bị sộc sệch, nhi cũng nhanh chóng đứng lên, khuôn mặt đầy sợ hãi, run rẩy,vì bị đè xuống nước nên áo nhi ướt sũng. Tên đại ca được châm điếu thuốc xong, hút phì phào: Mày! Mày là thằng nào vậy? tránh ra xa để tụi này làm việc? Không nói gì: Thằng nhãi này, mày coi thường lời tao nói à, cút đi, nhanh còn kịp không thì đừng có trách! Buông cô ấy ra thì sống còn không thì đừng có trách! Á! À thằng này gan mày cũng to gớm, mày muốn gì? Buông cô ấy ra! Tụi tao không buông đấy mày làm gì nào( Tên đại ca tiến lại gần lấy tay phủi bụi trên vai áo, cười khà khà, đột nhiên hắn kêu lên) Á! Đau, đau quá! Thả cô ấy ra! Ngay lập tức buông tay nhi ra, người này cũng buông tay ra, nhưng khi vừa buông tay xong: Anh em cho nó một bài học đi, thằng nhãi này ở đâu đến dám phá hỏng việc của tụi này , mày chết đi! Thế là cả hội xông vào nhưng kết quả thì như được dự tính trước , chúng chỉ trong phút chốc ngã rạp ra đất, ôm bụng, ôm đầu: Về đi! Anh ta kêu nhi về, không ngẩng mặt lên, vẫn đội mũ kín che mặt, mặc áo cao cổ, nhi rất sợ nhưng cũng vẫn nhận ra được người đó, người đó là cái người bí ẩn đã gặp mấy lần. Nhi đi đến chiếc xe, ngồi lên xe, nhưng không sao nổ được máy, giời lại con xe lại dở chứng lúc này chứ, đang loay hoay không biết làn thế nào, người đó lại giúp nhi nổ máy, quả đúng là siêu, anh ta vừa mới chạm vào chiếc xe đã nổ những tiếng nổ êm êm: Lên đi! Vâng! Nhưng khi nhi vừa lên, anh ta thả tay ra, nhi chưa kịp cầm tay lái, chiếc xe mất đà đổ sầm xuống, theo đà xe đổ nhi ngã ra xòa tay xuống đường; Á! Này không sao chứ? Anh ta lo lắng đỡ nhi dậy, nhi vừa đứng dậy, đã chạm ngay khuôn mặt đằng sau chiếc mũ cụp xuống, nhanh như cắt anh ta liền kéo mũ xuống, mặc dù vậy nhưng nhi vẫn kịp nhìn liếc qua khuôn mặt. Anh ta đỡ nhi ngồi xuống, nhi bị chày xước tay bị chảy máu, nhẹ nhàng lau vết thương rồi băng lại cẩn thận, không nói gì, ngay sau đó dựng lại cho nhi: Lên đi, tôi trở về! Không! Không cần đâu! Anh ta đã ngồi lên xe, nhi thẹn thùng ngồi lên, khẽ bám vào áo, chiếc xe lao nhanh như bay, anh ta đúng là tay lái lụa thật, mặc dù có hơi sợ nhưng nhi lại thích cái cảm giác này, cảm giác xé gió thật tuyệt. Kít chiếc xe dừng lại trước ngõ nhà nhi, ngay lập tức xuống xe, rời đi: Này anh, anh tên gì vậy? Không nói gì: Này ! này tôi phải làm thế nào tìm được anh? Không cần đâu? Kéo mũ xuống, nhanh chóng rời đi. Nhi cứ đứng đó nhìn mãi theo bóng anh ta đến khi khuất xa. Đi vào nhà, sau khi đi lên phòng tắm rửa xong, nhi ngồi thu lu vào chăn, chắc hẳn là nhi vẫn còn sợ lắm, chuyện này ai mà không sợ chứ, chùm kín chăn lại, run rẩy, nấc lên từng tiếng rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ. Trời vừa sáng mặt trời vừa mới ló rạng trên cao, nhi mở chăn ra, dụi mắt, nhi tỉnh giấc vì nghe có tiếng ai đó gọi mình, nhi không tin, ai mà sáng ra đã gọi, lại chùm chăn lên , tiếng gọi mỗi lúc một lớn, nhi bèn vùng dậy, đi ra ngoài ban công, có mọt người đang đứng ngoài đó, là ai vậy, sao mà quen quá vậy, tim nhi như thắt lại, người đó từ từ quay lại giật mình, ngỡ ngàng, nhi không thể tin vào mắt mình: Sao, sao cậu lại ở đây? Nhi, lâu rồi không gặp cậu khỏe không? Là minh, cậu ấy đang đứng đó vẫy tay nhi, cười, bóng cậu ấy hòa vào nắng trông thật là tuyệt: Xuống đây đi, xuống đây nhi! Ừ chờ mình nha! Nhi vừa xuống nhà, kéo tay nhi ra ngoài, ngồi bên đường, nhi vẫn chưa thể tin được, lẽ nào lại mơ, nhi cố véo má mình để nhận biết: Cậu làm gì vậy? Cậu véo tớ đi? Sao vậy? Thì xem cậu có phải thật không ý mà? Véo má nhi một cái đau: Á! Đau làm gì mà mạnh tay đến vậy chứ, ơ đau đúng là thật rồi, minh đúng là cậu rồi. Ừ thì là tớ mà?( Minh cười) Sao bấy lâu nay cậu không về? Ừ tớ! Mà này cậu kể cho tớ nghe, kể từ khi cậu bị thương rồi chuyển viện, sau đó thì cả nhà cậu cũng chuyển đi nữa, mọi thứ diễn ra quá nhanh, không thể hiểu chuyện gì nữa. Ừ cậu nói đúng, mọi thứ diễn ra quá nhanh đến ngay cả tớ cũng không thể hiểu, chỉ biết là khi tớ phẫu thuật xong tớ phải điều trị mất một năm, trong một năm đó mẹ tớ đã phải rất vất vả. Kéo tay nhi đi dạo trên cây cầu năm xưa, tay minh nắm chặt tay nhi, cười nói, nụ cười cậu ấy vẫn đẹp như hồi xưa, nhi cẩm thấy minh tuyệt lắm, nhi cứ mãi nhìn minh, không rời mắt: Này cậu nhìn gì vậy? Nhìn cậu! Sao lại nhìn tớ? Cậu vẫn như ngày xưa! Không! Minh khác xưa nhiều rồi, ừm thì minh lớn hơn nhiều rồi đâu còn là cậu nhóc năm lớp 12 nữa chứ? Ừ! Nhi cũng vậy? Đang nói chuyện, bỗng minh rời tay nhi ra: Này cậu sao vậy? Tớ phải đi, phải đi đây? Lại là câu nói này, rồi lại giống như những lần trước minh lại bỏ nhi lại, nhi cố nắm chặt tay minh, khuôn mặt đầy sự khẩn thiết: Không, không cậu đừng đi mà! Tớ phải đi? Cậu định đi đâu vậy? Khẽ đặt tay lên môi nhi: Suỵt! bí mật! Cậu! Nhi chưa kịp nói gì, minh đã chạy đi, chạy đi rất xa, bóng cậu ấy cứ nhạt dần rồi biến mất, bỏ lại nhi ở phía sau, nhi vẫn ngoái trông theo, giọt nước mắt lăn dài trên má, khẽ gọi minh. Giật mình tỉnh giấc, lại là mơ, không biết bao giờ nhi mới không còn nhớ đến minh nữa, không còn đau, khóc khi mơ thấy minh nữa, chính nhi cũng không biết nữa, khẽ lau giọt nước mắt trên má. Bước xuống giường, ngồi vào bàn, mở chiếc hộp ra, sợi dây chuyền vẫn sáng lấp lánh, long lanh, dường như chưa một ngày nào nó không sáng, giống như tình yêu của nhi dành cho minh vậy, vẫn luôn ấp ủ cháy không tắt dù chỉ là một giây phút. Khẽ vuốt mặt sợi dây nhi thì thầm: Cậu! cậu còn nợ tớ một lời giải thích đấy, à không? Cậu nợ tớ một đống lời giải thích luôn đấy, minh ạ? Nhi cứ thì thầm rồi cười một mình khi ngắm nhìn sợi dây chuyền.
|
Anh làm gì đấy! sao anh đến muộn vậy? em chờ anh lâu lắm rồi biết không? Nhi! La chạy vào ôm chầm lấy nhi: Em! Em đi đâu vậy? em đã đi đâu vậy? Anh! Anh sao vậy? anh khóc à? Đâu có! Thôi đi! Đừng có chối, rõ ràng là vậy mà, xem anh kìa như con nít vậy? Lại đây đi! Gì vậy? Em xem trời hôm nay đẹp không? Có! Trời đêm nay nhiều sao quá, em muốn có một ngôi sao quá, anh lấy cho em được không? Em muốn! nhưng không được đâu? Sao vậy? vậy mà anh nói . Xoay người nhi lại, nhìn vào mắt nhi: Ngôi sao trên kia đúng là đẹp thật, nhưng, nhưng anh đã có một ngôi sao rồi. Ngôi sao? Ừm, đó chính là em, em là ngôi sao của anh, thế mà bây giờ anh lại lấy thêm một ngôi sao nữa thì chắc là anh không kham nổi đâu, vì chỉ mình em với anh là đủ. La ôm nhi vào lòng: Anh! Chỉ giỏi nói ngọt thôi! Nhưng mà thật đúng không, nhi anh yêu em! Em.. em cũng yêu anh. Nhi! Em có biết anh yêu em nhiều như thế không? Như thế nào? Nhiều hơn cả những bầu trời đầy sao kia. Anh ý! Hôn nhi một nụ hôn nhẹ vào má, sau đó vào môi, nhi giật ra: Anh! Đừng làm vậy? Sao vậy? Thì! Chưa kịp trả lời thì la lại hôn tiếp lên môi một nụ hôn nồng nhiệt hơn lúc trước, nhi không thể nào dứt ra được. Cánh tay nhi ôm sát eo nhi áp sát nhi dựa vào lan can. Nụ hôn chưa dừng, nó có thể kéo dài suốt cả đêm, vì tình yêu của la dành cho nhi là quá lớn. Anh! Anh yêu em, yêu em, yêu em nhiều lắm! Anh này thiệt là, có thôi đi không? Nhi!( La ôm sát eo nhi, kéo sát nhi lại gần mình, sát đến độ khiến nhi ngượng ngùng đến đỏ mặt, không dám ngẩng đầu lên nhìn la) Nhìn anh đi, nhìn anh chỉ một lần thôi! Khẽ nâng cầm nhi lên, la nhìn thẳng vào đôi mắt nhi, đôi mắt có chút ngượng ngùng, cùng với đôi má đang ửng hồng vì xấu hổ. Sao vậy? Nhi! Em đẹp lắm biết không? Anh này! Hôn nhi một nụ hôn nồng nhiệt gấp nhiều lần những lần trước, nhi cố gắng giãy ra nhưng cánh tay la giống như một cái khóa tuy mềm nhưng khó thoát, nhất là khi nhi bị la dồn vào thành lan can. Ban đầu nhi còn không chịu nhưng sau đó thì nhi nhanh chóng bị cuốn vào sự cuồng nhiệt mà la mang lại, nhi bắt đầu hưởng ứng nụ hôn đó. Không dừng lại ở việc hôn nhi, nhi từ lúc nào đã bị la dẫn dắt, chẳng mấy chốc mà nhi đã nằm xuống sàn, tuy là không chăn, hay đệm đẹp, nhưng thật lạ là nhi không thấy đau, nhi lúc này chỉ còn biếtlàm theo sự dẫn dắt của la. La đã nhận thấy sự đồng ý từ phía nhi, nụ hôn nhanh chóng chuyển xuống xuống dưới, nơi mà trái tim nhi đang đập rất mạnh, đôi bàn tay la lúc này giống như chiếc khăn mát, chiếc khăn đó đi tới đâu là khiến cho mát lạnh đến đấy, đôi bàn tay nhẹ nhàng, nhẹ nhàng chạm vào phàn ngực nhi, ban đầu nhi có phần giật mình, nhưng cảm giác thoải mái nhanh chóng xua đi. Bàn tay la lúc này không thể kiểm soát, cùng với nụ hôn vẫn cứ say đắm không thôi, nhanh chóng rút lấy dây áo nhi, chiếc áo như mất điểm tựa nhẹ nhàng rơi xuống để lộ ra làn da trắng ngần mát rượi, la tiếp tục di chuyển nụ hôn xuỗng dưới, lớp áo cứ dần dần tuột xuống, thân thể nhi dần lộ ra, hương thơm từ da thịt khiến la say đắm. Nhanh chóng di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng nằm đè lên nhi, nhi kêu lên, bởi lẽ đây là lần đầu của nhi( cũng là rất bình thường với mọi cô gái), tiếng kêu mỗi lúc một nhiều, nhưng không lớn, la cũng thấu hiểu được nên hành động rất nhẹ nhàng, nụ hôn vẫn không ngừng, anh muốn làm nhi phân tâm để quên di nỗi đau đó, anh càng hôn nhi nồng nhi nhiệt hơn. Sự kết hợp mỗi lúc một cuồng nhiệt, nhi có lẽ đã nhập cuộc, cảm giác đau đớn cũng nhanh chóng trôi qua thay vào đó là cảm giác tận hưởng cái cảm giác tuyệt vời mà đời người chỉ có một lần. Trời vừa mới sáng, những ánh mặt trời len lỏi chiếu vào bên trong lán, la vẫn ôm chặt nhi, thực sự thì họ đã trải qua một đêm đáng nhớ, nhi vừa mới mở mắt một tia sáng đã chiếu thẳng vào mắt. Nhi vội dụi đi, nhi cô kéo chiếc áo để che người lại nhưng bị la ôm chặt không thể cựa quậy, nhi chỉ vừa nhích mình thì một cảm giác đau đớn ở phái dưới khiến nhi nhăn mặt, thực sự nó rất đau, nhi không thể kêu lên vì sợ la thức giấc, nhưng la đã mở choàng mắt dậy từ lúc nào không hay. La nhìn nhi( lúc này nhi vẫn chưa thể mặc áo), ánh mắt khiến nhi ngựng ngùng nhanh kéo cái áo lên che người: Đừng có ngượng mà! Nhi cúi mặt không dám nhìn la. Thấy vậy la không khỏi cười và chêu chọc nhi, nhi định ngồi dậy nhưng đau quá không thể ngồi dậy, la ngồi dậy kéo cái áo chai lại khuy áo, nhi cũng ngồi dậy, sau đó buộc lại dây áo. La xoay người nhìn nhi: Cảm ơn em! Cảm ơn em nhiều lắm! Nhi không nói gì, la đỡ nhi đứng dậy, dìu nhi đi vì thực sự thì nhi không thể đi vững. nhanh chóng đưa nhi về nhà. Một thời gian sau trôi qua, bệnh tình của nhi vẫn vậy, nhưng có chút khá hơn, nhi vẫn luôn gọi la là minh, luôn khóc lóc khi nhớ về minh, nỗi đau đớn này của nhi càng làm cho la đau đớn đến tột độ, đã nhiều lần la muốn bỏ cuộc nhưng không thể, những lần như vậy đúng thật là rất khó cho la, nhưng rồi tự nhủ với bản thân là mọi chuyện sẽ mau chóng trôi qua thôi. La lúc nào cũng vậy lúc nào cũng ở bên cạnh nhi. Nhanh lên nào nhi!( la vẫy gọi nhi) Nhi đi đằng dưới phụng phịu vì mỏi chân: Sao vậy, nhanh lên! Không! Em mỏi chân lắm! La cười và quay đầu lại, hình bóng la hòa vào trong nắng thật tuyệt, dáng người cao cao, đôi tay ấm áp đưa về phía nhi: Nào lên đi! Nhi nhanh chóng leo lên lưng la, ở trên đó một cảm giác thật tuyệt, cao cao, nhi có thể nhìn thấy mọi thứ, lưng la rộng và ấm áp lắm, khẽ tì nhẹ má lên vai la, la thực sự có một bờ vai vững chắc luôn luôn bảo vệ, luôn bên nhi mọi lúc: Anh! Anh muốn đưa em đi đâu? Một nơi chỉ thuộc về chúng ta.( la có chút ngập ngừng) Nơi thuộc về chúng ta, em tò mò quá! Thế ư, em đừng vội chúng ta sắp tới rồi. Ừm! Khẽ để nhi xuống dưới, đó là khoảng đất trống, cây cối bao vây xung quanh, ở gần đó là một cái hồ khá lớn, kéo tay đi chầm chậm đi trên miền đất mềm, trên đó là một trái tim được vẽ bằng cát, nhi đã đứng trọn trong vòng vẽ đó, la liền châm lửa, như một hiệu ứng, ngọn lửa nhanh chóng lan ra, trong chớp mắt nhi và la đang đứng trong một trái tim lửa. Nhi vừa ngạc nhiên, vừa vui sướng, không tin được vào mắt mình nữa: Oa ! đẹp quá! Sao anh! Quay sang la, la khẽ đưa tay lên: Suỵt! Một lát sau la kéo tay đến bên bờ hồ, bên hồ thật đẹp, ngồi xuống cạnh nhi: Sao! Em có thích không? Dạ có! Nhi khẽ dựa đầu vào la, lặng nhìn lên bầu trời: Anh xem, trời đêm nay đẹp lắm phải không? Ừm! Anh! Anh nhìn kìa! ( nhi bỗng reo lên) Cái gì vậy? Quay sang nhi, nhi đang cầu nguyện: Sao băng đó, sao băng đó! Sao băng có thật không? ừm đã cầu nguyên gì vậy? Ừm! không nói cho anh nghe, vì nói ra sẽ không thành hiện thực đâu? Ngốc ạ! Em vẫn tin cái đó sao? Tin chứ, chẳng lẽ anh lại không? Ừm anh.. có anh có.. Anh nhìn kìa! Cái gì? Ngôi sao sáng nhất đó, nó đẹp lắm phải không? Ừm! Thế em có biết ý nghĩa của chúng! Ý nghĩa? Đứng vậy, mỗi ngôi sao đều có một chuyện riêng của nó, mỗi câu chuyện thì lại có cái hay riêng, mỗi ngôi sao đều có ánh sáng, nhưng ánh sáng của mỗi ngôi sao thì một khác, không sao nào giống sao nào. Ừm sao lại vậy? Ừm thì để cho con người có thể nhìn thấy nó, nhận biết nó và cũng nhờ ánh sáng đó để tìm ra nó khi nó bị lạc mất trong đêm tối! Ồ ra vậy, hay đấy! Nhi!( la xoay người nhi lại đối diện với la) Với anh thì em chính là ngôi sao đó, em rực sáng giống như ngôi sao trên cao, em phát ra ánh sáng, một ánh sáng đặc biệt, thế nên cho là em có lẫn vào muôn vàn những ngôi sao kia, thì chắc chắn là anh, anh sẽ tìm ra em, thế cho nên đừng bao giờ nghĩ là em có chạy, chạy ra xa khỏi anh, vì cho dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ tìm ra em, biết không? Nhi có chút cảm động khi nghe la nói vậy, những giọt nước mắt hạnh phúc tự nhiên rơi trên xuống lăn dài trên má, nhi khẽ ôm lấy la, la cũng ôm nhi: Ngốc ạ! Sao lại khóc chứ! Em.. em đâu có khóc… đâu có khóc.. Họ ôm nhau một lúc lâu sau la mới đưa nhi về nhà. Đêm, nhi đang ngủ say, bỗng nhiên nhi chợt tỉnh giấc, khẽ dụi mắt, ai đang ngồi bên thành giường vậy, người đó nhanh chóng rời đi: Ai vậy? ai vậy( Nhi hỏi) Bước xuống giường, cái bóng nhanh chóng rời đi, nhi chạy theo chiếc bóng đi ra ngoài đường, bên ngoài đường làm gì có ai, cũng đúng thôi bây giờ đang là nửa đêm, nhi định quay vào thì chợt một tiếng rú ga từ phía sau, nhi nép vào tường, ngay sau đó một hai rồi cả đoàn kéo xe tới, trên những chiếc xe là những tên đầu gấu, chúng với vẻ ngoài vô cùng đáng sợ, khuôn mặt dữ tợn, trên cánh tay là vô số những hình xăm ghê rợn, chúng hút thuốc phì phào. Một lát sau một nhóm khác đến, bọn này cũng không kém gì: Này! Đúng giờ đấy! Đương nhiên! Một tên cầm đầu đang ngồi hút thuốc phì phào, nhảy xuống xe tiến lại gần, người cầm đầu bên cạnh: Này chú em, coi như nể tình anh mày, chú mày quỳ xuống xin tha thì bọn anh đây sẽ tha cho chú mày mà, dù gì cũng là anh em mà! Người đó không nói gì, chỉ cười nhếch mép, phía sau chiếc mũ là một khuôn mặt khá trẻ hơn thế nữa còn rất là điển trai nữa. Đại ca nói nhiều với nó làm gì, hạ nó luôn đi đại ca! Bọn mày đừng nóng!, Sao nào chú mày! Này! Tụi này mà phải chịu xin quỳ à còn lâu, này lên đi sợ gì! Được! được lắm, tụi mày cũng cứng lắm, nhưng mà tao thích. Thế là vụ ẩu đã xảy ra, chúng nhảy vào đánh lẫn nhau không phân biệt đâu là quân bên nào nữa. Đánh nhau thì ắt phải đổ máu, máu cứ thế ứa ra khi những đường dao sắc lạnh chạm vào da thịt. Đang hăng thì tuýt là công an, là công an đó, thế là cả tụi chạy toán loạn, nhi vẫn đứng nép vào đó: Đứng lại! đứng lại! Tiếng rú ga ầm ĩ, chúng nhanh chóng bỏ chạy, một số tên đã bị bắt, nhi sợ lắm, không dám ló mặt ra. Đứng lại! đứng lại! Một người đang chạy lại phía nhi, anh ta chẳng phải là người đầu khi nãy, đúng rồi không sai mà, anh ta cũng nép vào tường, nhi định hét lên nhưng bị anh ta bịt kín, không thể nhúc nhích. Người công chạy lại gần đang cố lùng sục mọi ngóc ngách, nhi cố gắng cựa quậy để thoát khỏi, nhưng ta đã khóa nhi bằng đôi tay kia áp sát nhi vào tường, khoảng cách hai người sát đến nỗi nhi có thể cảm nhận rõ từng hơi thở anh ta thở vào mặt nhi, nhi có thể nghe được nhịp tim anh ta đang đập rất mạnh vì lo sợ, nhi cũng nhìn thấy rõ hơn nửa khuôn mặt phía dưới cái mũ, đó là một người khá trẻ hơn nữa còn khá điển trai với khuôn mặt khá trắng cùng với đôi môi vô cùng quyến rũ. Người công an đang tiến sát chỗ họ, cách một bức tường, tiếng bước chân, từng bước, từng bước khiến cho tim anh ta đập nhanh hơn từng nhịp. Ngoan nào! Em yêu chiều anh đi, chiều anh đi một lần thôi! Nhi lúc này cựa quậy, la hét nhưng không thể phát ra tiếng to, chỉ vài tiếng ấm ứ, người công an tiến lại gần, lúc này anh ta vội kéo chiếc áo nhi xuống để lộ ra một phần cơ thể, nhi định hét lên: Này! Làm gì vậy? Anh ta giật mình quay ra: Anh! Anh! Nhi vội kéo cái áo lên, khuôn mặt sợ sệt: Anh! Bạn gái em không chịu lên kêu lên ý mà! Về nhà ngay! Vâng! Vâng! Đi thôi em yêu, thôi mà anh xin lỗi anh sẽ không thế nữa đâu( ôm sát eo nhi, hôn nhi một cái, rồi đưa nhi đi. Bọn trẻ này đúng là! Ngay sau khi rời đi, anh ta vội rời tay nhi: Tôi xin lỗi!( rồi bỏ đi) Bỏ lại nhi một mình ngoài đường, nhưng chưa đi được bao xa anh ta lại chạy lại phía nhi, một tên khác đang cầm dao đuổi theo anh ta, kìa thế là một phát trúng tay, máu ứa ra, anh ta nhanh chóng nhảy đến đánh hạ gục tên này, tên này nằm đo ván dưới chân, nhìn anh ta ôm cánh tay đơn đớn, máu vẫn không ngừng chảy, nhi vội chạy lại, xe vội cái khăn băng lại cho anh ta, mặc dù đau đớn nhưng cũng không kêu lên một tiếng, cái khuôn mặt sắc lạnh đến rùng mình. Ngay sau khi băng bó xong, anh ta nhanh chóng rời đi. Nhìn phía sau, cái dáng người này sao nhi, sao tim nhi lại đau thắt như thế chứ, trong vô thức nhi chạy lại ôm phía sau lưng anh ta khóc lóc, những giọt nước mắt cứ thế chảy lăn dài trên lưng áo. Nhi khóc gọi trong nước mắt: Minh! Là cậu, là cậu phải không? Người đó không quay lại, nhưng nhi thì chắc chắn đó là minh, nhi vẫn cứ ôm chặt không rời, người đó không nói gì, không quay đầu nhưng nhi có thể cảm nhận được nhịp tim anh đang đập rất mạnh: Minh! Mình biết là cậu mà! Là cậu mà phải không? Tại sao cậu không nói gì? Nói đi? Cậu nói gì đi chứ? Tại sao cậu lại luôn khiến tớ lo lắng cho cậu nhiều đến vậy? ( Nhi vừa khóc vừa nói) Cậu hãy quên tớ đi nhi, hãy quên tớ đi!( Lúc này minh mới lên tiếng) Cậu hãy quên tớ đi, vì chỉ có như vậy cậu mới có hạnh phúc! Không! Không! Minh dựt tay nhi ra, nhưng nhi vẫn cố nắm chặt không buông, Không! Cậu đừng bỏ tớ mà, đừng bỏ tớ mà! Lúc này nước mắt minh mới rơi xuống, chảy xuống rơi vào cánh tay nhi, giọt nước mắt ấm nóng làm sao: Đừng có như vậy nữa nhi, cậu hãy quên tớ đi! Quên tớ đi! Dựt mạnh tay nhi, rời đi không quay đầu, nhi vẫn cố chạy theo, nhưng minh vội đi rất nhanh, nhi không theo kịp, nhi chạy nhanh quá lên ngã đôi chân nhi rớm máu, nhi khóc, nhìn theo bóng minh, bỗng dưng minh lại quay lại, nhẹ nhàng lau vết thương cho nhi, khuôn mặt đầy lo lắng, nước mắt nhi chảy dài vì hạnh phúc hay đau đớn, minh vừa băng vết thương cho nhi, vừa khóc những giọt nước mắt rơi xuống vết thương khiến nhi đau sót làm sao: Ngốc ạ! Tại sao cậu lại làm mình bị thương vì tớ chứ, cậu ngốc lắm biết không? Ừm!( Nhi khóc khiến cho minh đau đớn lắm) Có đau không? Không! Cậu đừng bỏ tớ mà, đừng bỏ tớ mà( Nhi ôm thật chặt minh) Minh lúc này cũng ôm chặt nhi không thôi. Minh đã hôn nhi một nụ hôn bấy lâu nay kìm nén trong lòng, nhi cũng không cần phải cưỡng lại mà lại hưởng ửng nụ hôn đó, nhưng minh nhanh chóng nhận ra vội vàng rời ra: Không! Nhi cậu nghe này cậu phải quên tớ đi, quên tớ đi! Tại sao? Vì chỉ có như vậy cậu mới hạnh phúc hiểu không? Minh vội rời đi, nhi ôm chặt nhi từ phía sau: Không ! cậu đừng bỏ tớ, đừng bỏ tớ mà! Minh dựt tay nhi, chạy thật nhanh, mặc cho chạy theo gọi hét tên minh như thế nào như thế nào đi nữa: Minh! Cậu đừng đi, đừng bỏ tớ mà, đừng bỏ tớ mà!( Nhi khóc nước mắt giàn giụa, thực sự là nỗi đau này nhi không thể nào làm sao bây giờ) Nhi! Tỉnh dậy đi!( Tiếng la gọi) Minh! Đừng bỏ tớ mà minh! Tỉnh dậy đi! Nhi kêu tên minh rồi tỉnh dậy, trong nước mắt giàn giụa, la lại ôm nhi vào lòng: Không sao đâu! Không sao chỉ là mơ thôi, chỉ mơ thôi! Nhi ôm chặt la không buông, sau một lúc: Sao rồi ổn chưa? Em uống một chút nước đi! Sau khi nhi bình tĩnh lại, nhi lại thu lu bên một góc giường: Nhi! Em sao vậy? La! Ừm anh đây! Em sao vậy? tại sao em lại vậy? Không sao đâu, em chỉ bị bệnh một chút thôi, rồi sẽ ổn thôi! Không!( nhi cứ ôm đầu không thôi)
|