Nhẹ Bước Vào Tim Anh
|
|
Ánh tịch dương nhẹ nhàng buông xuống , rải đều khắp bờ sông…
Chiều muộn ngày lộng gió.
Công viên chỉ còn thưa thớt vài bóng người.
Gió thổi bay mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ…
Trên chiếc ghế đá, một cô gái cúi đầu , vẻ mặt não nề, cười nhạt :
- Yêu tôi à ?
Chàng trai ngồi bên cạnh, mang theo nét trầm mặc lặng lẽ gật đầu.
- Tại sao tất cả đều khinh thường , quay lưng với tôi. Còn cậu, tại sao cậu lại luôn bên cạnh tôi như vậy ?
Tại sao thế ?
Mọi người đều dùng ánh mắt căm ghét để nhìn cô, lôi hết chuyện xấu về cô ra để bêu rếu, bàn tán với nhau không ngớt.
Còn những người thân của cô thì lại rơi vào tù tội, không cách nào thoát ra được những bản án đã định đó .
Và bây giờ ngay chính bản thân cô cũng đã sụp đổ hoàn toàn.
Điều khiến cô suy sụp nhất không phải là sự nghiệp bị vấy đầy vết nhơ mà là…ánh mắt lạnh lẽo của anh dành cho cô.
Là quá khứ xa xưa đem đến cho cô đầy ác mộng…
Mỗi đêm, hình ảnh con bé kia cắn môi chịu đựng, run rẩy trong một góc luôn hiện về ám ảnh lấy cô.
Ngày ấy, từ khi biết anh thường đến đó, cô cũng âm thầm đứng ở phía xa lén nhìn anh.
Anh có lúc ngồi duỗi chân, tựa đầu vào cánh cửa, vẻ mặt thờ ơ.
Có lúc lại mang theo một tập văn kiện dày, đôi mắt tĩnh lặng hướng vào đó, khóe miệng đôi lúc nhẹ nâng lên.
Đôi lúc có thể thấy anh mở lời nói gì đó.
Anh cứ như thế ở bên cạnh con bé kia nhưng cũng không được lâu lắm.
Hiếm lắm mới thấy anh ở đấy cả buổi chiều , tất nhiên là hôm đó, anh đem theo cả chiếc laptop bên mình để làm việc.
Lịch của anh kín mít, hầu như không có thời gian rảnh rỗi …nhưng anh luôn luôn chừa một khoảng thừa để dành cho con bé đáng ghét kia !!!
- Anh ấy đã nói gì với mày hả ?
Luôn là thế, con bé kia thì cười rất tươi nhưng thấy dáng vẻ giận dữ của cô thì e dè đáp :
- Anh Duy Phong nói là từ nay sẽ gọi em là bé con.
Bé con à ?
Nghe có vẻ rất chiều chuộng…
Hơi thở cô trở nên dồn dập.
Anh ấy tại sao lại đối xử với con bé này khác hẳn với mọi người như thế !
Con bé kia có gì hơn cô , nó không có bố, mẹ nó là đồ không đứng đắn !
Tại sao anh lại có thể ở bên nó hàng giờ còn cô thì một giây cũng không !
Cô lấy chân đá vào người con bé kia, quát lên :
- Mày dám cướp anh Duy Phong của tao hả ?
Con bé ấy cắn môi, nhỏ giọng :
- Chị , em không phải !
Không phải à ?
Nếu không có nó thì có phải là anh sẽ chịu để ý đến cô không ?
Còn bảo là không phải à !
Cô đá mạnh hơn :
- À, mày lại còn dám cãi tao đấy. Tao nói cho mày rõ nhé, mẹ của mày dụ dỗ bố tao, mày cũng dụ dỗ anh Duy Phong. Hai mẹ con mày là đồ đáng ghét. Mau chết đi !
Cô vừa đánh vừa dùng những lời độc địa nhất để mắng.
Cứ nghĩ đến việc anh gọi nó là Bé Con thì làm thế nào cô vẫn không thấy hả dạ.
Cô giằng mạnh con gấu bông từ tay nó, ném xuống đất, giẫm lên đầy tức tối..
Con bé kia từ nãy giờ vẫn ngồi im chịu đòn bỗng nhiên mím môi dùng sức lấy lại con gấu, hét lớn :
- Chị tránh ra ! Chị không được đánh gấu heo !
Cơn tức giận của cô đang vươn tới đỉnh điểm, thấy nó phản kháng thì lại bùng lên, giẫm chặt con gấu kia , bàn chân còn day day.
Con bé ấy hoảng hốt, khóc lớn, cố lấy con gấu ra, giọng điệu năn nỉ :
- Chị, trả em gấu heo. Chị đừng đánh gấu heo !
Trả à !
Nó mới là người nên trả lại cho cô anh Duy Phong chứ !
Cô không ngừng day mạnh chân, còn có ý đạp nát con gấu bông ra.
Vẻ mặt con bé kia trở nên rất đáng thương và đầy sợ hãi , bất lực mở miệng :
- Em xin chị đấy ! Chị đừng đánh em ấy nữa được không ?
Cô đanh giọng :
- Cầu xin mà như thế à ? Mau quì xuống cho tao !
Con bé kia không hề có chút do dự, ngoan ngoãn quì xuống trước mặt cô.
Đôi mắt ngập nước đợi cô trả gấu.
Cô cúi người nhặt con gấu lên, giữ trong tay đe dọa :
- Mai tao sẽ trả ! Mày phải quì thế này cho đến khi tao trở lại . Ngay chưa ?
Con bé kia gật đầu lia lịa, mắt lo lắng nhìn con gấu bị cô bóp chặt.
- Mày mà nói chuyện này với ai thì tao giết nó đấy !
Lúc cô đi ra còn thấy con bé ấy đang cúi đầu, tay vẽ linh tinh trên sàn nhà.
Hôm sau cô đến…
Vẫn thấy nó quì như thế và …ngủ.
Đôi lúc cô cũng phải tự thừa nhận rằng con bé kia rất đáng yêu nhưng mà…sự tồn tại của nó là một sai lầm lớn !
Bây giờ…vẫn thế…vẫn là một sai lầm lớn…
Nguyễn Phương nhìn cô đầy xót xa :
- Từ trước tới nay, đối với tôi, cô không phải là Hoài Vân nổi tiếng gì cả.
Cô đơn giản chỉ là người con gái mà anh yêu thương…
Anh vốn là người rất khó kết bạn, tính tình của anh luôn làm người khác khó chịu và còn cảm thấy anh thật điên rồ.
Cuộc sống của anh chỉ xoay quanh việc học và học.
Nhưng từ hôm đó, mọi chuyện đã trở nên thật khác….
Lên lớp mười, anh sống càng khép kín hơn.
Hết mỗi tiết học thì chỉ thu mình ở một góc để đọc sách hoặc lên thư viện, vùi mặt trong đống tài liệu.
Anh như người vô hình, không quan tâm đến ai và cũng không ai thèm đếm xỉa tới anh.
Những ngày tháng ấy cứ kéo dài… kéo dài.
Rồi cũng đến ngày thi cuối kỳ, trường xếp thí sinh trong một phòng xen lẫn nhau giữa ba khối lớp 10, 11 , 12.
Anh được xếp ngồi gần cô.
Ngày đó, ở trong trường, tiếng tăm của cô rất nổi. Vừa là cháu ngoại hiểu trưởng vừa là gương mặt hay xuất hiện trên những tạp chí học sinh – sinh viên.
Anh không thể nào không bết đến …và…anh cũng có chú ý đến cô.
Như bao lần khác, anh ngồi im chờ đến giờ phát đề còn cô tranh thủ đọc kịch bản một vở kịch ngắn.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi ….
Rồi anh chăm chú làm bài thi của mình.
Học lực của anh rất khá nên những thứ này không làm khó được anh, chỉ thời gian ngắn, anh đã giải gần xong đề.
Rồi tay anh bị anh thúc nhẹ vào.
- Bạn ơi, bạn chỉ cho tôi bài này với nhé ?
Giọng nói này rất nhẹ nhàng và tao nhã.
Cô mỉm cười nhìn anh .
Anh ngơ ngác đắm chìm …
Phải mất một lúc sau, anh mới lấy lại được thần trí.
Có hơi ngạc nhiên…không ngờ cô lại chủ động nói chuyện với anh…không ngờ, cô lại học yếu như thế.
Mặc dù là đề lớp 11 nhưng phần trọng yếu đa số có ở lớp 10 !
Anh lén lút ném tài liệu cho cô cả ngày hôm đó…
Và những kì thi sau này, anh thường được xếp chỗ cùng cô, thường chỉ bài cho cô.
Và cô ra mặt đăg kí cho anh vào đội bóng rổ của trường.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi ….
Anh cứ âm thầm yêu cô, theo dõi cô như thế.
Cô ra trường, ngày càng thêm bận rộn và cũng nổi tiếng hơn.
Đôi lúc lại gọi anh ra nói chuyện, kể lể những khó khăn, những áp lực mà cô gặp phải.
Nhưng …chủ yếu là chuyện cô khổ sở như thế nào vì Duy Phong.
Có thể nói…cô và anh ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Đều là những cá thể đơn độc và riêng lẻ, khi được xếp lại với nhau thì bớt lạc lõng…
Ở với cô, anh không còn là tên mọt sách đáng ghét nữa.
Và ở với anh, cô cũng hoàn toàn trút bỏ đi cái vỏ bọc gái nhà lành của mình.
- Nguyễn Phương, cuối cùng là chỉ có cậu ở bên tôi.
Hài Vân cười, nụ cười đắng ngắt và tiêu tan theo làn gió chiều.
Nguyễn Phương nhìn ra phía con sông, thở dài một tiếng sau đó chầm chậm nói :
- Tôi muốn mãi bên em !
Mặt nước hồ tĩnh lặng…
Gió thổi đám lá xào xạc, thổi bụi bay tứ tung…
Hoàng hôn nhuộm đỏ không gian xung quanh…
Công viên thưa người bị khoảng trầm mặc chiếm lấy.
Có đôi trai gái tay trong tay đi dọc bờ sông.
Có đôi ngồi tựa vào lưng nhau ngắm mặt trời dần khuất sau đám mây dày.
Còn có đôi lại tình cảm hơn khi mà chàng trai ôm chặt cứng cô gái không chịu buông.
Ở một góc khuất gần đó…
- Đồ…ưm…chết…
Một chàng trai có mái tóc vàng nhạt, đôi khuyên tai bên trái lúc lóe sáng lúc lại nằm im lìm.
Anh đưa tay bịt miệng cô gái phía đối diện, khiêu khích :
- Tôi xem cô còn dám nói nữa không !
Cô gái có mái tóc đen suôn thẳng, trừng mắt tức giận, miệng bị một tay chàng trai kia bịt lại, còn hai tay cô cũng bị tay anh khóa lại nốt, không sao thoát ra được.
- Đồ…
Bùi Quang thấy cô cố nói mãi mà không ra lời thì cười lớn :
- Xem nào ! Minh Thư to miệng sao bây giờ không nói gì đi nhỉ ?
- Đồ…
Vẻ mặt Minh Thư trở nên xám tro.
Hôm nay, cô đến đây với vai trò phóng viên, chuẩn bị tác nghiệp tiếp cận hot girl bê bối kia để bức cung thì lại đụng phải tên chết bầm này !
Hừ hừ…tóc hắn lại chuyển sang màu vàng chóe như trước rồi !
Gặp hắn là cô không kìm được mà mắng , mà cãi …
Được lúc thì cô bị hắn chèn ép thế này đây !
Đúng là đồ bạo lực.
Nhìn ánh mắt khiêu khích của tên chết bầm này, cô chỉ muốn đạp cho vài phát .
Thế là…
Bộp !
Bùi Quang hét lên một tiếng rồi thả cô ra, ôm chân quát lên :
- Điên à ? Có muốn chết không ?
Nhìn nơi gấu quần Bùi Quang bị bẩn , hằn dấu giày của cô, Minh Thư khoái chí nói :
- Cho đồ chết bầm nhà anh chừa đi .Ai bảo gây sự với tôi làm gì ?
Bùi Quang giận dữ phủi phủi quần , hừ một tiếng :
- Gây sự khỉ gì ? Đồ đầu đất như cô thôi làm mấy trò vớ vẩn đó đi.
Nếu anh không vô tình bắt gặp cô ta còn đang lăm lăm cái máy ghi âm trong tay định nhào đến chỗ Hoài Vân mà ngăn lại thì có phải cô ta đã bị con quỉ cái kia cho vài tát không !
Xảy ra lần trước mà vẫn chưa chừa.
Chỉ được cái to miệng là không ai bằng !
- Vớ vẩn hay không chả liên quan đến đồ chết bầm nhà anh nhé ! Vâng, tôi đầu đất. Đầu đất còn hơn đầu vàng chóe như anh đấy. Rõ dở hơi ! Rõ phát tởm !
- Sao cô mở miệng ra là mắng người khác thể hả ? Tóc tôi màu gì kệ tôi ! Muốn chết rồi à ?
Cô ta đúng là điên hết cỡ !
Tóc anh màu vàng thì bảo vàng chóe , phát ói.
Đến lúc anh thay màu tóc là màu đen thì bảo là đen sì, phát tởm !
Cô ta đúng là muốn chết .
Minh Thư cười phá lên :
- Tôi khuyên anh tốt nhất là nên trốn ở nhà đi. Đừng có ra ngoài mà người khác lại nhầm anh trốn từ sở thú về đấy. Nói cho anh biết nhé, cái mớ trên đầu anh dù có xanh đỏ tím vàng hay là cạo trọc đi nữa thì đồ chết bầm nhà anh cũng không thay đổi được vẻ phát ói vốn có của mình đâu ! Hứ ! Gớm đến mức mà tôi không lên tiếng là không được , nhá !
Mắt Bùi Quang tối lại, chiếc khuyên tai lóe lên , giọng điệu cảnh cáo :
- Cô thử nói thêm một câu nữa xem !
Minh Thư vênh váo nhìn anh :
- Đồ chết…ưm…
Chưa nói hết câu, cô lại bị anh bịt miệng kín mít.
Nhưng lần này…anh dùng chính miệng mình để làm chuyện đó…
|
Đêm hè đầy gió.
Qua một ngày nắng gay gắt, vườn cỏ vẫn giữ nguyên được nét xanh mượt và tỏa hương thơm dịu nhẹ.
Màu trắng trang nhã của căn biệt thự nổi bật giữa sắc đen của đêm.
Gian phòng bếp rộng lớn.
Ánh sáng trắng từ chiếc đèn chùm chiếu xuống thật mạnh mẽ.
Bữa tối được diễn ra khá muộn …
Tôi vẫn chỉ có thể cúi mặt ăn và ăn.
Bác Duy Khánh không ngừng chĩa về phía tôi và nói những câu khiến tôi ho sặc sụa.
Có vẻ như, dồn tôi vào bước đường cùng đã trở thành thú vui tiêu khiển của bác ấy trong bữa ăn rồi.
Đã thế, bố Nhật lại còn hùa vào châm chọc tôi.
Mà bố là ai nào, là người nắm rõ tất tần tật mọi thứ về tôi !
Xem như mọi chuyện xấu đều bị bố lôi ra bằng hết.
Nhưng không sao…
Tôi nên cảm thấy may mắn vì người không có tế bào cảm xúc kia không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ăn…
Phù !
Nếu anh lên tiếng có lẽ tôi tự cắn đứt lưỡi mình mất.
Rồi bỗng nhiên, bác Duy Khánh hỏi tại sao cá trong bể…chết mất một nửa.
Tôi đã không ngần ngại gì mà chỉ luôn vào người bên cạnh mình :
- Bác Khánh, là do anh Duy Phong cho cá ăn nhiều quá đấy ạ.
Lí do rất chính xác nhưng mà…thủ phạm đích thực lại là tôi.
Tại lúc chiều mải mê chơi đểu con cá ham ăn kia mà tôi lỡ tay trút luôn hai hộp thức ăn cá đầy vào bể…
Chúa ơi…
Cái này cũng một phần là do lũ ham ăn kia, nếu chúng không màng đến thức ăn được rải khắp nơi mà cứ bơi bơi, chơi chơi quanh bể thì đâu chết…
Bác Khánh mang ánh mắt kì lạ nhìn tôi rồi nhìn anh.
Anh cũng chỉ ừ hử một tiếng .
Oa, may thật ! Vy Anh ơi, đổ tội thành công rồi !!!
Lúc xong bữa tối, bác Khánh và bố rủ nhau chơi cờ tướng, còn mẹ Diệp thì mệt nên về phòng nghỉ.
Và anh, rất nhanh đã không thấy bóng dáng ở đâu nữa rồi.
Nhiều lúc, tôi còn phải nghĩ đi nghĩ lại xem có đúng là lúc nãy, anh ăn tối cùng mọi gười không nữa.
Phòng khác rộng lớn nhưng cũng chỉ có mình tôi ngồi xem hoạt hình.
Vừa mới lúc nãy ở dưới bếp, Vy Anh ngoan ngoãn đang còn nói câu “ Bác để cháu rửa bát cho ” thì đã bị mẹ anh dúi cho một ly kem hạnh nhân rồi bắt tôi lên đây ngồi đợi.
- Con đang xem gì thế ?
Tí thì giật cả mình ! Vừa nhắc đã thấy bác ấy rồi !
Mẹ anh ngồi xuống cạnh, xoa đầu tôi hỏi.
Tôi ngơ ngẩn quên cả trả lời.
Sao từng ấy bát đĩa mà bác ấy rửa nhanh thế nhỉ ?
Tôi chỉ mới ngồi đây được vài ba phút thôi mà…
Thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, mẹ anh bật cười :
- Mẹ vứt cả vào sọt rác rồi. Lần sau, lấy cái mới dùng là được. Tiện !
- …
Được thôi !
Vy Anh, cứ xem như là mình chưa nghe thấy gì đi.
Cứ xem như là bác ấy dị ứng với xà phòng nên không thể làm được những việc như thế đi…
- Cháu đang xem hoạt hình .
Mẹ anh nhìn thoáng qua chiếc ti vi rồi nói :
- Ừ, con dâu này, con về đây làm mẹ rất vui !
Tôi vân vê ly kem trong tay , e dè lên tiếng :
- Bác có thể đừng gọi cháu là con dâu nữa được không ạ ?
Mẹ anh cứ gọi thân mật thế này khiến tôi rất khó thở.
Tôi còn chưa nhận lời cầu hôn của con trai bác ấy cơ mà.
Sao có thể là con dâu được kia chứ !
Mẹ anh gật đầu, mỉm cười :
- Ừ, con dâu này. Ở đây có gì không thích thì nói ngay với mẹ nhé.
- …
Thôi được rồi, Vy Anh !
Xem như đây là một thói quen lạ trong cách xưng hô của bác ấy đi !
- Không đâu ạ, cháu rất thích nơi này.
- Con thích à ? Vui thật ! Nhà này không còn vắng tanh vắng ngắt nữa rồi.
Mẹ anh khẽ thở dài :
- Mẹ mà biết trước thì mẹ đã bắt con từ lúc bé về đây nuôi rồi. À, mà lúc đó, bố mẹ cũng không ở đây được. Lúc đó, bố mẹ phải đi khắp nơi để mở rộng qui mô của tập đoàn.
Tôi giảm nhỏ tiếng tivi, chăm chú nghe mẹ anh kể chuyện.
- Duy Phong trầm tính lắm. Chả bao giờ nói với ai quá một câu đâu. Duy Phong à, lúc nhỏ đã không giống với những đứa trẻ khác. Lao vào học tất cả ngoại ngữ của các nước mà Khánh Phong đặt trụ sở.Ghế nhà trường, Duy Phong hiếm khi ngồi mà chủ yếu được bố Khánh đặt lịch đào tạo .Rồi thì theo bố đi khắp nơi để tích lũy kinh nghiệm. Ở bên theo dõi và quan sát tất cả. Đến năm 9 tuổi , Duy Phong đã nắm vững được hết những kỹ năng cơ bản. Từ đó, Duy Phong đảm nhận luôn vị trí tổng giám đốc .
Ánh mắt của mẹ anh vừa ấm áp lại tràn ngập tự hào :
- Thời gian đó, tập đoàn tập trung chủ lực để tấn công vào Mỹ. Khánh Phong lập hẳn một chuỗi công ty con ở đó. Mà lúc ấy, bố mẹ còn đang phụ trách bên Ý nữa nên quyết định điều Duy Phong sang để vừa học tập lại vừa làm việc.Duy Phong bên ấy cùng với sự hỗ trợ của thư kí Hoàng chịu trách nhiệm trụ sở lớn bên Mỹ.
Vậy là, 10 năm trước anh ấy sang Mỹ…
10 năm trước anh ấy sang Mỹ ?
Cảm giác mất mát tột độ đột nhiên xâm chiếm lấy tôi.
Có một số thứ dường như là tôi biết rõ nhưng nghĩ kĩ thì lại không có gì…
- Lúc Duy Phong sang Ý để dự cuộc họp lãnh đạo cấp cao thì bị bọn lưu manh bắt cóc. Bố mẹ khi đó sợ Duy Phong không thích nên đã không cho vệ sĩ theo. Mẹ đã sợ tới mức mê man mấy ngày trong viện ! Cũng may là chỉ hai ngày sau, cảnh sát đã giải quyết được mọi chuyện.
Giọng mẹ anh có chút mơ hồ, không rõ ràng :
- Sau chuyện này, bố mẹ tìm những vệ sĩ thật gỏi để bảo vệ Duy Phong và để Duy Phong nắm luôn quyền quản lí. Rồi Duy Phong thành lập Black Company, có hẳn trụ sở và hoạt động rất bí mật.
Black Company ?
Tại sao lại không phải Colorful Company nhỉ ?
Anh cái gì cũng đen tối như thế…thật là không nên !
- Trang phục của họ là màu đen, kính đen và găng tay đen nữa. Xuất quỉ nhập thần lắm, ngay cả bố Khánh cũng không biết đây này ! Có điều , họ đảm bảo an toàn tuyệt đối !
Trang phục màu đen à…Kính đen, găng tay đen ?
Hừm…thấy ở đâu rồi nhỉ !!!
Xem nào…
A ! Chai nước sốt !
Đúng rồi ! Đúng rồi ! Là lần đó , ở siêu thị biến thái !!!
Xuất quỉ nhập thần ! Đúng luôn ! Là họ rồi !
Mà như thế thì không lẽ nghề tay trái của Black Company là làm nhân viên siêu thị ?
Hợp lí không ?
Hình như là không…
Vậy thì…mục đích của họ lúc đó là gì ?
- Mẹ, con gặp một người trong số đó rồi thì phải.
Do để mình quá mải mê cuốn theo Black Company kì bí nên tôi vô tình gọi mẹ lúc nào không hay…
Mẹ anh cũng như tôi, không để ý gì đến việc đó, vẻ mặt đăm chiêu :
- Thế à ? Họ có khuy hiệu gồm hai kí tự B.C trên ngực áo đấy ! Mẹ cũng gặp nhiều rồi nhưng không biết mặt ai cả ! Hỏi họ cũng không nói gì đâu, tuyệt đối giữ im lặng !
Mẹ anh khẽ thở dài :
- Chẳng có ai chịu nói chuyện với mẹ cả ! buồn !
- …
Thật tâm trạng !
Mà mẹ anh vừa nói gì cơ ?
Khuy hiệu gồm hai kí tự B.C ư ?
Tôi lập tức hét toáng lên :
- Mẹ, con biết rõ một người trong số ấy !
Ngay sáng nay, tôi vừa gặp đấy thôi.
B.C !!!
Dám lừa tôi là Best CEO à ! Best CEO à !
Bây giờ thì tôi hiểu rõ mọi chuyện rồi !
Nhân viên siêu thị gì chứ ! mình quá ngây thơ mà !
Anh ấy là cho người hạ nhục chiều cao của tôi !
Quá đáng lắm rồi !
Hay thật, người đó lại ngang nhiên lấy chai nước sốt ngay trước mặt tôi và Vũ , còn tưởng họ có ý tốt chứ, hóa ra là giấu diếm ý đồ đen tối phía sau !
Thật quá mất mặt mà ! hừ hừ !
Được lắm !
Tôi tức giận đặt mạnh ly kem lên bàn :
- Mẹ, là anh Duy Phong ấy !
Mẹ anh giật mình, nhưng sau đó nhìn tôi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ :
- Duy Phong là thủ lĩnh !
À ừ nhỉ…
Anh ấy thành lập ra B.C cơ mà…
- Mà Duy Phong thì lại càng không nói !
Mẹ anh cũng có vẻ rất hiếu kỳ về B.C này .
Trong khi tôi đang nghĩ cách moi tin thì mẹ anh lại chuyển chủ đề, kể chuyện ngày xưa theo đuổi bác Duy Khánh.
Mẹ anh học khối dưới của bác Duy Khánh tại trường trung học.
Bác Khánh cũng như anh, rất xuất sắc và điển trai.
Nhưng mẹ anh không mờ nhạt như tôi mà ngược lại cũng rất rổi bật.
Ngày nào, mẹ anh cũng mang đồ ăn đến cho bác trai.
- Đàn ông là phải tấn công từ dạ dày.
Mẹ anh nói với vẻ dạn dày kinh nghiệm và đầy tự tin.
Tôi có hơi rùng mình.
Ừm thì…mặc dù bác trai có bị cưa đổ thật nhưng mà…theo cách hợp lí nhất thì chắc chắn là bác trai muốn tự giải thoát mình khỏi cách tấn công đầy tàn ác đó của bác gái.
Bởi vì chỉ cần bác gái tấn công thêm vài giây nào nữa thì có lẽ bác trai ôm theo cái dạ dày đầy thương tật mà hy sinh mất.
Tình yêu có hay không cũng được.
Còn mạng sống nhất quyết phải giữ.
Điều này, tôi có thể hiểu !
Vẻ mặt mẹ anh mơ màng chìm trong những ký ức xưa cũ, mặt chợt sáng lên :
- Chú Thức ngày xưa gái theo cũng nhiều lắm !
Không biết tại sao nhưng tôi lại có cảm giác rất quen thuộc với người chú ruột của anh.
Mặc dù bác ấy là đối thủ nặng kí nhất của bố Nhật vĩ đại !
|
Sắc trời về đêm càng thêm tối…
Chiếc kim đồng hồ càng nhích dần đều theo từng tích tắc .
- Nhưng mà chú ấy à, cứ vùi đầu vào những bản thiết kế, gái theo thế nào cũng mặc kệ. Mẹ cứ phải đứng ra dẹp yên cho chú ấy. Thật mệt !
Bác Duy Thức may mắn đấy chứ, may là chưa bị tấn công bằng đường dạ dạy không thì kỹ sư thiên tài không tồn tại mất.
Có nên dành 1 phút mặc niệm không đây…
Mẹ anh lại khẽ thở dài :
- Chú Thức ấy, chẳng biết tại sao lại bỗng nhiên đi mất.
Ồ ! Hóa ra ngay cả mẹ anh cũng không biết tới lí do mất tích của bác Duy Thức à.
Anh cũng rất quí người chú này.
Không biết là anh có nắm được thông tin gì không nhỉ ?
Hẳn là phải có rồi…! Anh là ai chứ !
Mẹ anh xoa đầu tôi, dịu giọng :
- Cũng vui thật ! Chú ấy bây giờ về đây lại còn đem theo cả con cưng này chứ !
Sao cơ ? Tôi không khỏi ngạc nhiên !
Bác ấy đã về đây ư ?
Sao chuyện này không hề được ai nhắc đến nhỉ ?
Lại còn mang theo con cưng ?
Trong chuyện này có chút kì lạ…
Một nghi vấn mơ hồ chợt lóe lên nhưng nhanh chóng bị dập tắt ngay tắp lự.
Đừng nghĩ linh tinh như thế…
Nếu vậy thì tôi và anh làm sao đến được với nhau !
- Mẹ, con đâu thấy bác Duy Thức đâu ?
Vẻ mặt mẹ anh trở nên có chút do dự , phức tạp nhưng chưa kịp trả lời thì một giọng trầm nhẹ nhàng vang lên thình lình cắt ngang :
- Vy Anh !
Tôi và mẹ anh đều giật mình nhìn .
Đứng trên bậc cầu thang, anh đút một tay vào túi, nhìn tôi với ánh mắt tĩnh lặng , giọng điệu nghiêm nghị :
- Đi ngủ !
Anh hướng mắt về chiếc đồng hồ ra lệnh cho tôi.
Hừm…
10 giờ rồi cơ à , đến giờ giới nghiêm rồi cơ à !
Nhưng mà tôi vẫn còn chưa muốn ngủ, vẫn còn muốn cùng mẹ anh…tâm sự !
Hơn nữa chiều tôi đã ngủ rồi mà và cho dù không thì đã sao.
Anh có quyền gì bắt tôi đi ngủ chứ !
Mặc dù ý nghĩ trong đầu táo bạo là thế nhưng trước dáng vẻ đầy uy quyền của anh thì đừng nói đến chống đối hay phản kháng mà ngay đến cả mở miệng năn nỉ tôi cũng không dám.
Đã thế, mẹ anh cũng không lên tiếng bảo vệ hay níu kéo tôi lại…
Thật đau lòng.
Tôi ôm đầy một mớ ấm ức, miễn cưỡng đứng dậy, chậm chạp đi về phía anh.
Vẻ mặt anh vẫn không hề biểu lộ bất kì cảm xúc nào.
Lúc đi ngang qua , anh giữ tay tôi lại, âm điệu trong chất giọng trầm lạnh pha lẫn sự cảnh cáo :
- Về phòng nhé. Không được trốn sang phòng mẹ chơi !
Sao anh biết hay vậy…
Biết luôn tôi định len lén đến chỗ mẹ Diệp nằm vạ chứ…
Tôi lườm anh với ánh mắt đầy oán giận, giọng điệu ghê gớm :
- Anh nhớ đấy ! Những chuyện anh làm với em, em sẽ tính hết một lượt . Em sẽ không bao giờ bỏ qua đâu !
Nói xong, tôi hứ một tiếng rồi quay phắt người chạy thật nhanh lên tầng trên.
Tôi đứng trước của phòng , tim đập liên hồi, thở không ra hơi…
Sợ bị anh tóm thì chỉ có tiêu đời…
Hù dọa anh có một tí mà tự mình muốn đứng tim ngay tức khắc.
Thảm ! Quá thảm !
***
Gian phòng khách rộng lớn được bao quanh bởi ánh sáng trắng mạnh mẽ.
Không gian tĩnh lặng chỉ còn phát ra tiếng ti vi thật nhỏ.
Tiếng bước chân trên những bậc cầu thang vang lên…
Thấy anh vừa ngồi xuống, bà Hoàng liền lên tiếng :
- Con trai vừa mới làm việc xong đấy à ?
Anh nhìn lướt qua chiếc tivi còn đang chiếu bộ phim hoạt hình nhí nhố, ánh mắt sâu thẳm đan xen những cảm xúc khác nhau .
Giọng nói anh có phần âm u :
- Con hi vọng là mẹ sẽ không để việc này xảy ra lần nữa !
Hãy cứ để Bé con từ từ nhớ ra mọi chuyện…
Bà Hoàng mỉm cười gật đầu, nụ cười len lỏi những tia đau lòng :
- Con trai, yêu con dâu của mẹ nhiều vào nhé !
Anh im lặng, vẻ mặt mang nét trầm tư…
Một lúc sau, đưa tay lấy ly kem vẫn còn nguyên trên bàn, anh đứng dậy nhìn bà Hoàng :
- Mẹ cũng đi ngủ sớm.
***
Treo lơ lửng trên cao, ánh trăng mờ ảo ban phát hàng ngàn tia sáng tinh tú bao quanh căn biệt thự trắng tráng lệ…
Căn phòng có những bức tường được phối màu tươi sáng.
Chiếc rèm cửa sổ màu vàng nhạt được những cơn gió hè lướt qua làm lay động.
Vũ Vũ : Anh Duy Phong nhà cậu quá lắm ! Dám hạ nhục hai đứa mình như thế. Thật không chấp nhận nổi !!!
Tôi ngồi trước máy tính, hậm hực mà đem hết mọi chuyện kể với Trúc Vũ qua Yahoo , đương nhiên là nhận được sự ủng hộ rất lớn từ Vũ.
Vũ Vũ : Vy Anh ! Cậu phải vùng lên . Cậu phải cho anh Duy Phong thấy cậu mạnh mẽ cỡ nào !
Cỡ chữ của Trúc Vũ lớn đến nỗi chỉ một câu đã chiếm gọn hết màn hình .
Cơn tức giận đọng ứ lại khiến mặt tôi hằm hằm, gõ chữ ầm ầm như muốn đập nát luôn cả bàn phím.
Kem Bebe : Tất nhiên ! Rồi tớ sẽ cho anh ấy thấy, thấy rõ là đằng khác !!!
Vũ Vũ : Đúng thế ! Đúng thế ! Vy Anh của tớ, từ giờ trở đi cậu phải như thế nhé. Không được dễ bảo như thế nữa đâu. Đừng để càng về sau càng nép mình dưới anh ấy.
Kem Bebe : Hứ, Vũ ơi là Vũ ! Tớ chưa bao giờ sợ anh ấy cả. Nói cho cậu biết nhé, anh ấy mới là người sợ tớ gần chết ấy chứ.
Vũ Vũ : Thôi Vy Anh, cậu không cần như thế đâu.
Kem Bebe : Thế nào hả ?
Vũ Vũ : Nói láo chứ gì ! Cậu giỏi như thế sao hôm ở sân bay lại diễn cảnh thê thảm vậy ?
Lúc ở sân bay…trước mặt mọi người bị anh một tay kéo tuột đi…
Mặt tôi liền tối sầm nhưng tay vẫn đánh máy lia lịa.
Kem Bebe : Cậu thôi đi nhé. Đấy là do tớ hiểu chuyện. Cậu nghĩ thử xem, nếu hôm ấy tớ phản kháng thì anh ấy sẽ rất mất mặt. Ai lại để bạn trai mình như thế. Không gì thì anh ấy cũng là Hoàng Duy Phong mà. Duy Phong bất bại gì chứ, bại dưới tớ từ lâu rồi.
Vũ Vũ : Vy Anh à, cậu quay về trái đất với tớ đi. Ở trên sao hỏa bây giờ người ta hay phóng tên lửa lên đấy lắm, cẩn thận không là dính đấy. Sao cậu toàn nói những điều mà người tin là không hề tồn tại thế hả ? Tớ dám cá là chỉ cần anh Duy Phong ho nhẹ thì hồn vía của cậu đã bay xa rồi.
Hứ ! Gì mà anh ấy ho nhẹ thì tôi đã thất xiêu như thế chứ !
Trúc Vũ coi tôi là cái gì đây ! Lá gan của tôi bé tí thế thôi sao ?
Thật nực cười !
Nói năng nhảm nhỉ và không đúng sự thật một chút nào cả !
Phải là …chỉ cần nhìn thấy ánh mắt sẫm màu nguy hiểm của anh ấy là tôi…chết đứng rồi …
Bặm môi lại, tôi gõ chữ một cách hùng hồn.
Kem Bebe : Được rồi ! Cậu cứ chờ nhé Trúc Vũ mắt to. Vy Anh này sẽ cho Hoàng Duy Phong kia rơi vào thảm cảnh không bao giờ gượng dậy nổi. Đến lúc đó, Trúc Vũ mắt to thân yêu đừng có ngạc nhiên vì chuyện thường này nhé !
Đánh xong dòng chữ đó, đột nhiên tôi bật cười khoái chí cứ như là anh đã thê thảm lắm rồi !
Vũ Vũ : Haiz …Vy Anh à, tớ thấy trình độ tự sướng của cậu cao như thế hay là tìm Nguyễn Phương so tài xem.
Kem Bebe : Cậu im ngay !!!!!!!!!!!! Người tầm thường như cậu thì làm sao hiểu được người cao siêu như tớ hả. Cậu còn ăn nói linh tinh nữa tớ sẽ bay qua đánh cậu tơi bời đấy nhé !
Vũ Vũ : Hahaha. Làm ơn đi Vy Anh ngây thơ của tớ. Cậu nghĩ tớ dễ bị dọa nạt như cậu à ? Lấy tớ làm gương đi , tớ nhé, nói một thì Mạnh Vũ không dám cãi hai, mà tớ nói hai thì đố anh ấy dám cãi một.
Tôi xí một tiếng đầy khinh thường !
Kem Bebe : Tưởng gì ! Duy Phong nhà tớ cũng ngoan như thế đấy. Tớ mà đã không nói thì anh ấy cũng chẳng dám cãi nhé !
Vũ Vũ : Vy Anh à, cậu không nói thì còn có gì để cãi đây ??? !!!
Trúc Vũ thêm và dấu than cảm thán đầy não nề phía sau…
Vũ Vũ : Vy Anh, Vy Anh, Vy Anh ! Cậu là sướng nhất đây ! Ngày ngày được ngắm anh Duy Phong đến chán chê !
Kem Bebe : Ừ, haha. Rất sướng !
…….
Gì thế…Tôi vừa nói gì cơ…
Thật mất hình tượng…Sao vừa rồi lại có thể phấn khích thái quá như thế !
Đáng lẽ ra phải như thế này …
Kem Bebe : Vũ ơi, thật ra tớ cũng không hay nhìn anh ấy đâu. Tớ làm gì có thời gian ! Mà cậu cũng biết đấy, trai đẹp xung quanh bọn mình đâu thiếu gì nào !
Vũ Vũ : Cậu hà tất cứ phải nói láo làm gì ? Vâng, trai đẹp không thiếu nhưng mà không ai đẹp bằng anh ấy ! Trời ạ, càng nói càng tức ! Cậu làm sao mà lại được anh ấy thích nhỉ !!!!
Kem Bebe : Hứ, cậu phải hỏi tại sao tớ có thể thích người như anh ấy mới đúng. Cậu không biết anh ấy tệ hại như thế nào đâu.
Vũ Vũ : Vy Anh à, hai đứa mình là bạn bè cả đấy. Nói thật đi nhé, không thì ngày mai tớ sẽ hùa với lũ kia xử đẹp cậu ! Cậu đừng quên, anh Duy Phong là thần tượng số 1 của tớ, mà fan thì nhất định phải bảo vệ thần tượng. Cho nên , dù cậu với tớ có thân tới cỡ nào nhưng một khi cậu dám nói xấu anh Duy Phong thì cậu chết chắc ! Ngay chưa Vy Anh !
Kem Bebe : Sặc ! Đồ tàn nhẫn, đồ nhẫn tâm ! Tớ đương nhiên là không nói dối ! Anh ấy nhé, ở ngoài thì hào quang chói lóa thế thôi chứ thật ra bên trong đen tối ! như chuyện hạ nhục bọn mình đó.
Vũ Vũ : Á ! Cậu nói việc này làm tớ tức điên đây ! hai đứa mình đâu thấp lắm đâu, chỉ có điều không cao hơn ai thôi mà.
Kem Bebe : Yeah ! Chính xác ! Rồi nhé, riêng việc ấy là một. Thêm nữa đây, ai cũng nghĩ anh ấy tài giỏi xuất sắc. Sai lầm lớn, tất cả đều đã mù quáng rồi ! Ngay đến việc mà trẻ sơ sinh cũng biết như mở tủ lạnh mà anh ấy không biết thì thế nào ? tài giỏi ư ? Hừ, còn lâu. Quá sai lầm !
Vũ Vũ : Anh ấy không biết mở tủ lạnh ? Tớ không tin. Cậu nói anh ấy không biết tủ lạnh nằm ở đâu thì tớ còn tin được. Vy Anh à, cậu ngủ nhều quá nên bị chập luôn rồi phải không ?
Kem Bebe : Thôi bỏ đi ! Không nói nữa ! các người đều bị anh ta làm cho u mê rồi , đâu còn phân biệt được trái phải nữa. hừ, để mà xem. Đã vậy ta cũng mặc, không thèm khuyên can hay xen vào nữa đâu, cứ để anh ta nhuộm màu đen tối hết thế giới này đi. Hừ hừ, rồi những người mê trai như các ngươi sẽ rơi hết cả vào địa ngục.
Vũ Vũ : Diễn thuyết đấy à ? Đừng quên, cậu cũng nằm trong số đó đấy Vy Anh !
Kem Bebe : À ừ. Cậu ăn tối chưa ?
Vũ Vũ : Cậu bị ốm à ?
Kem Bebe : Đâu có chứ. Sao lại hỏi vậy ?
Vũ Vũ : Hơn mười giờ còn ăn tối. bình thường không ?
Kem Bebe : …
Tại vì tôi thấy đề tài cứ chỉ quay quẩn xung quanh anh nên muốn đổi đấy mà…
Vũ Vũ : Vy Anh à, thời gian vừa rồi xảy ra nhiều chuyện nhỉ. Bây giờ qua hết rồi, thích thật. cũng may là tính trẻ con ăn sâu vào đầu cậu nếu không sẽ phải mệt mỏi lắm !
Kem Bebe : Mệt gì cơ ? À mà trẻ con à , quên đi. Cậu làm ơn đừn dựa vào bề ngoài mà phán xét người khác.
Vũ Vũ : Tớ đâu phán xét . Ai cũng bảo thế, vừa mới lúc chiều mạnh Vũ còn bảo tớ với cậu chỉ như trẻ con .
Kem Bebe : Ồ, giỏi đấy nhỉ ! cậu để Mạnh Vũ nhà cậu nói thế mà được à ? Cậu phải đánh cho anh ta một trận ! Cậu quá ngoan hiền thế thì Mạnh Vũ sẽ lấn lướt đây !
Vũ Vũ : Nhắc lại, nhắc lại. Tớ không phải cậu. Ok ? Mà cậu biết tin gì chưa ? Mạnh Vũ nhà tớ, anh Bùi Quang và chị Minh thư năm sau sẽ học chung trường đại học kinh tế đó.
Kem Bebe : Cậu nhầm rồi. Sẽ chỉ anh Mạnh Vũ và chị Minh Thư học chung.
Vũ Vũ : Ơ, cả anh Bùi Quang nữa mà !
Kem Bebe : Nhầm rồi ! Bùi Quang có thi đậu đâu mà học !
Vũ Vũ : …
Trước sự dìm chìm nghỉm tất cả của tôi, Trúc Vũ lảng sang chuyện khác .
Vũ Vũ : Hôm nay tớ với anh Vũ đi chơi có gặp Nguyễn Phương đấy. Hắn ta bây giờ trông không còn xấu tệ hại như trước nữa. Đeo kính áp tròng, da trắng hơn, đầu tóc cũng thay đổi. Ăn nói cũng không khó chịu và đáng ghét như trước nữa. Thay đổi tới chóng mặt. Hay là lần bị anh Duy Phong nhà cậu đánh mạnh quá nên chấn thương đầu rồi nhỉ ?
Kem Bebe : Cậu thấy hắn ta dễ thương thế thì hay là bỏ Mạnh Vũ đi ?
Vũ Vũ : Đâu nào ! Là tớ thấy cậu bất mãn với anh Duy Phong như thế nên mới muốn gợi ý Nguyễn Phương cho cậu đấy chứ.
Kem Bebe : Hừ, bất mãn thế nào thì tớ cũng có thể châm chước và bỏ qua được. Vì anh ấy là thần tượng của cậu nên tớ sẽ nể mặt.
Vũ Vũ : Lại tự sướng kiểu chập chập nữa rồi. Anh Duy Phong ở với cậu chắc là khổ sở lắm nhỉ ?
Kem Bebe : Tớ mới khổ ấy ! Đi học về lại phải ngủ, ăn rồi lại phải ngủ ! Còn anh ta, chơi bời thâu đêm suốt sáng. Không thèm đụng tay vào bất kì việc nhà nào. Lười ! Đã thế lại còn ngang tàn !
Vũ Vũ : Chân anh Duy Phong hẳn là phải dài lắm nhỉ ?
Kem Bebe : …
Mặt tôi nghệt ra, suýt thì đứt phăng luôn thùy não.
Trong lúc tôi đang nghiêm túc than vãn như thế sao Trúc Vũ lại có thể xen vào một câu hỏi khó đỡ và có độ vô duyên cao ngất ngưởng như thế kia !
Vũ Vũ : Có khi nào dài gấp đôi chân cậu không nhỉ ?
Kem Bebe : …
Tôi đã rất muốn đập đầu luôn vào bàn phím, sắc mặt sa sầm .
Kem Bebe : Cậu thôi ngay ! Tớ không thích những lối so sánh đó đâu. 1 m 86 thì cao lắm chắc ? Đối với tớ, 2 m vẫn là thấp, cậu hiểu chưa hả !
Vũ Vũ : Haha, nấm lùn ơi ! Sao phải tự dằn vặt như thế. Mạnh Vũ nhà tớ cũng 1m81 đấy kìa, cao chán !
Kem Bebe : Đừng nói nữa. Tớ ghét tất cả những người có chiều cao trên 1m80 nhé. Còn nữa, từ nay trở đi, đừng nhắc đến Hoàng Duy Phong trước mặt tớ.
Tôi bặm môi ấn mạnh phím Enter, đang định gõ thêm vài dòng sặc mùi căm thù thì đột nhiên cảm nhận được mùi thơm dịu nhẹ…
Tim tôi thót lại, hơi thở ngưng lại…
Tay cứng đờ, mặt cứng ngắc…từ từ…từ từ…quay đầu.
Đập ngay vào mắt là một đôi chân dài mạnh mẽ.
Cơn gió lạnh chợt thổi qua khiến tôi rùng mình, ho vài tiếng.
Không gian xung quanh đột nhiên im bặt.
Chiếc cửa phòng màu trắng được mở toang…là do lúc nãy…tôi quên đóng.
Rèm cửa sổ màu vàng nhạt vẫn tung bay trước gió.
Thân người cao lớn của anh đứng ngay sát cạnh , dáng vẻ thanh tịnh tuyệt đối, đưa đôi mắt tĩnh lặng nhìn tôi .
Không khí ngày một thêm lạnh…
Tôi hít thật sâu một hơi, tay vô thức rời khỏi bàn phím , e dè mở miệng :
- Anh Duy Phong mới vào đây à ?
Anh gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lẽo không cảm xúc, mắt lướt thoángqua màn hình máy tính.
Nào là khí thế, nào là lòng căm thù mạnh liệt lúc nãy bay đi đâu mất.
Tôi cắn môi , nhẹ giọng :
- Em chỉ đang nói chuyện linh tinh với Trúc Vũ. Anh đừng để ý gì nhé ?
Ánh mắt anh lóe lên những điểm kì lạ, im lặng đặt ly kem hạnh nhân trước mặt tôi, giọng trầm lạnh :
- Em quên .
- À , vâng.
Tôi hơi thả lòng người một chút.
Anh mới đến , có lẽ là vẫn chưa thấy gì và cũng không hiểu gì đâu.
Mà với lại anh cũng không để lộ thái độ gì cả, chắc chắn là anh không để ý rồi.
Anh tiện đường nên ghé qua đưa kem cho tôi thôi mà…
Nhưng hoàn toạn ngược lại với dự đoán của tôi, anh không rời khỏi mà đột nhiên cúi người nhấc tôi lên, ngồi vào chiếc ghế đấy sau đó đặt tôi lên hai chân.
Tôi vừa ngạc nhiên lại cả thêm sửng sốt trước loạt hành động bất ngờ của anh.
Anh vòng tay ôm tôi từ phía sau, hơi thở nam tính khiến tim tôi đập loạn nhịp.
Để tránh né cảm giác bất ổn đang được thể hiện rõ rệt nên tôi cố gắng giữ bình tĩnh.
Định chào Trúc Vũ một tiếng rồi chuồn lẹ thì màn hình hiện lên dòng chữ to đoành của Vũ .
Vũ Vũ : Vy Anh, anh Duy Phong với cậu đến đâu rồi nhỉ ?
Tôi ngửi thấy mùi đen tối nhưng chưa kịp ngăn chặn thì…
Vũ Vũ : Nắm tay, ôm , hôn ? Làm tất cả rồi đúng không ?
Hự ! Biết ngay mà !
Là câu hỏi không thể đen tối hơn !
Tôi đưa tay với lấy bàn phím…
Kem Bebe : Ừ.
- …
Vũ à Vũ à, đó không phải là tớ trả lời cậu đâu …
Vũ à Vũ à…
Tôi không ngừng than thầm …cầu mong cho Trúc Vũ đừng nói gì thêm…
Nhưng mà ….
Thật không may !
God lúc nào cũng rất rất biến thái !
Vũ Vũ : Á ! Haha, biết ngay mà. Anh Duy Phong làm sao để cậu thoát. Còn gì nữa không Vy Anh ?
Kem Bebe : Ngủ chung .
- …
Tôi đánh rơi nhịp thở, tim đánh rơi nhịp đập.
Đầu choáng mạnh như bị ai đó giáng mạnh một cú !
Tôi mở to mắt, nhì chăm chăm vào người vừa viết ra câu ấy.
Cũng không còn thấy Trúc Vũ nói gì thêm…
Có lẽ…té ghế rồi…
|
Vẻ mặt anh rất đỗi thản nhiên , nhanh chóng thoát nick giúp tôi, nhanh chóng tắt máy.
Căn phòng phút chốc trở nên thật yên tĩnh.
Chỉ còn lại thứ ánh sáng xanh dịu phát ra từ chiếc đèn ngủ trên bàn.
Tôi được anh đặt trên giường, vẫn tròn mắt nhìn anh không dứt, rất lâu mà vẫn không thốt nên lời …
Tôi nói xấu anh cả buổi đầy khí thế vậy mà cuối cùng chỉ hai từ ngắn gọn, tôi đã bị anh hạ gục hoàn toàn…
Anh ngồi bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt đầy tia cười :
- Ngủ đi !
Tôi bật dậy, vẻ mặt đầy khổ sở :
- Anh có biết lúc nãy anh vừa nói gì không ?
Cho dù anh ấy có thù hằn như thế nào thì cũng không nhất thiết phải trả thù bằng cách này chứ !
Càng nghĩ, máu càng muốn dồn lên não…
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, giọng cười :
- Sai ?
Tôi trừng mắt , tức giận la hét :
- Tất nhiên là sai rồi – Tôi ném một con gấu vào người anh – Đồ đen tối ! Anh nói như thế mà được à ? Ngủ chung cái gì chứ ? Anh có biết anh nói như thế sẽ khiến mọi chuyện nghiêm trọng lắm không ?
Anh nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu :
- Sai ở đâu ?
Giả vờ ! giả vờ ! Người này rõ ràng là đang giả vờ !
Tôi hét lên :
- Em với anh ngủ chung khi nào hả ?
Anh chợt tiến sát gần tôi, ánh mắt thấp thoáng nét ma mãnh, giọng nói lại vô cùng trấn tĩnh , chậm rãi đáp :
- Lúc trưa.
Máu đang dồn lên não bây giờ đột nhiên như ngừng lưu thông…
Sắc mặt tôi chuyển thành màu xám tro…
Muốn khóc…
Vy Anh à,Vy Anh à, thấy thê thảm chưa đủ hay sao lại còn tự đẩy mình vào chỗ chết như thế.
Đầu óc từ lúc nào đã xuất hiện những ý nghĩ ghê sợ như thế.
Nhưng vẫn là tại anh !
Tại anh làm cho những xúc cảm ngây thơ của tôi chuyển biến mạnh và lấn sang con đường đen tối.
Nếu là trong hợp như tôi thì hẳn là ai cũng nghĩ vậy cả thôi.
- Anh phải nói rõ ràng chứ ! Phải nói là em ngủ trưa cùng một giường với anh chứ. Anh nói như thế thì …
Giọng tôi nhỏ dần bởi anh ngày càng tiến sát hơn, đôi mắt sẫm màu mang theo vài nét mờ ám.
Tôi hít một hơi sâu , lùi ra phía sau :
- Anh nói như thế thì người khác sẽ hiểu sang một vấn đề lớn khác.
Anh đột ngột kéo theo tôi nằm xuống, vẻ mặt trấn tĩnh nhìn tôi cứng đờ người, mặt biến sắc.
Tôi nín thở, nằm bất động không hề nhúc nhích.
Cảnh tượng lúc này rất rất không trong sáng, rất rất không phù hợp với những người như tôi !
Anh đang ở ngay trên tôi, tay chống hai bên người tôi, giọng điệu thờ ờ pha lẫn sự tinh quái :
- Hiểu sai thế nào ?
Tôi im bặt, vẫn nằm nín lặng.
Không gian chỉ trong phút chốc đã trể nên thật ngột ngạt đến mức tôi không còn tìm thấy nhịp thở của mình nữa.
Nhiệt độ tăng cao ngùn ngụt khiến cả người tôi nóng bừng …
Gương mặt điển trai của anh đối sát với vẻ mặt cứng ngắc , tái mét của tôi.
Tim đập dồn dập những nhịp bất thường.
Anh nheo mắt lại, giọng nói trầm ấm chứa đựng phía sau những điều âm hiểm :
- Vy Anh, em suy nghĩ trong sáng chút đi !
- …
Ai thế ? Ai vừa nói câu đấy vậy ?
Đúng là điều khó tin nhất thể kỉ này !
Anh đang bảo tôi không trong sáng ư, người ma mãnh như anh mà lại nói được những lời đó ư ?
Anh là ai nào !
Là thủ lĩnh của đoàn người đen tối !
Là CEO tà ác, ác độc !
Là con trai yêu hù dọa mẹ !
Đã thế, anh lại nói với người mang trong mình tế bào chất phác ngây thơ như tôi đây là không trong sáng ?
Có khác gì là ác quỉ và thiên thần không…
Căn phòng thật tĩnh lặng.
Cánh cửa màu trắng…đã được đóng chặt lại.
Tôi đã bắt đầu lấy lại được cảm giác, thần trí cũng đang dần dần hồi phục.
Tôi nhìn gương mặt gần kề mình, hoảng hốt la toáng lên :
- Anh…định làm gì em ? Nếu anh dám làm gì, em sẽ mách hết tất cả đấy nhé !
Tôi đẩy anh ra nhưng không dám dùng lực mạnh vì sợ anh sẽ đau.
Anh còn bị thương mà !
Trời ạ ! Đến lúc nào rồi còn để tính mê sắc xen vào thế này !
Anh cười một tiếng, nơi đáy mắt tĩnh lặng có những điểm sáng vờn nhẹ :
- Sẽ không làm gì em !
Trán anh chạm nhẹ vào trán tôi, âm điệu trong giọng nói trầm của anh ngập ý cười :
- Vy Anh, cho anh thê thảm đi !
- …
Tôi nín lặng tại chỗ.
Vậy là…anh đã đọc hết được những lời tuyên thề hùng hồn của tôi ư…
Thế này thì …tiêu rồi !!!
Tôi nghiêng đầu tránh nụ cười ác quỉ của anh, nhỏ giọng biết lỗi :
- Anh Duy Phong, em chỉ là nói linh tinh thôi mà. Anh không nên để ý mà ! Nhé ?
Tôi lay lay tay anh :
- Hoàng Duy Phong vĩ đại ! Anh là vĩ đại nhất ! Anh không nên như thế. Em nông nổi một chút thôi, tuổi trẻ mà. Những lời đó anh cứ xem như là em chưa nói ! Được không ? - Làn sương mỏng dần dần lan tỏa và chiếm ngự đôi mắt lạnh lẽo của anh, hơi thở nam tính nóng dần lên :
- Vy Anh, nhắm mắt lại !
Kịp biết anh định làm gì thì môi đã bị anh xâm chiếm.
Cảm giác vừa ấm nóng vừa lành lạnh đột ngột chạm đến khiến thần trí tôi bay vụt mất.
Mặt vẫn mở thật to nhìn anh.
Nhịp thở tôi ngưng dần rồi bị kìm chặt nơi lồng ngực.
Đã không thể thở được nữa rồi…
Tôi đẩy mạnh anh ra nhưng như thế lại khiến anh hôn mạnh liệt hơn.
Anh nhẹ nhàng giữ tay tôi chặt lại, không cho tôi giãy dụa.
Cổ họng tôi trở nên khô khốc, cả người mềm nhũn.
Người này … muốn giết tôi rồi phải không !!!
Rất lâu…rất lâu sau…
Cho đến khi tôi sắp không chịu được nổi nữa anh mới chịu buông.
Tôi hít một ngụm không khí lớn , sau dó liền ho dữ dội.
Anh nhìn tôi một lúc rồi nghiêng người nằm xuống bên cạnh, đột nhiên bật cười.
Vậy là không khí xung quanh lại trở nên thật kỳ dị.
Tôi thì ho sặc sụa còn anh thì lại cười ra tiếng.
Tôi tức đến mức chỉ muốn lao ngay vào anh mà cắn xé.
Ho xong một trận tưởng như sắp chết, tôi lườm anh :
- Anh cười cái gì hả ? Có gì mà phải cười ! Hay lắm đấy ? Đồ sở khanh xấu xa. Em hận anh ! Em thề em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa.
Giọng tôi đầy phẫn nộ và cả ấm ức đọng ứ.
Ánh mặt anh nhìn tôi ngập tràn sự tinh quái, giọng điệu đầy buồn cười :
- Vy Anh, em nín thở !
Mặt tôi đỏ bừng, giọng nói nhỏ đến mức thấp nhất có thể :
- Em…Như vậy thì sao chứ ?
Tôi chằng thấy có gì đáng cười ở việc này cả.
Hôn thì nín thở chứ sao…Có gì là không ổn chứ !!!
Tôi chợt cảm nhận được bàn tay anh đặt nơi eo tôi không ngừng run.
Từ giận dữ chuyển dần thành ngượng ngùng và xấu hổ, tôi cắn cắn môi :
- Anh cười gì em đấy ?
Anh không còn cười nữa, đáy mắt dần trầm lắng, nghiêm túc nói :
- Tập hôn đi !
Tôi trốn mặt vào gối, kiên quyết :
- Em không thích mấy việc này. Đây là lần cuối cùng ! Nếu anh còn thế thì em sẽ cắn chết anh !
Giọng anh pha lẫn chút mong chờ :
- Chắc chắn chứ ?
- …
Tôi là đang đe dọa anh đấy !
Người kia, đã không sợ thì thôi, nhưng cũng đâu cần tỏ ra thích thú như thế !
Trong ánh sáng xanh dịu của chiếc đèn ngủ, gương mặt không cảm xúc của anh thấp thoáng đôi nét dịu dàng.
Anh ôm chặt tôi nằm trong chăn, tay nhẹ vuốt tóc tôi , giọng trầm ấm :
- Ngủ nhé !
Tôi ngửa mặt nhìn chăm chăm vào trần nhà, lắc lắc đầu :
- Em không muốn.
Chợt nhận ra điều bất thường, tôi nhìn anh , ngơ ngác :
- Anh về phòng anh đi chứ.Sao anh cứ phải ngủ cùng em thế – mắt tôi chợt sáng lên , một ý nghĩ chợt vụt qua, tôi chớp mắt với anh rồi cười lớn – Có phải anh sợ ma không ? Haha. Anh sợ ma nên mới muốn ngủ cùng em cho đỡ sợ chứ gì. Sao anh nhát vậy. Ma có thật đâu mà sợ . Haha !!! - Lại không ngờ anh sợ ma cơ đấy !
Thật buồn cười, Duy Phong bất bại lại đi sợ ma !!!
Khóe miệng anh nâng lên , không giải đáp nghi vấn của tôi, tay vứt mấy con gấu bông gần đó ra xa, giọng lười biếng :
- Anh đang đáp ứng mong muốn của em !
- Mong muốn của em ? Em mong muốn anh ngủ cùng em khi nào ?
- Bại dưới em !
- …
Tôi im bặt,từ nay trở đi quyết định chọn cho mình phương án ba không – không nghe không nhìn không thấy.
Đột tử ở tuổi 17 thì quá tiếc…
Trời về đêm, gió khuất dần.
Chiếc rèm cửa vàng nhạt che lấp đi sắc đêm đen kịt bên ngoài.
Tôi quay người đối mặt với anh…
Anh nhắm mắt, hơi thở nhè nhẹ nhưng vẫn chưa ngủ .
Tôi cầm bàn tay anh lên nghịch nghịch :
- Anh biết kể chuyện truyền thuyết không ?
- Sao ?
- Lengend stories ấy ? Anh biết không ? Kể em vài chuyện đi !
- Không biết.
- Vậy anh kể một ít cũng được. Như là , à, kiểu như truyền thuyết nếu hai người che cùng một chiếc ô dưới mưa thì sẽ trở thành người yêu của nhau. Anh ít nhất phải biết một chút gì đó chứ, sao lại không biết tí nào được. Phải không Duy Phong vĩ đại ?
- Không biết !
Tôi cắn mạnh vào tay anh , sau đó ra sức năn nỉ :
- Anh làm ơn đi ! Em không nghe chuyện thì em sẽ rất khó ngủ đấy ! Anh sẽ không nỡ để em như thế phải không Duy Phong vĩ đại ?
Anh chầm chậm mở mắt , miễn cưỡng đáp :
- Được !
Oa, không ngờ anh chịu nhận lời rồi !
Tôi phấn khích lao vào ôm anh,đầu vùi vào ngực anh , lực mạnh tới nỗi anh khẽ nhíu mày nhưng không đẩy tôi ra.
Tôi chớp mắt đầy mong đợi :
- Anh kể đi nhé, em sẽ ngủ ngay !
Anh gật đầu, ánh mắt nhìn tôi ấm áp, chất giọng trầm ấm vang lên :
- Truyền thuyết về 1000 hạc giấy. Nếu ai nhận được 1000 con hạc giấy được xếp từ những tờ 100 đôla thì sẽ trở nên giàu có !
- ….
Vừa dứt lời, anh liền nhắm mắt không cần quan tâm tôi đang nằm im bất động…
Tôi hét lên :
- Anh không thể lãng mạn một tí được à !!! Hoàng Duy Phong, em hận anh! Em thề sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa !!! Đồ xấu xa !!! Đồ đểu !!!!
|
Đêm hè tĩnh lặng…
Ánh sáng xanh dịu bao quanh khắp căn phòng…
Mắt tôi dần ríu lại , từ từ chìm vào giấc ngủ.
Và…
Tôi lại gặp cô bé ấy.
Trong không gian đen tối và ẩm thấp , cô bé ấy thu mình ở một góc, mặt vùi sâu vào hai chân.
Chẳng biết là đã ngủ hay còn đang thức.
Chỉ thấy cô bé ấy cứ ngồi yên bất động như thế, và đôi lúc cả thân người bé xíu lại run lên từng cơn…
Chợt có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên :
- Bé con, anh tới rồi.
Giọng nói này…đậm nét lạnh lẽo và thờ ơ…
Nhưng …rất đỗi quen thuộc.
Cô bé ấy ngay lập tức ngẩng đầu, chạy lại ngồi ngay sát cánh cửa gỗ, chớp đôi mắt to tròn đầy vui sướng :
- A ! Anh Duy Phong hả ? Anh lại đến chơi với em à !
- Ừ .
Mặc dù ai đấy chỉ đáp lại một cách hờ hững nhưng cô bé ấy không hề để ý mà còn rất vui vẻ, miệng không ngừng cười toe :
- Lâu rồi em mới thấy anh. Anh Duy Phong , anh đã đi đâu thế ?
- Thụy Sĩ.
- Á, Thụy Sĩ là cái thế ? Anh Duy Phong, nó như thế nào, nó trông ra sao ?
- Nước ngoài.
- Ồ, là nước ngoài. Vậy nó cũng giống như Thái Lan, Trung Quốc , Nhật bản mà anh từng đi à ?
- Bé con, với người không hiểu biết như em thì nói nhiều rồi đấy !
Cô bé ấy bĩu môi, hừ một tiếng, sau đó, lấy ngay lại ánh mắt trong veo, hớn hở nói :
- Anh Duy Phong. Em nhớ anh nhiều lắm đấy. Còn anh Duy Phong , anh có nhớ em không ?
- Ừ.
- Thật không ? Vậy anh nhớ em nhiều không ? Anh nhớ em từng nào vậy ? Có nhiều bằng em nhớ anh không ?
- Không biết !
- Haha, anh Duy Phong không biết vậy thì chắc chắn là anh nhớ em rất rất nhiều nhỉ ?
- Ừ.
- Haha, em biết mà. Anh Duy Phong, ở đấy có đẹp không ? Anh có đi chơi ở đâu không ? Anh có gặp bố mẹ anh không ?
- Không !
- Anh Duy Phong, anh sang bên ấy làm gì vậy ? Anh ăn chơi à hay là như thế nào ?
- …
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi.
Khối xung quanh càng thêm đen tối và lạnh lẽo…
Cô bé ấy vẫn đặt ra vô số câu hỏi dồn dập và ai đấy vẫn trả lời thật cụt ngủn và thờ ơ.
Hình như là…cô bé ấy chỉ hỏi vậy thôi, ngay cả khi ai đấy không hề trả trả lời cũng chẳng sao cả…
Nhưng tôi cảm nhận được đối với cô bé ấy, ai đấy đã dành hết tất cả kiên nhẫn của mình…
Giọng ai đấy đột nhiên có chút trầm buồn, chậm rãi nói :
- Bé con, bây giờ, anh phải sang Mỹ rồi.
Trong không gian tối tăm , lạnh lẽo, nụ cười tươi tắn trên môi cô bé phút chốc vụt tắt …tiêu tan nhưng riêng ánh mắt vẫn thật trong veo.
Cô bé cúi đầu :
- Anh Duy Phong, anh phải đi nữa rồi à ? – Cô bé im lặng một lúc, chất giọng lại đột nhiên trở nên hào hứng trở lại – anh Duy Phong, anh đi rồi lại về nhỉ ? Anh sẽ lại đến đây với em. Em chờ anh nhé !
Một khoảng im lặng ập tới …
Chỉ còn thấy tiếng gió ùa về, lùa qua cánh cửa gỗ màu nâu nhạt…
Bàn tay cô bé vân vê chiếc váy màu xanh dương, vẻ chờ đợi đầy căng thẳng.
- Bé con, anh sẽ đi năm năm.
Sống lưng cô bé trở nên cứng đờ, mắt dần dần lung linh nước, tay bấu chặt chiếc váy, giọng nghẹn lại :
- Anh Duy Phong, 5 năm à ? Gấu heo của em cũng 5 tuổi. Anh Duy Phong, có phải là rất lâu không ?
- Ừ.
Khoảng nước lớn từ mắt cô bé chợt trào ra, nhưng rồi cô bé lấy tay lau mạnh đi, lại cười :
- Anh Duy Phong, lúc đó em lớn rồi nhỉ ? Anh về thì anh có tìm em không ? Anh có còn nhớ em không ?
Những ngón tay bé xíu của cô bé ấy mang màu tím ngắt , sắc mặt nhợt nhạt…
Giọng ai đấy nặng những âm trầm trầm :
- Nếu em vẫn là bé con thì anh sẽ luôn bên em !
Cơn gió lạnh thổi khô đôi mắt trong veo, cô bé ấy thu mình hơn, giọng nói rất khẽ :
- Anh Duy Phong, em muốn tìm anh thì làm thế nào ? Em…
Chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt lời của cô bé ấy !
Chỉ thấy ở bên ngoài, ai đấy ừ một tiếng rồi khẽ thở dài.
- Bé con , anh đi nhé ! Trở về, anh sẽ gặp em !
Ngữ khí của ai đấy rất chắc chắn.
Anh sẽ gặp em…
Không gian thoáng chốc lại trở nên thật yên ắng.
Có thứ ánh sáng mạnh mẽ hiện hữu trong đôi mắt to tròn của cô bé ấy, sáng mờ ảo trong sắc đen của căn nhà ẩm thấp.
- Anh Duy Phong, em muốn tìm anh thì nên làm thế nào đây ? Có phải là em đi tìm một người đẹp trai, tài giỏi và tuyệt vời như thiên thần không ? Người ấy sẽ là anh Duy Phong vĩ đại nhỉ ?
Chỉ có tiếng gió mạnh bạo cuốn theo xác lá đáp lại lời cô bé.
- Anh Duy Phong, em sẽ tìm được anh !
Chiếc váy màu xanh dương ướt đẫm thứ nước óng ánh…
Có thân người bé nhỏ không ngừng run lên…
Nền trời đen kịt một màu tĩnh lặng.
Vài ngôi sao nằm rải rác trên trời cao thẳm thênh thang.
Căn phòng có những bức tường phối màu sáng tươi mới thật yên ắng.
Ánh sáng xanh dịu từ chiếc đèn ngủ bao quanh.
Đôi lúc lại vang lên từng tiếng khóc nấc .
***
Sân trường vàng rực đầy nắng hè trải dài.
Khoảnh sân thể dục không ngừng vang lên những tiếng hú hét và tiếng bóng nện xuống đất đầy náo nhiệt.
- Oa, lại ba điểm nữa !
- Mạnh Vũ, anh thật tuyệt vời !
Tôi với Trúc Vũ nhảy hẳn lên cả ghế đá, vỗ tay hét ầm ầm.
Trên sân, Mạnh Vũ mặc chiếc áo phông trắng cùng với Bùi Quang đập lòng bàn tay vào nhau, hướng hai đứa tôi nháy mắt.
Ồ…anh Mạnh Vũ đẹp trai thật đấy !
Tôi cảm nhận được ở bên cạnh, Trúc Vũ đang chao đảo !
Tôi đỡ Trúc Vũ, thở dài rồi lắc lắc đầu :
- Mê trai là không nên đâu bạn ạ.
Từ sáng đến giờ, Trúc Vũ vẫn nhìn tôi với ánh mắt kì quái, hất tay tôi ra, xí một tiếng đầy coi thường :
- Ai cũng có thể nói với tớ câu này được. Còn cậu, thì không bao giờ, hiểu chưa ?
- Tớ làm sao lại không ? Tớ không mê trai ! Đương nhiên là tớ có thể dạy dỗ được cậu !
Trúc Vũ cười gian tà, lại quăng cho tôi cái nhìn đầy khác thường ấy :
- Thế bạn Vy Anh này, anh Duy Phong…
Chưa kịp để Trúc Vũ nói hết lời, tôi đã xô ngay Trúc Vũ ra khỏi ghế .
Mặt tôi cũng chợt nóng bừng , nghiêm giọng :
- Tớ đã bảo cậu không được nhắc đến anh ấy trước mặt tớ cơ mà !
Trúc Vũ lấy lại thăng bằng, nhìn tôi không chớp mắt, giọng nói đầy sửng sốt :
- Vy Anh, cậu sao thế ?
Tôi đưa mắt dán chặt vào sân bóng giả vờ như mình đang rất chăm chú và tập trung.
Trúc Vũ đứng bên dưới lại ngửa cổ cười gian ác, nhìn nhìn tôi còn đang căng thẳng đến nỗi đứng không vững.
- Vy Anh, tối qua cậu bảo cậu với anh Duy Phong …
Tôi trừng mắt, lại cắt ngang cái độp :
- Trúc Vũ, cậu im ngay ! Tớ với anh ấy là ngủ chung theo kiểu trong sáng ! Cậu thôi ngay cái kiểu suy nghĩ đen tối ấy đi . Đầu cậu gì mà toàn chứa những thứ ghê sợ ấy chứ !
Trúc Vũ lùi ra sau vài bước, lấy tay che trước ngực :
- Vy Anh, cậu không định đánh tớ luôn đấy chứ ? – Ánh mắt Vũ chợt lóe lên tia sáng kì dị – Mà Vy Anh ơi, tớ nghĩ gì nào ? Tớ chưa hề nói gì về việc ngủ chung kiểu trong sáng của cậu và anh Duy Phong , đúng không? Chỉ có mình cậu là nghĩ theo kiểu ấy ấy thôi !
- …
Tôi đứng bất động, không thốt ra được nửa chữ mà chỉ ho sặc sụa.
- Cái đó…bỏ đi ! Hôm qua,câu ấy không phải là do tớ nói mà là do anh ấy . Cho nên, Vy Anh của cậu vẫn là trong sáng ngây thơ .
- Tớ thừa biết là anh ấy rồi ! Cậu trình độ nào mà nói những câu làm tớ té ngửa thế được – sắc mặt Trúc Vũ đột nhiên tối lại đầy khổ sở – Vy Anh, cậu sau này đừng để anh Duy Phong nhà cậu trả lời tớ điều gì nữa. Mặc dù tớ thích nhưng mà…đứng tim thật sợ đấy ! Hôm qua, tớ đã ngã nhào khỏi ghế, đập đầu xuống sàn , nằm bất tỉnh đến tận sáng mới bò dậy đi học. Tớ…khổ lắm ! Cậu làm sao thì làm, xem chừng đừng để anh Duy Phong nhà cậu hại người như thế !
Vẻ mặt tôi cũng sa sầm, thê thảm và xám xịt không kém Trúc vũ là bao.
Tôi mà quản lí được người kia ư ? Còn lâu nhé !
Ngay chính tôi đây còn là nạn nhân số một của thủ lĩnh ma quỉ kia đây !
Tối qua sau khi nghe đượ cái truyền thuyết ghê sợ ấy, tôi đã muốn biến mất ngay lập tức rồi …
Tôi…có nên gọi mình là bất hạnh không nhỉ ?
- Vy Anh, cậu với anh Duy Phong ngủ chung là thế nào đấy ?
Tôi nín cơn ho dữ dội, bình tĩnh đưa tay vuốt vuốt tay, nhẹ nhàng đáp :
- À, là tớ thích thế.
Rầm !
Ồ …quả nhiên là ngay khi tôi dứt lời thì Trúc Vũ đã ngay xuống sân .
Hay thật ! Đúng là gần mực thì đen, tiếp xúc với người kia càng nhiều thì tôi lại càng thêm phần nguy hiểm.
Trúc Vũ à, tốt nhất là đừng nên nói tớ không có trình độ làm người ta té ngửa !
Mà cậu…bị như vậy là đáng lắm !
Đừng hỏi thêm bất kì chuyện gì nữa đi…
Hỏi nữa thì có khi sẽ động chạm tới chuyện sáng nay !
Vừa nhắc đến, tôi chỉ muốn đánh cho mình một trận và…cả người kia một trận.
Chuyện là…
Lúc sáng, tôi đang nửa tỉnh nửa mê, mò mẫm tìm chiếc chăn chuyên đời phản chủ kia thì tay bị nắm chặt, không thể nào di dịch được.
Một giọng nói đầy ma mãnh nhẹ nhàng vang lên tiến thẳng vào tai tôi :
- Em lại tò mò gì nữa thế ?
Ngay lập tức, tôi bật tỉnh !
Nhìn thấy đầu tiên là gương mặt điển trai cùng ánh mắt đầy mờ ám của anh.
Một cảm giác bất ổn trỗi dậy nhưng bị khống chế bởi cái đầu còn nặng cơn buồn ngủ nên tôi vẫn chỉ có thể đờ đẫn nhìn anh thật lâu rồi mới lên tiếng :
- À …chào buổi sáng. Anh …ngủ ngon chứ ?
Anh nhìn tôi với vẻ mặt ngập chất tinh quái, giọng trầm ấm vô cùng ngọt ngào :
- Cưng à, bại dưới em rồi !
- …
Những lời anh nói tôi không tiếp thu được hết bởi …vừa nghe thấy từ …cưng kia là tôi đã không còn hiểu được gì nữa rồi !
Tôi cảm nhận được rất rõ nhịp tim của một người nào đó…nhưng không phải là của tôi.
Một khối ấm áp lớn khiến người tôi trở nên nóng bừng.
Cơn ngái ngủ dai dẳng kia đã biến mất hoàn toàn.
Nhịp tim ấy vẫn rất gần …
Tôi nín thở, đưa mắt nhìn xuống…
Mặt đã biến sắc , tái mét chỉ trong chưa đầy nửa tích tắc sau.
Tim tôi đã không đập nữa rồi.
Còn nhịp tim người nào đã vẫn thật đều đặn và …rất gần.
Gần là đúng bởi vì…người nào đó nằm ngay dưới tôi !
Lần này, tôi đã không còn đủ sức hay đủ tin tưởng để trao bất kì lời cầu nguyện đáng thương nào cho Đấng tối cao mang tên God nữa rồi !
Nên là…
Thần chết à !!! Ngài làm ơn mau mang con đi ngay đi !
Ngủ thế nào lại thành ra thế này !
Có chết tôi cũng không thể tin là mình lại có thể đối xử với anh như vậy.
Anh vòng tay ôm tôi, đáy mắt có những tia sáng dịu dàng ma quái , nhẹ nhàng nói :
- Cả một đêm !
- …
Vy Anh có lẽ nên chết ở thời khắc đấy…
Mãi đến giờ, dư âm của chuyện ấy vẫn có thể khiến tôi chết đứng một cách dễ dàng.
Nếu không có tràng hét lớn của một người không biết tự điều khiển âm lượng giọng nói của mình thì có lẽ tôi sẽ đứng im bất động mãi như thế.
- Hừ ! Đồ chết bầm nhà anh tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa đi ! Nhìn thấy anh một tí là tôi đã cảm thấy thật có lỗi với bố mẹ và chính bản thân mình rồi ! thật ghê tởm !
Cảnh tượng trên sân bóng khiến đầu tôi lại thêm choáng váng.
Đội bóng từ lúc nào đã giải tán, người thì lấy khăn lau mặt, người thì uống một chai nước lớn nhưng dù vậy, tất cả đều có chung một hành động đó là cùng nhất loạt hướng mắt nhìn đôi trai gái giữa sân bóng…
Nắng hè chói chang vàng rực rỡ làm không khí trở nên ngột ngạt.
Một chàng trai có mái tóc màu vàng ánh lên cùng nắng, chiếc hoa tai bên trái lóe sáng…
Anh cười nhạt đầy khiêu khích :
- Là cô đến tìm tôi. Tôi mới là người phải nói câu ấy chứ !
Người con gái đứng phía đối diện khoanh tay lại, cười còn lớn hơn :
- Này, có phải là nắng quá làm cho đầu óc anh hỏng luôn rồi phải không ? Tôi mà đến tìm anh ư ? Thật nực cười ! Tôi là đến chơi với hai đứa em gái của tôi ! Anh thôi dùng cái trí tưởng tượng xa xăm của mình nơi trái đất này đi ! Hừ, anh biết điều thì đừng có đứng trước mặt tôi nữa ! Thật ngứa mắt !
Vy Anh cao siêu tôi đây có thể đoán trước một số điều…
Người có tóc màu vàng kia sẽ đáp lại những câu đậm chất lãng mạn để cùng chị Minh Thư sống chết…
Cuộc hỗn chiến lại xảy ra…
Giữa nắng hè thế này , thật muốn lôi luôn hai người kia đi chỗ khác mà !
Nhưng….sai rồi…
Người có tóc màu vàng…đột nhiên quay lưng và bỏ đi…
Giữa nắng hè, chiếc khuyên tai bên trai lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Chị Minh Thư tròn mắt sững người…
Và đó cũng là biểu cảm của tất cả những người chúng tôi, những người luôn theo suốt bộ đôi này trong những lần họ vì nhau mà sống chết…
|