Chuyện Như Chưa Bắt Đầu
|
|
Chuyện như chưa bắt đầu
đây là câu chuyện nội dung có thật , không phải của tác giả , mình đi sưu tầm được . Rất hay nên đăng m.n cùng đọc
Trường Đại Học Công Nghiệp Tp.HCM – 18/04/2011
Bắt đầu vào 1 năm trước
Nó tên Nguyễn Ngọc Minh Đăng, 19 tuổi. dáng cao , thân gầy. Nhưng nó luôn mặc cảm với mọi người vì nó không đẹp trai, da ngăm đen, cuộc sống thì rất khó khăn. Khó khăn là vì cha mẹ nó đã bị tai nạn và mất lúc nó học lớp 11, họ hàng thì đều xa lánh nhà nó ( đơn giản vì nhà nó nghèo ), nên ngoài việc học trên giảng đường thì nó đi làm thêm vào buổi tối, công việc nó làm là bồi bàn cho 1 quán ăn có tiếng ở Sài Gòn. Nhưng bù lại nó có 1 đôi mắt rất đẹp bất kỳ ai nhìn vào đôi mắt ấy đều phải ghen tị và nó có 1 giọng hát trong và sâu ( cuốn hút người nghe ). Nhưng tất cả đều được nó ngụy trang dưới vẻ lạnh lùng và khó gần.
Nó đang là sinh viên năm nhất khoa điện tử . Trình độ học của nó phải nói là thuộc dạng siêu phàm, từ các cột điểm thường kỳ đến cuối kỳ đều được nó tô vào chỉ một số 10. Những tưởng trong lớp nó sẽ có rất nhiều bạn, nhưng không mọi người đều dè chừng với vẻ lạnh lùng của nó và trong lớp nó chỉ có 1 người bạn duy nhất là thằng Minh. Minh học chung với nó từ lớp 10 và đến bây giờ vẫn vậy.
Số phận đã đến……
Học kỳ này nó chỉ học có một phòng duy nhất là phòng B4.06.
Ngày đầu tiên của học kỳ mới nó đi học rất sớm. Đứng trước lớp thấy cửa lớp vẫn chưa mở, nó lấy ổ bánh mì ra ăn sáng, vừa ăn được nửa ổ thì đã nghe tiếng của thằng Minh:
– Mày đúng là sinh viên ưu tú có khác nha- Minh vừa nói vừa vỗ vai nó
Nó chỉ đáp trả bằng một cái nhết môi……..cứ thế Minh nói nó cười. Nó cảm thấy bớt cô đơn khi có Minh làm bạn, Minh là một thằng con trai nhiều chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đều được cậu tiếp thu và đem chúng đi truyền tải với người khác, nhưng Minh luôn hiểu nó , biết khi nào nó buồn để an ủi, khi nào nó vui để chia sẻ, khi nào nó cô đơn để tâm sự, nhưng những chuyện về nó thì chị có duy nhất cậu biết, và cậu cũng là người thứ hai được nghe nó hát.
[ lớp 11 tại trường Nguyễn Hửu Cầu
Hôm đó trời mưa…..
– Haizza trời mưa sao về đây, đói bụng wá àh- Minh đứng 1 mình trên hành lan mà than vãn
Vừa bực bội vừa mệt mỏi sau giờ học cậu trở vào lớp học ngồi chờ cho mưa tạnh
…..
Mưa có vui như em và anh
Và mưa vẫn thế nhẹ lắm khi bên anh
Vì mưa cũng biết, từ trong tim này
Mưa với anh tới sao ngọt ngào….
Cậu ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy thằng bạn học chung lớp đang đứng xoay lưng về phía mình và ngân nga những ca từ của bài hát
Có chăng là một thoáng
Một lần hát khẽ bên em
Rằng trọn cuộc đời này sẽ mãi
Chẳng một lần cách xa nhau…
Và cậu thấy kết anh bạn này từ đó…..]
Vào giờ ra chơi không biết làm gì Minh kéo nó ra hành lang đứng nói chuyện
– Sao mày cứ ru rú trong lớp với cuốn sách không chán hả?- Minh cười nham nhở
– Rồi đó….. muốn nhìn gì thì nhìn đi – Nó nói với vẻ ngạc nhiên của người đối diện
– Hahahahahahahaha….tao nhỉn mày mấy năm nay chán lắn rồi nè……mắc ói quá àh..hahahaha – cậu vừ nói vừa cười
– Đừng tường tao không biết đâu nha-Nó nghiêm giọng
– B…i…ế..t …gì???- Minh ấp úng
– Mày thích Ngọc Trầm lớp quản trị kế bên chứ gì????
– Sao…sao mày biết- mắt chữ O miệng chữ A cậu nhìn nó
– Thôi qua làm quen đi….hình như cô ấy cũng để ý mày đó-Nó cười nhết môi và nhường chỗ cho thằng bạn thân hành động
Minh nhìn thằng bạn với vẻ ngạc nhiên và lẩm bẩm “ Mày đi làm thầy bói được đó, Đăng!!!!.”
Nó tìm một chỗ ngồi khá yên tĩnh nhưng gần lớp học để tiện quan sát thằng bạn hai lúa làm chuyện đại sự..
Vừa ngồi xuống thì nó vô tinh nghe được cuộc nói chuyện của một đám người ở bên kia bức tường
– Dạo này có em nào mới chưa Phong??? – một giọng nói bất ngờ vang lên
– Không..tao đang nghỉ xã hơi, tôi ngày cứ con này rồi tới con kia chán quá tụi bây ơi…- Giọng nói khá trầm vang lên
– Phong nhà ta nổi tiếng với tiếng SÁT GÁI mà cũng chán nữa!! hay mày muốn đổi khẩu vị không, Phong???
– Là sao, có em nào mới cứ giới thiệu tao coi . Nhưng tao nói trước phải KHỦNG mới chịu nha- giọng trầm ấy lại vang lên
– Cái này là khác đó, nếu mày thắng trận này tụi tao sẽ chiêu đãi mày tới bến luôn, chơi không??
– OK, tưởng chuyện gì chứ chuyện yêu thì tụi bay thua là vừa rồi – Phong nói với giọng chiến thắng
– Được, mày thấy thằng Minh Đăng lớp điện tử kế bên không??
– Nó là thằng nào??? Ý tụi bây nói là con trai hả??- Phong ngạc nhiên
– Uhm, Hoàng Phong mà cũng sợ hả?????
– Tao đết sợ, đổi khẩu vị cũng tốt- anh vừa cười đểu vừa nói một cách chắc chắn
– Ok, nếu mày kéo nó lên giường với mày thì coi như mày thắng, còn không thì mày phải thua tụi này một chầu- một thằng nói to
– OK, chuyện nhỏ…ngày mai tao sẽ bắt đầu- Phong cam kết
Nó bàn hoàn khi nghe cuộc đàm thoại vừa rồi, nó là món hàng để họ mua vui sao??? Nó thấy ghê tởm những loại người đó… nó khi thường những người đó. Nó vào học với tâm trạng khó chịu vô cùng làm cho thằng bạn thân kế bên cũng phải sợ…
Ra về nó vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo đề còn đi làm thêm. Trong lúc đang xối nước vào mặt thì nó nghe có tiếng bước chân đi ra, sau khi lau mặt bằng khăn tay nó nhìn sang kế bên thì thấy một người con trai cao to khỏe mạnh , da trắng , tóc màu đỏ hun, còn khuôn mặt thì không thể chê vào đâu được. Nó nhưng đứng hình với người kế bên. Nhưng khi nhìn và thẻ sinh viện cậu ta đeo trước ngực thì nó chỉ cười nhết môi.
– Sao nhìn tôi ghê thế- Phong hỏi
– Không.….không có gì- nói xong nó bước ra về
Khi nó bước ra thì có người cười mãn nguyện vì đã gây được ấn tượng đầu tiên trong mắt “con mồi”
Hôm sau vào lúc ra chơi nó vẫn ngồi chỗ cũ để nhìn thằng bạn làm nhiệm vụ cao cả, khi đang lấy cuốn sách ra đọc thì nó thấy bong dáng của Phong trước mặt..
– Hôm qua sao nhìn tôi ghê thế???- anh cố tình hỏi nó
Nó chỉ cười và cũng với câu trả lời cũ, không biết làm sao nên anh chủ động làm quen nó
– Đặng Hoàng Phong, 20 tuổi học quản trị, tôi làm bạn với cậu được không????- anh đưa tay phải lên
– Minh…..Đăng, 19 tuổi, chào anh- cậu củng bắt tay với anh
Nhưng cái bắt tay đó làm cho nó có cảm giác khó diễn tả lắm, mặc dù rất ghét anh nhưng vẫn nó cảm thấy thích với bàn tay của anh và con tim của nó cũng đã mất một nhịp….
Những ngày sau đó anh cứ kè kè bên nó. Thằng Minh vì bận rộn với việc theo đuổi Ngọc Trầm nên cũng không quan tâm đến nó như lúc trước, nhưng nó thấy cậu làm vậy là đúng nên không thấy buồn.vì nó đâu thể giữ cậu bên nó mãi…Rồi nó cũng quen với việc không có thằng bạn thân bên cạnh. Nhưng bù lại nó có anh, anh luôn biết cách cư xử với nó, anh luôn kể những câu chuyện về triết học hay tình yêu và những lần như thế nó đều có cảm giác thích thích, nó phải công nhận là anh nói chuyện rất có sức hấp dẫn và anh không khô khan như nó nên các cô gái đều phải sa vào lưới tình của anh, và cứ như thế nó đã có cảm giác không còn xa cách với anh nữa. Gần anh nó mới có thể biết thêm về anh, anh là con một của một đại gia ở Sài Gòn, mẹ anh thì đã theo người đàn ông khác, nên anh không tin vào phụ nữ, đó là nguyên nhân dẫn tới việc anh thay người yêu như thay áo. Nó cũng hiểu cảm giác thiếu thốn tình cảm là như thế nào nên nó cũng không buồn khi anh làm chuyện đó…và như thế ngày nào nó cũng cùng anh tâm sự, chia sẻ cảm xúc cho nhau….
Ngày qua ngày, sáng nó đi học thật sớm để mua đồ ăn sáng cho anh, trưa thì lại mua cơm trưa rồi ngồi chờ anh xuống rồi ăn chung..…….Thời gian đầu anh luôn tạo cơ hội để làm chuyện đó với nó, và những lần như thế đều bị nó từ chối khéo…….
Từ trước đến giờ cô gái mà anh quen nhiều nhất là 1 tháng nhưng đối với nó thì đã gần được hai tháng. Lúc đầu anh vẫn luôn muốn chuyện này kết thúc càng nhanh càng tốt nhưng sự việc đã không như anh mong muốn. Anh luôn cảm thấy có gì đó rất lạ khi ở bên nó, anh luôn cảm thấy vui và thoải mái khi ở gần nó, và đặc biệt những lúc nó cười anh càng cảm thấy có gù đó thoải mái và ấm áp lắm.
Có phải anh đã thích nó??? không thể nào,anh là một thằng con trai anh thích những cô gái chân dài và dáng chuẩn, còn với nó cảm giác rất là lạ. Càng ở bên nó, anh cũng đã quên đi chuyện lên giường với nó. Mỗi ngày anh chỉ cần nhìn thấy nó, được nó mua đồ ăn sáng, được nó dọn sẵn cơm trưa và chờ anh , được cùng với nó đi chơi v.v….với anh thế là đủ…..Mằc dù quen nhau đã gần hai tháng nhưng anh vẫn không biết nơi nó làm thêm, nhưng anh cũng không quan tâm chuyện đó….
Và hôm nay là sinh nhật của anh, cũng như mọi ngày nó và anh cùng đi học, nhưng có điều hôm nay nó xin nghỉ làm thêm…
Học xong anh và nó đi vòng vòng Sài Gòn, sau đó ghé ăn hàng, tối nó rủ anh về nhà. Vừa đặt chân vào nhà nó, anh đã thấy hai tấm hình trên bàn thờ nhưng vì hôm nay là ngày vui nên anh cũng quên đi chuyện đó. Hôm nay nó sẽ nấu ăn để đãi anh, anh thì dọn dẹp nhà cửa, nó thì sau bếp làm đồ ăn. Khi dọn dẹp anh mới để ý, nó rất giống người đàn ông trong hình, nên anh xuống hỏi nó:
– Trên bàn thờ có hai tấm hình ai vậy em???- anh vô tư hỏi
– Đó là cha, mẹ em đó- nó đáp với giọng buồn
– Khi nào thế- anh vẫn vô tư hỏi
– Cha mẹ em mất lúc em học lớp 11-nó lại thấy đau
– Anh xin lỗi, vậy em có buồn không-anh thấy hối hận
– Lúc trước thì buồn lắm, nhưng giờ em có anh rồi không còn buồn nữa- nó đáp với trên môi nhoẽn một nụ cười
Nghe xong câu trả lời anh cảm thấy đau xót, vậy là không phải anh là người bất hạnh mà người bất hạnh là nó mới đúng, anh thấy hối hận vì lúc trước anh thấy ghê tởm nó, khinh thường nó..vàbây giờ anh sẽ cố gắng bù đắp lại cho nó. Nhưng anh đâu biết trong những món ăn mà nó nấu còn có cả nước mắt của nó…..
Ăn tối xong, nó đem bánh sinh nhật mà nó đã đem tiền lương ra mua để tặng anh, anh cười, cười rất nhiều, cả hai đều cười, một hạnh phúc, một đau khổ….Họ cùng hát hò đủ kiểu, cùng chụp hìnhv.v….Sau một bữa tiệc sinh nhật thì trời cũng đã khuya, anh định ra về nhưng nó đã giữ anh lại:
– Anh đừng đi, ở lại với em đêm nay được không???, chỉ một đêm thôi- nó nói với giọng van xin
– N…..h…ư…..n….g- anh chưa kịp trả lời thì đã bị nó kéo anh vào phòng của nó. Ôm anh từ sau lưng:
– Đêm nay em sẽ cho anh tất cả những gì em có- nó nói bằng giọng nói nhẹ như không
– Thôi…. hôm nay chắc em cũng mệt lắm rồi, nghỉ đi mai còn đi học, chuyện đó không có cũng không sao- anh cười và xoa đầu nó
– Không, em muốn hôm nay, chỉ hôm nay thôi…….- nó lạc giọng
Sau đó đèn trong phòng được tắt và từng nụ hôn nồng cháy được trao cho nhau. Những nụ hôn có cả nước mắt. Đêm đó, họ lao vào nhau như hai con thiêu thân, nồng cháy, mãnh liệt……..và có cả những giọt nước mắt của một người…Đêm đó trời cũng mưa, mưa để gột rữa đi nỗi đau. Chỉ đêm nay thôi, ngày mai anh có thể sẽ thuộc về một người khác, và nó chỉ còn là dĩ vãng. Đến ba giờ, nó giật mình tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh thì người nó yêu vẫn nằm đó. Đến bốn giờ, nó lại quan sát anh thật kỹ từng đường nét trên khuôn mặt. Vì nó biết anh không yêu nó, nên khi lên giường với anh rồi thì nó sẽ không còn được hưởng cái cảm giác hạnh phúc mà anh trao cho nó, lúc đó anh sẽ bỏ nó, nên nó rất sợ, sợ mất anh……vì nó đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Sáng hôm sau, vì anh có tiết học đầu nên anh phải đi trước nhưng cũng không quên mua đồ ăn sáng cho nó,nhưng anh đâu biết nó đã thức từ lâu…..
Ngày hôm sau, vào giờ ra chơi anh và những người bạn đứng tụ tập trước hành lan để nói chuyện
– Sao rồi mạy…kèo này có làm được không??? Nếu không được thì chịu thua đi chứ, hai tháng rồi – một tên nói với Phong
Không lẽ anh nói là anh đã thua??? Nhưng vì sĩ diện nên:
– Từ từ chứ….muốn dụ dỗ thỉ cũng phải cho thời gian chứ- Phong nói với giọng cương quyết
– Thôi được..1 tuần nữa thôi nha mạy, chờ mệt lắm rồi- tên đó nói
Anh chỉ đáp lại bằng một nụ cười khổ……Còn nó đã nghe hoàn toàn cuộc đối thoại trên từ phía bên kia bức tường.
……Đang đứng nói chuyện thì anh thấy nó đang tiến đến gần. Đứng trước mặt anh, nó đưa cho anh tấm thiệp được xếp gọn gàng, sau khi anh cầm lấy và nó xoay qua bọn kia nói dứt khoát “ không cần đến một tuần đâu”, nói xong nó bước đi mà không nói một lời….
Anh ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, liền mở tấm thiệp đó ra xem thì chỉ có một câu ” CHÚC MỪNG ANH “
Nhưng sau đó trong bìa thư lại rơi ra một chiếc USB, đám bạn đứng gần anh nhặt được chiếc USB đó
Anh chạy nhanh vào lớp và lấy laptop ra xem thử. Khi cắm vào thì trên màn hình có 2 thư mục : picture và video , anh nhấp vào mục picture và người anh hoàn toàn mất cảm giác khi những tấm ảnh hiện trên màn hình là những gì của đêm qua, đám bạn hết sức ngạc nhiên và cũng thú vị về thành phẩm mà Phong đã tạo nên. Bọn chúng reo hò, chúc mừng người chiến thắng và chấp nhận thua cuộc, đương nhiên sẽ đãi anh vào tối nay.
Còn anh thì đầu óc hoàn toàn trống rỗng , anh không ngờ cuộc giao kèo này nó lại biết mà không ghét anh mà còn giúp anh nữa chứ…vậy là sao??? Suốt một buổi anh gọi cho nó nhưng không liên lạc được, qua lớp nó học thì biết được hôm nay nó nghỉ học….Anh như muốn phát điên lên, chạy khắp trường chỉ để mong được nhìn thấy bóng người quen thuộc….nhưng anh đâu biết nó vẫn dõi theo anh.
Tối đến, quá thất vọng không tìm được nó,anh cùng với đám bạn đi làm vài ly cho đỡ buồn và thật trớ trêu, anh vào ngay quán mà nó đang làm thêm.
Là quán hạng sang nên mỗi bàn được xếp là một phòng riêng biệt
Sau một thời gian, anh và đám bạn đã say. Nằm lăn trên chiếc sofa, chỉ có anh ngồi một mình trong góc phòng và Thắng (một người trong đám bạn của anh) vẫn chưa uống giọt rượu nào..
|
Một lát sau, chờ mọi người đã say nó mở cửa bước vào trên tay cầm theo chiếc khăn được tẩm nước nóng.
Nó tiến lại gần anh, nó cuối xuống lau khuôn mặt đang tái nhạt của anh, lau từng ngón tay, xức dầu cho anh để anh đỡ lạnh, và nhìn xung quanh thấy mọi người đã ngủ, nó đã hôn lên môi anh…
Anh cảm giác được có những giọt nước đang lăn trên khuôn mặt mình, anh lờ mờ lại thấy không biết ai mà lau người cho mình nên anh đã mạnh tay xô nó té vào bàn tiệc và chai bia trên bàn đã rơi xuống và vỡ nát trên bàn chân của nó…không những không xin lỗi anh còn chửi bới la hét:
– Mày dám đụng tới tao nữa sao?? Mày gan lắm, tao cho mày chết bây giờ..cút đi………
Làm cho những phòng kế bên cũng thấy phiền toái…nó lòm còm ngồi dậy, dọn dẹp những manh vụn của chai bia. Đang dọn dẹp thì anh tới gần. Chân anh loạng choạng té vào nó, nó đã ôm anh và té xuống đất,và những mãnh vụn từ chai bia đã đâm vào lưng nó. Đau lắm. nhưng không muốn mọi người thấy chuyện này, nên nó đã cố chịu đựng. Sau khi dìu anh ngồi xuống ngay ngắn, nó dọn dẹp và đi ra ngoài với bộ dạng đầy thảm hại,chân và lưng đều bị chảy máu,chân thì đi không vững, và toàn bộ những chuyện trên đều được Thắng quan sát.
Thấy thế chủ quán cũng cho nó về sớm, vì không đi nổi nên nó đã gọi Minh đến…..suốt đường về nó cứ bị cậu điều tra nhưng kết quả chỉ lả “ TÉ “ , ngồi sau lưng cậu nó khóc. Khóc không phải vì đau do vết thương chảy máu mà khóc vì nó đau từ trong tâm hồn, đau lắm không ngờ anh lại la mắng, quát tháo nó như vậy.Có phải khi đã đạt được mục đích thì người ta thường như thế, rũ bỏ hết tất cả…
Vài ngày sau, anh cứ đứng trước lớp chờ nó, nhưng rồi lại thất vọng, lại nhận được thông tin nó xin nghỉ học vài ngày…..anh như phát điên lên, tới nhà nó thì lại khoá cửa ngoài, không lẽ nó đã bỏ đi???
Những ngày đó nó qua nhà của Minh để cậu có thế chăm sóc cho nó, vì nó không thể tự làm một mình, lưng nó thì bị chấn thương, còn chân thì băng bột đi đâu cũng phải dùng nạn gỗ mọi sinh hoạt đều rất khó khăn…
Ở nhà một mình cũng chán, còn bị mất bài nữa. Nên sau một tuần nghỉ cho vết thương lanh hẵn và cũng để quên chuyện hôm trước, nó quyết định đi học lại. Sáng hôm đó nó cố tình đi học thật sớm để tránh mặt anh, nhưng không ngờ, nó vừa bước ra thang máy thì đã thấy bóng dáng anh đứng ngóng trước cửa lớp, nó nhanh chân nấp vào chân cầu thang. Nhìn thấy bóng người đó nó cũng đau lắm, nhưng tình yêu không dành cho nó và anh quen nó chỉ vì muốn chứng tỏ bản thân thôi chứ anh chưa từng yêu nó. Một lát sau thấy anh không còn đứng đó nữa thì nó mới bước vào lớp, nhưng vừa bước vào cửa lớp thì thấy anh ngồi ngay bàn của nó, nó giật mình quay đi chỗ khác, nhưng cũng may là anh úp mặt xuống nên không thấy nó, vậy là hôm đó nó nghỉ học. Giờ tan học nó chờ cho mọi người đã về hết, nó vào lớp của anh, ngồi trên chiếc bàn anh hay ngồi, khi quay người đi nó vô tình thấy chiếc USB của nó đang nằm dưới đất, nó cười khổ rồi cúi người nhặt nó lên. Nhưng khi ngẩn người lên thì nó thấy anh đang đứng trước mặt nó với vẻ vui mừng, còn nó thí chỉ vô cảm trước anh. Nó bước đi qua anh sau khi trả lại chiếc USB đó cho anh, bị anh níu lại, nó vun tay anh ra và đi tiếp không nói một lời:
– Xin lỗi em- Anh nói với giọng tha thiết
Nó nghe chứ, nhưng nó vẫn bước đi, và một lần nữa tiếng xin lỗi lại vang bên tai nó, nó vẫn làm ngơ và bước ra khỏi lớp. Vừa tới cửa lớp thì nó đã bị anh chạy theo nắm tay nó thật chặt. Anh nói to:
– Xin lỗi em
– Anh….có lỗi gì đâu….mà xin??- nó cười khổ
– Em đừng nói thế, tất cả là tại anh gây ra cho em…anh xin lỗi
– Anh không có lỗi đâu, người như tôi thì mới có lỗi đây này, tôi đã kéo anh vào thế giới của một thằng bệnh hoạn, tôi mới là người biết ơn anh đấy!!! cũng nhờ anh mà tôi biết cảm giác yêu và được yêu là như thế nào. Mặc dù chỉ có tôi là thật lòng với anh, nhưng tôi không buồn, vì tôi biết anh là con trai, và anh có những cô bạn đang chờ anh ngoài kia, tôi phải biết ơn anh vì muốn đóng kịch với tôi mà anh đã bõ lơ họ trong gần hai tháng nay. Yêu tôi?? Những lời anh nói yêu tôi, tôi biết nó là giả dối nhưng tôi rất vui…..-Không để nó nói tiếp anh vội vàng hôn vào môi nó, nhưng bị nó đẩy ra
– Tôi xin anh đó, một lần đối với tôi là đủ rồi, anh biết tại sao lúc trước anh đòi lên giường với tôi nhưng đều bị tôi từ chối ko??
Đơn giản, vì nếu anh đạt được mục đích thì anh sẽ bỏ tôi một mình, tôi sợ lắm, nên tôi mới kéo dài đến sinh nhật anh, cảm ơn anh vì anh đã đủ kiên nhẫn để chờ ngày đó đến….…và kể từ bây giờ, tôi trả tự do cho anh rồi đó….Với lại anh là một người con trai còn tôi là một thằng gay giữa tôi với anh có rất nhiều khoảng chắn, nếu yêu anh thì tôi sẽ đau lắm, tôi không chịu được đâu, xin anh tha cho tôi đi…Xin..anh..đó….. – Nó nói xong cũng quay lưng bước đi, cố gắng không để một giọt nước mắt nào rơi xuống.
Anh không kìm nén được cảm xúc của mình anh giật mạnh tay nó lại, do vì tay chống nạn nên nó không giữ được thăng bằng, và nó đã té xuống, lưng nó đập vào tường.
– Em nói đủ chưa??…em ít kỷ lắm, em có nghĩ đến cảm giác của anh không, sao em biết anh không yêu em,những ngày qua anh tìm em đến phát điên lên…..- Nói đến đó anh thấy chiêc áo trắng của nó bị đỏ do máu từ lưng nó chảy ra và nó cũng không còn cử động.
Anh nhanh chóng đưa nó lên lưng anh và đưa nó vào phòng y tế của trường, khoảng 15’ sau cô y tế bước ra:
– Cậu ấy bị chấn thương vùng lưng và nó đang có dấu hiệu bị nhiễm trùng
– Anh vậy bây giờ con phải làm sao???
– Cậu nên đưa cậu ấy vào bệnh viện vì hình như trong lưng cậu ấy còn có những vật lạ.
– Vật lạ là sao cô??
– Hồi nãy đang sát trùng vết thương thì tôi thấy có 1 mảnh thủy tinh trong lưng của cậu ấy, hình như cậu ấy đã ngã vào nơi có chai hay vật thủy tinh bị vỡ…
– Vậy nây giờ đưa cậu ấy đi ngay hả cô??
– Uhm….đưa đi ngay nếu không vết thương sẽ bị nhiễm trùng
Anh nhanh chóng đưa nó lên xe cấp cứu mà cô y tế vừa kêu và chạy thật nhanh vào bệnh viện. Vừa đến bệnh viện thì nó được chuyển vào phòng cấp cứu, còn anh đứng thấp thỏm ngoài cửa với nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Ngay lúc đó, Thắng đi thăm một người quen trong bệnh viện thấyanh ngồi trước phòng cấp cứu nên Thắng lại ngồi kế bên anh:
– Sao bạn hiền lại ngồi đây??
– Có chuyện lớn rồi mày ơi……..Đăng đang ở trong đó
– Đăng nào vậy??….ah nhớ rồi thằng Minh Đăng con mồi của mày chứ gì…..
– Mày thôi cái giọng điệu đó đi…..Đăng đang bị nguy hiểm trong kia kìa
– Nó bị gì??- Mày muốn biết lý do tại sao mà nó có nhiều mãnh thủy tinh đâm vào người không???
– Sao??
– Mày nhớ hôm trước tui tao đãi mày thắng cuộc tại quán nhậu X không??? Lúc mày say Đăng đã vào và chăm sóc cho mày và mày đã đẩy cậu ta ra…vô tình nó té vào bàn tiệc, vài chai bia trên bàn rơi vào chân nó, chưa hết…lúc mày loạng choạng tính đánh nó, mày đã ngã và nó đã ôm mày, để mày không bị mãnh vụn của chai bia đâm vào lưng…..mày nhớ những điều đó không????
Anh nghe xong con tim anh như có ai xát muối, nó rát, nó đau, vì anh mà nó phải chịu tất cả sao?? Nó yêu anh nhiều đến vậy sao?? Mặc dù đã biết cuộc cá cược Này từ trước, vậy mà sao trước mặt anh nó lại nói những lời cay nghiệt đến thế…….anh phải làm sao đề nó hiểu được cảm giác của anh đây??
Anh đang xót xa trước những gì anh đã gây ra cho nó thì từ xa thằng Minh đã đến và vô tình nghe được cuộc nói chuyện của anh và Thắng. Không kềm chế được bản thân, Minh đã lao vào đấm vào mặt anh, do mất thăng bằng anh đã té xuống:
– Khốn nạn!….thì ra là do mày mà thằng Đăng mới bị như vậy. Tao hỏi mãi mà nó cũng không nói, thì ra là bảo vệ cho thằng mất dạy như mày..- Minh như muốn hét lên trong bệnh viện
Anh chỉ cúi đầu không nói gì hơn, chính bản thân anh cũng đang đau đớn vô cùng, anh đang cầu có người đánh anh thật mạnh để quên đi nỗi đau mà anh đã gây ra cho nó và Minh đã làm điều đó. Thấy tình hình căng thẳng Thắng vào can hai người ra.
– Cậu bình tĩnh đi, chuyện không như cậu nghĩ đâu….
– Không như tôi nghĩ là như thế nào, giải thích xem, gần hai tháng nay đêm nào tôi cũng nghe tiếng khóc của thằng Đăng trong phòng, vậy giải thích xem tiếng khóc đó là do ai gây ra?????
– Ơ………………….cái đó đi hỏi nó chứ sao hỏi tui- Thắng ngớ người
– Tui xin lỗi cậu, thành thật xin lỗi cậu- anh gượng dậy.
– Mày xin lỗi tao làm gì, người trong kia không biết sống chết ra sao mới cần mày xin lỗi kìa….- Minh đã khóc
Anh chỉ gục mặt không nói nên lời, cùng lúc đó cánh cửa phòng cấp cứu mớ ra, nó được đẩy ra với khuôn mặt tái nhợt, bàn tay lạnh ngắt:
– Nó có sao không thưa bác sĩ…- Minh lo lắng hỏi vị bác sĩ đang đi ra
– Chúng tôi đã phẫu thuật để lấy hết tất cả mãnh vụn ra rồi, nhưng ………
– Nhưng sao bác sĩ?????- anh gấo rút hỏi
– Quá trình lành vết thương sẽ hơi lâu vì thể trạng cậu ta quá yếu và suốt cuộc đời cậu ta có thể sẽ bị đau nhứt vùng lưng, các cháu đừng qua lo lắng, nếu điều trị đúng cách thì cậu ta vẫn có thể sống được khá lâu- vị bác sĩ vô vai Minh nhẹ nhàng và bước đi
Ngay sau đó, Minh lại lao vào anh nhưng bị Thắng can ra:
– Thắng khốn, mày hành hạ nó như vậy thì hã dạ mày chưa, còn bây giờ mày để bạn tao yên, tao mà thấy mày cứ gặp nó thì tao sẽ không tha cho mày đâu- Minh nghiếng chặt
– Tôi………….biết……..rồi- anh đã khóc và đồng ý với lời đề nghị của Minh
Anh và Thắng lẳng lặng đi về, còn Minh thì ở lại lo cho nó. Sau vài ngày thì nó cũng tỉnh. Thấy Minh đang nhìn nó, nó cười:
– Tao chết rồi hả??
– Vô duyên, mày chết thì chết một mình mày đi, tao đang ngồi một đống đây mà chết đâu- Minh cười nhẹ
– Tao ngủ bao lâu rồi??
– Vài năm rồi…..
– Ơ…………………………………….- nó ngạc nhiên
– Đăng ngủ được vài ngày rồi, Minh lo cho Đăng nên nói vậy đó- Ngọc Trầm từ cửa bước vào trên ta cầm 2 hộp cơm và 1 cái gà mên.
Nó quay sang nhìn cậu:
– Đừng nhìn tao như thế, tại tao với mày là bạn lâu rồi, mày mà đi thì tao không còn ai để chửi lộn và đánh nhau nữa..- Minh cố gắng cười tươi hết cỡ
– Uhm, tao sẽ cố gắng để mày còn đánh nhau với tao nữa- nó cười và ngã người vào vai Minh
– Thôi Đăng khỏe rồi, chúng ta cùng ăn cơm nào, tui có nấu cháo thịt bò cho Đăng này- Ngọc Trầm lên tiếng
– Từ lúc mày ngủ tới giờ, Trầm ngày nào cũng nấu cháo cho mày vì sợ mày ngủ lâu lúc tỉnh dậy không có cái gì bỏ vào bụng thì mày sẽ la toáng lên đó. Nhưng mày có chịu dậy đâu, hậu quả là tao ăn hết này, ngán muốn chết àh…- Minh là khuôn mặt baby nhất có thể.
Cả phòng cười ngất sau trận pha trò của Minh. Nhưng bên trong đâu biết có người đang đứng ngoài cửa cũng vui mừng khôn xiết……
Mỗi ngày Minh đều vào thăm nó từ sáng tới chiều, và Trầm cũng vậy. Minh để ý, lúc nào nói chuyện hay ăn cơm nó đều ngóng ra cửa, cậu hỏi thì nó lại chối…Minh bực mình, nhưng không biết làm sao…
Vào một buổi trưa, lúc Minh và nó đang cùng ăn tối thì nó vẫn ngóng ra cửa:
– Mày nhớ thằng đó đến vậy sao???
Nó sững người:
– Đâu..đâu có, tao đâu có nhớ ai đâu- nó lại chối và cúi đầu ăn liên tục
Minh biết nếu hỏi nữa thì cũng chẳng được gì, nên cả hai đành ăn trong im lặng.
Tại trường đại học
Minh đến trước lớp anh và kêu anh ra
– Mày có thể vào thăm thằng Đăng- Minh nói nhưng không nhìn mặt anh
– Ơ, cậu đổi ý rồi àh…………….- anh ngạc nhiên
– Sao?? Không muốn hả???
– Không, không…muốn lắm chứ, ngày nào tui cũng đến nhưng chỉ dám đứng ngoài cửa thôi..- anh cười tươi
– Uhm…mày cũng biết nghe lời quá…nhưng báo trước tao mà thấy thằng Đăng khóc thêm lần nào nữa thì mày hiểu rồi chứ……..- Minh cười nhết môi.
– Uhm…tôi hứa….- nụ cười đã trở lại trên môi anh
Vào một buổi sáng, nó đang ở một mình trong phòng bệnh, Minh và Trầm thì đi học, đang loay hoay xếp chăn mền, thì nó nghe có tiếng mở cửa nó cứ nghĩ là cô y tá vào để cho nó uống thuốc:
– Chào cô buổi sáng- nó cười tươi
Nụ cười tắt ngủm khi thấy bóng dáng mà nó mỗi ngày trông ngóng, trông bóng dáng ấy đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt thì gầy hơn, râu thì đã mọc nhiều, đôi mắt thì thầm quần. Nó thấy xót xa, nó thấy đau lắm, đau không phải vì vết thương mà đau sâu trong trái tim, không lẽ anh yêu nó thật sao???? Không thể nào, anh có xem nó ra cái gì đâu, chắc có chăng là nó làm anh thoã mãn nên anh thấy tiếc nuối khi mất một đồ chơi tình ục thôi. Còn anh, anh thấy cỗ họng bị ai bóp chặt khi nhìn thấy bóng dáng kia, một thân hình nhỏ bé đang nằm thõm trên chiếc giường trắng toát, cơ thể được bao vậy bởi các loại dây chằng chịt trên người. Anh lại gần giường cuả nó, còn nó thì tính bỏ đi, nhưng anh đã nắm tay nó lại. Nó nhìn anh rồi cũng ngồi lại nhưng lưng thì quay về phía anh, không gian như êm ắng lạ, chỉ còn hai trái tim đang cùng đau và cùng xót xa cho nhau.
Không gian im lìm hẵn:
– Em………có sao không- anh cất tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
– Uhm…..không sao- phía bên kia cũng vậy
– E..m………………mà thôi…em nghĩ đi- anh tính nói điều gì đó nhưng không thể thốt ra được
– Uhm…..chào…..anh- nói nó nhẹ nhàng và lấy tấm chăn phủ lên đầu.
Anh cũng không nói thêm gì, anh có ý đi ra ngoài mua đồ ăn sang cho nó thì nghe tiếng khóc ở phía giường:
“ Anh cứ như vậy thì em phải làm sao đây….em đau quá……Phong ơi!! Em đau quá, thà anh lẫn tránh em hay bỏ rơi em đi, sao anh cứ xuất hiện trước mắt em để rồi làm đau thế này………”
|
Anh vẫn đứng đó và đã nghe hết những gì nó vừa nói. Anh thấy vui lắm, vậy là anh biết rằng nó vẫn còn yêu anh…Anh khẽ bước lên giường, khẽ quàng tay để ôm lấy thân hình bé nhỏ kia. Vừa mới quàng tay qua người nó, thí cánh cửa phòng mở ra, Minh và Trầm bước vào, vẻ giận dữ hiện lên khuôn mặt của Minh. Minh lao tới hất tung anh ra khỏi chiếc giường nhỏ kia. Anh té xuống, nó cũng giật mình ngồi dậy:
– Mày còn tính giở trò gì đây…mày gây ra cho nó bao nhiêu là đau khổ như thề này mà mày chưa vừa lòng àh….- Minh giận đến đỏ mặt
– Tôi xin lỗi- anh chỉ cúi đầu
– Tao cấm mày không được tới đây gặp nó nữa…nếu mày còn đến đây thì tao sẽ sống chết với mày đó, hiểu chưa thằng khốn…- Minh trừng mắt
– Nhưng tôi……………uhm…có lẽ vậy sẽ tốt hơn….xin lỗi cậu- anh cúi đầu xin lỗi Minh
Anh tiến đến gần chiếc giường bệnh, cả phòng ngạc nhiên không biết anh định làm gì thì bỗng nhiên, anh qùy xuống trước mặt nó, nó không biết phải làm sao nên chỉ quay mặt đi , vì nó sợ khi nhìn thấy cảnh đó thì bao nhiêu quyết tâm của nó sẽ sụp đổ……và những giọt nước mắt mà nó có nén chặt cũng đã rơi
– Anh xin lỗi em, ngàn lần anh xin lỗi em…..hãy quên anh đi…anh là đồ khốn nạn, đốn mạt……….- anh khóc, nó cũng khóc
Anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh, còn nó thẩn thờ như điên dại, sao anh lại làm thế, chẳng lẽ anh yêu nó thật sao??…..đúng là như vậy rồi…….nó đứng dậy và chạy theo anh để níu giữ bóng dáng ở lại, tất cả các sợi dây trên người nó đều được nó vứt ra nhanh chóng. Minh định níu nó lại nhưng Ngọc Trầm đã giữ Minh lại:
– Hãy để cậu ấy đi tìm trái tim đích thực của cậu ấy, níu giữ mãi chỉ làm cậu ấy thêm đau mà thôi- Minh buông thõng người để cho nó bước đi.
Anh đang thẫn thờ bước ra khỏi cổng bệnh viện, không biết đi đâu với mớ suy nghĩ trong đầu thì đằng sau có một chiếc xe tải chạy tới. KÉTTTTTTTTTTTTTTT……RẦMMMMMMMMMMMMMM
Anh thấy mình bị hất tung từ sau lưng và té xuống đường, mọi thứ đều diễn ra rất nhanh, anh chỉ nghe được tiếng ai đó nói từ sau lưng, anh hốt hoảng ngồi dậy, cơ thể còn đau ê ẩm thì thấy sau lưng mình có hình ảnh của người anh yêu đang nằm bất động, máu chảy ra nhiều……..anh lật đật xốc nó lên và chạy vào phòng cấp cứu….máu của nó chảy ra…ướt cả chiếc áo trắng của anh..khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại lúc đó anh cũng ngã qụy xuống hành lang. Lúc mở mắt dậy thì đã thấy Minh và Trầm đang ngồi kế bên:
– Sao tôi ngồi đây??…Ơhhh…..Đăng…Đăng sao rồi????- a hốt hoảng nhớ tới nó.
– Đăng nó vẫn còn trong phòng cấp cứu…anh lo cho thân anh trước đi, bác sĩ bảo anh bị mất ngủ và mất dinh dưỡng trầm trọng, tui tưởng anh đang tận hưởng niềm vui chiến thắng chứ….- Minh nhìn anh tóe lửa
– Thôi Minh….- Trầm lên tiếng
Sau đó tất cả đều im lặng, không ai nói với ai câu nào. Sau vài giờ đồng hồ thì cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, nó nằm thõm trên chiếc giường trắng toát, mọi người ở đó đều phải đau thắt lòng. Mới ngày nào nó vẫn còn là 1 thằng lạnh lung nhưng mạnh mẽ và giàu nghị lực, nhưng vì đâu mà nó lại như vậy…….
Chờ cho nó được đẩy vào phòng hồi sức. Vị bác sĩ kéo mọi người vào phòng và nói về tình trạng của nó:
– Đăng có sao không bác sĩ- Minh và anh đồng thanh hỏi
Vị bác sĩ chỉ lặng người một lúc rồi …
– Cậu ta bị xe đâm vào chân, rất may là khi té đầu cậu ta không va chạm với đất. Nên phần não bộ không có tổn thương…
Minh và anh đều reo hò như vừa trúng số độc đắc, cả hai đều nhảy cẩn lên…. Vị bác sĩ nói riếp:
– Nhưng do va chạm với chân quá mạnh,……..nên……….- vị bác sĩ lặng người đi.
– Vậy là sao, bác sĩ đã nói là không sao mà…..-anh hỏi gấp
– Nên sao bác sĩ…..
– Cậu ta………sẽ không đi được- vị bác sĩ từ tốn trả lời
Nghe như sét đánh ngang tai, Minh và anh đều chết sững, Trầm thì chỉ biết nghe và khóc cho cuộc đời bất hạnh của bạn mình. Sao lại như vậy, cuộc đời sao lại quá bất công với nó, sao nó lại gánh chịu tất cả những nỗi đau mà nó không đáng có….mất cha mẹ từ nhỏ, một mình chống chọi với cuộc đời. Giờ lại lấy đi đôi chân của nó…rồi sẽ còn những gì sẽ đến với nó, rồi nó sẽ ra sao?
Nó được chuyển vào phòng hồi sức. Tất cả chỉ biết nhìn vào chiếc giường trong phòng mà khóc không thành tiếng. Qua hôm sau, nó cũng tỉnh dậy và người đẩu tiên nó hỏi chính là anh. Minh cố kìm nén cảm xúc, không được để cho nó biết, Trầm thì đã trốn ra ngoài vì không chịu nổi khi thấy bạn mình như thế:
– Sao chỉ có mình mày, Trầm đâu?
– Trầm đi mua đồ ăn rồi…..-Minh nhìn ra ngoài của thấy trầm đang khóc
– Còn……..Phong đâu ??
– Tao cho anh ta về nghĩ rồi.
– Phong có sao không có bị thương không??
– Thôi đủ rồi, mày lo cho mày đi, nó vẫn chưa chết đâu.
Minh quát nó, nó chỉ im lặng. Những ngày sau đó cứ luân phiên nhau vào chăm sóc cho nó, nhưng không ai cho nó đặt chân xuống giường với lý do “ nó chưa khỏe “ đẻ cho nó không phát hiện ra. Nó thấy làm lạ nhưng cũng không hỏi. Một ngày, Minh chờ nó ngủ mới ra căn tin mua cháo cho nó để nó dậy có cái mà ăn. Nhưng khi bước vào phòng thì thấy nó đang hoảng loạn và nằm chỏng chơ dưới sàn, gào thét, cố gắng nhất đôi chân lên nhưng không được. Minh liền chạy tới ôm nó vào long và khẽ nói
– Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi….- Minh đã khóc
– Vậy là sao, vậy là sao, vậy là sao ?- nó lạc giọng , đôi mắt như vô hồn, miệng thì lẩm bẩm.
– Bình tĩnh nghe tao nói nè. Minh vỗ xoa lưng nó
Nó vùng vẫy, cố gắng đứng lên nhưng vô vọng, nó gào thét, tự lấy nắm tay đánh vào chân mình. Minh không biết làm gì chỉ biết cố ôm nó thật chặt,để nó không đánh vào chân nữa, cậu khóc cậu thương cho thân phận của bạn mình, người mà cậu xem như anh em mà giờ đây như thế này. Vì ai? Vì ai? Mà nó lại như vậy…nó đã làm gì sai? Làm gì sai mà ông trời lại nỡ cướp đi tất cả những gì nó có. Minh ôm nó thật chặt, nghe từng tiếng khóc của nó mà cậu xót xa vô cùng có cảm giác như ai đó đang bóp nghẹn, cậu để tấm lưng vào chân nó để nó đánh, cậu xin gánh chịu hết, chỉ mong làm nó được bình tĩnh lại.
Bác sĩ thấy nó hoảng loạn quá nên đã tiêm cho nó một mũi thuốc an thần, và nó đã chìm vào giấc ngủ. Mọi người bước ra khỏi phòng, cũng lúc đó anh đến với biết bao nhiêu đồ ăn. Thấy phòng nó sao nhiều người, anh chạy thật nhanh lại, nhưng chẳng ai nói với ai câu nào. Từ sau lưng có một bàn tay kéo tay anh đi chổ khác, người đó là Minh. Cậu kéo anh vào sân sau bệnh viện. Minh và anh cùng ngồi xuống băng ghế đá, cả hai đều im lìm:
– Thằng Đăng nó biết rồi- Minh nghẹn ngào nói
– Sao…S……a……o…..em ấy biết…..-túi đồ trên tay anh rơi xuống
Minh kể lại cho anh nghe tất cả những chuyện vừa xãy ra, anh khóc, Minh khóc. Cả hai một lần nữa im lặng, anh hỏi:
– Vậy giờ cậu tính sao ?
– Tui có đề nghị này….mong anh giúp đỡ……
– ừ nói đi, điều gì tui cũng làm hết, nếu điều đó vì em ấy
Minh đứng dậy rồi quỳ xuống trước mặt anh, anh đỡ cậu nhưng bị hất tay ra
– để tui nói đi, tui xin anh…….đừng gặp Đăng nữa…….
– Sao…sao….cậu nói gì vậy- anh sững sờ trước câu nói đó
– Đó là cách tốt nhất để giúp nó đó…….anh hãy đi đâu đó một thời gian , chờ cho mọi chuyện trở về quỹ đạo rồi lúc đó anh hãy về……
– Tôi không đi đâu hết, nhà tôi ở đây, người tôi yêu cũng ở đây……
– Tôi biết, sẽ rất khó chấp nhận, nhưng anh hãy nhìn thằng Đăng đi, nó giờ đã bị liệt rồi, nó sẽ mặt cảm với anh, nó cũng sẽ trốn tránh anh thôi, lúc đó nó còn đau hơn……
– Tôi không đi đâu hết…tôi sẽ lo cho em ấy đến suốt cuộc đời…- anh đứng lên
– Anh nghĩ đơn giản quá, anh thì có thể nhưng ông chủ tịch tập đoàn Phương Đông có để cho anh làm diều đó không..?
Anh chết sững khi nghe cậu nói về ba mình, anh quên mất, gia đình anh tuy giàu có nhưng không có tình nghĩa, chỉ đơn giản là tiền, tiền và tiền. Ba anh là một ngưới có thế lực, anh còn phải sợ dưới thế lực đó. Ông mà ra tay thì không ai có thể đỡ nỗi. Vậy liệu tình cảm này có được ông chấp nhận??, nếu không chấp nhận thì người khổ sở không phải là anh mà là nó, lúc đó một mình nó thì làm sao nó có thể chịu được, nó sẽ chết mất. Nghĩ đến đó, anh như mất thăng bằng, a ngồi xuống ghế đá. Minh vẫn quỳ ở đó
– Anh nghĩ đi, nếu nhà anh mà biết thì…..lúc đó nó chỉ có Đăng chỉ có chết thôi……- Minh đứng lên rồi đi trở lại phòng, bỏ lại anh với mớ suy nghĩ..
Vài ngày sau đó, nó cũng bình tĩnh hơn, tất cả cũng nhờ Trầm, cô đã an ủi nó và nó vẫn có thể phục hồi nếu chịu khó tập luyện, nên ngày nào nó cũng cố gắng chống nạn đi vòng vòng trong bệnh viện. Những ngày đó anh không vào thăm nó, nó buồn lắm, nhưng nó nghĩ nếu gặp anh trong bộ dạng như thế này thì anh sẽ bỏ nó thì sao?, nên nó cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, cố gắng tập luyện.
Một tháng trôi qua, nó cũng chống nạn đi bình thường, nó cũng được xuất viện, rồi nó cũng sẽ đi học lại.
Ngày đầu tiên đi học lại, nó đã ghé qua lớp của anh, nhưng không thấy anh đâu, chỉ thấy những người bạn của anh đang đứng nói chuyện. Nó quay lưng đi…
Đến cuối giờ học, Minh dẫn nó vào một nơi vắng để ăn cơm trưa (do Trầm đã chuẩn bị trước). Vửa chuẩn bị ngồi xuống thì đập vào mắt nó là hình dáng của anh đang ôm ấp một người con gái khác ở cuối hành lang, họ trao cho nhau những ánh mắt cữ chỉ rất nồng ấm, hai đôi tay cầm nạn cũng buông ra từ bao giờ, nó té xuống, tiếng động làm anh nhìn theo, anh bình thản nắm tay cô gái ấy bước lại gần nó, thấy nó té nhưng anh không đỡ nó dậy, chỉ nói:
– Cậu khỏe rồi àh…chúc mừng cậu…đây là Nguyên, bạn gái của tôi….-vừa nói anh vừa nhìn cô ta bằng ánh mắt tình tứ
– Anh…..anh…..uhm….sao anh lại……..
– Cậu bình tĩnh đi, tôi với cậu chỉ vui đùa chút thôi, cậu nghĩ tôi sẽ yêu cậu sao??…đúng là đồ ngốc- anh vừa nói vừa cười khỉnh
– Thôi chào cậu, tôi đi trước…..
– ờ mà quên….thứ hai tuần sau tôi đi du học rồi, nên đừng tìm tôi nữa…..
Bỏ lại nó, anh nắm tay cô gái ấy đi mất. Nó khóc, khóc, khóc, sao anh lại làm thế với nó, chẳng lẽ anh thấy nó như thế nên bỏ rơi nò sao?. Mới ngày nào còn nói yêu nó thật lòng sao giờ lại phủi nó đi một cách dễ dàng như vậy ? Nó tự lấy tay mình đập vào lồng ngực cho nỗi đau thể xác lấn át nỗi đau tinh thần, đau lắm, nó đau quá. Minh chỉ biết nhìn từ đằng xa. Nó chẳng biết làm gì nữa, mất hết rồi, nó chẳng còn gì nữa rồi……..nó bây giờ mới nhận ra được nó chỉ là món đồ chơi của người khác, anh không xem nó ra gì hết. Thấy nó đau thì anh xoa cho nó, khi nó hồi phục thì anh lại làm cho nó đau lần nữa. Phải chăng đây là cách ông trời trừng phạt một thằng gay như nó?. Nó không còn sức lực để đứng lên nữa, mặc kệ cho khi giờ nghĩ trưa đã hết, mặc kệ cho bao nhiêu người nhìn nó, vì nó đã quá mệt mỏi. Tin, anh làm cho nó tin, rồi chính anh lại đập nát niềm tin đó……nó đã đuối sức………
Đâu đó trong trường cũng có người đang tan nát cõi lòng…………………………..
Trong tuần này, trường nó có tổ chức một cuộc thi văn nghệ. Mỗi khoa sẽ chọn ra một người có giọng hát xuất sắc để thi với các khoa khác. Khoa nó cũng vậy, vì là khoa điện tử, không có bạn gái nào, toàn là con trai, mà chẳng ai biết hát. Hôm họp để chọn ra người đi thi, thì Minh có một đề nghị:
– Êhh, tao có ý kiến này, khoa mình có một thằng hát rất hay!!- Minh lên tiếng
– Ai ? ai?…có sao không nói sớm, làm suy nghĩ mệt muốn chết- cả nhóm xôn xao
– Thằng đó là thằng Đăng bạn của tao, nó hát rất hay nhưng quan trọng là tụi bay có kéo được nó đi thi không mới là quan trọng- Minh hơi lạnh sống lưng
– Sao vậy???..hát hay sao không show hang cho người ta biết-một thằng nói
– Nó đang bị bệnh nên nó mắc cỡ, tụi bay nói nó đi thi giùm tao đi- Minh cười tươi
– ủa sao kỳ vậy? bạn mày thì mày kêu đi chứ, tụi tao có nói chuyện với nó bao giờ đâu?
– Nó mà biết tao nói chắc nó giết tao mất…tụi bay hãy vì niềm tự hào của khoa mình mà hành động đi
– Uhmmmmmmmmm……thôi để tụi tao thử
– Không được đâu, phải ép nó thì nó mới thi, còn không thì never. Tụi mày cứ lấy cớ là nó chưa có tham gia phong trào nào hết, rùi ép nó thi- Minh nói nhỏ
– Ok……chuyện này khỏi lo
Hôm nay nó hơi mệt nên nó không đi học. Minh thì đi học cũng sắp về, nó tranh thủ nấu một vài món để nó và cậu cùng ăn…….Vừa làm xong thì nó cũng nghe tiếng xe của cậu về, không những một tiếng mà nhiều tiếng..nó chống nạn lên thì thấy lớp nó đang đứng trước cổng…….
– Trường mình tổ chức văn nghệ nên tụi nó tới nhà đề tập- Minh nói với sự ngạc nhiên của nó
– Thiếu gì chỗ tập, sao không tới những nơi đó mà lại về nhà?- Nó cau có
– Mấy chỗ đó không có karaoke,, tao biết mày còn đau vì chuyện hôm trước, biết đâu giọng ca của tụi nó làm mày vui hơn- Minh cười
– Muốn làm gì thì làm- nó nói xong thì bước ra cửa, chuẩn bị xỏ đôi dép để về nhà
– Nè, mày phải ở lại ăn cơm với tao, về nhà mày lại suy nghĩ nữa thì sao?
– Thôi, mày cứ ăn đi, tao không ăn đâu!…
– Anh em, phụ tao bứng cái cây này vô nhà coi……-Minh là lớn, cả đám ùa ra, kéo nó vào nhà, minh biết sau hôm nay thì nó sẽ bị tra tấn rất khủng khiếp….
Sau khi ăn xong, cảm đám bắt đầu sự nghiệp ca sĩ. Mỗi thằng hát một bài, Minh hát xong là tới lượt nó. Dĩ nhiên nó không chịu hát, cả đám lại lấy lý do này nọ ra để ép nó, và cuối cùng cũng không được gì. Một thằng trong nhóm đứng lên:
– Kỳ này trường mình tổ chức thi văn nghệ, bên đoàn có “ chỉ thị “, những ai chưa từng tham gia phong trào nào của trường thì phải thi trong cuộc thi này, nếu không sẽ……..ah…nếu không sẽ không được thi tốt nghiệp cuối khóa…
– ờhh ha..tao quên mất…….._ cả đám nháo nhào lên, còn nó thì vẫn vẻ mặt lạnh lùng đó
– Trong kỳ hội thao vừa rồi, lớp mình ai cũng thi hết rồi, chì còn mỗi một mình thằng Đăng thôi, nên tao đề nghị , kỳ này nó sẽ thi văn nghệ. Ai đồng ý thì giơ tay lên
|
Cả bọn đều giơ tay lên đủ chỉ có mỗi Minh là không dám, cà đám cũng hiểu “nỗi lòng” của gia chủ nên cũng không nói gì, còn nó thì trưng ra một khuôn mặt hắc ám hết sức có thể.
– Đa số thắng tiểu số, ok!!…văn nghệ kỳ này sẽ do bạn Minh Đăng đảm nhiệm- cả bọn reo hò, cỗ vũ. Còn nó thì chỉ im lặng với cái mặt như mùa đông
– Kỳ này có nhiều chủ đề, mày sẽ chọn chủ đề nào vậy??- một thằng hỏi nó
Nó không trả lời, đứng lên rồi đi vào nhà vệ sinh, cả bọn đều lạnh sống lưng. Nhưng cũng mãn nguyện vì đã đưa được con mồi vào bẫy…….
Cả ngày hôm đó trong nhà của Minh có một luôn không khí “lạnh” thổi vào……….
Tối hôm đó, Minh qua nhà nó để xem xét tình hình. Căn nhà được bao phủ bởi một màu đen. Vừa bước vào nhà thì thấy nó đang ngồi bó gối trong góc phòng khách, và cậu có thể nghe rõ tiếng khóc của nó. Minh biết sự cô đơn là như thế nào, nhưng cậu không biết làm gì để giúp thằng bạn bất hạnh của mình. Cậu lại gần ôm nó vào lòng, chỉ biết gọi the thẽ “ ôi bạn tôi! Ôi bạn tôi!”….
– Đăng này!- Minh gọi nhỏ, nó cũng ngước lên nhìn
– Trong cuộc thi kỳ văn nghệ kỳ này mày hãy thi xem như tặng một món quà tiễn anh ta đi-Minh nói nhưng không dám nhìn mặt nó, mắt cậu cũng đã rưng rưng…
– Nhưng….tao…không dám- nó thút thít nói khẽ
– Hãy để anh ta biết tấm lòng của mày như thế nào, lúc đó mày cũng sẽ không hối hận nữa!
Sau đó cả hai đều im lặng, một nỗi buồn bao trùm lên cả hai người, nhưng mỗi người đều có một nỗi niềm khác nhau..một nỗi đau riêng biệt…….
Ngày hôm sau nó đi học vẫn với đôi nạn gỗ, cả lớp đều thấy sợ vì luồn không khí lạnh mà nó mang tới. Vào giờ ra chơi, nó thấy mọi người quá “căng thẳng” nên nó đã trả lời trả lời về vấn đề hôm qua:
– Tôi sẽ thi văn nghệ kỳ này. Nhưng tập thì tôi không tập..-nó nói lớn
Cả lớp chỉ biết gật đầu, trong lòng mỗi người đều thấy “ấm áp” hơn một chút. Nói xong nó ra đứng trước hành lang, không phải nhìn xuống sân trường mà nhìn về lớp học có người nó yêu. Mặc dù anh đã nghĩ học nhưng nó vẫn cảm nhận được hình bóng của anh đang đứng trước cửa lớp đùa giỡn như ngày nào, từ dáng đi, cách nói chuyện, nụ cười như thiên thần, đã ghi sâu vào tâm trí của nó, muốn Alt+F4 cũng không được nữa rồi. Nó nhớ anh, nhớ như muốn phát điên lên, nó muốn hét lên cho thỏa nỗi nhớ, cho quên đi những nỗi đau trong lòng, nhưng nó cũng thừa biết rằng anh đã bỏ rơi nó rồi, rời xa nó rồi, và du học là cách anh thực hiện điều đó. Thôi thì cách đó cũng hay! Anh là con trai, còn nó là gay mà, một thằng gay bất hạnh nhất trên đời. Không thể để anh bước vào vũng bùn của nó được, nỗi đau thì nó xin gánh hết để anh được hạnh phúc, để anh được sống bình yên…..!!
Đâu đó trong trường…….
– Chủ nhật này nó thi văn nghệ, anh hãy đến xem đi!
– Nhưng ……tôi……
– Đây là món quà xem như nó tặng anh đi…..
– Tôi đã…….
– Muốn đến hay không thì tùy anh…..Chào a!!
Và ngày thi văn nghệ đã đến, tối hôm đó khoa nào cũng có băng rôn cỗ vũ, khoa điện tử của nó cũng vậy. Không khí trong trường cũng vậy, rất náo nhiệt. Ai cũng rất hào hứng, mỗi người một vẻ, nhưng đều mong cho khoa mình sẽ giành thắng cuộc. Những thi sinh thì rất hồi hộp còn nó thì rất bình thản, đơn giản vì nó không xem đây là một cuộc thi!. Hôm nay nó mặc khá đơn giản, chỉ là áo sơ mi ôm sát cơ thể và chiếc quần tây đen, khoát ngoài là chiếc áo vest vừa vặn, nhìn nó chững chạc hẵn, cộng thêm mái tóc rất hợp thời trang. Nhìn nó rất khác với thường ngày, một số thằng trong lớp đều phải ghen tị:
– Hôm nay mày “lộng lẫy” nhất đó- Minh nháy mắt với nó
– Vì đây là bài hát cuối cùng mà tao hát…..- nó bình thản trả lời
– Sao cũng được….mấy thằng kinh doanh đang xếp hàng chờ mày kìa- Minh nói xong cũng chạy đi mất. nó nhìn theo và cười nhẹ. Đây là nụ cười đầu tiên kể từ ngày anh bỏ rơi nó. Nó thầm cảm ơn Minh, nó biết ơn Minh lắm….
– Và sau đây cuộc thi HUI idol xin được phép bắt đầu- người MC hào hứng
Chương trình văn nghệ bắt đầu. Mở màn là một màn nhảy hiện đại hết sức hoành tráng của toàn trường. với sự reo hò, la hét hết sức cuồn nhiệt của các Fan hâm mộ. Sau đó là màn tuyên bố khai mạc cuộc thi của thầy hiệu trưởng. Mở màn là phần thi của khoa tài chính, rồi tới cơ khí,rồi tới công nghệ sinh học.v.v….. Không biết vì lý do gì mà khoa của nó được xếp cuối cùng.
– Và sau đây là phần trình diễn cuối cùng trong cuộc thì lần này và sau đó các bạn sẽ bắt đầu bình chọn. Vâng không dành hiều thời gian nói “nhảm” nữa, tôi xin giới thiệu về phần trình diễn kế tiếp. Đây là phần thi khác hơn các phần thi trước. khác là vì các phần thi trước các bạn đã được nhảy nhót cùng với các bạn thí sinh, còn phần thi này các bạn sẽ cảm nhận được một chuyện tình hết sức bi đát. Vâng xin giới thiệuthí sinh Nguyễn Ngọc Minh Đăng đến từ khoa điện tử.
Vì là phần thi cuối nên mọi người đều mệt, nên sự cỗ vũ cũng ít đi. Nó bước lên với đôi nạn gỗ, bước đến giữa sân khấu.
– Xin lỗi các bạn, vì mình bị như thế này nên không đi nhanh được. Hôm nay mình sẽ hát một bài hát mới, và mình nghĩ đa số sẽ biết bài hát này, khi mình hát thỉ các bạn sẽ đem mình ra so sánh. Nhưng đây là lần cuối cùng nên mình xin tặng bài hát này cho một người. Bài hát mang tên “chuyện như chưa bắt đầu”….
Nhạc vang lên, phần hòa âm khác hẳn với bài nhạc mà ca sĩ đã hát, tiếng nhạc nghe du dương. Rồi giọng hát được cất lên…..
Mưa rơi trên nỗi đau nào,
Lòng chợt thấy nghen ngào vì bao khát khao.
Đợi chờ làm chi nỗi đau ai ngờ,
Tình yêu đôi ta như là mơ
Bao yêu thương đã muộn màng vì mình quá vội vàng,
Để lòng nát tan
Vậy mà giờ sao nói không nên lời,
Lệ rơi trên đôi mắt em….
Cả trường đều im lặng, từng nốt trầm bổng đều được nó luyến láy hết sức điêu luyện, mượt mà…
Từ trong con tim, em cứ nhớ anh vô bờ
Tình yêu ấy cũng đã khiến em mong chờ…
Góc phố vắng anh mình em bơ vơ
Bao giấc mộng nay tan vỡ…………
Từng lời ca nhưng muốn đi sâu vào lòng người, da diết………………..
Thì thôi xem như chuyện mình chưa bắt đầu..
Để cho lòng này nhẹ vơi nỗi sầu
Như cành hoa đã thôi úa màu
Mà ta giữ lại cho nhau……
Em xin yêu anh
Trong cơn mơ
Người hãy đến
Dù là giấc mơ
Dẫu biết quá ngây thơ
Mà lòng vẫn nhớ…
Hát đến đó, nó không chịu nỗi. Nó lấy tay phải bóp chặt ngực trái, nó không muốn khóc ngay lúc này. Nó biết, anh ở đâu đó quanh đây, nên nó không dám khóc. Nó đau vô cùng, thì thôi xem như chưa bắt đầu….
Từ trong con tim em cứ nhớ anh vô bờ…..
Vừa hát xong, cả sân trường không còn im lặng như trước, mà thay vào đó là tiếng reo hò, ngưỡng mộ,và nó thấy có một số bạn đã khóc ở dưới. Nó mong anh nghe được bài hát này của nó, vì sau bài hát này, nó sẽ không hát nữa. Dù là yêu anh, được gần anh trong vài tháng nhưng nó chưa bao giờ nói yêu anh. Vì sao?….giữa anh và nó còn rất nhiều khoảng chắn, nó sợ một ngày nào đó anh sẽ bỏ rơi nó. Và ngày đó cũng đã đến rồi, anh bỏ rơi nó thật rồi, anh mặc kệ nó rồi……..Nó thật chậm nhìn quanh sân trường mong được thấy anh dù chỉ một lần, một lần cuối thôi…..nó từ từ chống nạn vào phía sau sân khấu. Nhưng vừa trong,nó đã nhìn thấy được anh, người mà nó hằng mong ước. Cả hai nhìn nhau, mỗi người một cảm xúc khác nhau….
– Mai 8 giờ tôi đi rồi…cậu giữ gìn sức khỏe- anh nhìn nó
– Cảm ơn anh…anh đi cẩn…thận…-nó không dám nhìn anh, nó cố gắng bước thật nhanh để không phải làm anh khó xử. Đó có phải là lần nói chuyện cuối cùng….??
Tới phần công bố kết quả, cả trường đều rất hồi hộp, không khí im lặng hẳn. Người MC công bố lần lượt giải khuyến khích, giải ba, giài nhì, đến giải quan trọng nhất trong cuộc thi, vì đây là do kết quả bình chọn của các bạn khán giả…..
– Vâng không cho các bạn đau tim nữa, tôi xin công bố bài hát nhận được 78% bình chọn trong cuộc thi này là……………“ Chuyện như chưa………..
Chưa hết câu thì đã nghe tiếng reo hò của cả trường, tiếng la hét, tiếng vỗ tay, tất cả hòa vào nhau tạo nên một không khí vô cùng hào hứng. Nó lên nhận giải, với tiếng cỗ vũ, xung quanh nó giờ được bao vây rất nhiều người, nhưng nó vẫn thấy lạc lõng, cô đơn. Hết đêm nay thôi, là anh đã đi rồi, anh đi xa lắm, và nó sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa, nó không được nhìn anh cười, không được nghe anh nói , dù là những câu khiến nó đau nhói lòng….mai anh đi rồi…mai anh đi thật rồi……
Minh chở nó về nhà mà sao nó mong cho đường dài thêm, và nó mong cho đêm nay sẽ không qua đi…………..Đêm đó có hai trái tim hướng về nhau……………..
Sáng hôm sau, khi Mnih thức giậy để ra sân bay tiễn anh thì đã không thấy nó đâu hết, cậu nghĩ nó đã đi học…
7:45am, Tại sân bay…
– Thôi, tôi phải vào rồi…cậu nhớ lo cho Đăng giùm tôi…tôi hứa là sẽ về- anh nói như cầu xin cậu
– Tôi biết mà….anh học tốt…sống hạnh phúc nữa- Minh cười để che lấp nỗi buồn
– Nếu Đăng có xảy ra chuyện gì thì nhớ báo cho tôi liền, nhớ không?- anh vừa nói vừa nhìn xung quanh xem có thề còn một chút hi vọng nào không.
Nhận được cái gật đầu của cậu, anh cũng thấy an tâm, anh kéo chiếc vali vào phòng cách ly. Nhưng khi bước vào cửa, anh định quay lại nhìn quê hương lần cuối thì anh bắt gặp , nó đang ngồi trên sàn và nó đang khóc, khóc rất nhiều. Anh muốn chết đi được, muốn quay ra để ôm lấy nó vào lòng, nhưng tất cả đã muộn. Anh ngậm ngùi quay đi, bỏ lại nó sau lưng với nỗi đau vô bờ. Và anh cũng khóc, tự trách bản thân, sao anh lại mang đến cho nó chỉ là nỗi đau, anh tự chửi bản thân mình. Nếu anh không bày ra trò cá cược ngu xuẩn đó, nếu anh không hèn nhát, nếu không vì lòng tự trọng thì nó sẽ không bị như thế, kẻ đáng bị như thế chính là anh. Nó đã vì anh mà chịu đựng biết bao nhiêu tai vạ, nó cũng vì anh mà mất đi danh dự, nó cũng vì anh mà phải chịu tàn phế. Anh không dám quay lại………………Xin lỗi em…………….
Mọi chuyện dường như đã kết thúc………….
Khi máy bay cất cánh cũng là lúc nó nhập viện. Nó đã quá mệt mỏi……………….
Chuyện gì sẽ xảy ra………………………………………………………………….
Rồi 20 năm sau…………
Chuyến bay từ London đến Việt Nam
– Thưa giám đốc, hôm nay sau khi rời sân bay ta sẽ có cuộc họp tại công ty- người thư ký nói
– Tôi biết rồi, anh mang hành lý về nhà giúp tôi. Bây giờ tôi sẽ đến công ty- vị giám đốc bước lên một chiếc xe sang trọng được chờ sẵn.
Khoảng 15phút sau, chiếc xe ấy đã dừng trước cổng của tập đoàn Phương Đông, vị giám đốc ấy bước xuống, với đầy uy quyền trong tay, ai cũng phải nể:
– Vâng thưa cha, con đã về
– Uhm, ta kêu con về là có chuyện muốn nói. Chắc con cũng biết……….ngày mai ta sẽ tập hợp đại hội cổ đông để bàn giao chức chủ tịch cho con. Ahh, Jenifer và Kevin đâu? Sao con không dẫn mẹ con nó về luôn, ta nhớ cháu quá.
– Kevin còn đi học nên Jenifer đã ở bên đó để lo cho nó rồi……Vậy mai hẹn gặp cha tại phòng họp. Con có chuyện cần giải quyết-vị giám đốc đáp ngắn gọn rồi bước ra khỏi phòng
Đúng!! vị giám đốc lịch lãm ấy chính là anh. Bây giờ đã khác 20 năm trước quá nhiều. Từ một người thằng chỉ biết quậy phá mà giờ đây đã là một vị giám đốc đầy tài năng, anh còn có một gia đình hạnh phúc nữa. Sự nghiệp của anh thì ngày càng phát triển. Phải chăng lúc trước anh đã chọn lựa đúng……..
Tại một nơi đâu đó trong thành phố
– Trầm ơi! Anh đi làm nghen, Nguyên, ra ba chở đi học nè con, trễ giờ rồi con ơi – Minh vừa dắt xe vừa nói
– Uhm, hai cha con đi cẩn thận, học tốt nha Nguyên – Trầm từ trong nhà bước ra…
Sau đó Minh và cậu con trai khuất bóng sau cánh cổng. Đó là gia đình của Minh, gờm cậu, Ngọc Trầm, cậu con trai tên Nguyên và…Đăng. Minh khi tốt nghiệp, nhờ vào tấm bằng loại ưu, cậu được giữ lại trường làm giảng viên, Trầm thì làm kế toán cho một ngân hàng, cuộc sống của họ tương đối ổn và rất hạnh phúc.
Tại trường Đại Học….
– Chết rồi, trễ rồi, hi vọng là sẽ không bị trưởng khoa phát hiện- Minh nghĩ thầm
Vì gấp quá nên cậu không để ý chỉ biết chạy thật nhanh lên lớp. Nhưng vừa tới cầu thang thì……….
– Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhh- cậu la thất thanh, và sau đó là sấp hồ sơ của người đối diện rơi xuống đất
– Cậu có mắt không?- người đối diện hỏi cậu
– Xin lỗi……tại tôi bị trễ giờ lên lớp…mong anh thông cảm- vừa nhặt sấp hồ sơ vừa nói mà không nhìn về phía người đối diện.
– Cậu vẫn như xưa…..
Lo nhặt sấp hồ sơ mà cậu không để ý đến câu nói đó.Sau khi nhặt xong, minh đứng lên định đưa cho người đối diện thì cậu như sững sờ với người đang đứng trước mặt
– Chào cậu, cậu khỏe không, lâu quá không gặp…- anh nở nụ cười tươi nhất có thể
– A…n…h…….
– Không nhận ra tôi àh….-anh nhíu mày
– Ra chứ, sao mà quên được – Minh nhào tới ôm anh thật chặt
– Người ta nhìn bây giờ
– gặp anh tui mừng quá, tui có chuyện muốn nhờ anh đây…..-cậu hồ hởi
– uhm…có gì nói sau…tôi phải vào lớp
– anh nói gì thế?- cậu nhíu mày
– Ahhh…hôm nay tôi có một cuộc giao lưu trao đổi kinh nghiệm với mấy bạn sinh viên-anh cười
– Uhm….nhìn anh khác quá-Minh hơi lặng người- thôi anh đi đi, tôi cũng phải vào lớp
– Này! Lát gặp nhau đi, tôi mời cậu ăn trưa- anh nói với theo
Minh hơi ngạc nhiên, khi anh không còn quan tâm gì đến nó nữa, anh quên nó rồi sao?
Sau giờ học, anh và cậu gặp nhau, rồi cùng ăn trưa, cả hai đểu trao đổi về công việc gia đình. Anh nói về công việc của anh ở nước ngoài. Điều làm Minh sốc nhất là anh đã có gia đình, vậy cái câu “tôi sẽ về” mà anh đã nói tại sân bay năm nào xem như không còn giá trị nữa. Nhưng cậu cũng mừng cho anh, cuối cùng thì anh cũng thành đạt và hạnh phúc. Cả hai vừa ăn trưa vừa nói chuyện có vẻ rất vui. Nhưng ai biết mỗi người đều có một tâm sự. Đến lúc cậu ra về:
– Minh này……..-anh gọi
– Có gì không?- minh quay lại
– Uhm…em ấy thế nào………….rồi. Tôi có đến nhà nhưng người ta nói không biết em ấy là ai hết- anh lặng người đi
– Uhm….nó khỏe…tôi về đây….-Minh quay lưng đi
Anh chỉ biết được thông tin là nó vẫn khỏe. Anh muốn biết về nó nhiều hơn thế, nhưng không hiểu sao, anh không thể hỏi được. Phải chăng vì ràng buộc gia đình, anh nhớ nó, lúc nào cũng nhớ, nhưng sao bây giờ anh lại không thể nào mở miệng hỏi về nó được. Anh thấy khó chịu vô cùng. Anh quyết định bỏ hết công việc hôm đó, chỉ để biết nhà của cậu.
|
Quả nhiên không sai, Minh đã chuyển nhà. Nhà của cậu cũng khá gần nhà anh. Chờ Minh dắt xe vào nhà, anh đi đến trước cổng, ngạc nhiên lẫn vui mừng khi anh thấy nó đang ngồi trong vườn cùng với chiếc xe lăn. Anh lại thấy nhói lòng, vì anh mà nó bất chấp tất cả, kể cả mạng sống của mình, tương lai……. Anh định nhấn chuông nhưng từ trong nhà có tiếng gọi với ra nên anh đành nấp vào một góc và quan sát. Thì ra đó là Trầm. Trong lòng anh cũng thấy yên tâm khi cuối cùng cũng tìm được nó. Anh vui vẻ lái xe về nhà.
Hôm sau, anh ghé sang nhà của Minh
– Chú kiếm ai?- Nguyên ra mở cổng
– Ba của con có ở nhà không?
– Dạ, ba con đi chợ với mẹ rồi, nếu không phiền thì chú vào ngồi chờ ba con một lát.
– Uhm..vậy cho chú vào chờ….
Nguyên dẫn anh vào nhà
– Chú ngồi chơi, con đi lấy nước
Nhìn xung quanh nhà, anh vẫn không thấy nó đâu. Nhìn xung quanh anh thấy những tấm ảnh của gia đình Minh nhưng không có tấm nào của nó. Nhưng bỗng nhiên, anh nghe tiếng hát ngoài vườn. Nguyên mang nước lên, anh liền hỏi
– Ai hát vậy cháu?
– Ah…chú Đăng, bạn của ba con- nói đến đấy mặt thằng bé buồn lạ
– Uhm..chú ra đó thăm chú ấy được không?
– Dạ được..nhưng chú đừng lại gần chú Đăng…….
Anh hơi ngạc nhiên nhưng cũng chỉ xoa đầu thằng bé rồi bước ra vườn. Đứng sau lưng nó, anh ký ức như ùa về.Vẫn là tiếng hát đó, hình ảnh đó, nhưng sao anh thấy có cái gì đó khác lạ, quá xa vời và buồn.
– ĐĂNG – anh gọi…….tiếng hát đó cũng tắt
– …….
– ĐĂNG…….anh đây
– …….
Anh ngạc nhiên, anh lại gần xoay chiếc xe lăn lại nhưng…………………………
– Ahhhhhhhhhhhhhhhhh…anh tránh xa tui ra…………….ahhhhhhhhhhhhhh
Anh ngạc nhiên khi thấy nó quá hoảng hốt. Anh nghỉ là nó còn giận anh, nên anh tiến lại gần để nói lời xin lỗi nó. Nhưng tất cả không như anh nghĩ…………………….
– Aaaaaahhhhhhhhhhhhhhhh……….Nguyên ơi cứu chú với….cứu chú với Nguyên ơơơơơiiiiiiiiiiii…………………có người lạ ăn hiếp chú này…..
Anh chết đứng khi nhìn thấy nó như thế, người anh yêu sao giờ lại như thế này. Nó run lẩy bẩy khi gặp anh, nó gương mặt bơ phờ, cơ thể thì gầy guộc. nó không còn nhận ra anh là ai nữa, bây giở nó như là một đứa trẻ cần sự bảo bọc.
Nguyên từ nhà chạy ra
– Chú Đăng, con Nguyên nè..chú không nhận ra con hả?…..chú ăn kẹo không, con cho chú nè- thằng bé bỏ vào tay nò vài cục kẹo, và thế là nó cười toe toét- Chú này là bạn của ba con, nên chú Đăng đừng sợ……
Chừng kiến những gì đang xảy ra, không chịu nổi, không còn đứng vững nữa, anh ngã quỵ xuống đất, mắt vô hồn, miệng không còn nói được câu nào………………
Sau khi nó ổn định tinh thần không còn hoản loạn thì Nguyên kéo anh ra một góc vườn
– Chú tên Phong phải không?
– Sao cháu biết???
– Vì trong nhà này…ngoài gia đình con ra thì chú Đăng chỉ biết tên Phong thôi, và con chưa bao giờ thấy chú ấy hoản loạn như thế…..
– Chú ấy bị như thế bao giờ ?
– Con cũng không biết nữa, từ khi con còn nhỏ là đã thấy chú ấy bị như thế rồi. Nhưng chú ấy chỉ bị như thế vào buổi sáng thôi
– V..ì..s..a..o……….?
– Ba con nói lúc chú Đăng là sinh viên, chú ấy có yêu một người nhưng người đó đã đi nước ngoài… nên…….
Anh nghe đến đó mà đau thắt lòng. Anh đã khóc, anh tưởng lần này trở lại quê hương là anh sẽ tìm được hạnh phúc thật sự, nhưng không, hạnh phúc của anh đã chết tại sân bay vào 20 năm trước rồi. Và người anh yêu bây giờ chỉ còn cái xác, tâm hồn thì đã mất rồi….mất thật rồi. Anh đau lắm, bây giờ có mất tất cả chỉ để đổi lấy nụ cười của nó ngày xưa thì anh cũng chấp nhận. Nhưng bây giờ là quá muộn….quá muộn rồi. Anh tự trách lòng, tại sao anh lại chọn biện pháp ra đi, sao anh không ở lại đễ chăm sóc cho nó như anh đã hứa. Phải chăng là anh quá yếu đuối và hèn hạ.
Đang lạc vào suy nghĩ thì.
– Chú có muốn nghe nhạc không? Có một món quà mà chú Đăng muốn gửi đến chú đó
Anh ngẩn đầu lên nhìn thằng bé rồi gật đầu…………
Thằng bé lấy trong tủ ra một cuốn sổ đã cũ, giống như một cuốn nhật ký, trong đó có một cái CD. Thằng bé lấy đĩa ra cho vào đầu máy
……………..Nhạc vang lên….vẫn giọng hát trong cuộc thi văn nghệ vào 20 năm trước………anh ngồi đó…….với nỗi đau vô bờ………hối hận thì cũng đã quá muộn màng………anh khóc…………………nó cũng đang khóc………………………Đâu đó có tiếng khe khẽ – “Một thời yêu anh, đến giờ vẫn vậy…”
MỘT BÀI HÁT NHƯNG SAU 20 NĂM VẪN CÓ THỂ XÉ NÁT HAI TRÁI TIM
…………Từ trong con tim em cứ nhớ anh vô bờ…………..
…………Tình yêu ấy cũng đã khiến em mong chờ…
…………Góc phố vắng anh mình em bơ vơ
…………Bao giấc mộng nay tan vỡ……
Thì thôi xem như chuyện mình chưa bắt đầu…..
Để cho lòng này nhẹ vơi nỗi sầu…
Như cành hoa đã thôi úa màu…..
Mà ta giữ lại cho nhau……………………………………
….THE END….
Chuyen Nhu Chua Bat Dau – My Tam
|