Chương 10
Chương 10 Máu trong người Tùng như đông cứng lại, mặt cắt không còn hột máu. Tên béo một tay cầm dao, tay kia thò vào túi quần rút ra một chiếc khăn ố bẩn. - Chú mày đừng lo! - Hắn cười hì hì - Bọn này chỉ khóa mõm chú mày trong chốc lát để chú mày khỏi la lên thôi! Khi bọn này đã thoát thân an toàn rồi... Tên béo đang vung vít thì tên gầy sầm mắt quát: - Đừng ba hoa nữa! Hành động lẹ lên! Giọng điệu của tên gầy rõ là giọng thủ lĩnh. Tên béo tuân lệnh răm rắp. Hắn thộp cổ Tùng, vẻ tươi cười biến mất: - Há miệng ra! Vẻ mặt hung dữ của tên trộm khiến Tùng sợ hãi. Khổ nỗi, càng sợ quai hàm của Tùng càng cứng đờ, không làm sao nhúc nhích được. - Bướng hả! - Tên béo gí lưỡi dao nhọn hoắt vào cổ Tùng - Há ra không? Nói xong, chợt nhìn thấy ánh mắt bất thần của Tùng, biết thằng nhóc đang sợ vãi cả mật, không thể há miệng được tên béo liền tóm lấy quai hàm của Tùng bóp mạnh, và miệng Tùng vừa hé ra hắn đã lẹ làng nhét vội chiếc khăn vào làm Tùng muốn nghẹt thở. Trong khi đó, tên gầy nhanh nhẹn giựt những sợi dây điện ra khỏi ổ cắm rồi bẻ quặt hai cánh tay Tùng ra sau lưng, mím môi trói nghiến lại. Tùng cứ đứng trơ ra như tượng gỗ, mặc hai tên trộm muốn làm gì thì làm. May mà hai tên trộm chỉ muốn bịt mồm và trói gô Tùng lại để lặng lẽ chuồn êm, chứ nếu chúng nổi hứng muốn "băm vằm tùng xẻo", Tùng cũng chẳng có cách nào chống đỡ. Tên gầy trói xong hai tay Tùng, liền ngồi thụp xuống định trói nốt hai chân. Nhưng hắn mới quấn sợi dây quanh chân Tùng được hai, ba vòng, chưa kịp thắt nút, đã vội ngừng tay lại, mặt biến sắc. Ngoài cửa trước, tiếng chó sủa thình lình vang lên, mỗi lúc một dữ dội. Có cả những tiếng chân cào mạnh vào tấm cửa lưới. Nhận ra tiếng sủa của Tai To, Tùng như người chết sống lạị Mặt nó trở nên hồn hào và nỗi hoang mang kinh khiếp đã nhanh chóng rời bỏ trái tim không ngừng co thắt nãy giờ của nó, thay vào đó là một niềm vui tràn bờ, một nỗi ngạc nhiên mừng rỡ. Thế là tụi mày hết thoát! - Tùng hân hoan nhủ bụng - Tai To đã trở về, có nghĩa là chú Xuân đã đến kịp lúc. Chú Xuân mà xông vào, hô hoán lên thì tụi mày cứ coi như là nằm trong rọ! Ở điểm này, Tùng đã đoán sai Tai To chỉ trở về một mình. Vừa rồi, trước khi về đến nhà, Tai To đã xuýt chết trong đường tơ kẽ tóc. Lúc chiếc xe tải hùng bục lao đến, Tai To hồn vía đã lên mây. Bụng chết điếng, nó chỉ biết rúm người lại nằm mọp một chỗ chờ tử thần tới rước đi. May làm sao, Tai To lại nằm lọt thỏm ngay chính giữa bụng xe nên không bị những chiếc bánh khổng lồ cán phải. Nó không chết, chỉ bị một phen vãi đái. Và khi con quái vật dữ tợn với những tiếng gầm gừ không khác gì sấm sét kia đã lướt qua rồi, Tai To mới hoàn hồn chạy vội vô lề trước những tiếng reo hò của khách đi đường. Từ chỗ Tai To suýt bị cán chết đến chiếc cầu thang dẫn lên nhà nhỏ Hạnh chỉ cách chừng năm mươi mét nên Tai To chỉ khua chân vài lượt là đến. Càng gần đến nhà nó càng quýnh quíu. Tim đập thình thịch, nó phóc vội lên cầu thang, hấp tấp đến nỗi cứ té lên té xuống. Và khi tấm cửa lưới quen thuộc hiện ra trước mắt, Tai To mừng rỡ đến phát điên. Nó vừa sủa vừa đập cửa liên tục, điệu bộ nóng nảy và cuống cuồng. Những ồn ào do Tai To gây ra làm náo động những căn hộ chung quanh. Nhà nào nhà nấy đều thò đầu ra dòm. - Có chuyện gì vậy kìa? - Một người hỏi. - Nhà này đi đâu mà nhốt con chó ở ngoài như thế này! Ông tổ trưởng tổ dân phố lẩm bẩm và rảo bước lại trước nhà Tùng. Ông nhướn mắt nhìn vào trong, hắng giọng kêu: - Có ai ở nhà không? Không nghe tiếng trả lời, ông tổ trưởng tỏ vẻ ngạc nhiên. Rồi thấy Tai To vừa rít vừa sủa quýnh lên, ông càng sinh nghi. Điệu bộ hoảng loạn của con vật có vẻ gì đó không bình thường. Hay trong nhà đã xảy ra chuyện gì chăng? Ý nghĩ đó khiến ông giật thót. Không chần chừ, ông cầm lấy cánh cửa kéo mạnh. Ông hoàn toàn không ngờ cửa không gài chốt bên trong. Cánh cửa khép hờ bất thần bung ra theo đà kéo khiến ông loạng choạng suýt ngã, trong khi đó Tai To đã bắn vụt vào nhà như một tia chớp. Ngay từ khi nghe tiếng con Tai To sủa vang, hai tên trộm đã mặt mày nhớn nhác. Trước khi quyết định đột nhập, hai tênd đã cẩn thận dọ thám nhà Tùng cả tuần lễ nay. Cách đây hai hôm, khi biết con Tai To đã được đem cho, cả hai mới bàn nhau kế hoạch lẻn vào lấy trộm. Không ngờ trong lúc mọi chuyện đang suôn sẻ thì Tai To đột ngột trở về. Tên gầy chẳng buồn trói chân Tùng nữa. Cửa trước bị chặn khiến hắn quýnh quáng. Liệng bừa sợi dây điện ra đất, hắn vọt ra hành lang phía sau tìm đường thoát. Nhưng thoáng một cái, hắn đã thất vọng quay vàọ Hành lang phía sau bị bít. Nhảy qua lan can có thể xuống dưới nhưng lại lọt vào... một căn nhà khác ở tầng trệt. Trong khi bọn trộm chưa nghĩ ra kế gì thoát hiểm, giọng nói của ông tổ trưởng lại vang lên đằng trước nhà càng làm chúng thêm luống cuống. - Lên trên kia thử xem! Tên béo trỏ tay lên gác và không cần biết tên gầy đồng ý hay không, hắn lật đật chạy lại chỗ tủ quần áo cúi xuống xách chiếc giỏ lác đựng đầu máy vi-đê-ô rồi nhảy phóc về phía cầu thang. Hắn thò tay ra định xô Tùng xuống đất để lấy đường leo lên nhưng tay hắn chưa kịp chạm vào người Tùng thì Tai To đã vào tới nơi. Thấy cậu chủ nhỏ đang bị lâm nguy, Tai To lập tức lao mình về phía cầu thang, táp mạnh vào bắp chân tên béo. - Ui da! Tên béo kêu lên đau đớn và phẫn nộ. Rôi nghiến răng ken két, hắn rảy mạnh chân cố làm văng con chó nhỏ ra. Nhưng Tai To càng khép chặt quai hàm, thà bị kéo lê trên sàn theo đà chân tên béo chứ nhất quyết không chịu buông tha đối thủ. Thấy tên đồng bọn dùng dằng với con chó nhỏ hoài, tên gầy sốt ruột chạy lại trợ giúp. Hắn co chân đá phốc vào hông Tai To khiến con chó tội nghiệp bắn vào tường đánh "bốp" và rơi bẹp xuống sàn nhà. Tai To kêu lên thảm thiết và cố nhỏm dậy, nhưng vừa đứng lên nó đã ngã quỵ ngay xuống. Nhìn Tai To nằm mọp dưới sàn nhà thở dốc, Tùng nghe như có ai xát muối vào lòng mình. Bất chấp miệng bị nhét giẻ và hai tay bị trói, từ lưng chừng cầu thang nó nhảy phóc một phát xuống đất. Và tất nhiên, không thể giữ thăng bằng với hai tay bị bẻ quặt sau lưng, Tùng ngã chúi vào chiếc bàn để ti-vi và đổ kềnh ra đất. Thừa dịp đó, hai tên trộm hè nhau chạy lên gác. Ông tổ trưởng cùng bác Đực hàng xóm bước vào đúng lúc Tùng đang giãy giụa cố tìm cách ngồi dậỵ - Trời đất! Chuyện gì thế này? Ông tổ trưởng hớt hải kêu lên và chạy bổ lại chỗ Tùng. Ông vội vàng đỡ nó dậy, miệng hỏi lia: - Sao vậy cháu? Ai trói cháu vậy? Rồi thấy Tùng cứ a ú ớ, ông chợt phát hiện miệng nó đang bị nhét giẻ liều thò tay lôi chiếc khăn ra, hấp tấp hỏi: - Ai nhét giẻ vô miệng cháu vậy? Tùng thở hắt ra: - Trộm! Có hai tên! Chúng chạy lên gác rồi! Tùng vừa nói dứt câu, bác Đực đã phóng một cái tên tới ba bậc thang. Và thêm ba cú nhảy nữa bác đã biến mất. Ông tổ trưởng cũng không chịu thua. Ông đảo mắt một vòng, vớ vội chiếc chổi lông gà treo trên vách rồi chạy theo bác Đực. Quá hăng hái bắt trộm, hai người quên béng chuyện cởi trói cho Tùng. Nhưng đối với Tùng, bị trói hay không bị trói bây giờ không phải là điều quan trọng. Tim nó đang thót lại vì lo lắng cho Tai To. Tùng lê bước lại phía chú cún thân yêu đang nằm thiêm thiếp, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh. Không thể đưa tay vuốt ve Tai To, nó sụt sịt nói: - Cho tao xin lỗi mày, Tai To nhé! Đang nhắm nghiền, nghe tiếng Tùng, Tai To từ từ mở mắt ra, đuôi khẽ ve vẩy. Đôi mắt mệt mỏi của nó ánh lên nỗi mừng vui, âu yếm. Tùng mừng lắm, mặt nó rạng lên: - Như vậy là mày tha lỗi cho tao rồi phải không Tai To? Nhưng lần này, Tai To không trả lời Tùng. Đầu nó vừa hơi ngẩng lên đã gục xuống, cặp mắt vừa mở ra chưa kịp bộc lộ hết niềm vui đã nặng nề khép lại. Hình ảnh thảm não của Tai To khiến Tùng chết điếng. - Tai To ơi, mày đừng chết! Mày đừng bỏ tao nhé, Tai To! - Nó bật khóc hu hu. - Nín đi cháu! Con Tai To của cháu không chết được đâu! Tiếng bác Đực vang lên. Bác từ trên thang gác bước xuống, theo sau là ông tổ trưởng tay cầm chiếc giỏ lác. - Ơ, thế hai tên trộm đâu rồi? - Tùng bật hỏi. - Chúng thoát rồi! - Ông tổ trưởng nhún vai, vẻ tiếc rẻ - Có lẽ khi nghe tiếng chân của hai bác chạy lên, bọn chúng liền chuồn ra cửa sổ, đu qua mái ngói và chạy về hướng bờ kinh. Rồi ông đặt chiếc giỏ lác xuống đất, loay xoay lôi chiếc đầu máy ra: - Rốt cuộc chúng đành phải vứt thứ này lại... Đang nói, nhác thấy hai tay Tùng vẫn còn bị trói, ông trợn tròn mắt: - Ơ! Nhưng ông tổ trưởng chưa kịp chạy lại thì bác Đực đã nhanh nhẹn tháo dây trói cho Tùng. Hai tay vừa cử động được, Tùng đã vội cúi xuống định bế Tai To vào lòng. Nhưng Tùng vừa chạm đến nó, chưa kịp nhấc lên, Tai To đã kêu "ẳng" một tiếng khiến Tùng hoảng hồn rụt tay lại. - Nó còn đau đấy! - Bác Đực nói. Tùng đang định hỏi lại thì bỗng có tiếng kẹt cửa. Rồi dì Khuê xuất hiện với giỏ đồ chợ trên tay. Mắt dì tròn xoe: - Ôi, nhà ta hôm nay có chuyện gì mà đông đúc vui vẻ thế? Chợt nhìn thấy Tai To nằm kế bên Tùng, dì sửng sốt kêu lên: - Ôi, có cả Tai To nữa! Nó về lúc nào thế này? Khi dì Khuê vừa bước vào, miệng Tùng đã mếu xệch, mừng mừng tủi tủi. Bây giờ nghe dì hỏi, nó liền rơm rớm nước mắt: - Tai To mới về khi nãy! Nó về để cứu cháu đấy! - Cứu cháu? - Dì Khuê không hiểu - Cháu làm gì mà cứu? - Ối, bà chị ơi! - Ông tổ trưởng chen lời - Trộm mới vào nhà bà chị đấy! Nếu không có con chó này đánh động thì trộm đã khoắng hết đồ đạc trong nhà bà chị rồi! Đến bây giờ dì Khuê mới phát hoảng. Dì thả giỏ đồ chợ xuống đất một cái "bịch", hai tay áp lên ngực: - Trời đất thiên địa ơi! Có chuyện đó sao? - Rồi dì thẫn thờ chép miệng - Thế này thì chết mất! Chết mất! Bác Đực cười: - Chẳng có ai "chết mất" trong chuyện này đâu! Người ngợm, của cải vẫn còn nguyên cả đấy! Thôi, tụi này về nhé! Trước khi ra khỏi cửa, bác còn nói thêm: - Muốn biết chi tiết thì hỏi thằng Tùng! Tội nghiệp, thằng bé vừa rồi phải một phen vỡ mật đấy! Câu chuyện của Tùng khiến dì Khuê xanh mặt. Dì hồi hộp đến mức quên cả mắng nó về tội không chịu khóa cửa. Hai tay hết xoa ngực lại vò đầu, dì xuýt xua luôn miệng: - Chết mất! Chết mất! Khi Tùng kể xong, dì ngẩn ra: - Tối nay phải qua nhà bác Đực và bác tổ trưởng tạ ơn mới được! Khi nãy hoảng quá dì quên béng cả cám ơn! Rồi dì xích lại gần Tai to, dịu dàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó: - Tai To ngoan lắm! Tai To biết về kịp lúc để cứu chủ đấy! Tai To... Đang nói nửa chừng, dì bỗng quay phắt sang Tùng: - Ủa, Tai To về với ai thế? - Chú Xuân dẫn về. - Thế chú Xuân đâủ Tùng ngơ ngác: - Cháu cũng chẳng biết! Đến bây giờ Tùng mới sực nhớ từ nãy đến giờ chả thấy chú Xuân đâu. Đang thắc mắc, Tùng chợt nghe dì Khuê bàng hoàng buột miệng: - Thôi rồi, không phải Tai To về với chú Xuân đâu! Nó về một mình đấy! Tùng ngạc nhiên: - Sao dì biết ? Dì Khuê chỉ tay vào chiếc vòng trên cổ Tai To: - Cháu xem này! Sợi dây da còn dính một khúc ở chiếc vòng đây này! Như vậy là nó cắn đứt dây trốn về! Phát hiện của dì Khuê khiến Tùng bất giác nghe cay cay nơi sống mũi. Như vậy rõ ràng Tai To đã tìm cách tháo thân về đây. Nó không nỡ rời xa những người chủ cũ. Mặc dù trong những người chủ cũ đó, Tùng đối xử với nó chẳng ra gì. Hôm trước, cô Tú Duyên bảo chó là con vật gần gũi và trung thành nhất của con người, Tùng không tin. Với những mẩu chuyện cảm động cô kể, tuy Tùng không nói ra miệng nhưng lòng nó đầy rẫy những nghi ngờ. Nó nghĩ những mẩu chuyện đó là do người ta bịa ra thôi. Nhưng bây giờ thì Tùng đã tin lắm. Tai To đã chứng minh cho Tùng thấy những câu chuyện của cô giáo không phải là sai ngoa. Nếu Tùng biết trên đường trở về cứu chủ Tai To đã phải chui vào bụi rậm đợi đò như thế nào, đã bị xe cán suýt chết ra sao, có lẽ nó sẽ bùi ngùi thương cảm không để đâu cho hết. Buổi trưa đi làm đi học về, mẹ và nhỏ Hạnh mừng rỡ và cảm động đến ứa nước mắt khi nhìn thấy Tai To và nghe dì Khuê kể lại sự trở về ngoạn mục, kịp thời cũng như cuộc chiến đấu dũng cảm chống lại kẻ trộm của nó. Dì kể sôi nổi, lưu loát, sinh động cứ như thể dì tận mắt chứng kiến mọi chuyện nàỵ Trưa đó, ai nấy đều tíu tít vây quanh Tai To. Mẹ lấy thuốc cho nó uống. Dì Khuê xức dầu khắp mình mẩy và chân cẳng nó, vừa xức vừa xuýt xoa: - Ôi chao, tội nghiệp quá! Ráng chịu đau một chút nghe "cưng"! Nhỏ Hạnh thì lăng xăng pha sữa. Nó đẩy chén sữa lại trước mõm Tai To, dỗ dành như dỗ em bé: - Uống đi "em"! Nghe lời chị đi! Uống hết chén sữa này rồi ngủ một giấc cho khỏe! Trước đây nhìn những cảnh như thế, nghe những câu như thế, máu ghen tị đã khiến Tùng nổi dóa lên rồi. Nhưng hôm nay lòng nó bỗng dưng dịu dàng quá đỗi. Không những không hề khó chịu, nó còn chạy lại giúp sức cho bà chị. Nó quỳ xuống bên cạnh Tai To, nhẹ nhàng vuốt ve đôi tai dài của chú cún thân thương, giọng âu yếm: - Uống đi "em"! Giỏi nào, uống đi! Nói xong, Tùng bỗng đỏ bừng mặt khi sực nhận ra mình vừa buột miệng gọi Tai To bằng "em", một từ ngữ mà trước đây mỗi khi nghe dì Khuê và nhỏ Hạnh dùng để gọi Tai To nó cảm thấy bực tức vô cùng. Nhưng dường như chắng ai để ý đến vẻ thẹn thùng ngượng ngập của Tùng. Cũng chẳng ai thấy lạ khi nghe Tùng gọi Tai To bằng tiếng "em" trìu mến. Ai nấy đều chăm chú quan sát từng cử động khó khăn của Tai To bằng vẻ mặt lo âu. Đến khi thấy Tai To sau một hồi gắng gượng đang từ từ đứng lên và chậm chạp thè lưỡi vào chén sữa, mặt người nào người nấy dãn ra và bốn cái miệng đều đồng loạt buột ra một tiếng reo khẽ. Suốt từ lúc đó cho đến tối, không khí trong nhà lúc nào cũng rộn ràng như ngày hội. Ba về, hòa vào niềm vui chung cả nhà bằng một câu bông đùa: - Thế là từ nay hai con hổ có thể sống chung trong nhà ta rồi đấy! Không khí ở nhà đã khác thì không khí ở trường tất nhiên không thể giống như cũ. Lần này tin tức về Tai To do chính Tùng nói ra chứ không phải qua cái miệng hớt lẻo của thằng Đạt. Tụi bạn nghe Tùng kể về kỳ công của Tai To mồm đứa nào đứa nấy cứ há hốc lên như đang xem phim trinh thám. Đạt hít hà: - Ối trời! Sợi dây da chắc thế kia mà Tai To cắn đứt thì răng nó bén phải biết nhé! Đứa khác trầm trồ: - Kinh Tàu Hủ mà nó vượt qua được thì cứ gọi là bái phục! Nghị rùng mình: - Bay vào táp tên trộm và đeo toòng teng trên bắp chân hắn không chịu nhả thì quả là gan lì tướng quân! Tao chưa từng thấy một con chó như thế bao giờ! Cứ thế, mỗi đứa một câu, tất cả xúm vào ồn ào tấm tắc khiến Tùng sướng rên. Sướng nhất là mải hào hứng khen ngợi Tai To, chả đứa nào nhớ đến chuyện bạc đãi của Tùng đối với Tai To trước đây. Trong bọn, chỉ có Cúc Phương là chán nhất. Nó chả buồn quan tâm đến những màn chiến đấu ly kỳ hồi hộp của Tai To như tụi con trai. Nghe Tùng kể tai To vì liều mình cứu chủ mà bị tên trộm đá trọng thương phải nằm liệt từ hôm qua đến giờ, nó cứ ngồi sụt sà sụt sịt: - Tội nghiệp Tai To quá! Chắc là nó đau lắm! Nghị mến Tai To không kém gì Cúc Phương. Nó an ủi bạn: - Nín đi! Chốc nữa tan học tụi mình chạy lại thăm Tai To chứ lo gì! Tùng gật đầu vui vẻ: - Ừ, lát nữa mình dẫn mấy bạn về thăm Tai To! Khi nói vậy, Tùng tưởng chỉ có Nghị và Cúc Phương ghé nhà mình. Nào ngờ tiếng trống tan học vừa vang lên, cả lớp rùng rùng túa ra: - Đi thăm Tai To! Đi thăm Tai To! Thế là không ai bảo ai, cả bọn ùn ùn rồng rắn đi theo Tùng, Nghị và Cúc Phương khiến Tùng không có cách nào khác hơn là cắm cúi dẫn đường. Bọn học trò lúc nhúc chen nhau lên cầu thang khiến dãy phố Tùng ở mọi người nhốn nháo không hiểu chuyện gì. Dì Khuê ra mở cửa cũng thất đảm: - Ôi, có chuyện gì thế này? Dì cứ ngỡ Tùng vừa gây ra đại họa gì. Đến khi nghe Tùng bảo các bạn tới thăm Tai To, dì mới thở phào nhẹ nhõm và mở rộng cửa đón các bạn trẻ vào. "Người bệnh" đang nằm "tịnh dưỡng" ở góc nhà thấy người ngợm không biết ở đâu kéo tới lố nhố đầy nhà, liền ngẩng đầu dáo dác nhìn quanh, vẻ hoang mang hiện rõ trong mắt. Thấy vậy, Tùng quăng vội chiếc cặp lên bàn, chạy ùa lạị Nó vỗ vỗ lên lưng Tai To, trấn an: - Đừng sợ, Tai To! Bạn tao tới thăm mày đấy! Chả phải trộm đâu! Được cậu chủ nhỏ vỗ về, Tai To nhanh chóng trấn tĩnh. Và đến khi thấy Nghị và Cúc Phương bước lại ngồi xuống bên cạnh, Tai To đã yên tâm lắm lắm. Nó khẽ ve vẩy đuôi tỏ ý chào hỏị Nó muốn nói rằng nó rất vui khi gặp lại hai người bạn nhỏ. Thấy Nghị và Cúc Phương được "nhân vật quan trong" là Tai To "nghênh đón" một cách thân thiết, Đạt cũng muốn lên mặt một chút với lũ bạn. Nó vạch đám đông chui vào và hùng hổ bế Tai To lên. Nhưng nó chưa kịp ẵm Tai To vào lòng đã giật bắn người vì một tiếng quát sát bên tai: - Bỏ xuống! Tai To đang bị thương mà mày xách bổng lên như thế làm sao nó chịu đựng được! Phải biết đối xử dịu dàng với loài vật một chút chứ! Người vừa thốt lên câu đó là Tùng. Câu nói đầy vẻ "yêu thương loài vật" của nó "lạ lùng" đến mức lũ bạn chung quanh hầu như không tin vào tai mình. Nghị và Cúc Phương cũng tưởng mình đang nằm mơ. Chỉ có nhỏ Hạnh nằm trên gác thò đầu xuống theo dõi nãy giờ là mỉm cười ý nhị. Trong khi bọn trẻ đang ngơ ngác, còn Đạt thì đang ngượng nghịu đặt con Tai To xuống, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói ồm ồm: - Ông anh bà chị ơi! Tôi đến để xin tạ tội trước ông anh bà chị đây! Thật khốn khổ thân tôi, có con chó xinh thế mà cũng không biết cách giữ! Hôm qua đến nay tôi lùng sục tìm kiếm khắp nơi mà chẳng thấy tung tích nó đâu! Xin ông anh bà chị... Nghe thoáng qua, dù chưa gặp mặt bọn trẻ vẫn biết ngay người vừa bước vào nhà là chú Xuân trong câu chuyện Tùng kể. Chú cừa than vãn vừa đi lần vào trong. Chợt chú đứng sững lại, hai hàng ria mép không ngừng nhúc nhích: - Ái chà chà! Bộ nhà ta mở lớp dạy thêm hay sao mà học trò tụ tập đông đúc thế nàỷ Đang nói, chợt nhận ra tụi "học trò đông đúc" này đang quây quần quanh một con vật gì trăng trắng, cặp mắt chú vụt trố lên: - Ối! Ối! Ối! Rồi chú bước tới một bước, sửng sốt: - Phải mày đấy không? Nín thở quan sát một hồi, biết chắc con vật trăng trắng mà tụi học trò đang bu quanh chính là con vật mà mình đã đi tìm toát mồ hôi hai này nay, chú sung sướng thở đánh thượt một cái, như trút bỏ một gánh nặng trong lòng. Vẻ rầu rĩ trên mặt chú lập tức biến mất. Tươi hơn hớn, chú bắt đầu bông đùa ngâm ngợi: - Tai To ơi hỡi Tai To. Nếu nghe tao gọi gì thò đuôi ra! Tất nhiên Tai To chẳng thò đuôi cũng chẳng thò đầụ Nó đang mệt gần chết. Chỉ có bọn học trò là ôm bụng cười sặc cười sụa trước câu thơ nhuốm đầy vẻ hoạt kê của thú thôi! Thành phố Sài Gòn 1995
|