Đừng Đùa Với Gái Hư
|
|
Chap 11 Đoạn này bonus thôi, vì các bác nhiệt tình quá nên mình cũng muốn được làm người nổi váng thêm vài bữa nữa để đáp lại lòng mến mộ của độc giả gần xa. Nói chung có thể tự hào về người yêu để mang ra khoe là 1 cái sướng, mình kể thêm về Mít cho các bác GATO tí. Phòng ngủ của Mít đơn giản lắm nhưng đến 1 lần là ấn tượng luôn. Sàn ốp gỗ, không có giường, giữa phòng để 1 cái đệm dày hướng ra cửa sổ, có 1 giá sách đầy ự sách truyện đủ mọi thể loại luôn, 1 ngăn riêng để toàn sách tâm lý học,tâm lý hành vi, thuật dùng người … (mít học chuyên ngành quản lý nhân sự). Cạnh giá sách là 1 cái kệ kê bức tượng tạc Quan Vũ cưỡi ngựa, cầm long đao bằng gỗ. Phía tường bên kia bàn học để tivi, đầu đĩa, với bộ dàn kenwood cổ lỗ sĩ 5 thớt chỉ nghe đc CD với băng catse, loại băng đài mà giờ chắc chả ai thèm dùng ý, thêm 2 cái loa thùng công suất lớn treo trên giá sát trần nhà, kệ để đĩa CD thì nguyên 1 seri DVD Thúy Nga với mấy CD Morden Talking sắp xếp ngăn nắp (đi karaoke Mít hát “you can win if you want” hay phết). Thêm cái tủ quần áo phía cửa ra vào nữa là hết. Tất tần tật nội thất đều bằng gỗ lim hết, đơn giản nhưng rất có gu riêng. Chả khác gì phòng con trai, mà có khi còn “chuẩn men” hơn cả phòng ngủ của mình. Vào phòng Mít cứ thấy hoài cổ kiểu gì ý. Yên tĩnh nhưng hơi lạnh lẽo. Con người của Mít cũng na ná như thế. Đơn giản nhưng thâm trầm (hồi đầu đến nhà Mít mình nghĩ thế, về sau thấy mình nhận xét quá chuẩn). Quay về đoạn mình giả ngủ, đâm lao thì phải theo lao nhá. Mắc đái dã man. Có bác nào đi nhậu về mà không đi toilet vài lần mới ngủ được thì inbox mình kinh nghiệm phát, chứ lúc đấy vừa mót vừa “thèm”, thốn vãi. Ngủ thế éo nào được. Mình giả vờ lăn sang nằm đè lên người Mít, phều phào : - Em ơi, dậy ăn nem này. Mít cười, đẩy mình xuống. Bảo : - Nỡm ạ, nằm đấy em đi lấy nước cho. Thấy gớm cái mùi, uống cho lắm vào, tết nhất toàn rượu đểu rồi mai lại giãy đành đạch kêu đau đầu ý. - Gì đến nỗi đấy. - Có nước nóng ý. Quần áo của anh em treo trong tủ. Mình dậy đi tắm cho tỉnh người, thấy trên bàn học để điện thoại, tự nhiên nghĩ thế nào lại gọi vào để xem Mít lưu tên mình là gì. Thấy mỗi chữ “Anh” cộc lốc, không hoa mỹ, không cầu kỳ, nhưng thôi thế cũng là đủ rồi. Mít lục đục dưới bếp chả biết nấu cái gì. Mít phải cái tật cứ vào bếp là đủng đỉnh mâm mê vừa nấu vừa nghịch (cái kiểu như trẻ con hay xắt vụn hoặc gọt giũa những miếng rau củ bỏ đi ý) bủ lại là còn biết nấu đủ 1 mâm cơm để thắp hương, dù là gà mua thịt sẵn, nhưng con gái giờ mà được như thế chứng tỏ cũng được dạy dỗ cẩn thận rồi. Mít bưng lên 1 ấm trà mạn với 1 khay ô mai sấu sào cay, mận sào cay, mơ xào gừng, chà là … Ăn cay thế mà sao không thấy ghen bao giờ. Ngồi trong phòng ấm áp, ăn ô mai, uống trà và xem Thúy Nga là một trong những thú vui tao nhã của Mít, sau nấu ăn, đọc sách, cờ tướng và … mỹ tửu. Giống y xì bố với ông nội mình - Nay anh ở nhà tiếp khách cho bố hay sao mà uống nhiều thế ? - Không, anh đi nhậu. - Gái gú gì không ? - Cũng có. - “Giầy tất” gì không đấy ? - Nói luyên thuyên, ngồi uống rượu xong anh về đây luôn. Em có xỏ giầy cho anh thì xỏ. Mít hôn phớt lên má mình : - Đợi em đi tắm … Nghe tiếng nước chảy róc rách thôi mà còn tượng hình hơn cả JAV. Mít búi tóc cao, quấn cái khăn tắm đi ra, đẹp dịu dàng mà không chói lóa. Trên ngực phía ngay dưới xương đòn bên trái có xăm hình 1 “kỳ lân tống tử”. Số là từ hồi nhỏ nhà Mít toàn người làm kinh doanh nên tin vào phong thủy lắm, thành ra ông nhạc chuẩn sớ phê duyệt cho xăm hình lên người để chiêu tài, trừ ma. Mà cũng chính vì thế nên tính cách với sở thích của Mít cũng bị ảnh hưởng nhiều từ ông nhạc. Sau này có nhờ ông nhạc trông cháu thì chả có gì phải lo. Mình không ác cảm gì về hình xăm đấy, thỉnh thoảng còn thấy nó đẹp nữa. Nhưng cũng vì thế mà Mít không bao giờ mặc áo dây, 3 lỗ hay áo mỏng đi ra ngoài. Đang ôm Mít ngủ ngon thì lại có điện thoại. Quà tặng bài hát đéo gì đêm hôm thế này, trêu nhau chắc. Em Trang gửi tặng mình bài “the day you went away”, chọn đúng thời điểm phá đám người ta thế, chọn đúng cả bài hát để mà giử thế! “Did I lose my love to someone better And does she love you like I do I do you know I really really do” Mít ngân nga hát theo đoạn đó, rồi ôm mình cười ý tứ lắm. - Người yêu tôi đa tình quá đi! - Ghen à ? - Hơi hơi. - Hóa ra em cũng biết ghen cơ đấy! - Ha, anh nhìn thấy cái gì kia không ? Mít chỉ vào thanh long đao của Quan Vũ chỗ giá sách. Ngả đầu vào vai mình, thỏ thẻ ngọt như mía lùi: - Dưới phòng khách treo hàng thật nữa đấy! Bố em mua để trang trí, em lau chùi cẩn thận lắm, đợt vừa rồi định mang về quê mà em bảo để lại đây. Anh đừng để đến lúc em phải gỡ xuống thì không ra gì với nhau đâu. Bóng gió giục mình “đập vỡ cây đàn” đấy. Khổ thể chứ lại. - Người yêu tôi giang hồ quá, định làm “bộ đội” đấy à ? - Cướp, giết, hiếp người nhà em còn chạy được, đeo khuyên vào người thì ăn thua gì mà anh lo! Mít chỉ nói thế thôi chứ không “cứng” vậy đâu. Mà sau này đến lúc Mít gặp Trang mình mới biết lưỡi Mít còn sắc hơn dao. (Thể theo yêu cầu của các bác mình kể cả những chuyện vớ vẩn lặt vặt ra đấy ... bác nào không thích thì đợi sang tuần theo dõi tiếp )
|
Chap 12 Đọc hết đoạn cuối các bác cứ bình tĩnh nhé, vì cũng không có gì to tát lắm đâu. Mai mình lại review tiếp. Chap 12 Thực sự Mít là một người kiệm lời, từ thói quen, sở thích đến lối sống từ nhỏ bị gò ép theo một khuôn khổ gần như không thể phá vỡ, dù đôi khi cô ấy cố gắng thoát khỏi nó. Đấy là cảm giác của mình về Mít. Bố Mít là người gia trưởng nhưng giỏi kiếm tiền, mẹ Mít là một người sống cam chịu và an phận thủ thường. Mít bị ảnh hưởng nhiều từ tính cách của cả 2. Cái tôi kiêu ngạo bất cần giống bố nhưng lại có đôi chút gì đó là nhẫn nhịn và dửng dưng của mẹ… Mấy em nhí nhảnh thì cũng đáng yêu, nhưng mình không thích style đấy. Mình cũng không chịu được cái kiểu yếu đuối, giả nai hoặc nai thật đi nữa. Da mịn thì tuyệt nhưng não mịn thì đúng là một thảm họa! Mùi thơm ngọt ngọt làm mình đang ngủ cũng phải khụt khịt tỉnh. Mũi mình thính mà. Vẫn còn ngái ngủ, mà đã gần 10h rồi. Đi xuống bếp thấy Mít đang nướng bánh bí ngô. Mẹ Mít độc có ở nhà nội trợ nên truyền nghề cho chị em Mít ngon lành lắm. Bất giác mình mỉm cười, bình yên quá, muốn lấy vợ quá (lúc ý mình nghĩ thế, nhưng hôm nay, sau khi được cho ăn uống tử tế, em nó nhờ mình lau 4 tầng cầu thang mình đã nghĩ có khi phải hẹn anh rể Mít đi cf để hỏi kinh nghiệm sống với chị em nhà này ). - Ah… Anh ngủ ngon không ? - Thơm thế ! Mít róm róm thổi miếng bánh (hơi cháy) cho nguội đút cho mình. Bữa sáng nhà mình thì toàn bánh mì, trứng với sữa, còn nhà Mít thì buổi sáng toàn ăn soup hoặc canh, tráng miệng thì có nước chè, thỉnh thoảng có thêm bánh ngọt (nếu Mít dậy sớm), mà toàn Mít tự nấu tự ăn. Cầu kỳ ác. - Hôm nay thứ 2 đấy anh ạ. - Anh biết rồi, tí anh đi làm. Em nghỉ à ? - Tuần này bố mẹ ở đây, việc của em chỉ là đưa bố mẹ đi sắm tết thôi. - Bao giờ 2 cụ về ? - 20 âm, phải cúng ông công ông táo ở bên nhà nữa mà. - Hôm đấy em có về không ? - Em ở lại quán với trông thằng cu cho anh chị đi làm. Giáp tết em mới về. - 23 sang nhà anh ăn cơm. - Uhm. Anh qua xin phép anh chị em là được. - Gặp bố mẹ ông bà anh nữa đấy. - Em biết rồi, anh cứ phải lo hão. Mình có đứa em gái mới học lớp 8 thôi, nên bố mẹ cũng mong thấy mình đưa bạn gái về, suốt ngày lông bông với mấy thằng bạn từ hồi đại học đến giờ các cụ cũng lo. - Còn cái chuyện kia ý, anh liệu xem thế nào rồi giải quyết nhanh đi. Đừng để dây dưa sang năm sau. Em không thích đâu, rông lắm. Mít quay lưng lại với mình, giọng thì tỉnh bơ. Nói gì thì nói, Mít cũng là con gái. Chịu đựng cỡ nào thì cỡ chứ làm sao mà để thế mãi được. Không yêu hoặc không biết thì mới mạnh miệng to còi được thôi, còn thật lòng yêu rồi có ai lại muốn chia sẻ với người khác bao giờ. 3 tuần nay chắc Mít cũng khó chịu lắm Tuần ý mình bận việc cửa hàng, việc cơ quan thì để tối làm (sếp sòng là chú ruột mình nên du di thoải mái). Mít thì phải kè kè ông bà nhạc cả ngày, chủ yếu là tháp tùng 2 cụ đi chùa với hộ tống mẹ đi làm từ thiện. Tối về thì lại mệt thế nên 2 đứa không đi chơi đâu cả, nhớ nhau quá thì muộn muộn qua nhà chơi thôi. Trang hẹn gặp mình, em nó bảo đã nghĩ thông rồi nên muốn gặp mình lần cuối. Mình mừng như bắt được vàng. Y như trút được gáng nặng. Bé hẹn đi ăn tối ở Mondo Gelato, chỗ lần đầu tiên mình đưa bé đến uống cafe. Lại còn bảo không cần mình qua đón. Đỡ quá, mình đồng ý luôn. Mình đến quán sớm, đặt bàn trước rồi. Gọi ly café trong lúc chờ đợi. Tâm trạng lúc ý lâng lâng lắm. Giáp tết, chỉ riêng không khí thôi cũng đủ khiến người ta bồi hồi cmnr. Khó diễn tả nhỉ, Trang cho mình cái cảm giác là một cô bé đầy sức sống, cách ăn mặc cũng toát lên điều đó. Em nó mặc cái áo khoác dạ kiểu thám tử màu đỏ, đội mũ nồi, váy ngắn, tất đen, giày búp bê, mình vẫn nhớ vì thấy con gái mặc như thế rất đẹp, trông như nũ sinh Nhật bản ý. - Anh chờ em lâu chưa ?! Mình cười, đứng dậy kéo ghế cho Trang. - Nice style! - Em cố tình điệu đấy Mình ra dấu gọi nhân viên, chờ em nó chọn món. Thấy Trang hôm nay dễ thương ghê. Cũng hơi động lòng thật, tự niệm chú “Mít tuyệt hơn nhiều, Mít tuyệt hơn nhiều”. Không ai nói thêm gì cho đến khi đồ ăn được mang ra. - Sao anh im lặng thế ? - Anh chờ em nói trước. - Em không muốn làm em gái anh. Mình nuốt nước bọt, buông dĩa. Thở dài. Hỏi nhẹ nhàng : - Thế em muốn như nào ? - Anh cứ yêu Diệp đi, thỉnh thoảng lén lút với em. Em làm vợ bé cũng được. Mình cười khan, không còn cả nước bọt mà nuốt. - Em ngốc vừa thôi. Quên anh đi. Mắt Trang đỏ hoe, vừa ăn vừa xụt xịt. Ngại tưởng muốn độn thổ ở đấy luôn. Bao nhiêu người nhìn mình chòng chọc. - Thôi em đừng khóc nữa. Ăn nốt, ăn nốt đi. - Anh hứa với em đi. Rồi em ăn. Em sẽ ngoan mà. Thật đấy. - Haizz, không được. Anh xin lỗi. Em nó lau nước mắt, lại tiếp tục ăn. Không thèm nhìn mình. - Anh lừa tình em. - Em muốn nghĩ thế cũng được. - Đã khi nào anh có tình cảm với em chưa ? - Đã từng. Em nó cười rồi lảng sang chuyện tết nhất, mình cũng nói vài câu phụ họa. Đến 10h thì thanh toán rồi giải tán. Về đến nhà mới để ý thấy có tin nhắn của Trang “E hận a. E ko để yên cho a đâu” Tự nhiên thấy lạnh gáy. Tối thứ 6 tuần đấy, đúng ngày 13. Mình chả kiêng khem gì đâu, nhưng sau hôm đấy thì đúng là phải kiêng thật. Ông bà nhạc về quê từ chiều nên mình với Mít đi bar cùng hội bạn của mình. Đến 11h, Mít kêu đói, đòi đi ăn cháo tim nên 2 đứa mình chuồn trước. Vừa từ khu Cấm Chỉ về, Mít lại đòi lượn ra hồ Trúc Bạch. Ừ thì cũng chiều, ban đêm đi ngoài đường HN cũng là một cái thú. Yên tĩnh, bình lặng và có 1 cái gì đó khó diễn tả bằng lời, và rất … Hà Nội. Mít mua 1 cái chong chóng bán rong gắn lên đầu xe. Ngả đầu vào lưng mình, cứ thỉnh thoảng cái chong chóng bị kẹt thì Mít lại ngoài người lên đẩy cho nó quay … Chỉ có đi lượn lờ thế thôi rồi về nhà. Đi đến đoạn cung văn hóa gần ga Hàng Cỏ, đường khuya văng lắm thì tự nhiên mình nghe tiếng ô tô tăng ga, tiếng bánh xe miết xuống mặt đường … Thót tim. Mình hơi ga lên, định đi dẹp vào gần vỉa hè thì … Uỳnh!!! Cảm giác bị húc mạnh từ phía sau, Mít hét lên thất thanh, ôm mình chặt cứng. Mình bị bất ngờ, không giữ được tay lái, húc thẳng vào cái bùng binh giữa đường. 2 đứa văng ra khỏi xe, mình ngã đè lên Mít. Đầu con sh vỡ toang hoác, móp hết cả lưới tản nhiệt, đèn đuôi thì liểng xiểng tan tành … Con Nissan teana đen không biển số vượt lên, vọt thẳng rồi mất hút... (to be continued ...)
|
Chap 13 Mình quay sang Mít, thấy đang ngồi phệt dưới đất phủi bụi trên áo. Đoán là Mít không sao nên mình đi nhặt cái điện thoại của em nó văng cách đấy vài mét. Tranh thủ rút điện thoại gọi cứu hộ, không hy vọng nổ máy được con xe thân yêu nữa. Cái đkm, lúc đấy uất nghẹn tận cổ. Chú 4s của Mít bọc ốp kín mít mà cũng vỡ màn hình (không vỡ hơi phí). Mình nhét điện thoại của Mít vào túi, ngồi xuống cạnh Mít bảo : - Mai anh đi sửa điện thoại cho. Em có làm sao không ? Mít ngước mắt nhìn mình, mặt xanh lét, môi tái nhợt, mắt ầng ậng nước nhưng chưa khóc : - Em bị gãy tay rồi. Mình ngớ cả người. Lúc đấy Mít ôm mình, ngã thì người mình đè hết cả lên tay Mít. Vớ vẩn gãy thật. Đêm khuya nhưng chỗ đấy gần ga nên có mấy người dừng xe lại xem bọn mình có làm sao không. Thấy Mít mặt cắt không còn giọt máu thì mình cũng hoảng, có người gọi taxi hộ, mình bồng Mít lên luôn. Kệ mẹ con xe bọn cứu hộ đến hốt thì hốt, mà mất thì mất (Nói thế chứ vẫn chạy ra xe mở cốp lấy túi cho Mít với rút chìa khóa) Móc ví lấy 500k đưa cho thằng lái xe bảo nó chở đến viện Bạch Mai càng nhanh càng tốt. Mít tá hỏa nói vội : - Em không đau đâu, cứ đi từ từ thôi. Mít lấy tờ khăn ướt trong túi lau mồ hôi cho mình, mặc dù là trời rét. Mình ôm Mít, vỗ vai an ủi. Lúc đấy Mít mới bắt đầu khóc lóc, vừa khóc vừa nói: - Em không đau, nhưng mà em tức… Anh ơi, tức lắm … Em mà biết nó là thằng chó nào … hay con đĩ nào … Mít không phải là người hay nói bậy đâu. Quen nhau bao nhiêu lâu mà cũng mới chỉ thấy nói mỗi câu đấy là tục thôi. Nhưng thôi cũng kệ, vào hoàn cảnh đấy thì lại chả điên. Khỏi cần Mít làm gì, mình cũng muốn xiên cho cái thằng lái xe vài phát. Thù hằn gì với mình thì chờ lúc mình đi 1 mình giải quyết cũng được, đằng này … Nhưng cũng ngờ ngợ một vài gương mặt khả nghi rồi. Đầu trò dễ là em Trang lắm. Đêm hôm, Mít không muốn gọi người nhà. Mình cũng thế. Mà bố Mít thì đừng hỏi luôn, ông nhạc mà biết thì chắc nửa đêm cũng lôi họ hàng từ Quảng Ninh cày nát vườn hoa cải rồi lên Hà Nội tìm cái thằng đi Nissan luôn quá. Vào viện chụp chiếu xong thì bó bột luôn. May mà Mít thuận tay trái nên gãy tay phải cũng không đến mức “liệt”. Mít sau vài phút mất kiềm chế giờ lại nín, không nói gì nhưng nhìn cái mặt là mình biết đang suy nghĩ ghê gớm lắm. Về đến nhà Mít, mình pha 2 cốc café. Đêm dài quá. Mít mở cái CD Moden Talking. Cười hiền ơi là hiền với mình : - Anh có muốn nói gì với em không ? Cái lợi duy nhất của việc có người yêu thông minh là không phải nói nhiều, không phải giải thích nhiều, cũng không phải mất công động não nói dối. - Anh cũng không biết thế nào … Nhưng mà chắc là em đoán đúng rồi đấy. Mít lại cười, ngả đầu vào ngực mình bảo : - Chỉ cần anh không sao là tốt rồi. Nghe mà xót hết cả ruột Công nhận chắc là mình tốt số, bố mẹ ông bà tích đức nhiều lắm trời mới thương mình như thế. Thực sự là khó xử. Nếu Mít không sao, còn mình bó bột hay nằm viện thì còn đỡ. Mình sai thì mình phải chịu là đương nhiên rồi, đằng này Mít bị như thế đâm ra phức tạp. Mình im thì Mít sẽ thấy tủi thân, mình làm căng thì … chẹp, chả nhẽ mình lại đi tìm Trang tính sổ ? Mình thở dài. Mít lại cười khì khì, nhấp ngụm café. - Em biết anh nghĩ gì, anh không phải lo. Em tự giải quyết được. Má ơi … Ở bên cạnh Mít mình thấy không còn ra dáng thằng đàn ông nữa. - Mẹ em ngày xưa yêu bố còn bị đánh ghen ghê hơn thế cơ. Mít nói thêm để vỗ về mình. Cầm tay Mít, bó bột từ cổ tay đến khuỷu tay, áp bàn tay vào má mình : - Anh yêu em! Mít khóc, khóc y như cái hôm noel mình và Mít gặp lại nhau, nước mắt lăn dài trên má. - Lần đầu tiên anh nói anh yêu em. Lần đầu tiên mình nói thế thật. Chưa đầy 1 tháng quay lại, mình không nghĩ là lại nhiều chuyện phiền phức như thế. Nhưng phải thế mới biết vẫn còn có 1 người con gái đủ khiến mình mê muội. Mít được confirm là Trang đứng sau cái vụ con Nissan điên. Mình chép miệng, con xe yêu dấu sửa chữa xong xuôi, điện thoại thay màn hình cẩn thận rồi… thôi thế cũng tạm ổn. Coi như mình trả nợ xong phần mình. Mít nhà mình không hiền đâu ạ. Nếu phải so sánh thì Mít giống ngân hàng. Vay thì sẽ phải trả lại, gửi thì sẽ nhận được lại, kiểu người như thế đấy. Mít nhờ người bóng gió đánh tiếng với Trang là Mít biết hết về Trang rồi. Chỉ có mỗi thế thôi, Mít không làm gì khác cả. Rồi chả hiểu thế nào Trang lại hẹn gặp Mít để nói chuyện. Giáp tết rồi mà tay Mít vẫn chưa được tháo bột. Ông nhạc thì chỉ biết là Mít đi chơi không cẩn thận mới ngã xe thôi. Mình lái xe đưa Mít đến quán café, Mít đến trước, mình ngồi trong xe chờ ở ngoài. 1 lúc sau thì thấy Trang đến cùng 1 đứa bạn là con gái. Mình cũng hơi lo, nhưng mà chủ quán này cũng quen nên chắc Trang không dám làm gì manh động đâu. Thấy Mít cười hiền lắm. Đại khái là cuộc trò chuyện như thế này : Mít (tỉnh bơ) : Chị hẹn em đến đây có chuyện gì không ? Trang : Mình muốn xin lỗi bạn … Mít (nói một lèo) : À … Thực ra thì người có lỗi là em. Em định tìm chị để xin lỗi mà ngại cái tay đau nên chưa có thời gian. (Thở dài). Chuyện này người có tội to nhất là em. Tại em ăn ở với anh ý (là mình) không ra gì, để đến mức anh ý làm khổ chị như thế này. Em trách em đầu tiên, rồi trách anh ý, em không trách gì chị hết. Trang : Lúc đó mình giận quá, mình không nghĩ … Thựa ra là em Trang không nghĩ Mít lại “cứng” nên mới dám động vào, chứ biết là nhà Mít toàn ô to dù rộng thì chắc cũng im re. Mít : Em với anh Long chưa cưới nhau, em cũng chỉ là người yêu của anh ý thôi. Em không bao giờ nghĩ đến chuyện cấm cản người yêu em kết bạn với con gái, kể cả đến khi là chồng thì em cũng không làm thế. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó chị ạ. Em nghĩ là chị hiểu ý em … Đừng để đến lúc mình không đủ kiên nhẫn ngồi nói chuyện với nhau thì phiền phức lắm. P/s : cái thằng lái xe nissan đâm đít mình hôm đấy cũng ăn no gạch Không biết phải viết cái kết như thế nào, vì đám cưới thì chưa có nhưng nhẫn đính hôn thì cả 2 đứa cùng đeo rồi. Như thế thôi chắc là đủ rồi, nhỉ
|
Part 2 - Chap 14 Tuổi trẻ hầu như ai cũng có 1 thời bồng bột dại khờ, hoặc là yêu đương mê muội, hoặc là chơi bời lông bông, hoặc là gì gì đấy mà mình không biết, vì mình chỉ dính mỗi 2 cái đó thôi Mối tình đầu của mình bắt đầu với 1 cô bé cùng lớp cấp 3, năm đó mình học lớp 12. Tình yêu thủa đó nó cũng chả ngây thơ trong sáng gì đâu, internet có từ năm 97 cơ mà Thật lòng mà nói thì bé đó khá xinh (hồi đấy mình đi học bằng spacy trắng, tiền tiêu không phải nghĩ, cưa cũng đơn giản thôi) nên mình kết lắm. Giờ cũng chẳng còn nhớ và không muốn nhớ những kỷ niệm hồi đó nữa, nên tua luôn qua những chỗ nhàm nhàm. Học xong cấp 3, mình vào Sài Gòn học đại học. Bé ở lại Hà Nội, 2 đứa hẹn thề sống chết bên nhau, yêu đương thắm thiết, đến mức mà mình còn đi xăm chữ cái tên đầu tiên của em ý lên cổ chân, ý nghĩa là mỗi bước chân mình đều nhớ đến em ý . Vào Sài Gòn, trong lòng vẫn chung tình với em ý nhé, ngày nào cũng nhắn tin gọi điện. Định là sắp xếp học hành nhà trọ linh tinh cho ổn định thì mỗi tháng cố gắng về Hà Nội 1 lần để gặp em ý. Đùng 1 cái (chưa đầy 2 tháng sau), thằng bạn thân gọi điện bảo thấy người yêu mình đi đường ôm ấp 1 thằng già khụ nào đấy … Mình đéo tin. Nó bảo về mà xem. Mình bay thẳng về Hà Nội. Kể ra mình cũng điên thật. Lúc đó còn trẻ, bốc đồng. Lại sẵn trong túi có tiền nên cứ bạt mạng chẳng cần suy nghĩ… Mình gọi em ý ra nói chuyện, em ý chắc cũng sốc vì mình về bất chợt. Thừa nhận với mình là em ý đã yêu người khác, cuối năm sẽ cưới. Mình choáng váng, nhưng vẫn cố vớt vát : - Tại sao lại thế hả em ? - Vì anh không xứng đáng. Mình tưởng như vỡ mẹ nó tim. Nhục nhã, cay đắng. Em nó giải thích : - Anh ý công ăn việc làm rồi, lại là người lớn, anh ý lo được cho em. Anh còn trẻ quá, em không chờ được ... Mình hiểu ra vấn đề. Cái câu “em không chờ được” nói lên tất cả. Cái thằng đó hơn em đến 10 tuổi, dĩ nhiên là ngon hơn mình lúc đó rồi.Vả lại ...vả lại cái gì thì cũng chán chả buồn nói! Mình quay về Sài Gòn ngay trong đêm. Đầu óc trống rỗng. Cũng không nhớ mình trải qua những ngày sau đấy như thế nào. Chỉ nhớ là đến khi bình tĩnh lại rồi thì nhận ra mình bị nghiền cờ bạc. Cũng đỡ cái là mình đánh bạc ra tiền, hôm được hôm mất nhưng đủ trả cho cái khoản bar bủng rượu chè và không nợ nần gì hết. Ở nhà không ai biết mình bê tha như thế, mãi đến hôm mấy thằng ngồi sát phạt trong nhà nghỉ, bị kiểm tra hành chính bất ngờ. Rồng rắn kéo nhau lên phường 1 lũ, thì chuyện mới vỡ lở. Hồi đấy là gần tết (mỗi thằng ôm trong người hơn chục củ), cũng gọi là đánh to nên bọn nó tạm giam hết lượt, lần đầu tiên mình bị như thế, sợ xanh mắt mèo. Mẹ mình vào bảo lãnh cho mình ra rồi dọn dẹp đồ đạc về nhà. Nói nghe đơn giản vậy chứ người nhà mấy thằng mình chạy chọt cong cả đít. Bị nhốt có 2-3 hôm trong khám, không đến mức như ở tù, toàn mấy thằng công tử bột cờ bạc với bóng bánh xếp chung 1 chỗ nên cũng đỡ. Mấy ngày đấy mình suy nghĩ rất nhiều, về cuộc sống, về tương lai, về chính bản thân mình… Cảm tưởng như người già hẳn đi. Về Hà Nội, bỏ học trong Sài Gòn, lại được mẹ sắp xếp cho học tiếp ngoài này. Mình bỏ cờ bạc, hạn chế rượu chè. Người yêu cũ thì lấy chồng rồi. Mình cũng đi xóa cái hình xăm ở chân. Đến giờ vẫn còn vết mờ mờ chứ không biến mất hẳn. Dấu tích của một thời nông nổi Kể lại thì thấy to tát thế chứ 10 thằng đi học bét cũng phải đến 6-7 thằng biết đến hàng cầm đồ hoặc cho vay nặng lãi, chỉ khác nhau ở cái mức độ thôi. Ngày đấy thấy đời mình thảm vãi cả ra. Nhưng cũng an ủi đc là đời éo phải như phim, va vấp nó to lớn và nặng nề là vì mình được bao bọc quá thành ra kém cỏi mà thôi! Mình học xong ĐH, rau thì cả thúng nhưng không hề dính dáng đến 1 vụ yêu đương nào. Nói thẳng ra là vẫn bị ám ảnh, chưa thực sự quên được chuyện cũ, còn nói 1 cách hoa mỹ thì là ham vui quá độ. Khoảng thời gian mình mới đi làm cho chú thì người yêu cũ tìm đến mình. Con của em khoảng 3-4 tuổi, em ly dị… Vì thằng chồng khinh em ít học, không kiếm được ra tiền. Mình thấy chẳng còn tí tình cảm nào gọi là yêu, chỉ còn sự thương hại và coi thường. Không có tình yêu cũng không đến mức lăn ra chết ngay được nhưng không có tiền thì éo thể nào mà sống được, không chết vì đói cũng chết vì nhục. Cuộc đời ai cũng có những phút thăng trầm, trầm mãi rồi thì nó cũng phải thăng. Và mình bắt đầu thấy yêu đời trở lại. Tầm cuối tháng 8 đêm khuya cũng gọi là hơi se lạnh, mình đi nhậu với mấy thằng bạn. Thanh niên mà, đến mấy chỗ nhiều em xinh tươi thì dù đi làm về mệt cách mấy cũng vẫn cứ cố lết cái xác đi . Bữa đấy thằng bạn mình hơi phê, mình đi cùng nó vào toilet cho an tâm. Đang đứng ngoài cửa thì em (là vợ chưa cưới của mình bây giờ) đi ngang qua, va vào mình. Vô tình thôi, điếu thuốc của mình xẹt qua má em. Em khựng lại, xoa má (chắc là hơi rát), nhìn mình nhưng không có vẻ gì là cáu giận, không lườm không nguýt, chỉ hơi cau mày tí thôi. Mình nói vội : - Mình xin lỗi … Em xua tay, ra chiều dễ tính : - Không sao, tại mình không để ý. Mình cười, em cũng cười rồi quay mặt đi. Không ai nói gì với ai nhưng đều đứng 1 chỗ. Thỉnh thoảng 4 mắt đụng nhau cả em cả mình đều cười trừ, thấy ngu ngu kiểu gì ý. Em chỉ tay vào toilet giải thích : - Mình đợi bạn. - Mình cũng thế. Bạn mình say. - Bạn mình chắc cũng thế. Bạn em ra trước, lúc em với bạn về chỗ thì mình vẫy tay chào, em cũng mỉm cười chào mình. Bàn em cách bàn mình không xa lắm, đủ để mình quan sát em. Thực ra mà nói thì em không xinh, không đẹp, bình thường lắm, chả có gì ấn tượng. Nhưng mình để ý em vì mình thích đôi giày của em hôm đấy. Em mặc áo phông trắng cổ tròn đơn giản, quần jean, giày Dr hàng authentic. Em chỉ ngồi uống rượu thôi, còn mấy cô bạn em đứng lắc lư bên cạnh, thỉnh thoảng em với bạn bè ghé tai nhau nói chuyện, cùng phá ra cười rồi tất cả cụng ly vui vẻ. Bất chợt ánh mắt em chạm tia nhìn của mình, em cười, nâng cốc “hôn môi xa”, mình cười lại, dĩ nhiên là phải 100% cái “hôn môi xa” đó rồi. Tình cờ làm sao bọn mình lại ra về cùng lúc với bạn bè em. Tranh thủ đợi thằng bạn lấy xe mình đứng nói chuyện với em vài câu, đại ý là lần sau có dịp thì chém gió với nhau nhiều hơn rồi mình hỏi tên cả xin số nữa. Em đưa điện thoại cho mình nháy số, tiện tay mình lưu xừ tên mình là “glad to see ur mes” trong máy em. 1h sáng, về đến nhà, mình nhắn tin cho em, mình éo sính ngoại đâu, nhưng lúc ý nghĩ thế nào lại phun bằng tiếng Anh : “party all night ?” “alone in my bed >”< ” “good girl, good night & sweet dream” “tk guy, same to u” Bắt đầu mối quan hệ đơn giản như thế đấy Mình thề là mình không hề có ý định chăn em làm rau, thấy hay hay thì muốn kết bạn thôi. Mình nói thật đấy (to be continued ...)
|
Chap 15 Hồi quen Mít thì mình mới đi làm, không phải là nhiều tiền (đến giờ cũng vẫn thế), kiếm được bao nhiêu cũng chỉ đủ đổ xăng với ăn uống (vì dọn ra ở riêng rồi), thỉnh thoảng tụ tập bạn bè cái là chả giữ lại được đồng nào. Trẻ con thì nghĩ người giàu là người có nhiều tiền, nhưng lớn hơn tí thì các cô gái sẽ nghĩ người giàu là người tiêu nhiều tiền. Mình thích những cô gái suy nghĩ thực tế ở vế sau, nhưng không thích máy bay. Còn lỡ có em xì tin nào lao vào mình thì mình lại chỉ nghĩ chắc em nó thích nuôi cún Nhật chứ yêu thương éo gì mình. Nỗi ám ảnh từ mối tình đầu cứ đeo bám mình mãi. Bên ngoài thì ai cũng tưởng mình ngon nhưng thật ra khi đó mình tự ti lắm. Mới đầu mình chả ham hố gì nói chuyện với Mít mấy vì quen nhau ở bar thì ngoài chuyện tán tỉnh với lại rủ rê đi chơi thì còn gì để nói nữa đâu. Mà Mít thì có vẻ như không hứng thú đong đưa cợt nhả lắm. Thành ra coi như bạn bè. Mà đã là bạn bè thì rặt một lũ nhang khói, bao giờ có chuyện mới thắp hương để gọi chứ bình thường thì có cái gì mà nhắn tin với chả gọi điện! Những tưởng chỉ thế thôi thì cũng chẳng đi đến đâu đâu. Mình thì có thói quen thức khuya làm việc, còn Mít thì không chịu đi ngủ cho đến khi bay hết hơi rượu trong người. Thức đêm lắm cũng có ngày đụng nhau. Mình lượn vào fb ngắm các em gái xinh đẹp thư giãn, thấy status mới của Mít lúc 3h sáng. Link bài hát “can’t le go”, comment đầu tiên của Mít cũng lại là đường link dẫn đến 1 đoạn sáo tự thổi theo điệp khúc của bài đó. Tiếng sáo nghe trong nhưng âm vực không chuẩn, hoặc là tâm trạng đang chán trường, hoặc … đơn giản là say không điều chỉnh được hơi. Mình pm riêng em : “Không ngờ là em biết thổi sáo đấy ;” Vài giây sau thấy em reply : “Em còn biết thổi nhiều cái khác nữa cơ =))” “Bữa nào rảnh chỉ anh vài đường cơ bản để đi lấy le với gái nào” “Anh mà phải thế à ?” “Chả đang ế chổng vó lên đây” “Khỏi phải xạo đi, anh thích thì em thổi cho đến khi nào … không chịu được nữa thì thôi” “Em không lường trước đến cái đoạn anh không chịu được nữa rồi sao à ?” “Sau đoạn ý là đến đoạn em mong chờ nhất mà :”>” “Thôi anh xin cô, dưa bở cô đem cho thằng khác đi” “Ừ thì thôi, mà sao anh thức khuya thế ?” “Anh vừa mới xong việc, vào fb tí” “Ồ …anh làm ở đường nào mà về sớm thế ?” Đùa dai gớm! Nói thêm vài câu vớ vẩn thì em bảo em đi ngủ, mình thấy cũng vui vui. Em không kể nể tâm sự hay than thở kiểu trái tim rỉ máu đầy đau khổ như nhiều đứa khác. Chỉ thế thôi đã thấy nói chuyện với nhau thoải mái hơn hẳn rồi, còn có hứng lần sau pm tiếp nữa chứ! Chả hiểu trời xui đất khiến thế nào lại tìm điện thoại gọi cho em, chắc tại đêm xuống người ta nhiều cảm xúc. Tút! Tút! Tút! Máy bận. Mình nghĩ chắc người yêu em gọi nên em mới bảo mình là đi ngủ. Ờ thì chả nhẽ em nó lại chưa có người yêu đươc chắc! Thở dài, tắt máy tính đi ngủ. Tối thứ 6, đang định về nhà ăn cơm với bố mẹ thì thấy em treo stt yahoo “Tự nhiên thèm ăn cháo lòng, xe thừa 1 slot, chị em nào đi pm gấp”. Cũng thấy hơi đói đói, nhắc đến cháo lòng, tiết canh dịch vị trong dạ này nó ứa ra tận miệng. Pm luôn. Thế là 30’ sau, 2 đứa yên vị ở quán cháo lòng tiết canh gần nhà em. Vì là không xác định tán tỉnh gì nhau nên gặp lại thấy thoải mái lắm, không có ngại ngùng ngượng ngịu gì sất. Trên đường đi thì tán dóc chuyện thời tiết, chuyện tắc đường, chuyện mấy giờ ngủ dậy, thiếu mỗi nước đem chuyện ngủ nude hay không ra tỉ tê thôi … Em xỏ con dép tông lào màu vàng trong truyền thuyết, mặc quần đùi, áo phông, búi tóc cao, nhìn thoải mái, không đến mức xuề xòa. Quán nhỏ, sạch sẽ mà giờ chả hiểu sao lại đóng cửa. Em là khách quen thì phải, vừa vào đứa thấy chủ quán cười cười, bâng quơ hỏi han vài câu chứ không thấy kêu gọi món. Em quay ra giải thích với mình : - Bình thường em vẫn ăn 2 bát tiết canh rồi mới đến cháo. Quen vậy rồi. Người thì nhỏ mà ăn khỏe gớm. Ngồi chờ đồ ăn, em lau bàn, lau cả thìa cho mình cẩn thận. - Anh có người yêu chưa ? Hỏi thẳng vãi! Giọng tự nhiên, mặt tỉnh bơ như không … Mình đang nói chuyện với hồ ly 9 đuôi hay thỏ con ngơ ngác thế này T_T - Chưa. Em thì sao ? - Đại khái là cũng chưa. Được cái cô nàng này ăn uống tự nhiên như ruồi, kể cả lúc mình đang nhìn chằm chằm vẫn xúc cháo ăn vô tư. 1 thời gian dài gặp 10 đứa con gái thì à ơi với cả 10 đứa, đùng 1 cái, cô nàng này rách trời rơi xuống, ấn tượng đầu tiên là “em để làm bạn, không phải để tán” thấy lạ lạ, hay hay. Gia vị hoản chỉnh cho cuộc sống thêm thi vị đây rồi Đi với Mít mình cũng thấy vui vẻ, nói chuyện chém gió lại hợp, mà tối đó cũng rảnh nên mình gợi ý đi ăn hoa quả dầm. Mít gần đầu lia lịa. Đang ngồi ăn thì điện thoại của mình đổ chuông. Lại “em gái” rủ đi “chơi”. Mình để điện thoại ngay trên mặt bàn, hình con bé chu môi phồng má thì ai chả biết là gái nó gọi. Vừa mới bảo chưa có người yêu xong … - Sát gái gớm. - Giỏi cưa bomb thôi! - Nhắc đến bomb, tự nhiên em muốn uống B52. - Ừ, thì đi. Thứ 6 cuối tuần rồi xả hơi tí cho vui. Mình được cái là gallant bẩm sinh, thích chiều con gái. Đưa em đến quán bar lần đầu 2 đứa gặp nhau. Nhạc rộn ràng, tâm trạng vui vẻ khiến khóe môi em giữ mãi nụ cười làm mình cũng lâng lâng theo. Mình chẳng nhớ là nói cái chuyện gì mà hàn huyên tỉ tê đến tận khuya như vậy, chai John xanh với Gordon có 2 đứa uống mà cũng vơi hơn nửa. Vui là dễ uống nhiều, nhưng uống nhiều thì chỉ sợ mất vui. - Sao anh chiều em thế ? - Từ từ xong việc anh nói cho. - Anh muốn gì cứ nói thẳng với em được mà … Ánh mắt em lúc đó đong đưa, má ửng hồng bờ môi hé nụ cười đầy khiêu khích… Mình ghét sát tai em, tay siết nhẹ lên eo,thì thầm: - Muốn em ……………… tí nhớ nhắc anh lấy thẻ rượu. Em gục đầu vào vai mình cười sằng sặc, trước khi về còn rót cho mình cốc nước lọc nữa. Đến lúc thanh toán, em cứ đòi share, thì mình cũng ừ xong đưa thẻ cho em giữ. Không phải mình không “muốn”, mà vì mình không muốn mang tiếng là thằng đàn ông dễ dãi Vừa về đến nhà, chưa kịp cởi giày thì em nhắn tin. “Anh về đến nhà chưa ?” “Ừ, anh vừa về.” “Cảm ơn anh, tối nay vui lắm.” “Gì mà cảm ơn, anh cũng vui mà.” “Em thích anh.” “Anh cũng thích em.” “Chúc anh ngủ ngon.” “Good girl, have a sweet dream” Đêm hôm ý mình mơ về em, về nụ cười và ánh mắt đầy hương vị như ly B52 vậy! (to be continue)
|