Hãy Để Anh LÀ Gió
|
|
Chương 5 Vào lớp, Lưu Ly nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình. Nhưng vừa mới đặt cặp xuống ghế nó đã khẽ nhíu mày lại, bụng nó bắt đầu đau thắt, cảm giác có một chất lỏng trào ngược lên cổ họng. Nhanh như cắt nó chạy ra khỏi lớp, do chạy quá vội nên bất cẩn đụng phải cậu lớp trưởng Trung. Trung nhìn theo khó hiểu, nhưng rồi sau đó cũng vào lớp chứ không phàn nàn thắc mắc gì.
Trong phòng vệ sinh, nó nôn tất cả những gì có trong bụng ra. Vốc nước mát lạnh vào khuôn mặt, Lưu Ly cảm thấy dễ chịu hơn nhưng cơ thể nó dường như không còn sức lực nữa. Nhìn vào gương, nó tự nghĩ nếu ai thấy nó chắc hẳn sẽ ngất xỉu mất. Phải, bộ dạng rất thảm, mặt trắng bệch, môi tím ngắt, ánh mắt trở nên vô hồn. Trên làn da láng bóng xanh xao còn vương một ít nước.
- Cậu... vừa mới nôn xong à? - Giọng nói phát ra từ phía cửa nhà vệ sinh.
Lưu Ly nhìn lại. Kia không phải là lớp phó sao?
Thấy Lưu Lu nhìn mình, Chi bước vào.
- Cậu không nhận ra mình à? Mình là Chi, lớp phó học tập. - Chi đi lại gần nó giới thiệu một lần nữa.
Là Chi, nhưng rất khác hôm qua. Chi hôm nay rất giản dị, đáng yêu. Không còn nơ khủng trên đầu nữa.
- Trông hôm qua tớ khác quá hả? - Chi thấy Lưu Ly im lặng nên hỏi lại. Có lẽ cô nàng nghĩ hình tượng hôm qua quá ấn tượng với Lưu Ly.
“Hôm qua tớ khác...”
Lưu Ly khẽ cười trong lòng, đã gặp nhau bao giờ đâu mà hôm qua, hôm kia để nó nhận xét chứ. Nhưng nếu để nó nhận xét thì...
- Hôm nay cậu khác! - Lưu Ly lên tiếng.
Chi im bặt. Cô nàng biết mình đã hỏi câu không nên hỏi, Lưu Ly là học sinh mới mà.
- Hmm... cậu bệnh sao? - Chi hắng giọng hỏi.
- Không, mình chỉ hơi khó chịu một chút thôi. - Lưu Ly lắc đầu trả lời lại
Nó cảm nhận được sự chân thành của Chi, không biết là thật hay giả nhưng nó tin vào trực giác của mình. Và nó thấy một cái gì đó đặc biệt ở Chi, chỉ là con người trước giờ đối với chuyện tình cảm con người tương đối mơ hồ như nó bây giờ chưa hiểu ra được.
- Tớ để ý cậu hình như rất ít nói, nhưng mà nãy giờ cậu nói nhiều với tớ rồi đó! Giờ cậu đi xuống phòng y tế đi. Mặt cậu xanh quá. - Chi nhìn nó chăm chú chậm rãi nói. Sau đó chưa để nó phản ứng phản ứng gì, đã bị Chi đã lôi đi.
Phòng y tế.
- Em về lớp đi, lát cô sẽ báo với nhà trường. Cứ để bạn ấy ở đây! - Cô y tế mỉm cười với Chi.
- Vâng! Chào cô. - Chi cúi chào giáo viên. Rồi quay sang Lưu Ly:
- Cậu cứ nghỉ đi.
Sau đó Chi chạy đi, để Lưu Ly nhìn theo, lóng ngóng.
- Đáng ra phải nhập viện đấy, em cần thanh thản chút, suy nghĩ nhiều quá. Thể trạng của em rất, rất tệ. - Cô y tế sửa lại ống truyền nước biển nói với Lưu Ly.
- Vâng ạ.
- À... cô bé lúc nãy ấy, thật hiếm khi thấy thân với người khác. - Cô y tế bổ sung. - Em khi về nhà cần đến bệnh viện. Giờ em nghỉ ngơi nhé!
- Chào cô! - Lưu Ly nhẹ giọng.
Sau khi cô rời khỏi, Lưu Ly thở dài, nó nhìn ra cửa sổ, gió thổi vào làm tấm rèm trắng bay, tóc nó cũng bay nữa. Nó vẫn mãi nhìn về khoảng không đó. Ánh mắt khao khát một ước vọng nhỏ.
- Gió... cậu có từng buồn không? - Nó nhỏ nhẹ lên tiếng hỏi.
Mãi như thế nó không hề biết Triết Huân đứng ở ngoài từ lâu, và cả nó và Triết Huân đều không biết cậu lớp trưởng Trung cũng theo dõi nó. Dĩ nhiên, Trung không thấy Triết Huân.
Triết Huân nhìn nó bằng ánh mắt phức tạp, làm sao có thể biết cô gái nhỏ này nghĩ gì nhỉ? Stop. Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Muốn biết nó nghĩ gì để làm gì cơ chứ? Cậu rõ ràng không muốn quan tâm đến nó, như vậy sẽ rất phiền. Triết Huân quay lưng đi, để nó nằm đó với gió. Và một ánh mắt khó hiểu đang dõi theo nó ngoài phòng y tế.
- Trung, có phải cậu mới lên phòng y tế không? - Chi hỏi khi thấy cậu lớp trưởng trở về.
- Mình chỉ đi ngang qua. Có thấy Lưu Ly ở trong, cậu ấy sao vậy? - Trung gật gù trả lời, sẵn tiện hỏi thăm.
- Mình cũng không biết, lúc nãy chỉ thấy cậu ấy nôn trong phòng vệ sinh, mặt xanh lè. Trông có vẻ rất không ổn. - Chi khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đăm chiêu trả lời.
Thật ra Chi không như cô y tế nói với Lưu Ly, cô nàng thật ra rất thân với Trung.
- Vậy hả? Có vẻ nghiêm trọng nhỉ?. Cậu cũng đề phòng mặt xanh đi. - Nói rồi Trung đưa cho Chi một hộp sữa, sau đó bỏ đi.
Chi nhìn Trung bước đi quay lưng về phía mình thì cười tủm tỉm khi mặt đã đỏ ửng lên.
Tan học.
- Ơ... Lưu Ly đâu ạ?
Chi sau khi chuông reo đã tức tốc chạy lên phòng y tế, mở cửa phòng chỉ thấy giường trống không, Lưu Ly không có ở đây.
- Em ấy về trước rồi. Có nhờ cô chuyển lời cảm ơn em! - Cô y tế nói.
- À vâng! Chào cô ạ. - Nói xong Chi cười tươi rồi chạy đi.
Lưu Ly về trước lúc chuyển tiết 3. Nó cảm thấy nằm yên trong phòng y tế vừa tốn thời gian vừa không thoải mái nên đã xin phép cô y tế cấp giấy ra khỏi cổng với lý do bệnh. Khi đi ngang qua hành lang thư viện, Lưu Ly lại tình cờ thấy Triết Huân. Nhưng không phải là một mình, mà có thêm một cô gái khác. Tò mò, Lưu Ly nhìn kĩ hơn, cô gái đó rất đẹp, ngũ quan đều cân đối, đầu đang tựa vào vai Triết Huân, khuôn mặt rất hạnh phúc. Là bạn gái à? Chắc là bạn gái rồi. Nhìn đủ, Lưu Ly bước đi. Nó cũng không rảnh để ý đến người khác. Đây là thói quen của Lưu Ly.
Mệt mỏi.
Nó tự chế giễu bản thân sao có thể ốm yếu như thế này. Chỉ suy nghĩ một vài chuyện cơ thể lại trở nên khó chịu.
“Đừng làm phiền đến mẹ tôi“.
Lời Triết Huân vang lên bên tai càng khiến nó mệt mỏi hơn. Ra khỏi cổng trường, nó bắt taxi đến bệnh viện. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nó nghĩ thế.
Mùi thuốc sát trùng xộc lên mũi, tiếng khóc tiếng la hét, tiếng bước chân dồn dập làm nó ghét bệnh viện. Nhanh chóng làm một vài thủ tục rồi vào phòng khám, nó muốn rời chỗ này sớm.
Trong phòng bệnh của một bác sĩ, chỉ mới nhìn mặt nó vị bác sĩ già liề kêu y tá đưa nó đi xét nghiệm tổng quát. Trải qua n kiểu xét nghiệm linh tinh nó được “thả” về phòng bệnh ban đầu chờ kết quả.
Phần là do bệnh viện lớn, lại vào buổi trưa đã vắng bệnh nhân nên việc xét nghiệm của nó chóng có kết quả, bác sĩ già ấy nhìn vào kết quả mà lắc đầu.
- Cháu cần nghỉ ngơi, ăn uống điều độ và tránh việc suy nghĩ quá nhiều. Cũng đừng coi nhẹ việc đau bụng. - Vừa nói bác sĩ vừa kê đơn cho nó.
- Dạ!
Lấy thuốc xong, nó rời bệnh viện và bắt taxi về trường. Vừa đến cổng trường nó vừa nghe chuông reo, học sinh từ các lớp vội vã ra về. Nó cũng xuống xe đi bộ về phía gốc cây quen thuộc để đợi Triết Huân.
Hôm nay nắng lại gắt.
[ Continue]
|
Chương 6 Triết Huân cùng Luyến ra khỏi cổng, lên xe của cậu và về nhà Luyến. Trong xe, không khí chợt trở nên nặng nề, không giống như thường ngày hai người nói rất nhiều, còn rất ngọt ngào nữa. Thậm chí cả lái xe còn có cảm giác kì lạ ở hai người.
- Người nhà muốn em học cao, năm nay lại là năm cuối... - Luyến lên tiếng.
Triết Huân chỉ trầm mặc không lên tiếng.
-Dù sao cả nhà anh và nhà em đều chưa biết mối quan hệ của chúng ta, cả trường cũng chỉ nghĩ chúng ta là quan hệ kèm học lẫn nhau.
Triết Huân lại tiếp tục im lặng lắng nghe, khuôn mặt đã tối sầm lại.
- Em cần tương lai...
- Đến với anh em không có tương lai à? - Bây giờ Triết Huân mới lên tiếng.
- Không, em chỉ muốn một tương lai không quá phụ thuộc vào anh.
- Anh có bắt em ở nhà đâu, em vẫn có thể làm gì em muốn.
- Nhưng em muốn có một tương lai của riêng em, em chưa muốn ai xuất hiện trong tương lai của em.
- Ừm. - Triết Huân hơi bất ngờ trước lời nói có lẽ là vô ý của Luyến, nhưng cậu chỉ khẽ nhướng mày rồi gật đầu.
Cả hai lại trở nên im lặng, xe chạy đến nhà Luyến, cô xuống xe chạy nhanh vào nhà không quay lại tạm biệt Triết Huân. Chiếc Limo lại quay đầu xe, chạy hướng ngược lại. Triết Huân chỉ nhìn cánh cửa được đóng sầm lại một khắc rồi trở lại tư thế ban đầu. Nhắm mắt cho xe chạy.
Chiếc xe chạy một đoạn dài, người tài xế bỗng lên tiếng, giọng có chút khẩn trương:
- Cậu chủ! Sao không thấy cô chủ đâu cả.
Triết Huân nghe nói, thoát khỏi suy nghĩ mông lung mà nhìn ra cửa xe, chỉ thấy cái cây lẽ loi ở đó.
Cậu nhíu mày, hay là vẫn ở phòng y tế? Nhưng rõ ràng lúc nãy cậu thấy cô y tế khóa cửa phòng mà.
- Chú cứ chạy lên chút nữa, có thể cô ấy đi bộ.
Xe chạy lên một đoạn nữa, một đoạn xa nữa nhưng vẫn không thấy Lưu Ly đâu.
“Không lẽ còn ở trường?”
Triết Huân định nói tài xế cho xe quay đầu trường để tìm Lưu Ly thì người tài xế đã lên tiếng:
- Cậu chủ, cô chủ kìa!
Cậu nhìn về phía trước, thấy cái dáng liêu xiêu nhỏ nhỏ thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc Limo chạy đến bên cạnh Lưu Ly, tài xế ló đầu ra khỏi cửa xe, gọi lớn:
- Cô chủ!
Lưu Ly giật mình quay sang liền thấy xe quen thuộc và Triết Huân mặt lạnh băng nhìn mình.
Nhanh chóng mở cửa xe bước vào, Lưu Ly thả lỏng người tựa vào ghế.
- Sao không ở đó chờ? - Triết Huân băng lãnh hỏi.
- Tôi muốn đi bộ... cho khoẻ người. - Lưu Ly ngập ngừng nói.
- Trời nắng như thế này có thể khoẻ sao? Bây giờ tôi mới biết. - Cậu nhìn ra ngoài trời nắng gay gắt như có thể đốt cháy mọi thứ giọng mỉa mai.
Biết mình hố nên Lưu Ly cũng chỉ biết im lặng nghe cậu nói.
- Lần sau đứng đó mà chờ. - Cậu nói như ra lệnh.
Và đáp lại vẫn là sự im lặng của Lưu Ly.
Trong xe lại im lặng, con đường bỗng trở nên xa hơn. Triết Huân cứ mãi nhìn về phía trước, còn Lưu Ly tựa đầu vào cửa kính, đón gió bị ngăn bởi lớp kính dày và thiếp đi.
.
.
- Để mẹ mở cửa. - Mẹ Triết Huân nói khẽ khi mở cửa phòng Lưu Ly. - Con đặt nhẹ tay thôi, đừng để con bé thức.
- Con biết rồi. Mẹ đừng nói nữa. - Triết Huân nhẹ nhàng đặt cái người đang ngủ say như chết kia xuống giường.
- Con ngồi đây canh Lưu Ly, mẹ xuống dưới lấy khăn và nước cho.
- Mẹ, không cần đâu! - Triết Huân nhăn mặt.
- Canh “vợ” con đi. Đừng nhiều chuyện! - Bà nghiêm túc nói.
Thấy mẹ nghiêm túc, cậu đành im lặng ngồi đó.
Lúc về đến nhà cậu quay sang thì thấy nó đã ngủ ngon lành, định gọi dậy nhưng nhớ khi sáng nó nằm trong phòng y tế, rồi trưa nay lại đi bộ một đoạn đường xa nên thôi. Cậu xuống xe trước khiến người tài xế ngỡ ngàng, không lẽ cậu để nó nằm đây? Định quay lại gọi nhưng đã thấy cửa xe mở, Triết Huân cúi người nhấc nó ra khỏi xe.
Và giờ, cậu còn phải canh nó như thế này.
- Lưu Ly bị gì vậy? - Mẹ cậu bước vào hỏi.
- Chỉ ngủ quên thôi. - Triết Huân trả lời.
- Thời tiết đang chuyển mùa rất dễ bệnh, con để ý con bé chút, nhà bên kia nói Lưu Ly rất hay cảm sốt. Cả con cũng phải chú ý.
- Con biết rồi.
Mẹ cậu đặt nước trên bàn rồi ra ngoài, bà còn mỉm cười “gian xảo“.
- Bà chủ! - Mấy người giúp việc khẽ gọi.
- Ta nói rồi, Triết Huân làm sao không thể để ý chứ.
.
.
Cửa sổ mở, gió thổi vào làm khuôn mặt Lưu Ly dễ chịu hơn.
- Gió sao? - Triết Huân nói khẽ.
Cậu vẫn ngồi đó, suy nghĩ lung tung về Suzy. Cô muốn tự do sao? Cô muốn có sự nghiệp sao? Là muốn như gió? Tự do... Vậy, Lưu Ly cứ như hoà quyện vào với gió, có phải cũng muốn tự do? Hoá ra ở bên cậu đều khiến người ta gò bó?
Đưa tay mở hai cúc áo đầu, Triết Huân thở dài đầy tâm trạng.
[ Continue]
|
Chương 7 - Này, cậu định tìm Lưu Ly ở đâu? Nhà cậu ấy kín miệng thế kia. - Nhật vỗ vai Nam hỏi.
- Có phải cậu ấy không còn trên đời đâu, mình tìm được. - Nam trả lời.
- Phải, nhưng có đáng không? Lưu Ly không nhận ra tình cảm của cậu. - Nhật sờ cằm nói.
- Rồi cậu ấy sẽ hiểu. Hiểu tình cảm của mình dành cho cậu ấy như thế nào. - Nam không để ý đến ánh mắt của cậu bạn đang nhìn mình tỏ vẻ bất lực, cậu chỉ mơ màng về hình ảnh một người con gái khắc sâu trong tâm trí.
“Mình sẽ như gió của cậu, theo cậu đến suốt cuộc đời, Lưu Ly!”
Flashback
Cuối thu, gió thổi mạnh hơn, trời cũng lạnh dần. Với thời tiết này hầu hết mọi người ra đường đều giữ ấm cơ thể bằng cách ăm mặc rất kín. Tuy vậy, vẫn có một số người khác, chẳng hạn như cô nữ sinh lớp 10 tên Lưu Ly. Vẫn mặc bộ váy đồng phục phong phanh trong những cơn gió cắt da cắt thịt
- Cậu về trước đi, mình đi bằng xe đạp! - Nam vẫy tay với thằng bạn.
- Sao lại đi bằng xe đạp? - Nam tò mò hỏi.
- Trời lạnh thì đi xe đạp cho ấm.
- Vậy mình về trước đây. Đi cẩn thận nhé! - Nhật vẫy tay lại rồi chạy ra cổng.
Nhìn dáng cậu bạn chạy như con nít đang xa dần, Nam khẽ cười rồi cũng đi ra nhà xe.
Gió thổi mạnh làm lá cây rụng nhiều và làm cậu rùng mình. Là con trai nhưng cậu vẫn không chịu nổi thời tiết chuyển mùa như thế này.
Rầm!
Nam giật mình khi nghe tiếng động mạnh ở nhà xe. Cậu chạy nhanh ra. Trong đầu không ngừng liên tưởng đến những tên cướp. Cướp ở nhà xe trường học.
Đến nơi, cậu hơi đứng hình một chút khi thấy nguyên một hàng xe đạp ngã đè lên nhau, cạnh đó là một cô gái, mặc đồng phục, tóc nâu dài tới thắt lưng, bay tứ tung theo gió. Điều khiến cậu chú ý là cô gái không hề khoác áo hay khăn choàng, chân cũng không mang tất giữ ấm. Không thấy lạnh?
Nam thoát ra khỏi suy nghĩ khi thấy cô gái lúi húi dựng xe đạp. Cậu cũng chạy lại đó.
- Tôi giúp cho. - Cậu giành lấy chiếc xe trong tay cô.
4 mắt giao nhau, tim cậu chợt đập nhanh hơn thường khi thấy khuôn mặt và ánh mắt buồn đến vô hồn đó.
- Cảm ơn! - Cô nữ sinh để cậu giúp, giọng nhẹ tênh lên tiếng cảm ơn.
Nam dựng xong hàng xe, sau đó dắt xe của mình ra, hóa ra nó cũng nằm trong đám xe đạp xấu số.
- Này, nhìn cậu quen quá. - Nam gọi lại.
- Tôi học 10A1.
Ặc... không phải lớp của cậu sao?
- Tôi cũng 10A1. - Cậu nói.
- Tôi biết, cậu là Nam!
- Sao tôi không thấy cậu trong lớp? Mà cậu tên gì?
- Lưu Ly, mới nhập học cách đây 3 ngày.
- À, trời lạnh thế này, sao cậu không mặc áo ấm? - Nam nhìn Lưu Ly hỏi.
- Gió không phải luôn bên cạnh sao? Tôi muốn ở cùng gió, gió rất ấm.
Nam ngẩn người với lời nói của cô bạn. Gió ấm?
- Chào nhé. - Nói rồi Lưu Ly nhanh chóng bỏ đi.
Nhìn Lưu Ly mỏng manh trong gió, trong lòng cậu bỗng dưng dâng lên cảm giác muốn che chở, muốn sưởi ấm cho người con gái đó. Thích bắt đầu đây, từ lần gặp mặt đầu tiên trái tim cậu đã thất bại bị người con gái nắm trọn.
End flashback.
Triết Huân đứng trước công viên đợi Luyến. Cậu diện áo sơ mi và quần jean đơn giản, khoanh tay tựa vào tường trông rất lãng tử.
- Hù! Anh đợi em có lâu không? - Luyến bất ngờ nhảy ra.
Cậu chỉ khẽ cười nhìn đồng hồ... trễ 30'.
- Anh mới tới thôi. Chúng ta vào trong đi. - Nói rồi cậu kéo Luyến vào trong.
Sau khi cả hai tìm được một chỗ khá đẹp, ít người qua lại và trên tay cả hai đều có nước uống thì bắt đầu nói chuyện.
- Dạo này em học sao rồi? - Triết Huân hỏi.
- Vẫn bình thường. - Luyến nói nhỏ.
- Anh và em, công khai đi! - Cậu nói.
- Không được! - Ngay lập tức Luyến phản kháng ý kiến đó.
- Tại sao? - Cậu quay sang hỏi. - Chúng ta yêu nhau mà. Công khai rồi em cũng có thể học mà.
- Không! Em muốn học, em muốn thành danh! Em không muốn mang tiếng nhờ có anh.
Triết Huân mím môi nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe, không biết phải nói gì.
- Anh hãy hiểu cho em.
Triết Huân vẫn giữ im lặng, chỉ là cậu không đối diện với Luyến nữa.
- Triết Huân... chúng ta... chia tay có được không? - Khó khắn thốt lên một câu, ngay lập tức nước mắt tràn khoé mi khi Luyến vừa dứt lời.
Myungsoo giật mình nhìn sang, cậu sửng sờ.
- Luyến, em nói cái gì vậy? Chuyện này không có đùa được đâu. - Triết Huân nắm chặt bả vai Luyến gằng giọng nói.
- Chúng ta chia tay đi! Em muốn chuyên tâm ôn thi. Em nghiêm túc với anh. - Luyến hất tay Triết Huân ra hét lớn, khuôn mặt đẫm nước mắt khiến người ta thương tâm.
- Quen anh em thấy mệt mỏi và không có tương lai sao?
Đáp lại Triết Huân chỉ là những tiếng thút thít của Luyến, điều này lại khiến cậu thấy khó chịu thay vì đau lòng.
- Được! Chúng ta chia tay. Em cứ thoải mái để thi tốt đi. Cảm ơn em ngày tháng vừa qua làm anh hạnh phúc!
Triết Huân vừa dứt lời Luyến đã bỏ chạy. Triết Huân bất lực nhìn theo, tim như bị sát muối.
Tình đầu... mấy khi trọn vẹn.
Gió mạnh, đã bước sang thu, cơn mưa cuối mùa trút xuống, như gội rửa vết thương cho hai trái tim.
.
.
- Con ở nhà được không? Tại bên chú của Triết Huân làm tiệc lớn nên bác phải nhờ hết mấy người làm qua. Mà chú ấy chỉ thích người nhà làm. - Mẹ Triết Huân đứng trước cửa hỏi Lưu Ly, sau bà là đám người làm.
- Dạ được, bác yên tâm. - Lưu Ly mỉm cười.
- Con đã khoẻ chưa? - Bà lo lắng hỏi.
- Con chỉ ngủ quên thôi chứ có bệnh đâu bác. - Lưu Ly cười tươi chứng minh mình khoẻ mạnh.
- Ừ, ở nhà nếu Triết Huân có bắt nạt, con cứ nói với bác. Bác sẽ xé xác nó ra hộ con. - Bà vỗ vỗ mu bàn tay của Lưu Ly cam đoan nói.
Lưu Ly cũng chỉ khẽ cười.
- Mà Triết Huân đâu nhỉ? - Bà hỏi nhìn quanh hỏi đến con trai, sáng đến giờ còn chưa nhìn mặt.
- Cậu chủ nói ra ngoài gặp bạn ạ. - Người làm trả lời.
- Cái thằng này... - Bà lẩm bẩm. - À, Lưu Ly, trời mới mưa xong, con đừng ra ngoài. Dạo này thời tiết thay đổi, con chú ý sức khỏe.
- Con nhớ rồi! Bác cũng chú ý sức khỏe.
Sau màn dặn dò dài dòng cuối cùng mọi người cũng đi, Lưu Ly quay trở lại nhà. Tiếng bước chân vang lên nền nhà khiến Lưu Ly thấy lạnh lẽo và cô đơn. Nó ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Chợt tiếng chuông cổng vang lên, Lưu Ly lóng ngóng nhìn ra ngoài không khỏi thắc mắc ai đến nhà. Nghĩ đi nghĩ lại nó luống cuống chạy ra ngoài, chân mang luôn cả dép trong nhà ra mở cổng.
- Á! - Vừa mở cổng, Lưu Ly đã bị ai đó ngã vào người. - Triết Huân?! - Lưu Ly kinh ngạc. - Anh say hả? - Lưu Ly cố gắng đứng vững, thân hình của Triết Huân quá nặng so với dáng người nhỏ nhắn nó.
- Tôi mà say gì? - Triết Huân quát.
- Anh dầm mưa sao? - Lưu Ly chống đỡ thân hình cao to mà liêu xiêu của Triết Huân vào nhà, vừa đi vừa hỏi. Sau khi cho cậu nửa ngồi nửa nằm trên sofa, Lưu Ly lại chạy ngược ra để đóng cổng.
Dìu được Triết Huân lên tầng 2, Lưu Ly muốn gãy cả xương sống. Chỉ vì nó sợ cậu nằm dưới nhà lại cảm.
- Sốt rồi. - Lưu Ly sờ trán Triết Huân lẩm bẩm.
Thấy cậu dầm mưa lại uống rượu, nó chỉ “nhân tiện” kiểm tra thử.
Cả buổi chiều, Lưu Ly phải lo cho Triết Huân đến lúc hạ sốt. Sau khi thấy cậu ổn định nó mới nhận ra mình ngốc, rõ ràng trước khi mẹ cậu đi có đưa số điện thoại bác sĩ gia đình cho nó.
.
.
Khẽ nhíu mày, Triết Huân thấy đầu như búa bổ. Cậu thấy căn phòng quen thuộc, chợt cố nhớ những chuyện xảy ra trước đó.
Cậu nhớ sau khi Luyến chạy đi thì ông trời như hiểu lòng người, hiểu hoàn cảnh cho mưa trút xuống tầm tã. Cậu ngồi im trong công viên hơn nửa tiếng đồng hồ. Đến lúc không chịu nổi lại mò đến cửa hàng tiện lợi mua mấy chai rượu... Rồi bằng cách nào đó cậu trở về nhà trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh.
“Mình có thể lên lầu sao?”
Suy nghĩ chấm dứt khi cậu thấy Lưu Ly ngồi ở cửa sổ phòng mình, mắt hướng ra ngoài xa xăm cùng với gió. Cậu nhìn xung quanh, thấy khăn, thau nước, thuốc để đầy trên bàn.
Người con gái đó chăm sóc cậu?
Lưu Ly không hề để ý đến xung quanh, nó chỉ lặng yên tựa vào cửa sổ, gió lùa vào khiến Jiyeon khẽ rùng mình.
- Không biết lạnh sao?
Lưu Ly giật mình khi có giọng nói vang lên phía sau cùng với đó là cảm giác được vật ấm choàng lên vai. Quay lại đã thấy Triết Huân đứng đó.
-Anh... tỉnh rồi. - Lưu Ly lắp bắp, nó có chút ngượng.
- Em thích gió sao? Trời lạnh em cũng ngồi đón gió.
Lưu Ly ngẩn người, thay đổi cách xưng hô sao?
- Lưu Ly, ở đây em cô đơn sao?
-...
- Lưu Ly... từ giờ anh sẽ chăm sóc em, được không?
[ Continue]
|
Chương 8 Xe chạy dọc theo con đường dài hướng ra biển. Hai con người trong xe vẫn im lặng, chỉ có tiếng gió từ biển thổi vào vi vu bên tai.
- Lưu Ly, gió rất lạnh, em kéo cửa kính lại đi. - Triết Huân dùng ngữ điệu lạnh lùng nhưng rất ôn nhu nói với người ngồi cạnh mình.
Lưu Ly quay sang nhìn cậu, rồi ngoan ngoãn đóng xe.
- Có thể giờ em chưa quen, nhưng anh sẽ chăm sóc em, sẽ không để em cô đơn.
“Lưu Ly, xin lỗi em...”
Sau phút giây nhìn thấy Lưu Ly cô đơn bên cửa sổ phòng mình hôm chia tay với Luyến, Triết Huân nhận ra ngay bây giờ người làm cậu quên được Luyến chỉ có thể là cô gái trước mặt, vấn đề là thời gian. Phải chăng cậu quá ích kỷ? Vì cậu đâu biết Lưu Ly rất nhạy cảm, đâu biết trước giờ Lưu Ly luôn im lặng hy sinh cho người khác và bây giờ người tiếp theo là cậu, cậu đâu biết phút giây ánh mắt trìu mến nhìn nó, tim nó khác thường và tâm hồn gieo một tia hy vọng hạnh phúc nhỏ nhoi. Nhưng phải chăng cậu đã nhẫn tâm đạp lên hạt mầm chưa nảy của nó?
Lưu Ly... có phải cũng rất ngốc? Biết rõ cậu chỉ lấy nó để che đi một vết thương khó lành mà vẫn chấp nhận chịu đựng. Thà rằng không biết để nó cảm thấy hạnh phúc một thời gian nào đó, nhưng không, nó không như thế được. Chỉ trách nó quá nhạy cảm, nó quá thấu hiểu những đôi mắt nhìn mình.
- Triết Huân... anh chở tôi đi đâu? - Lưu Ly nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi.
- Anh chưa nói à? - Triết Huân lên tiếng hỏi lại.
Lưu Ly lắc đầu, nhưng chợt nhớ cậu đang lái xe không thấy, đành lên tiếng:
- Chưa.
Cách 2 ngày sau khi cậu sốt, Lưu Ly và cậu nói chuyện nhiều hơn một chút, nhưng chủ yếu là cậu nói, Lưu Ly chỉ làm và gật đầu. Rồi ông Lập Hàn gọi về, bảo là hôm nay cậu chở Lưu Ly đến nhà chú cậu. Ngay từ sáng sớm cậu đã kéo Lưu Ly đi. Nhưng bây giờ đã xế chiều do đường khá xa và cậu chạy cũng khá chậm.
- Đi đến nhà chú anh.
Lưu Ly khó hiểu quay sang nhìn thì xe đã dừng lại một cửa tiệm khá lớn. Nhà chú anh sao?
- Mẹ bảo anh phải làm em trở nên lộng lẫy. - Mở cửa xe cho nó, cậu giải thích.
Lưu Ly hơi khó hiểu một chút nhưng cũng nghe theo cậu.
Bước xuống xe cậu và Lưu Ly đi vào cửa tiệm, ở đó đã có người đón 2 người.
- Eh? Triết Huân, lâu quá cậu mới ghé. - Một cô gái khá xinh cười với cậu. - Bạn gái sao? - Cô gái nhìn Lưu Ly rồi hỏi cậu.
- Chị Hương, nhờ chị. - Cậu lờ đi câu hỏi của Hương, cười rồi dẫn Lưu Ly đến trước mặt cô gái đó.
- Ok! Yên tâm. - Ngay sau đó Lưu Ly được Hương với tốc độ ánh sáng biến mất trong dãy đồ.
Triết Huân khẽ cười rồi cũng chọn đồ cho mình.
1 tiếng sau.
- Cậu sẽ không thất vọng. - Hương ra trước nháy mắt với Lưu Ly.
Sau tấm màn, Lưu Ly bước ra một cách bối rối, hai tay còn nắm lấy gấu váy.
Triết Huân sau khi thấy nó liền đơ ra vài giây, không chỉ cậu, cả nhân viên bán hàng và khách đền hướng mắt đến Lưu Ly. Người con gái đang một chiếc váy trắng muốt dài tới đầu gối, chỗ eo là chiếc nơ cùng màu, họa tiết trên chiếc váy rất đơn giản nhưng không kém phần tinh tế. Váy thiết kế theo kiểu cổ điển nên ống tay ngang vai phồng lên, viền cổ và chân váy có lớp ren đính kèm. Tóc nâu vẫn thả dài, chỉ phần đuôi tóc được uốn lọn nhẹ nhàng. Kín đáo nhưng rất quyến rũ. Sau một hồi ngắm nhìn, cậu nhận ra tình trạng hiện tại, liền hắng giọng rồi bước tới chỗ Lưu Ly đang đứng, mỉm cười:
- Em đẹp lắm, công chúa của anh!
Lưu Ly chợt đỏ mặt, cúi đầu nhìn xuống đất.
- Chị hình như càng ngày càng lên tay. - Triết Huân nhìn sang Hương cười cười.
- Hi, tôi có làm gì đâu! Là do công chúa của cậu thôi, giống như bộ váy này thiết kế cho cô bé vậy, ngũ quan xinh xắn, da rất đẹp. Tôi chỉ tô chút son và đánh một ít phấn hồng. - Hương nhìn Lưu Ly nói. - A, còn thiếu một đôi giày. - Hương nhìn xuống chân Lưu Ly nói.
- Để tôi. - Triết Huân đi lại hàng giày dép, lấy ra một đôi giày búp bê đế xuồng, không cao lắm, màu trắng rồi trở về.
- Em ngồi xuống ghế đi. - Triết Huân nhẹ nhàng nói, tay vỗ vỗ cái ghế gần đó.
Nghe lời cậu, Lưu Ly ngồi xuống chiếc ghế, còn Myungsoo thì nửa ngồi nửa quỳ nhấc chân Lưu Ly lên, mang chiếc giày búp bê vào.
Một cảnh tượng không thể không đẹp hơn.
Lưu Ly im lặng, nhưng ai biết được trái tim cô gái nhỏ đang đập rộn cả lên.
- Vừa không? - Cậu ngước mắt lên hỏi.
Không trả lời, Lưu Ly chỉ gật nhẹ đầu.
Những giây sau đó, Triết Huân liên tục làm những người quanh đó ghen tỵ và khiến Lưu Ly không tự chủ được trái tim mình. Cậu đeo dây chuyền, bông tai, một chiếc nơ xinh xắn lên mái tóc nâu mượt.
- Em thiếu thốn nhiều quá đấy! - Triết Huân sau khi cảm thấy đã đầy đủ bèn lên tiếng. Ngay cả Luyến còn có những thứ đó. Nghĩ đến Luyến... cậu chợt khựng lại.
- Hai người thật xứng đôi. - Mãi cho đến khi Hương lên tiếng, cậu mới thoát ra khỏi mớ suy nghỉ hỗn độn.
Lúc này Lưu Ly mới để ý, Triết Huân rất bảnh trai, bộ vest đen, áo sơ mi trắng, chiếc caravat màu đen nhỏ xíu nằm ngay giữa, cổ tay có cách điệu. Cũng là hoàng tử..., nhưng không phải hoàng tử cho nó. Vì nó không là một lọ lem.
- Chị Hương, tôi thanh toán theo cách cũ nhé? - Triết Huân cười cười, lại lờ đi lời nói của Hương rồi nhìn đồng hồ nói.
- Ok. - Hương mỉm cười.
Xong xuôi đâu đó cả hai cùng bước ra ngoài, Hương nhìn theo mỉm cười. Cô nàng trang điểm cho bao nhiêu cặp đôi, đây là lần đầu cô công nhận thế nào là xứng đôi vừa lứa.
Vào xe, Lưu Ly vẫn im lặng như thường. Gió biển thổi vào khiến cả 2 đều rùng mình.
- Ngồi đây đợi. - Cậu nói rồi quay trở lại cửa tiệm. Lát sau ra, trên tay còn cầm chiếc áo khoác trắng, cổ bông, dài cỡ ngang đùi Lưu Ly.
- Mặc vào đi, em sẽ cảm nếu cứ chịu lạnh như thế này.
Lưu Ly gật đầu nhận lấy chiếc áo nhanh chóng mặc vào. Lớp vải dày chắn gió làm nó ấm lên không ít.
Chiếc xe tiếp tục chạy trên con đường dọc bờ biển. Hìng như cậu với Luyến chưa từng cùng nhau đến biển bao giờ, Luyến khá bận.
Luyến... Cậu lắc đầu, rồi thở dài.
“Giờ này chắc em đang học rồi.”
Ở một nơi khác, Luyến tay cầm vở nhưng mắt lại hướng về tấm hình. Tấm hình có cô và cậu. Nhưng không lâu sau Luyến lại vươn tay gập khung hình xuống bàn, chuyên tâm làm bài tập.
.
.
Lưu Ly nhìn sang đang lái xe, rồi lại nhìn ra cửa sổ. Rõ lắm rồi, cậu không hề vui, và hạt mầm trong lòng Jiyeon vẫn vươn lên dù đang bị giẫm đạp, rất đau.
[ Continue]
|
Chương 9 Triết Huân dừng xe ở một biệt thự lớn, bây giờ đã là 7 giờ tối, căn biệt thự với đèn sáng chói, xung quanh rất nhiều xe và người, ai cũng lộng lẫy và náo nhiệt. Lưu Ly nhìn ra ngoài, không khỏi tò mò tiệc gì mà tổ chức hoành tráng thế.
- Em chưa bao giờ đi tiệc sao? - Ngồi trong xe, Triết Huân nhận ra sự lóng ngóng của Lưu Ly, cậu lên tiếng hỏi.
- Rất ít, hầu như không. - Lưu Ly vẫn nhìn ra ngoài mà trả lời.
- Rất ít mà hầu như không sao? - Triết Huân khó hiểu
- Chỉ đến xem là tiệc gì rồi về, chưa bao giờ tham gia một bữa tiệc trọn vẹn cả.
Triết Huân im lặng. Hình như cuộc sống tiểu thư của Lưu Ly quá cách biệt với giới thượng lưu.
- Được rồi, chúng ta vào thôi! - Myung vừa nói vừa mở cửa xe.
Nghe cậu nói, Lưu Ly nhìn sang rồi cởi chiếc áo khoác ra. Triết Huân mở cửa xe cho Lưu Ly, đưa tay trước mặt nó. Lưu Ly ngẩn người, khiến tay Triết Huân cứ thế lạc lỏng giữa không trung, tiếp xúc với không khí lạnh lẽo.
- Chúng ta vào thôi! - Triết Huân nhắc khi thấy Lưu Ly cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn tay mình.
Giật mình, Lưu Ly nhìn cậu rồi cũng đặt bàn tay mình lên tay cậu, bước ra ngoài. Tay cậu rất ấm.
Bàn tay cậu khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia đi vào sảnh, bao ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo. Nhưng... hai người không đi không đi song song, mà kẻ trước người sau. Lưu Ly hiểu, trong sâu thẳm cậu đang nghĩ rằng mình nắm tay người con gái cậu yêu, không là nó!
- Triết Huân đấy! - Những lời bàn tán xôn xao.
-Cô gái bên cạnh là ai thế?
- Này, cậu có nhìn thấy nhỏ đi vớ Triết Huân không?
-Cô ta là ai thế?
- Thật xinh đẹp...
-@-)+*&:!?... Bla bla..
Sảnh trở nên rộn ràng hơn, mọi lời nói đều hướng tới cả 2. Khen có, chê có, ngưỡng mộ, ghen tỵ đều có. Nhưng Triết Huân nào có quan tâm, và Lưu Ly cũng thế.
- Ba, mẹ! - Triết Huân dừng lại, lên tiếng.
- Con tới rồi sao? - Ông Lập Hàn cười tươi.
Lưu Ly thấy 2 người, cúi đầu chào.
- Lưu Ly! Hôm nay con đẹp lắm! - Mẹ cậu đi lại nắm tay Lưu Ly mở lời khen.
- Con cảm ơn.
- Thôi, hai đứa vào đây! - Ông Lập Hàn gọi.
Bên trong nữa, có vài người đứng quanh một cái nôi, khuôn mặt ai cũng đều tỏ vẻ rất hạnh phúc.
Chưa vào tới nơi, Triết Huân đã lên tiếng:
- Phúc, chúc mừng anh!
Người con trai tên Phúc đó ngẩng mặt lên, vài giây sau liền nở nụ cười thật tươi.
- Cảm ơn!
- Là con trai phải không? - Triết Huân hỏi, khi đó cậu và Lưu Ly đã tới chiếc nôi.
- Rất giống anh phải không? - Phúc mỉm cười nói.
-Đáng tiếc là giống anh! - Triết Huân lắc đầu nói.
- TRẦN TRIẾT HUÂN! - Phúc gằng giọng.
Cậu bật cười. Cười rất thoải mái. Lưu Ly vô thức nhìn chằm chằm cậu, nó chưa từng thấy cậu cười như thế từ lúc gặp cậu đến bây giờ. Và có lẽ ở bên nó cậu sẽ không cười được như thế đâu. Cậu đâu có yêu nó...
- Chị Thư đâu? Cả chú và thím? - Cậu nhìn quanh hỏi.
- Ở trong phòng, lát họ sẽ ra. Đây là... - Đến giờ, Phúc mới phát hiện ra sự có mặt của Lưu Ly, chắc là do hai người kia nó chuyện say mê quá, và cũng do nó cứ đứng sau lưng cậu.
- Lưu Ly! - Cậu giới thiệu ngắn gọn.
-A! Công chúa của nhà cậu ấy à? Anh cứ nghe 2 bác nhắc. Nhưng mà hình như không sai! - Phúc nhìn về Lưu Ly nói.
-Anh ấy là Phúc, con của chú anh, lớn tuổi hơn nên anh gọi là anh. - Triết Huân giới thiệu.
- Chào anh! - Lưu Ly cúi người chào.
Phúc gật đầu, khẽ cười.
Ngay sau đó, mọi người bước ra, màn chào hỏi khá dài dòng cũng kết thúc. Lưu Ly rất ấn tượng với vợ của Phúc, Thư - một cô gái trẻ, nét đẹp quyến rũ và dịu dàng. Lại rất dễ gần. Nói chuyện với Lưu Ly cũng khá hợp mặc dù Lưu Ly nói chẳng nhiều bao nhiêu.
Phúc bồng con, cùng cả nhà bước ra sảnh, Lưu Ly theo Triết Huân và ba mẹ cậu xuống dưới bàn tiệc. Mọi ánh mắt vẫn không buông tha 2 bạn trẻ.
-Cảm ơn mọi người đã đến buổi tiệc ngày hôm nay....%+#/+”:-@(
Màn mở lời rất dài dòng, Lưu Ly nghĩ thật sự sáng suốt khi trước kia không tham gia những buổi tiệc. Nó thấy rất nhàm chán, tốn thời gian lại chẳng lợi ích gì.
Lưu Ly hoàn toàn không để ý lời chú Triết Huân nói, chỉ biết đây là tiệc mừng đầy tháng đứa con trai đầu lòng của Phúc..
- Lưu Ly! Lại đây. - Từ xa Thư vẫy tay gọi nó.
Nhanh chân lại đó, Lưu Ly không còn để ý đến Triết Huân.
- Em bế thằng nhóc nhé? - Thư đề nghị.
- Em ấy ạ? - Lưu Ly hỏi lại.
- Thằng nhóc chắc sẽ rất vui khi được cô Lưu Ly xinh đẹp bế đấy! - Thư nói.
Đã như vậy, Lưu Ly cũng không từ chối, nhận đứa bé từ tay Thư. Khuôn mặt đứa trẻ ấy trắng nõn, khi mở mắt nhìn Lưu Ly thì đôi môi xinh xinh ấy nở một nụ cười.
- A! Con của mẹ cười đấy à? - Thư mừng rỡ, những người xung quanh đó cũng lại gần,ai cũng khen đứa trẻ đáng yêu. Ông bà nội cũng cười không ngớt. Phúc cũng rất vui, ánh mắt không nhín con mà hướng về Lưu Ly - người con gái đang bế con trai mình, ánh mắt âu yếm nhìn con mình nở một nụ cười nhẹ nhưng rất tự nhiên và xinh đẹp. Bất chợt, anh lại thấy thương cô bé này...
- Nhóc con rất thích em đấy Lưu Ly! - Thư bế lại con mình vui vẻ nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly không nói, chỉ cười. Bất giác, Thư thấy cô bé đứng trước mặt mình thật đặc biệt.
Mọi người vui vẻ ăn tiệc, Thư bảo mệt nên Phúc đưa cô và con về phòng. Thoáng nhìn qua là thấy ngay Phúc rất cưng chiều vợ.
Ngó quanh, Lưu Ly không thấy Triết Huân đâu cả, ba mẹ cậu cũng bận nói chuyện với người lớn, Lưu Ly thấy cô đơn, lạc lõng trong vòng luẩn quẩn đông người này.
Rất nhiều ánh mắt hướng về người con gái váy trắng ngồi ở góc phòng, nhưng chằng ai dám đến gần cả. Đơn giản là khi nãy ba Triết Huân cố ý nói lớn giới thiệu nó là con dâu của ông bà. Ông phải đánh dấu chủ quyền cho con trai, ai bảo hôm nay con dâu lại xinh đến thế.
Ngồi trong sảnh đông người, không khí lại hỗn độn mùi của n hương nước hoa, Lưu Ly thấy ngột ngạt, liền đứng dậy bước ra ngoài vườn.
Biệt thự gần biển, gió lùa vào khá lạnh nhưbg Lưu Ly vẫn tiếp tục ra, nó chẳng phải bạn gió sao? Đi đến băng ghế đá, Lưu Ly thẫn thờ ngồi đó. Vẫn là thấy sai lầm khi tham gia tiệc tùng. Nhưng nụ cười của nhóc Hyohyun có chút an ủi đến nó.
Chợt nó nghe có tiếng bước chân, định quay sang nhìn thì đã nghe giọng nói khá quen:
- Sao vậy? Chia tay à?
Là Phúc.
Và dĩ nhiên với bộ óc thông minh đó, nó đoán được người trả lời sẽ là Triết Huân.
-Hmmmm... Phải! Cô ấy bảo cô ấy cần tương lai.
- Ha! Là bạn gái của cậu mà sợ không có tương lai cơ à? - Giọng Phúc lên giọng ngạc nhiên lẫn châm chọc.
- Cô ấy bảo không muốn phụ thuộc vào em.
- Anh nên nghĩ cô ấy là mạnh mẽ hay ngu ngốc đây?
Triết Huân chỉ cười nhạt.
- Và em lấy Lưu Ly làm lá chắn? - Phúc tiếp tục hỏi.
-...
- Anh thấy em hơi tàn nhẫn đó! Lưu Ly khá đặc biệt... Từ nụ cười cũng thấy nét buồn... Em làm như vậy là không công bằng, con bé trên danh nghĩa thì là người của em, nhưng con bé là con gái, như vậy là tổn thương không ít.
- Em biết... Nhưng hiện tại, em thấy mình bất lực, lúc nào hình ảnh cô ấy cũng xuất hiện,em sợ không kiềm chế được...
Không gọi là nghe lén nhé, nó ngồi đây trước, và do 2 người kia nói quá to.
Nó khẽ cười... cậu đã thừa nhận đấy, giờ phút này nó mong gió thật lạnh, lạnh để lấn át lời nói của cậu, lạnh để làm chết đi chồi non yếu ớt đang hướng về cậu của nó.
Đứng dậy, nó đi ra chỗ khác. Không cần nghe nữa, nội dung cũng thế thôi.
- Coi chừng bác gái, anh thấy bác ấy rất thích và cưng cô bé! - Phúc bỏ 2 tay vào túi quần.
- Phải! Cả nhà ai cũng mến và thương yêu mặc dù cô ấy rất ít nói. - Triết Huân gật đầu trả lời.
-Anh thấy 2 đứa rất đẹp đôi, đêm nay đấy!
Triết Huân nhếch môi cười, không nói gì.
- Vào trong thôi, anh là chủ mà trốn ra đây à? - Triết Huân quàng vai Phúc đi vào.
Nó ngồi ở băng đá khác, khá xa chỗ lúc nãy, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, gió biển thổi mạnh vào, làm mũi khẽ đau vì lạnh.
- Không phải gió lúc nào cũng làm bạn đâu.
Chưa kịp định hình giọng nói, Lưu Ly cảm nhận được hơi ấm ngay vai...
[ To be continue ]
|