Tình yêu hoa bồ công anh
|
|
*Ngày thứ 2* -Hôm nay chúng ta đi mua sắm để chụp ảnh nhé._Băng Ngọc. -Trung tâm thương mại GGO thẳng tiến._Yến Chi. Cả lũ lần lượt kéo nhau đi tỏa sáng cả một góc trời. Đúng là những người nhà giàu, chon mãi mà ko hết quần áo. Sau hơn 1 ngày vật lộn ở đó, cuối cùng họ đã chọn được những bộ quần áo phù hợp vs chủ đề. -Thôi, kết thúc ở đây nha, phần 2 được rồi._Huệ Hương . -Phần 2 phạm vi rất rộng nên chúng ta tùy cơ ứng biến vậy?_Huyền Trang. *Ngày thứ 3* -2 cậu biết chơi những môn thể thao nào?_Cát Linh. -Bóng đá, bóng rổ, quần vợt, cầu lông, bơi, ném đĩa, bắn súng, chạy-điền kinh, bóng chuyền, cờ vua,…._Thiên Trọng kể. -Trời, sao cậu biết nhiều thế?_Trường Kiên. -Hi hi hi.._Thiên Trọng. -Còn cậu thì sao, Quỳnh Anh._Hạnh Thư. -Tất cả trừ bóng rổ._Quỳnh Anh. -Woa, các cậu cừ thiệt._Thu Thủy. -Vậy chúng ta chọn cầu lông nha._Hạnh Như. -Ok, ko thành vấn đề._Thiên Trọng và Quỳnh Anh. -Được rồi, let’s go._Bảo Hưng. Khán giả cổ vũ là vận động viên 11A1. -Hoàng tử cầu lông, cậu sẽ là trọng tài._Yến Chi. -Ok._ Viết Hải. -Bắt đầu._Tiếng trọng tài vang lên. Lần lượt những cú chạm cầu, có qua có lại của Thiên Trọng, Quỳnh Anh, Đăng Kiệt và Cát Linh. Cả sân vận động như nghẹt thở khi 2 cặp cứ dành nhau từng điểm 1. -Kết thúc, tỉ số hòa._Viết Hải. -2 người xuất sắc nha._Yến Chi. -Đúng là trai tài gái sắc mà._Minh Quân. -Hội thi này nhất định phải chiến thắng._Thiện Phong. -Good lucky!!!_All. -Thankyou._Thiên Trọng và Quỳnh An h. Cuối cùng ngày mong chờ cũng đến, mọi người ai cũng náo nức tham dự. Các học sinh của mọi trường trong nước đều đến dự. Đúng như dự đoán, phần 1, 2 người xếp thứ 3, nhưng ở phần thi thứ 2: phần thi Chụp ảnh và thể thao 2 người đã vươn lên thứ 1. Kết quả Thiên Trọng và Quỳnh Anh là King and Queen của học viện JF.... Bồ Công Anh ko rực rỡ khoe hương, khoe sắc như những loài hoa khác nhưng tôi yêu loài hoa dại tròn tròn, nhỏ bé ấy. Từ khi trở thành hội trưởng hội học sinh kiêm luôn King and Queen của trường mà cả Thiên Trọng và Quỳnh Anh đều luôn được mọi người ngưỡng mộ và tôn trọng. Họ luôn có cả 1 FC hùng hậu, xem ra muốn làm 1 người học sinh bình thường bây giờ là chuyện rất khó khăn. Cũng như thường lệ, hôm nay nó cũng đi trên chiếc xe đạp thân yêu đến trường. -Queen của trường ta Vừa học giỏi lại xinh đẹp nữa . -Nè Quỳnh Anh, làm girl friend của tớ nhé! -Không của tớ. -Cậu thì mơ đi, Quỳnh Anh thuộc về tớ. -………. -Mọi người, có sao băng kìa_Lời nói hiệu nghiệm ngay lập tức, tất cả mọi người đều theo hướng chỉ tay của Quỳnh Anh. Trong thời gian rất ngắn, tích tắc trong mấy giây mà cũng là thời khắc giúp Quỳnh Anh thoát khỏi “đám rắc rối”.Mọi người đừng thắc mắc tại sao Thiên Trọng lại bị như vậy. Lý do rất dơn giản cậu đã đến sớm và nhanh chóng ra phía sau sân trường (nơi vừa khám phá ra). Đó là khu vực ít được lui tới vì nó được xây dựng cách xa trường đôi chút và nằm ở nơi rất vắng vẻ mà Thiên Trọng tình cờ phát hiện. Thật tình cờ……..sau khi thoát khỏi đám FC cuồng nhiệt, Quỳnh Anh cũng chạy đến khu vực phía sau trường mặc cho Quỳnh Anh chỉ chạy thôi mà không biết là đến nơi nào. -May quá! Không có ai_Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn xung quanh có vẻ vắng người. -Oa, đẹp quá_Đang chăm chú nhìn cảnh vật, Quỳnh Anh phát hiện đây là 1 nơi rất đẹp với những cánh đồng cỏ xanh mướt. Khi đang tiến gần về 1 chiếc ghế đá gần đấy, Quỳnh Anh phát hiện cũng có người tồn tại ở đây. Càng ngạc nhiên hơn khi đó lại là con khỉ ngốc ngồi cùng bàn. Đang định đánh thức tên sao chổi dậy nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Thiên Trọng mà Quỳnh Anh phải chăm chú nhìn. Thường thì họ sẽ đẹp trai hơn khi người ta ngủ phải không nhỉ? Hj hj -Ngắm đủ chưa vậy? Đang mải nhìn Thiên Trọng, Quỳnh Anh phát hiện 1 giọng nói quen quen vang lên, Thiên Trọng mở to mắt và kéo Quỳnh Anh ngồi xuống. -Nè, làm gì vậy?_Quỳnh Anh la lên. -Im lặng đi nếu không muốn ai biết_Thiên Trọng nói xong và tiếp tục nằm xuống thảm cỏ. Thực ra Thiên Trọng biết Quỳnh Anh chăm chú nhìn mình và cũng biết có người ở đây nhưng không lên tiếng vì muốn xem con heo kia có những hành động gì: -Cậu đang nghe gì vậy?_Quỳnh Anh tò mò khi đang ngồi bên cạnh Thiên Trọng mà chẳng làm gì, nhìn sang bên cạnh thì thấy Thiên Trọng đang nghe gì đó. -Nghe nhạc!_Thiên Trọng trả lời mà không thèm mở đôi mắt của cậu. -Cho tớ nghe với!_Quỳnh Anh hớn hở nói. -Không._ Thiên Trọng đáp 1 cách lạnh lùng. -Đi mà khỉ ngốc à nhầm Thiên Trọng_Quỳnh Anh làm bộ mặt rất cute. Nhìn thấy dáng vẻ đó, Thiên Trọng cũng có 1 phần cảm động nhưng không bộc lộ cảm xúc -Ko thích. -Hu hu hu, tên sao chổi đáng ghét quá._Quỳnh Anh giả vờ khóc. -Thôi được rồi, chịu thua cậu luôn rồi đó._Thiên Trọng nói rồi đưa một bên dây nhạc MP3 cho cô nghe. Giữa 1 cánh đồng cỏ xanh mướt, có 2 người đang nằm ngủ vs chiếc máy nghe nhạc MP3 bên tai tạo nên một bức tranh thiên nhiên rất đẹp. Xa xa có những thám tử nhí đang rình mò: -Nè, gọn vào chút đi._Minh Quân. -Chân cậu thò ra rồi kìa._Băng Ngọc. -Muỗi đốt đau quá!_Hạnh Thư. -Ngứa chết đi được._Đăng Kiệt -Cẩn thận ko bị phát hiện đó._Quang Hiếu. -Coi bộ họ tiến triển tốt nha._Thiện Phong. -Thân mật chưa kìa._Bích Lan. -Suốt ngày ở trên lớp như nước vs lửa vậy mà…._Yến Chi. -Phải nghĩ cách giúp họ thành một đôi đi._Viết Hải. -Đúng đó, đồng ý._ All. -Nhất trí luôn._All. -Đã đến lúc phát huy IQ 295 của cậu rồi đó, Đăng Kiệt._Thu Thủy. -Muốn cặp đôi này hòa hợp thì khó khăn đấy các bạn à._Đăng Kiệt. -Phải tốn nhiều công sức nữa._Cát Linh. -Chúng ta đều là những thiếu gia, tiểu thư của những tập đoàn lớn, chuyện này có gì đâu nhỉ???_Huệ Hương. -Phải nghĩ cách cho họ đi chơi cùng nhau nhiều vào._Hạnh Như. -Hay đến khu vui chơi nhà tớ đi._Trường Kiên. -Trung tâm thương mại cũng được đấy._Huyền Trang. -Lát nữa về rồi tính, tớ bị muỗi đốt đau quá đi, hic hic…_Bảo Hưng. -Cậu thật là…._Anh Việt. -Rút thôi…_Mạnh Duy. -Ok_ all. Cánh hoa chưa rời xa cây…Để tìm sợ hồi sinh ở những vùng đất mới…Rồi nó lại nảy mầm… Nở hoa và lại bay đi. Tuy ngắn ngủi nhưng cảm thấy hạnh phúc… Tôi cũng vậy…Tôi sẽ chọn cánh từ bỏ… Bỏ đi niềm hy vọng, ấp ủ trong tôi bấy lâu. Biết sẽ còn nhiều nuối tiếc…Nhưng tôi tin…Tôi sẽ tự biết gieo cho mình những mầm hạnh phúc mới. Hạnh phúc gấp ngàn lần mà tôi từ bỏ… Và nó sẽ nảy mầm như Hoa…trong trắng như Bồ Công Anh. -7h tại nhà Quỳnh Anh: “Từng trang giấy với nét chữ quen thuộc kia Với những ước mơ trẻ con chất chứa bao nhiêu mơ mộng Hàng cây phượng dài trong sân Nơi chúng ta khắc lên một trái tim Sao giờ đây khi xa nhau cây buồn ngơ ngác Thời gian hỡi nếu có lướt qua ngày xưa Nhớ nhắn với những bạn thân hãy giữ trên môi nụ cười Để mai này khi trong tim nghe vắng xa hay nhớ về một giấc mơ Giấc mơ hồn nhiên, tuổi học trò...” Nhạc chuông điện thoại của Quỳnh Anh vang lên. -Alô._Tiểu thư Quỳnh Anh đang cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp ở nhà thì có điện thoại reo. -Quỳnh Anh hả?? Cát Linh đây dậy chưa vậy? -Có chuyện gì vậy, Cát Linh?_Quỳnh Anh hỏi. -Cả lớp tổ chức đi trượt patin, cậu đi đi._Cát Linh. -Mấy h vậy?_Quỳnh Anh hỏi. -8h tại trung tâm IBM, nhanh lên nhé_Cát Linh. -OK, bye nhé!_Quỳnh Anh nói rồi cúp máy -Bye_Cát Linh. Lười biếng mở mắt và bước vào nhà vệ sinh. 15 phút sau: -Chào buổi sáng mọi người_Quỳnh Anh từ trên nhà đi xuống. -Chào cô chủ._Người làm đáp lễ. -Bác Khanh, lát cháu có việc đi với bạn bác đừng lo nhé._Quỳnh Anh -Vâng, hôm nay nhưng cháu rất xinh đó_Ông Khanh khen. -Thank you ông!_Quỳnh Anh. Đúng là hôm nay nhà tiểu thư Quỳnh Anh nhà ta rất xinh khối người phải chết ngất ấy chứ. Quỳnh Anh mặc chiếc áo phông có in dòng chữ” I love Việt Nam” cùng với chiếc váy ngắn xanh nhạt. Đội thêm chiếc mũ lưỡi trai FBI nổi bật kết hợp với đôi giày thể thao cá tính. Vẫn phong cách thường ngày, Quỳnh Anh leo lên chiếc xe đạp và đi đến nơi hẹn. **********Tại trung tâm IBM****** -Đây nè, Quỳnh Anh ơi!_Cát Linh gọi khi thấy bóng dáng nó xuất hiện. -Chào mọi người!_Quỳnh Anh giơ tay lên biểu cảm ý chào mọi người. -Lớp ta đến đủ chưa vậy?_Quỳnh Anh hỏi. -Thiên Trọng còn chưa đến!_Hạnh Như. -Tớ đây_Vừa lúc đó Thiên Trọng cũng vừa xuất hiện nhưng lần này lại gây sự bất ngờ với mọi người. -Hai người là tình nhân hả?_Đăng Kiệt. -Giấu mọi người hả! Khai mau_Thu Thủy. -Tình cảm đến đâu rồi? Nắm tay chưa?_Trường Kiên. -Frist kiss chưa??_Yến Chi. -……… -Stopp_Thiên Trọng, Quỳnh Anh la lên vì sự tò mò quá mức của đám bạn tinh quái. -Giải thích coi_Bảo Hưng. -Ngẫu nhiên thôi._Huệ Hương. -Trùng hợp???_Anh Việt. -Chính xác…._Đồng thanh. -Thật không???_Băng Ngọc. -Thật……_Tập 2. Không phải tự nhiên mọi người lại nghĩ như vậy. Không hiểu vì lí do trùng hợp hay cố ý mag Thiên Trọng và Quỳnh Anh lại cùng mặc 1 chiếc áo phông giống nhau như 1 cặp áo đôi vậy. Lại còn đội mũ cùng 1 kiểu nữa chứ. Mọi người không hiểu lầm mới lạ. -Thôi, tha cho họ đi nào._Minh Quân. -Bây giờ đi đến sân trượt patin đi._Hạnh Thư. -Khoan đã….._Thiện Phong. -Không thể đi ô tô được như thế sẽ làm mọi người chú ý_Viết Hải. -Không phải lo, tớ đã có cách._Cát Linh. Nói xong, Cát Linh lấy chiếc dế yêu xinh của mình gọi cho ai đó. 15phút sau: -Thưa tiểu thư đây là 10 chiếc xe đạp đôi._1 người đàn ông lịch sự nói. -Cảm ơn bác_Nói xong, Cát Linh quay sang nói với mọi người. -Đi thôi nào._Quang Hiếu. -Nhưng còn tớ thì sao?_Quỳnh Anh. -Cậu đi chung với Thiên Trọng._Mạnh Duy. -Cái gì chứ?_Thiên Trọng, Quỳnh Anh. -Không lí do._Huyền Trang. -Tại sao tớ pải đi chung với tên khỉ ngốc đáng ghét này cơ chứ._Quỳnh Anh bực bội. -Tớ cũng không thích đi với con heo tham ăn._Thiên Trọng cũng đáp trả. -Ai ham ăn hả, tên sao chổi kia. -Đồ heo tham ăn -Khỉ ngốc, nè…. -Heo ngốc -Trật tự nào_Bích Lan. -2 người nhường nhau chút đi._Cát Linh. -Thôi được rồi tha cho cậu đó._Quỳnh Anh. -Tạm tha cho heo ngốc._Thiên Trọng. -Khu trượt băng GGO thẳng tiến. -Chúng ta đi trượt nào_Viết Hải. -Ok (trừ Quỳnh Anh)_All. -Sao thế, Quỳnh Anh???_Trường Kiên. -Tớ…..sợ…...tớ không biết trượt._Quỳnh Anh run run nói. -Hả???_Cả lớp ngạc nhiên. -H tớ mới biết, heo ngốc cũng có thứ để sợ!_Thiên Trọng châm chọc. -Nè tớ không nói sao cậu cứ móc họng tớ thế?_Quỳnh Anh giận dỗi nói. -Thôi 2 người đừng cãi nhau nữa mà!_ All. -Thế này đi tớ giao cho Thiên Trọng dạy Quỳnh Anh trượt patin nhé._ All. -Never!_ Đồng thanh. -Sao vậy?_ Quang Hiếu. -Không thích_ Đồng thanh. -Thôi mà, 2 người nhường nhau tí đi_Thiện Phong. -Thiên Trọng, chúng tớ giao cho cậu phải dạy Quỳnh Anh cách trượt băng nếu không thì……hehehe……._ Bảo Hưng nở 1 điệu cười man rợ.( @_@). -Các cậu nói vậy là có ý gì?_Thiên Trọng hốt hoảng khi nhìn thấy điệu cười lạ thường và không biết mấy thằng tiểu quỷ lớp mình muốn làm gì. -Ý gì, sau đó cậu sẽ biết_Yến Chi. -Cậu nên nhớ chúng ta đều là những thiếu gia tiểu thư của tập đoàn lớn thứ 3 đến thứ 19 thế giới đấy!_ Mạnh Duy. -Không có gì là không thể???_Đăng Kiệt. -Các cậu….ức hiếp người khác._Thiên Trọng. -Tùy cậu nhưng cứ thử đi!_Cát Linh. -Thôi được rồi! OK_ Thiên Trọng. -Xong rồi, đi trượt thôi nhớ đó, Thiên Trọng._Hạnh Như. -Ông mà không dạy Quỳnh Anh cẩn thận là chết với tụi tui._Băng Ngọc. -Ê mấy bà sao cứ đổ hết công việc lên đầu tui vậy?_ Thiên Trọng. -Thích, thế thôi nào?_Huệ Hương. -Thôi chúng ta đi chơi patin thôi, kệ họ._ Thu Thủy. -Nhớ kĩ những lời nói đó._Anh Việt. -Let’s go._Minh Quân. -Nào đi giày và ra tập nào._ Thiên Trọng nhẹ nhàng nói. Quỳnh Anh loay hoay với chiếc giày patin mà không sao cho nó vào chân được -Nè! Khỉ ngốc giúp tôi với…_ Hết cách Quỳnh Anh đành nhờ đến Thiên Trọng. -Hết cách nói!_ Thiên Trọng nói vậy nhưng cũng cúi xuống mang giày vào cho nó. Hành động đó đã được lũ tiểu quỷ ở xa ghi lại bằng video và chụp rất nhiều ảnh. Tất nhiên là Quỳnh Anh và Thiên Trọng đều không biết. (Chắc chắn là có âm mưu) Nhìn từ bên ngoài vào , mọi người sẽ nghĩ rằng đây là ảnh hoàng tử mang giày vào cho công chúa. -Xong rồi, bắt đầu nào!_ Thiên Trọng đã làm xong cho Quỳnh Anh. -Tớ sợ lắm khỉ ngốc!_ Quỳnh Anh có vẻ như rất sợ. -Heo con ngoan, đừng sợ nữa. Đưa tay cho tớ nào!_ Thiên Trọng. Quỳnh Anh rụt rè đưa tay cho Thiên Trọng. Khi đã nắm được bàn tay của cậu, không hiểu sao 2 người có một cảm giác rất lạ. (YRML). Trước tiên Thiên Trọng hướng dẫn cho Quỳnh Anh những bước đi đầu tiên. Bắt đầu còn khó khăn nhưng sau đó Quỳnh Anh đã dần dần đi được và h đã đi được thành thạo. Mọi người xung quanh ai cũng nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ và có một vài lời bàn tán. -Oa, họ đẹp đôi thật đấy_Người 1. -Đúng là trai tài gái sắc_ Người 2. -Không biết con cái nhà ai mà xinh thế nhỉ_ Người 3. -…. -Đúng là không uổng phí cái kế hoạch của chúng ta_Hạnh Thư. -Chúng ta còn phải nghĩ cách dài dài_Huyền Trang. -Muốn giúp họ thành một đôi phải mất nhiều công sức lắm đấy._Bích Lan. -Không thàng vấn đề vì chúng ta rất quý họ._Cát Linh. Tại chỗ Quỳnh Anh và Thiên Trọng -Nè, tớ đi được rồi khỉ ngốc_ Quỳnh Anh vẫy tay như để gọi Thiên Trọng. -Cẩn thận kìa…..heo con_ Thiên Trọng hét lên khi thấy Quỳnh Anh sắp bị người khác xô ngã. -Á………….. Khoảng khắc đó mới đẹp làm sao. Thiên Trọng chạy thật nhanh đến che cho Quỳnh Anh và 2 người cùng ngã. -Oa! Đẹp quá! Chụp nhanh._Nhân cơ hội đó tứ quỷ đã chụp được rồi. -Ủa, sao mình không thấy đau nhỉ?_ Quỳnh Anh nói mà không dám mở mắt. -Tất nhiên rồi vì tôi che cho cậu rồi còn gì!_ Thiên Trọng. Cảm nhận được có người ở dưới thân mình Quỳnh Anh vội đứng dậy nhưng… -Ây...za…, Đau quá!_ Quỳnh Anh. Lập tức, Thiên Trọng đứng dậy xem thử. -Đã bảo là cẩn thận rồi mà!_ Thiên Trọng đang tháo giày ra cho Quỳnh Anh. -Cậu làm gì vậy?_ Quỳnh Anh. -…….. -Á, nhẹ tay thôi khỉ ngốc chết tiệt!_ Quỳnh Anh hét lên. -Ừ, biết rồi. Xem chừng bị bong gân rồi, nghiêm trọng đấy. Cộng thêm đợt lần trước nữa đến bệnh viện rồi tớ đưa về nhà!_ Thiên Trọng giải thích. -Không, tớ không muốn đến bệnh viện đâu? Chỉ là bong gân thôi mà, băng bó là khỏi._ Quỳnh Anh lắc đầu. -Thôi được rồi để tớ đưa cậu về nhà._ Thiên Trọng đành chịu trước các tính bướng bỉnh của cô bạn cùng bàn. -Không muốn về nhà!_ Quỳnh Anh vẫn lắc đầu. -Lại sao nữa???_ Thiên Trọng chán nản. -Tớ không muốn về nhà vì sợ bác quản gia và pama sẽ lo lắng. Tớ bị thương một tí là mọi người đã làm loạn lên rồi!_ Quỳnh Anh. -Vậy bây giờ đi đâu đây, đến khách sạn QT ở mấy ngày nhé!_Thiên Trọng đề nghị. -Không được!_ Quỳnh Anh la to. -“Đến đó thà về nhà còn hơn vì đó là khách sạn của nhà mình mà”_Quỳnh Anh thầm nghĩ. -Sao vậy, sao không trả lời?_ Thiên Trọng hỏi khi thấy khuôn mặt của Quỳnh Anh. -Không, không có gì. Cậu nỡ để một cô gái liễu yếu đào tơ như tớ ở khách sạn sao?_ Quỳnh Anh cãi bướng. -Vậy cậu đến nhà tớ nha._Thiên Trọng hết cách với cô nàng này rồi. -Không. À thôi cũng được_ Quỳnh Anh đang định nói là “không được” nhưng mà không còn nơi nào để đi nên đành đồng ý. -Nào đi thôi!_ Thiên Trọng nói khi để Quỳnh Anh leo lên lưng mình. -Nhưng còn mọi người thì sao?_ Quỳnh Anh thắc mắc. Reng…..Reng….Reng -“ Chúng tớ về trước đây, chúc may mắn nhé hoàng tử lạnh lùng”_ Tin nhắn từ Đăng Kiệt. -Họ về trước rồi. Đi thôi._Thiên Trọng. Không còn cách nào khác Quỳnh Anh đành nghe theo lời Thiên Trọng. -Nhiệm vụ đã hoàn thành chúng ta về thôi_Quang Hiếu. -Let’s go_ All. ( Chẳng phải họ về trước rồi sao????)
|
Biệt thự “Shinichi” -Oa. Nhà cậu đẹp thế?_ Quỳnh Anh ngạc nhiên khi đứng trước cổng nhà Thiên Trọng. -Chẳng phải hôm trước cậu đến rồi sao?_ Thiên Trọng tỏ ra ngạc nhiên. -Lúc đó trời tối sáng lại đi nhanh thì làm sao mà ngắm kịp chứ._ Quỳnh Anh cãi bướng. -Thôi được rồi, cậu lắm chuyện quá đấy heo ngốc!_ Thiên Trọng. -Kệ tui_ Quỳnh Anh. -Chào thiếu gia, thiểu thư. Hi….hi….hi…_ 2 người gác cổng mỉm cười. -Thấy chưa. Đến bảo vệ cũng cười kìa mất mặt chết đi được!_ Thiên Trọng nói rồi đi nhanh vào nhà. -Thiếu gia đã về!!!_ Ông quản gia và giúp việc ra chào đón. -Chào mọi người!!!_ Quỳnh Anh từ đằng sau lưng Thiên Trọng tươi cười chào. -Xin chào tiểu thư Quỳnh Anh._ Người làm đồng thanh. -Quỳnh Anh cháu đến chơi à?_ Ông Khang hỏi -Vâng ạ!_ Quỳnh Anh vui vẻ trả lời. -Hi….hi….hi._ Người làm có vẻ vui lắm khi cứ thì thầm cười khi lần thứ 2 được chứng kiến cảnh này. -Sao cháu lại ngồi trên lưng thiếu gia thế. Chân cháu bị làm sao à?_Ông Khang hỏi. -Mọi người nghe rõ đây: cậu ấy sẽ ở đây mấy ngày nên mọi ngươi đối xử tốt với cậu ấy đấy!_Thiên Trọng ra lệnh. -Vâng thưa thiếu gia!_ Tất cả đồng thanh. Thiên Trọng dặn dò mọi người xong cậu đưa Quỳnh Anh lên phòng. -Á…. Cậu làm gì vậy?_ Quỳnh Anh la lên Tiếng động và tiếng hét của Quỳnh Anh làm mọi người chú ý và tò mò đứng ngoài cửa nghe: -Cậu cởi ra đi để tớ xem cho?_ Tiếng nói của Thiên Trọng. -Không, tớ không cởi!_Quỳnh Anh. -Cởi đi._ Thiên Trọng. -Không, đau lắm! -Cởi. -Không. -Cởi. -Không! -... -... -Thiếu gia làm gì thế nhỉ?_Chị Lý. -Chẳng lẽ…_ Chị Ly. 10 người giúp việc bắt đầu suy đoán và xuất hiện những đám mây đen tối -Nhẹ tay thôi!_ Quỳnh Anh. -Bình tĩnh đi._ Thiên Trọng. -Đau chết đi được! -….. - Á….Á….Á…_ Quỳnh Anh hét lên. Chị Lý không thể chịu được nữa nên đã xông thẳng vào mà không kịp gõ cửa -Thiếu gia cậu đừng…Ơ…_chị Lý. -Sao mọi người lại ở đây hết vậy_Quỳnh Anh và Thiên Trọng ngạc nhiên. -Thiếu gia và tiểu thư đang làm gì vậy?_ Chị Lý. -Khỉ ngốc đang giúp em băng bó vết thương_ Quỳnh Anh giải thích. -Cậu tự tay làm sao!_ Chị Lê. -Thì sao ạ?_ Quỳnh Anh thắc mắc. -E hèm. Mọi người ra ngoài đi chị Lý ở lại giúp heo ngốc băng bó vết thương!_ Thiên Trọng xấu hổ. -Ơ…_ Quỳnh Anh chẳng hiểu gì hết. Người làm có cười nhưng chỉ dám cười nhỏ * * * Sáng hôm sau*** Sao hôm nay không có cảnh tượng như mọi hôm nhỉ??? Vì quá mệt mỏi nên Quỳnh Anh ngủ liền một mạch đên 1h chiều luôn mà không ai dám đánh thức, trong khi đó Thiên Trọng cũng không kém phần long trọng nhưng cậu còn biết đường mà dậy ăn trưa. -Sao heo ngốc không dậy vậy?_ Thiên Trọng hỏi. -Dạ. Tại em ấy mệt nên ngủ dậy muộn?_ Chị Lê. -Đúng là heo mà!!!_ Thiên Trọng. -Thiếu gia! Heo ngốc mà thiếu gia nói rất quan trọng với người phải không?_ Chị Lý. -Gì ạ???_Thiên Trọng ngạc nhiên. -Chào mọi người!_ Tiếng Quỳnh Anh vang vọng từ trên lầu đã cắt đứt cuộc đối thoại giữa Thiên Trọng và chị Lý. -Heo. Cậu biết mình ngủ được mấy tiếng rồi không?_ Thiên Trọng. -Tại mọi người không gọi nên tôi cứ ngủ thôi!_Quỳnh Anh. -Dậy rồi thì tiểu thư ăn sáng đi ạ!_ Ông Khang -Dạ. Hi…..hi….hi…_ Quỳnh Anh ăn sáng cùng Thiên Trọng. Sau khi ăn xong, Quỳnh Anh thấy mọi người cầm dao, xẻng, cây, bê bê cái gì đó… Tính cách tò mò cũng đã được Quỳnh Anh nổi dậy. -Chị ơi. Mọi người đang làm gì vậy? -À. Hôm nay là ngày thiếu gia làm vườn ấy mà_ Chị Lê. -Làm vườn?_ Quỳnh Anh tròn xoe mắt ngạc nhiên -Đúng vậy. Chủ tịch và phu nhân đã chỉ dạy. Cứ vào chiều chủ nhật hàng tuần thiếu gia sẽ tự tay trồng cây_ Chị Ly. -Sao cơ ạ???_ Quỳnh Anh nghe mà chưa hiểu gì hết. -Bắt đầu nào!_Tiếng Thiên Trọng vang lên. -Cho em tham gia với._Quỳnh Anh hí hửng tham gia. Mọi sự chỉ dạy sẽ do ông Khang chỉ dẫn. -Đầu tiên phải chọn chậu, chọn cây cần trồng. Nếu cây nhỏ thì chọn chậu nhỏ, cây to thì chọn chậu lớn tùy thuộc vào kích thước của cây…_ Ông Khang tận tình giải thích. -Lắm chuyện!_ Thiên Trọng chán nản. -Tại sao không chọn chậu to cho trồng được nhiều cây ạ?_ Quỳnh Anh thắc mắc. -Nếu như em thích!_ Chị Lý. -Các dụng cụ cần dùng: Đầu tiên là cuốc, xẻng. Chọn đất thật tốt, cuốc lên và dùng xẻng xúc vào chậu cây!_ Ông Khang. -Tại sao phải chọn đất tốt hả ông?_ Thiên Trọng. -Đất tốt cây trồng sẽ sinh trưởng tốt hơn._Ông Khang. -Sau khi cho đất vào chậu và trồng cây rồi trồng .Khi đã xong tưới nước và các chất dinh dưỡng_ Ông Khang. -Tại sao phải tưới nước vậy ông?_ Quỳnh Anh. -Và cả chất dinh dưỡng nữa?_ Thiên Trọng. -Để cho cây được phát triển tốt hơn._ Ông Khang. -Tưới nước thì tưới lúc nào cũng được ạ?_Quỳnh Anh. -Ko phải đâu, phải tưới vào những lúc sáng sớm mới tốt cho sự phát triển của cây._Ông Khang. -Nếu cho các chất dinh dưỡng thì cho những chất nào ạ_Thiên Trọng. -Tưới cây nên tưới vào buổi sáng và chọn các loại dinh dưỡng như N, P, K…Chị Lê. -Tại sao không phải là các chất dinh dưỡng khác?_ Quỳnh Anh. -Vì N, P, K cung cấp đầy đủ các chất dinh dưỡng cho sự phát triển của cây_ Ông Khang. -Bắt đầu nào 2 cô cậu._ Chị Lý. Bắt đầu với công việc chăm sóc cây cảnh, Quỳnh Anh và Thiên Trọng mỗi người lấy một chậu hoa để làm sạch cỏ, bón thêm phân, lân đạm, kali như lời ông quản gia nói. Còn vs các chậu cây lớn, vs chiếc kéo trong tay, Thiên Trọng đến từng chậu hoa, “cắt móng tay, móng chân, tỉa bớt tóc tai xấu xí” rồi tưới thêm nước cho cây. Quỳnh Anh thì chăm chỉ nhổ từng cụm cỏ dại, ngắt bỏ những chiếc lá úa, xới đất và bón phân quanh gốc cây. Đang thu dọn thì: -Này! Heo ngốc…. Quỳnh Anh quay lại xem ai đang gọi mk thì: -Á…Á….Á….Á….. Mọi người vội chạy lại xem có chuyện gì? Thì thấy thiếu gia nhà mk đang cầm 1 con giun đất trên tay nhát tiểu thư Quỳnh Anh. Nó thì mặt mũi xanh mét khi đó, Thiên Trọng rất vui vẻ: -Ha.ha..ha..Sợ rồi hả….Ha…ha…ha…Nè…Vui lắm đó….. -Chị Ly, cứu em. Ông Khang, chị Lý...Hu hu hu...._1 người chạy, 1 người đuổi theo. Khung cảnh rất vui nhộn. Người làm chỉ biết bó tay vs sự tinh nghịch của thiếu gia nhà mk. Đang chạy, bất chợt trong đầu Quỳnh Anh nảy ra 1 ý nghĩ khi nhìn thấy chiếc vòi phun nước. -Khỉ ngốc, cậu chết vs tớ. Chết nè..hi hi hi... -Heo ngốc, cậu dám phun nước vào tớ hả?_Thiên Trọng. -Đáng đời, dám trêu tớ. Hi hi hi. Trông giờ cậu giống chuột chù lắm đó. Ha ha ha.... Thiên Trọng cũng ko có vừa đâu!!! Cậu nhanh chóng bắt được 1 chiếc vòi gần đó: -Heo ngốc, giờ thì cậu xong đời vs tớ. -Hi hi hi..... 2 người quậy tung cả vườn cây lên rồi. Bác quản gia vào ngăn cũng bị 2 người cho uống nước no luôn. Kết quả, buổi tối hôm đó, 2 người sốt cao phải nghỉ học thêm mấy ngày. -Tiểu thư Quỳnh Anh, dậy đi học nào._Chị Ly lên tiếng gọi. -Chị ơi, cho em ngủ thêm 5’ nữa thôi._Quỳnh Anh nói khi giọng còn ngái ngủ. -Vâng. Nhưng bây giờ đã là 7h rồi._Cô nói nhỏ. -À..vâng…7h…. WHAT????..Á..á…muộn học rồi…._Quỳnh Anh chạy nhanh vào làm VSCN. -Nè heo ngốc, cậu làm gì mà hét to thế._Thiên Trọng nghe được tiếng hét của Quỳnh Anh vội vàng chạy sang xem trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ Đô rê mon. -Khỉ ngốc chết tiệt, sắp đến giờ đi học rồi mà cậu ko thay quần áo hả?_Quỳnh Anh mếu máo. -Cậu điên hả, giờ mới có 6h15’ thôi mà._Thiên Trọng nghe mà chẳng hiểu gì. -HẢ? Sao chị Ly bảo 7h rồi._Quỳnh Anh nhìn về phía chị Ly thì thấy chị ấy cười rất tươi. -À, chiến thuật cũ thôi.._Thiên Trọng ngạc nhiên-> chán nản->hiểu chuyện. -Chiến thuật gì????_Quỳnh Anh tò mò nhìn về phía Thiên Trọng mong một lời giải thích. -Tại tớ hay ngủ dậy muộn và ko chịu đi học nên mỗi người trong nhà đều có chút kiến thức để làm sao có thể khiến mk rời giường._Thiên Trọng nhẹ nhàng giải thích. -Gì chứ??_Quỳnh Anh la lên ngạc nhiên. -Thôi, xuống ăn sáng đi heo ngốc._Thiên Trọng nói rồi kéo Quỳnh Anh cùng xuống nhà khi Quỳnh Anh chưa kịp tiêu hóa hết những gì Thiên Trọng nói. ***Trên đường đi học********* -Trên càng cao chim hót triển triêu đi vs người yêu, bao đại nhân trông thấy gọi ngay anh lên công đường…_Quỳnh Anh vừa đi vừa ngêu ngao hát. -Cậu hát tào lao gì thế hả? Giỏi thế nhỉ?_Thiên Trọng vừa lái xe vừa bật cười. -Thơ chế đấy? Cậu biết chưa? Hi hi hi…_Quỳnh Anh. -Haizz, chỉ được thế là giỏi thôi._Thiên Trọng. -Quá khen, hi hi hi…Quỳnh Anh. -Cẩn thận phía trước kìa._Quỳnh Anh đang cười thì phát hiện ra phía trước có nguy hiểm. -Kít..rầm…_1 bản nhạc rùng rợn. -Á…á….á…._1 loạt các hành động được diễn ra. -Jun, cậu ko sao chứ?_1 cô bé từ đâu chạy đến đỡ người con trai dậy. -Tớ…tớ…ko sao đâu._Cậu bé nói 1 cách khó khăn. -Cậu ko sao gì chứ? Chân đau lắm phải ko?_Cô bé rơm rớm nước mắt. -Tớ ko sao thật mà. Jin, cậu đừng khóc nữa._Jun. -2 em ko sao chứ?_Quỳnh Anh lên tiếng sau khi đã đứng dậy được. -Các anh chị đi kiểu gì vậy hả?_Cô bé Jin -Anh xin lỗi, em có sao ko Jun?_Thiên Trọng. -Sao anh biết tên em?_Jun ngạc nhiên. -Cô bé Jin vừa gọi em mà._Thiên Trọng nháy mắt. -Em ko sao đâu anh._Jun. -Anh chị đưa em đi kiểm tra sức khỏe nha._Quỳnh Anh. -Ko sao đâu mà._Jun. -Cậu đi khám đi mà Jun._Jin nói. -Anh chị ko đi học à?_Jun đánh trống lảng. -Thôi chết rồi, nhanh nhanh lên Thiên Trọng._Quỳnh Anh vội vàng lên tiếng. -Anh sẽ mua hết chỗ hoa này cho em. Em về nhà đi, anh sẽ đến thăm em sau nha. Tên anh là Hoàng Lâm Thiên Trọng, nhớ nhé, Bye nhóc._Thiên Trọng nói rồi mua hết chỗ hoa của Jin và Jun và đưa Quỳnh Anh đến trường. -Vừa rồi cậu nói gì vs nhóc Jun vậy?_Quỳnh Anh hỏi. -Ko có gì đâu. Cậu cầm hoa này đi, sau này chúng ta sẽ đến thăm 2 nhóc Jin và Jun nhé._Thiên Trọng. -Ok luôn. Hi hi hi…_Quỳnh Anh. 2 người cùng vui vẻ đến trường và trên tay Quỳnh Anh cầm một bó hoa hồng rất to, trên môi ai đó vẫn nở 1 nụ cười. (^_^)
|
Hai người vừa đến trường thì mọi người đã xúm lại hỏi chuyện: -Hội trưởng hội học sinh, 2 người tiến triển đến đâu rồi._Học sinh 1. -Bước thứ mấy của con đường tình yêu rồi._Học sinh 2. -Khi nào 2 người kết hôn thì mời tớ nha._Học sinh 3. -Hai bạn bí mật ghê cơ._Học sinh 4. -Thân mật quá, lại còn nắm tay nữa chứ._Học sinh 5. -Chẳng những nắm tay mà còn cõng nhau nữa chứ?_Học sinh 6. -Thế là chúng ta hết hi vọng thật rồi.!_Học sinh 7. -Trên tay Quỳnh Anh còn cầm bó hoa hồng kìa mọi người, chắc do Thiên Trọng tặng rồi._Học sinh 8. -…… -Trên tay Quỳnh Anh còn cầm hoa hồng kìa, chắc do Thiên Trọng tặng rồi._Học sinh 8. -Các bạn đang nói gì vậy? Tớ ko hiểu?_Thiên Trọng và Quỳnh Anh đồng thanh. -Ở trên facebook, bảng tin trường, zalô, internet và các phương tiện thông tin đại chúng có hình 2 người kìa, có cả video ảnh nữa, đẹp lắm đấy._Học sinh 8. -Facebook???_Quỳnh Anh. -Bảng tin trường???_Thiên Trọng. Lập tức ko hẹn mà gặp 2 người cùng nhau chạy thật nhanh đến trước bảng tin của trường để xem có chuyện gì đang xảy ra. Đập vào mắt 2 người là những hình ảnh vô cùng thân mật. Nào là Thiên Trọng cầm tay Quỳnh Anh để tập patin, Thiên Trọng đỡ Quỳnh Anh khi ngã, Thiên Trọng cõng Quỳnh Anh. Hai người xem xong sock toàn tập luôn. Chưa hết ngạc nhiên. -2 người thật đẹp đôi. -Đúng là King and Queen của học viện JF. -Cô gái nhìn rất đáng yêu còn chàng trai thì cũng handsome không kém. -……… Một học sinh lên tiếng. -Tổng lượt xem facebook đang không ngừng tăng và ai cũng like rất nhiều_Học sinh 1. -Đây có lẽ là cặp đôi hoàn hảo nhất trong năm_Học sinh 2. - Hiện nay đã có 1999967 lượt bấm nút like và đã lập kỉ lục cho video được nhiều người yêu thích nhất._Học sinh 3. Còn 2 nhân vật chính của chúng ta có vẻ như rất khó khăn để tiếp nhận chuyện này. Cái mà 2 nhân vật chính của chúng ta quan tâm bây giờ là 1 chuyện khác. Nhạc chuông reo lên: -Alo_Quỳnh Anh nghe máy khi đã thoát khỏi đám FC cuồng nhiệt của mình. -Con gái khỏe không?_Bà Di ân cần lên tiếng. -Mama đã xem video của con rồi nó…….. Chưa để bà Di nói hết Quỳnh Anh đã la lên: -Không phải như ba mẹ nghĩ đâu, con.... -Hi hi hi, có chuyện gì thì nói cho pama biết nha._Bà Di. -Con biết rồi Chỗ của Thiên Trọng. -Alo_Thiên Trọng nghe máy. -Con trai, nhớ pama không?_Bà Dung tinh nghịch -Pama gọi con có gì không?_Thiên Trọng đi thẳng vào vấn đề. -Video của con trên mạng hấp dẫn đấy! Ba má muốn biết cô nhóc may mắn đó là ai mà lại được hạnh phúc khi ở bên thiếu gia nhà ta đây. Hi hi hi_Ông Huy. -Pama muốn biết con dâu tương lai thì có khó gì đâu_Thiên Trọng. Sau khi đã giải quyết vấn đề với gia đình Thiên Trọng và Quỳnh Anh với tâm trạng….???? -TRỊNH MẠNH DUY, HẠ HẠNH THƯ, PHẠM VIẾT HẢI, HẠ HẠNH NHƯ. Các cậu ra đây cho tớ!!!!!!!!!!_Lửa tức giận đang bùng cháy. -Công chúa dễ thương và hoàng tử lạnh lùng của chúng ta sao vậy?_4 người lên tiếng. -Hỏi hay quá ha! Các cậu đã làm những gì vậy hả?_Thiên Trọng. -Ý cậu là sao?_ Mạnh Duy. -Chúng tớ đã làm gì cơ chứ?_ Hạnh Thư, Hạnh Như. -Cậu đang nói đến video trên mạng phải không?_ Viết Hải. -Chúng tớ làm gì có năng lực ấy._4 người bào chữa. -Không có năng lực cơ à?_Thiên Trọng và Quỳnh Anh cười mỉm. -Cậu Trịnh Mạnh Duy có chị 3 đang làm ở bộ phận thông tin quản lý facebook của thế giới. Thiếu gia của tập đoàn AP lớn thứ 9 trên thế giới. Phạm Viết Hải cậu có dì là lập trình viên của hệ thống các mạng như wiji, yahoo, 3G, 2G phải không nào?_Thiên Trọng. -Còn cậu, 2 cô công chúa họa mi là tiểu thư của tập đoàn đứng thứ 1 về Internet và đứng thứ 11 tổng các tập đoàn kinh doanh._Tớ nói có đúng không khi nhà các cậu thâu tóm toàn bộ thế giới điện ảnh, truyền thông-truyền hình. -Ơ………..ơ…….._4 người sốc luôn. -Chỉ còn chút thời gian như vậy mà các cậu tìm hiểu kĩ như vậy, chúng tớ khâm phục quá_Hạnh Như. Đang định nói tiếp thì tiếng loa thông báo vang lên: -Các em học sinh chú ý. Thứ 2 tuần này kiểm tra học kì, đề nghị các em ôn tập thật tốt. Thành tích học tập của học sinh sẽ đánh giá và năm nay nhà trường sẽ thông qua lượt thi này để chọn tập thể lớp suất sắc để đi thực tập tại các công ti, tập đoàn lớn trên thế giới. Hãy cố gắng nhé_Thầy hiệu trưởng. -Từ trước đến giờ trường chúng ta được coi là danh tiếng nhất gồm những học sinh rất thông minh nhưng chưa có ai có thể đạt điểm tuyệt đối trong kì thi kiểm tra học kì._Trường Kiên. -Tại sao vậy?_Quỳnh Anh. -Vì đề của trường thường rất khó, mức độ gấp 5 lần các trường khác đó._Viết Hải. -Lớp chúng ta chưa có ai đạt điểm tối đa sao?_Thiên Trọng. -Chưa có 1 ai._Minh Quân. -Học lực của chúng tớ đều rất sàn sàn nhau._Băng Ngọc. -Người cao nhất lớp thường là hoàng tử nụ cười và công chúa khả ái._Thiện Phong. -Vậy nếu như chúng tớ đạt điểm tối đa thì sao đây?_Thiên Trọng. -Chúng tớ???_Quỳnh Anh thắc mắc. -Đương nhiên là tớ và cậu rồi._Thiên Trọng trả lời. -Ko được đâu, khó lắm đấy._Đăng Kiệt. -Ko thử sao biết được._Thiên Trọng tự tin. -Được, nếu như 2 bạn có thể làm được điều này thì chúng tớ sẽ giúp các bạn thực hiện 1 nguyện vọng._Mạnh Duy. -Còn nếu ko thì sao?_Quỳnh Anh. -He he..lúc đó các cậu sẽ biết…_Hạnh Thư. -Ok, quyết định thế._Thiên Trọng. -Nhưng…_Quỳnh Anh đang định nói thêm gì đó thì Thiên Trọng đã kéo đi. -Đi học thôi._Nói rồi, 2 người cùng đến thư viện của trường. Chưa bao giờ gió thấy hoa khóc đâu, có nghĩa là nước mắt Bồ Công Anh ko rơi...Bên Gió dường như Bồ Công Anh đã quên rằng mình từng rất mạnh mẽ. Bông trắng tinh khiết cố sưởi ấm trái tim Gió nhưng quá khó vì nơi đó lạnh lắm. ******Thư viện********** -Cậu tự tin lắm hả?_Quỳnh Anh. -Chính xác._Thiên Trọng trả lời ko chút suy nghĩ. -Nhưng tớ thì ko đó khỉ ngốc à._Quỳnh Anh. -Tớ sẽ giúp cậu._Thiên Trọng. -Hả? Được ko đó._Quỳnh Anh băn khoăn. -Ko thành vấn đề. Bắt đầu học đi._Thiên Trọng nói rồi lấy sách vở ra. -Cậu học tốt nhất môn nào trong 8 môn???_Thiên Trọng. -Vật lý, hóa học, văn học, địa lý, sinh học, tiếng anh,toán học._Quỳnh Anh. -Vậy là được 7/8 môn, còn lịch sử thôi đúng ko?_Thiên Trọng. -Uk. Lịch sử phần văn học Việt Nam về triều đại phong kiến._Quỳnh Anh. -Ko thành vấn đề, trong 1 tuần này cậu phải ở nhà tớ, tớ sẽ giúp bạn học bài._Thiên Trọng. -Còn cách nào khác sao?_Quỳnh Anh chán nản. -Ok._Thiên Trọng. ********************************** Ngày thứ 1: Tại nhà Thiên Trọng: -Ai là vị vua đầu tiên của thời nhà Lý???_Thiên Trọng. -Lý Thánh Tông._Quỳnh Anh. -Sai._Thiên Trọng. -Đinh Tiên Hoàng có niên hiệu là gì?_Thiên Trọng. -Ko phải là tiên hoàng sao?_Quỳnh Anh.(^-^) -Trời ơi…._Thiên Trọng lắc đầu. Ngày thứ 2: Đang đi trên đường: -Trần Thái Tông có tên thật là gì?_Thiên Trọng. -Trần Thủ Độ._Quỳnh Anh. -Trần Thủ Độ là thái sư, chú của Trần Cảnh mà._Thiên Trọng đến bó tay vs Quỳnh Anh rồi. -A…là Trần Cảnh hả?_Quỳnh Anh. -Thông minh đột suất, ngu liên tục._Thiên Trọng. -Xí….._Quỳnh Anh. Ngày thứ 3: Đang đánh răng: -Ai là mẹ của Lý Nhân Tông???_Thiên Trọng. -Lý Chiêu Hoàng._Quỳnh Anh.(^_^). -@_@._ Thiên Trọng.( Là Nguyên Phi Ỷ Lan mà Quỳnh Anh!!!). Ngày thứ 4: Đang ăn: -Vị vua nào là người sáng lập ra thiền phái trúc lâm yên tử._Thiên Trọng đang ăn. -Trần Nhân Tông._Quỳnh Anh trả lời. -Khụ…khụ…_Thiên Trọng sặc rồi. -Cậu chủ, cậu sao vậy?_Ông Khang ân cần hỏi thăm. -Cậu sao vậy?._Quỳnh Anh vẫn tiếp tục ăn. -Cháu ko sao?_Thiên Trọng -Cậu trả lời đúng rồi._Thiên Trọng. -Tất nhiên, tớ đi Yên Tử rồi, vui lắm đó._Quỳnh Anh. -Cho 1 like._Thiên Trọng cười. Ngày thứ 5: Trong lớp học: Tất cả lớp đang trong giờ học toán. -Nhà Lý có mấy vị vua?_Thiên Trọng. -Chín._Quỳnh Anh. -Vị vua cuối cùng của triều đại phong kiến là ai?_Thiên Trọng. -Bảo Đại._Quỳnh Anh. -Xuất sắc._Thiên Trọng. Ngày thứ 6: Đang đi hàng lang của lớp học -Ai được nhân dân gọi là anh hùng áo vải?_Thiên Trọng. -Quang Trung, Nguyễn Huệ._Quỳnh Anh. -Vị vua nào quê ở Cổ Trai, Hải Dương dưới triều nhà Mạc.?_Thiên Trọng. -Mặc Đăng Dung._Quỳnh Anh. -Lê Chiêu Thống trị vì được bao nhiêu năm? Năm nào?_Thiên Trọng. -2 năm, từ 1787-1789._Quỳnh Anh. Ngày thứ 7: -Hãy kể tên các vị vua của triều đại nhà Trịnh_Thiên Trọng. -Trịnh Kiểm, Trịnh Tùng, Trịnh Tráng, Trịnh Tạc, Trịnh Căn, Trịnh Cương, Trịnh Giang, Trịnh Doanh, Trịnh Sâm, Trịnh Tông, Trịnh Bồng._Quỳnh Anh. -Triều đại nào mà vua lên ngôi ko có chiến tranh xảy ra._Thiên Trọng. -Nhà Trần._Quỳnh Anh. -.... Cứ thế 1 người hỏi 1 người trả lời. -Ok._Thiên Trọng. -Thành công, cảm ơn khỉ ngốc nhiều lắm._Quỳnh Anh. -Ko có gì, nhớ làm bài tốt đó._Thiên Trọng. -Tớ sẽ cố gắng._Quỳnh Anh. Sau hơn 1 tuần kiểm tra 1 cách căng thẳng và hôm nay là ngày có kết quả thi. Lớp 11A1 -Thông báo ai đứng đầu đi lớp trưởng?_Thu Thủy. -Người đầu tiên là Nguyễn Thiên Thiên Trọng, tất cả các môn cậu đều được 100đ. Đứng thứ 1 toàn trường._Đăng Kiệt. -Còn người thứ 2 là Nguyễn Thiên Quỳnh Anh, cũng như Thiên Trọng vậy? Đạt điểm tuyệt đối._Cát Linh. -Woa, mk xếp thứ nhất rồi, hi hi hi._Quỳnh Anh. -Còn 2 cậu thì sao?_Thiên Trọng hỏi. -Mình được 798/800đ._Đăng Kiệt. -Mk cũng vậy._Cát Linh. -Còn các bạn thì sao?_Quỳnh Anh. -Tất cả đều được 795/800đ._Đăng Kiệt. -Bây giờ các cậu phải thực hiện lời hứa đó nha._Thiên Trọng. -Ok, cậu nói đi._Huệ Hương. -Tớ muốn Thiện Phong và Huệ Hương làm hội trưởng và hội phó của hội học sinh, được chứ?_Quỳnh Anh. -Được, chúng tớ đã nói là giữ lời hứa mà._Thiện Phong. Bồ Công Anh ơi. Tạm biệt nhé. Sẽ không quên. Những lúc tưởng tượng Bồ Công Anh đang ở trên đôi tay này... Và rồi...Thả bay những cánh hoa...Như thổi tung những ước mơ, hoài bão, những hi vọng bay thật cao, thật xa. Tình Yêu dành cho Bồ Công Anh sẽ không vụt tắt. Nhưng thầm lặng hơn chỉ viết trong tâm trí. Trong giờ học Tiếng Anh: -Hôm nay lớp chúng ta chơi trò chơi nha?_Cô Hoài nói. -Trò chơi hả cô?_Quỳnh Anh thích thú. -Chúng ta chia làm 2 phe nha, con trai với con gái._Cô Hoài. -Vâng thưa cô._All. -Luật chơi như sau: 1 bên sẽ đưa ra những câu bằng tiếng anh, bên kia sẽ dịch những câu đó, ok chứ?_Cô Hoài. -Phần thưởng là gì hả cô?_Thiên Trọng. -Bên thắng sẽ mời bên kia đi ăn, được chứ?_Cô Hoài. -Yes madam._All. -Bắt đầu. Bên Nam sẽ đưa ra câu tiếng anh nha! Nhớ là phải những câu tiếng anh có liên quan đến tình yêu nha._Cô Hoài. -Vâng ạ!_All. -Tớ trước: There are 12 months a year… 30 days a month… 7 days a week… 24 hours a day… 60 minutes an hour… but only one like you in a lifetime._Đăng Kiệt. -Quá dễ: Có 12 tháng một năm… 30 ngày một tháng… 7 ngày một tuần… 24 giờ một ngày… 60 phút một giờ… nhưng chỉ một người như em trong suốt cuộc đời._Cát Linh. -Chuẩn. -Tiếp: There are two reasons why I wake up in the morning: my alarm clock and you._Thiện Phong. -Có hai lý do vì sao anh thức dậy vào buổi sáng: đồng hồ báo thức của anh và em._Huệ Hương. -Chính xác. -Great minds contain ideas, solutions and reasons; scientific minds contain formulas, theories and figures; my mind contains only you!_Trường Kiên. -Những bộ óc vĩ đại chứa đựng những ý tưởng, giải pháp và những lý do; những bộ óc khoa học chứa những công thức, lý thuyết và số liệu; tâm trí anh thì chỉ có mình em thôi!_Băng Ngọc. -Love can be expressed in many ways. One way I know is to send it across the distance to the person who is reading this._Mạnh Duy. -Có nhiều cách để biểu lộ tình yêu. Cách mà anh biết là gởi nó vượt ngàn dặm đến cho người đang đọc tin này._Hạnh Như. -If I could change the alphabet, I would put U and I together!_Viết Hải. -Nếu anh có thể thay đổi bảng chữ cái, anh sẽ đặt U và I cạnh nhau!_Hạnh Thư. -There is night so we can appreciate day, sorrow so we can appreciate joy, evil so we can appreciate good, you so I can appreciate love._Bảo Hưng. -Có ban đêm nên chúng ta có thể xem trọng ban ngày, có nỗi buồn nên chúng ta có thể xem trọng niềm vui, có điều ác nên chúng ta có thể xem trọng điều tốt, có em nên anh có thể xem trọng tình yêu._Thu Thủy. -You look great today. How did I know? Because you look great everyday._Quang Hiếu. -Hôm nay trông em tuyệt lắm. Làm sao anh biết ư? Vì ngày nào nhìn em cũng tuyệt vời hết._Huyền Trang. -What is love? Those who don’t like it call it responsibility. Those who play with it call it a game. Those who don’t have it call it a dream. Those who understand it call it destiny. And me, I call it you._Anh Việt. -Tình yêu là gì? Những người không thích nó thì gọi nó là trách nhiệm. Những người chơi với nó thì gọi nó là một trò chơi. Những người không có nó thì gọi nó là một giấc mơ. Những người hiểu nó thì gọi nó là số phận. Còn anh, anh gọi nó là em._Bích Lan. -What is love? It is what makes your cell phone ring every time I send text messages._Minh Quân. -Tình yêu là gì? Đó là thứ khiến cho điện thoại di động của em vang lên mỗi lần anh gửi tin nhắn đến._Yến Chi. -If love can be avoided by simply closing our eyes, then I wouldn’t blink at all for I don’t want to let a second pass having fallen out of love with you._Thiên Trọng. -Nếu tình yêu có thể tránh được chỉ bằng cách là chúng ta nhắm mắt lại, thì anh sẽ không hề nháy mắt bởi vì anh không muốn bất cứ giây phút nào trôi qua làm vơi bớt tình yêu dành cho em._Quỳnh Anh. -I used to think that dreams do not come true, but this quickly changed the moment I laid my eyes on you._Thiên Trọng. -Anh từng nghĩ rằng những giấc mơ không trở thành hiện thực, nhưng điều này nhanh chóng thay đổi ngay khi anh nhìn thấy em._Quỳnh Anh. -Some people were born with talents. They can do beautiful things with their skills, knowledge and technology. But no one is as talented as you. You just come near, and there is already beauty._Thiên Trọng. -Một số người sinh ra đã có được tài năng. Họ có thể làm những điều tuyệt đẹp bằng kỹ năng, kỹ năng và công nghệ của họ. Nhưng không có ai tài năng như em. Em chỉ cần lại gần, và thì đã mang sẵn một vẻ đẹp rồi._Quỳnh Anh. -A lady is a woman who makes a man behave like a gentleman. You’re such a lady to me._Đăng Kiệt. -Một quý bà là một người phụ nữ khiến cho một người đàn ông cư xử như một quý ông. Đối với anh em chính là một quý bà._Cát Linh. -To forget you is hard to do and to forget me is up to you. Forget me not, forget me never. Forget this text, but not the sender._Thiện Phong. -Quên được em thật khó và để quên anh thì lại tùy thuộc vào em. Xin đừng quên anh, đừng bao giờ quên anh. Hãy quên tin nhắn này, nhưng đừng quên người gửi nó._Huệ Hương. -When situation gets you down, remember there’s someone in Heaven who loves you and watches over you and there’s someone on Earth who cares… I do._Minh Quân. -Khi hoàn cảnh làm em gục ngã, hãy nhớ có một người trên thiên đường luôn yêu thương em và dõi theo em và có một người trên Trái đất này luôn quan tâm… Đó là anh._Yến Chi. -Cell phones can be irritating sometimes. You always have to reload, recharge every now and then. Messages are delayed. But there’s one thing I love about it. It connects me to you!_Thiên Trọng. -Đôi khi điện thoại di động cũng thật phiền phức. Em luôn phải tải lại, nạp tiền cho bây giờ và sau đó. Các tin nhắn bị chậm trễ. Nhưng có một điều mà anh yêu thích nó. Đó là nó kết nối anh với em!_Quỳnh Anh. -Bất phân thắng bại rồi._Cô Hoài. -Kết quả thế nào hả cô?_Viết Hải. -Hòa._Cô Hoài. -Yeah, thế mới là 11A1. -Nè, hôm nay chúng ta đi thăm Jun và Jin đi..._ Đang trong giờ học, Quỳnh Anh quay sang nói vs Thiên Trọng. -Ok, cùng đi nhé!_Thiên Trọng. -Uk._Quỳnh Anh. Kết thúc buổi học: -Quỳnh Anh, chúng ta đi chơi ko?_Cát Linh quay sang hỏi. -Linh Linh, nay tớ có việc bận rồi để hôm khác nha._Quỳnh Anh. -Nay tớ có vé xem phim hay lắm, ko đi tiếc lắm đó._Cát Linh. -Cậu rủ người khác đi đi._Quỳnh Anh. -Nhưng ai được đây, mọi người đều bận hết rồi._Cát Linh. -Heo ngốc, nhanh lên đi._Tiếng Thiên Trọng vọng lại. -Khỉ ngốc, cậu biết ai bây giờ đang rảnh ko?_Quỳnh Anh hỏi. -Hoàng tử nụ cười đó, Minh Kiệt đang giận tớ vì ko đi chơi vs cậu ấy kìa._Thiên Trọng. -Linh Linh, cậu rủ lớp trưởng đi đi._Quỳnh Anh quay sang nói vs Cát Linh. -Uk, bye nha. Chúc 2 bạn đi chơi vui vẻ nhé._Cát Linh quay lại mỉm cười và nháy mắt vs Quỳnh Anh. -Bye bye…. Trên chiếc xe đạp, 2 người cùng nhau đến tìm nơi Jun và Jin ở. -Khỉ ngốc, kia có phải là Jun và Jin ko?_Quỳnh Anh nhìn quanh thì phát hiện thấy 2 em bé. -Đúng rồi, đến đó đi._2 người cùng nhanh chóng đến nơi. -Jun, Jin, 2 em đang làm gì vậy?__Quỳnh Anh hỏi. -Chào 2 anh chị._Jun và Jin lễ phép. -Em đang bán hoa. Anh chị mua hoa giúp em nha._Jun. -Anh sẽ mau hết nha. 2 em đi chơi vs anh chị nhé!_Thiên Trọng. -Thật ko ạ?_Jin. -Uk, anh chị dẫn 2 em đi ăn nhà hàng nha._Quỳnh Anh. -Dạ vâng, hi hi hi._2 em có vẻ rất vui khi được đi ăn. 4 người cùng tay trong tay đến nhà hàng nổi tiếng: -2 anh chị và cháu dùng gì ạ?_Anh nhân viên của nhà hàng đến nghênh đón. -HẢ???_2 người sốc luôn, anh đó nghĩ chúng ta là 1 gia đình chắc. -Anh Thiên Trọng, em muốn ăn món này, món này, món này nữa…._Jun liệt kê. -Gọi hết những gì cậu bé đó nói._Thiên Trọng. -Dạ vâng. -Nhà 2 em ở chỗ nào vậy?_Quỳnh Anh hỏi. -Chúng em ko có nhà, thường thì chỉ ngủ ở gầm cầu vào mỗi buổi tối, ban ngày thì đi bán hoa._Jin kể. -Vậy các em thường ăn gì?_Thiên Trọng. -Ăn bánh mì hoặc mì tôm ạ._Jun. -Các em ko có cha mẹ sao?_Quỳnh Anh. -Chúng em bị mất trí nhớ trong một vụ tai nạn giao thông nên ko nhớ gì cả?_Jin kể. -Vậy các em có nhớ tên mk ko?_Thiên Trọng hỏi. -Cậu ngốc thế, mất trí nhớ thì làm sao mà nhớ tên mk được._Quỳnh Anh cốc vào đầu Thiên Trọng một cái rõ đau. -Au…đau….Tớ quên mất thôi mà…._Thiên Trọng giải thích. -Khi em mất trí nhớ trên người em và Jin có đeo 1 sợi dây chuyền, trên đó có tên của em và Jin. Nhưng em và Jun chỉ dùng 1 tên tiếng anh._Jun kể. -Vậy 2 em tên gì vậy?_Quỳnh Anh. -Em là Lâm Như Ý. Tên đầy đủ là Kim Soe Jin. Còn Jun là Lê Duy Tùng, tên tiếng anh là Lee Ki Jun._Jin nói. -2 em có cái tên hay ghê._Thiên Trọng. -Thật ko anh?_Jun và Jin. -Uk, 2 em sẽ ko phải vất vả như thế này nữa. Anh sẽ cho các em vào cô nhi viện, nơi đó. Các em sẽ được học tập một cách đàng hoàng. 2 anh chị sẽ thường xuyên đến thăm các em._Thiên Trọng. -Cậu tìm được cô nhi viện nào chưa?_Quỳnh Anh hỏi. -Rồi. Cô nhi viện Lâm Ngọc Thiên._Thiên Trọng. -Cảm ơn anh chị._Jun và Jin. -2 đứa ăn đi sau đó anh chị sẽ dẫn 2 em đi nha._Thiên Trọng. -Hi..hi..h
|
7h tại cổng trường của học viện JF: Mọi người đã có mặt đông đủ chỉ còn chờ Thiên Trọng và Quỳnh Anh. -2 người làm gì mà lâu thế?_Hạnh Như. -Hôm nào cũng dậy muộn?_Bảo Hưng. -Thiên Trọng và Quỳnh Anh là 2 người giờ cao su nhất đó._Anh Việt. -Ngày nào cũng đến đúng giờ chẳng sai 1’._Huệ Hương. -Chẳng lẽ hôm nay cũng…._Huyền Trang. -Các em lên xe nào…_Tiếng cô “quại yêu lế” vang lên. -Chờ em với._Thiên Trọng và Quỳnh Anh cùng tăng tốc đạp xe. -Biết ngay mà._Bích Lan. -Bó tay._Yến Chi. -Hi hi hi._Thiên Trọng cùng Quỳnh Anh cùng cười ngượng. -Lên xe đi mọi người._All. -Các em chú ý, mỗi lớp có một xe riêng, lớp nào thì ngồi theo đơn vị lớp đó._Tiếng cô Thu thông báo. ************tại xe lớp 11A1************* -Thiên Trọng và Quỳnh Anh, hai bạn ngồi đây đi._Thiện Phong. -Tại sao vậy chứ?_Đồng thanh. -Cô giáo đã sắp xếp theo sơ đồ lớp rồi._Băng Ngọc. -2 em làm gì mà ồn ào vậy?_Cô Tâm. -Dạ, em xin lỗi cô._Đồng thanh. -2 em ngồi xuống chỗ của mình đi._Cô Tâm. -Nhưng….._Vẫn còn cảm thấy ko an tâm. -Xe chuyển bánh rồi đó, ngồi xuống đi nào. Hai nhân vật chính của chúng ta đành ngậm ngùi ngồi cùng nhau vậy. Ko phải là cô ko hiểu ý 2 đứa học trò cưng của mình nhưng vì cô giáo đã chịu uy hiếp của 18 đứa học trò ngoan ngoãn của lớp 11A1. -Cô giáo, cô phải giúp chúng em chuyện này._Đăng Kiệt. -Việc gì vậy lớp trưởng?_Cô Tâm. -…… Sau 1 hồi bàn bạc: -Ok, cô đồng ý._Cô Tâm tán thành. Muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra thì chúng ta cùng theo dõi câu chuyện của họ nhé. Trên đường đi. -Nè, khỉ ngốc, ngồi xa tớ ra đi, cậu chiếm hết chỗ của tớ rồi nè._Quỳnh Anh cằn nhằn vì Thiên Trọng chiếm diện tích quá lớn. -….._Ko thấy trả lời. -Sao tớ hỏi mà cậu ko trả lời, kiêu thế._Quỳnh Anh. -…._Im lặng. -NGUYỄN THIÊN TRỌNG._Quỳnh Anh hét to. -Ôi trời ơi, bể lỗ tai tớ rồi, làm gì mà cậu hét to thế._Thiên Trọng bỏ tại nghe xuống. -Sao tớ hỏi mà cậu ko trả lời, thế thôi._Quỳnh Anh đáp. -Xin lỗi nha, tớ đang nghe nhạc nên không nghe thấy_Thiên Trọng -Bài gì vậy?_Quỳnh Anh hớn hở -“ -Cho tớ nghe với_Quỳnh Anh nhỏ nhẹ. -Không -Tại sao, tớ muốn nghe. Có phải bài hát đó là bài hát ở sau trường không?_Quỳnh Anh tò mò -Cậu mè nheo quá đấy, tớ không thể chịu được_Thiên Trọng nói rồi đưa cho Quỳnh Anh 1 chiếc tai nghe -Thank you very much. Nói rồi 2 người cùng nghe nhạc mà ngủ lúc nào không hay. Tất nhiên là dựa vào Thiên Trọng -2 người thân mật ghê_Minh Quân. -Không để ý ai vậy ta?_Đăng Kiệt. -Suốt ngày như dog với cat mà bây giờ_Bảo Hưng. -Thế mới gọi là tình yêu trong sáng._Trường Kiên. -Quá đúng._Yến Chi. -Dậy đi nào, 2 người ngủ say quá đó._Cát Linh. -Oa, ngủ ngon quá đi._Quỳnh Anh mở mắt ra và co vẻ vẫn có ngái ngủ. -Dựa vào vai nhau mà ngủ ko ngon mới lạ đó!_Bích Lan. -Tình cảm quá đi mất._Mạnh Duy. -Ước gì mk được như cô ấy. Hi hi hi._Huyền Trang. -Cái gì chứ? Ai dựa vào ai?_2 người hét lên. -Các cậu chứ ai nữa!_Hạnh Như. 2 người đỏ mặt mà ko biết phải giải thích thế nào. -Thôi nào, xuống xe và nghỉ ngơi thôi, đứng đây thêm 5’ nữa là bị thiêu cháy đó, hi hi hi._Quang Hiếu. -WHAT???_Đồng thanh. -Có 1 sự ngạc nhiên cho 2 người, nhớ đón chờ nha._Huệ Hương. -Gì vậy?_2 người. -Bí chấm mật._Hạnh Như. -Bí mật ko được bật mí cho đến phút cuối cùng._Thu Thủy. -Ha ha ha._All. -??? Trên khuôn mặt cả Thiên Trọng và Quỳnh Anh đều xuất hiện những giấu hỏi chấm nhưng cả 2 đều có 1 dự cảm ko lành về những trò quỷ của đám bạn ngỗ nghịch và tinh ranh của mk, ko biết họ sẽ giở trò gì đây???. ********Khách sạn Sweet love************** -Các em, 2 người ngủ cùng 1 phòng nha, hãy chia nhau mà phân công._Cô Tâm. -Tớ ở vs Huệ Hương._Cát Linh. -Hạnh Như vs Hạnh Thư -Băng Ngọc và Thu Thủy -Huyền Trang và Bích Lan -Đăng Kiệt vs Thiện Phong. -Mạnh Duy và Viết Hải. -Trường Kiên và Bảo Hưng. -Quang Hiếu và Anh Việt. -Cuối cùng là Thiên Trọng và Quỳnh Anh, -Nhất trí._All trừ 2 người. -Phản đối._Thiên Trọng và Quỳnh Anh. -Tớ ko thích chung phòng vs con heo lùn này đâu?_Thiên Trọng. -Tớ cũng chẳng thèm ở vs khỉ ngốc như cậu._Quỳnh Anh cũng chẳng kém. -Heo lùn đáng ghét._Thiên Trọng. -Khỉ ngốc xấu xa._Quỳnh Anh. -….. -Stop._Bảo Hưng. -Sao 2 người thích cãi nhau thế nhỉ?_Trường Kiên. -1 ngày ko cãi nhau ăn cơm ko ngon hả?_Hạnh Như. -Ko bàn cãi nhiều, tớ là lớp trưởng, cứ quyết định vậy đi._Đăng Kiệt. -Các cậu…đây là lạm dụng quyền hành đó nha._Thiên Trọng và Quỳnh Anh phải bó tay rồi, ko thắng được. -Đi thôi nào._All. Đứng chờ trước phòng tiếp tân 2,3’ để đợi Hương Quỳnh lấy chìa khóa phát cho mọi người, ai nấy đều vui vẻ về nhận phòng duy chỉ có 2 người là ko. -Đi nhanh lên, sao cậu đi chậm thế?_Thiên Trọng. -Cậu đi trước, tớ đi sau._Quỳnh Anh. -Sợ sao? Yên tâm đi, tớ ko làm cậu đâu._Thiên Trọng. -Ai sợ chứ?_Quỳnh Anh hùng hổ tiến về phía phòng mk. Vừa mới mở được cửa phòng thì: -A…a….a…Cái gì thế này?_Quỳnh Anh hét lên đầy ngạc nhiên. -Sao vậy?_Thiên Trọng hốt hoảng theo vào sau. -Đây là phòng đôi mà. Hu hu hu._Quỳnh Anh khóc. -Phòng đôi thì sao chứ?_Thiên Trọng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. -Sao cậu ngốc thế, phòng đôi thì chỉ có một giường thôi, lấy đâu ra chỗ cho 2 người nằm chứ_Quỳnh Anh giải thích. -Thì chiếc giường to vậy nằm 2 người cũng đau có mất nhiều diện tích lắm đâu_Thiên Trọng vẫn không hiểu ý của Quỳnh Anh. -Nhưng nam nữ không thể ngủ chung trên một chiếc giường được_Quỳnh Anh đỏ bừng mặt. -À. Thì ra đó là ý cậu nói từ nãy giờ đó hả. Làm tôi cứ tưởng…_Thiên Trọng giờ mới hiểu được sự việc. -Chứ còn gì nữa. Bây giờ sao giờ?_Quỳnh Anh nói giọng như phát khóc. -Đổi phòng là được chứ gì. Đi thôi_Thiên Trọng. -OK, đi nào_Quỳnh Anh hí hửng theo chân Thiên Trọng. -Cho em đổi 1 phòng đôi lấy 2 phòng đơn_Thiên Trọng. -Xin lỗi quý khách. Hiện tại khách sạn đã hết phòng đơn_Tiếp tân. -Hết phòng ạ?_Quỳnh Anh ngạc nhiên. -Cái gì???_Thiên Trọng cũng phản ứng hệt như Quỳnh Anh. 1 vị khách khác cũng ở quầy tiếp tân. -Xin hỏi. Tổng giám đốc của khách sạn này là ai vậy?. Tôi muốn gặp_Cô gái lên tiếng hỏi. -Dạ. Tổng giám đốc đang bận họp, mời chị lên phòng đợi ngài ấy_Tiếp tân. -Cảm ơn cô_cô gái. Cuộc trò truyện đang diễn ra nhưng có 2 cái lỗ tai đã nghe thấy hết tất cả. Cùng 1 tâm trạng là quay đi nơi khác mà ko dám để lộ bản thân mình. (Lạ à nha????) -Ủa? 2 em đấy đâu rồi._Tiếp tân 1. -Nó vừa đi rồi._Tiếp tân 2. 3h tại đại sảnh của khách sạn: Cả lớp đã có mặt đầy đủ để nghe cô chủ nhiệm nói về lịch trình của chuyến đi: 15h15’: Thăm quan kinh thành Huế. 17h: Nghỉ ngơi riêng. 19h: Tập trung tại phòng và nghỉ ngơi. 7h ->7h sáng hôm sau, chúng ta sẽ đi khám phá khu rừng trước mặt. (Truy tìm kho báu) Mọi người đều rất háo hức với chuyến đi tham quan vui vẻ này. Chúng ta cùng đi theo họ để khám phá kinh thành Huế nha. Let’s go. -Không mong manh yếu đuối như người ta vẫn thường nói -Nó là biểu tượng của sự dịu dàng, thanh khiết -Không đài các như hoa hồng -Không ngọt ngào như hoa ly -Bồ Công Anh đẹp gỉan dị và luôn luôn mạnh mẽ -Nơi nào có đất và gió, nơi đó có sự hiển diện của hoa Bồ Công Anh -Luôn rực rỡ trong nắng mai mà chẳng cần bàn tay ai chăm sóc. Theo chỉ dẫn của cô hướng dẫn viên nên cả lớp vào thăm Đại Nội. Cảnh nào ở đây cũng khiến ai cũng ngạc nhiên: Đây là những khẩu đại bác bằng đồng, nơi kia là những đỉnh đồng to tướng nặng hàng tấn, rồi bàn thờ các ngai vàng của vua Nguyễn. Xứ Huế với tên gọi là Đất Đế Đô: đền đài, lăng tẩm, mái ngói rêu phong….. Bao bọc thành nội là những hào nước rộng trồng toàn bông sen trắng. Đây là chỗ xưa kia Vua, Chúa dạo chơi thuyền, ngâm thơ phú. Thăm xong Đại Nội, chúng ta đi thăm chùa Thiên Mụ. Chùa nằm treo leo trên bờ sông Hương. Ngôi chùa thật cổ kính với những tầng tháp sao. Đó là một công trình kiến trúc nổi tiếng ở xứ Huế. Nói đến Huế, ko thể nào quên sông Hương, núi Ngự, chùa Thiên Mụ, cầu Tràng Tiền. Hôm đó, cả lớp được đi thuyền trên sông Hương. Mặt nước phẳng lặng nhơ tờ, chỉ còn nghe tiếng hát trong trẻo, ngân nga của cô ca sĩ trên thuyền. Những làn gió se lạnh cứ dửng dưng lướt qua. Cảnh trời nước thơ mộng quyện cùng chất giọng dịu ngọt, thánh thót của cô ca sĩ làm cho cả lớp như lạc vào chốn thần tiên. Sau đó, lớp 11A1 cùng nhau đi thăm khu lăng tẩm của các vị vua. Đầu tiên là Lăng Tự Đức, rồi Lăng Khải Định. Lăng Tự Đức êm đềm như vườn tược Huế. Lăng Khải Định ko đồ sộ nhưng lỗng lẫy. Mọi người phải chèo hàng chăm bậc đá mới vào được lăng. Một tòa nhà hiện ra làm Quỳnh Anh, Thiên Trọng và mọi người phải choáng ngợp bởi những đường nét hoa văn múa lượn những màu sắc rực rỡ. Tất cả đều được ghép bằng những mảnh sứ. Vào sâu hơn nữa là tượng vua Khải Định đúc bằng đồng to lớn và bệ vệ. -Oa, mệt quá à!_Yến Chi. -Chúng ta đi ăn kem thôi_Bích Lan. -Đi chứ._Minh Quân. Tại tiệm kem nổi tiếng: -Cho chúng em 18 suất kem vani và 2 sôcôla hạnh nhân_Cát Linh. -Vâng. -Thank you chị._ All. Sau khi đã ăn kem vui vẻ thì mỗi người đi 1 nơi Đang đi trên đường thì: -Các ngươi làm gì vậy, cướp cứu……..Tiếng của 1 chị la lên. Ngay sau đó là 1 bóng người vượt qua trước mặt Quỳnh Anh. Không ngần ngại với bộ óc thông minh của mình nó hiểu được phần nào nội dung của câu chuyện. Vốn là 1 người học võ nên tên cướp đã được Quỳnh Anh thu phục hoàn toàn. Quỳnh Anh quay lại đoạn đường vừa rồi và vui vẻ trả lại chiếc túi xách. Chỉ cần nhìn qua cũng thấy đây là 1 người giàu có với nhãn hiệu thời trang “AN” đủ để thấy đây có lẽ là chiếc túi xách có 102 trên thế giới rồi. -Trả lại chị nè, chị không sao chứ?_Quỳnh Anh tươi cười hỏi lại. -Thank you em nhé! Chị không sao!_Cô gái tươi cười đáp lai. - Lần sau chị phải chú ý nhé!_Quỳnh Anh vừa nói vừa bước đi. -Ơ…….._Cuộc nói chuyện nãy giờ khiến Quỳnh Anh cứ cảm thấy cô gái này quen quen. -Em sao thế?_Cô gái ngạc nhiên. -Dạ không sao ạ! Em đi đây._Mặc dù có chút thắc mắc nhưng sau này khám phá cũng chưa muộn. -Đợi đã em tên là gì vậy?_Cô gái gọi với theo. -Quỳnh Anh, Nguyễn Quỳnh Anh_Quỳnh Anh quay lại tươi cười nói. -Hoàng Lâm Minh Quyên nhớ nhé đó là tên chị_Cô gái vẫn tiếp tục nói. -Vâng ạ!_Quỳnh Anh. -Quỳnh Anh, mình nghe cái tên này ở đâu rồi ấy nhỉ?_Minh Quyên vừa đi vừa ngẫm nghĩ *****Cửa hàng gấu bông***** Khi Thiên Trọng vô tình đi qua 1 của hàng gấu bong. Kí ức tuổi thơ lúc 7 tuổi trở lại. -Bi Bi ơi, Ji Ji đến rồi nè!_Từ xa 1 cô bé với mái tóc đen óng ả đang chạy lại với 1 cậu bé. -Cậu chạy chậm thôi không ngã đấy!_Bi Bi. -Á….._Vừa mới nói xong thì sự việc y rằng lại xảy ra. -Tớ đã bảo mà, hậu đậu đến thế là cùng._Bi Bi chạy lại đỡ Ji Ji. -Hu hu….Bi Bi mắng Ji Ji rồi. Ji Ji không chơi với Bi Bi nữa. Hu…hu_Cô bé Ji Ji mè nheo. -Ji Ji nín đi, tớ đã bảo con gái khóc xấu lắm mà_Bi Bi bối rối. -Cậu phải mua cho tớ 1 con gấu bông thật to cơ!_Ji Ji nhìn thấy trước mặt mình là 1 cửa hàng thú nhồi bông. -Đồng ý, vào thôi._Bi Bi. -Hi Hi…_Ji Ji lập tức nín khóc ngay mà cười tươi trở lại. -Đúng là bó tay với cậu!!!_Bi Bi. Chẳng biết họ làm gì mà 1 lúc sau, trên tay Ji Ji đã cầm trên tay 1 con gấu 1 chú cún xanh to bằng người cô. Với 1 vẻ mặt khác. -Cậu đinh mua tất cả các cửa hàng gấu bông á?_Ji Ji ngạc nhiên. -Chỉ cần cậu thích! Tớ sẽ mua hết các cửa hàng ở cả thế giới cho cậu._Bi Bi. -Hả??? Cậu làm được không đấy?_Ji Ji tròn xoe mắt. -Sau này cậu sẽ biết._Bi Bi trả lời 1 cách bí ẩn. -Cảm ơn cậu rất nhiều!_Ji Ji nói rồi kiss vào má cậu làm cậu đỏ bừng mặt. -Khỉ ngốc, khỉ ngốc!!!_Quỳnh Anh lay Thiên Trọng khi cậu đang mải suy nghĩ. -THIÊN TRỌNG!!!_Quỳnh Anh hét to. -Ôi trời, thủng màng nhĩ rồi!!_Thiên Trọng. -Bộ cậu bị điếc hả? Tớ gọi trên dưới trăm lần rồi đấy._Quỳnh Anh. -Thì nghĩ về quá khứ chút thôi._Thiên Trọng. -Làm gì mà đứng trước cửa hàng gấu bông này vậy? Muốn mua gì đó hả?_Quỳnh Anh tò mò. -Không liên quan đến cậu._Thiên Trọng. -Đi thôi, vào trong nào._Quỳnh Anh lôi Thiên Trọng vào trong. -Làm gì vậy?_Thiên Trọng to tiếng. -Kéo cậu vào thôi!_Quỳnh Anh trả lời. -Oa, đẹp ghê. Chẳng thay đổi tí nào?_Quỳnh Anh vui mừng khi bước vào trong cửa hàng. -Cậu đã từng đến đây à?_Thiên Trọng tò mò hỏi. -Đúng vậy, lúc 7 tuổi đến với 1 người rất quan trọng với tớ._Quỳnh Anh trả lời thành thật. -Ai vậy? Ba mẹ hả?_Thiên Trọng. -1 người quan trọng thứ 1 trước cả ba mẹ cơ_Quỳnh Anh. -???_Thiên Trọng nhìn Quỳnh Anh khó hiểu. -Là boy friend đó._Quỳnh Anh. -Nhưng mới có 7 tuổi???_Thiên Trọng. -Thì sao chứ, giờ tớ đang tìm không biết cậu ấy đang ở đâu nữa!_Quỳnh Anh. -Cậu ấy tên gì? Sống ở đâu vậy? Sao không thấy cậu ấy xuất hiện._Thiên Trọng tò mò. -Tên chắc cậu ấy không dùng nữa rồi. Mình chỉ biết lúc tớ đi sang Nhật thì cậu ấy đi Mĩ thế thôi._Quỳnh Anh. -Cùng quê với tớ à?_Thiên Trọng tiếp tục hỏi. -Cũng có thể nói như vậy? Sao cậu hỏi lắm thế. Đi mua nào!_Quỳnh Anh. -Chị ơi cho em mua 1 chú cún màu xanh dương ạ!!!_Quỳnh Anh tươi cười với người bán hàng. -Em chờ chị chút._Cô bán hàng nói. -Sao giống cô nhóc thế nhỉ!_Thiên Trọng suy nghĩ nhưng cũng hỏi vì đó là 1 sự trùng hợp. ******Cửa hàng hoa******* -Bi Bi, cậu thích hoa gì nhất?_Ji Ji hỏi. -Hoa bồ công anh!_Bi bi. -Cậu có sở thích giống tớ nhỉ?_Ji Ji ngạc nhiên. -Tại sao cậu thích nó?_Bi Bi. -Vì đó là 1 loài hoa rất đẹp, đối với tớ đó là 1 loài hoa huyền bí._Ji Ji. -Ngoài ra cậu còn thích hoa gì nữa không? Hoa hồng, hoa huệ, hoa cúc...._Bi Bi hỏi tiếp. -Ko, tớ chỉ thích Bồ Công Anh thôi. Bi Bi biết ko? Hoa Bồ Công Anh ko chỉ mang lại sự ngạc nhiên, niềm tin, có lẽ đó là 1 loài hoa can đảm nhất. Vì chỉ cần có gió, nó sẽ nương mình bay theo, ko ngần ngại bất cứ điều gì. Có lẽ nó biết, dù bay xa đến đâu, nó cũng sẽ tìm cho mình một mảnh đất để tiếp tục xanh tươi một màu hoa mới._Cô bé Ji Ji tự hào nói. -Nếu sau này tớ tặng cậu 1 đồi hoa bồ công anh, thì cậu lấy tớ nhé_Bi Bi cười gian xảo{còn nhỏ như thế này mà đã....} -Đồng ý. Hi hi_Ji Ji. Cô bé trả lời mà không suy nghĩ gì. -Ngoắc tay nào._Bi Bi và Ji Ji cùng ngoắc tay. Dưới ánh nắng chan hòa, 2 đứa trẻ đã có lời hẹn ước. -Heo ngốc, heo ngốc...._Thiên Trọng lay lay người Quỳnh Anh khi cả 2 đang đứng trước 1 cửa hàng hoa thì thấy Quỳnh Anh không phản ứng gì. -Heo ngốc, cậu bị sao thế?_Thiên Trọng hỏi lo lắng. -À, không có gì! Về khách sạn thôi._Quỳnh Anh.
|
___________Sáng hôm sau_______ -Nào bây giờ bốc thăm. Mỗi đội 2 người tham gia vào trò chơi khám phá khu rừng. Mỗi đội có 1 cái la bàn, 1 chiếc cặp với dụng cụ đầy đủ. Chúng ta sẽ khám phá khu rừng trong vòng 2 ngày. La bàn và bản đồ sẽ giúp các em tìm kho báu. Đội nào giành được nhiều kho báu sẽ có phần thưởng nha! Chúng ta không tính thời gian chỉ tính số lượng. Tiếng cô Tâm giải thích: -Rõ!!!_Toàn thể học sinh. -Bốc thăm nào!_Cô Tâm. -Cát Linh, em cùng đội với ai?_Cô Tâm hỏi. -Dạ, là lớp trưởng Đăng Kiệt ạ! -Còn các em thì sao?_Cô hỏi. -Dạ! Thiện Phong với Huệ Hương. Trường Kiên và Băng Ngọc. Mạnh Duy và Hạnh Như. Viết Hải và Hạnh Thư. Bảo Hưng và Thu Thủy. Quang Hiếu và Huyền Trang. Bích Lan và Anh Việt. Minh Quân và Yến Chi Quỳnh Anh và Thiên Trọng. -Cố lên nhé mọi người_Mạnh Duy. -Lớp chúng ta nghe đây: Khu rừng còn có rất nhiều nguy hiểm vì thế sẽ có những lúc tự tìm cách mà thoát nạn. Hơn nữa đây cũng là chuyến đi giúp chúng ta khám phá thêm nhiều điều nên các em hãy chơi hết mình và cẩn thận nhé!_Cô Tâm nhắc nhở. -Vâng, thưa cô. Xuất phát nào!_All. Từng cặp đôi xuất phát đi tìm kho báu. -Đi nhanh lên nào heo ngốc!_Thiên Trọng. -Cậu dù sao cũng là con trai đi nhanh hơn và khỏe hơn rồi._Quỳnh Anh. -Thôi, đi nhanh lên, trời sắp tối rồi đó._Thiên Trọng nhắc nhở. -Theo như bản đồ, chúng ta cách kho báu thứ 1 khoảng 100m về phía bắc._Quỳnh Anh nhìn bản đồ và nói. -Hình như là phía nam mà._Thiên Trọng. -Phía Bắc mà!_Quỳnh Anh cãi lại. -Phía Nam!_Thiên Trọng cũng ko chịu nhường bước. -Phía bắc. -Phía nam. -Bắc. -Nam. -Kệ cậu đó, thích đi theo hướng nào thì đi._Quỳnh Anh nói rồi đi về phíc Bắc. -Hứ, ko thèm._Thiên Trọng nói rồi đi theo hướng ngược lại. Trong lúc tức giận mà 2 người ko biết rằng, Thiên Trọng đã cầm hết tất cả mọi thứ gồm bản đồ, quần áo, thức ăn…. Đang đi thì gặp Đăng Kiệt và Cát Linh: -Quỳnh Anh đâu rồi hoàng tử tài năng?_Đăng Kiệt hỏi. -Cậu ấy đi hướng khác rồi._Thiên Trọng trả lời. -2 người ko đi cùng nhau sao?_Cát Linh. -Ko hợp thì ko đi chung thôi._Thiên Trọng. -Nhưng địa hình ở đây rất phức tạp và nguy hiểm, cẩn thận ko bị lạc đó._Đăng Kiệt. -Cậu đi tìm ngay đí, nếu tiểu công chúa của cả lớp mà xảy ra chuyện là cậu chết chắc đó!_Cát Linh. -Các cậu đang đe dọa tớ sao?_Thiên Trọng. -Cậu cứ thử đi rồi biết!_Đồng thanh. -Biết rồi, tớ đi ngay đây._Thiên Trọng vội vã đi tìm Quỳnh Anh Trong khi đó, Quỳnh Anh cũng tìm được rất nhiều kho báu, Thiên Trọng cũng vậy. Cậu vừa tìm Quỳnh Anh vừa tìm được nhiều đồ vật do trường yêu cầu. Đúng là 1 mũi tên trúng 2 đích mà. Kho báu chính là những viên ngọc gắn liền trên những sợi dây -Khỉ ngốc chết tiệt, sao ko đi cùng tớ chứ? Tên sao chổi đáng ghét, đáng ghét!_Quỳnh Anh lên tiếng rủa ai đó. -Hắt…xì….hắt….xì…._Thiên Trọng vừa đi vừa bị ngạt mũi.( Linh nghiệm ghê! ^-^) -Ôi trời, chỗ này là đâu vậy nè!_Quỳnh Anh lạc đường rồi. -Á...á…..á…._Do ko để ý, Quỳnh Anh đã bị ngã xuống 1 cái hố khá sâu. -Hu…hu…hu. Có ai ko? Cứu tớ với._Quỳnh Anh lên tiếng gọi. -….._Đáp trả Quỳnh Anh là 1 tiếng im lặng đến lạ thường. Xung quanh chỉ toàn thấy tiếng côn trùng kêu. Vốn là 1 người rất sợ bóng tối, lạnh lẽo nên Quỳnh Anh cảm thấy rất sợ hãi. -Hu..hu…hu… Bi Bi cứu Ji Ji với…!!!_1 cô bé đang mè nheo. -Cậu đừng sợ, đã có Bi Bi ở đây rồi. Tớ hứa sẽ luôn bảo vệ cậu._Bi Bi. -Bi Bi, hu..hu..hu..Cậu ở đâu?_Ji Ji sợ hãi. Đúng lúc đó thì: -Heo ngốc, cậu có ở đó ko? Trả lời mình đi._Thiên Trọng đã xuất hiện rồi. -Đây là giọng của khỉ ngốc mà._Quỳnh Anh nghĩ vậy và lên tiếng đáp trả lại. -Khỉ ngốc, Thiên Trọng, tớ ở đây nè! Thiên Trọng nghe thấy có tiếng đáp trả lại vui mừng tìm theo giọng nói ấy. Đến chỗ Quỳnh Anh thì đứng trên miệng hố: -Cậu ở đây hả? Heo lùn ngốc nghếch kia. -Tớ sợ lắm, cậu kéo tớ lên trước đã._Quỳnh Anh. -Bám chắc nhé!_Thiên Trọng lấy 1 sợi dây từ những lá cây gần đó có vẻ chắc chắn để kéo Quỳnh Anh lên. Sau 1 hồi vất vả, cuối cùng lên được. Nhưng do tính hậu đậu của cô nàng nên khi vừa lên được miệng hố thì cũng bị thương. -A…a..a..Đau quá!_Quỳnh Anh la lên khi Thiên Trọng đang cố gắng nối khớp xương cho nó. -Đau thì ráng chịu, sắp được rồi._Thiên Trọng. -Cậu là bác sĩ hả? Nhẹ tay chút coi._Quỳnh Anh cố gắng nó i. -Á….Á…..Á…..A….A…_Tiếng hét ngày 1 to và kèm theo là 1 tiếng “rắc”. -Xong rồi._Thiên Trọng thở phào nhẹ nhõm. -Cậu tài thật đấy. Đỡ hơn nhiều rồi._ Quỳnh Anh cười. -Ko có việc gì là tớ ko làm được._Thiên Trọng nở mũi. -Đi nào, trời có vẻ tối rồi_Thiên Trọng -Nhưng….._Quỳnh Anh ngập ngừng Không còn cách nào khác. Thiên Trọng bèn cõng Quỳnh Anh và đi tiếp. Đây cũng chẳng biết là lần bao nhiêu Thiên Trọng cõng Quỳnh Anh nữa. -Hình như là đi lên phía trước rồi rẽ phải_Quỳnh Anh -Sao lại “hình như”???_Thiên trọng thắc mắc. -Nói thật là tớ cũng ko biết xem bản đồ._Quỳnh Anh thật lòng nói. -Ko phải chứ???_Thiên Trọng hét lên. -Vậy từ nãy đến giờ chúng ta đang đi đâu??? -Tớ ko biết._Quỳnh Anh. -Ôi trời, cậu cầm ngược bản đồ rồi._Thiên Trọng ko biết nói gì nữa. -Làm sao đây? Tớ ko muốn ngủ lại đây với thú rừng đâu???_Quỳnh Anh sợ hãi. -Ko muốn thì cũng phải ngủ lại thôi, tớ cũng ko biết đây là đâu nữa._Thiên Trọng. -Hu hu hu…._Quỳnh Anh đột nhiên khóc lóc. -Sao mít ướt thế hả?_Thiên Trọng. -Hic….hic..Sợ chết đi được._Quỳnh Anh. Tí…tách…. Đột nhiên trời đổ cơn mưa. -Mưa rồi._Thiên Trọng. -Làm sao bây giờ???_Quỳnh Anh. -Vào chỗ kia trú tạm đi._Thiên Trọng cõng Quỳnh Chi vào 1 tán cây gần đó. -Lạnh chết đi được._Quỳnh Anh run run nói. -Cậu ngủ đi, tớ sẽ thức để trông._Thiên Trọng. -Uk, thankyou khỉ ngốc._Quỳnh Anh nói rồi chìm vào giấc ngủ, có lẽ vì do quá mệt mỏi rồi. _______Sáng hôm sau_____________ -Ưm….ưm…._Quỳnh Anh khẽ mở mắt và thấy nặng nặng ở đôi vai. Khẽ nhìn sang thì thấy Thiên Trọng đang dựa vào nó ngủ ngon lành. -A…a….a…_1 tiếng hét giữa trời xanh. -Trời ơi, ma ma ma....._Thiên Trọng đang ngủ nghe thấy tiếng hét liền thức dậy. -Hu hu hu…tên biến thái….Đồ đáng ghét._Quỳnh Anh vừa khóc vừa đánh vào người Thiên Trọng. -Nè, tớ xin lỗi, cũng vì buồn ngủ quá thôi mà._Thiên Trọng. -Hu hu hu. Đời con gái của tôi, sau này ai còn dám lấy tôi nữa chứ. Hu hu hu..._Quỳnh Anh khóc. -Tớ chịu trách nhiệm là được chứ gì?_Thiên Trọng hùng hồn nói. -Ok, nhớ đó nha. Sau này ko ai lấy tôi là tôi bắt cậu làm chú rể đó._Quỳnh Anh. -Ôi trời đất ơi._Thiên Trọng gào thét trong tim. -Chúng ta tìm đường về thôi._Quỳnh Anh nói. -Ok._Thiên Trọng. Sau một hồi tìm đường ra, cuối cùng 2 người cũng trở về được khách sạn hơn thế còn là người về đích đầu tiên. Thời tiết đang lạnh dần đó là thời khắc giao nhau giữa mùa thu và mùa đông. ****Biệt thự Heiji**** -Tiểu thư không mặc áo ấm sao? Thời tiết ngày 1 lạnh lắm đó!_Ông Khanh đang nhắc nhở Quỳnh Anh khi chỉ mặc 1 bộ đồng phục. -Không sao đâu ông. Bây giờ trời thế này, lát nữa cũng sẽ nắng thôi._Quỳnh Anh. -Vậy được rồi, chúc tiểu thư đi học vui vẻ!_Ông quản gia. -Bye mọi người._Quỳnh Anh tạm biệt mọi người và đạp xe đến trường. ****Biệt thự Shinichi**** -Cậu chủ, cậu nên mặc áo ấm vào. Theo tôi biết thì lát nữa sẽ có đợt khí lạnh đấy!_Ông Khang. -Nhưng bây giờ còn nắng mà._Thiên Trọng ( Y chang nhau) ^_^. -Cậu cứ nghe lời quản gia hoặc cầm áo đến trường cũng được._Ông Khang. -Vâng ạ! Cháu sẽ mang theo áo!_Thiên Trọng nghe lời ông quản gia. -Chúc thiếu gia đi học may mắn._All -Thank you._Thiên Trọng. ****Lớp 11A1*** Quỳnh Anh vừa bước vào lớp đã nhận được ánh mắt…… -Ủa, cậu không lạnh hả?_Huệ Hương. -Anh hùng thật đấy._Quang Hiếu. -Anh hùng gì chứ? Anh hùng rơm thì có, hi hi hi._Thiên Trọng. -Tớ không thấy lạnh mà._Quỳnh Anh -Bây giờ không, lát sẽ có!_Thiện Phong. -Hứ….._Quỳnh Anh tỏ vẻ không tin ***Trong giờ học toán*** Cả lớp đang trật tự nghe giảng thì 1 tiếng “ Hắt xì” làm khuấy động ko khí của cả lớp. Nhưng nó vẫn ko ngừng lại ở đó. -Hắt xì… Thầy giáo bực mình: -Ai vậy? -Em xin lỗi thầy tại em lạnh quá_Quỳnh Anh. -Sao em ko mặc áo ấm vào?_Thầy Trung Hiếu. -Em quên ko mang theo thưa thầy._Quỳnh Anh. -Thôi, em ngồi xuống đi. Các em nên nhớ mặc đủ ấm khi tới trường nhé để cơ thể có thẻ khỏe mạnh._Thầy Hiếu nhắc nhở. -Cảm ơn thầy._All. -Chúng ta học tiếp nào._Thầy Hiếu tiếp tục giảng bài. -Heo ngốc, cậu lạnh lắm hả?_Thiên Trọng hỏi. -Tớ….hắt xì….lạnh lắm._Quỳnh Anh run run nói -Cậu không sao chứ?_Thiên Trọng lo lắng. -Có…..hắt xì chứ sao không!_Quỳnh Anh. -Đã bệnh lại còn cãi bướng. Chắc tại sáng nay không nghe lời ông quản gia phải không?_Thiên Trọng. -Sao…..cậu….biết…hắt xì…???_Quỳnh Anh ngạc nhiên. -Đoán thôi, với tính cách của cậu thì có chết cũng làm theo ý mình phải không?_Thiên Trọng. -Cậu……hắt xì….thôi xỏ xiên tớ đi._Quỳnh Anh. -Nè, mặc đi._Thiên Trọng đưa áo cho Quỳnh Anh. -Sao…..hắt xì….tự nhiên tốt thế?_Quỳnh Anh ngạc nhiên. -Cậu không mặc là tôi mặc kệ đó._Thiên Trọng định rụt tay lại. -Có chứ….hắt xì…..tất nhiên là lấy rồi._Quỳnh Anh nhanh chóng lấy áo của Thiên Trọng khoác vào. Chẳng ai hay những hành động đó đã lọt vào mắt những học sinh trong lớp với tiếng cười khúc khích thỉnh thoảng ngồi trong lớp lại sảy ra. -Ấm qúa!_Quỳnh Anh cảm thấy ấm áp. Cũng vì vậy mà triệu chứng cảm cúm cũng hết. Như thường lệ, sau mỗi buổi học Thiên Trọng thường đến thư viện. Điều này chỉ có 1 người biết. -Lớp trưởng, cậu có biết khỉ ngốc ở đâu không?_Quỳnh Anh hỏi. -Cậu ấy đang ở thư viện của trường đấy!_Đăng Kiệt. -Ừ, cảm ơn cậu._Quỳnh Anh nói rồi đi đến thư viện tìm Thiên Trọng. -Ủa sao lại tối vậy nè?_Quỳnh Anh. Từ lúc Quỳnh Anh bước vào cánh cửa cho đến khi thư viện đóng lại diễn ra cùng 1 lúc! Trùng hợp thật. -Á……á…….._Nữ nhân vật chính của chúng ta không sợ trời không sợ đất nhưng mà sợ nhất là bóng tối đó. -Ai đang ở đó?_Thiên Trọng. -Hu….hu……Sợ quá….._Quỳnh Anh vừa khóc vừa né vào 1 góc. -Trả lời đi, ai vậy?_Thiên Trọng. -Hic…..hic….._Quỳnh Anh vẫn khóc. Thiên Trọng lấy chiếc đèn mini của mình ra để đi mọi nơi tìm người đang mè nheo đó. -Heo con, sao cậu ở đây?_Thiên Trọng soi đèn đến -Á…..á….Thiên Trọng, hu hu……_Quỳnh Anh đột nhiên ôm chầm lấy Thiên Trọng. -Cậu làm gì vậy?_Thiên Trọng ngạc nhiên vì lần đầu được con gái ôm. -Sợ quá, lại tối nữa chứ hic hic….._Quỳnh Anh. -Tôi tưởng cậu không sợ gì chứ. Hóa ra heo sợ bóng tối hả?_Thiên Trọng đùa theo. -Kệ tui!_Quỳnh Anh. -Cậu bỏ tớ ra được rồi đó!_Thiên Trọng. -Không, sợ lắm_Quỳnh Anh ngang bướng. -Thả ra đi để tớ tìm cách thoát ra._Thiên Trọng nói. Quỳnh Anh thả ra: -Hic hic…..Quỳnh Anh tiếp tục khóc. -Heo con, khóc xấu lắm đó, cậu đừng khóc nữa._Thiên Trọng an ủi. -………_Quỳnh Anh im luôn. -Điện thoại của cậu đâu?_Thiên Trọng hỏi. -Đây…á…hết phin rồi_Quỳnh Anh. -Thế điện thoại của cậu đâu? -Đăng Kiệt mượn rồi!_Thiên Trọng trả lời. -Không còn cách nào khác sao?_Quỳnh Anh. -Đành chờ đến khi có người đến mở cửa vậy!_Thiên Trọng. -Á….gián kìa……_Quỳnh Anh hét lên theo phản xạ thì ôm lấy Thiên Trọng khi cậu chưa hiểu chuyện gì. -Trời ơi! Có gián thôi mà cậu cũng sợ sao?_Thiên Trọng bó tay. -Hu hu….. cậu vất nó đi đi._Quỳnh Anh nhắm mắt và ôm Thiên Trọng. -Rồi xong._Thiên Trọng. -Cảm ơn nhé!_Quỳnh Anh. -Cậu lạnh không?_Thiên Trọng -Lạnh!!!_Quỳnh Anh. -Vậy lại gần đây._Thiên Trọng. -Cậu muốn làm gì?_Quỳnh Anh. -Yên tâm tớ không làm gì cậu đâu_Thiên Trọng Quỳnh Anh lại gần thì Thiên Trọng lấy áo khoác của cậu đưa thêm cho Quỳnh Anh. Quỳnh Anh ngạc nhiên. -Cậu không lạnh hả?_Quỳnh Anh. -Đôi chút._Thiên Trọng. -Sao lại cho tôi áo khoác?_Quỳnh Anh -Con gái thì không chịu được lạnh đâu đặc biệt là những người cứng đầu và là 1 tiểu thư mít ướt._Thiên Trọng. Quỳnh Anh nghe xong thầm nghĩ: “cảm động ghê! Không ngờ tên đó có tình nghĩa như vậy”. -Hắt…xì_Thiên Trọng. -Thấy chưa, cậu bị cảm rồi đó!_Quỳnh Anh. -Không sao mà!_Thiên Trọng. Quỳnh Anh không nói gì mà ngồi gần Thiên Trọng và lấy áo choàng khoác cho 2 người. Thiên Trọng ngạc nhiên. -Cậu làm gì vậy???_Thiên Trọng. -Thế này cả 2 người khỏi lạnh!_Quỳnh Anh. May mà trời tối nếu không ai cũng nhìn thấy Quỳnh Anh và Thiên Trọng, mặt đỏ như trái cà chua vậy. Bỗng nhiên Quỳnh Anh lên tiếng: -Nè, khỉ ngốc. Sau này cậu thích con trai hay con gái vậy?_Quỳnh Anh. -Trai hay gái đều thích. Vì tớ nghĩ nó là món quà quý giá mà trời ban tặng cho tớ._Thiên Trọng giải thích. -Cậu đặt tên cho nó là gì?_Quỳnh Anh. -Cậu hỏi làm gì?_Thiên Trọng. -Tò mò thôi!_Quỳnh Anh. -Hoàng Lâm Thiên Minh và Hoàng Lâm Hải Băng. Tớ muốn nó sẽ thuần khiết và đáng yêu!_Thiên Trọng. -Z……z……..z……. -Không nghe hả?_Thiên Trọng nhìn xuống thì Quỳnh Anh đã ngủ từ lúc nào. -Đúng là con sâu ngủ mà!_Thiên Trọng nghĩ Thầm. Rồi cậu cũng chìm vào trong giấc ngủ. Sáng hôm sau: Tác giả chưa nói mà mọi người biết nhỉ. Hôm Qua việc Quỳnh Anh, Thiên Trọng bị nhốt ở thư viện là do lũ tiểu quỷ của lớp A1 thực hiện đó. Chính vì vậy, không có gì lạ khi 18 con người đã có mặt rất sớm ở thư viện để xem kịch hay. -Oa, tình cảm tốt thế!_Viết Hải. -Tiến triển tốt ghê!_Yến Chi. -……… Mọi người đều ngạc nhiên và thích thú khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt rát thân mật của Quỳnh Anh và Thiên Trọng. Thiên Trọng thì dựa vào giá sách còn Quỳnh Anh thì dựa vào Thiên Trọng để ngủ. Thế là những chiếc máy ảnh đã hoạt động hết công suất. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến cho 2 nhân vật của chúng ta tỉnh giấc. -Dậy rồi sao hoàng tử lạnh lùng và công chúa dễ thương?_Anh Việt. -Hả…..ủa….sao mọi người lại ở đậy?_Quỳnh Anh, Thiên Trọng. -2 người đã làm gì đêm qua vậy?_Băng Ngọc. -Làm gì là làm gì chứ_Quỳnh Anh, Thiên Trọng -Không có cơ đấy hi hi…._Hạnh Thư. -Về lớp thôi_Thiên Trọng nhanh chóng đánh trống lảng. -Hi hi hi….._Cả lớp cùng cười. -Trả điện thoại cho cậu nè!_Đăng Kiệt. -Gì đây???_Thiên Trọng ngạc nhiên khi thấy ảnh của mình và heo ngốc tối qua trong điện thoại của cậu. -Chạy mau._Thu Thủy. -Á….á….Các cậu đứng lại đó_Quỳnh Anh. -…….. Sự nô đùa hồn nhiên của tập thể lớp sẽ mãi theo ta suốt cuộc đời nhớ nhé!
|