Đôi cánh mang tên anh
|
|
- Thật vinh hạnh, tôi không nghĩ là anh thực sự đến! Người đàn ông đứng dậy khỏi chiếc ghế sô pha, cúi chào khi nhìn thấy có người bước vào. Người đi đầu mặc bộ vest đen, cao lớn và ngạo nghễ. Anh ta nổi bật hẳn lên giữa căn phòng rộng lớn và sang trọng. Xung quanh anh tỏa ra hàn khí khiến người đàn ông bất giác run nhẹ. Nhưng anh ta không hề liếc nhìn đến ông như thể ông là không khí mà đi thẳng vào trong. Người đàn ông lấy lại vẻ bình tĩnh, e dè nhìn hai người đứng sau lưng anh tươi cười: - Phong, Vũ, lâu rồi không gặp cậu! Đáp lại ông chỉ là ánh nhìn nhạt. Một người mở miệng: - Vào vấn đề chính! Lời nói lạnh lẽo phát ra khiến nụ cười của ông ta đông cứng. Ông ngồi xuống, xoay xoay chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay. - Anh Quân, chắc anh đã biết, anh em chúng tôi sống chủ yếu dựa vào việc vận chuyển hàng cấm xuyên quốc gia. Bây giờ anh ra lệnh cấm vận chuyển loại hàng đó thì chúng tôi làm sao sống tiếp? Ông nhìn vào người trước mặt, chờ mong câu trả lời. - Là việc của tôi sao? Cùng với câu nói bình thản, anh đưa cặp mắt sâu không đáy quét ngang mặt ông. Tuy nhiên, chừng đó đủ để ông ta cảm thấy sợ hãi khiến ông càng xoay mạnh chiếc nhẫn. - Không, không, đương nhiên không phải việc của ngài. Chỉ là tôi muốn trao đổi, toàn bộ khu vực giáp ranh bên Thái Lan không biết có đủ để ngài suy nghĩ lại? Trên trán ông ta đã xuất hiện những giọt mồ hôi. Ai cũng biết, trao đổi đối với con người máu lạnh trước mặt là điều không thể. Nếu không phải đã đến đường cùng ông thật không có cái gan đó. Lúc ông đang căng thẳng đến cực điểm thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Ông lên tiếng: - Ai? - Tôi là nhân viên bưu chính, đến gửi hàng chuyển phát nhanh. Bên ngoài phòng là giọng của một cô gái. Nghe xong, ông có chút ngạc nhiên: - Vào đi! Cửa vừa mở, một cô gái mặc đồng phục bưu chính bước vào, trên tay cô cầm chiếc hộp vuông đã được đóng gói. Cô gái đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen che hết nửa khuôn mặt. “Bip! Bip!” Chiếc hoa tai trên tai cô phát ra âm thanh nhỏ, chỉ đủ cho mình cô nghe thấy. Vừa thấy chiếc hộp, mắt người đàn ông sáng lên. Nhưng đột nhiên mặt ông ta chuyển sang xám ngắt hỏi: - Tại sao cô vào được đây? Những người dưới kia đâu? Cô gái thờ ơ trả lời: - Chỉ có hai người đứng ở cổng, nhưng họ bảo tôi mang lên tận đây! Ông ta tức giận, nói như gào: - Lũ khốn! Chúng mày dám... Chưa nói hết câu, người tên Phong đã lên tiếng: - Hồng Sang, đừng lãng phí thời gian. Hôm nay anh Quân nể tình ông đã lâu năm ở đây nên mới đến. Ông lại còn dám trao đổi, gan của ông cũng lớn lắm! Anh Quân phải cần đến ông mới có thể sở hữu vùng đất đó sao? Nhảm nhí! Khuôn mặt ông ta trắng bệch, bàn tay nắm chặt lại như kiềm chế cơn run của mình, nặng nhọc lên tiếng: - Các người đừng ép người quá đáng! Đã thế, ta chết cũng không cho các người được sống... - Ôi, anh à! Sao lại làm lơ em như thế chứ!!? Em đứng dưới chờ anh nãy giờ, thấy có người chuyển phát nhanh đưa hàng đến nên mới mang giúp họ, muốn kiếm cớ lên đây. Vậy mà anh thấy em cũng không thèm nhìn một lần. Thật quá đáng mà!! Cô bưu chính bỗng lên tiếng rồi nhanh chóng ngã nhào vào lòng người vẫn luôn mang bộ mặt lạnh như băng từ đầu đến giờ. Tay cô quàng qua cổ anh, tuy nhiên, bàn tay kia lại di chuyển trên lưng và môi mấp máy, mắt hướng đến hai tên sau lưng anh. Hành động bất ngờ của cô khiến người đàn ông trợn to mắt, dừng lại hành động trên ngón tay đeo nhẫn. Ngược lại bên phía anh thì chẳng có động tĩnh gì ngoại trừ bàn tay anh vừa đặt lên cổ cô định siết lại đã buông ra. - Anh à! Anh đang bàn về việc hoạt động ở khu vực đó sao? Đó là một chỗ tốt mà, thôi thì cứ theo ý ông ta đi, dù sao hai bên đều có lợi! Nói xong, cô đứng dậy rồi chìa tay ra với người đàn ông đối diện cười nói: - Thật ngại quá! Tôi đã làm phiền. Nhưng ông cứ yên tâm, về chuyện này tôi sẽ thuyết phục anh ấy. Ông ta bị bất ngờ, một lúc sau định thần lại mới đưa tay bắt tay với cô. Cùng lúc đó, Phong và Vũ đứng phía sau đạp mạnh chiếc bàn về phía ông ta, nhanh chóng bắt lấy cánh tay trái đeo nhẫn. - Á! Các người... các người... Ông ta sợ hãi cực độ, mồ hôi ướt cả khuôn mặt, toàn thân run lên, môi tím ngắt. Phong nhanh chóng tháo chiếc nhẫn của ông ta rồi ném về phía Vũ: - Vũ, giao cho anh! Nói xong, Phong đưa ông ta ra ngoài. Vũ nhìn chiếc nhẫn xem xét, mắt anh lướt qua tia cảnh giác với chiếc hộp trên bàn rồi cẩn thận mở ra. Quả đúng như anh đoán, trong đó... là bom. - Anh Quân, đây là nút điều khiển. Vũ đưa chiếc nhẫn lên rồi tiếp tục nói: - Thật không ngờ chúng ta đã cho người kiểm tra mà chúng vẫn tinh vi nghĩ ra cách này. - Cô ta đâu? - Cô ta...?- Vũ nhìn quanh.- Có lẽ nhân lúc chúng ta tập trung vào chiếc hộp, cô ta đã chuồn mất. Cô ta quả không tầm thường, có thể phát hiện được chiếc nhẫn là nút điều khiển. Cũng là do lão già kia thông tin quá kém, nếu không đã không bị mắc lừa. Bên cạnh anh Quân sao có nữ nhân chứ! - Điều tra cô ta. Nói xong, anh bước ra khỏi phòng. Vũ nhìn bìa chiếc hộp, cười khẽ: - Nhân viên bưu chính của BB! Trong một quán ăn, cô gái mặc đồng phục bưu chính đang xử lí đĩa mì Ý đầy ụ với tốc độ kinh người. Có người đến ngồi cạnh cô cũng không ngước lên nhìn. - Minh An, em không thể ăn có phong cách hơn được sao? Minh Thư dù đã thân Minh An lâu năm nhưng vẫn không kiềm được trước hình ảnh này. - Chị à, em phải đi gấp đây, nếu không thì không còn cơ hội nữa! - Minh An, nói chị nghe xem là em có việc mà lại gấp gáp bảo chị đặt vé máy bay sang Anh ngay chiều nay thế? Minh An với lấy cốc nước, uống một ngụm đầy: - Chị đừng lo, chỉ là sáng nay em đi giao bưu phẩm đúng vào một ổ kiến lửa. Em chỉ là phòng người ta tìm đến gây phiền phức thôi! - Em thật là, tiền trong sổ tiết kiệm của em đâu có thiếu. Muốn gì chả có, tại sao cứ phải chạy khắp nơi làm việc vậy hả? Bây giờ lại gặp nguy hiểm... Minh An nheo mắt, chống cằm nhìn cô chị Minh Thư bắt đầu bài thuyết trình dài mà cô đã nghe thuộc từ lâu. Nhưng nghe được những lời dài dòng đó cô lại cảm thấy rất vui. Minh Thư như là người thân của Minh An, là một hacker chuyên nghiệp, không có vấn đề gì về tin học làm khó được cô. Minh An thường xuyên đi khắp nơi, vừa chơi lại vừa bảo là kiếm tiền. Có lúc cô đi cả năm mới về thì cũng chỉ về điểm danh với Minh Thư. - Minh Thư à, em phải đi chuẩn bị đây, sắp đến giờ bay rồi! Em sẽ gọi lại cho chị. À, chị nhớ bảo chỗ bưu chính trả lương tháng này cho em nhé! Gửi vào tài khoản 2, tránh cho người ta tìm được em từ chỗ bưu chính. Chị xóa giúp mọi thông tin của em trên mạng quản lí của họ luôn nha! - Ừ. Chị sẽ làm cho em như chưa hề đến đây. Minh An nháy mắt, đứng dậy, lấy vé máy bay từ Minh Thư rồi bước đi. Đến cửa, cô không quên quay lại gửi một nụ hôn gió đến Minh Thư, vẫy tay: - Chị cũng nhanh tìm anh nào đi thôi! - Con nhóc này! Chị cần gì nhọc công, trai xếp hàng đầy trước cửa nhà kìa! Minh An lè lưỡi tỏ ý: Ai mà tin chứ, rồi bước đi. Cô vào siêu thị chọn vài bộ quần áo rồi vào phòng thay. Nhìn bộ đồng phục trên người, cô thở dài: - Haizz, lúc đó thật hú hồn. Ai mà nghĩ được là mình đã chuyển một quả bom chứ!- Cô sờ lên chiếc hoa tai- Nếu không nhanh trí nghĩ ra cách đó khi nghe tín hiệu thì e mình tiêu rồi. Cũng may mấy tên đó hiểu được khẩu hình miệng của mình, mình cũng nhân cơ hội thoát được. Bọn chúng bị người ta mang cả bom đến uy hiếp, không phải xã hội đen cao cấp cũng là mafia. Mình không trốn mau, đợi bọn chúng truy ra có mà đi gặp Diêm Vương. Ra khỏi siêu thị, Minh An đến thẳng sân bay. Bây giờ không ai có thể nhận ra cô chính là cô bưu chính lúc nãy, không ai nghĩ rằng một tiểu thư với khuôn mặt mỹ nhân này lại là người chuyển phát nhanh để có số tiền ít ỏi. Nghĩ thế, cô lại tự tin nở nụ cười thật tươi với nhân viên kiểm vé và bước vào trong. Cô sẽ đến Anh, kiếm một công việc gì đó rồi tận hưởng cảm giác sung sướng là được đếm tiền. Cô không thiếu tiền, số tiền bố mẹ cô để lại và cô đã kiếm được thậm chí đủ để cả đời này cô phung phí. Tuy nhiên, cô vẫn thích kiếm tiền như thế để thỏa mãn sở thích của mình. Máy bay đã cất cánh bay thẳng lên bầu trời và khuất sau những đám mây, Minh An cũng nhắm mắt ngủ. Nhưng cô không biết rằng phía trước là một cơn bão...
|
Ánh nắng buổi sớm bám nhẹ lên những cánh hoa trong vườn, mang đến cho chúng một sức sống mới. Bãi cỏ xanh mướt ướt đẫm sương, long lanh, trong suốt như những hạt pha lê. Trên tán cây gần đó, mấy con chim thi nhau bắt sâu, chốc chốc lại cất tiếng gọi nhau lanh lảnh. Minh An cố gắng vươn dậy khỏi đống chăn ấm. Cô sang xứ sở sương mù này cũng đã một tuần, cũng thích nghi hơn với khí hậu lạnh giá. Mấy hôm trước cô lại vừa tìm một công việc mới, công việc sáng nay của cô là... giao báo. Cô đang sống trong một căn nhà của người bạn mà cô quen trong chuyến đi Pháp lần trước. Hai người trò chuyện rồi làm thân, đến giờ vẫn giữ liên lạc. Trong nhà bây giờ ngoài người giúp việc ra cũng chẳng có ai. Bạn cô là người mẫu của một công ty lớn nào đó, bên cạnh việc làm người mẫu thì thường xuyên đào tạo các người mới khác, công việc bận rộn nên ít khi gặp mặt. Minh An bước xuống cầu thang, mỉm cười và chào bà giúp việc bằng tiếng bản địa. Cô quấn thêm khăn len rồi bước ra cửa. Đưa ánh mắt do dự về chiếc Audi trong vườn, cô khẽ cười vì ý nghĩ thoáng qua trong đầu: - Chẳng lẽ giao báo bằng ô tô? Cô nhanh chóng xua đi ý nghĩ leo lên chiếc xe ấm áp rồi vào góc vườn dắt chiếc xe đạp. Nắng đã chếch lên một góc lớn hơn nhưng vẫn không thể xua đi cái lạnh. Đáng lẽ giờ này cô nên cuộn tròn trong chăn mới phải. Mà nếu thế, hôm nay cô sẽ không được đếm tiền, thiếu đi cái cảm giác vuốt lên những tờ đô phẳng phiu sẽ thật khó chịu. Nghĩ thế, Minh An lại nở nụ cười tươi, quăng tờ báo vào một căn nhà rồi tăng tốc cùng chiếc xe đạp. Xong công việc, Minh An về nhà, vùi người vào trong đống chăn dày, quyết định ngủ bù cho phần của buổi sáng. Khi tỉnh dậy, trời đã xế chiều. Cô sờ cái bụng đã phẳng lì như muốn dán chặt vào lưng, gấp chăn lại rồi xuống nhà dưới. - Cô có muốn dùng bữa không? Tôi dọn cho cô nhé! Vừa thấy cô ở cầu thang, bà giúp việc đã lên tiếng kèm theo nụ cười thân thiện. - Ôi, bà thật tâm lí quá! Làm phiền bà! Sau bữa ăn, cô vào phòng xem vài quyển tạp chí nhưng không hứng thú, tiện tay ném lên bàn. Cũng đã ngủ cả một ngày nên dù muốn cũng không thể nào nhắm mắt nữa. Cô đứng dậy lấy chiếc chìa khóa trên bàn và quyết định dạo một vòng quanh thành phố. Cô xuống cầu thang, nhắn với bà giúp việc: - Cháu đi dạo, nếu về trễ thì bà đừng chờ cửa nhé! Luân Đôn về đêm thật tuyệt. Ánh đèn sáng khắp nơi với những tòa cao ốc chọc trời. Bên cạnh đó là những công trình hiện đại. Tuy nhiên nơi đây vẫn giữ cho mình được vẻ đẹp cổ kính lâu đời. Minh An lướt qua cầu Tháp Luân Đôn, đi dọc bờ sông. Cô dừng xe, hạ cửa kính, mắt hướng về dòng sông phía trước. Những màu sắc lung linh phản chiếu từ đèn hai bên tạo cho con sông một vẻ huyền ảo như trong những câu chuyện cổ tích. Đang ngắm cảnh đến thất thần, cô cảm nhận có một luồng khí ập đến nên nhanh chóng quay đầu. Nhưng chưa kịp, cô đã bị vật gì đó gí vào thái dương, lạnh buốt như muốn xuyên thẳng qua đầu cùng trái tim đang chệch một nhịp của cô. Cô liếc sang gương chiếu hậu, chỉ thấy một thân người màu đen, dáng cao lớn, không nhìn được mặt. - Mở ra! Câu nói lạnh lẽo vang lên trong không gian lạnh giá. Minh An mở cửa xe. Mặc dù lâm vào tình trạng bị người ta uy hiếp bằng súng nhưng trên khuôn mặt cô không tìm thấy sự sợ hãi nào. Cô biết đây là những lúc cần bình tĩnh nhất. - Tôi có thể giúp gì? - Phố Oxford. Minh An khởi động xe, chiếc Audi lao đi trên đường phố Luân Đôn. Cửa xe đã được đóng kín, cô điều chỉnh điều hòa nhưng vẫn cảm thấy ớn lạnh. Trong xe không bật đèn, Minh An không thể nhìn được gương mặt người phía sau. Tuy nhiên, ở anh ta phát ra những tia lạnh lẽo. Cô cất tiếng để xua đi cái lạnh đang bủa vây mình: - Thật vui khi có thể gặp đồng hương ở đất nước xa lạ này! Phía sau không có tiếng đáp trả. Cô cũng biết tình hình, im lặng không nói thêm. - Cô nhận ra? Tiếng nói đột nhiên phát ra làm cô mất tập trung chệch tay lái. Mất hai giây Minh An mới nhận ra đó là câu hỏi cho câu nói trước đó của mình. Cô cười: - Vâng! Tôi có thể phân biệt được các tiếng nói ở những vùng khác nhau. Giọng anh mang đặc trưng của người phương đông. Tôi đoán đúng chứ? Phía sau lại im lặng. Minh An cố gắng gợi chuyện, hi vọng biết được điều gì đó của con người bí ẩn đột nhiên xuất hiện này, nó sẽ tốt hơn cho việc đối phó và thoát thân của cô. Cô lại cười: - Anh không thấy ngạc nhiên sao? Vài giây sau mới có tiếng nói đáp lại. - Có ngạc nhiên hơn việc một nhân viên bưu chính có thể sở chiếc xe với giá vài tỉ ngay khi đi du lịch không? Hay là việc mọi thông tin cá nhân bị xóa một cách ngoạn mục? Giọng nói bình thản đến vô cùng nhưng lại như cơn bão tuyết mạnh mẽ quét qua đầu cô, khiến cô toàn thân nổi gai ốc. Tuy không thấy nhưng cô có thể hình dung được nụ cười nửa miệng ở đằng sau. Khuôn miệng đó lại khẽ mở, chính là đáp án mà cô đang thắc mắc. - Giọng nói. Không xong rồi, gặp quỷ rồi! Minh An thầm hét lên trong đầu. Sao anh ta có thể biết trong đầu cô nghĩ gì chứ? Lúc đó cô đã cố gắng cụp chiếc mũ lưỡi trai xuống thấp nhất rồi thế mà vẫn bị phát hiện qua giọng nói. Hôm đó, từ khi cô bước vào phòng, anh ta không hề nói một câu nào nên cô không nhận ra giọng anh ta ngay từ đầu. Phải trách ông trời sắp đặt quá khéo hay rủa bản thân cô đã nhiều chuyện, không lên tiếng thì đã không có chuyện rồi. Im lặng thì ông trời còn thương xót giúp che mắt anh ta, thấy cô đáng thương mà cho con đường sống. Còn bây giờ thì hết rồi, hết thật rồi... - Lúc đầu chỉ là nghi ngờ, nhưng nhìn biểu hiện bây giờ của cô... Câu nói lấp lửng của anh như lấp lửng đẩy cô vào cửa địa ngục. Đã đoán biết sẽ bị truy tìm và trốn sang đây rồi mà vẫn bị tóm là sao? Toàn thân cô bất giác run nhẹ. Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nghĩ cách trốn thoát. Đột nhiên bên cạnh xuất hiện chiếc Caddillac đen chạy song song. Minh An đạp ga, tăng tốc vượt lên. Nhưng tay nghề lái xe của cô không cao, cũng là kĩ thuật của chiếc xe đó đạt đỉnh, luôn luôn giữ được tốc độ và khoảng cách với cô. Ắt hẳn là đồng bọn của tên đằng sau rồi! Cô thầm than. Trong giây lát, mắt cô sáng lên. Phía trước là đường giao nhau, đèn giao thông đã chuyển màu, báo chuẩn bị dừng lại. Minh An cho xe đi chậm, chiếc xe bên cạnh cũng giảm tốc. Khi đèn chuyển sang màu đỏ, cô đột ngột đạp mạnh ga. Chiếc xe vừa lao lên đã bị một chiếc taxi chạy ngang đâm vào. Minh An nhân lúc đó, bằng tốc độ nhanh nhất mở cửa xe, lộn một vòng trên mặt đường , nhảy qua nấp sau chiếc xe con bên phải đi cùng chiều vừa dừng lại, tránh cho tên sau lưng cô nổi điên nổ súng. Sau đó, cô nhanh chóng chạy lẫn vào dòng người đi bộ. Đằng sau, bốn tên trên chiếc Caddillac vội vã chạy đến xe của cô. Tên trong xe bước ra, cất khẩu súng vào áo. Anh vốn định nhắm vào chân Minh An, không ngờ thân thủ cô lại nhanh nhẹn đến thế. - Anh Quân, anh không sao chứ?- Người lên tiếng là Phong. - Đuổi theo! Anh ra lệnh. - Vâng!- Ba tên còn lại đuổi theo hướng Minh An vừa thoát. Phong gọi người đến xử lí vụ lộn xộn trên đường rồi lên xe phóng đi. Trên xe... - Anh Quân, cô ta là ai? Phong nhìn người ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu. - Là con bé đó. Phong quay sang, trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên. - Là đứa mang bom hôm đó sao? Cô ta thật không tầm thường, thoát khỏi sự truy lùng của chúng ta một cách dễ dàng!- Anh quay lại, tập trung lái xe- À, Hàn vừa gọi báo rằng tên Billy mời anh đến dự buổi tiệc mừng ông ta giành được công ty bất động sản A, công ty mà ông ta đã bỏ không biết bao công sức, cũng là công ty chúng ta đang có dự định thâu tóm. Anh có đi không? Anh hạ cửa kính để gió lạnh ùa vào. - Tôi sẽ đi. Sau khi cắt đuôi được mấy tên đuổi theo, Minh An bắt taxi về nhà đã là nửa đêm, trời càng rét hơn. Cô nhìn cánh cổng đã khóa, thầm than khẽ. Bỗng cô nắm lấy một thanh cửa, đạp tường nhảy vào trong sân. Động tác thực hiện nhanh và thuần thục như những cảnh đột kích trên phim truyền hình. Minh An đáp đất nhẹ nhàng, lại chạy nhanh lấy đà, bám vào những dây leo trên tường, tung mình với đến cửa sổ phòng tầng hai. Cô vào phòng, đóng chặt cửa sổ. Bây giờ cô mới thở phào, thả người trên chiếc giường mềm mại. - Tên đó sao cứ như quỷ vậy! Ông trời à, rốt cuộc con đã làm việc gì nên tội chứ? Nói xong cô vùi mặt vào chăn. Đã bị bọn chúng phát hiện, chắc chắn sẽ lại bị chúng truy tìm. Lần trước cô đã bỏ trốn nhanh chóng, lần này hẳn chúng nghĩ rằng cô nhất định rời khỏi đây mà chực sẵn ở sân bay. Tốt nhất là cô cứ nên án binh bất động mà ở lại, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Không tìm thấy cô ở sân bay, có thể chúng sẽ tìm cô ở các thành phố khác trên Anh quốc này. Cứ mặc cho chúng tìm, chỉ cần cô ẩn thân cẩn thận, cô không tin bọn chúng có thể tìm được. Hài lòng với phương án đưa ra, Minh An xoay người chỉnh lại tư thế, kéo lại chăn rồi ngủ.
|
Sáng hôm sau vừa xuống cầu thang, Minh An ngạc nhiên khi thấy Fiona, chủ nhân ngôi nhà đang ngồi ở bàn ăn. - Chào buổi sáng Fiona! Đến hôm nay tôi mới may mắn gặp được người đẹp! Minh An cười chào, kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch. Cô bạn Fiona cũng cười đáp: - Cậu quá lời rồi! Bà giúp việc mang đến một ly sữa cho Fiona rồi quay sang Minh An: - Cô đã muốn dùng bữa sáng chưa? - Cảm ơn, cháu cũng đói rồi! Minh An đáp lời rồi quay sang Fiona: - Hôm nay cậu không đi làm ư? Fiona uống một ngụm sữa, nói: - Ứ! Hôm nay tôi phải tham dự một buổi tiệc lớn nên cần thời gian chuẩn bị. Nói đến đây, mắt cô sáng lên, nhìn Minh An vẻ suy nghĩ: - À, cậu còn giữ sở thích đếm tiền không? Minh An mắt sáng rỡ, bỏ chiếc thìa trong tay xuống, cười tươi: - Cậu có việc đấy à? Nói đi! - Có người cần hai người mẫu ở công ty chúng tôi làm bạn dự tiệc tối nay. Nếu cậu muốn, tôi có thể sắp xếp để tối nay cậu đi cùng tôi. Fiona dừng lại, quan sát Minh An lần nữa, nở nụ cười quyến rũ: - Cậu cũng đạt chuẩn đấy! Sao, cậu muốn đi không? - Bạn cùng dự tiệc? Được lắm, tôi sẽ đi, vừa được ăn lại vừa có tiền! Minh An trả lời dứt khoát. - Vậy để tôi báo với quản lí! Fiona đứng dậy, cầm điện thoại gọi đi. Đại ý là cô đã tìm được một người thích hợp, bảo rằng hơn hẳn những người khác... Kết thúc cuộc gọi, Minh An bị Fiona kéo tuột ra khỏi nhà, nói rằng chuẩn bị cho buổi tiệc. Suốt buổi sáng, cô bị Fiona đưa hết từ cửa hàng áo quần này sang cửa hàng trang sức khác không ngừng nghỉ. Tốc độ đốt tiền của những người nổi tiếng thật đáng nể! Buổi trưa, hai người ăn tạm trong một nhà hàng cao cấp rồi đến Spa chăm sóc toàn thân. Việc cuối cùng là làm tóc và trang điểm. Một ngày bị quay như chong chóng, Minh An không khỏi than thầm. Thật đúng là không có công việc nào dễ dàng mà kiếm ra riền. - Ôi, Minh An à! Cậu làm tôi phát ghen lên mất thôi! Giọng nói lanh lảnh mà nhẹ nhàng của Fiona vang lên khiến Minh An chú ý vào gương. Trong đó hiện lên hình ảnh của một cô công chúa với chiếc váy trắng thuần khiết. Màu trắng của chiếc váy càng tôn thêm vẻ đẹp của làn da mịn màng. Chiếc váy dài đến gối không thể che đi đôi chân thon dài khiến bao cô gái ghen tị, cái cổ cao như sự kiêu kì của một nàng công chúa chính hiệu. Đặc biệt đôi mắt của cô trong veo như hạt pha lê nổi bật trên gương mặt nhỏ nhắn. Không chỉ riêng Fiona mà những nhân viên trang điểm cùng người quản lí của cô cũng trợn to mắt, cố thu giữ hình ảnh đẹp đẽ này. Bị nhìn đến ngại, Minh An bèn lên tiếng: - Fiona à, nếu còn không đi thì sẽ muộn đấy! Fiona cười khoác tay Minh An, cùng bước ra khỏi cửa: - Ừ, đi thôi! Tại đại sảnh, trung tâm của buổi tiệc, ánh đèn vàng dịu tỏa khắp nơi, mang lại cho người ta cảm giác ấm áp và dễ chịu. Trong không gian tràn ngập ánh sáng là âm thanh của những giai điệu du dương, trầm bỗng của các nhạc công. Người phục vụ với gương mặt vui vẻ, đi đi lại lại khắp nơi. Không khí phảng phất một hương thơm nhẹ dịu. - Chào cậu, Âu Dương Quân! Rất vui khi cậu đến tham dự! Vừa lên tiếng là một người đàn ông trung niên. Tuy trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn nhưng uy thế của một con người có quyền, có tiền không hề mờ nhạt. Ông vừa cười nói vừa tiến đến cửa đại sảnh Âu Dương Quân ừ khẽ một tiếng, Vũ hiểu ý liền nói: - Cô ta là Trịnh Minh An. Bố cô ta là một điệp viên người ngoại quốc, mẹ cô ta là hacker nổi tiếng trong giới này. Có vẻ như hai người họ quen trong khi bố cô ta làm nhiệm vụ. Tuy nhiên mọi thông tin về hai người này hoàn toàn không có, như thể họ chưa hề tồn tại, có khả năng đã được cơ quan, tổ chức của họ bảo mật. Tôi vất vả một thời gian dài mới có chút tư liệu này. Tài sản mà bố mẹ cô ta để lại đủ để sống nhàn nhã cả đời, nhưng cô ta lại thường xuyên làm nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền. Điều tra từ những nhân viên bưu chính từng tiếp xúc với cô ta thì biết rằng, chỉ cần là việc có tiền, cô ta đều nhận. Âu Dương Quân xoay xoay ly rượu trong tay, quan sát chất lỏng màu đỏ đang sóng sánh, miệng khẽ nâng thành một nụ cười tỏ vẻ thú vị. Mắt anh hướng đến một góc nào đó của căn sảnh... - Chào anh, tôi là Fiona, còn đây là Minh An bạn dự tiệc tối nay cùng anh. Fiona khoác tay của một thanh niên nào đó, trông hai người có vẻ quen biết, lại cười duyên dáng nói với thanh niên mặc bộ comple trắng đứng đối diện. Minh An bị nhìn chằm chằm như vật thể lạ, lại thấy người đối diện đứng bất động, cô đành phải lên tiếng trước. - Tôi là Minh An. Rất vui được gặp anh! Nghe cô nói, anh ta mới như bừng tỉnh, nâng bàn tay cô rồi đặt một nụ hôn lên đó. - Tôi là Jack. Thật vui khi có thể làm quen với cô. Cô là cô gái phương đông đẹp nhất mà tôi từng gặp! Minh An cười, thu lại tay. - Cám ơn lời khen của anh! Fiona lại tiếp, giới thiệu với Minh An: - Jack là con trai của chủ nhân buổi tiệc hôm nay, là người thừa kế của tập đoàn bất động sản A, top 10 tập đoàn lớn nhất thế giới đấy! - Được rồi, chúng ta làm quen sau, hãy vào buổi tiệc thôi!. Anh thanh niên bên cạnh Fiona lên tiếng, mắt vẫn chưa rời khỏi Minh An. - Ừ, chúng ta vào thôi! Jack để Minh An khoác tay mình vào rồi đi vào trong. Nhân lúc có người phục vụ bê rượu ngang qua, Jack cầm lấy đưa sang Minh An, rồi mình cũng cầm một ly. Hương rượu vang trong ly làm người ta muốn say... Gian sảnh rộng lớn tràn ngập ánh sáng và âm nhạc. Khắp nơi toàn những quý ông quý bà khoác lên mình những bộ cánh sang trọng. Có người mang cả bộ trang sức nặng trịch, trông thật chói mắt. Minh An theo Jack đến chào hỏi một số người. Đột nhiên cô cảm thấy lạnh toàn thân, cảm giác như có ánh mắt nào đó, sắc như dao hướng về mình. Đến khi có giọng nói vang lên, toàn bộ gai ốc trên người cô như muốn đâm thẳng ra ngoài: - Rất vui được gặp lại!- Âu Dương Quân cố ý kéo dài câu nói, mắt lướt qua người nào đó rồi mới tiếp tục.- Jack! A! Anh ta đúng là âm hồn bất tán, sao cứ mãi ám cô chứ! Minh An thầm hét lên nhưng vẫn cố giữ cho gương mặt nét tự nhiên. Cô hận không thể đập đầu vào tường, đã quyết định là ẩn thân cẩn thận, vậy mà vì tình yêu tiền bạc trổi dậy cô đã đồng ý đến buổi tiệc hôm nay. Ông trời ơi, sao không cho Thiên Lôi một búa đánh chết cô cho rồi! - Chào cô! Anh đưa tay đến trước mặt Minh An. Cô cười nhẹ như chưa hề gặp những chuyện trước đó, đưa tay bắt lấy bàn tay anh. - Vâng, chào anh, tôi là bạn gái của Jack! Câu nói phát ra khiến Jack, Fiona và anh bạn bên cạnh không khỏi ngạc nhiên. Chỉ có Âu Dương Quân vẫn cười, nụ cười nửa miệng đầy ngạo nghễ. Minh An muốn mượn Jack và tiếng tăm của anh ta làm tấm đỡ nên mới giới thiệu là bạn gái của anh ta, hơn nữa, cô đúng là bạn gái của anh ta ít nhất là đến hết buổi tiệc này. Tuy nhiên, những việc xảy ra sau đó đã khẳng định, suy nghĩ của cô là sai lầm. Cô đã đánh giá thấp con người trước mặt. Minh An rút tay lại, cười với Fiona: - Chúng ta sang kia đổi loại nước khác nhé! Cô nói xong liền kéo tay thúc giục Fiona. Người phục vụ lượn lờ khắp nơi, không nhất thiết phải đến vị trí xa như thế để đổi rượu. Cô chỉ là muốn tìm cớ để tạm thời thoát khỏi cái kẻ mà cô cho là âm hồn trước mặt. Fiona đang ngơ ngác nhìn Âu Dương Quân thì bị hành động của Minh An làm giật mình. Bây giờ cô mới phát hiện anh ta cũng đang hướng mắt về phía cô nên đột nhiên đỏ mặt xấu hổ, nhanh chóng đi theo Minh An. - Ừ, chúng ta đi thôi! Fiona quay sang cười với người bạn tiệc của cô, như một sự xin phép lịch sự tối thiểu. Đi được một đoạn, Fiona mới buông tay Minh An, thay vào đó là đặt tay lên ngực mình: - Ôi, đó đúng là Âu Dương Quân đấy! Minh An lại cố gắng đi thật nhanh, đến một vị trí khá khuất mới hỏi: - Âu Dương Quân ư? Là anh ta sao? Cô đưa mắt về phía Âu Dương Quân, bắt gặp ánh mắt sắc bén lúc nãy liền quay đầu. - Anh ta là ai? - Là người đứng đầu tập đoàn bất động sản Âu Dương, một trong những tập đoàn lớn trên thế giới, chủ tịch Âu Dương Quân. Anh ta sở hữu một tài sản kếch xù, những vùng đất rộng bao la, những căn biệt thự như cung điện và vô số những tòa nhà cao ốc chọc trời. Đằng sau vẻ hào nhoáng đó, anh ta còn lãnh đạo một tổ chức xã hội đen có quy mô. Tổ chức ấy có mục đích là dọn dẹp sạch sẽ những tệ nạn và các đường dây, tổ chức bất hợp pháp khác trong vùng đất của anh ta. Chính nhờ điều đó mà những vùng đất này ngày càng thu hút được nhiều nhà đầu tư, tiền chảy vào túi anh ta từ đó cũng ngày càng nhiều. Fiona mắt sáng rỡ, nụ cười đã muốn chạm đến mang tai. Minh An thì ngược lại, đứng bên cạnh thản nhiên đưa lời bình luận: - Dùng một tổ chức phi hợp pháp để thanh trừng những tổ chức phi hợp pháp khác, thật là một chuyện cười mà! - Sao lại đánh đồng với nhau được chứ? Fiona phản bác ý kiến của Minh An. - Mà chưa nói đến những điều đó, chỉ riêng gương mặt ấy thôi mà đi làm người mẫu cũng đã thành tỉ phú rồi! Chạm đến chủ đề người mẫu, bệnh nghề nghiệp của Fiona lại tái phát, cô nói một thôi một hồi không ngừng nghĩ về việc phân tích ngoại hình của Âu Dương Quân. Minh An lại không hề quan tâm đến những gì mà Fiona đang ca tụng. Cô đang nghĩ cách để có thể thoát khỏi nơi này. Tên đầu sỏ đó chắc đã bố trí người quanh đây rồi, nếu muốn thoát thì cách duy nhất là phải dựa vào Jack .
|
Cô quay lại chỗ của Jack lúc Âu Dương Quân đã rời đi. Nhạc bây giờ đã chuyển thành điệu Valse nhẹ nhàng. Jack cúi người: - Chúng ta nhảy một bài nhé! Người trước mặt chính là tấm phao tối nay của cô, cô nhất định không từ chối. Hai người dần tiến vào trung tâm, nhịp nhàng theo những giai điệu. Đèn đã được tắt, thay vào đó là những ánh sáng đủ màu mờ ảo di chuyển dưới sàn. Minh An lướt nhẹ, cô như một nàng tiên không vương chút bụi bước ra từ truyện cổ tích khiến mọi người chìm đắm. Các đôi khác xung quanh cũng nhường lại không gian cho Minh An và Jack. Nhạc lại đổi sang điệu khác. Mọi người vẫn giữ nguyên vị trí ngắm đôi nhảy ở trung tâm, cô gái rạng rỡ như đóa hoa kiều diễm, chàng trai lại là con trai độc nhất của chủ nhân buổi tiệc hôm nay. Cho đến khi có một cặp nào đó tiến vào thì những đôi khác mới đồng loạt vào theo. Ánh sáng lại càng tối hơn, toàn bộ gian sảnh chỉ có ánh sáng yếu ớt từ một chiếc đèn màu nào đó phát ra, di chuyển khắp nơi. Minh An xoay một vòng, lại một vòng nữa. Đến khi vòng xoay kết thúc, cô vừa vặn ngã vào một cánh tay rắn chắc. Cô ngạc nhiên, người trước mặt không phải Jack. Ánh đèn màu mờ ảo chiếu ngang qua vị trí của cô. Cô hoảng hốt bước lùi, cố thoát khỏi cánh tay đang vòng qua eo. Nhưng chưa kịp bước đã bị cánh tay đó kéo vào sát hơn. Cô khẽ lên tiếng: - Anh muốn gì? Âu Dương Quân cúi xuống, cười ma mị: - Cô đoán xem! Minh An không nói thêm, nhấc chân thúc mạnh vào bụng anh. Tuy nhiên chân chưa chạm đến người anh đã bị anh đẩy nhẹ ra, xoay một vòng, cô lại nằm gọn trong cánh tay đó. Bên tai lại vang lên tiếng cười khẽ: - Thử một lần nữa xem, xem tôi có phế nó đi không! Minh An cảm thấy sợ hãi, lần này cô mới thực sự cảm nhận được sự nguy hiểm. Lòng bàn tay cô nhớp nháp thấm mồ hôi. - Anh là người thông minh, hẳn sẽ không manh động ở đây! Cô bạo gan nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt to tròn, trong veo như làn nước. Cô cũng là người thông minh, đủ biết rằng con người này không thể dùng mỹ nhân kế, tuy nhiên vẫn thử sử dụng chút thủ thuật, kết hợp kế hoãn binh, cố gắng tìm cơ hội. Quả nhiên, anh ta không bị lừa, lại còn nhìn thấu suy nghĩ của cô. - Định dùng đôi mắt đó để trì hoãn thời gian sao? Vậy đã tìm ra cách thoát thân chưa? - Nếu tôi hét lên? Cô nói nhỏ, giọng điệu thản nhiên vô cùng. Âu Dương Quân vẫn ôm cô lắc lư theo điệu nhạc, chất giọng trầm không xen bất kì cảm xúc nào: - Thế thì e rằng đó là tiếng thét cuối cùng của cô! Nghe xong cô hoàn toàn im lặng. Đã thế rồi thì cứ mặc, tới đâu thì tới, hi vọng tâm trạng tốt có thể anh ta cho cô một phát súng chết nhẹ nhàng. Cô đang suy nghĩ hàng chục phương án mà Âu Dương Quân sẽ dùng để xử lí mình thì lại nghe tiếng nói phát ra trên đỉnh đầu: - Có muốn tôi chỉ cho con đường chạy trốn không? Minh An trợn tròn mắt ngạc nhiên, mấy giây sau cô lại cười: - Thà anh nói heo không ăn cám tôi sẽ tin! Anh cũng mất vài giây trước nụ cười và sự bình thản của cô. Là không sợ hay quá tự tin? - Cửa sau đại sảnh dẫn đến một cái cây lớn. Leo lên cây đó rồi nhảy ra tường thì đằng sau là đường chính, cô có thể chạy. Ở phía đó vẫn chưa có người của tôi, nếu thoát... cô được tự do! Cô không tin nên vẫn nhìn chằm chằm vào mắt anh như để tìm kiếm sự lừa đảo trong đó. Nhưng không cần biết là anh ta có giăng bẫy hay không, cô đang có một cơ hội nữa, cùng lắm là chết, vậy thì thà thử một lần để có chết cũng không hối. Nghĩ là làm, Minh An ngay tức khắc khuỵu chân ngồi xuống, tuột khỏi cánh tay của Âu Dương Quân. Cô len qua những đôi nhảy, vòng qua chân cầu thang lớn, chạy nhanh về phía cửa sau. Ở phía cuối vườn đúng là có cây lớn. Cô vứt đôi giày cao gót làm giảm tốc độ của mình, lại tăng tốc vọt lên cây, bám lấy cành gần nhất. Cô đu mình, lộn một vòng như các vận động viên xà đơn. Phía trong đại sảnh, Âu Dương Quân cười lớn bất chấp mọi ánh nhìn xung quanh. Anh đút một tay vào túi quần, thong thả tiến về hướng cô vừa chạy. Anh đến cửa sau, đúng lúc chứng kiến được cảnh cô gái váy trắng thoát tục như nàng tiên vừa nãy đang leo cây như một nữ Tarzan. Thân hình nhỏ bé ấy nhanh nhẹn bám lấy cành cây, nhảy khỏi tường. Anh chống một tay lên cửa, tay còn lại ôm bụng cười lớn trước cảnh tượng thú vị này. Vũ không biết từ đâu xuất hiện đằng sau Âu Dương Quân, cũng may mắn kịp thu vào mắt những hình ảnh đó. Tuy nhiên việc khiến anh ngạc nhiên hơn cả là... Âu Dương Quân, thủ lĩnh lạnh lùng như băng ngàn năm của anh đang cười sao? Tiếng cười sảng khoái đó...Vũ đã lâu rồi chưa bắt gặp. - Vũ! Âu Dương Quân đột nhiên ngừng cười, gọi tên khiến Vũ bừng tỉnh. - Vâng! - Mang cô ta về! Đó là một mệnh lệnh. Vũ cúi người: - Anh yên tâm. Lần này cô ta không thể thoát được! Sau khi nhảy tường xuống, Minh An chạy thẳng ra đường gọi taxi. Đường giờ này vắng xe và người qua lại, không hề có chiếc xe nào đi ngang. Cô như quên mất cảm giác lạnh, vút chạy trong gió với đôi chân trần. Hình ảnh ấy khó khiến người ta không liên tưởng đến nàng tiên bé nhỏ bị mất đi đôi cánh của mình. Chạy đến một con đường khác, thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô, cô vẫy tay nhưng chiếc nào cũng lướt qua. Lại một chiếc chạy đến, cô liều mạng xông ra cản đường. Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại. Kính xe hạ xuống, trong xe là một người đàn ông. - Xin cho tôi đi nhờ! Người đàn ông gật đầu, Minh An mở cửa ngồi vào trong. Cô lên tiếng cảm ơn nhưng người đó không trả lời. Chạy một quãng dài cũng đã thấm mệt, cô cũng không quan tâm nhiều, thả lỏng người dựa lưng vào ghế. Khoan đã! Dây thần kinh của cô vừa được dịu xuống lại căng lên như dây cung. Tại sao chưa hỏi cô muốn đi đâu mà đã cho xe chạy. Minh An ngồi thẳng nhìn người lái xe. Bây giờ cô mới phát hiện ghế sau còn thêm một người. Cô lại quay người nhìn về phía trước, nhắm mắt, tư thế thoải mái. - Tôi nghĩ cô sẽ tiếp tục chạy. Không đoán được cô sẽ có thái độ như thế, Vũ lên tiếng. Cô đã gặp Vũ trong cái ngày quỷ quái đó, ngày khiến cô phải chạy trốn đến đây. Cô đáp lại, vẫn không mở mắt: - Chạy cái gì chứ! Các người đã chuẩn bị đến thế này rồi! Nghĩ một lát, cô lại tiếp: - Hắn đã không nói sai, phía hắn chỉ cho tôi đúng là không có người bố trí, là tôi đã ngây thơ tưởng rằng có thể thoát khỏi. E là những chiếc xe vừa nãy lướt qua trên đường cũng là xe của các người, vào bất kì chiếc xe nào thì kết quả cũng chỉ có một. Vũ nhăn mặt có vẻ không hài lòng khi cô dùng từ “hắn” với Âu Dương Quân, nhưng cũng anh cười trước suy luận của cô. - Vậy cô đã biết không thoát được, sao lại có thể ung dung nằm ngủ? - Bây giờ chạy cũng bị bắt lại, có khóc lóc van xin cũng không thoát, dùng kế mỹ nhân cũng không được tha, thế thì ngoài ngủ ra tôi còn biết làm gì! Ít ra cho đến lúc tới nơi, tôi vẫn giữ được mạng sống, không phải sao? Bất ngờ trước lời nói và thái độ của cô, Vũ không nói thêm lời nào. Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn thì một số chiếc khác không biết từ đâu cũng đến đỗ cạnh đó. Minh An cười nhạt, không phải chúng là những chiếc đã lướt qua cô hồi nãy chứ? Vừa bước xuống đã có hai tên chạy đến giữ lấy tay cô. Cô quay lại nhìn Vũ đang đóng cửa xe: - Tôi sẽ không chạy. Vũ nhìn hai tên mặc đồ đen gật đầu, chúng hiểu ý liền buông cô ra. Vũ đi trước dẫn đường, Minh An theo sau, đằng sau nữa là chục tên áo đen đi thành hai hàng trật tự. Xem ra chúng đều qua đào tạo và rất quy tắc. Từ cổng chính đến ngôi biệt thự khoảng hai trăm mét, đường được lát đá, hai bên có nhiều cột đèn nhưng không ngọn nào sáng, như thể đây là con đường xuống địa ngục. Nhiệt độ về đêm càng thấp hơn, cơn lạnh truyền từ những viên đá qua đôi chân cô, len lỏi trong từng tế bào, xuyên thẳng lên đỉnh đầu. Toàn thân cô không ngừng run. Cánh cửa lớn mở ra, bên trong ngập tràn ánh sáng vàng ấm áp. Nhưng đập vào mắt cô đầu tiên là con người đầy cao ngạo đang ngồi trên chiếc ghế lớn chạm trổ tinh xảo, đặt giữa bức tường hình hổ bên phải. Âu Dương Quân ngồi đó, ánh mắt thoáng qua tia đắc ý nhìn cô đang run bần bật. Cánh cửa lớn mở ra, bên trong ngập tràn ánh sáng vàng ấm áp. Nhưng đập vào mắt cô đầu tiên là con người đầy cao ngạo đang ngồi trên chiếc ghế lớn chạm trổ tinh xảo, đặt giữa bức tường hình hổ bên phải. Âu Dương Quân ngồi đó, ánh mắt thoáng qua tia đắc ý nhìn cô đang run bần bật. Minh An xoa xoa hai bàn tay vào nhau rồi đưa lên miệng hà hơi thổi ấm. Nhưng cô nhận ra rằng dù thế thì cũng không thể xua bớt đi cái lạnh, khống chế được cơn run của mình. - Nhìn thấy anh tôi đã lạnh lắm rồi, anh đừng ngồi nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa! Anh là Tôn Ngộ Không nở ra từ băng Nam Cực hả? Cô vừa dứt câu, Phong và Hàn đứng cạnh Âu Dương Quân vội cuộn tròn nắm tay mình lại che miệng ho khan. Nhưng nhìn hai đôi vai đang run như thế ai chẳng đoán được là họ đang cười. Ngay cả Vũ đang đứng bên cạnh Minh An cũng lấy cớ bảo bọn đàn em lùi ra ngoài cửa để giấu nụ cười. Đại ca của họ dù có cười đi nữa thì xung quanh vẫn tỏa ra hàn khí. Bọn họ cũng đã chứng kiến được sự lạnh lùng và bá đạo của anh khi anh xử lí những tổ chức ngầm, hay những chiêu thức vô tình trên thương trường. Nếu không phải là thuộc hạ thân tín được anh đào tạo, có thể hiểu anh thì các anh cũng chẳng dám đến gần con người ấy. Vậy mà cô dám nói ra điều đó lại ngay trước mặt anh. - Cô chết chắc rồi! Tiếng nói khẽ lọt vào tai Minh An. Cô nhìn sang thấy Vũ đã quay người lại, hướng lên phía Âu Dương Quân. Ngay giây sau, cô mới hiểu ý nghĩa câu nói đó. - Ném cô ta vào hồ bơi! Lời nói lạnh lẽo vang trong phòng khách ngôi biệt thự rộng lớn. Sau khi được đưa vào lần nữa, toàn thân Minh An đã ướt sũng. Cô không ngừng run cầm cập, hai hàm răng liên tục va vào nhau. Đôi môi mỏng chuyển sang tím ngắt, toàn thân lạnh buốt như một khối nước đá. Bộ váy trắng ướt bám sát vào người cô khiên cô bây giờ thật nhỏ bé. Nhiệt độ ban đêm thấp dưới mười độ, lại được ngâm trong hồ bơi suốt cả tiếng đồng hồ, đây quả là món quà gặp mặt đặc biệt mà Âu Dương Quân tặng cô. Kẻ đang ngồi trên ghế kia đang chăm chú lật xem tài liệu, lười biếng nhấc mí mắt nhìn cô: - Nghe nói chỉ cần có tiền cô sẽ nhận việc? - Còn... tùy việc đó... là gì. Giọng cô đã không còn rõ, cố gắng nói trong khi run rẩy khiến cô suýt cắn phải lưỡi. - Tuy yêu tiền... nhưng tôi... còn yêu mạng mình hơn... Chưa nói hết câu, Minh An đã ngất, ngã xuống mặt sàn trơn bóng. Những vạt nắng vàng tươi ấm áp xuyên qua bức tường bằng gương, đang tung tăng múa lượn trong không trung rồi đậu trên mi mắt của Minh An. Cô đã nằm li bì hai ngày nay, thỉnh thoảng có người gọi dậy, cô cũng mơ mơ màng màng ăn vài miếng cháo lại nằm xuống. Cô dụi dụi mắt, kéo lại chăn trùm qua đầu. Thật dễ chịu! Đột nhiên cô ngồi bật dậy, mở mắt to hết cỡ nhìn xung quanh. Sau khi đánh giá một lượt và nhớ đến những sự việc trước đó, cô nghi ngờ: - Chẳng lẽ đây là thiên đường? Đúng lúc này, cửa phòng mở ra cùng tiếng nói: - Đúng thế! Chào mừng cô đến với thiên đường! Phong bước vào rồi nhìn Minh An một lượt. - Xem ra cô vẫn chưa tỉnh, hay là đã bị nước lạnh ngấm vào hỏng đầu rồi? - Ở đây có ác quỷ, vậy là địa ngục rồi!. Cô nói, mắt vô tình lướt qua Phong. - Từ nay cô là người của chúng tôi. Nếu còn muốn giữ cái mạng đó thì hãy biết điều mà ngoan ngoãn đi theo anh Quân. Phong dừng lại, cố ý muốn nhấn mạnh câu sau. - Đương nhiên cô cũng có thể đi, nhưng đó cũng là lúc... cô thực sự đến cửa địa ngục. Minh An bất động trước lượng thông tin mà cô vừa nhập vào đầu. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô đương nhiên hiểu rõ, quan trọng là giữ được mạng sống. Phong lại tiếp: - Xem ra cô đã hiểu! Vậy thì nhanh chóng chuẩn bị rồi đi. - Đi đâu? Cô ngạc nhiên. - Về nước. Phong để lại hai chữ ngắn gọn rồi ra khỏi phòng. Minh An vẫn ngơ ngác, nhìn xung quanh tìm tủ áo quần, lại nhìn bộ đồ ngủ trên người, mặt không khỏi xanh tím. Từ khi vào đây, cô chưa thấy người phụ nữ nào, vậy áo quần cô đang mặc... chẳng lẽ... - Đây là buổi trưa của cô! Có tiếng cửa mở, Minh An giật mình nhìn ra. Một người phụ nữ khoảng năm mươi mang theo thức ăn bước vào. Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa an tâm, muốn xác minh lại. - Bà là người giúp việc ở đây? Bà đặt khay thức ăn lên bàn, rồi quay lại nhìn cô. - Vâng, tôi chỉ ở đây dọn dẹp hai tiếng mỗi ngày rồi phải rời đi. - Là bà tối qua đã thay áo quần cho tôi? - Vâng. Tối qua tôi nhận được điện thoại bảo đến đây gấp. Bà mở cửa tủ bên cạnh, lấy ra một bộ đồ đen đưa cho cô. - Đây là cậu Phong bảo tôi chuẩn bị. Minh An nhận lấy, rồi cảm ơn. Bà nhìn cô: - Cô là người con gái đầu tiên xuất hiện tại đây. Hôm trước khi tôi đến thì thấy cô toàn thân lạnh buốt, ướt nhem, cứ tưởng là cô phải nằm liệt vài ngày, không ngờ giờ cô đã tỉnh. Bà nói xong bỗng hoảng hốt, vội vã ra ngoài: - Ôi, tôi đã nhiều chuyện, xin cô đừng nói lại. Khi cửa đóng lại, cô mới lầm bầm vài tiếng: - Chỉ là nói vài câu thôi, đâu cần sợ hãi thế! Cô nhìn bộ áo quần, nhớ lại lời bà ta rồi mỉm cười. Người bình thường bị ném xuống bể bơi như thế thì đừng nói liệt vài ngày, cả tuần cũng chưa chắc khỏi. Cũng may cô luôn thường xuyên luyện tập, nếu không đã bị tên ác nhân đó làm cho thân tàn ma dại.
|
Khi Minh An xuống phòng khách đã thấy Âu Dương Quân cùng Phong, Vũ, Hàn ở đó, hình như đang bàn bạc điều gì. Thấy cô, Vũ lên tiếng: - Xem ra cô khỏe hơn tôi tưởng! Nhận ra có chút chế giễu trong lời nói nhưng cô vẫn im lặng, hướng mắt về phía Âu Dương Quân. Cô đã rút kinh nghiệm từ lần bị ném xuống nước, tên ác ma trước mặt tuyệt đối không thể chọc giận. - Anh Quân, sắp đến giờ bay rồi! Phong nhìn đồng hồ. Âu Dương Quân đứng dậy, không hề liếc cô, cầm áo khoác sau ghế rồi sải bước ra ngoài: - Đi thôi! Trước cổng, những người mặc đồ đen cúi đầu khi Âu Dương Quân đi ngang qua. Có người mở cửa xe, cung kính đứng nép một bên, anh ngồi chiếc xe đầu tiên, Phong cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái. Minh An ngơ ngẩn không biết nên vào chiếc nào trong mấy chiếc xe đang đậu trước mặt, đang định theo Vũ vào chiếc thứ hai thì nghe tiếng Âu Dương Quân: - Vào đây! Cô thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng ngoan ngoãn làm theo. Ngồi cùng xe với anh ta đúng là ác mộng! Cô vào xe, đóng cửa lại, ngồi sát luôn cánh cửa. Phong khởi động xe và đi về hướng sân bay. Không ngờ cô mất công chạy trốn sang đây mà giờ lại bị tóm cổ lôi về. Nhưng ít ra vẫn may, còn giữ được mạng sống. Lần này trở về thật nhẹ nhàng, không mang theo bất kì vật gì. Bình thường cô đi du lịch cũng không vác gì nhiều, nhưng đi tay không thế này thì đây là lần đầu. Máy bay rộng thênh thang mà chỉ có vài người, đương nhiên toàn bộ đều là người của Âu Dương Quân. - Cô ngủ để lớn hay sao mà vừa lên máy bay đã ngủ, lại còn ngủ suốt thế hả? Đó là câu nói đầu tiên của Phong khi xuống sân bay. Minh An vương vai, làm mấy động tác vặn người, các khớp xương giãn ra kêu răng rắc. - Anh không cảm thấy việc ngủ trên không so với ngủ trên đất có cảm giác khác nhau à? Phải biết cảm nhận chứ! - Vậy cô có cảm nhận được cái chết kề cận không? Không nói thì thôi, mỗi lần Âu Dương Quân anh ta mà lên tiếng là khiến người khác phải sợ hãi. - Anh Quân à, tôi chỉ đùa thôi, anh đâu cần phải dọa thế! Minh An cười nịnh nọt. Cô vừa dứt lời thì đột ngột tay đã bị anh cầm lấy và kéo chạy. Cô chưa kịp phản ứng với hành động này của anh thì đã nghe phía sau vang lên tiếng súng. Không biết hướng bắn từ đâu đến nhưng tấm kính mà cô và anh vừa chạy qua trúng đạn, vỡ tan tành. - Anh Quân, Phong và anh đi trước, tôi và Hàn sẽ ở lại xử lí. Vũ chạy theo đằng sau đến cửa thì dừng lại, rút khẩu súng trong áo khoác ngoài. Âu Dương Quân đẩy Minh An vào trong xe, anh quay lại nhìn Vũ gật đầu rồi cũng ngồi vào. Phong tăng tốc, lái xe chạy trên đường quốc lộ. Đột nhiên anh thắng gấp rồi quay đầu xe. Minh An chưa kịp chuẩn bị, theo quán tính ngã về phía trước nên liền nhắm mắt chấp nhận ngã. Nhưng cô không hề có cảm giác đau... mở mắt ra thì thấy Âu Dương Quân đang nắm cánh tay cô kéo ngược lại ngồi cạnh anh. - Anh Quân, phía đó có người của bọn chúng. Theo lời Phong nói, Minh An quay đầu lại đằng sau thì phát hiện có hai chiếc xe đang đuổi theo. Âu Dương Quân dang tay ôm đầu Minh An kéo nép vào ngực mình đồng thời rút súng. - Hạ kính xuống! Minh An lúc này phát hoảng nhưng nghe được giọng nói quá đỗi bình tĩnh của anh phía trên đầu lại cảm thấy an tâm. Mùi hương nam tính trên người anh bám lấy mũi cô, quyện vào không khí lên tận đầu khiến cô quên đi căng thẳng. A, đúng là tạo nghiệt mà! Tình hình này mà cô đang nghĩ gì đây! Cô vừa định ngẩng đầu lên lại bị bàn tay cứng cáp đè xuống. Tuy nhiên cô vẫn liếc nhìn được phần nào. Bên cạnh đã có một chiếc xe tiến gần và áp sát, cô dường như thấy khẩu súng bắn tỉa chìa ra ở khe hở cửa kính xe. Âu Dương Quân liền giơ súng, tiếng súng vừa vang cô đã thấy một thứ chất lỏng bắn lên kính chiếc xe. Phát súng trúng vào tay tên lái xe. Mục đích của anh chính là muốn một phát súng xử lí hết cả bọn. Cô vừa nghĩ đến đáp án đó thì chiếc xe liền lạc tay lái đâm vào dải phân cách. Đang chạy với tốc độ cao nên khi gặp phải vật cản, chiếc xe bị xoay vòng rồi lật úp, theo đà trượt dài trên đường. Không cần nhìn cũng đoán được kết cục của những kẻ bên trong. Cuộc rượt đuổi vẫn tiếp tục, tuy nhiên bây giờ còn có thêm xe của cảnh sát. Những chiếc xe đó với đèn nháy và âm thanh hú còi quen thuộc bám sát xe của bọn người phía sau. Âu Dương Quân vẫn với giọng bình thản: - Phong! - Vâng! Đoạn đối thoại quá ngắn gọn khiến Minh An chẳng hiểu gì. Nhưng với những người cùng vào sinh ra tử như bọn anh thì chừng đó đã đủ. Phong đột ngột đổi hướng, quay đầu xe vòng qua dải phân cách theo hướng ngược lại. Cùng lúc đó, Âu Dương Quân nhắm vào lốp xe của bọn đuổi theo nổ súng. Kết quả có lẽ cũng không mấy khác biệt so với chiếc lúc nãy nhưng giờ chúng còn có thể giúp cản đường những chiếc xe cảnh sát phía sau. - Haha, bọn chúng đúng là không biết tự lượng sức! Phong vừa cười nói vừa đánh xe rẽ sang một con đường khác. Lại nghe tiếng Âu Dương Quân: - Liên lạc với Vũ xem tình hình bên đó thế nào. Phong ngưng cười, dùng tay ấn vào tai, nhìn kĩ thì ở đó có gắn một thiết bị màu đen. Lát sau mới nghe tiếng Phong: - Các cậu thế nào?... Tốt rồi...Vẫn an toàn, đã hạ hết bọn chúng... Đang trên đường về... Phong quay lại: - Anh Quân, bọn họ đã xử lí ổn rồi! - Ừ! - Anh Quân à, tôi có thể ngồi dậy rồi chứ? Minh An ngẩng đầu. Nghe cô lên tiếng anh mới buông tay. Cô quay quay cái đầu nãy giờ bị ép đến mức muốn trẹo cả cổ nhưng mắt không rời anh. - Muốn nói gì? Anh nhìn cô. - Cứ mỗi lần gặp anh là y như rằng tôi gặp nguy hiểm! Lần sau anh có thể báo trước một tiếng để tôi chuẩn bị có được không? Anh nghiêng người nhìn cô. Cô lập tức nhảy ra ngồi sát cửa để kéo giãn khoảng cách, ra vẻ đề phòng. Anh không kiềm được bật cười: - Động tác vẫn còn nhanh nhẹn, gương mặt lại không có dấu hiệu sợ hãi. Vậy cô muốn chuẩn bị cái gì? Cô chỉ là nói thế, cũng không có ý gì. Giờ bị anh bắt bẽ nên không nói được đành phải ngậm miệng. Phía trước, Phong nhìn qua gương chiếu hậu bắt gặp cảnh đó, liền cảm thấy ngạc nhiên. Chẳng lẽ những gì Vũ nói hôm đó là sự thật? Anh nhớ lại tối hôm Minh An bị bắt về và ném xuống nước. Khi mang cô người đang ướt nhem vào phòng, Vũ đã bảo rằng cô đã khiến Âu Dương Quân cười nên cần chăm sóc cẩn thận. Âu Dương Quân đâu phải người không biết cười nhưng cười thoải mái và sảng khoái như lời Vũ thì anh không tin. Lúc đó bọn anh còn kéo thêm Hàn vào làm một vụ cá cược, nhưng chắc là bọn anh thua Vũ lần này rồi! - Cậu đang cười gì thế? Phong giật mình quay lại thì thấy Âu Dương Quân và Minh An đang nhìn mình. Có vẻ như... anh đã cười hơi quá! - À... à không có gì! Tôi chỉ là nhớ lại một việc vui mấy ngày trước. Có điên mới nhận rằng bọn anh đã âm thầm cá cược về đại ca của mình. Nếu bị lộ, không bị Âu Dương Quân đem ra phanh thây cũng chẳng thể yên với hai tên kia. Nghĩ thế anh dập tắt nụ cười, tập trung lái xe. Phong lái xe vòng vèo mãi cuối cùng cũng dừng lại trước một ngôi biệt thự còn có phần lớn hơn gấp mấy lần ngôi biệt thự bên Anh. Lần này, xe chạy thẳng vào bên trong. Cũng phải, rộng thế này mà đi bộ thì đời nào mới tới. Minh An nhìn qua cửa kính, những người áo đen đứng hai bên đều cúi đầu chào. - Anh Quân! Trước cửa căn biệt thự, Vũ và Hàn cùng một vài người nữa xếp thành hàng cũng cúi đầu chào. Âu Dương Quân xuống xe, bọn họ liền tách thành hai hàng nhường đường anh vào trong. Oa... Đây là cung điện chứ là biệt thự kiểu gì? Tên Âu Dương Quân này cũng thật biết hưởng thụ. Minh An vừa bước vào đã trợn mắt há miệng nhìn quanh. ( rớt hàm kìa ) Đại sảnh rộng thênh thang được trang trí bằng những đồ vật mà liếc qua cũng đã thấy giá trị kinh khủng. Ở chân cầu thang lớn đối diện với cửa là hai chiếc bình quý thời nhà Minh, bán chúng đi thì cũng sống sung sướng vài năm. Nghĩ ra cái ý đồ viễn vông đó cô mỉm cười. Tuy nhiên, vật có lẽ còn giá trị hơn thế trong đại sảnh này chính là bức tranh “Anh hùng tương ngộ” treo trên tường, lối lên cầu thang. Một bức tranh thêu lớn, vô cùng kì công và sinh động. Chiều dài bức tranh có đến ba bốn mét, nổi bật sự oai nghiêm của Hổ- chúa tể sơn lâm và uy lực cùng sức mạnh của Đại bàng trên không. Bức tranh đúng là đã thể hiện được uy quyền của chủ nhân. Không kể đến Âu Dương Quân mà cô mới tiếp xúc trong thời gian ngắn đã thấy được khả năng và sự quyết đoán hơn người của anh, ba người còn lại, Phong, Vũ, Hàn cũng tuyệt đối là nhân tài xuất chúng, và cả những người áo đen ngoài kia... Minh An cảm thấy lạnh người... Cô rút cuộc tại sao lại vào cái nơi là “hội tụ nhân tài” thế này? - Trịnh Minh An! Chất giọng trầm của Âu Dương Quân xông thẳng vào màng nhĩ của cô khiến cô bừng tỉnh khỏi chuỗi ý nghĩ vẩn vơ. - Vâng! Cô quay lại mới phát hiện trong sảnh chỉ còn lại năm người bọn cô, những người khác đã rời khỏi từ lúc nào. Anh ngoắc cô lại gần rồi tiếp: - Tháo nó ra! Theo ánh mắt của anh, Minh An đưa tay sờ sờ chiếc bông tai của mình. - Nó ư? Đây là vật mà bố tôi để lại, anh lấy làm gì chứ? - Nó hẳn là thiết bị thu tín hiệu nên hôm đó cô mới phát hiện chiếc nhẫn là nút điều khiển quả bom. - Sao anh biết chứ? Cô ngạc nhiên. - Lúc đó tôi đã cho người kiểm tra trước một lượt nhưng không phát hiện là vì chiếc nhẫn chỉ phát tín hiệu khi nhận được sóng từ quả bom. Nếu cô phát hiện nghĩa là cô cũng có thiết bị thu tín hiệu, mà trên người cô ngoài chiếc bông tai thì không còn vật nào có thể. Anh nói ra suy đoán của mình. - Bố cô là điệp viên cao cấp, chắc không thiếu những thứ như thế! Nghe nói xong cô chỉ cười nhạt rồi tháo chiếc bông tai ra đưa anh. - Xem ra anh đã điều tra tôi kĩ càng rồi! Đây, anh cầm lấy. Mạng tôi bây giờ còn thuộc quyền sở hữu của anh thì nói gì tới nó. Anh nhận chiếc bông tai từ cô, quan sát sơ qua rồi ném về phía Hàn. - Cậu hãy gắn thêm thiết bị cần thiết vào đấy rồi dạy cô ta cách sử dụng. Hàn bắt lấy chiếc bông tai rồi cúi người thay cho câu trả lời. Anh quay lưng đi vào trong, Minh An cũng nhanh chóng đi theo. Hai người đi qua một dãy hành lang dài rồi xuống tầng hầm. Ở đây lại còn nhiều ngã rẽ và phòng khác nhau. Được nhìn cấu trúc thiết kế ngôi biệt thự này, Minh An không khỏi thêm một lần nữa ngạc nhiên và thán phục. Suốt đường đi, Hàn không nói lời nào. Trong ba người thuộc hạ đắc lực và thân tín của Âu Dương Quân, Hàn là người ít nói nhất. Cũng như cái tên của mình, tính cách của anh quả thực lạnh, chỉ xếp sauQuân. Nếu không phải thấy anh cười vì câu nói khiến cô bị ném xuống nước lạnh trong lần đầu gặp ở Anh, thì cô đã tưởng anh chính là cục băng nhỏ mà Âu Dương Quân đào tạo ra. Cũng có thể anh ta xem Dương Quân là thần tượng nên mới như thế. Minh An bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình. - Vào đi! An sực tỉnh thì đã thấy Hàn mở một cánh cửa bước vào trong. Bên trong là một căn phòng rộng với vô số thiết bị thông tin được sắp xếp khoa học. Những thiết bị liên lạc như chiếc hoa tai của cô ở đây không thiếu, thảo nào mà tên Âu Dương Quân phát hiện. - Ớ đây chắc chỉ thiếu có mỗi súng và đạn! Sau một hồi quan sát cô mới mở miệng. - Những cái đó ở tầng dưới! Minh An há miệng muốn nói nhưng rồi cũng im lặng. Đây đã là tầng hầm rồi lại còn tầng dưới nữa sao? Rốt cuộc có bao nhiêu tầng và bao nhiêu súng đạn dưới chân cô? - Vậy đây có thể xem như một sào huyệt rồi! Hàn không đáp lại nữa chỉ im lặng và chăm chú tháo tháo lắp lắp với chiếc hoa tai của cô. Cô cũng biết điều không nói thêm gì nữa. Lát sau, Hàn quay lại đưa hoa tai cho cô rồi hướng dẫn cô cách phát các tín hiệu khẩn cấp, tín hiệu định vị, liên lạc... qua việc điều chỉnh các tầng sóng khác nhau. Vật mà trước nay cô chỉ dùng để thu sóng phát hiện bom giờ lại có thêm thật nhiều công dụng. Mấy tên ở đây cũng thật đáng khâm phục! Sau khi cô đã thuần thục những kĩ năng sử dụng, Hàn đưa cho cô một cây bút màu bạc. - Cầm lấy! Minh An nhận cây bút, nhìn hết một lượt rồi hỏi: - Chắc đây không phải thứ để viết lên giấy. Anh không định giải thích cho tôi công dụng của nó à? - Đây là dao cắt kim loại, có thể cắt đứt những vật liệu kim loại cứng. Hàn lại kiên nhẫn giải thích cho cô về cây bút. - Được rồi, bây giờ cô trở lại sảnh đi, Phong đang đợi cô! - Đợi tôi làm gì chứ? Cô thắc mắc. - Anh ta sẽ nói cho cô những cái cô có thể làm và không nên làm ở đây. Minh An bước ra khỏi phòng, theo đường cũ trở lại đại sảnh. Cô nhìn quanh chỉ thấy Phong đang ngồi trên ghế sô pha. Vừa thấy cô Phong đã phàn nàn: - Tốc độ chậm chạp quá! Minh An bĩu môi, nhìn đồng hồ treo trên tường: - 11 phút 28 giây, tôi không nghĩ là quá lâu! - Hừ, xem ra cô cũng chính xác giờ giấc đấy! Nhưng đã theo bọn tôi, một phút sơ sẩy cũng có thể gặp mặt Diêm Vương gia. Được rồi, đến đây, tôi sẽ giới thiệu cho cô về phương thức hoạt động của chúng ta... Trời mùa đông về đêm tuy lạnh nhưng bầu trời lại rất trong. Minh An lang thang trong khuôn viên biệt thự rộng lớn. Đây đúng chẳng khác nào cung điện, rộng và sang trọng khiến cô đi mãi vẫn chưa tham quan hết. Hôm nay cô đã bị Phong nhồi nhét vào đầu không biết bao nhiêu thứ, nào là tình hình của tập đoàn Âu Dương, nào là cách xử lí những thành phần gây cản trở giá bất động sản, nào là những nhân vật cần chú ý... Quá nhiều thứ nên cô chẳng thể nhớ hết. Cô chỉ biết rằng những điều liên quan đến việc xây dựng và phát triển tập đoàn sẽ do Hàn điều hành, những việc thanh trừng thế lực làm hại uy tín, ảnh hưởng đến tập đoàn thì qua tay của Vũ. Phong là người kề cận bảo vệ Âu Dương Quân. Trong những trường hợp đặc biệt, Phong, Vũ, Hàn sẽ thay thế nhiệm vụ cho nhau tùy theo sở trường và tính chất công việc. Bọn họ chỉ dưới quyền của Dương Quân, báo cáo cho anh biết những sự việc chính. Nếu là việc quan trọng Âu Dương Quân sẽ đích thân xử lí. Lúc Minh An quay trở lại đã thấy Âu Dương Quân cùng Hàn bàn về công việc. Cô vừa bước chân đến bậc thềm thì Vũ cũng từ đâu bước vào. - Anh Quân, có tin báo về! Âu Dương Quân dừng trao đổi với Hàn, quay sang Vũ: - Cậu nói đi! - Có tin báo rằng một lượng thuốc trắng lớn đã trót lọt qua cửa khẩu, chuẩn bị chyển về phía nam, cụ thể là khu đô thị X mà chúng ta mới đầu tư. Nghe xong, Âu Dương Quân cau mày. Hàn ngồi bên cạnh nhanh chóng mở tài liệu: - Chúng ta đã mua khu đất đó vào đầu năm nay, hiện đang tiến hành xây dựng thành một khu đô thị cao cấp. Đây là khu vực nổi bật với nhiều điểm đen về ma túy. Vì thế mà dù có vị trí và điều kiện thuận lợi nhưng chúng ta đã mua được chúng với giá không quá cao. - Bây giờ lô hàng đó đang nằm ở đâu? - Người của ta báo về là chúng sẽ được chuyển đi bằng tàu hỏa vào ngày mai, chuyến tàu S. Vì có khả năng liên quan đến một tổ chức thuốc phiện lớn nên bọn đàn em cũng không tùy tiện hành động, chỉ âm thầm theo dõi. Vũ trả lời. Quân không nói gì, suy nghĩ một lát rồi đứng dậy. - Hàn, việc ở tập đoàn cứ thế tiến hành. Vũ, cậu thông báo với Phong tạm thời hoãn giao dịch về vụ nhập súng mới, ngày mai cậu và Phong theo tôi. - Vậy còn tôi? Minh An chen vào. -Cô? Âu Dương Quân quay sang nhìn Minh An rồi cười đầy nguy hiểm, khẳng định: - Đương nhiên là theo tôi. Thấy Minh An chun chun mũi, anh tiến đến gần: - Sao? Cô không thích à? - À không... không hề... sao lại có chuyện đó chứ! Hề hề… Cô cười vẻ nịnh nọt nhưng trong lòng muốn hét thật lớn: “Tôi đương nhiên không thích!” Tuy nhiên, bảo vệ tính mạng mới là việc cần thiết, nếu nói ra thì không chừng tên ác quỷ này bắt cô leo dãy Himalaya mất! - Được rồi, mọi người về chuẩn bị đi. Âu Dương Quân về phòng mà không để ai thấy nét cười trên gương mặt đẹp tựa băng. Thái độ ấp úng như gà mắc tóc đó của cô đương nhiên không thể qua mặt anh. Chắc là cô đang cả gan lần lượt hỏi thăm người thân nội ngoại của anh rồi! Anh lại cười. Trước đây anh không dễ cười như vậy. Thương trường nhiều thủ đoạn đã luyện anh trở thành một con người không dễ thể hiện cảm xúc hay suy nghĩ trên mặt, phải luôn trong trạng thái đề phòng. Chỉ đối với bọn người Phong, Vũ, Hàn anh mới thoải mái hơn đôi chút, tuy anh cũng nói cũng cười nhưng nó không giống với nụ cười này. Đến tột cùng thì đây là triệu chứng gì mà chỉ khi gặp cô mới biểu hiện chứ? Chính anh cũng không lí giải nổi.
|