Xin Lỗi Vì Đã Không Nhận Ra Em!
|
|
Chương 1: Kí ức ngọt ngào
Trên ngọn đồi nhỏ trồng đầy hoa hướng dương, có hai đứa trẻ một trai một gái tầm 7,8 tuổi đang chơi đùa rất ư vui vẻ
- Haha..., nhanh lên anh Tom! Sao anh chậm chạp quá vậy?
- Jerry à, cho anh nghỉ tí đi anh mệt lắm rồi không chạy nổi nữa đâu.
- Con trai gì mà yếu xìu à, yếu hơn cả con gái! Thôi được rồi, vậy chúng ta ngồi xuống đây nghỉ ha.
Hai đứa bé cùng ngồi xuống, bỗng nhiên đứa bé trai lên tiếng - Jerry này, anh...anh sắp..!
Thấy đứa bé trai cứ ngập ngừng nói, đứa bé gái nhíu mày nhìn - Hửm, anh Tom nói lẹ đi sao ấp úng hoài vậy.
Đứa bé trai khó xử, quay mặt đi chỗ khác - Anh sắp phải theo gia đình sang nước ngoài sống rồi! Anh không thể ở bên cạnh chơi cùng Jerry được nữa!
Phản ứng đầu tiên của cô bé gái là ngạc nhiên rồi thất thần và bật khóc, ôm chặt cậu bé - Hức hức...anh Tom đi rồi ai sẽ bên cạnh chơi cùng Jerry đây, không chịu...Jerry không chịu đâu! Anh Tom mà đi Jerry sẽ rất buồn, rất cô đơn, Jerry không muốn như vậy!
Cậu bé đưa bàn tay bé nhỏ của mình vụng về lau từng giọt nước mắt cho cô bé - Đừng khóc, Jerry khóc làm anh buồn lắm đó, nín đi! Jerry yên tâm Tom sẽ viết thư rồi gửi cho Jerry, anh Tom sẽ quay lại tìm Jerry được không.
Cô bé như đã bình ổn hơn, ngước nhìn cậu bé - Thật chứ? Anh Tom không được lừa Jerry đâu đó!
Cậu bé gật đầu chắc nịch - Thật! Nếu Jerry không tin, vậy chúng ta móc nghéo thề đi ha.
- Ừm, được chúng ta cùng móc nghéo nào!
Hai đứa trẻ cùng nhau đưa ngón tay út của mình ra móc nghéo rồi ngồi cười hìhì.
Ngày hôm sau, cũng như mọi ngày đứa bé gái lại chạy đến ngọn đồi hoa hướng dương để chơi cùng cậu bé đó. Bé gái cứ ngồi đấy đợi, nhưng đợi mãi mà cậu bé đó vẫn không đến.
- Sao hôm nay anh Tom lâu đến vậy nhỉ? Hay là đã...!
Chưa nói hết câu cô bé liền chạy đi tìm cậu bé đó trên môi còn nói - Anh phải đợi Jerry, Jerry đến ngay!
Cô bé chạy đi khắp nơi có thể tìm được cậu bé, nhưng tất cả đều vô vọng. Cô bé bật khóc, chạy thật nhanh đến ngọn đồi.
Cô bé vừa khó vừa nói - Tom à, anh đi rồi sao? Sao Không đợi Jerry chữ!
- Ai bảo anh không đợi Jerry chứ. Là Jerry không đợi anh thì có. Cậu bé Tom đứng đằng sau cô bé Jerry từ khi nào, lên tiếng.
Cô bé quay lại nhìn cậu bé, không nó lời nào ôm chầm lấy cậu khóc.
Cậu bé cười cười lên tiếng - Nín đi, khóc từ nãy đến giờ không thấy mệt sao? Mà anh có quà tặng cho Jerry nè.
Nói rồi cậu bé đưa ra trước mặt cô bé một chiếc hộp nhỏ màu tím, trên đó còn gắn thêm cái duy băng màu trắng rất đẹp.
Cô bé nhìn rồi đưa tay lấy chiếc hộp từ cậu, cô bé mở ra thì là chiếc lắc tay làm bằng bạch kim rất tinh xảo, trên lắc có những cái chuông nhỏ xinh, khắc chữ T&J và tấm ảnh chụp chung của cả hai.
- Wow đẹp quá!
- Jerry có thích không?
- Thích, Jerry rất thích! Mà sao trên đây lại khắc T&J vậy, còn bức ảnh này?
- Vì đây là 2 chữ cái đầu trong tên của chúng ta! Anh muốn khi anh đi rồi Jerry có thể nhìn nó và cảm nhận được anh luôn ở đây, bên cạnh Jerry. Còn bức ảnh là anh nhờ người chụp khi chúng ta đang chơi đùa.
Từ đâu có một người phụ nữ xuất hiện, đi đến chỗ chúng ngồi. Người phụ nữ đó lên tiếng - Tom à đến giờ rồi, chúng ta phải đi thôi!
Thì ra người phụ nữ đó là mẹ của cậu bé ấy.
Cậu bé quay sang nhìn mẹ rồi lại nhìn nó - Jerry anh phải đi rồi! Tạm biệt em Jerry, nhớ nhé hãy đợi anh trên ngọn đồi hướng dương này anh sẽ quay lại tìm em.
- Hức hức, anh Tom hứa rồi đó nha. Jerry sẽ đợi, đợi đến khi anh Tom trở về.
Cậu bé bước đến gần người phụ nữ đó rồi bước đi, cậu bé đi xa dần nhưng vẫn quay đầu lại nhìn bé gái ấy và hét to. - Jerry nhớ kĩ nha, anh tên là Minh Hạo, Vũ Minh Hạo đừng có quên đấy.
Cô bé vừa khóc vừa chạy theo cậu bé cho đến khi cậu bé lên xe đi khuất bóng.
Cô bé đó đứng đấy một mình cô đơn, lẻ loi - Em sẽ không quên đâu, anh phải trở về đó, nhất định phải trở về đó biết không hả...!
|
Nhân vật
- Lê Ngọc Quyên - cô (cũng chính là cô bé Jerry ngày đó) 17t, xinh đẹp, học giỏi, ba mẹ cô đã mất khi cô vừa tròn 15t, hiện giờ sống một mình trong căn nhà nhỏ của ba mẹ cô để lại. Tính cách lạnh lùng, ít nói, không bao giờ mỉm cười đặc biệt là với con trai(vì 1 ai đó). Hàng ngày đều đi làm kiếm tiền để trang trải học phí và cuộc sống.
- Vũ Minh Hạo - anh(Tom) 18t, là một đại công tử giàu có, đẹp trai, thông minh và cực kì băng giá. Không bao giờ lại gần các cô gái trừ đứa em gái bé nhỏ của mình và 1 ai đó *cười*. Rất, rất yêu cô! Gia đình là 1 trong các tập đoàn đứng đầu Châu Á, có nhiều chi nhánh ở khắp nơi trên thế giới.
- Trần Khánh Lam - (nhỏ)17t, người bạn duy nhất của cô sau khi anh đi, gia đình giàu có. Xinh xắn đáng iu, tinh nghịch, tính tình nhu mì...! (Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, muốn biết chi tiết về sau sẽ rõ.)
- Nguyễn Minh Việt - (cậu) 18t, gia cảnh giàu có, đẹp trai, hội trưởng hội học sinh. Thích cô, galăng,hoà đồng. Trên môi lúc nào cũng cười tươi như hoa. Là con trai của tập đoàn lớn nhất Việt Nam.
Còn 1 số nhân vật # nữa mình sẽ giới thiệu sau nha .
|
Chương3 Nỗi nhớ vô hình
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, cô bé Jerry ngày nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, giỏi giang và luôn được các chàng trai để ý, tán tỉnh nhưng trong tim cô, cậu bé Tom ngày đó đã chiếm 1 vị trí rất quan trọng không thể quên được
Trong một căn phòng mang tông màu chủ đạo là tím, có một cô gái xinh đẹp đang ngồi nhìn ngắm trời mưa qua khung cửa sổ, tay còn mân mê chiếc lắc bằng bạch kim, miệng thì thầm
- Anh Tom à, Jerry đã chờ anh 10 năm rồi đó mau về đi mà, em xin anh quay trở về đi. Jerry cô đơn lắm, Jerry rất nhớ anh Tom à! Hức hức...
Hàng ngày cô đều lên ngọn đồi hoa hướng dương mong ngóng, chờ đợi cậu bé Tom trở về. Sự nhớ nhung, yêu thích ban đầu của cô dành cho cậu bé ngày ấy đã biến thành tình yêu từ khi nào không hay.
Còn ở bên kia nửa vòng của trái đất, có 1 chàng thanh niên khôi ngô, đẹp trai, nhà giàu và cực kì băng giá đang ngồi trong một căn phòng rộng lớn, trên tay cầm bức ảnh có 1 bé trai và 1 bé gái đang nô đùa rất vui vẻ. Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng sờ lên gương mặt tươi cười của đứa bé gái trong tấm ảnh, bỗng nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa "Cốc cốc..."
Anh thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng quét qua cánh cửa, lên tiếng khiển trách - Ai? Tôi đã bảo không được ai làm phiền tôi rồi cơ mà, các người muốn chết phải không?
Bên ngoài cửa vang lên giọng nói của 1 người đàn ông đã đứng tuổi - Xin lỗi thiếu gia, tôi là Hoàng Lâm. Tôi đã tìm được người thiếu gia cần tìm rồi ạ!
Ánh mắt anh lóe lên tia vui mừng nhưng giọng nói vẫn rất là lạnh - Được rồi, ông vào đi!
- Vâng, thưa cậu.
Người đó mở cửa bước vào, kính cẩn cúi đầu chào anh. - Thưa thiếu gia, người cậu tìm là cô Lê Ngọc Quyên năm nay 17t, ba mẹ của cô ấy đã mất vì tai nạn xe khi cô ấy vừa tròn 15t, hiện giờ sống 1 mình tại căn nhà mà ba mẹ cô ấy để lại, hàng ngày cô đều đi làm thêm kiếm tiền để trang trải cuộc sống. Cô ấy đang học lớp 11A1, trường Ánh Dương. Trong nhiều năm liền cô đều là học sinh giỏi, là 1 trong top 5 hoa khôi của trường. Tính cách lạnh lùng, ít nói, đặc biệt là không thích và lại gần con trai. Cô ấy rất được các nam sinh trong trường để ý tới, Nguyễn Minh Việt con trai tập đoàn giàu có nhất Việt Nam là 1 trong số cây si của cô ấy, hàng ngày mỗi khi ở trường hắn luôn bám theo cô không rời. Không biết vì lí do đặc biệt gì mà hàng ngày, dù là trời mưa hay nắng cô ấy cũng đều đến 1 nơi đó là 1 ngọn đồi trồng rất nhiều hoa hướng dương.
Môi anh nhếch lên nụ cười vui vẻ, thích thú - Được rồi, ông ra ngoài đi. À mà ông đặt vé máy bay về Việt Nam cho tôi, càng sớm càng tốt.
- Vâng thư thiếu gia, tôi xin phép ra ngoài.
Anh không nói gì, xoay người hướng mắt ánh ra ngoài cửa sổ thì thầm - Jerry à, tôi rất nhớ em! Em hãy đợi tôi nhé.
|
Chương 3 Về bên em!
Hai ngày sau!
Tại sân bay quốc tế Nội Bài có một chàng trai tựa như vị thần Hi Lạp. Và người đó không ai khác chính là anh-Vũ Minh Hạo, hôm nay anh khoác lên mình bộ đồ đơn giản với chiếc áo sơmi trắng cộng thêm chiếc quần âu đen, nhưng đã khiến cho mọi người đặc biệt là các cô gái phải ngoái đầu lại nhìn bởi vẻ điển trai của mình, có người còn bạo dạn tiến lại gần xin số và làm quen với anh nhưng đều bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa mà bỏ chạy thật xa.
Từ đâu xuất hiện một người đàn ông đã đứng tuổi đi đến chỗ anh - Xin chào thiếu gia, tôi là quản gia Trung.
Anh không nói gì chỉ gật đầu rồi đưa hành lí của mình cho quản gia Trung rồi bước đi. Ngồi trên xe anh suy nghĩ đến cô rồi ra lệnh cho lái xe đến nhà cô, xe anh đậu trước nhà cô được 1 lúc thì thấy cô cầm chiếc balo chạy vội đến trường.
Anh cho lái xe đi chầm chậm theo sau cô đến trường, rồi đến khi tan học anh lại theo cô đến quán cafe mà cô làm. Anh cho lái xe về trước, còn mình ngồi đó nhìn ngắm cô.
Anh nghĩ thầm - "Cô bé à em đã lớn thật rồi, rất xinh đẹp!"
Tầm khoảng 5h chiều, cô dời khỏi quán thấy vậy anh liền theo cô. Cô cứ vô thức bước đi mà không biết rằng đằng sau vẫn có 1 người luôn đi theo mình. Anh cứ vậy đi sau cô mà đích tới không nơi nào khác mà chính là ngọn đồi hoa hướng dương ngày xưa.
Cô ngồi xuống bãi đất trống trên ngọn đồi và đưa tay vào balo lấy ra 1 tấm ảnh đã cũ, trong hình là hình ảnh 2 đứa bé. Cô ôm bức ảnh mà khóc nức nở - Tom anh là đồ nói dối, sao anh không về, chẳng phải anh đã hứa sẽ về tìm em rồi sao! Tom à, chắc có lẽ Jerry đã yêu anh Tom rồi, không biết từ khi nào nữa. Jerry thật khờ, thật ngu ngốc phải không anh? Huhu...!
Đứng từ đằng sau cô, anh rất muốn chạy lại ôm cô trong vòng tay, nói cô không hề khờ, không hề ngốc 1 chút nào và nói rằng anh rất rất yêu cô.
"Jerry anh xin lỗi... xin lỗi em nhiều. Anh sẽ mãi bên em, không để em chịu bất kì tổn thương nào nữa!"
Sau 1 hồi khóc lóc cô đứng dậy về nhà, còn anh lần này chỉ đứng nhìn cô. Cô đi rồi anh gọi điện cho tài xế đến đón, trên xe anh lấy điện thoại gọi cho quản gia Trung. - Lớp 11A1, trường Ánh Dương.
Không để cho quản gia kịp nói năng gì anh liền tắt máy. Bên ngoài cảnh vật xung quanh lướt nhanh qua ô cửa kính nhỏ.
|
Chương5 Gặp lại Anh!
Sáng hôm sau, cũng giống như mọi ngày cô lại dậy sớm chuẩn bị đi học. Nhà cô khá gần trường nên cô thường hay đi bộ đi học.
Sau 10p cô cũng đến trường, nhưng hôm nay cô cảm thấy rất lạ, trước cổng trường có rất nhiều người đặc biệt là nữ sinh bâu quanh 1 người con trai. Cô nghe loáng thoáng mấy người đó nói với nhau nào là 1 anh chàng đẹp trai, nha giàu,...v.v...
Nhưng với tính cách của mình cô không thèm để ý, bỏ ngoài tai những điều đó mà đi lên lớp. Còn anh dù rất khó chịu cộng bực mình nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc. Rồi từ trong đám đông anh nhìn thấy hình dáng của cô liền cố thoát ra nhưng không thể vì quá là đông. (Hazj...đẹp troaj đúng là khổ
|