Sát Thủ Tim Anh
|
|
Chương 24 Bên ngoài trời đã dần lạnh hơn, ngôi biệt thự ấm áp cũng Dương Thạc tỏa ra một luồng khí bất thường. Kì Băng cuộn mình trên chiếc sofa hướng mắt về màn hình tivi đang chuển kênh liên tục. Quản gia Kim xem ra rất mệt nhưng vẫn đứng cạnh đó im lặng không nói gì.
Tiếng cốc va chạm vào mặt bàn mỗi lúc một nhiều, Kì Băng ngồi đợi Dương Thạc đến lúc này cũng hơn hai tiếng đồng hồ. Cô đã cố gọi Dương Phong nhưng anh em nhà hắn làm quái gì lại khóa máy cô phải đành ngồi chờ ở nhà.
Nhắc đến chuyện nhà Jenny cô chỉ nghĩ nhanh đến tập đoàn nhà Dương Gia ngoài ra không có ấn tượng nào khác. Nếu khu đất có chuyện ít nhất Dương Thạc cũng biết, mà không đương nhiên hắn ta phải biết rồi vì khu đất đó công ty hắn không phải cũng rất cần sao?
- Bác Kim! Bác mệt thì đi nghĩ đi, thức như vậy không tốt cho sức khỏe đâu!
- Con bé này! Ta là quản gia cậu chủ chưa về thì người với thận phận như ta phải quản lí cái nhà này chứ!
- Bác thật! Bác quên cháu làm gì sao? Bác đi nghĩ đi.
Kì Băng đã nói thế mà quản gia Kim cũng không lung lay “ ý chí “, Kì Băng ngồi xem phim đến mệt lại quay sang lướt wed...
Đúng 11h45 xe của Dương Thạc mới tiến vào sân, lúc bước vào nhà sắc mặt Dương Thạc có vẻ mệt mỏi Kì Băng vẫn không nhìn anh lấy một cái mà thận trọng lướt tay trên bàn phím.
Dương Thạc ngồi phịch xuống cạnh Kì Băng, anh day day thái dương rồi cụp mi lại dựa vào thành ghế. Kì Băng có lẽ đang giận anh....nhưng cô đè nén cơn giận lại một chút rồi hỏi anh, ngữ khí có vẻ dịu dàng nhưng cơn giận lại lấn ác một chút.
- Anh không nghe điện thoại, cũng không thèm gọi lại cho em
- Anh xin lỗi điện thoại anh hết pin.
- Anh qua mắt cô nào em không biết, em chỉ biết điện thoại anh không những còn pin mà còn đầy
Dương Thạc mở mắt luồng lấy bàn tay mảnh khảnh mà mềm mại của Kì Băng rồi đan tay anh vào tay cô. Kì Băng quay sang nhìn sắc mặt mệt mõi của anh cô biết lúc này cô không nên tức giận. Cô bỏ mặt dãy số đang chạy trên màng hình laptop, cô quay sang ôm lấy thắt lưng anh tựa đầu vào lòng ngực ấm áp đang chấc đầy tâm sực của anh.
- Việc em muốn hỏi anh em sẽ hỏi vào sáng mai, nhưng việc anh muốn nói có cần nói ngay bây giờ không
- Anh không biết nói sao nhưng anh sợ em lo lắng
- Vậy cớ sao anh còn làm em lo lắng hơn với cử chỉ và khuôn mặt anh lúc này. Em hiểu anh hơn bất cứ người nào ngoài kia, em lớn lên bên anh mà...có việc gì anh không thể nói cho em nghe chứ?
- Công ty đối đầu với chúng ta đã quay lại...họ là người đã giết ba mẹ em
Kì Băng vốn đã để chuyện đó vào một góc kí ức, cô vẫn thản nhiên nhưng hơi thở vẫn dồn dập khiến Dương Thạc hiểu cô đang cố để nén cảm xúc. Anh biết dù trái tim có sắt đá cở nào thì sức mạnh tình thân vẫn sẽ đánh bật tất cả...
- Em sẽ tự mình giải quyết, việc đó trước sau gì cũng rơi vào nhiệm vụ hàng đầu của em.
Kì Băng thả lỏng người bật dậy rồi quay đi, vừa đến chân cầu thang âm than nặng nề của Dương Thạc lại phát ra.
- Vậy chuyện cánh đồng vốn bản thân em có mặc kệ
- Bản thân em không mặc kệ chuyện gì xảy ra...em chỉ liệu thời cơ mà hành động liệu tình thế mà dè chừng.
Tấm lưng mảnh khảnh có chút run nhẹ của Kì Băng khuất dần, Dương Thạc vẫn ngồi đó một lúc. Anh biết Kì Băng mạnh mẽ hơn bất kì người nào kể cả anh, anh nên để cô yên tĩnh một lúc.
Sương lạnh bắt đầu rũ xuống, Kì Băng mới tắm xong đang ngồi sấy tóc bên bàn trang điểm. Cô mơ hồ nghĩ về việc trả thù rồi quay sang cầm lấy điện thoại, tay siết lấy chiếc điện thoại thời thượng trong tay rồi ấn vào danh bạ.
- Alo!
- Em biết chọn thời điểm mà gọi nhỉ?
- Họ đã xuất hiện...người giết ba mẹ em
-.....
- Em muốn anh và Tiểu Mạc giúp em...em muốn...trả thù
- Được
Sau tiếng nói kiên định của Hàn Nhuận cô cúp máy rồi nhanh tay gọi đến số của Jenny, chỉ sợ bây giờ Jenny đang nôn nóng đợi điện thoại của cô. Sau một tiếng chuông rất nhanh có người bắt máy...
- Chị Sally
- Jenny em đừng lo, nói với ba mẹ em chị sẽ sớm giải quyết việc này nên mọi người hãy an tâm, nếu cần chị sẽ về lại Pháp.
- Sẽ không phiền chị nhiều chứ? Nếu thấy khó khăn gia đình em sẽ bán khu đất
- Không được! Không được mất lòng tin như vậy, chị sẽ nhanh chóng giải quyết thôi nên em cứ an tâm. Gia đình sống tốt vào đừng lo nghĩ, giờ thì an tâm đi ngủ đi
- Em cảm ơn chị! Chị ngủ ngon nhớ đừng cố gắng quá
- Chị biết.
Vừa cúp máy tiếng đóng cửa phòng tắm lọt vào tai Kì Băng, cô không quan tâm từng tiếng nước chảy đọng lại trong cô những gì cô chỉ biết bậy giờ đi ngủ sáng mai có thể thông suốt mà nghĩ kế sách.
|
Chương 25 Dương Thạc tắm xong bước ra ngoài thì thấy Kì Băng mặc chiếc váy ngủ đứng ngoài ban công, vốn đã định đi ngủ nhưng cứ chợp mắt lại nghĩ đến việc đó thì chã còn giấc ngủ nào ngon lành nữa.
Từ phía sau hơi ấm của cánh tay Dương Thạc truyền qua eo cô khiến mạnh cảm xúc của cô bỗng chốc ngắt quãng,cô quay người lại đối diện với khuôn mặt anh tuấn của anh.
Phải chăng ánh trăng cũng như họ cố tình chiếu lên từng góc cạnh trên khuôn mặt anh để lộ ra vài đường nét mơ hồ mệt mỏi. Cô yêu khuôn mặt này...nhưng không yêu cảm xúc ẩn sau nó...nó làm người cô yêu thiếu đi sức sống.
Kì Băng quàng tay ôm lấy thắt lưng anh, trong hơi ấm của anh cô cảm nhận như mình luôn được che chỡ, trong nhịp tim đập vang ở lòng ngực anh cô cảm nhận được như mình đang được cổ vũ.
Anh vỗ vỗ lên tấm lưng mảnh khảnh của cô rồi hai tay giữ lấy vai cô phũ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng. Cảm giác môi chạm môi của hai người không còn xa lạ nhưng vào lúc này, dưới ánh trăng, ngọn gió nụ môi có vẻ kích tình hơn.
Khi lưỡi anh tiến sau vào khoan miệng cô, chiếc lưỡi nhỏ xinh chạm vào lưỡi anh mơ hồ quấn lấy nhau. Có vẽ như nụ hôn càng chậm lại càng làm hai người họ trở nên hưng phấn, mọi thứ diễn ra mỗi lúc một nhanh...không khí nóng lên trông thấy.
Khi Dương Thạc đặt cô xuống giướng vòng tay của họ vẫn chưa rời nhau, nụ hôn có sức nóng bỏng vẫn chưa làm anh thỏa mãn.
Nụ hôn trơn mượt mang hơi ấm của anh lướt qua cổ cô, mùi hương trên người cô vẫn in sâu trong đầu anh từ ngày đầu tiên đến thời điểm hiện tại.
Cô là người con gái mạnh mẻ, có chút bướng bỉnh nhiều người nhìn có lẽ nghĩ cô lạnh lùng, hờ hệt nhưng không...đơn thuần cô vẫn là con mèo nhỏ.
Thân hình mảnh mai lướt qua vài cử chỉ run nhẹ khi môi hôn của Dương Thạc chuyển dần xuống hai bầu ngực trắng noãn đang phập phồng theo từng nhịp thở. Tay Kì Băng vốn dĩ không yên cứ luồng theo từng cơ bắp rắn chắc trên cơ thể Dương Thạc, khiến không thể dừng lại trước dự chủ động mê người đó.
Ta anh tách cặp đùi thon của cô ra, ngón tay đưa sâu vào vườn hoa của cô. Cơn đau có chút tê dại làm dây thần kinh của cô truyền đến cơ thể một loại kích thích không nhẹ. Ta cô siết chặt lấy vai anh, trên môi anh vẫn giữ nụ cười quyến rũ như vậy mỗi khi “ yêu” cô.
- Băng!
Hơi thở Dương Thạc phả vào tai Kì Băng mang hơi ấm quyến rũ mê người, phía dưới tay anh vẫn chuyển động ra vào...nhưng có lẽ việc đó không khiến cô thấy thõa mãn. Cô ôm lấy cổ anh bắt lấy cánh môi, nụ hơn có chút ướu át nhẹ nhàn vụt qua rồi chuyển dần xuống cổ, lồng ngực của anh.
- Thạc! Em yêu anh. Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra em vẫn yêu anh như vậy!
Tiếng nói êm đềm cả Kì Băng chảy qua tim anh, như làn gió mát ngoài khi thổi hết ưu phiền của anh đi, chỉ để lại tình cảm của anh dành cho cô.
Vật nóng bỏng kia từ từ đi vào cơ thể Kì Băng, một chốc các dây thần kinh co thắc, cơ đau xông thẳng đến tận cổ họng phát ra những âm thanh rên rỉ mê người.
Bàn tay Dương Thạc siết chặc lấy eo cô đưa đẩy tình yêu của hai người vào chốn dục vọng xa xôi, mái tóc dài của cô vừa sấy khô lại rơi vào trạng thái ban đầu.
Nửa đêm gió lạnh thổi qua khung cửa dài, tấm rèm phất phới lộ ra hình ảnh đôi trai gái đang ôm nhau trên chiếc giướng ấm. Cô gái dựa đầu vào lòng ngực người đàn ông của mình ngủ rất say. Anh gửi đến cô một nụ hôn nhẹ lên trán rồi cười thầm.
- Anh sẽ không để em phải lo lắng nữa! Anh yêu em bà xã của anh.
Ánh trăng huyền ảo, quyến rũ cũng đã nhường chỗ cho ánh mặt trài ấm áp tỏa nắng xuống thành phố xinh đẹp này. Lúc Kì Băng tỉnh dậy đã là 11h trưa hôm sau, đáng lí ra còn định nướng cho khét bánh ai ngờ bị cuộc gọi của vợ chồng Hàn sư huynh đánh thức.
- Alo~
- Giờ này còn ngái ngủ hả kẻ thù sắp đến rồi đấy không lo mà phòng thủ
- Không có gì thì anh đừng gọi cho em, em mệt lắm bye!
- Khoan đã! Cậu không định biết chuyện gì xảy ra sao?
- Con nhỏ này mi không nói thánh cũng chẳng biết!!!
- Ta không nói thì cả thế giới này cũng đang loạn lên vì tin tức Dương Gia sắp bước vào trận địa của Phương Long thôi!
- Cái quái gì mà trận với địa.
- Mi lên xem tin tức hôm nay đi ta cá ngươi sẽ gọi cho ta lấ thông tin trong vòng 5 phút nữa.
Sau khi cúp máy Kì Băng quả thực sững sờ với muôn vàn bài báo trên các trang mạng kinh tế nào là “ Con rồng lớn Phương Long sẽ đánh bật Dương Gia sau khi quay lại”, “ Khu đất được sự tranh chấp của hai nhà đầu tư lớn ai sẽ thắng?”, “ Dương Gia đang chống lại thế lực mạnh hơn trước kia“......
Phải sau đó năm phút cô đã gọi lại cho Tiểu Mạc và Hàn Nhuận để điều tra tất tần tật về tập đoàn lớn này. Khoảng thời gian trước hai tập đoàn lớn nhất giới bất động sản là Dương Gia và Phương Long đã một thời tranh đấu quyết liệt, gần đây tập đoàn này vẫn im hơi lặng tiếng chốt lại chỉ làm những việc mua bán bình thường không động vào công trình lớn hay mảnh đất “ quí “ nào.
Mọi người mới hay tin sáng nay tập đoàn này vừa mở cuộc hội nghị tuyên bố sẽ chính thức quay lại lật đổ các tập đoàn lớn và bắt tay vào việc thua mua nhiều khu đất có giá trị và mục tiêu đầu tiên là khu đất đang sốt giá ở Pháp.
Điều này đã làm cổ phiếu của Dương Gia trớt giá không ít hẳn đây là dấu hiệu cho sự quay lại của tội ác và danh lợi trên thương trường.
|
Chương 26 Trong căn phòng rộng lớn, giáp với bốn bức tường màu trắng là một không khí lặng như tờ, đây là phòng họp cổ đông của tập đoàn - công ty Dương Gia. Nhìn quanh mọi người đều chau mài im lặng, phần lớn cổ động là những người cao tuổi giàu kinh nghiệm chinh chiến chỉ riêng hai anh em Dương Thạc và Dương Phong là bậc hậu bối.
- Tôi nói vậy mọi người hiểu hết chứ? Về quyền thế và địa vị hiện nay của chúng ta không hẳn đã thua Phương Long, họ đã im lặng bấy lâu chắc đã vạch ra đường đi cho tương lai nhưng không vì vậy chúng ta phải cúi mình trước họ. Các dự án vẫn thi hành như kế hoạch mọi hoạch động vẫn tiếp tục diễn ra bình thường không gì phải lo lắng hay hoang mang.
Đó là giọng nói lãnh đạm dùng để ổn định “ lòng dân” của Dương Khải Uy dù rằng công việc ông đã đưa cho hai đứa con trai tiếp quản nhưng về phương diện này ông vẫn là người nắm quyền hành trong tay.
Lời nói của ông vẫn chưa là liều thuốc tốt đối với căn bệnh mang nhãn Phương Đông trong lòng các cổ đông lớn nhỏ. Sắc mặt mọi người vẫn chưa khởi sắc là bao, chân mài nheo nheo có chút giãn nhẹ nhưng chỉ dừng ở mức lo lắng chứ chưa khá hơn. Họ vẫn giữ bộ mặt ấy cùng bước ra khỏi phòng họp, Dương Khải Uy giao lại mọi việc cho hai người con của mình rồi cũng cất bước....
Lúc Dương Thạc quay lại phòng làm việc trời cũng trở sang trưa, ánh nắng có chút gay gắt chiếu không qua khỏi lớp rèm nhưng sao lòng anh lại chợt lan tỏa sự gay gắt của ánh nắng kia!?
Nhìn từng sấp tài liệu dày chất bên trái, thị trường cổ phiếu lên xuống ngay màn hình ti vi bên phải thì bất giác anh day day thái dương. Phải! Ba anh nói không sai Phương Long cũng là một tập đoàn như những tập đoàn khác chỉ có điều khi quay lại tạo nên một làn sóng không nhỏ nên giá cổ phiếu có chút không lạc quan, ngoài ra mọi việc vẫn vậy.
Reng Reng
- Tôi nghe!
- Thưa giám đốc có cô gái tên Kì Băng muốn vào gặp anh???
- Cho cô ấy vào
Cạch!
Hôm nay Kì Băng mặc chiếc đầm maxi màu trắng, chân váy dài không qua đầu gối có họa tiết những chú bướm. Chiếc đầm hai dây nhưng không làm hở vai cô vì cô khoác thêm chiếc áo màu xanh biển đậm không cài nút, chí ít chỉ thấy được phần cổ trắng noãn vẫn vươn vài vết đỏ mờ của “ cuộc chiến” hôm qua. Chân mang đôi giày búp bê cùng màu chiếc áo len rất đơn giản không nơ hay cườm( hạt cườm).
Tóc cô vẫn xõa dài ngang lưng, vốn cô không có tóc mái nên khi xõa tóc phía trước cũng rũ dài xuống nên cô kẹp tóc sang hai bên trông rất dịu dàng. Kì Băng hôm nay đã thay đổi một cách bất ngờ hoàn toàn đối lập với Kì Băng thường ngày.
Cô nở nụ cười rất tươi với anh, cô thong thả ngồi xuống sofa, ánh mắt và nụ cười dịu dàng vẫn dõi về phía anh, cô vỗ vỗ chổ trống bên cạnh ra hiệu cho anh.
Dương Thạc cũng nở một nụ cười với cô rồi theo như động tác của cô mà tiến lại ngồi gần cô, hôm nay trong cô rất giống một cô nhóc 17,18t gì đó chứ không giống số tuổi hiện tại cô đang mang. Trông cô rất đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng nhưng có lẽ yêu cô từ dáng vẻ lạnh lùng, mạnh mẽ trước kia nên anh có chút cả thấy lạ.
- Công ty này ngoài anh và Dương Phong thì rõ ràng không có ai sánh với sắc đẹp cũng như tài năng của hai anh em anh. Xin hỏi tiểu thư hôm nay đến đây gạ gẫm chàng nào đây?
- Xem kìa ai lại nói mà không biết ngượng như anh chứ? Em muốn cùng anh ăn trưa em vừa mới dậy thôi cũng chưa ăn gì.
- Thế em muốn đi đâu ăn? Ăn gì nào?
- Em không cần biết đi đâu, ăn gì? Chỉ cần anh đi với em là tốt rồi.
Anh nhéo lấy cái mũi xinh xinh của cô rồi đến bàn làm việc lấy điện thoại và chìa khóa xe ra ngoài. Trước khi đi anh không quên dặn dò thư kí nếu có người hỏi cặp thì cứ xếp lịch đừng gọi anh. Lúc thấy anh nắm nay Kì Băng đi khuất Naly thư kí của anh mới chớp chớp ánh mắt qua cặp kính cận mà thầm ngưỡng mộ không dứt. Trai tài gái sắc thế kia trông khi cô chã một bóng đi theo.
Chiếu Audi màu trắng lướt dần qua từ con đường, anh vẫn chú tâm giữ lấy an toàn trong tầm tay đôi lúc lại khẽ liếc nhìn người con gái đang đọc tạp chí kế bên. Mỗi lần như thế cô đều mỉm cười với anh có lúc lại chốm tới hôn nhẹ lên má anh một cái.
Xe vẫn lăn bánh đến khi Dương Thạc phanh xe trước một nhà hàng không lớn, nhà hàng có vẻ yên tỉnh, cách bày trí rất hiện đại có vài chi tiết pha lẫn chút cổ điển.
|
Chương 27 Phục vụ đã đưa thức ăn lên từ lúc nào, bàn chốc đã đầy thức ăn. Trông dáng vẻ Dương Thạc ăn uống lúc nào cũng ra dáng thế đấy! ( dáng thiếu gia ạ ^^). Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, thắt chiếc cà vạt màu đen trông rất men a!
Kì Băng vẫn chưa động vào món nào trừ ly nước hoa quả đã vơi một nửa, cô vẫn chăm chú nhìn anh ăn mà lòng cảm thấy có niềm vui bất thường dậy lên.
- Em bảo chưa ăn gì mà, sao chưa chịu ăn đi? Không phải đây toàn là những món em thích thôi sao?
Phải đây đều là những món cô thích nào là cá hồi hấp sốt chanh, cơm chiên hải sản, còn có gà quay Bắc Kinh....Duy chỉ có món Dương Thạc ăn là món cô ghét nhất chính là mì Ý, cô ghét nó vì mỗi lần ăn rất mệt mõi, còn nhớ lúc nhỏ mỗi lần ăn sợi mì chui tọt xuống cổ họng làm cô ho sặc sụa.
- Em ăn đây này!
- Ăn xong có muốn anh chở đi đâu chơi không?
- À! Xem nào.....đi đến cửa hàng áo cưới của Tiểu Mạc nhé? Em rất muốn đến đó
- Sao lại đến cửa hàng áo cưới làm gì?
- Thử áo cưới!
- Muốn gã cho anh đến vậy sao?
- Phải! Muốn chết được anh ăn mau đi
- Được rồi.
Cuộc nói chuyện rất vui vẻ, Dương Thạc cũng quên đi việc phiền muộn ở công ty. Ăn xong đã quá giờ chuẩn( 12h), Dương Thạc đánh xe đến cửa hàng áo cưới của Tiểu Mạc.
Tiểu Mạc có rất nhiều cửa tiệm nhưng đặc điểm là không lớn và không khoa trương chủ yếu là tay nghề nên vì vậy cửa hàng của cô lúc nào cũng có người ra kẻ vào.
Chiếc cửa đẩy vào vang lên tiếng chuông làm mọi người trong cửa hàng đều theo phản xạ mà quay nhìn sang cửa. Ai nấy đều tập trung vào hai người họ một đôi trai tài gái sắc, duy chỉ có hai đứa nhóc đang ngồi ở sofa là chạy đến kêu tên họ bằng giọng vui mừng.
- Cô Kì Băng! Chú Dương Thạc!
Hai đứa trẻ cất giọng đồng thanh, Kì Băng ngồi xổm xuống đất vòng tay ôm chúng, Dương Thạc đứng phía sau cho ta vào túi quần cười rất tươi.
- Kì Kì, Lâm Lâm ngoan! Mẹ hai đứa đâu rồi?
Hàn Mạc Kì: - Mẹ nói tụi con đợi cô chúc ở đây để mẹ vào trong gọi điện cho ba một lác
Hàn Lâm: - Cô chú sang đây ngồi đi đợi con vào gọi mẹ nhé!?
Hai đứa kéo kéo tay Kì Băng lại phía sofa ngồi rồi chúng nhanh nhẹn vừa chạy vừa cười vào phòng, Kì Băng ngồi cùng Dương Thạc không lâu thì Tiểu Mạc dẫn theo hai đứa bé ra ngoài.
- Có ai làm bà chủ thế không?
- Tôi gọi ong xã tôi đến đưa ba mẹ con tôi đi chơi thì thế nào?
- Thì lo giải quyết cho tớ rồi đi chơi
- Được rồi!
Hai người họ cùng lúc vào phòng thay đồ khi Dương Thạc bước ra cô vẫn còn chưa thấy đâu bèn ngồi đợi vậy! Lúc vén tấm rèm lớn sang một bên thì cô gái mặc chiếc váy cưới trắng đập vào mắt Dương Thạc làm anh không khỏi nở một nụ cười.
Trong chiếc gương lớn cô gái được chàng trai ôm từ phía sau là một tấm ảnh đẹp. Hai bộ lễ phục này chỉ có một không có hai do chính tay Tiểu Mạc thiết kế và may luôn!
Chiếc váy cưới màu trắng cúp ngực với vài họa tiết ren màu đen ở phần ngực có thể thấy đực bờ vai mảnh khảnh của Kì Băng, phần eo thon được tôn lên nhờ chiếc váy ôm lấy, chân váy phồng dài, lớp ren màu trắng phía ngoài có vài họa tiết màu đen trãi từ eo bên phải xuống chân váy. Họa tiếc rất thưa phần nào khắc họa được hình ảnh mạnh mẽ có chút mềm yếu được toát lên mơ ồ trong làn váy cưới yêu kiều.
Bộ comple màu trắng của Dương Thạc đặc biệt được may cắt rất chuẩn với dáng người cao của anh. Từng đường nét được chau chuốt rất kĩ mới có thể thấy được phong cách và ưu điểm của người đàn ông này. Điểm nhấn ở bộ đồ này là áo sơ mi bên trong màu đen với chiếc nơ màu trắng.
Hai người mà không đi làm người mẫu thì thật uổng phí vì từ lúc họ thay đồ tới giờ phút này các cặp đôi trong cửa hàng vẫn nhìn họ như nhìn thần tượng.
Từ cửa hàng về nhà mất 15 phút, về đến nhà Kì Băng lên phòng thay quần áo rồi đợi Dương Thạc trở về công ty cô liền phóng xe đi ngay. Mặc dù thời tiết có vào mùa đông thì những tia nắng vào buổi trưa vẫn muốn tìm đường để nhảy múa, chiếc xe màu đen lao nhanh trên mặt đường đến một thị trấn nhỏ ở khu vực ngoại ô, nơi đây luôn có gió những cơn gió vô tình thổi qua mang chút rát nhẹ của những tia nắng.
Kì Băng mặc áo sơ mi thắt ngang bụng với chiếc quần jean dài như mỗi lúc cô làm nhiệm vụ, đôi giày cao gót va chạm với mặt đường trán nhựa vang lên những âm tanh sắc bén, vì đường quá nhỏ cô không thể đưa xe qua được. Tóc cô búi cao lộ ra khuôn mặt trắng noãn, nhưng tiếc là ngoài làn da những góc cạnh trên kuôn mặt cô bị che bởi chiếc kính râm cở to và khí chất lạnh lùng thoát ra từ người cô.
|
Chương 28 Ánh nắng gay gắt tỏa quanh ngôi nhà gỗ mộc mạc, bên trong tiếng quạy điện qua đều làm người đến có cảm giác tĩnh mịch lạ thường. Nhìn bên ngoài ngôi nhà như một bức trang sơn dầu bình thường, bên trong lại hoàn toàn đối lập.
Bàn ghế ở đây thuộc chừng các thập niên trước, mọi thứ hoàn toàn là đồ cổ nhưng được chủ nhà dùng vào việc tiếp khách có phải quá khoa trương.
Kì Băng vừa ngồi năm phút thì một người đàn ông cao lớn khoác một chiếc áo choàng đen, đeo chiếc kính đen bước ra và thẩy lên bàn một túi văn kiện khá dày.
Kì Băng bỏ kính ra rồi mỉm cười mở túi văn kiện ra, bên trong là một sấp hình và một vài lý lịch, tài liệu thống kê của gia đình cũng như các việc làm ăn và xã dao khác của tập đoàn Phương Long.
Người đưa những thứ này cho cô là người của tổ chức, vì bây giờ thân phận cô đã sớm đứng cùng với Dương Gia nếu tự mình ra tay điều tra không khác nào “ lạy ông tôi ở bụi này“. Vì vậy việc nhờ đến các sư huynh sư tỉ cũng là việc thường tình, vì mỗi nơi đều có những thành viên như vậy nên nhờ chút chắc cũng chẳng vấn đề gì.
- Em đi trước
- Chủ nhân hỏi khi nào cô quay lại vị trí của cô cũng sẽ được giữ.
Kì Băng đeo kính lên bước ra ngoài bỏ lại câu nói nhẹ nhàng “ Sẽ sớm thôi” rồi biến mất sau cánh cửa gỗ.
Trên đường về nhà cô đã gọi cho Hàn Nhuận nói rằng cô sẽ sớm cần đến những thứ trước khi cô thường dùng nên nhắc anh hãy chuẩn bị chu đáo.
Về đến nhà cô liền mở laptop xem các tên phóng viên hôm nay lượm lặt được thêm tình hình gì? Sau đó quay sang xem lại tất cả những thông tin quan trọng mình vừa lấy được.
. Chủ tịch tập đoàn Phương Long là Phương Huỳnh Bách năm nay 57 tuổi là người gốc Trung (Trung Quốc)
. Con trai Phương Chấn Vũ năm nay 28 tuổi là giám đốc điều hành
. Vệ sĩ thân cận....Tina ( cùng tổ chức)
. Mối quan hệ rộng luôn tổ chức tiệc rượu vào mỗi tối cuối tuần, kinh doanh chân chính không hề lạm dụng nhân quyền hay có bất kì hành vi hối lộ nào.
Đó là tất cả thông tin quan trọng cô tóm gọn được trọng một chuỗi các thông tin dài, hình ảnh đều rất rõ ràng. Duy chỉ khi đọc đến vệ sĩ Tina cô liền khựng lại vài giây rồi cũng lướt qua, đơn giản vì cô và Tiểu Mạc đã đối đầu với cô ta ngay từ lúc bước vào tổ chức.
Thân thủ xem ra cũng thuộc hạng thượng đẳng nhưng chỉ có tính cách của cô ta thì chằng đâu vào đâu. Chuyên lên mặt với đàn em và luôn tỏ ra mình rất giỏi nhưng suy cho cùng cô ta cũng là sư tỉ cô, cũng vì lí do đó mà Kì Băng đã luyện tập chăm chỉ để mong có ngày hạ gục cô ta.
Mệt mõi cả buổi sáng Kì Băng đánh một giấc đến xế chiều, ở ngoài khung cảnh đã rơi vào giây phút chạng vạng. Gió thổi làm các tán cây trong sân xào xạc, từng bầy chim đập cánh như vỡ tổ xé tung bầu trời yên tỉnh.
Ánh sáng yếu ớt màu hồng xuyên vào căn phòng chưa được ngọn đèn nào thấp sáng, bên trong phòng tắm nước tuông từng cơn làm Kì Băng bị đánh thức phút chốc.
Tuy vẫn lặng trong khoảng khắc say ke cô vẫn nheo nheo mắt nhìn về phía người đàn ông mặc bộ đồ thể thao vừa bước ra khỏi phòng tắm. Từng giọt nước óng ánh vươn trên tóc an mang lại sức quyến rũ chết người.
Ánh đèn điện vừa được bật tỏa sáng căn phòng u ám, Kì Băng bất giác nheo mắt kéo căn lên trùm kín người. Bỗng một bàn ta to lớn luồng qua chăn siết lấy eo cô kéo ra khỏi chăn, cô không còn đường lui nên bị ném vào phòng tắm là đương nhiên.
Tắm rửa sạch sẽ mà cô vẫn bước ra ngoài bằng vẻ mặt đờ đờ làm Dương Thạc nhịn cười không nỗi. Cô mặt chiếc áo sơ mi của anh, vì thân hình nhỏ bé lại cộng thêm vẻ mặt của cô lúc này nhìn cô như con sâu chưa ra kỏi kén rất tếu.
- Có gì mắc cười nhỉ?
Cô ném gối ôm trên sofa vào anh, anh bắt được rồi vẫn cười cười như lúc nãy. Đúng là chọc chết cô mà! Cô không nói gì nữa nằm xuống sofa muốn ngủ thêm một lát nữa. Dương thạc không cho cô cơ hội làm sâu lười liền bế cô ra khỏi phòng xuống thẳng bàn ăn đặt cô ngồi xuống ghế.
Hôm nay đồ ăn rất phong phú a! Nước uống cũng rất ngon!
Cô chỉ chuyên tâm vào việc ăn uống đến khi ăn được nữa miếng cá hồi thì Dương Thạc lên tiếng lãnh đạm.
- Em sẽ quay lại làm sát thủ sao?
Cô buông dao nĩa xuống, nhìn anh bằng ánh mắt có lỗi nhưng vẫn dững dưng nở một nụ cười rạng ngời và đáp lại anh.
- Em sẽ! Em không muốn bỏ đi một phần trong cuộc sống của mình.
- Sao phải làm thế?
- Ví đó là cuộc sống của em. Em sống đến nay cũng nhờ làm công việc này!
- Em nghĩ anh không đủ lo cho em!?
Kì Băng cúi trầm mặt, lúc ngước lên nước mắt đã đọng trên khóe mắt, nụ cười vẫn luôn rạng ngời như thế. Cô không muốn anh lo lắng...
- Em biết anh đủ khả năng đó! Nhưng em không muốn dựa vào bất kì ai, em tự lập từ nhỏ đến nay có được chỗ nương tự em cũng rất muốn ũy thác nhưng....anh hãy để em hoàn thành nhiệm vụ mà chình bản thân mình đặc ra được không? Bây giờ em chỉ muốn toàn tâm cho hôn nhân của chúng ta thôi!
Nói xong cô kéo ghế đứng dậy, cô hôn lên má anh một nụ hôn nhẹ nhàng rồi bước từng bước nặng nề trở về phòng.
Quản gia Kim đứng đó không xa có thể nghe rõ câu chuyện mồn một, bà quay ra ngoài bàn ăn đứng cạnh Dương Tạc cất giọng an ũi.
- Cậu chủ! Con bé ấy là vậy dù có mười người trăm kẻ lo lắng, chăm sóc nó nó vẫn sẽ tự mình làm tất! Đó là cuộc sống của nó cậu hãy hiểu cho nó. Đứa con gái không khuất phục trước một ai, trước một hoàn cảnh nào!
Dương Thạc lộ rõ ánh mắt đau buồn, nhưng môi anh cũng nhếch lên một nụ cười mãn nguyện, đó chính là điểm để mọi người yêu cô dù là ai khi ở cạnh cô cũng không có cơ hội chăm sóc cô, vì vậy ai ở cạnh cô cũng luôn muốn đem lại cho cô hạn phúc.
|