Sự Trả Thù Của Tuyết
|
|
Dân đã được di rời khỏi thành phố này, mọi thứ cứ loạn cả lên. Bọn hắn vẫn ở lại thành phố này xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nữa. Cả thành phố nhân tạo trong màn đêm bỗng sáng bừng lên bởi ánh điện từ các tòa nhà lớn. Họ cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển và rồi trên bầy trời đúng tòa nhà trung tâm lớn nhất thì 3 màn năng lượng nhân tạo chập vào thành hình tam giác rồi xoáy tròn có hiện số trên đó. - 4:59:59 Họ nhìn lên, Len bắt đầu truy cập dữ liệu thành phố để xem xét, bỗng họ thấy trên nóc tòa nhà đó có bóng người do ánh đèn chiếu lên và từ kỹ thuật khoa học một người con gái chính là nó xuất hiện trong không trung. - Snow... Lin thốt lên, họ thấy sắc mặt nó không hề tốt, đôi mắt nó hơi trùng xuống. Nó ngẩng mặt lên. - Nếu ông đang ở đó thì hãy nghe cho rõ. Chỉ còn khoảng hơn 4 tiếng đồng hồ nữa là thành phố này sẽ chìm xuống đáy đại dương vĩnh viễn. Nếu muốn lấy thứ đó thì hay đi tìm tôi. Và rồi chúng ta sẽ giải quyết mọi vấn đề từ trước đến nay. Và rồi màn hình tắt hẳn để lại màn hình hiện giờ kia. Nó nhảy từ trên tòa nhà xuống và đang rơi với vận tốc nhanh. Len với Lin nhanh chóng tìm đến nó, Sun thì khác, cậu có việc riêng cần làm rồi. Hắn chỉ khẽ mỉm cười rồi cũng lên xe đến nơi cần đến. Nó đang rơi xuống và bỗng nó nhận ra Trang đang đuổi theo mình. Nó cố đẩy người và rồi cả người nó đập vào nhà cao tầng đó. Nó bám vào và trượt xuống. - Định chạy sao? Trang cầm súng và ngắm bắn nó lia lịa. Nó biết không thể tránh lé nên đưa hai tay lên đỡ và rồi một vụ nổ lớn, kính vỡ bắn ra ngoài tung tóe. Trang lại dùng cái kính đó và nhìn vào bên trong. - Con khốn đó sống dai thật. Mà dù sao thì ngươi cũng chết ngay đêm nay mà thôi. Khi đồng hồ điểm 4h sáng thì là lúc ngươi từ giã cuộc sống này cùng với cái thành phố ngu ngốc. Trang quay lại, cô không thèm truy đuổi đến cùng làm gì nhưng bỗng một viên đạn đã bắn xuyên qua cái cánh thì Trang đang bị chới với và rơi xuống. Một phát đạn nữa và nhiều nữa cứ tiếp tục rơi và khiến cho tàu lượn rách tan ra. Trang ngước lên phía đạn bắn ra, là trên tòa nhà cao tầng với hai bóng người đeo mặt lạ trắng có hình bông tuyết đen. - Demon? Trang dơ súng lên định bắn thì viên đạn của người đối diện kia đã nhanh hơn ghim thẳng vào ngực trái của cô. Máu bắt đầu túa ra, thấm đẫm toàn bộ chiếc áo trắng sơ mi của cô. Trang nhìn vết thương rồi nhìn hai người kia và cô đã ngã xuống đất. Vừa lúc đó Lin và Len chạy đến, họ đỡ Trang dậy rồi theo hướng chỉ của Trang nhìn lên tòa nhà thấy hai người kia đứng đó. Đôi mắt Lin và Len mở to ra, họ ngạc nhiên nhưng cái dáng người kia quen lắm. - Hãy...hãy chạy khỏi đây.......... Trang nắm lấy tay của Lin, bàn tay cô đầy máu dây cả sang tay Lin. - Ý cô là sao? - Thành phố này.....Aurora sẽ tự động.....bị phá hủy.....khi đồng hồ.....điểm 0:00:00 - Vậy nó là đồng hồ hẹn giờ sao? Nó đếm ngược? Len ngạc nhiên nhìn lên đồng hồ. Trang nắm lấy tay Lin, cô kéo sát Lin xuống. - Đây là cuộc chiến...chỉ khi một trong hai người họ.......chỉ khi Hàn Tuyết hoặc Tăng Nhật Minh chết.......một trong hai người họ phải có....một người......một người chết.......... Và Trang đã chết, đôi tay đầy máu buông thõng. Lin ngạc nhiên, cô ngước lên nhìn Len. Lúc này Len đang nhìn hai người kia và rồi họ đã biến mất. - Người của Demon. - Nhưng tại sao họ lại giết Lưu Huỳnh Thiên Trang? Lin thắc mắc, cô đã đặt Trang nhẹ nhàng xuống và vuốt cho đôi mắt kia nhắm lại. Họ không thể hiểu nổi sao Demon lại dính tay vào vụ này trừ khi... -----------
- Con muốn chơi trốn tìm sao con gái? Tăng Nhật Minh cười nham hiểm rồi ông ta một mình trên chiếc xe riêng đến đồi hoa mặt trời nơi ngôi mộ của người vợ xinh đẹp nằm đó. Đi bộ lên đồi, ông ta thấy nó đang đứng trước mộ, bàn tay đang nắm chặt khẩu súng lục trong tay. Nó mím chặt môi để ngăn không cho nước mắt tuôn rơi. - Yêu mẹ, đó là điểm yếu duy nhất của con Tiểu Tuyết. - Câm mồm lại đi. Nó đã nhẹ nhàng hết sức có thể, ông ta nhận ra cánh tay phải bị thương của nó. Máu đã bắt đầu thấm đẫm băng quấn quanh tay. - Con bị thương rồi kìa. - Đó không phải chuyện của ông. - Con cũng biết thành phố này được tạo nên từ những thanh kim loại hợp chất và nó dẫn truyền năng lượng dẫn tốt. Nó không đơn giản như họ nghĩ phải không? Ông ta cười nửa miệng, nó chạm vào ngôi mộ của mẹ mình và vẫn quay lưng lại với ông ta. - Nó được chộn với một loại kim loại mẹ tìm thấy dưới đáy biển. Và nó giống như những gì người ta mong ước, nó sẽ nghe lệnh và tự hình thành tất cả những gì tùy theo tần suất dao động. Và tất nhiên mẹ tôi tài giỏi hơn thế nhiều, bà đã không để nó cho những kẻ xấu xa như ông. - Vì vậy mà con được thừa hưởng sao? Nó quay lại nhìn ông ta, nước mắt nó đã tuôn rơi và rồi hàng loạt những ngôi nhà cao tầng từ đằng xa đang sụp đổ. Mọi thứ đang đổ vỡ trong màn đêm chỉ riêng học viện Noah vẫn đứng yên sừng sững. - Mau đưa nó cho ta và con với Tiểu Tuệ có thể an toàn rời khỏi đây. - Ông bị ảo tưởng hả? Ông hại mẹ tôi, ông biến Tuệ thành vũ khí cho mình, ông hủy hoại con người tôi. Bây giờ ông mong tôi sẽ đưa nó cho ông sao? - Ta biết con sẽ không đưa mà. Và Tăng Nhật Minh đã dơ khẩu súng lục lên, ông ta nhằm thẳng vào giữa chán nó. Nó không hề tránh né và nó không hề sợ. Nó cũng dơ súng lên nhằm thẳng vào ông ta. Trong 3 giây, ông ta đã bóp cò trước nhanh hơn cả nó. Tuy nó đã né nhưng nó đã vị vấp vào viên sỏi và viên đạn đã bắn trúng bên mắt trái của nó. Đôi mắt nó đau buốt, nó đưa tay lên chạm vào đôi mắt đấy. Nó muốn hét lên nhưng không thể, và ông ta đã tránh được viên đạn của nó. Bình thường có lẽ nó sẽ lé được nhưng hôm nay nó có lẽ bị thương và cảm giác hoa mắt đang bắt đầu. Ông ta nhìn nó định tiến tới nhưng bỗng hàng loạt những bông hoa mặt trời bỗng lớn nhanh che lấp tất cả mọi thứ. Nó đã cố nén cơn đau buốt tột cùng và lẩn vào đám hoa mặt trời này. - Dùng thuốc tăng trưởng liều mạnh sao? Ông ta tự hỏi rồi ngay lập tức đi tìm nó. Vì bị thương nên nó di chuyển chậm chạp và cả mất máu nhiều làm nó mệt. Nó chậm lại và rồi ngã khuỵu xuống đó thì một bàn tay đã đỡ lấy nó. Nó biết là ai vì mùi quen thuộc, nó đã nhắm mắt lại, người đó đã cõng nó đi và chạy khỏi ngọn đồi này. - Đừng vào thành phố... Nó bấu lấy áo ở hai cánh tay của người đó nói đủ nghe. Người đó quay lại nhìn nó và không ai khác chính là..........
|
|
Nó vẫn nằm trên lưng người đó, đôi mắt khép lại. - Sao lại đến đây? Còn con bé thì sao? Lời thỉnh cầu duy nhất của con chẳng lẽ......???? SAO MẸ LẠI NHƯ VẬY CHỨ? Nó hét lên, vâng người vừa cứu nó kia chính là mẹ nó Hàn Băng. Mẹ nó từng là người đứng đầu Angel. Mẹ nó vẫn cõng đứa con 'to xác' của mình đi mà không nói gì. Nó túm chặt hai ống tay áo của mẹ mình. - Cả đời mẹ đã yêu thương con rồi. Mẹ không thể yêu thương Tuệ sao? Con bé sẽ ra sao khi tỉnh dậy không có mẹ đây? Mình con là đủ rồi. - Con ích kỉ con biết chứ Tuyết? So với mẹ thì Tuệ cần con hơn nhiều, trong kí ức của con bé luôn chỉ có duy nhất mình con. Con nghĩ ta có thể thay thế người chị yêu quý vĩ đại trong lòng con bé là con sao? - Con không biết nữa mẹ ơi. Nó đã khóc, nó lại khóc. Mẹ nó vẫn tiếp tục đưa nó đi, nó lại hỏi. - Vậy tại sao lúc đó mẹ không về tìm con. Đến bây giờ mẹ xuất hiện là sao? - Mẹ chưa từng chết, vụ tai nạn đó người chết không phải mẹ. Con biết khi mẹ xuất hiện thì cả hai đứa càng gặp nguy hiểm, hơn thế Tuệ lại đang nằm trong tay ba của hai đứa. - Con phải làm sao đây? Con hận ông ta, con căm thù ông ta nhưng con không thể giết ông ấy. Nó cảm thấy hỗn loạn lắm, mẹ nó mỉm cười. - Con là đứa trẻ ngoan, vì vậy hãy để mẹ làm việc này còn con hãy quay về bảo vệ, chăm sóc cho Tiểu Tuệ. - Cảm ơn mẹ, nhưng..... Và nó đã bịt thuốc mê mẹ nó, nó nhanh chóng đỡ lấy mẹ mình rồi ngồi xuống đó. Lúc này nó cùng mẹ mình xuống đồi. - Hãy đưa mẹ ta đến chỗ Tuệ. Ngăn cản họ đi. - Chủ nhân người sẽ... Người con gái đeo mặt lạ lúc trước lên tiếng, bên cạnh còn người con trai nữa. Người con gái giúp nó dìu mẹ nó vào trong xe. - Còn Min và Bin nữa nên đừng lo. Chỉ cẩn đưa mẹ ta an toàn rời khỏi đây. Còn lại cứ để đó ta lo hết. - Vâng...vậy người hãy cẩn thận chủ nhân. - Cảm ơn hai người. Nó gật đầu và họ rời đi, nó cầm lấy hộp cứu thương cô gái kia đưa cho rồi nên xe (xe này lúc trước nó lấy từ mấy cái chỗ bán ô tô trong thành phố để lại) Nó thực hiện việc lấy viên đạn ra khỏi mắt mình. Viên đạn đó đã hủy hoại con mắt trái của nó. Nó đau lắm chứ khi lấy viên đạn ra thậm chí nó còn không dùng thuốc giảm đau. Có lẽ với nó lỗi đau này không thể thấm được với nỗi đau hằn sâu trong nó. Băng lại con mắt nó phóng đến học viện Noah. ------- - Sun... - Sao? - Hãy kéo Len và Lin rời khỏi thành phố ngay đi. Hắn nhìn Sun rồi lên tiếng ra lệnh. Sun nhìn hắn khẽ nhíu mày không thích. - Cậu định ở lại đến cùng sao? - Tôi sẽ đi tìm cô ấy. Tôi sẽ cùng cô ấy rời khỏi đây. Chính cậu là người hiểu rõ cuộc chiến này nhất mà. Cậu đã theo sát cô ấy suốt mấy năm nay. Hắn nhìn Sun, ánh mắt hơi trùng xuống. Sun nhìn hắn rồi kehx mỉm cười. - Tôi hiểu rồi, vậy hãy cẩn thận. Tôi sẽ đưa Len và Lin đến chỗ Tuệ. Cậu hãy cẩn thận, đưa con bé an toàn trở về. - Ừ. Nói rồi hắn phóng xe đi luôn. Tại học viện Noah, nó nhanh chóng chạy xuống tầng hầm của Noah, nơi đây tuy là tầng hầm nhưng rất rộng (bằng một căn phòng lớn) được thắp nhiều đèn huỳnh quang sáng như ban ngày. Nó tiến đến cột trụ to đùng đặt ở giữa căn phòng. - Biết ngay mày ở đây mà. Đó là lí do mà học viện không bị hủy hoại như các tòa nhà cao tầng. Và đây cũng là... - Lí do mà Noah được xây dựng. Ba nó xuất hiện, ông cầm súng hướng về phía nó. Nó quay lại nhìn ba mình và dường như nó đoán trước ông ta cũng sẽ đến đây. - Xin lỗi nhưng tôi không có ý định giao cả thành phố cho ông đâu. - Đứa con ngu ngốc, dù ngươi không đưa nó ra thì ta cũng sẽ giết ngươi để lấy nó. - Nếu vậy thì ông cứ việc đi. Nó nhìn ông ta cười nửa miệng thách thức, ông ta đã lên lòng súng và rồi chuẩn bị bóp cò. "Đoàng...đoàng..." hai phát súng vang lên, một viên là dành cho nó ngay trúng bụng bên trái còn một viên ngay trúng lưng của ông ta. Nó ngạc nhiên và ông ta định bắn tiếp thì mặt sàn kim loại nhô lên thành bức tường nhốt ông ta lại. Nó tắt nụ cười và dần dần ngã xuống thì hắn ngay lập tức chạy đến đỡ lấy nó. - Tuyết.... Hắn lo lắng nhìn nó, nó đang chảy rất nhiều máu, mỉm cười nhìn hắn. - Wind...sao anh lại....sao không rời? - Em đừng nói gì cả. Em bây giờ không được phép ngủ. Ta không cho phép em ngủ. Em mà ngủ ta sẽ giết chết hết những kẻ liên quan, ta sẽ giết Tăng Nhật Tuệ, giết mẹ em, bác em, giết hết..... Hắn sợ hãi, hắn sợ người con gái này sẽ biến mất khỏi thế giới này. Lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi đến vậy. Bàn tay đầy máu của nó khẽ đưa lên định chạm vào mặt hắn, hắn nắm lấy bàn tay đó. Ấm áp làm sao. - Đừng vậy mà....em xin lỗi..........Em nghĩ mình...mệt mỏi lắm Wind à? - Không...đừng gọi vậy, hãy gọi tên của ta. Xin em.... - Phong...em mệt mỏi lắm...anh rời khỏi đây đi....chỉ còn chưa đến...10 phút nữa.......Thành phố sẽ chìm............. - Em đừng nói gì cả, xin em, đừng nói gì hết. Ta sẽ đưa em rời khỏi đây vì vậy xin em đừng ngủ lúc này. Và hắn nhanh chóng bế xốc nó lên rồi chạy khỏi tầng hầm này. Tăng Nhật Minh vẫn nằm đó và máu chảy rất nhiều. Nó nhắm mắt lại làm hắn lo lắng gọi nó không ngớt. Nó đang cố gắng dùng chút sức lực để tập trung cảm nhận. Cả thành phố Aurora đang sụp đổ và học viện Noah cũng đang đổ sập xuống. Tầng hầm đó cũng không ngoại lệ. Hắn nhanh chóng đặt nó vào xe thắt dây an toàn vào. - Tuyết.....xin em đừng ngủ, anh sẽ đưa em đi chữa trị. - Em...hãy để em ngủ một chút thôi. Em thực sự...thực sự rất mệt. Hắn nhanh chóng phóng đi với tốc độ ánh sáng. Cái bảng điểm giờ trên cao kia vẫn đang chạy, nó đang giảm dần, chỉ còn chưa đầy 5 phút nữa cả thành phố lớn này sẽ sụp đổ mãi mãi. Hắn nhanh hơn nữa, phải rời khỏi thành phố này. Và cuối cùng thì 0:00:00 chiếc đồng hồ đã điểm, ánh sáng thành phố bỗng tắt phụt và cả đống đổ vỡ đang chìm xuống biển. Cầu phía trước, chiếc xe lao qua đó và không kịp lên cầu. Hắn nhanh chóng mở dây an toàn ôm nó lao ra khỏi xe. Chiếc xe, thành phố và cả nó với hắn đang rơi xuống biển. Nó cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng của mình để thực hiện. Bốn tấm kim loại màu xám phẳng lì xuất hiện thành một cái hộp kín chứa hai đứa bên trong. Chiếc hộp rơi xuống biển, hắn vẫn ôm nó vào lòng và rồi chấn động lớn khiến mặt biển động. Sau hơn một phút chiếc hộp kim loại nổi lên, một cánh bị hất bay để không khí vào. Hắn vẫn ôm nó. "Không thể nào...chẳng lẽ.........???" Nó nghĩ rồi ngất lịm luôn, ba cạnh còn lại cũng đang từ từ hạ xuống nhưng ngay lúc đó hắn và nó đã được cứu lên một chiếc thuyền. Hắn nhìn hai người vừa xuất hiện kia. Không ai khác chính là Min và Bin, họ nhanh chóng đưa nó vào trong để cấp cứu ngay trên thuyền. Hắn phải ngồi ngoài chờ. - Chủ nhân bị thương quá nặng rồi. - Mất máu quá nhiều. Bin nhìn Min rồi nhanh chóng lấy mấy túi máu truyền cho nó. Họ nhanh chóng lấy viên đạn ra rồi cố gắng chữa trị cho nó nhiều nhất có thể. Màn đêm đang dần dần trôi, những ngôi sao biến mất và thay vào đó ánh dương đang chuẩn bị xuất hiện. Hắn sợ hãi, hắn không muốn mất đi người con gái này. Sáng hôm sau, nó được chuyển vào phòng bệnh trên đất liền, cánh cửa chợt mở ra. - Chủ nhân... Bốn người Min, Bin và hai người đeo mặt lạ lúc trước đồng loạt nhỏ nhẹ cúi chào nó. - Nhỏ tiếng thôi không anh ấy tỉnh giấc. Có lẽ anh ấy đã mệt lắm rồi. Nó nằm trên giường nhìn bốn người kia lên tiếng. Họ nhìn nó lo lắng. - Tín hiệu vẫn.... - Ta biết, khối trụ đó chưa ngừng hoạt động, nó vẫn chưa bị phá hủy. Có lẽ cả thành phố lúc này đang nằm dưới đáy biển và ông ta cũng... - Tiểu thư và phu nhân với giám đốc đang ở nhà Lâm gia. Có cần??? Người con trai đeo mặt lạ lên tiếng. (tiểu thư là chỉ Tuệ, phu nhân là mẹ nó, giám đốc là bác nó đấy) - Cứ để họ ở đó đi. Khi ta bình phục chúng ta sẽ đến biệt thự sống. Chúng ta phải dấu ta đi vì nếu còn tín hiệu có nghĩa ta vẫn sẽ bị truy lùng. Nó nhìn họ thì cả bốn cúi đầu rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
|
Nó nhìn hắn ngủ khẽ đưa tay chạm vào má hắn thì hắn tỉnh giấc. - Em tỉnh rồi sao? - Anh ở đây bao lâu vậy? - Em ổn rồi chứ? Có muốn ăn gì không? Hắn mặc kệ câu hỏi của nó mà quay ra hỏi nó luôn. Nó mỉm cười lắc đầu, với đống máu và dinh dưỡng truyền vào cơ thể đủ để nó nhịn mấy ngày cũng được. Nó nhìn hắn, bàn tay nó nắm lấy tay hắn. - Cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã đưa em đi cùng. - Xin em đừng rời khỏi anh thêm một lần nào nữa có được không Tuyết? - Anh không thể dành tình cảm này cho Tuệ sao? Nó hỏi thì hắn bỗng tối sầm mặt lại. - Anh không thích, em là em mà con nhóc đó là con nhóc đó. - Hơ hơ, con quỷ máu lạnh cao cao tại thượng mà cũng biết yêu sao? Nó ôm bụng cười, hắn nhìn nó chằm chằm làm nó nín cười luôn. Nó biết mình hơi quá đà nên chột dạ, hắn tiến đến, tiến đến gần hơn và nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi nó. Nó ngạc nhiên to tròn mắt nhìn. - Đó là hình phạt dành cho em. - Quá đáng, nụ hôn đầu của em. - Chứ không của anh nữa? Hắn vênh mặt đắc ý, nó mỉm cười theo. Nó không biết liệu cười như vậy được trong bao lâu đây? - Anh về nhà tắm rửa ăn uống rồi hãng đến. Nhìn người anh kìa, dính toàn máu của em không à. - Nhưng em có.... - Yên tâm, có người bảo vệ em mà, Min với Bin vất đi đâu chứ? Nó cười, hắn gật đầu nhìn nó rồi rời khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng lại, đôi mắt nó trùng xuống, nụ cười tắt ngấm. Nó hơi nhăn mặt một chút. - Đau quá... - Em không nên cố quá làm gì con nhóc. Đôi khi thành.... - Quá cố chứ gì? Nó nhìn người con trai vừa bước vào phòng kia và không ai khác chính là Sun, anh ngồi xuống ghế cạnh nó, cầm cuốn sách dày đưa cho nó. - Quà cho em. - Nhà giàu mà kẹt thế? Nó bĩu môi rồi cầm cuốn sách, Sun mỉm cười với nó (hai người này quan hệ gì đây ta?) rồi cậu xoa đầu nó. Nhưng khuôn mặt nó trông rất buồn. - Em thất bại rồi. - Không sao, nhiệm vụ của em hoàn thành rồi. Em làm rất tốt, việc còn lại cứ để anh lo. - Demon em sẽ giao lại cho Tuệ, anh hãy giúp con bé. Còn về phía của ngài ấy em sẽ tự mình đến nói chuyện. Nó nhìn Sun, cậu đứng dậy, hai tay đút túi quần nhìn nó. - Cứ đi tịnh dưỡng đi, mất tăm luôn cũng được nhưng đừng bao giờ để bản thân bị đau. Anh tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho kẻ nào làm em đau. Tuyệt đối không bao giờ. - Hãy chăm sóc và bảo vệ cho Tuệ với mẹ của em. Chuyến đi này có lẽ sẽ dài và lâu. Em không chắc mình có thể.... - Đừng lo, anh sẽ để con bé đi cùng em. - Vậy thì tốt rồi. Nó mỉm cười, Sun rời khỏi căn phòng cũng là lúc nó dất mấy cái giây dợ dính trên người nó. Nó tiến đến tủ lấy đồ thay rồi bí mật rời khỏi bệnh viện. Một chiếc ô tô đã đợi sẵn nó bên ngoài. - Đi thôi Snow... - Ừ. Nó gật đầu lên xe rồi chiếc xe lao vun vút trên đường, hòa vào những chiếc xe trên đường. Hắn, Tuệ, Len, Lin với mẹ nó và bác nó đến thăm nhưng họ ngạc nhiên vô cùng. - Tiểu Tuyết..... Chiếc giường trống trơn, phòng không một bóng người, chỉ có bộ đồ bệnh nhân vất trên ghế sofa. Hắn tức giận như điên lên. - MAU TÌM CÔ ẤY NHANH LÊN... Hắn ra lệnh, Len tuy hơi hoảng xíu nhưng vẫn phải đi làm việc của mình nhưng... Tuệ nhìn ra phía ngoài thì bốn người đó lại xuất hiện. - Chị ấy đang Ở ĐÂU? Tuệ hét lên không kém, Min nhìn cô im lặng, Bin cũng không nói gì thì người con trai đeo mặt lạ lên tiếng. - Hãy dừng việc tìm kiếm, chủ nhân phải rời khỏi đây. Vì an toàn cho tiểu thư, cho phu nhân và cho mọi người. Nó chưa kết thúc vì bây giờ mới là khởi đầu. - Ngươi nói cái gì hả? Hắn tức giận túm cổ áo người đó. Len với Bin nhanh chóng túm tay hắn cố đẩy ra. Người con gái kia tháo mặt lạ ra làm họ bàng hoàng. - Thảo? - Chúng tôi là người của Demon, chủ nhân đã yêu cầu tiểu thư sẽ trở thành người đứng đầu. Mọi người hãy quên chủ nhân đi, nếu có nhớ thì cất hết ở đây này. Thảo chỉ vào ngực trái của mình. Min tiến đến đưa cho Tuệ cái Ipad, Tuệ cầm lấy và mở ra xem. - Tiểu Tuệ, khi em nhận được cái này thì chị phải đi rồi. Thời gian chúng ta sống với nhau rất ngắn ngủi nhưng mà dù sao chị rất hạnh phúc, những kí ức đẹp của hai đứa chị sẽ mãi nhớ. Chị trả lại mẹ cho em, từ nay mẹ sẽ có đủ chỗ để yêu thương mình em. Hãy sống tốt, phải bảo vệ mẹ biết chưa, cả bác nữa. Đừng có suốt ngày mặc đồ thủy thủ nữa, phải theo mốt thời trang nữa. Cả Len và Lin, em chăm sóc cho họ dùm chị. Đặc biệt là Wind, chị mong em hãy thay chị yêu thương anh ấy. Vì chuyến đi này chị sẽ khó mà trở lại, đừng tìm chị vì không tìm được đâu. Em biết chị giỏi trốn tìm mà. Chị biết em lại đang khóc cho mà xem nhưng mà em đừng khóc, đừng rơi nước mắt vì chị. Yên tâm đi vì chị sẽ sống tốt, chị không có đi một mình, chị còn đi cùng một con nhóc rất giỏi chăm sóc. Min với Bin và Thảo với anh Khoa nữa, họ sẽ luôn bảo vệ em mọi lúc....Chị thực sự xin lỗi...xin lỗi em rất nhiều. Đoạn nhắn đã bị ngắt đột ngột tại đó, Tuệ không thể nghe lời, nước mắt cô cứ rơi không ngừng, mẹ cô phải ôm cô vào lòng. Lin cũng khóc sướt mướt, riêng Len cậu chỉ thấy buồn vô cùng. Còn hắn bàn tay nắm chặt lại. "Chạy sao? Để xem em chạy được bao lâu? Em nghĩ em chạy được khỏi ta sao? Được thôi, ta cho em chạy khỏi ta vài năm, nhưng khi em đủ bình tĩnh ta sẽ đến đưa em về." Xem ra hắn biết nó đi đâu. Sun đứng từ xa nhìn, một đứa bé tầm 14 tuổi với mái tóc dài bồng bềnh màu nâu, đứa bé đó ngước lên nhìn Sun. - Họ bị làm sao vậy? Giọng nói trong trẻo và hay làm sao. Sun cúi xuống nhìn con bé và mỉm cười. - Khóc, họ đang khóc vì đau. - Ồ, thì ra đó là khóc. Họ thật ngốc phải không? - Ừ, họ thật ngốc. - Tiểu Tuyết sẽ được an toàn vì có người đó đi cùng. Đứa bé mỉm cười rồi đi mất, Sun thì ngược lại với đứa bé tiến đến chỗ họ. Một kết cục thật không mấy tốt đẹp. ----------------------------------------------
- Bị mất nửa người do đá đè vào rồi. - người bí ẩn 1 - Kinh khủng ghê cơ, may mà còn kịp. - người bí ẩn 2 - Haizzz, đúng là oan nghiệt, oánh nhau cho lắm vào mà bây giờ thì tàn phế với nhau. - người bí ẩn 1 - Hơ hơ, vậy nên người ta nói ngu thì chết bệnh tật gì. - người bí ẩn 2 - Sẽ là khoảng thời gian dài đây. - người bí ẩn 1 - Cuộc chiến lớn còn phía sau mà. Đến lúc đó thế giới này sẽ chấn động mất thôi, cơn bão cấp trung ương sắp đổ bộ, haha. - người bí ẩn 2
~End Season I~
---------------------------------------------------- to be continued....
|
Khi nao viet phan II vay tg
|