Sự Trả Thù Của Tuyết
|
|
Tối hôm đó, lễ hội đã bắt đầu, đèn hoa răng khắp lẻo đường. Tiếng nhạc vang lên vui nhộn và cả tiếng hò reo nữa. Người bán hàng tấp nập. Nhìn những cảnh này và cách ăn mặc cho thấy giống với phong cách những thị trấn cũ ở phương tây xưa. - Ngài Squad.... Lily nhìn ngài quản gia Squad và nhìn cô bé rất hốt hoảng. Hiện tại ông Squad đang đưa những vị khách mời kia cùng ông Lâm đi tham quan chỗ này. - Có chuyện gì vậy Lily? - Người...Người và Ren biến mất khỏi đây rồi. Tôi nghĩ Người đã qua bên đồi mùa đông rồi. - Sao? Ông Squad ngạc nhiên thì lúc này pháo hoa đang được bắn. Lily nhanh chân, cô bé cầm váy lên và chạy khỏi đây. Họ đã không còn thấy Lily nữa vì lúc này cô bé dùng hiệu ứng mà người con gái kia đã tạo ra. Ông Squad quay sang ông Lâm. - Ông hãy đưa họ đi tham quan. Tôi sẽ đi cùng Lily. - Squad...hãy khuyên Người đừng nổi cơn phẫn nộ quá sớm. Nói lời kì lạ thì ông Squad cũng dùng được hiệu ứng di chuyển nhanh kia để tìm Lily. Những người này ngước lên trên thấy họ đang nhảy trên những nóc nhà thật dễ dàng cứ như siêu nhân vậy. - Đó là gì? Mandy hỏi thì ông Lâm mỉm cười. - Hiệu ứng di chuyển. Người đã tạo ra cả thành phố này nên người cho phép những người thân cận được phép sử dụng hiệu ứng này. Nó giống như kiểu được người trợ giúp điều khiển. - Họ đến khu đồi mùa đông bên kia sao? Lily nói bên đó có rào chắn mà? Leo thắc mắc thì ông Lâm quay ra nhìn họ. - Nào thưởng thức pháo hoa đi và đừng thắc mắc. - Ren là ai? Lần này Cana lạnh lùng lên tiếng thì ông Lâm thoáng ngạc nhiên vì ông chưa từng được gặp người tên Ren bao giờ. Ngoài ông Squad và Lily chưa từng ai được gặp Ren. - Tôi cũng như mọi người thôi chưa gặp bao giờ. - Liệu đó có phải là Tuệ không? Sun hỏi nhưng Lizz đã lắc đầu phản bác ngay ý kiến. - Hồi chiều có thấy hai người mặc áo choàng rời khỏi đây. Một nhìn giống Snow nên người còn lại chắc là Ren gì đó. Đó không thể là Tuệ vì Tuệ đã chết làm sao di chuyển được? - Có lí.... Và họ ngắm pháo hoa bắn đầy trời. Sau màn pháo hoa mọi người ca hát. Các cô hát rong đã bắt đầu bài hát mới của mình. - Tích tắc...tích tắc.....Đồng hồ xinh xắn đã điểm giờ vàng. Chàng hiệp sĩ đã xuất hiện và tuyên chiến với Người. Xin đừng dại dột và làm Người bị thương tổn thêm nữa. Thành phố E.N.D nơi kết thúc cũng như khởi đầu lại tất cả. Ánh trăng sáng sẽ soi rọi đường cho chúng ta mãi mãi. Họ nghe thấy tiếng hát của lũ trẻ con cạnh đó vang lên. Những bài hát ở đây luôn ám chỉ điều gì đó và bỗng có pháo hoa ở khu đồi mùa đông. Thời khắc như ngưng lại, mọi người đều nhìn về phía đó, những quả pháo hoa bắn lên trời vừa biến mất thì hình không gian ba chiều rất lớn đang xuất hiện trên bầu trời đêm kia. - Xin chào cư dân của E.N.D. Mọi người nhìn người con gái mặc áo choàng kia và không rõ mặt thì đồng loạt quỳ xuống. Những vị khách dù không biết gì nhưng ông Lâm cũng yêu cầu họ phải quỳ gối. Giọng nói này họ không thể nhầm được chính là Snow. - Và chào mừng những vị khách mời. Đêm nay là đêm kỉ niệm ngày tạo thành E.N.D, là ngày hồi sinh ra chúng ta. Vì vậy ta và Ren cho phép tất cả được ăn uống và chăm sóc cho cả lâu đài của E.N.D. - Người đã xuất hiện rồi. Đấng tối cao vĩ đại..... Mọi người hò vang. Nhóm khách đến ngước lên nhìn thì hình ảnh 3D của Snow ngước lên nhìn họ, ánh mắt đáng sợ cùng nụ cười thách thức. - Chúng ta sẽ bắt đầu sớm thôi. Và rồi hình ảnh đó vỡ tan vào trong khoảng không và như rơi xuống thì tuyết xuất hiện ở nửa bên kia. Những vị khách của chúng ta đã nóng lòng chạy ngay đến phía bên đó. Họ đến nhưng thấy Lily và ông Squad đang đứng trên một nóc nhà không dám bước qua vạch phân cách. - Huhu, Người bỏ em lại sao? Ren, chị cũng có ở đó mà.... - Lily...dừng lại đi. Người cần nghỉ ngơi. Và sau màn tuyết rơi này họ thấy hai người con gái mặc áo choàng đứng trên ngọn núi này. Ai cũng căng tròn mắt ngạc nhiên, cả hai bỏ mũ áo choàng xuống và Ren-người đứng bên cạnh Snow kia chính là.......Tuệ. - Chủ nhân..... Lily và ông Squad cùng đồng loạt quỳ xuống. Ren đang từ từ bước xuống đồi và tiến về phía họ còn Snow đứng đó nở nụ cười thật đầy ẩn ý. Ren còn di chuyển và trông làm gì giống người đã chết. Cũng chẳng phải robot thế thì tại sao lại còn ở đây và đi lại trước mặt họ? Ren nhìn họ với ánh mắt lạnh lẽo, vô hồn, bàn tay đưa lên cạnh bức tường ở cuối chân đồi và rồi bức màn đã biến mất. Lily và ông Squad đã bước sang và cùng Ren tiến tới chỗ Snow đang đứng. Họ cũng bước qua. - Người đã làm em lo quá đó. Cả Ren cũng đi cùng nữa... - Lily...ngươi ồn ào quá đấy. Cuộc chiến của chúng ta vẫn còn chưa thực sự bắt đầu mà nên hãy tiếp đãi khách mời của ta cẩn thận chứ? Snow cười đầy hàm ý. Họ nhận ra cô không hề thay đổi sau 4 năm xa cách kia. Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn nụ cười ấy, vẫn cái ánh mắt đó đối với họ cùng giọng nói như ngày nào. Và rồi Snow quay người nắm lấy tay Ren và cả hai bước đi biến mất sau lớp tuyết rơi ngày một dày đặc này. - Snow........ Cana hét lên gọi lại nhưng đã muộn. Lily thở dài. - Mọi người xin hãy quay lại bên kia thị trấn. Ngày mai có lẽ chủ nhân sẽ đồng ý gặp mọi người thôi. - Tại sao Tuệ còn sống chứ? Đây mới chính là điều họ quan tâm. Tuy không nói chuyện hay biểu cảm nhưng Tuệ vẫn còn sống vì họ cảm nhận được thần thái của cô một chút, lúc tỏ lúc mờ. Những nếu họ chạm vào bàn tay kia thì nó sẽ lạnh thấu làm sao. Bàn tay đó đang làm cho Snow lạnh buốt và không rời được. Đây là sự dàng buộc mà chính Snow đã tạo ra. Cô tự giam giữ chính mình trong cái lồng lớn là E.N.D. Rồi cuộc gặp mặt tiếp theo sẽ ra sao đây?
|
|
Trong căn nhà gỗ nằm ở phía bên kia của ngọn đồi mà họ không thấy được. Cái lò sưởi trong nhà đang hoạt động hết công suất. Snow cho thêm củi vào để nó cháy lớn giữ nhiệt độ cho cả hai. Đứng nhìn từ cửa kính Snow thấy tuyết rơi giày đặc và nó ngày càng lớn cho thấy tâm trạng của cô đang dao động và không cố định. Snow kéo rèm cửa rồi tiến lại gần Ren (gọi theo tên mới của Tuệ nhé :))) - Em thấy chứ Ren, chúng ta sắp trả thù rồi. Sau đó hãy cùng nhau đi gặp ba. Snow xoa đầu Ren đang ngồi trên ghế gỗ, phải di chuyển nhiều trong ngày và giúp Ren làm cho Snow thấm mệt lắm rồi. Cô đưa Ren đi ngủ rồi một mình ngồi trên ghế bập bênh làm bằng gỗ ở trước lò sưởi. Snow đan chéo tay đặt trước đùi và suy nghĩ nhiều chuyện. - Mình nên làm gì đây? Giết hết hay chỉ vài người. - Có vẻ vợ bị ám ảnh nhiều đấy. Giọng nói châm chọc vang lên và Snow quay mặt lại nhìn người vừa lên tiếng kia. Cô không ngạc nhiên khi người này đang ở đây. - Đừng gọi tôi như vậy Howl Noah.... - Haha, gặp lại vợ làm chồng thấy hứng thú hơn hẳn. Vợ vẫn đẹp như xưa, đôi môi ấy vẫn luôn cuốn hút như vậy làm cho chồng muốn hôn nó một cách cuồng si. - Hơ hơ, đừng làm tôi phải cười chứ? Snow đứng dậy nhìn nhìn thẳng vào mắt Howl. Cậu ta tiến lại gần và rồi bàn tay đưa lên vân vê đôi má mềm mịn của Snow. - Vợ luôn cứng rắn và lạnh lùng. Chính chồng cũng không hiểu nổi chỉ với lí do ngu ngốc đó vợ lại đặt cả mạng mình vào cuộc chơi. - Ai cũng có lí do riêng của bản thân. Xin lỗi vì giữa chúng ta không thành. Cô nhìn Howl, ánh mắt có một chút hối lỗi. Howl mỉm cười và rồi khuôn mặt bỗng nghiêm túc. - Hãy rời khỏi đây. Vợ đang trói buộc mình với nơi đây và Ren đấy. - Tôi không thể. Nếu tôi bỏ đi tất cả sẽ chấm hết. - KHÔNG CÓ GÌ LÀ CHẤM HẾT CẢ.... Howl hét lên và rồi túm chặt lấy hai cánh tay của Snow làm cô thấy đau. Howl nhìn thẳng nơi đáy mắt Snow. - Vợ còn tự lừa dối mình đến bao giờ HẢ? Tăng Nhật Tuệ chết rồi. Chính vợ cũng chứng kiến cái chết của cô ta cơ mà. Vợ đang tự ép mình ở lại với cô ta và E.N.D đó. - Tôi phải làm vậy. Nếu tôi đi thì con bé sẽ chết...con bé sẽ mãi mãi rời khỏi tôi và E.N.D sẽ sụp đổ. Tôi không thể hủy hoại nó vì ba và con bé. - Đó không phải lỗi của vợ. Là do chính họ tự chuốc lấy mà thôi. Cả đời vợ đã sống trong đau khổ và rằn vặt rồi. Vợ bị ép yêu chính người mà mình không yêu, sống cuộc đời mà mình không muốn. Vợ không thấy mệt mỏi hay sao? Làm Chúa thì được gì chứ hả? Chồng GHÉT CHÚA CỦA VỢ....chồng ghét họ................ - Làm ơn........ Snow ôm lấy Howl, cô ôm chặt hơn nữa và giọt nước nào đó đã rơi xuống sàn gỗ. - Làm ơn đừng nói nữa. Một mình tôi ghét là đủ rồi. Xin anh làm ơn đừng ghét Chúa. Người là gia đình của anh cơ mà. - Vợ là con ngốc. Một con ngốc thật sự. Cứ sống trong giấc mộng ảo này do chính vợ tạo ra đi. Nhưng khi đó vợ cũng hãy nói rõ cho tên ngốc đó biết và chấm rứt hết để hắn khỏi mơ mộng nữa. Howl nhắc nhở Snow, giọng nói trầm ấm và thân mật vô cùng. Cậu luôn gọi cô là vợ từ khi hai người gặp nhau lần đầu và cô chưa một lần tỏ ra khó chịu vì nó. Snow luôn cho Howl tự do làm điều mình thích và chẳng bao giờ can thiệp vì Howl là kiểu người càng ngăn càng cố. Howl là người rõ lí do nhất tại sao Snow trở thành người như bây giờ. Cậu từng cố gắng ngăn cản cô một lần nhưng vô dụng. - Cảm ơn đã đến thăm. - Đây. Howl rút trong túi áo một cái máy chơi game vất cho Snow. Cô bắt lấy nó, đã 4 năm Snow chưa từng được chơi bất kì game nào nữa rồi. - Nó là...???? - Chồng lấy từ chỗ Boss. Chồng biết vợ đã không được chơi game suốt 4 năm rồi. - Đừng nói với ai về nó. Tôi đã chuẩn bị sẵn cái kết cho tất cả chúng ta. Cuốn sách này đang đến những trang cuối cùng và với tư cách tác giả tôi sẽ cho mọi người cái hết HAPPY ENDING... Snow mỉm cười thật tươi và Howl biến mất sau cánh cửa. Khi cánh cửa im lìm là lúc nụ cười đã tắt thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng. Snow nắm chặt máy chơi game. - Đã đến lúc bữa tiệc bắt đầu. Đếm ngược đi nào đồng hồ yêu dấu của ta. "Cạch." chiếc đồng hồ nhích lên một phút đồng thời cả ba kim chỉ đúng chính giữa số 12 báo hiệu một hồi kết. Tiếng chuông ngân vang làm cho lòng của người con gái này rộn rã và đầy ham muốn. Con quỷ đã tỉnh giấc sau 4 năm chìm vào giấc ngủ say. - Qua 12h rồi, đi săn thôi nào em gái. Haha...chuyến đi săn của cơn ác mộng bắt đầu. Đúng vậy, cơn ác mộng là tên mà họ gọi con quỷ trong cô. Đó là cái tên Howl đã đặt và Sam là người đã từng gọi tên nó vào 4 năm trước. Khuôn mặt với nụ cười nham hiểm và đôi mắt thích thú với việc giết chóc kia. Ren đang di chuyển, cô gái mặc áo choàng chậm dãi tiến về phía 'cơn ác mộng'. - Đi thôi nào bé yêu. Cùng nhau săn con mồi. Không đáp trả nhưng Ren đi theo cơn ác mộng một cách tự động rời khỏi ngôi nhà gỗ. Cuộc chơi chính thức bắt đầu. Cuộc gặp gỡ đã bị hủy nhưng thay vào đó là sân chơi được mở ra. Big Big Funny đã đến hồi kết. Đồng hồ đếm ngược chính thức hoạt động. Thời gian của họ còn 24h nữa từ phút giây này trước khi mọi thứ chấm hết. Đang nằm ngủ Sam đã bật dậy trong đêm và cô chạy ra ngoài hành lang nơi cửa sổ lớn. Cana đang đứng đó nhìn ra ngoài. - Cana... - Sam...nó đến rồi. Nó thực sự đến rồi haha.... Cana cười lớn vì khuôn mặt kia, nụ cười kia thật đáng sợ làm sao. Cana là con quỷ đúng chất nhưng nó luôn được chính cô kiểm soát hành động lẫn khả năng. Còn cơn ác mộng của Snow nó hoang dã và làm theo bản tính do Snow muốn dong thả tâm hồn mình một cách tự do. - Cô.... Cana đã rời đi mặc cho Sam đang đứng đó gọi tên mình. Sam đã chạy lại phòng thúc dục Violet và Mandy tỉnh dậy ngay. Đã đến lúc cho chuyến đi săn định mệnh. Sự trả thù của Tuyết chính thức bắt đầu rồi.
|
- Mandy...tính toán số liệu xem thời gian mà Snow muốn kết thúc Big Big Funny. - 24h tới sẽ là cuộc chiến đẫm máu giữa hai bên là Kami God và Cơn Ác Mộng. Chúng ta chỉ là người ngoài vì vậy đừng nên quá lún sâu vào ân oán của họ. Mandy vừa chạy vừa cầm máy tính và bấm bấm, chiếc oo được móc ở tay. Sam và Violet đang xem đồng hồ để thời điểm mà Big Big Funny sẽ kết thúc hoàn toàn. Killer đã bị tiếng bước chân của ba cô gái đánh thức dậy và kéo theo là mọi người cũng thức. Họ không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì phát hiện Cana đang chạy rất nhanh trong con đường chính của thị trấn và một cơn gió lạ thổi đến. - Mấy đứa chuyện gì vậy? - Snow bắt đầu rồi. Lizz thốt lên và họ chia nhau ra đi tìm Snow đồng thời ngăn cuộc chiến này lại. Mẹ nó thì khác bà ta muốn cuộc chiến diễn ra để mình có thời gian đi tìm lõi năng lượng của khối kim loại kì lạ có sức mạnh này. - Ngài Squad... Lily nhìn ông Squad đợi câu trả lời thì chỉ là sự im lặng. Ông Squad bỏ đi, ông Lâm nhìn Lily. - Đến lúc rời khỏi E.N.D rồi. - Ông nói sao? - Xứ mệnh của chúng ta ở E.N.D đã kết thúc. Suy cho cùng đã hết việc của chúng ta ở lại chỉ làm vướng chân họ mà thôi. - Vậy? - Phải, rời khỏi đây là mệnh lệnh từ Người. Và ba người là ông Squad, ông Lâm và Lily rời khỏi thành phố nhân tạo này. Công việc của họ đến đây đã hoàn thành. Chăm sóc, bảo vệ cho thành phố suốt 3 năm và làm kẻ dẫn đường cho những vị khách mời. Còn lại là do chính chủ nhân của họ tự mình giải quyết. Trong thị trấn khi mọi người đang ngủ thì họ đi làm nhiệm vụ tìm kiếm của mình. Noah và Fantasy chạm mặt nhưng lại không giao tranh đó là điều đầu tiên trong lịch sử từ ngày hai gia tộc được hình thành. Fantasy đã dễ dàng thua bởi sự yếu hèn từ những người đứng đầu. Các thành viên đã để Noah lên nắm quyền Fantasy và đó là một trong những lí do làm cho Snow nổi điên lên. Lí do thứ hai là vì mẹ nó đã giết ba nó và là nguyên nhân sâu xa gây lên cái chết của Tuệ. Lí do thứ ba nó muốn giết đứa em cùng cha khác mẹ của mình là Cana vì theo nó cô bé đã làm ô uế cái danh phận của một Fantasy. Tiếp đó là vì Noah đã tự nhận mình là Kami God. Chỉ vậy thôi làm nó muốn giết họ ngay nhưng nguyên nhân lớn nhất thì nó sẽ mãi mãi không bao giờ nói ra và Howl đã sớm biết đến cái nguyên nhân đó. Phía giáp danh giữa bên thị trấn và khu đồi mùa đông, cơn ác mộng và Ren đang đứng đối diện với Cana. - Yo, lâu rồi không gặp Cana Fantasy à phải gọi là Noah chứ nhỉ? - Ác quỷ đó sao cô chị gái cùng cha khác mẹ? - Họ gọi ta là cơn ác mộng đúng không nào Ren? Snow quay sang nhưng Ren chỉ im lặng và đứng đó. - Tôi không biết chị làm gì để Tăng Nhật Tuệ sống được nhưng điều này thật lố bịch. - Trông cô lố bịch hơn đó Cana. Kami God cái thá gì chứ? Một bọn ngông cuồng tự nhận mình là Chúa. - Chẳng phải chị cũng từng nhận mình là Chúa sao? - Không phải nhận là Chúa mà là thay mặt Chúa quét sạch các ngươi một thể mà đúng không nào? - Hừ... Cana hừ nhẹ và rồi nhanh như chớp cả hai nhảy vào nhau và đôi có uýnh lộn. (không giỏi mô tả lắm nên cứ hiểu đánh nhau ác liệt tàn bạo lắm) Khi những người khác tìm đến định xông vào thì một bức tường kim loại nhô lên chặn đứng họ và Ren đang đứng trên đó nhìn xuống, cô còn đang cầm thanh kiếm làm từ loại hợp chất kim loại này mà ra. - Ồ, Ren xin chào mặc dù biết là cô sẽ không đáp trả. Howl mỉm cười, hắn nhìn Ren và suy xét cẩn thận từng chút một. Boss và mẹ Cana nhìn xung quanh. - Hàn Băng đâu? Boss lên tiếng hỏi họ cũng không biết gì cả. (Hàn Băng là tên mẹ Snow và Ren nhé) - Đi tìm bà ta ngay. - Chia nhau ra đi, Boss và phu nhân đây với nhóm Fantasy đi tìm bà ấy. Còn tụi này ở lại canh chừng cuộc chiến. - Được rồi. Họ làm theo lời How, nhà Fantasy đi tìm Hàn Băng còn nhà Noah ở lại ngắm cuộc chiến này. Cả hai ác quỷ kia đều sử dụng vũ khí thành thạo hơn họ tưởng. Mandy đang tính toán số liệu. Alex thích thú. - Lâu lâu mới thấy Snow hăng máu vậy. - Vợ anh mày mà chú. Có điều hiện tại nhìn cuộc chiến này làm anh mày thấy tẻ quá. - Howl ở yên và đừng có làm gì. Killer lên tiếng nhắc nhở. Hiếm khi thấy anh này ra tay làm gì. Để họ được thể hiện thực lực và không rảnh rỗi sinh nông nổi thì trước đó Snow cũng có quà cho những con người đáng sợ bậc nhất thế giới này. Hàng loạt robot mang hình hài khá giống con người xuất hiện và họ chiến đấu. - Họ là cư dân trong thị trấn. - Hơ hơ, thì ra cả thị trấn to lớn chỉ có đúng 4 người sinh sống. Câu nói của Howl làm ai đó nhíu mày, 4 người là sao? Vậy Ren thì vất đi đâu khi chỉ tính Snow, Lily, ông Squad và ông Lâm? - À nhắc mới nhớ ba người kia đâu nhỉ? Violet hỏi thì hắn vừa chiến đấu vừa quay qua họ. - Rời khỏi cả rồi. Ông có nói nhiệm vụ của họ đến đó là kết thúc. - Rồi giải quyết chỗ này nào. Sam lên tiếng và họ cùng xông lên. Killer là ra tay thâm nhất khiến cho mấy tên robot này đầu bay lăn lóc, tay chân mỗi chỗ một nơi, điện từ dây thì chập chờn. Mandy chỉ ngồi một chỗ và làm việc với máy tính, đứa nào bén mảng lại gần cô bé là Alex và Killer cho đi đời ngay. - Cái này vui thật, bọn robot được lập trình tốt đấy chứ. Howl cười nói vui vẻ và rồi cầm thanh sắt dài nhọn phi một phát xuyên qua bộ não trung ương của mấy con robot liền một lúc. Hắn cười khẩy và cũng hạ đám robot gần mình nhanh gọn. Đây là bí mật của E.N.D sao? Thành phố chỉ toàn robot nên cuộc sống nó mới yên bình đến kinh ngạc mức này. Nhưng họ hình như đã nhầm một chuyện. Những robot này được truyền tải cảm xúc vào trong đó để giống với con người. Mà bây giờ điều đó đâu còn quan trọng với họ. Nhóm nhà Fantasy bây giờ cũng đang khốn đốn đây. Họ phải lo một đám robot từ đâu chui ra. Boss và mẹ Cana không đánh đấm như mấy đứa trẻ mà chỉ dùng súng. Họ tự yểm trợ cho nhau. Một cuộc chiến khốc liệt và hai người duy nhất không phải động tay chân ở đây là Ren và Mandy.
|
Lúc này trên ngọn đồi màu đông, trong ngôi nhà gỗ phía bên kia ngọn đồi. - Đáng yêu làm sao đứa con gái của tôi. Sẽ là một chút món quà giúp con có giấc ngủ mãi mãi. Oyasuminasai Snow........(chúc ngủ ngon Snow) Và rồi Hàn Băng đỡ rời khỏi ngôi nhà và đến điểm đã hẹn trước. Ngoài kia cuộc chiến kéo dài và nhìn xem, cả Snow và Cana bây giờ tả tơi vô cùng, vết thương khắp người thế sao ánh mắt đó, nụ cười đó đang hiện hữu. Dường như sự thích thú trong họ chưa hề giảm mà liên tục tăng lên. - Khá đó em gái... - Chị cũng vậy thôi Snow-neesan. - Hừ. Và họ cười trừ, hình như đánh nhau làm họ hiểu nhau hơn thì phải. Ren đã nhảy từ trên bức tường kim loại xuống và tiến tới đỡ Snow đứng dậy. - Vậy hẹn gặp lại. Xem ra giữa chúng ta đến đây là đủ. - Oyasuminasai Snow.... - Oyasumi... Snow nói rồi được Ren dìu biến mất sau lớp tuyết dày đặc. Bây giờ mới có 6h sáng thôi, họ đánh nhau suốt mấy mấy tiếng đồng hồ rồi. Và cái đám robot ngày một tăng khiến họ không hiểu được dù cho họ đã giết hết con này đến con khác. Họ đã không nhận ra ở mỗi con robot là hỗn hợp kim loại đó và Snow đang điều khiển chúng tự động lành lại khi chiến đấu. Mandy đã ngó đến phía sau bức tường và tiến lại đỡ Cana đứng dậy. Tại sao cả Hàn Băng và Cana đều chúc Snow ngủ ngon thế này? Thường để nói câu này với hai trường hợp. Một là chúc nhau ngủ ngon thực sự vào mỗi buổi tối và hai là khi muốn tạm biệt ai đó sắp chết. Chẳng lẽ Snow sắp chết???? (đừng buồn nhé mommylove_97 và shinku vì Snow thực sự sẽ chết, cái kết sẽ là se đó các tình yêu ) - Bọn này sao dai như đỉa ấy. - Chết tiệt mà. -------------------
- Ay ay đau quá xá. Dưới tình trạng cơn ác mộng mà mình cùi vậy sao? Snow tự hỏi mình và Ren đang đứng đó. Snow đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đó và ôm Ren vào lòng. Cô để ý đến cốc sữa đặt trên bàn. Nhìn vào ly sữa đó ánh mắt Snow trùng xuống, cô biết đó không phải loại sữa bình thường nhưng Snow vẫn đưa tay cầm cốc sữa và làm một hơi hết luôn. - Mẹ đang làm tròn nhiệm vụ của mình là mang sữa đến cho những đứa con uống rồi sau đó chúc chúng ngủ ngon. Snow khẽ mỉm cười, nụ cười đó sao mà chua chát đến vậy cơ chứ?Lí do gì mà người con gái này đánh đổi đến như vậy. Và ngay lúc đó Ren ngã khụy xuống đó, mái tóc lòa xòa. Snow đã căng mắt nhìn đứa em gái ngã xuống sàn gỗ. Cô nhanh chóng nâng Ren dậy và rồi gạt tóc qua một bên. - Đừng mà...hãy ở lại thêm vài phút đi...Chúng ta chưa thể đến gặp ba sớm được. -----------------------
Đã thêm vài tiếng nữa trôi qua và sự yên tĩnh vẫn bao trùm lấy thành phố nhân tạo này. 24h sắp kết thúc rồi. Trò chơi của họ đã sắp thực sự kết thúc. Và vì thời gian bị đẩy nhanh lên hiện tại bây giờ, tầm 4h chiều. Các robot bắt đầu ngưng hoạt động và bị tiêu diệt hoàn toàn. Ngọn đồi bây giờ cũng đã ngừng bão tuyết mà chỉ có tuyết rơi nhẹ nhàng. Trên ngọn đồi một người con gái tóc nâu đỏ đang ôm người con gái còn lại nằm dài trên nền tuyết trắng. Một cái kết quá đau lòng, một bức tranh tuyết trắng cô độc. Nhìn tuyết rơi trên ngọn đồi xa làm Sam nhớ đến lời hứa và bất giác bàn chân Sam chạy đến nơi có tiếng gọi mình. Violet và Mandy cũng theo. Mà Killer thì luôn theo sát bảo vệ Mandy nên anh đã đi cùng luôn. Liệu phía trước đang đợi họ điều gì đây ta?
------------------- SỰ TRẢ THÙ CỦA TUYẾT chỉ còn một hoặc hai lần up nữa là full rồi đó bà con
|