Khi Chúng Ta Yêu
|
|
Thông điệp tôi muốn gửi đến cho các bạn qua câu chuyện này là hãy yêu và mạnh mẽ đấu tranh với tình yêu mà các bạn muốn có, đừng vì những rào cản xung quanh mà đánh mất đi một tình yêu đích thực. Cuộc sống ngắn lắm, tìm được người bạn yêu đã khó, tìm được một người thật lòng yêu bạn còn khó hơn. Vậy nên hãy cùng nhau cố gắng và tận hưởng một cái kết tuyệt vời nhé.
|
Chương 00:
“Hỡi thế gian tình là gì?” Cô vẫn luôn tự hỏi mình câu đó sau mỗi lần giận Minh Huy và ngày hôm sau vỡ oà khi lại được anh yêu thương. Cô là một cô gái rất nhạy cảm và luôn cảm thấy mình thật nhỏ bé quá so với rất nhiều cô gái vây quanh anh. Vì yêu anh và biết anh còn yêu mình nhiều hơn thế nên cô luôn chọn cách tự hành hạ bản thân mình để làm anh đau khổ. Anh có mệt mỏi không khi phải kiên trì yêu cô, vẫn muốn ở cạnh cô và vẫn cố gắng bảo vệ cô khỏi những đau khổ mà cô tự gây ra cho mình? “Đối với anh, em chính là trái tim vẫn đang đập mỗi ngày. Nếu em đau khổ, nếu em bị tổn thương, thử hỏi anh sẽ như thế nào?” “Định mệnh – tôi sẽ gặp một nửa của đời mình.” “Anh không phải là mẫu đàn ông lý tưởng của tôi.” “Anh là đồ mặt dày nhất mà tôi từng gặp.” “Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng để tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt.” “Anh đúng là đồ đáng ghét.” “Đúng, bây giờ em rất yêu anh.” “Anh đúng là một tên Sở Khanh hai mặt.” “Thay vì yêu tôi thì anh hãy yêu chị ấy đi.” “Anh đúng là thứ đàn ông mà tôi căm ghét nhất trên đời.” “Anh vẫn muốn tiếp tục như thế này sao?” “Rõ ràng là anh vẫn còn rất yêu em.” “Em đồng ý! Chúng ta hãy lấy nhau đi!” Trong mười hai câu nói trên của cô cuối cùng câu nào là thật lòng câu nào là giả dối? Tôi sẽ kể câu chuyện của cô ấy ngay sau đây.
|
Chương 01 (1):
- “Định mệnh, tôi sẽ gặp một nửa của đời mình.” -
“Thành Phố Hồ Chí Minh – thành phố bắt đầu những bước ngoặt vô cùng to lớn của cuộc đời tôi.”
“Này, bà còn không nhanh ra đây nửa hả? Xe sắp chạy rồi đó.” Đang lúi húi nhặt một đám thư tình còn sót lại dưới gầm giường mà trong lúc dọn dẹp để chuẩn bị chuyển nhà cô đã thu đi vì sợ mọi người thấy, thì Bảo Long đã lên tiếng hối thúc. Cô liền bỏ vào túi xách đeo lưng của mình rồi chạy thật nhanh ra xe ở ngoài đó, ba mẹ đang chờ cô. “Con quên thứ gì hả?” Mẹ cô quay lại hỏi, bà nhớ là mình đã xem xét rất kỹ trước khi ra khỏi nhà rồi mà. “Chỉ là một vài thứ linh tinh của con thôi mẹ ạ.” Ừ thì đúng là linh tinh thật, bởi vì đó là thư tình! Thứ mà ở thời hiện tại không ai thèm dùng tới. Đáng lẽ cô nên đốt hết chúng nó đi vào cái buổi tối thức khuya canh nồi bánh tét lúc Tết mới phải. Cốc! “Đau! Khùng hả?” “Có bà đó! Lúc nào cũng suy nghĩ một mình những thứ chẳng đâu vào đâu.” “Sao ông biết là không đâu vào đâu hả?” “Xùy, chỉ cần nhìn bà là tôi đoán ra ngay ấy mà. Thời đại này còn thư với từ, thằng đó đúng là rất hợp với bà đấy.” Bảo Long hếch mặt một phát rồi quay ra cửa sổ sau khi đã phang thẳng vào mặt người chị gái tội nghiệp một xô nước lạnh. Đúng là cái tên không biết phải trái là gì, khiến cho người ta cảm thấy tức đến chết đi sống lại vì những lời nói mỹ miều ấy. “Chắc hồi nhỏ mẹ toàn cho ông ăn nhưng món ăn cao lương mỹ vị nên ông mới trở thành một người có văn hóa và lúc nào cũng thốt ra toàn là mỹ từ như vậy, nhỉ?” Nghe nói đến đây thật lạ lùng là Bảo Long lại im lặng, đôi lông mày chợt nhíu lại nhưng trong phút chốc lại giãn ra như chưa từng có gì “Bà nhiều chuyện quá, toàn nói sàm sàm. Lo nghỉ ngơi đi.” Nói xong ông em trai quý giá của cô nhắm mắt lại rồi quay sang phía đằng kia luôn. Rõ ràng là đang không muốn nói chuyện với cô rồi. Cái tên này thật đáng ghét! “Con cũng ngủ một chút đi, chúng ta vẫn còn một chặn đường rất xa đó.” Sau khi mẹ nhắc nhở cô đã thôi không líu lo mồm miệng với Bảo Long nữa mà lấy tai nghe ra cắm vào tai, bật nhạc thật to rồi ngả đầu phía sau nhìn ra cửa sổ, cảnh vật xung quanh đang lướt qua vun vút. Gia đình cô sắp phải chuyển vào thành phố Hồ Chí Minh để sinh sống hẳn luôn, vì mẹ không muốn sống xa ba. Từ hồi Bảo Long và cô bắt đầu vào lớp Năm thì ông Lợi đã được một người anh em trong họ hàng giới thiệu vào một công ty Kỹ Thuật Điện Máy lớn ở thành phố Hồ Chí Minh, rồi sau đó ông phải một mình đi vào miền Nam để an cư lập nghiệp, cho đến bây giờ, nhờ có ý chí tiến thân mà ông đã gầy dựng cho mình một nền tảng kinh tế ổn định. Lần này vào Nam là vì ông đã quyết định mở riêng cho mình một của hàng rồi kinh doanh tự lập. Tự nhiên cô lại nghĩ tới mấy lần cãi nhau với Bảo Long vì chuyện này. Bởi vì khi ba mẹ nhắc đến chuyện chuyển nhà vào miền Nam, Bảo Long đồng ý ngay, tất nhiên rồi từ năm lớp Bảy hắn đã chuyển vào Sài Gòn chung với ba rồi chuyển trường vào hẳn trong đó. Nhưng mà cô thì rất buồn vì vẫn còn rất nhiều luyến tiếc ở nơi này. Cô không muốn bỏ cái giọng địa phương của mình đi. Nhưng cả mẹ, cả ba và cả Bảo Long, ba người họ luôn dồn cô vào đường cùng, đặc biệt là Bảo Long, vì tên đó rất biết nắm vào những điểm yếu của cô. “Hừ, vào đó thì có cái gì hay chứ?” Có một lần cô quyết định vùng lên hỏi về chuyện đó. “Còn vui hơn ở chỗ này nhiều.” “Đừng có tưởng tui không biết, chẳng qua là muốn vào trong đó vì có một đám bạn ăn chơi lêu lổng chứ gì.” “Vậy thì sao? Bà không có bạn nên ganh tỵ hả?” “Ai cần ganh tỵ với mấy người, cứ làm như là mình hay lắm ý.” “Mặc kệ bà, ba mẹ quyết định rồi đó, dù có muốn hay không muốn bà cũng sẽ phải đi. Mà nói không chừng, vào đó bà sẽ gặp ai đó hay hay hơn thì sao.” “Xùy, ở đây thì không tìm được người hay à?” “Người như vậy mà bà kêu là hay à?” “…” Thế đấy, cứ nghĩ tới tên Bảo Long là cô không thể chịu nổi nó mà. Mặc dù mẹ nói nó được sinh ra sau cô chỉ một lát thôi nhưng dù gì cũng là em mà đúng không? Vậy mà nó toàn là ăn hiếp cô không à. Điển hình là lúc dọn dẹp nhà. “À đúng rồi, bà vào lỡ có gặp bạn tôi tới nhà chơi hay ở trường gì đó thì cũng không được tỏ thái độ nhăn nhó khó chịu của bà nghe chưa?” “Thái độ gì chứ? Tui thì có thái độ gì?” “Xì, bà đang giả ngốc với tui hả?” “Thì tại... ông chơi với mấy cái đám tui không có thuận mắt.” “Vậy bà chơi với mấy con nhỏ kia cũng thuận mắt gớm hen?” “Ông... không nói nữa mặc kệ ông!” “Mặc kệ bà, tui cần phải chơi game nên hãy im lặng đi.” Lo suy nghĩ về Bảo Long nên cô ngủ thiếp đi không biết trời trăng gì. Giữa đường phải dừng chân ăn cơm tối một lần, rồi lại ngủ, rồi lại ăn buổi sáng một lần nữa. Cô luôn tự hỏi là tại sao gia đình cô lại phải di chuyển khổ sở như vậy, một hồi lại nghĩ đến sự nghiệp của ba, cô lại ngủ thiếp đi, cho đến lúc ông Lợi – ba của hai đứa con đáng yêu – mới uể oải kêu mọi người thức dậy sau một chặng đường dài. Cô chưa kịp mở mắt xuống xe thì tiếng của mẹ reo vang ngoài đó. “Woa, nhà mới của chúng ta đẹp quá hả anh?” Bà Thu vừa bước xuống xe là đã cảm thán ầm ĩ. Đúng là ngôi nhà mơ ước của bà khi coi trong ti vi đây rồi. Ngồi nhà hai tầng màu trắng, có ban công, có một khoảng sân rộng trước nhà và hơn thế nữa là bên trái sân nhà còn có cả một gốc Bằng Lăng thật đẹp. “Anh đã cố ý cho xây dựng theo sở thích của bà vợ yêu quý và cô con gái rượu mà.” Không ngưng cười được, cả bà Thu và ông Lợi đều nhìn qua cô con gái rượu vẫn còn ngái ngủ của mình rồi mới phấn khích giật tay kéo thẳng vào trong nhà, “Đây, nhìn xem phòng con thế nào? Ba đã thiết kế theo như sở thích của con đó.” Cô đang mắt nhắm mắt mở bỗng dưng tỉnh hẳn, nguyên căn phòng có màu trắng tinh khiết, chiếc giường trắng muốt có một vài họa tiết hoa bằng lăng tím nhỏ li ti, trên giường còn có rất là nhiều loại gấu bông màu trắng mà cô thích nữa chứ. Cô nhìn xung quanh, rất thích, đúng thật là rất thích căn phòng này! Đột nhiên lại cảm thấy gì đó cứ thôi thúc lôi kéo cô phải ngẩng đầu lên, cô lập tức ngước mắt nhìn trần nhà. Ôi! Đó là bức ảnh cô mặc chiếc váy màu hoa bằng lăng đứng giữa bầu trời đầy gió, được bao bọc trong một cái khung đèn hình tròn sát vào trần nhà . Bức ảnh này là bức mà cô đã đoạt giải người mẫu ảnh của trường vào năm ngoái do một cậu bạn lớp bên chụp lén trong buổi dã ngoại của trường, nghe đồn bạn nam đó tới tận bây giờ vẫn còn rất thích cô. “Sao ba làm được cái này hay vậy?” Cô reo lên ríu rít, như một đứa trẻ con chạy thật nhanh lại ôm lên cổ ba mình mặc kệ thằng em trai sinh đôi đang đứng bên khoanh tay lắc đầu. “Ba cứ làm như con gái nhà này là con nít không bằng.” “Ha ha con gái, con nhìn mấy cây hoa chi tiết trên tường đi, là Bảo Long vẽ đấy, hai người đàn ông tuyệt vời này phải cặm cụi cả một thời gian dài mới thiết kế được căn nhà này cho hai mẹ con con đấy nhá.” “Bảo Long à à à à.” Cô nghe xong liền bỏ hai tay của mình ra khỏi ba, đưa hai mắt long lanh nhìn về phía tên em trai ‘cũng được việc’ này để tỏ thái độ lòng cảm ơn thắm thiết của mình thì bị cái tên vô nhân tính kia kí đầu một cách bạo lực. “Thôi đi, ánh mắt của bà thật là biến thái quá.” “Cái gì mà biến thái chứ, là tui thể hiện tình cảm thôi mà.” “Cách thể hiện tình cảm của bà khiến tui nổi hết cả da gà lên.” Cô đang định lên tiếng cãi thêm một lượt nữa thì ba với mẹ đã can rồi, hai ông bà đã quá mệt mỏi khi suốt ngày cứ bị đem ra làm phiên toà xét xử. “Thôi thôi được rồi, hai đứa thay đồ chuẩn bị xuống dưới nhà chơi với mẹ đi, mẹ muốn xài đồ mới của nhà này lắm rồi.” Mẹ sau khi cười tít mắt vì thấy căn phòng xinh đẹp của mình rồi thì mới hí ha hí hửng kéo Bảo Long xuống dưới bếp nấu ăn. Chậc, đứa sống chung với ba tất nhiên sẽ nấu ăn ngon gấp nhiều lần đứa sống chung với mẹ. Hơn nữa, mẹ quá rành về tay nghề nấu ăn của cô nên... Thật khổ tâm cho Bảo Long hi hi. Sau khi mọi người xuống dưới nhà hết thì cô trên này mới đóng chặt cửa phòng lại, giữ mọi không gian cho riêng mình. Phải công nhận là Bảo Long vẽ rất đẹp, từng nét vẽ trên tường đều khiến cho cô nhìn mất hồn. Còn nữa, cô rất thích con gấu bông to bự nhất trên giường mình, khi ngủ ôm sẽ rất thích. Vừa nằm xuống giường nhìn lên là đã thấy ngay bức tranh lung linh quá thể rồi. “Hi hi.” Cô không ngậm miệng được mà phải cất giọng cười thành tiếng. Đúng kiểu giọng cười mà ngày nào Bảo Long cũng nói là quá biến thái. "Ôi Bảo Long, chị thương em trai của mình quá đi thôi!" Nằm một lúc quá đỗi sung sướng thì cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, không gian thoáng đãng và từng đợt khí mát tỏa ra từ chiếc máy điều hòa làm cô cảm thấy như mình đang lạc ở trong rừng chứ không phải một thành phố nóng bức, oi ả này. Hơn nữa nó còn giúp cô xua tan đi rất nhiều mệt mỏi và phiền muộn trong thời gian vừa qua. Cô nhắm mặt lại một lúc thật lâu, rồi một lát sau chợt tỉnh dậy, cô lại chạy ùa đến mở cửa ban công trầm trồ khen ngợi, ở góc nhìn này, cây Bằng Lăng là đẹp nhất. Cô nhìn xuyên qua dãy phố cách nhà mình một con đường, từng hàng từng hàng xe cộ di chuyển tấp nập và chợt nhận ra là cô đã thực sự đến thành phố Hồ Chí Minh rồi!
|
Chương 01 (2):
“Ngày 15 tháng 1 năm 2015, lúc năm giờ bốn mươi bảy phút chiều. Đó là thời khắc định mệnh làm cho tôi cảm thấy trái tim mình rung động nhất.” Trong bữa cơm trưa hôm đó, ông Lợi và bà Thu đã hí hửng đưa cho hai đứa con yêu quý của mình những bộ đồng phục thật đẹp. “Ngày mai hai đứa con phải đi học lại rồi đó, tuần trước ba đã nộp đơn xin học cho hai đứa con ở trường Sao Kim rồi, cùng không quá xa nhà mình đâu nên hai đứa có thể đi bộ đi học. Ba xin lỗi con gái vì phải chuyển trường đột ngột như vậy nha.” “Không sao ạ.” Những gì mà cả ba mẹ và Bảo Long cho cô đều to lớn hơn tất ca những luyến tiếc của cô rồi, vậy nên cô quyết định sẽ cố gắng sống một cuộc sống mới thật tốt ở nơi đây. Ông Lợi gác đôi đũa đang ăn dở của mình xuống chén, vui vẻ phấn khích nhìn những đứa con của mình đang dần lớn lên, ông luôn mong muốn ngày cả gia đình được sống chung đoàn tụ với nhau như thế này. “Kệ bả đi ba. Thứ Hai đầu tuần đi học là hợp lý quá rồi đó ba.” “Ông thì hay rồi, ở trường có nhiều bạn vậy mà.” “Gì, trường này cũng là trường mới thôi, lúc trước tui học trường khác chứ bộ.” Ờ ha, cô quên là Bảo Long cũng chuyển trường như cô. Nhưng mà dù sao cũng khác nhau, tên đó ở đây cũng mấy năm rồi, nói tiếng thành phố đã thành thạo nhưng cô thì chỉ mới tập chập chững thôi, thỉnh thoảng quên vẫn nói tiếng miền quê đặc sệt. “Thôi mệt bà quá, chiều nay tui chở cho lên trường một vòng cho biết, tiện thể chở đi gặp một vài người bạn ở trường mới luôn, coi như làm quen trước để ngày mai khỏi sợ, được chưa?” Bảo Long đã nói vậy rồi thì cô còn gì mà từ chối được nữa! Cứ ngoan ngoãn chấp nhận mọi kế hoạch mà Bảo Long sắp xếp thôi, ít ra thì như vậy thằng em trai ‘tốt’ đó mới không bỏ cô bơ vơ trong buổi học ngày mai.
Sau buổi cơm trưa, Bảo Long nói là đã hẹn bạn lúc năm giờ chiều rồi, vậy nên khoảng ba rưỡi hai người sẽ đi tới trường rồi sau đó chạy vòng vòng cho cô làm quen chút ít trước. Được rồi, cô mong là trong đám bạn đó của Bảo Long không có những thành phần đáng ghét và tự cao như nó! Đúng ba giờ, Bảo Long đã nhanh chân chạy xuống đập cửa rầm rầm trước phòng của Cô rồi, cậu biết là bà này chuyện gia lề mề chậm chạp nên để phòng ngừa không trễ hẹn với đám bạn lâu ngày không gặp lại thì cách này là hữu hiệu nhất. “Nghe rồi nghe rồi, đang chải tóc, chờ xíu coi.” “Nhanh đi, tui chờ ở dưới nhà đó nha.” “Ừm.”
Cô đã được nghe qua một chút về ngôi trường này trên đường đi rồi nhưng cô vẫn không tin được vào mắt mình khi đứng đối diện với nó thế này, không thể tưởng tượng nổi mà! Ngay trước mặt cô là cái cổng trường to lớn có hai chữ Sao Kim đùng đùng, còn sắc lên ánh vàng khiến người khác chói mắt nữa chứ. Bảo Long dắt xe đi qua cánh cổng nhỏ bên cạnh rồi đi vào trường, cô cũng nhanh chân chạy theo sau, một hồi đứng ngẩng ngơ ra và cảm thán. “Bà coi nhanh lẹ một hồi đi rồi đi, trễ giờ của tui bây giờ.” Bảo Long nhìn sang bà chị của mình bên kia, mắt nhìn đăm đăm vào cái trường này. Ừ thì lúc đầu vào đây cậu cũng bị giật mình nhưng cũng không đến nỗi lố như bà này. Bởi vì cái trường này quá rộng! Ngay sau cánh cổng trường là hai cái hồ nước trải dài hai bên lối đi vào khuôn viên chính của trường, trên đó còn được trồng cả hoa sen nữa, rất đậm chất Việt Nam. Đi vào trong sân trường chính mới thấy bốn dãy nằm đối diện nhau theo hình vuông có ký hiệu là A, B, C, D. Bảo Long thuận tay chỉ cho cô thấy và lặp lại những câu nói y chang như bạn cậu đã từng nói với cậu vậy. “Tòa Nhà A là nơi nhàm chán nhất của trường này, chỉ có phòng Hội Học Sinh mới là nơi đáng để lui tới thôi còn lại thì toàn là phòng làm việc của giáo viên. Tòa nhà B bên kia là dãy phòng học cho nam sinh, tòa nhà D đối diện này là dãy phòng học cho nữ sinh, tòa nhà C đối diện với tòa nhà A là chỗ để dành cho các Câu Lạc Bộ, muốn tham gia cái gì thì tham gia cái đó, nếu không có năng khiếu tham gia bất cứ một Câu Lạc Bộ nào thì cũng phải nhắm mắt mà vào đại một CLB vì tham gia là chuyện bắt buộc. Còn phía sau mấy cái tòa nhà này là Nhà Thi Đấu, vô đó có sân bóng đá, bóng rổ, hồ bơi từa lưa trong đó. Rồi xong, hết trường. Đi về!” Cô đứng nghe ngóng mà ngẩn cả người ra, ơ cái thằng này nó chưa đi học trường này bao giờ mà sao nó biết rõ thế nhỉ? Nhưng mà dù sao cô vẫn không muốn ở lại đây thêm trong cái tình trạng vắng bóng người này đâu, nó ghê ghê rợn rợn làm sao ý. Không biết người nào xây được cái trường rộng thế này vậy nhỉ?
Một lát sau khi Bảo Long nhắc nhở là gần đến quán cà phê nơi hẹn của mọi người rồi thì cô mới cúi xuống sửa sửa lại váy của mình một chút. “Đúng đắn đó chứ nếu không bạn bè lại nghĩ là tui có một người sinh đôi quê mùa thì mệt.” “Gì chứ? Tui mà quê mùa hả?” Thấy chưa thấy chưa? Một người sinh đôi? Nó không thể mở miệng kêu được chữ chị mà! Thật là tức chết! Mặc dù quần áo cô chỉ mặc những màu trầm nhưng mà cũng đẹp cũng duyên dáng chứ có đến nỗi nào đâu! Vừa bước xuống đến cổng cà phê là Bảo Long đã dặn dò cô cẩn thận là phải đứng ngay đây chờ cậu đi giữ xe. Cô cũng ngoan ngoãn đứng xuống, cởi mũ bảo hiểm ra đưa cho Bảo Long sau cái liếc mắt sắc lẹm. “Nhanh lên đó.” “Biết rồi bà chằn lửa.” Trước khi đi Bảo Long lại nhăn mặt thè lưỡi thật xấu xí để chọc điên cô thêm một lần nữa rồi mới phóng vào trong bãi giữ xe. Làm cho cô đứng đó tức muốn khùng lên mà không biết phải làm gì. “Thôi thì thục nữ, thục nữ không chấp mấy tên tiểu nhân lặt vặt như nó.” Cô hít một hơi tràn lên cổ họng rồi vuốt lại mái tóc dài của mình. Gặp bạn mới phải thật là ấn tượng mới được! Mà đây là quán cà phê gì đây? Lại còn hai ba tầng nữa chứ! Cô rất tò mò muốn chạy ra phía trước và ngẩng đầu lên coi tên quán là gì nhưng mà lại sợ thẳng quỷ Bảo Long lát nữa đi ra mà không thấy cô lại la lối ỏm tỏi lên nên lại thôi, dù gì thì lát nữa nhìn vào cái menu rồi cũng biết. Đang đứng nhìn nhìn vào trong kia xem Bảo Long đi ra chưa thì đột nhiên có tiếng đàn ông gọi từ đằng sau. “Gái ơi đứng xích qua đây một bên đi gái, coi chừng người ta chạy xe nhanh vào lại quẹt phải thì phiền phức lắm. Qua đây đứng với chị đi cưng, tụi mình cùng chờ bạn nà.” Ớ? Rõ ràng là cô nghe giọng của đàn ông mà sao lại có “chị” ở đây? Chầm chậm quay đầu lại cô mới thấy đó là một người phụ nữ thật, có tóc dài mang áo hai dây lại thêm cái váy xúng xính... nhưng... nhưng mà cái chiều cao này hơi... Không lẽ đây anh ấy đang đi bán xà bông? “À dạ...” Cô vụng về nhìn xuống cánh tay của mình đang bị “bà chị gái” đó kéo về sau một chút thì bất giác nổi da gà. “Đó, người ta vô đầy kìa bé.” Và ngay sau đó là hai chiếc xe SH màu trắng và màu đỏ thẫm chạy nhanh vào trong, khi gần đến lướt qua chỗ của cô rồi thì đột nhiên, “Á.” Gió từ đâu thổi tới làm chiếc váy chưa đến đầu gối của cô chợt tung lên, may mà lúc đó cô đã kịp giữ nó lại chứ nếu không là không còn chỗ nào để ngóc đầu lên luôn. Ngay lúc đó cô lập tức quay lại phía sau “bà chị gái” đó liền. “Chị đang làm gì vậy hả?” “Xin lỗi gái nha, chị quên mất tự nhiên hai chúng ta cùng mặc váy mà lại đứng ngay trước chiếc quạt thông gió của nhà giữ xe. Ôi mắc cỡ trước mấy anh đẹp trai chết đi được!” Nhìn chị ta đi, đang tỏ thái độ ngượng ngùng xấu hổ với ai vậy chứ? Theo bản năng cô quay ra lại đằng trước mặt, ôi, mấy tên chạy SH lúc nãy đang dừng xe ngay trước mặt cô thật. “Gì... gì vậy?” Cô lắp bắp, họ chắc không phải dân ăn chơi như trong phim chứ? “Hội Trưởng, Hội Trưởng, ở đâu ra cô em đẹp dã man vậy chứ?” Anh Tuấn đột nhiên dừng xe lại ngay trước mắt cô và người đẹp Bán Xà Bông kia rồi nhìn chằm chằm, “Ôi mẹ ơi xinh quá, da lại còn đẹp nữa chứ? Thật hiếm con gái có da tự nhiên như vậy.” “Làm lố quá ông, gặp gái đẹp cũng phải từ từ một chút chứ, cứ dồn dập người ta sợ kìa.” “Hội Trưởng đang nhìn chằm chằm kìa.” Cô đứng ngây người ra đấy rồi nhìn qua nhìn lại ba người đang đứng trước mặt mình, mấy tên này đang nhìn gì cô vậy chứ? Cái tên đi một mình ở chiếc xe màu trắng là lạ lùng nhất, chỉ nhìn cô chằm chằm mà chẳng mở miệng nói gì, còn hai tên kia thì cứ nói năng bàn luận liên tục như y như Bình Luận Viên cho một trận đấu gì vậy. Ôi Bảo Long đâu rồi, chị mày sắp bị người ta bắt đi đến nơi rồi kìa! “Mấy người... là gì vậy?” Cô run run mở miệng lắp bắp mãi mới nói ra được một câu, mà thôi chết, câu vừa nói ra là giọng địa phương mới chết chứ! Bảo Long nó mà nghe thấy là nó lại càm ràm cho cô một trận nữa cho mà coi. Trong vô thức cô đưa tay lên bịt miệng lại. “Ôi trời ơi gái là người thành phố khác hả? Đáng ghét, sao lại có khuôn mặt xinh đẹp, nước da cũng đẹp thêm giọng nói điệu đà đó vậy chứ?” Người đẹp đằng sau quay sang nói giọng vẻ trách yêu cô “em gái” tình cờ của mình khiến cho cô lại càng không biết nên phải làm gì trong trường hợp này nữa. “Cũng là gái Huế, rất hợp, rất hợp với Hội Trưởng.” Một tên nào đó đã nhấn mạnh tờ rất hợp hai lần làm cho tôi càng để ý hơn. Đột nhiên đôi mắt của cô chợt lóe lên, cô vừa mới nhìn thấy Bảo Long đang đi đến hướng này rồi. “Bảo Long.” Cô chạy nhanh ra thoát khỏi vòng vây của mấy người đó rồi chạy tới phía Bảo Long đang đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía này. Trước khi đi cô còn kịp nghe thấy một câu nữa. “Èo, có bạn trai rồi.” Thôi coi như lấy Bảo Long làm bức tường chắn đi, còn đỡ hơn là cứ đứng đơ ra đấy để cho mấy người kia làm trò kỳ quặc. "Bà lại gây rắc rối nữa phải không?" "Không hề à." "Vậy thì được." Giật mình à, Bảo Long mà biết cô lại gây rắc rối chắc chắn sẽ... ôi không dám nghĩ đến nữa. Vuốt vuốt lại cái váy cho đàng hoàng trong khi đang đi lên trên. Lên đến tầng ba cả hai người mới dừng lại, nhìn vào bên trong một chút rồi bắt đầu tìm kiếm xung quanh. “Bảo Long, ở đây!” Cô tò mò nhìn về phía có tiếng gọi thì thấy một tên con trai loắt choắt đứng dậy, miệng cười tươi nhìn về phía này. Tên Bảo Long cũng lố không kém, cười toét miệng sung sướng khi nhìn thấy bạn bè, trời ơi, chị mày ở đây chưa bao giờ nó mở miệng cười to như vậy mà gặp bạn nó là y như gặp thần thánh đấy. “Ê chờ với.” Trong lúc cô còn đang bận trách móc này nọ thì Bảo Long đã nhanh như chớp vào trong đó rồi để cô lóng ngóng tay chân không biết làm gì vụng về chạy theo sau. “Ủa ai đó, ghệ mày à?” “Mới vào đây mà đã có ghệ luôn rồi đấy à? Nhanh thế! Quen ở đây hay là mày mang từ ngoài Huế vào vậy?” Tụi nhóc đó đang nói đến tôi đấy à? Ghệ cái nỗi gì, cô mà là ghệ của ông này thì... “Bà này mà là ghệ của tao thì tao tự tử lâu lắm rồi, quê chết đi được.” Ưm! Cô thực sự đang rất muốn cái tên này đi tự tử cho rồi! Ngay và luôn đi! “Xin lỗi nha, tôi là chị của nó.” Cô tự nhiên kéo một cái ghế ra và ngồi xuống tỉnh bơ đối diện với hai tên khác trong đám bạn của tên em trai rất đáng bị xử trảm. Người ngồi gần với Bảo Long nhìn nam tính hơn tên lúc nãy đứng dậy la lớn, thêm một người bên cạnh như kiểu là cao đột biến nữa mắt còn mang thêm kính cận nhìn rất là trí thức. “Là chị đó hả?” “Đừng nghe bà ta nói bậy, chị cái gì, bọn này là sinh đôi.” Như thấy thiếu thiếu điều gì đó, Bảo Long lại chêm vào thêm một câu nữa, “Do mẹ tao nói bả sinh ra trước tao một chút nên bả mới ảo tưởng sức mạnh được làm chị đó.” “Ha ha, thôi sao cũng được, coi như mọi người đều là bạn bè với nhau cả đi.” Nhất Duy cười thật tươi nhìn sang cô đang cố nén cơn điên trong lòng, cảm thấy vô cùng buồn cười. “E hèm chị-của-Bảo-Long giới thiệu đi.” Nghe câu nói mà cứ như là một câu châm biếm mà! “Tên thì không cần biết đâu,” thở lại một hơi, phải cố hết sức nhớ cô mới không lỡ miệng nói ra giọng Huế của mình. “Thôi được rồi, Bảo Long chị của mày cá tính thật đấy.” Nhất Duy không định bắt ép cô nói thêm một điều gì. “Tui là Nhất Duy, tên này là Bảo Khương, còn tên kia là Thái Quang.” Nhất Duy cũng tỏ vẻ rất lịch sự và nói với cô, cô nàng có vẻ vẫn đang còn ôm cục ấm ức với em trai của mình trong lòng nên hơi khó chịu, chậc, con gái mà. Cô thầm quan sát, tên loắt choắt và nói nhiều nhất là Nhất Duy, mẫu người như tên này trông có vẻ rất được lòng con gái. Tên thứ hai là Bảo Khương, nhìn rất nam tính và đẹp trai, òa giờ cô mới thật sự nhìn rõ, đẹp trai phết! Tên còn lại là Thái Quang, người cao nhất và nhìn vẫn là đàng hoàng nhất. “Rất vui khi được làm quen thêm một cô nàng xứ Huế xinh đẹp như vậy.” Nhất Duy nhìn cô mỉm cười với hai cái má lúm đồng tiền rất có duyên, sát gái sát gái, quả thực là rất sát gái. “Hờ hờ, không cần phải khen tui nhiệt tình như vậy đâu hen.” Cô đưa tay lên làm điệu bộ từ chối hẳn. Nhưng mà không ngờ phản ứng của hắn dễ sợ như vậy. “Sao tui khen bạn xinh đẹp mà bạn lại đoạn tình vậy chứ? Thật là buồn mà! Hỏi tên không nói đã đành…” Ôi trời ơi, lại cái gì nữa thế này? Cô loạn hết đầu óc mất! Sao tên Bảo Long lại kết giao bạn bè được với một tên như thế này vậy nhỉ? Đang ngồi không biết trả lời như thế nào thì Nhất Duy lại đứng lên một lần nữa và theo quán tính mọi người lại đồng loạt nhìn về phía đằng sau. “Hội Trưởng đến rồi.” Gì thế này? Lại thêm bạn nữa à? Cô đột nhiên giật thót lên rồi quay lại phía đằng kia để nhìn. Á, chẳng phải là mấy tên lúc nãy dừng xe lại ở chỗ cô đây sao? Còn có... còn có chị Bán Xà Bông nữa chứ! “Chào mọi người, tụi anh đến trễ một chút.” “Không sao đâu, mấy anh ngồi xuống đi.” Bảo Khương lên tiếng rất lịch sự. Cạch! Bỗng nhiên một chiếc ghế được đặt cạnh ngay bên chỗ ngồi làm cô giật mình đưa mắt lên nhìn, mọi người thấy thế cũng cười khúc khích hùa nhau liền. “Hội Trưởng có ý gì với em gái Huế nhà chúng em phải không vậy?” Lại là Nhất Duy lắm mồm lên tiếng trước. “Ừm, anh thích cô ấy, người mới hả?” Tên đó không một chút ngượng mồm nói ra câu đó, sau đó còn làm lơ như là không đưa mắt về phía Bảo Long. “Giới thiệu với anh đây là Bảo Long mà em muốn giới thiệu cho mọi người hôm nay, ngày mai họa sĩ nhân tài như cậu ta sẽ tham gia vào trường của mình và điều hay ho hơn thế là cậu ta còn mang cả một người... ừm... chị gái sinh đôi xinh xắn dễ thương như thế này nữa đó.” “À thì ra là sinh đôi.” Minh Huy nghe vậy rồi cười hoan hỉ trong lòng. Còn cô nghe Nhất Duy nói thỉnh thoảng cũng rất lọt tai nên mới thầm đồng tình. Đó cứ giới thiệu như vậy có hay hơn không chứ. “Bảo Long, đây là Hội Trưởng hội học sinh của trường, anh Đăng Khoa và anh Anh Tuấn đều là Hội Phó.” “Chào Hội Trưởng, lâu ngày không gặp anh, vẫn khỏe như xưa nhỉ?” Bảo Long cười tít mắt nhìn cái tên đang ngồi bên cạnh cô làm cho cô một phen hú vía. Chị nó sáng lạn ngời ngời vậy nè mà có lúc nào nó thèm bỏ ra một lời vàng ngọc để mà hỏi han đâu chứ? Nhìn nó bây giờ đang đặc biệt vui sướng khi được kết thân với mấy cái tên nhảm nhí này kìa. “Thôi mọi ngươi vào vấn đề chính kìa.” Anh Tuấn đột nhiên lên tiếng để gây sự chú ý của mọi người, rồi sau đó mới từ từ nói tiếp, “Cô gái xinh đẹp này vừa mới cướp mất hồn của Hội Trưởng đấy, Bảo Long, cậu tính sao thì tính đi!” Cô bắt đầu nổi lên tính cảnh giác, thả ly nước đang uống dở trên tay một cái cạch xuống bàn, mắt liếc nhìn ngang học xung quanh đều thấy mọi người cùng nhìn về phía này nên phát ngượng. “Nhảm nhí.” “Anh đang rất thật lòng đấy Bảo Anh!” Giật mình khi tên đó biết tên của cô, thì ra là Bảo Long đã lén bán đứng chị nó. Chưa kịp giận thì cô đã tiếp tục sặc nước miếng vì ngôn từ của tên ngồi bên cạnh rồi. “Bắt đầu từ ngày hôm nay, ngày 15 tháng Một, lúc năm giờ bốn mươi bảy phút chiều Minh Huy này chính thức bị sa vào lưới tình.”
|
Chương 02: “Anh không phải là mẫu đàn ông lý tưởng của tôi.” Sau câu nói động trời khiến cho hầu hết mọi người, đặc biệt là Bảo Anh đứng hình thì Minh Huy đã khoác tay lên thành ghế bên cạnh một cách thản nhiên. Anh ta là đang đánh dấu chủ quyền đó hả? “Ơ hơ, ơ hơ hơ... Hội Trưởng đúng là đã bị sét đánh trúng rồi.” Nhất Duy cười chầm chậm, tai còn không dám nghe vào chính mình, một người như Hội Trưởng mà cũng có ngày bị con gái hớp hồn như vậy cũng thật là đáng nể Bảo Anh đó nha. Phải bình tĩnh! Mày phải bình tĩnh lại! Cô từng được đọc qua một loạt truyện ngắn trên mạng, có vài mẫu truyện viết rằng nếu tình yêu đến quá nhanh thì cũng nhanh chóng kết thúc. Nhưng mà cô lại không thích kiểu yêu như vậy, hơn nữa hai người bọn họ mới gặp nhau chưa đầy một tiếng đồng hồ mà hắn ta đã mở miệng nói ra vậy rồi thì đích thực là không dài lâu. Bạn của tên Bảo Long này xưa nay cô có thấy ai thuận mắt đâu, giờ lại thêm một đám người này nữa. “Hội Trưởng, từ hôm nay anh được liệt vô những người đàn ông vĩ đại nhất. Đàn ông là phải dứt khoát như vậy mới đúng chứ?” Thái Quang gật gật đầu rất nể, cậu chưa bao giờ có dũng khí tỏ tình với con gái như vậy. “Bảo Anh, được Hội Trưởng của chúng ta để ý đến rồi nên phải cẩn thận với Ngọc Trâm đó nha, cô ấy là hoa khôi hiện tại của trường đồng thời là vệ tinh số một của Hội Trưởng đấy ha ha.” Cái gì mà hoa khôi, cái gì mà vệ tinh số một? Cô không hề quan tâm đến ai ở đó cả, kể cả cái tên Hội Trưởng biến thái này nữa. “Bảo Long lần sau đi đâu nhớ đưa theo Bảo Anh với nha.” Minh Huy lên tiếng, cánh tay vẫn giữ nguyên trên thành lưng ghế làm cô vô cùng bối rối. “Tôi không đi đấy, thì sao?” Chưa kịp để Bảo Long trả lời thì cô đã nhảy ngay vào họng rồi, coi thử ở chỗ đông người như vậy thì tên em trai đó dám làm gì cô? “Mong Hội Trưởng bỏ qua cho, bà này bả dữ như con chằn lửa vậy ạ, thật không may cho anh khi dính phải bả.” Tên Hội Trưởng đang định nói gì đó thì cô lại tiếp tục chặn lại thêm một lần nữa, người như anh ta thì nói được gì hay ngoài việc đi tán tỉnh con gái nhà lành chứ? “Ông có muốn đi về nhà ngay không hả?” “Nhưng mà không sao, tuy khó bảo nhưng bả được cái là rất ngốc, anh nhanh tìm cách gì đó để thâu tóm bả luôn đi.” Bảo Long cười khoái chí sau câu nói của mình. Chẳng để ý những câu nói của cô, lũ con trai kia lại bắt đầu bàn tán về cô một cách rất hứng thú. Minh Huy còn rất chăm chú nghe Bảo Long kể về một thời oanh liệt của cô trong lịch sử nữa, như là cô đã liều mạng mang áo dài trèo lên cây khế để tránh con chó bẹc giê khi bị bắt gặp hái trộm trái cây vườn nhà người ta. Còn kể là lúc ngủ cô đã ngủ những tư thế như nào, lăn lộn giãy dụa ra sao. Còn thêm một đống chuyện xấu hổ của cô nữa. Hu hu làm cô mất mặt làm sao. “Ha ha ha ha...” “Bảo Anh... Bảo Anh em thật là thú vị.” Cái tên ngồi bên cạnh lại tiếp tục chọc giận cô. Hội Trưởng Minh Huy là con khỉ gì mà dám kêu tên cô vậy chứ? “Khùng.” “Thật là giật mình đó nha, Bảo Anh nhà chúng ta là người đầu tiên dám mở miệng ra phản kháng Hội Trưởng. Còn dễ sợ hơn là Hội Trưởng đáng kính vẫn đang cười như một kẻ si tình nữa chứ.” Ôi thật là xấu hổ, cô thật sự không muốn nghe những lời từ miệng tên Nhất Duy đó một chút nào. Nhưng mà trong chốc lát, không hiểu sao cái đầu cô vẫn không kiểm soát được mà quay sang nhìn tên kia một cách vô thức. Ôi mẹ ơi, tên Hội Trưởng này thật sự không giống với đám người kia, khuôn mặt nhìn từ hướng này của anh ta đẹp trai đến lạ, trán đẹp, mắt đẹp, mũi đẹp, môi đẹp, lại còn làn da ngăm... Ôi Bảo Anh, mày phải tỉnh táo lại! Dù tên Hội Trưởng đó có đẹp trai tới mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một tên ăn chơi lêu lỏng và thích chọc ghẹo con gái như đám kia thôi. Nhưng mà câu nói tiếp theo của hắn lại cố ý là cho cô quan tâm nữa rồi. “Khùng thì chỉ mình Bảo Anh nói được, chứ các cậu mà dám mở miệng là coi chừng tôi đấy.” Hình như nhận thấy mình cũng hơi lố nên tên Minh Huy đã trở nên nghiêm túc trở lại một chút, nhưng mà ai cũng hiểu ý nghĩ của sự “nghiêm túc” đó là gì, chỉ mỗi mình Bảo Anh là không hiểu. “Bảo Long, chúng ta đi về.” “Vậy hả? Bảo Anh rủ mọi người cùng về nhà chơi kìa. Mà muốn rủ thì rủ chứ có gì đâu ngại, cứ nói thẳng ra chứ nhờ Bảo Long làm gì.” Chỉ có tên Nhất Duy mới phun ra được những lời nói đó. “Ý tui là tui muốn Bảo Long đưa tui về nhà ngay bây giờ, được chưa?” Cô nén cục bực mình xuống rồi nói lại thêm một lần nữa, cứ nghĩ là tên Nhất Duy đó không còn gì để nói nhưng mà thay vào đó lại là một tên khác còn dễ sợ hơn. “Thôi được rồi, Bảo Long còn ham vui mà, nếu Bảo Anh muốn về nhà, ừm, anh cũng có thời gian nên hay là anh đưa em về nha.” Cô không biết nên mở miệng nói gì nữa, cô cảm giác như mấy thẳng con trai này đang cố ý chọc ghẹo cô thì phải. “Không cần đầu, Bảo Long đưa tôi về là được.” “Không, bà về trước đi, tui còn đi chơi nữa mà, bạn bè lâu ngày mới gặp lại sao bỏ ngang xương vậy mà về được?” “Ông đi đâu tui theo đấy.” Cô thật sự không cam tâm. “Lát tụi tui đi nhậu, à nghe nói tối nay đánh nhau với mấy thằng trường gì đó hôm nọ kéo qua làm loạn trường mình nữa.” Cô nghe mà bực mình hết sức, đánh nhau hôm nào không đánh lại đi đánh ngay hôm nay hả? “Dẹp đi dẹp đi, ông không được đi mấy thứ đó. Bộ mấy người không có chỗ nào khác lành mạnh hơn để đi à? Mới bây lớn mà lại còn rủ nhau đi nhậu? Lại còn đi đánh nhau nữa chứ? Hư hỏng hết sức.” Không chỉ nói Bảo Long mà cô còn đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, hình như ai cũng cảm thấy rất thú vị khi chọc ghẹo cô như thế này thì phải. “Chỉ có bà là con nít con nôi thôi chứ tụi tui là người lớn hết rồi nhá.” “Vậy thì bà về trước với Hội Trưởng đi.” Giờ thì nó đang định bán đứng luôn cả người chị này đấy, hay ho không chứ? “Không thể được.” Cô một mực phản đối, “Ông nghĩ sao mà kêu tui về chung với tên này chứ?” “Sao lại không?” Lần này thì Minh Huy mới là người hỏi lại, anh rất thắc mắc là cô gái này không thích điểm nào ở anh trong khi đám con gái kia thì lại chịu theo anh vô điều kiện. “Không biết, ai biết anh là người tốt hay là người xấu, lỡ như anh làm gì tôi thì ai mà biết được.” Cô dùng ánh mắt sắc xảo của mình để nhìn sang phía anh, không nể anh được ai ai kính trọng, còn cô thì... không có chút cảm tình nào với anh hết í! “Ha ha, Bảo Anh hóa ra chỉ là con hổ giấy thôi, tưởng bà chẳng sợ trời chằng sợ đất vậy mà lại đi sợ một người đầy hiền lành như Hội Trưởng thế này hả?” “Thì sao? Thì sao hả? Sao ông không lo cho phần mình đi mà cứ để ý đến tui vậy?” Thật là cô không thể nào chịu nổi tên Nhất Duy, lại còn thêm mấy cái điệu cười chẳng mấy trong sáng gì của những tên khác nữa chứ. Cái gì mà hiền lành? Cái gì mà Hội Trưởng chứ? Chỉ là một tên thích chọc ghẹo con gái thôi! “Thôi được rồi mọi người cứ ở chơi đi, chắc hôm nay vừa đi đường xa cũng mệt, tôi đưa Bảo Anh về trước.” Minh Huy đứng dậy, đưa tay kéo thẳng tay của cô đi trong sự ngỡ ngàng khiến cô không kịp phản ứng gì cả mà chỉ vừa chạy theo vừa kêu tức oai oái. “Chào Hội Trưởng và tân Phu Nhân, hai người đi thong thả nha.” Cô muốn chạy tới ngay và đánh cho tên Nhất Duy đó một phát, thật bực mình! Xuống đến tận nhà giữ xe và ngay cạnh chiếc xe SH màu trắng rồi Minh Huy mới thả tay Bảo Anh ra, quay sang đưa cho cô chiếc mũ bảo hiểm. “Đội vào đi rồi anh đưa em về.” “Không, tại sao tôi lại phải đội chứ?” “Nếu không thì em sẽ bị công an túm đấy.” “Ai nói với anh là tôi sẽ lên xe anh chở vậy?” “Vậy nếu không sao em về nhà được.” “Tôi sẽ ở đây chờ Bảo Long, anh cứ lo việc của mình đi.” Tinh! Minh Huy chìa ngay cái điện thoại của mình ra, một tin nhắn đến quá đúng thời điểm, là của Bảo Long. “Tụi em đi trước đây, địa chỉ nhà của em là...” “Đúng là cái tên chỉ biết bán đứng chị.” Cô nhìn sang Minh Huy, bức quá thì cô để tên này chở về thôi. “Tôi ghét nhất là lạng lách, vượt đèn đỏ, chạy xe nhanh quá mức quy định, bla bla...” Vừa làu bàu cô vừa đội cái mũ bảo hiểm của mình lên, liếc nhìn Minh Huy những ánh mắt sắc lẹm như ý muốn cảnh cáo. Còn anh thì chỉ cười tủm tỉm trước cái kiểu bà già khó tính đó của cô, nhưng mà thật sự nó khiến cho anh cảm thấy rất thích thú. “Tất nhiên là anh sẽ đi xe tuyệt đối an toàn mà.” “Đừng có cười, cũng tại bất đắc dĩ nên tôi mới để anh chở về thôi chứ tôi không có ý gì với anh đâu đó.” “Ha ha, anh biết rồi, có ai nói em có ý gì với anh đâu.” “Anh nghĩ vậy thì được.” Đột nhiên Bảo Anh giật mình nghĩ lại lúc mới bước vào tiệm cà phê này, lúc đó váy của cô bị tung lên, rồi… chiếc SH màu trắng…. Ôi trời ơi, mất mặt không biết để đâu cho hết. Trên suốt đoạn đường về Bảo Anh rất bối rối. Chiếc xe SH của Minh Huy vốn dĩ rất cao, hôm nay lại còn mặc váy ngắn nên khi ngồi một bên đôi khi khiến cô không giữ thăng bằng được lại phải vin vào hông của Minh Huy lúc anh ta xuống dốc hoặc là rẽ trái rẽ phải. Vậy mà cái tên đáng ghét cứ ngồi đằng trước chăm chú nhìn vào gương chiếu hậu để quan sát sắc mặt của cô càng khiến cho cô ngượng hơn. Biết vậy đã chịu khó lết bộ về nhà cho rồi. Đang thầm nhăn nhó thì tên đằng trước lại lên tiếng. “Chà, Sài Gòn hay kẹt xe vào giờ này quá nhỉ?” Minh Huy cố gắng tìm một chủ đề nói chuyện gì đó để phá vỡ không khí im lặng giữa hai người. “...” Cô ngồi đằng sau chẳng nói năng gì, cô vẫn còn rất ấm ức sau tất cả mọi chuyện. “Bảo Anh?” Đi thêm một lúc nữa, Minh Huy lại gọi, nhất định anh phải làm cho cô gái này chịu mở miệng nói chuyện với anh mới được. “Gì?” Cô trả lời cộc lốc. Tại sao Bảo Anh lại cảm thấy trong lòng mình kỳ lạ khi nghe tên của mình được thốt ra từ giọng nói của tên Minh Huy nhỉ? Nhưng mà một giây sau đó cô lại lập tức chối bỏ. Chẳng có lý gì mà cô lại đi chấp nhận một lời yêu đương từ một trong những bạn không đàng hoàng trong nhóm của Bảo Long trong ngày gặp đầu tiên được, trong khi cô suốt ngày cấm Bảo Long giao du với mấy tên đó. “Nghe nói lúc ở miền Trung, em đã từng có bạn trai.” “Ừ, thì sao?” “Anh chỉ tò mò muốn biết ai là người may mắn lại có thể khiến trái tim em rung động như vậy.” “Tất nhiên là một người rất tốt và yêu quý tôi nhất trong đám đàn ông con trai rồi.” “Vậy à? Vậy em nghĩ anh thì sao?” Lần này Minh Huy hơi nghiêng mặt về phía đằng sau làm cô đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng hết cỡ. “Anh…không phải là mẫu đàn ông lý tưởng của tôi.” Anh ta cứ giữ vị trí khuôn mặt như vậy làm cho cô cảm thấy chột dạ, trong đầu đột nhiên xuất hiện một lý do để từ chối rất chung chung. Kít! Tiếng ga của chiếc xe máy đột nhiên lại rít lên nghe thật chói tai. Theo đà quán tính, Bảo Anh bị trượt sát lại người Minh Huy và hai tay ôm chặt vào người anh. Lúc này thì không cần phải vin hai tay vào hông nữa rồi. “Em có sao không?” Sau khi chiếc xe ngừng lại hẳn Minh Huy mới xoay ra đằng sau để nhìn cô, thấy cô vẫn đang thất thần còn hai tay thì ôm xiết chặt vào người anh. Tuy là lo lắng nhưng sau khi thấy Bảo Anh không sao, Minh Huy bỗng cảm thấy vô cùng thích thú, ha ha. “Sao đột nhiên lại phanh gấp vậy?” Bảo Anh lúng túng bỏ hai tay ra, miệng còn không mắng nổi tên phá phách phía trước. “Mãi nhìn em không để ý đèn đỏ.” “Anh mà còn chạy xe ẩu tả như vậy là coi chừng tôi đó.” “Biết rồi biết rồi, vậy thì em đừng có nói mấy chuyện khiến người khác tổn thương nữa đi.” Bảo Anh lúc đó thật sự không hiểu ý của Minh Huy là gì. Đột nhiên cả hai im lặng, trong đầu cô lại dấy lên một ý nghĩ, nếu như ngay từ đầu hai người làm quen với nhau trong một trường hợp khác thì có lẽ sẽ không tới nổi khó xử và ngượng ngập như bây giờ. Quãng đường còn lại, vẫn là những tràng im lặng dài thật dài. “Đến nhà rồi.” Cô thầm reo lên, có vẻ như câu nói này là câu mà cô mong chờ nhất trong ngày hôm nay. “Ừm... cám ơn anh đã đưa tôi về.” Cô ậm ừ đưa lại cái mũ bảo hiểm cho Minh Huy rồi quay sang định đi tới mở cổng vào nhà thì đột nhiên, “Ơ...” Tay của cô bị Minh Huy kéo giật lại, hành động đó làm cho cô ngạc nhiên đứng im như tượng. “Vào nhà nhé. Ngủ ngon.” Chỉ có vậy thôi mà anh ta cũng muốn kéo tay cô lại à? Hơn nữa, hơn nữa, bàn tay của anh ta lại rất… lạ, khiến cho cô cảm thấy… rất thích! Bảo Anh giật mình với cái suy nghĩ điên khùng đó của mình, tự động rút tay ra khỏi tay tên đó ngay lập tức. Kiềm chế cảm xúc nào, kiềm chế! Minh Huy chỉ cười rồi lấy điện thoại ra bấm nhanh một tin nhắn, trong khi Bảo Anh đã nhanh chóng quay người lại vào trong, ấy vậy mà tay vẫn đang bần thần không biết nên làm gì với cái cổng. Tên Minh Huy này điên rồi, đúng là điên thật rồi!!! Khoảng một phút sau thì Bảo Long từ trong nhà chạy ra mở cổng, thấy bà chị gái dữ dằn của mình đang đứng ngay đó mắt đảo vòng quanh, gương mặt đỏ hồng không dám nhìn đằng sau là hiểu chuyện gì xảy ra rồi. “Cám ơn anh đã đưa bà chằn này về nhà an toàn nha.” “Ừ.” Hai người đó còn cười ẩn ý với nhau thì Bảo Anh đã nhanh chân chạy vào trong phòng khách. “Anh về đây.” “Anh về.” Bảo Long gật đầu với Minh Huy rồi đóng cổng, quay vào trong nhà.
|