Đừng Khóc, Hãy Mạnh Mẽ Lên Em Nhé
|
|
Chap 14: Thay đổi
-Xong rồi_Hương Mai nói tay đóng nắp thỏi son sau khi đã son môi cho Gia Hân. Hương Mai ngắm nhìn lại thành quả mà mình đã tạo ra khẽ gật đầu rồi nhìn Gia Hân đang đứng trước gương: -Thấy sao? Gia Hân ngay cả bản thân cũng không nhận ra người trong gương là mình quay người lại hỏi Hương Mai: -Là tao? -Ukm..._Hương Mai trả lời cô cũng không ngờ tay nghề của cô lại thành thạo đến như vậy. -Nhìn khác hẳn_Gia Hân ngắm nhìn mình trong gương -Phải nói là nhìn xinh hẳn_Hương Mai sửa lại -Liệu cậu ấy có để ý tao thật không_Gia Hân vẫn còn lo lắng. -Yên tâm đi_Hương Mai chấn an cô bạn. 15'sau cả hai đã có mặt tại trường, Gia Hân vừa đến đã gây sự chú ý cho mọi người: -Đó là Gia Hân sao? Trông cậu ấy thật khác biệt_N1 -Ukm trông xinh đẹp thật_N2 -Không ngờ luôn đó_N3 -Tớ sẽ theo đuổi cậu ấy_N4 .....Pla ....Pla..... Gia Hân cảm thấy không vui khi đến trường ngày nào cũng là tâm điểm của sự chú ý. Cô xấu họ cũng bàn tán mà cô đẹp họ cũng bàn tán, thật hết nói nổi. Gia Hân vừa vào đến lớp đã được mọi người bắt chuyện: -Gia Hân hôm nay cậu trang điểm đi học à? trông đẹp nha!_G1 -Khi nào cũng vậy có phải là thời trang hơn không_G2 -Đúng vậy đừng ăn mặc quê mùa như trước nữa_G3 -Được rồi đó _Hương Mai lên tiếng khi thấy Gia Hân đang khó xử. Minh Huy chân bước vào lớp, dáng người cao lớn, khuôn mặt điển trai mái tóc đen lãng tử bay trong gió tất cả đã thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Minh Huy bước về chỗ của mình bọn con gái cũng vì thế mà tản ra. Minh Huy khẽ nhíu mày nhìn Gia Hân. -Minh Huy cậu ngồi đi_Gia Hân thật sự thấy ngượng khi Minh Huy cứ nhìn cô chằm chằm, tay kéo ghế ra giúp anh. -Cậu sao lại như vậy đến trường_Minh Huy vẻ không vui nhìn Gia Hân -Sao vậy? Cậu không thích tớ thay đổi đẹp hơn một chút sao?_Gia Hân nhận thấy ánh nhìn của anh khác hẳn mọi hôm. -Đúng vậy tớ không thích cậu như thế này một tí nào, tớ vẫn là thích Gia Hân như lúc trước_Minh Huy nhìn Gia Hân, anh cũng không hiểu vì sao anh lại ghét cô như thế này. Chắc có lẽ anh không muốn cô như bao đứa con gái kia đẹp nhờ son phấn, một nét đẹp giả tạo. -Thật sao?_Gia Hân không buồn bực mà ngược lại còn cảm thấy rất vui bởi cô cũng chẳng thích trang điểm đi học làm gì -Ukm_Minh Huy hơi ngạc nhiên trước thái độ của Gia Hân. -Gia Hân đứng dậy đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào đôi mắt của anh: -Nếu vậy từ nay tớ sẽ không trang điểm đi học và sẽ lại như trước chỉ cần cậu thích là được. Minh Huy tớ thật sự rất rất rất thích cậu. Tớ biết một đứa con gái không xinh đẹp, không học giỏi cũng không giàu có gì như tớ cậu sẽ chẳng để ý nhưng tớ vẫn muốn nói ra để cậu hiểu tớ. -Cậu..._Minh Huy lên tiếng nhưng mới nói được một từ đã bị Gia Hân dùng tay đặt lên miệng. -Cậu không được nói gì nữa hết chỉ cần cậu biết tớ thích cậu là được rồi. Tớ không muốn nghe câu trả lời._Gia Hân nói sau đó chạy đi. Minh Huy nhìn theo bóng người nhỏ nhắn khuất dần, anh thật sự đã bị cô làm cho bất ngờ rồi. Tim Minh Huy cứ đập liên hồi. Cảm giác những lời cô nói là thật. Cô có gì đó rất khác với những người con gái khác.Rất đặc biệt! Có lẽ cô đang từng chút một bước vào tim anh. Bất giác môi anh nở một nụ cười.
|
Chap 15: Nụ hôn đầu
Gia Hân tim cô cứ đập thình thịch, cô cũng chẵng biết dũng khí ở đâu ra mà cô có thể nói những lời đó với Minh Huy, nhưng khi nói xong cô cảm thấy nhẹ nhõm. "Chỉ cần người cô yêu hạnh phúc là được"Đó là cái ý nghĩ trong đầu cô bây giờ. Gia Hân đang đi bỗng cô dừng lại vì cảm giác điện thoại đang rung. Gia Hân tay lấy chiếc điện thoại ra trên màn hình hiển thị:"Sao quả tạ" -Anh ta giàu vậy mà còn tiếc tiền, chỉ nhắn tin cho mình sao không gọi luôn đi_Gia Hân bĩu môi, nhìn dòng tin nhắn:"Có việc rồi lên gặp tôi đi" Gia Hân tâm trạng đang tốt mà bị Thiên Long phá đám, vẻ mặt không vui đi đến phòng hội trưởng. Gia Hân bước vào phòng đã nhìn thấy Kim Ngân đứng đó hai tay khoanh trước ngực nhìn cô bước vào. -Đây là người yêu tôi, tôi đã nói cô ấy đến cô tin chưa?_Thiên Long lạnh lùng nhìn Kim Ngân -Nhiêu đó sao đủ chứng tỏ cô ta là người yêu của anh chứ_Kim Ngân khóe môi nhếch lên. Thiên Long lấy i phone ra để ở sau người nhấn nhấn gì đó. Gia Hân còn chưa kịp hiểu chuyện thì điện thoại cô lại rung lên, Gia Hân quay người nhìn lên màn hình:"Làm cho cô ta tin cô là người yêu của tôi đi nếu không hợp đồng sẽ được đến tay ba mẹ cô ngay bây giờ". Gia Hân nuốt nước bọt, tiến lại gần Minh Huy: -Anh ...yêu, anh đợi em lâu chưa_Gia Hân cố nặn ra một câu mà cô cho là thân mật nhất có thể. -Cũng không lâu lắm_Thiên Long khẽ nhếch mép trong đầu nghĩ:"Xem cô làm gì nào?" -Vậy sao?_Gia Hân nhón chân lên định hôn lên má anh một cái không ngờ Thiên Long lại chủ động hôn lên môi cô. Gia Hân trợn tròn mắt nhìn cô và anh môi chạm môi còn Kim Ngân không chịu nổi khi thấy cảnh này nữa chạy ra khòng để lại một câu:"Em ghét anh!" Gia Hân đẩy Thiên Long ra, đôi vai nhỏ nhắn khẽ run rẩy. Cô thật sự không biết cái con người này lại có thể làm vậy với cô. Nụ hôn đầu của cô đã bị Thiên Long cướp còn chưa được sự đồng ý của cô và anh cũng không phải là người cô yêu. -Chẳng phải cô rất thích sao?_Thiên Long nhếch mép nói -Chát!_Một âm thanh vang lên phá tan sự im ắng trong căn phòng. Gia Hân không kìm được đưa tay ra tát Thiên Long một cái. Thiên Long trợn mắt nhìn người con gái trước mặt. Anh vừa bị tát mà còn là con gái tát nữa. Từ trước đến giờ chưa một ai dám làm việc này với anh vậy mà hôm nay anh lại bị một cô gái bình thường như cô tát. -Anh thật quá đáng! Sao có thể cướp đi nụ hôn đầu của tôi, sao nó lại dành cho anh, một tên máu lạnh mà tôi không một chút rung động. Tôi không phải những đứa con gái mà anh từng tiếp xúc để anh muốn làm gì thì làm đâu.Đồ tồi !_Gia Hân quát cô không chịu nổi nữa. Sau đó rất nhanh Gia Hân chạy đi nước mặt cũng đã rơi ra trên khóe mắt từ lúc nào. Thiên Long đứng chôn chân tại chỗ, vì cái gì mà anh lại không đánh cô gái đó. Nếu là người khác có lẽ sẽ bị anh làm cho thê thảm nhưng tại sao với cô lại khác. Cô nói đúng cô không giống những đứa con gái mà anh từng tiếp xúc. Anh tồi tệ lắm sao? Cũng phải thôi anh là tên máu lạnh đã lấy mất nụ hôn đầu của cô, anh không hề biết với cô nó lại quan trọng đến vậy. Nhưng có ai biết cái tên máu lạnh ấy đã phải tự tạo ra vỏ bọc lạnh lùng bên ngoài để che giấu đi trái tim cô đơn bên trong. Anh sống vì lí do gì? Anh chỉ là một con rối để ba anh sai bảo, điều hành công ty, cái tập đoàn lớn mà ai cũng hằng mơ ước. Nhưng có ai hiểu anh thậm chí còn không bằng Gia Hân, ít ra cô cũng được tự do nói, cười, hành động và quyết định cuộc sống của mình. Cuộc sống của anh đã theo một quỹ đạo nhất định. Thiên Long cười chua xót, tay sờ lên vết đánh. Nguyệt Lam đứng gần đó đã chứng kiến hết mọi chuyện, cô nhìn vào màn hình điện thoại thỏa mãn với bức ảnh vừa chụp được, môi khẽ nở một nụ cười nham hiểm:"Sẽ có trò hay đây"
|
Chap 16: Scandal
-Gia Hân cậu không quên buổi trà chanh hôm nay chứ_Minh Huy nhìn Gia Hân đi vào lớp. -Xin lỗi hôm nay tâm trạng tớ không được tốt, để hôm khác đi_Gia Hân nói đôi mắt đã đỏ lên vì khóc. -Cậu khóc sao?_Minh Huy lo lắng nhìn Gia Hân_Ai bắt nạt cậu sao? Gia Hân chỉ khẽ lắc đầu sau đó ngồi về chỗ mình. Gia Hân thậm chí không dám nhìn vào mắt Minh Huy nữa. Cô cảm thấy xấu hổ cho chính bản thân mình, cô nói cô yêu Minh Huy vậy mà không giữ được nụ hôn đầu cho cậu ấy. Minh Huy biết Gia Hân không vui nên anh cũng không hỏi gì thêm, chỉ im lặng nhìn cô. Các tiết học nhanh chóng trôi qua. -Reng...Reng_Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi. Mọi người nhanh chân xuống căn tin bây giờ chỉ còn Gia Hân và Minh Huy. Thời gian như chậm lại ngay cả những chiếc lá trên cây nhẹ nhàng rơi xuống cũng tưởng như rất chậm. Không gian im ắng, ngay cả tiếng tim đập của cả hai cũng có thể nghe thấy. Gia Hân thật sự không chịu nổi lên tiếng phá tan cái sự im lặng này: -Sao cậu không xuống căn tin? -Sao tớ phải xuống_Minh Huy hỏi vặn lại -Sao? Cậu không đói à_Gia Hân -Sao? Cậu có đói đâu_Minh Huy -Cậu thật là..._Gia Hân -Cậu cũng thật là..._Minh Huy -Cậu đang bắt chước tớ?_Gia Hân trừng mắt nhìn Minh Huy -Cậu đang bắt chước tớ sao?_Minh Huy nhìn Gia Hân -Cậu dám chọc tớ_Gia Hân bị chọc cho bực mình, cô đứng lên nhéo má Minh Huy. Minh Huy cũng dùng tay nhéo má Gia Hân. Thế là trận đấu bắt đầu cả hai đều không chịu thua dùng tay nhéo má người kia đến nổi đỏ cả lên. Minh Huy còn véo mũi Gia Hân, Gia Hân cũng không chịu bỏ cuộc dùng tay véo mũi Minh Huy, mũi cả hai đã đỏ lên. Minh Huy lại nghĩ ra trò khác cậu cù lét Gia Hân, Gia Hân cũng vậy cù lét lại cậu.Cả hai đang rất vui vẻ thì: -Hộc...Hộc...Gia Hân... Mày có biết chuyện gì đã xảy ra không_Hương Mai chạy vào lớp nhìn xuống bàn Gia Hân nói lớn, có vẻ rất nghiêm trọng, cô thở dồn dập. -Chuyện gì?_Gia Hân ngưng cuộc chiến, ngạc nhiên nhìn Hương Mai -Lên trang wed của trường đi_Hương Mai nói -Hả_Gia Hân còn đang ngơ người thì Minh Huy đã lấy điện thoại của anh ra, hàng lông mày rậm khẽ nhíu lại: -Sao lại như vậy?_Minh Huy nói, tay giơ màn hình điện thoại cho Gia Hân xem, Gia Hân ngạc nhiên nhìn tấm hình được đăng trên trang wed là lúc cô hôn Thiên Long và tát anh. Gia Hân không ngờ lại có người chụp lén Gia Hân đang ở cùng Thiên Long. Gia Hân thật sự đang không vui vừa mới được Minh Huy làm cho vui trở lại thì bị bức hình này làm cho bực mình. Gia Hân không nói gì thêm lặng lẽ thu dọn sách vở vào cặp rồi xách cặp lên định về thì: -Cậu giải thích đi_Hương Mai lên tiếng -Có giải thích cũng chẳng ai tin với lại đây là chuyện khó nói tao không thể nói được. Mày xin phép cô chủ nhiệm giùm tao._Gia Hân nói rồi sau đó bước nhanh ra khỏi lớp. Minh Huy khó hiểu nhìn người con gái rời đi. -Người trong hình là cô ta đó_N1 -Ukm...To gan ghê ngay cả Thiên Long mà cũng dám tát_N2 -Lại là cái con nhỏ đó đã gây không biết bao nhiêu tiếng xấu vể bản thân vậy mà vẫn vác mặt đến trường_N3 -Đúng đó thật chẳng ra sao_N4 -Tại sao trường mình lại chứa cái đứa mặt dày như nó chứ_N5 ........v...v......... Gia Hân không quan tâm đến những lời nói đó bước nhanh ra khỏi trường. Trên sân thượng của trường có một dáng người cao lớn, cả người toát ra khí lạnh khiến người khác phải rùng mình. -Cạch_Cánh cửa được mở ra, Thiên Long nhanh chóng quay lại nhìn người bước lên sân thượng -Anh gọi em lên đây có việc gì_Nguyệt Lam tiến gần đến Thiên Long. -Bức ảnh này là cô chụp rồi đăng lên_Thiên Long nói rồi giơ mấy tấm ảnh ra ném vào người Nguyệt Lam. Nguyệt Lam cúi xuống nhặt mấy tấm hình lên, hơi giật mình nhưng ngay sau đó bình tĩnh lại nói: -Hình gì đây? Em không hề biết đó -Cô đùa tôi sao?_Thiên Long dùng tay bóp cổ Nguyệt Lam chặt đến nỗi Nguyệt Lam không thở được, dùng bàn tay yếu ớt cố bỏ tay anh ra nhưng vô dụng. "Sao nó lại dành cho anh, một tên máu lạnh..."_Đột nhiên cái câu nói của Gia Hân lại xuất hiện trong đầu anh, Thiên Long vội thả lỏng tay mình ra.Nguyệt Lam ngã xuống nền. Nguyệt Lam nằm dưới nền đất, cố hít lấy không khí tưởng chừng như cô sắp chết vì thiếu oxi, không khí trong cổ cũng thông. Cô sợ sệt nhìn con người đang đứng. Anh ta thật đáng sợ nhưng tại sao anh ta lại tha cho cô? Thiên Long không hiểu sao chỉ vì câu nói đó mà anh không giết Nguyệt Lam, anh lạnh lùng rít từng chữ: -Nghỉ học ngay hôm nay và biến khỏi thành phố này trước khi quá muộn. Sau đó bực mình bước xuống cầu thang chỉ bỏ lại một âm thanh:"Rầm"_Chiếc cửa được một lực mạnh đóng lại. Rốt cuộc là vì cái gì chứ?Thiên Long đầu anh rối cả lên, đang đi xuống cầu thang lại bị va vào một người. Thiên Long không thèm để ý đến lạnh lùng bước tiếp. Hai con người lướt qua nhau như không nhìn thấy nhau. Minh Huy không biết đã có chuyện gì. Nghe thấy bọn con gái nói Nguyệt Lam được Thiên Long gọi lên sân thượng có việc gì đó nên anh tò mò đi lên xem nhưng đến cầu thang lại va phải Thiên Long và có vẻ như anh ta không để ý đến anh. Khi Minh Huy bước lên anh chỉ thấy Nguyệt Lam nằm đó cổ đã hằn lên những vết đỏ, cả người run lên vị sợ hãi.
|
Chap 17: Gia đình
-Gia Hân sao con về sớm vậy?_Mẹ Gia Hân nhìn cô tâm trạng không vui bước vào nhà. -Con thấy hơi mệt nên xin về nhà trước_Gia Hân không nhìn lấy mẹ cô một cái mà cứ thế bước lên phòng -Cái con bé này..._Mẹ Gia Hân lắc đầu nhìn theo dáng cô lên phòng cho tới khi cánh cửa phòng đóng lại bà mới bước vào bếp. Gia Hân mệt mỏi ngả người lên chiếc giường của mình. Cô vùi đầu vào gối khóc nức nở như một đứa con nít. Đến tối: -Gia Hân à xuống ăn cơm đi_Mẹ Gia Hân đứng ở dưới phòng ăn nói vọng lên. -Mọi người cứ ăn trước đi không cần phải chờ con_Gia Hân mệt mỏi lên tiếng. -Con sao vậy?_Mẹ Gia Hân lo lắng từ lúc về tới giờ cô cứ ở trong phòng không bước ra ngoài. -Con không đói ba mẹ cứ ăn trước đi ạ_Gia Hân -Để con lên xem_Gia Ân rời khỏi bàn ăn, chân bước lên phòng chị cô. -Cốc!Cốc_Gia Ân gõ cửa nhưng đáp lại là sự im lặng. -Em vào nhé!_Gia Ân nói rồi mở cửa vào vì cô biết Gia Hân không khóa cửa. -Gia Hân chị sao vậy?_Gia Ân lo lắng nhìn Gia Hân đang ngồi thẩn thờ trên giường, đôi mắt đã đỏ hoe. Gia Hân khẽ lắc đầu. Gia Ân không nói gì chỉ bước đến ngồi cạnh Gia Hân. Chợt Gia Hân lên tiếng: -Hôm nay ở trường chị có xảy ra một số việc nên chị thấy không vui_Gia Hân -Là chuyện gì?_Gia Ân -Là chuyện chị không thể nói được_Gia Hân -Ukm, chị không muốn nói cũng không sao...Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì em luôn tin việc chị làm là đúng và chị sẽ không vì những rắc rối đó mà buồn bực đến nỗi bỏ ăn_Gia Ân mỉm cười. Gia Hân hơi sững người vì cô em gái bé bỏng của cô từ khi nào đã lớn khôn như vậy rồi còn biết an ủi cô nữa cơ. -Em ra dáng người lớn từ khi nào thế?_Gia Hân véo má Gia Ân -Đâu có em vẫn là đứa em gái của chị đấy thôi_Gia Ân cười híp mắt, dúi đầu vào người Gia Hân. Gia Hân mỉm cười tay xoa nhẹ lưng Gia Ân. -Xuống ăn cơm đi, em nói đúng đâu thể cứ vì một chút rắc rối mà chị lại bỏ ăn_Gia Hân -Ukm_Gia Ân mỉm cười kéo tay chị gái mình xuống_Thế mới là chị chứ. -Chịu xuống rồi à_Mẹ Gia Hân nhìn cô bước xuống. -Mẹ xem chị hai cứng đầu không, con phải năn nỉ muốn gãy lưỡi chị ấy mới chịu xuống_Gia Ân vui vẻ ngồi vào ghế cố chọc Gia Hân một câu. -Cái con bé này cũng có tài ăn nói đấy_Mẹ cô mỉm cười nhìn Gia Ân -Ăn cơm thôi, nhìn có vẻ hấp dẫn nhỉ_Ba Gia Hân đặt tờ báo xuống, tay lấy bát và đũa. -Món mẹ nấu đối với ba mà nói là ngon nhất rồi con gì? Đúng không chị?_Gia Ân lại nhanh nhảu nói không quên quay sang Gia Hân, Gia Hân chỉ khẽ gật đầu miệng mỉm cười. -Con chỉ được cái nói đúng_Ba Gia Hân mỉm cười cốc nhẹ vào đầu Gia Ân. -A!Con gái ba mà_Gia Ân vừa dứt lời thì mọi người cười một trận hả hê, dường như đã quá quen với tính trẻ con của Gia Ân rồi. Sau đó họ vui vẻ gắp thức ăn cho nhau và bữa ăn trôi qua nhanh chóng trong sự ấm cúng và hạnh phúc của một gia đình thật sự. Gia Hân cô thấy thật may mắn khi có một gia đình hạnh phúc như vậy, cô bớt buồn hơn. Mặc dù Gia Hân chưa nói cho họ biết về chuyện đó nhưng cô cũng nhận thấy trái tim mình đang ấm nóng vì hạnh phúc.Đúng vậy khi bạn mệt mỏi hoặc khi bạn buồn bực chuyện gì đó người thân, gia đình sẽ là chỗ dựa tinh thần vững chãi cho bạn.
|
Chap 18: Mua sách
-Gia Hân dậy đi con_Mẹ Gia Hân "âu yếm" nhìn cô đang ngủ trên giường như một con mèo nhỏ lười biếng, bà nói bằng chất giọng "ngọt ngào" nhất có thể. -Mama à hum nay là chủ nhật cho con ngủ tí có được không_Gia Hân khó chịu khi đang mơ được ăn gà quay thì bị mẹ phá mất, định nói xong thì ngủ để được ăn tiếp thì: -Con gái yêu có bạn tới kiếm con đó_Mẹ Gia Hân vẫn tiếp tục nói -Cái thèn nèo con nèo mà không cho con ngủ vậy ạ_Gia Hân bắt đầu bực mình hỏi mẹ cô nhưng người vẫn lười không chịu dậy. -À cái thằng Thiên Long á_Mẹ Gia Hân nói rõ từng chữ một, Gia Hân chợt bật dậy: -Mẹ nói cái gì?_Sau đó ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu. -Bộp bộp bộp bộp..._Gia Hân chạy nhanh xuống, chân chạy ra phòng khách nhìn thấy ba cô ngồi đó uống cà phê, đối diện là Thiên Long. -Anh ta nói cho ba mẹ mình biết hết rồi hả trời, híc sao số tuj khổ z nè_Gia Hân thầm nghĩ người ngồi bệt xuống nền, tay vò đầu bứt tai khuôn mặt méo mó thấy mà khổ sở. Thiên Long nheo mắt xuống nhìn con người đang làm hành động lạ, người cô vẫn còn mặc bộ bijama bông doremon chân mang dép bông cũng doremon luôn. -Thấy Thiên Long đang nhìn cô như một sinh vật lạ bực mình Gia Hân nói: -Nhìn cái gì mà nhìn, hành hạ tôi cho đủ hay sao -Hành hạ? Ai hành hạ con đâu?_Ba Gia Hân đặt tờ báo xuống nhìn đứa con gái của ông. -Ủa anh ta chưa nói gì với ba sao_Gia Hân ngạc nhiên nhìn ba cô đang thản nhiên uống cà phê mà không có phản ứng bực tức gì. -Nói gì? Chẳng phải hôm nay con sẽ đi mua sách để học với cậu ta sao?Còn đứng đó không mau thay đồ đi_Ba Gia Hân. Gia Hân khẽ "à" lên một tiếng, đầu nghĩ:"thì ra là chưa nói gì hết vậy mà mình cứ tưởng..." -Dạ con đi thay đồ liền_Gia Hân nói rồi vọt lên phòng. -Tốt nhất là phải đuổi tên đó ra khỏi nhà cái đã_Gia Hân lẩm bẩm. 5' sau Gia Hân đã VSCN và thay một bộ đồ đơn giản: chiếc áo phông rộng màu xanh nước biển nhạt không họa tiết cùng quần bó đen và đôi giày bata cũng màu xanh nước biển. Bước nhanh xuống dưới: -Baba, mama con đi nha_Gia Hân kéo Thiên Long ra khỏi nhà không quên để lại một câu. Ba mẹ cô chỉ khẽ gật đầu rồi sau đó làm việc của mình. Thiên Long hôm nay ăn mặc cũng rất đơn giản nha: áo sơ mi sọc ca rô tông màu xanh nước biển khoác bên ngoài chiếc áo pull không cổ và chiếc quần iean cũng màu xanh nước biển( hai anh chị này chuộng màu xanh hén) Gia Hân kéo Thiên Long ra khỏi nhà mới lên tiếng: -Anh đến nhà tôi làm gì? -Như ba cô nói, đi mua sách_Thiên Long bình thản trả lời. -Mua sách làm gì?_Gia Hân phát cáu. -Để học_Thiên Long thản nhiên nói và không để cô nói gì thêm kéo cô vào trong chiếc BMW của anh đậu trước nhà cô, đóng cửa và lên xe lái đi. -Anh làm cái quái gì vậy, tôi đã đồng ý là đi với anh đâu_Gia Hân bực mình -Cô có quyền quyết định sao?_Thiên Long lạnh lùng nhìn Gia Hân. -Hừ_Gia Hân hừ nhẹ một tiếng sau đó nhìn cảnh vật xung quanh qua kính xe không thèm nhìn lấy anh một cái. Thiên Long chỉ khẽ nhếch môi:"Xem cô còn bướng được nữa không". Sau đó tăng tốc độ nhanh hơn. -Két!_Thiên Long cố tình thắng gấp khi dừng đèn đỏ khiến Gia Hân không kịp thích nghi, đầu đập vào xe một cái "cốp" -Asss sao lại thắng mà không báo tôi_Gia Hân tức giận nhìn Thiên Long tay xoa xoa cái trán vừa bị va chạm. -Sao phải báo cô_Thiên Long nhún vai nhưng trong lòng thì đắc thắng. -Anh..._Gia Hân cứng họng đành hậm hực ngồi im không nói thêm gì trong lòng thầm rủa:"Cái tên phóng nhanh vượt ẩu này ta chù ngươi có ngày lái xe đâm vào cột điện chết luôn đi" Chiếc BMW dừng tại khu trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, đây là lần thứ hai Gia Hân vào đây.(lần 1 đi sửa soạn để làm thư kí riêng cho Thiên Long á) -Mua sách thì vào nhà sách sao phải đến tận đây, rõ hoang phí!_Gia Hân bĩu môi, xuống xe trước Thiên Long. Thiên Long lái xe vào nhà gửi xe sau đó mới bước vào cùng Gia Hân. Vừa vào đã thu hút ánh nhìn của nững người xung quanh, bọn con gái thì mắt trái tim, có đứa thì xịt máu mũi, có đứa thì xỉu ngay tại chỗ á,... nói tóm lại là cảnh tượng hết sức thê thảm. Con trai thì nhìn Thiên Long với ánh mắt ghen tỵ xen ngưỡng mộ. Gia Hân chỉ khẽ lắc đầu, thở dài ngao ngán:"Haizz...Xấu quá cũng khổ mà đẹp quá cũng khổ"(Ý nói chị ấy đấy ạ) -Cô gái theo sau anh ta là ai vậy?_N1 -Nhìn chẳng đẹp chút nào_N2 -Cô ta sao lại may mắn vậy chứ_N3 -Đúng đó được đi bên mỹ nam sướng quá rồi còn gì_N4 .........Pla Pla...._Cứ thế mọi người lại bắt đầu xôn xao, xì xầm to nhỏ. Gia Hân bực mình vô cùng ở trường đã phải nghe những lời bàn tán chẳng ra gì rồi mà vào mua sách cũng không yên. Gia Hân chỉ muốn hét lên:"Thích thì mấy người theo anh ta á, có biết tôi khổ thế nào không mà nói" Nhưng tiếc thay cái "tảng băng di động" ở phía trước không cho phép cô làm điều đó, cô chỉ còn cách gào thét trong lòng không ngừng:"Ôi ông trời ơi sao con cuộc đời con lại cay nghiệt, đau khổ thế này?"
|