Đừng Khóc, Hãy Mạnh Mẽ Lên Em Nhé
|
|
Chap 23: Vui vẻ
6h tại nhà Gia Hân -Gia Hân dậy đi đừng ngủ nữa_Tiếng mẹ Gia Hân từ dưới lầu vọng lên. 5 phút trôi qua vẫn chưa thấy động tĩnh gì, bực mình mẹ cô đi lên, mở cửa bước vào phòng cô: -Cái con bé này dậy đi_Mẹ cô quát ầm lên. -Mama à cho con 5' nữa thôi nha_Gia Hân nói sau đó kéo chăn lên đầu định ngủ tiếp thì: -Có bạn con đến chở con đi học kìa, thằng Thiên Long á_Mẹ cô nói nhấn rõ chữ Thiên Long cho cô nghe thấy. Gia Hân bật dậy vội vào làm VSCN thay đồ và bước xuống phòng ăn. -Trời ơi sao lại đến chở mình đi học nữa_Gia Hân lẩm bẩm nhưng cô ngó tới ngó lui ngó ra trước sân thì không thấy ai cả, Gia Hân quay ra nhìn mẹ cô: -Mama hết trò đùa rồi hay sao vậy? -Mẹ thấy hôm qua nói tên thằng đó ra có hiệu quả nên mẹ sử dụng...Haha công nhận rất hay_Mẹ Gia Hân nói rồi bước vào bếp. Gia Hân hậm hực:"Baba mama con đi học" Sau đó bước ra khỏi nhà. Nhờ cái chiêu độc đáo của mẹ cô mà hôm nay cô tới sớm hơn mọi khi rất nhiều. -Tanđa...Xem ai tới kìa, hôm này mày sẽ là ngôi sao của trường á_Hương Mai đứng trước cửa lớp thấy Gia Hân vào liền chọc một câu. -Khi nào mà tao chẳng được làm ngôi sao, sáng đâu không thấy nhưng u tối thì quá trời. Tao mệt rồi tụi nó muốn bàn tán sao cũng được_Gia Hân ủ rũ đi vào. -Ê mày biết chuyện gì chưa?_Hương Mai theo sau Gia Hân -Chuyện gì nữa_Gia Hân chau mày nhìn Hương Mai không quên để cặp xuống bàn. Sau đó lại nhìn bàn nhìn ghế xem có thứ gì không và cô không thấy gì cả. Đúng là rất may khi không phải dọn những thứ ghê gớm từ bọn con gái như trước nữa. Gia Hân yên tâm ngồi xuống. -Hôm bữa mày về nửa chừng nên không biết đó thôi nhỏ Nguyệt Lam xin nghỉ học và chuyển ra chỗ khác ở rồi. Từ nay không phải gặp nhỏ chướng tai gai mắt nữa_Hương Mai vui vẻ -Ukm.Chuyện đó liên quan gì đến tao?_Gia Hân nhìn con bạn rõ là bà tám. -Có liên quan chứ sao không. Lí do là vì nó đăng mấy bức hình đó lên trang wed trường, bị Thiên Long bắt nghỉ học và chuyển ra chỗ khác sống_Hương Mai. -Mệt quá, không phải mấy bức hình đó sẽ làm xấu mặt anh ta sao? Cho nên Thiên Long anh ta làm vậy là vì anh ta_Gia Hân -Chứ không phải anh ta lo cho mày sao?_Hương Mai -Đầu óc đen tối! Anh ta đời nào lo lắng đến tao mày có biết hôm qua tao phải khổ sở thế nào không khi phải..._Gia Hân nói nửa chừng thì chợt nhận ra quá giới hạn. -Phải làm sao?_Hương Mai nhìn Gia Hân, miệng cười gian -Ừ thì...Thì phải làm việc nhà chứ sao_Gia Hân -Mày khùng hả? Tao đang nói chuyện Thiên Long mày lại nói về chuyện khác. Có liên quan ha!_Hương Mai cáu. -Ukm...Tao mệt rồi không nói nữa_Gia Hân gục xuống bàn. Hương Mai thấy Gia Hân không vui cô cũng không muốn nói thêm gì, về chỗ ngồi của mình. -Gia Hân hôm nay tớ bao cậu và Hương Mai đi ăn quán tớ làm chịu không?_Minh Huy đã tới lớp thấy Gia Hân buồn bực gục xuống bàn nên lên tiếng. -Ukm.Được á_Gia Hân tự nhiên vui trở lại. -Tốt quá vậy chiều nay 5h sau khi tan học đi ăn nhé_Minh Huy cười nhẹ. Cô quả thật rất giống một đứa bé khi buồn thì ăn uống sẽ quên ngay. -Hừ cái con ham ăn_Hương Mai cốc nhẹ vào đầu Gia Hân. Còn Minh Huy lại xoa đầu cô nhẹ nhàng như thể với một đứa bé bướng bỉnh nhưng cần được chăm sóc, bảo vệ. -Nè hai người hẹn nhau từ trước phải không? Một người thì cốc một người thì xoa. Ở đâu ra cái kiểu ăn hiếp bạn thế hả?_Gia Hân cáu. Hương Mai và Minh Huy nhìn nhau sau đó cười vui vẻ. Gia Hân cũng cười theo:" Thật hết nói nổi với đám bạn này".
|
Chap 24: Bực bội
Những giây phút vui vẻ ngắn ngủi cũng trôi qua nhanh cuối cùng cũng phải đối mặt với những phút giây không vui. Vào giờ ra chơi, tại phòng hội trưởng: -Đến nhà tôi lấy một xấp hồ sơ ở phòng tôi để trên bàn làm việc, nó rất quan trọng nên cô lấy mau đi, cho cô 15' nếu không xong thì đừng trách_Thiên Long lạnh lùng ra lệnh. -Sao anh không tự đi mà lấy, rõ lười_Gia Hân lẩm bẩm trong miệng -Tôi lười?_Thiên Long chau mày. Những lời nói xấu anh tưởng chừng được cô nói rất nhỏ nhưng đều lọt hết vào tai anh. -Trời siêu nhân à tôi nói nhỏ vậy mà anh cũng nghe_Gia Hân ngây thơ (vô) số tội -ĐI NGAY ĐI TRƯỚC KHI TÔI BỰC_Thiên Long sức kiến nhẫn có hạn, quát ầm lên. -À được rồi_Gia Hân vội chạy đi. ................................................................................................................................... Gia Hân xuống taxi bước đến trước cổng nhà Thiên Long, bấm chuông. Ngay sau đó một người đàn ông lớn tuổi đi ra: -Cô là... -Cháu là osin của Thiên Long, anh ấy nói cháu lấy xấp hồ sơ trên bàn làm việc_Gia Hân miệng nói rất nhanh vẻ rất vội. -Được, vậy để tôi vào lấy, cô chờ một chút đi_Người đàn ông đó chính là quản gia Kim hôm bữa ông có việc bận nên Gia Hân không thấy. -Dạ cảm ơn bác nhiều_Gia Hân lễ phép. -Nó đây_Bác quản gia Kim đưa cho Gia Hân. Cũng vừa lúc đó trời bắt đầu mưa to. Gia Hân để xấp hồ sơ vào áo khoác, cô sợ nó bị ướt. -Cô vào nhà trú mưa đi lát hẵn đi_Quản gia Kim lo lắng nhìn Gia Hân, người cô bắt đầu ướt. -Dạ cảm ơn bác nhưng nó rất quan trọng cháu phải đưa gấp cho Thiên Long_Gia Hân nói rồi chạy đi không quên nói:"Chào bác ạ" Gia Hân vội chạy nhanh hết sức có thể, vừa nãy chờ taxi nhưng không thấy nên đành vậy. Từ nhà Thiên Long tới trường cũng không xa nhưng đủ làm người cô ướt sũng vì mưa. Gia Hân nhanh chân chạy vào phòng hội trưởng đầu thầm nghĩ:"May quá vừa về kịp" Gia Hân thấy Thiên Long đang ngồi bình thản trên ghế nhưng cũng không để ý gì thêm nói: -Nó đây_Gia Hân lấy xấp tài liệu từ áo khoác ra_ Nó bị ướt một chút để tôi làm khô cho_Nói rồi cô định mang nó ra trước quạt thì: -Không cần nữa tôi đã làm xấp khác rồi_Thiên Long nói. Gia Hân nghe xong thì cô như muốn lao đến đánh anh ngay lập tức. Rõ ràng lúc nãy nói nó rất quan trọng nên cô mới đi lấy nó gấp. Vậy mà giờ lại nói làm cái khác rồi. Đúng là coi thường công sức của người khác mà. -Vậy sao còn bắt tôi đi lấy nó? Anh có biết tôi phải lội mưa đến đây chỉ vì đưa cho anh cái thứ này_Gia Hân thật sự rất bực -Không phải cô đi là vì thời gian tôi nói sao?_Thiên Long khẽ nhếch mép -Tôi đi là vì anh nói nó rất quan trọng, tôi sợ không kịp sẽ ảnh hưởng đến anh_Gia Hân lớn tiếng, cô thật sự không chịu được nữa. -Cô lo cho tôi? Không phải cô thích tôi rồi chứ?_Thiên Long đôi môi khẽ cong lên. Gia Hân chợt giật mình khi vừa nói một câu cô không hề nghĩ với tên này lại là có ý đồ khác, vội nói: -Ai thích anh chứ, đồ điên, đồ hoang tưởng_Gia Hân nói rồi chạy đi. Thiên Long lại một lần nữa bị cô làm cho bất ngờ. Lần đầu trong đời anh bị chửi bằng những lời lẽ này chắc có lẽ anh sẽ nhớ nó suốt đời mất. Cũng thật lạ khi nghe những lời này anh lại không thấy bực ngược lại còn rất vui. Vì sao ư? Vì cô thật sự rất khác biệt: cứng đầu, bưởng bỉnh và thú vị!
|
|
sắp tới mìh rất bận nên sẽ chưa ra chap mới dc moq các bn thông cảm, qua Tết mìh sẽ đăng típ. Cảm ơn các bn đã ủng hộ ♥ ♥ ♥
|
|