Thiếu Tướng Cùng Cô Vợ Nhỏ
|
|
Chương 36 Ánh nắng chiều ban mai chiếu rọi khắp mọi nơi, những tia nắng ấm áp muốn len lỏi qua tấm rèm nhung ngoài cửa sổ nhỏ kia nhưng thế nào nó cũng chỉ mang được hơi ấm của nắng vào bên trong phòng còn tia nắng ánh vàng kia thì đã bị chặn lại bởi tấm rèm đã được kéo kín lại.
Căn phòng bên trong chỉ trọn vẹn một màu trắng ngà, không gian im ắng đến lạ thường nó có thể nghe rõ được cả tiếng thở đều đặn của hai người trong căn phòng ấy. Tiếng tí tách chảy từng giọt từng giọt của ống truyền dịch được truyền vào cơ thể cô. Thân ảnh người con gái nhỏ nhắn nằm trên giường, gương mặt đã có chút sắc hồng hơn so với lúc cô ngất đi. Hàng mi dài uốn cong trên đôi đồng tử đang nhắm lại. Đôi môi hồng nhạt tuy hơi khô nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp riêng của nó, vết thương trên mặt cũng đã được băng bó kĩ càng bằng băng trắng. Dù mặt cô đang bị thương nhưng nét xinh đẹp vốn có của cô vẫn còn đó.
Ân Ân đang ngủ rất say chắc hẳn cô không biết có một đôi mắt luôn dõi theo cô, từng động tác nhỏ như nhíu mày có lẽ vì đau của cô cũng không qua khỏi mắt anh. Anh vẫn lạnh nhạt như ngày thường nhưng lại pha lẫn một chút ấm áp. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đầy vết kim ửng đỏ của cô như muốn truyền hơi ấm từ tay mình sang tay cô, anh muốn cô không phải sợ hãi vì anh đã bên cạnh cô rồi.
Đôi mắt đang nhắm nghiền trên gương mặt cô bỗng chốc từ từ mở ra, thứ ánh sáng từ ánh đèn mờ ảo chiếu thẳng vào mắt cô làm cô nhanh chóng đưa tay lên che lại ánh sáng ấy. Những động tác của cô làm nét mặt của anh xuất hiện tia vui mừng.
- Em tỉnh rồi,em cảm thấy thế nào?
Anh nhẹ giọng hỏi.
Cô để tay xuống nhanh chóng tiếp thu mọi thứ vào trong mắt mình, cô đảo mắt nhìn xung quanh một căn phòng xa lạ cứ hiện lên, cô nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay cô rồi lại nhìn gương mặt có chút vui mừng của anh.
- Đây là...
- Bệnh viện.
Anh nhanh chóng trả lời.
Cô không nói gì đưa tay lên mặt sờ lên vết thương đã được băng bó lại. Anh thấy vậy liền nói để cô không phải lo lắng.
- Vết thương có thể trị khỏi em yên tâm sẽ không để lại sẹo.
Cô gật nhẹ đầu nhìn anh nói.
- Vũ Tương Tư cô ta.....
- Cô ta sẽ không làm hại em nữa.
Anh lạnh nhạt nói, có chút đau lòng khi nhìn lên vết thương trên mặt cô. - Tôi muốn về nhà được không?
Cô nắm lấy tay anh nói, cô không muốn nằm ở cái nơi xa lạ nhưng đầy mùi thuốc khử trùng này, nó làm cô không thoải mái chút nào.
- Không!
Anh không suy nghĩ gì mà lập tức trả lời ngay, giọng nói rất dứt khoát làm cô có chút buồn bực trong người.
- Tôi không muốn ở đây.
Cô nhìn anh bằng đôi mắt long lanh chứa đựng sự cầu xin trong ánh mắt ấy làm anh cũng phải bối rối khi nhìn vào nó. Anh đưa tay lên sờ nhẹ má cô nhẹ giọng nói.
- Được rồi, đợi con tốt hơn anh đưa em về nhà.
- Con?
Cô trố mắt nhìn anh, từ " con " cứ lập đi lập lại trong đầu cô," con " cô có thai rồi sao? Cô nghĩ.
- Phải chúng ta có tiểu bảo rồi?
Anh cười nói.
Cô không nói gì nhìn xuống chiếc bụng còn phẳng lì của cô, cô đặt tay lên bụng xoa nhẹ. Trong người cô đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ nó là đứa con mà anh và cô đã tạo ra, cô mỉm cười xoa xoa bụng rồi nhìn anh cười. Vết thương trên mặt tuy đau nhưng niềm vui này đối với sự đau đớn mà cô đang chịu bỗng chốc tan biến.
- Anh xin lỗi, nếu anh không đến kịp thì anh đã mất em và con rồi.
Giọng nói có phần tự trách của anh vang lên. Phải nếu anh không đến kịp có lẽ con của hai người đã không còn và có khi anh mất luôn cả cô rồi chăng?
Cô mỉm cười đưa tay lên gương mặt không tì vết của anh, gương mặt này đã khiến cho bao cô gái phải gục ngã và trong đó cô cũng không ngoại lệ.
- Đừng xin lỗi nữa, qua hết rồi.Cô nhẹ giọng nói. Anh đưa tay nắm lấy tay cô đang trên mặt mình mà hôn nhẹ lên nó, khung cảnh này thật đẹp làm sao nó đẹp như một bức tranh vậy bởi nó một sự thu hút khiến ai nhìn đều phải mê mẩn.
- À mà anh đổi cánh xưng hô từ khi nào vậy. Cô bất chợt hỏi.
- Dù sao chúng ta cũng có tiểu bảo cho nên cũng phải đổi cách xưng hô một chút, nếu em không thích vậy anh nói với ba mẹ vợ chuyện này xem hai người đó sẽ làm gì em.
Anh nhếch môi cười nói.
- Anh....anh được lắm, tôi sẽ nói với ba mẹ chồng anh ăn hiếp tôi.
Cô nói xong thì hừ nhẹ rồi rút tay mình ra khỏi tay anh.
- Em làm mẹ rồi đấy đừng trẻ con nữa.
Anh chán nản nói.
- Anh cũng làm ba rồi đấy, đừng suốt ngày cứ ăn hiếp tôi.
- Được rồi, anh không ăn hiếp em nữa được chưa.
Cô không nói gì chỉ mỉm cười nhẹ rồi đặt tay lên chiếc bụng nhỏ nhắn của mình. Anh chỉ biết nhếch môi cười rồi nhìn cô vợ trẻ con của mình, bỗng dưng cô nhớ đến gì đó cất giọng hỏi anh.
- Ba mẹ em có biết chuyện này không.
Anh gật nhẹ đầu rồi nói.
- Họ đến đây khi em còn trong phòng cấp cứu, anh đã kêu Lăng Vũ đưa ba mẹ về nghỉ ngơi rồi, một lác anh sẽ thông báo cho ba mẹ biết là em đã tỉnh.
Cô nhìn anh " Ừ " nhẹ, anh mỉm cười đưa tay xoa nhẹ lên bụng cô. Cô có chút gượng gạo đỏ mặt vì hành động của anh nhưng rồi cô cũng để anh xoa.
" Anh nhất định sẽ bảo vệ mẹ con em thật tốt " anh nghĩ thầm vì xung quanh anh không biết còn bao nhiêu rắc rối phía trước.
|
Chương 37 Cùng thời điểm đó tại một bệnh viện khác, cũng có một người con gái đang được các bác sĩ tích cực điều trị và khâu lại những vết thương trên mặt, một người đàn ông đứng tuổi chờ trước phòng cấp cứu mà đứng ngồi không yên. Ông lo lắng, bất an cho người con gái bên trong.
Vài tiếng sau các bác sĩ cùng y tá đồng loạt bước ra, người con gái đó cũng được chuyển sang phòng vip.
Trên giường bệnh, Vũ Tương Tư nằm đấy dường như cả gương mặt đều có vết thương nên đều được băng bó lại. Có lẽ những vết thương này khi lành lại đều phải để lại sẹo rất lớn. Nhìn vào ai cũng cảm thấy đáng thương cho một cô gái xinh đẹp bỗng chốc trở nên xấu xí người không ra người ma không ra ma nhưng những đều đó đều do tự mình cô chuốt lấy.
Cô được đưa vào đây bởi những tên thuộc hạ của cô, bọn chúng người thì bị thương ở tay người thì ở chân và hình như không có kẻ nào là không bị thương bởi khi anh ra tay đều không buôn tha một ai. Ông Vũ ngồi cạnh giường bệnh nhìn con gái mình, ông tự trách bản thân mình vì không dạy dỗ cô tốt để cô làm hại người không nên hại rồi phải lãnh hậu quả như thế này.
Một tên thuộc hạ của cô đã kể lại mọi chuyện cô làm cho ông nghe, có lẽ tại con gái ông ngốc nên mới đụng đến Diêm Tôn Khiết anh người mà ngay cả ông cũng không dám đụng đến.
Ai cũng biết anh là một thiếu tướng lạnh lùng luôn trừng phạt những kẻ tội phạm nhưng việc anh là con trai của ông Diêm người đã sáng lập ra tập đoàn K một tập đoàn với chuyên ngành bất động sản đứng đầu Anh Quốc và còn các mặt hàng khác thì rất ít ai biết được trừ những người trong giới như ông.
Ông chăm chú nhìn Vũ Tương Tư, có lẽ vì thuốc tê đã hết khiến cơn đau của vết thương cứ ùa về làm cô run rẩy cả người rồi chợt cô mở mắt, đôi mắt cứ thế nhìn lên trần nhà trắng muốt.
- Con thế nào rồi.
Ông Vũ lo lắng hỏi nắm tay Vũ Tương Tư nói.
- Ba...mặt...con...
Cô nhìn ông với đôi mắt ngấn lệ run run nói.
- Được rồi, đừng khóc con yên tâm ba sẽ đưa con sang Mỹ điều trị nhất định con sẽ trở lại như trước.
Ông đưa tay lên lau những giọt nước trên khóe mắt cô nói.
- Con xin lỗi vì tính bốc đồng nhất thời mà con không suy nghĩ về hậu quả này, con xin lỗi ba.
Nước mắt cô cứ thế tuông ra.
- Được rồi, mai ba sẽ đưa con sang Mỹ còn về bên phía Diêm Tôn Khiết ba sẽ đến xin lỗi họ giúp con.
Ông cười nhẹ nắm lấy tay cô nói. Cô ngồi dậy ôm chầm lấy ông òa khóc như một đứa trẻ, phải cô đã hối hận, hối hận vì những việc mình đã làm cho Ân Ân và hậu quả này có lẽ cũng là một bài học cho cô sau này để cô biết được rằng những thứ của mình thì sẽ là của mình những thứ không phải của mình thì mãi mãi nó sẽ không thuộc về mình.
Cùng lúc đó tin tức Vũ Tương Tư làm hại vợ của thiếu tướng Diêm Tôn Khiết đã là tin hot nhất trên các mặt báo và trang mạng, giá cổ phiếu của tập đoàn Vũ thị cũng vì vậy mà đồng loạt sụt giảm gây thiệt hại khá lớn đối với tập đoàn Vũ thị ở thời điểm hiện tại. Có lẽ việc này chính là anh đã ra tay và đó cũng là lời cảnh cáo của anh để lại trước khi rời khỏi căn nhà hoang đó.
Thư kí của ông gấp gáp gọi điện thông báo tình hình của tập đoàn cho ông, Vũ Tương Tư thấy sắc mặt của ông có chút thay đổi sau cuộc điện thoại của thư kí cô lo lắng hỏi ông, cũng không giấu cô nên đã nói mọi chuyện cho cô nghe, Vũ Tương Tư nghe xong lại thấy những việc mình làm càng ngu xuẩn, chính cô đã gây ra một thiệt hại lớn cho tập đoàn, cô không nói gì chỉ biết gục đầu xuống. Ông thấy vậy liền nói. - Con yên tâm đi, ba sẽ giải quyết chuyện này sẽ không sao đâu, con nghỉ ngơi đi ba về tập đoàn một chuyến ba sẽ bảo quản gia vào với con. Ông xoa đầu cô nói.
- Không cần đâu ba con muốn ở một mình.
Cô mỉm cười nhìn ông nói.
- Được vậy có chuyện gì con cứ gọi y tá vào.
Cô mỉm cười gật nhẹ đầu, ông cũng rời đi ngay sau đó. Bóng dáng ông dần dần khuất khỏi tầm mắt của cô, cô bất giác nhìn ra cửa sổ nhìn những tòa nhà cao tầng ngoài kia từng tòa nhà xếp cạnh nhau cao có thấp có nhìn từ xa nó gióng như những bật thang vậy. Phòng bệnh của cô nằm ở tầng 5 của bệnh viện nên thấy được những tòa nhà ấy cũng là chuyện bình thường.
[…]
Tại bệnh viện X
Cánh cửa phòng bệnh vip được mở ra, ông bà Dư bước vào trên tay còn cầm thứ gì đó. Bà mỉm cười nói.
- Con gái, con sao rồi có cảm thấy khó chịu không.
- Con không sao.
Cô nhìn ông bà cười nói.
- Ba mẹ.
Anh cất giọng nói.
- Ừ, mẹ có nấu vài món cho con và cháo cho Ân Ân khi nào hai đứa đói thì ăn nhé.
Bà đặt thức ăn lên bàn nói.
- Cảm ơn mẹ.
Anh và cô đồng loạt lên tiếng.
- Con làm mẹ rồi phải nhớ chăm sóc tốt cho mình đừng suốt ngày cứ giở thói bướng bỉnh mà gây họa hay ức hiếp chồng con đấy.
Bà Dư cười nói.- Con không có. Cô biểu môi nói.
- Với cái tính khí 20 năm không bỏ của con ba mẹ còn không rõ sao.
Ông Dư nhìn cô nói.
- Phải đấy ba mẹ cô ấy suốt ngày cứ chống đối con.
Anh xen vào nói với giọng ủy khuất.
- Đến chồng con còn nói vậy con còn nói không có đi. Bà Dư nhìn cô nói.
- Các người ăn hiếp con.
Cô giận dỗi nói rồi nằm xuống lấy chăn che kín đầu. Ông bà Dư lắc đầu cười rồi nói.
- Được rồi không làm phiền hai đứa nữa ba mẹ về trước, con nhớ chăm sóc tốt cho con bé.
Bà nhìn Tôn Khiết nói. Anh mỉm cười gật đầu tiễn hai người ra cửa rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại bước vào ngồi xuống cạnh giường nói.
- Em ngồi dậy ăn chút cháo đi.
- Không, không muốn ăn gì hết á.
Cô giận dỗi từ trong chăn nói vọng ra. Anh lắc đầu nhếch môi cười, anh chỉ muốn chọc cô một chút thì lại giận rồi.
- Em muốn con đói sao?
Cô nghe vậy liền kéo chăn ra nhìn anh với vẻ tức giận. Cô cũng đang rất đói nếu còn tỏ vẻ giận dỗi nữa thì chắc cô đói chết luôn.
- Được rồi, đừng giận nữa nào ngồi dậy ăn chút cháo đi.
Anh vừa nói vừa đỡ cô ngồi dậy, anh múc cháo ra bát thổi nguội rồi đưa lên miệng cô, cô có chút ngỡ ngàng vì hành động này của anh nhưng rồi cũng mở miệng để cho anh bón.
Cô ăn rất ngon, có lẽ là do mẹ cô nấu chăng vì rất lâu rồi cô không ăn được món mẹ cô nấu nên rất nhớ hương vị của nó hay là có anh bón cũng nên.
Từ lúc cô tỉnh lại anh đã không rời cô nửa bước, mọi chuyện ở Tổng cục anh đều giao cả cho Lăng Vũ bởi anh muốn được chăm sóc hai mẹ con cô. Ăn uống xong, cô thư thái ngồi xem tivi còn anh thì gọt trái cây giúp cô. Anh đưa lên miệng cô, cô không nói gì chỉ việc ăn. Trông hai người rất hạnh phúc a~.
|
Chương 38 Sáng hôm sau bác sĩ đến khám cho cô và bảo cô có thể xuất viện bất cứ lúc nào bởi sức khỏe cô hiện tại đã ổn còn về vết thương trên mặt khi về nhà cô cứ xử lí và thoa thuốc đúng cách sẽ nhanh chóng bình phục lại, nghe đến việc mình có thể về nhà cô vui đến mức muốn nhẩy cẫng lên nhưng cô nghĩ đến việc mình đang mang thai nên những hành động như vậy cô chỉ biết giữ trong lòng.
Cô không thích ở đây vì mùi thuốc khử trùng lúc nào cũng xông vào mũi cô làm cô khó chịu và còn suốt ngày cứ nói chuyện với anh chồng bá đạo kia làm cô lúc nào cũng giận dỗi. Cô nói với anh là muốn về nhà liền, anh có chút lo lắng nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Anh thu xếp đồ đạt giúp cô xong rồi đi làm thủ tục xuất viện.
Căn phòng bây giờ lại trở nên im ắng vì chỉ có mình cô, Ân Ân ngồi trên giường mái tóc được xõa xuống, vài sợi tóc che đi phần mặt đang được băng bó rất cẩn thận, những hành động trên gương mặt của cô đôi lúc lại động đến vết thương nó làm cô đau đớn, mỗi lần như vậy cô chỉ biết âm thầm chịu đựng vì cô không muốn anh lo lắng.
Cô mặc trên người một chiếc quần bò màu đen cùng với chiếc áo thun rộng vì thai nhi trong bụng cô còn rất nhỏ nên việc mặc những bộ đồ như thế này vẫn không thành vấn đề đối với vóc dáng của cô. Ân Ân đưa tay lấy chiếc điện thoại cạnh bàn, cô mở máy rồi bấm gọi cho một ai đó.
- Alo.
Giọng nói nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia vang lên.
- Mẹ ơi, một lác con được về nhà rồi.
Cô nhẹ giọng vui mừng nói.
- Ừ, vậy ba mẹ sẽ đến biệt thự thăm con, con nhớ phải đi đứng cho đàng hoàng, có việc gì cứ gọi cho mẹ có biết không?
Bà Dư cẩn thận nhắc nhở cô bà thực sự lo không biết cô làm mẹ sẽ ra sao với tính háo thắng, trẻ con vốn có không bỏ được của cô.
- Con biết rồi, mẹ cứ xem con như con nít vậy.
Cô bĩu môi nói.
- Mẹ nói có gì không đúng sau.
- Mẹ....
" Lại nữa rồi " 3 chữ đó cô chưa kịp thốt lên thì đã bị cắt đứt bởi tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
" Cốc.... Cốc.... Cốc "3 tiếng gõ không nhanh không chậm mà tạo thành một nhịp điệu. Cô khó hiểu nhìn ra cửa cô nghĩ là ai đến chăng vì nếu Tôn Khiết quay lại thì đâu cần gõ cửa làm gì. Cô quay sang nói vào điện thoại.
- Con không nói chuyện với mẹ nữa có người đến gặp con, con cúp máy đây.
Bà Dư " Ừ " một tiếng rồi cúp máy, màn hình điện thoại của cô cũng nhanh chóng tắt đi. Cô nhìn ra cửa nhẹ giọng nói.
- Cửa không khóa, vào đi.
Giọng nói của cô vừa kết thúc cũng là lúc cánh cửa đang khép chặt từ từ mở ra, một bóng dáng nhẹ nhàng bước vào người đó không quên khép cửa lại rồi mới tiến về phía cô, cô châm chú nhìn người đang đi đến thì không khỏi vui mừng.
- Tớ đến thăm hai mẹ con cậu đây còn mang đến trái cây mà cậu thích nhất nữa này.
Hàm Lộ cười nói rồi đặt giỏ trái cây lên bàn, kéo chiếc ghế gần đó ngồi xuống cạnh cô.
- Cảm ơn cậu đã đến thăm tớ. Cô cười nói.
- Vết thương của cậu sao rồi.
- Không sao, tớ là ai chứ là lão đại của các cậu đấy, một chút thương tích nhỏ thế này thì làm gì được tớ.
Cô tự tin mỉm cười nói.
- Lão đại của tôi ơi, cậu đang mang thai đấy.
Hàm Lộ lắc đầu chán nản nói.
- Tớ biết rồi mà à cậu không đến trường sao mà lại rảnh đến thăm tớ vậy.
Cô nhìn Hàm Lộ nói.- Tớ đến thăm cậu chút rồi mới đến trường.
Thấy cậu không sao là tớ yên tâm rồi, lúc cậu thông báo là đang ở bệnh viện mọi người lo lắng cho cậu lắm đấy 4 tên đó đều muốn đến thăm cậu nhưng lại sợ người nào đó phạt nên không dám đến.
Thật ra mỗi lần Hàm Lộ gặp cô Tôn Khiết đều không ngăn cấm nên cô cũng biết được anh đã biết cô là con gái cũng là bạn thân từ nhỏ của Ân Ân nên Hàm Lộ cũng không mấy lo lắng khi đến thăm cô.
Hai người nói chuyện một lác thì anh mở cửa bước vào trên tay còn cầm một tờ giấy xuất viện, Hàm Lộ nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ vào học nên nói lời tạm biệt với cô cùng anh rồi căn dặn cô rất nhiều rồi mới rời đi. Anh không nói gì chỉ gật đầu xem như chào hỏi rồi đi đến ngồi cạnh cô. Một lúc sau tiếng gõ cửa lại vang lên.
- Vào đi.
Anh lạnh nhạt nói.
Nghe được tiếng cho phép của anh Lăng Vũ mở cửa bước vào, lúc nãy Tôn Khiết đã gọi cho anh bảo lái xe đến đưa hai người về nhà. Lăng Vũ cũng nhanh chóng chạy đến,trước khi vào đây anh đã thấy Hàm Lộ. Hàm Lộ vui vẻ chào anh rồi mới bước ra ngoài, anh cũng vui vẻ chào lại nhưng trong lòng lại có một chút cảm giác kì lạ khi gặp Hàm Lộ nhưng anh không biết đó là gì. Lăng Vũ đứng nghiêm nhìn Tôn Khiết.
- Cậu đem đồ ra xe đi.
Anh lạnh nhạt ra lệnh,nói xong anh đứng dậy bế cô lên theo kiểu công chúa làm cô hoảng hốt nói.
- Bỏ em xuống em tự đi được.
Cô đánh nhẹ vào lòng ngực anh nói.
- Im lặng.
Anh lạnh nhạt nói làm cô có chút sợ hãi, cô không đánh nữa mà chỉ gụt đầu vào lòng ngực anh che đi bên mặt bị thương mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Anh nhếch môi cười nhìn cô rồi bế cô ra ngoài. Lăng Vũ lắc đầu đi lại cầm đồ đạt rồi bước theo sau. Hành động này của hai người làm cho Lăng Vũ anh có ngưỡng mộ và xen lẫn tức giận vì phải ăn cẩu lương của hai người a~.
Chiếc xe Brabus màu đen quen thuộc đỗ ngay trước cửa bệnh viện làm người khác phải ngó nhìn và trầm trồ. Anh bế cô vào trong để cô ngồi lên đùi mình, tư thế này làm cô có chút gượng gạo và bất giác đỏ mặt.
Lăng Vũ cất đồ lên xe rồi nhanh chóng khởi động xe, chiếc xe từ từ di chuyển khỏi bệnh viện và chạy thẳng về biệt thự. Suốt một quảng đường dài Lăng Vũ không dám phát ra một lời nói nào chỉ trú tâm lái xe vì anh sao nỡ cắt đứt niềm hạnh phúc của hai người cơ chứ.
|
Chương 39 Chiếc xe từ từ tiến vào căn biệt thự rồi dừng lại trước cửa lớn. Lăng Vũ bước xuống mở cửa xe giúp hai người, anh bế cô xuống xe quản gia Tô đã đứng ở trước cửa chờ hai người từ lâu, khi nghe tin cô bị thương bà đã rất lo lắng, gặp được quản gia Tô cô vui vẻ ngước lên nhìn anh nhẹ giọng nói.
- Bỏ em xuống đi.
Anh nghĩ gì đó rồi cũng nhẹ nhàng đặt cô xuống. Sau khi thoát được vòng tay rắn chắc của anh, cô đi về phía quản gia Tô mỉm cười nói.
- Bác Tô.
- Thấy con không sao bác vui lắm, nào vào trong đi con muốn ăn gì để bác làm cho.
Quản gia Tô nắm lấy tay cô mỉm cười nói rồi dẫn cô vào trong.
- Gì cũng được ạ.
Cô vui vẻ nói.
- Được, bác sẽ nấu vài món để bồi bổ cho con và cả em bé nữa.
Cô mỉm cười gật nhẹ đầu, cái thai chỉ mới 1 tháng mà mọi người đã chăm sóc cô như vậy không biết vài tháng sau cô sẽ ra sao nữa, cô nghĩ.
Anh giúp cô mang đồ vào trong còn Lăng Vũ thì trở về Tổng cục.
- Con lên phòng thay đồ rồi chờ bác một chút đồ ăn sẽ có ngay.
Bà vui vẻ nói, anh cũng vừa vào đưa cho quản gia Tô những thứ vừa mang từ bệnh viện về, quản gia Tô nhận lấy rồi đi vào bếp. Cô cũng bước lên phòng thay một bộ đồ thoáng hơn nhưng chân chưa kịp bước lên bậc thang đầu tiên thì anh đã ngăn lại. Anh bước lại bế cô lên, cô tức giận nói. - Em tự đi được, đừng bế em nữa.
- Không được.
Anh gằn giọng nói.
- Anh muốn cả mẹ và con đều giận anh sao.
Cô nhìn anh nói, anh nghe vậy thì nhanh chóng thả cô xuống anh cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi mà, cô nhìn sắc mặt anh có chút thay đổi thì không nhịn được cười. Cô đi nhẹ nhàng bước lên từng bật thang, anh không bế cô mà chỉ đỡ cô lên phòng. Vừa mở cửa phòng cô nhanh chóng đi vào trong đóng sầm cửa lại nhốt anh ở ngoài nói.
- Anh qua phòng khác đi, em muốn tự thay đồ.
Không nghe tiếng anh trả lời cô cũng mặc kệ mà đi vào nhà tắm. Cô nhìn mình trong gương, trông cô lúc này thật xấu xí nếu như mặt cô không trở về được như trước nữa thì sao? Mọi người có xa lánh cô không? Và anh có chấp nhận một người vợ xấu xí giống như cô không? Rồi cô lắc đầu để những ý nghĩ đó bay mất khỏi đầu mình, mặt cô thì có là gì chứ cô không quan tâm đến nó sẽ ra sao đều cô quan tâm hiện tại là đứa trẻ đang từ từ lớn lên trong bụng cô.
Cô không nghĩ nữa vội đi thay quần áo. Một lúc sau cô bước ra với một chiếc váy vàng nhạt dài đến gối, cô buộc tóc lại gọn gàng rồi mở cửa bước ra.
- Aaa...aa
Cô hoảng hốt la toáng lên bởi anh đứng trước cửa như một pho tượng, không nói không cử động làm cô giật mình.
- Em cẩn thận chút đi.
Anh lo lắng đưa tay đỡ lấy cô nói.
- Anh có thể nào đừng đứng như pho tượng thế được không, anh không làm em giật mình thì ăn cơm không ngon à.Cô tức giận bỏ tay anh ra rồi bước xuống lầu.
- Em không cho anh vào thì anh đứng ngoài cửa.
Anh đi theo sau cô nói.
Cô không nói gì đi một mạch xuống ghế sofa mở tivi lên, còn anh thì đi vào bếp làm gì đó. Cô khó hiểu nhìn theo anh một lúc sau anh đi ra với một dĩa trái cây đã được gọt sẵn. Anh đi đến cạnh cô đặt dĩa trái cây xuống bàn, anh đưa cô một miếng táo cô nhận lấy rồi bắt đầu ăn.
Bỗng tivi chợt phát sóng trực tiếp một cuộc họp báo, người mở cuộc họp báo ấy chính là ba của Vũ Tương Tư. Ông ấy lên tiếng xin lỗi Ân Ân cùng Tôn Khiết, ông ấy đã nói rõ mọi chuyện của Vũ Tương Tư và cũng xin anh và cô có thể tha thứ vì sự bồng bột của Tương Tư.
Cuộc họp báo nhanh chóng kết thúc, cô quay sang nhìn anh rồi mỉm cười. Cô là một người rất rộng lượng nên không trách Vũ Tương Tư dù gì đó cũng chỉ là sự bồng bột cô cũng nên tha thứ và cho Vũ Tương Tư một cơ hội sửa sai làm của mình. Anh dường như đoán được ý nghĩ của cô liền gật đầu lấy điện thoại gọi cho ai đó. Xem ra anh đã chấp nhận lời xin lỗi từ phía Vũ thị.
Cô vẫn nhàn nhã vừa ăn vừa xem tivi, còn anh chỉ ngồi đọc báo. Một lúc sau, quản gia bước ra gọi hai người vào ăn cơm. Cô hí hửng ăn hết miếng trái cây đang ăn dở rồi đi vào bếp, anh cũng bỏ tờ báo xuống mà đi sau cô. Cả bửa ăn cô ăn rất ngon miệng, anh thấy vậy cũng an tâm phần nào.
Vũ Tương Tư hiện tại cũng lên máy bay sang Mỹ, cổ phiếu của tập đoàn Vũ thị đang từ từ khôi phục lại như trước. Mọi chuyện dần dần trở lại quỹ đạo ban đầu của nó.
Tại một nơi nào đó, trong căn phòng không ánh đèn nó chỉ mang một màu đen u ám. Nhưng một tia sáng phía sau tấm rèm đen len lỏi vào được bên trong làm căn phòng mang một chút ánh sáng mờ ảo.
Bóng dáng một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sofa bắt chéo hai chân, trên tay còn cầm một ly rượu Hardys, hắn bất chợt nở nụ cười làm lộ ra hàm răng trắng sáng trong bóng tối u ám kia.
Bàn tay cầm ly rượu bỗng nhiên lắc nhẹ, những dòng nước bên trong ly cứ thế mà chuyển động, tiếng nước va vào ly thủy tinh từng đợt từng đợt dồn dập tạo nên một âm hưởng riêng biệt. Hắn nhếch môi cười nói.
- Lại một kẻ chịu thua dưới tay mày rồi Diêm Tôn Khiết.
Hắn nâng ly rượu lên và uống cạn. Nụ cười đầy vẻ nguy hiểm vẫn ở trên gương mặt sắc sảo của Tống Lâm Cung.
|
Chương 40 Trong căn phòng đầy sang trọng mang một màu trắng tinh tế, các bố cục và đồ trang trí đều được thiết kế chủ đạo theo phong cách Châu Âu. Thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi trên chiếc giường rộng lớn, nửa thân trên được dựa vào chiếc gối làm điểm tựa, nửa thân dưới thì được tấm chăn che lại.
Đôi mắt tựa hồ như viên ngọc sáng chăm chú nhìn vào chiếc tivi to lớn được treo trên tường, khóe miệng cô đôi khi lại nhếch lên một nụ cười tuyệt mĩ làm cho biết bao người say đắm. Cô đang xem một bộ phim mang yếu tố hành động, phiêu lưu khá đặt sắc và nổi tiếng của nước A.
Cô không thích những bộ phim tình cảm lãng mạn như bao người con gái khác, có lẽ điểm này của cô rất ít ai biết được. Cô ăn xong thì anh bảo cô phải lên phòng nghỉ ngơi nhưng cô tài nào mà chịu nghe lời anh chứ.
Ân Ân vơ tay lấy chiếc gối bên cạnh mà ôm vào lòng, cô đặt cằm lên gối đôi mắt vẫn luôn dõi theo những tình tiết trong phim. Đôi khi cô lại chớp mắt vài cái, hàng lông mi dài uốn cong như được chau chuốt rất kĩ càng cứ thế mà chuyển động theo.
Cô đang mải mê xem phim thì đột nhiên cánh cửa phòng từ từ mở ra rồi khép lại nhẹ nhàng. Tiếng bước chân đều đặn nhưng lại không có một chút âm thanh nào phát ra từ sự ma sát của dép và sàn nhà, đó cũng là một điểm đặt biệt của người làm cảnh sát như anh. Cô vẫn dán mắt vào màn hình tivi bởi không cần nhìn cô cũng biết là ai vừa mới bước vào, cô nhẹ giọng cất tiếng.
- Anh không đi làm sao?
Cô nghĩ với công việc của anh thì rất bận, cả ngày hôm qua anh đều ở cạnh mà chăm sóc cô. Anh cũng là một thiếu tướng tất nhiên công việc không đếm xuể mà từ hôm qua đến giờ anh không động đến dù chỉ một chút.
- Em sợ anh không nuôi nổi hai mẹ con em sao?
Gương mặt Tôn Khiết không chút biểu cảm nói, anh từ từ bước đến mép giường rồi ngồi xuống cạnh cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng đưa lên mặt cô vén vài sợi tóc vướng víu che mất đi gương mặt xinh đẹp của cô sang một bên. Cô không nói gì mà nhìn anh, một bên má vì ngượng ngùng mà bất giác ửng đỏ. Thấy cô không lên tiếng anh nói thêm.
- Em yên tâm, dù anh thất nghiệp thì em nghĩ với tài nghệ của chồng em thì không nuôi nổi em sao, còn nếu anh nuôi không nổi thì ba mẹ chồng em nuôi nên em không cần lo.Anh vừa nói vừa lấy tay khuấy nhẹ ly sữa trong tay, nghe anh nói mà cô không khỏi cười thầm vì hạnh phúc. Một bên má ửng đỏ từ lâu của cô nay càng đỏ hơn. Ân Ân nhìn động tác trên tay anh rồi nhìn lên gương mặt không tì vết của Tôn Khiết, cô nhìn anh rất đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó. Cô đang chăm chú ngắm thì bỗng anh cất tiếng nói làm cô giật mình xấu hổ quay sang chổ khác.
- Em thích ngắm anh đến vậy sao?
- Em không có!
Ân Ân nhanh chóng phản bác nhưng mọi hành động của cô đều trái ngược lại với lời nói. Anh thấy cô xấu hổ thì nhếch môi cười, nụ cười mang đầy ý trêu chọc Ân Ân. Tôn Khiết đưa ly sữa đã làm nguội phần nào đến trước mặt cô nói.
- Em uống đi.
- Không!
Cô nhanh chóng trả lời, đưa tay đẩy nhẹ ly sữa về phía anh.
- Tại sao?
Anh khó hiểu hỏi.- Em vừa mới ăn chưa đầy 30 phút, anh bắt em uống sữa anh muốn em mập lên phải không?
Câu nói của Ân Ân vừa thốt lên khiến Tôn Khiết không khỏi lắc đầu ngán ngẩm trước cô vợ trẻ con mãi không chịu lớn của anh.
- Em đang có bảo bối mập lên là chuyện bình thường mà em phải mập thêm chút nữa ôm mới ấm, nào uống đi.
Tôn Khiết vừa nói vừa đưa sữa cho cô, Ân Ân nhìn ly sữa mà ngán ngẩm cô từ trước đến nay đều không thích uống sữa, cô cũng có chút thấy lạ hôm nay sao anh khác hẳn thường ngày " Anh ôn nhu hơn trước thì phải " cô nghĩ.
Anh thấy cô không nhận lấy anh liền gằn giọng nói, sắc mặt cũng có chút lạnh đi.
- Em muốn tự uống hay anh bón em uống.
Lời nói của anh làm bao suy nghĩ tốt đẹp của cô về anh cũng bay đi mất, cô không biết anh có bao nhiêu nhân cách trong người nữa. Ân Ân lườm anh một cái rồi nhận lấy ly sữa từ tay anh, cô hít một hơi thật sâu sau đó đưa miệng nhanh chóng uống hết. Anh nhìn hành động uống một cách gượng ép của cô thì chỉ biết lắc đầu. Cô uống cạn rồi đưa ly trống cho anh có chút giận dỗi nói.
- Hết rồi đấy!
Anh gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi lấy ly cô đưa đặt lên bàn. Tôn Khiết đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng đi về phía tủ nhỏ gần đó lấy ra hộp cứu thương rồi đi lại ngồi xuống cạnh cô. Cô khó hiểu hỏi.
- Anh định làm gì vậy?
|