Kế Hoạch Mới Của Nữ Phụ: Tránh Xa Nam Chính Cùng Nữ Chính
|
|
Kế Hoạch Mới Của Nữ Phụ: Tránh Xa Nam Chính Cùng Nữ Chính
Tác giả: Nhật Lam
truyện mới mở màn với máu chó, quá máu chó! Thử hỏi trên thế giới có tận hơn 8 tỉ người này có ai lại xui xẻo như cô ko?
Ha ha, ko biết đạp phải vận cứt chó gì mà cư nhiên đang ngủ cũng xuyên, đã thế lại còn xuyên vào nhân vật nữ phụ trong cái truyện teen cẩu huyết cô vừa đọc chứ. Được rồi, cô thừa nhận là mình chỉ mắng mắng một chút tên tác giả khỉ gió nào đó viết truyện lại đưa tên cô vào nhân vật nữ phụ thôi, khuyến cáo bà con nông dân ko đọc truyện Kế Hoạch Mới Của Nữ Phụ: Tránh Xa Nam Chính Cùng Nữ Chính này thôi.
Có gì to tát đâu, thế giới vẫn yên bình, ko chiến tranh xảy ra nhá! Với lại, cô ăn ngay nói thẳng, cái truyện này thì nữ chính điêu ngoa kiêu ngạo, vậy mà thu phục đc cả đống nam chính cùng nam phụ; nữ phụ người ta thùy mị nết na mà lại bị hãm hại, đã thế xuất hiện chương 5 chết chương 7. Hừ, vậy để bảo toàn mạng nhỏ của mình, cô đã lập ra một kế hoạch vô cùng hoàn hảo: tránh xa nữ chính cùng nam chính, nam phụ; du ngoạn thế giới, lập một tổ chức sát thủ, kiếm tiền, hảo hảo sống qua ngày. Hắc hắc, ta thật thông minh mà!
|
Chương 1: Tuổi Thơ Dữ Dội
Xin chào tất cả mọi người! Ta tên Minh Nguyệt, một cái tên bình thường như bao cái tên bình thường khác. Ta là cô nhi không cha không mẹ, lớn lên trong cô nhi viện. 5 tuổi được 1 tổ chức sát thủ nhận nuôi, mà kể ra thì ta cũng ko hiểu đạp phải vận cứt chó gì mà lại đc nhận nuôi cơ. Chẳng là, hôm ấy, ta đang tranh cái bánh mì cùng bọn nhóc trong nhà ăn, hăng quá ném luôn cái dép vào cái thằng đứng đối diện. Thế mà nó cũng tránh được, tài thật. Ta cũng phải công nhận thằng nhóc ấy nó quá là tài luôn: nó là đứa đầu tiên tránh được cái dép tông xì tin của ta khi ném vào một ai/thứ gì đó. Mà thật đấy nha, hắc hắc, tuổi thơ của ta gắn liền với biệt hiệu nữ hoàng bắn 'bách phát bách trúng' mà. Thành tích của ta thì nhiều ko kể xiết: nào lúc hái trộm táo ở nhà bác Lam gì đó này, lúc hai trộm cam nhà bác Long nữa chứ,... tóm lại là rất nhiều bla.. bla.. bla
Trong lúc ta đang tán thưởng thằng nhóc đấy cùng hồi tưởng lại một thời huy hoàng của mình thì cái tiếng ồn ào bàn tán cứ loanh quoanh luẩn quẩn bên tai ta. Hắc hắc, hay là bọn chúng đang nói về tài năng tuyệt vời ông mặt trời của ta, có thể lắm chứ! Sau một hồi tự kỉ, ta ngẩng đầu lên. Đập vào mắt ta là cảnh tượng như thế này: cái dép tông của ta, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đang từ từ hạ cánh trên cái bản mặt rất chi là giống xã hội đen đang thù lù ngoài cửa. Và...
"Bốp"
Chiếc dép của ta đã vĩ đại in dấu ấn trên khuôn mặt của xã hội đen ngoài cửa.......
Tĩnh... Hoàn toàn tĩnh lặng............................
"Phốc..." "Ha ha ha ha..."
Vâng, có lẽ bây giờ bạn đang hỏi ai là người đủ can đảm để cất tiếng cười một tên xã hội đen ư? Đáp án ko ai khác, chính là: ta.
Ta thề, mặc dù lá gan ta rất lớn, nhưng ta cũng ko phải loại người thích tìm phiền toái. Bất quá, nhìn cái cảnh tượng này ta không thể nào chịu nổi. Vì vậy, mặc cho mặt ai đó đã trở nên vặn vẹo, đen hơn cả đít nồi đi nữa, ta vẫn sảng khoái cười cợt. Cười đến gần sái quai hàm, trong lòng ta lại âm thầm ảo não. Mặc kệ, áp dụng chính sách binh tới tướng chặn, ta vẫn cây ngay ko sợ chết đứng đón nhận ánh mắt như tia laze chiếu tới.
"Cháu quả thật là có tài năng NÉM DÉP nhỉ?" - Ông bác xã hội đen hỏi, nhưng kể cả thằng ngốc nhất đi nữa cũng nhận ra cái ông bác này đang nghiến răng nghiến lợi mới nặn ra được một vài chữ.
"Chỉ là một vài tài lẻ thôi ạ!" - Mặc kệ bản mặt đen thui của ai đó, ta vẫn rất khiêm tốn cùng lễ phép trả lời.
"Ha ha ha, khá lắm nhóc con! Được, ta sẽ nhận nuôi con bé." - Chậc chậc, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách. Cơ mà, ông ấy nói gì ý nhỉ? Nhận nuôi? Nhận nuôi ai cơ? Cô bé?? Cô bé nào??? Ta nhìn ngang nhìn dọc, trên đầu có mấy cái dấu chấm hỏi to đùng.
Và ngày hôm đó, ta đã được nhận nuôi bởi một ông xã hội đen chính hiệu. Không ngờ là ta có thể đoán được chính xác như vậy. Thật ra, ông bác này là sát thủ, ta thuận miệng hay gọi là xã hội đen thôi. Sau 10 năm với các bài huấn luyện ác quỷ, ta cũng đã trở thành một sát thủ chính hiệu. Và sau 5 năm nữa, với xác suất hoàn thành nhiệm vụ là 100%, ta đã trở thành "Sát la chi nữ vương" - sát thủ no. 1 thế giới khiến cả thế giới phải run sợ. Hắc hắc, ta biết ta giỏi mà. :]]. Nhưng mà lạ thật đấy! Ta chỉ giết vài vài người, tay dính ít huyết huyết, lừa tiền người một chút thôi mà! Ai bảo trời sinh ta yêu tiền hơn mạng đâu? Haiz... Thực oan uổng mà!
|
Chương 2: Xuyên Không Trong Truyền Thuyết? (Phần 1)
Ngày XX tháng XX năm XX...
Trời lãng đãng...
Mây lãng đãng...
Dòng người cũng.. lãng đãng...
Trong một căn nhà trọ....
"Rầm... rầm... rầm" Một loạt tiếng gõ cửa... Và sau đó... "Hít... hà... hít...hà......."
"Minh Nguyệttttttttt........."
Phải, đó là cảnh tượng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn với mọi người sống ở khu này: cứ đến năm giờ chiều mỗi ngày, một bà cụ già-nhưng-chưa-hẳn-đã-già-và-có-uy-lực-tương-đương-một-con-sư-tử-Hà-Đông. Như 1 con rô bốt được lập trình sẵn, bà cụ "nhẹ nhàng" gõ cửa phòng của kẻ-mà-ai-cũng-biết-đấy gây náo loạn nơi công cộng, ô nhiễm bầu không khí trong lành nơi đây.
Hắc hắc.. Hêlu, nhớ ta ko? Thực ồn ào nhỉ? Haiza.. Có lẽ bây giờ bạn chưa hiểu cái mô tê gì đúng ko?
Chuyện là thế này: ta đã và đang sống ở nơi này 6 năm rồi, quen với bà chủ nhà 6 năm trời ròng rã rồi, thế mà bà vẫn bám dai như đỉa mỗi lần ta quên đóng tiền thuê nhà. Mà cũng chỉ mới 6 tháng chưa đóng thôi chứ nhiều gì đâu? Người đâu tính gì kì cục!? Vả lại, ta đang cháy túi đây này! Thẻ tín dụng có mỗi 6 con số không thôi mà! Haiza, làm người nghèo thực khổ mà...(dành 1 phút mặc niệm cho số tiền ít ỏi của ta)
Nghĩ thế, ta trong lòng mặc niệm thêm 1 phút nữa về sự chậm trễ đóng tiền, sau đó vứt ngay ra sau đầu, tiếp tục sự nghiệp dở dang: cày truyện. Xem nào... Xem nào... "A!"
Cuối cùng cũng thấy! Cảm ơn trời đất! Cuối cùng ta cũng tìm thấy một quyển có tên ta là "Đừng nghĩ anh sẽ thôi yêu em"
Woa tên sến vl. Thế là ta bắt đầu đọc cuốn tiểu thuyết ấy...
Thời gian chậm chạp trôi....
5 phút.. 10 phút.. 30 phút.. 40 phút.. 43 phút..
"Bốp"
"Viuuuuuuuu...."
"Rầmmmm"
Koong.. Koong..
Vâng, ta chính thức bị "knock out" ngay tại phút thứ 43. Quả là một thành tích đáng được nể phục và để đời. DM, máu chó, quá máu chó. Tiểu thuyết ghi là hay mà hệt như mấy cuốn tiểu thuyết bán ngoài chợ ko bằng. Này nhá, tiểu thuyết gì mà có nữ chính gì mà kiêu căng hống hách (ta nghĩ thế), hay dựa dẫm vào người khác nhưng lại đeo mặt nạ dịu dàng ngoan ngoãn, thế mà cũng được lọt vào mắt xanh của nam chính, nam phụ. Thế thì chắc chắn là do bọn nam chính, phụ ngu ngốc quá rồi. Chậc chậc! Đúng là nhờ bàn tay vàng của tác giả mà. Mà tên tác giả ngu ngốc không những ăn cắp tên của một thiếu nữ yểu điệu, khuynh nước khuynh thành, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở,... Khụ khụ, lạc đề, lạc đề.. Tóm lại, tên tác giả kia ăn cắp tên của ta mà chưa trả tiền, TIỀN đấy biết không??? Chưa kể đến tên kia có mắt mà không thấy núi Thái Sơn,còn dám ghép tên của bổn tiểu thư vào 1 nữ phụ có số phận bi thảm nhất trong lịch sử những-số-phận-bi-thảm của nữ phụ nữa. Ta nhớ ko nhầm thì nữ phụ đó xuất hiện chap 5 chầu trời chap 7. Đệt mợ nó chứ. Mà nữ phụ này tốt bụng nhưng vì tình yêu mà mù quáng chuốc xuân dược nam chính thôi. Chậc, thế là nam chính hẹp hòi đã cấu kết cùng nữ chính xấu bụng hãm hại rồi sang Tây thiên, về với ông bà tổ tiên.. Há, nhanh-gọn-nhẹ quá ha. CMN, tác giả truyện này rõ ràng lừa tiền, lừa kim cương, lừa đống thời gian quý bàu như vàng như bạc của ta,... Á á á, ta muốn đi kiệnnnnn.
Quá phẫn nộ, ta đã bình luận dài dằng dặc mà hầu hết là chửi cái tên tác giả vô duyên, vô giá, vô dạng, vô hình, vô lương tâm, vô đạo đức kia... rồi tắt máy tính, cầm thẻ tín dụng hôn 'chụt' một cái rồi tắt đèn đi ngủ. Chắc là do sử dụng hết ca-lo đọc cuốn truyện nên ta vừa mới nằm đã ngủ. Trong mơ, ta thấy xung quanh mình toàn tiền với tiền, kim cương, vàng bạc... Chắc là ông trời nghe thấy cầu nguyện của ta đây mà. Há há ~$o$~.
|
Chương 3: Xuyên Không Trong Truyền Thuyết? (Phần 2)
Hiện tại, ta vô cùng nghĩ muốn hỏi các ngươi một điều:
'Xuyên không đến một nơi xa lạ, với một thân thể và thân phận mới, các ngươi thấy cảnh tượng gì và cần làm gì đầu tiên?'
Các bạn chắc chắn sẽ nghĩ đến hoàn cảnh này đầu tiên: đập vào mắt là một căn phòng cổ kính của mấy ngàn năm trước, soi gương, phát hiện đây căn bản không phải mình, hét toáng lên, 1 nha hoàn chạy vào, hỏi thăm ân cần đủ các kiểu, khóc rống lên, chúng ta giả dạng mất trí nhớ, hỏi thăm một lần nữa, biết thân phận và thân thế của mình, nhảy nhót tưng bừng, khoa tay múa chân, mở tiệc cho điều ngàn năm có một này, sau đó gặp nhiều nam tử nhưng nhất kiến chung tình với nam tử thần bí, bá đạo, vân vân và mây mây.. ư???
Đáp án đó sai bét, vô cùng sai lầm. Ai bảo xuyên không dễ chơi như thế? ĐM, lôi ra ngoài chém mẹ nó đi. Haiza, bổn tiểu thư biết bổn tiểu thư vô cùng lương thiện, nhưng có nhất thiết phải xuyên không đến cái nơi chim nó cũng khinh phải ỉa thế này không? Có nhất thiết không chứ? Ông trời, tôi có thù với ông chắc? Dù có ghen với bề ngoài phong hoa tuyệt đại của ta cũng không nhất thiết chứ?.. Á à, chắc ông đang nhắm vào tiền của tôi chứ gì. FUCK!
Hừ, ông trời, lão nương khinh ngươi!
Á á á, tiền của ta, thẻ tín dụng của ta, vàng bạc, kim cương, kho báu cảu ta, mục đích sống của ta, á á á! Thịt đau, thịt đau! Ông trời, lão nương nguyền rủa ngươi chết sớm đi.... Á á á thịt đau quá mà... hu hu hu
Sau 1 phút mặc niệm...
Haiza, mất tiền rồi... Ông trời, ngươi nghĩ làm thế là ta sẽ đầu hàng trước số phận ư?? Vậy thì xin lỗi Tổ quốc đi nhé! Chiêu này cũ rồi. Ông không làm gì được ta, Minh Nguyệt đâu! Mất thì kiếm lại, chẳng lẽ sát thủ no.1 thế giới của thế kỉ 21 lại sợ ít chuyện vặt vãnh này sao? Ngu ngốc, nhầm cmnr, hứ.
Aiza aiza, lại lạc đề rồi. Hèm hèm, được rồi, hoàn cảnh hiện tại của ta là như thế này: đập vào mắt không phải căn phòng cổ kính, không nha hoàn, không mama, không có gì cả... nếu ta không tính đến ngọn lửa đang bập bùng cháy ở đây. Chậc chậc, không biết có phải là do không khí ở cổ đại quá trong lành hay không mà ta cứ có cảm giác ngọn lửa này rất đẹp: màu trắng và màu đỏ. Hai màu ta thích nhất đấy, người ta quả thực biết chọn màu mà...
Ách, lại lạc đề, lại lạc đề. Mà ta cũng phải công nhận ta có khả năng ứng biến kinh người: trong hoàn cảnh khốn khó thế này mà vẫn có thể tán dương cái tên phóng hỏa đốt nhà nữa chứ. Hắc hắc, ta biết ta giỏi mà, không cần khen.
Cơ mà nguyên chủ này cũng quá là không được tôn trọng đi? Quần áo được may tỉ mỉ, vải mềm mại, căn phòng cũng không đến nỗi, không thể là con nhà nghèo được. Lửa cháy to thế này, sao không có ma nào vác mặt đến đây thế nhỉ? Hay là tai nguyên chủ nhiều ráy tai quá, không nghe được tiếng bên ngoài hô to gọi nhỏ? Thị vệ cái phủ này đi đâu hết rồi, chẳng lẽ đi nhận lương sau đó ăn no rửng mỡ không có việc gì làm nhậu ở ngoài rồi? Uhm, có khả năng lám đi chứ, ta cũng hay như thế mà.
Rồi, giờ thì bắt tay vào việc trốn khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này. Ta nhìn nhìn quanh, may mắn ở đây có một thùng nước. Ta đổ hết vào người, phi thân vèo một cài ra cửa sổ. Quá dễ dàng rồi, đối với ta cái này còn dễ hơn ăn cháo ý. Này nhá, cứ nghĩ đi, ta đã từng ở rất nhiều thời điểm nguy hiểm hơn thế này rồi mà vẫn còn sống, mấy thứ này ta còn lười liếc mắt đâu.
"Minh Nguyệtttt"
Ngay tại thời điểm ta đang suy nghĩ dở dang thì một giọng nói, uhm, như thế nào nhỉ, à khá dễ nghe, róc rách như suối, làm người nghe mát đến ruột gan, nhưng giờ lại khàn khàn, như yêu tinh ma mị, mời gọi người đến chà đạp...
"Minh Nguyệt, là muội sao?"
Chán ghét, sao có lắm ruồi bọ thế nhỉ? Chẳng phải ở cổ đại sạch sẽ lắm cơ mà? Mặc kệ, rồi tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ...
Thế là, tại hiện trường vụ án, mỗ nữ quần áo ướt nhẹp sát vào người, lộ ra thân hình lung linh có hứng thú vóc dáng, một mỗ nam không ngừng gọi tên mỗ nữ, giọng nói khàn khàn vì đau lòng còn lộ ra chút kinh hỉ và kinh hoàng. Kinh hỉ vì người còn sống còn kinh hoàng vì gọi mãi mà người ta lại không thèm nghe. Nhìn chung, cảnh tượng hiện lên vô cùng là... "hài hòa". Bỗng nhiên...
"Hắc hắc hắc... Hô hô hô... Hí hí hí... Hé hé hé..." - Một tiếng cười vô cùng kinh khủng từ mỗ nữ phát ra, mời gọi mọi người cách xa hàng trăm mét.
Người chung quanh đang có ý tưởng xem màn kịch vui sắp diễn ra, thì lại nghe mỗ nữ đang ở trạng thái hồn vắt trên cây quất kia cười một cách vô cùng bỉ ổi, thì lại có một loại xúc động muốn chạy, da gà rơi đầy đất. Chẳng phải tin đồn là đích nữ phủ tướng quân hiền dịu, đoan trang sao? Thế cái người đang cười rất là không... uhm, hợp với lẽ thường kia là ai? Kết luận, không thể tin vào những lời đồn được, mọi người âm thầm gật đầu.
So với mọi người xung quanh thì mỗ nam phản ứng chỉ là trong mấu giây biến hóa. Chỉ thấy nụ cười đang bên môi đột nhiên cương lại, sau đó chạy nhanh lại túm mỗ nữ bả vai, lắc lắc mạnh hỏi:
"Minh Nguyệt! Minh Nguyệt! Muội có sao không? Có đau ở đâu không? Hừ, thằng ngóc Lãnh Ngạo Thiên kia khinh người quá đáng. Muội đừng quá thương tâm, các ca ca và phụ thân sẽ đòi lại công bằng cho muội!"
Ta đang suy nghĩ vô cùng nhập thần, đột nhiên cảm thấy lảo đảo không đứng vững, vai thì bị giữ bởi một đôi tay to lớn. Ổn định cân bằng cơ thể, ngẩng đầu lên thì thấy một đôi mắt vừa lo lắng vừa tức giận đầy trời nhìn mình, môi hồng, răng trắng, da cũng đẹp nữa, không tìm được một lỗ chân lông nào luôn, lông mày vừa dày lại vừa cong, người này sinh ra để cho nữ nhân ghen tị chắc? Ách, ta đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, vừa nãy người này gọi ta là muội muội, chắc đây là ca ca nguyên chủ rồi. Chẳng lẽ là ta phải an ủi hắn rằng:"Ta vô cùng thương tiếc báo tin, muội muội ngươi đã chết, còn ta chỉ là hồn phách từ một chiều không gian khác nhập vào!" à? Nói thế không chừng người ta tưởng mình bị thần kinh, tệ hơn là bị coi là phù thủy rồi bị thiêu đốt ấy chứ! Nghĩ thế, ta không khỏi rùng mình một cái, hừ, bắt chước tiểu thuyết là cách tốt nhất rồi. Ta trang khờ dại vẻ mặt, sợ hãi hỏi:
"Ngươi là ai? Ta là ai? Đây là nơi nào? Sao lại có lửa vậy?"
Diễn quá nhập! Ta trong lòng âm thầm giương ngón tay cái, ở thế kỉ 21 có khi lại được tuyển vào làm diễn viên ý chứ!
Mỗ nam nghe vậy vẻ mặt càng thêm kinh hoảng, giọng nói không thể áp chế run rẩy:
"Minh Nguyệt, muội bị mất trí nhớ ư? Đừng sợ, có ca ca ở đây rồi. Người đâu, mau cho truyền ngự y."
"Vâng. Thưa chủ tử."
Một vài nha hoàn thị vệ cung kính nói, khi liếc mắt về mỗ nữ thì trong mắt là thật sâu khinh bỉ, mặc dù là thoáng qua nhưng vẫn bị ta bắt được. Trong lòng ta là kinh ngạc, cũng là nghi hoặc. Chẳng lẽ nguyên chủ đã làm gì rồi để người đời khinh thường rồi? Nguyên chủ à, sao trước khi quy tiên cô không dọn dẹp luôn đống này đi chứ? Để lại cho tôi làm gì? Aiza... phiền quá rồi!
|
Chương 4: Xuyên Không Trong Truyền Thuyết? (Phần 3)
Sau đó, mọi việc diễn ra y như trong tiểu thuyết: ta được một lão ngự y xem kinh mạch, hỏi từ lên trời dưới đất, từ Trái Đất đến Sao hỏa,... rồi đưa ra một kết luận: ta bị mất trí nhớ! ĐM, cái ông lão này sao không nghỉ hưu cmn đi, ngay tại cái thời điểm vừa nãy, tên tiểu mĩ nam kia đã đoán được ta bị mất trí nhớ rồi, cần ông nhắc lại chắc!? Người ta đây mới khinh đâu, lại còn không nói cách chữa nữa, ông này lê cái thân già đến đây làm gì? Với lại, ta phải công nhận trí tưởng tượng của người cổ đại quả thật là vô cùng phong phú và phi thường. Sao mà chỉ sau việc hỏi ta có biết ta là ai không, đây là đâu không.. đã kết luận ta bị mất chí nhớ rồi? Chẳng lẽ việc bị nhốt trong biển lửa và việc ta bị mất trí nhớ có một xu quan hệ à?! Sao ông không hỏi ta luôn là ta là người của UFO xuống xâm lược Trái đất luôn đi? Mất thời gian, tốn nước bọt của lão nương.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Người có sao không?"
Ta đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng một thân ảnh màu lam vọt vào, khóc lê hoa đái vũ, nghẹn ngào hỏi ta. Không phải hỏi cũng biết đây là nha hoàn của ta rồi. Cô bé có khuôn mặt tròn... mũm mĩm? Đôi môi hồng như cánh hoa đào chúm chím, đôi mắt to đầy nước mắt và hoảng sợ. Đây quả thật là một bé loli chính hiệu. Ta vội cười trấn an, nói:
"Ta không sao, em là ai?"
"Tiểu thư, người không nhớ em là ai ư? Tiểu thư ngài mất trí nhớ rồi sao? Tiểu thư, tiểu thư của ta, ngài phải chịu khổ rồi!"
Đấy thấy không? Một ví dụ minh họa cho sự chậm trễ và ngu ngốc của lão già kia: Đến nha hoàn này chỉ mới một câu nói thôi cũng đã đoán ra được, không biết ông đến đây diễn trò gì nữa? Nghe nghe, trên trán ta xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh. Này cô bé, người chịu khổ ở đây phải là em đi? Sao nha hoàn lại bảo tiểu thư là số khổ? Đáng ra người khổ phải là nha hoàn chứ? Chẳng lẽ người cổ đại có lối suy nghĩ không giống người thường? Ta kiên nhẫn hỏi lại:
"Em có thể nói cho ta biết ta là ai không? Em là ai? Đây là đâu? Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Cô bé nghe vậy khóc càng lợi hại, lặp đi lặp lại câu "tiểu thư số khổ của ta". Mồ hôi, mồ hôi, chắc chắn người cổ đại có năng lực lí giải khác với người thường rồi. Ta trấn an cô bé một vài câu, trong lòng không kiên nhẫn ngày càng nồng đậm. Nếu đổi lại là người khác có khi chết không nhắm mắt từ lâu rồi, còn ở đây số khổ với phận khổ gì nữa. Dỗ không được, ta không kiên nhẫn quát:
"Ngươi không thấy lão nương sống sờ sờ đây sao? Khóc lóc cái gì? Gọi hồn à? Yên lặng một chút đi! Không biết người bệnh cần nghỉ ngơi sao?"
Có lẽ do chưa tiêu hóa hết được những lời ta nói, cô bé sững sờ, nhìn ta với ánh mắt ngỡ ngàng, quên cả hô hấp. Cả căn phòng lặng im không tiếng động, sau đó là vài tiếng hít lạnh. Bọn nha hoàn thị vẹ đang ở trong phòng nhìn ta với ánh mắt như nhìn quái vật. Tiểu mĩ nam đang ngồi yên, im lặng đến đáng sợ cũng như vậy. Ta thu hết biểu cảm mọi người vào đáy mắt, không kiên nhẫn phẩy phẩy tay, chân vắt chéo, cầm quả táo đầu giường cắn một miếng, nói:
"Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy mĩ nữ bao giờ à? Thu hồi ngay cái ánh mắt ẩn tình đưa tình của các ngươi đi. Ta biết ta rất xinh đẹp, nhưng không phải là con khỉ trong vườn bách thú các ngươi muốn nhìn thì nhìn đâu. Tất cả đằng sau quay, lui hết đi. Cô bé này, em ở lại."
Sau khi nói một tràng, ánh mắt mọi người càng thêm quái dị nhưng không nói thêm gì nữa, ngoãn ngoãn ra khỏi phòng. Còn lại cô bé loli kia và tiểu mĩ nam, kì quái là nửa ngày không phát ra câu nào. Ta bất đắc dĩ bắt đầu câu truyện:
"Làm ơn có ai có thể cho ta biết ta là ai không? Các ngươi là ai? Chuyện gì đã xảy ra?
Tiểu mĩ nam định lực hơn người phục hồi lại đầu tiên, thở dài kể tất cả. Ồ ra thế!
Cái ĐM, ông trời ngươi đang đùa ta phải không? Xuyên không không mang theo tiền đã xui xẻo lắm rồi, lại còn xuyên vào cái tiểu thuyết cẩu huyết ta vừa đọc nữa chứ, còn là nữ phụ. Các bạn còn nhớ cái nữ phụ ta giới thiệu ở chương 2 chứ? Nếu không phải với nữ phụ ấy có ấn tượng, có khi ta quên cmnr. Dù sao thì ta đang ở chương 7, chương nữ phụ bị nam chính và nữ chính hãm hại ấy! Đây là âm mưu của nữ chính, nam chính biết cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hừ, ta khinh cái tên nam chính kia, đã ngu ngốc còn tỏ vẻ thanh cao, sao lại có người thích được con heo này nhở? Theo như trong truyện thì đêm nay âm mưu của nữ chính được thực hiện, ngày hôm sau là ngày thành thân của nam chính với nguyên chủ, nhưng do nguyên chủ đã qua đời nên nữ chính lên làm vương phi (nam chính cưới nguyên chủ và nữ chính trong cùng một ngày nhưng nữ chính chỉ là trắc phi).
Chậc chậc, nguyên chủ a, nguyên chủ, sai lầm lớn nhất đời cô chính là trêu chọc vào hai tên ôn thần đó rồi! Mặc dù bổn tiểu thư cũng có một chút muốn báo thù cho cô, nhưng ta vẫn còn tương lai huy hoàng và cả một sự nghiệp kiếm tiền phía trước. Vậy nên xin lỗi nha, nhưng mà 'tiểu nữ tử báo thù 10 năm không muộn', không phải thế sao? Vì tiền đồ sáng lạng của ta, kế hoạch cho tương lai sẽ là: tránh xa nữ chính cùng nam chính, nam phụ; du ngoạn thế giới, lập một tổ chức sát thủ kiếm tiền, hảo hảo sống qua ngày, mặc kệ đám nữ chính và đám hậu cung. Lão nương tự biết thức thời, nhưng dù sao thì, binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn, hừ, xem các ngươi có thể làm gì Minh Nguyệt ta!
|