Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ
|
|
Chương 5
Phó dịch không còn cách nào khác, bèn bỏ công việc, dẫn nàng đi tìm. Quanh co lòng vòng một hồi, hắn dẫn nàng đến nhà bếp, chỉ chỉ vào trong, rồi nhanh chóng lui đi. Đứng ngoài cửa, một mùi thơm nồng nàn lan tỏa trong không khí, đánh thức con sâu ham ăn trong bụng nàng. Tỉnh dậy đã gần một tháng rồi, ngày nào nàng cũng chỉ được húp cháo loãng với trứng vịt muối, gần đây thì được thêm dĩa dưa muối, nhưng nhiêu đó, làm sao mà đủ. Nhanh chóng bước vào bếp, chỉ thấy đại cao thủ của chúng ta đang xoắn tay áo, trước người là một cái tạp dề đơn giản màu trắng mà ta thường thấy ở thời này, tay cầm chảo, tay cầm một cái muôi xào, thuần thục đảo qua đảo lại. Thật là một người đàn ông của gia đình mà. Phùng Hành bước tới, hít vào một hơi, mùi thơm bay vào trong mũi khiến nước miếng nàng không tự giác ứa ra, gương mặt không giấu được vẻ tham lam, hỏi: "Ngươi đang làm gì?" Trước khi nàng bước vào, hắn cũng đã nghe thấy tiếng bước chân của nàng, nhưng hắn không quay lại, mà vẫn tiếp tục chiên xào. Bây giờ nghe nàng cất tiếng, hắn mới dời tầm mắt qua, nhìn vẻ không có tiền đồ của nàng, mày hơi nhướng lên, đáp: "Tràng vị của nàng đã có thể tiếp thu thực vật bình thường, nên ta định làm vài món." Phùng Hành nghe xong, vô cùng hưng phấn. Nha, thì ra là nấu cho ta, trù nghệ của Hoàng Dược Sư nha, trù nghệ của Hoàng Dung đã tốt như vậy thì trù nghệ của Hoàng Dược Sư phải cao hơn...nhỉ. Nhìn thấy đồ ăn trong chảo, cùng cái mùi thơm mê người của nó, Phùng Hành không kiềm chế được tiền đến gần hơn, tuy bên ngoài vẫn tỏ vẻ thục nữ, nhưng đôi mắt thì đã bắt đầu hóa thánh, phát ra ánh sáng chói mắt. Hoàng Dược Sư thấy vậy thì dùng đũa gắp một miếng đưa đến bên miệng nàng. Đồ ăn đến miệng, Phùng Hành liền mất lí trí, há mồm gặm ngay một miếng, nhai nhai, gương mặt liền ửng hồng, đôi mắt mở to: -"Ngon quá à!" Hoàng Dược Sư vẫn đang nấu nướng,nghe câu này của nàng, động tác hơi dừng một lát, lại tiếp tục công việc, nhưng bên môi lại khẽ cong tiết lộ tâm tình của hắn. Thấy trán Hoàng Dược Sư đang đổ mồ hôi, Phùng Hành lo sợ nó rơi vào món ăn của mình, liền nhanh tay lấy ra cái khăn tay thêu hình hoa đào, săn sóc lau mồ hôi trên trán cho hắn. Hành động của nàng khiến Hoàng Dược Sư hơi giật mình một chút. Nhưng sau đó, liền nhu thuận để cho nàng vì hắn lau mồ hôi, còn phối hợp cúi người xuống để nàng không phải nhón chân. Đôi mắt dịu dàng, nhu hòa nhìn nàng. Bữa ăn được diễn ra ngoài trời, dưới những cây hoa đào to lớn. Phùng Hành vì được ăn mĩ vị, tâm tình rất tốt, không ngừng gắp đồ ăn cho Hoàng Dược Sư coi như là "trả công nấu nướng". Tuy nàng đã cố gắng khắc chế động tác của mình, để không phải lang thôn hổ yết trước mặt hắn, nhưng lại không khống chế được số lần gắp. Đến khi Hoàng Dược Sư thấy nàng đã ăn quá nhiều, liền ngăn lại, không cho ăn nữa. Vì ăn quá no, nên sau khi ăn xong, Phùng Hành bị Hoàng Dược Sư dắt đi tản bộ. Khung cảnh đảo Đào Hoa quả thật là có thể ví như chốn bồng lai ở nhân gian, khắp nơi hoa xanh cỏ tốt, non sông nước biếc, núi non hùng vĩ. Nếu không phải trên đảo có vô vàn trận pháp, chắc sẽ có rất nhiều người muốn sống tại đây. Lại tránh qua một trận pháp, Phùng Hành nghĩ, trong cái thế giới đầy rẫy cao thủ như thế này, mình lại là phu nhận của một trong các tuyệt thế cao thủ, nhưng bản thân lại không biết một chút võ công, coi cũng nguy hiểm. Nghĩ xem, nếu như có một ngày, kẻ thù của Hoàng Dược Sư đến tìm nàng, vậy phải làm thế nào, nếu lúc đó Hoàng Dược Sư ở bên cạnh thì không nói, nhưng nếu không thì sao. Tuy nói trường hợp này là vô cùng khó xảy ra, nhưng không phải người ta thường nói "khôn sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất" sao. Nghĩ một hồi, Phùng Hành liền hỏi người bên cạnh: "Ta...không biết võ công?" -"Ừ." Phùng Hành dừng lại, Hoàng Dược Sư cũng dừng theo, chăm chú nhìn nàng, chỉ thấy nàng vẻ mặt rối rắm, tay còn vân vê vạt áo: -"Có thể dạy võ công cho ta không?" Hoàng Dược Sư nghe vậy hơi nhíu mày, hỏi: "Tại sao đột nhiên lại muốn học võ công?" Phùng Hành ngập ngừng một chút, sau đó nói ra lo lắng của mình. Ai ngờ, hắn vừa nghe xong liền nghiêm mặt, quay người đi, giọng nói lạnh lùng cất lên: -"Điều nàng nói, sẽ không xảy ra, ta sẽ không để nó xảy ra." Gì cơ, chắc chắn như vậy. Phùng Hành không cam lòng, đuổi theo, nắm lấy góc áo hắn, thành công khiến Hoàng Dược Sư một lần nữa dừng bước: -"Nhưng... nhưng ta vẫn rất muốn học công phu mà phu quân mình sáng chế." Hoàng Dược Sư nhìn nàng, đôi mắt hơi lóe lóe, đến khi nàng bắt đầu lúng túng, bàn tay nắm góc áo hắn không nhịn được muốn buông ra, thì hắn mới nhanh chóng cầm lấy nó, quay lưng, nắm tay nàng tiếp tục dắt đi, nói: -"Học võ là một quá trình gian khổ, cơ thể nàng suy nhược, không thích hợp. Nếu nàng đã thích, thì ta cũng chỉ có thể dạy nàng một ít, có thể cường thân kiện thể mà thôi." Trong giọng nói của hắn, đã có phần ôn hòa hơn. Phùng Hành lúc này mới hiểu ra, thì ra là do lo lắng cho cơ thể của mình. Thờ dài, đành vậy, quả nhiên nàng không thích hợp làm nữ hiệp mà. Tiếp tục bước về phía trước mà không chút nào để ý, từ nãy giờ, hắn luôn nắm lấy tay nàng. Quanh co lòng vòng trong hoa đào trận, chợt, Phùng Hành lại nảy ra một ý: -"Vậy có thể dạy ta kỳ môn độn giáp được không?" - Không oánh lộn được, ít nhất cũng bày trận nhốt kẻ thù được chứ. Dù gì cũng phải có tuyệt chiêu, vậy thì nàng sẽ yên tâm hơn. Hoàng Dược Sư không rõ hàm xúc nhìn nàng, nói: "Kỳ môn độn giáp, ta đã từng dạy cho nàng." A....Phùng Hành ngỡ ngàng, cúi cúi đầu xuống, không dám nhìn gương mặt của Hoàng Dược Sư bây giờ, ngập ngừng nói: -"Vậy sao...không phải là ta mất trí nhớ sao...không nhớ rõ lắm." Phùng Hành cảm thấy xung quanh yên lặng đến đáng sợ. Sao chứ, không phải là lộ cái gì rồi chứ, lúc này trên đỉnh đầu nàng vang lên tiếng nói trầm thấp của hắn: -"Ừ!" Hồi lâu, lại nghe hắn nói: "Quên rồi cũng không sao, ta sẽ một lần nữa dạy cho nàng." Sau đó, hắn lại cầm tay nàng kéo đi. Phùng Hành nhìn bóng lưng của hắn, rối rắm nghĩ, vậy là đã bị lộ hay chưa. Hắn chưa có châm nàng, vậy nên hẳn là chưa bị lộ nhỉ. Nhìn bóng lưng của Hoàng Dược Sư, Phùng Hành chợt cảm giác được một cỗ thê lương. Người nam nhân này yêu thê tử như vậy, khi hắn nhìn thấy nàng tỉnh lại, hẳn là vui lắm đi, nhưng hắn không biết, thê tử của hắn, mãi mãi cũng không thể trở lại, trong cơ thể này là một linh hồn khác. Đột nhiên, nàng lại không muốn nghĩ đến cái cảnh hắn biết được sự thật. Cúi đầu im lặng đi theo hắn. Nếu nàng là Phùng Hành, thì tốt quá rồi. _Hết chương 5_ Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=385020
|
Chương 6
Buổi tối, tiếng chim hót dần dần biến mất, thay thế cho nó là tiếng côn trùng kêu râm ran, tạo nên một bản nhạc thiên nhiên khác hẳn với ban ngày. Phùng Hành tắm xong, mang mái tóc ướt sũng bước ra, trên người chỉ mặc trung y màu trắng. Hoàng Dược Sư cũng đồng dạng là trung y màu trắng, vừa nhìn thấy nàng, liền bỏ quyển sách trên tay xuống, tự nhiên lấy đi cái khăn trên tay nàng. Phùng Hành cũng quen thuộc mà nằm xuống đùi hắn, ngoan ngoãn để hắn vì nàng mà lau tóc. Thật tra từ lần đầu tiên nàng đã rất thắc mắc, cao thủ như hắn, chẳng phải là chỉ cần phát nội công một cái, cả người liền khô ráo hay sao, nhưng nàng không dám hỏi. Lâu dần, nàng cũng từ từ nhận ra, không phải hắn không thể phát nội công làm khô người nàng, mà là hắn không muốn. Nhìn cử chỉ cẩn thận, hơn nữa, gương mặt của hắn khi lau tóc cho nàng luôn mang một loại thỏa mãn thì nàng liền hiểu. Hắn là không muốn làm vậy, hắn rất hưởng thụ quá trình lau tóc cho nàng. Đây có lẽ là cái gọi là tình thú giữa phu thê đi. Nhận thấy động tác của hắn đã dừng lại, Phùng Hành liền ngước đầu lên, Hoàng Dược Sư đang nhìn nàng đầy phức tạp. Không hiểu sao nàng lại cảm thấy ngượng ngùng. Nhanh chóng rời khỏi đùi hắn, ngập ngừng nói: "Cám ơn." Hoàng Dược Sư vẫn không nói gì, bầu không khí bắt đầu trở nên quái lạ. Không muốn đối mặt với hắn, nàng liền nằm xuống giường, xích vào bên trong, chừa ra một khoảng trống cho hắn, đắp chăn lên, còn lễ phép hướng hắn nói: "Ngủ ngon!" Hoàng Dược Sư trầm mặt nhìn hàng loạt hành động của nàng, không biết đang nghĩ gì. Ít lâu sau, hắn cũng nằm xuống, còn tiện tay tung một chưởng tắt nến đi, ôm lấy nàng. Nằm gọn trong lòng hắn, thấy hắn cũng không có hành động nào khác, Phùng Hành liền yên tâm đi ngủ. Ngủ chung nhiều, nàng cũng thành thói quen, không còn cứng ngắc như ngày đầu chẳng những vậy, nàng còn có chút mê luyến sự ấm áp của cơ thể hắn. Được bao bọc bởi hơi thở quen thộc, chẳng mấy chốc, nàng liền ngủ. Cảm thấy như có thứ gì đó đang đè nặng mình, nàng còn cảm nhận được từng cơn gió đang lướt qua da thịt, nhưng cơ thể lại khô nóng khó chịu. Phùng Hành nhanh chóng mở mắt ra. Trong đêm đen, ánh trăng hắt vào phòng khiến cho bóng hình rắn chắc đang đè lên người nàng rõ ràng hơn. Phùng Hành hơi sửng sốt, hắn đang làm gì. -"Hoàng....ưm..ưm.." Miệng của hắn nhanh chóng che lên, quần áo của nàng đã bị cởi ra từ lúc nào, Phùng Hành có thể cảm nhận được, bàn tay hắn đang vuốt ve nắn bóp những chỗ nhạy cảm của nàng. Có lẽ là do Hoàng Dược Sư là một tay lão luyện, cũng lẽ do hắn đã quá quen thuộc với cơ thể của Phùng Hành, nên chẳng mấy chốc, lí trí của nàng cũng không còn. Phùng Hành bất giác ôm lấy hắn, nhận lấy những cái hôn động tình mãnh liệt, cảm nhận bàn tay của hắn đang chu du khắp người mình, cảm nhận cơ thể của mình từ từ biến hóa theo động tác của hắn mà phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt. Phùng Hành nhìn Hoàng Dược Sư, đôi mắt hắn nhiễm đầy dục vọng, nhìn nàng mang theo tính xâm lược, nàng như bị cuốn vào sâu thẳm trong đó. Hắn như đói khát hôn nàng, mạnh mẽ mút cái lưỡi của nàng như muốn hút hết nước trong đó đi để hóa giải cơn khát của hắn. Chỗ yếu ớt của nàng đụng vào một thứ cứng rắn nóng rực. Hơi thở của cả hai trở nên dồn dập. Hoàng Dược Sư ôm lấy nàng, hôn khắp nơi trên gương mặt nàng. Phùng Hành biết nếu bây giờ không dừng lại thì mọi chuyện sẽ rất khó cứu vãn, nhưng lí trí của nàng đã trôi dạt tận nơi nào, khiến nàng không còn có thể suy nghĩ được nữa. -"A Hành!" Bỗng nhiên, đôi mắt đầy mê loạn của nàng trở nên tỉnh táo. Nàng đang làm gì vậy, nàng không phải là Phùng Hành, nàng không phải thê tử của hắn càng không phải người hắn yêu. Hắn ôm, hắn hôn không phải là nàng. Phùng Hành bắt đầu giãy giụa, miệng hô lớn: "Hoàng Dược Sư, ngừng lại, mau ngừng lại." Hoàng Dược Sư thấy cơ thể dưới thân trở nên không ngoan, liền mạnh tay hơn, nhưng người dưới thân lại càng giãy giụa mạnh hơn. Cơ thể của hắn trở nên nóng rực. Là một nam nhân huyết khí dương cương, nhưng từ khi nàng đi, hắn cũng cấm dục mấy chục năm. Nay thê tử yêu dấu đã quay trở lại, thì nàng lại trở nên rất yếu ớt. Khó khăn lắm mới đợi được nàng khỏe lại, hắn liền không kiềm chế được mình. Dùng sức kìm giữ cơ thể nàng, thấy nàng vẫn còn hô to dừng lại, Hoàng Dược Sư kiền dùng môi che lên, còn nhẹ giọng dỗ dành: -"Ngoan, A Hành.." Ta không phải là A Hành của ngươi, nàng càng giãy giụa mạnh hơn, nước mắt bất giác ứa ra khi miệng hắn liên tục hô tên Phùng Hành. Nàng không biết cảm giác của mình lúc này là gì, nhưng nàng lại rất khó chịu, thấy hắn còn không buông mình ra, nàng liền ác độc cắn mạnh vào cái lưỡi ở trong miệng mình. Quả nhiên, điều đó làm hắn ngừng lại. Hoàng Dược Sư lúc này mới hoàn hồn, nhìn người dưới thân. Gương mặt nàng đầy nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, tức giận nhìn hắn. Hắn lúc này liền rõ ràng, nàng không muốn làm chuyện thân mật với hắn. Thấy Phùng Hành vẫn còn đang khóc, Hoàng Dược Sư thở dài, đỡ người dậy, tự tay sửa sang lại cho nàng, sau khi hoàn thành, còn đắp chăn cho nàng. Sau đó không nói một tiếng, cầm lấy áo khoác ngoài, rời đi. Phùng Hành càng cảm thấy ủy khuất nhiều hơn, nàng biết là hắn đang tức giận với nàng, có ai bị như vậy mà không tức được chứ. Nhưng nàng lại không muốn làm chuyện thân mật với hắn trong tình trạng như vậy. Trong giây phút trái tim nàng trở nên đau nhói, nàng biết, nàng đã lỡ động lòng với hắn. Thử hỏi xem, một người như hắn, lại chăm sóc nàng chu đáo, còn dịu dàng với nàng như vậy, lòng nàng cũng không phải là đá. Tuy biết những gì hắn làm cũng bởi vì hắn nghĩ nàng là thê tử của hắn, nhưng nàng không kiềm chế được, trầm luân từ lúc nào không hay. Nhưng tình cảm nàng dành cho hắn, chưa sâu đậm đến mứa chấp nhận đển hắn ôm nàng nhưng hô tên người khác. Nàng không phải "Phùng Hành", nhưng hắn yêu "Phùng Hành" hơn nữa còn muốn chết theo nàng ta. Nếu nàng là "Phùng Hành"thật thì hay quá rồi, nhưng nàng không phải. Nàng là Phùng Tường Hy, một linh hồn hiện đại đang "tu hú chiếm tổ chim khách". Tiếng tiêu vang lên trong đêm tối, thê lương, da diết. Chắc hắn giận lắm, nhưng nàng lại không biết phải làm gì. Nhận ra tình cảm của mình thì nàng càng biết, đây là thứ tình cảm sẽ không có kết cục tốt. Đợi cho đến khi hắn biết được sự thật, chờ đợi nàng có lẽ là sự chán ghét, căm hận của hắn. Nghĩ đến đây, nàng liền quyết tâm không để hắn nhận ra nàng không phải Phùng Hành. Lúc trước là vì muốn sống lâu một chút. Còn bây giờ, là vì muốn ở bên cạnh hắn lâu một chút, cho đến khi hắn biết được sự thật. Hấp hấp cái mũi, Phùng Hành vùi đầu vào chăn, cố gắng thuyết phục bản thân đi ngủ nhưng không thành công, thì ra, việc có hắn ở bên cạnh, bất giác đã thành thói quen. Một lúc sau, nàng cảm thấy cái chăn bị vén lên, phần nệm bên cạnh lún xuống, một cánh tay rắn chắc, hữu lực từ phía sau ôm lấy nàng. Ngửi được mùi hương quen thuộc, cảm giác ủy khuất từ nãy đến giờ bay đi đâu mất. Nhanh chóng quay người lại, tiến sát vào lòng hắn, ôm lấy hắn, hắn cũng ôm nàng chặt hơn một chút, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên : "Ngủ đi." -"Ừm." Đây là lần đầu tiên nàng chủ động ôm lấy hắn. Phùng Hành nghĩ, dù sao sau này cũng bị phát hiện, thôi thì từ đây đến lúc đó, nàng cũng phải hưởng chút lợi tức mới phải. _Hết chương 6_ Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=385020
|
Chương 7
Tiếng tiêu réo rắt vang lên, có lúc kéo dài tha thiết, có lúc nhanh ngắt quãng, sự phối hợp nhịp nhàng của hơi thở cộng thêm các động tác của ngón tay, tạo nên một khúc nhạc tuyệt vời, lay động lòng người. Phùng Hành nhìn Hoàng Dược Sư đứng giữa rừng hoa đào, trên người là bộ y phục màu trắng, mái tóc mà hắn luôn tùy ý xõa dài ra được cột lên cao bằng một sợi dây lụa đơn giản cùng màu. Đó là nàng làm cho hắn, bình thường thấy hắn cứ xõa mái tóc đen của mình cho nó tùy ý bay loạn, tuy là điều đó cũng tạo nên cảm giác phiêu diêu khiến hắn tựa như tiên nhân, nhưng mà kiểu tóc này rất là bất lợi. Vì vậy, sáng nay nàng liền gợi ý cột tóc lên cho hắn. Xem xem, cảm giác khác rất nhiều. Bây giờ nhìn hắn như một vị công tử anh tuấn tiêu sái, toàn thân có một cỗ quý khí khiến người ta không dám đến gần. Kết thúc bài tiêu, Hoàng Dược Sư liền quay lại đình. Đợi hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, Phùng Hành liền háo hức hỏi: "Cái bài khi nãy,... nó tên gì vậy?" Mặc dù trong lòng có đoán đoán, nhưng nàng vẫn muốn chắc chắn hơn. Hoàng Dược Sư nhìn thê tử mặt mày hứng thú, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn, trong lòng mềm nhũn,khóe miệng hơi cong cong. Nàng so với Quách Phù càng giống tiểu cô nương hơn. -"Đây là Bích Hải Triều Sinh Khúc." Oa , nàng biết ngay mà, không phải bản nhạc nào cũng có thể khiến cho cây cối lay động, thậm chí nàng còn nhìn thấy mấy cái lá đáng thương bị cắt đôi. Có điều, nghe nói tiếng tiêu này rất lợi hại, ngoại trừ người có nội lực thâm hậu cùng người không có tạp niệm trong lòng, không ai có thể chịu được. Vậy nàng là trường hợp gì, từ nãy đến giờ, nàng cũng không có chỗ nào không khỏe. Nghĩ vậy, nàng liền hỏi ra miệng, nhưng lại tìm cách hỏi uyển chuyển hơn: "Cái khúc tiêu này, cũng là võ công phải không?" Hoàng Dược Sư gật đầu : "Bích Hải Triều Sinh Khúc là một chiêu võ công đấu nội lực, nó có thể khiến cho người có nội lực thấp hơn ta hoặc không có nội lực sẽ gục ngã, thậm chí là trọng thương." Nghe hắn nói đến đây, nàng liền nhanh chóng đem nghi vấn của mình nói cho hắn. Hoàng Dược Sư nhìn nàng, đôi mắt trở nên dịu dàng hơn còn có chút mơ màng, như là đang nhớ lại cái gì, hắn nói: -"Bích Hải Triều Sinh Khúc là khúc nhạc ta sáng tác khi chúng ta vừa tiến Đào Hoa đảo, nó là khúc nhạc được dựa theo tiếng sóng biển. Nàng đã nghe ta tấu rất nhiều lần, cho nên sẽ không bị nó ảnh hưởng." Phùng Hành gật đầu tỏ vẻ đã rõ. Thấy hắn nhìn nàng nhưng tâm trí lại phiêu diêu, Phùng hành buồn rầu nghĩ, chắc hắn đang nhớ tới khoảng thời gian bên cạnh "Phùng Hành", tuy nàng cố gắng giả dạng, nhưng hắn yêu nàng ta như vậy, chắc cũng sẽ nhận thấy một vài điều khác biệt đi, cảm giác bên cạnh một người, luôn không giống nhau, nhất là bên cạnh người mình yêu. Chợt, nàng nghe hắn nói: "Cái tên Bích Hải Triều Sinh này, là do nàng đặt. Hơn nữa, nàng còn làm một câu thơ về nó." Phùng Hành rất ngạc nhiên, thì ra tên khúc tiêu là do "nàng" đặt sao, cái tên thật hay, nàng ta đúng là một người tài hoa, nghĩ đến đây, nàng lại buồn rầu hơn, người như vậy,nàng làm sao có thể sánh bằng. Lúc này, một hình ảnh chợt hiện lên trong đầu của Phùng Hành, nó như là kí ức từ xa xưa, hơi mơ hồ, nhưng cũng rất rõ ràng. Chợt, Phùng Hành buộc miệng: "Cõi hồng trần, chốn phong ba, đào hoa đảo nơi chốn đào hoa Gió thu xanh, biển bạc đầu, mấy độ sông xanh nghe lạc khúc." Một tiếng "keng" vang lên, ngọc tiêu trên tay Hoàng Dược Sư đã rơi xuống đất, hắn không thể tin được nhìn nàng, trong mắt là sự kinh hỷ không thể nào giấu được, mất đi dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, hắn đứng phắt dậy, hay tay cầm lấy vai nàng, kích động nói: -"Đúng rồi, đúng là nó, chính là bài thơ nàng từng làm. A Hành, nàng đã nhớ lại gì sao." Phùng Hành cũng kinh ngạc không kém, cả người bất động, không phải nàng, đó không phải bài thơ nàng làm, đó là do người nữ nhân trong hình ảnh lúc nãy đã làm. Nàng chỉ là thấy nữ nhân đó ngâm bài thơ này, sau đó không kìm được đọc ra. Hoàng Dược Sư nói đó là do "nàng" làm, vậy chẳng phải. Ý nghĩ khó tin này khiến trong lòng Phùng Hành ngũ vị tạp trần. Nếu nàng đoán không lầm, đó là kí ức của cơ thể này đi, có kí ức này, nàng sẽ dễ dàng giả làm Phùng Hành hơn. Thế nhưng, nàng đã cướp đi thân thể của người ta, trong lòng thì mơ ước phu quân của người ta, bây giờ thì đoạn kí ức tốt đẹp nhất của hai người, chẳng lẽ nàng cũng muốn chiếm sao. Nàng cảm thấy mình là một kẻ trộm, hơn nữa còn là một kẻ trộm ti tiện, hèn hạ, tham lam nhất. Nhìn vào gương mặt tuấn mĩ đầy mong đợi kia, Phùng Hành thật không nỡ làm cho hắn thất vọng. Nếu bây giờ nàng nói sự thật cho hắn, vậy thì hắn sẽ ra sao. Đã cho hắn hy vọng, bây giờ lại để hắn thất vọng sao. Đột nhiên, nàng rất hận sự xếp đặt của ông trời. Vì sao ông ta lại để nàng tới đây, nếu như nàng vĩnh viễn cũng không tới đây, nếu như nàng đã chết, vậy thì không nên cho nàng trùng sinh, không nên cho nàng gặp hắn. Hoặc, ông trời nên để cho chân chính Phùng Hành trùng sinh, như vậy, mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều. Hoàng Dược Sư thấy cảm xúc của thê tử thay đổi, nghi hoặc gọi nàng : "A Hành." Phùng Hành hoàn hồn lại, thấy hắn lo lắng nhìn mình, trong lòng càng khó chịu, nhưng lời nói muốn thốt ra lại ngạnh sinh sinh nuốt trở về. -"Ta không sao, chỉ là trong đầu hiện lên mấy hình ảnh." Hoàng Dược Sư thấy nàng thật sự không sao, liền yên tâm. Hắn đưa tay ôm lấy nàng, dịu dàng mà nói: -" Có lẽ, lúc nãy là kí ức của nàng." Phùng Hành chôn mặt trong lòng hắn: "Ta không biết." Hoàng Dược Sư: "Không sao, theo tình hình của hôm nay, sau này nàng từ từ sẽ nhớ lại thôi, không gần nôn nóng, cho dù có chuyện gì, nàng vẫn là nàng, vẫn là thê tử của ta, điều đó chưa bao giờ thay đổi." -" Ừm." - Phùng Hành đưa tay ôm lấy hắn, nước mắt bất giác chảy ra. Hoàng Dược Sư thật xin lỗi, cho dù sau này ta có nhớ lại tất cả những kỉ niệm của ngươi với Phùng Hành, thì ta cũng không phải là nàng. Ta là một kẻ trộm hèn hạ, đầy lòng tham, ta không muốn buông ngươi ra, mặc dù ta biết ngươi không yêu ta nhưng ta thật xin lỗi, hãy để ta ích kỉ thêm chút nữa đi. Lúc trước, khi xem phim, nàng luôn chán ghét những nữ phụ dùng mọi cách để chiếm lấy nam chính, nhưng bây giờ nàng mới hiểu, một khi đã yêu, thì người ta sẽ không kiềm chế được mình, cho dù thương tích đầy mình, vẫn muốn giữ ngươi ở bên cạnh. Phùng Hành, ta có lỗi với cô, nhưng cô yên tâm, từ hôm nay, ta sẽ không dùng những thứ của cô để giữ hắn bên cạnh. Tuy thân thể này ta không thể trả lại cho cô, nhưng, ta sẽ không cố gắng giả làm cô nữa. Ta sẽ dùng bản tính chân thật của mình để ở bên cạnh hắn. Mặc dù điều này sẽ khiến hắn phát hiện sự thật nhanh hơn, nhưng ít nhất, sau này ta còn có thể tự nói với mình, người bên cạnh hắn lúc này là ta, Phùng Tường Hy mà không phải là thế thân của Phùng Hành. Hoàng Dược Sư cảm thấy ngực mình ẩm ướt, tuy hắn không biết lí do khiến nàng thương tâm, nhưng hắn biết lúc này hắn không nên hỏi, nàng vẫn còn thấy xa lạ với hắn, vì vậy, hắn chỉ trầm mặc ôm nàng. Đợi một hồi, cuối cùng Phùng Hành cũng bình tĩnh lại, rời khỏi vòng tay của hắn. Hoàng Dược Sư đau lòng mà ôn nhu lau những giọt nước mắt đọng trên mặt nàng. Phùng Hành nhìn hắn cẩn thận, dịu dàng từng chút xoa mặt nàng, như thể sợ nàng bị thương. Mặc dù biết không phải, nhưng từ nay về sau, nàng sẽ tự thôi miên mình rằng sự dịu dàng đó là dành cho nàng. Thấy hắn lau xong xuôi, Phùng Hành liền mở miệng hỏi: "Có thể nấu cho ta một bữa tiệc lớn không?" Hoàng Dược Sư cười nhẹ nhìn nàng :" Nàng muốn ăn cái gì?" Phùng Hành chớp đôi mắt vẫn còn thấm nước mắt, đọc ra tên một loạt món ăn : "Ta muốn, canh hảo cầu, ngọc địch thùy gia thính lạc mai, nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, nếu được, thì thêm một vài món mới nữa, ta tương đối thích ăn cay." Hồi nàng coi phim đã thấy thèm rồi, bây giờ có phúc ăn, thì phải hưởng. Hoàng Dược Sư thấy nàng đọc ra tên món ăn, khóe miệng khẽ cong một chút: "Những thứ khác thì nàng không nhớ, nhưng mấy món ta nấu, nàng lại nhớ rất rõ." Nói xong thì đứng lên, một tay ôm ngang eo Phùng Hành, dùng khinh công phi nhanh đến phòng bếp. _Hết Chương 7_ Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=385020
|
Chương 8
Trời sáng, tiếng chim hót vang lên thay cho tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới đã tới. Phùng Hành mở đôi mắt nhập nhèm, xung quanh bao phủ bởi một màu tối tăm, mơ mơ màng màng một hồi thì không chống lạiđược cơn buồn ngủ, lại thêm cái lạnh thấu xương bên dưới khiến nàng càng nhích lại gần nguồn nhiệt bên cạnh, chui rúc vào trong lòng hắn, cánh tay quấn quanh ngực của người kia cũng dùng lực thêm một chút, nhắm mắt lại ngủ thêm một lát. Từ lần trước, khi nàng mở miệng muốn học võ, tuy Hoàng Dược Sư nói thân thể của nàng không thích hợp hoạt động quá sức nên không thích hợp, nhưng hắn cũng đã hứa sẽ dạy cho nàng một ít để cường thân kiện thể. Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Hoàng Dược Sư quyết định dạy nàng khinh công. Cái này không quá khó, cũng không có chiêu thức gì, chỉ cần nắm rõ cách vận nội công là được, lại không tốn nhiều sức, hơn nữa sau này, lỡ như nàng có rơi vào tình huống oái oăm như nàng nói, nàng cũng có thể dùng khinh công để chạy trốn, hoặc tận dụng thêm thời gian để bày trận. Vì cơ thể của nàng không hề có tí nội lực nào, nên Hoàng Dược Sư liền dẫn nàng đi đến cái "mộ" trước kia, để nàng nằm lên "quan tài" vốn làm bằng hàn băng ngàn năm để luyện công. Chuyện cần làm cũng chẳng có gì nhiều, chỉ cần nàng nằm lên cái "quan tài" đó mà ngủ, đợi đến khi nàng không còn cảm thấy lạnh khi nằm trên đó nữa là được. Nhưng nói thì dễ, không nói tới cái việc nằm trên một tảng băng lạnh đến chừng nào, chỉ nghĩ đến việc mình đang nằm trên một cái quan tài trong một ngôi mộ thì nàng đã không thể bình tĩnh nổi. Cũng may là sau khi thấy gương mặt nàng trắng bệch, Hoàng Dược Sư liền rủ lòng thương, chịu ở lại chung với nàng, nên mới có một màn hai người ngủ trong quan tài này. Cũng may là cái quan tài này không quá nhỏ, tuy nằm hai người thì hơi chật, nhưng chỉ cần nằm sát vào một tí thì không sao, với cái lạnh thấu xương này, đương nhiên nàng rất là vui lòng làm như thế. Thật ra Hoàng Dược Sư đã tỉnh từ lâu, nhưng hắn lại không muốn dậy. Từ khi nàng tỉnh lại, hắn đã dưỡng thành thói quen buổi sáng sẽ bồi nàng nằm lâu một chút. Đối với hắn, mỗi phút giây bên cạnh nàng đầu rất trân quý, hắn sẽ hết sức trân trọng chúng. Nhìn thê tử đang ngọt ngào ngủ trong lòng mình, gương mặt trắng nõn lại hơi ửng đỏ do lạnh, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, môi hơi mở ra, nhìn rất là đáng yêu, hắn không kìm lòng được, liền ngậm lấy cánh môi anh đào mút nhẹ một chút. Bàn tay mơn trớn gò má mịn màng của nàng, A Hành của hắn, thê tử của hắn, cứ ngỡ rằng hắn đã mãi mãi mất nàng, từ đó về sau, hắn sẽ chỉ sống mà không có tâm hồn, không biết vui vẻ, lạc thú là gì, chỉ đợi cho đến khi Dung Nhi ổn định, mình sẽ đến bên cạnh nàng. Nhưng không ngờ trời cao còn thương xót hắn, đã mang nàng về bên hắn, chỉ cần nhìn thấy nụ cười, vẻ mặt hạnh phúc của nàng, lòng hắn đã hạnh phúc như muốn bay lên. Nàng là tính mạng của hắn, lần này, hắn sẽ không để nàng rời đi hắn nữa. Bi quấy rối, Phùng Hành cũng không ngủ được nữa, liền mở mắt ra, ủy khuất nhìn cái người không cho nàng ngủ. Hoàng Dược Sư thấy vậy, tay nhẹ nhàng nắm cái mũi của nàng nhéo nhéo: "Trời đã sáng lâu rồi, nàng còn muốn ngủ." - Nói xong, không đợi Phùng Hành, hắn liền ngồi dậy, rời khỏi quan tài. Ấm lô vừa đi, Phùng Hành lập tức cảm nhận được cái lạnh thấu xương, đầu óc nàng tỉnh hẳn, nhanh chóng đứng dậy, bước theo chân Hoàng Dược Sư. Ăn sáng xong xuôi, hai người liền đi đến rừng trúc, hôm nay Hoàng Dược Sư sẽ dạy nàngsử dụng khinh côngthế nào. Thấy nàng đứng trước mặt hắn, vẻ mặt chăm chú kèm theo chút hưng phấn, Hoàng Dược Sư khẽ ho một tiếng, sau đó bắt đầu giảng giải: -" Lần trước ta đã dạy cho nàng làmthế nào đểvận hành chân khí, nàng có còn nhớ cách làm không?" Phùng Hành nghe hỏi, lập tức gật gật đầu, gương mặt hơi ửng đỏ. Nhớ lần đó, sau khi dạy nhiều lền nhưng nàng vẫn không hiểu, dù sao thì mấy cái đan điền, bách hội,...(tên huyệt đạo) gì gì đó, nàng thật sự không biết nó. Lúc đó, hắn liền mất hết nhẫn nại, quyết đoán cởi hết y phục của nàng ra, rồi chỉ cho nàng vị trí các huyệt đạo và cách vận hành chân khí, trong quá trình, còn xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn. Bởi vậy mới nói, không trách khi xưa lúc Chu Bá Thông dạy huyệt đạo cho Anh Cô, dạy dạy đến nỗi lăn luôn lên giường. Mấy huyệt đạo này, đúng là nguy hiểm mà. Thấy nàng đỏ mặt, biết là nàng đang nhớ đến chuyện lần đó, đôi mắt Hoàng Dược Sư cũng trở nên sâu thẳm vài phần: -"Khinh công cũng dùng nguyên lí như vậy, lần này, nàng sẽ dồn hết chân khí vào chân mình." -"A! Niệm.(1)" - Phùng Hành nghe đến đây liền buộc miệng. Phát hiện Hoàng Dược Sư đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng, Phùng Hành liền khoát khoát tay, tỏ vẻ không có gì, nhưng trong lòng lại ngầm cảm thán. Nha, thì ra khinh công, nội lực gì đó cũng giống như niệm vậy, quả nhiên là mấy cái năng lượng như thế này, về cơ bản thì cũng giống giống nhau. Giảng giải xong một hồi, Hoàng Dược Sư nói: "Bây giờ, nàng thử làm xem sao?" Được sư phụ cho thực hành, đồ đệ Phùng Hành vui vẻ ra mặt. Khinh công nha, nghĩa là bay bay trên trời như chim nha, nghĩ đến thôi là cảm thấy phấn khích rồi. Tập trung tinh thần, dồn chân khí vào chân, sau đó nàng liền bắt chước bộ dạng của Gon và Killua (2), nhún chân một cái, lập tức, nàng liền bay vút lên cao, cách mặt đất khoảng 5m. Thật sự bay được, Phùng Hành chưa kịp hưng phấn thì tức thời, nàng đã cảm nhận được sức mạnh của lực hút trái đất, cả người rơi tự do xuống. Hoàng Dược Sư không dấu vết thở dài trong lòng, nhưng hành động lại vô cùng nhanh chóng, khẽ di chuyển, nhẹ nhàng tiếp được nàng vào lòng. Vẫn chưa thoát khỏi cảm giác đáng sợ kia, Phùng Hành ôm chặt lấy cổ Hoàng Dược Sư, thở hổn hển, trái tim đập thình thịch, run run nói: -"Rơi, rơi... Không phải là sau khi nhảy lên rồi thì sẽ lơ lửng ở trên ấy luôn sao, vì sao ta lại rơi." Nghe nàng lẩm bẩm, mặt Hoàng Dược liền đen, trầm giọng nói: " Lơ lửng, nàng nghĩ đây là tiên thuật sao. Đây chỉ là khinh công, chỉ giúp cho đôi chân nàng có lực hơn thôi, giúp nàng nhảy cao, chạy nhanh,chứ không phải thật sự bay." Nghe hắn thuyết giáo, Phùng Hành mặt đầy không thể tin nói:"Không thể bay?!" - Ánh mắt xem thường của Hoàng Dược Sư đảo tới, nàng liền thất vọng, suy sụp. Thì ra nội lực gì gì đó cũng không bằng niệm nha, nhìn người ta Gon và Killua lơ lửng trên trời, còn ngồi rồi tạo đủ tư thế trên không trung, đáng hâm mộ biết bao. Khi xác định nàng đã hoàn thần lại, Hoàng Dược Sư liền để nàng xuống. Ai ngờ, khi hắn vừa buông tay ra, cả người nàng liền mềm nhũn ngã xuống, hắn nhanh chóng ôm nàng lại. Chỉ thấy nàng dùng vẻ mặt rối rắm, khóc không ra nước mắt nói: -" Chân, chân run quá, đi không nổi." Hoàng Dược Sư: "..." Nhìn Hoàng Dược im lặng hồi lâu, Phùng Hành bắt đầu thấp thỏm, sao vậy, không phải là tức giận rồi chứ, nàng thật không cố ý mà. -"Thật là không khiến người khác bớt lo. " - Giọng nói trầm ấm của hắn lại vang lên, nhưng lúc này lại thêm một chút bất đắc dĩ và sủng nịch. Hoàng Dược Sư nhanh chóng bế nàng lên, rảo bước ra khỏi rừng trúc. Thấy hắn không có vẻ gì là giận, Phùng Hành dò xét hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy ?" Nghe thấy nàng đã bắt đầu dùng " chúng ta" chứ không phải là " ta" hay "ngươi", trong lòng Hoàng Dược Sư lại nhu hòa thêm mấy lần, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Về phòng. Ta giúp nàng bóp chân." Có được đáp án, Phùng Hành "a" một tiếng, sau đó nhu thuận dựa vào người hắn, để hắn bế nàng đi, trong lòng bất giác cảm thấy ngọt ngào. (1): Niệm là từ xuất hiện trong bộ phim hoạt hình (manga) Hunter x hunter. Nó là một dạng lực lượng như nội lực, niệm có bốn trạng thái cơ bản : luyện, tuyệt, điểm, ngưng. Mặc dù trong phim có giải thích cộng thêm đã xem bộ phim này mấy lần rồi nhưng Trà chẳng bao giờ nhớ nổi chúng nó đại biểu cho cái gì. (2):Hunter x hunter là bộ anime nói về tình bạn của các nhân vật với hai nhân vật tiêu biểu là Gon và Killua ( cả hai đều 12 tuổi). Đây thật sự là một bộ phim hoạt hình hay nói về tình bạn và các cuộc phiêu lưu, cộng thêm tính cách trong sáng của Gon và Killua khiến cho phim có thêm nhiều tình tiết buồn cười hơn (mặc dù oánh lộn ì xèo). Khi xem bộ phim này, chợt Trà cảm thấy vui vẻ hơn. Hunter x hunter thật sự là một anime đáng để xem, bạn nào chưa xem thì nên xem thử đi, sau đó đọc đồng nhân về truyện này cũng rất hay. Trong đó có "Chrollo em chỉ là người bình thường" ( đã edit hoàn) của Mạn Không - một trong những tác giả mà Trà yêu thích nhất. Coi đi coi đi, hay lắm đó. Chắc Trà sẽ viết một bài bình luận về Hunter xHunter trong blog của Trà. _Hết chương 8_ Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=385020
|
Chương 9
Cuộc sống trên đảo Đào Hoa của Phùng Hành bắt đầu trở nên có quy luật hơn. Buổi sáng sau khi thức dậy, vận công điều tiết theo sự hướng dẫn của Hoàng Dược Sư, rồi mới đi tắm, dùng bữa sáng, ăn xong nghỉ ngơi một chút, sau đó đi thư phòng nghe Hoàng Dược Sư giảng giải về kỳ môn độn giáp. Buổi trưa, Hoàng Dược Sư sẽ trở thành một vị phu quân nhị thập tứ hiếu, đến trù phòng nấu bữa trưa cho nàng, Phùng Hành cũng lẽo đẽo theo sau, thuận tiện ăn vụng một chút. Ăn xong, cả hai sẽ đi ngủ trưa trong đình nhỏ bên cạnh cái hồ lớn gần động Thanh Âm, nơi đây phong cảnh rất đẹp lại thoáng mát, rất thích hợp ngủ trưa. Khi tỉnh dậy, thì đã là buổi chiều, Hoàng Dược Sư sẽ chỉ nàng luyện tập khinh công một chút, rồi cả hai lại đi tản bộ, thực hành một chút kì môn độn giáp của Phùng Hành. Buổi tối chủ yếu là dùng để nghỉ ngơi, hai người dùng bữa xong thì sẽ thay phiên nhau đi tắm. Sau đó, thường thì Hoàng Dược Sư sẽ đọc sách, còn Phùng Hành thì tìm mấy quyển du kí trong thư phòng của hắn ra mà nhâm nhi đỡ buồn. Khi có nhã hứng, Hoàng Dược Sư sẽ cùng nàng chơi cờ, sau một thời gian ép buộc thì Phùng Hành cũng biết chơi cờ vây, nhưng trình độ thì thật không dám nói. Có lúc hắn lại muốn cùng nàng cầm tiêu hợp tấu, trong quá trình cũng không thiếu chỉ điểm nàng khiến cho cầm nghệ của nàng tiến bộ vượt bậc, có thể sánh ngang với sư phụ nàng rồi. Bởi vậy mới nói, so với việc học cầm bao nhiêu năm cũng chỉ bưng trà rót nước với sư phụ, cùng với học mới có mười mấy ngày mà mà đã lên trình với Hoàng Dược Sư thì hắn rõ ràng là một đẳng cấp khác. Cho nên đồ đệ là nàng đây vốn không có ngốc, là do sư phụ nàng không biết khai thác tiềm năng của nàng mà thôi. *-* Trên hồ nước lớn, Phùng Hành tĩnh tâm đứng giữa hồ, bàn chân đạp trên mặt nước như trên đất bằng, cả người ung dung thong thả, vạt áo màu xanh đồng màu với làn nước trong veo thấp thoáng bay tựa như tiên nữ. Hoàng Dược Sư đứng trên bờ, mặt không thay đổi nhìn nàng, một hồi sau, mới nói: "Làm tốt lắm, bây giờ, bước đến bên ta." Phùng Hành đang cos tiên nữ, cộng thêm tự hào một chút về công phu đứng trên nước của mình. Nhưng vừa nghe Hoàng Dược Sư nói xong, liền giật mình không thể tin được, kêu nàng đứng đây thì được, nhưng mà bước đi, cái này, có phải là hơi nhanh không. Nhận ra sự lo lắng của nàng, Hoàng Dược Sư liền trấn an: "Không sao, có ta ở đây." Quả nhiên, nghe xong lời này, tuy trong lòng còn hơi lo sợ nhưng nàng cũng cắn răng, bước về phía trước. Phùng Hành bước đi rất cẩn thận, mỗi một bước nàng đều từ từ để chân xuống, đợi tới khi chắc chắn không rơi xuống thì nàng mới dám bước đi, cứ như vậy, một đoạn đường không ngắn bị nàng đi mất nửa canh giờ. Đến khi gần đến bờ, nàng liền không kìm được mà lao thẳng đến hai tay đang rộng mở của Hoàng Dược Sư. Ôm chầm lấy hắn, sau khi chắc chắn đã đứng trên bờ, nàng mới buông hắn ra, mặt hớn hở nói: "Ta làm được rồi, ta vừa đi trên nước đó, ta thật là giỏi." - Nói xong còn cảm thán : "Đúng là thời thế tạo anh hùng..." Hoàng Dược Sư nhìn thê tử đang hếch mũi lên trời tự hào, cảm thấy buồn cười nhưng cũng rất đáng yêu. Lúc này, Phùng Hành lại nói tiếp nửa vế dưới. -"Bần cùng sinh đạo tặc mà." Hoàng Dược Sư : "..." Buổi tối, hai người đang dùng bữa. Mỗi khi đến bữa ăn, lí trí của Phùng Hành đều đi đâu mất, chỉ còn lại bản năng. Biết làm sao được, Hoàng Dược Sư nấu ăn quá ngon, đến nỗi nàng muốn nuốt luôn cả lưỡi. Hoàng Dược Sư đưa tay, nhẹ nhàng lấy đi hột cơm trên má nàng, sau đó thật tự nhiên đưa nó vào miệng. Thấy thê tử đang ngơ ngác nhìn mình, hắn liền nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?" Phùng Hành lắc đầu không nói, tiếp tục chiến đấu khitronglòng thì đang phun tào: coi đi coi đi, ăn đậu hủ cũng có thể làm ra vẻ vân đạm phong khinh như vậy, lão Tà huynh, ta đúng là nên học tập huynh mà. Khi người ta thích nhau, thì sẽ luôn có khát vọng với cơ thể của đối phương, nàng cũng vậy, huống hồ Hoàng Dược Sư còn là dạng soái như vậy. Thế nhưng kiếp trước nàng là một người rất bảo thủ, cộng thêm khí tràng của Hoàng Dược Sư quá mạnh, khiến nàng không dám có hành động quá khích. Nhưng mà sau khi suy nghĩ, nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị Hoàng Dược Sư phát hiện, thời gian qua nàng không hề cố ý giả làm Phùng Hành nữa. Tuy Hoàng Dược Sư hiện tại không có hành động gì, chắc là do niềm vui khi thê tử chết mà sống lại còn đang quá lớn, đợi một thời gian, khi hắn bình tĩnh lại rồi, hắn sẽ phát hiện những điều đáng ngờ ở nàng, đến khi đó, hắn nhất định sẽ không tha cho nàng. Dù gì cũng phải chết, vậy thì trước đó, nàng cũng phải sống cho không uổng được trùng sinh chứ. Bởi vậy, lâu lâu cũng phải ăn ít đậu hủ cho đỡ thèm, còn nhiều hơn thì nàng không dám nghĩ. Tuy nói sớm muộn gì cũng bị hắn giết, nhưng việc hắn tự nhận ra sự thật rồi giết cùng với nàng tự khiến cho hắn nhận ra sự thật rồi giết, cái chết thứ nhất còn dễ chấp nhận hơn. Gắp thịt cua đã được hắn xử lí từ nãy giờ vào bát của nàng, không ngoài ý muốn thấy nàng hai mắt sáng lên, sau đó hớn hở lấy đũa gắp thịt cua ăn ngon lành, Hoàng Dược Sư liền cảm thấy thỏa mãn. -" Vài ngày nữa ta sẽ đưa nàng đi Tương Dương xem Dung Nhi." Phùng Hành đang nhai thịt cua dừng một chút, sau đó không nói gì, ngước mặt lên chờ Hoàng Dược Sư nói tiếp. -" Dung Nhi vẫn chưa biết nàng đã tỉnh lại, nếu nhìn thấy nàng, chắc Dung Nhi sẽ vui lắm." Phùng Hành suy nghĩ, nàng vốn không phải là Phùng Hành, có đi gặp Hoàng Dung hay không cũng không sao cả, chỉ là Hoàng Dược Sư đã lên tiếng, nàng không đi cũng không được. Hơn nữa, đây là cơ hội được xem tận mắt Thần Điêu Đại Hiệp, nàng cũng không muốn bỏ qua, vì vậy liền gật gật đầu, mọi chuyện để cho Hoàng Dược Sư an bài là được. Hoàng Dược Sư thấy nàng ăn đến vui vẻ, cũng không nói nữa, cầm một con cua khác lên, một lần nữa lột thịt cua cho nàng ăn, chính hắn lại không ăn được mấy. Phùng Hành thấy hắn chỉ lo gắp cho nàng mà không ăn, một cỗ ngọt ngào, chua xót và đau lòng dâng lên. Ngọt ngào vì thấy hắn mọi việc đều lo cho nàng, chua xót vì biết đối tượng hắn thật sự toàn tâm toàn ý không phải nàng, đau lòng hắn, vì người mà hắn yêu thương, nguyện trả giá hết thảy đã không còn trên đời. Hai mắt nàng hơi cay, Phùng Hành cúi gằm xuống, không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau, nàng liền bắt đầu dùng đũa, gắp thức ăn đưa đến trước mặt hắn. Hoàng Dược Sư đang bóc thịt cua, thấy vậy cũng hơi ngạc nhiên, nhìn sang nàng, thấy Phùng Hành đang dùng một loại ánh mắt bao hàm tình ý và đau lòng nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: -" Chàng cũng ăn nữa!" Trong lòng hắn mừng như điên, gương mặt hắn cũng nhu hòa mấy phần, há miệng cắn thức ăn trên đũa nàng, đôi mắt đầy tình cảm dịu dàng nhìn nàng cười, lúc này đây, hắn thật sự cảm thấy hạnh phúc, có nàng bên cạnh, hắn thật sự thỏa mãn. Nhìn thấy nụ cười của hắn, Phùng Hành cũng cười theo, sau đó lại gắp thức ăn cho mình, trong quá trình, vẫn không quên gắp cho hắn, nàng một gắp, hắn một gắp, chẳng mấy chốc, đồ ăn trên bàn cũng không còn. Vì ăn quá nhiều, hai người liền phải đi tản bộ lâu hơn mọi khi. Khẽ siết lấy bàn tay vẫn đang nắm lấy tay nàng, hắn khẽ dừng một chút, sau đó lại bước tiếp, nhưng bàn tay lại dùng sức thêm một chút. Phùng Hành biết, sau đêm nay, có cái gì đó đã thay đổi, nàng đã càng ngày càng không thể kiềm chế được tình cảm dành cho hắn, nàng không thể nhìn thấy vẻ ảm đạm của hắn mà để yên, nàng không muốn làm hắn đau khổ, dù chỉ một chút. Bây giờ, nàng chỉ muốn làm cho người nam nhân trước mắt nàng ngày ngày đều vui vẻ, hạnh phúc, ít nhất là khi nàng còn có thể, nàng muốn hắn sẽ cảm thấy khoái hoạt khi bên cạnh nàng. _Hết chương 9_ Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=385020
|