Thu Phục Tiểu Dã Miêu: Người Tình Khó Bảo
|
|
Chương 10. Osin Park Je Jae
_Reng…reng…reng
Tiếng chuông báo giờ giải lao reo lên,tôi vẫn không tài nào nguôi xuống cục tức này được.Dọn dẹp tập sách vào tôi cùng Ji Ki và Soo Jin xuống canteen trường đánh chén cái đã,phải tôi cái gì chứ đói bụng tôi chịu không nổi,sở thích của tôi là ăn và uống (a men ăn như heo đúng rồi)
-Ăn gì nhỉ?-tôi đăm chiêu nhìn menu -Tớ vẫn như cũ uống sữa thôi.-Soo Jin nói -Biết rồi,Ji Ki ăn gì?-tôi hỏi -Uhm…kim chi.-Ji Ki đáp sau một lúc ngẫm nghĩ -Ax…biết mình không thích kim chi mà cậu còn ăn,ghét.-tôi hờn giận -Ơ cậu không thích nhưng mình thích.-Ji Ki ngây mặt đáp lại -Hứ mình ăn tteokbokki (tok bok gi).-tôi chu mỏ đáp -Ừ ăn đi mình đền cậu chuyện lúc nãy.-Ji Ki cười trừ đáp -Ừ mình sẽ không khách sáo đâu.-tôi cười gian -Dì ơi cho con một phần tteokbokki nhiều ớt càng cay càng tốt,một saundae và một ly sikye ngọt và lạnh cho cháu ạ.-tôi nhìn dì bán ở canteen nói -Ăn gì như heo thế,tớ nhiều tiền lắm sao.-Ji Ki phản ánh -Nhiêu đây không thấm vào đâu cả.-tôi đáp -Được rồi nếu không phải vì muốn đền tội cho cậu thì tớ đã bắt đầu tự mua rồi..-Ji Ki đáp
Bưng khay thức ăn lại bàn mà Soo Jin đã đợi sẵn,ngồi xuống chuẩn bị nhâm nhi phần ăn của mình thì cả canteen rộn ràng lên hẳn,không phải chứ ăn mà cũng bị ám nữa sao?
-Chúa phù hộ không phải là tên Shin Hyun Woo đó nếu không con sẽ ăn không ngon đâu,chúa phù hộ cho con.-tôi cầm nĩa mà không ngừng lạy cầu chúa -Je Jae không phải mình anh Hyun Woo đâu còn có ai nữa đó.-Soo Jin lên tiếng -Hả?Tên này còn dẫn theo ai hành hạ mình hả trời?-tôi càng thấy số mình khổ hơn nữa -Park Je Jae mau qua đây cho tôi.-Hyun Woo ngồi bàn cạnh ra lệnh -Ngồi yên là cách tốt nhất.-tôi thầm nói rồi cắm cúi ăn -Park….Je…Jae..-Hyun Woo nhấn mạnh từng chữ một -Má ơi cứu con với,con chưa muốn chết,dù chết cũng muốn làm con ma no.-tôi càng gục xuống ăn hơn nữa -PARK JE JAE.-Hyun Woo mất kiên nhẫn -Lãi nhãi tối ngày chỉ biết gọi tên mình,gọi nhiều vào rồi có ngày anh hết được gọi à,đáng ghét.-tôi chữi thầm đứng dậy đi lại phía anh -Gì?-tôi cau có hỏi -Kêu cô chơi thôi.-Hyun Woo cười đắc ý -Anh….-tôi tức nghẹn cả họng,tên này muốn tôi không ăn được đây mà -Anh gì mà anh?Đi mua đồ ăn cho tôi.-Hyun Woo ra lệnh -Anh là ai mà sai bảo tôi chứ.-tôi phản bác -Haizzz…giờ này không biết thư kí Kim có ở công ty Hyoki không ta?-Hyun Woo cầm chiếc điện thoại quơ trước mặt tôi -Tên đáng ghét,tôi thề băm dằm anh ra.-tôi nghiến răng ken két hạ cơn tức xuống
|
Chương 11. Mơ hay thật?
-Mà khoan,mua cho bạn tôi với -Mơ à,bạn anh muốn ăn thì tự mua đi,hứ.-tôi trề môi đáp -Haizz thư kí Kim lại có việc làm nữa rồi.-Hyun Woo thở dài -Ăn gì?-tôi tức giận hỏi -Yoo Bo ăn gì kêu đi cô ta mua cho.-Hyun Woo quay qua nói với tên ngồi bên cạnh -Gì cũng được.-Yoo Bo nhún vai -Vậy hai phần cơm cuộn rong biển với hai ly Yulmu luôn.-Hyun Woo ra lệnh -Ăn như heo.-tôi nói xéo rồi hầm hầm đi mua thức ăn cho anh -Kiếm đâu ra “người hầu” thế,dễ sai thật.-Yoo Bo ngồi cạnh nói -Lâu lâu có đồ chơi chơi thế mà.-Hyun Woo nhún vai nói
Trong khi đó tôi không ngừng chữi rủa,muốn băm dằm tên Hyun Woo đó ra trăm ngàn mảnh nếu có thể
-Đáng ghét,đáng chết,anh chết đi,đồ khó ưa,tôi thề không đội trời chung với anh,tôi cầu sống dở chết dở,ít nhất không được hạnh phúc sống cô độc tới già.-tôi vừa đợi dì bán canteen đưa phần ăn thì nhân cơ hội rũa tên Hyun Woo đó -Hai phần của cháu đây.-dì bán canteen đưa tôi hai phần ăn -Nhiêu vậy bác.-tôi ấm ức hỏi vừa hao tiền vừa hao sức đúng là không sống yên mà -Ba trăm won.-dì canteen nói -Dạ đây.-tôi tiếc thương ba trăm won của mình,đâu phải tôi có nhiều tiền đâu chứ,mặc dù ba tôi là giám đốc nhưng keo như kẹo kéo ấy,mỗi tháng chỉ cho có hai nghìn năm trăm won thế mà còn mua cho hai tên ôn thần đó ăn nữa chứ -Ăn đi rồi anh nghẹn chết luôn.-tôi bưng khay thức ăn tức giận nói thầm
Đặt hai phần ăn xuống tôi không ngừng lườm anh,từ lúc gặp Hyun Woo tôi không ngừng xui xẻo về tinh thần: ngày nào cũng phải thất đức (tội rũa anh),về tiền bạc: mất mấy trăm won.Suy ra tôi căm ghét tên HYUN WOO
-Ăn đi.-tôi hầm hừ nói -Cảm ơn nha.-Hyun Woo trêu tức tôi -Coi chừng nghẹn đó.-tôi tức giận nói -Yên tâm tôi ăn rất chậm không nghẹn chết đâu.-Hyun Woo cười trêu tức tôi hơn nữa -Xấu xa.-tôi ném hai chữ cho hắn rồi quay lại bàn mình -Tức chết mà.-tôi hầm hừ nhìn Soo Jin và Ji Ki như tóe lửa -Bình tĩnh,bình tĩnh đi.-Soo Jin nói -Nếu là cậu thì cậu bình tĩnh được không hả?Tớ muốn băm hắn ra cho hả giận.-tôi tức tối hơn nữa -Thôi thôi cứ coi như gặp xui một ngày đi.-Ji Ki xoa xoa tôi -Xui còn đỡ đã thế còn mất toi ba trăm won nữa chứ,tức ghê mà.-tôi tức đến ứa máu -Thôi cứ coi như cúng “cô hồn” ấy mà.-Soo Jin cười xuề xòa -Ừ cứ coi như cúng cho tháng bảy luôn đi.-Ji Ki nói thêm -Ừ,coi như vậy đi.-tôi ậm ừ -Ăn tiếp đi,tính bỏ à.-Ji Ki đẩy qua chuyện khác -Đương nhiên là ăn rồi sao lại bỏ chứ.-tôi nói liền cắm đầu ăn tiếp
_Reng...reng...reng
Tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao hết,tôi nhanh chóng bưng khay thức ăn dọn đi,tôi không muốn lên lớp bây giờ chút nào cả,quyết định cuối cùng của tôi là xuống phòng y tế thăm chị Rae Ah."Tung tăng" đi xuống phòng y tế,tôi đảo mắt khắp phòng chẳng thấy ai cả,chắc chị Rae Ah bận công chuyện rồi.Tôi đi đến hộp cứu thương nhìn "nghiên cứu" mấy lọ trong đó.Mãi mê nhìn tôi không hay có người vào -Chị Rae Ah cho em miếng băng cá nhân đi.-giọng người nam nói -À chị Rae Ah hiện không có ở đây.-tôi nói nhưng không quay đầu lại -Vậy bạn cho tôi được không?-người đó hỏi
-Ừ để tôi lấy cho.
Tôi nói rồi lấy miếng băng cá nhân trong hộp cứu thương ra
Quay người lại nhìn người đó,tôi suýt ngã,chân tay tôi rụng rời cả lên,tôi không dám tin vào mắt mình nữa,khuôn mặt ánh mắt nụ cười ấy bao năm tôi ao ước mong gặp lại nay trước mặt tôi,là tôi mơ sao?Hay thật sự người này là.....
|
Chương 12. Gặp lại
-Là em sao Je Jae-người đó ngạc nhiên hỏi -Anh…anh Dong…Hwa…sao…-tôi chợt lắp bắp nói không nên lời -Là em thật à,lâu rồi không gặp.-anh Dong Hwa mỉm cười ấm áp nói -Ừm,chào anh.-tôi cúi đầu nói -Hai năm không gặp em khỏe không?-anh Dong Hwa hỏi han -Dạ cũng khỏe,còn anh-tôi cười hỏi -Anh cũng vậy,hai năm nay em sống tốt không?-anh Dong Hwa hỏi tiếp -Cũng…bình thường.-tôi đáp,nói là bình thường nhưng quả thật hai năm qua tôi không “bình thường” chút nào cả,từ lúc anh bỏ tôi đi,tôi như con ngốc,cười nhiều hơn,khóc ít hơn,ăn nhiều hơn và độ “điên” nặng hơn nữa nhưng ai nói tôi điên tôi chấp nhận bởi chỉ có điên tôi mới quên đi những vết cắt đau trong tim tôi,mới quên đi anh ấy và sống tiếp -Ừ,em….không có gì cả.-anh Dong Hwa định nói gì đó nhưng lại thôi -Ừ.-tôi gật đầu
Bỗng dưng không khí im lặng hẳn,tôi với anh Dong Hwa chẳng nói gì thêm,có lẽ chẳng có gì nói cả,hai năm trước có lẽ chúng tôi là người yêu nhưng bây giờ chúng tôi là bạn hay nói đúng hơn là hai người xa lạ.
-Dong Hwa là em hả?Sao lại xuống đây?-chị Rae Ah đi vào hỏi -À em xin băng cá nhân ấy mà.-Dong Hwa đáp -Ừ,còn em Je Jae,em bị gì sao?-chị Rae Ah hỏi khi thấy tôi -Dạ không có ạ,thôi em về lớp chào chị Rae Ah,chào anh Dong Hwa.-tôi nói rồi cúi chào hai người chạy nhanh đi,có lẽ tôi không thể tiếp tục nhìn anh ấy nữa,tôi đang cố quên anh ấy cố xóa anh ấy ra khỏi cuộc đời tôi,tôi không muốn gặp lại anh ấy nữa -Dong Hwa,Dong Hwa,em đang nghĩ gì mà ngây ra thế?-chị Rea Ah gọi khi thấy Dong Hwa cứ đứng tần ngần -À không có gì cả,cảm ơn chị.-Dong Hwa cười nói rồi cầm miếng băng cá nhân bỏ đi trước -Chuyện gì thế nhỉ?Bọn trẻ giờ khó hiểu thật.-chị Rae Ah lắc đầu
Sau khi “chạy trốn” anh Dong Hwa,tôi ngồi xuống băng ghế gần đó,nước mắt chợt trào ra,tại sao lại để tôi gặp lại anh ấy chứ?Tôi đã từng hứa rằng sẽ không khóc vì anh ấy nữa,cũng sẽ không đau khi gặp lại anh nữa,hai năm trước tôi đã rất đau tưởng chừng hai năm sau sẽ hết nhưng giờ tôi mới nhận ra rằng không thể bởi tôi đã quá yêu anh
-Tại sao chứ?Mình không muốn chút nào cả.-tôi nói trong nước mắt
|
Chương 13. Anh là đồ phản bội
Hai năm trước
Tôi gặp anh lúc ấy trời mưa rất to,tôi thì không mang dù nên phải tạm trú mưa gần quán café gần đó tình cờ anh cũng thế,anh cho tôi mượn áo che đỡ mưa chúng tôi dấn quen với nhau,sau này mới biết được anh là con trai của tập đoàn Kang Seo cũng al2 công ty ba tôi đang hợp tác nên tôi cũng thường gặp anh dần cả hai có tình cảm và yêu nhau,ai cũng nói chúng tôi sau này có thể lấy nhau vì ai cũng thấy tôi và anh rất hạnh phúc,lúc ấy tôi thầm cảm ơn ông trời lúc ấy mưa nhưng cho đến một ngày
-Anh Dong Hwa,em hỏi thật anh cái này nha.-tôi nghiêm túc hỏi -Ừ em hỏi đi.-anh Dong Hwa dịu dàng nói -Hôm bữa em thấy anh đi cùng có gái nào đó còn cười nói vui vẻ nữa,là ai thế?-tôi hỏi -À là bạn anh mà,sao thế em ghen hả?-anh Dong Hwa cười vẻ trêu chọc -Em không ghen hay giỡn đâu,em hỏi thật,em nghe mấy chị học cùng nói chị ấy là người yêu của anh,có đúng không?-tôi nghiêm mặt hỏi -Em tin sao?-anh Dong Hwa lại cười nói -Sao anh cứ cười thế,anh có biết anh cười càng làm em khó chịu không,em cho rằng đó là sự thật đấy.-tôi bực dọc nói -Ý em là sao?Em cho rằng đó là thật sao?-anh Dong Hwa hỏi -Phải,cứ cho là thế,đó là thật đúng không? -Je Jae,không phải từ đầu anh và em đã nói sẽ tin tưởng nhau tại sao bây giờ em lại nghi ngờ anh chứ? -Nghi ngờ?Anh Dong Hwa,em không thể tin anh được bởi vì em đã thấy…….-tôi nói nhưng ngưng đoạn thật sự tôi không thể nói ra câu này -Em thấy gì?-anh Dong Hwa ngờ vực hỏi -Em thấy….anh và cô gái đó đã hôn nhau.-tôi nói -Em thấy sao? -Vậy đó là thật?Sao anh gạt em chứ?-tôi đánh anh tới tấp,nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt tôi -Không như em nghĩ đâu,chỉ là hiểu nhầm thôi.-anh Dong Hwa vội giải thích -Không như em nghĩ sao?Anh nói xem em nghĩ gì khi thấy bạn trai của mình ôm hôn cô gái khác được chứ,anh nói xem em sẽ thế nào hả?Anh có nghĩ cảm giác của em thế nào không?-tôi tức giận nói -Anh thật sự không làm,em hiểu nhầm rồi chỉ là sự vô ý thôi.-anh Dong Hwa nói -Chúng mình chia tay đi.-tôi mặt lạnh nói -Em nói gì thế hả?-anh Dong Hwa hét lên -Em biết rất rõ mình đang nói gì,trời sắp mưa rồi anh về đi.-tôi quay gót đi bước vào nhà -Je Jae em khoan đi đã,nói cho anh biết đi,anh sẽ sửa mà đừng làm thế.-anh Dong Hwa đập cửa -Xin lỗi anh,tôi đã hết cảm giác yêu anh rồi,anh hãy đến với cô ấy và sống hạnh phúc đi.-tôi ngồi dựa vào cửa vừa khóc vừa nói mong cho giọng mình không bị lạc đi -Anh xin em mà Je Jae,anh không thể sống thiếu em được.-anh Dong Hwa vẫn cố chấp -Nếu anh muốn tốt cho tôi thì anh hãy biến khỏi cuộc đời tôi đi,tôi xin anh đó. -Anh sẽ không đi đâu cả,đến khi nào em mở cửa cho anh vào thì thôi -Trời mưa rồi anh về đi -Anh sẽ đứng đợi em dù mưa thế nào anh vẫn mãi đứng đây thôi. -Vậy thì anh cứ đứng đi.-tôi tuyệt tình nói rồi bỏ đi lên phòng,ba tôi,mẹ tôi và cả thằng Je Bin cũng chứng kiến tất cả,họ chẳng biết làm thế nào dù gì đó là chuyện riêng của tôi
|
Chương 14. Là hiểu lầm
-Mình lên xem con bé sao rồi đi.-ba tôi nói -Ừ.-mẹ tôi gật đầu rồi bước lên lầu -Hức…hức.-tiếng khóc cùng tiếng nấc cảu tôi vang vọng ra tới tận cửa Mẹ tôi nhẹ mở cửa vào,thấy con gái mình đau khổ bà cũng sung sướng gì chứ,tim bà co thắt lại đáng lẽ lúc đầu bà không nên cho con mình quen Dong Hwa chỉ tại muốn công ty kinh doanh tốt nên mới đem con mình ra,nghĩ lại bà thật xấu xa mà
-Con nín đi.-mẹ tôi vỗ về Như có điểm tựa tôi dựa vào lòng mẹ ngay,khóc òa lẹn như đứa con nít mới bị la rầy oan ức -Mẹ xin lỗi con.-mẹ tôi xoa đầu tôi nói -Mẹ không có lỗi đáng ra con không nên cố chấp cho rằng con và anh ấy có thể yêu nha,là con sai mẹ à.-tôi khóc nức nở nói -Không sao cả,mọi chuyện sẽ qua thôi,con mẹ kiên cường lắm mà. -Ừm con sẽ ổn,con là Park Je Jae là con của ba của mẹ mà. Suốt bốn tiếng đồng hồ anh vẫn đứng dưới trời mưa đó nhìn lên phòng tôi,mặc dù nói tôi rất muốn anh đi ngay biến khỏi mắt tôi nhưng khi thấy anh đứng dưới mưa khuôn mặt ướt sũng cầu mong tôi mở cửa thì tim tôi lại quặng lại,là tôi đã quá mềm lòng sao? -Tại sao anh lì thế?-tôi khẽ trách lấy tay cầm chiếc điện thoại lên […Alo em tha thứ cho anh rồi hả?...]-giọng anh Dong Hwa run lên nhưng cảm xúc là rất vui -Anh về đi đứng đó vô ích thôi,tôi đã nói rõ lắm rồi.-tôi lạnh lùng nói […Je Jae anh xin em,anh thật sự sai rồi,anh làm gì em mới chịu tha cho anh đây…] -Nếu anh muốn tôi tha cho anh thì hãy biến khỏi đây ngay.-tôi nói rồi cúp máy ngay
Vén nhẹ tấm rèm cửa ra,anh nhìn lên cửa sổ phòng tôi,tôi không thể định dạng được đâu là nước mưa đâu là nước mắt trên khuôn mặt anh,tại sao phải làm cả hai tổn tương anh mới chịu chứ.Mãi mấy tiếng sau tôi mới thấy bác tài xế cầm dù “lôi kéo” anh vào xe anh mới về nhà.Khẽ run lên vì sợ,từ nay cuộc sống tôi sẽ vắng anh thì sẽ thế nào liệu tôi có còn mạnh mẽ không?
“Sorry if the rain stops, I stop He has broken my heart If you love me please do not attempt to use If you love me, do not bind them I do not own him I also have my own feelings Perhaps the best way apart his game”
Tiếng chuông điện thoại của tôi reo lên từng đợt,quẹt đi vài giọt nước mắt lăn trên gò má,tôi thấy là số của Soo Jin,hơi chập chừng tôi mới bắt máy -Alo. […Je Jae hả?Cậu với anh Dong Hwa sao rồi…]-Soo Jin hối hã nói -Mình chia tay rồi.-tôi đáp […Cái gì?Sao cậu làm vậy,anh ấy có làm gì sai đâu…]-Soo Jin trách tôi -Cậu không biết đâu. […Sao lại không biết chứ?Mình đã điều tra giúp cậu rồi cái cô gái đó là Goo Min yêu thầm anh Dong Hwa bốn năm,ngày hôm đó nhân cơ hội anh Dong Hwa đang ngủ nên cô ta lén hôn ai ngờ anh ấy tỉnh rồi cậu vô tình thấy,cậu đã hiểu nhầm rồi…]-Soo Jin vội nói
_Bốp
Tôi làm rơi chiếc điện thoại trên tay,đó là thật sao?Tôi đã hiểu nhầm anh ấy sao,không thể thế được […Alo,Je Jae cậu còn đó không?...] Tôi nhặt chiếc điện thoại lên lấy tay che miệng mong tiếng khóc không vang ra,là tôi sai rồi,đáng lẽ tôi phải tin anh ấy. -Soo Jin ơi mình sai rồi,mình sai thật rồi.-tôi nghẹn ngào nói […Con ngốc mau tìm anh ấy giải thích đi…] -Ừ mình biết rồi.-tôi nói rồi cúp máy chạy nhanh xuống nhà -Con đi đâu đó?-mẹ tôi hỏi khi thấy tôi hối hả chạy -Con tìm anh Dong Hwa mẹ à,con đã hiểu nhầm anh ấy.-tôi vội nói -Nhưng trời đang mưa với lại lúc nãy mẹ thấy con hơi nóng đó.-mẹ tôi lo lắng nói -Không sao,nếu con không đuổi theo anh ấy thì sẽ muộn mất.-tôi nói rồi phi nhanh ra -Dong Hwa chờ em.-tôi vừa chạy dưới mưa vừa nói Nhưng trớ trêu thay tôi chưa chạy tới nhà anh thì đã yếu sức,có lẽ đúng như mẹ nói tôi đang sốt nay dằm mưa chắc nặng hơn nhưng tôi không thể từ bỏ lúc này được,cố gắng chạy tôi dần ngã người xuống đường,đầu tôi đau buốt,hơi thở tôi yếu dần,tại sao tôi lại bệnh ngay lúc này chứ,tôi không muốn -Je Jae con không sao chứ?-ba tôi đến bên tôi lo lắng nói -Ba…ba,con…muốn gặp anh Dong Hwa.-tôi thở dốc nói -Ba chở con đến bệnh viện.-ba bế tôi lên -Không…con muốn gặp…anh Dong Hwa.-tôi ngoan cố rồi chìm dần vào giấc ngủ say
Ánh nắng chen vào khung cửa sổ làm tôi không khỏi nheo mắt,từ từ mở đôi mắt nặng trĩu,tôi thấy mình nằm trong căn phòng trắng xóa,mùi thuốc với dây nhợ trên người tôi tôi đoán đây hẳn là bệnh viện.Nhưng sao tôi lại ở đây? Còn anh Dong Hwa nữa,tôi đã xin lỗi anh ấy chưa?Đầu tôi đau buốt chẳng biết rõ gì?
Cánh cửa bật tung ra,mẹ và ba tôi bước vào,thấy tôi tỉnh họ vui mừng rạng rỡ lắm,tôi gặng hỏi dữ lắm họ mới nói cho tôi biết là tôi đã hôn mê ba ngày,anh Dong Hwa đã dọn đi đến trường Yonsei học,tôi đã khóc khóc rất nhiều,là tôi đã sai,đã sai khi không tin anh ấy,tôi đã sai thật rồi.Cũng từ đó tôi mới “tập” sống không có anh ấy,cười,nói,ăn nhiều hơn và “điên điên khùng khùng” cũng tăng nhưng có lẽ thế tốt hơn,và đó cũng là lí do tôi muốn vào trường Yonsei.
………………………………
|