Tên ngốc - Anh thật phiền
|
|
Chap 55
Trong phòng sách,
Anh đã ngồi ngây người trước bàn nhìn chằm chằm con dấu bằng ngọc tượng trưng cho vị trí gia chủ nhà họ Tô suốt một tiếng đồng hồ. Nói thật anh vẫn không thể tin được những việc đang diễn ra. Thứ mà suốt mấy năm qua Tô Tử Nhiên, Tô Diễm và anh ra sức tìm kiếm cuối cùng lại để cho bé con tìm được, mà nó hiện tại lại đầy đủ nguyên vẹn nằm trong tay anh, thử hỏi làm sao anh có thể bình tĩnh được đây?
Bé con rất thông mình anh biết, nhưng anh không ngờ cô lại âm thầm điều tra việc này suốt thời gian qua. Anh hẳn là nên giận cô vì đã giấu diếm mình lâu như vậy, nhưng anh làm không được. Khi cô vui vẻ đem con dấu đặt vào tay mình, anh đã không còn có thể diễn tả cảm xúc của mình được nữa.
Bé con của anh... bé con của anh... anh rốt cuộc có tài đức gì mà lại có được tình yêu của cô chứ? Kể từ khi gặp cô, cuộc đời anh đã bước sang một trang mới, sáng sủa, ấm áp và tràn ngập hi vọng.
Bé con, em nói đi, anh phải làm sao mới có thể bớt yêu em một chút đây?
Nhưng những cảm xúc vui sướng cùng thỏa mãn nhanh chóng bị thay thế bởi bối rối và do dự. Có được con dấu này tương đương với chiến thắng cuối cùng đã nằm trong tay anh. Như vậy Tô Tử Nhiên...
Anh từng nghĩ nếu như anh ta có thể buông tay nhận thua, bỏ lại những tranh chấp này mà lặng lẽ sống cuộc sống của riêng mình thì anh sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại anh sẽ nhớ tới ngày hôm đó, cái ngày mà anh suýt chút nữa mất mạng vì món quà đặc biệt của hai người anh trai trên danh nghĩa của mình.
Anh chưa từng thân thuộc với Tô Diễm, giữa bọn họ vốn chỉ có quan hệ đối địch, nên việc này có thể hiểu được. Nhưng... còn Tô Tử Nhiên?
Anh đã từng thật lòng muốn coi anh ta là anh trai.
Anh đã từng muốn đối xử hết lòng hết nghĩa với anh ta.
Nhưng cuối cùng thì sao? Anh ta không những giết người mà anh đem tặng, còn hợp lực với Tô Diễm muốn lấy đi tính mạng của anh.
Lúc ấy anh thật sự rất hận, hận bản thân không có mắt, hận người có ánh mắt dịu dàng kia sao lòng dạ sắt đá...
Bao năm qua anh vẫn luôn muốn hỏi... trong lòng anh ta rốt cuộc có từng tồn tại người em trai này hay không?
...
Cùng lúc đó, ở một nơi khác,
- Thiếu gia, chúng ta có nên bắt đầu đối phó với Tô Diệp Hàm? – Phạm Thành cẩn thận dò hỏi.
- Cậu ta có hành động gì không? – Tô Tử Nhiên hơi nhíu mày, không rõ đang suy nghĩ cái gì.
- Hôm nay Tô Diệp Hàm trở về nhà họ Tô một chuyến, nhưng Phạm Giang vì sợ bị phát hiện nên không dám đến gần, vì thế cũng không nắm rõ được mục đích của cậu ta là gì.
- Trở về nhà họ Tô? – Tô Tử Nhiên lẩm bẩm, đáy mắt lóe lên tia nghi ngờ, dường như nghĩ tới việc gì đó, chậm rãi mở miệng hỏi. – Lại Tĩnh Nhã có đi cùng không?
- Lúc Tô Diệp Hàm tới chỉ có một mình, khi về thì không rõ. Phạm Giang nói dường như thoáng thấy một bóng đen lướt qua, nhưng khi nhìn kĩ lại thì chỉ có Tô Diệp Hàm thôi.
- Một bóng đen? – Tô Tử Nhiên nhíu chặt chân mày. Người có tốc độ như vậy ngoài Lại Tĩnh Nhã ra thì còn có thể là ai được nữa? Hai người bọn họ đến chỗ kia làm gì? Chẳng lẽ là vì thứ đó? Nếu vậy...
- Thiếu gia? – Phạm Thành thấy thiếu gia nhà mình thất thần thì gọi một tiếng. Việc đối phó với Tô Diệp Hàm anh thật sự không dám tự tiện quyết định. Không chỉ vì đối tượng có chút đặc biệt mà bên cạnh còn có người kia. Anh đã từng hợp tác với cô nên hiểu rất rõ, muốn triệt để hạ gục cô gái tinh ranh lại nhanh nhẹn này không phải là chuyện một sớm một chiều, có lẽ sẽ phải tốn không ít công sức.
- Tạm thời cứ như vậy đi. – Tô Tử Nhiên phẩy tay đuổi người.
Bỗng nhiên anh cảm thấy rất mệt mỏi. Có lẽ thứ mà anh vẫn luôn tìm kiếm hiện tại đã nằm trong tay Tô Diệp Hàm rồi. Nhưng tại sao nghĩ đến khả năng đó anh lại không hề cảm thấy tức giận hay không cam lòng, mà ngược lại còn có chút vui mừng nhẹ nhõm? Không phải đã hạ quyết tâm phải là người chiến thắng cuối cùng hay sao? Không phải đã thề phải dẫm nát bọn họ dưới chân hay sao? Tất cả những kẻ từng chèn ép mẹ con anh, khinh thường anh, hãm hại anh đều đáng chết!
Nhưng... Tô Diệp Hàm dường như chưa bao giờ nằm trong số đó, mặc dù cậu ta là người tổn thương anh sâu nhất. Anh thừa nhận mình vẫn còn rất mềm yếu, không đủ dứt khoát, không đủ vô tình, làm cách nào cũng không thể trở nên tàn nhẫn như cậu ta. Cậu ta có thể nổi lên sát tâm với anh, nhưng anh lại không thể. Trong lòng anh, dù bị phản bội, cũng vẫn luôn coi cậu ta là em trai...
Mình có một đứa em trai.
Suy nghĩ này đã ăn sâu bám rễ trong lòng anh, làm thế nào cũng không quên được, thế nào cũng không bỏ đi được.
Anh thật sự rất muốn hỏi, Tô Diệp Hàm... em trai... tại sao?
...
Màn đêm u tối luôn đem đến thứ cảm giác huyền bí xen lẫn chút cô đơn, nhất là vào một đêm dài không trăng như hôm nay...
Đêm, cũng là thời gian tốt nhất để làm những việc khuất tất, giả dụ như... giết người...
Xoẹt~
Một bóng đen như ẩn như hiện vụt qua, nhanh đến mức tưởng chừng như chỉ là ảo giác. Thế nhưng, nếu nhìn kĩ sẽ thấy nó thực sự tồn tại. Bóng đen ấy nhanh nhẹn như một con thỏ, thân mình linh hoạt luồn lách qua con ngõ nhỏ, bước chân nhẹ nhàng đến gần như không tạo ra bất kì tiếng động nào.
Bỗng nhiên cô bé dừng bước, thân thể nho nhỏ nép sát vào thân cây, để cho bóng cây rậm rạp che khuất đi chính mình, đôi mắt đã quen với bóng đêm chăm chú nhìn về phía phát ra tiếng bước chân hỗn loạn.
Chỉ thấy phía trước là hai nhóm người đứng đối diện nhau, dáng vẻ âm trầm ngoan tuyệt không giống đám lưu manh mà cô bé hay thấy, cầm đầu là hai người đàn ông có dáng người cao ngất, mà một người trong đó...
Tô Tử Nhiên!
Cô bé phải bịt chặt miệng mình mới có thể không hét lên. Anh ta tại sao lại ở đây? Còn người đối diện kia là ai? Bọn họ đang nói cái gì? Tranh chấp bình thường hay là muốn đánh nhau thế?
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu thúc giục cô bé phải chạy đi tìm hiểu. Vì vậy, cô bé rón rén tiền lại gần hơn một chút, đủ để nghe thấy giọng nói của bọn họ vang lên giữa đêm tối tĩnh mịch. Mãi sau này cô bé mới biết, người đàn ông với đôi mắt xếch đêm đó tên là Tô Diễm, một trong ba vị thiếu gia của nhà họ Tô.
- Anh có ý gì, anh trai? – Tô Diễm rõ ràng đang cười nhưng tại sao cô bé lại cảm thấy lạnh lẽo đến vậy? Là do cô bé mặc quá ít ư?
- Câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng. – Tô Tử Nhiên lạnh lẽo hừ một tiếng, qua giọng nói thì thấy được anh đang rất tức giận. – Cậu muốn làm gì?
- Tôi à? – Tô Diễm xoa xoa cằm, thanh âm khàn khàn vang lên giữa đêm tối như đến từ địa ngục. – Cũng không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật của đứa em trai bé bỏng Tô Diệp Hàm, vì vậy... muốn tặng cho cậu ấy một món quà.
- Cậu tốt nhất đừng có làm bừa, nếu không...
- Nếu không thì sao? Anh nghĩ anh có thể làm gì được tôi? – Tô Diễm cười ha hả, một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi lời đe dọa này.
- Tô Diệp Hàm là em trai tôi, ai cũng không thể động đến nó!
Cô bé trốn ở một góc bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào người vừa thốt ra câu nói kia, kiên định, mạnh mẽ và ấm áp đến thế. Cô bé dường như lại nhìn thấy được chàng trai có nụ cười tỏa nắng trước kia, chỉ là... cảm giác này cũng không tồn tại được lâu, bởi vì câu nói tiếp theo của Tô Diễm đã khiến Tô Tử Nhiên hoàn toàn nổi giận.
- Ha ha... thật đúng là trọng tình trọng nghĩa a~ Có điều, anh nghĩ những kẻ được phái đi tặng quà là bọn họ sao? – Tô Diễm chỉ vào mấy người phía sau, ngửa đầu cười lớn. – Tô Tử Nhiên, anh cũng quá ngây thơ rồi!
- Khốn kiếp! – Sắc mặt Tô Tử Nhiên tối sầm, hai mắt như muốn phun lửa thiêu chết cái kẻ trước mắt, gầm lên giận dữ. – ĐI MAU!
- Đi thong thả, anh trai! Xác cậu ta cũng sẽ không chạy mất, đừng quá vội vàng! – Tô Diễm cười khúc khích nhìn theo bóng dáng vội vã của Tô Tử Nhiên, ánh mắt tràn ngập trào phúng. Em trai? Hừ, quả nhiên là đồ con hoang ngu ngốc!
Cô còn chưa bình tĩnh lại từ sự thay đổi đột ngột của Tô Tử Nhiên thì Tô Diễm bỗng quay đầu, sải bước tiến thẳng đến chỗ cô đang ẩn trốn.
Bịch... Bịch... Bịch...
Tiếng bước chân đều đều vang lên ngày một gần làm tim cô gần như muốn nhảy ra ngoài, hai mắt mở to nhìn chằm chằm người kia. Cho đến khi chỉ còn cách thân cây năm bước chân Tô Diễm mới dừng lại, khóe miệng hơi giương lên, giọng nói trầm khàn chậm rãi vang lên.
- Ra đây!
Cô run rẩy bịt chặt miệng, trước khi người kia kịp phản ứng đã co chân bỏ chạy, dùng tốc độ nhanh nhất có thể rời xa nơi này, trong đầu vẫn không ngừng vang lên âm thanh kiên định kia... Tô Diệp Hàm là em trai tôi, ai cũng không thể động đến nó! Cứ như vậy, cho đến khi cô bình tĩnh lại thì đã xuất hiện tại một nhà kho hoang vắng tiêu điều...
...
Cô bật dậy từ trong mộng, khắp người đổ đầy mồ hôi lạnh, trái tim vẫn đang đập với tốc độ chóng mặt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Bé con, em sao vậy? – Anh bị cô làm giật mình bừng tỉnh, lo lắng vỗ vỗ lưng cô.
Cô quay đầu nhìn anh, tâm trí dần dần bình tĩnh lại, giấc mơ kia rốt cuộc cũng hiện lên thật đầy đủ, không, đó căn bản không phải một giấc mơ, mà chính là những ký ức cô đã vô tình quên đi vào 9 năm trước. Cô run run mở miệng, cảm giác cổ họng khô khốc khó mà thốt nên lời.
- Anh... Tô Tử Nhiên...
------------------------------------------------------------------
|
Chap 56
Cô vừa định đẩy cửa phòng thì loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong nên rất biết điều thu tay lại, xoay người rời đi. Nhưng chân còn chưa kịp bước thì bên tai đã vang lên một đoạn đối thoại khiến cô chú ý.
- Chú đã thay cháu nhận lời hẹn rồi, tối nay đi gặp Lê tiểu thư đi!
- Không đi.
- Chỉ là gặp mặt nói chuyện ăn bữa cơm thôi, nếu cháu cảm thấy không hợp thì chú sẽ tìm người khác.
- Người khác?
- Diệp Hàm, cháu cũng biết chỉ một mình cháu sẽ không thể đứng vững ở nhà họ Tô lâu dài được. Nếu không có thông gia chống lưng thì sớm muộn cũng sẽ bị lật đổ.
- Đúng vậy, ông đã chứng kiến bao nhiêu trường hợp như vậy rồi, cháu nên suy nghĩ kỹ, dù sao cũng không có ai cấm cháu có nhiều người phụ nữ. Luật pháp không động tới được nhà họ Tô chúng ta.
- Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi chỉ cần một mình Tĩnh Nhã là đủ rồi.
- Lại Tĩnh Nhã tuy có chút tài năng, nhưng để đứng ở bên cạnh cháu thì vẫn không đủ tư cách.
- Không đủ tư cách? Sao lúc cô ấy cứu tôi, giúp tôi bày mưu tính kế, giúp tôi lấy được con dấu gia chủ thì không ai nói là cô ấy không đủ tư cách?
- Không có ai ép buộc cô ta, những việc đó đều là do cô ta tự nguyện không phải sao? Hơn nữa, cháu có thể bao nuôi cô ta mà, thậm chí để cho cô ta ở lại nhà họ Tô cũng được, nhưng vị trí Tô phu nhân phải do một người phụ nữ đủ tư cách nắm giữ.
- Đủ tư cách? Ha ha... có đủ hay không là do tôi quyết định.
- Diệp Hàm, đừng cứng đầu nữa, bọn chú cũng chỉ muốn tốt cho cháu.
- Cháu nên suy nghĩ thật kĩ, dù sao Lại Tĩnh Nhã cũng là người của cháu, sẽ không thể rời khỏi cháu, mà vị trí này...
- Đúng vậy, cô ta yêu cháu như thế, chỉ cần cháu chịu dỗ ngọt vài câu thì ổn rồi. Còn nữa, chú khuyên cháu một điều, muốn làm việc lớn thì không nên để cho tình cảm làm lu mờ lí trí. Cháu phải hiểu, nơi này không có chỗ cho tình yêu, nó sẽ chỉ làm cháu tiến gần hơn đến thất bại mà thôi.
- Diệp Hàm à, cháu nên nghĩ cho kĩ, mặc dù trên danh nghĩ chỉ còn cháu và Tô Tử Nhiên có khả năng được ngồi vào vị trí gia chủ, nhưng thực tế cũng không đơn giản như vậy. Chẳng lẽ cháu cam tâm vì một người phụ nữ mà đem toàn bộ công sức bao nhiêu năm qua đổ xuống sông xuống biển sao? Chúng ta đã phải cố gắng bao lâu, trả giá những gì mới có được ngày hôm nay cháu là người hiểu rõ nhất. Nên làm thế nào tự cháu quyết định đi!
Cô lặng lẽ xoay người bước ra xa căn phòng ấy, vẻ mặt hơi trầm xuống như có điều suy nghĩ. Bọn họ nói đúng, chỉ là nghe rất kì lạ mà thôi. Đàn ông nhà họ Tô có thể có nhiều vợ ư? Giống như Tô Thất sao? Cô nghĩ đó là do ông ta đào hoa, tiền trảm hậu tấu nên không ai có thể làm gì được. Thế nhưng hôm nay cô mới biết, thì ra không phải bọn họ bị động tiếp nhận, mà chính bọn họ là những người đã gieo suy nghĩ này vào đầu con cháu nhà họ Tô. Aizzz... đúng là một nơi kỳ quái!
Cô lúc lắc đầu cảm thán, lại càng cảm thấy Diệp Hàm của cô thật đáng thương. Kỳ thật anh lấy ai cô cũng không quan tâm, cô chỉ cần biết người anh yêu chỉ có mình cô là được. Cô không được học hành tử tế, cũng không có ai dạy cô lễ giáo này nọ, cô chỉ biết cô yêu anh, anh cũng yêu cô nên bọn họ nhất định sẽ ở bên nhau, còn thân phận hay danh phận gì đó cô đều không quan tâm. Cô chỉ có một yêu cầu duy nhất là nếu anh thật sự muốn kết hôn với người phụ nữ khác thì trước đó phải nói rõ ràng với cô ấy, đừng giấu diếm mà làm tổn thương cô ấy.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy anh thật đáng thương! Bị ép buộc phải lấy người mình không yêu sẽ đau khổ cỡ nào a. Aizzz... cô có nên đi ninh một nồi canh bồi bổ cho anh hay không? Diệp Hàm của cô rất đáng thương đó!
Kết quả cô mang theo tâm trạng đồng cảm sâu sắc đi mua xương bò về hầm canh nhưng lại không biết sự biến mất đột ngột của mình khiến anh gần như phát điên. Chẳng là cô vốn chỉ định đi ra ngoài tầm nửa tiếng thôi, vội vội vàng vàng để có thể trở về trước khi anh ra khỏi căn phòng đó nên quên không lấy điện thoại, ai ngờ trên đường lại có một vụ tai nạn giao thông khiến cả con phố dài đều tắc nghẽn, vì thế nên thừoi gian mới bị kéo dài thêm mấy tiếng đồng hồ. Cô mặt ủ mày chau ngồi trên xe taxi, vò đầu bứt tai oán trách mình sao không sớm học thuộc số điện thoại của anh.
Lại nói đến Tô Diệp Hàm, sau khi tiễn mấy lão già dài dòng kia liền chạy đi tìm cô. Anh bây giờ rất tức giận, rất buồn bực, rất khó chịu, rất cần được bé con an ủi a~ Có điều, bé con của anh đâu rồi?
Tìm khắp nhà không có, gọi điện thoại thì phát hiện nó đang nằm ngay ngắn ở đầu giường, hỏi Lê Minh thì nhận được câu trả lời khiến anh chết sững.
- Trước khi tôi đi có nghe cô ấy bảo muốn lên phòng tìm cậu nói cái gì đó mà? – Lê Minh buồn bực đáp. Đừng nói với anh cô gái phiền phức kia lại chạy lung tung nữa nha. Khó khăn lắm anh mới thuyết phục được thiếu gia gặp mặt mấy vị trưởng bối lắm lời kia, lát còn có một cuộc hẹn nữa đấy.
- Cô ấy lên phòng tìm tôi? – Anh ngây người, bàn tay nắm chặt điện thoại đến trắng bệch.
- Cô ấy nói như vậy mà, chẳng lẽ không phải? – Lê Minh ngạc nhiên, sau đó cười xòa một tiếng. – Thiếu gia, cậu cũng biết Lại Tĩnh Nhã là người không thể ngồi yên một chỗ được, có lẽ cô ấy...
Cạch tút tút tút...
Lê Minh nhìn chằm chằm điện thoại mà khó hiểu không thôi. Này, anh mới rời khỏi đó chưa đến một tiếng đồng hồ mà đã lại xảy ra chuyện gì rồi hả?
Bên kia, Tô Diệp Hàm cứng ngắc ngồi trên ghế sô pha giữa phòng khách, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ treo tường, nghe âm thanh tích tắc không ngừng vang vọng khắp căn phòng mà trái tim cũng dần dần trầm xuống.
Cô nghe thấy, đúng không?
Cô đã nghe thấy những lời đó cho nên mới bỏ đi, đúng không?
Tại sao không nhẫn nại nghe câu trả lời của anh?
Tại sao không trực tiếp hỏi anh?
Tại sao không cho anh cơ hội giải thích?
Tại sao phải vội vàng vứt bỏ anh như vậy?
Cô nói cô yêu anh cơ mà? Cô nói cô sẽ vì anh mà làm mọi việc cơ mà? Cô nói sẽ ở bên anh cả đời cơ mà? Là chính cô bảo anh đừng luôn bất an...
Đúng, cô đã nói anh đừng tiếp tục bất an như vậy, cô sẽ đau lòng. Cô sẽ không dễ dàng từ bỏ tình yêu của bọn họ như vậy. Cô sẽ trở về, sẽ trở về thôi...
Từng giây từng phút trôi qua, anh vẫn giống như một bức tượng sáp ngồi ở đó, hai tay nắm chặt đến nổi đầy gân xanh, toàn thân phải gồng lên hết mức mới có thể đè nén lại cảm xúc hoảng loạn trong lòng. Anh muốn kiên nhẫn đợi cô, muốn học cách tin tưởng cô, muốn xua tan đi những bất an đang tràn ngập trong lòng mình. Nhưng tại sao trái tim vẫn cứ ngày càng lạnh lẽo cùng đau đớn như vậy? Tại sao sự sợ hãi cùng tuyệt vọng cứ như ngọn lửa chỉ lăm le muốn bùng cháu thiêu rụi hết thảy?
Lạch cạch...
Không biết đã qua bao lâu, mãi đến khi anh cảm thấy toàn thân đều nhễ nhại mồ hôi, tiếng mở cửa mới vang lên, dù rất nhỏ nhưng đối với anh lại giống như một tiếng trống gõ vào trái tim đang loạn nhịp của mình vậy. Anh không kiềm chế được mà đứng bật dậy, đôi mắt nhìn chòng chọc ra ngoài cửa, chờ đợi một người xuất hiện.
- Á? – Cô vừa bước vào nhà đã thấy bộ dạng chật vật của anh, hai mắt vằn tơ máu, tóc tai ước nhẹp tán loạn trên mặt, đôi môi bị cắn đến rướm máu, quần áo xộc xệch nhăn nhúm, bả vai sụ xuống. Cô vội vội vàng vàng chạy tới trước mặt anh, lo lắng hỏi. – Anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?
- Bé con!! – Anh run run gọi một tiếng, kéo cô ôm chặt vào lòng rồi bắt đầu lầm bầm không ngừng. – Bé con! Bé con! Bé con!
- Em ở đây mà, anh làm sao thế? – Cô vỗ vỗ lưng anh, rõ ràng cảm nhận được sự bất an của anh nhưng lại không thể hiểu được lí do. Mà nhớ tới dáng vẻ này của anh liền có chút líu lưỡi, cẩn thận hỏi. – Anh... anh không phải là bị... bị... bị... bị người ta...
- Bé con! Bé con! Bé con! Bé con! – Mà anh vẫn tiếp tục ôm ghì lấy cô, hoàn toàn không có phản ứng gì khác, chỉ liên tục lặp đi lặp lại hai chữ này.
- Ồ? – Cô hơi nhướn mày, không phải là thật chứ? Cô hoang mang rồi nha, ai mà biến thái như vậy? Nhưng cô cũng không có cách nào ngoài ra sức an ủi cái con người vẫn còn đang lâm vào hoảng loạn này, nhẹ nhàng nói. – Diệp Hàm, bình tĩnh lại nào, nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra?
- Anh nghĩ là em không cần anh nữa. – Anh vùi đầu vào mái tóc cô, rầu rĩ lên tiếng. – Bé con, em đi đâu, tại sao không mang điện thoại? Anh cứ nghĩ là em nghe được những lời đó nên không quan tâm tới anh nữa, anh nghĩ là... nghĩ là... em thật sự bỏ mặc anh rồi.
- Cho nên anh không có bị người ta... - Cô giật mình hiểu ra, rất muốn trợn mắt hỏi anh làm sao có thể tự mình đem mình biến thành cái dạng người không ra người thế này, nhưng thấy anh đã đáng thương như vậy rồi nên thành thôi, chỉ có thể dịu dàng nói. – Em có nghe được, nhưng mà...
- Em phải tin tưởng anh, anh nhất định sẽ không phản bội em, tuyệt đối sẽ không phản bội lại tình yêu của chúng ta đâu. – Anh không để cô nói hết đã nghiêm túc cam đoan. – Bé con, anh không cần cái gì mà thông gia quyền thế, cũng không cần năm bảy người phụ nữ, anh chỉ cần một mình em thôi, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau là tốt rồi.
- Nhưng những lời bọn họ nói cũng không phải là không có lí. – Cô nhíu mày nghĩ ngợi. Mặc dù có chút kỳ quặc nhưng cô không thể không đồng ý với lập luận của bọn họ. dù sao bọn họ cũng chỉ muốn giúp anh củng cố thế lực mà thôi. Tất nhiên là trừ việc bọn họ không cho phép anh yêu cô. Hừ, dám dạy hư Diệp Hàm của cô, sớm muộn cũng phải dạy cho bọn họ một bài học.
- Bé con, em có thể chấp nhận anh có người phụ nữ khác? – Anh tức giận nhìn cô, trên mặt rõ ràng viết một dòng chữ rõ to: Em dám nói có, anh liền giận thật cho em xem.
- À, anh không muốn thì thôi. – Cô biết điều chui vào lòng anh thỏa hiệp. Cô mới không cần vì cái vấn đề này mà gây gổ với anh đâu. Chỉ là... - Diệp Hàm, nếu như anh cứ cố chấp, bọn họ có thể gây bất lợi cho anh không?
- Đừng lo, em quên là trên lý thuyết bây giờ nhà họ Tô chỉ còn có hai người có khả năng đi lên cái vị trí kia hay sao? – Anh vuốt ve mái tóc cô, mỉm cười. – Mà anh trai sẽ không tranh với anh.
- Dù vậy em vẫn thấy lo cho anh. Lỡ như bọn họ tính kế anh thì làm thế nào? Anh cũng không thể ngày đêm đều đề phòng được. – Cô buồn bực nói.
Nghe được những lời này, anh chỉ cười không đáp. Anh đã sống ở nơi này 27 năm rồi, có ngày nào là thực sự yên bình đâu? Anh cũng đã quen rồi. Nhưng nhìn nét mặt lo âu của cô, trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy không nỡ. Cô vẫn là không thuộc về nơi này. Cho dù có kiên cường đến mấy, thông minh đến mấy thì cũng sẽ có lúc mệt mỏi, mà nhà họ Tô này căn bản không chấp nhận một chút lơ là dù là nhỏ nhất. Cuộc chiến đầu dai dằng kéo dài từ đời này sang đời khác, nào có cho bất kì ai cơ hội thở dốc? Cho dù hiện nay có vẻ như mọi nguy cơ đều đã được giải trừ, nhưng sự thật đâu phải lúc nào cũng như vẻ bề ngoài? Mấy vị trường bối kia cũng có con cháu, mặc dù chỉ là bên nhà ngoại, căn bản không có tư cách để cạnh tranh với anh và anh trai, nhưng một khi bị quyền lực làm mờ mắt thì còn ai đủ tỉnh táo để phán xét sự việc dựa trên luân thường đạo lí nữa? Đến khi đó sẽ lại nổ ra một trận chiến mới, và có lẽ sẽ còn nhiều hơn một trận cũng không chừng. Cuộc đời Tô Thất chính là một ví dụ điển hình hco việc tranh đấu từng phút từng giây đấy thôi. Cuộc đời của anh vốn đã định sẵn là sẽ như vậy, nhưng hiện tại anh còn có bé con, anh không thể ích kỉ chỉ nghĩ cho mình được.
Nhìn gương mặt mệt mỏi cùng hoang mang của cô, anh bắt đầu hoài nghi những gì mình làm liệu có phải là đúng? Những gì mình luôn hướng tới liệu có phải cái đích thực sự của cuộc đời? Giành được vị trí gia chủ rồi thì thế nào? Cô có được vui vẻ không? Anh có cảm thấy thoải mái không? Bọn họ có hạnh phúc không?
Bỗng nhiên anh cảm thấy rất mê mang, giống như đang lọt vào một vùng đất toàn sương mù vậy, không có đường đi, cũng chẳng có lối thoát.
Tất cả những việc này... thật sự có ý nghĩa sao?
------------------------------------------------------------------
|
Chap 57
Kể từ khi hiểu lầm được gỡ bỏ, Tô Tử Nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tâm trạng cũng trở nên thật thoải mái. Tuy những cuộc đối thoại của anh và Tô Diệp hàm còn có chút cứng ngắc nhưng anh tin rằng qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi. Chỉ có điều mỗi khi anh cảm thấy tâm trạng lên một chút thì sẽ có những con người nhàm chán chạy tới lắc lư qua lại khiến anh có muốn nhẫn nại cũng không được.
Cốc cốc cốc...
- Vào đi!
- Thiếu gia, bọn họ lại tới nữa. – Phạm Thành đau đầu nói. Mấy lão già kia cũng thật là rảnh rỗi, hai ngày ba bữa lại chạy tới làm phiền thiếu gia, nói cái gì mà không thể chịu thiệt không thể cúi đầu. Bọn họ cũng không nhìn xem hiện tại con dấu cũng nằm trên tay người ta rồi, giấy tờ thủ tục cũng đã làm xong, còn muốn lật ngược thế cờ thế nào nữa? Hơn nữa thiếu gia căn bản là không hề muốn làm cái gì có được không?
- Đuổi bọn họ về đi. – Tô Tử Nhiên nhíu mày, dừng một chút lại nói tiếp. – Sau này trực tiếp chặn lại, không cần báo cáo.
- Vâng, thiếu gia! – Phạm Thành cúi đầu nhận lệnh, sải bước ra ngoài xử lí mấy lão già lắm lời không chịu tiếp thu kia. Thật đúng là phiền phức!
Cạch...
Nghe tiếng đóng cửa, Tô Tử Nhiên mới thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn lên trần nhà. Tô Diễm đi roiò, Tô Thanh Thanh đã chết, còn Tô Diệp Hàm đã trở lại làm đứa em trai ngoan ngoãn khụ khụ... được rồi, cứ tạm coi là như vậy đi. Tóm lại là bây giờ anh rất rảnh rỗi, rất thảnh thơi cũng rất nhàm chán a~
Nếu để Phạm Giang biết được suy nghĩ của thiếu gia nhà mình chắc sẽ khóc mất. Rảnh rỗi sao? Thảnh thơi sao? Nhàm chán sao? Hu hu vậy ai lấy lí do mình quá bận rộn xử lí chuyện nhà mà đem tất cả mọi công việc lớn nhỏ của các thế lực bên phe mình quăng cho anh? Uổng cho anh luôn nhất mực sùng bái thiếu gia nhà mình, thì ra lại là một kẻ lười biếng nham hiểm đến độ này.
Nhàm chán quá dẫn đến suy nghĩ miên man, nghĩ rồi lại nghĩ, anh đột nhiên phát hiện ra mình không hề có mục đích sống. Trước đây luôn chăm chăm vào vị trí gia chủ, thề phải đứng trên đỉnh cao nhất, để không một ai có thể đè đầu cưỡi cổ mình được nữa. Nhưng mà bây giờ thì sao đây? Anh tất nhiên sẽ không tranh giành với cậu em trai đầu óc không được bình thường kia. Vậy thì anh nên làm cái gì đây? Đây quả là một vấn đề khó!
Cốc cốc cốc...
- Phạm Thành, có gì thì nói luôn một lần đi! – Tô Tử Nhiên nhíu mày gắt lên. Một buổi sáng cậu ta ra ra vào vào phòng của anh đến mấy chục lượt không mệt à? Cậu ta không mệt nhưng anh mệt. Biết là anh rất rảnh lại còn làm bộ bận rộn trước mặt anh là có ý gì? Muốn anh tức chết à?
Phạm Thành rất muốn khóc. Anh muốn như vậy sao? Bộ thiếu gia nghĩ anh thích đi đi lại lại lắm chắc? Những kẻ lắm điều kia đâu có để cho anh yên tĩnh được phút giây nào đâu? Anh chăm chỉ như vậy đáng ra phải được khen ngợi chứ, sao thiếu gia có thể nổi nóng với anh? Anh thật là uất ức quá mà~
Hiển nhiên, Phạm Thành đang mải khóc lóc nên không để ý đến vị thiếu gia ngàn năm băng lãnh của mình dường như có cái gì đó không giống trước đây, hay nói cách khác là sắp bị sự nhàm chán làm cho chập một số nơi trên cơ thể rồi.
- Cậu đứng ngốc ở đó làm cái gì hả? Rốt cuộc là có chuyện gì? – Tô Tử Nhiên thấy người kia bỗng dưng thất thần thì tức giận đập bàn cái rầm, rất thiếu kiên nhẫn lên tiếng.
- Thiếu gia, ông chú chồng cô ba tới...
- Cậu không nghe rõ mệnh lệnh của tôi? – Tô Tử Nhiên nhướn mày, vừa nhìn liền biết là sắp phát hỏa tới nơi rồi.
Da đầu Phạm Thành run lên, nhanh chóng đem mấu chốt nói ra.
- Ông ta nói mấy người bên kia đang ráo riết tìm vợ cho Tô Diệp Hàm nên muốn đến bàn bạc đối sách với thiếu gia...
- Tìm vợ? – Tô Tử Nhiên ngạc nhiên nhướn mày, tay xoa xoa cằm như đang tính toán cái gì, vài phút sau mới mở miệng đuổi người. – Đi ra ngoài đi!
- Vậy... - Phạm Thành rối rắm. Rốt cuộc là đuổi hay không đuổi?
- Mệnh lệnh của tôi trước giờ đều không có ngoại lệ. – Tô Tử Nhiên liếc Phạm Thành một cái, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta rét run.
Cạch...
Đợi căn phòng một lần nữa trở lại yên tĩnh, Tô Tử Nhiên mới đứng dậy, chầm chậm đi qua đi lại phân tích tình hình.
Mấy ông già kia muốn Diệp Hàm lấy vợ, thế nào cũng đặt tiêu chuẩn gia thế lên hàng đầu, hiển nhiên Lại Tĩnh Nhã sẽ bị loại ngay từ đầu. Mà tình cảm của Diệp Hàm đối với Lại Tĩnh Nhã người ngu cũng có thể nhìn ra được. Xem ra sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ xảy ra xung đột, tới lúc đó... Xem ra anh phải kiếm một cơ hội chấn chỉnh lại mấy lão già phe mình mới được, đề phòng bọn họ ngứa ngáy tay chân mà chọc gậy bánh xe.
Nhưng vẫn không ổn, nếu ép bọn họ quá có khi lại thành không hay. Dù sao thì ở nơi này quyền lực là chân lí, nếu bị đe dọa đến lợi ích mấy lão già kia có thể làm bất cứ thứ gì, lúc đó còn phiền phức hơn ấy.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt đây?
Cốc cố...
Cạch...
Còn chưa đợi người bên ngoài rút tay về Tô Tử Nhiên đã trực tiếp mở cửa, hai mắt phun lửa nhìn Phạm Thành, toàn thân tản ra khí tức âm u, dường như chỉ đợi người kia nói một câu không vừa ý anh thôi bão táp lập tức sẽ trút xuống.
- Thiếu gia, là... là... - Phạm Thành lén lút lùi lại một bước, lắp bắp.
- Hử? – Tô Tử Nhiên nhướn mày, hiển nhiên là sự kiên nhẫn ít ỏi trong anh đang cạn dần. Tốt nhất là cậu ta thật sự có việc quan trọng muốn báo cáo, nếu không thì đừng trách anh độc ác.
- Là... là Tô...
- Tô Tử Nhiên, tại sao anh vẫn thích dọa người như thế hả? – Một giọng nói thanh thúy mang theo ý tứ trêu tức vang lên từ phía cầu thang khiến Phạm Thành thở phào nhẽ nhọm. Đến rồi đến rồi, cứu tinh đến rồi!
Chỉ thấy Lại Tĩnh Nhã ung dung đi đến, tất nhiên phía sau không thể thiếu được cái đuôi Tô Diệp Hàm đang nắm chặt cổ tay cô chậm rì rì nhích từng chút. Tại sao lại là phía sau mà không phải bên cạnh? Vấn đề này rất huyền ảo, có liên quan trực tiếp đến sở thích kì dị của một con người kì dị có đặc tính là hay suy nghĩ miên man.
- Hai người đến đây có việc gì? – Tô Tử Nhiên nhướn mày, trên đầu là một dấu hỏi to đùng. Chẳng lẽ nhà mình có phong thủy đặc biệt tốt hay sao mà hết người này đến người khác đều ầm ầm đổ xô tới?
- Không chào đón? – Anh hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm Tô Tử Nhiên. Anh ta dám nói đúng, anh liên phá banh cái nhà này cho coi. Hừ, em trai từ xa tới chơi không tiếp đón từ xa thì thôi lại còn bày sắc mặt cái gì?
Đồng chí Tô Diệp Hàm ngang ngược thành tính đã sớm quên mất, nhà người ta đều là người dưới tiếp đón bề trên, nào có chiều ngược lại?
Thế nhưng Tô Tử Nhiên lại không chút phản cảm với thái dộ này của đứa em trai vốn không biết hai chữ tôn kính viết như thế nào. Anh ra hiệu cho Phạm Thành đi xuống, sau đó đứng tại chỗ nở nụ cười không rõ là bao dung hay khiêu khích, một câu cũng không nói.
Cô nhìn bên này lại nhìn bên kia, chậc chậc hai tiếng. Quả nhiên là anh em, đều điên khùng như nhau. Cảm thán xong, cô nghiêng đầu nhìn anh, cất giọng nói có vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Diệp Hàm, anh định đứng ở đây đến bao giờ? – Rồi lại quay sang Tô Tử Nhiên cau mày. – Đã bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn so đo với em trai như vậy? Tại sao trước đây tôi không biết anh lại ngu ngốc thế này nhỉ?
- Bé con, em mệt không? Chúng ta vào bên trong ngồi, mặc kệ anh ta. – Anh thu lại biểu tình hung tợn, tươi cười nịnh nọt đỡ cô vào bên trong, hành động cẩn thận đến mức khiến người ta phải líu lưỡi. Ai không biết còn tưởng là vợ anh đang mang thai sắp sinh đấy.
- Khụ... - Tô Tử Nhiên húng hắng một tiếng, sờ sờ mũi đi theo bọn họ vào phòng.
...
- Diệp Hàm, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
- Không xảy ra chuyện gì, chỉ là em đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. – Anh ngồi thẳng lưng, sắc mặt phức tạp nói.
- Vấn đề gì? – Tô Tử Nhiên bị sự nghiêm túc của cậu em trai này làm cho sửng sốt, thái độ cũng trở nên cẩn trọng.
- Chắc anh cũng đã thu được tin tức, bọn họ muốn em kết hôn.
- Ừ, rồi sao?
- Em không đồng ý.
- Anh cũng đoán thế. – Tô Tử Nhiên thửo dài. – Cậu đã chuẩn bị gì chưa? Có cần anh giúp gì không?
Anh im lặng hồi lâu, sắc mặt hết sức rối rắm, cuối cùng hít sâu một hơi mới chán nản lên tiếng.
- Anh, em không muốn sống như thế này.
- Hả? – Tô Tử Nhiên ngây người, khó hiểu nhíu mày. – Cậu có ý gì?
- Anh không cảm thấy nơi này thật ngột ngạt sao? Chẳng lẽ anh không thấy sống như thế này rất mệt mỏi ư? Cả cuộc đời chỉ tranh tranh đấu đấu, mưu cầu quyền lực địa vị thì có ý nghĩa gì chứ? Chết rồi cũng chẳng thể mang theo được. Em chịu không nổi. Em không muốn tiếp tục nữa. Anh à, em thật sự rất mệt mỏi...
------------------------------------------------------------------
|
Chap 58
- Anh, chúng ta hãy phá hủy nó đi!
Phá hủy...
Phá hủy nhà họ Tô...
Phá hủy đi nơi đã cắn nuốt cuộc sống vốn luôn tràn ngập hạnh phúc của anh...
Phá hủy đi cái nơi đã giam cầm linh hồn anh suốt 10 năm qua...
Phá hủy... phá hủy nó... có thể sao?
Hai chữ này giống như một chiếc búa gõ thật mạnh vào lòng Tô Tử Nhiên, khiến cho anh giật mình thật lâu.
10 năm...
Anh đã ở nơi này 10 năm, bị nó giày vò bị nó chèn ép, bị nó bức đến ngay cả trái tim cũng bị nhuốm một màu đen ghê tởm, nhưng... chưa từng nghĩ tới hai chữ này. Anh chỉ biết chấp nhận, chỉ biết nhẫn nhịn, chỉ biết bất lực để bản thân bị cuốn theo sự vận động của nó, chưa từng... dù chỉ là một chút thôi... sinh ra ý niệm phản kháng.
Nhưng bây giờ, đột nhiên có người nói với anh, rằng hãy phá hủy nó đi. Làm sao anh có thể bình tĩnh cho được?
- Cậu... nghiêm túc chứ? – Tô Tử Nhiên khàn khàn hỏi, thanh âm run rẩy đã nói lên tâm tình kích động tột độ của anh lúc này.
- Em rất nghiêm túc. – Anh gật đầu, trong ánh mắt đã không còn dáng vẻ mê mang hay lo âu như vừa nãy nữa mà đã được thay thế bởi sự kiên định cùng hưng phấn.
Đúng, anh rất hưng phấn, cũng rất háo hức. Anh cũng giống anh trai, chưa từng nghĩ tới vấn đề này cho đến khi bé con thủ thỉ ở bên tai anh, rằng cô chán ghét cái nơi này, chán ghét nhà họ Tô, chán ghét cuộc sống luôn phải đề phòng tất cả mọi người, cô muốn anh cùng cô rời đi. Thế nhưng anh hiểu, cho dù bọn họ đi đến phương trời nào thì đám người kia cũng sẽ không buông tha cho bọn họ. Đạo lí diệt cỏ phải diệt tận gốc đã ăn sâu bám rễ trong đầu mỗi người ở nơi đây rồi. Muốn hoàn toàn thoát khỏi bọn họ, chỉ có một cách duy nhất... khiến cái nơi gọi là nhà họ Tô này hoàn toàn biến mất.
Chỉ cần nó biến mất, anh sẽ được giải phóng, bọn họ sẽ được tự do. Sau này cuộc sống của bọn họ là do chính bọn họ quyết định, con đường của bọn họ là do bọn họ tự mình lựa chọn. Bọn họ sẽ có thể sống an nhàn hạnh phúc như những người bình thường, không phải vắt óc nghĩ cách trèo lên cao, không phải lo lắng đề phòng âm mưu khắp nơi, cũng không phải lo có một ngày sẽ bị phản bội đến nỗi mất cả tính mạng. Bọn họ sẽ được sống!
Anh nhìn sâu vào mắt Tô Tử Nhiên, khóe môi khẽ giương lên. Anh hiểu, anh trai cũng có cảm nhận giống anh. Bọn họ rất giống nhau, đều bị nơi đây biến thành nửa người nửa quỷ, bị ép buộc đến phát điên rồi. Suốt bao nhiêu năm qua bọn họ tranh đấu cũng không phải là vì quyền lực và địa vị, bọn họ chỉ muốn bảo vệ tính mạng của mình. Bọn họ không muốn chết, vì vậy không thể dừng lại. Chỉ có không ngừng phát triển, không ngừng mạnh hơn mới có thể nắm được vận mệnh của mình trong tay. Nhưng những lời nói của mấy vị trưởng bối ngày hôm đó đã khiến anh hiểu được, cho dù là ở vị trí tối cao kia, cũng không thể tùy ý làm theo ý mình. Ngay cả quyền được yêu và khả năng bảo vệ người mình yêu cũng không có, vậy... anh còn cần nó để làm gì?
- Được, chúng ta cùng phá hủy nó. – Tô Tử Nhiên kiên định gật đầu, khó nén kích động mà nắm chặt hai tay. Ngay từ 10 năm trước, khi bị đưa đến nơi này, anh đã không nghĩ tới chuyện có thể thoát khỏi những tranh chấp nơi đây, nhưng hiện tại... anh muốn tự do. Cho dù kết cục có thế nào anh cũng sẽ không hối hận, ít nhất anh cũng đã dũng cảm đối mặt, chiến đấu vì chính bản thân mình không bao giờ là sai hết.
...
Trong phòng sách,
Anh ngồi đối diện một ông lão khoảng trên dưới 70 tuổi, vẻ mặt trầm trọng. Mà sắc mặt của ông lão cũng không khá hơn là bao, đôi mắt híp lại vằn lên tơ máu, bàn tay nhăn nheo giận đến phát run.
- Diệp Hàm, cháu nói cái gì?
- Cháu cũng không muốn tin, nhưng điều tra hai lần đều cho kết quả như nhau. – Anh thở dài một hơi. – Cháu không nghĩ chú ấy lại làm như vậy.
- Khốn nạn! – Ông lão giận đến run rẩy cả người, sắc mặt kém tới nỗi Tô Diệp Hàm hơi nghi ngờ, liệu một giây sau ông ta có thể trực tiếp bất tỉnh nhân sự hay không.
Sự thật chứng minh anh đã nghĩ quá nhiều, ông lão bỏ lại một câu chào đơn giản rồi chống gậy hùng hổ rời đi. Xem ra lại có chuyện hay để xem rồi. Anh cười cười tiễn ông lão ra về, quay đầu đã thấy bé con đang khoanh tay dựa lưng vào tường nhướn mày nhìn mình.
- Anh lại chạy đi lừa người già?
- Bé con, đó là sự thật. – Anh nghiêm túc đính chính.
Lão già trên danh nghĩa là chú của anh thực sự nghe theo xúi giục của con trai giới thiệu một cô gái gia giáo cho anh. Hừ, nghĩ anh là thằng ngu à, chỉ cần nhìn ánh mắt của cô ta anh đã biết cô ta tiếp cận mình là có ý đồ bất chính, quả nhiên điều tra ra được không ít chuyện. Cô gái kia đúng là tiểu thư nhà quyền quý, nhưng chỉ là vị tiểu thư nửa đường được đón về, đã từng làm gái ở quán bar và hiện tại là tình nhân của đứa con trai có dã tâm lớn của lão già to gan kia. Mà bố con bọn họ rõ ràng muốn thông qua cuộc hôn nhân này để chính thức tham gia vào cuộc tranh giành gia sản vốn không bao giờ có hồi kết ở nhà họ Tô.
- Ồ, thật cơ đấy. – Cô nhướn mày, chậc lưỡi một cái. – Thì ra là anh cũng biết nói thật.
- Bé con, giọng điệu này của em là sao? – Anh bĩu môi véo véo má cô. – Anh cũng chưa từng nói dối em cái gì mà. Anh yêu em thật tâm, em đừng có nghi ngờ linh tinh, anh sẽ đau lòng đó.
Cô trợn trắng mắt, trực tiếp phớt lờ những lời lảm nhảm của anh. Người này lại đến lúc phát bệnh!
Mấy tháng nay chuyện này xảy ra như cơm bữa. Tô Diệp Hàm hết chạy bên nọ thổi gió lại lộn bên kia quạt lửa, thật thật giả giả từ miệng anh đi ra đểu lẫn lộn hết cả làm cho nội bộ nhà họ Tô chỉ trong một thời gian ngắn đã rối như tơ vò. Ngay cả cô có đôi khi cũng không biết được cái gì anh nói là sự thật, cái gì là bịa đặt nữa là.
Mà Tô Tử Nhiên bên kia ngày ngày đều gấp gáp ghé thăm những đứa con trai của các chi thứ, mục đích là gì không cần nói cũng biết.
Còn Lại Tĩnh Nhã cô đây thì sao? Công việc của cô vô cùng quan trọng đấy nhé! Hôm nay âm thầm giúp người này tặng quà cho người kia, ngày mai lén lút giúp kẻ này có được thứ mơ ước đã lâu của kẻ nọ, khiến sự nghi kị cùng xung đột ngày một dâng cao như lửa bén rơm.
Kỳ thực cũng có những người khá thông minh, lúc mới bắt đầu cũng nghi ngờ phía sau có người động tay động chân nên không vội ra mặt, một mặt bình tĩnh đối phó với một đám xù lông như mèo bị đạp phải đuôi, một mặt âm thầm cho người điều tra ngọn ngành mọi việc. Thế nhưng, cho dù có lợi hại và điềm tĩnh đến đâu, một khi lợi ích bị xâm phạm thì cũng sẽ giương móng vuốt ra mà bảo vệ lãnh địa của mình thôi. Mà có thần trộm có đạo đức nhưng không có lương tâm là cô ở đây, làm sao bọn họ có thể không hao tổn gì mà đứng bên ngoài xem cuộc vui được?
Hơn nữa, khắp nơi đều có đám Chu Đức Chí và Phạm Thành nhìn chằm chằm, gần như là bọn họ vừa cựa quậy một cái thôi, ngày hôm sau sẽ bị đưa ra mà mổ xẻ. Cho nên, muốn đứng ngoài cuộc để mà thận trọng suy xét mọi việc, trừ khi bọn họ có thể chấp nhận thiệt thòi về phía mình. Mà ở cái nhà họ Tô, nơi mọi đứa trẻ được học về tầm quan trọng của quyền lực và lợi ích trước cả bảng chữ cái này liệu có người nào làm được như vậy hay không? Câu trả lời dĩ nhiên là không rồi.
Cứ như vậy, nhà họ Tô chỉ trong vòng nửa nắm đã rối loạn đến không chịu nổi, ông nghi ngờ tôi, tôi đối đầu với nó, nó lại nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ông. Mà một dòng họ có nội bộ không vững chắc thì có thể đứng trên ngôi vị đầu tàu như trước được không? Có thể, trừ phi tất cả những dòng họ phía dưới đến toàn là người chết.
-----------------------------------------------------------------
|
Chap 59
Cô bị ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt vô hại của anh thì có chút ngây ngẩn. Người này cũng chỉ có lúc ngủ là yên tĩnh, chỉ cần đôi mắt xanh thẳm kia mở ra một cái là giống y như một đứa trẻ con suốt ngày bám lấy cô giả bộ đáng thương để làm nũng. Ồ, sai rồi, gần đây anh còn dành kha khá thời gian để mà suy tính chuyện xấu nữa.
Nghĩ đến tình hình nhà họ Tô bây giờ, sắc mặt cô có chút phức tạp, nhìn người bên cạnh khe khẽ thở dài một hơi. Dù sao đó cũng là nhà của anh, là nơi anh sinh ra và lớn lên, mặc dù nó không tốt đẹp gì, nhưng chẳng lẽ anh không hề có một chút lưu luyến gì sao? Cô biết Tô Tử Nhiên chán ghét nơi này thế nào, có thể nói chính cô đã tận mắt chứng kiến nó từng chút phá hủy cuộc sống bình yên của anh ta ra sao. Nhưng còn Diệp Hàm, anh hận nó cũng có lí thôi, nhưng ngoài ra sẽ không còn gì nữa ư?
Cô biết anh làm như vậy là vì cô. Nếu như hôm đó cô không nói những lời kia, anh cũng sẽ không đưa ra quyết định như vậy, có khi mãi mãi anh cũng sẽ không nảy ra suy nghĩ này cũng không chừng. Là do cô, cô biết anh làm tất cả đều là vì cô. Nhưng cô cũng chỉ muốn rời khỏi nơi đáng sợ này mà thôi, chưa từng muốn anh tự tay hủy đi mái nhà của mình. Cô làm sao biết anh sẽ quyết liệt như vậy? Có đôi khi cô thật sự cảm thấy hối hận. Nếu như không phải là cô, anh bây giờ đã ngồi yên ổn trên vị trí cao cao tại thượng đó, có được quyền lực và uy quyền tối cao của nhà họ Tô. Nhưng vì yêu cô, vì muốn làm cô vui vẻ, mà anh lại... haizzz...
- Mới sáng sớm em đã thở dài cái gì? – Anh vươn tay ôm cô vào trong lòng, thanh âm vẫn còn ngái ngủ.
- Em cảm thấy rất có lỗi với anh. – Cô cắn cắn môi, hiếm khi bày ra bộ dạng yếu ớt như vậy.
- Có lỗi? – Anh ngạc nhiên buông cô ra, chống một tay lên cẩn thận quan sát cô, mỉm cười. – Mới ngủ một giấc mà em đã làm gì có lỗi với anh rồi hả?
- Vì em nên anh mới làm những việc này. Mới đầu em cảm thấy như vậy cũng tốt, sau này anh sẽ được tự do sống theo cách của mình, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, em lại cảm thấy em quá ích kỷ. Cho dù em không thích nơi này đến thế nào đi nữa thì nó cũng là nhà của anh, bọn họ đều là người thân của anh...
- Bé con, có phải em còn chưa tỉnh ngủ hay không? – Anh cười ha ha cắt ngang lời nói của cô, sau đó hết sức nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô. – Trên đời này người thân của anh chỉ có hai người, một là anh trai, người còn lại chính là em. Trước khi gặp em anh không có nhà, nơi đó chỉ là một cái lồng giam đẹp mã mà thôi. Em không thích nó, anh cũng không thích, phá liền phá thôi, không có vấn đề gì lớn cả. – Nói đến đây, anh trở tay ôm lấy cô, mỉm cười nói tiếp. – Bé con, đợi mọi chuyện được giải quyết xong, chúng ta sẽ chuyển đến thành phố khác, rồi mởmột tiệm bánh bao được không?
- Anh đừng nói với em là anh muốn đi bán bánh bao nhé? – Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
- Ừ, anh sẽ chăm chỉ bán bánh bao kiếm tiền nuôi em, còn có... - Anh gật gật đầu, đôi con người xanh thẳm ánh lên sự chờ mong. - ... con của chúng ta.
Cô vùi đầu vào lồng ngực của anh nở nụ cười vui vẻ. Cuộc sống như vậy rất tốt. Cô sẽ sinh cho anh vài đứa nhỏ, cho anh nuôi đến phiền luôn ha ha ha... Cô tin tưởng bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc.
Có điều, trước đó phải xử lí hết những phiền phức ở nơi này đã. Nghĩ như vậy, cô hơi nhíu mày, có chút lo lắng hỏi anh.
- Diệp Hàm, tiếp theo anh định làm gì?
- Đừng lo, anh sẽ giải quyết tốt. – Anh cúi đầu hôn lên vầng trán trắng mịn của cô, ánh mắt như có điều suy tư. Tuy rằng rối loạn nội bộ có thể làm cho nhà họ Tô sa sút nhanh chóng, nhưng muốn một gia tộc đã tồn tại hàng trăm năm hoàn toàn gục ngã thì vẫn chưa đủ, trừ khi...
...
Đêm đến, ở sân sau biệt thự rộng lớn của nhà họ Tô không ngừng vang lên tiếng bước chân, tuy rằng rất khẽ nhưng bởi vì màn đêm rất yên tĩnh nên cũng trở nên rất rõ ràng, nhưng kỳ lạ là lại không có ai chú ý đến. Cô hơi nghi ngờ, rón rén bước tới gần, còn chưa nhìn rõ có chuyện gì xảy ra thì một vài giọng nói có phần quen tai đã truyền tới từ phía bên kia.
- Cẩn thận, đừng có làm đổ, tiền cả đó!
- Nhanh chân lên! Thiếu gia có lệnh trong đên nay phải xử lí xong chỗ này.
Cô nhíu mày nghĩ nghĩ một lúc liền giật mình nhớ ra, đây không phải là giọng của Lâm Thanh và Chu Đức Chí đó sao? Vậy vị thiếu gia trong miệng bọn họ chắc chắn là Diệp Hàm rồi. Cô hơi nghiêng đầu nhìn cái bóng người cao ngất bên cạnh đầy nghi hoặc.
- Kiếm tiền. – Anh cười cười, thẳng thắn trả lời.
- À – Cô gật gù, trong thoáng chốc liền đứng thẳng người, phủi phủi lại vạt áo rồi nghênh ngang bước tới phía bên kia. Nếu là người mình vậy trốn trốn tránh tránh có ý nghĩ gì chứ? Hôm nay cô phải tìm hiểu rõ ràng, rốt cuộc trong cái đầu đen tối của anh đang chứa âm mưu gì mới được.
Đi thêm vài bước cô liền dừng lại, ngây ngốc nhìn mấy người mặc áo đen đang nối đuôi khiêng từng vò rượu ra ngoài, đầu óc có chút choáng váng. Nhìn biểu tình đắc ý cùng cẩn thận của đám người kia thì có vẻ như đây cũng không phải là hành động quang minh chính đại gì. Vậy... cái mà anh gọi là kiếm tiền chính là trộm rượu nhà mình đó hả?
- Bé con, không phải hôm trước em rất thích những thứ này hay sao? – Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô. – Anh giúp em lấy về hết rồi, em nên thưởng cái gì cho anh đây?
- Em cũng không phải là thích rượu, em chỉ thích giá trị của chúng nó thôi. – Cô nghiêm túc đính chính.
- Anh biết, cho nên anh sẽ đem chúng nó bán đi rồi lấy tiền về cho em được không? – Anh cười khẽ. – Còn có những thứ đáng giá của nhà họ Tô đều đem hết đi, tới lúc đó em tha hồ mà ngồi đếm tiền, có vui không?
Cô ngây người, sau đó hết sức hài lòng cười ha ha. Thì ra mấy ngày hôm nay anh luôn thần thần bí bí là đang đi bòn rút gia sản nhà mình đó hả? Quả nhiên Diệp Hàm của cô rất thông minh, hiểu được lãng phí là không tốt.
Thấy cô vui vẻ, anh cũng nở nụ cười. Nhà họ Tô sẽ không tồn tại được lâu nữa, nhưng nhà họ Hà cũng không nên vui mừng quá sớm, thu vào tiền tài quyền thế hay là một đống loạn thất bao tao còn chưa biết được đâu. Nghĩ đến đây, anh không khỏi nhếch khóe môi đầy toan tính.
Nhà họ Hà thì có liên quan gì đến chuyện này? Muốn hiểu rõ sự tình thì phải quay lại vài ngày trước, khi anh hẹn gặp Hà Tiến, người trên danh nghĩa là cậu của anh, cũng chính là em trai của mẹ anh.
...
- Cháu điên rồi à? – Sau khi nghe hết những lời anh nói, Hà Tiến không thể không kinh ngạc mà thốt lên. Theo ông được biết đứa cháu này của mình hiện tại đã ngồi lên vị trí gia chủ, vậy tại sao còn có ý nghĩ điên rồ này?
- Cậu chỉ cần nói có đồng ý hay không. – Anh nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói. Tại sao lại là nhà họ Hà, tại sao là Hà Tiến, cũng không phải bởi vì đó là bên họ ngoại của anh, mà đơn giản là bọn họ trước giờ chính là nước sông không phạm nước giếng, không có thù oán cũng chẳng có xích mích gì, nên việc hợp tác hẳn là sẽ dễ bề thương lượng hơn. Hơn nữa, việc này đối với nhà họ Hà suốt trăm năm qua bị đặt ở vị trí thứ hai chỉ có lợi chứ không có hại, anh tin ông ta hiểu được điều này. Mà tầng quan hệ thông gia kia sẽ khiến cho cánh tay của ông ta dễ dàng vươn tới nhà họ Tô giờ đây đã thành một mỡ hỗn loạn.
- Chuyện này... - Hà Tiến do dự trong chốc lát, trong đầu rất nhanh đã tính toán đủ bề, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu. – Được, cậu đồng ý.
- Tốt, sau này nhà họ Tô không còn liên quan gì đến tôi nữa, ông cũng không cần lo lắng về Tô Tử Nhiên. Còn lại muốn xử lí như thế nào tự ông quyết định.
- Vậy cháu muốn cái gì? – Hà Tiến cũng không ngây thơ đến mức có chuyện tốt như vậy rơi xuống đầu mà không cần trả bất kì cái giá nào. Đứa cháu này của ông cũng không phải một con cừu non dễ xơi.
- Thân phận mới, cậu làm được chứ?
- Không vấn đề. – Hà Tiến sảng khoái đáp ứng. Chuyện này đối với ông cũng không phải khó khăn gì.
- Tốt. – Anh gật đầu một cái, mỉm cười bắt tay ông ta. – Hợp tác vui vẻ! – Nói xong liền xoay người rời đi. Giờ này hẳn là bé con đã ngủ trưa dậy rồi, anh phải về nhà bồi dưỡng tình cảm với cô.
- Cậu có thể biết lí do không? – Nhìn theo bóng lưng phấn chấn của cháu trai, Hà Tiến đột nhiên mở miệng hỏi. Ông thật sự rất tò mò, rốt cuộc đứa cháu này nghĩ cái gì mà lại nghĩ tới chuyện xóa sổ nhà họ Tô? Rốt cuộc có thứ gì còn quan trọng hơn cả quyền lợi và địa vị chứ?
- Không phải cháu không muốn nói, mà là có nói cậu cũng không hiểu. – Anh bỏ lại một câu rồi nhấc chân bước ra khỏi căn phòng hoa lệ này.
Hà Tiến hơi sửng sốt, nhưng rồi lại bật cười. Đúng vậy, có lẽ cả đời này ông cũng không hiểu, bởi vì trong lòng ông ngoài tiền tài và danh lợi ra thì chẳng có thứ gì đáng giá để ông chú ý nữa. Như vậy cũng tốt, không cùng mục tiêu thì sẽ không trở thành kẻ thù.
...
Nội bộ rối loạn vốn đã khiến mấy vị trưởng bối nhà họ Tô sứt đầu mẻ trán, mỗi người đều ngày đêm lo lắng sợ bị người ta ám toán lúc nào cũng không biết, lại ráo riết bày mưu tính kế hãm hại kẻ khác, thân ốc còn không lo nổi mình ốc, ai thèm để ý đến tình hình bên ngoài như thế nào.
Rồi bỗng nhiên có một ngày, nhà họ Hà công khai chống lại nhà họ Tô, tin tức lan truyền nhanh chóng này còn chưa kịp thu về phản hồi gì thì một tin tức động trời đã lại bùng nổ. Toàn bộ tài sản đứng tên nhà họ Tô đều bị nhà họ Hà thu mua với giá rẻ, nhà họ Tô chính thức chỉ còn cái vỏ rỗng. Mà một gia tộc không quyền không thế, không tiền không tài thì có khác gì cái giẻ rách mặc người dẫm đạp?
Các gia tộc khác đều bị tin tức này làm cho chấn động, từ nửa tin nửa ngờ nhanh chóng chuyển thành phấn chấn sục sôi. Nói sao thì nhà họ Tô đứng ở vị trí trên cao kia cũng đã lâu lắm rồi, việc lên mặt chèn ép các gia tộc khác nhiều như cơm bữa, khiến lòng người căm hận đã lâu, nhưng ngại uy quyền của bọn họ mà không dám làm gì. Nhưng bây giờ đã khác rồi, tình thế đã xoay chuyển, nhà họ Tô bây giờ còn không phải ngoan ngoãn mặc bọn họ bóp tròn bóp méo hay sao? Nghĩ như vậy, không ít gia tộc bắt đầu nhấp nhổm, dù sao cũng không thể để nhà họ Hà một mình nuốt trọn được, như vậy gia tộc của bọn họ sẽ lại phải cúi đầu xưng thần, như vậy làm sao bọn họ có thể cam tâm cho được? Cơ hội ngàn năm có một thế này, bọn họ nhất định phải nắm bắt thật tốt.
Trong tình hình hỗn loạn ấy, lại có hai tin tức khác được truyền ra. Đại thiếu gia Tô Tử Nhiên vì không cam tâm nên dẫn người đi ám sát gia chủ nhà họ Hà, kế hoạch đổ bể bị giết chết tại chỗ. Mà gia chủ đương thời Tô Diệp Hàm vì không chịu nổi đả kích đã phóng hỏa tự sát cùng đám thuộc hạ thân tín. Nhà họ Tô hoàn toàn sụp đổ.
-----------------------------------------------------------------
|