NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ- (Full)
|
|
CHƯƠNG 48 Rầm! “ Hai người rốt cuộc đang làm gì thế ?” “ Hơ…Huệ…Huệ Bân…” Người đầu tiên hốt hoảng là bố, ngược lại, Ngân Hách bình tĩnh hơn nhiều. “ Ai bảo hai người nói mấy lời kì cục này thế?” “ Nhưng, với tư cách là một người bố quan tâm đến con gái…” “ Quan tâm?” “À, nhưng mà…” “ Ngừng! Đừng nói những lời kì cục đó nữa. Con tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì để bố phải lo lắng!” Tôi nói chắc như đinh đóng cột, nghe tôi nói, hai người quả thực bàng hoàng không ít. “ Những việc này nên có giới hạn rõ ràng, phải không?” Bố, bố tha cho con đi, đừng nghĩ đến vấn đề này nữa. “ Khỏi, vẽ ranh giới gì chứ? Sẽ không có chuyện gì đâu!” “ Nhưng … “ “ Chủ tịch, người cho phép chúng con hôn nhau đi ...” “ Hai người đừng nói nữa?” Tôi hét lên, hai người lúc này mới chịu im miệng. Họ lại bàn luận về chuyện này? Thật làm người ta đỏ mặt. Dưới áp lực của tôi, chủ đề được thay đổi. “ Sang học kỳ 2 rồi, học hành chăm chỉ hơn một chút. Con có định thi vào ngành nào không?” “ Bố không nói, con cũng định đăng ký thi bộ môn ở học kỳ 2. Nếu thi vào ngành kinh doanh, thành tích của kỳ thi học kỳ phải không tệ, Lần này, có liều mạng, con cũng phải nắm chắc môn tiếng Anh” “Ừ…thành tích kỳ thi học kỳ cũng khá cao…” “ Tuy thành tích kỳ thi học kỳ khá cao, nhưng kỳ thi đại học quả thật rất phức tạp. Nếu thi bộ môn qua được, con mới dự định đi thi đại học.” “Ừ..” “Hơn nữa, nếu kỳ thi học kỳ đạt thành tích cao, kỳ thi đại học có lẽ cũng không có vấn đề gì.” “ Tốt, cứ như thế đi.” “Dạ.” Tôi nhanh nhẹn trả lời. Bố quay qua nhìn Ngân Hách, hỏi: “Thế, Ngân Hách định vào trường đại học nào?” “..?”. Ngân Hách ngừng mọi hoạt động, mặt đờ ra. Hình như trước giờ, hắn chưa nghĩ qua chuyện này. Hắn không phải là chưa từng nghĩ qua sẽ vào trường đại học nào chứ? Chuyện này sao có thể, xem ra, trên thế giới này vẫn còn một người giống như tôi. “ Thành tích của cậu rất tốt, là chưa nghĩ kĩ phải không?” “ Vâng.” Bố, từ lúc nào, bố quan sát Ngân Hách từng li từng tí như thế? “ Tôi rất vui long giúp đỡ những nhân tài như cậu, cho nên, cậu cũng suy nghĩ kỹ đi. Nếu có thể, tôi hy vọng cậu có thể học ngành kinh doanh chung với Huệ Bân để sau này quản lý công ty chúng tôi.” “ Vâng.” Ngân Hách vui vẻ nhận lời. Thật là người không có kế hoạch gì cả. Cứ như thế, chúng tôi trải qua một bữa trưa thưởng thức các món sơn hào hải vị . Buổi chiều, tôi chỉ có thể lại mở quyển từ điển Anh văn, nằm trên giường nghe tiếng chim hót. Nghe hội thoại tiếng Anh giống như nghe nhạc cổ điển vậy, làm tôi buồn ngủ, để tỉnh táo đầy óc, tôi đi ra khỏi phòng. Phát hiện Ngân Hách đang chăm chú làm gì đó trong phòng khách. “Làm gì thế?” “Hử?” Ngân Hách lập tức giấu cái gì đó sau lưng. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy tò mò với hành động của anh ta. Nheo mắt, kề sát mặt Ngân Hách, tôi hỏi: “ Gì thế? Cậu rốt cuộc đang làm gì thế? Cái gì giấu sau lưng? Có phải là cái gì bậy bạ?” “Cậu ồn quá.” “ Nói thế nào, cậu cũng là con trai, có lẽ sẽ không xem nhưng thứ bậy bạ đâu nhỉ?” “Này….Cậu tưởng tớ là cậu đấy à?” “Tớ không xem những thứ đó!” “Ồn quá, một tuần nữa,cậu có thể nhận được rồi” Ngân Hách quay đi và trở về phòng mình. Vật thần bí đó rốt cuộc là gì? Mặc kệ, mau đi học bài thôi. Tôi uống ly nước, quay về phòng, tiếp tục gặm nhấm môn tiếng Anh. * * * * * Một tuần nghe tiếng Anh, nghe đến nỗi tai sắp đóng kén rồi, tôi gần như thành phế nhân. Trong tiếng “ Hello… Hello..” của đồng hồ báo thức, tôi choàng tỉnh dậy, lắc mạnh cái đầu còn đang mơ màng của mình. “ Mới sáng sớm đã bắt đầu Hello…Hello… Tao không muốn mới sáng sớm đã bắt đầu nghe tiếng Anh.” Tôi quên là đồng hồ báo thức không biết nói chuyện. Hơ hơ!... Hôm nay cũng là một ngày phải cố gắng, chiến thắng không mệt mỏi. Sau khi nhanh chóng rửa mặt xong, tôi chuẩn bị đi học. Chuyện này cũng không đáng trách ai được. Ai bảo tôi chọn ngành Khoa học Nhân văn? Đã chọn Khoa học Nhân văn, còn muốn chơi lúc nghỉ hè, thế cũng thật là quá xa xỉ rồi. “ Này!” “Chuyện gì?” Tôi quay qua nhìn Ngân Hách, hắn lại không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn tôi. “ Gì thế?” Tôi hỏi. “ Không có gì, đi thôi.” “ Cậu cũng phải đi học à?” “ Tớ đưa cậu đi, sau khi tan học lại đến đón cậu. Cậu nên ngoan ngoãn đợi đến khi tan học, biết chưa? Nếu còn trốn nữa, tớ không tha cho cậu.” “ Biết rồi, cậu yên tâm đi!” Tuy tôi ham chơi, nhưng vì mấy ngày nay, Thái Nguyên không đến tìm, tôi cũng ngoan ngoãn ở nhà học bài. Huống hồ, tôi được trao cho sứ mệnh trọng đại: Hạng nhất môn tiếng Anh! Vừa bước vào lớp, tôi thấy Tú Nhi và lớp phó cãi nhau inh ỏi. “ Không đúng như thế!” “ Đúng! Chắc chắn là đúng!” “ Tớ nói không đúng!” “ Tuyệt đối đúng!” “ Lần này cậu chết chắc!” “ Cậu cũng chầu trời thôi, nhóc con!” Hai người này rốt cuộc đang cãi nhau chuyện gì vậy? Lại còn giận dữ, hung hăng? “ Này này! Hai cậu làm gì bên bàn tớ thế hả ?” “ Này, cậu đi hỏi Huệ Bân đi. Nếu không phải, cậu chết chắc!” “ Cậu mới chết!” “ Này, Huệ Bân, mai là sinh nhật cậu phải không?” “ Hả?” Tôi tròn mắt. Lúc này, Tú Nhi hỏi lại: “ Là sinh nhật cậu phải không?” “ Hơ? Hôm nay là ngày mấy?” “ Ngày 29 tháng 7 .“ “A…” Đích thị là sinh nhật tôi! Chết, là sinh nhật tôi. Tú Nhi quan sát kỹ vẻ mặt tôi, hỏi :” Lẽ nào, cậu quên rồi?” “ Thật …. là …” “ Không phải chứ? Cậu quên rồi phải không? Lớp phó, qua đây. Ngày mai là sinh nhật cậu ấy!” “ Thật không? Không phải ngày mốt à? Tớ cứ tưởng ngày mốt mới phải chứ?” Lớp phó chạy lại hỏi tôi, hỏi. Tôi thật sự quên mất. Tôi trở về chỗ ngồi của mình, trên bàn có đặt tờ giấy A4, xem ra, các cậu ấy đã lên kế hoạch cho sinh nhật tôi. Ngày mai là sinh nhật tôi rồi, sao trong nhà tôi không có động tĩnh gì cả? “ Đều tại cậu đấy, lớp phó. Kế hoạch của chúng ta bị hỏng rồi à?” “ Đúng thế. Tớ cứ tưởng là ngày mốt!” “ Tớ thân với cậu ấy hơn cậu! Tất nhiên, tớ biết rõ hơn cậu.” Tôi vẫy tay gọi họ:” Được rồi, được rồi. Các cậu chuẩn bị quà sinh nhật đi.” “ Ừ… Cũng chỉ có thể như thế. Thật là!” Tú Nhi xé tờ giấy, rồi cùng lớp phó trở về chỗ ngồi. Tôi quyết định hôm nay sẽ im lặng, không nhắc đến chuyện sinh nhật. Bởi vì tôi rất tò mò muốn biết, những người khác có phải cũng quên rồi?” Ngày hôm sau. Sáng sớm, tôi cẩn thận mở mắt, hôm nay là ngày sinh nhật chờ đợi đã lâu. Tôi hồ hởi đi ra khỏi phòng, nhưng trong nhà vẫn yên tĩnh như thường ngày. Lẽ nào sự bất ngờ ở tầng trệt? Tò mò tôi đi xuống cầu thang, nhưng dưới tầng trệt cũng yên lặng. Việc…việc này sao có thể? Tôi định thần lại, rồi mở to mắt nhìn xung quanh lần nữa, nhưng vẫn yên lặng như tờ. “ Con đang tìm gì thế?” Dì hình như không biết, vẫn hỏi tôi như thường ngày. Tôi không trả lời, trở về phòng rửa mặt, thay quần áo. Không sao, có thể là quên rồi. Tôi thở dài, muốn xoá đi những gì không vui trong lòng nhưng sâu thẳm trong long tôi vẫn tràn đầy thất vọng. Lúc học ở trường, tôi vẫn ủ rũ, uể oải. Tuy bạn bè tặng tôi rất nhiều quà, nhưng không biết tại sao, trong lòng tôi cảm thấy như mất chút gì đó. Học xong giờ học bù, trở về nhà đã là 5 giờ chiều. Lúc tôi trở về phòng để chiến đấu tiếp với môn tiếng Anh, cửa phòng bỗng bị đẩy mở ra. Là Ngân Hách:” Này, xuống lầu đi.” “ Làm gì? Tớ rất bận.” “ Chủ tịch gọi cậu.” Tôi đi theo sau anh ta, đang bước lắc lư đi xuống lầu, tâm trí lơ đãng, bỗng sững người. Trong phòng khách mờ tôi, đặt một chiếc bánh sinh nhật đã được thắp nên sẵn rồi, bố và dì cười hiền dịu, đón tôi. Nhìn thấy tôi đứng lại, Ngân Hách đẩy đẩy lưng, tôi vội đi xuống theo Ngân Hách. “ Mọi người muốn dành cho con một bất ngờ! Đây là Ngân Hách nghĩ ra.” Nghe bố nói, tôi ngẩng đầu nhìn Ngân Hách. Bố nói :” Không thổi nến à?” Tôi một hơi thổi tắt hết nên. “ Sinh nhật vui vẻ!” “ Sinh nhật vui vẻ!” “ Chúc con luôn khoẻ mạnh!” Tôi được bao người chúc mừng, vui tận trời xanh. “ Đây, tặng con.” “ Đây là gì?” Tôi mở quà bố tặng. Là phiếu mua hàng trị giá 100.000 won.”Bố, con đến đời kiếp nào mới xài hết phiếu này?” “ Nói thế nào cũng là quà bố tặng con, con nhận đi.” Tôi mở quà của dì, bên trong lại là một bộ….nội y! Đối với con gái mà nói, nội y rất quan trọng. Tôi giấu ngay món quà của dì, thật mắc cỡ chết đi được. Bố đằng hắng. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Ngân Hách, nhưng hắn chỉ nhún vai, vẻ mặt như nói: cậu đang mong đợi gì? Cứ như thế cho đến cuối bữa tiệc, hắn vẫn không tặng quà cho tôi. Phải rồi, tôi cũng thật là. Tôi mong đợi gì ở hắn chứ? Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, tôi và Ngân Hách cùng lên lầu. “ Sao cậu ngay đến một món quà cũng chẳng có?” “…” “ Thật quá đáng! Cho dù bữa tiêc này do một tay cậu sắp đặt. Ưm, tớ có gì mà trách cậu. Cậu vì tớ nên chuẩn bị những việc này, tớ đã rất cảm kích cậu rồi. Đây là bữa tiệc sinh nhật vui nhất trong đời tớ.” Lúc tôi vui vẻ cầm quà của bố và dì tặng định đi vào phòng, Ngân Hách nắm vai tôi. “ Hử? Sao thế?” Tôi hỏi. “ Này, đây là quà của tớ. Vật tớ giấu sau lưng tuần trước là cái này.” Ngân Hách đưa cho tôi cái gì đó, nhưng không đợi tôi mở ra, hắn chạy biến mất dạng vào phòng mình. Bỏ qua phong thư, lẽ nào quà Ngân Hách tặng tôi cùng là phiếu mua hang? Mở phong thư ra xem, tôi suýt ngất …. “ Phiếu sử dụng nụ hôn vô thời hạn. Chú ý: chỉ có Lý Huệ Bân có thể sử dụng phiếu này. Bắt đầu, do Huệ Bân quyết định, nhưng, kết thúc do Hạ Ngân Hách quyết định.”
|
CHƯƠNG 49 “ Phiếu sử dụng vô thời hạn…Phiếu sử dụng vô thời hạn…” “ Cậu đang nói gì thế? Phiếu sử dụng gì?” “ Phiếu sử dụng vô thời hạn…Phiếu sử dụng vô thời hạn…Phiếu tự do sử dụng….Phiếu tự do sử dụng….Không phải, không phải cái này….” “ Cậu đang lầm bầm gì thế?” Lớp phó kề sát mặt vào trước mặt tôi, dáng vẻ đó chính là phim khủng bố làm bùng nổ các phòng bán vé vào năm sau. Lớp phó nheo mắt nhìn tôi, nói:” Cậu rốt cuộc bị sao thế?” “ Cậu đừng làm phiền tớ, tránh qua một bên.” Bởi vì phiếu sử dụng vô thời hạn hôm qua kích động tôi quá lớn, tôi bất giác nói một mình. Lớp phó xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai, nói tiếp:” Này, cậu biết không?” “ Biết gì?” “ Cậu rất hấp dẫn đấy.” “ Là ý gì?” Lớp phó lại áp sát mặt gần tôi, sau đó nói :“ Nghe nói một tên lớp 12 thích cậu?” “Hả…?” Nghe lớp phó nói, tôi tròn mắt kinh ngạc, đúng là xưa nay chưa từng nghe. “ Này, hôm nay không phải ngày cá tháng tư. Nếu cậu muốn lừa tớ thì thôi đi.” “ Không phải, không phải như thế! Tớ nghe bạn tớ nói. Nghe nói hắn tự mình thú nhận.” “Hì!” “Vốn dĩ, hắn tưởng cậu và Ngân Hách yêu nhau, Nhưng vừa nghe được Ngân Hách là em họ cậu, hắn rất vui. Lúc đó, tớ cũng không tin. Nhưng thông tin hắn thích cậu, chớp mắt đã lan truyền trong lớp học. Để bịt miệng bạn bè trong lớp, hắn đã mời họ đi ăn. Nhưng như thế cũng không có tác dụng, lấy đâu ra vật gì có thể bịt được miệng người chứ?” Tôi không tin những gì lớp phó nói, chuyện này tuyệt đối không thể! Nhưng tôi vẫn mừng thầm trong bụng, đây là chuyện làm người ra vui. Nhưng tôi thật sự đã cảm nhận được tai hoạ mà những mối tình qua đường mang lại. Chính là chuyện tấm hình bị chụp lén lần đó. “ À, chính là người vừa mới đi qua.” Lớp phó nói. Tôi nhìn theo hướng lớp phó chỉ, một tên cũng khá đẹp trai. “ Có thật là hắn? Cậu không phải đang lừa tớ chứ ?” “ Tất nhiên không phải lừa. Là hắn tự nói hắn thích cậu, nói nào là cậu rất hấp dẫn….” “ Hấp dẫn? Nhiều câu ca ngợi như vậy, tại sao lại nói hấp dẫn nhỉ? Tại sao lại nói những lời như thế với một người con gái nhã nhặn như tớ?” “ Cậu điên rồi à? Có phải muốn từ cửa sổ nhảy xuống dưới?” Lớp phó giả vờ như đẩy tôi xuống. Tôi đẩy lớp phó ra, đi thẳng vào nhà vệ sinh, lớp phó đi theo sát phía sau tôi. Từ nhà vệ sinh đi ra, tôi đúng lúc chạm mặt với hắn. Tôi đi qua, giả vờ như không biết gì. Nhưng… “ Lô Vũ Hiền! Huệ Bân, chính là hắn, chính là hắn!” Chết, thể diện của tôi bị mất sạch rồi. Người tên Vũ Hiền tài hoa, phong độ đó đứng chôn chân tại chỗ, tôi cũng sững người ra. Tuy học cùng trường, nhưng tôi cảm thấy hắn rất lạ. Tôi gật đầu chào người tên Vũ Hiền đó, rồi trở về lớp, thật không muốn tưởng tượng, Vũ Hiền được tôi chào thì hắn sẽ thế nào. Vừa về tới lớp, điện thoại tôi rung lên, 2 phút nữa thì vào học rồi. “ALô. Xin chào!” “Đang làm gì thế?” “Hạ Ngân Hách? Tôi đang định hỏi cậu đây? Sao cậu gọi điện cho tớ?” “ Học tiếng Anh thế nào rồi?” “ Tàm tạm. Tôi không tệ đến nỗi làm cậu phải lo lắng đâu, yên tâm đi.” “ Nếu quả thật không hiểu, thì đến hỏi tớ nhé.” Tên này, lại xem thường tôi? “ Tôi chưa ngốc đến mức đó đâu. A, đói quá.” “ Đói hả? Mới ăn sáng không bao lâu, đã đói nhanh thế à? Cậu đang mang bầu hả?” “ Cậu nó bậy gì thế! Tớ thật sự đói rồi, đói quá đi” “ Muốn ăn gì?” “ Tớ muốn uống sữa. Là sữa! Cậu sẽ mua cho tớ chứ?” “ Đừng nằm mơ!” Đúng thế. Tớ lại mong cậu mua sữa cho tớ, hay là giết tớ đi. “ Này.” “Hử?” “Không có gì. Chuông reo rồi, tớ cúp máy đây.” “ Thôi được. Thế….” Tít…tít…tít… Thật là một tên chán ngắt. Tôi cứ nhìn vào điện thoại đã đóng lại, đến khi thầy bước vào lớp. Thầy dạy lịch sử bước vào lớp, điểm danh trước, sau đó, thầy giở sách, bắt đầu giảng bài. Biệt hiệu của thầy dạy lịch sử là “ Thuốc ngủ”. Thầy vừa mới giảng được 5 phút, các bạn lần lượt nằm xuống chìm vào giấc mộng. “ Kén chồng hay là cưới chồng là một loại giống như chế độ ở rể bên nhà gái.Chủ yếu thịnh hang vào trước thời đại Triều Tiên. Nhưng sau này dần dần giảm bớt. Điều này không phải nói suốt đời đều sống ở nhà vợ. Chủ yếu là trước tiên sống bên nhà vợ một thời gian, sau đó trở về sống ở nhà mình. Cho nên, thường sẽ không sống cả đời bên nhà vợ. Gần đây…làm sao có thể nhìn thấy phong tục ở rể bên nhà vợ gì chứ. Ai lại muốn ở rể. Cho dù thỉnh thoảng sẽ có, những cũng không ở quá lâu.” Tôi nhìn thấy rồi, hơn nữa cũng cảm nhận được rồi. Có hai ánh mắt rực lửa đang đổ dồn vào tôi. Tôi quay lại, phát hiện Tú Nhi và lớp phó đang nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói: ”Lương tâm không dễ chịu hả?” Các cậu muốn nói gì với tớ? Nhờ phúc hai vị, tiết học này tôi mới không buồn ngủ, tinh thần phấn chấn. Vừa tan tiết, Tú Nhi và lớp phó bay lại chỗ tôi. “ Ái chà, đúng thế đấy, hoá ra đó chính là kén chồng! Lại gọi là ở rể nhà vợ!” “Các cậu muốn nói gì?” Tôi trừng mắt nhìn Tú Nhi, lần này, nó lại dám liên kết với lớp phó tấn công tôi. “ Tớ chỉ ngưỡng mộ cậu. Cậu lại có thể kén chồng.” “Không đúng! Nói theo cách hiện đại là ở rể nhà vợ! Thật ngưỡng mộ chết đi được. phải không? Như thế là có thêm sức lao động, gọi là sức lao động của người giám sát. Thật là một gia đình giỏi giang!” Trong tình huống này, tôi chưa chửi thề là vì sức chịu đựng của tôi đã lên tới cực điểm. Ngực tôi đã phình to hơn cả trời. Nhưng…nhưng…tại sao tôi có thể khống chế lưỡi mình không chửi thề, lại không thể khống chế nắm tay mình chứ? “ Này này, đừng…đừng nói nữa” Tú Nhi nhìn thấy tôi nắm chặt tay, liền nói. Nhưng lớp phó hình như đã bán rẻ lí trí mình rồi, tiếp tục chế nhạo tôi. “ Ở rể? Thật hay đấy! Đàn ông sao lại không có bản lĩnh thế nhỉ? Thật khiến người ta lo lắng, Ưm…có điều, người đó nhất định rất bản lĩnh. Nếu không làm sao có thể ở rể được chứ … hử?” Rầm! Tôi đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, ghế ngã rầm xuống đất. Tôi không nới lỏng nắm tay đang nắm chặt của mình, từ từ ngẩng đầu lên, tôi và lớp phó, bốn mắt nhìn nhau. Lớp phó lúc này mới nín thở. Chính lúc naỳ. “ Em nào là Lý Huệ Bân?” Tôi ngẩng đầu nhìn, một chú lạ hoắc đang nhìn ngó xung quanh. “ Là em.” Chú nhìn thấy tôi, vẫy tay bảo tôi đi ra. Tôi nới lỏng nắm tay, đi lại chỗ chú, chú cười toe toét với tôi, nói:"”Sữa tươi, sữa chuối, sữa dâu, sữa sôcôla, tất cả 4 hộp.” “Hả? Con không mua mấy thứ này.” “ À! Là một học sinh lớp 4 khối 11, tên Hạ Ngân Hách đặt.” Lúc tôi mặt ngạc nhiên , nhận cái túi đựng đầy sữa mà chú đưa, điện thoại có tin nhắn. “ Tớ chọn, tớ thích, ( chừa tớ một hộp)… Hạ Ngân Hách”
|
CHƯƠNG 50 “ Tớ chọn, tớ thích à?” “ À, sao lại chừa cho tớ hộp sữa sôcôla?” “ Mấy hộp khác đều bị các bạn trong lớp uống hết rồi. Bọn họ biết được, cậu nghe tớ muốn uống sữa nên mua cho tớ, thì không dùng những lời như Ở rể nhà vợ gì đó để chế nhạo tớ. Họ cũng không nói những câu như có hay không có bản lĩnh gì đó nữa.? “ Một học sinh trung học mà có bản lĩnh mới lạ.” “ Thế à?” “ Đồ ngốc.” Tôi đã quen với cách khiêu khích của Ngân Hách, nhưng tại sao, tôi vẫn cảm thấy sâu thẳm trong long có cơn giận đang sôi sung sục. Lúc vừa nói chuyện với Ngân Hách vừa băng qua đường, đột nhiên có một chiếc xe hơi lao nhanh về phía chúng tôi. “Á!” Tôi sợ cứng cả người, lúc này, có một cánh tay ôm chặt lấy tôi. Đến khi tôi định thần lại nhìn, Ngân Hách ôm chặt tôi vào lòng và đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi lao đến với vẻ mặt đáng sợ. Chiếc xe điên đó lao qua chỗ chúng tôi đứng, đâm vào tường, tài xế xe đó chắc bị nát cả người rồi. Ngân Hách buông tôi ra, chầm chậm đi lại chiếc xe, xung quanh cũng nhốn nháo cả lên, mọi người vây lại. Ngân Hách mở mạnh cửa xe, kéo người trong xe ra như nhổ hành. So với chiếc xe bị đụng không ra hình dáng gì, tình trạng của ông tài xế này xem như còn tốt. Đầu tiên, Ngân Hách nắm thân áo trước của người đàn ông đó, bắt đầu tra khảo:”Này….mẹ kiếp…Ông làm gì thế hả?” Chú tài xế làm người ta khó chịu đó, trán chảy máu trong một ngày nắng nóng gay gắt này. Ông ta hình như say rồi, nếu không thì, sao ông ta không biết rõ tình hình? Phải biết bây giờ không phải lúc ông ta la hét. “ Mày.…Đồ chó!” “ Nếu lúc nãy đụng phải cô ấy thì làm sao? Hả?” Ngân Hách giận dữ nhìn hắn, hình như thật sự sẽ không tha cho ông ta, Ngân Hách hùng hùng hổ hổ nói. Nhưng chú say mèm đó đã mất đi khả năng phán đoán.”Không việc gì … không việc gì…dù sao cũng đều chết cả!’ “ Đừng có gào vào tai tôi! Khốn kiếp!” “ Cái…cái gì? Thằng nhãi con!” Tôi phải ngăn Ngân Hách lại, nếu cứ thế này có khả năng Ngân Hách sẽ giết ông ta mất. Nếu là trước đây, xảy ra tình huống thế này, tôi nhất định sẽ đe doạ, đòi đánh ông ta, nhưng Ngân Hách độc ác hơn tôi, hắn tuyệt đối sẽ không nhẹ tay như tôi. Tôi chạy lại bên Ngân Hách nhanh như cơn gió, Ngân Hách vừa giơ tay lên định đánh, tôi nắm chặt nắm tay anh ta. “ Bỏ ra!” Đám đông xung quanh nghe Ngân Hách nói thì lập tức yên lặng, xem ra, trong tai họ, câu “bỏ ra” tức là “ câm miệng”. “ Dừng tay! Đừng đánh! Ông ta là bậc cha chú cậu, cậu dừng tay!” “ Là ông ta tự mình nói muốn chết. Nếu đã muốn, tớ giúp ông ta toại nguyện.” Ánh mắt Ngân Hách lạnh thấu xương hơn gió ở đỉnh Hymalaya, sắc nhọn hơn cả lưỡi dao. Cả người Ngân Hách, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ lạnh lùng, xem ra, Ngân Hách vốn chỉ định nói thôi, nhưng nghe nói ông ta nói, lập tức mất đi lý trí. “ Tớ bảo cậu dừng tay!” “ Loại người như ông ta không đủ tư cách tồn tại trên đời này.” Thật sự mất đi lý trí rồi, lần này thì xong rồi. Tôi vẫn nắm chặt nắm tay Ngân Hách. Trong số con gái, vóc dáng tôi không phải là thấp bé, nhưng tôi vẫn phải lấy hai tay nắm chặt nắm đấm của hắn. “ Mày …. là đồ khốn… Hai đứa mày…hức….đang…làm gì.” A, ông này thật làm người ta tức chết. Ngân Hách lắc mạnh ông ta, nói:” Tại ông , cô ấy suýt chút nữa bị thương, ông không những không xin lỗi, còn nói muốn chết? Muốn chết phải không? Hôm nay, tôi sẽ cho ông thấy đường xuống suối vàng như thế nào?” Ngân Hách đe doạ, tôi cảm thấy hắn càng nắm chặt nắm đấm của mình hơn. Tôi quả thật hết cách…Thật sự không còn cách nào khác , hét lớn:”Cậu! Không định tặng quà cho tớ à?” “ Quà gì?” Giọng nói khô khốc của Ngân Hách làm tôi thấy rát trong cổ họng. Tôi có thể làm gì chứ, sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, chỉ còn cách này mới ngăn cản được hắn. “ Tớ muốn dùng…phiếu sử dụng vô thời hạn! Mau theo tớ về nhà !” Im ắng vài giây. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Ngân Hách đã dụi đi nhiều, bởi vì, hắn đang nhẹ mỉm cười. Ngân Hách ném ông ta xuống đất, nói “ Nếu để tôi thấy ông lần nữa, ông chết chắc. Mẹ kiếp!” Thời gian gần đây, đây là lần đầu tiên tôi nghe Ngân Hách chửi câu nhẹ như thế. Sau khi chúng tôi rời khỏi không lâu, thì cảnh sát đến hiện trường. Đúng thế, xem như đã giải quyết được một việc lớn. Tôi hy vọng như thế là kết thúc rồi, nhưng… “ Tớ muốn tặng quà cho Huệ Bân.” Nói khoa trương một chút, giọng nói này có phần quá thân mật. Có lẽ, hắn muốn chọc tôi cười, điều này làm tôi thấy bất an. Tôi thật sự muốn đi chậm một chút, lại bị hắn kéo về nhà. Vừa về đến nhà, tôi viện cớ phải đi tắm, chạy ngay lên lầu. Tôi trốn vào nhà vệ sinh nhanh như gió, sau đó, cố gắng tắm thật lâu, thay quần áo. Nhưng như thế cũng không tới một tiếng đã tắm xong rồi. Cộc cộc cộc ! “ Này, cậu đang giặt quần áo à? Hả?” Ngân Hách gõ cửa buồng tắm , nói. “ Hả? À...tớ…đúng thế…tớ đang tắm!” “ Trước khi tớ tông cửa vào, mau mở cửa ra!” “ Câm miệng! Lúc người ta đang tắm, phá cửa vào là quấy rối tình dục đấy!” “ Thế à?” “ Ừ!” Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng chân Ngân Hách bước đi. Tôi cảm thấy rất lạ, ngồi xuống bồn tắm. Tôi không phải không thích, tôi thích đôi môi mềm mại của Ngân Hách. Hơn nữa…hắn cũng khá thành thạo. Nhưng không biết tại sao, tôi cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì, luận về tuổi tác, tôi là chị. Nhưng tôi cứ cảm thấy, mình bị Ngân Hách khống chế trong lòng bàn tay. Cạch. Tôi đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên cánh cửa vang lên âm thanh khiến người ta bất an. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, cánh cửa đáng chết đó mở một nửa. Ngân Hách thò đầu vào, miệng cười toe toét:” Gần đây thịnh hành kiểu mặc quần áo tắm à?” “Ơ….ơ!” “ Tóc cũng ướt rồi. Xem ra, hình như cậu đã tắm xong rồi?” Ngân Hách toét miệng cười, sau đó, hắn bước đến chỗ bồn tắm tôi đang ngồi. Hắn đứng trước mặt tôi, giơ tay ra:” Đứng dậy đi. Ghét thì nói ghét. Tuy trong lòng tớ rất đau, nhưng tớ không tệ đến nỗi làm người con gái mình yêu sợ hãi.” “ Ngân Hách…” Tim tôi ấm lên, bỗng cảm thấy mình thật tệ. Vì, tuy chỉ là trong phút chốc, nhưng tôi thật sự từng nghĩ Ngân Hách rất đáng sớ. Tôi cảm thấy xấu hổ, cho nên mới từ chối nụ hôn của Ngân Hách. Nắm tay Ngân Hách, tôi đừng dậy. Ngân Hách đưa tôi về đến cửa phòng, hôn lên mu bàn tay tôi, nói: “ Hôm nay như thế này vậy.”
|
CHƯƠNG 51 Sau lần đó, tôi không dám nhắc lại những chữ đại loại như “ Phiếu sử dụng vô thời hạn” hoặc “ hôn”. Bây giờ, tôi mới hiểu, lúc đó cảm thấy hôn nhau thì xấu hổ là một suy nghĩ ngớ ngẩn nhưng đã quá muộn. Tôi sao có thể không biết xấu hổ mà nói với Ngân Hách, ” tớ muốn dùng phiếu sử dụng vô thời hạn , hôn tớ đi”, lần nữa chứ? “ Đang nghĩ gì thế? Suy nghĩ chăm chú như thế?” “ À…không….không có gì.” Tôi im lặng nhìn mặt Ngân Hách, cái cằm thanh tú và làn da trắng mịn. Khuôn mặt xinh đẹp này, nếu hắn giả gái nhất định rất hợp, đôi môi đỏ tươi hấp dẫn, hơn hẳn bất kỳ cô gái nào. “ Cậu đang làm gì thế?” Ngân Hách hỏi. “ Hả? Không làm gì…” “ Hôm nay, cậu uống nhầm thuốc à? Hay là lúc học bù nằm mơ? Sao lại như mất hồn thế hả?” “ Đúng thế…“ Tôi lắc mạnh đầu. Nhất định là vì mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện kỳ lạ. Không chỉ biết có một tên con trai đang yêu thầm tôi, suýt chút nữa bị xe đụng, quan trọng nhất là chuyện hôn Ngân Hách, điều này làm cho đầu óc tôi càng thêm hỗn loạn. “ Có phải cậu ấy sẽ rất buồn không?” Tôi bất giác nhớ đến chuyện hôm qua, nói một mình. Tôi ngậm miệng lại ngay, nhìn qua bên cạnh, cũng may, Ngân Hách hình như không nghe thấy. Tôi lúc này mới thở nhẹ nhõm. Bấy giờ, Ngân Hách hỏi tôi: “ Lúc nãy, cậu hỏi tớ, nếu tớ thích người khác thì làm sao? Đúng không?” “ Hả? Ơ…đúng.” “ Cậu còn nhớ lúc đó tớ trả lời thế nào không?” “ Ừ….” Đột nhiên nhớ lại câu trả lời của Ngân Hách lúc đó, tim tôi lại rung động…cho dù phải giết hết đàn ông trên thế giới này, chỉ còn lại một mình hắn, cũng sẽ đợi tôi quay về bên hắn. Câu nói này của Ngân Hách, thật sự làm tôi rất cảm động. “ Thế, nếu tớ thích người khác thì sao?” “ Ưm…” “ Tớ nói là nếu như thế thôi.” Phải… bây giờ, chẳng qua là chỉ tưởng tượng tới vấn đề này, cũng đã làm lòng dạ tôi rối bời…Xem ra, tôi đã yêu Ngân Hách rất sâu đậm. Tôi nghiêng đầu nói :” Tớ sẽ giết cậu trước! Cậu dám thích người khác, cậu chết chắc.” “ Tại sao?” Nghe tôi trả lời như vậy, Ngân Hách vẫn rất nghiêm chỉnh, hỏi lại, làm tôi không thể không tiếp tục. “ Cậu thích người khác, chứng tỏ cậu không thích tớ, hơn nữa niềm tin trong cậu đã sụp đổ. Tuy tớ không thể thật sự giết được cậu, nhưng rất có thể, cậu sẽ lãnh một cái tát của tớ.” “ Niềm tin à ….” Ngân Hách chỉ nhìn về phía trước bước đi, còn tôi chỉ nhìn Ngân Hách mà bước đi. Bởi vì, con đường này rất quen thuộc, không cần nhìn, tôi cũng biết mình đã đi tới đâu. Ngân Hách bỗng suy tư, sau đó nói tiếp:”Thế thì cậu phải cho tớ xem báo đáp của cậu với niềm tin đó.” Tôi nhìn về hướng Ngân Hách hất cằm. Đứng ở đó không phải ai khác, là Lô Vũ Hiền, đang ôm bó hoa trên tay. Sau khi chạm phải ánh mắt tôi, hắn luống cuống. “ Xin…chào..” Tôi sững người. Vũ Hiền bước lại gần tôi. Tôi nhìn Ngân Hách, nhưng hắn tỏ thái độ như muốn xem màn kịch hay, lùi lại bên bức tường. Không biết bắn là tỏ ra tự tin về bản thân mình hay là tin tưởng tôi? “ Hoa này…xin cậu nhận lấy.” Vũ Hiền nói. “ Hả? Tặng tôi làm gì?” “ Tớ biết cả trường đã truyền tai nhau rồi. Cho nên cũng không thể kéo dài nữa…” Vũ Hiền đỏ mặt, điều này làm tôi càng lúng túng. Ngân Hách nhìn chúng tôi với anh mắt của một khán giả đang xem kịch. “Tớ!...thích cậu!” Cảm giác này giống như đứng gần nghe tiếng đại bác vậy. Tôi lắc đầu. nhưng Vũ Hiền giả vờ như không thấy, nói tiếp: “ Cậu có thể quen tớ không? Vốn dĩ, tớ cứ tưởng cậu và tên học lớp 11, đang dựa tường kia quen nhau. Nhưng sau khi nghe nói hai người là chị em họ, tớ liền hạ quyết tâm. Tuy tớ có thể không làm cậu hạnh phúc, nhưng ít ra, chắc chắn cũng không làm cậu đau khổ, tớ tuyệt đối một lòng một dạ với cậu.” Đây tuyệt đối không phải là người được việc. Trước mặt bạn trai, nghe người con trai khác tỏ tình, sau đó từ chối anh ta. Chuyện này làm tôi không biết làm thế nào thì tốt? Tôi lắc đầu mạnh.” Xin lỗi.” Rồi đẩy bó hoa về phía cậu ấy, Vũ Hiền lại đưa bó hoa về phía tôi, nói: “ Nếu nguyên nhân là vì hiện đang học lớp 12, thế thì tớ có thể đợi sau khi cậu tốt nghiệp thì quen nhau. Trước khi thi đại học, tớ sẽ không làm phiền cậu, cho nên, cậu suy nghĩ kỹ lại đi.” “ Xin lỗi. Tớ đã có người yêu rồi.” “ Cái….gì?” Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ, luống cuống của Vũ Hiền, tôi cảm thấy hơi có lỗi với cậu ấy? Thật kì cục. “ Tớ đã có người yêu rồi.” Tôi biết rõ, Vũ Hiền không phải vì không nghe thấy mới hỏi lại, nhưng tôi vẫn nói lại lần nữa. “ Xin lỗi.” “ Nhưng sao tớ không nghe nói chuyện này!” Vũ Hiền hỏi. “ Chúng tôi đang quen nhau.” “ Rốt cuộc là ai! Là ai?” Vũ Hiền đau khổ hét lên.. Lúc tôi định nói vài lời, Ngân Hách chen vào:”Là một người đẹp trai hơn cậu.” “ Cậu nói gì?” Vũ Hiền quay về phía Ngân Hách. Tuy vẻ mặt Ngân Hách ung dung, tự đắc như thế, nhưng so với lúc nãy, hắn hình như có chút không kiên nhẫn nữa:” Tôi nói là một người đẹp trai hơn cậu, anh ta rất yêu cô gái này. Hơn nữa, quan trọng là anh ta có một thứ mà cậu không thể nào sánh được.” “ Là gì? Đó là gì?” “ Niềm tin.” “Niềm …tin…” “ Tin là, nếu giết hết đàn ông trên thế giới này, cô ấy sẽ trở về bên mình. Cho dù không còn tình yêu, nhưng cũng sẽ chung tình, không hai lòng.” “ Cậu rốt cuộc…đang nói gì..” Ngân Hách từ từ đi lại gần Vũ Hiền. Bởi vì cao hơn Vũ Hiền khoảng 1 tấc, Ngân Hách nhìn xuống: “ Hơn nữa…anh ta còn có Phiếu sử dụng nụ hôn vô thời hạn.” Hắn…hắn có phải điên rồi không. Rốt cuộc đang nói lung tung gì thế?Tôi nhìn Ngân Hách với ánh mắt kinh ngạc, còn Vũ Hiền nhìn Ngân Hách, mắt đầy về nghi hoặc. “ Những gì cậu ấy nói…là…thật chứ?” Vũ Hiền lắp bắp hỏi tôi. Với câu hỏi của Vũ Hiền, tôi không biết nói gì, tội của tôi chẳng qua là đã nhận một món quà sinh nhật mà thôi. Nhưng tại sao, Ngân Hách bống nói đến chuyện này ở đây?Này, sao cậu bỗng nhiên lại nói đến chuyện này? “ Là thật à?” Vũ Hiền hỏi dồn. Tôi gật đầu trong hoảng loạn. “ Rốt cuộc là thằng nào?...” Vũ Hiền nói một mình như người mất hồn. Ngân Hách tiến them bước nữa lại gần Vũ Hiền, sau đó, một tay gác lên vai câụ ta, tay kia chỉ vào mình:” Thằng nào hả? Là thằng này.” “?!” Trong ánh mắt Vũ Hiền lẫn lộn sự kinh ngạc và hoài nghi. Ngân Hách trái lại cười nhởn nhơ hơn lúc nãy, tiếp tục chỉ vào mình, nói :“Thằng này thật sự rất thích cô ấy, cho nên cậu đừng tuỳ tiện trêu chọc cô ấy. Bởi vì, tính khí thằng này không tốt lắm. Hơn nữa, mọi người truyền tai nhau, nói chúng tôi là chị em họ, nhưng chúng tôi không phải. Cho nên , cậu cũng đừng nghĩ ngợi lung tung, gắn cho chúng tôi cái mác họ hàng thân thích gì. Biết chưa hả?” Tôi hoảng hốt, Vũ Hiền cũng càng tỏ ra chân tay lóng ngóng. Tôi vốn định tìm vài lý do để đuổi Vũ Hiền đi, nhưng Ngân Hách tại sao lại làm sự việc đến bước đường này? “ Vũ Hiền. Cậu nghe tớ nói đây.” Để thu dọn tàn cuộc, tôi nên viện lý do gì đó, hoặc nhờ cậu ấy im lặng. Lúc đó tôi gọi Vũ Hiền, nhưng không biết bắt đầu thế nào, Ngân Hách lại dùng biện pháp tốt nhất trên thế giới để bịt miệng Vũ Hiền. Đây là biện pháp căn bản không nghĩ đến chủ nghĩa dân chủ và tiến trình hoà bình thế giới : Đe doạ! “ Nếu cậu không giữ mồm giữ miệng, thằng này tuyệt đối không tha cho cậu. Được rồi, cậu đi đi.”
|
CHƯƠNG 52 “ Lúc đó cậu ẩu quá.” “ Đó cũng là cách giải quyết của tớ.” “ Nếu tin đồn lan ra khắp nơi thì làm sao?” “ Thế thì hết cách rồi. À, chỉ có thể mở cuộc họp báo bác bỏ tin đồn, công bố thiên hạ là chúng ta đang yêu nhau.” “ Cậu?...Cậu!” Thật hết cách với hắn, tôi cuối cùng chỉ có thể ném một quả bom nguyên tử vào hắn, để giải toả mối hận trong long. Về đến nhà, tôi ngồi ngay xuống ghế mắng hắn, nhưng chẳng có tác dụng gì, hắn đã trở về bản chất trước đây. Không nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt đó nữa, hắn chỉ ngồi với vẻ mặt thờ ơ. Nếu nói với hắn, ngày mai trái đất sẽ nổ tung, hắn nhất định sẽ trả lời: thế thì “ chôm” một chiếc phi thuyền vũ trụ để dành. Hay là thôi đi. Tôi bất đắc dĩ lắc đầu. Tôi còn có thể mong gì ở hắn? Ông trời ơi, cầu xin người dạy cho kiếp sau của Hạ Ngân Hách biết, cái gì là “ Đạo lý luân thường”, để hắn biết rõ mà phán đoán tiến triển sự vịêc như thế nào! Tôi đi lên lầu, ngồi vào bàn học, mở sách bài tập Anh văn. Cái chữ cái trên giấy trắng đang nhảy điệu múa mà tôi không có cách nào hiểu được, tôi lắc mạnh đầu, tập trung tinh thần giải đề. Không biết qua bao lâu thời gian. Tôi cảm thấy cổ tê cứng, ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi. Tôi đứng dậy, xoay xoay cổ, sau đó xuống lầu uống nước. “ Cậu đang làm gì thế?” Tôi nhìn Ngân Hách đang ngồi trên ghế nệm, hỏi. “ Xem truyền hình. Cậu cũng lại xem đi.” “ Thôi được. Dù sao tớ cũng mệt rồi… Nhưng cậu không học bài à?” Ngân Hách vừa xem tin tức nước Mỹ trên kênh CNN, vừa trả lời :” Tớ đang học đó thôi. Vừa biết tin tức, vừa học tiếng Anh.” Đây cũng là tài năng của Ngân Hách. “ Thật thoải mái tự tại, dễ dàng như trở bàn tay nhỉ.” Tôi xoay cái cổ cứng đơ qua trái, qua phải. “ Cổ đau à? Có cần tớ xoa bóp giúp cậu không?” “ Ừ, cảm ơn cậu.” Ngân Hách không nói gì, đặt tay lên cổ tôi. Bàn tay mềm mại của Ngân Hách vừa chạm vào, tôi lặng cả người. Ngân Hách nhất định cũng cảm nhận được, nhưng không nói gì, chỉ im lặng xoa bóp cho tôi. Bàn tay Ngân Hách quả thật thần kỳ, không bao lâu, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhưng cảm giác mãnh liệt nhất là đỏ mặt, tôi cảm thấy rất lúng túng. Lúc kênh CNN phát quảng cáo, tôi lấy bộ điều khiển chuyển kênh khác. Đúng lúc chọn được kênh đang chiếu bộ phim nhiều tập do nhiều diễn viên ngôi sao đóng, rất ăn khách, thì trên màn hình lại là cảnh diễn viên đang hôn nhau. Tôi vội chuyển kênh khác, nhưng trong lúc hốt hoảng lại ấn nhầm nút, chỉnh âm thanh lớn lên, tiếng động làm người ra đỏ mặt tía tai trên truyền hình càng lớn thêm. “A!” Tôi tắt tivi. Bầu không khí yên lặng bao trùm. Không khí nặng nề, tinh thần mơ màng, trong não trống rỗng. “Ngân.... Hách….” “ Sao thế?” Ngân Hách hỏi, tiếp tục xoa bóp cổ tôi. Tôi ho vài tiếng, Ngân Hách bỏ tay ra khỏi cổ tôi. “ Có gì mà ngượng?” “ Hả? Không…phải…,chỉ là… “ “ Cậu yên tâm, tớ sẽ không làm bừa nữa. Cậu không thích, tôi còn có thể thế nào?” Ngân Hách ngồi trên ghế cách tôi khá xa. “ Không phải! Tớ không phải không thích.” Tôi bất giác nói lớn lên, Ngân Hách sắp mở tivi thì dừng lại, chầm chậm quay qua nhìn tôi. Tuy thấy rất ngượng, nhưng tôi cảm thấy nên nói rõ :” Không phải như thế. Tớ không phải là ghét hôn nhau. mà cảm thấy rất ngại…Tóm lại, không phải không thích.” “ Thế thì là gì?” “ Chính là….chính là…cảm thấy xấu hổ.” “ …?” “ Cho…cho nên. cậu đừng hiểu lầm!” Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Ngân Hách, cho nên cứ nhìn xuống đấy, tôi giống như đang độc thoại vậy. Tôi chưa nói xong, Ngân Hách đã nâng cằm tôi lên…hôn tôi. Đến lúc tinh thần tôi sắp mơ màng vì thiếu ôxy, môi Ngân Hách mới rời khỏi tôi. “ Hơ hơ…hơ hơ…Ngân Hách …” Tôi chưa định lại thần hồn, há to miệng thở, gọi tên Ngân Hách. Ngân Hách mỉm cười. nói:”Hôm nay tớ đây thôi, thấy cậu sắp chết rồi.” “ Cậu…hơ hơ….bỗng nhiên…” “ Không phải không thích, đây là do cậu nói đấy.” Ngân Hách cười ranh mãnh, hình dáng đó làm tôi nghi ngờ đây có phải là Ngân Hách tôi quen không? Hắn nhìn tôi đang ngơ ngác, nói tiếp:” Cậu nghĩ xem. Phiếu sử dụng nụ hôn vô thời hạn là quà tớ tặng cậu, còn có muốn tặng nụ hôn của tớ hay không là do tớ quyết định, phải không?” Quả nhiên đã trở về bản chất của Hạ Ngân Hách! Tôi cười cởi mở, Ngân Hách cũng cười theo. “ Thôi, không nói nữa. Tớ…tớ muốn đi uống nước” Tôi viện cớ đi uống nước, đứng dậy, nhưng có thể là vì quá căng thẳng, hai chân tôi mềm nhũn ra. Lúc tôi lắc lư, lấy Ngân Hách làm vật chống đỡ để ngồi dậy, suýt ngồi bệt xuống đất!... Người mặt ửng đỏ và đang mỉm cười này là…. “ Dì!” “ Ơ,ơ, hả?” “Dì…không phải là…” “ Không sao, không sao! Đang lúc yêu đương say đắm mà. Dù sao cũng không chỉ một, hai lần.” Người khác nghe được sẽ hiểu lầm đấy! Cái gì gọi là không phải một, hai lần? Tôi cố nén cơn giận, nói với giọng nói dịu dàng nhất :” Dì, dì sẽ giữ bí mật cho con chứ?” “ Chuyện đó….chuyện đó….tất nhiên rồi …” “ Con thật sự có thể tin dì chứ?” “ Tất nhiên rồi…Con yên tâm đi! Ha ha! Nào, xuống ăn cơm đi! Ha ha ha! “ Bất an, bất an vẫn bất an. Tôi quả thật không cách nào ký thách sự tin tưởng vào dì. Tôi nhìn Ngân Hách với anh mắt bất an, Ngân Hách hình như cũng nghĩ giống như tôi. Tôi và Ngân Hách xuống lầu. Bốn người chúng tôi cùng ăn cơm. Ăn cơm cùng dì giống như ôm quả bom nổ chậm, làm tôi đã bất an lại nguy hiểm. “À. Chủ tịch….Nghe nói Đổng sự trưởng của tập đoàn đã ly hôn rồi ?” “Ừ… tin tức đã truyền tới đây rồi à?” Bố gật đầu. “ Đó hoàn toàn là vì không hợp tuổi! Nếu không, sao có thể ly hôn nhanh như vậy? Cho nên. nhất định phải xem tuổi! Không chỉ phải xem tính cách có hợp không, còn phải xem có phát tài không. Để con cháu sau này thành công, cần phải tính đến chuyện đó…là xem chuyện đó có hợp hay không!” Khụ khụ! Tôi sắp ói ra tất cả mọi thứ trong miệng. Cái gì gọi là cái đó có hợp hay không chứ? Nhưng câu nói tiếp theo càng làm tôi sững sờ. “ Xem ra chủ tích không cần phải lo lắng. Ngân Hách và Huệ Bân, vừa nhìn đã biết là một đôi trời sinh rất hợp nhau.” CHƯƠNG 53 Thật sự bị dì đánh bại rồi. Lên lầu, tôi khẽ đến phòng thể dục. Gần đây, vì bận chiến đấu với môn tiếng Anh, tôi đến phòng tập này không được mấy lần. Những cũng như lúc tôi đến hôm quá, phòng đã được quét dọn sạch sẽ, dì đã quét dọn phòng này. Tôi đánh mạnh vào bao cát treo trên trần nhà. Bịch! Bịch! Bịch, bịch! Dì, dì. Dì rất được bố tín nhiệm, con mới nhịn như thế, nếu lại xảy ta tình trạng như thế, con sẽ không nhịn nữa. “ Hây a!” “ Mạnh thật đấy” “ Thế thì sao?” Tôi bất giác trừng mắt giận dữ. Nhưng, Ngân Hách chỉ nhún vai, hình như không chú ý. Tuy chuyện liên quan đến dì cũng làm tôi lo lắng, nhưng nghiêm trọng hơn là chuyện về Vũ Hiền. Có thể là vì nóng tính, ngay chuyện đó cũng làm cơn giận của tôi tăng lên. “ Nếu bạn bè trong trường biết thì làm sao?” “ Chẳng phải tớ nói rồi sao? Phải công bố thiên hạ.” “ Hả? Cậu muốn cả hai đều bị đuổi học vì tội loạn luân đấy hả? Cho dù không bị đuổi học thì được rồi, nhưng cậu thì làm sao?” Thời tiết thật nóng nực, mới đấm chưa được mấy cái, mồ hôi đã chảy như mưa rồi. Ánh mắt tôi trở nên sắc bén. Ngân Hách toét miệng cười, nói:” Dáng vẻ cậu bây giờ không giống dáng vẻ sợ hãi trước mặt hắn lúc nãy?” “ Tớ không sợ.” Tất nhiên, tôi có hơi sợ chút xíu, nhưng ít nhất, tôi cũng phải giả vờ ra vẻ ta đây chứ. Bởi vì ở trường, tôi là hình ảnh của một học sinh ngoan, nếu tôi bộc lộ ra tính cách thật của mình, hung hăng nói với hắn:”Cậu nói gì?”, thì hình tượng ở trường mà tôi vất vả xây dựng sẽ tan tành trong chốc lát. “Câụ có phải sớm đóan được tớ sẽ ra mặt, muốn xem tớ xử lý ra sao?” “ Tất nhiên…không phải. Nhưng cậu làm việc cũng không nghĩ đến hậu quả?” “ Suy nghĩ đến hậu quả chỉ làm người ta đau đầu. Hơn nữa còn lãng phí thời gian, cũng không hợp với tính cách của tớ.” “ Tuy nói như thế! Thôi đi. Tớ còn có thể nói gì chứ” Tôi thở dài, tập trung sức lực đánh bao cát. Cái tên Vũ Hiền đó quả thật làm tôi hoang mang một chút, hơn nữa, người gọi là “ Dì” đó cũng làm tôi khó xử, làm tôi suýt chút nữa bị mắc nghẹn. “ Trời sinh một đôi” “ Hả!” “ Phải ứng không tệ!” Tên Ngân Hách này! Cậu còn tâm trạng để đùa à? “ Câm miệng. Nếu ngày mai, ở trường xảy ra chuyện gì, tớ không tha cho cậu, biết chưa?” “ Biết gì? Cậu hỏi tớ có biết nụ hôn không giới hạn không chứ gì? Tất nhiên biết rồi.” “ Ừ, biết thì tốt…” “ Cậu hình như tấy để tâm đến chuyện hôm nay?” “ Thật là! Không cho phép cậu dẫn tớ vào con đường sai trái.?” “ Bị dẫn vào con đường sai trái là vấn đề của cậu chứ.” “ Ừ, đúng thế. Là vấn đề…Nói bậy! Tóm lại, ngày mai nếu có lan truyền tin đồn gì, cậu phải gọi tớ là chị một cách vô điều kiện, giống như trước đây, biết chưa?” “ …” “ Cậu nghe lời đi. Tớ xin cậu đấy.” “…” “ Hừ? Ngân Hách! Vì mạng sống hai ta, nếu đến tai bố, cả hai ta sẽ bị ông ấy thiêu sống. Cậu đã biết bố làm lý lịch cậu thế nào rồi phải không ?” “ Có lẽ là bảo thư ký làm.” “ Ừ, không sai. Là chị thư ký…Không phải! Cậu không thể nghiêm túc một chút được à?” Tôi bất giác la lớn lên, tôi đã bị chọc tức đến nỗi gai cả người, nhưng hắn tại sao còn muốn chọc tức tôi? Tôi quay người, tự xoa dịu tâm trạng đang bị kích động, sau đó nói: “ Tóm lại, cậu phải nghe lời. Biết chưa hả?” “ Thế, cậu thưởng gì cho tớ?” “ Hả? Cậu muốn gì? Khoan đã! Không được yêu cầu từ hôn trở lên.” “ Được thôi, thoả thuận được lập.” “ Đợi đã! Rốt cuộc, cậu muốn gì?” “ Tới lúc đó hẵng nói, cậu tập tiếp đi.” Ngân Hách hình như nhớ chuyện gì, toét miệng cười., Sau đó, lúc quay người đi ra khỏi phòng tập, hắn quay đầu lại, nói: ” À, phải rồi, đừng quên học Anh văn.” * * * * * Ngày hôm sau, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, mây đen trùm phủ lớp tôi. “ Huệ Bân”. Người bạn mà chẳng nói chuyện với tôi lần nào cũng đến hỏi tôi : “ Cậu và Ngân Hách có thật là không có gì? “ ” Hử? Ừ, tất nhiên rồi, chúng tôi là chị em học mà.” Tôi cười cởi mở, đứng dậy khỏi ghế. “ Ái chà, Huệ Bân, nghe nói cậu và Ngân Hách đang yêu nhau?” “ Không phải” Đây là câu hỏi thứ bao nhiêu như thế rồi? Đối với câu trả lời của tôi, mọi người ném cho cái nhìn hoài nghi. Đã nghi ngờ tôi, còn hỏi tôi làm gì? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một kết luận. Cho dù nghĩ nát óc, tôi chỉ có thể nghĩ đến duy nhất một người làm tin đồn lan truyền khắp nơi. Tôi nghiến răng ken két : “ Lý Tú Nhi!” “ Hử? Cậu làm gì gọi tớ với giọng nói nhỏ nhẹ đáng sợ như thế?” “ Khốn kiếp!” “ Đáng…đáng sợ quá! Huệ …. Bân?” Tú Nhi sợ đến nỗi nói lắp bắp. “ Thằng đó ở lớp nào?” “ Ai? Huệ Bân …Cậu…cậu thế này mà ra ngoài, thì chắc sẽ giết người mất. Đừng đi. Hả?” “ Cái thằng Vũ Hiền hay Võ Hiền gì đó…Hắn học lớp nào?” “ Bình tĩnh, Huệ Bân. Hà? Câụ phải bình tĩnh…” Đúng lúc này, tôi thấy tên Vũ Hiền đó đi qua hành lang. “ Đừng đi, Huệ Bân .“ Tôi hất tay Tú Nhi ra, đi đến trước mắt Vũ Hiền:” Tôi muốn làm lỡ thời gian của cậu một chút. Đi theo tôi!” Tôi cứ nhìn thẳng về phía trước, bước những bước dài, Vũ Hiền thì mặt tiu nghỉu đi theo. Trên đường đi, tôi nhìn thấy một học sinh lớp 11, tóc xám, ở cuối hành lang, là một tên cũng đẹp trai, tương đối cao ráo. Trường chúng tôi lại có nhân vật này? Tôi vừa nghĩ, vừa bước xuống bậc thềm. Vào phòng chứa rác, tôi dồn Vũ Hiền vào góc tưởng, rồi hạ giọng hỏi : “ Là cậu nói ra phải không ?” “ Chuyện …. gì ….?” “ Là cậu truyền những lời nói của Ngân Hách ra ngoài phải không?” Tôi hạ giọng nói nho nhỏ, cố giữ vẻ bình tĩnh. “ Không phải, tớ …Tớ không có.” “ Ngoài cậu, còn ai có thể làm như thế. Hôm qua vừa xảy ra chuyện đó, hôm nay tin tức đã lan khắp nơi rồi, không phải cậu thì là ai?” “ Không phải….Không phải tớ nói.” “ Thế, ngoài cậu thì còn ai?” “ Tớ…tớ không biết!” Ầm! Tôi đấm mạnh vào tường, sát mép tai Vũ Hiền, hắn sợ vỡ mật. Tôi lạnh lùng nói :” Không nói thật, cậu chết chắc.” “ Chuyện ….chuyện đó…thật…ra..” ….Tôi không nên nghe những lời tiếp theo. Tôi thà bị nhốt trong cái trống…. “ Tớ…tớ…tớ là nhận tiền….của người đí, theo….theo sự sai bảo của người đó, cố ý…giả…giả vờ thích cậu.”
|