Ê! Làm Người Yêu Anh Nha!
|
|
Tên truyện: Ê! Làm người yêu anh nha! Tác giả: Sakura Thể loại: truyện teen Cảnh báo: không có - Thưa mẹ con mới về. – nó vừa tháo giầy vừa nói lớn. - Xi! Thứ con gái hư hỏng. Đi chơi đến 7h – 8h tối mới mò về nhà. – trong phòng khách. Một người phụ nữ có khuôn mặt cũng khá xin đẹp. Nhưng đằng sau khuôn mặt xinh đẹp ấy là một con người độc ác, cực kì độc ác. - Tôi không nói với bà. Đi làm vợ bé cho một người đáng tuổi cha mình mà còn không biết nhục lại còn to mồm mắng **** người khác. Thử nhìn lại mình xem đã bằng được một nửa người ta chưa. – nó nói bằng giọng khinh khỉnh. Ánh mắt tỏa ra hàn khí lạnh dựng tóc gáy. - Mày nói cái gì? Mày đừng có quên tao đang mang thai. Mà cái thai này là của ba mày đấy. Ngoan ngoãn kêu tao một tiếng dì đi. – người phụ nữ đó đứng dậy tiến lại gần phía nó. - Ai biết được đó là con của ba tôi hay là của một tên lang thang vô lại nào đó ở ngoài kia. Bà nên nhớ trước khi trở thành thiếu phu nhân nhà này bà từng là gái quán ba. - Mày…mày… - bà ta chột dạ cứng họng không nói được câu gì. - Con! Đừng nói với dì như thế. Mau xin lỗi dì đi con. – từ trên lầu một người phụ nữ khác bước xuống. Khuôn mặt hiền từ, phúc hậu như Bồ Tát. Giọng nói ấm áp, dịu dàng. Bà từ từ tiến đến chỗ nó và người phụ nữ kia. - Mẹ! Tại sao lúc nào mẹ cũng như vậy. Con đâu có nói gì sai. Tại sao con phải xin lỗi bà ta chứ? - Mày còn dám cãi. Mau xin lỗi cô ấy đi. – một người đàn ông trung niên bước ra từ trong một căn phòng gần đó. - Ông im đi! Không phải vì ông dẫn bà ta về đây thì cái nhà này bây giờ đã không như vậy rồi. Kể từ khi bà ta về đây ông lúc nào cũng la mắng mẹ con tôi. Mẹ tôi cả đời đã tận tụy vì ông. Toàn bộ tài sản bà được thừa kế từ ông ngoại bà cũng chập nhận nhượng lại hết cho ông. Vậy mà bây giờ ông đối xử với bà ấy như vậy mà coi được sao? Nếu ông không muốn mẹ con tôi sống ở đây thì chúng tôi sẽ đi. – nó nói một tua rồi nắm lấy cổ tay mẹ nó kéo ra ngoài. - Mày có giỏi thì cứ thử bước ra khỏi cánh cửa này xem. Ai sẽ tru cấp tiền cho mẹ con mày sống? - Hahahahah…. Tôi quên không nói với ông một việc. Ông biết công ti thời trang Diamond mới thành lập được 6 tháng nhưng đã tạo được tiếng vang chấn động toàn thế giới chứ. Công ti đó…là của tôi. Còn nữa 2 phần 3 cổ phần ở tập đoàn của ông đã thuộc quyền sở hữu của tôi. Nếu tôi muốn tôi có thể dễ dàng đá ông ra khỏi chiếc ghế chủ tịch tập đoàn. Nhưng tôi sẽ không làm như thế đâu. Tôi sẽ để cho ông từ từ mà nếm cái mùi vị của sự thất bại. tất cả những người thân tín của ông sẽ lần lượt rời bỏ ông. Hãy nhớ đấy. – nói xong nó kéo mẹ nó đi thẳng ra chỗ chiếc xe BMW đang đỗ chờ ở ngoài cổng. - Những lời lúc nãy con nói không có thật đúng không. Con chỉ nói thế để dọa ba con thôi đúng không con? – khi đang trên đường đến ngôi biệt thự mới mẹ nó hỏi nó. - Không mẹ ạ. Toàn bộ đều là sự thật. Con đã lên kế hoạch từ rất lâu. Từ lúc gia đình chúng ta vẫn còn rất hạnh phúc. Con lập ra công ti đó là để giúp ông ấy. Nhưng những suy nghĩ đó đã hoàn toàn biến mất kể từ khi ông ta đưa người phụ nữ đó về. Con muốn dùng nó để đánh bại ông ta. - Nhưng mà… - mẹ nó đang định nói gì đó thì bị nó chặn lại ngay. - Mẹ à! Con biết mẹ muốn nói gì. Mẹ đừng có bênh vực cho ông ta nữa. Ông ta đối xử với mẹ như vậy mà mẹ còn muốn nói giúp ông ta ư? Con thật sự không thể hiểu nổi mẹ. - Nhưng dù sao thì ông ấy cũng là ba của con mà. - Ba con sao? Ba con đã chết từ 4 tháng trước rồi. Ông ta không phải là ba con. Người ba luôn chăm sóc mẹ và con không bao giờ như vậy. Ông ta không phải! Không phải!!! – nó vừa nói nước mắt vừa trào ra. - Thôi! Nín đi con. Nín đi. – mẹ nó ôm nó và lòng an ủi. Kéttttttt…rầm… - Có chuyện gì vậy? – nó lau nước mắt hỏi bác lái xe - Dạ! Xe của chúng ta va chạm với một xe khác. - Được rồi! Bác để đó cháu giải quyết cho. – nó nói rồi mở cửa xe bước xuống dưới. Người lái chiếc xe kia cũng xuống xe. Đó là một chàng trai trẻ khoảng 17 – 18 tuổi. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Cổ áo có kẻ hai đường viền đen. Mặc quần bò cũng màu đen nốt. Nó nhìn lướt qua là cũng biết đây là đồng phục trường nó. Hai người họ bốn mắt nhìn nhau một lúc rất lâu. Cả hai đều dùng ánh mắt để đánh giá đối phương. Rồi cuối cùng nó cũng không chịu nổi sự im lặng nên đã lên tiếng để phá vỡ cái bầu không khí đáng ghét đó. - Xin lỗi cậu! Chúng tôi không để ý nên đã va chạm vào xe cậu. Đây là danh thiếp của tôi. Cậu cứ mang xe đi sửa tổn thất bao nhiêu tôi sẽ chịu trách nhiệm. Như vậy được chứ? – nó đưa cho cậu bạn ấy một tấm danh thiếp. - Chuyện tiền nong không thành vấn đề. Nhưng chúng ta có thể làm bạn chứ? – cậu bạn đó cầm lấy tấm danh thiếp nhét vào túi rồi lại đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay nó. Nó theo phép lịch sự cũng đưa tay ra bắt lại. - Tất nhiên rồi. Rất vui được làm quen với cậu. Tên tôi là Bảo Linh - Trương Phạm Bảo Linh. - Bảo Linh! Cái tên rất đẹp. Giống như người vậy. - Cậu quá khen. Mà cậu còn chưa nói tên của cậu cho tôi biết. - Cái này chưa cần nói đến. Chúng ta sẽ còn gặp lại. Bây giờ tôi có việc bận tôi đi trước đây. Tạm biệt. – cậu bạn bí ẩn đó nói xong thì lên xe phóng đi luôn. - Có chuyện gì vậy con? – chờ một lúc không thấy nó vào mẹ nó bước ra ngoài hỏi. - Không có chuyện gì đâu mẹ. Mình đi tiếp thôi. - Ừ! 5 phút sau chiếc xe sang trọng dừng lại trước một căn biệt thự đẹp lộng lẫy. Căn biệt thự có mái vòm mang phong cách hồi giáo nhưng nội thất bên trong lại đậm chất châu Âu. Căn biệt thự nằm ở một vị trí đắc địa, chỉ cách nhà cũ của nó 10’ di chuyển bằng ô tô. Tông màu chủ đạo của ngôi nhà là màu trắng. Với tổng diện tích là 300m2 và sân vườn rộng rãi, đây là căn biệt thự mà không phải chỉ cần tiền là có thể mua được. - Mẹ thấy thế nào? Đẹp không mẹ? - Làm sao con mua nổi nó. Mẹ đã đọc thông tin về căn biệt thự này trên báo. Căn biệt thự này không dễ mua đâu. Nhiều đại gia có tiếng tăm cũng không thể mà tại sao con… - Con là con gái của mẹ mà có việc gì mà con không thể làm được chứ. Thực ra thì chủ của căn biệt thự này là ba của bạn con. Vì con có giúp đỡ bạn ấy cũng không ít lần nên ông ấy đã đồng ý bán lại cho con. - Thì ra là vậy. Nhưng cũng đâu cần mua nhà lớn vậy. Chỉ có hai mẹ con ta sống chung với nhau thôi mà. - Con đã nói rồi. Con sẽ mang đến cho mẹ tất cả những thứ tốt nhất. Và đây vẫn chưa là gì hết. Chỉ cần mẹ muốn thì bất cứ thứ gì con cũng có thể làm cho mẹ. Thui không nói nữa. Con mệt rồi. Vào nhà đi mẹ. Con dẫn mẹ lên phòng. – nó nói rồi kéo tay bà vào trong nhà. *Trương Phạm Bảo Linh* Ngoại hình: Khuôn mặt nhìn không khác gì búp bê. Dáng người cực chuẩn. Nó mà đi thi next top model chắc chắn được giải quán quân. Tuổi: 17 Ngày sinh: 22/6 Gia thế: con gái của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn thời trang Milky way. Giám đốc công ti thời trang Diamond. Chỉ số IQ: 195 Tính cách: dễ thương. Sở trường: giỏi võ. Nó học karate 14 nắm rồi đó. Ngoài karate nó còn học cả taekwondo, vovinam nữa. Đừng có ai dại dột mà gây sự với nó. Nó oánh cho hỏng người đấy. Sở đoảng: nó sẽ là một con người hoàn hảo nếu nó chỉ cần có một chút kiến thức về tình yêu Thích : Tự tay nấu ăn cho mẹ Ghét: đàn ông trăng hoa Sợ: cô đơn.
|
Sáng hôm sau… - Con gái ơi! Dậy ăn sáng rồi đi học nhanh lên con. Trễ học bây giờ. – tiếng mẹ nó từ dưới nhà vọng lên. - Cho con ngủ thêm 5 phút nữa nha. – nó lười biếng đáp. - Con mà không dậy ngay là muộn học đấy. Dậy nhanh đi con. - Hôm nay mẹ xin nghỉ cho con đi. Con mệt lắm. Không dậy nổi đâu. - Ừ! Vậy để mẹ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của con nha. Cuộc sống đâu lường trước điều gì Tình yêu có thể đến rồi đi Bàn tay dẫu đang nắm thật chặt mà vẫn lạc nhau Còn nhớ trong ngày nắng nhạt nhòa Mình quay lưng về phía người kia Rồi bước đi mà chẳng nhìn lại dù một lần Kể từ ngày đó hai ta chẳng thấy nhau Anh sống ra sao yêu người thế nào Ở nơi xa lạ nhiều lần nghĩ đến anh Rồi hỏi đêm đen làm sao em quên Nhiều năm tháng em trở lại lối xưa Anh có biết không trong rung động Cảm giác quay về nhưng giờ anh với em chỉ là người yêu cũ. ( Người yêu cũ – Khởi My ) Bản nhạc chuông điện thoại của nó vang lên. Nó với tay lấy cái điện thoại ở cái tủ cạnh giường. Mắt vẫn lười biếng không chịu mở. - Alo. - Bà đến trường mau lên. Có tin cực kì hottttttt. Đến nhanh lên. – Bảo Trâm nói bằng giọng cực kì phấn khích. ( Bảo Trâm là đứa bạn CỰC KÌ thân của nó ) - Không. Tui mệt lắm chỉ muốn ngủ thôi. Không đến được đâu. Thế nha. Có gì tui với bà nói chuyện sau. Bye. - Bà không đến trường là tui nghỉ chơi bà luôn. - Bà dám. - Bảo Trâm tui nói là làm à nha. - Thui được òi. Tui thua. Tui đến liền. Chờ chút nha. – nó nói xong thì cúp máy. Mệt mỏi bước xuống giường đi vào nhà tắm để VSCN. 5’ sau nó đi ra khỏi nhà tắm và khoác trên người bộ đồng phục của trường THPT Galaxy. Bộ đồng phục được thiết kế rất tinh tế. Áo sơ mi trắng có viền đen ở cổ áo. Một dây ruy băng nhỏ màu đỏ thắt hình chiếc nơ xinh xắn ở cổ. Váy ngắn ngang đùi màu đen. Cộng thêm dáng người cực chuẩn của nó làm bộ đồng phục càng đẹp hơn. Nó khoác ba lo xuống dưới nhà chào mẹ sau đó đi ra xe để bác tài xế chở đến trường. Vừa mới đặt chân đến nơi nó đã phát hoảng vì cổng trường bây giờ chật kín người, không một khe hở đến một con kiến cũng không thể lọt qua. - Tất cả tránh hết ra. – nó quát một câu. Chỉ chưa đầy 0.5 giây sau tất cả đều đã dạt hết sang hai bên tạo thành một lối cho nó đi qua. Mọi người đang thắc mắc vì sao chỉ một câu nói của nó thôi mà lại có uy lực lớn đến vậy đúng không. Vì nó chính là hội trưởng hội học sinh. Đến cả hiệu trưởng cũng phải nể chứ đừng nói gì là học sinh trong trường. Nó được mọi người nể phục như vậy không phải do ba là chủ tịch tập đoàn lớn mà là do thành tích học tập xuất sắc của nó trong suốt 11 năm qua. Tuy chỉ mới được 17 tuổi nhưng nó đã được đích thân viện trưởng đại học Harvard gửi thư mời nhập học. Nhưng nó đã từ chối. Vì nó không muốn bỏ mẹ nó lại một mình. Nếu nó mà đi thì không biết ở nhà ba nó và mụ dì ghẻ kia sẽ hành hạ mẹ nó như thế nào nữa. Mà mẹ nó mấy năm gần đây sức khỏe lại giảm sút nên không thể đi máy bay. Nếu không nó đã đưa cả mẹ nó theo rồi. - Có chuyện gì vậy? – nó cất tiếng hỏi một học sinh gần đó. - Thưa hội trưởng…tại vì…có học sinh mới chuyển đến nên chúng tôi muốn xem mặt thôi ạ. - Chỉ có mỗi một chuyện cỏn con như vậy mà cũng phải vây kín cổng trường. Tất cả giải tán ai về lớp người đấy hết cho tôi. Cho tất cả hai phút. Ai còn ở lại thì đừng trách tôi tàn nhẫn. – khẩu lệnh vừa dứt. Chỉ chưa đầy một phút cổng trường đã vắng tanh không còn một bóng người. - Haizzz mệt quá! Giờ còn phải lên lớp xem con quỷ dạ xoa kia nó muốn nói chuyện gì đây. – nói xong nó mệt mỏi bước lên lớp. Nhưng nó chưa kịp đặt chân vào lớp thì Bảo Trâm đã phi ngay ra túm lấy nó. - Mày biết gì chưa? Trường mình vừa có học sinh mới chuyển đến đấy. - Biết rồi! Ai mà có sức công phá lớn thế. Làm cả trường tập trung chật kín cổng trường. - Trùi ui! Anh chàng mới chuyển đến đẹp trai hết sảy. Ảnh là du học sinh từ Hoa Kì chuyển về đây. Nghe nói là con trai của chủ tịch tập đoàn bất động sản nhất nhì thế giới nào đó. - Thì ra là thế. Thảo nào…À! Mà bà gọi tui tới trường có chuyện gì? - Gọi tới để kể cho bà nghe là có học sinh mới chuyển đến. - Chỉ thế thôi hả? - Ừ! - Thế thôi! Tui về đây! – nó nói rồi toan quay đi nhưng lại bị Bảo Trâm giữ lại. - Thôi! Đến rồi thì ở lại học luôn đi. Tui không muốn ngồi một mình đâu. - Nhưng hôm nay tui mệt lắm. - Năn nỉ mà. – Bảo Trâm đưa đôi mắt long lanh lên nhìn nó. - Thua bà luôn. Tui ở lại là được chứ gì. - Trùi ui! Yêu quá cơ. Bà là number one à nha. – Bảo Trâm nói rồi ôm chầm lấy nó. - Buông tui ra coi. Ngộp thở. Vào chỗ ngồi mau lên. Vào lớp rồi đó. – nó gỡ Bảo Trâm ra khỏi người mình và đẩy cô về chỗ ngồi. Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp và thông báo một tin làm đám con giá trong lớp hò hét như điên. Trừ nó. - Cô thông báo với các em một tin. Như các em đã biết trường chúng ta vừa có một học sinh mới chuyển đến. Và bạn ấy sẽ học ở lớp chúng ta. Cả lớp cho một tràng pháo tay chào đón bạn nào. – lời nói của cô giáo vừa dứt thì từ ngoài cửa một anh chàng cực kì đẹp trai bước vào. Mái tóc vàng óng ánh, đôi mắt sâu, xanh biếc. Chiếc mũi dọc dừa cao, thẳng tắp. Đôi môi mỏng, đỏ mọng như được tô son. Phải nói đây là một khuôn mặt cực kì hoàn hảo. - Em tự giới thiệu với các bạn về mình đi nào. – cô giáo quay sang nói với anh chàng đẹp trai đó. - Chào các bạn. Mình là Gia Kì. Các bạn có thể gọi mình là Jack. Mình là du học sinh từ Hoa Kì chuyển về đây. Mong các bạn giúp đỡ. – nói xong Jack nở nụ cười làm cho tất cả chết hết (Trừ nó). - Em tự chọn chỗ được không cô. – Cậu quay sang cô giáo mỉm cười. - Tất nhiên. – nhận được sự đồng ý của cô giáo Jack đi xuống phía bàn của nó ở cuối lớp. - Bà có định xích qua một bên cho tui ngồi không hả? – Jack nói với nó. - Sao tự nhiên về đây. Mà lần này về luôn hay chỉ về vài tháng rồi lại đi. Nó vẫn giữ nguyên vị trí cũ hỏi. - Lần này về luôn. Tui chán ở bên đó rồi. Mà bà xích qua một bên cho tui ngồi coi. Đứng nãy giờ mệt quá à. – Jack nhăn mặt nhìn nó. - Không. Tui quen ngồi một mình rồi. Ông lên ngồi với bà Trâm kìa. – nó nói rồi hất mặt về phía Bảo Trâm ở bàn trên. - Bà ngon. Cứ đợi đó. Tui sẽ cho bà biết tay. – nói xong Jack quay qua phía Bảo Trâm nở một nụ cười tỏa nắng và nói. - Mình ngồi đây được chứ. - Tất nhiên là…được. – Bảo Trâm đơ người trước nụ cười của Jack. - Thôi! Các em ổn định chỗ ngồi. Chúng ta vào học thôi.
|
*Trương Bảo Trâm* Tuổi:17 Ngày sinh: 22/9 Gia thế: Tiểu thư của tập đoàn dầu khí lớn nhất Châu Á Chỉ số IQ: 190 Tính cách: dễ thương, nhí nhảnh Ngoại hình: Chẳng khác búp bê là mấy Sở trường: đánh nhau, hát rất hay Sở đoảng: nói dối cực tệ Thích: xem K – pop Ghét: đọc truyện tranh, ghét đến tận sương tủy mà chẳng rõ lí do vì sao mình ghét Sợ: chẳng sợ gì *Hoàng Gia Kì* hay còn gọi là *Jack* Tuổi: 17 Ngày sinh: 28/8 Gia thế: người thừa kế tập đoàn bất động sản lớn thứ nhì thế giới Chỉ số IQ: 210 Tính cách: Sáng nắng chiều mưa trưa bốn mùa. Ngoại hình: hồi nãy mk miêu tả rồi đó. Đẹp trai hết sẩy luôn Sở trường: cưa gái Sở đoảng: sống một mình nhưng không biết nấu ăn. Thích: nó Ghét: thằng nào thích nó Sợ : hình như không có (Tên này là bạn thân của nó hồi nó ở Hoa Kì 3 năm trước. Tuy nó về Việt Nam nhưng hai đứa vẫn thường xuyên liên lạc.)
|
Giờ nghỉ trưa… - Ê! Đi xuống cantin không. Tui đói quá. – Jack quay xuống phía nó hỏi. - Đói thì đi ăn một mình đi. Tui buồn ngủ. Biến ra chỗ khác đi. - Nhưng tui không muốn đi một mình. - Bảo Trâm. Dắt tên này đi xuống cantin dùm tui đi. Ồn ào quá. - Ờ! Mình đi thôi Jack. – không bỏ qua cơ hội được gần gũi hotboy. Trâm liền đứng dậy kéo Jack đi xuống cantin trả lại sự yên tĩnh cho nó. Nhưng… - Áaaaaaaaaaaaa! Đẹp trai quá. – Girl 1 - Trường mình hôm nay sao lắm hotboy vậy nà. – Girl 2 - Trời ơi! Đỡ tui. Tui sắp xỉu đến nơi rồi. – Girl 3 Ở ngoài hành lang đám con gái la hét như điên. Làm nó một lần nữa tỉnh giấc. Bực mình nó hét ầm lên. - Tất cả im hết. – dứt câu tất cả cái miệng ở ngoài hành lang đều im bặt hết. Không cần nhìn họ cũng đủ biết cái giọng nói lạnh dựng tóc gáy đó là của ai. - Trời ơi! Chắc phải ra thêm cái luận không được la hét trong trường mất thôi. Mệt quá! – nó nói rồi lại gục mặt xuống bàn ngủ tiếp. - Làm gì mà dữ quá vậy nhóc. – một giọng nói đầy nam tính vang lên. Giọng nói này nó thấy hơi quen nha. Lũ vịt giời lại tiếp tục la hét. Nó ngẩng mặt lên để xem chủ nhân của giọng quen thuộc này là ai mà lời nói còn uy lực hơn cả nó. Và đập vào mặt nó là một khuôn mặt không thể nào thân thuộc hơn.
|
- Anh hai??? Sao anh lại ở đây? Rảnh quá không có việc gì làm nên đến đây phá em ngủ hả? – nó nhăn mặt. Chẳng phải anh hai nó đang ở du học ở Mĩ sao. - Nhớ nhóc với mẹ nên về đấy. Có sao không. – anh nó ngồi xuống cạnh nó tỉnh bơ đáp. - Không học hả? - Nhóc nghĩ anh là ai. Anh nhóc có thể hoàn thành chương trình đại học 4 năm trong vòng 2 tháng đấy nhé. - Vậy là anh học xong rồi hả. Vậy thì tốt. Hai ở lại đây luôn giúp em quản lí công việc nha. Dạo này em bận quá. Một mình lo việc ở hai công ti. Mệt lắm hai ạ. - Không. Anh kệ đấy. Anh sẽ chuyển vào đây học. - Học xong đại học rồi còn vào đây làm chi??? - Để quản lí nhóc. Anh sẽ soán ngôi nhóc. Anh sẽ làm hội trưởng hội học sinh. Không để nhóc lạm dụng chức quyền mà lộng hành nữa. Hội trưởng gì mà thích nghỉ thì nghỉ đã thế lại còn toàn ra mấy cái luật ở trên trời. Nào thì ra chơi là tất cả học sinh phải xuống hết cantin. (để nó ở lại lớp ngủ cho yên tĩnh). Rồi thì không được tụ tập tại cổng trường với bất cứ lí do gì (luật này nó vừa mới ra đấy. Tại hồi sáng thấy cái cảnh “biển người” ở cổng trường nó sợ quá nên mới ra đấy ạ). Anh còn vừa nghe nhóc nói là chuẩn bị ra cái luận “cấm la hét trong trường” nữa hả? Anh sẽ xóa hết mấy cái luật vớ vẩn đó của nhóc. – sau câu nói của anh nó đám con cái lại hét ầm lên. Nếu mà anh nó gỡ bỏ mấy cái luật quái đản của nó thì họ sẽ thoát được cái cảnh “người đông như trẩy hội” ở dưới cantin vào mỗi giờ ra chơi. Anh nó thấy mình được hâm mộ thì quay ra phía cửa vẫy tay chào lũ vịt giời và kèm theo một nụ cười chết người. Làm cái lũ ấy hét muốn sập trường luôn.
|