Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow
|
|
Truyện nằm trong chuỗi truyện với chủ đề học đường được giới thiệu đến bạn đọc. Đọc truyện bạn sẽ được cũng lạc vào thế giới của những cô cậu bé con nhà giàu, sẽ được thấy những hình ảnh tâm tư của của tuổi mới lớn. Có thể là chút ương ngạnh khó bảo, cũng có thể là chút yếu đuối bất chợt, chút thiếu vắng tình cảm... Tất cả được tổng hợp tỏng truyện teen đặc sắc này. Ngôi nhà được trang trí một cách khá cổ điển, toát lên vẻ quý tộc. Màu sắc và các bức tranh được xen lẫn hài hòa. Nó mệt nhọc bước vào nhà, nằm ngay xuống salong, một cô hầu gái nhanh nhẹn đặt xuống bàn cốc nước khoáng. - Đem hồ sơ của trường lại đây cho tôi - nó vừa nhắm nghiền mắt vừa ra lệnh cho Du thư kí riêng của mình. Cầm hồ sơ lên, nó nhìn những thành tích của trường Royal mà thầm đắc ý, nhưng nét mặt bỗng tối sầm lại khi thấy cuối hồ sơ có những bang phái, và thành tích trường tuột dần về sau. Nhìn nó bây giờ chẳng khác gì mụ phù thủy cả. “Trường Royal mà thế này sao? Không thể chịu đựng nổi mà” Nó nghĩ thầm. - Chuẩn bị đồng phục cho tôi - ngay hôm nay tôi sẽ đến trường, trường Royal là trường lớn nhất thế giới, luôn đứng đầu về mọi mặt, dụng cụ giảng dạy chất lượng cao, giáo viên cần phải có trình độ chuyên môn vượt mức bình thường nữa. Đặc biệt là học sáng đến chiều; còn nữa, trường dành cho những học sinh quý tộc, con ông cháu cha, IQ cũng phải cao, một số ít là nhận được học bổng. Điểm Trung bình một môn mà dưới 7.5 là bị đình chỉ học một năm.
|
Chương 1 GIRL – Dương Vân Nguyệt Cầm (Nó) :16t Chiều cao 1m7 cân nặng 52kg. Người Việt-Anh. Gia Thế: Sống xa ba mẹ năm 10tuổi. Học nhảy cóc vì một số lý do, về sau mọi người sẽ pít 14tuổi tốt nghiệp 4 trường đại học danh giá với thành tích suất sắc (Nguyệt Cầm: Tác giả gắn bom trong miệng hã >_< //// T/g: im lặng, muốn nổi tiếng thì ngồi nhìn thôi //// Cầm gật đầu khí thế: Ok, ok) Tính Tình: Nắng mưa thất thường, Giỏi tất cả các môn học lẫn thể thao. Thông thạo nhiều thứ tiếng vì lí do kỹ thuật nên không thể bật mí cho các bạn được. biết võ Karatedo; Judo; Kiếm đạo…. IQ 300/300 (vô đối) Bang chủ Ẩn của một băng nhóm trong thế giới đêm. . . – Hoàng Mỹ Bội Kỳ : 16t bạn thân của nó từ nhỏ Chiều cao 1m72 Cân nặng 55kg. Người Việt-Nhật. Học nhảy cóc giống nó. Đôi mắt to màu tím gợi lên nét quyến rũ, môi anh đào chúm chím, mũi cao, da trắng hồng không tì vết, tóc được cắt ngắn toát lên vẻ năng động-cá tính. Gia thế: Là tiểu thư của một tập đoàn đá quý nổi tiếng khắp thế giới FG (Flower Girl) Tính tình: Mưa nắng thất thường, vui vẻ-nhí nhảnh khi gần nó. Lạnh lùng-tàn ác-đanh đá khi tiêp xúc với những người lạ.Giỏi vỏ Judo. Phó Bang Snow IQ 280/300 . . BOY – Đinh Lữ Thiên (hắn): 16t => (học nhảy cóc, vì học quá giỏi, nhưng gia đình bắt phải đi học lại theo đúng độ tuổi-Giám đốc Cty Venus chuyên về mạng máy tính và sản xuất game máy tính) Chiều cao 1m85, cân nặng 68kg. Việt-Pháp Tóc vàng nhạt ánh kim, đôi mắt đen thu hút giống mẹ, da trắng như con gái, mũi cao khôi ngô.Là hoàng tử No1 của trường Royal đồng thời là hội trưởng hội học sinh. Thủ Lĩnh bang Dragon top2 TG về những cuộc chơi đêm. Gia thế: Ngừoi thừa kế tập đoàn thời trang D&G nổi tiếng thế giới Tính tình: nhiệt tình. Giỏi vỏ, học cũng giỏi nốt IQ 290/300 . . –Phương Khánh Huy: 16t Bạn thân của hắn =>(học nhảy cóc,vì học quá giỏi, nhưng gia đình bắt phải đi học lại theo đúng độ tuổi-Giám đốc Cty Venus chuyên về mạng máy tính và sản xuất game máy tính)[Vì sao có đến 2 Giám Đốc mình sẽ nói sau] Chiều cao 1m8 cân nặng 62. Việt chính hiệu. Tóc đen, mắt cũng đen nốt nhưng có một vẻ đẹp bí ẩn lạ lung, mũi cao và thêm làn da trắng chẳng khác con gái. Là Hoàng tử top No2 của trường Royal đồng thời là Hội phó hội học sinh. Phó Bang Dragon. Gia thế: là Nhị thiếu gia của tập đoàn Mỹ Phẩm Phương Khánh lớn nhất nhì nước. TÍnh Tình: Phóng khoán, hay cười-hòa đồng. Tất nhiên cũng giỏi vỏ rồi ạ. IQ 280/300
|
Chương 2 Cốc…cốc -Thưa đại tiểu thư ngài ấy đã đến ạ!_bà quản gia lên tiếng gọi nó -Được, nói ông chờ tôi một lát._nó nói trong cơn buồn ngủ Ngồi dậy nhìn đồng hồ, “quái lạ, hôm nay ông gọi mình dậy sớm thế nhỉ” nó suy nghĩ. Rồi lê bước một cách cực khổ vào nhà vệ sinh. Rầm….. Xong luôn, nó nằm một đống dưới cầu thang. -Cháu có sao không? Có cần đi bệnh viện không? Sao không trả lời ông?_ông nó lo lắng, hỏi dồn dập. -Ơ, cháu không sao nội ơi. Nội hỏi không ngớt thế sao cháu trả lời ạ_vừa nói nó vừa xoa xoa cái mông của mình và đứng lên. -Ừm, thế thì tốt rồi! Ta muốn nhờ con làm một vài chuyện_ ông nghiêm giọng -Sao ạ?_vốn dĩ nó ngạc nhiên như vậy, vì ông của nó là phu quân của nữ hoàng Anh. Sao lại nhờ nó chuyện gì cơ chứ. Khó hiểu thật -Ta muốn con về Việt Nam_giọng ông nhỏ dần, nghe đến 2từ Việt Nam hay là quê hương thì mặt nó lại tát xanh. -Sao…sao… lại thế ạ?_nó nói không nên lời -À, cháu còn phải giải quyết một số việc ở công ty nữa ông ạ!_nó luôn từ chối những lần về quê hương, luôn tìm mọi lý do gì đó để ở lại nơi này cùng ông, không phải vì nó quên cội nguồn, mà là nơi đó có một quá khứ đau xót mà nó không thể nào gạt sang một bên được. -Coi như ta xin cháu, mọi việc bên này ta đã sắp xếp ổn thỏa. Cháu không nên trốn tránh mãi được, cháu vì ta một lần có được không?_ông nài nỉ nó -Được thôi ạ, dù gì cháu cũng có chi nhánh mà ông tạo bên ấy_Mặt nó đỡ tái hơn khi nãy một phần. -Ô hay quá, ta đã đặt vé rồi đây. Cháu lên chuẩn bị đi là vừa_mặt ông nó hớn hở như hoa. -Cái gì cơ ạ? Mới… mới.. có 5h.am đó ông ơi?_nó hốt hoảng -Đi sớm cháu có thể nhìn thấy ánh bình minh và còn thoải mái hơn nữa_ông nó ôn tồn nói -Vâng ạ Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, căn dặn quản gia kĩ lưỡng nó mới có thể an tâm mà về quê hương được. Ông còn bắt nó phải đi học lại theo đúng độ tuổi của mình, nghĩ đến đó mặt nó lại đỏ lên vì tức, nhưng lại thôi vì ông muốn tốt cho nó mà, bao năm qua nó luôn lao đầu vào học tập và làm việc, để có thể vơi đi phần nào sự tổn thương to lớn đó. Mấy tiếng đồng hồ mệt mỏi trên máy bay, bây giờ nó cũng đã được hít thở không khí trong lành của quê hương yêu dấu. Chưa được bao lâu, mọi người ở sân bay lúc này bắt đầu lia những ánh mắt ngưỡng mộ vào nó, coi nó như trung tâm vũ trụ, những lời khen ngợi, soi mói, tò mò, đối với nó quá đỗi bình thường, vì đây là hiện tượng tự nhiên đối với những người lần đầu tiên nhìn thấy nó. -Thưa Đại tiểu thư, mời ạ!_ông quản gia kính cẩn xách vali jùm nó và mời bước vào chiếc xe có một không hai do nó thiết kế. Cảnh vật chẳng khác gì mấy khi nó ra đi, có khác là con người nó đã thay đổi hoàn toàn. Vì ai chứ? Tất cả là tại những người đáng gê tởm ấy. Nó hận, hận rất nhiều, có một khoảng thời gian nó ước mình chưa từng tồn tại, như thế thì nó đã không đau khổ và buồn bực đến nhường này. Ông quản gia bắt đầu cho xe đi chậm lại, một ngôi nhà- à mà không một cung điện hiện ra trước mắt, nó đã không có chủ khá lâu rồi, nhưng vẫn được canh giữ và dọn dẹp kỹ lưỡng bao năm qua. Cánh cổng mở ra, hàng loạt các cô hầu gái và vệ sĩ cúi chào kính cẩn, miêng không quên chào “ĐẠI TIỂU THƯ Đà VỀ” Ngôi nhà được trang trí một cách khá cổ điển, toát lên vẻ quý tộc. Màu sắc và các bức tranh được xen lẫn hài hòa. Nó mệt nhọc bước vào nhà, nằm ngay xuống salong, một cô hầu gái nhanh nhẹn đặt xuống bàn cốc nước khoáng. -Đem hồ sơ của trường lại đây cho tôi_nó vừa nhắm nghiền mắt vừa ra lệnh cho Du thư kí riêng của mình. Cầm hồ sơ lên, nó nhìn những thành tích của trường Royal mà thầm đắc ý, Nhưng nét mặt bỗng tối sầm lại khi thấy cuối hồ sơ có những bang phái, và thành tích trường tuột dần về sau. Nhìn nó bây giờ chẳng khác gì mụ phù thủy cả. “Trường Royal mà thế này sao? Không thể chịu đựng nổi mà” Nó nghĩ thầm. -Chuẩn bị đồng phục cho tôi-ngay hôm nay tôi sẽ đến trường_các bạn đừng lạ nhá, trường Royal là trường lớn nhất thế giới lun đấy ạ, luôn đứng đầu về mọi mặt, dụng cụ giảng dạy chất lượng cao, giáo viên cần phải có trình độ chuyên môn vượt mức bình thường nữa. Đặc biệt là học sang đến chiều luôn (Nguyệt Cầm: T/g ới ơi, xuống đi, gì mà bay xa thế?).Còn nữa, Trường dành cho những học sinh quý tộc, con ông cháu cha không hà- IQ cũng phải cao, một số ít là nhận được học bổng. Điểm Trung bình một môn mà dưới 7.5 là bị đình chỉ học một năm.(t/g: Phù, cuối cùng cũng giới thiệu xong-trí tưởng tượng bay xa thật. hỳ hỳ) -Vâng! Tôi sẽ thu xếp ngay thưa Chủ Tịch_thư kí Du lên tiếng -À còn nữa, anh sẽ là giáo viên chủ nhiệm của tôi sao_Nó thắc mắc, vì ông nó có nói sơ qua, hỏi cho chắc ý mà -Vâng. Có vấn đề gì xin chủ tịch cứ nói ạ_Du hốt hoảng -Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, đừng kêu tôi là chủ tịch nữa, từ bây giờ nên thay đổi cách xưng hô đi_nói xong nó bỏ lên phòng. Một tiếng sau, hình bóng cô nữ sinh cấp 3 hiện ra trước mắt mọi người. Trông nó mặc bồ đồ này xinh hơn cả chữ xinh. Nó bước lên chiếc xe có 102 của mình, tự lái xe đến trường. Mới đứng trước cổng trưởng nó đã bực mình vì những tiếng chói tai vang lên. -A…a….a….a….a Princes của chúng ta đến rồi kìa_Nữ Sinh 1 -Đúng đúng, Lữ Thiên của lòng em_Nữ Sinh 2 -Khánh Huy hoàng tử, em nguyện yêu anh suốt đời_Nữ Sinh 3 Nữ sinh 4, 5, 6, 7 ,8……. Bla-Bla-Bla -Ya… đi học mà mắt để ở nhà sao hả?_mặt nó đỏ phừng phừng vì bị một người làm cho té ngã.Người đó nắm tay kéo nó lên ấp a ấp úng -Tại…tại… -Hờ, đã vô duyên rồi mà còn bị cà lâm nữa sao? Tội nghiệp chưa_giọng nó đầy thách thức. Không phải hắn bị ca lâm mà nó quá đỗi là đẹp. Khuôn mặt thanh tú nhỏ xinh, vầng tráng và sóng mũi cao, đôi môi đỏ mọng tự nhiên, đôi mắt to tròn màu xanh dương long lanh tĩnh lặng, làn da mịn màng-trắng như sữa, tóc ngang vai-đỏ như ánh chiều tà. -Chắc cô ta không có dây thần kinh cảm xúc nhỉ_ Khánh Huy lúc này mới lên tiếng, giọng châm chọc Nó tiến lại gần Huy, áp mặt gần sát, khiến mặt cậu ta đỏ chư cà chua luôn -Hơ, anh nặng bao nhiêu kg vậy?_Nó hỏi Huy -Ố ồ, cô em lãng sang chuyện khác à? Không sao anh sẽ… _chưa kịp nói nó đã ngắt lời của cậu ta -Không, Chắc cạo sạch từ đầu đến chân cậu, chẳng được 1gam lịch sự đâu nhỉ_ Nó nhếch miệng cười tạo nên 1đường cong hoàn mĩ. -Haha….haaaa… hôm nay… mày.. mày.. bị con gái.. haha…cho…cho… ăn bơ… haha_Hắn ôm bụng cười sặc sụa. -Anh Lữ Thiên cười ư_Nữ sinh1 -Có phải không vậy? Anh ấy dể thương quá đi_nữ sinh2 -Woa…Yêu anh ấy mất rồi_Nữ sinh3 -Này, mày hơi bị lố rồi đấy, ở đây đông người mà, vẻ lạnh lung của mày đâu thằng khốn kia_Huy nói nhỏ đủ hắn và cậu ta nghe Hắn xoay vòng 180độ lun ấy chứ, vẻ lạnh lung- vô tâm bộc phát. Đúng là mưa nắng thất thường mà.. Bây giờ hắn mới để ý, nó đi đâu mất tiêu. Hắn nhoẻn miệng cười-nụ cười thật sự. Hắn cảm thấy nó rất thú vị. Mất tăm dáng nó mặt hắn buồn thiêu như bánh bao chiều. ….. Một cô gái mặt xinh như hoa . . . Đi đến phòng hiệu trưởng . . . Dùng chân . . Đạp thẳng vào cánh cửa hét lên: -HIỆu TRƯỞNG_Lời nói-cử chỉ, khác xa với ngoại hình -Vâng thưa tiểu thư_mặt tái xanh -Tôi học lớp nào đây?_ Trời ạ, làm hiệu trưởng hú hồn. phù -Dạ, lớp 10A1 thưa tiểu thư Rầm… ông hiệu trưởng vừa dứt lời nó đã phóng ra ngoài và không quên đóng cửa. -Em chờ cô một lát nha! Anh đi theo tôi vào trước_một cô giáo khoảng chừng 30 quay sang nói với nó và thư kí Du -Cả lớp trật tự nào, Thầy Du thừ bây giờ sẽ là GVCN mới của lớp này_ cô vừa dứt lời thì… -WOW!! Thầy đẹp trai quá_cả lớp đồng thành(à nhầm chỉ Girl thôi) -Chào các em, thầy tên là Cao Hạo Du từ nay mong các em giúp đỡ thầy trong công tác giảng dạy nhé!_Hạo Du cười tươi làm nữ sinh trong lớp ngất ngây -Nào bây giờ sẽ là học sinh mới_Du nói với cả lớp Cả đám nữ sinh nhìn nó bằng nửa con mắt, vì trước đó đã giám đụng chạm vào hoàng tử của bọn chúng, còn vì một phần ganh tị về sắc đẹp của nó nữa. Hắn và Khánh Huy bấy giờ mới bỏ quyển sách xuống, thấy nó hắn mừng thầm trong lòng.”Đà CÓ THỂ TRẢ THÙ RỒI” .(T/g: 2 ngừ này độc ác quá mà). -Em tự giới thiệu bản thân đi_Du nói tiếp -Chào, mình là Dương Vân Nguyệt Cầm. Mình được nhận học bổng-mong các bạn chỉ giáo thêm, nó còn khuyến mãi thêm nụ cười. CẢ bọn con gái vừa mới nghe đến chữ “học bỗng”, thì đã cười khinh bỉ nó. -À bàn cuối còn trống, e ngồi đó nhé Cầm_Du nhìn nó cười hiền -Vâng ạ! Vậy em xin phép_Nó ngoan hiền thế Một lần nữa bao nhiêu ám khí xông thẳng vào nó, đám hám trai đó đang nhìn nó với ánh mắt “TAO GIẾT MÀY”. Nguyên nhân là đây, 2 tên đáng gét mà tụi con gái gọi hoàng tử. Nó bắt buộc phải ngồi với hắn vì không còn bàn trống. Haiz -Chị hai.. không lẽ để nó cướp lấy Princes của chúng ta_Nữ sinh1 -Không, nó sẽ phải biến mất khỏi đây_Thúy Loan lên tiếng -Đúng đó, Hoa khôi của trường chúng ta làm sao có thể để con nhỏ thấp kém kia lộng hành được_Nữ sinh2 thêm dầu vào lửa Thúy Loan nhìn nó cười gian sảo……. End Phần Mở Đầu Giới Thiệu Thêm 1Số Nhân Vật: –Cao Hạo Du 20t từ đời ông đến nay đều theo phục vụ cho Dương Gia, trở thủ-thư kí đắc lực của nó. Đẹp trai-quyến rủ. Nghiêm túc trong công việc, cẩn trọng trong mọi việc làm. Thương nó như em gái, luôn phục vụ chu đáo, nó nói gì cũng nge theo. –Đoàn Thúy Loan 16t: Đẹp theo kiểu đanh đá- một phần nhờ son phấn Gia Thế: Ba là giám đốc Chi nhánh của Cty Rose Đứng đầu thế giới về mọi mặt-mọi ngành. Ai ai cũng phải kính nể, kể cả hắn và Khánh Huy. Tính Tình: chảnh chọe-Tự Kiêu => sẽ được thuần hóa nhanh thôi. Hehe
|
Chương 3 Reng….reng….reng…. -Cái đồng hồ chết tiệt này_nó hét lên và bước xuống giường. VSCN sạch sẽ, hôm nay nó tết tóc đuôi sam trông cực nữ tính- đáng yêu. Sáng hôm nay, nó nhất quyết đi bộ đến trường để tận hưởng không khí trong lành của thiên nhiên. Như lần đầu tiên đến trường, bọn hám trai đó la hét ầm ĩ vì 2 tên khốn gây sự với nó hôm qua. “Thật là phiền phức mà”-nó nghĩ thầm. Bước vào lớp học, bao nhiêu là viên đạn bắn tỉa vào nó, không ai khác chính là những nữ sinh yêu mến 2tên yêu quái kia, 1phần nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ khi nó nói nhận học bổng vào đây. -Cô đến sớm nhỉ_hắn nói giọng đùa cợt với nó -Ừm. Cháu cũng thế khác gì cô nhỉ. Hỳhỳ_mặt nó gian ứ chịu nổi trong khi đó mặt hắn đỏ bừng lên vì tức giận. -Cô…cô… -Cô Cô đây, Quá Nhi muốn gì hả…_nó vẫn tiếp tục chọc ghẹo hắn-nó cảm thấy vui khi nhìn hắn tức giận.”Gì thế này?Mình bị điên mất rồi”-nó nghĩ. Từ trước đến giờ rất hiếm khi nó đùa cợt với người lạ như thế này, đây là tình hình gì đây??? Vừa lúc đó Du bước vào nên cuộc cãi vã phần thắng nghiên về nó. Hắn lén nhìn nó. Nó không có sách vở, cũng chẳng chép bài mà chỉ dán mắt vào cái ipad. Hắn thì chẳng dám tiến lại gần nhìn xem nó đang làm cái quái gì. Thấy khó chịu khi hắn cứ nhìn mình như vậy nó lên tiếng -Tôi là người, không phải là trung tâm vũ trụ nên đừng quan sát kĩ như thế_nó nói với giọng cực kỳ khó chịu và không quên ném cho hắn ánh nhìn sắt bén. Hắn hơi ngượng nên quay sang phía khác ngay. Nó thì đâu biết tại cái câu thình lình thốt ra đó, mà bao nhiêu nữ sinh càng căm phẫn hơn đối với nó, đặc biệt là Chị2 Thúy Loan nhà ta. -Mày chết chắc rồi_Thúy Loan nói nhỏ đủ mình nghe Reng…………. Kết thúc tiết học, nó vươn vai mệt mỏi. Đứng dậy, định bước xuống căn tin trường thì có một bàn tay kéo nó lại -Đi đâu_Hắn và Huy đồng thanh -Liên quan gì hai người nhỉ, bỏ ra_nó hét lên -Sao lại không? Cô là kẻ thù mà_Đồng thanh tập 2 -Á à, thì ra là vậy. Bây giờ tôi xuống căn tin nạp năng lượng để đấu mồm với các người đây._nó nhếch môi tạo nên một đường cong hoàn mĩ Căn Tin trường…. Xì xầm…. chỉ trỏ…. Xì xầm… xì xầm…. -Cô cho em một cốc nước cam-ít đá ạ_Nó lễ phép nói Vừa được nhận cốc nước thì đã bị ai đó đụng trúng, đỗ hết cả nước cam lên người của ai kia, không phải nó. -A, ình xin lỗi bạn_nó lấy khăn lau lau cho người đối diện Chát, năm bàn tay đỏ au in lên mặt nó. Không ai khác chính là Thúy Loan (cố tình đụng trúng nó đấy ạ). Mặt nó đanh lại. Hắn và Huy thấy tất cả, nhưng không làm gì được cho nó. -Đồ thấp kém, ai ày đụng vào người tao thế hả_Thúy Loan kênh kịu nói -Tìm cách khác làm cho áo tao sạch ngay-nhưng không được chạm vào người tao_Thúy Loan nói một cách thách thức -Thúy Loan à nể tình mình, tha lỗi cho cô ta đi_Hắn lên tiếng khi thấy Loan quá lắm rồi -Cậu đừng xen vào chuyện của mình_nhỏ đó nói chuyện nhỏ nhẹ khi hắn lại gần ‘Ào’… Nó tạt thẳng ly nước khoáng vào ngừoi Thúy Loan -Đó là cách rửa sạch vết bẩn mà không cần đụng vào người _âm vực lạnh lùng của nó vang lên, khiến ai cũng toát mồ hôi khi trời đang nóng bức. Mặt Thúy Loan lúc này đỏ bừng vì tức giận”Mày cứ chờ đấy, Không yên với tao đâu” –ThúyLoan nghĩ. Rồi ả ta bước thẳng về lớp trong cơn tức giận kèm theo ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nó. -Cô không sao chứ_Huy ân cần hỏi nó, vì năm ngón tay vẫn y nguyên trên khuôn mặt nhỏ xinh kia -Quan tâm kẻ thù là một điều không tốt, chưa từng được dạy như thế sao_nó nói -Cô quá đáng thật chúng tôi quan tâm cô thế mà cô…_HẮn quát lên -Tôi nói cần các người quan tâm khi nào?_âm vực lạnh lung lại vang lên 2tên ôn thần kia bây giờ miệng câm như hến, chẳng thốt được lời nào. Đúng lúc đó, Du bước đến và nói gì đó với nó, khiến mọi ngừoi không khỏi tò mò. Rồi cả hai lặng lẽ bước đi. Cô gái này lạ thật. Sao lại dám hiên ngang như vậy nhỉ -Huy à. Mày có muốn biết cô ta là ai không_Hắn hỏi thằng bạn -Đương nhiên rồi, cứ để đó cho tao_mặt Huy gian không chịu được Phòng hiệu trưởng: -HÃ! Về đây chi vậy_nó hốt hoảng -Ớ hay, con nỳ lạ phết? về với mày mà mày không vui à? Thế tao đi Nó hốt hoản kéo tay con bạn lại -Đâu đâu, còn công việc tao nhờ bên đó thì sao hả_nó nói nhỏ nhẹ -Ông đã cho người thu xếp cả rồi, ông muốn tao về đây để mày bớt đơn côi đấy. hỳhỳ_không ai khác chính là Bội Kỳ, bạn thân nhất của nó. Bội Kỳ từ lâu đã được gia đình Nguyệt Cầm coi như con cháu. Nên có việc gì quan trong đều có sự góp mặt của Kỳ, và ngược lại nó đối với gia đình của Kỳ cũng vậy.ông hiệu trưởng cúi chào Bội Kỳ -Thư Hiệu Trưởng ngài sẽ học lớp 10A1 cùng với Nguyệt Cầm chứ ạ?_ông hiệu trưởng thay thế ạ. Nhưng Bội Kỳ cũng chỉ gán mác HT thôi, HT chính chưa ai thấy xuất hiện bao giờ cả. Suỵt, tác giả nói nhỏ nhé.. nghe nói năm nay HT chính thức của trường sẽ xuất hiện và ra luật nghiêm khắc hơn để chỉnh đốn nề nếp của trường. -Chúng ta lên lớp thôi nào_nó lên tiếng trước Hai đứa bây giờ được các nam sinh nhòm ngó rất nhiều, có lẽ 2đứa đã là trung tâm vũ trụ của biết bao nhiêu ngừoi mà không biết-do tám chuyện á mà. -Cái cô gái bên này dể thương quá_Nam sinh 1 chỉ vào Bội Kỳ -Cô tóc đỏ kia xinh hơn kìa, tao yêu mất rồi_Nam sinh 2 chỉ vào Nguyệt Cầm -Hai cô ấy là của tao, không dành cho chúng mày đâu_Nam sinh 3 tự tin gớm Bla…Bla….Bla -Nào hôm nay lớp chúng ta có thêm một bạn mới_Du lên tiếng, cả lớm im re. Gật đầu kêu Bội Kỳ vào. -Em tự giới thiệu bản than đi nào_Du nói tiếp -Mình tên là Hoàng Mỹ Bội Kỳ, mình mới từ “nhật” trở về mong các bạn chỉ giáo thêm. Mình là con cháu của tập đoàn “Đá quý FG” hôm nay rất vinh dự được vào học lớp này_Nở nụ cừoi nữa miệng, cố tình nhấn mạnh những đặc điểm thiết yếu xem chúng nó phản ứng ra sao. -Em muốn ngồi ở đâu nhỉ Bội Kỳ_Du lên tiếng -Dạ… gần bạn Nguyệt Cầm thưa thầy_nó hớn hở đáp trả -À, xin lỗi em-bàn đó có hai người rồi_ giọng Du nhỏ dần -Em ngồi với Huy nha, ở đó có một bạn chuyển lớp rồi_Du cừoi hiền nhìn Bội Kỳ -Dạ_Kỳ lon ton chạy xuống lớp, các nữ sinh cũng căm phẫn vô cùng tận. n_n Reng….reng…. -Tiểu Cầm, căn tin thẳng tiến thôi nào_Kỳ nói với nó Nó lẳng lặng đi theo Kỳ mà không nói lời nào. Cứ dán mặt vào cái ipad thôi. -Ngồi đây, ăn gì tao lấy cho_Kỳ lên tiếng trước -À, một phần cơm chiên,1 cốc nước cam_nó cười với Kỳ, nụ cừoi tỏa nắng, hắn nhìn thấy, có lẽ hắn gặp phải tiếng sét ái tình từ đây -Tôi ngồi đây nhé_ chưa kíp dứt lời -Tôi cũng vậy_Huy thì si tình Kỳ mất rồi Nó ngước lên nhìn rồi gật đầu một cái. Bổng nhiên cả đám xì xầm về chuyện gì đó, thoạt nhìn nó thất ngay con bạn nên liền bước đến. Thúy Loan lai gây sự rồi. -Không thấy hoa khôi của trường đang đi hay sao_Thúy Loan nghênh mặt Bội Kỳ định váng cho con ả một bạt tay thì nó ngăn lại ý như “Đừng, để xem hành động về sau đã” Như hiểu ý Nguyệt Cầm, Ký khóc lóc van xin. -Cho mình xin lỗi bạn, mình vô ý quá_ Kỳ diễn đạt thật, nước mắt từ đâu mà cứ tuôn ào ào ra. -Mình thay mặt Kỳ xin lỗi bạn nha_nó đưa ra một cái khăn cho Thúy Loan Không những không lấy mà Loan còn cố tình tát nó. Xoay người một cú ngoạn mục, nó té xuống sàn, khóc nấc lên. HẮn và Huy chạy lại đỡ 2 nhỏ -Sao cậu quá đáng vậy, mấy bạn ấy đã xin lỗi tận tình rồi kia mà_hắn lườm Loan -Cậu nên học lại cách cư xử đi nhé_Huy cũng không vừa, vì giám làm ngừoi nó yêu khóc thét lên thế kia. 2Chàng khờ kinh khủng. Các nữ sinh trong trường thì nói nó và Kỳ là hồ li tinh. -WOW, lâu quá không đến đây nhỉ, học mệt thật_Kỳ uể oải nằm dài trên salong -Ừm, mày diễn hay thật đấy_nó nhìn con bạn mà thầm đắc ý. -Mày thua kém tao à, nó có tát được mày đâu mà té nhào thế kia._hai đứa nằm lăn ra mà cười. Biệt thự “HAPPY” –nhà của hắn -Sao rồi mày?_hắn hỏi thằng bạn chí cốt -Đây này mày đọc đi, là học sinh có hoàn cảnh khó khắn, thi vào trường điểm tối đa 100/100 lun. Khó hiểu_Huy nhăn mặt -What, 100/100, tao có thấy cô ta chép bài vở gì đâu nhỉ, hoàn cảnh như thế mà ương bướng thế kia sao, quái lạ_hắn bắt đầu tò mò -Tùy thôi mày ạ, mày thấy Bội Kỳ thế nào, tao chấm cô ấy rồi. haha_Huy cười -Cũng được, hợp với một thằng không ra gì như mày_hắn cố tình châm chọc bạn -Thằng khốn này……….. grrr… “Có khó để giữ một ai khi đã từng buôg tay ta rồi Có khó để nói rằng khi bên anh em chẳng thể xa rời Đến lúc bỗng phải nhận ra bao lâu nay mình đã khiến nhau lặng im Bỏ mất bao thời gian xin một lần. Lang thang trên con phố bước chug bước ta bên nhau Gạt đi mọi chuyện quá khứ có lẽ vẫn tốt hơn niềm đau Em tin mai sẽ khác có cố gắng anh sẽ thấy là tất cả Vì ai mà em đã trở thành người khác.” _ chuông điện thoại của nó vang lên -Alo_giọng ngáy ngủ của nó vang lên -Ở bên đấy tốt chứ cháu gái của ông_là Ông nội nó -Vâng ạ. Cháu nhớ ông lắm_giọng như sắp khóc -Được rồi, thôi cháu lo chuẩn bị đi học đi_vừa nói xong ông ngắt máy ngay VSCN xong, búi tóc lên-nhìn nó cực kỳ gợi cảm. -Dậy, dậy nhanh nào_nó kéo chăn của con bạn ra -ầy, mày làm gì dạ? còn sớm chán_Bội kỳ mê ngủ kinh -Trễ học bây giờ con heo_nó hét lên -AAAAA… quên mất, chờ tao trong tích tắc nhá_quay lại cừoi với nó. Hai đứa tung tăng đến trường, vẫn như thường ngày bọn nữ sinh cứ rú lên. -Hai cô đi học rồi à_Hắn và Huy đồng thanh -Không thấy sao mà hỏi_Nó đáp trả -Quan tâm thế còn gì_Bội kỳ nói với nó -Bà phe nào vậy hả_nó hét vào mặt Cầm -Phe nào mạnh tui theo. Haha_Kỳ cù lét nó một cái rồi bỏ chạy Lúc này hai đứa tung tăng như con nít- đâu pít tim hai chàng trai hào hoa này đang dần lỗi nhịp.
|
Chương 4 -AAAAAAAAAA.. đừng mà, đừng bỏ con lại_nó hét lên trong cơn ác mộng Choàng người tĩnh dậy thì đã thấy Kỳ bên cạnh nó, Kỳ khẽ ôm nó, còn nó thì chỉ biết khóc và khóc sau cơn ác mộng đáng sợ đó. -Thôi chúng mình đi học nhé_Kỳ nói với nó, và lau nước mặt còn đọng trên khuôn mặt ngừoi bạn đáng thương của mình. Nó đã gặp ác mộng khi ở nhà, đến trường lại là phần hơn, Thúy Loan đã đứng đó chờ nó trước cửa lớp. -Mày sẽ không yên với tao đâu_đe dọa xong Thúy Loan quay phắt vào lớp. Hắn và Huy đến sau hai đứa cũng không lâu, 2chàng nhanh chóng bắt chuyện -Kỳ có bài gì không làm được thì cứ nhờ tớ nhé, tớ sẽ giúp đỡ tận tình cho cậu_ Huy nở nụ cười chết người khiến bao cô gái ngất ngây, thế mà cô nàng mặt cứ ngờ ngệt ra. -Nhìn mặt tôi ngu lắm hay sao, mà phải nhờ cậu chỉ bài cho?_Kỳ không vừa -Ơ…._Huy đành im lặng cho đến hết buổi học Còn cặp của nó và hắn cứ cãi cọ mãi trong tiết học. -Sao cô không chép bài hay nghe giảng gì vậy_hắn tò mò hỏi -Cậu không phải ba tôi, đừng có mà lôi thôi nữa_nó vẫn dán cặp mắt vào ipad Hắn thấy vậy lấy tay đẩy nó một phát, tuy nhẹ nhưng bất ngờ nên nó xém ngã xuống ghế. -Sao cậu thôi bạo như Trần Hưng Đạo thế_nó nhìn hắn nói -Sao cô thích cãi như Từ Hải Thế_Hắn nhanh nhẹn đáp -Sao cậu nói nhiều như Thúy Kiều vậy_Nó cũng không vừa -Sao cô… sao cô… -Sao cô cái gì? Không bật được nữa thì im và nghe giảng đi_Nó chọc ghẹo hắn Hắn ức chế quá, nhưng không làm gì được, cuối cùng cũng câm như hến suốt tiết. -Hôm nay học buổi sang thôi à, mình về thôi Cầm_Kỳ lên tiếng -Ừm._nó thu dọn đồ đạc xách cặp đi theo Kỳ. Thấy có 2người cứ lẻo đẻo theo sau, bực mình nó lên tiếng -Sao không về đi? Đợi tôi “thỉnh” 2 người về chắc_ Không ai khác chính là hắn và Huy, thiệt là hết chịu nổi mà. Dánh 2 tiểu thư nhỏ khuất xa hắn mới lên tiếng nhưng đủ để mình nghe -Mai sẽ có bài kiểm tra đột xuất, xem cô xử lí thế nào đây_mặt hắn gian tà -Àh. Tao có sđt của Cầm và Kỳ đấy_Huy hớn hở -Lại cái kiểu điều tra bí mật của mày- đưa sđt Cầm nào_hắn lấy đt ra -Rồi đó, tao về trước đây. Bye Nó về nhà, nằm ngay vào salong, nhanh chóng có cốc nước được đặt trên bàn, vừa cầm cốc nước lên đt chợt rung. -Số lạ thế nhỉ…. Alo, ai gọi vậy_nó bắt máy -Anh đây_đầu dây bên kia trả lời -Chẳng quen thằng nào tên “anh đây” cả_nó bực mình vì cái kiểu trả lời đùa cợt như thế. -Hạ hỏa nhé! Tớ, Lữ Thiên đây, ngạc nhiên chưa?_hắn cười qua đt -Có gì không_giọng lạnh như đóng bang người khác -À…ừ…mình gọi để biết chắc chắn sđt này của cậu thôi. Bye cậu nhé_hắn nhanh tay ngắt máy vì sợ nó hét lên. “Hừ, đồ dở hơi tập bơi, điều tra than thế mình sao-đáng khinh” Nó nghĩ -Tiểu Cầm mụi mụi ơi!_Kỳ kêu nó -Gì thế, chạm dây sao_vừa nói vừa sờ tráng con bạn -Đi bar nhé..Lâu rồi không đi.. muốn gặp lại Rin nữa cơ_mặt nhỏ bạn nài nỉ -Okê, okê- dẹp cái bản mặt đó đi nhá_nó cười rồi rảo bước lên phòng để thay đồ Bar BIG HOUSE Hai cô gái chạy chiếc môtô thân hình bốc lửa đang đứng trước cửa quán bar với biết bao ánh mắt nhìn thèm thuồng. Tóc nó được cột cao, mặc cái áo thun đơn giản cách điệu ngang rốn, quần đùi ngắn, đôi bốt ngang đầu gối, càng hiện rõ thân hình và chiều cao quyến rũ.TRái với Cầm, Kỳ mặc chiến áo ba lỗ, quần đùi ngắn và mang ôi giày cao gót trông cá tính với mái tóc ngắn. Chọn một góc khuất trong quán bar, đủ để quan sát mọi cảnh vật nơi này. Xa xa kia có 2 chàng trai đang theo dõi từng hành động của tụi nó, không ai khác chính là hắn và Huy. Hắn đã nhận ngay ra nó khi bước vào-nên việc hắn quan sát kỹ lưỡng từng hành động của nó như vậy cũng là điều bình thường. Ở đây có 2 bang phái là Dragon bang của hắn và bang Snow. Bang Snow ở đây không ai giám chống lại dù không có Bang chủ ra mặt, Bang của hắn chỉ đứng thứ 2 sau bang Snow-quan hệ hai bang phái cũng khá là thân thiết. Rầm…. tiếng cánh của quán bar bị ai đó đạp đỗ. Hắn bực dọc bước ra xử lí mọi chuyện, nhưng ngừoi gây ra đám hỗn lộn này lại là Rie người từng thuộc bang Snow, người này đã bỏ đi và thành lập bang phái khác khi Bang chủ đột nhiên mất tích, bang của Rie cũng thuộc hạng không tầm thường-nge nói chưa một ai có thể hạ gục Rie, trừ một người. Thấy tình hình có vẻ không ổn Kỳ bước ra -Rie, như vậy là sao_Kỳ nói với Rie, ánh mắt buồn -Phó Bang, chị làm gì ở đây, chẳng phải chị đi du học rồi sao_Rie lên tiếng, mặc dù Kỳ nhỏ tuổi hơn-nhưng là Phó bang nên được kêu bằng chị -Nhờ về đây nên mới biết cậu lộng hành như thế nào_Kỳ tiếp tục nói -Em…Em… -Em thế nào, nói nhanh đi_Âm vực lạnh lành phát ra trong một góc khuất. -Chị 2, chị về rồi sao_Rie hớn hở -Thì đã sao chứ, cậu có bang phái khác, có đàn em, sao lại gọi tôi như thế?_Nó nói với ánh nhìn chết choc -Tại tung tích của chị ba năm nay chúng em không được rõ nên em, em hơi bồng bột, chị tha lỗi cho em._mặt Rie hối lỗi trông cực dễ thương -Thôi được rồi, bỏ qua hết, từ nay bang Snow sẽ được cãi thiện lại tất cả. Nge rõ chưa hã_tất cả người trong quán bar cúi người ý đồng tình. -Cô…cô là bang chủ ẩn đây sao?_Mặt 2 chàng ngệt ra -Phải, thì đã sao._nó nói -À, mà đừng điều tra thân thế của người ta. Khó chịu lắm đó_nó lườm 2 chàng “Còn nhiều điều mình chưa được biết về cô ấy, hôm nay phải hỏi cho ra lẽ mới được” hắn mới nghĩ như thế thì thực hiện ngay. -Cô là ai? Dương Vân Nguyệt Cầm_Hắn nhìn nó nghiêm nghị -Anh sẽ biết sớm thôi_nó vừa cười vừa cầm cốc nước nói -Rin_nó hét lên Rin chạy lại, sau một phút ngắm nhìn kỹ lưỡng mới ôm chầm lấy nó, hớn hở -WOW, em trông xinh hơn lúc trước nhiều nhỉ_Rin là anh họ của nó -Đương nhiên rồi ạ, 2 tên này chắc anh cũng biết nhỉ_nó khẽ lườm qua hắn -Ừm, em làm quen nhanh nhỉ_nở nụ cười tươi như hoa với nó, khi ở đây, mọi người rất hiếm khi thấy nụ cười của Rin thế mà bây giờ lại cười không ngớt. -Coi tôi như là không khí thế hả_Kỳ uất ức lên tiếng -OA… có cả Kỳ nữa sao_Rin ôm chầm lấy Kỳ -Thôi gặp gỡ thế này được rồi, mình về thôi Kỳ-Em về nhé Rin- Tôi về đây, ở lại vui vẻ_nó nói Hắn nhìn theo dáng nó, mắt đăm chiêu mãi nghĩ về nó, sao nó lại bí ẩn lạ lùng như thế, được học bổng-con nhà nghèo mà sao lại giám trêu chọc Thúy Loan-là Bang chủ của Snow, Khó hiểu thật. hắn mãi mê suy nghĩ thì được thằng bạn kéo xuống. -Về thôi, mặt mày đủ ngu rồi đấy, định làm diễn viên hài kịch sao?_ Khánh Huy chọc ghẹo thằng bạn -Về thì về, thằng lắm mồm_hắn tức ứa gan ứa máu -Tao là người Việt Nam, có phải người ngoài hành tinh đâu mà lắm mồm_Huy đấu khấu với hắn. -Tao không dư Calo đấu mồm với mày, về thôi_hắn khoác vai thằng bạn, hai thằng tung tăng về nhà.
|