Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu ?
|
|
Sáng hôm sau… - Ước gì tớ có thể tìm thấy Doraemon cậu nhỉ!? _ cô nhìn khuôn mặt cậu vẫn đang ngủ và khẽ nói. - Để làm gì ư? Tớ sẽ bắt Doraemon giao cỗ máy thời gian cho tớ. Tớ sẽ làm cho thời gian quay về những tháng ngày vui vẻ trước đây và cho nó ngừng trôi, còn không thì ít nhất là vào lúc này… Để tớ được ngắm khuôn mặt của cậu mãi thế này… bình yên cậu nhỉ!? _ nói tới đây cô cụp mi xuống, đôi mắt ánh lên nỗi buồn không tên vô hạn. Cô thở dài rồi chống tay lên thành giường để đứng dậy. Đi tới phía cửa sổ, cô nhìn ra xa thành phố… mặt trời đang lên… *Và tớ biết, điều ấy thật vô thực. Ngày mới lại lên rồi Gia Bảo à. Hãy chọn cho mình một khởi đầu mới tốt nhé!* ………….ooO “Phù phù phù…” _ cô đang thổi tô cháo nóng hổi cho cậu. Cậu khẽ trở mình, toàn thân ê ẩm, nhức mỏi, nặng trịch như đang có tảng đá lớn đè lên mình vậy. Phải cố gắng lắm cậu mới có thể kéo đôi mi tưởng chừng nặng ngàn cân kia lên được. *Đây là đâu? Địa đàng hay địa ngục???* Căn phòng rất lạ nhưng lại rất đỗi quen thuộc, nhưng là ở đâu thì cậu còn đang phải hỏi mông lung. Chẳng phải địa đàng hay địa ngục đâu Gia Bảo ah, cậu đang ở nhà cô đó. Cậu nhận ra được điều ấy khi quay đầu sang đi tìm nước thì bắt gặp hình dáng cô… *Mày điên rồi sao? Vì con người này mà mày thành thế này sao? Đến cả khi tỉnh táo mà mày vẫn thấy “ma” là sao?* _ cậu cố chối bỏ sự thật, vì không dám tin là cô ở đây. - Ai yaaa… hực… _ cậu nhăn mặt, ôm đầu vì đau như búa bổ nhưng vẫn chống tay cố ngồi dậy. Cô nghe tiếng động mới biết cậu đã tỉnh, vội để lại thìa cháo vào vị trí, cô đứng dậy và lại làm mặt lạnh. - Tỉnh rồi à? Mau ăn cháo đi, là chị Trâm Anh nấu đó. Cậu mà dám bỏ mứa công sức của chị ấy thì đừng trách tôi ác. _ cô nói rồi ra ngoài. Cậu như “ngây” như “dại” không biết có chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Rốt cuộc thì đây là mơ hay thực? - Aaa xíttt _ cậu nhéo má mình để kiểm chứng. Đã đau rồi mà còn nhéo nữa thì đau thế nào. Cậu cũng không còn sức để thốt lên nỗi đau nữa. Bỗng cảm thấy vui lạ. Mùi thơm của cháo hành đưa thoảng qua mũi cậu. Cậu cảm giác được nó ngon và ngọt ngào biết mấy… Không thể cưỡng lại được, cậu kéo mền ra, xuống khỏi gường và ngồi trước tô cháo. Đưa tay ôm lấy tô cháo đang còn nóng, khói vẫn đang còn nghi ngút bốc lên xộc vào mũi cậu. Đã bao lâu rồi cậu không được ăn đồ của cô nấu, tuy cô nói không phải cô nấu nhưng chỉ cần nhìn cách cô để cháo vào tô thôi cậu cũng biết là do cô làm rồi. Cầm thìa lên múc một thìa cháo đưa vào miệng, nhắm mắt lại… từng chút cháo đi qua huyết quản… cũng bình thường như mọi lần thôi. Nhưng hôm nay có cảm giác sao ngọt và ngon đến vậy … … Đóng cửa lại, cô trộm cười-nụ cười ấy tươi và đẹp biết mấy… Cô đợi mãi để lại được nhìn vào đôi mắt sâu ây của cậu lần nữa. Ước gì cô có thể nhìn thêm một chút nữa… Nhưng thế cũng là đủ lắm rồi. (author: chishikarin_360) ………..ooO “Cốc cốc” - Vào đi! _ cậu nói. “Cạch” _ cửa mở, dáng cô xuất hiện sau cánh cửa ấy. - Cậu ngồi đi! _ cậu vội vàng kéo ghế cho cô. Cô nghiêm mặt nhìn cậu. Nhận được tín hiệu không vui, cậu xị mặt xuống. - Cảm ơn, cậu quên đây là nhà tôi sao. - Uhm. _ cậu gật đầu. - Xong rồi thì mau về nhà đi, anh Gia Huy có lẽ đang rất lo cho cậu. - Hi… _ cậu nhoẻn miệng cười. - Cậu cười gì? _ cô đỏ mặt. - Cậu… vẫn quan tâm tớ như trước. - Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là không muốn phiền thôi. Lỡ cậu ở lì đây rồi anh cậu đến đây đổ lỗi tôi ẵm mất cậu em yêu quý của mình thì tôi không gánh nổi tội. Tốt hơn hết cậu nên tự về sớm đi. - … _ nụ cười cậu vụt tắt. Đến gần cô, cậu nhìn thẳng vào ánh mắt cô… - Cậu biết anh Gia Huy không phải là người như vậy mà, đúng chứ!? Cô cảm thấy mình đang nóng bừng bừng, sao trước cậu cô không bao giờ có thể giữ bình tĩnh được thế này? Nhất là khi ánh mắt ấy… khuôn mặt ấy gần cô. Trái tim phản chủ lại lỗi một nhịp, nó không chịu nghe lời cô nữa, sao nó đập nhanh thế này? Cô vừa mới chạy maraton sao? Không!!! Là vì cậu đó. Cố thu lại những gì gọi là bình tĩnh nhất, cô nhìn thẳng vào mắt cậu… - Biết hay không cũng đâu liên quan đến tôi. - Có thật là không liên quan không? - … _ cô bối rối, thực sự bối rối. Cô lảng ánh nhìn đi chỗ khác. - Tớ đã nói cậu đang nói dối mà. Cậu dối tớ bằng lời nói của cậu được, chứ ánh mắt của cậu thì không Na à! Nó đã thay cậu trần thuật với tớ tất cả tình cảm của cậu rồi cậu biết không?… Cũng chính vì đôi mắt này, vì nó, vì nó mà tớ không sao nhắm mắt ngủ được mỗi đêm. Tớ nhớ cậu muốn phát điên… Còn cậu? - … _ mắt cô bắt đầu hoen đỏ, hơi thở cũng một gấp hơn. Cậu tiến lại gần cô… Còn cô thì không thể thoát khỏi cảm xúc lúc này để làm chủ được lí trí nữa… Cậu tiến… cô lại lùi… Cứ vậy cho đến khi lưng cô đã áp vào tường, giờ thì hết đường để tiến và lùi nữa rồi, chỉ còn cách đối diện mà thôi. Cậu chống hai tay lên tường (cô đứng giữa hai cánh tay), nhắm mắt lại, cậu dần dần đưa môi mình đến bờ môi ấy. … *Trần Na Na, mày làm gì đi chứ!?… Nhưng làm gì bây giờ? Chính mày cũng không hiểu được mày muốn gì nữa mà…* _ cô muốn buông xuôi để được trở về bên cạnh cậu. Nhìn lại gương mặt cậu đang dần một sát mặt mình… Như có ma lực nào đó… cô dần kéo đôi mi xuống để… đợi chờ một bờ môi vẫn thường “đốt cháy” cô bao lần… “Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong Đời em đã…” _ chuông điện thoại của cậu bỗng đổ. Lúc này thì chuông điện thoại, hay chính xác hơn là người gọi điện đến đúng là kẻ “tội nhân thiên cổ”. Cô giật mình liền mở mắt ra. Đối với cô thì điện thoại đúng là “vị cứu tinh”. Nhờ nó mà cô mới “giật mình” để “tỉnh giấc”. - Cậu nghe điện thoại đi chứ. _ cô nói. Cậu vẫn nhìn cô mà không hành động gì. Chuông điện thoại vẫn đổ. - Chuông đổ ba lần rồi. _ cô nhắc. Cậu thở hắt ra, thôi thì đành nghe chứ sao giờ. - Em nghe anh hai. - “Bé Na có ở đó chứ!?” - Có chuyện gì anh nói với em được rồi. - “Chú “dọn mình” đi. Khi nào về nhà thì anh xử chú sau. Giờ thì đưa anh gặp bé Na.” - Nhưng… - “Lẹ!” - … _ cậu nhìn sang cô. Cô không hiểu gì, nhìn cậu khó hiểu. - Anh Huy muốn gặp cậu. _ cậu nói với cô. Suy nghĩ một chút rồi cô cũng nhận lấy điện thoại của cậu. - Alô. - “…” - Khoan, kh… _ cô chưa kịp nói gì thì Gia Huy đã cúp máy. Cậu nhìn cô lo lắng. - Có chuyện gì vậy Na Na? Cô nhìn cậu rồi không nói gì. Cô đến chiếc giường, lấy áo của cậu đưa cho chủ nhân của nó rồi ra ngoài. Cậu nai tơ không hiểu gì nhưng cũng vội mặc áo vào và chạy theo cô. ………ooO Cô lấy xe ra, đỗ trước mặt cậu. - Lên đi! _ cô nói. - Cậu biết lái xe sao? Khi nào vậy? - Nhiều lời, nói lên thì lên đi. Cậu không hỏi thêm gì nữa. ………ooO Đây là đường về nhà cậu mà… Phải rồi, cô đang đưa cậu về nhà. Trong cuộc điện thoại ấy, Gia Huy đã nhờ cô đưa cậu về với lí do là anh bận việc gấp. Chắc rằng cả cô và cậu không ngốc tới mức không nhận ra ý đó của Gia Huy. Cả hai chỉ im lặng, không nói lời nào suốt từ lúc lên xe tới giờ. “Rinhhhh… rinhhh…” _ là chuông điện thoại của cô. Cô đỗ xe vào lề đường rồi nghe điện thoại. - Alô… *Cậu đổi nhạc chuông rồi* _ cậu chỉ biết nhìn cô… - Dạ??? _ giọng cô có vẻ hốt hoảng. - “…” - Em biết rồi. _ cô nói xong cúp vội máy rồi lên số, phóng xe đi. ……….ooO “Kítssssss” _ tiếng phanh xe của cô. Cũng may là cậu ngồi xe hơi nhiều nên có kinh nghiệm chứ không thì đã bị u trán rồi. - Xuống xe! _ cô nói như ra lệnh. - … _ cậu vẫn ngồi yên. - Tôi nói cậu có nghe không? Xuống xe mau. - … _ cậu vẫn không động đậy. - Tôi đang có việc gấp, nhanh cho tôi nhờ. - … Bực mình nhưng không thể làm gì với con người này, cô liền xuống xe mở cửa cho cậu ra. Nhưng cậu vẫn ngồi yên trên ấy. Cô tháo đai an toàn ra cho cậu rồi kéo tay cậu xuống. - Công nhận cậu mệt mà vẫn khỏe còn có sức mà lì nữa nhỉ. - Cậu đi đâu vậy? _ cậu hỏi. - Đi đâu là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu. - Nhưng tớ muốn biết. - Cậu là gì mà bắt tôi phải khai báo với cậu tất cả những gì tôi làm? - Tớ biết tớ không có quyền hạn gì. Nhưng vì lo cho cậu nên tớ mới hỏi thôi, tớ có nói là cậu phải khai báo với tớ tất cả những gì cậu làm không? KHÔNG!!! - Biết thế thì tốt. - Tốt gì mà tốt. Cậu có biết được cảm giác khó thở của tớ như thế nào khi luôn bị cậu hắt hủi, xua đuổi như đuổi tà không? Tớ đáng sợ, đáng ghét đến mức khiến cậu ghê tởm tớ vậy sao? - Tôi… - Tôi thế nào? - Tôi… ựm… Không để cho cô nói tiếp, vì những lời nói của cô toàn là những lời lẽ vô tình đến phũ phàng. Cách duy nhất để ngăn không cho đôi môi kia thốt ra những lời lẽ khó nghe ấy là làm cho chủ nhân của nó “bất động”. (Chắc mọi người biết Gia Bảo nhà mình làm gì rồi nhỉ!?) Cậu kéo cô về mình, đưa hai tay áp lên tai cô giữ chặt không cho đầu cô ngọ nguậy rồi… đặt lên đôi môi kia nụ hôn thật nồng cháy. Cô vùng vẫy, cố đẩy cậu ra nhưng không thể. Một phần vì cậu quá khỏe, phần là vì cô đã bị cậu “đốt” “mất máu” nhiều quá nên hết sức rồi. - “Na Na nghe rõ trả lời!” _ giọng nói ấy lại vang lên bên tai cô. Vội mở mắt, cô đẩy mạnh cậu ra… - … Tôi… tôi đã nói là có việc gấp rồi mà. _ nói rồi cô vội lên xe bỏ đi.
|
“Kítttsssssss” Cô xuống xe - Xin lỗi hai, em tới trễ. - Cũng may là vừa kịp lúc. Ta bắt đầu nhé!? Cả Gia Linh và cô đều vào vị trí sẵn sàng họp. - Theo những gì anh điều tra gần đây cho thấy, những vị tiền bối trong MK thường thì ba năm họ lại có một dịp hội ngộ một lần. Trong lần ấy sẽ hội tụ tất cả những người có vai vế lẫn tay chân từ trước đến giờ. - Rồi sao nữa? _ Gia Linh nói. Thiên Tuấn khoanh tay trước ngực. - A, em hiểu ý anh rồi! _ cô a lên. - Em hiểu gì? - “Những tiền bối từ trước tới giờ”, có phải cũng bao gồm cả ba mẹ chúng ta!? - Giỏi lắm em gái! - Nhưng tất cả mọi thông tin về buổi hội ngộ ấy đều được giữ bí mật tuyệt đối. Chắc ai người biết rõ hậu quả nếu có ai cố tình mở cái bí mật đó ra rồi chứ!? _ Gia Linh. - Đúng là khó mở, nhưng không phải là chúng ta hoàn toàn khuất phục nó. _ Thiên Tuấn. - Bằng cách nào hả anh? _ cô. Thiên Tuấn nhìn Gia Linh - Na Na đang hỏi em kìa. - … _ Gia Linh nhìn Thiên Tuấn với ánh mắt vô cảm. Cô hết nhìn anh mình, rồi lại nhìn Gia Linh… Gia Linh đứng dậy đi một vòng rồi đứng lại giữa hai người - Đúng! Không phải là không có cách. - Cách gì? _ cô hối thúc. - Nhưng cậu sẽ chẳng bao giờ có thể làm được. Cô bắt đầu lo lắng - Thì em cứ nói rồi mọi người cùng giải quyết. - Sẽ có ba người trong số lính mới của ba năm mới kết nạp được giới thiệu trong buổi hội ngộ ấy. _ Gia Linh tiếp. - Ý cậu… tôi phải là một trong ba người đó. - Đúng vậy. - Điều kiện để được chọn như thế nào? _ Thiên Tuấn hỏi. - Tất nhiên là thành tích rồi. - Nhưng em thì chưa có. _ cô thất vọng. - Bởi vậy nên em cần thắng trong trận này. _ Thiên Tuấn đặt tay lên vai cô. - Ngoài chuyện thành tích cậu còn phải là một người có tố chất của một người đứng đầu nữa đó Na à. _ Gia Linh nói. - Cậu nói rõ hơn đi Gia Linh. - Hãy nhìn anh cậu và tôi thì cậu sẽ biết thôi. Gia Linh tuy tự cao nhưng quả thật là ai cũng phải công nhận rằng, cô ta rất giỏi. Còn anh trai cô thì cô biết thừa là như thế nào. *Mày thua thật rồi Trần Na Na* _ cô chán nản. - Em đừng nản! Trước mắt, em hãy hoàn thành thật tốt nhiệm vụ đợt này, đây cũng không phải là một phi vụ xoàng đâu. Chuyện còn lại hãy để anh lo. - Liệu ổn không anh? - Anh tin vào cô em gái của anh sẽ làm được mà! _ Thiên Tuấn cười khích lệ cô. ………..ooO - Đây là đâu? Tại sao mình không biết nó nhỉ? _ cậu đứng nép vào thân cây lớn trước tòa MK. - Na vào đây làm gì? Có chuyện gì mà lâu thế vẫn chưa ra vậy ta? _ cậu cứ thụt thò. …….ooO - Em còn đi đâu nữa không? _ Thiên Tuấn hỏi cô. *Na ra rồi. Ủa, sao… sao anh Thiên Tuấn cũng ở đây?* _ cậu thắc mắc. - Vậy em đứng đây. Anh đi lấy xe nhé. - Vâng, hai đi đi. Thiên Tuấn đi lấy xe, còn cô thì đứng đợi. *Rốt cuộc thì chuyện này là sao? Liệu có liên quan tới việc Na đột nhiên thay đổi thái độ với mình không?* _ cậu chợt nghĩ. “Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong…” Điện thoại cậu bỗng đổ chuông. Cậu giật bắn mình, luống cuống tìm điện thoại mà mắt vẫn giám sát cô. Nghe có tiếng động cô cũng bị thu hút, nhưng vì không rõ lắm nên cô còn phải lắng tai nghe thêm để xác định. - Lên xe đi em! _ đúng lúc ấy Thiên Tuấn nói cô. Cô vẫn đứng nhìn về phía gốc cây lớn. Cũng may là cậu đã kịp tắt điện thoại. - Có chuyện gì hả Na? _ Thiên Tuấn thấy cô lạ nên hỏi. - … À… dạ không. - Vậy em lên xe đi! Nhìn chiếc xe có chở cô rời khỏi đó mà cậu thở khẽ thở phào. Nhưng cậu không biết rằng, nếu để cô phát hiện ra đã là một may mắn, nếu không thì ai sẽ đưa cậu ra? Đây là đâu chứ? “Bụp” _ một vật cứng đập vào sau gáy cậu. Trời đất lộn ngược, và… tối lại… cậu bất tỉnh. “Đây là đâu chứ?” Nơi chỉ có thể vào mà không thể ra. ___o0o___ - Em đã đưa Gia Bảo về rồi sao? - Vâng. - Uhm, vậy cũng tốt. - À, sáng chị Trâm Anh dặn, khi nào xong việc thì hai anh em ghé nhà ăn cơm đó. - Ờ, vậy giờ anh ghé nhà. - Hai ghé nhà cho chị ấy yên tâm đi, em đi đây có chút việc. - Em đi đâu thì cũng ăn cơm đã. - Em không đói, lát về em ăn sau. - Uhm, vậy đi cẩn thận nhé. Có gì gọi anh liền nghe hong. - Uhm, em biết rồi. Tới nhà, Thiên Tuấn xuống xe để cô đi. Đợi em gái đi khuất anh mới vào nhà. ___o0o___ Bar trung tâm thành phố… Cô lại đi tìm bóng dáng một con cá lớn, hy vọng rằng hôm nay cô cũng may mắn. Kia rồi, là người phụ nữ ấy… Cô tìm đến ngồi cạnh cô ta. Cũng như hôm ấy,, người phụ nữ cũng một mình, cũng ngà ngà say. Cô cũng gọi cho mình một ly rượu mạnh như hôm nào… - Chào cô bé! _ người phụ nữ quay sang cô. - … Chào chị - Chúng ta thật có duyên nhỉ. - … - Chúng ta lại gặp nhau. Và lần này, hy vọng là tôi có may mắn được biết tên cô bé. - Mấy ngày không gặp mà tôi thấy chị đẹp lên nhiều đó. - Vậy sao? Cám ơn cô bé quá khen. Tôi thấy cô bé cũng đâu kém gì. - Đừng mãi gọi tôi là cô bé. - Vậy tôi phải xưng hô thế nào? - Gọi tôi là Rose. - Rose sao? _ nữ đột nhiên thay đổi sắc mặt. Đưa lên miệng uống một ngụm rượu lớn. - Còn chị? - … - Này chị! - Hả? À… sao cô… à không, Rose. - Chị tên gì? - Hãy gọi tôi là Eva. - Ồh - Có gì lạ sao? - Chị sinh vào ngày 1 à? - Sao Rose biết? - Em có biết một chút về cách gọi tên theo tiếng Anh thôi. Mà tháng mấy thế chị? - … _ Eva không trả lời mà chỉ uống rượu. - Hôm nay cũng là ngày 1. _ cô nói rồi nhìn sang Eva. - Không phải hôm nay chứ? Đáp lại cô, chị ta chỉ toàn uống rượu mà không nói gì. - Xin lỗi! _ cô nói. - Sao lại xin lỗi? - Có lẽ tôi hỏi đúng những điều mình không nên hỏi. Có lẽ đó là một ngày buồn đối với chị. - Sao Rose đoán được tôi đang buồn. - Vậy hôm nay đúng là sinh nhật chị sao? - Đừng nhắc nữa, uống đi. _ Eva đưa ly lên mời cô. Cô cũng vui lòng và đáp lại bằng ly rượu của mình. ………..ooO - Chị à, Eva! _ cô lay người nhưng Eva đã quá say nên không biết gì. May cho cô là cô đã uống thuốc giải rượu sẵn, nếu không thì còn gục trước chị ta nhiều. Cô đeo giỏ của Eva lên vai rồi dìu chị ta ra xe mình.? ( Author: Chishikarin_360) - Nhà chị ở đâu để tôi đưa chị về? _ cô hỏi. - Ở kia. _ Eva chỉ lên trời. - Chị đâu phải thánh mà ở trển chứ. _ cô lầm bầm. - Ở kia, ở kia. - Tôi đưa chị về tanh khách sạn vậy. Chiếc xe lăn bánh… …………ooO Khách sạn… Cô tìm cho Eva một khách sạn gần đó, lấy phòng rồi đưa chị ta lên phòng. Đắp mền cho chị ta, tắt điện rồi cô mở cửa phòng ra về. Nhưng… Bỗng một vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau… một hơi thở ấm phả vào cổ cô… Tất cả khiến cô dựng tóc gáy… - Hãy ở lại với tôi đêm nay được không? _ là Eva. - … - Tôi rất lạnh. - … - Rất cô đơn. - … - Tôi cần một hơi ấm! - … - Tôi cần em! - … - Làm ơn! Hãy cho tôi đêm nay của em, có được không? _ chị ta càng xiết cô chặt hơn. Cô rùng mình, ớn đến tận óc. Nhưng cô không thể để mặc cô ta vào lúc này, nếu không coi như công sức lâu nay của cô sẽ đổ sông đổ bể hết sao? Cả buổi họp mặt hội ngộ kia cũng tan thành bọt biển. Cô đành đưa Eva vào giường, đắp mền cho chị ta rồi cô ngồi xuống cạnh giường cho chị ta có được cảm giác an toàn mà ngủ.
|
*Chị cũng là một người phụ nữ đáng thương mà thôi, thật tội nghiệp cho người phụ nữ này* _ cô nhìn gương mặt khốn khổ của Eva và cảm thương cho chị. Đợi cho Eva thật sự đã ngủ say cô mới rón rén rời khỏi đó, đóng cánh cửa thật nhẹ, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. - Xin lỗi chị! Nhưng tôi không còn cách nào khác. Cô đã lấy được sợi dây chuyền trong túi của chị ta. Đó không phải là một sợi dây chuyền bình thường, một chiếc USB thu nhỏ hình cây thánh giá. Một vật mà cô đã đổ vào đây bao nhiêu công sức, giờ là lúc cô được lấy lại. Còn giá trị của nó như thế nào thì cô không được biết. Chỉ cần rời khỏi đây để đưa nó về với Thiên Tuấn thì mọi chuyện coi như xong xuôi. Cô háo hức được gặp anh hai mình… Nhưng… Cô bị hai tên áo đen chặn đường không cho đi, cô né sang bên này thì chúng cản cô bên này, cô lách sang bên kia thì chúng lại cản cô bên kia. Cô không tài nào ra khỏi đây được. - Các anh muốn gì? _ cô nổi cáu. - Muốn cô trả lại đồ. - Đồ, đồ gì? _ cô chột dạ. - Cô biết rõ chúng tôi cần gì mà cô bé. - Tôi không hiểu các anh đang nói gì cả, rõ nhảm. tránh ra cho tôi đi! - Cô hãy đưa đồ đây thì chúng tôi sẽ để cô đi. - Tôi đã nói là tôi không biết rồi mà. - Cô đã lấy trộm đồ thì phải trả cho người ta chứ, trông cô đàng hoàng mà sao nhân cách lại tệ mạt đến thế nhỉ. _ một giọng nói quen quen vang lên sau lưng cô. Là Eva… Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 72 *Tại sao chị ta…???* - Chị…??? - Cô bất ngờ lắm đúng không!? - … - Trò bịp bợm của mấy người tôi quá quen rồi, không còn cách nào mới mẻ hơn cho tôi chơi với sao? Her, quá tầm thường. - Chị còn là một người rất thông minh nữa. _ cô nhận định. - Cảm ơn cô đã đánh giá cao về tôi. Nhưng trò chơi tới đây over là được rồi. - Chị đã muốn thế thì tôi sẽ chiều, chúc chị mau tìm được người tình chung chí hướng, và đừng mải mê với những chốn bar cùng rượu ấy. Không tốt cho sức khỏe của chị đâu. - Cảm ơn cô lần nữa. Nhưng cơ thể của tôi, tôi tự có trách nhiệm với nó. Giờ thì đừng lải nhải nữa, đưa đồ đây. - Đồ nào? _ cô ngây thơ. - Sợi dây chuyền. - Nếu không thì sao? Chị ta hất mặt về phía cô, lập tức, mấy tên áo đen nữa cùng xuất hiện, chúng tiến gần đến cô mỗi lúc một gần hơn. Hai tên ghìm chắc hai cánh tay cô lại, cô cố thoát ra khỏi chúng nhưng không thể. Xoay người lại, cô lộn thêm một vòng để chúng trái tay và thế là thóat khỏi hai tên đó. Nhưng còn rất nhiều tên nữa là chướng ngại vật ra về của cô, làm sao bây giờ? Tất cả cùng xông lên, cô chỉ còn cách là đối đầu với từng tên một… “Huỵch… ya….” Tiếng đánh lộn gần sát cô, nhưng không phải là của cô. Là hắn-Đại Phong. - Đã lâu không gặp. _ hắn nở nụ cười với cô. - Sao anh lại ở đây? - Điều đó không quan trọng, quan trọng là bây giờ chỉ có anh mới có thể đưa em ra khỏi đây. “Hậy…” - Đưa tay đây! _ hắn la lớn. Theo phản xạ, cô liền đưa tay cho hắn. Hắn nắm chặt tay cô kéo đi, chạy thật nhanh ra khỏi đó. - Đuổi theo chúng! _ Eva hét lớn ra lệnh. “Brừm brừm brừm…” Cô và hắn đã nhanh chóng thoát được hẳn nhờ chiếc mô tô phân khối lớn của hắn. ___o0o___ “Kítttssss” Hắn tắt máy, cả hai cùng ngồi xuống chiếc ghế đá… - Tại sao anh lại ở đó? _ cô hỏi. - Để cứu em. - Anh biết là câu trả lời của anh rất vớ vẩn không? - Nhưng đó là sự thật mà. - Vậy sao anh biết tôi ở đó? - Cái này nói cho anh biết rằng em đang ở đó, em đang gặp nguy hiểm, và rằng em đang cần anh giúp. _ hắn vừa nói vừa đặt tay lên trái tim mình. - Anh biết sẽ gặp nguy hiểm nếu anh cứu tôi không? - Anh không quan tâm. Cái anh quan tâm là em. - Thôi đi! Anh còn nói chuyện kiểu ấy nữa thì đừng trách tôi thất lễ. “Chớp chớp” - Ok, thì không nói nữa. - Cảm ơn anh đã giúp tôi thoát khỏi chỗ ấy! - Vậy không biết mình sẽ được trả ơn như thế nào đây nhỉ? _ hắn vuốt cằm. - Anh muốn gì? - Muốn ăn. - Được, tôi sẽ mời anh đi ăn. - Nhưng anh không thích ăn ngoài tiệm. - … _ cô nhìn hắn. - Anh muốn… em nấu cho anh. - Không được. - Tại sao? - Tôi không thích nấu cho người khác ăn. - Anh là ngoại lệ. - Không có ngoại lệ nào ở đây hết. - Nhưng muộn thế này làm gì còn tiệm nào mở cửa. - Tôi không quan tâm “Ọt ọt” _ bụng hắn “đánh trống”. Hắn mếu máo nhìn cô. - Em định để ân nhân của mình chết đói sao? Na Na xinh đẹp. Cô lừ mắt nhìn hắn. Đổi lại, hắn nhìn cô với ánh mắt hết sức dễ thương của cún yêu. - Nhưng nấu ở đâu? Đồ đâu mà nấu? - Ồ yeah! Chỉ cần em chịu thì có liền có liền. Hắn lại chở cô đi… ………..ooO Hắn chở cô về nhà hắn. Cô chỉ mong nhanh đến nhà hắn, nấu cho hắn một bữa như đã hứa và trở về nhà nhanh chóng, có lẽ Thiên Tuấn đang ngóng cô rồi. “Rinhhh… rinhhh… rinhhh…” Là Thiên Tuấn gọi. Cô vừa nấu xong thì chuông reo, Thiên Tuấn linh thật. - Em nghe nè anh hai. - “Em đã về chưa?” - Em sắp về rồi, lát về em có cái này cho anh nè. - “Gì vậy em?” - Lát anh sẽ biết, giờ em bận chút việc, em sẽ về liền. - “Uhm, nhanh nhe em. Trễ rồi đó, lát về cẩn thận.” - Cậu đừng lo, lát tôi sẽ đưa Na Na về tới nhà bình an. _ hắn chen miệng vào. Cô vội cúp máy, không cho hắn nói nhảm. - Anh điên à. Anh không nói đâu ai kêu anh không biết nói đâu. - Anh chỉ nói cho anh em yên tâm thôi mà. - Tôi nấu xong rồi đó, anh ăn đi. Tôi về. - Khoan đã! - Gì nữa? - Để anh đưa em về. - Không cần, tôi tự đi được. - Ở ngoài không chừng bọn chúng vẫn đang lùng xục tìm em, em muốn bị tóm gọn sao? Tôi không muốn phiền đến anh nữa. Dẫu có sao thì tôi chịu. (Author: Chishikarin_360) - Nhưng anh không chịu được. Để anh đưa em về. - Anh đúng là một tên đại cứng đầu cố chấp. - Anh cứng đầu cố chấp cũng vì em mà ra, em phải chịu trách nhiệm đó. - Her her… Anh… - Đi thôi, chắc ông anh quý hóa của em đang mong em lắm rồi. ___o0o___ MK… Cậu bị nhốt trong một hầm tối tăm, không nước, không điện, không người… “Cạch” _ bỗng cửa mở, đồng thời là có ánh sáng lóe lên từ bóng điện trên trần nhà. Cậu mở mắt ra nhìn xung quanh… - Cậu cũng gan lắm, cậu nghĩ thế nào mà dám vào đây vậy? _ tiếng của một người đàn ông đã đứng tuổi. - Ông là ai? - Tốt hơn thì cậu không nên biết tôi là ai. Nói! Cậu vào đây vì mục đích gì? - Không vì gì hết. - Nói láo. Vậy cậu biết đây là đâu không? - Tôi không biết. Nhưng Na Na vào được, thì tôi cũng vào được. - Na Na? _ ông ta chau mày. - Là lính mới thưa ngài. _ một tên tay chân nói. - À… vậy cô ta đâu? - Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi vớ vẩn của ông? Thả tôi ra! - Tôi nên làm gì với cậu đây nhỉ? - Thả tôi ra mau! Ông ta thở dài không ưng ý rồi bỏ ra ngoài. - Thả tôi ra! Mau lên, thả… _ cậu vẫn ý ới phía sau. - Có cần xử hắn không ạ? _ tên tay chân hỏi. - Không cần đâu, hắn sẽ có ích sau này đó. Hãy cho hắn ăn uống và trông chừng hắn cẩn thận! - Rõ! ___o0o___ Cô vừa về tới nhà đã chạy ngay đi tìm Thiên Tuấn. - Anh hai! Anh hai! - Ơi, ơi, ơi, anh hai đây. - Anh vào đây. _ cô nhìn ngang ngó dọc rồi kéo anh vào phòng anh. - Có chuyện gì vậy em? “Cạch” _ cô khóa trái cửa lại. Kéo ghế cho anh ngồi, đặt laptop ra trước mặt anh, cô lấy trong túi ra chiếc USB bằng dây chuyền đó. - Đây, anh xem đi! Thứ anh muốn đó. Thiên Tuấn cầm lên xem. Quả là một món đồ rất tinh tế. - Sao em làm được? - Em sẽ kể anh nghe sau, anh kiểm tra nó trước đi! Thiên Tuấn không hỏi thêm nhiều, anh làm ngay theo lời cô. - Sao rồi anh? _ cô nóng ruột. - … _ anh lắc đầu, ngán ngẩm nhìn qua cô. - Em thành công rồi! _ anh hét lớn. - Thật hả anh? “Gật gật” - Yeahhh! _ cô nhảy cẫng lên, ôm lấy anh ăn mừng. - Cuối cùng thì em cũng đã làm được. - MK hẳn sẽ rất hài lòng về em. Em làm tốt lắm! - Hy vọng là sẽ có ích cho thành tích của em! “Rinhhhh… rrinhhh….” Đúng lúc điện thoại cô rung lên. Là Gia Huy gọi… - Ai vậy em? Sao em không nghe máy đi. - Là anh Gia Huy gọi. - Em cứ nghe xem cậu ấy nói gì. - Alô - “…” - Anh nói sao? - “…” - Em đã đưa cậu ấy về đến tận nhà rồi mà anh. - “…” - Anh chắc chứ ạ? - “…” - Vâng, em chào anh. - Có chuyện gì vậy em? _ Thiên Tuấn hỏi. - Em đưa Gia Bảo về rồi mà giờ không biết cậu ấy đang ở đâu nữa. Anh Huy gọi điện hỏi em. - Gia Bảo không nói gì với em sao? Cũng không ai biết sao em? - Không anh. - Em đừng lo quá, chắc lại chiu vào bar nào đó giải sầu tí rồi sẽ về thôi. - Hy vọng là vậy. - Thôi em xuống ăn cơm đi, anh hâm đồ ăn cho em hết rồi đó. - Chị Trâm Anh đâu anh? - Chị ấy ngủ rồi em. - Nội cũng vậy hả anh? - Uhm, hôm nay đi chơi với ngoại cả ngày chắc là giờ đang ngáy khò khò rồi em. - Hi, nội hồn nhiên anh nhỉ. - Uhm. Cuối cùng cũng kết thúc một ngày đầy mệt nhọc, khép lại một ngày dài, cô tự thưởng cho mình một giấc ngủ thật sâu… nhưng lạ thay… sao cô cứ liên tục mơ thấy cậu đang gặp chuyện gì đó…
|
- Thiên Tuấn, MK cho gọi anh. _ Gia Linh vào báo. - Cảm ơn em, anh qua liền. ………..ooO “Cốc cốc” - Vào đi. “Cạch” - Cậu ngồi đi. _ ông ta nói rồi dụi tắt điếu xì gà đang trên tay. - Ông cho gọi tôi. - Cậu uống nước đi. _ ông ta đẩy tách trà đang nghi ngút khói sang anh. - Chắc không đơn giản chỉ là uống trà nói chuyện phiếm chứ? - Sắp tới đây sẽ có một buổi gặp gỡ giữa các thành viên trong MK cậu biết chứ? - … Tôi có nhiệm vụ gì? - Tôi muốn nhờ cậu chọn ra ba người ưu tú nhất trong số người mới dựa trên những tiêu chí đặt ra, để giới thiệu tại buổi gặp mặt ấy. - Tại sao lại là tôi? - Tôi tin vào con mắt nhìn người và khả năng nhìn nhận của cậu. - Nếu ông đã lầm? - Không có chữ nếu ở đây. - …Không còn gì vậy tôi đi trước. _ Thiên Tuấn nói rồi đứng dậy. “Cạch” *Ông ta làm thế là có ý gì chứ? Há chẳng phải quá lợi cho kế hoạch của mình sao.* _ Thiên Tuấn nghĩ. *Trước sau gì cũng phải qua tử môn, liều một phen vậy.* _ anh tự nhủ. - Alô, Gia Linh à… _ anh gọi điện cho Gia Linh. Lần này sẽ là lần cuối cùng để kết thúc cho mọi việc. “Được ăn cả, ngả về không”, có lẽ đúng là như vậy. ___o0o___ Trường học… Lớp cô… - Haizzz… _ đứa nào cũng thở dài thườn thượt, nằm dài ra bàn nhìn nhau. Chưa bao giờ không khí lớp lại ảm đạm như bây giờ. - Tao chán! _ Quỳnh la lớn. - Cái lớp gì mà có người cũng như nhà hoang vậy, nãy giờ tao toàn nói chuyện với muỗi không nè. _ Vy. - Ủa ủa, bộ bà là người muỗi hả? _ Phát Xêkô. - Ông nói gì? _ Vy cau có. - Thì bà biết nói ngôn ngữ của muỗi đó. - Ông… _ mặt Vy xám đi. - Đứng lại đó cho tui! - Nô nô nô, never, héhé. Và Vy lại đuổi Phát. - Hai cái đứa này. Hừm, đúng là tình yêu trời đánh mà. Có ai yêu như chúng nó không? Lúc nào cũng như chó với mèo, hai loại ấy mà giao lưu kết hợp thì không biết sẽ ra gì nhỉ, hehe. _ Kiên. - Ông này. _ Hiền đánh vào vai Kiên. - Chỉ được cái nói đúng, háhá. - Mấy người phải cảm ơn hai tụi nó mới đúng, không thì lấy gì cho ông bà nói rồi ở đó mà cười. - Chậc, haizzz… thì nói vậy thôi, chứ đứa nào cũng thúi ruột chứ vui vẻ gì. _ Kiên. - Kì Lâm, sao không thấy bà nói gì vậy? _ Quang. - … Chứ ông bảo tui phải nói gì? - Na thế đã đành, nhưng sao không thấy Gia Bảo đi học hả bọn mày? _ Quang tiếp. - Uhm, đúng đó. Hay là cậu ấy bệnh? _ Hiền. - Hay lát đi học về tụi mình ghé đó xem sao. _ Kiên. - Trời ơi là trời!!! Không lẽ ông bắt tụi tui ăn không rồi ngồi ngáp thôi sao? Không lẽ năm cuối cấp mà cho chúng tôi buồn tẻ, lạnh nhạt với nhau thế này sao trờiii??? _ Quỳnh nói rồi xụ mặt xuống. - Rốt cuộc thì tại ai chứ? Tại ai mà cái lớp ra thế này? Tại aiii… ài. _ Quang vừa la lớn thì cô bước vào. - Hứ, có người mặt dày mà tui không đo được là dày nhiêu tấc nữa đó. Biết sao hơm? Vì dày wá rùi đó. _ Diệu vừa nói vừa soi gương nhưng mắt thì liếc qua cô. - Hừm. _ Hiền thúc vào hông Diệu. Cả lớp thì chỉ im lặng. Cô vào chỗ ngồi, mắt đảo một vòng qua lớp rồi ngả lưng ra ghế, đầu tựa vào tường và nhắm mắt lại… cô khẽ buông tiếng thở dài thiểu não. *Tôi đã mất rất nhiều… Nhưng đã đến nước này rồi thì còn gì để mất nữa đâu chứ…* _ cô nhếch mép tự cười khảy cho mình. …………ooO Cuối cùng cũng xong một buổi học-một buổi học ảm đạm, tất cả chúng nó đều đăm chiêu như sát thủ, đến nỗi thầy cô ai cũng sợ. Một lớp học trước kia tuy hay ồn ã, hay vội vã, nghịch ngợm, hay pha trò,… nhưng là niềm vui và sự thú vị gây hứng thú cho các thầy cô mỗi khi đến lớp. Nhưng nay thì… chúng nó có thể ví như những pho tượng thạch cao chỉ biết thở dài. “Renggggggggg…” _ chuông hết giờ. Cả lớp chỉ lặng lẽ và chậm rãi cất sách vở vào cặp rồi từng đứa một ra về… Không ồn ào mà cũng chẳng vội vã. Đợi tất cả đã ra về hết cô mới thu sách vở vào cặp… Ra tới cửa nhưng có gì đó như cứ níu chân cô lại… có muốn đi tiếp cũng không đi được nữa. Quay lại nhìn lớp học không còn một ai ngoài mình-sự đơn độc, bỗng mắt cô cay xè, đôi môi run run và đôi bàn tay nắm chặt lại… Hết ngày hôm nay thôi… Từ ngày mai, cô sẽ tạm biệt chốn này. Nhưng… cũng có thể là vĩnh biệt. Những kỉ niệm từ đâu chợt ùa về vây bủa lấy cô…*Ngăn bàn đó, thằng Phát đã từng bỏ cóc chết vào để chọc Hiền mít ướt. Góc tường đó, con Quỳnh hay dồn Kiên vào mà bắt nạt. Chiếc bàn đó, cả bọn đôi lần đã bôi đủ loại mắm để trả thù tía Khánh………. Cả góc lớp ấy-nơi vẫn thường có hai đứa “con nít” cứng đầu hay đối đầu nhau, thích ăn thua đủ và chọc phá nhau, nhưng chúng nó rất vui khi cạnh nhau…* _ nỗi nhớ cậu càng thêm cồn cào và da diết trong cô. *Gia Bảo à! Cậu đang ở đâu? Tớ… nhớ cậu!!!* _ nước mắt cô đã rơi tự khi nào không hay. - Sao? Đợi ai à? _ là giọng lanh lảnh của Kì Lâm-con bạn thân. Cô vội đưa tay gạt khô những giọt nước đang lăn dài làm ướt đôi má, chớp chớp mắt vài lần để lấy lại bình tĩnh. - Bạn lâu tới quá nhỉ. _ Kì Lâm vẫn tiếp tục nói móc cô. Cô xóc cặp lên vai, xoay người lại, phớt lờ qua Kì Lâm và bỏ đi. - Không đợi nữa sao? _ Kì Lâm. - Híttt hừ… Tôi không đợi ai cả. _ cô nói rồi tiếp tục bước. - Bé Na! _ Kì Lâm đổi giọng thân mật mà nó vẫn thường hay gọi cô. Cô khựng lại trước tiếng gọi đó của nó, đôi mắt lại cay xè nhưng không thể để lộ. Kì Lâm ra đứng trước mặt cô…
|
- Thiên Tuấn, MK cho gọi anh. _ Gia Linh vào báo. - Cảm ơn em, anh qua liền. ………..ooO “Cốc cốc” - Vào đi. “Cạch” - Cậu ngồi đi. _ ông ta nói rồi dụi tắt điếu xì gà đang trên tay. - Ông cho gọi tôi. - Cậu uống nước đi. _ ông ta đẩy tách trà đang nghi ngút khói sang anh. - Chắc không đơn giản chỉ là uống trà nói chuyện phiếm chứ? - Sắp tới đây sẽ có một buổi gặp gỡ giữa các thành viên trong MK cậu biết chứ? - … Tôi có nhiệm vụ gì? - Tôi muốn nhờ cậu chọn ra ba người ưu tú nhất trong số người mới dựa trên những tiêu chí đặt ra, để giới thiệu tại buổi gặp mặt ấy. - Tại sao lại là tôi? - Tôi tin vào con mắt nhìn người và khả năng nhìn nhận của cậu. - Nếu ông đã lầm? - Không có chữ nếu ở đây. - …Không còn gì vậy tôi đi trước. _ Thiên Tuấn nói rồi đứng dậy. “Cạch” *Ông ta làm thế là có ý gì chứ? Há chẳng phải quá lợi cho kế hoạch của mình sao.* _ Thiên Tuấn nghĩ. *Trước sau gì cũng phải qua tử môn, liều một phen vậy.* _ anh tự nhủ. - Alô, Gia Linh à… _ anh gọi điện cho Gia Linh. Lần này sẽ là lần cuối cùng để kết thúc cho mọi việc. “Được ăn cả, ngả về không”, có lẽ đúng là như vậy. ___o0o___ Trường học… Lớp cô… - Haizzz… _ đứa nào cũng thở dài thườn thượt, nằm dài ra bàn nhìn nhau. Chưa bao giờ không khí lớp lại ảm đạm như bây giờ. - Tao chán! _ Quỳnh la lớn. - Cái lớp gì mà có người cũng như nhà hoang vậy, nãy giờ tao toàn nói chuyện với muỗi không nè. _ Vy. - Ủa ủa, bộ bà là người muỗi hả? _ Phát Xêkô. - Ông nói gì? _ Vy cau có. - Thì bà biết nói ngôn ngữ của muỗi đó. - Ông… _ mặt Vy xám đi. - Đứng lại đó cho tui! - Nô nô nô, never, héhé. Và Vy lại đuổi Phát. - Hai cái đứa này. Hừm, đúng là tình yêu trời đánh mà. Có ai yêu như chúng nó không? Lúc nào cũng như chó với mèo, hai loại ấy mà giao lưu kết hợp thì không biết sẽ ra gì nhỉ, hehe. _ Kiên. - Ông này. _ Hiền đánh vào vai Kiên. - Chỉ được cái nói đúng, háhá. - Mấy người phải cảm ơn hai tụi nó mới đúng, không thì lấy gì cho ông bà nói rồi ở đó mà cười. - Chậc, haizzz… thì nói vậy thôi, chứ đứa nào cũng thúi ruột chứ vui vẻ gì. _ Kiên. - Kì Lâm, sao không thấy bà nói gì vậy? _ Quang. - … Chứ ông bảo tui phải nói gì? - Na thế đã đành, nhưng sao không thấy Gia Bảo đi học hả bọn mày? _ Quang tiếp. - Uhm, đúng đó. Hay là cậu ấy bệnh? _ Hiền. - Hay lát đi học về tụi mình ghé đó xem sao. _ Kiên. - Trời ơi là trời!!! Không lẽ ông bắt tụi tui ăn không rồi ngồi ngáp thôi sao? Không lẽ năm cuối cấp mà cho chúng tôi buồn tẻ, lạnh nhạt với nhau thế này sao trờiii??? _ Quỳnh nói rồi xụ mặt xuống. - Rốt cuộc thì tại ai chứ? Tại ai mà cái lớp ra thế này? Tại aiii… ài. _ Quang vừa la lớn thì cô bước vào. - Hứ, có người mặt dày mà tui không đo được là dày nhiêu tấc nữa đó. Biết sao hơm? Vì dày wá rùi đó. _ Diệu vừa nói vừa soi gương nhưng mắt thì liếc qua cô. - Hừm. _ Hiền thúc vào hông Diệu. Cả lớp thì chỉ im lặng. Cô vào chỗ ngồi, mắt đảo một vòng qua lớp rồi ngả lưng ra ghế, đầu tựa vào tường và nhắm mắt lại… cô khẽ buông tiếng thở dài thiểu não. *Tôi đã mất rất nhiều… Nhưng đã đến nước này rồi thì còn gì để mất nữa đâu chứ…* _ cô nhếch mép tự cười khảy cho mình. …………ooO Cuối cùng cũng xong một buổi học-một buổi học ảm đạm, tất cả chúng nó đều đăm chiêu như sát thủ, đến nỗi thầy cô ai cũng sợ. Một lớp học trước kia tuy hay ồn ã, hay vội vã, nghịch ngợm, hay pha trò,… nhưng là niềm vui và sự thú vị gây hứng thú cho các thầy cô mỗi khi đến lớp. Nhưng nay thì… chúng nó có thể ví như những pho tượng thạch cao chỉ biết thở dài. “Renggggggggg…” _ chuông hết giờ. Cả lớp chỉ lặng lẽ và chậm rãi cất sách vở vào cặp rồi từng đứa một ra về… Không ồn ào mà cũng chẳng vội vã. Đợi tất cả đã ra về hết cô mới thu sách vở vào cặp… Ra tới cửa nhưng có gì đó như cứ níu chân cô lại… có muốn đi tiếp cũng không đi được nữa. Quay lại nhìn lớp học không còn một ai ngoài mình-sự đơn độc, bỗng mắt cô cay xè, đôi môi run run và đôi bàn tay nắm chặt lại… Hết ngày hôm nay thôi… Từ ngày mai, cô sẽ tạm biệt chốn này. Nhưng… cũng có thể là vĩnh biệt. Những kỉ niệm từ đâu chợt ùa về vây bủa lấy cô…*Ngăn bàn đó, thằng Phát đã từng bỏ cóc chết vào để chọc Hiền mít ướt. Góc tường đó, con Quỳnh hay dồn Kiên vào mà bắt nạt. Chiếc bàn đó, cả bọn đôi lần đã bôi đủ loại mắm để trả thù tía Khánh………. Cả góc lớp ấy-nơi vẫn thường có hai đứa “con nít” cứng đầu hay đối đầu nhau, thích ăn thua đủ và chọc phá nhau, nhưng chúng nó rất vui khi cạnh nhau…* _ nỗi nhớ cậu càng thêm cồn cào và da diết trong cô. *Gia Bảo à! Cậu đang ở đâu? Tớ… nhớ cậu!!!* _ nước mắt cô đã rơi tự khi nào không hay. - Sao? Đợi ai à? _ là giọng lanh lảnh của Kì Lâm-con bạn thân. Cô vội đưa tay gạt khô những giọt nước đang lăn dài làm ướt đôi má, chớp chớp mắt vài lần để lấy lại bình tĩnh. - Bạn lâu tới quá nhỉ. _ Kì Lâm vẫn tiếp tục nói móc cô. Cô xóc cặp lên vai, xoay người lại, phớt lờ qua Kì Lâm và bỏ đi. - Không đợi nữa sao? _ Kì Lâm. - Híttt hừ… Tôi không đợi ai cả. _ cô nói rồi tiếp tục bước. - Bé Na! _ Kì Lâm đổi giọng thân mật mà nó vẫn thường hay gọi cô. Cô khựng lại trước tiếng gọi đó của nó, đôi mắt lại cay xè nhưng không thể để lộ. Kì Lâm ra đứng trước mặt cô…
|