Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu ?
|
|
Thảo nào mà cái kèn không kêu, cô đã đứng hình trước mất rồi. Cả hai đều ngơ ngác nhìn quanh. Không biết trận đấu giữa cô với cậu hay đến đâu, kịch tính đến mức nào mà những người có mặt trong công viên hầu hết đều vây quanh “khán đài”. Đặc biệt là cậu có một nguồn cổ vũ không nhỏ từ phía các nàng liên tục tăng lên vì tài chơi cầu của cậu, họ hết nháy mắt lại hun gió gửi tới cậu khiến cậu sởn cả da gà, da vịt rồi da cóc tới da ếch. Nhưng cô thì… chỉ có mấy nhóc đang đứng tròn xoe mắt nhìn cô, cứ cho đó là “cổ động viên lặng thầm của cô” đi. Lấy lại tự tin cô nói: -Chơi tiếp đi chứ! Cậu không trả lời, nhưng cũng tung trái cầu lên phát đi thôi không để ý đến mấy người kia nữa. Tiếng hò hét cổ vũ liên tục không nghỉ dành cho cậu khiến trận đấu nóng dần lên, đã xong hai hiệp và giờ là hiệp quết định thắng hay bại. Biết được tình thế của mình đang bất lợi nên cô tập trung cao độ cố gắng hết mình để chiến đấu. Trái cầu hết bên này lại sang bên kia, cứ thế bay qua bay lại trên bầu trời rồi lại hạ cánh. Cả hai đều đã thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại như tắm. Tuýttttttttt Tiếng còi đó lại vang lên một lần nữa, âm thanh đó đã kết thúc trận đấu nảy lửa kia. Cô mệt quá ngồi bệt xuống tại chỗ thở dốc, cậu cũng mệt nên cũng ngồi bệt xuống luôn. Tuy cô không giỏi được như cậu nhưng cũng là một tay chơi cầu có thể coi là đối thủ với cậu được. Vậy nên cậu mới có cơ hội hớp hồn mấy nàng kia bằng cách chơi khéo léo đầy chuyên nghiệp của mình. -Tôi thắng rồi nhé! _ cậu đứng dậy nói với cô, ánh lên trong mắt cậu là sự đắc thắng. “Anh thắng rồi nhé!” _ câu nói ấy vang lên trong đầu cô. Cô thấy lạnh người bởi câu nói ấy, cô đứng bật dậy nắm chặt cán vợt trong tay; đôi mắt đỏ au. Cô định quay lưng bước đi thì có tiếng cậu: -Định chơi bài chuồn hả tiểu cô nương? Cô khựng lại một chút rồi cũng trả lời: -Yên tâm. Nhất ngôn cửu đỉnh! Thấy thái độ cô hơi kỳ koặc nhưng cũng kệ, cậu ngồi xuống gốc cây cạnh đó nghỉ mệt thêm chút nữa, các cô nàng chớp cơ hội bu quanh cậu người đưa nước người đưa khăn. Khó chịu cậu muốn thoát ra nhưng không được. Cô loạng choạng bước đi thêm được vài bước thì dừng lại hẳn, cô đứng ngây ra đó. Làn tóc buông xõa che đi khuôn mặt đang dần biến sắc rồi tái nhợt đi. Bỗng nhiên, cô cảm thấy xung quanh mình trở nên lạnh lẽo, chỉ có tiếng gió vi vu thổi mạnh, cơn gió ấy mạnh đến nỗi có thể kéo cả ký ức năm xưa quay về-ký ức mà cô cố tình chôn vùi và quên nó đi đã 3 năm nay. … **Hôm ấy, gió thổi mạnh trời cũng âm u hơn ngày thường và cũng có hai bạn trẻ quyết đấu tại nơi này, cậu ấy chơi rất giỏi nhưng cô kia cũng không kém tài. Và kết quả là cậu ấy đã dành phần thắng – cũng dễ hiểu thôi cậu hơn cô 4t mà, kinh nghiệm lại đầy mình. Đó là hai anh em cô, cứ đều đặn mỗi tháng tại công viên này hai anh em lại dựng “võ đài” để tỉ thí wuynh muội với ba vòng đấu: 1- chạy maraton, 2- đánh võ, 3-cầu lông; sau 5 năm dựng võ đài mà quán quân chỉ vào tay của sư wuynh thôi, không phải vì cô đánh kém mà bởi cô có ông anh quá giỏi, lần nào tỉ thí cô cũng thắng vòng 1 nhưng đến kết cô chỉ về với cái thân tàn mang đầy thương tích. “Anh thắng rồi nhé!” _ anh cô nói. “Không biết, lần này không tính chơi lại” _ cô không chịu thua. “Dù em có đấu với anh thêm vàiiiii chục lần nữa thì cũng chỉ có một kết quả mà thôi. Hehe…” _ anh cô nói. “Em không chịu đâu, từ nay em ứ thèm chơi với anh nữa” _ cô dỗi hờn. “Em dỗi đấy ah? Haha” _ anh cô cười lớn. “Anh còn cười hả?” _ cô càng tức tối hơn. “Lớn rồi chứ bé bỏng gì nữa mà dỗi với chả hờn hả tiểu cô nương?” “Em không phải con nít để anh gọi tiểu” (Khekhe… Nhưng rõ ràng hành động của cô lúc này chẳng khác gì con nít cả, anh cô thì quá quen cái điệu bộ con nít ấy của cô nên cũng không lấy làm kỳ thú) Anh chậm rãi bước qua đứng trước mặt cô, đưa tay lên xoa đầu cô, đổi sang giọng trầm xuống có vẻ như nghiêm trọng: “Sau này không được tin bất cứ ai ngoài nội, luôn đề cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi mọi trường hợp, thường xuyên rèn luyện như những gì anh dạy em từ trước tới giờ. Phải biết tự chăm sóc cho bản thân và cho nội, nhớ phải ăn uống điều độ, đúng giờ nếu không em mà lên cơn đau bao tử thì không có ai đưa em đến bệnh viện kịp thời đâu, biết chưa! Còn nữa…” _ anh cô đang nói thì bị cô chặn lại” “Xì tốpppp! Anh bị sao ah?” _ cô đưa tay lên trán anh rờ thử rồi so với trán mình xem có bất bình thường hay không. “Em đừng trẻ con nữa được không?” _ anh cô gỡ tay cô xuống, nói. “Em cứ trẻ con thế đấy, thì sao?” _ cô vẫn đang dỗi. “Nếu vậy em sẽ không bao giờ được gặp lại anh một lần nữa!” _ anh nói nhỏ, giọng trầm xuống trông rất sầu. “Sao em lại không được gặp anh nữa? hic… anh lại dọa em chứ gì! Xí” _ cô nói. “Anh nói thật đấy” _ anh cô nhìn về hướng khác, phóng tầm mắt xa xăm trong vô định. Thấy vẻ sầu não của anh cô bán tin bán nghi. “Anh…” Anh hít một hơi thật sâu, quay lại đặt hai tay lên đôi vai bé nhỏ kia của cô nói: “Em nhất định phải nhớ những gì anh nói ngày hôm nay, biết không?” _ anh cô dặn. Không để cô kịp trả lời anh nói tiếp: “Là em gái của anh em phải thật mạnh mẽ, cứng rắn và cương trực; điều đó không có nghĩa là em đi bắt nạt người yếu hơn mình. Em phải biết tự cân nhắc mọi việc, không được cho ai biết về sự thật mọi thông tin về em. Nên nhớ, bị càng ít người chú ý càng tốt, đừng để ai nghi ngờ điều gì về em, nếu không cả anh và em lẫn mọi người xung quanh chúng ta đều gặp nguy hiểm. Em đã nhớ chưa?” Cô tròn mắt nhìn anh trai, cô bỗng có cảm giác sợ hãi – sợ lại thêm một lần nữa người thân bên cạnh rời xa mình. * không, chắc chắn là không! Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi mình* “hề… anh lại nói nhảm gì đấy, em không giận anh nữa là được chứ gì? Về thôi” _ cô cười nhưng sao cứ có cái gì chắn ngang ở họng làm nó cứ nghẹn lại, cái cảm giác không lành. Mặc cô đang quay lưng đi anh cô vẫn nói tiếp: “Từ nay anh không còn bên cạnh để bảo vệ chăm sóc cho em nữa, em phải biết tự lo cho bản thân, nhớ chăm sóc nội chu đáo vì nội đã lớn tuổi nên không được cãi lời nội làm nội buồn” Cô khựng lại hẳn không bước tiếp được nữa vì đôi chân đã cứng lại dù cho thân chủ nó ra lệnh cho nó phải đi. Mái tóc ngắn ngang vai giờ lật tung bay theo gió cuốn vào nhau rối bời- rối như lòng cô bây giờ vậy. Cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt ngăn chúng không lăn xuống nhưng không kịp nữa rồi. 1 giọt… 2 giọt… 3 giọt cái dòng nước ấm nóng ấy đã rớt xuống mất rồi. Anh cô bước lại đứng trước mặt cô, thấy em gái mình như vậy liệu có anh trai nào nỡ làm đau em mình không? Đặc biệt lại là đứa em tội nghiệp thiếu thốn mọi thứ mà một đứa trẻ như cô phải có được. Lòng anh đau như cắt ra từng mảnh vụn, anh ôm cô vào lòng nước mắt cũng đã lăn dài trên má. “Em đừng khóc, bây giờ và sau này em cũng đừng khóc. Anh xin lỗi vì không giữ được lời hứa luôn bên cạnh em nhưng anh hứa sẽ luôn dõi theo em dù anh ở đâu làm gì” Nghe tới đây, cô bật lên tiếng nấc nhưng không giám khóc òa lên dù vai cô đang rung lên từng hồi mạnh. Thấy em mình như vậy anh càng trách bản thân hơn càng thương em hơn nhưng anh không thể làm được gì ngoài việc ôm cô vào lòng. Từ đằng xa, núp sau thân cây to một dáng người đang đứng đó chứng kiến tất cả. Cái bóng ấy khẽ gậ đầu gửi tới anh cô, nhận được cái gật đầu làm hiệu ấy trái tim anh như bị bóp chặt đến không thở được anh cố xiết chặt vòng tay ôm em gái mình chặt hơn lần cuối. Nuối tiếc nhưng không thể hơn được nữa, anh từ từ nới lỏng vòng tay đưa tay lên má cô lau đi những giọt nước mắt nóng hổi. “Anh phải đi rồi” Tiếng sấm nổ đùng qua tai cô lẫn câu nói của anh làm cô như chết sững. Cô dùng chút sức lực lắc nhẹ đầu, trân trân nhìn anh * không! Không phải!!!* “Sau này dù thế nào thì mỗi tháng vẫn phải ra đây tự dựng võ đài biết chưa?” “Không!… hức… Không, em không… ực… dựng đâu. Hức hức… ức Anh dựng cho em mà, em… hự… sai rồi anh đừng đi…i! Em hứa, từ nay sẽ không trẻ con nữa, khụkhụ… cũng không giận anh khi anh thắng nữa, ực… lúc nào cũng nghe lời anh, anh đừng đi!!!” _ cô nói trong tiếng nấc, đầu cứ lắc nguầy nguậy. Từ khóe mắt cô hai dòng suối nhỏ cứ rí rách mãi không thôi. “Em ngoan nào, anh sẽ trở về mà! Lúc ấy anh sẽ dựng cho em” _anh cười hiền. “Không, em không cho anh đi đâu, anh có chỗ nào để đi chứ!” _ cô òa khóc to lên rồi ôm chặt anh mình không cho anh đi giống như đứa trẻ ngày đầu tiên đi học cứ bám chặt lấy chân mẹ không buông.
|
-Cô có sao không? Đi đứng bất cẩn vậy? -Cậu cố tình phải không? _ cô tức giận. -Ơ, tôi đâu có. Sao cô cứ thích đổ oan cho tôi vậy? Cậu đưa tay ra ý muốn đỡ cô dậy, tất nhiên là không được cô đáp lễ rồi. Cô hất tay cậu ra chống tay xuống đất tự đứng dậy. cô vừa loạng choạng đứng dậy thì cậu xoay mạnh người cố ý va mạnh vào vai cô, cô mất thăng bằng lại xòe cánh thêm lần nữa. cú ngã hồi nãy vừa điếng người xong thì thêm một cú nữa, ngoại với nội vội chạy sang. -Bé Na, con có sao không? _ ngoại quan tâm. Cô vừa đau vừa tức đến nói không nên lời. -Con gái con đứa đi đứng phải để ý chứ! _ nội mắng yêu, vì quá quen với tính hậu đậu của cô. -Đúng đấy nội, con gái gì mà ẩu hết sức. _ cậu thêm mắm thêm muối. -Cậu… _ cô chưa nói hết câu cậu đã chặn họng cô lại. -Thôi thôi giờ nội với ngoại vào nghỉ một lát cho đỡ mệt rồi lát chơi tiếp nha. _ cậu nói rồi lại nháy mắt ý với nội. Nội hưởng ứng luôn. -Ừm, đúng đấy bà. Tôi với bà nghỉ chút đi. -Ừ, đi. _ ngoại đồng ý. Nhìn ngoại với nội vừa quay lưng đi, cậu quay lại cô. Thấy cô đang lồm cồm đứng dậy cậu cầm lấy một tay cô, tay kia vòng qua eo đỡ cô. Thấy có bàn tay lạ đụng vào chỗ nhạy cảm của mình, cô vằng tay cậu ra. Một lần nữa cậu lại đưa chân ra, vậy là cô lại thêm một lần hạ cánh xuống sàn. Lần này thì đau thật sự, cô không đứng dậy nổi nữa. Cậu khoái chí ghẹo cô. -Ơ, sao cô lại bất cẩn nữa vậy? chậc chậc, kémmm quá. Cậu quay ra cười khoái chí. Chớp cơ hội cậu không để ý, cô đưa chân đạp mạnh vào ống chân cậu khiến cậu mất thăng bằng bật ngửa ra sau đập ót xuống nền nằm song song với cô. Xoa đầu suýt xoa, cậu gắt: -Cô lại cắn bậy gì nữa vậy? -Đâu có, tại cậu bất cẩn đấy chứ! Haiz… con trai gì mà… kém! Kém. _ trả được mối thù cô thấy cũng bớt đau hơn chút, nói xong cô đứng dậy phủi bụi trên quần áo. -Đấu tiếp chứ? _ cô vòng tay trước ngực nói thchs thức. -Còn nội với ngoại? _ cậu đứng dậy nói lạnh. -Hik… cậu sợ tôi nên mới phải đợi ngoại với nội ah? _ cô nói. -Haha, tôi mà phải sợ nhãi ranh như cô sao? -Cậu… _ cô tức vì cậu giám gọi mình là nhãi ranh, nhưng vì đại nghiệp cô đành không chấp. –Tóm lại là có chơi không thì bảo? Cậu không trả lời. -Haha, sợ thua nên không giám đánh sao? _ cô cười rền. -Đừng tưởng cái gì mình cũng giỏi. _ cậu nói. -Vậy tóm lại là có chơi không? -Chơi. _ cậu đồng ý. Hiệp 1 bắt đầu Cô phát trái cầu đầu tiên qua lưới nhưng cậu không đánh trả được, sao vậy ta đội trưởng đội cầu lông hùng mạnh trước đây đi đâu rồi mà kém vậy không biết. Cô hí hửng vui sướng còn cậu thì nhăn như khỉ ăn ớt. Ơ… một nụ cười nửa miệng trên môi cậu trông đểu vô cùng lộ ra, thua mà còn cười được sao nhất là đối thủ lại là cô. Hay… anh chàng lại bày trò gì đây? Chậc chậc, hiểm quá! Nãy giờ cậu cứ chạy qua chạy lại mà đỡ cầu toàn hụt thôi, nhặt cầu đến bở hơi tai luôn rồi. -Sao vậy? Nãy còi kêu to lắm mà? Giờ đã sợ chưa nhóc? Haha _ cô kêu ngạo nói. -Ai nói tôi sợ cô hả? -Sợ gì? Sợ ai? Ai sợ? _ tiếng nội vang lên. Hai người không hẹn đều nhìn sang nội. -Cũng muộn rồi hai đứa có về không, hai già này đói lắm rồi. _ ngoại hỏi. -Có ạ con cũng đói lắm rồi. _ cô trả lời. –Tôi về nhé nhóc! Haha _ cô chào cậu. -Khoan đã, chưa đấu xong mà cô đòi đi đâu? _ cậu chặn lại. -Ô, cậu vẫn chưa sợ sao? -Ủa, nãy giờ hai đứa đấu đó hả? _ nội hỏi. -Nội ơi cái này thì sao gọi là đấu được, cậu ta đánh không bằng con nít nữa là. _ cô phẩy tay. Cô nói xong toan bước đi thì cậu nói: -Chưa phân thắng bại mà, mới hết một hiệp đừng vội đắc thắng. -Được tôi chơi, để xem cậu kiêu ngạo được tới đâu? (không biết giờ ai đang kiêu nữa ah) -Vậy hai đứa chơi đi, nội với ngoại về trước nghen! Đói quá rồi. _ nội nói. -Ừ cũng 8h rồi đấy, hai đứa chơi lẹ rồi về ăn sáng nha! _ ngoại dặn. Song cả hai cụ cùng ra về. đợi hai cụ đi khuất cô nói: -Tiếp chứ? -Khoan. _ cậu chặn lại. -Gì nữa đây? Hay là đổi ý? _ cô hất mặt về phía cậu. -Để trận đấu gay hơn tôi có một điều kiện. -Hềhề… sợ thua nên ra điều kiện để lỡ thua còn cứu thân sao? _ cô lên giọng. -Đừng nghĩ mình cái gì cũng nhất. -Sao tôi nghe câu này quen quen vậy ta? Hình như nãy tôi có nghe ruồi muỗi ở đâu vo ve rồi mà tôi thấy có gì sảy ra đâu. -Ruồi muỗi vo ve với nhau mà cô cũng nghe thấy thì cô cũng đâu phải hạng xoàng. Hik… _ cậu đá đểu cô. -Cậu… hik, cũng giỏi mồm mép gớm! OK! Điều kiện gì? -Nếu ai thua thì từ nay người thắng có chọc phá như thế nào cũng không được trả đũa, ok? -Tôi sợ cậu chắc. _ cô nói. -Quân tử nhất ngôn! _ cậu tiếp. -Ai sợ ai chứ? Quyết định vậy đi! _ cô không suy nghĩ gì mà đồng ý luôn. Hai người đập tay giao kèo rồi bước ra “võ đài” (Cái cô này phải tìm hiểu đối thủ trước chứ, cô không biết rằng cậu nằm trong đội tuyển cầu lông của trường hồi còn bên Úc sao? Lại còn là đội trưởng nữa chứ. Haizzz lần này cô tới bến rồi) Hiệp 2 bắt đầu Lần này tới cậu phát cầu đầu, quả cầu bay vút lên cao đúng một đường truyền đẹp rồi rơi xuống (vậy mới đáng là đội trưởng chứ) cô đỡ được quả đầu đó, tới lượt cậu – cô – cậu – cô… (giống hai con mèo đang đùa vậy, nãy giờ vẫn chưa xong trái đầu nữa). Phịch _ trái cầu rớt xuống trước mặt cô. *tên này mới uống thuốc gì sao?* _ cô nghĩ bụng. -Khởi động đủ rồi giờ vào trận được rồi đấy. _ cậu nói. Cô không thèm nếm xỉa đến lời cậu nói, nhặt quả cầu lên phát cầu đi. Và một lần nữa trái cầu lại rớt trước mạt cô mà cô chưa đỡ được lấy một lần. Cô tức giận lại nhặt cầu lên, giờ mới thật sự là hai chiến binh quyết chiến. Trái cầu vút đi từ bên này rồi hạ cánh sang bên kia, cứ như thế tiếp diễn đến nỗi hai người không biết tỉ số của hiệp này là bao nhiêu nữa. Cho đến khi một chú bé nọ thổi còi. Tuýtttttttttt… -Anh trai thắng. _ chú bé đưa tay ra chìa về phía cậu nói như một trọng tài thực thụ. Hai cô cậu đều quay sang nhìn chú bé. *Thằng nhóc này…* _ cậu ngờ ngợ. ( chính là chú bé hồi nãy chửi cậu là “đồ điên” kia) *nhưng sao nó lại giúp mình nhỉ?* _ cậu thắc mắc khó hiểu. Cậu không quan tâm đến chú bé đấy nữa trở lại vị trí tung trái cầu lên thì… trái cầu ấy thẳng cánh rớt xuống cạnh chân cậu. Cậu tròn mắt nhìn xung quanh mình mà không tin nổi.
|
Bóng người phía sau thân cây kia nóng lòng ra hiệu cho cậu nhanh lên nhưng vô hiệu lực, bóng người đó trực ra tay thì anh đưa tay ra ngăn lại khiến cái bóng ấy đứng lại rồi lại đi vào sau phía thân cây. Anh nhẹ nhàng gỡ tay em gái mình ra, cố với vẻ hóm hỉnh anh nói: “Em mà dám làm trái lời anh thì anh sẽ cho em biết mùi!” _ nói xong anh hôn nhẹ lên trán cô rồi quay gót rảo bước đi thật nhanh. Cô vội đuổi theo… “Anh… anh… anh không được đi!!!…” Mặc cho tiếng cô í ới gọi nhưng anh vẫn bước đi vô tình. Anh sợ mình sẽ không kìm nổi nữa mà thay đổi mất, anh vụt nhanh tiến đến chiếc xe ôtô đen đang đợi sẵn đằng kia. Thấy anh mình chạy cô cũng chạy theo thật nhanh, thật không may cô bị vấp phaỉ cục đá làm cả người đổ ầm xuống đất xui xẻo hơn là chân cô bị cày xuống đường nên chảy máu rất nhiều. Anh cô nghe thấy tiếng cô ngã liền quay lại thấy chân cô loang ra những vệt máu, anh muốn chạy đến cạnh cô, đỡ cô lên rồi ôm cô vào lòng thổi vết thương ấy cho cô nhưng khi vừa chạy được vài bước thì anh dừng lại * không được, em phải tự đứng dậy thôi Na ah! Anh xin lỗi em nhiều, anh hứa sẽ luôn dõi theo em và sẽ trở về một ngày sớm nhất*. Mặc kệ cho chô đang cố bò theo, anh vội mở cửa xe rồi nhanh chóng leo lên. Yên vị trong xe nhưng anh không giám quay đầu lại nhìn em mình mãi đến khi đã đi khuất anh mới dám quay đầu lại nhưng đã muộn anh chỉ kịp nhìn thoáng bóng cô khuất sau hàng cây. Gió bắt đầu ngừng thổi, nhưng nó để lại trên bầu trời kia là một đám mây đen dày đặc không thấy mặt trời. Dù cho chân đang chaỷ máu khá nhiều nhưng cô vẫn gượng đứng dậy cố gào thét, nhưng đáp lại chỉ là tiếng của cô vọng vào không gian dội lại…** =:=:=:=:= -Này, này… cô có sao không hả? _ cậu cố gắng thoát khỏi đám ruồi nhặng kia xong định về nhà thì thấy cô cứ đứng đó, vai run lên bần bật nãy giờ mà không chịu đi. Cậu lại gần thấy mặt cô trắng bệt ra như cắt hết máu vậy, cậu hơi sợ lay cô xem thử cô có sao không. Giật mình bởi tiếng cậu hỏi cô chớp mắt làm hai hàng lệ rơi xuống dù đã cố giữ lại. -Cám ơn! Tôi không sao. _ cô thều thào. *Cô ta cám ơn mình cơ đấy, hay tai mình bị ù tai?* cậu ngạc nhiên bởi thái độ cô lúc này. -Cô không về sao? -Ơm… không, cậu về trước đi. Sợ rằng cô như vậy là tại cậu nên cậu hơi lo nhìn thẳng vào mặt cô để khẳng định lại nhưng bị cô gạt đi. Cô không nói gì lặng lẽ cất bước nhưng đi vào trong công viên. Cậu mặc kệ cô bỏ về trước. Hôm ấy, dù anh cô đã đi chân đang chảy máu cô cứ đứng trong công viên khóc cứ khóc và khóc mãi đến khi kiệt sức, nước mắt cũng cạn thì ngất đi cũng may đã có một người đưa cô về. Từ ngày anh cô đi, tuy nói rằng rất ghét anh, sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nhưng cô vẫn âm thầm làm theo lời anh dặn. Riêng có việc dựng võ đài thì không bao giờ cô đấu đến vòng 3. Mãi đến hôm nay, khi phải tỉ thí với cậu cô cứ ngỡ mình đã quên mọi việc năm xưa nhưng lại không ngờ nó vẫn lẳng lặng sống trong cô ở một góc nhỏ. Đã đợi anh quá lâu mà vẫn bặt vô âm tín, thất vọng? Lo lắng? Giận dữ? Ghét bỏ?… Cô vu vơ tự hỏi bản thân vì ngay lúc này cô cũng không biết mình nên như thế nào với ông anh trai này mới phải. Chân cô chỉ biết chạy và chạy, cô chạy mà không biết mệt là gì. Trong đầu cô lúc này chỉ “đánh máy” được mỗi chữ “chạy” duy nhất và chân cô dưới sự chỉ đạo của “máy chủ”, nó chỉ biết răm rắp làm theo. =:=:=:= Nhà ngoại, -Bảo, về rồi hả con? _ ngoại hỏi. -Vâng! _ cậu mệt nhoài trả lời. -Vào ăn trưa đi con! _ ngoại nói. -Dạ? Ăn trưa ạ? _ cậu giật mình hỏi (đến cả cơm sáng cậu còn chưa ăn hột nào thì cơm trưa nỗi gì chứ) -Ơ, 11h rồi không ăn trưa thì ăn sáng hả ông tướng? _ ngoại trả lời. –Đừng nói là con chưa ăn sáng nghen? Cậu gật gật đầu. -Ý trời ơi! Ngoại tưởng con về muộn vậy đã ăn sáng cùng bé Na rồi chứ. Ngoại nhắc đến cô, cậu thấy có chút lo lắng *không biết cô ta về chưa ta? Trông cô ta như vừa bị bắt hồn vậy! … ơ mà mắc mớ chi ta phải lo cho con nhỏ siêu sao chổi đó chứ*. Cậu không nghĩ nữa vào rửa tay rồi ra ăn cơm cùng ngoại. Nhà nội… -Sao trưa trật rồi mà nó còn chưa về vậy cà? _ nội chút lo lắng. –Chậc… haiz… chắc lại ngủ trong nhà sách rồi đây. Nội nghĩ cô lại ngủ quên trong nhà sách như mọi khi nên không mấy bận tâm nữa (thói quen của cô khi đến nhà sách là tìm cho mình một góc nhỏ, ngồi đó lén đọc sách và rồi bén rễ ngủ quên luôn). …+… Buổi tối tại nhà nội, -Na! Na ơi… Na…! _ K.Lâm gọi. Không trả lời -NAAAAAAA… _ nó bực mình hét to. Trong nhà, nội đang khò khò trên sôfa vì coi phim hồi chiều rồi ngủ quên luôn (hai ông cháu không cùng chung AND mà sao giống nhau quá, cứ ngỡ chỉ có con nít mới coi phim rồi ngủ quên thôi chứ ai dè các cụ cũng vậy, đễ ngủ quên quá. Đúng là khi ta già ta lại trở về làm con nít. Đúng không cả nhà? Haizz…) Kì Lâm đi đi lại lại trước cổng bất lực. -NAAAA, bé Naaaaaa!!! _ Kì Lâm cố gọi. Có chút tác dụng, nội hơi cục cựa rồi dần tỉnh. -Ai vậy? haiz… àaa… _ nội ngái ngủ hỏi, nhưng câu hỏi của nội chỉ đủ để mình nội nghe còn cô bé ngoài cổng thì vẫn đang la ó. Không chịu nổi nội bật dậy ra ngoài xem thử, Kì Lâm thấy nội mừng khôn tả. -Nội, con nè nội. Nội làm gì mà con gọi hoài nội không nghe? -Nội ngủ quên mất, lúc chiều ngồi xem phim đợi bé Na rồi ngủ quên luôn hồi nào không hay, vào nhà đi con. _ nội vừa nói vừa mở cổng cho Kì Lâm. Nghe nội nói Kì Lâm hỏi lại: -Vậy Na đi đâu hả ông? -À nó ra công viên rồi từ sáng đến giờ không thấy về cũng không biết đang ở đâu làm gì nữa con. -Dạ? từ sáng ý ạ? _ Kì Lâm tròn to mắt hỏi nội. -Ừ _ nội thản nhiên trả lời. -8h10 rồi, con nhỏ này định làm gì vậy ta? Hẹn mình 7h mà giờ này chưa về. _ Kì Lâm nhíu mày lụng bụng trong miệng. Nội giật nảy người khi nghe Kì Lâm nói. -Con nói sao? Mấy giờ rồi? -Dạ?… _ Kì Lâm không hiểu mô tê nhìn nội. Nội đi nhanh vào nhà nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường hoảng hốt. *8H12’17” rồi mà nó vẫn chưa về*, Kì Lâm thấy nội chạy nó cũng chạy theo xem thử. -Có chuyện gì hả nội? -Nội không biết nữa nó đi từ sáng đến giờ mà chưa thấy về. _ nội lo lắng. -Từ sáng đến giờ ạ? _ Kì Lâm hỏi lại. -Ừ. _ nội gật đầu. -Nó không nói với nội là nó đi đâu sao?… Hay là… nó đến nhà sách hả nội? _ Kì Lâm hỏi. -Ừmm… nội… _nội ngập ngừng suy nghĩ thử. – Nhưng mà nhà sách đó đóng cửa lúc 5h chiều rồi. -A. để con gọi cho nó xem sao! _ Kì Lâm nhớ ra con dế của mình lấy ra ấn số phone rồi gội cho cô. -Ừ con gọi lẹ đi. _ nội dục. Tút…tút…tút… Đầu dây bên kia không có ai trả lời, Kì Lâm ấn gọi lại lần nữa nhưng vẫn chỉ nghe chuông đổ mà không ai bắt máy. Kì Lâm ấn gọi lại mấy lần nữa nhưng kết quả cũng vậy.
|
Sao rồi con? _ nội lo lắng, hỏi. Kì Lâm chỉ lắc đầu. -Gọi lại lần nữa đi con! -Dạ! _ Kì Lâm lại ấn số. “Thuê bao quý khách… tút tút tút.” -Tắt máy rồi nội ơi. _ Kì Lâm bắt đầu lo lắng. -Kì Lâm, chắc có chuyện gì với con bé rồi con ơi. _ nội hoảng loạn. -Chắc không có chuyện gì đâu nội, hề… ông yên tâm. _ Kì Lâm trấn an nội nhưng thật sự nó cũng đanghoảng loạn không biết nên làm gì. -Không đâu con, nội cảm giác được đang có chuyện gì với nó, nội phải đi tìm nó thôi. -Nhưng biết đâu mà tìm hả nội? _ Kì Lâm ngăn nội lại. Nội im lặng suy nghĩ một chút rồi trả lời: -Mình đến nhà bà Ba hỏi cậu kia coi sao. _ nội nói rồi bước đi nhanh nhưng k kéo tay nội lại, nó thắc mắc. -Cậu nào hả nội? -Bảo học cùng lớp với con đó. _ nội trả lời gấp gáp (hồi sáng đi ăn với ngoại, ngoại đã kể cho nội nghe về Bảo và vụ phá xe đạp kia còn nội thì kể ngoại nghe về cô và vụ xe đạp đó luôn nên nội cũng biết sơ sơ về Bảo qua lời kể của ngoại Ngạc nhiên, *sao lại có Bảo ở đây?* nhưng thấy nội đang gấp rút mà nó cũng muốn nhanh chóng tìm ra cô nên nó không hỏi nữa chỉ chạy theo nội. Mải lo cho cô mà Kì Lâm quên bẽn đi chiếc xe đạp kia, nó quay lại lấy xe rồi chạy tới nội. -Nội, lên đây con chở đi cho lẹ nội ơi. Nội ngồi ra yên sau để Kì Lâm chở, đạp xe cổng nhà ngọai Kì Lâm đang định gọi to khi nhìn thấy ngoại thì nội cản lại. -Khoan đã con, lỡ bả không biết gì lại lo lắng nữa thì phiền. -Dạ? Dạ vâng, vậy để con thử cách này xem sao. Nội! Nội chịu khó núp đi xíu nghen nội. -Ờ ờ nội biết rồi. _ nội lật đật núp sau hàng rào hoa xum xuê của ngoại đợi kết quả. Thấy nội đã vào vị trí Kì Lâm mới gọi to: -Ngoại, ngoại ơi ngoại! Nghe có người gọi mình ngoại ra mở cổng. -Ai đó? _ nhìn rõ người trước mặt ngoại cười hiền. – Kì Lâm hả con? Vào nhà chơi đi con. -Dạ không… _ Kì Lâm nói vội. Thấy Kì Lâm nói “không” ngoại nhíu mày, Kì Lâm ngập ngừng: -Dạ… ạ… có Bảo ở nhà không ngoại? _ Kì Lâm nói rồi lén nhìn vào trong nhà. -À, thì ra là tìm người ta. Giờ bà già này bị bỏ rơi rồi haiz… -Dạ không, không phải vậy đâu ngoại, con có việc mà ngoại. _ Kì Lâm thanh minh. -Thôi tôi biết việc của các cô cậu rồi. -Thật mà ngoại, con đang có việc gấp lắm! Thấy cô có vẻ gấp gáp ngoại không đùa nữa. -Bảo về nhà rồi con ạ, tối nay chủ nhật nên nó tranh thủ về thăm nhà. -Không có cách nào để liên lạc với cậu ta hả ngoại? -Ừ, ngoại chịu, mà có chuyện gì vậy Kì Lâm? Không để ngoại lo lắng nên cô “chèo thuyền rút quân”. -À cũng không có gì đâu ngoại, thôi con về nha ngoại lúc khác con ghé ngoại chơi! _ Kì Lâm chào ngoại xong quay xe về. Đợi ngoại đóng cổng vào nhà hẳn nội mới gọi Kì Lâm: -Sao rồi con? _nội mong tin. Nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu đầy thất vọng của Kì Lâm. -Bảo về thăm nhà rồi nội. -Vậy bé Na đang ở đâu chứ? -Nội, nội gặp bé Na lần cuối ở đâu hả nội? (nghe giống cô trinh thám quá “lần cuối” cơ đấy) -Hồi sáng bé Na ở công viên đánh cầu với cậu kia, còn sau sao thì nội không biết nữa. (trả lời nhầm chủ đề rồi nội ơi) -Vậy là ở công viên, nội lên xe con chở nội. -Ờ ờ… Kì Lâm chở nội tới công viên để nội chờ ở cổng rồi vào cất xe, xong Kì Lâm chạy ra cùng đi tìm cô với nội. Hai người tìm trong công viên cả 30’ mà vẫn không thấy cô. Mệt lắm nhưng hai người vẫn chịu đựng chỉ mong nhanh chóng tìm ra cô. Nội với Kì Lâm lật tung mọi ngóc ngách trong công viên mà vẫn không thấy cô đâu. Đã hơn 1h tìm cô nhưng không thấy, vì trời tối nội lại có tuổi rồi nên Kì Lâm đưa ý kiến: -Minmhf tìm cũng lâu rồi, có khi bé Na về nhà rồi cũng nên. Hay là để con đưa nội về rồi nội ngồi ở nhà chờ nó còn con sẽ đi tìm nó tiếp. -Con biết nó ở đâu mà tìm chứ? Thôi đẻ nội đi với con. _ nội nói rồi đi trước. Kì Lâm kéo nội lại. -Nội ơi, con biết mà nội con sẽ tìm thử những nơi bé Na hay đến với nhà của mọt số đứa bạn trong lớp con nữa. -Nhưng…nội khô… _ không để nội nói hết câu Kì Lâm đã tiếp lời: -Nội cứ yên tâm đi con nhât định sẽ tìm ra nó mà. Không để nội nói gì thêm Kì Lâm chạy vào lấy xe chở nội về. Đi được nửa đường thì hai người gặp Bảo đang đi trên vỉa hè, Kì Lâm vội kít xe lại chạy tới hỏi tới tấp Bảo. -Cậu làm gì mà giờ này mới mò mặt ra hả? Bé Na đang ở đâu? Bảo đang nghệt mặt ra không hiểu mô tê chi hết thì nội hỏi: -Cậu có biết bé Na nhà tôi đang ở đâu không? Thấy hai người có vẻ đang vội vã và rất lo lắng cậu nói: -Dạ không ạ… _ hai người quá hụt hẫng với câu trả lời của cậu. –Có chuyện gì sao? _ cậu hỏi Kì Lâm. -Hy vọng là không, từ sáng tới giờ Na chưa về nhà nữa. Nội với Lâm đi tìm cả buổi tối mà vẫn không thấy. Cậu không biết thật sao? *Có khi nào con nhỏ này sợ quá rồi trốn luôn không ta? Mắc mà sao cô ta không về nhà nhỉ? Hồi sáng cô ta có vẻ không được bình thường cho lắm, tưởng chỉ bị sốc nhẹ chứ. Cô ta đi đâu được nhỉ…* _ cậu đang mải suy nghĩ nên không nghe Kì Lâm hỏi, thấy cậu cứ ngơ ngác lại có vẻ đang bình chân như vại nó quát: -Tôi hỏi cậu có nghe không đấy? Cậu vẫn không nghe thấy -AAAAAAAA _ Kì Lâm hét to vào tai cậu làm cậu bừng tỉnh. -Aaaaa gì vậy? _ cậu ôm tai. -Thôi cậu không biết thì thôi, mình về thôi Kì Lâm! _ nội nói. Kì Lâm đồng tình, nguýt cậu một cái đến cháy mặt rồi đạp xe chở nội về. Kì Lâm cố hết sức đạp xe thật nhanh về nhà nội, chở nội tới cổng nó để nội vào nhà rồi tiếp tục công cuộc tìm kiếm. Vừa quay đầu xe đạt chân lên bàn đạp định đạp thì… Rầm Kì Lâm để xe đổ tự do rồi vội chạy đến đỡ người (giống ma chơi hơn) đang đứng vất vưởng trước mặt mình. Kì Lâm để xe đổ tự do rồi vội chạy đến đỡ người (giống ma chơi hơn) đang đứng vất vưởng trước mặt mình. -Na, Na ơi! Mày có sao không? _ nhìn bộ dạng cô, Kì Lâm hoảng sợ tay chân luống cuống không biết làm gì ngoài cách vỗ nhẹ vào mặt cô mong cô tỉnh táo hơn. Cô vì quá kiệt sức nên chỉ biết gục vào nơi có điểm tựa là vai Kì Lâm, mặt tái mét đi, mồ hôi nhễ nhại như mới tắm, tóc tai rối tung, mí mắt cố kéo lên rồi lại xập xuống mở không nổi, hơi thở mệt nhọc và… không tránh được việc cô ngất đi. -Nội ơi nội!… _ Kì Lâm gọi. Nội vừa bước vào nhà đã nghe tiếng Kì Lâm gọi, nội chạy ra. Thấy cô trong tình trạng xuống sắc nội quýnh lên. -Bé Na ơi, tỉnh lại đi con! -Nội phụ con đưa nó vào nhà đi nội. _ Kì Lâm nói. Nội với nó đưa cô vào phòng ngủ để cô nằm trên giường, Kì Lâm chạy đi lấy khăn ấm lau mặt rồi vò lại lần nước lạnh đắp lên trán cho cô. Sờ tay cô lạnh ngắt nội vội đi pha cho cô cốc trà gừng để sẵn trên tủ đèn. -Lạnh quá! Hực… anh ơi em hừhừ… lạnh quá hừhừ…. Ngừời cô run lên từng hồi, có lẽ cô đang sốt. -Haiz… _ nội nheo mày ủ não, thở dài mà thương cho cô. –Tội nghiệp con nhỏ. -Mày lạnh hả? _ Kì Lâm sờ trán cô thấy đang nóng như cục lửa. –Đâu có trán mày nóng mà!… Chắc nó sốt rồi nội ơi! -Hừhừ… khụ… hừ… em hực… lạnh quá… _ cô lí nhí rên lên. -Để tao lấy thêm mền cho mày nghen. _ quá rành với “mê cung” của nhà nội Kì Lâm không cần hỏi han gì phi thẳng ra ngoài, khi trở lại nó mang thêm hai cái mền bự chảng đắp lên người cô. Được khoảng 5’ cô lại rên lên. -Nóng quá… _ cô dùng chút sức còn lại đạp mạnh mền ra nhưng sức mạnh của cô bây giờ không đủ để giết một con kiến thì đạp sao nổi 3 cái mền đang đè nặng trên người mình chứ. Thấy cô quằn quại khổ sở Kì Lâm kéo chăn ra cho cô. Nhưng chiến tranh nóng lạnh vẫn đang tiếp diễn trong cô không nghỉ. Được một chút cô lại trở lạnh, cứ thế đến mấy lần cô mới đỡ chút và thiếp đi. Kì Lâm thấy thương cho đứa bạn tội nghiệp của nó mà không làm gì được, nó bất lực trong lúc này nhìn cô mà nước mắt nó cứ tuôn ra. Nội vỗ vai Kì Lâm: -Thôi con về nghỉ đi, mai còn đi học cũng muộn lắm rồi. Nội cám ơn con nhiều lắm! -Nhưng con lo cho nó lắm. _ Kì Lâm không chịu về. -Có nội lo cho nó rồi mà, về nghỉ đi con. Kì Lâm vẫn khăng khăng, nó nắm tay nội đang đặt trên vai mình, nói: -Con không sao mà nội, để nó vậy con không yên tâm. Nội cho con ở lại với nó nha nội. Thấy Kì Lâm van nài, nội cũng đành cho nó ở lại. -Haiz… ừ, vậy con gọi về báo cho sơ biết đi kẻo các sơ lại lo. -Vâng, con cám ơn nội. _ Kì Lâm gật đầu lia lịa. …
|
Kì Lâm để cô nằm nghỉ rồi theo nội xuống nhà. -Vẫn không có tin gì về anh ấy hả nội? _ Kì Lâm hỏi nhỏ, chân vẫn bước theo sau nội. Nội không nói gì chỉ khẽ gật đầu xác nhận. -Thật quá đáng, anh ta đúng là kẻ vô tâm mà. _ Kì Lâm gằn lên, tay đập mạnh xuống bàn. -Đừng nói vậy, nó cũng có nỗi khổ riêng mà con. _ nội nói tiếng bào chữa cho anh. -Nỗi khổ của anh ta là gì con chưa thấy, con chỉ thấy người khổ là bé Na thôi ah! Nội ngồi ngả lưng ra ghế sau thở dài suy nghĩ mông lung gì đó. **Ngày ấy… -Nội. -Ơ bé Na đâu? Hai anh em đi cùng mà sao về một vậy. Anh không trả lời -Tuấn, con có nghe nội hỏi không? _ không thấy anh trả lời nội duc. -Con có chuyện muốn nhờ nội! -Chuyện gì nói nội nghe nếu được nội sẽ giúp. -Sau này bé Na nhờ nội cả. -Cái thằng này, tôi mượn anh nhờ chắc? Tôi lo cho 2 anh em cậu đến giờ đấy, gớm hôm nay lịch sự quá. -Con không có ý đó, nội chăm bọn con rất chu đáo nhưng… sau này con đi rồi chắc bé Na buồn lắm, con gửi nó cho nội. -Anh định đi đâu ah? Anh không trả lời mặt cúi gằm xuống đất. -Sao? Nói tôi nghe xem nào. _ nội ra lệnh. -Vâng… -Anh đi đâu? Lâu không? -Nội đừng ghẹo con nữa. Nội ngồi xuống cạnh anh, nói: -Rồi, có gì nói nội nghe xem nào. -Con… con cũng không biết nữa. -Ơ, thằng nhóc này vậy là thế nào? Phải nói rõ thì nội mới biết được chứ! Anh im lặng -Chậc… con không nói tức là không có gì, không có gì thì nội đi đó! _ nói xong nội đứng dậy đi. -Con có nỗi khổ riêng, hãy hiểu cho con. -Nhưng con không nói thì nội biết gì mà hiểu. Anh đứng dậy đút tay vào túi quần lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nội khiến nội lạnh cả xương sống, chưa bao giờ anh nhìn nội như vậy cả. -Sau này nội nhớ cẩn thận, cả bé Na nữa. Nội nhớ giữ gìn sức khỏe! Con xin lỗi,… con là người anh tồi một đứa cháu hư _ anh cúi đầu chào nội rồi bước ra cổng bước lên một chiếc xế hộp màu đen nãy giờ đậu ở đó đợi cậu mà giờ nội mới nhận ra. -Tuấn, Tuấn con đi đâu vậy? _ nội đuổi theo nhưng đôi chân đã có tuổi của nội làm sao nhanh bằng bốn “chân” của chiếc xế hộp kia, nội đành bất lực nhìn theo chiếc xe chạy. (Sau khi bỏ cô ngoài công viên, không yên tâm lắm nên cậu ghé về nhà dặn nội và… cũng để gặp nội lần nữa)** Kì Lâm thấy nội có vẻ trầm tư nên nó không giám làm phiền, Kì Lâm rón rén lên phòng cô khẽ mở của để không phát ra tiếng động rồi ngồi xuống cạnh cô. *Mày khờ lắm mày biết không? Việc gì mày phải như vậy vì ông anh đáng xấu hổ ấy chứ. Haiz…* _ Kì Lâm vuốt mấy sợi tóc rớt xuống mắt cô lên, kéo mền sát lại cho cô. Cũng thấm mệt vì phải chạy tìm cô cả buổi tối Kì Lâm thiếp đi bên cạnh giường cô nhưng nội thì hoàn toàn không chợp mắt được cứ ngửa cổ nhìn trần nhà đôi khi liếc qua cánh cổng như mong rằng sẽ có ai đó mở nó ra. Mãi đến gần sáng nội mới bắt đầu thiu thiu thìtiếng đồng hồ quả lắc trên tường điểm chuông 7h sáng, nội mở mắt ra thấy cũng đã trễ liền bỏ chiếc mền mỏng trên người mình xuống vào WC, xong xuôi nội định vào bếp nấu ít cháo cho cô và làm gì đó cho mình và Kì Lâm ăn thì đã thấy một cô gái đang lúi húi dọn cơm ra trông cách làm có vẻ rất chuyên nghiệp, thấy nội cô cúi đầu chào, dịu dàng nói: -Nội dậy rồi ạ? Con mời nội ăn cơm, để con bưng cháo lên cho Na Na. _ không chần chừ cô gái bưng tô cháo hành thơm phức lên phòng cho cô. Nội đang thắc mắc khó hiểu *tại sao con bé biết bé Na bệnh? Cái mền hồi nãy của nó đắp cho mình sao…?* _ nội hơi ngạc nhiên vì tối qua nội không hề báo cho chị về việc của cô nhưng sao chị lại biết được và lo chu đáo như thế. (Đó là bạn gái của anh Tuấn (TRẦN THIÊN TUẤN), tên Vũ Trâm Anh, chị thua anh 2 tuổi. Khi anh bỏ đi không nói lời nào chị cũng đau đớn không kém gì cô, nhưng tự nhủ không thể gục ngã chị đã mạnh mẽ lên và lặng thầm đợi chờ anh dù trước lúc ra đi đã có lần anh có ý đề cập tới việc chị hãy tìm người khác để chăm sóc cho mình. Gia đình chị là dân trí thức nên chuyện chị với anh Tuấn qua lại chỉ 5 người biết (anh, cô, nội, chị và mãi đến sau này có thêm một người là Kì Lâm). Chị vừa đẹp người lẫn nết nên không ai ghét hay giận chị được lâu cả. Chị luôn chu đáo, hòa đồng và vui tính nhưng đôi khi chị rất nóng nảy và nghiêm khắc đặc biệt là với cô.)
|