Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu ?
|
|
“Coóc” _ một viên phấn trúng giữa trán cậu nhờ ông thầy Khánh “ban” cho vì cái tội nãy giờ ngồi khúc khích chả hiểu vì sao, đã thế ổng gọi còn chẳng thèm nghe (có mem nào bít cái game mà lúc bị bắn trúng giữa trán thì gọi là gì ko nhỉ? Hichic, Chishi cũng bị vàiiii lần như thế rùi ấy đau chít đc!) -Cậu kia, lên bảng làm bài này cho tôi. _ ông thầy ra lệnh. Cậu ngượng ngạo đứng dậy bứt tóc gãi tai: -Dạ… dạ -Lên. _ ông thầy trợn mắt Cậu miễn cưỡng nhích từng bước lên bảng (ặc máu đang tụt quá mạnh). Bỗng… -Thưa thầy! _ cô giơ tay. -Có chuyện gì? -Dạ, bài tập đó em có thể thử không ạ? _ cô dõng dạc nói. -Éc, mày điên ah? Bài nâng cao đấy, con lớp phó học tập kia còn phải rụt mà mày… _ Kì Lâm ghé đầu qua giật tay áo cô nói nhỏ nhưng không may bị ông thầy phát hiện nó nín luôn. Những đứa khác cũng sững sờ không kém, bình thường một con nhỏ đến cả mấy bài cơ bản của cơ bản thôi cũng phải cả ngày may ra mới ọ ọe được vậy mà giờ đòi làm bài nâng cao của nâng cao này ư? Hão. _ có đứa nhận xét. Thầy suy nghĩ một chút nhưng cũng muốn thử xem cô bé này làm được gì đây mà tự tin đến vậy nên đồng ý. -Em lên đi! Còn cậu. _ ông thầy chỉ thước vào cậu. -Dạ. _ cậu đang ngơ ngác nghe tiếng thầy gọi cậu giật nảy người. -Đứng qua một bên giơ hai tay lên cao. _ hình phạt dành cho cậu. -Dạ vầng! Trên bảng cô hết cầm máy tính rồi lại cầm phấn hí hoáy,… 3’ sau cô đặt viên phấn xuống nói: ¬-Xong! Haiz… _ cô phủi tay rồi về chỗ ngồi, không quên nháy mắt đá đểu cậu một cái. Ông thầy Khánh lên bục giảng, im lặng kiểm tra kết quả một hồi. Tim đứa nào cũng phập phồng như cái trống. -Các bạn sửa bài đi? Còn bạn nào chưa hiểu không? _ ông thầy phán. -Hả – hở- ặc- … _ bao nhiêu cảm xúc của bao nhiêu người dâng trào Đứa nào cũng tròn xoe mắt từ ngưỡng mộ đến ghen tị, một tốc độ đáng nể lại còn chính xác tuyệt đối, đến cả mem lớp phó học tập cũng chưa bao giờ được như thế. Chúng nó không hề biết rằng cấp I cô đã từng là tuyển thủ trong đội olympic toán học của trường đã hạ gục biết bao trường khác đem lại danh tiếng cho trường sao? Chậc… mà nghĩ thì cũng phải thôi, đã hơn 4 năm “mất tích” hơn nữa trường lại rất rất nhiều học sinh ưu tú thế kia. Đã thế từ khi anh đi cô không lo học hành mà chỉ chơi với chơi và chơi (Ý quên, chưa nói với các mem là trường này có từ cấp I – II – III sát nhau lun, đào tạo từ những mầm non mới nhú cơ. Trường ấy ở xxx ở chỗ mà các mem lật tung bản đồ thế giới cũng không tìm ra nó ở đâu. khakha) -Không ai có ý kiến thì ta tiếp tục bài học nhé, nếu ai còn thắc mắc gì hãy trao đổi với bạn Na. Đứa nào giám trái lời ổng chứ. ………………………… “Tùng tùng tùng…” _ giờ ăn trưa đã đến. Bình thường hễ đến giờ ăn trưa là lớp cô chả khác nào đàn ong vỡ tổ vậy mà hôm nay… chúng ngồi im trong lớp, thì ra mục đích là “thẩm tra” cô. -AAAa đói quá, xuống căng tin thôi nào. _ cô xoa bụng. Nhưng vừa đứng lên đã bị cậu ấn ngồi xuống lại chỗ cũ. Một đứa tự giác đóng cửa kéo rèm (định xử kín cô đây mà) -Định đánh bài chuồn hả? Nói! Cô đã giở trò gì phải không? (cậu phải đứng phạt cả tiết muốn rụng cả tay lun, hận – nghĩ tại cô giở trò nên cậu ức) Những đứa khác chưa ý kiến đều lặng lẽ đứng xem. ¬-Giở gì? Trò gì mà giở chứ? _ cô vênh mặt. -Mày làm cách nào mà lên cấp nhanh vậy? Bái phục bái phục! Chỉ tụi này học hỏi coi. _ một đứa trong đám nói, những đứa khác cũng gật gật đầu đồng tình. -Có gì đâu mà bọn mày ngạc nhiên dữ vậy? Chịu khó tìm hiểu vấn đề, nghĩ nó đơn giản rồi giải thôi. -Dễ vậy sao? _ cậu hỏi mỉa. -Không thì sao? _ cô nói. –Thôi bọn mày muốn làm gì thì để lúc khác nhé, tao đi mummum đã đói lả rồi đây! -Đơn giản vậy sao? _ cậu vẫn không chịu bỏ qua. -Này nhóc! Không làm được nên bị đứng phạt là đúng rồi, mà đáng lí cậu phải cám ơn tui mới đúng. Nếu không nhờ tôi giải được bài đó tôi không chắc cậu sẽ bị phạt như thế nào nữa lại còn ở đó mà uất ức hổ báo với tôi. Hứ! _ định thôi nhưng thấy cậu định nói, cô nói tiếp để chặn họng cậu. –Có giỏi thì làm được thế đi rồi hãy nói nhá, giờ tôi không rảnh đứng đây hầu chuyện các cậu, tránh cho tôi đi ăn trưa! Nói rồi cô mở tung cửa xuống căng tin, bỏ lại bao khuôn mặt ngây dại kia. Cô mở tung cửa xuống căng tin, bỏ lại bao khuôn mặt ngây dại kia. - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… _ một đứa trong đám hét lên. - Mày điên à? _ Hoàng Lâm gõ lên đầu nó nói. - Tao nhớ rồi! - Nhớ cái gì? _ cả đám chau chau. - Nó… nó… - Nó nào? - Nó… - Có nói không thì bảo? _ đang bực cậu quát lên. - Ực, Na Na…nó… tuyển thủ đội olympic toán học trường mình hồi cấp I. - Gì? Hở? Hả?… _cả đám… “choáng”. - Tao nhớ không lầm thì nó còn là đội trưởng của đội đó nữa. - Bốc phét hả mày? _ Kì Lâm gõ thêm một cái vào trán nó. - Ui ya con này. - Tao đây chơi thân với nó cả mấy năm nay rồi, chưa bao giờ nó nói với tao cả. - Ủa ủa nó không nói đâu có nghĩa là nó không có. - Ừ đúng _ một số đứa tán thành. - Đúng gì mà đúng! _ Kì Lâm không tin vào khả năng của Na nhà mình, mà đúng hơn là không muốn tin rằng cô lại giám giấu mình chuyện “tày đình” như vậy. - Cậu chắc không? _ cậu hỏi. - Chắc mà, tôi có bà chị khóa trên nhưng ở trường khác trước đây cũng trong đội tuyển của trường bả tham dự mấy kì thi đó, bả bị hạ gục ngay vòng đấu với nhỏ Na là thí sinh nhỏ tuổi nhất. Bả có chụp một tấm hình chung với nó làm kỉ niệm còn nói nhỏ đó học trường mình, giờ tôi mới nhớ ra. - Mày xem hình chưa mà ở đó nói chắc như đinh đóng cột hả? _ Hoàng Lâm nói. - Đương nhiên là rồi, nhưng mà hồi đó Na nhà mình không có đeo kính tóc lại dài dài, hai má cứ ửng hồng lên trông dễ thương chết được. hí _ vừa nói cậu ta vừa “bay”. - Tao không tin, hứ. _ Kì Lâm quát. - @%$#@$#@@$%… (Haiz lại cãi vã inh ỏi rồi, anh em chuẩn bị tinh thần gom gạch về xây nhà nào. Hôhô) Trong khi bọn nó “ném gạch” nhau thì cậu đã tót ra ngoài ,vừa đi vừa suy ngẫm *Cô ta Pro vậy sao, không phải chứ? Chậc… mà cũng có thể, như mình có ai biết trước đây mình là ai đâu… Đừng vội đắc chí, tôi không chịu thua cô đâu* (cậu này lại định làm gì nữa đây) ……..o…….. Tan trường - Na! _ Kì Lâm gọi cô. Vừa bước tới cửa lớp đã bị nhỏ gọi lại, đoán ngay là nó sẽ hỏi tới tấp dụ cô lên bảng lúc sáng. 36 kế chuồn thượng sách, nhưng thật không may cho cô kế ấy lại bị “phá sản” - Định chuồn hả em? _ Kì Lâm kéo vai cô từ phía sau. - Hờhờ đâu có. _ cô chối. - Tao hỏi mày, có đúng như vậy không? - Đúng? Đúng cái gì? - Còn giả nai hả mày! _ Kì Lâm cốc mạnh vào trán cô một cái. - AAAAAA đau, mày không nói sao tao biết chuyện gì chứ. _ cô tức tối. - E hèm… tuyển thủ đội olympic toán học một thời vang dội là… ứm… ứ… ư… _ Kì Lâm đang nói thì bị cô bịt chặt miệng cứ ú ớ. Cô định kéo Kì Lâm ra một góc để nói chuyện thì cậu nói: - Không cần phải giấu, chuyện đó ai cũng biết rồi. Kì Lâm kéo tay cô ra khỏi miệng mình. - Mày giỏi quá hen, giám giấu cả tao nữa đấy! - Ờ thì… _ cô gãi đầu. - Ờ thì mà lị cái chi chi, lần này tao bỏ qua vì đó là chuyện trước khi tao quen mày từ giờ mày mà còn giấu tao gì nữa là… khực. _ Kì Lâm dưa tay xẹc ngang cổ. - Dạ em biết rồi ạ. Hai đứa lại dung tung tăng ra về. - Haha, vậy là từ nay tao không cần sợ thần chết mang tên Toán Lí Hóa đến “hôn trộm” rút hồn tao nữa vì đã có mày làm thần hộ mệnh rùi. khakha _ Kì Lâm sung sướng vì có đứa bạn là cô. - Để xem tao có muốn không đã hen. _ cô nói rồi bỏ chạy một mạch. - Con kia đứng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii…! _ Kì Lâm vội đuổi theo. Sân trường ngập tràn những tiếng cười của hai đứa. …….v……. Những ngày tháng sau vẫn tiếp diễn những trò chọc phá của cậu dành cho cô, hình như những trò đó đã thành thói quen của cậu mỗi khi đến lớp, mỗi khi nhìn thấy cô cậu không thể không động tay động chân. Cô cũng thế, mỗi ngày tìm cách chống trả cậu đã trở thành một trong những “nghĩa vụ” khi đến lớp. Không biết từ bao giờ cậu đã quên rằng mình chọc phá cô, khiến cô tức điên mới vừa lòng để làm gì nữa, chỉ biết khi nhìn thấy vẻ mặt lúc cô tức giận của cô cậu rất thích. Cô cũng không còn tức giận cao độ mỗi khi là nạn nhân trong những trò điên rồ của cậu như trước nữa hình như đã “lờn thuốc” thì phải, đôi khi cô có cảm giác hơi nhạt nhẽo, thiếu thiếu hương vị nếu một ngày không đấu đá với cậu một lần. Đó có phải là đốm lửa đầu tiên để châm ngòi hình thành một mối quan hệ nào đó chăng??? Có thể là tình bạn? Một đôi bạn đặc biệt.
|
Na! - Dạ! - Con lại trèo lên nóc nhà nữa phải không? - Ơ… dạ… con… con chỉ lên tí thôi mà nội! (cô nàng đang định trèo cửa sổ lên nóc nhà thì bị nội bắt gặp) - Không có tí tị gì hết xuống ngay cho nội, con có biết nguy hiểm là gì không hả? - Con… - Con gái con đứa. - Nộiiiii, cho con lên đi nội. Lâu rồi con không lên, con sẽ cẩn thận mà! Nội không nói thêm, mấm môi lừ cô. Cô phụng phịu trèo vào. - Ở yên đó, cấm có trèo linh tinh. _ nội nói rồi xuống nhà. Đợi nội đi hẳn cô chạy lại khóa trái cửa phòng rồi mở cửa sổ lại trèo lên, và lần này thì “win”. Gối tay nằm trên nóc nhà ngắm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đặc quánh màn đêm rộng lớn kia, cô thấy mình thật nhỏ bé. Cô đưa tay giơ lên bầu trời xòe ra năm ngón. - Tôi đã chạm được ông (bầu trời) rồi! Cô thích trèo lên nóc nhà không phải vì rảnh rỗi hay dở hơi tập bơi, mà vì chỉ có nóc nhà là nơi cô được gần với bầu trời nhất, mỗi khi có điều gì đó muốn nói với anh trai cô chỉ còn cách trèo lên đây “độc thoại”. Thêm một lí do nho nhỏ nữa là vì trên này rất mát. Những cơn gió êm dịu ngang qua vội vuốt mái tóc bóng mượt, buông xõa còn phảng phất mùi hương trên tóc của cô; nhẹ nhàng “đưa tay” ôm lấy khuôn mặt cô và khẽ tặng cô hàng ngàn nụ hôn của gió. Cô hít một hơi đầy bụng và thở ra nhè nhẹ để tận hưởng bầu không khí trong lành; khẽ cười mỉm chi cô với lấy cây sáo cạnh mình, đặt từng ngón tay lên từng lỗ sáo, nhẹ nhàng đặt bờ môi lên lỗ còn lại. Hít thêm một hơi đầy bụng… cô bắt đầu thổi… “o…#…o…#…o…#…o……” Từng tiếng sáo vang lên, lúc cao bổng với khát vọng nào đó mãnh liệt rồi lại trầm xuống lắng đọng chạm tới đáy tâm hồn người ta. Chỉ nghe thôi cũng đủ để hiểu chút về tâm tạng người cầm sáo ấy (sự trống vắng với nỗi buồn vô tận khó lý giải hằn lên đôi mắt sâu thẳm, đen láy). o o o - Ủa, khuya rồi sao lại có người thổi sáo ta? Ai thế nhỉ? _ cậu đang chăm chỉ học bài thì nghe tiếng sáo ngoài cửa sổ. Nhưng nhanh chóng ngừng hỏi, cậu buông bút, ngả lưng ra ghế nhắm nghiền mắt, thả lỏng toàn thân để tâm hồn được hòa theo điệu nhạc “vô danh” *Bản nhạc này hay vậy, sao chưa bao giờ mình nghe nhỉ? Nghe tiếng sáo có vẻ chủ nhân đang rất tâm trạng thì phải (trúng phốc)* Bản thân cũng gọi là người “trong nghề” nên cậu có phần hiểu được điệu nhạc ấy. “o…#…o…#…o……….” tiếng sáo vẫn tiếp tục vi vu trong màn đêm. “Lộp độp…o…#…. lộp độp……..” tiếng sáo không còn độc tấu nữa mà hòa lẫn vào là bản nhạc của mưa. Tiếng mưa ngày một dày, dày đến nỗi át đi hẳn tiếng sáo của cô và rồi dứt hẳn. Cậu tiếc nuối nhìn ra khung cửa sổ *Tiếc quá! Mưa rồi, mà… không biết người đó là ai nhỉ???* cậu hơi tò mò. - Thôi chết, quên mất! Phải tập trung thôi, không thể để thua con nhỏ siêu sao chổi đó được! _ cậu quyết tâm, ngồi lại vào bàn học tiếp. ….. Từ hôm bị phạt cậu quyết tâm phải vượt qua cô mới hả lòng, cậu có thể chịu thua ai đó nhưng cô thì không dù là việc gì thì nhất định phải là hơn cô (nếu giết kiến thì cậu cũng phải là người giết nhiều hơn). Kể cũng là điều tốt dành cho cậu, vì kết quả học tập của cậu rất tệ đây là cơ hội để cậu bứt phá. Không nói nhưng phải công nhận tài phá phách của cậu không ai trong trường địch nổi. Ngoài những trò cậu phá cô thì còn rất nhiều trò khác nữa, cậu chính là đầu xỏ của mọi rắc rối trong lớp rồi đến trường,… Trời mưa nên cô không thể tiếp tục tâm trạng cùng sáo nữa, đành phải ngậm ngùi trèo xuống. o o o o o o o o o o o o o o o o o o o o o o o Buổi sáng lại đến để thay ka cho ban đêm lùi về, bầu không khí đặc quánh những mảng sương trắng, có lẽ là dư âm của trận mưa to tối qua. Những tia nắng ấm áp, trong veo chiếu qua những tán cây lớn xuống mặt đất làm dậy lên mùi hắc hắc, ẩm mốc của đám lá mục. Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã hết học kì I. - Hây ya…………….. cuối cùng cũng xong, giờ việc còn lại là đợi kết quả mà thôi. Ha ha… _ cậu vươn vai. Bữa nay là môn thi cuối cùng của kì thi học kì I nên đứa nào cũng phấn khởi. - Xí, tự tin gớm? Chắc làm tốt lắm nhẩy? _ cô hỏi khẩy cậu. - Ờ tự tin là tôiiiiiiiiiiiiii đó! _ cậu đá lại. - Tôi không rảnh ngồi đấu khẩu với cậu. Song Lâm, tui về trước hai ông bà về sau nghen! -Ưhm… _ cả hai cùng uể oải trả lời. Nói xong cô xách cặp dọt thẳng, định sẽ về sớm để nấu mấy món chiêu đãi nội vì thời gian thi vừa rồi nội đã làm hết mọi việc to nhỏ trong nhà để cô ôn thi. - Nội, nội ơi nội! Con về rồi nội ơi. _ cô vội mở cổng, xách lỉnh kỉnh bao nhiêu nguyên liệu cho bữa tối hoành tráng. Không thấy nội trả lời, định lên phòng tìm nội thì… - Chị Na… hộc… chị ơi hộc hộc… _ Tường – cậu bé hàng xóm chạy qua, thở hổn hển gọi cô. - Chị đây, có chuyện gì mà em gấp gáp vậy? - Chị ơi không xong rồi… hộc… - Từ từ nào! Có chuyện gì nói chị nghe. - Nội vào viện ròi chị ạ! Nghe nội nằm viện cô quýnh lên lo lắng. - Sao nội lại nằm viện? - Dạ… - Mà nội nằm viện nào em biết không? - Dạ nãy mẹ em đưa nội vào viện rồi dặn em báo cho chị nhưng mà… em quên mất rồi ạ! Em xin lỗi. - Ờ không sao đâu, chị cám ơn nhé! *Chắc là bệnh viện gần đây thôi* nghĩ vậy, cô vội vàng lấy xe chạy đi. Cậu đang trên đường đi học về huýt sáo miên man thì thấy cô đang gồng sức đạp xe, trông vẻ mặt có vẻ hớt hải lo lắng lắm. Không biết sao trong cậu cảm thấy lo lo, không nghĩ nhiều cậu quay xe lại, đạp theo cô. -Ủa, nhỏ vào bệnh viện để làm gì ta? Thấy cô tới bệnh viện cậu ngạc nhiên, cô gửi xe rồi chạy thật nhanh vào trong bệnh viện. - Chị ơi, chị kiểm tra hộ em có tên bệnh nhân Võ Văn Bảy không giùm em với ạ! Cô y tá mở hồ sơ trong máy tính kiểm tra một hồi rồi trả lời: - Có mà… hợ… - Vậy bệnh nhân nằm phòng bao nhiêu ạ? _ cô cắt ngang lời vị y tá đang định nói. Vị y tá tức tối: - Cái gì cũng từ từ coi. - Mạng người mà chị nói là từ từ được hả? _ cô thét vào mặt y tá, làm ai cũng phải ngoái nhìn. Đúng lúc ấy cậu chạy vào *Thì ra là nội phải vào viện*, thấy cô quát to, biết sẽ có chuyện nếu không có ai can ngăn, cậu liền chạy lại. - Ấy ấy… _ cậu kéo cô sang một bên. Đang lo cho nội nên cô không còn tâm trí đâu quan tâm hay thắc mắc về sự có mặt của cậu ở đây. - Em chào chị, chị thông cảm! Em gái em hơi nóng tính, chị bỏ qua nhé! - Cái gì? E… ấm…ú… _ cô đang nói thì bị cậu bịt miệng lại. - Có muốn gặp nội không thì bảo? _ cậu ghé sát vào tai cô nói nhỏ. Trăm ngàn điều vì nội, cô đành im lặng để cậu tự nhiên. Giải quyết cô xong cậu lại quay sang vị y tá mặt đang “băm bầu” kia. - Dạ, chị thông cảm, cho em biết đi ạ! Em biết chị là người tốt mà, đúng không? _ cậu tháo cặp kính, nở nụ cười dùng chiêu “mỹ nam kế”. - Ờm… thôi được, đợi tôi lát. _ vị y tá đỏ mặt. – Tầng 3, quẹo trái, 102. Nghe y tá nói xong cô vụt đi luôn tức khắc. - Em cảm ơn chị nhiều, chị đúng là người tốt mà! _ cậu nịnh thêm rồi vội chạy theo cô, để lại cô y tá đang ngất ngây kia. - Chậc… sao lại có cậu bé dễ thương đến thế nhỉ? Ơ… đẹp trai quá! _ cô y tá nhớ lại nụ cười tỏa đầy nắng của cậu lúc cãy thốt lên. … Cô chạy đến thang máy nhưng thang máy đã chật ních người và đóng lại. -Khoan đã! _ nhưng không kịp, thang máy đã đóng cửa hẳn. Cô bấm mở chiếc thang máy bên cạnh nhưng nó cũng không “phản ứng”. Cậu chạy đến nắm tay cô giật mạnh lôi đi, cậu kéo cô vào cửa thang bộ, chạy lên. … Tầng 2 … Tầng 3
|
… quẹo trái… Cô chưa bao giờ vào bệnh viện nên cứ ngơ ngác tìm số phòng. - Bên này! _ cậu nói rồi kéo cô đi. Tìm được số phòng, cô đẩy mạnh cửa: - Nộiiiiiii!………. ọc…… _ cô suýt té ngửa. Nội đang cười nói vui vẻ ăn táo do ngoại gọt nằm trên giường trong bộ quần áo của bệnh viện. - Bé Na, ăn táo nè con. _ nội “gọi mời”. Nhưng nhận lại là vẻ mặt đầy uất phẫn của cô, ngoại nhận ra được điều ấy nên thúc nhẹ nội. Hiểu ý, nội định “vuốt” cô thì… nhìn thấy hai người đang “tay trong tay”: - Hai đứa…? _ nội chỉ vào hai bàn tay đang nắm chặt kia. Hai cô cậu nhìn nhau rồi nhìn xuống tay mình… “xẹt”… như vừa có dòng điện 250V chạy qua hai người. Cả hai cùng rút tay lại, cô thì xoa tay tay vào quần còn cậu thì đút tay vào túi quần luôn. Trong phòng lúc này đang có hai trái dâu tây chín đỏ căng mọng. Hai cụ nhìn hai cười cứ bụm miệng cười. Đánh trống lảng, cô đến gần đánh nhẹ vào vai nội. - Nội còn khỏe quá mà, vào đây làm gì hả? - Ui ya… - Ơ… con xin lỗi, nội đau ở đâu ạ? _ cô lại quýnh lên khi nghe nội rên đau. - Ở đây! _ nội chỉ vào cánh tay đang bó bột trắng toát của mình. Giờ cô mới thấy niết nội bị gãy tay. - Làm sao mà nội…? - Ổng đang đi đường thì bị người ta đam phải rồi bỏ chạy mất tiêu, cũng may có cô hàng xóm đưa ổng vào đây rồi báo ngoại biết. - Con mà biết được tên đó, con phải bẻ tay, bẻ chân, bẻ cổ hắn cho hắn hết đường chạy xe hại người. Cậu đứng nghe cô tả mà lạnh cả sốc lưng, tóc gáy cứ dựng ngược lên. - Thôi, nội nghỉ để lại sức! Con về trước nha ngoại! _ cậu chào nội ngoại. - Ờ, con về đi! Cám ơn con nha. _ nội nói. - Tôi về! _ cậu nói cụt lủn với cô rồi mở cửa ra ngoài. - À Na. _ ngoại gọi. - Dạ? - Cũng gần bữa tối rồi, con chịu khó chạy về nhà nấu ít cháo mang vào cho nội nha! - Dạ … vâng! - Còn nữa… - Dạ? - Nhớ nấu cơm ăn đi rồi mới vào nha! - Dạ vầng! Cô vừa mở cửa thì… - Na… - Dạaaaaaaaaaaaa…? - Con nấu cơm tối cho Bảo giùm ngoại luôn nha! Tại hồi chiều vào đây gấp quá ngoại chưa kịp nấu cơm tối cho nó. - ……….. dạ vầng… Cô đóng cửa lại. o……………….o Cô xuống bãi lấy xe thì thấy cậu đang chen chúc để lấy xe, không biết sao tự dưng cô lại thấy ngại ngại khi đối diện với cậu. Không biết nên mở miệng thế nào nữa.
|
Đến cả nhà giữ xe nơi bệnh viện này cũng còn bị “kẹt xe” nữa, phải cố gắng luồn lách lắm cậu mới tách ra khỏi đám người “man rợ” kia được. Cô đang không biết nên làm sao để mở miệng nói với cậu thì nghe tiếng cậu: -Này! Làm gì mà ngất ngây con gà tây giữa chợ giời vậy? Cô giật mình thì đã thấy cậu trước mặt mình, hơi bối rối nhưng cố lấy lại tự tin, cô nói: -Kệ tôi liên quan gì đến cậu, hứ… _ cô ngoảnh sang phía nhà xe rồi dông thẳng. -Này! _ cậu gọi cô. Không trả lời -Này! Không trả lời *Được thôi, cô cứ việc vào đó rồi ra đây tả rơi rơi rụng phần nào thì mặc cô cho biết…* _ cậu mặc cô đạp xe đi. “Kítttttttttttttttttttt” Cậu thắng xe khi đã đi được vài mét *Chậc… muốn yên cũng không xong mà, haizzzzzz ai bảo mày làm người tốt quá chi hả Bảo!* (tự xướng wá đi mờ!) Cậu quay xe lại, chạy đến chỗ cô -Có về luôn không? Cô không thèm để ý đến cậu vẫn đi thẳng. -Điếc thì cũng phải nghe rè rè chứ nhỏ kia. _ cậu bực mình khi cô giám phớt lờ mình. -Điếc mà còn nghe rè rè được hả nhóc kia? _ cô dừng lại, quát cậu. -Hơhơ… chả phải đã nghe rồi đấy thôi, lại còn nghe rõ nữa là khác. _ cậu móc ngoáy. -Hứ… _ cô tức tối bỏ đi. -Này! -Rốt cuộc là cậu muốn gì ở tôi hả nhóc kia? -Tôi không phải là nhóc! -Ơ hơ… vậy còn tôi là nhỏ chắc? -… -Đồ dở hơi, tập bơi, mãi vẫn không biết bơi _ cô lầm bầm nhỏ đủ chỉ để mình cô nghe. -Haiz… Ok! Coi như huề, tùy cô muốn gọi thế nào thì tùy, lên tôi chở về. _cậu nói nhẹ tâng. -Gì??? Sao tôi phải đi với cậu, bộ tôi không có tay không có chân tự đi xe của tôi chắc? -Tôi có lòng tốt mà cô không nhận thì chịu thôi, đúng là làm ơn mắc oán mà. -Ồ… cám ơn! Biết tốt biết không ah. -Vậy cô cứ tự nhiên vào đó lấy xe rồi khi ra đừng có la ó đòi đền… đền… -Đền gì? -… Chậc, cô có thấy dòng người đang chen chút đằng kia không? _ cậu hất mặt về phía nhà xe. -Thì sao? _ cô hỏi. -Cơ hội “cọ sát” lớn không? -Lớn, rồi sao? _ cô vẫn nai tơ ngơ ngác. -Sao cô chậm tiêu quá vậy? Chứ cô nghĩ rồi như thế nào? Cô nheo mày suy nghĩ… mông lung hình tượng nghĩ ra gì đó, cô hỏi lại: -Ý cậu là… _ cô nói bỏ lửng. -Còn phải hỏi. _ hiểu ý cô, cậu tiếp lời. -Ực… _ cô nuốt khan rồi đưa hai tay đặt dấu đầu lâu xương chéo trước ngực trong vô thức *Dù mình có tí nghề nhưng có câu hai chọi một không chột cũng què mờ, huống gì… ực* cô nhìn vào dòng người tấp nập kia nuốt khan mà không giám nghĩ nữa. -AAAAAAAAAAAAAAAAAAA… Đồ biến tháiiiiiiiiii !!! _ tiếng một phụ nữ vang lên trong đám người ấy. Cô tròn xoe mắt nhìn không nói nên lời. Thấy cô biến sắc, được nước cậu thừa thắng xông lên. -Sao? Có muốn về với tôi không? Hay là muốn thử cảm giác “cọ sát”? -Đi mau! _ cô vội nhảy phắt lên yên sau rồi vỗ vào lưng cậu dục đi lẹ lên. Cô không biết rằng khuất phía sau lưng ấy có một nụ cười đang hé nở thành một đường cong hoàn mĩ trên môi của ấy đẹp đến thế nào. Đi được một đoạn cô mới hoàn hồn lại. -Này nhóc! _ cô gọi cậu. Không trả lời -Ê, tôi đang gọi cậu đấy! _ cô vỗ vào lưng cậu, gắt nhẹ. -Vậy mà tôi tưởng cô gọi mây gọi gió ghé chơi chứ. _ cậu vừa đạp vừa nói. -Chính cậu nói tôi muốn gọi sao cũng được mà, giờ hối hận hả? Biết vậy thì xin lỗi tôi đi tôi tha cho. -Tùy cô, cái tên không nói lên được điều gì cả. Đúng không nhỏ? Haha _ cậu khoái chí cười lớn. -Hứ… _ cô nguýt cậu cháy mắt sau lưng. -Coi chừng cháy áo tôi là tôi bắt đền đấy, còn chưa kể lỡ tôi mà bị bỏng là cô nuôi tôi cả đời cũng không trả hết đâu nhỏ kia. _ cậu cảm giác được có cái “bật lửa đôi” đang “đốt” mình. -Tôi làm gì mà cháy áo cậu hả? -Ơ thế không phải lửa trong mắt cô đang muốn thiêu rụi tôi sao? Hềhề… đừng nóng. Cô phì cười với cậu nói của cậu. -Chịu cậu. _ cô lắc đầu. –Ah, nhóc! -Gì? -Hôhô, cậu nhận là nhóc rồi nhé! _ cô cười khoái chí. -Có gì nói mau. Thật may là cô ngồi sau lưng cậu, nếu không thì có dịp cho cô hả dạ khi thấy được sắc mắt cậu bây giờ đang chín đến mức nào. -Híhíhí… _ cô cố nhịn cười lại. –E hèm… lát qua nhà tôi ăn cơm. “Kíttttttttttttttttttt” -Ui ya… _ cô la lên. Do cậu kít thắng gấp làm cô nhào về trước đụng mặt trúng lưng cậu. -Cậu điên ah? _ cô mắng. -Tôi phải hỏi cô mới đúng á, cô điên sao mời tôi ăn cơm? _ cậu ngạc nhiên. -Cho cậu nói lại nhá, cái này là ngoại nhờ tôi nấu cơm cho cậu ăn chứ không phải là tôi muốn mời cậu đâu nghen! Cậu không ăn tôi càng mừng, cám ơn đỡ tốn! Hão… -Ra thế _ cậu ah lên. –Ok, lát tôi qua. -Cậu chắc chứ? Tôi nấu không dễ trôi đâu. -Vậy sao? Tôi đây lại càng muốn thử tay nghề của cô rồi đấy. -Ưhm tùy cậu, đừng hối hận. -Lên. _ cậu nói. -Lên đâu? _ cô “nai tơ” hỏi lại. -Ơ cái cô này, đi về chứ đi đâu? Cô vội vàng ngồi lên xe để cậu chở. … “Kít” Đã tới nhà -Cám ơn nhóc nhìu nghen! Hôhô _ cô cười đắc chí. -Ờ không có gì đâu nhỏoooooooooo, nhóc về hen! Hơhơ _ cậu cố tình kéo dài giọng chọc cô. Cô bức xúc không thèm nói nữa, mở cổng vào rồi đóng xầm lại. -Không biết cô ta định cho mình ăn gì nữa? Cậu thong dong về nhà vẩn vơ suy nghĩ về bữa tối. -Biết thế đừng nói để hắn tự túc có phải mình hạnh phúc không chứ! Cô vào bếp, rửa tay cắm trước nồi cơm rồi lên phòng đi tắm. Vừa xả vòi nước thì ở ngoài… Hurt Lovers, Hurt, Hurt Lovers oh Don’t give up, Don’t, Don’t give up no Think of it You can’t just let it go, You gotta try, You gotta try. So when all that you ever believe Comes apart at the seams And when all of the bridges you build Are washed away in a stream, Ooooh What ever comes, It’s not the end, We gotta fight, And take a stand…. Điện thoại cô đổ chuông Đang tắm nên cô không nghe tiếng chuông điện thoại (vừa tắm lại vừa hát líu lo nữa chứ. Suỵt… hỏi nhỏ, có mem nào nhà mình giống cô hk đóa? *khikhi*). Màn hình cứ sáng lên rồi lại tắt đi đến 3 lần mà cô vẫn chưa tắm xong. Lúc sau… Vừa lau đầu vừa tiện tay với chiếc điện thoại lên xem giờ, màn hình sáng lên hiện ra “3 cuộc gọi nhỡ” cô ấn mở xem ai gọi thì thấy số lạ *Ủa, số lạ, ai nhỉ?* _ cô nheo mắt. -Ai mà linh vậy ta? Mình mới cài lại nhạc chuông mới thì đã “gõ cửa” rồi. Thôi kệ, nếu cần thì tự gọi lại cho ta. _ cô chép miệng, đặt lại chiếc điện thoại xuống bàn. Cô mở cửa sổ, ra ban công hít một hơi thật sâu tận hưởng bầu không khí mát mẻ (hên là chỗ cô bớt khói bụi chứ không thì chắc sặc chết mất) *Haiz… nội đang nằm viện không biết tiền viện phí mất bao nhiêu nữa? Lại còn tiền sinh hoạt nữa…? Dạo này sức khỏe nội lại không tốt, mình không thể để nội lo lắng thêm nữa! Nhưng biết tính sao đây…?* -A… hay là mượn tạm của ngoại một ít?… Ay ya… không được, ngoại cũng chắt chiu từng đồng một mà. Chậc… biết tính sao đây? _ cô đi đi lại lại suy tính. -A phải rồi, thi học kì đã xong giờ không bận gì nữa, mình sẽ đi xin việc làm thêm cộng với số tiền tiết kiệm mấy năm nay của ta chắc là đủ ván qua cầu. Ồ je… Mày giỏi quá đi mà! Trần Na Na không uổng công mấy đợt nghỉ hè mày làm việc chăm chỉ. Sao mày lại quên được công sức đó nhỉ? _ cô sung sướng đến mức nhảy tưng tưng.
|
-Này nhỏ kia! Lại đang tự xướng dụ gì dạ? _ cậu đứng dựa vào xe đạp đứng dưới cổng gọi cô. Nghe tiếng gọi cô nhìn quanh, thấy cậu đang đứng dưới cổng cô hỏi: -Liên quan gì đến cậu? Mà cậu làm gì ở đây vào giờ này hả nhóc kia? -Ô hô… cái nhỏ này, cô không định cho tôi ăn cơm à? -Cơm?…….. AAAAAAAAAAAAA… ực, cháo của nội! _ nãy giờ mải tính toán mà cô quên bén đi bữa tối của nội và cả của cô cậu nữa. Cô lao như con thiêu thân xuống bếp, mở tủ lạnh lục lọi để kiếm nguyên liệu. Cậu đứng ngoài cổng sốt ruột: -Con nhỏ này định cho mình ăn sương đêm hay sao mà không chịu mở cửa vậy trời? Không thể đợi thêm, cậu định đập cửa thì… mới xô nhẹ cánh cổng đã tự mở ra. -Trời… cô định mời trộm ghé thăm ah? _ cậu lắc đầu bó tay. Dắt xe vào sân, khóa cổng lại giúp cô rồi cởi giày vào nhà. “Xoảngggggg… oang… AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA” Vừa mới cởi được chiếc giày bên phải thì nghe có tiếng đổ bể gì đó cậu vội cởi nốt chiếc giày còn lại rồi chạy nhanh vào bếp – nơi phát ra âm thanh ấy. Tại “hiện trường”: một chiếc chảo đang dổng ben nằm dưới đất, nhiều mảnh sành xung quanh của cái chén sứ mới vỡ tan tành, một con bé mặt cắt không còn giọt máu vì ngón tay đang nhỏ máu còn tay kia cầm con dao đứng bất động. Cậu nhìn tay cô đang chảy máu vội chạy lại cầm con dao trên tay cô đặt lên thớt rồi kéo cô sang bồn rửa tay, vặn vòi nước rửa sạch vết thương. -Cô làm gì mà hậu đậu vậy hả? Tay chảy máu mà vẫn ngây ra là sao? Lỡ không có tôi thì cô định để cho máu chảy đến khi cô khô máu luôn chắc? -… Thấy cô thất thần cậu tự giác đi tìm tủ y tế vì biết rằng giờ có hỏi cô cũng chỉ đờ ra, nhìn quanh trên tường xem có tủ y tế không, may mắn nó kia rồi, cạnh tủ lạnh. Cậu chạy lại mở tủ lấy oxigià với bông băng lại chỗ cô. Cẩn thận rửa vết thương cho cô cậu sợ làm mạnh chút thì cô sẽ ăn thịt cậu không bằng chỉ rón rén nhưng động tác rất thành thục. -Có đau không? _ cậu thổi nhẹ vết thương. –Chậc, cô làm gì mà cắt đứt tay sâu vậy? Chút nữa thôi thì tới xương rồi đó! Nhờ cậu chửi, giờ cô mới giật mình hoàn hồn. -Cậu làm gì mà chửi tôi ghê vậy? _ cô rút tay mình ra khỏi tay cậu, gắt lên. -May cho cô là tôi không chấp vặt đấy, không cám ơn người ta mà còn… _ cậu kéo tay cô lại dán miếng băng cá nhân vào. –Xong. -Cám ơn! _ cô lí nhí. -Không giám! _ cậu đứng dậy cất bông băng vào tủ. –Cơm có chưa? Tôi đói lắm rồi! -Ờ…hờ… chưa _ cô gãi đầu, rụt rè trả lời. -Chúa ơi! Vậy cô làm gì nãy giờ? -Tắm. Hề… _ cô cười gượng gạo. -Hợ… _ cậu mắt chứ O mồm chữ A. – Vậy giờ tắm xong cô đi nấu được chứ? -Hì… tôi… không biết… nấu… ăn. -Ọc ọc… _ cằm cậu tựa muốn đụng đất luôn. -Nhưng tôi đã nấu cơm rồi. _ cô hớn hở chạy lại mở nồi cơm đã cắm. Nhưng… than ôi Cơm … … cô chưa bật nấu Thấy cô cứ mở xoong cơm rồi đứng bất động, cậu bèn đến xem. Cậu ngửa cổ lên trời hận trời vô đối -Phù… vậy cô biết làm cái gì hả? -Bánh! _ cô thản nhiên đáp lại. -Hớ… nực cười, cơm nấu chưa xong mà đòi làm bánh cơ đấy? _ cậu không còn lời diễn tả nào để nói với cô. -Vậy cậu giỏi thì thử nấu đi tôi xem nào, làm như nấu ăn dễ lắm không bằng. -Tôi thương nội quá! Chắc giờ này nội đang chép miệng xỉa tăm không quá. -Tại sao? -Còn phải hỏi, thì ăn phở ngó của các bệnh nhân giường bên no luôn chứ sao. -Ờ thì… -Nhà còn mì không? -Còn, làm gì? -Cải ngọt? -Có. -Cà rốt? -Ờ… tôi không chắc. -Nấm? Cô lắc đầu -Thiệt tình! Tôi không biết cô sánh với cái gì nữa? Haizzz… _ cậu bực mình đến tủ lạnh tự mở để tìm nguyên liệu mình cần. Khuôn hết nguyên liệu ra bàn cậu than thở: -Thật tiếc cho cái tủ lạnh đầy đồ ngon thế này mà lại rơi vào tay cô. -Kệ tôi! _ cô đanh lại. Thấy cô cầm chổi, hốt rác cậu hỏi: -Định làm gì đấy? -Dọn. _ cô chỉ xuống bãi chiến trường cô vừa gây ra. -Khoan đã! _ cậu ngăn cô lại rồi giật chổi, hốt rác từ tay cô ra. –Mất công để cô dọn rồi lại đến lượt băng chân thì mệt. -Làm như tôi vô dụng lắm không bằng, cậu thì giỏi quá nhẩy? hứ _cô lầm bầm. … -Nè đi đổ đi! _ cậu chìa cho cô cái hốt rác. Cô nhận lấy rồi làm theo (chứ biết làm gì bây giờ, không khéo cậu lại cho nhịn đói luôn thì tèo, thôi vì con em ta vậy). Cậu đeo tạp giề vào, cầm dao lên bắt đầu vào việc. Khi cô quay lại đã thấy cậu “cắt cắt – xào xào – … có vẻ rất tập trung và chuyên nghiệp. *Cũng ra dáng đấy!* _ cô gật gù sau lưng cậu. Xèo… Trước mắt cô đã có hai đĩa mì xào thơm nức mũi, cô hết nhìn cậu rồi lại nhìn đĩa mì. -Ăn được không? -Chuyện lạ, thế tôi nấu để ngó ah? -Mới 5’ thôi đấy! Có chín nổi không vậy? _ cô mở to mắt, xòe bàn tay năm ngón ra trước mặt cậu nói. Cách tốt nhất là không nên nói nhiều mà phải chứng minh bằng hành động thôi, cậu cầm chiếc nỉa, xoắn một vòng mì rồi ăn ngon lành. Cô nhìn cậu nuốt khan rồi cũng cầm nỉa ăn theo. -Oaaaaaaaaaaaaaa… ngon thật đấy! _ cô tấm tắc. Cậu không thèm nói gì nhưng trong lòng đang sướng rên lên vì sung sướng (không khéo trong bụng cậu đang cười thành bão cũng nên, khekhe…). -Này ậu ọc ở âu mà nấu oong dạ? (cậu học ở đâu mà nấu ngon dạ) _ cô vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói. -Hỏi nhiều, lo ăn đi. Có đứa con gái nào vừa ăn vừa nói bất lịch sự như cô không chứ? -Hứ… _ cô nguýt cậu cháy mắt. … -A… no quá! _ cô ngả lưng ra ghế sau vuốt vuốt bụng. -AAAAAAAA… _ cô hét lên. -Gì nữa nhỏ kia? -Cháo nội! Trời… 7h tối rồi, giờ tính sao… trời… _ cô cuống lên. -Nhìn đi! _ cậu hất mặt về phía chiếc nồi đang bốc khói trên bếp. -Gì ak? _ cô hỏi lại. -Cháo. _ cậu trả lời. -Thật không? Cậu dọn đã mình vào bồn rửa chén rồi quay lại hỏi cô: -Đựng cháo vào đâu? Cô vội vàng mở tủ lấy ra một cái hộp đưa cho cậu, cậu nhận lấy rồi múc cháo ra còn cô thì lật đật đi lấy giỏ để bỏ mấy đồ cá nhân cho nội. Xong xuôi hai người lại lên đường đến bệnh viện. Bệnh viện - Giờ ăn đến rồi giờ ăn đến rồi… nội ơi bữa tối đến rồi nè! _ cô chạy vào huơ huơ túi đồ khoe với nội. - Giờ ăn của nội giờ mới tới thôi, còn của chung thì qua lâu rồi. _ cậu nói. Cô tụt hứng, cãi lại: - Ờ thì giờ ăn không được sao? - Được… _ cậu đang nói thì ngoại lên tiếng. - Thôi thôi, hai đứa cho mọi người xin chữ bình yên. Đây là bệnh viện mà ồn ào không nên. Đưa cháo cho ngoại nào. _ ngoại nói rồi chìa tay ra. - Dạ thôi, ngoại để con. _ cô đặt túi đồ lên bàn, lấy hộp cháo ra. Cô mở hộp cháo múc một thìa lên thổi. - Chà! Nay cháo ai nấu mà thơm quá ta? Chưa ăn đã biết ngon rồi. _ nội khen. - Chuyện, cháo con nấu mà lị! _ cô nói tự hào. *Ọc… oóc… hực… Cháo cô nấu sao? Hờhờ, cái con nhỏ đáng ghét này!… * _ cậu bức xúc mà không làm gì được, chả lẽ lại đi dành công mấy chuyện cỏn con đó với một đứa con gái. - Ưmmmm… ngon! _ ngoại gật gù. – Con học ở đâu mà nấu ngon vậy? - Con thì cần gì phải đi học của người nào chứ? Hờhờ… - À ngoại, có cơm của ngoại đó, ngoại ăn đi! Để nhỏ đó đút cháo cho nội được rồi. _ cậu nói rồi lấy hộp cơm nãy cậu mua đưa cho ngoại. - Ờ, cám ơn con. … - Ngoại về nghỉ đi, để con trông nội được rồi. Con cám ơn ngoại nhiều! may mà có ngoại nếu không con chả biết làm sao. _ cô nắm tay ngoại, nói. - Có gì mà ơn với nghĩa, người nhà cả mà con. Còn nội con thì để đó ngoại lo,hai đứa về đi. - Nhưng mà ngoại đã ở viện cả ngày nay rồi. _ cô không chịu. - Ngoại mới vào lúc chiều mà, vừa vào được khoảng nửa canh thì mấy đứa vào luôn đó! - Thì để bả ở đây nói chuyện với nội cho đỡ buồn, chứ con ở đây thì biết nói gì với lão này? Còn nữa, có khi toàn ngủ, ngủ đến nỗi nội phải nhường giường cho con thì hỏng. Hai đứa nghe lời bả về đi! _ nội nói. - Vậy con nhờ ngoại cả. -Ưhm được rồi, yên tâm đi con. Cô dọn đồ xong xuôi rồi hai người lại ra về. - À Bảo! _ nội gọi với. - Dạ? - Trời tối, con đi chung xe với bé Na, đưa nó về giúp nội nha! Nó đi ẩu lắm, trời thì tối, ngoài đường xe cộ như rươi; để nó chạy một mình nội không yên tâm. - Dạ… _ cậu ngập ngừng. - Nội, con tự chạy được mà. Con đi bao nhiêu lần rồi mà có sao đâu vẫn đứng đây với nội đấy thôi. - Vâng, được đến nỗi rơi ổ gà chục lần, gãy chân một lần ha? Như vậy mà còn chưa sợ vẫn cứ ẩu. _ nội kể tội cô. - Híhí… _ cậu bụm miệng cười. - Thôi nội nghỉ đi, con về nha ngoại. _ nói rồi cậu ra về trước. Cô nguýt nội một cái rõ dài rồi chạy theo cậu. … Cậu đã lấy xe đạp đợi sẵn cô dưới cổng bệnh viện. Cô nhanh chóng ngồi ra sau như nãy. - Xuống, chỗ đó không phải của cô! _ cậu nói. - … Cậu giữ tay lái rồi ngồi xuống yên dưới, chỉ lên yên trên cậu nói: - Chỗ cô ở đây! - Ý cậu bảo tôi chở cậu ak? - Thông minh ra chút rồi đấy! - Còn khuya! - Nội đã ra lệnh nên tôi làm theo thôi, cô không thích thì tùy. - Nội kêu cậu đưa tôi về chứ nội nói tôi đưa cậu về hồi nào? - Hơhơ… vậy nội kêu tôi đưa cô về chứ nói tôi chở cô về hồi nào? Tôi chở cô hai lần rồi, lần này đến lượt cô, không nói nhiều. Cô giằng mạnh tay lái, ngồi lên, chỉnh lại bàn đạp rồi thẳng tiến. - Cậu nặng như voi ý… bắt tôi chở… đồ rắn độc! - Tôi chưa nghe ai chửi men là rắn độc bao giờ đấy! - Giờ nghe rồi đấy thôi, cậu là loại rắn đực cực độc! - Nghe cũng hay ấy nhỉ! Vậy cô thấy rắn đực bao giờ chưa mà biết nó độc? Lại còn gán tôi thuộc loại đó? _ cậu trả treo. - Hứ… không thèm nói với đồ rắn đực cực độc. Về tới nhà cô lao vội lên phòng, hạ cánh xuống chiếc giường êm ái. - Mệt quá! Cái tên dị hợm, ta căm thù nhà ngươiiiiiii… ! _ cô mệt quá thiếp đi lúc nào không hay. Hurt Lovers, Hurt, Hurt Lovers oh Don’t give up, Don’t, Don’t give up no Think of it You can’t just let it go, You gotta try, You gotta try. So when all that you ever believe comes apart at the seams And when all of the bridges you build are washed away in a stream, Ooooh What ever comes, It’s not the end, We gotta fight, And take a stand…. Điện thoại cô đổ chuông, nghe tiếng chuông cô bật giật cầm điện thoại lên:
|