Tôi ghét anh...đồ du côn
|
|
TÔI GHÉT ANH ... ĐỒ DU CÔN Chap 29
- Cậu khóc thương xong chưa?_ giọng nói lạnh lùng chứa một bồ dao găm của Phong vang lên cắt ngang bài ca khóc thương chó con của tôi. Tôi bèn dừng khóc, ngước khuôn mặt tèm nhem nước mắt lên nhìn con khủng long sắp phun lửa, vội vàng bỏ tay ra khỏi cổ áo hắn, đứng bật dậy mỉm cười hối lỗi - Sao cậu dám nắm cổ áo, và nói với tôi như nói với con chó con thế hả?_ hắn giận dữ trừng mắt nhìn tôi, bắt đầu phun lửa - À ừm..tôi xin lỗi tôi không cố ý coi cậu là con ch…_ nhìn thấy khuôn mặt tức đến độ gân xanh nổi lên chằng chịt của hắn, tôi không dám phun nốt câu nói cười hề hề như một con ngố vội vàng phân bua: - Ấy ấy, đừng giận mặt nổi mụn đấy, thực ra vừa nãy trong lúc hoảng loạn, tôi hơi bị quáng gà, nên mới nhìn mặt cậu thành mặt con chó con, hihi tại da cậu trắng quá giống màu lông con chó ấy. Lẽ dĩ nhiên là câu nói biện minh của tôi càng làm cho lửa giận trong hắn tăng lên gấp bội. hắn phủi quần đứng dậy trừng mắt nhìn tôi. Theo bản năng tôi vội quay người định phóng cặp giò chạy một mạch, trước khi hắn vẫy tay tạm biệt đưa tôi đến với con đò của tử thần nhưng….. Chap 33: First kiss Nhưng chưa kịp chạy tôi đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn của hắn vọng lại từ đằng sau. Tôi bèn quay đầu lại, hắn đang lấy tay ôm phần cổ bị thương, khuôn mặt tỏ vẻ đau đớn, người hơi khuỵu xuống. Tôi hốt hoảng quên cả nỗi sợ con khủng long phun lửa vội chạy đến bên hắn lo lắng hỏi: - Này cậu có sao không? Hay là đụng vào động mạnh rồi, nói mau lên để tôi còn biết mà gọi đến cửa hàng quan tài và vàng mã đặt đồ trước. Ngay lập tức hắn đứng thẳng dậy, bàn tay đang ôm lấy vết thương của hắn vụt nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi lại gần hắn, khuôn mặt chó con của hắn chỉ cách tôi có một cm, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi hắn gằn giọng nói, môi nhếch một nụ cười đểu: - Bây giờ là lúc xử phạt cậu….. Rồi không để tôi ư hử gì, hắn dùng tay còn lại nâng cằm tôi lên, môi hắn chạm môi tôi, rất nhẹ nhàng, rồi ngay lập tức buông tôi ra nhìn khuôn mặt thộn ra của tôi cười cười nói: - Thế nào? một hình phạt rất ngọt ngào phải không? Ôi lạy chúa tôi, hắn vừa mới làm gì thế này, huhuhu đôi môi trinh trắng của tôi, đôi môi đáng giá bạc tỉ mà tôi đã quyết giữ bằng được cho đến năm tôi tốt nghiệp đại học rồi mới trao cho người yêu thế mà hắn đã làm gì cơ chứ. Tôi lại rơi vào tình trạng chết lâm sàn cả người cứng đờ ra, trí óc của tôi lúc này không còn hoạt động nữa. Đến khi các thiết bị trong người bắt đầu hoạt động trở lại, tôi mới lắp bắp nói với hắn: - Sao cậu…cậu..dám dùng đôi môi đã sử dụng qua nhiều lần của cậu để chạm vào đôi môi trinh trắng của tôi hả? - Ê ê ăn nói cho cẩn thận, đôi môi của tôi là môi trinh trắng đấy, trước đó tôi chưa để nó chạm vào ai đâu._ Hắn cau mày nói Nhưng tôi không thèm để ý đến câu nói của hắn tức tối nói: - Hừ…hừ…hừ… sao cậu có thể làm cái việc thất đức như thế với một người vẫn còn ngây thơ trong sáng như tôi vậy hả? Cậu là cái đồ..dê mãn tính, dê núi, dê cụ, dê lụ khụ, đến chết vẫn mang giống dê - Nói bậy, tôi sút đi bây giờ_ hắn gầm gừ nói rồi cốc vào đầu tôi một cái đau điếng._ đây chính là hình phạt đích đáng dành cho cậu đấy. Nói rồi hắn đút tay vào túi quần quay bước bỏ đi. À lần này thì tôi không thèm nhịn nữa, sự tức giận đã dâng lên đỉnh đầu rồi, đã thế bà cho mày biết tay, tôi hầm hầm nghĩ rồi lấy đà, đạp một cú thật mạnh trúng vào lưng hắn, khiến hắn ngã nhào xuống đất, tôi nhanh tay lấy chiếc điện thoại ra chụp một kiểu hắn vồ ếch cười khẩy nói: - Để làm kỉ niệm nhé Rồi nhanh chân dông thẳng, đáng đời ai bảo chọc tức tôi, thế là còn nhẹ đấy. Tôi lấy chiếc điện thoại mở bức hình ra bỗng thấy buồn cười, trông hắn trong hình không còn cái vẻ đạo mạo, lạnh lùng nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt nhăn nhó khá dễ thương, tôi phì cười tắt điện thoại rồi cất vào túi xách. Khoan đã…oh my god, trưa nay bố tôi có ở nhà, huhuhu biết viện lí do gì cho vc về muộn này đây…… Chap 33: Bữa trưa không yên ổn Cuối cùng tôi cũng lấy được lí do là phải ở lại học thêm môn toán cho chương trình nâng cao, và lẽ dĩ nhiên là bố tôi rất vui khi biết tôi chăm chỉ như vậy. Haizzz…cũng chỉ tại cái tên mắc dịch Phong nên tôi mới phải chăm chỉ…nói dối như vậy, thật tội lỗi. Trong cả bữa ăn mẹ tôi liên tục mớm lời nói bóng nói gió về việc tôi nên có bạn trai, rằng thì là thầy Thiên rất đẹp trai, rất tài giỏi, rằng thì là nếu có một chàng rể như thế thì thật tuyệt.v.v.. tuy nhiên lần nào bố tôi cũng gạt phắt đi với một khuôn mặt không thể lạnh lùng hơn. Cuối cùng mẹ tôi tức giận đùng đùng bỏ vào phòng sau khi đã… ăn hết ba bát cơm, híc. Còn tôi thì cười thầm trong bụng, bố tôi đúng là không gì có thể lay chuyển nổi, một Xmen đàn ông đích thực, hihi.
|
TÔI GHÉT ANH ... ĐỒ DU CÔN Chap 30
Đúng như tôi dự đoán, ngày hôm sau tôi đã nổi tiếng khắp toàn trường, mà nguyên nhân không phải là do tôi đã đạt giải đặc biệt trong kì thi nào đó mà là vì tôi đã ném hoa của hotdog í lộn hotboy số một của trường vào sọt rác vì thế mà ngay cả khi tôi không hề rời chân khỏi chỗ ngồi của mình nhưng vẫn nhận được những ánh mắt sắc hơn dao cạo của lũ con gái trong trường. Mà cái lũ này đúng là gàn dở lắm cơ, chỉ là ném hoa thôi, mà chúng làm cứ như là tôi ném kim cương, hột xoàn đi không bằng. Nếu được thì tôi đã ném luôn cái thằng chết dẫm ấy vào sọt rác rồi. Rõ khổ, chung qui cũng chỉ tại cái bệnh mám trai đời đời không chữa được. Haizzz, chán. Theo như lời cảnh báo của con Trang thì tôi phải cẩn thận vì hành động của tôi đã lọt vào đôi mắt hí của mấy tay đàn chị lớp 12 đều là fan hâm mộ của tay Phong cà chớn kia. Đấy tôi đoán có sai đâu, dính vào mấy cái loại du côn như tên Phong, không sớm thì muộn tôi cũng mang vạ vào thân. Nhưng mà có phải tại tôi muốn dính vào hắn đâu, tại số trời đã định, tôi và hắn là oan gia, mà các cụ đã có câu: oan gia thì ngõ hẹp, mà ngõ hẹp thì khó đi, khó đi nên mới hay chạm mặt như thế đấy, híc híc…. Buổi trưa, tại căngteen trường, tôi và con Trang đang làm nghĩa vụ của một con người đó là ăn cơm, đang ăn, bỗng tôi thấy cả căngteen như sôi lên, tiếng la hét inh ỏi mỗi lúc một to, nhưng tôi đã thấm nhuần tư tưởng đạo đức của bố, nên không thèm để ý đến mấy chuyện tầm xào ba láp vẫn tiếp tục cúi xuống ăn. Nhưng con Trang thì không, mắt nó trợn tròn lên như mắt ốc nhồi, miếng bánh mì đang ăn dở rơi tõm xuống bát canh, nước canh văng tung tóe ra bàn Tôi nhăn mặt nhìn nó nói: - Giờ thì tao đã biết kiếp trước mày là con gì rồi Trang ạ, mày không thắc mắc à, theo tao thì trôi dạt về năm triệu năm trước thì mày là một con ruồi. Nó không thèm đếm xỉa đến câu bói của tôi mồm miệng vẫn há ra. …Cạch…_ tôi ngồi đây đc không? một giọng nói vang lên, tôi hơi ngước mặt lên để nhìn kẻ vừa phát ra câu nói, đập vào mắt tôi là một mái đầu màu vàng, còn ai vào đây ngoài ông thầy khỉ vàng nữa chứ. Hóa ra đây là nguyên nhân gây ra sự hỗn loạn ở căngteen. Tôi không thèm ư hử gì típ tục cúi xuống ăn, còn con Trang thì lăng xăng lấy ghế mời ông thầy khỉ vàng ngồi tíu tít nói: - thầy cứ ngồi tự nhiên, bàn còn rộng lắm Còn tôi thì lầm bẩm: - Muốn ngồi cứ ngồi còn phải hỏi, đúng là lịch sự rởm Con Trang quay qua liếc xéo và tùng xẻo một cái vào tay tôi đau thấu trời, ông thầy khỉ vàng không nói gì chỉ cười. Rồi quay sang ông thầy khỉ vàng con Trang cười rõ tươi nói: - Mặc kệ nó đi thầy, con này nó cứ khùng khùng thế đấy… - Này, đồ con ruồi, mày…_ Tôi cáu tiết gắt nhưng nó không thèm đếm xỉa đến tôi tiếp tục nói: - Sao thầy lại ra đây ăn cơm? Có nơi dành riêng cho các thầy cô mà? - À ừ…tại thầy thích ăn cùng với các em - thích cái gì, hâm hấp thì đúng hơn_ tôi lẩm bẩm Con Trang lại lừ mắt sang tôi và lại tùng xẻo một cái rõ đau nói: - Tao sút mày sang Tây gặp Voldermort bây giờ - Ơ hơ, sao mày biết tao hâm mộ Voldermort_ tôi khoái chí nói - Trời, có ai điên như mày đi thích nhân vật phản diện ấy không? - Có, sắp rồi - Ai? - mày…hahahaha - Còn lâu, tao thích anh Harry baby cute cơ, hứ Nó nói rồi tức tối vớ lấy cái bánh mì, nhưng chưa kịp sực miếng nào thì một lần nữa chiếc bánh mì lại rơi xuống bát canh khiến nước canh bắn tung tóe. Tôi nhìn nó thở dài: - Haizz….mày chỉ sống được với con ruồi thôi Trang ợ. Nhưng nó không thèm để ý đến câu châm chíc của tôi, run run chỉ tay về đằng sau. Lần này thì tôi quay lại để xem là con ma nào. Khuôn mặt lạnh lùng pha lẫn sự giận dữ của tên Phong đập vào mắt khiến tôi giật mình suýt ngã lộn đầu vào bát canh. Phong nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt giận dữ như con hổ cái bị cướp mất con. Tôi nuốt nước bọt ừng ực vội quay đi chắp hai tay lại khấn: - Ôi các cụ tổ tiên nhà mình có hiển linh hãy bảo vệ con khỏi bọn ma quỷ hiện hình, giúp con xua đuổi mấy thằng người âm này đi. Tôi nói xong liền quay lại với đĩa cơm của mình hoàn thành nốt công trình dở dang - Ra ngoài tôi có chuyện cần nói_ cái giọng lạnh lùng của Phong vang lên Ô hay cái tên này, tôi là con cún cho hắn sai bảo đấy à? Nghĩ thế nên tôi không thèm ư hử gì quay sang con Trang hỏi: - Trường mình có nuôi quạ không mày? - Không, sao mày hỏi thế?_ con Trang ngơ ngác hỏi - Ừ thì tại tao nghe có tiếng quạ kê.. Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị tên Phong nắm tay kéo dậy, khiến tôi bị nghẹn, suýt sặc cơm lên mũi - Sao tôi nói cậu không nghe hả?_ hắn gằn giọng nói - sao tôi phải có nghĩa vụ nghe, lời cậu nói là thánh chỉ à?_ tôi tức tối vặc lại. đúng là cái đồ cờ hó Thầy Thiên lúc này cũng đứng dậy, giữ tay Phong nói: - bỏ tay em ấy ra, Cậu hành động quá lố rồi đấy… Nhưng hắn không thèm đếm xỉa đến lời ông thầy khỉ vàng kéo tay tôi bỏ đi một nước trước con mắt sửng sốt của tất cả mọi người Chap 34: Đồ PX - Này cậu làm gì thế? Còn không mau bỏ tay tôi ra?_ tôi vùng vằng nói, cố gắng rút tay ra khỏi tay hắn. Nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của hắn tôi sẵng giọng hỏi: - Thế có chuyện gì thì nói mau đi chứ hả đồ PX - PX là cái gì vậy?_ hắn nhíu mày hỏi - À… P là perfect, còn X là Xmen. Ý..ý tôi muốn nói cậu là người đàn ông hoàn hảo_ tôi cố nín cười nói - Thật không?_ hắn nhìn tôi ngờ vực - Ai nói phét cậu làm gì, thế có chuyện gì nói đi chứ_ tôi gắt - À, ừm… _ hắn lúng túng rồi buông gọn lỏn một câu_ tôi quên rồi - Sặc… kéo người ta ra cho bằng được rồi bảo quên rồi, cậu có bị ẩm ic không đấy - Tôi thích thế_ hắn nói rồi đút tay vào túi quần bỏ đi. Tôi nhìn theo hắn mà chẳng hiểu gì cả. Haizz chắc đang tuổi dậy thì, nên thằng bé biến tính thế đấy. Nhưng đang đi đột nhiên hắn quay lại, rồi không nhìn tôi hắn ấp úng nói: - Từ giờ cho phép cậu gọi tôi là PX đấy Nói xong hắn dông thẳng. Đợi hắn đi khuất, tôi mới dám ôm bụng cười ha hả. để tôi giải thích về cái nghĩa sâu xa của từ PX nhé. Là thế này: X là íc, PX là píc mà píc bằng pig bằng con lợn. Thế là từ rày thì tôi tha hồ gọi hắn là con nhợn trong khi hắn chẳng biết gì cả rồi haha. Nhưng.. chuyện này là bí mật, để lộ ra là tôi đi tong ngay. ----------------------------------------- Buổi chiều, sau khi đã kết thúc tiết cuối, vẫn như mọi khi tôi định xách cặp trở về bên nồi cơm gia đình, thì mĩ nhân Vân hớt hải chạy vào thở hổn hển rồi nói với tôi: - Nhiên, thầy hiệu trưởng muốn gặp cậu, chắc là có chuyện gì gấp lắm, thầy hẹn cậu ở văn phòng. Nói xong cô nàng phắn luôn, nhanh như ma quỉ hiện hồn, híc. Mặc cho tôi đứng đó ngẩn tò te, chẳng hiểu gì cả. Đúng là chuyện lạ đây, sao bỗng dưng ******* Vân lại tử tế với tôi thế nhỉ? Bình thường, có ai nhờ vả việc gì liên quan đến tôi là y rằng cô nàng tảng lờ đi, không thèm để ý, thế mà hôm nay lại đột xuất hăng hái chạy đến báo cho tôi biết cơ đấy. Hay là ăn nhầm phải hột cơm có dính thuốc chuột rồi? Nhưng thôi, cứ đi xem sao cái đã……Tôi nghĩ rồi nhanh chân bước đến văn phòng thầy hiệu trưởng
|
TÔI GHÉT ANH ... ĐỒ DU CÔN Chap 31
Chap 32 Những lần bị đánh Trời đã tối rùi, chẹp.. chẳng biết hôm nay là ngay gì mà sao cái số tôi lại xui như thế nhỉ? chung qui tất cả cũng chỉ tại cái tên PX Phong, mà sao khi không tôi lại cứ dính phải hắn thế nhỉ? thôi…thôi phải mau mau tống tiễn hắn ra khỏi cuộc đời đầy hoa lá của tôi mới đc, từ khi dính phải hắn chẳng hiểu sao cái số tôi nó lại mang màu ảm đạm như thế. Tôi vừa than thở trong lòng vừa nhìn đồng hồ, cũng may bố tôi vừa đi công tác chứ không quả này tôi lại phải mất cả tiếng đồng hồ để ca bài ca con cá học bài chăm chỉ để năn nỉ ông không giáng mấy cái roi mây xuống cái thân xác tàn tạ của tôi. Mà cũng lạ cơ, từ bé đến h tôi bị đánh lần nào là y rằng lần đó liên quan đến bọn du côn. Để tôi nhớ lại xem nào…ừm: - Lần thứ nhất: năm đó tôi vừa chập chững bước vào lớp một chẳng hiểu nghe đâu được bài hát "bố em là du côn, mẹ em là côn đồ, cả nhà là lưu manh.." bèn học theo về nhà hát líu lo, lẽ dĩ nhiên là ăn vài cái vụt vào mông mà chẳng hiểu gì cả. Ôi ngộ nghĩnh trẻ thơ. híc - lần thứ hai: đó là năm tôi học lớp ba, đang đi học về, tò mò tôi ghé lại xem mấy tay du côn đánh nhau nên về muộn, hậu quả là lãnh một cái roi. Lạy chúa chứng dám, hồi đó tôi vẫn còn ngây ngô con gà gô. - Lần thứ ba: tôi cũng chẳng nhớ nữa, có lẽ là hồi lớp năm, lúc đó bố tôi dạy tôi học Toán, thấy cái mặt ông cứ hằm hằm, tôi ngây ngô nói: " ô cái mặt bố giống mấy thằng du côn con thấy trên phim thế" Má ơi nào tôi có biết cái roi mây bố tôi đang cầm sẵn trên tay. Huhuhu.. - Lần thứ 4: chính là cái lần tôi đã cười lăn lộn vì nghe được chuyện bố tôi bị bọn du côn đánh gãy răng. May mắn là đã chưa có lần thứ năm híc… Lịch sử vẻ vang như vậy cũng đủ để tôi nên tránh xa cái lũ đầu trộm đuôi cướp ấy đi. Kẻo không sớm thì muộn cuộc đời của tôi sẽ chìm trong màu đen tối. Chiếc xe buýt đỗ xịch trước mặt khiến dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang. Mang tâm trạng tức giận khi nhớ về quá khứ hào hùng đầy bi thương của mình tôi bước lên xe bằng những bước chân voi, mọi người trên xe buýt đều nhìn tôi với ánh mắt lòng trắng chiếm 90% kèm theo những tiếng lầm bầm: - Bọn trẻ thời nay thật là, chẳng ý tứ gì cả. Đã thế ông tài xế xe còn nói vọng xuống: - Đề nghị bà con không được dắt súc vật lên xe nhá. Chúa ơi sao ai cũng muốn hành hạ tôi thế này? Tôi tức đến nghẹn cả họng, chỉ mong sao lấy lại được phong độ vặc cho cái ông tài xế vô duyên kia một trận, nhưng thôi tôi mệt quá rồi, chẳng thèm đôi co làm gì cho tốn nước bọt, nghĩ vậy nên tôi đành ngậm ngùi lê xác xuống cuối xe, lôi mp3 ra cắm vào tai và ngủ...z..z..z …………………………………….. Tôi tỉnh giấc sau một cú va chạm mạnh vào băng ghế đằng trước. Tôi dụi mắt và xoa xoa chỗ đau bực mình càu nhàu: - Đi đứng cái kiểu gì không biết nữa, tự dưng thắng cái rẹt, đau thấu trời. Rồi mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh xe, lạy chúa, sao chỉ còn mình tôi thế này, mọi người đi đâu hết rồi, chẳng lẽ đây là chuyến xe tử thần đưa tôi đến với cõi âm, huhuhu tôi chưa muốn chết đâu …. Sau vài phút hoảng loạn vì tưởng "sắp đc gặp diêm vương" cuối cùng tôi cũng trấn tĩnh lại và hỏi ông tài xế mắc dịch: - Chú ơi, mọi người đâu hết rồi? - Xuống xe hết rồi còn đâu, thế cô bé có xuống không thì xuống luôn đi?_ ông chú lên tiếng - Dạ, thế đến phố X chưa chú? - Ơ hay cô bé đang mơ ngủ đấy à? Đi quá phố X mấy cây số rồi còn đâu…. Đoàng…..có tia sét vừa giáng xuống đầu tôi. Quỷ thần thiên địa ơi, mẹ nữ Oa, chúa Giêsu, thánh Ala, thần Zeus ơi, con đang ở đâu thế này sao các ngài không bảo vệ cho một thiên thần nhỏ bé là con đây huhuhuhu… Giờ mới nghĩ sao tôi lại có thể ngủ quên được cơ chứ biết làm thế nào đây, đã thế tôi lại là một đứa mù đường nữa. Đành cầu cứu ông chú tài xế thôi híc. Nghĩ vậy tôi bèn lên giọng nài nỉ: - Chú tài xế đẹp trai ơi, chú có thể cho xe buýt về lại phố X được không? Đáp lại lời thỉnh cầu của tôi là một tràng cười khả ố: - Ơ hơ hơ, cô bé vẫn đang ngủ đấy à? Xe buýt phải đi tiếp chứ quay lại làm gì, thế giờ cháu có xuống không, hay là típ tục đi. Không xuống chẳng lẽ lại ở lại vi vu cùng cái ông tài xế vô duyên này khắp thành phố chắc. Đúng là hỏi thừa, nghĩ vậy nên tôi chẳng nói chẳng rằng lẳng lặng bước xuống xe. Chiếc xe buýt lao vuỵt đi để lại một dáng người bé nhỏ cô đơn trên vỉa hè. Sự thực là lúc này đây tôi chỉ muốn hét thật to cho bõ tức, nhưng chỉ sợ ngay sau đó ngôi nhà típ theo của tôi là bệnh viện tâm thần thì chết. nên tôi đành ngậm ngùi lê bước trên vỉa hè vừa đi vừa lẩm bẩm bài hát: - Tôi lê bàn chân bước đi trên con đường dài, híc huhuhuhu….. Đang tuyệt vọng đột nhiên tôi nhớ ra con dế yêu, phải rồi tôi sẽ gọi mẹ ra đón. Suýt chút nữa là tôi đã nhảy cẫng lên sung sướng rồi, nhưng người ta nói hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn trong trường hợp này của tôi câu nói ấy đúng 100%. Bởi vì chiếc dế yêu của tôi đã ngỏm củ đèo vì hết bin rồi. Đúng là đen đủi từ đầu đến chân, lạy chúa con đã làm gì nên tội mà người hành hạ con như thế này? Tôi đang than thở cho số phận hẩm hiu của mình thì đột nhiên có tiếng gọi ở đằng sau: - Này, đợi đã….. Tôi vội vàng dừng bước, không phải là ông trời đã nghe thấy tiếng tôi than thở mà động lòng trắc ẩn đem đến cho tôi một vị cứu tinh đấy chứ. Tiếng nói ấy của ai đây? nhưng thôi là ai cũng được, thầy Thiên hay kể cả là tay du côn Phong tôi cũng chấp nhận hết, miễn là hắn cứu tôi thoát khỏi tình trạng dở khóc, dở cười này. Nghĩ vậy lên tôi sung sướng vội quay đầu lại ……
|
TÔI GHÉT ANH ... ĐỒ DU CÔN Chap 33
Chap 33: Cuộc đấu trâu Nhưng một lúc lâu sau vẫn chẳng thấy động tĩnh gì cả, tò mò tôi mở he hé mắt để nhìn, bàn tay đang đưa lên định đánh tôi của tên Dương đang bị Phong giữ lại. Hắn quay ra trừng mắt nhìn Phong gằn giọng nói: - Tao đã nói mày đừng xía vào chuyện của tao rồi cơ mà ……. Phong vẫn im lặng, dùng bàn tay của mình siết thật chặt tay tên Dương, khiến hắn nổi giận quát: - Chuyện này không liên quan đến mày, tránh sang một bên - Ai nói chuyện này không liên quan đến tao_ Phong lạnh lùng nhả từng chữ - Vậy là mày không tránh ra chứ gì_ Dương trừng mắt quát …………. Im lặng - Thế thì đừng trách tao …BỐP…..dứt lời Dương lao đến vung tay đấm Phong một cú mạnh như trâu húc người, tên Phong không chống đỡ gì cả, khuôn mặt đẹp giai của hắn lãnh luôn cú đấm, ngã nhoài xuống đất, từ miệng chảy ra một dòng máu. Quái lạ, sao thiên hạ đồn thổi hắn có đai đen karate cơ mà, thế sao một cú đấm của con cờ hó Dương mà cũng không đỡ được, hay là trong lúc chạy xe trên đường đâm phải chỗ nào, đầu bị chập mạch rùi. Tôi nghĩ mà trong lòng không khỏi lo lắng, sợ hãi. Chẳng hiểu hắn anh hùng cứu mĩ nhân thế nào mà mới một cú đấm đã xỉn cà que rồi, đúng là…. Tên Dương tiếp tục lao đến chỗ Phong như một con bò điên túm cổ áo Phong vung nắm tay giáng thêm một cú đấm nữa, máu từ miệng Phong lại phun ra, nhưng khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng không tỏ vẻ gì là đau đớn môi khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai. (nếu là tôi chắc tôi đã khóc rống lên rồi). Tức khí trước thái độ coi thường của Phong đối với mình, tên Dương nghiến răng ken két định dùng cây gậy của bọn đàn em đưa cho phang cho Phong một cú. Eo ơi kì này thì không còn răng mà húp cháo, tôi hoảng kinh đưa hai tay úp vào mặt. ……BỐP….- Ối….. một tiếng bốp ròn tan vang lên tiếp theo là tiếng hét lên đau đớn, tôi lẩy bẩy bỏ tay ra he hé mắt nhìn, nhưng đôi mắt của tôi gần như lồi ra, kẻ ngã xuống đất không phải là Phong mà là Dương, hắn đang đau đớn ôm khuôn mặt bị đánh hằn học nhìn Phong. Còn Phong, hắn đã đứng dậy từ lúc nào, cầm thanh gậy vất sang một bên, phủi bụi trên áo, nhếch mép nở một nụ cười kiêu ngạo lạnh lùng nói: - hai cú đấm vừa rồi, coi như tao đền cho mày vì mày là bạn tao, còn bây giờ thì…._ hắn ngừng nói khẽ nhìn tôi rồi quay sang tên Dương gằn giọng nói_ ….bây giờ tao sẽ cho mày biết tay vì dám đụng vào…người con gái của tao. Sặc..hắn đang nói cái quái gì vậy? Ai..ai là người con gái của hắn cơ? Tôi là con gái của bố mẹ tôi chứ của hắn bao h, thế mà sao chưa được sự cho phép của tôi, hắn đã dám phát ngôn linh tinh như thế chứ. Tôi trừng mắt nhìn hắn nhưng hắn nào có để ý đến sự giận dữ của tôi, mà thôi trong tình huống cấp bách thế này, có giận cũng vô ích, miễn sao được cứu khỏi cái nơi quỉ quái này và cái bọn đầu trâu mặt ngựa kia là tôi mãn nguyện rồi. Nghĩ vậy tôi nuốt cục tức vào bụng căng mắt xem cuộc đấu trâu. Tên Dương lồm cồm bò dậy, lấy tay xoa xoa phần bên má bị đánh buông một câu gọn nhẹ: - Nhào vô Dứt lời lũ đàn em của hắn đều xông vào tên Phong chuẩn bị luộc chín hắn, mặt mũi tên nào tên nấy đều sặc mùi sát khí. Còn Phong hắn cởi chiếc áo cánh đen vất cho tôi nói: - Cầm áo cho tôi, và ở yên đấy. Rồi xông vào lũ đàn em của tay Dương tả xung hữu đột như Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga khỏi bọn cường hào. Thì ra lời thiên hạ đồn không sai chút nào, Phong rất giỏi võ, những cú đấm, đá, bay người của hắn đều rất bài bản giống hệt mấy tay võ thuật trên phim truyền hình. Trông hắn chẳng khác gì mấy anh chàng diễn viên chính trong mấy bộ phim tình cảm lãng mạn Hàn Quốc, đang liều mình cứu nữ chính. Nhưng còn tôi thì sao? Tôi thì lại khác xa so với các nhân vật nữ chính trên phim, bởi thay vì ngồi run rẩy sợ hãi hay luôn miệng gọi tên nhân vật nam… thì tôi lại ngồi cắn áo của Phong rồi vỗ tay reo hò vì thích. Trông tôi giống như một khán giả đi xem bò tót húc nhau thì đúng hơn. Híc. Chỉ trong vòng 15 phút Phong đã xử gọn mấy tay đàn em của Dương khiến bọn chúng đau đớn nằm lăn lộn trên đất, còn tôi thì sung sướng quá không kìm chế được reo lên: - Aha…con bò tót đen đã chiến thắng (Phong đang mặc chiếc áo phông đen cộc tay nên tôi gọi hắn là con bò tót đen. hihi) Cả lũ đều quay ra hướng ánh mắt ngạc dành cho nhân vật nữ chính là tôi đây. Thấy mình đang là trung tâm của sự chú ý tôi vội xua tay cười ngây ngô nói: - Hihi hehe đừng để ý, tôi nói mớ ý mà…. Cả bọn không thèm chú ý đến tôi nữa quay ra trừng mắt nhìn nhau, bọn đàn em bại trận đều đứng núp sau lưng Dương. Tên Dương quay ra nhìn Phong rồi chán nản nói: - Mày thay đổi rồi Phong ạ, trước kia mày có làm như thế này vì một đứa con gái nào đâu. ………..Phong vẫn im lặng - Mày đã quên, người đàn bà đó đã bỏ bố con mày đi như thế nào à? - Tao không quên nhưng cũng không khắc sâu trong lòng mãi mãi._ Phong lạnh lùng nói - Hừ… mày sẽ phải hối hận, con nhỏ đó rồi cũng bỏ mày đi như người đàn bà ấy thôi - Mày im đi, tao không muốn nghe - Nó không thuộc về thế giới của những thằng như tao và mày đâu, nó chỉ thuộc về thế giới của sách vở, của nhưng thằng mọt sách thiên tài. - Tao đã nói mày thôi đi cơ mà_ Phong quát - Thôi, có nói với mày lúc này cũng vô ích, tao nghĩ mày thích con nhỏ ấy mất rồi._ Dương nói rồi chán nản khoát tay ra hiệu cho bạn đàn em bỏ đi. - Tao và mày…vẫn là bạn chứ?_ Phong ngập ngừng nói với theo Tên Dương quay lại nhìn Phong giơ nắm đấm ra, rồi chậm rãi xoay nấm đấm chĩa ngón tay cái hướng lên trên xong quay đầu bỏ đi, tôi bỗng thấy trên khuôn mặt của Phong thấp thoáng một nụ cười. Ơ hơ hai cái tên này, lại còn làm dấu hiệu nữa chứ khiến tôi chả hiểu gì cả, à còn cuộc trò chuyện của bọn họ, cái gì mà người đàn bà ấy, rồi lại con nhỏ ấy, mọt sách, thiên tài…. Linh tinh beng khiến tôi chẳng hiểu gì cả, liệu có liên quan gì đến tôi không nhỉ? Đang thắc mắc thì tiếng nói của tên Phong lạnh lùng vang lên: - Đưa áo cho tôi, nhanh lên Tôi ngơ ngác nhìn hắn thì hắn quát lên: - Đừng có nhìn tôi và đưa áo đây nhanh lên Tôi ấm ức vất chiếc áo vào mặt hắn rồi bực mình càu nhàu: - Hừ, chưa gì đã lên mặt rồi, nếu không phải mi đã cứu ta thì ta đã cho mi lỗ mũi ăn trầu rồi đồ hách dịc… Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì hắn đã dắt xe đi đến đầu con hẻm rồi, khiếp người gì mà lướt đi như ma ý. Ừ cứ đi đi, đi cho khuất mắt ta đi đồ du côn mắc dịch, nhưng tiếng gió rít ở đằng sau khiến tôi sợ hãi vội ba chân 4 cẳng chạy đến chỗ hắn, sợ quá, tôi dang tay bấu lấy cánh tay phải của hắn thì…. - A…_ hắn đột nhiên kêu lên rồi hất tay tôi ra Tôi tròn mắt nhìn hắn, tôi có bấu mạnh lắm đâu, sao hắn phải kêu to như vậy nhỉ, đã thế lại còn phản ứng mạnh nữa chứ, làm cứ như sợ tôi đụng vào lắm không bằng, cái đồ ở dơ mà còn học đòi sạch sẽ. Tôi hằn học nhìn hắn, nhưng hắn không thèm để ý tiếp tục dắt xe đi. Nhưng tôi bỗng thấy lạ, trời có lạnh lắm đâu nhỉ? đã thế hắn lại vừa đánh nhau xong không thấy nóng hay sao mà đã mặc áo rồi, còn nữa trên người hắn túa đầy mồ hôi kia kìa, rõ ràng là rất nóng sao còn mặc áo? - Trần Lam Phong, cậu đứng lại đó_ Tôi gọi to Phong dừng lại, dựng xe quay xuống nhìn tôi cau mày lạnh lùng hỏi: - Sao vậy? sợ quá nên không đi nổi à? - Tôi rét quá nên không đi nổi (đang nóng sắp chết đây)_ tôi bực mình nói - Hahahaha, cậu có bị làm sao không đấy, thời tiết như thế này mà kêu nóng, còn tôi thì đang nực muốn chết đây_ hắn nhìn tôi cười giễu - A ha, đang nực muốn chết sao cậu còn mặc áo?_ tôi mỉm cười ranh mãnh hỏi Hắn giật mình lúng túng thấy rõ, vội quay đi lấp liếm: - Tại tôi thích… Hừ lại là cái kiểu trả lời trốn tránh ấy, bực mình, tôi chạy đến chỗ hắn, dùng lực định lột chiếc áo cánh đen của hắn ra thì…
|
TÔI GHÉT ANH ... ĐỒ DU CÔN Chap 34
Chap 34: băng bó …..XOẠT…..chiếc áo rách làm hai mảnh (híc, công lực thâm hậu quá), tên Phong quay xuống trừng mắt nhìn tôi giận dữ, nhưng tôi không thèm để ý đến thái độ tức giận hắn của bởi vì khi chiếc áo rách làm đôi để lộ ra hai cánh tay rắn chắc của hắn tôi mới để ý, trên cánh tay phải có một vết chém, máu túa ra ròng ròng. Tôi sợ hãi ngã ra đằng sau, đưa tay lên bịt miệng. Hắn chau mày nhìn tôi rồi lấy một mảnh áo quấn chỗ vết thương lại rồi kéo tôi đứng dậy càu nhàu: - Đồ ngốc, tôi đã cố ý che vết thương đi vậy mà còn…. Tôi đờ đẫn nhìn vào chỗ vết thương của hắn, mặt cắt không còn giọt máu, nhìn thấy khuôn mặt tôi như thế, hắn hỏi: - Sao vậy? - Cậu..có..bị..thần..kinh..không đấy_ tôi lẩy bẩy nhả từng chữ khiến hắn tức mình nhào đến gõ vào đầu tôi một cái đau điếng bực tức nói: - Này, tôi vì muốn tốt cho cậu thế mà cậu lạ mắng tôi là đồ thần kinh như vậy à? - Không thần kinh thế sao bị thương mà không băng bó, lại đi dùng áo che lại, có ai gàn dở như cậu không?_ tôi quát lên - Vì cậu sợ máu mà_ hắn cũng quát lên, rồi tức giận quay mặt đi chỗ khác. Mặt tôi nghệch ra trước cái lí do của hắn. Thì ra là vì tôi sợ máu nên mới cố ý che đi, gì chứ thế lại càng điên hơn, chẳng lẽ hắn muốn tôi vào tù vì tội gián tiếp giết người à, đồ đểu. một lúc sau hắn quay ra nhìn khuôn mặt nghệt ra của tôi, rồi nhếch mép cười nói: - Sao thế? Cảm động đến không nói lên lời à? - Cảm động cái con khỉ mốc, cậu muốn ngày mai công an ập đến nhà tôi rồi đem nhốt tôi vào tù vì cái tội đã làm cho cậu mất máu đến chết à? Cái đồ đểu kia._ tôi giận dữ hét lên - Này, sao cậu chẳng giống con gái gì hết thế_ hắn cũng bực tức nói - Tôi không giống con gái chỗ nào hả? - Đáng lẽ ra cậu phải cảm động đến chảy nước mắt chứ sao lại gào lên với tôi như thế - Tôi không dư nước mắt để cảm động cho cái việc làm ngu ngốc của cậu, cậu có thể sẽ bị ngất do mất máu đấy, đến lúc ấy tôi không chịu trách nhiệm đâu_ tôi hét lên - Cậu…. hừ đi theo tôi_ hắn nói rồi kéo tôi đến một băng ghế đá, ngồi xuống, hắn cởi mảnh áo ra và chìa chỗ bị thương ra chỗ tôi bực tức nói: - Cậu mau băng bó cho tôi đi. - Nhưng, tôi sợ máu mà…_ tôi run rẩy nói_ chẳng phải cậu cũng không muốn tôi nhìn thấy máu sao? - Hừ …đấy là lúc trước, nhưng sao tôi phải lo cho một người dám quát ầm lên với tôi trong khi tôi vì lo lắng cho cô ta nên mới phải làm vậy - Tôi xin lỗi_ tôi nhìn hắn hối lỗi rồi cười toe nói_ nhưng sao cậu không nhờ một ai đó băng hộ, tôi đảm bảo chỉ cần cậu lên tiếng sẽ có hàng trăm cô xông đến đấy hehe - Không lằng nhằng, tôi nói cậu băng là cậu phải băng_ hắn nói dứt khoát - Không băng_ tôi bướng - Này, cậu quên ai là người cứu cậu à? Đối xử với ân nhân như thế mà xem được à? Bố cậu có dạy cách đối nhân xử thế không đấy. Câu nói của hắn khiến tôi cứng họng đúng là tôi đã nợ hắn một mạng thật. Nghĩ vậy tôi đành ngậm ngùi đứng dậy nói: - Thôi được rồi, cậu chờ ở đây, tôi đi mua băng quấn Nói xong tôi thất thểu bước đi, còn hắn thì cười nhếch mép cười đểu gọi với theo: - Nhanh lên đấy Cái đồ hách dịch, huhuhuhu sao thân tôi lại như thân con trâu thế này Tôi vào tiệm thuốc tây gần đó và mua một ít bông băng, gạc cứu thương (chẹp, tiếc tiền quá). Lúc trở ra tôi thấy hắn vẫn đang ngồi ở đó, khuôn mặt đẹp trai toát lên vẻ lạnh lùng, nhưng cũng không kém phần quyến rũ, trong mắt hắn hình như chứa đựng một nỗi buồn xa xăm nào đó mà tôi không biết và cũng chẳng thèm biết làm gì cho mệt. Xung quanh chỗ hắn ngồi mấy cô nương hám trai tụ tập lại, chỉ chỉ chỏ chỏ, xuýt xoa khen hắn đẹp trai, liên tục che miệng cười khúc khích. Đúng là…còn trẻ mà đã mắc bệnh kinh niên rồi. " Trông như cái tảng băng di động thế mà cũng được nhiều cô thích, con gái thời này cận hết rồi" tôi lẩm bẩm do dự không biết có nên chạy đến chỗ hắn không, nếu thế thì thể nào tôi cũng sẽ trở thành trung tâm của những ánh mắt dao cạo mất. Đúng lúc ấy thì hắn đã thoát khỏi nỗi buồn (ngu ngốc của hắn) nheo mắt nhìn tôi lạnh lùng nói: - Nhanh lên, tôi sắp mất máu chết rồi đây Ngay lập tức mọi ánh mắt của các cô nương hám trai đều đổ dồn vào tôi, có vài cô còn nhìn tôi cười giễu cố ý nói to: - Chắc con nhỏ này là ôsin của anh ấy thui - Ừ, trông cái mặt quê thí mồ …….. Bực mình không chịu được, trông cái mặt tôi thông minh sáng láng tư chất ngời ngời như vậy thế mà bọn họ dám gán cho tôi cái danh ôsin của PX, khác nào Tôn ngộ không bị phong chức bật mã ôn, Hừ…đã thế thì tôi cho các nường tỉnh mộng. Nghĩ vậy tôi nở một nụ cười gian xảo chạy đến bên Phong, "giả vờ" nũng nịu kéo áo hắn cố tình nói thật to: - Anh yêu, anh chờ em lâu chưa? Hihi em hồi hộp lắm cơ, lần đầu ra mắt bố mẹ anh mà. Rồi tôi dịu dàng ngả đầu vào vai Phong khẽ nháy mắt với các cô nương hám trai kia và nở một nụ cười hạnh phúc khiến cho bọn họ xém chút nữa là hét lên vì ghen tị. Nhìn thấy "đôi uyên ương" hạnh phúc bên nhau, bọn họ đều thất thểu bỏ đi với khuôn mặt dài như cái bơm. Sau khi bóng các cô nàng đã khuất tôi mới bỏ đầu ra khỏi vai Phong ôm bụng cười rũ rượi: - Hahahahaha….dễ thương ghê. Sau khi để tôi dứt khỏi tràng cười như điên, Phong mới cau có cằn nhằn: - Cậu sống là để chọc tức người khác đấy à? - Ơ hay họ chọc tức tôi trước đấy chứ, ai bảo họ dám nói tôi là ôsin của cậu, thật là mất mặt - Thế không phải à?_ hắn nhếch mép cười đểu - Aha, vậy ra cậu muốn tui làm ôsin cho câu?_ tôi cũng cười đểu không kém_ nhưng nếu là tôi thì tôi lại chẳng muốn có một ôsin như cậu đâu. - Là sao?_ hắn ngơ ngác - hớ hớ, một người thông minh xuất chúng như tôi mà có một tên ôsin bần tiện như cậu thì mất mắt lắm hahaha…. Tôi ôm bụng cười nắc nẻ còn hắn thì nhìn tôi trừng trừng, mặt đỏ lên vì tức. - Thế cậu có băng bó cho tôi không hay là định ngồi đây cười suốt tối_ hắn bực mình gắt lên - haha..Ok..ok làm gì mà nóng thế Tôi cố gắng kìm cơn cười khằng khặc của mình lại, lấy ra cuộn bông băng và gạc cứu thương nói: - Là cậu muốn tôi băng đấy nhé, xấu ráng chịu - Lằng nhằng quá, làm nhanh đi, sắp ngỏm vì mất máu đây_ hắn gắt - Ừ cứ ngỏm đi, tôi đốt cục xương cho để ở bên đấy gặm chơi.._ tôi cười đểu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nổi gân chằng chịt của hắn tôi vội thu răng lại nói với hắn bằng giọng hối lỗi: - Ấy ấy đừng giận, tôi đùa thôi mà, giận lên là máu phọt ra chết tươ…à thôi hihi không nói nữa, không nói nữa hihi_ tôi vội cười lấp liếm, rồi bảo hắn chìa cánh tay bị thương ra để chuẩn bị băng bó. Nhưng khi hắn chìa vết thương trên cánh tay ra, tôi mới phát hoảng lên, đúng là máu chảy ra khá nhiều, hình ảnh con chó con bị đâm chết lại hiện về khiến tôi không dám nhìn vào tay hắn, dùng băng quấn bừa. - Này…._ giọng nói lạnh lùng đáng ghét của Phong vang lên khiến tôi giật mình vội hỏi: - Sao..? - Tôi bị thương trên cánh tay chứ không phải trên bàn tay, cậu băng sai chỗ rồi_ hắn lạnh lùng buông một câu Trời ạ, thế mà từ nãy đến giờ hắn không thèm ư hử gì đến khi tôi băng sắp xong rồi mới lên tiếng "đúng là cái đồ chập cheng bị lang ben" tôi rủa thầm mà không biết có một người đang nhìn mình cười thầm. Tôi nhanh chóng tháo chỗ băng trên bàn tay hắn rồi ra bực tức hỏi : - Cậu chỉ chỗ bị thương đi để tôi còn biết, đúng là phí công mà - Lên trên một chút….lên chút nữa…được rồi. Tôi lại hì hụi băng vết thương trên tay cho hắn mà không nhìn vào mục tiêu, thôi kệ cứ quấn bừa như trói gà là được. Tôi thầm nghĩ và cứ thế tiếp tục quấn băng một cách không bài bản, chậc cái này hồi học giáo dục quốc phòng thầy giáo cũng dạy nhưng hình như tôi toàn ngủ thôi thì phải. - Này…_ lại là cái giọng lạnh lùng ấy - Sao? Lại băng sai chỗ à?_ tôi bực mình gắt lên - Không, lần này thì đúng, nhưng cậu đang trói gà đấy à?_ hắn cười mỉa mai - Ừ_ tôi ngoan ngoãn gật đầu_ tôi cũng thấy thế Hắn ngạc nhiên ra mặt trước sự ngoan ngoãn của tôi, tròn mắt nói: - Phư phư, thật không ngờ cậu cũng biết nhận sai đấy - Có gì đâu, đúng là tôi đang băng bó cho một con gà xì cà que mà hihi_ tôi thản nhiên nói kèm theo một nụ cười không thể đểu hơn - Cậu…… - Haha xong rồi_ tôi cười nói rồi vỗ hai bàn tay vào nhau phấn khích quay ra nhìn công trình của mình. Nụ cười mãn nguyện trên môi tôi vụt tắt, thay vào đó là một nụ cười ngượng nghịu, thú thật cái công trình băng bó của tôi bây giờ trông chẳng khác gì cái mớ dây trói chân con gà, chéo lên chéo xuống, vắt ngang vắt dọc, nhìn đến là buồn cười. Tôi nuốt nước bọt ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt nộ khí xung thiên của Phong cười hihi nói: - hihi…đẹp ha, phải công nhận được tôi băng bó xong cái cánh tay của cậu trông dễ thương hẳn lên nhỉ? - Đẹp cái con khỉ mốc, tôi dùng một tay quấn còn đẹp hơn_ hắn hét lên bực tức. Ư hư cái đồ đểu, rõ ràng hắn bắt tôi phải băng bó cho bằng được, tôi còn cảnh báo trước với hắn rằng trình độ băng bó của tôi không được tốt cho lắm thế mà giờ còn chê lên chê xuống chê ỏng chê eo, đàn ông con trai gì mà chú ý tiểu tiết thế chứ. Tôi bực mình cau có nhìn hắn gắt lên: - Chính cậu bắt tôi băng cơ mà, với lại tôi không nhìn vết thương thì làm sao băng cho đẹp được, như thế này đã là tốt lắm rồi đấy, vậy mà còn kêu ca, lắm lời y như đàn b…_ tôi định nói nốt chữ "bà" thì đã bị đôi mắt đang mở trừng trừng của hắn làm cho khiếp vía, vội vàng phanh kít lại - Đàn gì?_ hắn gằn giọng hỏi - Ơ hơ, haha, tôi định nói đàn ông, chứ không lẽ cậu muốn đàn bà?_ tôi hỏi kèm theo một nụ cười đểu. - Không lằng nhằng nữa mau băng lại cho tôi đi_ hắn cau có gắt - hai từ thôi: không băng_ tôi bướng - Tại sao????_ hắn hét lên - chẳng tại sao cả, cậu là gì của tôi mà tôi phải nghe theo, già néo thì đứt dây, tôi cũng cạn tình cạn nghĩa rồi - Tôi là ân nhân của cậu, đừng có vội vong ân bội nghĩa như thế - Này, cậu làm cứ như vừa đỡ hộ tôi viên đạn trúng tim vậy, mà nếu là người tốt thì chẳng ai người ta kể công rồi đòi trả nợ như cậu cả đâu. - Tôi có nói tôi là người tốt đâu._ hắn mỉa mai nói - Thế hả, vậy tôi càng không thể giúp cậu, một người tốt như tôi chỉ thích giúp đỡ người tốt thôi_ tôi đốp lại - Thế cậu có chịu băng lại cho tôi không? - Đã bảo không mà, tôi băng rồi còn băng lại làm gì, cậu định biến thành xác ướp Ai Cập đấy à? - Quấn như cậu mà gọi là băng bó à? Phần trên thì lỏng phần dưới thì chặt, đã thế chỗ bị thương thì lại để hở, không biếtt cậu ăn gì mà hậu đậu thế?_ hắn mỉa mai nói. Tôi nhìn hắn nở một nụ cười đểu nói: - Ừ tôi hậu đậu thật, còn cậu thì rất khéo, nhưng tôi thắc mắc…. - Thắc mắc gì? - Tôi ăn cơm nên mới hậu đậu, còn cậu ăn gì mà khéo thế, chắc là một thứ đặc biệt lắm nhỉ?_ tôi cười đểu hỏi hắn - Cậu….._ hắn nghiến răng trèo trẹo mặt đỏ lên vì tức Phư phư, kì này tôi chọc hắn giận thật rồi, thôi thì nhịn đi một chút, kẻo hắn bực mình bỏ tôi lại ở đây thì chết, nghĩ vậy tôi bèn nở một nụ cười hình bán nguyệt, xuống nước năn nỉ hắn: - Hihihi, thôi mà đừng giận nữa, tôi đi mua băng quấn lại cho cậu là được chứ gì. Nói xong tôi đứng dậy định đến chỗ tiệm thuốc tây vừa nãy thì hắn nói với theo bằng một cái giọng lạnh lùng pha chút kiêu ngạo: - Nhanh lên đấy, tôi không chờ được lâu đâu, đồ hậu đậu. Tôi nghiến răng trèo trẹo chỉ muốn quay lại cho hắn ăn bánh mì làm từ công ti Bitít, đúng là cái đồ đáng ghét kiêu căng hách xì dầu, tôi đã xuống nước năn nỉ hắn mà giờ hắn lại còn giở cái giọng hách dịch ra. Tôi cố nuốt giận định bước tiếp thì nghe thấy tiếng khúc khích ở đằng trước, ô hô công nhận tay Phong này được hâm mộ ghê, đám các cô nương hám trai lúc nãy vừa bị tôi chọc tức bỏ đi thì giờ lại xuất hiện một nhóm mới cũng mắc chung một chứng bệnh kinh niên là mê trai đẹp. hớ hớ sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ, Trần Lam Phong mi muốn ta băng bó cho mi chứ gì vậy thì được thôi, ta sẽ cho mi được một rừng mĩ nữ săn sóc, kha kha lời quá còn gì.
|