Đã Có Tôi Bên Em
|
|
- Trong hoa có sâu.
Cô chỉ có thể run vai cười thầm nhìn theo bóng lưng anh. Cô đến kể cho chị hai nghe chuyện này. Thiên Tư trong mắt lóe sáng bảo rằng:
- Ha ha, anh Hạo Minh ghen đấy.
Cô không dám tin:
- Sao chị biết?
- Tử Phong cũng như thế mà.
Mà người nào đó đứng bên cạnh bị nhắc lập tức liếc mắt nhìn Thiên Tư. Câu trả lời cùng với Hạo Minh không sai biệt lắm.
- Anh không ghen, là trong hoa có sâu.
Hạnh Nghi cùng Thiên Tư không khỏi run rẩy thân người. Càng không thừa nhận chứng tỏ càng xác thực. Hai người con trai cao ngạo như thế nào dễ dàng thừa nhận. Cô không khỏi vui vẻ trở về. Đúng thế thái độ của anh đối với cô đã khác trước. Cô sinh ra cảm giác muốn ghẹo anh. Lúc đó anh đang đọc sách.
- Anh, em vừa đồng ý quen bạn trai. Anh ấy rất tốt.
Cô cũng không có gạt anh, trong trường đại học rất nhiều người muốn cô làm bạn gái nhưng cô không chấp nhận mà thôi.
Hạo Minh rất thật thà gật đầu, thế nhưng ngón tay thon dài siết chặt quyển sách.
- Ừ.
Cô giận đến phát run thế nhưng vẫn cố mỉm cười:
- Anh không hỏi em quen ai sao?
Hạo Minh ngẩng đầu nheo mắt nhìn cô:
- Ai thế?
Cô trừng mắt nhìn anh, có cần như cái máy cô bảo cái gì liền nói cái đó không?
- Em thấy hay là thôi đi, anh cũng không cần biết làm gì.
Anh nhướng mày:
- Gia thế ra sao?
Cô hít sâu một hơi, cô có cảm giác muốn mắng người. Không phải hôm trước còn biểu hiện ghen tuông sao? Tại sao hôm nay lại điềm tĩnh như thế?
- Gia thế khá tốt.
Anh tỏ vẻ hứng thú:
- Bằng anh không?
Cô nhìn anh trân trối, đây là chuyện gì vậy? Nhưng thật là chỉ có mỗi Tử Phong cùng Thiên Ân mới có thể so sánh với anh được thôi nhưng hai người đó cũng là của người khác rồi.
- Không.
Anh cũng không ngạc nhiên tiếp tục cúi đầu đọc sách. Cô nắm chặt tay muốn xem phản ứng tiếp theo của anh nhưng chỉ thấy anh im lặng.
- Anh không có gì để hỏi nữa à?
Anh lại lần nữa buông quyển sách híp mắt cười:
- Đẹp trai như anh không?
Cô nghẹn họng, anh là đang tự đề cao mình phải không. Đúng thế về phương diện này cũng chỉ có Tử Phong thôi. Cô ỉu xìu:
- Không._bởi vì căn bản không có cái người mà cô gọi là “bạn trai” kia.
Anh thản nhiên đứng dậy mỉm cười, xoa đầu cô:
- Em gái khi nào em trả lời được hai câu hỏi của anh là “có” thì hãy đến nói với anh.
Trong đầu cô có rất là nhiều dấu chấm hỏi, kiểu này không biết cô đi mòn đế giày có tìm ra không? Thật ra là trong đầu cô chỉ có mỗi anh. Cho dù cô có thấy người đẹp hơn thì sao, trong mắt cô vẫn không bằng anh. Thôi đi, cô không muốn chấp nữa.
Sắp đến ngày sinh nhật cô, anh rất bận rộn mà có vẻ như anh đang giấu cô làm gì đấy mà cô không biết.
Anh ngồi trong quán rượu thẫn thờ một mình uống rượu. Anh đang nghĩ làm sao mà từ anh trai chuyển sang bạn trai được nhỉ.
- Ồ, giám đốc Doãn sao ngồi một mình thế? Thất tình à?
Anh lườm người vừa đến một cái. Người vừa đến chính là Khả Chiêu, kể từ hôm bị Khả Chiêu cho một đấm hai người họ bỗng có hảo cảm với nhau dị thường.
- Sao thế ? Cậu không thể mời tôi một ly rượu à keo kiệt thế?
- Phiền chết được, cậu có thể không ồn ào không?_anh chỉ là uống không ngừng.
- Hiếm khi thấy cậu đánh mất phong độ như thế, nói ra xem chuyện gì khiến cậu phiền não thế?_Khả Chiêu rất là nhiệt tình chiếu cố người bạn này.
Chẳng qua Khả Chiêu không thể sang Thụy Sĩ thăm Y Ngân nên rãnh rỗi thế đấy.
- Cậu nói xem làm sao mà chuyển anh trai thành bạn trai?
Khả Chiêu trợn mắt, há mồm sau đó mỉm cười:
- Cậu bạn, cậu yêu rồi. Thật ra…cậu có thể nhân ngày sinh nhật mà thể hiện. Tử Phong có thể hướng dẫn cậu đấy.
Hạo Minh nheo mắt khó hiểu nhưng không hỏi lại. Chỉ là đến ngày sinh nhật anh mới biết ý của Khả Chiêu. Cách rất đơn giản chính là trao một nụ hôn rồi tỏ tình. Chính vì quá đường đột gây nên tình cảnh dở khóc dở cười. Anh khó xử mà cô cũng khó xử. Thế nhưng kết quả vẫn tốt đấy thôi. Cô vẫn chấp nhận. Thật không tưởng tượng được, anh vui biết bao nhiêu. Cô lúc này mới chợt nhận ra dạo này anh bận là vì cái gì. Trong lòng cô cũng có một cảm xúc ấm áp thật khó tả. Cô đồng ý cùng anh trở về Hoa Kì. Cô có cảm giác sợ hãi vì cô sợ sẽ chịu sự phản đối của ba nuôi.
Trong phòng bệnh trắng toát, cô nhìn thấy một người đàn ông nằm đó, tay nắm chặt bức thư. Ông ấy nhìn thấy cô cùng Hạo Minh thì vô cùng kinh ngạc. Cô cùng anh gọi một tiếng:
- Ba!
Chỉ thấy ánh mắt ông thể hiện sự tiếc nuối cùng bất lực.
- Đến rồi! Ba sai rồi phải không?
Cô cùng anh kinh ngạc nhìn nhau:
- Ba, ba vừa mới tỉnh nên nghỉ ngơi đừng nghĩ nhiều._anh nói
- Không còn thời gian nữa. Ba thật rất mệt mỏi. Thật xin lỗi con, ba đã không thể là một người ba tốt. Về phần Hạnh Nghi thật lòng xin lỗi con! Con muốn oán trách ba thế nào cũng được.
- Ba! Con đã thôi trách ba từ lâu rồi._cô nghẹn ngào đến mức không biết nên nói gì.
- Ba không cần như thế, chỉ cần sau này ba cùng mẹ sống tốt là được rồi._anh nhẹ nhàng nói.
- Con nhớ thay ba chăm sóc bà ấy.
- Ba, ba đang nói gì thế?_cô cùng anh kinh hô.
- Tốt rồi, hai đứa ra ngoài đi ba muốn ngủ một giấc.
Cô cùng anh chỉ có thể nén lại những điều chưa nói mà rời đi. Thế nhưng cô lại không biết một giấc ngủ này của ba nuôi cô là ngàn thu. Sức khỏe ông không chịu nổi nữa, có lẽ là chờ cô về để nói tiếng xin lỗi. Cô thật không biết nói gì chỉ có thể nằm trong vòng tay anh mà khóc. Anh cũng thế vô cùng đau lòng. Chỉ thấy mẹ nuôi cô khuôn mặt điềm tĩnh khẽ lẩm bẩm mấy tiếng:
- Đi rồi, cuối cùng cũng đi rồi. Ông đi tìm bà ấy đúng không?
Đây là đoạn tình oan trái nên kết thúc rồi. Mà cô cùng anh lại giống như đi tiếp đoạn tình duyên còn dang dở của đời trước.
-------------------------------------
|
NGOẠI TRUYỆN 5: NỖI LÒNG CỦA TỬ PHONG- NỖI KHỔ CỦA THIÊN ÂN
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ trong một cái nháy mắt đã qua năm năm. Ân oán tình thù gì cũng đã giải quyết, cũng không có ai còn hơi sức đi bới móc chuyện cũ. Người chết cũng đã chết, người sống thì vẫn tiếp tục bước về phía trước. Ai cũng có nguyện vọng cùng hoài bão của riêng mình. Trong mỗi con người đều ao ước đạt được một điều mà từ lâu mình hằng mơ ước.
Năm năm, có rất nhiều biến đổi đáng để người ta nghiệm lại. Ví như đưa những người có tính tình trẻ con làm cho trưởng thành chẳng hạn, tỉ như đưa một tình yêu đến hôn nhân cũng nên. Cũng có thể có những lúc trong tình yêu sinh ra những hiểu lầm không đáng có dở khóc dở cười.
Nghe nói 3K cùng Phương Tuyết đã xây dựng tổ ấm thêm một thành viên là một bé trai đẹp trai, lạnh lùng . Dù mới bốn tuổi nhưng tính tình có phần cứng nhắc, gọi là có chút nghiêm túc. Ai cũng nghĩ tại sao tính tình hai cha con họ lại khác nhau thế? Hai năm sau đó,Y Ngân cùng Khả Chiêu đã kết hôn và hiện tại đã có một bé trai hai tuổi thuộc hạng siêu quậy. Cũng chẳng ai đàm luận làm gì, cha nào nào con nấy. FA đưa tin Hà Lam cùng Trịnh Bằng cũng xây cho chính họ một gia đình hạnh phúc với một bé gái xinh đẹp hiện tại được hai tuổi. Nghe nói Tử An cùng Kỳ Quân cùng nhau đi du học nhưng mỗi người mỗi con đường. Tử An yêu thời trang cho nên cô lựa chọn một con đường riêng. Kỳ Quân lại chọn hướng đi theo anh trai để kế thừa sự nghiệp. Nghe nói Hạo Minh cùng Hạnh Nghi cũng đã kết hôn theo ước nguyện của bà Ngọc Lan. Tất cả chỉ là nghe nói còn tin hay không thì tùy.
Tử Phong hồi tưởng một loạt tin tức kia, anh cũng có một mơ ước mà ai nhìn vào cũng biết, đáng tiếc có một người không biết. Cũng không thể nói là không biết mà là giả bộ không biết mà thôi. Tử Phong trầm mặc rồi thở dài một cái. Ánh mắt màu cà phê càng thêm âm trầm lạnh lùng, toát lên vài phần cương nghị cùng chững chạc của chàng trai hai mươi tám tuổi. Anh ngồi bên cửa sổ chuyên tâm làm việc, đôi mày thỉnh thoảng nhíu lại rồi giãn ra. Rèm thưa được vén lên một phần, vài tia nắng yếu ớt nhảy múa chiếu vào thân hình kia càng thêm tuấn mĩ hơn người. So với thân phận một hội trưởng hội sinh viên cùng chủ tịch của năm năm trước hiện tại sức hút từ vẻ điển trai không hề giảm thấp mà còn tăng lên rất nhiều. Một khi anh bước chân ra ngoài không biết có bao cô gái hướng về. Thế đó, thế mà có một cô gái không biết trời cao đất dày không hề để ý đến điều này. Cô gái này không hề để ý đến vị hôn phu của mình trở thành mục tiêu của vô số thiếu nữ. Cô hằng ngày đều rất vô tư ngoài việc cùng anh đi làm, đi chơi còn lại thời gian anh làm cái gì cô đều không quản. Tử Phong cảm thấy có một cảm giác rất bất đắc dĩ. Anh có cảm giác cô không quan tâm anh, một chút biểu hiện ghen tuông cũng không có. Có đôi lúc anh nhẫn tưởng cô không để ý đến anh nữa.
Ai nhìn anh cũng có một loại ánh mắt thông cảm. Nhất là 3K cùng Trịnh Bằng thường xuyên chạm mặt làm việc, anh lại bị ánh mắt họ nhìn đến nỗi da gà da vịt đua nhau nổi lên. Đây là ý gì, bảo anh không có năng lực cưới vợ sao? Thật là hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nói đến điều này phải nói đến lúc Thiên Tư vừa tốt nghiệp đại học. Người nào đó rất là hưng phấn hướng cô cầu hôn nhưng cô bảo muốn làm việc vài năm mới kết hôn. Còn cái gì mà cùng Tiểu Kì hứa hẹn cùng nhau tổ chức hôn lễ. Anh rất là khổ sở năn nỉ, cô đồng ý cùng anh tổ chức lễ đính hôn. Lúc này Tử Phong mới mãn nguyện mà tươi cười. Nói tới điều này, anh phải oán Thiên Ân. Sở dĩ Thiên Tư không đồng ý cũng là do Tiểu Kì chưa nhận được lời cầu hôn. Cô không nỡ nhìn cô bạn thân còn lẻ loi mà mình đã có đôi có cặp. Nói ra cũng lạ, sau khi tốt nghiệp đại học Thiên Ân hướng Tiểu Kì cầu hôn nhưng Tiểu Kì không đồng ý. Cô muốn phấn đấu sự nghiệp cũng như muốn tự do thêm một thời gian, cô không muốn bó buộc bản thân vào hôn nhân quá sớm. Dẫn đến Thiên Tư cũng như thế. Cho đến lúc Tiểu Kì mong chờ lời cầu hôn từ Thiên Ân thì không thấy đâu. Anh vẫn im lặng. Thái độ mấy tháng gần đây càng ngày càng lạ, đi sớm về khuya mà có đôi lúc giống như trốn tránh Tiểu Kì. Tiểu Kì vì phải quản lí một tập đoàn AT nên cũng không mấy để ý. Cô cho rằng, anh bận việc cô cũng bận việc cho nên mới không có thời gian ở cùng một chỗ thôi. Nhưng những người thân cận đều có thể nhận ra rõ ràng Thiên Ân đang trốn tránh Tiểu Kì. Ai cũng sinh ra hoài nghi rằng Thiên Ân đã yêu người khác. Ai cũng cho rằng anh vì bị cô không chấp nhận lời cầu hôn nên bị đả kích tìm đến người khác.
Tử Phong biết nguyên nhân nhưng anh không tài nào biết được trong lòng Thiên Ân rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Anh lại đi hứa với người ta không thể nói nên đành chịu. Anh nhiều lần khuyên nhưng cũng vô dụng. Thiên Tư ở một bên cũng cố khuyên nhủ Tiểu Kì quan tâm Thiên Ân một chút. Tiểu Kì thuộc dạng cố chấp cũng thuộc dạng cuồng công việc cũng có phần lơ là. Đến khi được Thiên Tư nhắc nhở cô mới vỡ lẽ để ý nhất cử nhất động của Thiên Ân. Cô thấy anh giống như là đang trốn tránh cô. Tiểu Kì hoài nghi anh thay lòng rồi.
Trong phòng làm việc, Tử Phong đau đầu xoa trán vì khối lượng công việc cũng vì chuyện Thiên Ân mà đau đầu. Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên bên ngoài, Tử Phong vẫn điềm tĩnh như thường ngẩng đầu ra hiệu:
- Vào đi!
Từ ngoài cửa một cô gái xinh đẹp, nở nụ cười rạng rỡ như nắng mai thoáng chốc có thể xua đi mọi âu lo cùng phiền muộn.
- Chủ tịch, đã đến giờ nghỉ trưa anh không định nhịn đói đó chứ?
Tử Phong nhìn chằm chằm thân ảnh đang tiến vào, trên môi thoáng cái nở nụ cười dịu dàng.
- Đến đây!_anh nheo mắt dang tay chào đón.
Thiên Tư đi đến trước mặt Tử Phong, người nào đó rất không kiên nhẫn liền kéo cô ôm vào lòng, để cô ngồi trên đùi. Thiên Tư hốt hoảng một cái suýt chút đánh rơi đồ đang cầm trên tay. Cô liếc mắt kẻ vừa phạm tội một cái, nhẹ nhàng đặt đồ đang cầm trên tay lên bàn. Người nào đó lại vùi mặt vào tóc cô để thỏa mãn sự nhớ nhung. Cô dở khóc dở cười, ở cùng nhà mà đi làm chỉ mấy tiếng cách xa anh liền trở nên trẻ con như vậy. Anh ôm cô thật chặt giống như buông ra cô liền chạy mất.
- Thiên Tư, chúng ta kết hôn đi!_người nào đó ở sau ót cô rầu rỉ nói.
Cô sửng sốt một lúc lập tức bật cười:
- Hửm? Sao thế? Không phải là chờ anh Thiên Ân cùng Tiểu Kì kết hôn thì chúng ta mới kết hôn sao, sao bây giờ lại nhắc rồi.
- Anh không muốn đợi nữa, anh sợ.
Giọng anh trầm thấp, từ tính giống như là đang dụ dỗ cô. Đây là bản tính của một con hồ ly đang dụ dỗ con mồi đấy. Nếu có 3K ở đây, anh ta nhất định quăng cho anh một ánh mắt khinh bỉ. Thiên Tư rùng mình một cái.
- Anh sợ cái gì?
- Sợ em bị người ta cướp mất.
Cô một lần nữa ngẩn người. Đây gọi là lí do sao? Xảo biện! Cô đã là hôn thê của anh hơn nữa đã làm lễ đính hôn rồi có ai mà không biết đâu.
- Em cảm thấy người sợ phải là em mới đúng._cô liếc anh một cái bĩu môi khinh thường.
Tử Phong ngẩng khuôn mặt điển trai cười gian nhìn cô:
-Em sợ cái gì?
- Sợ anh dùng vẻ đẹp trai dẫn về một đống hoa thơm cỏ lạ.
Anh bật cười thành tiếng:
- Em sợ à nếu vậy chúng ta kết hôn đi!_người nào đó rất là thừa cơ hội bắt được điểm yếu.
Thiên Tư nhất thời không biết phải đáp trả thế nào. Đúng thế cô cũng sợ có một cô gái xinh đẹp khác đến cướp anh đi. Trong thời gian hai năm cô làm việc đã thấy không biết bao nhiêu đối tác nữ hướng anh liếc mắt đưa tình. Mặc dù anh rất thản nhiên quăng cho họ một ánh mắt lạnh lùng, hờ hững nhưng họ vẫn xem anh là mục tiêu. Chính vì thế cô cũng trở thành một cái gai. Cô chỉ cần nghĩ đến những ánh mắt không thiện ý kia nhìn cô, cô không nhịn được liền rùng mình. Cô lại thầm oán cái người đang ôm cô. Ai bảo anh dùng gương mặt điển trai kia để mê hoặc người ta làm chi.
Thiên Tư tinh nghịch lè lưỡi một cái:
- Anh lại gạt em vào bẫy.
Tử Phong ha ha bật cười, nhìn khuôn mặt đang ửng hồng của cô tâm tình của anh càng vui vẻ. Anh nhẹ vuốt tóc cô thoáng cái như nhớ đến cái gì lại rầu rỉ còn có oán hận.
- Nếu không em bảo khi nào chúng ta mới có thể kết hôn chứ? Tên Thiên Ân chết tiệt kia dạo này không biết làm cái quái gì mà trốn mất biệt, không đi công tác ở Châu Âu thì Châu Mỹ. Nếu rãnh rỗi bay tới bay lui như vậy sao không cầu hôn đi thật tức chết. Hai chúng ta mà chờ nó cùng kết hôn không biết chừng là đến khi tóc bạc rụng răng cũng nên._Tử Phong nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến Thiên Ân.
Thiên Tư mỉm cười nhìn gương mặt anh thoáng cái sa sầm, mày lại không ngừng nhíu chặt. Cô đưa tay xoa xoa mi tâm của anh.
- Anh không nhận thấy anh Thiên Ân dạo này rất khác lạ sao? Hình như anh ấy cố trốn tránh Tiểu Kì hay sao ấy?
- Có sao?_Tử Phong giả ngu.
- Anh ấy không phải yêu người khác rồi chứ?_Thiên Tư thoáng suy nghĩ.
Tử Phong trầm mặc, không biết nên nói cái gì nhưng một lúc lại kiên quyết lắc đầu.
- Không thể nào!
- Tại sao không thể, anh ấy đi đâu cũng phô ra một nụ cười rạng rỡ không biết đã mê hoặc được bao nhiêu người._Thiên Tư nói xong cũng liếc anh một cái.
Ý tứ cô rất rõ ràng không cho anh nở nụ cười thu hút bướm. Tử Phong nhướng mày, đôi môi lộ ra một đường cong đẹp mắt, nụ cười hết sức ấm áp.
- Nụ cười thế này à?
Thiên Tư có chút ngẩn ngơ một lúc lại trừng mắt nhìn anh một cái. Nhìn xem cái nụ cười này còn tai hại hơn.
- Anh…không được cười như thế._cô ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Tử Phong lại bật cười, rất bá đạo xoay mặt cô lại ấn lên môi cô một nụ hôn. Cho đến khi cô sắp choáng váng mới buông cô ra, nhếch lên một nụ cười thỏa mãn.
- Nụ cười này chỉ dành cho em thôi.
Thiên Tư giờ phút vừa cảm thấy ấm áp, ngọt ngào nhưng cũng cảm thấy ngượng ngùng nhảy khỏi người anh lãng sang chuyện khác.
- Dùng cơm trưa đi! Hôm nay em có nấu mấy món anh thích ăn, cũng rất có lợi cho dạ dày. Hơn nữa anh cũng nên ăn đúng giờ một chút, anh thường xuyên ăn không đúng giờ như vậy sẽ dễ gây đau dạ dày._cô bận rộn từ trong bọc đồ kia dọn ra mấy ngăn thức ăn.
Anh lại chăm chú nhìn động tác cô, nghe cô căn dặn trong lòng vừa như có một dòng suối ấm áp len lỏi. Nhìn cử chỉ của cô xem hệt như một người vợ vậy mà không hiểu sao lại không chịu cùng anh kết hôn. Cô còn muốn bay nhảy nhưng anh chỉ muốn cô ở bên cạnh anh, anh không muốn người khác nhòm ngó một cô gái xinh đẹp dịu dàng như thế. Anh lại không tự chủ được thở dài lại đứng lên ôm cô từ phía sau. Thiên Tư hơi dừng động tác không biết anh lại muốn làm cái gì.
- Anh biết em còn ham muốn được tiến thêm vài bước trên sự nghiệp, muốn được tự do. Hứa với anh đừng cố quá sức._giọng anh thoáng cái chùng xuống.
- Không…không phải như vậy. Em chẳng qua…chẳng qua lúc trước đã hứa sẽ cùng Tiểu Kì cử hành cùng một hôn lễ cho nên…cho nên…_cô thoáng cái luống cuống không biết nên nói thế nào cho anh hiểu, cô sợ anh hiểu lầm rằng cô vì sự nghiệp mà không xem trọng cảm nhận của anh.
Tử Phong thấy cô luống cuống thì lại vang lên tiếng cười trầm thấp.
- Được rồi, anh chỉ nói như vậy thôi. Còn chuyện kết hôn…anh nhất định bắt thằng nhóc Thiên Ân kia nhanh một chút.
Thiên Tư dở khóc dở cười nhìn ánh mắt phát ra tia kiên định của anh. Như thế cũng đủ biết anh chờ rất lâu rồi. Cô nhịn không được cười trộm. Anh nhíu mày nhéo mũi cô một cái. Hai người lại rất ngọt ngào thưởng thức bữa trưa văn phòng do Thiên Tư chuẩn bị.
------------------------------------------------
|
Ở nơi nào đó Thiên Ân rùng mình một cái. Anh cảm thấy có cơn gió lạnh nào đó vừa thổi qua thì phải. Anh dạo này phải đối mặt với một đống công việc còn có chuyện của bản thân. Lại gặp Tử Phong mỗi lần đều quăng cho anh ánh mắt lợi hại. Chỉ là lấy vợ chậm một chút thôi mà có cần như vậy không, anh cũng đâu có muốn. Bạn thân mà chẳng có nghĩa khí gì cả. Thiên Ân cầm bản kế hoạch trong tay nhưng không suy nghĩ được gì. Trong đầu anh vẫn mãi suy nghĩ đến chuyện của bản thân cũng đồng thời nhớ đến Tiểu Kì. Nhớ tới khuôn mặt tươi cười cùng giận dỗi của cô anh nhịn không được mỉm cười. Một nụ cười ấm áp như nắng mai nhưng thoáng cái chùng xuống như có xót xa. Anh bỏ bản kế hoạch sang một bên. Anh dựa vào ghế thoáng nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một lúc.
Cửa phòng có tiếng gõ cửa, anh cũng không mở mắt chỉ nhàn nhạt mở miệng:
- Vào đi!
Một thân ảnh ảnh mai hướng anh đi tới, tiếng gót giày nhẹ nhàng va chạm sàn nhà giống như là không muốn anh để ý đến.
- Chủ tịch cà phê của anh._giọng cô gái ngọt ngào.
Thiên Ân khoát tay ý bảo người này ra ngoài, trong tiềm thức anh nghĩ là cô trợ lí vừa được anh căn dặn đưa cà phê vào nếu xong việc thì có thể đi ra. Nhưng cô gái này rất không bình thường, cứ đứng như vậy không động đậy. Anh nhíu mày có chút khó chịu mở mắt ra. Cô gái trước mặt anh khá xinh đẹp, ăn mặc khá lịch thiệp nhưng đôi mắt kia nhìn anh rõ ràng có chút say mê.
- Còn có chuyện gì?_giọng anh đạm mạc chứng tỏ tâm trạng anh không tốt.
- Còn có một tập hồ sơ cần chủ tịch kí, cũng có một số chỗ tôi không hiểu lắm.
- Đưa tôi, cô không hiểu chỗ nào?_anh đưa tay tiếp nhận tập hồ sơ liền trực tiếp cúi xuống nhìn.
Cô gái cũng tiến gần anh hơn một chút. Mùi nước hoa xộc vào cánh mũi khiến anh khó chịu nhíu mày. Anh chờ cô gái mở miệng nhưng lại không nghe cô trả lời thì cảm thấy khó hiểu. Mới vừa ngẩng mặt đã thấy thân thể cô gái liêu xiêu muốn ngã. Anh đứng bật dậy đón lấy, một màn ôm ấp kia liền phút chốc hiện ra.
“Cạch” cánh cửa mở ra:
- Thiên Ân, anh…_Tiểu Kì sững sờ tại chỗ nhìn một màn kia.
Tiểu Kì giống như bị ai tát một cái vào mặt đứng bất động tại chỗ. Cô cố hít một hơi để bản thân không nổi giận. Thiên Ân mở to mắt kinh ngạc, lập tức buông cô gái ra. Cô gái có chút lảo đảo nhưng vẫn cố đứng vững khuôn mặt giống như không vừa lòng.
- Tiểu…Tiểu Kì, em…em tại sao đến đây?_Thiên Ân nhất thời luống cuống không biết nên nói thế nào.
Tiểu Kì bị anh hỏi một câu như thế cảm thấy bản thân giống như người thừa vậy. Cô là bạn gái anh hơn nữa chính anh nói cô là vợ sắp cưới của anh. Thế mà bây giờ anh lại hỏi cô đến đây làm gì. Cô không biết nên nói thế nào?
- A, tôi đến không đúc lúc. Tôi về trước, hai người tiếp tục đi._Tiểu Kì trấn tĩnh vội vã xoay người rời đi.
Thiên Ân một bước đi bằng hai bước chạy níu tay Tiểu Kì lại. Anh mấy tháng nay rất khổ sở, hiện tại thấy cô suýt hiểu lầm, anh càng thêm nóng nảy.
- Khoan đã, em nghe anh giải thích.
Anh trừng mắt nhìn trợ lí một cái:
- Cô ra ngoài đi!
Cô trợ lí run rẩy nhìn ánh mắt của anh liền đi ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng lại, một mảnh tĩnh lặng bao trọn căn phòng. Tiểu Kì giật tay ra khỏi tay anh. Thiên Ân lắc đầu cười khổ một cái.
- Chủ tịch Lăng anh muốn nói gì?_giọng Tiểu Kì lạnh nhạt.
Cô tìm được một nơi rất đẹp muốn anh cùng cô đến đó dạo. Thế nhưng cái cô bắt gặp là thứ gì?
Anh nhìn biểu tình của cô thoáng cái nhếch lên một nụ cười vui vẻ. Cô đang ghen sao? Thoáng cái anh có chút ảm đạm, thoáng cái trước mắt anh giống như có một tầng sương mù. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, ôm thật chặt không cho cô giãy dụa, gương mặt vùi sâu ở một bên hõm vai cô, dịu dàng nói bên tai cô:
- Chỉ là hiểu lầm thôi. Cô ấy suýt chút ngã cho nên…anh giúp đỡ thôi.
Trong mắt Thiên Ân rõ ràng chứa gì đó bất đắc dĩ nhưng không dễ phát hiện. Anh cố trốn tránh, không muốn cô nhìn thấy bộ dạng của anh hiện tại.
- Anh…có phải đang trốn tránh em?_Tiểu Kì thấp giọng hỏi, rõ ràng có ủy khuất rất lớn.
Thân thể Thiên Ân cứng đờ, hai cánh tay không tự chủ càng siết chặt cô hơn. Anh rõ ràng có thống khổ nhưng không thể nói ra. Lời muốn nói ra không biết vì sao nghẹn nơi cổ họng. Anh luôn là một người hoạt bát nhưng gặp phải vấn đề nan giải vẫn có cảm giác run rẩy vô lực.
- Không có. Em nghĩ quá nhiều rồi.
- Thật không?
- Thật._Thiên Ân cười khẽ.
Tiểu Kì dù sâu trong tâm tư có nỗi nghi hoặc rất lớn nhưng không cách nào giải thích được. Tại sao cô có cảm giác anh che giấu chuyện gì đó không muốn để cô biết. Bất quá hiện tại Tiểu Kì cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều. Cô chỉ là xoay người vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, vùi đầu vào ngực anh. Thiên Ân có cảm giác ấm áp dâng tràn cũng thật sâu thống khổ cùng áp lực, ánh mắt mơ hồ sâu không thấy đáy. Hai người cũng chỉ là như vậy ôm thật chặt nhưng lại không biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì. Yêu chính là phải thấu hiểu đối phương đang nghĩ gì, yêu cũng là không muốn đối phương phải lo lắng, yêu chính là ích kỉ mong muốn bản thân hoàn hảo trong mắt người mình yêu. Thiên Ân chính là như thế. Anh không cho phép bản thân bộc lộ một tia bất lực cùng yếu đuối trong mắt Tiểu Kì.
- Hôm nay, chúng ta đi chơi có được không? Hình như thời gian gần đây em cùng anh đều bận không có thời gian ở cùng nhau._Tiểu Kì ngẩng mặt, đôi mắt lấp lánh nhìn anh.
- Được, anh cùng em trốn việc._anh mỉm cười gõ trán cô một cái.
Tiểu Kì cười hì hì, ôm cánh tay anh kéo đi ra ngoài. Thiên Ân thoáng hiện nụ cười đẹp mắt cũng như có tia lo lắng. Anh nhìn thật lâu nụ cười của Tiểu Kì, anh sợ sau này bản thân không thể nhìn thấy nụ cười ấy nữa. Nụ cười của cô là động lực giúp anh vượt qua tất cả. Anh muốn dành cả đời để nhìn ngắm nụ cười này nhưng có được chăng? Bởi vì có thể một ngày nào đó anh vĩnh viễn chìm trong bóng tối.
----------------------------------
|
NGOẠI TRUYỆN 6: TÌNH YÊU VĨNH CỬU
Một ngày rồi một ngày ấm áp trôi qua như thế, ai cũng chìm đắm vào hạnh phúc của riêng mình. Vào một ngày cuối tuần Thiên Tư bảo rằng sẽ trổ tài nấu một bữa thịnh soạn cho mọi người thưởng thức. Lí do rất đơn giản thôi, Tử An cùng Kỳ Quân vừa trở về. Ai cũng có cảm giác vui mừng, Tiểu Kì cũng rất vui vẻ muốn xuống bếp học tập. Thật chất Tiểu Kì đến phá hoại thì nghe hay hơn. Cô đụng đến thứ gì liền hỏng cái đó, đã nhiều năm như vậy tài nghệ nấu ăn của Tiểu Kì cũng chẳng tốt hơn lên là bao. Khuôn mặt Tiểu Kì rất là ủ rũ chống cằm nhìn Thiên Tư một thân tất bật nhưng chẳng thấy chật vật giống cô tí nào. Thậm chí Thiên Tư đã lộ ra một khí chất của người vợ gương mẫu. Tiểu Kì cảm giác bản thân có chút thất bại. Thiên Tư nhìn thấy Tiểu Kì như vậy không khỏi dở khóc dở cười.
- Tiểu Kì bà làm sao thế? Không phải lúc đầu còn hăng hái lắm sao?_Thiên Tư vừa thử nêm nếm nồi canh lại không nhịn được hỏi.
- Bà nói xem có phải tôi không giỏi việc bếp núc cho nên anh Thiên Ân mới không muốn cầu hôn tôi hay không?
- Khụ…khụ…
Thiên Tư không khống chế được cảm xúc trực tiếp sặc. Khuôn mặt cô xuất hiện mấy vạch xanh tím. Cô cảm thấy người nào đó lại tiếp tục ca bài ca con cá. Lần nào cũng thế khi vào bếp, Tiểu Kì đều bày ra bộ dạng rầu rỉ như thế. Thiên Tư cũng không biết phải làm sao khuyên răn. Cũng may cô cùng Tử Phong còn chưa kết hôn nếu không cô chỉ sợ âm thanh ai oán kia còn nặng nề hơn.
- Tiểu Kì…bà đừng suy nghĩ lung tung nữa. Tôi thấy hay bà hỏi thẳng anh Thiên Ân xem anh ấy có phải có nỗi khổ gì không?_Thiên Tư nhẹ nhàng an ủi.
- Hỏi anh ấy? Tôi vẫn còn tỉnh táo, có ai đời con gái lại đi hỏi con trai tại sao không kết hôn với mình chứ?_Tiểu Kì buồn bực, bĩu môi tỏ rõ lập trường.
Thiên Tư khóe môi run rẩy sau đó trực tiếp ha ha cười. Đúng thế con gái ai lại mặt dày đi hỏi con trai không cưới mình chứ. Chẳng lẽ lại đến trước mặt người ta hỏi rằng: “Anh tại sao không cưới tôi?”. Một cô gái bình thường đã không làm được thì một cô gái cứng rắn như Tiểu Kì lại càng không.
- Tôi…tôi không có ý này. Ý tôi là bà thử dò hỏi xem anh ấy có phải đang gặp khó khăn gì không?_vai Thiên Tư không ngừng run rẩy, ánh mắt lại chứa ý tứ liếc nhìn Tiểu Kì.
Tiểu Kì trừng mắt nhìn Thiên Tư một cái, có cái lí gì bạn thân đang buồn bực mà vẫn có thể cười được. Tiểu Kì trong tâm cảm thán một câu số phận cô thật bi ai.
- Bà…bà cười cái gì? Tôi không hỏi chính là không hỏi. Đừng nhìn tôi như thế, tôi không nói chuyện nữa đi ra ngoài trước.
Tiểu Kì mặt càng lúc càng đỏ chạy trối chết ra ngoài, cô muốn tránh mắt dò xét của Thiên Tư. Thiên Tư ngẩn người một lúc lại híp mắt, lắc đầu cười. Cô không hiểu Thiên Ân cùng Tiểu Kì đang chơi trò mèo vờn chuột hay sao ấy? Thiên Tư quay đầu muốn chuẩn bị làm món ăn khác, phía sau liền có một bóng người ở phía sau. Thiên Tư muốn xoay người nhưng thắt lưng đã xuất hiện hai cánh tay ôm chặt lấy cô.
- Làm sao mà trong này một mình cười thế?_tiếng nói trầm thấp lại vang lên bên tai, còn có hơi thở quen thuộc vờn quanh cổ cô.
Thiên Tư khẽ cười một tiếng:
- Tiểu Kì đang rất buồn bực, em đang nghĩ biện pháp giúp cho hai người họ._trong đôi mắt Thiên Tư xuất hiện một tia tinh nghịch.
- Tại sao em không nghĩ làm sao cho chồng sắp cưới em vui đây này lo cho bọn họ làm cái gì? Tên nhóc Thiên Ân kia trốn anh lâu như vậy sẵn tiện hôm nay hợp mặt đông đủ anh liền cho nó một trận.
- Anh có gì em phải lo, anh không phải rất tốt sao?_cô liếc anh mắt nhìn anh.
Bộ mặt anh hiện tại nói có bao nhiêu trẻ con liền có bấy nhiêu. Ai có thể nhìn ra anh đã hai mươi tám tuổi chứ.
- Chính là mất ngủ, tìm cách kết hôn._Tử Phong khí thế nói, không nhìn ra tia đùa giỡn nào.
- Xùy…anh thật là không biết xấu hổ. Mau ra ngoài đi, sắp đến giờ rồi em còn phải chuẩn bị thêm một chút._Thiên Tư xoay người không khách khí điểm lên chóp mũi anh một cái. Ngón tay cô trong lúc làm bếp đã dính một chút nhọ vẫn chưa kịp rửa. Nhọ nồi trực tiếp dính lên chóp mũi anh.
- Ha ha, thật đáng yêu!_Thiên Tư không nhịn được lại cười nhìn chằm chằm chóp mũi anh.
Tử Phong nhướng mày nhìn thái độ vui vẻ của cô. Anh có cảm giác hình tượng bản thân bị sụp đổ thì phải? Anh rất là hoài nghi đưa tay lên lau chóp mũi, quả nhiên dính trên ngón tay anh là nhọ nồi. Tử Phong cười gian một cái:
- Em đùa giỡn anh? Để xem anh phạt em thế nào?
- A..không cần…
Thiên Tư rùng mình muốn thoát thân nhưng đã muộn. Người nào đó rất là tiện nghi bá đạo hôn. Thiên Tư trừng mắt nhìn, tiếng cười của anh càng lớn.
- E..hem…đây là phòng bếp sao? Em đi nhầm chỗ, tiếp tục tiếp tục._tiếng nói trong trẻo vang lên bên ngoài phòng bếp rồi rất biết điều lẩn mất dạng.
Thiên Tư mở lớn mắt nhìn người ngoài cửa, vừa một trận xấu hổ vừa buồn cười. Tử Phong nhíu mày nhưng cũng không có ngừng càng làm cho Thiên Tư xấu hổ. Cô nghiến răng, nghiến lợi đạp lên chân anh một cái. Tử Phong nhíu mày buông cô ra.
- Em còn nợ anh hình phạt đấy._Tử Phong cong môi cười, ánh mắt cũng không có rời đi khuôn mặt đang xấu hổ của cô.
Cô càng thêm trợn mắt, đây là đạo lí gì thế? Không phải anh đã hôn rồi sao, làm sao cô vẫn nợ thế? Người này rõ ràng là lòng tham không đáy thì đúng hơn, được tiện nghi còn khoe mẽ. Cô không chấp xoay người làm tiếp công việc. Người nào đó lại đứng khoanh tay đứng cạnh đó nhìn giống như chỉ dời mắt cô liền biến mất vậy, thật không chịu nổi.
Tử An nhìn thấy một màn kia trong bếp vừa cảm thấy buồn cười nhưng cũng có xấu hổ, khuôn mặt vốn như trẻ con hiện tại lại đỏ ửng. Cô đã sắp bước sang tuổi hai mươi ba nhưng vẫn biết xấu hổ chứ. Kỳ Quân đang ngồi ở ngoài cùng người lớn nói chuyện, nhìn thân ảnh vội vã từ phòng bếp đi ra tay trống không, khuôn mặt lại ửng đỏ không tự chủ được bên môi cậu nổi lên ý cười.
- Tử An sao thế? Không phải em bảo vào lấy trái cây sao? Làm sao tay không đi ra rồi ?
- A, em quên mất. Em vào lấy._Tử An giật mình một cái lại đi vào bếp lần thứ hai. Bộ dạng kia giống như là đang trên mây vậy.
Kỳ Quân nhếch môi cười. Ánh mắt hứng thú nhìn bộ dạng quẫn bách của Tử An. Cậu thử nghĩ xem anh rể cùng chị hai ở trong bếp làm cái gì mà Tử An lúng túng đến như vậy, khóe môi lại hiện hữu một nụ cười gian không thể tả.
- Hay là để anh giúp em._người nào đó nở một nụ cười hết sức chân thành muốn giúp đỡ hôn thê.
Thiên Ân cùng Tiểu Kì quăng cho Kỳ Quân một ánh mắt khó hiểu. Cậu nhìn anh trai cùng chị dâu tương lai chỉ nhún vai một cái liền đi theo Tử An. Những người già cũng cùng nhau uống trà cho chuyện không quá để ý đến giới trẻ. Điều họ nghĩ là xem chừng nào những đứa trẻ này kết hôn để cho họ bế cháu. Ông Lăng Thiên nhàn nhạt cười một tiếng đem tầm mắt hướng về Thiên Ân:
- Thiên Ân cùng Tiểu Kì cũng không còn nhỏ nữa, hai đứa cũng nên tính đến chuyện kết hôn được rồi.
Thiên Ân bất động, đôi môi khẽ cười không cho ra một đáp án nào. Tiểu Kì hướng mọi người cười lại liếc nhìn sắc mặt có chút cỗ quái của Thiên Ân.
- Con còn một số hoài bão nên vẫn còn muốn tự do, không muốn bó buộc quá sớm trong hôn nhân._Thiên Ân nhợt nhạt cười.
Nụ cười của Tiểu Kì treo trên môi cũng đông cứng. Cô không rõ tại sao Thiên Ân hết lần này đến lần khác từ chối kết hôn. Cô nhớ rõ khi cô còn học những năm cuối đại học, cả sau khi tốt nghiệp anh cũng đề cập đến chuyện này nhưng cô không chấp nhận. Không lẽ anh bỏ cuộc rồi, thậm chí tình yêu của anh dành cho cô cũng phai nhạt rồi? Trong lòng Tiểu Kì vì hồ nghi mà nhảy dựng lên. Cô không thể không tin tường anh, anh và cô có một lời hứa. Anh không thể cứ như vậy mà phản bội tình yêu của hai người họ.
|
- Cái gì mà tự do, con cũng không còn nhỏ nữa. Huống hồ hai đứa đâu phải ngày một ngày hai yêu nhau, cho dù kết hôn vẫn thực hiện được ước muốn của mình vẹn cả đôi đường có gì không tốt. Tiểu Kì là cô gái xinh đẹp con không sợ bị người cướp mất sao?_bà Linh Nguyệt khẽ trách con lại nắm lấy tay Tiểu Kì hiền từ cười. Ý tứ bà rất rõ ràng muốn Tiểu Kì làm con dâu không phải ai khác qua đó cũng cảnh cáo Thiên Ân không được làm chuyện có lỗi với Tiểu Kì.
- Con cũng muốn tự do thêm một thời gian._Tiểu Kì nhất thời nói dối lòng.
Bàn tay Thiên Ân một bên nắm chặt tay Tiểu Kì, một bên cũng run rẩy nắm chặt thành quyền. Anh làm sao không biết những chuyện này nhưng có một số chuyện không phải anh muốn là được. Tiểu Kì nhìn bàn tay Thiên Ân tăng lực nắm trong lòng có loại rung động nhưng cũng có sự lo lắng không rõ ràng.
Những người lớn trong nhà cũng gật đầu đồng ý với ba mẹ Thiên Ân. Thế nhưng hai người trong cuộc đã không muốn họ có thể ép sao?
Mọi người ngồi nói chuyện phiếm thêm đôi chút rồi chuyển về một bàn ăn lớn. Tử An cùng Kỳ Quân giúp Thiên Tư cùng Tử Phong mang thức ăn ra ngoài. Kỳ Quân rất là lựa thời cơ ghé sát một bên tai Tử An thì thầm:
- Lúc nãy em thấy gì trong bếp mà mặt ửng hồng thế?
- Không, không có.
Tử An nhất thời tay run suýt chút đánh rớt đĩa thức ăn, cô trừng mắt nhìn cậu một cái, dùng tay thúc mạnh vào hông Kỳ Quân một cái. Kỳ Quân đau đến nhăn nhó mặt mày nhưng lại lập tức cười cười.
- Anh biết, em không phải cũng muốn…
- Anh im miệng._Tử An tức giận nhét một miếng táo vào miệng Kỳ Quân.
Kỳ Quân một bộ dạng không còn gì để nói nhưng vẫn nhìn Tử An hàm chứa ý cười. Cô không phải rất nghịch ngợm sao? Tại sao mỗi lần đụng đến chuyện tình cảm này liền da mặt mỏng như vậy? Kỳ Quân cảm thấy buồn cười, không nhịn được liền muốn trêu chọc. Cậu còn nhớ một lần của năm năm trước cũng vì một nụ hôn bất ngờ của cậu mà Tử An trốn tránh cậu hết mấy ngày cũng không muốn đi cùng xe. Đối với chuyện này, khi nói ra tất cả mọi người đều kinh ngạc rồi bật cười. Là bị “tập kích” bất ngờ nên tức giận, còn nhớ lúc đó cậu đã làm rất nhiều cách mới có thể làm hòa.
Trên bàn ăn có sáu người già, sáu người trẻ. Một bàn ăn không lớn cũng không nhỏ nhưng không khí rất ấm áp. Mỗi người vì nhau mà kể chuyện vui đùa chứ không cứng nhắc. Trên bàn ăn, đa số là Tử An nói về những dự định sắp tới, đôi lúc bị Kỳ Quân chen ngang trêu chọc cả hai lại vừa cãi nhau vừa đùa giỡn. Ai cũng cho rằng cặp đôi này không bao giờ lớn. Tử Phong cũng chỉ nhàn nhạt cười ở một bên nhìn Thiên Tư, tận lực giúp cô gắp thức ăn. Đôi lúc dùng ánh mắt trừng Thiên Ân. Mọi người đã quá quen với cảnh tượng này nên không khỏi cảm thán Tử Phong giờ phút này hận chết Thiên Ân. Thiên Ân lại ở một bên cũng không thua kém Tử Phong, anh cũng ân cần với Tiểu Kì chỉ là thỉnh thoảng rùng mình một cái rồi phô ra một nụ cười rực rỡ. Thiên Tư cùng Tiểu Kì không khỏi phì cười vì hành động trẻ con của hai người.
Rồi bữa cơm cũng kết thúc, ai về nhà nấy. Trong một buổi tối, có rất nhiều người mất ngủ bởi vì có một số chuyện làm người ta khó hiểu. Rồi ngày lại ngày qua đi, đến một ngày Thiên Ân biệt dạng một tuần không nói với ai lời nào chỉ nói là đi công tác cũng không có nói là đi nơi nào. Ai trong lòng cũng nổi lên nghi ngờ, anh đi chơi với cô gái nào khác chăng? Trong lòng Tiểu Kì cũng sinh ra nóng nảy theo. Tiểu Kì lại tìm đến Thiên Tư than phiền. Thiên Tư cũng không biết làm sao chỉ là nhẹ nhàng an ủi mà thôi. Thiên Tư lại đến tìm Tử Phong muốn anh đi hỏi Thiên Ân cho ra lẽ. Tử Phong im lặng, sắc mặt có chút khó coi lại rất kiên quyết phủ nhận Thiên Ân không trăng hoa. Thiên Tư nhìn anh sinh ra nghi ngờ, không phải bọn họ thân quá nên bao che đấy chứ?
Ngày khác, Tử Phong đang bưng một cốc nước uống, nhàn nhã ngồi ở phòng khách xem ti vi. Thiên Tư nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh, nụ cười trên môi cô có chút quỷ dị.
- Tử Phong, hôm nay em gặp anh Thiên Ân đi cùng một cô gái rất xinh đẹp.
“ Phụt”
Tử Phong rất không giữ được hình tượng trực tiếp phun một ngụm nước ra ngoài. Thiên Tư nhíu chặt chân mày nhìn anh, cô là đang nói Thiên Ân cũng không nói anh, anh phản ứng hơi quá rồi phải không? Thật đáng nghi!
- Không thể nào, nó đi công tác rồi._Tử Phong ưu nhã dùng khăn giấy lau đi mép môi, mặt không đổi sắc nói dối.
- Thật à? Không lẽ em nhìn nhầm?_Thiên Tư bộ dạng suy tư.
- Đúng, đúng chắc chắn là em nhìn nhầm rồi._Tử Phong gật đầu, bàn tay lại rất thuận tiện xoa đầu cô.
- Không đúng, em rõ ràng thấy anh ấy mà, còn đi từ bệnh viện ra nữa không phải anh ấy thích cô y tá hay bác sĩ nào chứ?_Thiên Tư tiếp tục chống cằm nghĩ.
Tử Phong dở khóc dở cười nghe cô nói. Anh kéo cô ôm vào lòng.
- Được rồi, anh bảo không có là không có em đừng suy nghĩ nữa.
Thiên Tư lại ngẩng mặt nhìn anh:
- Hay là chúng ta theo dõi anh ấy xem sao?
Môi Tử Phong run rẩy. Trong lòng anh thầm nói chuyện này không thể giữ kín nữa rồi. Cô gái này từ khi nào lại suy nghĩ nhiều như vậy.
- Chồng chưa cưới của em ở đây, em đừng nghĩ đến người khác nữa.
- Anh lại nghĩ đi đâu thế? Lại ghen tuông lung tung, em chỉ lo cho Tiểu Kì mà thôi._cô ôm chặt anh, khẽ cười một tiếng.
Anh làm sao không biết nhưng anh đã hứa cùng Thiên Ân giữ bí mật, hiện tại không thể nói. Dĩ nhiên, anh cũng chỉ có thể làm cô đừng để ý đến chuyện này nữa.
- Chắc một tháng nữa là không sao rồi._anh trong mơ màng suy nghĩ buộc miệng nói thầm.
Thiên Tư trợn mắt:
- Tại sao là một tháng? Anh biết chuyện gì à?
Tử Phong giật mình nhưng vẫn như cũ mặt không đổi sắc nói dối:
- Không có.
- Vậy làm sao anh biết là một tháng?
- Anh đoán._Tử Phong sờ mũi có chút mất tự nhiên.
Trong lòng Thiên Tư nghi ngờ càng lớn nhưng để ở trong lòng. Trong mắt cô chợt lóe tinh quang, nhếch lên một nụ cười. Anh không muốn cô biết, cô càng muốn biết. Trên môi Tử Phong cũng nhếch lên một nụ cười đắc ý. Cái này cũng không thể trách anh được. Chuyện này phải trách Thiên Ân, chỉ là chuyện bé xíu cũng xem như nghiêm trọng. Nếu anh không đến hỏi, không chừng sẽ tự một mình gánh thật là…
Thế là, Thiên Tư đến tìm Tiểu Kì. Hai người quyết định tự điều tra. Hai người chờ ở trong tầng hầm giữ xe P&A, đợi đến khi Tử Phong lái xe rời đi cũng đi theo. Theo Thiên Tư biết thì hôm nay anh không có đối tác thế nhưng thần bí đi ra ngoài mà không cho cô theo. Cô không chỉ nghĩ Thiên Ân có bạn gái mới mà Tử Phong cũng có. Tử Phong nếu biết cô nghĩ anh như vậy thế nào cũng tức chết.
Tử Phong lái xe ra khỏi bãi đỗ xe một lúc, liếc nhìn chiếc xe phía sau theo kính chiếu hậu không nhịn được mỉm cười giảo hoạt. Anh vẫn cứ như vậy điềm tĩnh một đường lái xe đến nơi cần đến. Thiên Tư cùng Tiểu Kì lại không nghĩ mình đã bị phát hiện. Một cao thủ lái xe há để hai cô gái theo dõi sao chẳng qua người ta thả chậm tốc độ thôi.
Tử Phong đúng là lái xe đến bệnh viện. Thiên Tư cùng Tiểu Kì bốn mắt nhìn nhau. Trong đầu đều có một câu hỏi: Tử Phong bị bệnh à?
Mặc kệ đó là đáp án gì họ vẫn muốn biết, thế là vội vã đi theo anh. Bộ dạng hai người rất là lén lút. Tử Phong thỉnh thoảng cố ý dừng bước quay ra phía sau. Hai cô gái liền nấp vào một góc thậm chí trốn sau lưng người khác. Tử Phong nhịn cười đến run rẩy thân người. Anh chỉ có thể lắc đầu làm tiếp công việc của mình. Anh muốn nói ra nhưng sợ thất hứa. Vì thế anh chỉ có thể để họ tự tìm hiểu như vậy không phải lỗi của anh rồi.
Tử Phong đi một đường đến một phòng bệnh đặc biệt. Dọc theo hành lang có rất nhiều cô gái hướng về phía anh ngắm nhìn. Tử Phong làm như không có chuyện gì trong khi Thiên Tư ở phía sau liếc theo bóng lưng anh một cái. Đến trước một cửa phòng bệnh, anh cùng một nữ bác sĩ xinh đẹp nói chuyện rất lâu, hai người nói cười rất vui vẻ. Thiên Tư đứng ở một bên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi. Anh lại dám lừa gạt cô bảo là có việc kết quả lại đến đây cùng một cô gái nói chuyện. Tiểu Kì đứng bên cạnh Thiên Tư rùng mình một cái. Cô nhớ là đi điều tra Thiên Ân kia mà tại sao lại trở thành đi bắt ghen Tử Phong rồi? Trên trán Tiểu Kì đổ một tầng mồ hôi khi nhìn thấy sắc mặt của Thiên Tư.
Mà người nào đó vừa đứng nói chuyện vừa liếc nhìn dáng người lấp ló ở một góc, khóe môi câu dẫn lên một nụ cười. Cuối cùng cũng thấy cô ghen tuông rồi. Anh cũng không nói chuyện nữa, chỉ đứng bên ngoài phòng bệnh. Nữ bác sĩ tiến vào bên trong phòng bệnh. Thiên Tư trấn tĩnh nghĩ ngợi:
- Tiểu Kì có khi nào có cô gái nào bên trong phòng bệnh có quan hệ mờ ám với Tử Phong hay không?
- Không thể nào! Tôi thấy hay là chúng ta đi hỏi anh ấy đi, đứng chỗ này hình như không được quan minh chính đại lắm._Tiểu Kì chớp mắt ngó nhìn
Trong đầu hai người hiện tại đã quên mất Thiên Ân rồi. Tội nghiệp Thiên Ân bị bỏ rơi mất rồi. Thiên Tư suy nghĩ một lúc gật đầu giống như xông vào đầm rồng hang hổ vậy, một bộ dạng hi sinh lẫm liệt. Tiểu Kì trợn mắt một cái dở khóc dở cười.
|