Đã Có Tôi Bên Em
|
|
Đã Có Tôi Bên Em Dương Yến
Truyện kể về quá trình tìm kiếm lại kí ức của một cô gái,cô đã bị mất hoàn toàn kí ức sau vụ tai nạn thảm khóc của gia đình. Số phận đưa đẩy cô gặp lại người con trai đã hứa sẽ bảo vệ cô chính vì thế nhiều bi hài và đau thương diễn ra ngay sau đó.
Lời tác giả:
Chỉ cần một tình yêu chân thành thì mội sóng gió đều có thể vượt qua,mọi trở ngại đều có thể tháo bỏ. Chỉ cần hai trái tim nhưng một tình cảm, hai trí óc nhưng một suy nghĩ tâm linh tương thông luôn tin tưởng đối phương dù có cách xa đến đâu cũng sẽ tìm được nhau. Và nỗi đau kia sẽ không còn khi có tình yêu xoa dịu nhưng tình yêu là con dao hai lưỡi, nó vừa là liều thuốc xua tan cơn đau cho người này trái lại là liều thuốc độc cho những ai yêu mù quáng dẫn đến kết cục bi thương.
* * *
CHƯƠNG 1: ÁC MỘNG
Giấc mộng có thật đơn giản chỉ là giấc mộng hay đó là mảng kí ức đã bị vùi lấp.
Nơi nào bình yên nơi nào sóng gió chưa ai có thể xác định được, nơi bình yên đó là vì sóng gió chưa đến, nơi đang có sóng gió nhưng cũng có ngày sẽ qua đi và nơi đó sẽ có lại sự bình yên.
- Cứu, cứu với- Tiếng la thất thanh của một cô bé tám tuổi trong biển lửa, đôi mắt đẫm lệ gương mặt thanh tú ngây thơ thường ngày đã biến mất mà thay vào đó là gương mặt hốt hoảng nhợt nhạt đang đứng giữa sự sống và cái chết.
- Thiên Trầm cẩn thận!- Cô bé ôm một cô bé khác vào lòng để che chắn bảo vệ và:
-Aaaa...
Thiên tư(Diệp Thiên Tư tiểu thư nhà họ Diệp) thức dậy trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi, gương mặt hóc hác vì giấc mơ khủng khiếp, có điều hai đứa bé trong giấc mơ nhìn rất quen giống như cô đã từng gặp ở đâu đó và cảm giác hoảng loạng y như chính bản thân cô đã trải qua. Thiên Tư ngồi dậy bước đến cửa sổ kéo tấm rèm xanh, mặc cho ánh nắng sớm chiếu vào làm chói mắt, làm sáng bừng căn phòng, mặc cho gió sớm thổi nhè nhẹ làm bay phất phơ mái tóc rối chưa kịp chải của mình. Cô muốn những cái đó làm cô tỉnh táo hơn, bớt sợ hãi hơn, cô đưa tay xoa xoa hai bên thái dương rồi bước vào phòng làm vệ sinh cá nhân, cô sẽ thay một bộ váy đơn giản màu xanh để ra ngoài tản bộ vì hôm nay là chủ nhật. Thay đồ xong, cô dứng trước gương chải lai mái tóc dài ngang lưng đen bóng, buộc hờ lớp trên bằng chiếc kẹp màu xanh da trời lớp dưới xỏa tôn lên sự dịu dàng của cô.
Chuẩn bị xong cô rời khỏi phòng đóng cửa lại bước xuống lầu chào ba mẹ, cô nở một nụ cười tươi nếu đối với gia đình thì đã không còn lạ nhưng nếu bước ra ngoài với nụ cười này thì chắc chắn sẽ làm siêu lòng không ít chàng trai, là một cô gái mười tám tuổi nhưng đôi lúc cô suy nghĩ thấu đáo chững chạc đôi lúc lại hồn nhiên ngây thơ như trẻ con:
- Con chào ba mẹ, chúc ba mẹ buổi sáng vui vẻ ạ!
- Chào con Tâm Di(Dương Tâm Di tên thay thế của Thiên Tư vì một số lí do trong quá khứ), con định ra ngoài sao?- ông Dương Thanh mỉm cười dịu dàng nhìn con gái suốt mười năm qua mặc dù cô không phải con ruột ông nhưng ông luôn thương yêu chăm sóc cô không khác gì con ruột cả.
- Dạ!- Cô gật đầu nhẹ và kéo ghế ngồi bên cạnh mẹ mình.
- Vậy con ăn sáng đi rồi hẳn đi, con định đi một mình hay đi với ai?- bà Ngọc Hoa cũng mỉm cười nhìn cô đưa cốc sữa và phần ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.
- Dạ con định rủ Tiểu Kì đi chung.(Ngạn Tiểu Kì con gái nhà họ Ngạn chủ tập đoàn thời trang AT).
Thiên Tư gật đầu nhẹ và nhận từ tay bà Ngọc Hoa cốc sữa nhưng cô chưa vội uống mà nhẹ nhàng để cốc sữa xuống và để tay lên bàn với vẻ mặt khá nghiêm túc. Ông bà Dương thấy cô có điều gì khác lạ cũng dừng ăn và chuẩn bị để nghe cô nói
- Ơ,mọi người sao thế,sao không dùng nữa ạ?- Cô chưa kịp nói thì Kì Quân em trai cô lên tiếng( Dương Kỳ Quân nhỏ hơn Thiên Tư hai tuooirddepj trai học giỏi)
- Con có chuyện gì muốn nói sao?- bà Ngọc Hoa tiếp lời như để giải đáp sự thắc mắc của Kì Quân và làm đà để cho cô mở lời.
- Vâng ạ, thật ra cũng không có gì chẳng qua đêm qua con gặp một cơn ác mộng rất kì lạ, con thấy hai cô bé giống nhau như hai giọt nước đang đứng gào thét trong biển lửa, con cảm thấy hai cô bé đó rất quen nhưng lại không nhớ là dã từng thấy ở đâu. Vả lại lửa bập bùng và nhìn ở xa nên cũng không rõ mặt cho lắm.
Nghe đến đây, ông bà Dương thoáng biến sắc nhưng vì không muốn cô phát hiện và cả Kì Quân cậu cũng đang lắng nghe nên hai ông bà cố lấy lại bình tĩnh và tiếp lời:
- Thôi con gái đừng suy nghĩ nhiều chỉ là giấc mộng làm gì có thật, thôi đừng nhớ nữa con mau ăn sáng đi rồi còn ra ngoài.- trong giọng nói của ông Dương có chút gì đó lo lắng nhưng ông vẫn cố nở nụ cười và vỗ vai trấn an cô.
- Chi đúng là vớ vẩn còn tưởng chuyện gì to tát- Kỳ Quân nói rồi cúi xuống để hoàn thành bữa sáng, tốt bụng tống khứ chỗ đồ ăn còn lại xuống dạ dày.
-Em thì biết gì- Cô tỏ vẻ bực vì chuyện cô nói hầu như chẳng lúc nào nó cho là lọt tai, sau đó cô cũng cúi xuống động tác như đứa em trai từ từ đưa thức ăn theo đường tiêu hóa xuống dạ dày để cứu cái dạ dày đang đói meo, cô hớ đã đọc ở đâu đó rằng ngủ rất hao năng lượng quả đúng thế.
Trong khi đó ông bà Dương nhì mặt nhau với vẻ mặt lo lắng xót xa, họ dường như đang trao đổi bằng biểu hiện, qua nét mặt, sự đau thương sâu thẳm trong ánh mắt" Chẳng lẽ con bé đang dần nhớ lại cái quá khứ đa thương đó sao...?
- Ăn sáng xong, Thiên Tư chào ba mẹ và sang nhà Tiểu Kì, Kỳ Quân cũng xin phép đi ra ngoài với lũ bạn.
Nhìn bóng dáng cô bước đi bà Ngọc Hoa thở dài:
- Nếu con bé nhớ lại cái quá khứ khủng khiếp đó liệu nó có chịu đựng nổi không?
- Bà yên tâm chắc không sao đâu chắc đó chỉ là giấc mơ bà đừng quá lo lắng mà hại sức khỏe-ông Dương nhẹ nhàng trấn an bà Ngọc Hoa cũng như đang trấn an chính bản thân ông,thật ra chính ông cũng không chắc rằng nếu sự thật đau thương đó một lần nữa được lật mở thì....
*** -------------***
|
CHƯƠNG 2: ĐƠN GIẢN
Có những thứ vô cùng đơn giản lại làm ta vui làm ta thấy thoải mái,ước gì chúng cứ bình dị như thế mà trôi đi theo thời gian.
Thiên Tư bước ra khỏi cổng khép cổng lại,nhìn ngôi nhà rồi quay bước,đột nhiên Thiên Tư cảm thấy yêu ngôi nhà này mặc dù nó không giàu có đồ sộ và có thế lực như nhà Tiểu Kì nhưng bình dị và tràn ngập sự yêu thương và tình cảm gia đình có lẽ đối với cô như thế đã là quá đủ, cô bước từng bước chậm để cảm nhận hương vị của bình minh,cảm nhận cuộc sống bình dị quanh cô,hưởng từng cơn gió dịu nhẹ thổi tung tóc cô mang theo mùi hương thoang thoảng của hàng phượng đang nở rộ hoa ven đường,bây giờ vẫn còn đang trong những ngày hè oi bức. Cô vừa kết thúc kì thi đại học đầy căng thẳng và kết quả tốt như cô mong đợi, cô và Tiểu Kì cùng đậu vào trường Đại Học Kinh Tế đúng chuyên nghành và ngôi trường mà cô mơ ước.Đang miên man suy nghĩ thì cô đã bước đến biệt thự nhà họ Ngạn tự bao giờ, cô giơ tay bấm chuông: Ting tong ting tong... Từ trong căn biệt thự một người phụ nữ trung niên bước ra trên môi với nụ cười phúc hậu: -Chào Dì Năm,Tiểu Kì có nhà không Dì?-Thiên Tư nhoẻn miệng cười hỏi nhưng cô thừa biết Tiểu Kì giờ này còn đang ngủ, đối với Tiểu Kì thì giấc ngủ vô cùng quan trọng,phải đánh giá Tiểu Kì chính là "con sâu ngủ" chính hiệu hàng Việt Nam chất lượng cao. -Cô Dương đến tìm tiểu thư,cô ấy còn đang ngủ mời cô vào-Dì Năm là quản gia nhà họ Ngạn cười tươi mở cổng và ra hiệu mời cô vào nhà,rồi đóng cổng lại đi theo sau cô vào nhà.
Đây là ngôi biệt thự không quá cầu kì nhưng trang nhã nhìn vào cũng đủ biết người thiết kế vô cùng có mắt thẩm mĩ không chỉ thế còn là nhà kiến trúc thuộc bậc kì tài,biệt thự có màu chủ đạo là màu lam gần giống với màu Thiên Tư thích,cứ mỗi lần đến đây cô chỉ thích ngắm nhìn cây cảnh quanh biệt thự và đặc biệt là cái hồ sen nhỏ-đây là loài hoa mà cô thích nhất thuần khiết không quá nổi bật nhưng bên trong lại có hương thơm ngào ngạt,nó có phần khép kín như bản thân cô.
Thiên Tư bước đến trước cửa thì gặp ông bà Ngạn đang ngồi trên sô-pha,họ ngước lên và mỉm cười hiền nhìn cô, ông bà Ngạn tuy giàu sang nhưng không hề xem thường những người nghèo khổ,ông bà rất mến Thiên Tư nên từ nhỏ Thiên Tư đã thân với Tiểu Kì cũng vì sự thân thiện của ông bà Ngạn.
-Con chào hai bác,cho con rủ Tiểu Kì đi dạo sẵn tiện mua sắm luôn ạ.
-Tâm Di đấy à,Tiểu Kì nó còn ngủ trên phòng con lên gọi nó đi,con bé này chẳng có gì hay chỉ có ngủ là nhất-bà Ngạn nói như trách móc đứa con gái ham ngủ.
-Dạ,không sao để con lên gọi ạ-nói rồi Thiên Tư bước nhẹ nhàng lên phòng Tiểu Kì,cô chắc rằng "con sâu ngủ" đang say giấc nồng mơ màng về chàng hoàng tư nào rồi nên cô lại nảy ra ý định trêu trọc cô bạn.
-Cạch-cô mở cửa một cách nhẹ nhàng nhất như không để chủ nhân của lãnh thổ không phát hiện ra có kẻ đang xâm phạm lãnh thổ bất hợp pháp khi chưa được sự cho phép của chủ nhân.
Bây giờ cô thấy gì nào,"con sâu ngủ" đang mỉm cười trong khi mắt vẫn nhắm nghiền trong chăn ấm nệm êm .
Thiên Tư bước đến cái bàn cạnh giường Tiểu Kì vặn kim đồng hồ báo thức báo thức nhích đi hai phút so với thời gian hiện tại,và ngồi vào bàn đọc sách chờ xem kịch hay cô bắt đầu đếm ngược
-3,2,1 action!-sau hai phut rốt cuộc cái đồng hồ báo thức yêu quí kia đã reo tiếng reo vang khắp phòng đánh động "con sâu ngủ" từ thiên đường rớt xuống địa ngục.
"Tiểu Kì kute thức dậy đi học ,thức dậy đi học"-tiếng chuông báo thức đặc biệt vừa reo inh ỏi vừa rung"è.è..." lọt vào màng nhỉ của Tiểu Kì như một phản xạ có điều kiện cô bật dậy như lò xo lau vội nước bọt còn vương *** trên mép miệng do kĩ thuật ngủ siêu cấp, nhảy khỏi giường miệng lãi nhãi như bị trúng thuốc:
-Chết rồi, chết rồi trễ học..trễ học rồi làm sao đây kì này chết chắc với ông thầy giám thị-vừa nói vừa bước đến phòng vệ sinh nhưng bước chân cô khựng lại,với đầu óc không phải là thông minh siêu hạng nhưng cũng không đến nỗi mất trí thì cô không hề vặn đồng hồ báo thức vậy tại sao sáng nay nó lại reo?
Khoan đã hình như có gì đó không đúng và rất mờ ám ở đây rõ ràng cô đã có kết quả thi đại học,cho dù vậy vẫn còn trong kì nghĩ hè thì làm gì phải đi học cơ chứ.
Vặn hết công suất của não bộ để suy nghĩ,Tiểu Kì đưa ra nghi vấn thứ ba hôm nay là ngày chủ nhật kia mà và kết luận cuối cùng của Tiểu Kì-nhà trinh thám tài ba đó là"bị lừa".
Trong lúc Tiểu Kì suy nghĩ thì Thiên Tư hai bờ vai run lên cố nén cười vì điệu bộ ngốc chưa từng có của Tiểu Kì,cô ngồi canh bàn sách vờ lấy quyển sách ra đọc như để chứng minh mình hoàn toàn vô tội.
Tiểu Kì từ từ xoay lưng lại quả đúng như cô dự đoán mình đã bị lừa và người lừa không ai khác là cái người đang ngồi bắt chéo chân mắt vẫn dán vào quyển sách thờ ơ với sự đời như thể dù quả địa cầu thân yêu bao bọc hàng tỉ con người có sụp đổ cũng chả liên quan.
"Giỏi,rất giỏi kĩ thuật diễn rất tốt"
Ánh mắt Tiểu Kì hằn lên tia giận dữ như xé nát cái con người trước mặt,phá gì không phá lại đi phá giấc ngủ của cô đúng là chán sống rồi,cô chống tay hai bên hong sâm sâm bước tới cái con người trước mặt đang quay lưng về phía cô.Như biết được sự giận của đối phương Thiên Tư chợt thấy lạnh sóng lưng rùng mình một cái,rồi quay lưng lại nhoẻn miệng cười tươi rói gương măt và ngữ điệu thể hiện rõ"ta vô tội":
-Ồ, Tiểu Kì bà thức rồi à,tôi mãi đọc sách nên không biết bà dậy.
-Bà làm điều ác sợ bị vạch trần sao phải ngạc nhiên khi tôi thức thế?-hỏi một câu như để tội nhân biết ăn năn hối lỗi mà nhận tội với ngụ ý"nói ra biết điều ta tha cho".
-Ấy, tôi nào có làm gì xấu chứ đừng nghĩ xấu như thế-tên tội nhân này gang lì thật bị bắt quả tang vẫn cố chối cãi cơ đấy. -Bà diễn hay thật sao không thi vào trường nghệ thuật thi vào trường kinh tế làm gì?-Tiểu Kì ta nổi giận rồi nhé,vừa nói cô vừa xắn tay áo để chuẩn bị công kích đối thủ.
Thiên Tư xua xua tay miệng vẫn cười chân thì chuẩn bị tư thế co chân chạy cho nhanh,nhưng lại không nhanh bằng Tiểu Kì cô đã nhanh hơn tóm cô bạn và thọt vào những nơi nhạy cảm của Thiên Tư để cô cười ra nước mắt điển hình chỗ nhạy cảm của Thiên Tư chính là eo,cứ chạm vào là cô không ngừng cười,vừa thọt Tiểu Kì vừa nói trong tiếng cười
-Cho bà chết,dám lừa tôi hả,hehe...!
Dường như sắp hết chịu đựng được cô giơ tay đầu hàng để được yên thân nếu không cô chỉ sợ mình cười sái cả quai hàm thì khổ.
-Lần sau chừa nhá,cấm phá giấc ngủ của người khác -Tiểu Kì buông cô ra và đi vào nhà vệ sinh nãy giờ lo giỡn mà cô quên mất việc làm vệ sinh cá nhân.
-Rồi...,rồi lần... sau... không dám ..nữa-cô vẫn cười nói trong ngắt quãng,bây giờ cô đã thấu hiểu vì sao không nên để điểm yếu cho người khác biết.
-À..ến..ây ..ó..iện..ì?(bà đến đây có chuyện gì)-Tiểu Kì đang đánh răng nói vọng từ trong nhà vệ sinh.
-Tôi định rủ bà đi dạo sẵn tiện mua sắm,hôm nay chủ nhật đông đúc chắc chắn rất vui-cô đang cầm quyển sách và nằm trên giường Tiểu Kì,cô nhìn quanh phòng một màu hồng độc nhất hèn gì Tiểu Kì yêu đời như thế.
-Ừm,..ợi át(ừm đợi lát).
***------------------****
|
CHƯƠNG 3: LẠ MÀ QUEN
Nếu vô tình gặp một ai đó trên đường đời có lẽ đó là duyên cũng có thể là sợi dây định mệnh kéo những con người vốn không hề quen biết đến gần nhau. Có những thứ ta vô tình đánh rơi trong quá khứ nếu như lại một lần nữa nhìn thấy trên dòng đời ta có nhặt nhạnh và cất giữ lại hay làm lơ?
Tiểu Kì đánh răng và làm vệ sinh cá nhân xong thì mở tủ lựa từng bộ đồ ướm lên người rồi đứng trước mặt Thiên Tư đưa qua đưa lại cho cô xem bộ nào hợp, mỗi lần ra ngoài khâu khó khăn nhất của Tiểu Kì chính là chọn một bộ đồ vừa ý. Và khâu này chính là khâu mà Thiên Tư ngán ngẫm nhất,nói thật lòng thì theo cô đánh giá thìTiểu Kì mặc gì cũng đẹp tất nhưng không hiểu sao lần nào cũng khó khăn trong việc lựa chọn.
- Cái này được không?
- Được bộ này đi-Thiên Tư xét nét kĩ càng xoay qua xoay lại bộ cánh màu trắng tinh khôi gật gù cho là đẹp.
- Được sao?Tôi thấy nó nhạt nhẽo quá chẳng nổi bật gì cả,thôi bộ khác đi-Tiểu Kì tỏ vẻ nghi ngờ,nét mặt tỏ rõ"không được chút nào" rồi cô quẳng bộ cánh sang một bên,tiếp tục công cuộc vĩ đại "bới tủ tìm đồ".
-Cái này thì sao?
- Được!-Thiên Tư ngán ngẫm thở dài thườn thược có lẽ đi chơi tốn nhiều thì giờ chuẩn bị là đây giai đoạn "lựa đồ"
- Còn cái này?
- Cũng được.
- Nè tóm lại bà thấy tôi mặc cái nào đẹp mà nói được mãi thế?
- À,tôi thấy mặc bộ cánh màu hồng này đi nó vừa là màu bà thích vừa nổi trội không thấy nhạt nhẽo,dạng ống lộ bờ vai trắng ngần quyến rủ khỏi phải chê,phía dưới hơi xòe tiện đi lại,ok?
-Ừm...vậy cái này đi-Tiểu Kì tỏ vẻ nghĩ ngợi rồi cũng đồng ý vì cô cũng đang ngấm ngầm chọn nó lại có thêm tài lập luận sắc bén của cô bạn thân thì lập trường cuối cùng cũng vững hiên ngang bước vào phòng thay đồ, ở ngoài Thiên Tư cũng thở phào vì được giải thoát.
Thay xong cô bước ra đứng trước gương ngắm nghía vài phút hai người nhìn mặt nhau gật gù tán thưởng cho tài thẩm mĩ của cả hai, cũng không cần phải thắc mắc tại sao Tiểu Kì lại kì công chọn lựa bởi lẽ nhà cô kinh doanh thời trang cơ mà nếu ăm mặc lượm thượm đi ra ngoài chẳng khác nào cô bôi tro chét trấu vào mặt gia tộc nhà họ Ngạn.Tiểu Kì chải lại tóc thoa chút son màu hồng nhạt rồi cùng Thiên Tư bước xuống nhà.
Cả hai cúi đầu chào ông bà Ngạn :
- Thưa hai bác tụi con đi ạ!
-Thưa ba mẹ con đi ạ!
-À hai con xuống rồi à,chà xinh nhỉ-ông Ngạn cười hiền nhìn hai cô gái trước mặt.
-Thế con không ăn sáng sao?-bà Ngạn tiếp lời khi thấy hai cô toan bước đi.
- Dạ tụi con đi ăn bên ngoài luôn ạ,mẹ không cần lo -Nói rồi hai người bước đến gần chiếc xe trước cổng đã đợi sẵn,tài xế riêng của nhà họ Ngạn mở cửa mời hai người vào xe nhưng Tiểu Kì phẩy phẩy tay ra hiệu không cần và bước vào chỗ ngồi quen thuộc của chú tài xế nhẹ nhàng nói:
- Chú không cần đi đâu,cháu tự lái được rồi,cảm ơn chú!
Thiên Tư cũng vào chỗ ngồi cạnh Tiểu Kì rồi chiếc xe dần lăn bánh,nhưng chưa nhanh vẫn còn đủ để nghe tiếng căn dặn của chú tài xế:
-Tiểu thư lái cẩn thận hôm nay xe rất đông đấy.
-Vâng cháu biết rồi!-Tiểu Kì hạ cửa kính ngoái đầu lại cố nói thật to để tài xế nghe thấy. Rồi chiếc xe lao vun vút trên đường Thiên Tư say sưa ngắm cảnh vật bên đường tuy nhiên lâu lâu vẫn quay lại nhắc nhở Tiểu Kì chạy xe chậm lại bởi vì cô không muốn chưa học hành đến nơi đến chốn chưa có một tấm chồng để nuôi thân đã phải đi hỏi thăm sức khỏe diêm vương.
|
Đi được một quãng chiếc xe ghé vào một nhà hàng sang trọng, hai cô gái bước xuống với nét đẹp diễm lệ"hoa nhường nguyệt thẹn" khiến ai cũng phải ngoái đầu nhìn ngưỡng mộ có ,ganh tị có,và tiếng xuýt xoa khen ngợi. Tiểu Kì đưa chìa khóa cho tài xế lái xe vào bãi đỗ xe rồi cùng Thiên Tư bước vào trong hai cô vừa bước vừa dáo dát nhìn xung quanh để chọn một cái bàn thích hợp:
-Kia kìa-Tiểu Kì vừa nói vừa chi tay về phia chiếc bàn trống cạnh cửa sổ,Thiên Tư nhìn theo tay Tiểu Kì cũng gật gù đồng ý,hai cô thì nghĩ là tìm thấy cái bàn nhưng những người trong nhà hàng lại cho rằng hai cô tìm thấy bạn trai vì cạnh bàn hai cô chính là bàn của hai chàng trai. Điều này làm cho nam trong nhà hàng mặt mài ỉu xìu vì"hoa đã có chủ",nữ có người thì thờ ơ có người thì ngưỡng mộ vì nghĩ rằng"chu choa trai tài gái sắc",có người lại tỏ vẻ ghen tị.
Hai cô gái đã thấy "mục tiêu" không ngần ngại bước thật nhanh nhưng lại không để ý có một nụ cười thâm hiểm trên môi một cô gái đang ngồi một bàn ngang chỗ hai chàng trai đang ngồi, chính vì đi nhanh chính vì không để ý Thiên Tư đã vấp phải chân của "một ai đó" mà ai cũng biết là ai đó làm cô ngã chuẩn bị tinh thần trao nụ hôn đầu đời cho mặt đá lạnh ngắt dưới sàn nhà, vie gì chú việc này cô không mong muốn một chút nào nhưng vẫn phải cam tâm nhắm mắt chấp nhận nhưng mọi chuyện lại không như cô nghĩ....
Thiên Tư đang chờ cú đáp đất an toàn về với đất mẹ nhưng chờ mãi sao chẳng thấy,cô chỉ cảm nhận được mình đang nằm trên một cái gì đó rất mềm và ấm,không những thế một mùi hương nam tính thoang thoảng xông thẳng vào khoang mũi,cô chắc chắn X-men một trăm phần trăm. Nhưng mùi hương này từ đâu tỏ ra đừng nói với cô mặt đá lạnh có mùi này đánh chết cô cũng không tin,đang mường tượng và tìm cái nơi có mùi hương tỏ ra nên cô không để ý là có rất nhiều ánh mắt nhìn cô,đặc biệt là ánh mắt của một người đang chứa nét cười đầy ẩn ý.
-Đá rất mềm và ấm?-Giọng nói trầm ấm xông thẳng vào màng nhỉ của Thiên Tư khiến cô giật thót người,ngước mặt lên thì thấy gương mặt một người con trai phóng đại cách mặt cô chỉ vài xenti,cảnh này dễ hiểu lầm nhưng Thiên Tư vẫn chưa hoàn hồn được vì gương mặt này phải đánh giá là cực đẹp trai, đôi mắt sắc lạnh màu cà phê,mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng nhưng có chút phá cách mang phong vị lãng tử, đến bây giờ thì chỉ số thông minh ít ỏi của cô đã có thể nhận ra rằng cái hương thơm nam tính từ đâu ra và cái mà cô nằm lên là thứ gì rồi"thân người" đấy.
-Không...không phải,tôi xin lỗi và cảm...cảm ơn anh về chuyện lúc nãy tôi quá bất cẩn-mặc dù cô hơi choáng trước vẻ đẹp của anh nhưng không thể để cô là đồ hám trai được cô vôi bật dậy mặt cúi xuống để chữa ngượng mệng lắp ba lắp bắp xin lỗi, mặc dù cô biết đó không phải lỗi của cô nhưng chốn đông người tránh điều thị phi"một câu nhịn chín câu lành" cô nhớ người xưa dạy thế.
-Bất cẩn?Em nghĩ lỗi do em?-Anh hơi nhíu mày vì thái độ của cô,cô quá ngốc hay cô quá hiền,hay quá rộng lượng đến nỗi hành động gạt chân lộ liễu như thế đến đứa trẻ lên ba còn thấy huống chi cô một cô gái xinh đẹp như thế không lẽ chỉ số IQ thuộc loại cực thấp.
-Vâng lỗi do tôi, cảm ơn vì không để tôi ngã!-Anh này lạ nhỉ cô thừa nhận lỗi vậy mà vẫn không chịu bỏ qua sao đâu ai bảo anh đỡ cô,sao bây giờ bị đau lại định nổi giận với cô chứ nhìn đẹp trai vậy mà nhỏ mọn.
-Thôi được tùy em nhưng lần sau đừng rộng lượng quá như thế cô bé ạ-anh ghé sát tai cô thì thầm sau đó nở một nụ cười chết ruồi,à không chỉ đối với cô thôi đối với người khác là chết người đấy.
Tiểu Kì nãy giờ vì quá bất ngờ nên vẫn chưa hoàn hồn,nhưng cô đã thấy ai là người đã làm Thiên Tư ngã cô nhất định không bỏ qua. Cô đưa tay chỉ về cô gái kia mà quát:
-Là cô làm đúng không,chơi bẩn thế?
-Tôi..tôi-cô gái kia mặt thoáng biến sắc cà lâm nói không nên lời phần vì ánh mắt lạnh lùng của chàng trai nhìn cô,phần vì thái độ muốn xé xác người khác của Tiểu Kì,nhưng chưa kịp mở miệng thốt lời vàng ngọc tiếp theo thì Tiểu Kì đã bị Thiên Tư kéo đi đến cái "mục tiêu" đã nhắm từ đầu.
- Thôi bỏ đi chắc cô ấy không cố ý đâu
-Tâm Di à bà hiền quá đấy,cái loại này phải cho một bài học mới được.
-Thôi bỏ qua đi,thật ra cũng đâu có gì nghiêm trọng chẳng phải tôi vẫn an toàn bình yên vô sự còn gì,vả lại bà là tiểu thư đài các đừng làm mất hình tượng,hì hì..-Thiên Tư vừa vuốt vuốt lưng Tiểu Kì cho bớt giận vừa sử dụng vốn văn chương tích lũy được trong mười hai năm đèn sách ra thao thao bất tuyệt,thật sự cô cũng không ngờ là Tiểu Kì lại phản ứng mạnh mẽ đến thế,hai người vừa bước tới bàn định kéo ghế để an tọa thì có một cánh tay chắn ngang,đây gọi là than chưa nguội vẫn còn đốm đỏ đốm hồng đã ngu ngốc nhầm dầu là nước đổ vào không dập được than mà làm bùng cháy cơn bão lửa. Thiên Tư đang cầu khấn cho kẻ ngán đường này toàn mạng mà trở về nhà:
- Xin lỗi!Anh có thể mời hai em qua bàn tụi anh ngồi cùng không?-Giọng nói ấm áp nhẹ nhàng của một người con trai vang lên,trong đôi mắt đen chứa đầy sự thích thú khi nhìn Tiểu Kì,mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh,nếu nói người con trai lúc nãy mang vẻ đẹp của sự lạnh lùng có chút bí ẩn thì người này lại mang vẻ đẹp của sự ấm áp dễ gần. Chàng trai vừa nói vừa chỉ sang cái bàn lúc nãy hai cô đi ngang đồng thời cũng là cái bàn mà chàng trai đôi mắt màu cà phê đang ngồi mắt hướng ra ngoài cửa sổ,miệng nhấm nháp ngụm cà phê đắng không đường.
-Không...không có gì chẳng qua tôi chỉ muốn làm quen và hai em coi như đền ơn anh kia vừa cứu em này vậy,nếu hai em không thích anh cũng không ép-miệng nói tay chỉ về phía Thiên Tư để đưa ra bằng chứng bào chữa cho hành động vô duyên ngán chân người khác,hơn ai hết anh biết hai đôi mắt này rất ngỡ ngàng nhìn anh như sinh vật lạ từ trên hành tinh khác rớt xuống. Nếu như anh không kịp phân trần lí do chính đáng chỉ sợ anh bị đem ra làm "tấm thớt" bị chém thay cho "con cá" lúc nãy bị chém hụt,thực hiện đồng thời ba động tác miệng nói tay hành động miệng nở nụ cười tỏa nắng với ý nghĩ"anh khuyến mãi cho hai em vì đã chú ý lắng nghe lời anh nói",miệng cười thế thôi chứ trong lòng mồ hôi mẹ mồ hôi con đang chen chân chảy ra rất tiếc vì chủ thể kiềm chế quá tốt nên không để chúng trào ra bề mặt da.
-À..không có gì chúng tôi sẽ qua đấy-câu nói ngọt này là của..Tiểu Kì cơ đấy,chuyện lạ rõ ràng đang cực kì tức giận xoay phắt ba trăm sáu mươi độ tắt ngấm miệng còn nở nụ cười tươi như hoa trước sự ngạc nhiên của Thiên Tư và chàng trai,thực sự ngay từ đầu Tiểu Kì cũng đã thấy hai chàng trai này nên mới cố ý chọn cái bàn gần đấy,nói gì thì nói tài quan sát trai đẹp của cô cũng không tệ chút nào. Hơn nữa gia đình cô làm trong giới kinh doanh cũng có ảnh hưởng nho nhỏ đến kinh tế nước nhà nên cô cũng thường được dự những buổi tiệc sang trọng cho nên cũng biết ít nhiều về hai con người này,vừa tài năng vừa phù hợp với tiêu chuẩn kén chọn bậc lang quân cô quyết định thử một lần xem sao.
-À..vâng chúng tôi sẽ qua-mặc dù đang bỡ ngỡ với tâm trạng xoay như chong chóng gió của Tiểu Kì và hơi ngạc nhiên về chàng trai trước mặt nhưng nghe anh bày tỏ tâm sự từ nãy đến giờ thì đã định hình được anh là ai"ra là bạn của "người kia"",cô nở nụ cười xã giao là vẻ bằng lòng nhưng không vừa ý,nhún vai một cái tỏ vẻ bất lực nhìn chàng trai sau đó mặc tình cho Tiểu Kì kéo đi.
|
Chàng trai cũng thở phào nhẹ nhõm vì đã thuyết phục được hai cô gái,anh cũng đang thầm khâm phục tài biện luận của chính bản thân mình thật tình mà nói thì đây là lần đầu tiên anh hạ mình thuyết phục con gái quả thật khó hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Nhưng anh không biết mình lấy can đảm đâu ra để bước đến gần họ mà không hề suy nghĩ bở lẽ từ trước đến giờ đẹp trai là thế tài năng là thế thậm chí quanh anh có vô số tiểu thư quyền quý theo đuổi cũng có,mối mai cũng có nhưng anh nào để ý vì anh không thích sự giả dối ở những con người đó xe xua nịnh bợ trong mắt chỉ xem bản thân là nhất chẳng xem ai ra gì. Cũng chính vì thế đã ở cái tuổi hai mươi hai mà anh và kể cả" thằng bạn quý hóa" của anh chưa lấy một mảnh tình vắt vai,mà cũng không đúng chỉ có anh thôi chí ít "thằng bạn kia" còn có một mối tình tuổi thơ tràn đầy đau thương mà cho đến bây giờ vẫn còn lưu giữ để mà nhớ để mà chờ đợi. Anh lắc đầu ngán ngẫm rồi cũng bước theo hai cô gái đi nhanh một chút và lịch sự kéo ghế mời hai cô gái ngồi,đàn ông ga-lăng là đây.
Quay lại trước lúc khi hai cô gái chưa đến bàn hai chàng trai và vì"thằng bạn mê gái vì gái bỏ bạn một mình" tại bàn có chàng trai đôi mắt màu cà phê hướng về phía cửa sổ,không phải anh chỉ ngồi không xơi cà phê đâu mà anh đang suy nghĩ về người con gái kia,đôi mắt đó thật sự rất giống làm sao anh có thể quên được đôi mắt đó cơ chứ,dù là trong giấc ngủ anh vẫn nhớ đến đôi mắt của cô bé tám tuổi ngân ngấn nước mắt tiễn anh ra đi để thực hiện cuộc huấn luyện trở thành một Best CEO như hiện nay. Phải chăng cô thật sự đã biến mất khỏi sự kiểm soát của anh, chưa bao giờ anh cho phép mình nghĩ như thế thì hà cớ gì hôm nay lại vì cô gái kia mà nghĩ như thế,hay đúng như người ta nói tất cả là định mệnh,định mệnh đã mang người anh yêu đi cuốn theo cả trái tim anh chết dần chết mòn trong năm năm qua,và bây giờ sai một cô gái khác mang phương thuốc màu nhiệm làm sống lại trái tim kia.Anh muốn xua đi những ý nghĩ điên rồ kia,anh mà cũng tin vào định mệnh sao chẳng phải từ trước đến nay anh luôn tự hào định mệnh là do bản thân nắm giữ sao thật nực cười!
-Ê..ê mày nghĩ gì đăm chiêu vậy đừng nói với tao mày bị người đẹp hớp hồn nha-đang miên man suy nghĩ một bàn tay huơ huơ trước mặt,giọng nói đầy vẻ châm chọc đá đểu của thằng bạn,nhưng anh cũng hơi ngượng vì câu nói này không hề sai.
-Làm gì có,mày chỉ giỏi tào lao-nhưng đâu để bị đá đểu thế được anh cũng nhận biết được có hai người con gái ở đây vừa chữa ngượng cho bản thân vừa đá đểu được thằng bạn một công đôi chuyện quá thuận tiện.
-Tụi em có thể ngồi đây được không?-mặc dù đã được kéo ghế sẵn nhưng thấy sự lơ đãng không quan tâm của người kia cũng hơi ngại vì chưa được phép đã sỗ sàng xâm phạm lãnh thổ thì còn đâu là hình tượng "thục nữ" nên Thiên Tư đành mở lời.
- Được chứ,chúng tôi mời hai em mà- lần này chàng trai có đôi mắt màu cà phê không còn lạnh lùng mà thay vào đó là đôi mắt ấm áp nhìn Thiên Tư đôi môi nở nụ cười nhẹ vẽ nên đường công tuyệt mĩ vỏ bọc bởi lớp băng dày như được gỡ bỏ,Thiên Tư thầm nghĩ nếu cô không được tiêm ngừa đầy đủ sức đề kháng yếu có lẽ đã đổ trước nụ cười kia của anh rồi,nhưng bây giờ cô mới nhìn kĩ gương mặt của anh đẹp như tạc nhưng cô không hề có cảm giác xa lạ mà lai rất quen tưởng chừng như cô và anh đã gắn bó với nhau một thời gian rất dài tuy nhiên cớ gì cô lại không nhớ ra kể cả mộtmảnh kí ức nhỏ cũng không có chắc cô nhầm,thấy trai đẹp cho dù lạ cũng thành quen. -Cảm ơn anh-Tiểu Kì nhìn hai con người trước mặt đang chìm trong suy nghĩ mông lung thì lên tiếng rồi kéo Thiên Tư ngồi xuống,luyên thuyên giới thiệu.
-Ngồi chung bàn thế này phải biết tên chứ nhỉ,em giới thiệu trước vậy,em tên là Ngạn Tiểu Kì,còn đây là Dương Tâm Di chúng em là bạn thân từ nhỏ,còn hai anh em cũng biết sơ đấy nhưng vẫn muốn hai anh tự giới thiệu-Tiểu Kì vừa nói vừa quàng vai Thiên Tư thể hiện tình bạn thân thiết.
***-------------------***
|