Tình Yêu Và Thù Hận
|
|
CHAP 14: Tình cảm, tôi ko cần!
Tất cả đều ngồi trong phòng khách. Iris nói là hôm nay sẽ giới thiệu cho 2 nàng quen biết hai người bạn mới.
- Iris, thật ra họ là ai._Mia tò mò lên tiếng hỏi.
- Có thể 2 đứa cũng quen. Là 1 người bạn cũ thời thơ ấu của Băng._Iris nói liếc mắt sang xem thái độ của Băng. Ko chút biểu cảm hay phản ứng gì, chỉ ôm con cú mèo Pet trên tay vuốt ve.
- Bạn cũ của Băng!_ Ko hiểu sau khi nghe câu đó Mia khẽ lạnh sống lưng. Bạn sao? Băng từng bảo bạn chính là thứ vũ khí tàn hình giúp cô thực hiện kế hoạch. Là bạn của cô thì nhất định sẽ phải chết, nhưng là chết 1 cách có giá trị. Mia cũng vì thế mà chưa bao giờ dám nhận mình là bạn của Băng.
- Sao em ngạc nhiên vậy?_Iris khó hiểu nhìn Mia.
- Ko...ko gì.._Nhỏ toát mồ hôi thầm tiếc thương cho 2 vị khách quý.
- Bạn em? Là ai?_Băng cuối cùng cũng lêntiếng.
- Là thằng nhóc hai dắt em trốn đi tới " đồi gió" chơi đấy. Lần nào gặp thằng nhóc em cũng rất vui vẻ, còn mang theo cả hoa cát về cắm khắp nhà._Iris kể lại chuyện xưa với hy vọng gợi lại trong lòng Băng những kí ức hồn nhiên.
- Vậy sao?_ đáp lại anh là 1 nụ cười ma quái kèm theo 1 tính toán. Mia run người vì nụ cười đó, còn Iris thì trong lòng hoang mang ko biết chuyện mình đang làm là đúng hay sai?
- Em...ko nhớ gì về cậu ta sao?_ Iris hai mài nhíu chặt lại với nhau. Cậu ko thể tin là cô ko ấn tượng gì với những kí ức đó.
- Khi họ đến, những gì em nói anh ko được phủ nhận._Băng giọng trầm xuống như ra lệnh.
- Em...thật ra em muốn làm cái gì?_ Iris mơ hồ ko thể nắm bắt được tâm tư của cô.
- Anh chỉ cần nhớ rõ lời em._Băng hơi caogiọng. Ko khí dần trở nên ngột ngạt khó chịu.
- Bọn họ đến rồi._Mia dứt lời hai người kia đã đứng trước mặt họ. Hai chàng có chút bất ngờ vì hai nàng là chủ nhân của căn nhà gỗ này nhưng nhanh chóng thích nghi được với xung quanh.
- Iris, anh gọi bọn em tới có gì ko?_Phong cất giọng phá tan sự im lặng tới đáng sợ.
- Anh đã tìm được em gái của mình nên muốn mấy đứa làm quen._Iris cười nhẹ.
- Em gái?_Phong có chút kinh hỉ.
- Là người chú luôn chờ đợi._Iris tiếp tục.
- Bing Bing sao?_Phong mặt thoáng vui mừng.
- Phải. Bing Bing của chú anh tìm giúp chú rồi. Nó..._ Iris đang nói thì bị Băng xen ngang.
- Chết rồi._Băng giọng nhẹ nhàng tuy ko lớn nhưng đủ để tất cả nghe thấy. Tay cô vẫn vuốt con Pet trong lòng.
Chết rồi!!! Hai chữ lọt vào tay Phong làm cơ mặt cậu giật liên hồi. Iris mở to mắt nhìn về phía Băng. Cô đang muốn giở trò gì đây.
- Cô nói điên khùng cái gì vậy hả?_ Phong bất giác hét lớn như mất bình tĩnh. Roy đứng cạnh phải níu chặt vai cậu, Roy cảm nhận được cả người Phong đang run lên.
- Nghe ko rõ sao? Người anh chờ....chết rồi!_Băng tiếp tục lập lại nhấn mạnh hai từ cuối. Vẻ mặt rất bình thản ngước nhìn Phong. Cậu tức giận sao? đó chính là thứ cô muốn. Hận đi! Hận nhiều vào!
- Là thật?_Phong đưa mắt về phía Iris xác định. Chỉ thấy Iris né tránh ánh mắt cậu.
- Tất nhiên rồi. Vụ án mạng kinh hoàng 3 năm trước của Lãnh gia, đáng lẽ ra anh nên biết rất rõ chứ._Băng giọng đều đều.
- Năm đó tuy rất nhiều người chết nhưng Băng Băng đã trốn thoát._Phong hét lên.
- Anh chắc chắn?_ Băng nhuếch miệng cố ý hỏi lại.
- Phải?_ Phong như mãnh thú gầm lên khiến Roy khổ sỡ giữ chặt cậu lại.
- Vậy tôi ko ngại nói cho anh biết. Năm đó vụ thảm sát gia đình cảnh sát trưởng Lãnh Thế Hào, cũng chính là ba tôi diễn ra như thế nào._Băng quay lưng đặt con Pet đứng trên thanh ngang.
- Bác Lãnh...là ba cô...vậy cô là...Lãnh Băng Băng._Phong mơ hồ đoán.
- Vào 3 năm trước, ai cũng cho rằng người con gái chết thảm trong ngôi nhà hoang đó là Rose, nhưng thật ra... đó chính là Băng Băng._ Băng càng nói càng khiến Phong suy sụp, khiến Iris càng thêm khiếp sợ. Cô có thể bóp méo sự thật nói ra 1 cách nhẹ nhàng như vậy.
- Tại sao tôi phải tin cô?_Phong 2 tay nắm chặt tưởng chừng những ngón tay có thể đâm xuyên qua lòng bàn tay.
- Vì tôi chính là người chị song sinh của Băng Băng. Tôi là Lãnh Băng Tâm-Rose. Do hai chúng tôi quá giống nhau nên Băng đã chết thay tôi. Thay tôi hứng chịu 1 cái chết vô cùng tàn ác và đau đớn._ Băng giọng thấp cao đầy đủ đánh chết hy vọng cuối cùng trong lòng Phong.
- Tôi ko tin!!!_Phong hét lên đẩy văng Roy ra xa sau đó hất tung chiếc bàn kính vỡ thành những mảnh vụt li ti văng tung toé.
- Anh nổi điên sao? đau lòng sao? Trong bao lâu anh sẽ quen cái tên Băng Băng rồi đi cùng người con gái khác._Băng tiếp tục những lời lẽ khinh khi.
- Cô im ngay cho tôi. Tôi cấm cô xúc phạm tình cảm của tôi và Băng._Phong nắm chặt hai bên vai của Băng lắc mạnh.
- Vậy cậu có dám trả thù cho Băng của cậu hay ko? Hả?_Băng cao giọng nhìn thẳng vào Phong.
- Trả thù. Tôi nhất định sẽ trả thù!!!_ Phong hét lên rồi bỏ chạy ra khỏi đây. Roy ko nói gì liền chạy theo.
Còn lại 3 người vẫn im lặng ở đó...
- Tại sao em lại làm vậy? Em có biết nó chờ em bao lâu rồi ko? Nó còn vì em tự dựng 1 cánh đồng hoa cát xem nó là bảo bối._Iris hét toáng lên sau 1 lúc lâu im lặng.
- Thật xin lỗi. Những thứ đó em thật sự ko nhớ gì hết._Băng nhàng nhạt nói.
- Em đang giả ngu ngơ với anh sao?_Iris hai tay nắm chặt nối lên những đường gân cho thấy anh thật sự tức giận.
- Iris, Băng nó thật sự ko nhớ gì đâu. Anh đừng ép nó!_ Mia xen vào vẻ mặt lo lắng.
- Cho là như vậy. Tại sao em lại nói những lời như vậy tổn thương Phong?_ Iris
- Trả thù! _ Băng lười biếng trả lời.
- Em lợi dụng tình cảm của Phong để phục vụ cho kế hoạch trả thù của em anh có thể ko có ý kiến. Nhưng em ko cần tổn thương nó, nó có thể vì yêu em mà làm tất cả. Ko phải như vậy tốt hơn sao?_ Iris nói. Anh càng ngày càng thấy cô em gái đáng yêu ngày nào của mình càng đáng sợ.
- Tình yêu sẽ ko đủ sức khiến anh ta toàn tâm giúp em trả thù. Chỉ có sự hận thù mới giúp con người có được sức mạnh lớn nhất._ Băng nhuếch môi. Nụ cười hiện tại của cô trong thật quỷ dị.
- Anh sai rồi. Anh tưởng Phong sẽ giúp em trở lại con người của ngày xưa. Nhưng ko ngờ lại biến cậu ta trở thành con cờ trong kế hoạch đẫm máu của em. Anh sai rồi._Iris rơi 1 nước long lanh cùng với nụ cười chua chát. Anh bước đi với từng bước chân nặng nề. Mia thật sự ko có cách nào giúp ích trong hoàn cảnh này.
- Nếu như anh tiết lộ chuyện này, trước khi em tự sát, em sẽ giết chết tất cả những người ở đây. Nhấn chìm Akuma xuống đáy đại dương._Từng lời từng chữ truyền tới tai Iris. Anh ko trả lời, chỉ phá lên cười vang vọng rồi tiếp tục rời đi.
- Băng, mày ổn chứ?_Mia nhìn cô vẻ lo lắng.
- Mày ko nghe rõ sao? Băng chềt rồi. Tao là Rose!_ Băng nhìn chằm chằm vào Mia khiến nhỏ bất chợt lùi về sau vài bước.
- Rose, mày và anh trai mới nhận lại nhau. Sao ko giữ anh ấy lại._Mia nhỏ giọng.
- Tình thân, tình yêu chỉ là bàn đạp để đạt được sức mạnh của sự hận thù._Băng nói rồi xoay người lên phòng. Chỉ để lại Mia với đống đổ nát....
|
CHAP 15: Bí mật
Băng 1 mình ngồi rút người trong chăn. Trong lòng dâng lên 1 nỗi sợ hãi vô hình. Tại sao? Ngay cả cô cũng ko biết.Nhìn lọ hoa hồng đen trên bàn, rồi nghĩ tới những lời Iris nói. Hoa cát, đồi gió những hình ảnh đó cứ liên tục xuất hiện trong đầu cô nhưng vô cùng mờ ảo.
- Rose, em thật sự ko nhớ anh ta là ai. Sao anh trai lại nỗi giận vì 1 người ngoài cơ chứ.
Băng mở miệng mè nheo như 1 đứa trẻ đang giận dõi. Vẻ mặt ngu ngơ đáng sợ khác với dáng vẻ vô tình ko nước mắt như lúc gặp Phong. Cô thật sự hiện tại..ko nhận ra Phong.
——
Mia dẫn theo Kenji đi xuống địa vực tìm Iris. Lúc đầu nhỏ chỉ muốn đi 1 mình cho dễ nói chuyện, như thằng nhỏ Kenji cứ bám lấy dai như đĩa ko cách nào dứt ra được. đành miễn cưỡng mang nó theo cùng.
Hai người 1 lớn 1 nhỏ tới 1 quán rượu lớnnhất ở đây. Vừa bước vào đã nhìn thấy ngay 3 chàng đang cùng nhau uống rượu. Kẻ uống nhiều nhất ko sợ chết nhất là Phong. Cạnh đó là Iris cũng ko khá hơn là mấy.Mia toan bước lại thì bị hai tên gần đó giơ tay cản lại.
- Hai người ko được qua đó._ Tên thứ 1 lên tiếng.
- Tôi muốn gặp Iris._Mia nhíu mài kiên nhẫn trả lời. Chớ bình thường là nhỏ đã cho mỗi tên 1 cước về với đất mẹ thân yêu rồi.
- Học trưởng có dặn. Bất kì ai cũng ko thểtới đó._ Tên thứ 2 lên tiếng.
- Ta thật sự ko còn kiên nhẫn._ Mia nghiến răng tung cho mỗi tên 1 đá văng ra xa rồi hung hăng tiến vào.
- Này, đợi lúc khác hãy tìm họ._Roy cũng lên tiếng ngăn cản.
- Tôi chỉ nói điều họ cần phải nghe._ Mia mặc kệ cứ đi về phía 2 người kia. Roy định ngăn lại nhưng cảm thấy chân mình nặng trịu nhấc ko lên. Nhìn xuống thì thấy thằng nhóc mắt tím đang ôm chặt lấy chân mình.
- Anh đẹp trai ới ời, chúng ta tâm sự mỏng đi. Chuyện đàn bà con gái ko nên xen vào._ Kenji chu cái miệng lên nói. Roycũng ko để ý tới bọn người kia nữa, túm cổ thằng nhóc lôi ra ngoài.
- Bắt cóc, cưỡng sắc!!_ Kenji tự nhiên hét lên.
- Cái thằng quỷ này, là ngươi nói chúng tatâm sự giờ thì hét cái gì?_ Roy tức xì khói lỗ tai.
- Ủa, vậy hả? Hìhì..biết ngay sẽ chẳng ai cưỡng lại được sắc đẹp của đệ nhất mĩ nam kenji này mà._Kenji hất mũi tự mãn. Roy thì bật cười, tinh thần tự xướng còn cao hơn cả cậu.Quay lại với 3 người kia. Mia ko cách nào làm cho 2 tên kia ngừng uống lại được. Hết cách, nhỏ đành hất tung tất cả những thứ trên bàn xuống đất.
- Uống, uống tiếp đi. Coi hai người lấy gì mà uống. Dám coi tôi là ko khí hả!_ Mia hét vào mặt hai tên ma men kia.
- Phong, chúng ta đi chỗ khác uống tiếp._Iris bước đi hơi loạng choạng khoác vai Phong.
Bốp!! Rầm!!
Mia nổi giận đấm cho hai người 2 đấm vào mặt. Sau đó xoa tay, khẽ nhăn mặt.
- Tỉnh hết chưa?_ Giọng hét như sấm vang lên. ( Chị tỏa sáng nhất trong chap nì...oa...)
- Cô điên đủ chưa?_ Phong gầm lên dùng tay lau máu chảy ra từ khoé miệng
- Hai người mới là kẻ điên. Iris, anh về nhà đi. Băng..à Rose nó cần anh. Anh ko thể bỏ mặc nó như vậy._ Mia kéo tay Iris.
- Nó ko phải em tôi. Cô kêu nó mau trả em gái lại cho tôi._ Iris đẩy nhỏ ra hét.
Chát!!
Mia vung tay tát anh 1 cái rất mạnh.
- Anh ko có quyền từ bỏ nó. Bao nhiêu năm qua anh đã làm được gì cho nó. Một mình nó đã trải qua ko ít đau khổ. Kể cả bán linh hồn cho ác quỷ nó cũng ko chần chừ. Anh có quyền gì mà mà từ bỏ nó._Mia nói bất giác 1 giọt nước mắt lăn xuống. Cùng lúc Roy và Kenji trở lại nghe được câu chuyện. Nhìn Mia khóc trong long Roy như có thứ gì đó nhói lên.
- Dì Mía, đừng khóc...có Kenji đây._Kenji lập tức chạy lại leo nhanh lên 1 chiếc bàn đứng dùng bàn tay nhó ú ú lau nước mắt cho nhỏ.
- Bán linh hồn cho ác quỷ. Là sao?_ Iris chợt tỉnh hẳn nhìn Mia hỏi.
Mia cắn môi dưới nhắm mắt lại nhưng kongăn được nước mắt vẫn trào ra. Nhỏ ko định nói ra bí mật này. Nhưng ko còn cách nào khác. Nhớ tới cái ngày khủng khiếp mà nhỏ tận mắt nhìn thấy Băng....tự tay Băng tiêm các loại virút cực độc vào người. Chịu bao nhiêu đau đớn...chết đi sống lại bao nhiêu lần. Nhớ tới cô lại bật khóc.
- Cái thứ đó...rốt cuộc là gì._ Iris run người hỏi Mia.
- Là 1 loại virut ăn mòn những kí ức đẹp đẽ của con người. Chỉ để những kí ức buồn bã đau khổ và làm tăng hận thù trong mỗi con người._ Mia nghẹn ngào nói.
- Do đó, trong đầu nó...ko còn gì khác ngoài...trả thù._ Iris giọng có chút khàn lại, 1 giọt nước long lanh từ khoé mắt rớt xuống.
- Vậy thật ra...Băng Băng...vẫn còn sống..._ Phong lên tiếng.
- Phải. Nhưng...nếu các người ko để nó trả thù...loại virut đó sẽ ăn sâu vào não. Ko có thuốc trị._ Mia nói thêm.
- Vậy còn khi trả thù được?_ Phong mệt mỏi hỏi.
- Akuma sẽ trở về trạng thái hoang sợ như lúc ban đầu. Băng...sẽ...sẽ..._ Nước mắt Mia lại rơi.
- Sẽ làm sao?_ Iris lẫn Phong lên tiếng.
- Bán linh hồn cho ác quỷ cũng có nghĩa là...khi trả thù xong...Băng sẽ phải...theo King- Ông Hoàng Bóng đêm._ Mia càng khóc càng dữ dội. Roy bất giác ko tự chủ được ôm cô vào lòng.
King- Ông Hoàng Bóng đêm!!! Tất cả sửng sốt ngây người....
----------------------------------------------------------------------------
Ps: quyết định viết fic này dài 1 chúttttt....từ Akuma vào luôn đất liền coi như 2 phần. Truyện tuy bị bơ nhưng ý tưởng lại dồi dào. đành tự mình động viên mình. Cố lên Cáo ơi, bởi vì đam mê!....
|
. Có bơ Cáo đâu Cáo mau ra chap nhé
|