Hoàng hậu siêu quậy
|
|
Nó bước vào cung Ngọc Vận.Nơi đây quả là rộng rãi.Lục công công lên tiếng _Thưa nương nương,từ nay trở đi đây là nơi ở của người _Ta biết rồi.Còn gì nữa ko? _Hoàng thượng nói ngày kia người mới có thể đến thăm người _Thôi ngươi mau lui đi Khi Lục công công đi rồi nó cũng vội vã đi ra ngoài.Nó muốn thăm quan cái cung điện lỗng lẫy mà nó chỉ thấy trong tivi mà chưa 1 lần tận mắt thấy. Lúc này ở trong cung Quảng Bình... _Bẩm hoàng thượng, hiện nay ở biên giới tình hình đang rất hỗn loạn ạ-Vũ Minh lên tiếng _Mông cổ đang có ý định thôn tính nước ta đúng ko? _Dạ nhưng mông cổ thế yếu hơn ta,ko có gì phải lo ngại ạ _Ngay ngày mai ngươi hãy cử 3 vạn quân đi dẹp loạn biên giới cho ta _Thần xin tuân chỉ _Còn việc gì nữa ko? _Dạ đã hết rồi ạ _Vậy trẫm muốn ra ngự hoa viên nghỉ ngơi 1 lát,ngươi đùng cho ai làm phiền trẫm * * * * * Nó đang lang thang khắp cung điện vì lạc đường.Thì bắt gặp 1 khu vườn rộng lớn trồng đủ loại cây vô cùng đẹp.Quên cả mệt, nó chạy luôn vào trong. _Ooa...aaa.Nơi này có nhiều hoa quá-Nó reo lên thích thú khi nhìn thấy cả 1 rừng hoa, đủ loại.Nó hài mỗi loại 1 ít.Bây giờ trên tay nó là cả 1 bó hoa to tướng.Sau khi đã chán cái việc hái hoa,nó bắt đầu đi vòng quanh khu vườn.Bỗng nó reo lên khi nhìn thấy 1 cây táo sai trĩu quả _Hà hà,may thế.Đang khát thì...Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà _Nó xắn váy lên ra sức trèo.Tầm 5 phút sau thì nó đã ngồi vắt vẻo trên 1 cành cây khá vững chắc.Nó đưa tay hái 1 quả rõ to định đưa lên mồm ngoạm thì nó thấy 1 bóng người đi đến làm cho nó hốt hoảng _Chết rồi có người đến.Phải làm sao bi giờ?Bây giờ mà bị túm thì chết chắc.Phải tìm chỗ trốn thôi Nó nhìn quanh 1 hồi định nhảy xuống nhưng đã muộn.Hấn ta đã đi đến nơi và ngồi xuống ngay gốc cây mà nó đang ngồi.Nó đành phải ngồi im ko cựa quậy.Bỗng nó thấy tên này sao quen quen.Khuôn mặt anh tuấn này dường như đã thấy ở đâu đó thì phải.Hình như là...Hả là tên đã bị nó vu vạ hôm trước.Chết rồi hắn bám theo nó đến tận đây ư? Nó đang lúng túng thì chẳng may quả táo trên tay..rơi xuống.Chết rồi quả này thì chết thật rồi.Nó nhắm tịt mắt lại vì sợ. _Bốp....Á...-Quả đúng như nó nghĩ.Cái quả táo đã rơi trúng đàu cái tên kia Hắn ta đứng dậy nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy có gì nên lại ngồi xuống, lẩm bẩm _Quái lạ thật... Nó thở phào nhẹ nhõm.Bỗng nó trượt tay 1 cái..và cả người nó bắt đầu rơi thẳng xuống.Nó nhắm mắt lại vì quá sợ.Ngã từ độ cao này thì nhẹ nhất cũng gãy tay chứ chẳng chơi...Nhưng.. Khi nó tưởng rằng mình chuẩn bị ôm trọn lòng đất thì có 1 cánh tay đỡ lấy nó và đưa nó tiếp đát 1 cách an toàn.Nó khẽ hé đôi mắt ra nhìn: tên kia đang đỡ lấy nó ,đôi mắt nhìn thẳng vào mặt nó khiến cho tim nó đập thình thịch.Nó và hắn cứ đứng thế cho đến khi hắn cất tiếng hỏi: _Cô là ai? Nó giật mình đứng dậy,đẩy tay hắn ra rồi thở phào nhẹ nhõm: _May thế hắn ko nhận ra mình _Cô là ai?-Hắn lặp lại 1 lần nữa- Sao cô lại ở đây? _Tôi...tôi...tôi là cung nữ ở đây- Nó lắp bắp _Cung nữ?-Hắn khẽ nhíu mày _Đúng, tôi là cung nữ.Còn anh sao lại ở đây? _Ta á? À ,bí mật-Nói xong hắn mỉm cười rồi nằm xuống _Xì ko nói tôi cũng đoán ra-Nó ngồi xuống cạnh hắn _Cô đoán thử xem nào?-Hắn bật cười trước sự ngây ngô của nó _Để xem nào...Hà hà...Chắc là... _Là gì?? _Thái giám _Hả-nụ cười trên môi hắn vụt tắt _Cô trông tôi thế này mà là thái giám à? _Ko phải à... _Dĩ nhiên Hắn quát ầm lên khiến nó ko nói gì nữa.Một lúc sau,nó cất tiếng hỏi: _Anh đã gặp hoàng đế bao giờ chưa? _Chưa gặp bao giờ. _Trông ntn? _Sao cô lại hỏi về việc ấy? _À tôi...tôi tò mò ko được sao? Nó đang ngồi cùng hắn thì thấy 1 bóng người đến.Nó căng mắt ra nhìn,người này hình như là....Lục công công.Chết rồi,nếu ông ta mà nói ra việc nó ko phải i là cung nữ thì chết.Nó vội quay mặt ra đằng sau. Lục công công tiến vào nhưng chưa đẻ ý đến sự có mặt của nó,ông ta nói: _Bẩm hoàng thượng,Ngọc Phi mất tích ko rõ đi đâu rồi ạ. _Cái gì?- Cả 2 cùng hét lên đồng thanh (nhưng vì lý do khác nhau hjhj) _Ơ,Ngọc Phi người ở đây cùng hoàng thượng ạ? _Ngọc Phi/Hoàng thượng??-Cả 2 lại đòng thanh lần 2 _Ngọc Phi nào?-Hắn lớn tiếng hỏi _Dạ bẩm hoàng thượng,người bên cạnh ngài chính là....
|
Huynh à.Tha cho muội được chưa?Muội mỏi lắm rồi....Huhu- Nó mếu máo _Giơ ngay tay cao lên.Cho muội chừa cái tội dám trốn đi chơi đi _Huu..huu.Muội biết lỗi rùi mà _Cứ quỳ thế 1 canh giờ nữa rồi huynh tha cho _Huhu,huynh là đồ độc ác Nó đang mếu máo thì nghe thấy có tiếng nói: _Tể tướng đâu ra tiếp chỉ Nó quay ra nhìn, 1 người đàn ông dáng vẻ ẻo lả,môi thì tô son đỏ chót.Nhìn là biết là thái giám.Lão tể tướng đang ngồi đánh cờ nghe thấy thế vội chạy ra _Kính chào Lục công công,chẳng hay hoàng thượng có việc gì mà... Tên thái giám vội vàng ngắt lời: _À,lần này thánh chỉ ko phải là dành cho ngài. _Vậy.. _Linh Chi công chúa mau quỳ xuống nghe chỉ _Hả-Nó kêu lên suýt nữa thì đánh rơi hai lọ hoa đang cầm trên tay: _Thánh chỉ giành cho tôi á? _Vâng xin công chua lãnh chỉ _Nhưng...-Nó lắp bắp, bỏ lọ hoa xuống đất _Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết.Công chúa Linh Chi tài sắc hơn người,lại là con tể tướng có công lớn vs triều đình.Nay hoàng thượng cho gọi, chức quý phi, hiệu là Ngọc quý phi.Ban cho cung Ngọc Vận, 2 ngày sau lập tức lên đường vào cung.Khâm thử Nó nghe xong rụng rời chân tay.Nó chưa từng gặp mặt hoàng thượng bao giờ sao nay lại gọi nó vào cung?Nó lắp bắp hỏi: _Lục công công liệu người có đưa nhầm thánh chỉ cho ta ko? _Ko.Đây là thánh chỉ của người,xin người nhận cho-Lục công công đưa thánh chỉ cho nó Nó ngẩn người ra làm Thiên Dung phải hích nhẹ vai nó thì nó mới giơ tay nhận _Đa tạ long ân Khi Lục công công rời khỏi đó nó mới khẽ gọi Thiên Dung: _Tỉ tỉ à.Muội ko vào cung có được ko? _Ko thể được.Muội định đùa ta đấy à? _Nhưng muội ko muốn lấy chồng hơn nữa đó là người mà muội chưa gặo bao giờ _Muội muội ngốc.Người đó là thánh thượng.Mọi cô nương trong thành đều mong lọt vào mắt xanh của người.Muội rất có phúc đấy. _Nhưng... _Thôi đừng nghĩ ngợi nữa mau đi chuẩn bị đi. Nó đành lê bước theo Thiên Dung mà mặt mày méo xẹo * * * * Suốt mấy ngày hôm sau,nó bị nhốt ở trong phòng,luôn có người canh giữ nên nó ko thể trốn được _Cái lão già chết tiệt kia ,lão ta biết mình sẽ trốn mà... Có thả ta ra ko?-Nó ra sức đấm đá đạp vào cánh cửa mà chẳng ăn thua. Bỗng 1 ý tưởng (ngu ngốc ) lóe lên. Nó khẽ gọi: _Mấy huynh đang canh cửa ơi _Dạ công chua gọi gì ạ?-Một tên thò đầu vào _Huynh có thể cho ta ra ngoài 1 lát được ko?-Nó cười mê hoặc, 2 mắt chớp chớp liên hồi _Thưa công chúa tể tướng đã dặn là ko cho người ra khỏi phòng cho đến khi hoàng cung cho người đến đón ạ- Nói xong hắn đóng cửa lại Giở mỹ nhân kế cũng ko xong (ặc) nó đạp mạnh vào cánh cửa _Cái thằng chết dẫm khi.Pà nội mi mà ra được thì bà cho mày thành thái giám nhá Tên ngoài cửa nghe xong sợ toát mồ hôi hột, lẩm bẩm _Hhuhu,chắc mình chết quá * * * * Một canh giờ sau nó đang ngồi đấm cái gối thì Thiên Dung bước vào _Muội à ,ta đến trang điểm cho muội đây Thiên Dung chải nhẹ mái tóc đen dài của nó sau đó búi gọn lên.Đội lên đàu 1 chiếc mũ phượng và mặc lên mình bộ váy màu đỏ.Trông nó hiện giờ như 1 nàng tiên giáng trần vậy. Thiên Dung phải thốt lên: _Trông muội đẹp quá. _Linh nhi, người của hoàng cung đã dến con mau ra đi.- Mẫu thân nó đi vào Nó cùng Thiên Dung, mẫu thân ,đại ca đi ra kiệu _Con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Hậu cung là nơi hiểm ác- Mẫu thân vừa nói vừa khóc _Vâng nhưng lão già kia đâu sao ko ra tiễn con ạ? _Cha con ko muốn phải chịu cảnh ly biệt nên.. _Thôi con đi đây Nó bước lên kiệu mà lòng nặng trĩu,dù gì thì nó cũng đã coi họ là gia đình thứ 2 vậy mà bây giờ... * * * * Nó bước vào cung Ngọc Vận.Nơi đây quả là rộng rãi.Lục công công lên tiếng _Thưa nương nương,từ nay trở đi đây là nơi ở của người _Ta biết rồi.Còn gì nữa ko? _Hoàng thượng nói ngày kia người mới có thể đến thăm người _Thôi ngươi mau lui đi Khi Lục công công đi rồi nó cũng vội vã đi ra ngoài.Nó muốn thăm quan cái cung điện lỗng lẫy mà nó chỉ thấy trong tivi mà chưa 1 lần tận mắt thấy. Lúc này ở trong cung Quảng Bình... _Bẩm hoàng thượng, hiện nay ở biên giới tình hình đang rất hỗn loạn ạ-Vũ Minh lên tiếng _Mông cổ đang có ý định thôn tính nước ta đúng ko? _Dạ nhưng mông cổ thế yếu hơn ta,ko có gì phải lo ngại ạ _Ngay ngày mai ngươi hãy cử 3 vạn quân đi dẹp loạn biên giới cho ta _Thần xin tuân chỉ _Còn việc gì nữa ko? _Dạ đã hết rồi ạ
|
Hắn lạnh lùng ném nó xuống giường.Nó sợ hãi lùi về đằng sau _Ngươi...ngươi định làm gì? Hắn nhếch mép cười : _Làm gì à? Ngươi thử đoán xem _Ngươi... ngươi ko được lại gần ta-Nó vừa nói vừa ném gối vào người hắn Hắn từ từ lại gần nó túm chặt lấy cánh tay nó.Nó ra sức đẩy hắn ra nhưng vs sức lực của 1 cô nương yếu ớt thì làm sao chống lại hắn được.Hắn ôn nhu hôn lên môi nó, cánh tay thì nhẹ nhàng cởi y phục nó đang mặc trên người.Nó ra sức đánh hắn nhưng hắn túm tay nó lại tay hắn chuyển đọng ko ngừng trên làn da trắng như tuyết của nó Sáng hôm sau nó đau nhức toàn thân,đôi mắt sưng mọng vì khóc quá nhiều.Hắn mặc quần áo xong quay lại nhìn nó đầy tà mị: _Sao?Ko ngờ nàng chống cự dữ đến thế Nó nhìn hắn vs đôi mắt oán hận.Hắn tiến lại gần ,ôm nó khẽ nói: _Trẫm thực sự xin lỗi Ko hiểu sao lúc này sự oán hận của nó bay đi đâu mất.Nó cảm thấy tên này cũng có lúc thật hiền.Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nó lên định hôn thì nghe thấy có tiếng nữ nhân ở đâu hét vang trời. Nó đẩy tay hắn ra, hắn nhướng mày nhìn ra cửa.Một hình dáng nữ nhân quen thuộc đang bước vào, khuôn mặt hằm hằm sát khí.Lan Phi tiến lại gần nó và giơ tay lên: _Bốp-Trên má nó in hằn dấu 5 ngón tay.Nước mắt nó chỉ chực trào ra vì ko hiểu tại sao mình lại bị tát Nàng làm cái gì vậy hả-Thiên Bảo túm lấy tay Lan Phi, khuôn mặt vô cùng tức giận _Thiếp làm gì ư?Tại sao thiếp vào cung đã 2 năm mà chưa 1 lần được thị tẩm vậy mà chàng lại cùng con nhỏ này... _Nàng... Đến lúc này thì nó mới hiểu đây là Lan Phi,cũng là 1 phi tần của hắn.Nó bỗng thấy tức giận khi hắn có phi tần khác mặc dù đã biết làm vua 1 nước thì thường có nhiều phi tần nhưng khi chính nó trải qua thì nó lại ko thể chấp nhân được.Nó đẩy 2 con người ấy ra và chạy 1 mạch ra bên ngoài.Thiên Bảo định chạy theo nhưng Lan Phi khóc lóc ầm ĩ nên hắn đành nhìn nó chạy đi mà ko thể làm gì Nó chạy 1 mạch ra vườn thượng uyển,vừa chạy vừa khóc ,sao tên kia ko đuổi theo cơ chứ.Đang ngồi khóc thì nó thấy có bóng người tiến lại gần.Nó ngước mắt lên ,thì ra người đang đứng cạnh nó chính là Vũ Minh tướng quân.Vũ Minh ngồi xuống bên cạnh nó,nhẹ nhàng hỏi: _Sao quý phi lại trốn ra đây khóc thế này Nó chùi vội nước mắt: _Ta ko sao cả.Sao ngài lại ở đây Vũ Minh cười hiền dịu ,khẽ xoa đầu nó khiến nó cảm thấy bình yên lạ: _Quý Phi đang có chuyện gì buồn đúng ko? Nó ngước mắt nhìn, khẽ hỏi: _Sao ngài lại hỏi thế? _Tôi đoán được, chắc là hoàng thượng khiến cô buồn phải ko? Nó ương bướng lắc đầu: _Sao tôi lại phải buồn vì hắn ta chứ?Ko bao giờ _Hhaha, cô rất thú vị đấy.Cô và hoàng thượng đúng là có tính cách rất giống nhau. _Tôi ko giống hắn ta-Nó phản bác _Thôi, tôi xin.Là tôi sai.Haha _Anh...Rồi anh xem tôi sẽ ko để yên cho anh ta đâu-Nói rồi nó hùng hổ bỏ đi _Hoàng thượng,xin lỗ nhé. Người sắp gặp rắc rối đấy _Xong roài ,mọi thứ đã chuẩn bị xong.Haha-Nó phủi tay, cười lớn Bây giờ đã là đêm khuya, tiểu thư nhà ta đang có ý định trèo tường trốn ra khỏi cung _Ta đây ko muốn làm quý phi gì gì đó của ngươi đâu.Ở lại bình an nhé.Hehe Nó xắn váy trèo qua bức tường, cũng may là chỗ này ko có lính canh nên nó khá trót lọt.Sau khi đã thoát được cái cung điện quái quỷ kia ,nó khệ nệ ôm túi to lớn ( cái này là ngọc ngà châu báu chôm được ở trong cung) rồi cắm đầu cắm cổ chạy
|
Nó đang cắm đầu cắm cổ chạy thì đột nhiên dừng lại: _Khoan đã , ko thể về phủ được .Tên đó nhất định sẽ đến đó tìm ta .Hơn nữa nếu ta mà về đó thì sớm muộn gì cũng bị lão già mắc dịch ấy tóm đem đưa trở lại.Thật là khó quá...... _A-Nó reo lên-Vs số vàng này ta sẽ mở 1 nhà hàng ăn .Ta sẽ ko về phủ nữa. Chắc hắn sẽ ko tìm được ta đâu.Hắc hắc...ta đúng là thông minh mà-Nói xong nó lại tiếp tục đi tiếp ********* Sáng hôm sau.Tại cung Ngọc Vận... _Linh Nhi , trẫm đén thăm nàng nè-Thiên Bảo gõ cửa Ko thấy có tiếng trả lời , hắn lại tiếp tục gọi : _Linh Nhi , mở cửa cho trẫm Thấy ko khí vẫn im ắng lạ thường ,hắn thấy sinh nghi bèn đẩy cửa vào.Trong cung nó lúc này chẳng khác gì 1 bãi rác ( cái này là do nàng ấy tìm vàng ấy mà ) đồ đạc ngổn ngang khắp nơi.Hắn vội vã bước về phía giường của nó.Trên đó là 2 cung nữ hàng ngày hầu hạ nó đang bị trói chặt vào nhau , mồm bị nhét giẻ.Hắn tức giận rút chiếc giẻ ra quát lớn: _Ngọc Phi đâu? Hai cung nữ hoảng sợ tột cùng: _Xin hoàng thượng bớt giận.Bọn nô tỳ quả thực ko biết gì cả. Tối qua Ngọc Phi đáng ngất bọn nô tỳ sau đó nhốt bọn nô tỳ vào đây. Hắn tức giận bước lại gần chiếc bàn .Bỗng hắn nhìn thấy 1 bức thư ,trên đó có đề tên hắn: Gửi tên hoàng thượng điên khùng kia. Ta vốn là người thích sự tự do.Hơn nữa ta và ngươi ko hợp nhau nên ta chẳng muốn làm phi tần gì gì đó của ngươi cả.Thế nên ta đây xin phép tạm biệt ngươi hẹn ko ngày gặp lại.Mong ngươi đừng vì thế mà nổi điên trút giận lên đầu mấy cung nữ ấy và cũng đừng tìm ta làm gì.Bye nhé Linh Chi-Người THÍCH TỰ DO Hắn đọc xong thư khuôn mặt tức giận phừng phừng làm cho 2 tiểu cung nữ sợ hãi tột cùng: _Nàng dám trốn khỏi ta ư? Được lắm , ta mà bắt được nàng thì ta sẽ chém đầu làm gương Thiên Dung đang ngồi thêu thì cảm thấy có bóng người đang phi thân trên mái nhà.Nàng khẽ mỉm cười nói to: _Này cái người đứng trên mái nhà kia xuống đây đi Bóng đen giật mình khi nghe thấy nàng nói vậy.Hắn lưỡng lự 1 lát rồi bay xuống nhẹ nhàng như chim vậy.Bóng đen ấy ko phải là ai khác mà là Vũ Minh ,anh ta đang theo dõi phủ tể tướng xem nó có về nhà hay ko. _Sao cô biết ta ở trên ấy-Vũ Minh ngạc nhiên _Dễ thôi mà-Thiên Dung nhún vai-Thứ nhất ,chẳng thể qua nổi mắt tôi đâu.Thứ 2 ,Tôi đoán là hoàng thượng sẽ cử người đến xem muội muội của tôi có báo tin về ko.Và thứ 3 là đây là nhà tôi có người lạ sao tôi lại ko biết Vũ Minh ngạc nhiên nhìn nàng rồi lắc đầu khó hiểu : _Đúng là chị nào em nấy _Anh nói vậy là sao?-Thiên Dung nhìn hắn tò mò _Em cô đã khó hiểu cô lại còn khó hiểu hơn -Vũ Minh mỉm cười làm Thiên Dung bối rối _Anh nói em tôi khó hiểu là sao? _Tự cô tìm hiểu đi.Tôi phải đi ko thể ở đây lâu được Nói rồi Vũ Minh phi thân đi .Thiên Dung nhìn theo mà tim vẫn đập thình thịch.Lúc này cũng có 1 người đang nghĩ: _Một cô gái thông minh và rất thú vị.Hôm nay đi cũng ko phải là ko thu hoạch đc gì. Thiên Bảo đang ngồi duyệt tấu chương thì Vũ Minh bước vào: _Thưa hoàng thượng ,đã tìm ra Ngọc Phi rồi ạ _Sao ,nàng ấy đang ở đâu? _Dạ đang mở 1 quán ăn ở kinh thành ạ _Trẫm muốn đích thân đến đó _Vâng thưa hoàng thượng ********** Lúc này tại 1 con phố nhỏ tại kinh thành.. _Bà chủ cho 1 bình rượu _Vâng có ngay đây-Nó lao ra như tên bắn Suýt nữa thì bình rượu trên tay nó rơi xuống đất.Sao...sao tên Thiên Bảo lại ở đây thế này????( nàng sắp bị làm thịt rồi ạ ) Hắn nhìn nó rồi cười man rợ làm nó lạnh cả xương sống: _Nàng giỏi đấy nhỉ .Trông thế này mà cũng thông minh ( thong manh thì có) gớm nhỉ _Sao anh...anh lại ở đây? Hắn ko trả lời mà nắm cổ tay nó lôi đi Nó ra sức giẫy giụa nhưng hắn vẫn nắm chặt tay nó khiến cho tay nó đỏ hằn lên.Hắn kéo nó ném lên xe ngựa 1 cách thô bạo.Nó nhăn mặt ,hét: _Anh làm cái quái gì mà dữ vậy.Ko thể nhẹ nhàng hơn à? Hắn ta im lặng ko trả lời mà trừng mắt nhìn nó khiến nó cảm thấy sợ.Nó im lặng suốt dọc đường còn hắn thì ko nói năng gì cả. Vừa về đến cung hắn đã lôi thẳng nó về cung rồi ném nó lên giường (amen,t/g còn nhỏ tuổi ko biết viết đoạn này ra làm sao nên copy tạm của bạn khác,nếu thấy giống mong là tha thứ cho mình).Nó sợ hãi lùi về đằng sau.Hắn thô bạo hôn lên môi nó.Một lúc lâu sau đến khi nó nghẹt thở hắn mới thả nó ra, trừng mắt hỏi: _Sao nàng lại dám trốn khỏi cung hả? Nó thấy hắn như vậy sợ quá ( sợ thật ko vậy ta???) ,nước mắt ngân ngấn: _Ta..ta...ko muốn ở trong cung này nữa.Liệu ngươi có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của ta ko hả.Ngươi lúc nào cũng chỉ biết độc đoán, áp đặt người khác theo mình thôi.Ta cũng có sự tự do của mình chứ Hắn lúng túng đưa tay lên lau nước mắt cho nó: _Ta...ta có cấm nàng ko được ra ngoài đâu. _Thật hả-Nó ngừng khóc ,hai mắt sáng như đèn ô tô _Thật,ta sẽ cho nàng về thăm cha mẹ nhưng... _Nhưng làm sao??? _Vũ Minh sẽ theo sát đẻ bảo vệ nàng. _Oài, thôi cũng được nhưng anh nhớ phải giữ lời hứa đấy. _Trẫm đã nói dối nàng bao giờ chưa? _Tốt, thôi ngươi về đi.Ta buồn ngủ Nói rồi, nó lăn ra ngủ luôn.Thiên Bảo thấy vậy phì cười: _Đúng là tiểu nha đầu mà. Thiên Bảo nhẹ nhàng hôn lên trán nó rồi đi về cung mình
|
_Ta đã bảo là đừng theo ta cơ mà-Nó quay lại vùng vằng vs Vũ Minh nhưng anh chàng này vẫn lạnh như tiền _Hoàng thượng đã giao cho ta nv trông quý phi cẩn thận _Nhưng có cần phải ta đi đâu là ngươi đi đấy ko? _Cần -Hắn đáp cụt lủn Nó bực dọc ngồi xuống ghế.Nó về phủ đã được 2 ngày nhưng ko hiểu sao tên này cứ luôn theo sát nó khiến nó ko thể đi đâu chơi được ,trừ lúc ngủ.Đang tìm mưu để trốn thì bỗng nó nghĩ ra 1 người.Nó đứng phắt dậy bỏ đi khiến hắn vội vàng chạy đuổi theo.Bỗng nó dừng lại đột ngột tại 1 cửa phòng khiến hắn tò mò: _Nơi đây là... Nó ko trả lời ,lớn tiếng gọi: _Thiên Dung tỉ tỉ à, muội đây _Thiên Dung?-Gắn giật mình- Sao cái tên này nghe quen quen thế nhỉ? Thiên Dung mở cánh cửa ra,nhìn thấy Vũ Minh nàng khẽ đỏ mặt.Nó nhìn thấy,mỉm cười nham hiểm, lôi Thiên Dung lại gần nói thầm: _Muội có 1 việc muốn nhờ tỉ có được ko? _Việc gì thế? _Muội muốn cắt đuôi hắn mà ko được.Tỉ .... Thiên Dung vừa nghe nói đã giật mình,từ chối: _Ko được ,ta... _Thế nhé,tỉ giải quyết hắn nha-Chưa kịp để Thiên Dung trả lời nó đã chạy biến đi Vũ Minh định đuổi theo nhưng bị Thiên Dung gọi lại: _Khoan,ta có điều muốn hỏi? Vũ Minh đứng lại ,nhíu mày hỏi: _Có việc gì thế? _Tại sao ngươi lại bỏ đi ko nói 1 lời và ngươi ko đến đây nữa? Vũ Minh mỉm cười: _Sao tôi lại phải quay lại đây chứ? Thiên Dung lúng túng: _Tôi ...tôi _Chẳng phải cô thích tôi rồi chứ?-Vũ Minh tiến lại gần _Ko...tôi...tôi Vũ Minh bật cười lớn: _Ha ha,xem cô lúng túng kìa.Thôi ,tôi ko trêu cô nữa, tôi phải đi đây Khi Vũ Minh quay lưng ,chuẩn bị bước đi thì Thiên Dung bỗng lên tiếng: _Nếu...nếu tôi nói phải thì sao??? _Hả?? Tỉ..tỉ nói vs huynh ấy là tỉ yêu huynh ấy á??-Nó túm lấy tay Thiên Dung lay mạnh _À...ừ-Thiên Dung ngại ngùng trả lời _Tỉ thật là...Đáng lý ra phải để nam nhi như hắn nói ra chứ _Ta..ta..mà tất cả là tại muội. _Ơ..sao lại tại muội?? _Ai biểu muội đùn đẩy hắn cho ta.Ta bị hắn dồn nên lỡ... _Ơ ..cái này là tại tỉ giải quyết ko tốt chứ.Thế hắn trả lời làm sao?? _Muội tự đi mà hỏi hắn ý.Tỉ ghét muội rồi..-Thiên Dung bực tức đứng dậy rồi bỏ đi _Ơ..ơ..tỉ bỏ đi đâu thế?? _Muội cứ mặc ta _Thật là...sao tự dưng lại nổi cáu vô cớ chứ..-Nó ngơ ngác nhìn theo ************ Lúc này tại hoàng cung... _Hoàng thượng,thiếp cũng muốn đi chơi-Lan phi nũng nịu _Nàng có để yên cho ta làm việc ko thì bảo-Thiên Bảo quát lớn _Người bất công.Oaaaaaa-Lan Phi khóc lớn _Axxxxxxxxxxxx...Thôi nàng muốn đi đâu thì đi-Thiên Bảo ôm đầu la lớn _Hj .. _Chàng ko hỏi thiếp đi đâu hả?? _Đi đâu là thế nào??Chẳng phải nàng về nhà phụ thân sao?? _Ko thiếp sẽ đến nhà Ngọc Phi chơi-Lan phi vừa nói vừa quay lưng ra đi _Ừ-Thiên bảo lơ đãng trả lời Lan phi mỉm cười bỏ đi.Lục công công ngạc nhiên hỏi: _Bẩm hoàng thượng người cho lan phi đến nhà ngọc phi ko sợ họ lại gây chuyện sao ạ?? _Ngươi nói cái gì??-Thiên bảo hét lớn-Đến nhà ngọc phi là sao? _Chẳng phải hoàng thượng vừa cho nương nương đén đó sao? _Trẫm???Chết rồi.Ta mải phê duyệt tấu chương nên ko để ý nàng ấy nói cái gì. _Lần này chắc lại có việc hay rồi đây ạ _Trời ơi đau đầu chết mất.Hậu cung có mỗi hai người thì 1 ng suốt ngày đòi tự do sau đó lại đi gây chuyện còn 1 người lúc nào cũng bám theo ta.Hễ rời mắt ra là y nhiên có chuyện mà.... Lục công công thấy vậy mỉm cười khiến hắn tức giận ,hỏa khí bừng bừng _Ngươi cười cái gì hả?????/ Lúc này tại phủ tể tướng... Nó đang ngồi uống trà cùng Hoàng Nam sư huynh thì hắt hơi liên tục khiến Hoàng nam ngạc nhiên: _Muội ko khỏe ư? _Ko..ko hiểu tại sao lại vậy nữa?? Bỗng có một tiếng nói vang lên khiến nó phụt cả ngụm nước vừa mới uống xong : _Ngọc muội,ta đến nè Nó quay phắt lại,đứng trước mặt nó không phải ai khác mà chính là nỗi lo sợ nặng nhất của nó-Lan phi phiền phức _Lan tỉ sao ko tranh thủ t/g ta đi vắng mà dụ dỗ hoàng thượng đi lại đến đây làm gì thế??? _À,lúc đầu ta cũng định thế nhưng ở trong cung chán quá nên ta đến đây chơi cùng muội cho đỡ buồn _Muội tự dưng nhớ ra mình có việc bận nên tỉ ngồi đây chơi nhé,muội đi đây Nói xong,no vội chạy biến đi mất để lại Lan phi đang bực tức nhìn theo _Trốn nhanh gớm nhỉ
|