Chap 9:
- Ê 2...đi chơi đi! - nay chủ nhật mà...ở nhà không chán à? - nó ôm cổ Anh nói.
- Ờ...lên thay đồ đi rồi đi! - Anh đang chơi đt đáp qua loa.
- Yeahhhhh! - nó vui vẻ hô lên, Anh nhìn theo nhoẻn miệng cười.
- Ây...chết mất rồi! - Anh oán hận quay lại nhìn nó lần 2...chỉ vì nhìn nó mà....nhân vật game của Anh DIE rồi này...đúng là yêu nghiệt mà.
15 phút sau nó chạy xuống tí tởn trước mặt Anh. Áo thun đen form hơi dài rộng có chữ Death màu trắng trước ngực...quần short đen rách khoe ra cặp chân dài trắng.Giày Nike Air đen viền trắng làm cho nó tông xoẹt tông luôn.
- 2...đi thôi. - nó hớn hở.
- Ờ đi, à mà đợi tí. *Đi tới cầu thang* Quân...mày đi chơi không? Hay ở nhà trong nhà đây? - Anh gọi lớn.
- Ờ đi...đợi tí.
Trung tâm mua sắm.
- Ý ý...cái này nè...dễ thương quá. - nó kéo tay Anh với Quân tới dãy bánh ngọt trong khu ăn uống.
- Lấy cho tôi cái đó.Cảm ơn! - Anh lấy luôn cho nó, nó thì hớn hở nhận lấy cái bánh rồi nhìn Anh cười tít mắt.
- Ơ...anh ơi...cho em xin số điên thoại được không ạ? - chị bán hàng gọi với khi thấy 3 đứa nó chuẩn bị rời đi. Anh quay lại nhìn chị ta 1 lượt rồi nhếch môi cười.
- Xin lỗi chị nhưng em không dùng điện thoại! - Anh nói rồi nháy mắt, xong quay người choàng tay qua vai nó bỏ đi. Quân cũng cười nhạt với chị ta rồi đi theo sau.
Lúc này chị bán hàng nới nhận ra mình vừa bị mất mặt!!!
- 2...thử bộ này đi,hợp với mày đó. - chưa kịp ttar lời, Anh đã bị nó nhét vào tay bộ vest rồi đẩy vào phòng thử đồ. Nó tiếp lượn lờ. Quân cũng bị đẩy vào phòng thử đồ nốt.
Cả 2 bước ra khỏi phòng thử đồ làm cả gian hàng đó bừng sáng lên. Hai chàng trai với 2 bộ vest, Anh trắng, Quân đen.Cả 2 đối lập nhau nhưng lại là 1 sự phối hợp rất tuyệt khi đứng cạnh nhau.
- Chà...cô quả là rất có mắt lựa đồ cho họ nha. - chị nhân viên ngưỡng mộ nói.Nó thì cứ lo ngắm trai đẹp trước mắt mà chẳng thèm để ý tới lời khen của chị nhân viên.
Anh lịch lãm. lãng tử trong màu trắng tinh khôi.Thân hình chuẩn vừa khít với bộ vest càng làm tăng vẻ đẹp của cả 2. Anh cứ soi mình trước gương mà không hay phía sau có bao cô gái đang ngẩn ngớ ngắm mình.
Quân thì nhìn không khác gì 1 CEO chính hiệu với bộ vest đen. Nhìn hắn vừa nghiêm túc, chỉnh tề...lại có chút người lớn...rồi chút bí ẩn của màu đen tạo nên. Nó ngẩn người nhìn hắn, quên mất rằng mình từng tự nhận là "miễn dịch với trai đẹp".
Xung quanh hắn như trở nên trắng xóa, chỉ có mỗi hắn hiện diện trong đó. Ma mị đến khó cưỡng lại. Nó thấy hắn nhìn nó, đi về phía nó, đưa tay vuốt mặt nó. Nó thấy hắn như 1 tên Ác Quỷ được tạo ra để cướp đi linh hồn của các cô gái vậy.
- Này...này...có sao không thế? - Anh đi tới lay người nó khi thấy nó cứ đứng đơ ra.
- Ơ hở...gì vậy? - nó giật mình hoàn hồn.
- Làm gì mà cứ đực mặt ra đó vậy hả? - Quân cũng đi tới xem nó. Hắn biết thừa nó là vì nhìn hắn nên mới đơ ra như vừa rồi =)))
Nó chợt đỏ mặt, tự dưng hắn hỏi làm gì? Quan tâm sao? Hứ! Sáng nay còn nổi cáu với nó cơ mà! Nó vội lắc mạnh đầu rồi quay sang nói với nhân viên.
- Gói 2 bộ này lại cho tôi. - Nó móc trong túi xách ra 1 thẻ kim cương đưa cho chị nhân viên rồi bỏ đi trước. Anh nhìn Quân khó hiểu, hắn cũng chỉ nhún vai tỏ vẻ không biết rồi đi thay đồ.
- 2 đứa này bị cái gì vậy chứ?!
Cả 3 đi dạo khắp trung tâm mua sắm...2 tên kia đã xách vác khắp người, 2 tay đều là túi đồ khệ nệ...trông thật khổ sở nhaaa...hihe.
- Linh...ngừng nghỉ chút đi...tao mệt quá. - Anh hét lên, không còn để ý đến hình tượng nữa. Quân cũng mệt không kém nhưng chẳng buồn than.
- Ờ...ăn chút gì đi! Kia kìa! - nó chỉ về 1 quầy ăn uống đồ Nhật + Hàn. Hai chàng kia mệt mỏi lết đi, ráng lắm mới vào được tới bàn ngồi trước khi bị đống túi đồ kéo xuống đất nằm.
- Phù...sai lầm lớn nhất đời tao chính là đi với mày đấy Linh. - Anh ai oán trách.Quân thì chỉ bình thản tựa người vào ghế thả lỏng người.
- Quý khách dùng gì ạ? - 1 cô bé tầm 14,15 tuổi đi tới hỏi bọn nó.Mắt cứ dán chặt trên mặt Quân dù miệng đang hỏi.
- Ừm...cho 3 kimbap, 3 bánh gạo cay, 3 canh rong biển. Ừm...cứ như vậy trước đi! Cảm ơn! - nó không thấy cô nhân viên trả lời thì quay sang nhìn.
- E hèm! - Quân lên tiếng, cô bé giật mình vội nhìn nó.
- Dạ...xin quý khách đợi 1 lát. - nó nhếch môi.
- Có cần tôi đọc lại không? - cô bé đỏ mặt vội lủi đi vào trong thật nhanh.
- Ơ mà...gọi canh rong biển làm gì? - Anh hơi thắc mắc. Nó hơi khựng người, mặt vẫn cắm vào điện thoại.
- Thích thì...thì gọi thôi! Mày không ăn thì tao ăn. Nhiều lời! - Quân nhìn 2 anh em nó khó hiểu.
- Sao lại xưng hô mày tao vậy? - Anh thở dài nhìn nó rồi quay sang hắn.
- Nó không gọi tao là chị, em hay con thì nó gọi gì tao cũng ok! Hề hề! - nó cũng cười lẻm lỉnh.
- Lạ kì! - Quân không còn gì để nói với 2 anh em nhà này nữa rồi.
- Ớ...thằng Hưng kìa! Hưng...Hưng...Hưng ới ời ơi! - nó đột nhiên "nổi điên" đứng dậy hú hét.
Ở phía hơi xa xa, Hưng giật mình khi thấy 1 "bà điên" đứng vẫy gọi gào thét tên mình. Rồi chợt nheo mắt nhìn kĩ thấy Quân với Anh, cậu mới suy ra được "bà điên" kia chính là con nhỏ oan gia kia - Hàn Tú Linh.
- Chào 2 anh! - Hưng lễ phép.
- Ừ ngồi đi Hưng! - Quân đáp.
- Yaaaa....sao mày không chào tao? Cút, cút, cút cút cút ra! - nó bặm môi đuổi Hưng...ơ thế vừa rồi con nào cứ như "bà điên" hú hét gọi mời cậu ấy nhề?
- Đồ ăn của quý khách đây ạ!
- Làm thêm mỗi thứ 1 phần nữa nhé! - nó tuy miệng nói đuổi nhưng vẫn gọi đồ ăn cho Hưng.Hưng mừng húm, đưa tay bẹo má nó.
- Aisss...tao biết tiểu Linh rất tốt rất thương tao mà! Hehe! - nó hất tay Hưng ra rồi liếc xéo cậu.
- Thôi đi, mày làm tao nổi hết da gà rồi này, này này này! Nhìn đi. - nó chỉ vào tay theo mỗi chữ "này" làm cả 3 chàng đều nhìn theo.
- Xạooooooooooo! - cả 3 chàng cùng đồng thanh làm nó giật mình.
- Có cái gì đâu chứ!
- Con gái mà lông tay thấy khiếp!
- Dâm lắm đó mày! Kaka! - Lúc nào cũng là Anh chán sống mà.
Nó lắm le nhìn Anh, tay cằm chặt cái nĩa làm 3 chàng lập tức im lặng. Nó giơ cái nĩa lên, 3 chàng vội né ra xa, nó nghiến răng trợn mắt, 3 chàng cũng biểu cảm không kém.
*Phập*
*Phập*
- Oàm...ngon quá...hehe! - nó nhai 2 miếng kimbap ngon lành.
- Con...con...này...
- Gì...thích gì?
Cả 4 đứa cứ chí chóe nhau làm cả quầy ăn nhộn nhịp hẳn lên, người đi qua đi lại cũng phải ghé mắt nhìn rồi ngẩn người....vì bọn nó quá đẹp.
- Đứng lại, 2 con kia đứng lại. Mau bắt lấy bọn nó nhanh lên. - cả trung tâm mua sắm đột nhiên ồn ào hỗn loạn vì có 2 cô gái tầm tuổi nó với Hưng bị 1 đám ăn mặc nhếch nhác kiểu như côn đồ xóm chợ đuổi theo.
Bọn nó cũng ngừng ăn để nhìn, đám người đó sắp chạy qua hướng bọn nó.
- Hưng, Quân...đứng dậy! - 2 chàng liền làm theo lời Anh. Chờ cho 2 cô gái chạy qua, Anh đá 2 cái ghế ra chặn đường lũ côn đồ.
*Xoảng*
*Bịch*
Tiếng vài tên côn đồ không kịp dừng trượt chân té lên nhau. Nó cũng đứng lên, chạy tớ rồi phi người lên, đạp chân vào cái lan can sắt bay tới trước mặt bọn côn đồ. ( Miu: con này có khinh công từ lúc nào ấy nhỉ? )
- Mày là ai? Dám ngáng đường bọn tao sao? Mau tránh ra, không thì đừng trách. - Tên đứng đầu tức giận quát nó.
- Ối...sợ quá! Các anh đại nhân đại lượng tha cho em, nha, nha nha nha! Haha...hahahaha...mắc cười! Các người ỷ đông hiếp người sao? 1 đám lưu manh toàn đàn ông các người, không biết nhục nhã vác mặt đuổi theo 2 cô gái yếu đuối sao? - nó hùng hổ. Bọn côn đồ có chút e dè trước nó.
- Thì...thì sao? Mày làm gì được bọn tao? Còn nhiều lời không chịu tránh ra sao? Tụi bây, lên! - tên kia tức giận ra lệnh cho bọn đàn em.
- Nguy rồi kìa! Anh Quân, anh Anh...2 anh còn không ra mặt sao? - Hưng vốn chưa biết thực lực của nó ra sao, cả Quân cũng thế.
- Uầy...lo gì! Anh mày đây dám cá 100%...chưa tới 5 phút, đám này đều bị nó cho đo ván hết. - Anh bình thản nhấm nháp li trà đá free.
- Thật...thật sao? - Hưng cũng tròn mắt quay sang theo dõi.
Hiện tại tụi kia đang vây quanh nó hình vòng tròn. Chưa tên nào động thủ, chả biết vì sao luôn. ( Miu: bọn mày kh đánh là bảo vệ vô hốt hết đó ~.~ )
- Từng thằng hay 1 lần đây? - nó thách thức.
- Bọn mày còn chờ gì nữa? Đánh nó cho tao! - uầy...lũ này đúng là không biết nhục mà.
Bọn kia lập tức lao vào nó như hổ vồ mồi. Nó nhanh chân đạp 2 chiếc ghế ban nãy Anh đá ra, 2 chiếc ghế đập mạnh vào chân của 2 tên gần đó làm chúng đau đớn té xuống ôm chân.
|
Chap 10:
Mấy tên kia thấy thế liền tức khí lao vào nó dữ hơn, kẻ đấm kẻ đá nhưng không trúng nó cái nào. Nó bắt đà nhảy lên kẹp cổ 1 tên rồi lộn ngược người, chống 2 tay xuống đất, chân nó đạp vào ngực tên đó, nó ném tên đó văng xa tận 5m. Rồi bật người dậy nó đấm thẳng vào mặt tên tiếp theo liên tiếp mấy cái rồi đá mạnh vào bụng khiến tên đó không nhúc nhích nổi, đứng lảo đảo hoa cả mắt, nó thuận thế nhún người lên, đặt tay lên vai tên đó lộn nhào ra phía sau, chân còn tiện thể đạp mạnh vào đầu tên khác làm tên đó cắm mắt thẳng xuống đất...thấy đã có chút máu chảy ra từ mồm tên đó.
Cứ như thế, với lỗi đánh vừa đánh vừa đùa đó, chưa tới 5 phút, đám côn đồ đã bị nó xử đẹp, còn lại mỗi tên cầm đầu.
- Mày...mày...mày hãy đợi đó...hớ...hớ...chạy thôi tụi bây.
- Đừng để tao gặp lại tụi mày đó! Hứ! - nó hét lên. Rồi vội đảo mắt khắp nơi tìm 2 cô gái kia. Họ đang đứng cách bọn nó tầm 20,30m. Họ cúi đầu cảm tạ nó rồi vội vàng bỏ đi. Nó cũng vội chạy theo nhưng không kịp.
- Qào...mày đúng là siêu nha. Xử gọn bọn đó nhanh ghê luôn! - Hưng hớn hở nói khi thấy nó quay lại.
- Hừ...bởi vậy nên mày đừng quá đau lòng vì lần trước đánh thua tao, nhá! - nó nhếch môi nói làm Hưng tức tím tái mặt mày.
- Đi công viên giải trí đi! - đột nhiên Anh đề nghị.
- Anh/mày bao nhiêu tuổi rồi?
- Được đó được đó! - nó hào hứng.
- Dù gì hôm nay cũng gọi là đi chơi, chơi cho đúng nghĩa đi chứ! - Anh nhún vài, 2 anh em nó khoác vai nhau tung tăng đi trước.
- Haizzz...đúng là anh em, hâm hâm điên điên như nhau. - Hưng với Quân lắc đầu thở dài rồi theo sau.
- Này 2...mày cũng nhận ra ngày hôm nay là ngày gì rồi phải không? - nó nói nhỏ với Anh.
- Ừ...nãy điện thoại tao mới thông báo, tao mới nhớ đấy! Cũng may là sinh nhật của ai tao cũng lưu vào lịch...hê hê. Mà sao mày biết hôm nay sinh nhật nó? - Anh tuôn 1 tràng.
- Thì hôm qua tao có nghịch điện thoại mày nên thấy. Với lại sáng nay nó cáu với tao với mày ấy, tao đoán là nó đang buồn vụ sinh nhật. - nó nhẹ nhàng nói.
- Ừ...cũng lâu rồi mà, ba mẹ nó chẳng còn để ý tới sinh nhật của con trai họ nữa rồi. Năm nào cũng chỉ biết gửi vào tài khoản của nó tiền thôi. - ít ra ba mẹ 2 anh em nó không như vậy. Bận việc tập đoàn nhưng vẫn quan tâm tới 2 anh em.
- Đáng thương thật.
Công viên trò chơi.
- Oa...đẹp quá nè! 2 2...cho mượn điện thoại seo phi cái coi. - nó nhảy cẫng lên vui mừng như con nít. Anh cũng chỉ biết chào thua với nó, thò tay vào túi mò cái điện thoại.
- Nè...cho mày mượn đó. - Hưng đã nhanh tay hơn đưa cho nó cái ip 6 plus dán dacal màu xanh đen của mình cho nó.
- Ù uôi...điện thoại mới luôn hỉ? Để tao seo phi rửa luôn cho nha...ahihi! - nó nhanh tay bấm vào camera selfie liền và ngay luôn.
- Hưng, vô chụp với tao đi! - Hưng mặt thì miễn cưỡng nhưng lòng thì vui gần chết.
- Năn nỉ tao mới cho chụp chung đó! - Hưng hách dịch chưa kìa.
Nó cứ tung tắng khắp nơi, chụp rất nhiều hình, selfie có, chụp cảnh cũng có. Nhưng phải công nhận là nó chụp cảnh rất đẹp nha.
- Chơi cái đó đi! - nó chỉ lên cái đu quay to tổ chảng kia. Cao phải tới gần mấy chục trăm mét chứ chẳng ít.
- Èo...mày không sợ độ cao à? - Hưng lè lười ớn lạnh nhìn cái đu quay.
- Chỉ có thằng gà như mày mới sợ thôi! Plè hehe! - nói rồi nó kéo tay Anh với Quân chạy tới quầy mua vé. Hưng lần 2 tím tái mặt mày lê lết theo sau.
- Nhét 1 buồng 4 người như này có sao không vậy tèng??? - Hưng...lại là Hưng.
- Sợ thì cút cút ra đê! - nó hất mặt nói làm Hưng sôi máu.
- Ai sợ chứ! Chỉ là...tao thấy chật quá thôi.Hứ!
Hình như hôm nay bọn nó có duyên xem đánh nhau hay sao ấy. Vừa xuống khỏi đu quay đã xuýt bị ăn dao vào đầu nếu như không kịp né.
- Là con oách đó! Là nó đã phá hỏng việc của chúng ta đó đại ca!
*Ten ten ten tèn*
GTNV: Lâm Đại Vệ : đại ca của bang Rays, 1 tên khét tiếng trong giới buôn lậu dù tuổi đời chỉ mới 20. Đẹp trai, nhà giàu, có địa vị trong xã hội là đây. Dù là xã hội đen những vẫn đi học bình thường, hiện đang là sinh viên hạng 1 năm 2 khoa kinh tế của đại học Sky. Trường đại học này chính là 1 phần của trường bọn nó đang học. Chỉ cách nhau vài bước đi thôi. Tính tình tự tin thái quá về diện mạo,tài năng, tất cả mọi thứ hắn ta có.
- Hừ....lại là lũ không biết nhục các người! - nó sau khi né con dao thái đen sáng bóng bình tĩnh đứng thẳng người, nhẹ nhàng rút con dao ra khỏi gốc cây sau lưng nó...phải nói là chẳng dùng tới chút lực nào.
- Muốn ám sát người ngay giữa thanh thiên bạch nguyệt sao? - ( Miu: ấy nhầm rồi..là nhật...không phải nguyệt. Lin: kệ tao,có trăng rồi mà nhật nhật cái con chim ).
- Chỉ là lỡ tay làm rơi con dao thôi cô bé ạ! - Vệ có chút xiêu lòng với nó.
- Ồ...nhặt được của rời, phải trả lại người mất, nhỉ? - Hưng lấy con dao, nói hết câu lập tức phóng ngược về phía Vệ, hắn ta dễ dàng lấy 2 ngón tay kẹp lấy con dao làm Hưng kinh ngạc.
- Khá đấy nhóc! Hừ! Nghe nói cô bé đã phá hỏng việc làm ăn của bọn tôi, lại còn đánh người của tôi te tua như vậy. Cô bé tính đền bù thiệc hại này như nào đây? - nó nhíu mày nghe 2 chữ làm ăn...làm ăn? 2 cô gái kia? Không lẽ!!!
- Anh tính bán họ sao? - nó hô lớn làm tất cả giật mình.
- Lâm Đại Vệ! - lúc này Quân với Anh mới lên tiếng, Vệ có chút hơi giảm phong độ khi thấy 2 chàng này. Nói gì thì nói, ở cái đất này, ai mà không biết đến Death và Demon của Killer chứ!
- Khi còn nói chuyện tử tế thì tốt nhất các người nên về đi. Rays và Killer vốn nước sông không chạm nước giếng. - Quân lãnh đạm nói rõ từng chữ.
- Hôm nay chỉ là em gái tôi vô tình ra tay cứu người, không có ý đụng chạm đến Rays, hãy khôn ngoan. Linh, về thôi. - Anh nắm tay nó kéo đi...nó cũng ngoan ngoan đi theo Anh, Quân và Hưng còn nán lại đấu mắt với bọn chúng vài giây rồi mới bỏ đi.
- Đại ca..anh bỏ qua như vậy sao? Con nhỏ đó...aaaa...
- Lần sau sẽ là tim mày đấy! - *Phụt* Vệ nhẫn tâm rút mạnh con dao ra khỏi vai tên vừa lên tiếng...rồi bỏ về.
- Xin lỗi đại ca, xin lỗi đại ca.
------------------------------
- Mày nói sao? Người đua xe lần trước của bang Rays là em gái thằng lúc nãy? - sau khi về biệt thự, tắm táp xong xuôi. Cả 4 đứa đều chiến đấu mãnh liệt trên bàn ăn.
- Ê...mày đâu vô đây ăn ké dọ? - nó hét vào Hưng.
- Tao chuyển hộ khẩu sang đây ời...hehe.
Nó lườm nguýt Hưng đủ kiểu con đà điều rồi trút giận lên mấy miếng đồ ăn. Nó nhai ngấu nghiến như thể đang nhai Hưng vậy.
- Trả lời câu tao hỏi xem nào. - Hưng nôn nao hối nó.
- Ừ...con bé đó học trường mình, trên tao với mày 1 lớp. Nhưng tao đoán là nhảy lớp thôi. Nó nhìn non choẹt ấy! Haha! - nó cười kinh dị.
- Ầy...nhảy cái đầu mày Sky không bao giờ cho phép mấy chuyện đó đâu.
- Vậy à? - nó có vẻ không hứng thú cho lắm.
- Mà sao mày biết được vậy? - Hưng chồm tới hỏi nó, nó trợn mắt nhìn Hưng.
- Mày đang ngáng đường tay tao đấy!
Hưng tiêu nghiểu ngồi xuống nhường đường cho tay nó gắp thức ăn. Hưng nhìn nó, vẻ mặt ngây ngô nhai ngấu nghiến. Cái miệng be bé, 2 má phồng ra vì bên trong chưa đầy thức ăn, Hưng xuýt chút đã bật cười. Hưng chưa bao giờ thích ngắm ai như ngắm nó, cảm xúc trong Hưng bây giờ thật lạ.
- Ê Quân...đi đâu dọ? - nó vội gọi hắn khi thấy hắn đứng lên đi.
- Về phòng, em có chuyện gì sao? - Quân khó hiểu.
- Ây dà...ngồi xuống đi...chờ chút. - nó đi tới nhấn Quân ngồi lại xuống ghế rồi kéo Anh với Hưng chạy vào bếp.
- Ngồi đó nhé...không được đi đâu đấy.
Trong lúc Quân còn ngơ ngác không hiểu thì đèn chợt tắt. Cả căn biệt thự chìm vào bóng tối tĩnh mịch.
"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday,happy birthday, happy birthday to Quân"
"Bốp bốp bốp"
Tiếng hát lần tiếng vỗ tay chợt vang lên đều đặn cùng ánh đèn nén sáng lung ling. Nó ỏe giữa bưng cái bánh kem to tổ chảng ghi Lãnh Thiên Quân - Thôi Nôi Vui Vẻ cùng cái mắt cười le lưỡi. Anh và Hưng ở 2 bên, cả 2 vừa hát vừa vỗ tay. Trên đầu 3 đứa còn đội mũ trông rất đáng yêu.
Quân ngẩn người, hắn không quay người lại nhìn. Ngồi cứng đờ trên ghế, 2 mắt đột nhiên cay cay, sống mũi cay cay, môi run run mấp máy theo lời bài hát mừng sinh nhật cho chính mình.
- Sinh nhật vui vẻ nha! - 3 đứa cùng người làm đồng thanh nói lớn và vỗ tay thật to. Quân lúc này nước mắt cũng tự động theo nó mà chảy dài trên má.
- Mọi người...mọi người làm sinh nhật cho tôi sao? - Quân nói nhưng giọng đã lạc đi vài phần.
|