Truyền Thuyết Tình Yêu - The Love Legend
|
|
Anh lạnh ngừơi, đôi tay siết chặt thành nắm hằn đầy gân xanh, thân ảnh cao lớn run lên vì tức giận. Cậu không ngờ bản thân lại thua kém hơn người bạn thân suốt mười mấy năm trời. Người đó đã cướp mất đi cô gái trong trái tim cậu nhưng cậu chẳng có tư cách nào giành lại. Mỉm cười thôi, nụ cười Moon như bị bóp méo trông rất khó coi. Cậu cúi người, khụy một chân xuống hành lễ:
- Tôi đã hiểu thưa Công Chúa Solar Queen. Chúc người mãi mãi hạnh phúc bên Đại Hoàng Tử.
Solar mở to mắt nhìn Moon, nhưng chỉ một lát thôi nét vô cảm lại ngự trị trên gương mặt biến nó trở nên sắc sảo dưới ánh sáng mờ ảo. Cô chỉ nhẹ gật đầu rồi lại sãi những bước chân kiêu kì bỏ đi.
Người con trai có dáng hình đơn độc dần bị bóng đêm nuốt chửng, ánh nắng mặt trời tắt lịm. Tiếng sóng biển xa xa réo rắc như bản hòa ca ai oán. Sóng đẩy cát vào lấp đầy bến bờ cao cả hay sóng chỉ là đến để cuốn đi những hạt cát bé bỏng xa bến bờ yêu thương? Cô bước vào cuộc đời này để mang cho cậu nụ cười hạnh phúc, hay chỉ vô tình lướt qua và mang trái tim của cậu đi? Trái tim phản chủ, nó nằm trong cơ thể Moon nhưng chỉ vì những lời nói kia mà như vỡ vụn thành từng mảnh.
Vết thương quá sâu có lẽ sẽ rất lâu để có thể chữa lành.
Kit đứng đó, im lặng dõi theo từng cử chỉ của Moon. Hẳn là rất đau khổ. Cô nhóc đã hiểu vì sao chỉ vừa nhắc đến chuyện này cậu liền muốn một kiếm giết cô. Có lẽ bây giờ Moon vẫn còn chưa quên được mảng tình cảm này. Kit khẽ thở dài. Chắc vì Victoria đang ở đâu đó bên trong cô bé nên cô đột nhiên nhìn thấu mọi chuyện một cách nhanh chóng, thậm chí còn có thể sử dụng những chiêu thức mà trước giờ không hề biết đến.
Cô hướng ánh nhìn cảm thông đến Moon. Cuối cùng thì cậu cũng chỉ là một con cờ đang bị lợi dụng. Solar tham lam hơn bất kỳ người con gái nào. Quyền lực, Moon và cả Ouji cô ấy đều muốn cả. Nhưng thật đáng buồn là cậu đã không nhận ra điều đó.
END CHAP 46
|
CHƯƠNG 47.1: THAM CHIẾN
The love legend (Truyền thuyết tình yêu)
Mọi chuyện kết thúc tại đó, Kit tỉnh dậy và trên bờ môi cong lên nụ cười. Điều bất ngờ hơn là cô nhóc đang nằm trong phòng, không phải ngoài hồ bơi. Chắc ai đó đã phát hiện ra hoặc Moon thức tỉnh trước và mang cô lên đây. Như thế nào cũng được, Kit không quan tâm lắm chuyện này.
Điều thú vị hơn dĩ nhiên là việc cô bé biết thông qua giấc mơ mà Verba Praeteriti mang lại. Một sự thật ẩn đằng sau tất cả mọi chuyện, có lẽ Kit sẽ im lặng giữ nó trong lòng, một ngày nào đó tự khắc Moon sẽ tìm đến cô để hỏi về nó.
Nghĩ vẩn vơ một lúc Kit bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, thay trang phục rồi đi xuống nhà ăn.
Bữa sáng ngột ngạt, chẳng ai nói với ai lời nào. Bầu không khí im lặng lạ thường bao trùm khắp không gian. Kit buông dao nĩa xuống, với lấy khăn lau miệng trong khi đĩa thức ăn còn hơn nửa. Ouji thấy vậy liền đứng dậy đi ra ngoài, chỉ để lại một tiếng chào lạnh tanh rồi kéo theo Kit về nhà.
Hôm nay cậu tự lái xe, con BMW lao vun vút trên đường cao tốc với tốc độ chóng mặt. Kit cảm thấy lạ nhưng không nói gì. Đôi mắt trong veo mang sắc lạnh bất thường nhìn ra bên ngoài. Dù mọi sự vật lướt nhanh như gió nhưng lạ thay cô bé lại có thể nhìn thấy từng thứ một rất rõ ràng.
Cô gái có mái tóc đen, vóc dáng rất quen thuộc cùng bờ môi đỏ tươi như máu khẽ mỉm cười. Hình ảnh đó vụt qua nhanh chóng nhưng lập tức kéo theo sự chú ý của Kit. Cô tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng chiếc xe đột ngột dừng lại, cánh cửa mở ra cùng bàn tay to lớn ở trước mặt Kit từ lúc nào. Cô bé nắm lấy tay Ouji bước xuống.
Gió từ đầu ùa đến mang theo hơi thở của tự nhiên luồn qua mái tóc vàng bồng bềnh. Kit quay đầu nhìn cảnh vật xung quanh. Nơi đây là biển, thật trong lành mát mẻ. Cô nhóc lại ngước nhìn Ouji, một tia khó hiểu hiện lên trong đáy mắt.
- Thấy em có vẻ không vui, anh đưa em đến đây.
Cậu vòng tay ôm lấy cô, siết thật chặt như là chỉ cần buông ra cô sẽ theo làn gió kia biến mất. Kit mỉm cười, nắp lấy bàn tay Ouji, cặp mắt xanh trong thoáng nét buồn:
- Này anh, em thấy nhớ nhà.
- Em nói căn nhà ở Okinawa?- Ouji thì thầm vào tai cô bé, giọng điệu dịu dàng, trầm ấm.
Cô khẽ gật đầu, cậu mỉm cười, cúi xuống đặt cằm nơi hõm vai cô:
- Kì nghỉ hè này chúng ta sẽ về Okinawa.
Không khí buổi sáng tinh mơ chợt ấm lên lạ thường. Hay chăng chỉ là chân tình khiến cho trái tim hai con người luôn giữ nhiệt cao. Họ làm sao quên được căn nhà nhỏ ở một bán đảo thuộc Okinawa, nơi mà họ gặp nhau. Ôi kỷ niệm, chúng cứ như lời nhạc nhịp nhạc hòa cùng tiếng sóng ùa về trong ký ức.
Kit giật mình, từng đợt run rẩy truyền từ Ouji sang cô bé. Chuyện gì vậy? Đại Hoàng Tử cao cao tại thượng của cô mà cũng biết run sợ sao? Kit tò mò hỏi:
|
- Anh, có chuyện gì sao?
- Không có gì. Yên lặng như thế này, một chút thôi.- Ouji trả lời.
Vốn dĩ cậu đứng ở sau nên Kit không thể nào nhìn thấy nét biểu cảm trên gương mặt hoàn mỹ. Đôi chân mày đen rậm chau vào nhau, cậu sợ phải mất đi cô bé nhưng bản thân chẳng biết chọn lựa như thế nào. Cậu đã biết bản thân mình là ai và Kit là ai, đã đến lúc cậu phải chọn. Nhưng chọn như thế nào cho đúng, Ouji không biết. Trong đầu cậu tất cả mọi thứ rối ren cả lên, cậu cần một nơi yên tĩnh để có thể bình tâm lại. Trên hết thảy Ouji cần có Kit bên cạnh.
CỘP...
Tiếng giày cao gót chạm xuống nền cát ấm vang lên, rất nhỏ, vô cùng nhỏ đến nỗi bị tiếng sóng át đi. Nhưng nó đủ để Ouji nghe thấy. Chẳng những vậy, ám khí tỏa ra từ người đó ngày một nồng hơn và nhanh chóng đặc sệt trong không khí. Cảm giác bất an lan tràn khắp cơ thể, tia sét dần hình thành trong lòng bàn tay cậu. Nhanh như cắt, một tay Ouji giữa lấy Kit, tay còn lại giải phóng luồng sét với cường độ cao:
- Lightning Chain!!!
- Flood!!!
Phía sau cậu là một cô gái. Mái tóc đen thẳng tắp mềm mượt tương phản với làn da trắng muốt, mặt nạ màu bạc che đi phần nửa gương mặt vô cùng bí ẩn, chỉ để lộ bờ môi đỏ mọng như trái táo chín vẽ thành nụ cười . Cô ta nhanh chóng dùng thanh kiếm Nhật trên tay đánh bật tia sét Ouji phóng ra nhẹ như không, còn kịp thời phản đòn. Flood là một chiêu thức hệ nước. Nhìn Ouji mà xem, dòng sóng cuộn trào quấn chặt lấy cậu rồi đột nhiên biến mất trong không trung khiến cậu ngã phịch xuống nền cát ẩm.
Nhưng mọi chuyện đâu đơn giản chỉ có vậy.
Flood khiến cho mỗi chiêu thức mà đối thủ sử dụng chỉ đạt mức sát thương 30% so với bình thường. Nói cách khác sức mạnh của Ouji bây giờ chỉ ở cấp C mà thôi chẳng còn là A* nữa.
Kit được một phen hoảng loạn khi mọi thứ diễn ra quá nhanh. Nhưng cô nhóc nhanh chóng lấy lại tinh thần. Bàn tay đưa lên cao, miệng lẩm nhẩm câu thần chú một lần nữa bất chợt hiện lên trong đầu:
- Protection Thundershield.
Vừa dứt lời, sấm chớp từ đâu góm nhặt, tụ hợp lại thành vòng cung bao bọc lấy Ouji và Kit. Thấp thoáng sau lớp mặt nạ màu bạc là đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên của cô gái. Nhưng không lâu sau nụ cười lại xuất hiện trên đôi môi, tạo nên vẻ thần bí ma mị.
Nói đoạn Kit nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng....
PHẬP!!!
Những mũi phi tiêu từ nơi nào lao đến cắm phập ở bốn cực đông, tây, nam, bắc khiến kết giới mà Kit giăng ra bắt đầu có vết rạng nứt. Kèm theo đó thân ảnh mảnh mai lao đến. Một người giắt trên gấu quần hàng loạt phi tiêu đủ cỡ, chắc hẳn là chủ nhân chiêu thức vừa rồi. Mái tóc cô mang màu vàng của đất lấp lánh dưới ánh nắng.
Người còn lại tay cầm thanh đao lớn. Theo dự tính chỉ cần lia một nhát nhẹ sẽ lấy mạng ít nhất chục người. Cô giậm chân lấy đà nhảy thật cao tiến đến chỗ kết giới. Mái tóc xanh trong màu nước phấp phới bay theo gió. Đôi môi hồng xinh lẩm nhẩm thần chú:
- Breaking!!!
|
Thanh đao sắc nhọn vừa chạm vào kết giới luồn sáng chói mắt liền phát ra và.....những mảnh vỡ văng tứ tung trong không gian. Kết giới bị phá bỏ!!!! Kit trợn trừng mắt. Cả ba cô gái này đều mang mặt nạ, vậy thì ẩn sau đó là những nhan sắc nào mà lại sở hữu sức mạnh ghê người đến như vậy.
Nghĩ thấy sợ cả người Kit lạnh toát, đầu óc trống rỗng và đôi chân như bị xiềng xích chặt. Cô nhóc không di chuyển được, cũng chẳng biết nên sử dụng chiêu thức gì mà phản công lại.
- Immunity! Ray Prinson!!!
Chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra Ouji đã chắn trước mặt Kit. Cô bé trợn mắt nhìn, vốn đang chịu tác độc của Flood cậu làm sao có thể đấu lại họ? Nhưng mọi chuyện rẽ sang hướng khác khi chiêu thức Immunity được tung ra. Immuniy có chức năng như một hệ miễn dịch, những loại sức mạnh như là làm gỉm sức sát thương, hút nặng lượng hay phục hồi,....đều bị vô hiệu hóa. Tiếp đến là Ray Prinson triệu hồi sấm chớp từ sao Mộc xa xôi hợp thành Lôi Minh kiếm, thanh kiếm xa xưa của chúa tể bóng đêm Hades.
Nhanh thật nhanh chẳng để cho ba cô nàng kia kịp thời ra đòn, Ouji đập mạnh thanh kiếm xuống đất. Tia sét với cường độ không nhỏ chạy thẳng một đường chẻ đôi mặt đất, chia làm hai mảng. Ba người họ lập tức tránh né và không ai bị một chút thương tích gì. Ouji gằn giọng, cặp mắt hằn lên nét tức giận:
- Ba người, đừng có mà đem mạng sống ra đùa nữa!!!!
|
CHƯƠNG 47.2: THAM CHIẾN (TIẾP THEO)
The love legend (Truyền thuyết tình yêu)
Cô gái có mái tóc đen bóng mượt tung bay trong cơn gió đầu ngày khẽ nhếch đôi môi đỏ mỉm cười. Bàn tay thon nhỏ trắng ngần, nói đúng hơn là màu trắng trên nước da cô tựa như một xác chết, không có nét hồng hào của mạch máu. Những ngón tay chạm đến chiếc mặt nạ, thật nhẹ nhàng tháo nó ra để lộ nét đẹp sắc sảo nhưng khiến ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Hàng mi cong khẽ chớp che phủ đôi mắt màu tím thạch anh trong veo lạnh lẽo, không bao hàm một chút cảm xúc nhỏ nhoi nào. Nếu nói cặp mắt Knight tựa loài sói dữ, Ouji lại như sư tử kiêu hãnh thì cô gái này ánh mắt hiện lên nét kiêu hãnh của lòai báo đốm hoang dại. Sống mũi cô cao cao tạo cho gương mặt vốn hoàn mỹ thêm nét kiêu kì của bậc quý tộc. Cô đứng đó nhìn thật sâu vào cặp mắt bạch kim của Ouji như đang dò xét rồi bất chợt cất lên giọng nói với âm vực thanh nhẹ:
- Em trai, mười mấy năm không gặp, trưởng thành như thế này rồi.
Kit lặng người ngước nhìn Ouji, trông sắc mặt cậu chẳng có chuyển biến gì rồi chuyển hướng sang cô nàng có mái tóc đen kia. Cô nhóc chậm rãi cất tiếng, có lẽ là không chắc chắn lắm về suy nghĩ của mình:
- Chị Anna Raidenkama, đúng không?
Ánh mắt Anna đang chú mục vào Ouji liền lập tức như lưỡi dao sắc nhọn rạch đường dài trong không gian trừng trừng nhìn Kit để xem kẻ nào mà to gan dám gọi cả họ tên cô ra. Tiếng bược chân trên nền cát vang lên thật chậm rãi nhưng khiến cho nỗi bất an trong lòng Ouji lớn dần lớn dần. Cậu siết chặt cánh tay Kit, kéo cô về phía sau mình liền bị lưỡi kiếm Nhật lạnh buốt kề ngay mạch cổ.
- Đây là cách chào hỏi em trai sau nhiều năm không gặp sao? CHỊ…HAI…- Ouji mỉm cười, nụ cười không đọng một chút cảm xúc nhưng chẳng thể chối bỏ một điều là cậu đang run sợ, phải khó khăn lắm mới lấy đủ can đảm nhấn mạnh hai từ “chị hai”.
- Công chúa đâu mà lại đi với con nhỏ tóc vàng này? Em trai, đừng bảo với chị đây là con bé Solar Queen gì đó. – Anna cũng cười nhưng sát khí lại ngùn ngùn bốc ra.
Gương mặt cô kề sát mặt Ouji, nhìn hai người họ chẳng khác nhau là mấy, trông cứ như sinh đôi vậy. Nhưng chị em thì chị em bạo lực lại là chuyện khác nữa. Bàn tay Anna siết chặt ấn mạnh lười kiếm vào cổ Ouji, một đường rạch rất mong manh nhỏ hẹp hiện lên khiến dòng máu chảy dài nhuộm màu đỏ thắm ghê người lên thanh kiếm.
- Đủ rồi Anna, em gái tụi này đó! Solar Queen đâu đây.
Hai giọng nói cùng lúc vang lên thu hút ánh nhìn của Anna. Còn Kit đã sững sờ sau khi nhận ra giọng nói quen thuộc in hằn sâu trong tâm trí. Bao nhiêu sợ hãi tiêu tan cô nhóc cất bước chạy thật nhanh đến, dang tay ôm lấy hai cô gái kia:
- Chị hai, chị ba!
- Chà còn nhận ra ba với hai, cứ tưởng khi về với bộ dạng này sẽ phải giải thích cả buổi với nhóc nữa chứ! – Clover trả lời, những ngón tay nhỏ nhắn mân mê mái tóc xanh biển của mình.
- Nào Anna, nhìn cho kỹ đi, chưa gì đã phát điên lên rồi.
Rainbow, tức cô gái sở hữu màu vàng vừa đằm thắm vừa mang nét kiêu sa trên tóc, lên tiếng. Đôi tay cô giơ ra trước mặt Kit, phép thuật mà ép đặt lên em mình được hóa giải trả lại cho Kit mái tóc cùng màu mắt nâu hạt dẻ như thường nhật.
Anna theo đó mà buông lòng bàn tay, cắm phập thanh kiếm tưởng chừng mong manh nhưng mức độ nguy hiểm thì không nhỏ chút nào xuống đất, chạy đến ôm lấy Kit, bế thốc cô nhóc lên cao. Gương mặt hiện ra nét cười vui vẻ khác hẳn vẻ đằng đằng sát khí vừa rồi. Người ngoài nhìn vào chắc chắn 100 người hết 99 người nói em gái của Anna là Kit chứ không phải Ouji, còn một người thì đã biết quan hệ của họ rồi.
- Ya! Công chúa! Em cũng lớn mất rồi! Xinh đẹp quá!
|