Truyền Thuyết Tình Yêu - The Love Legend
|
|
" Đúng! Ngươi đã nhớ ra ta. Ta luôn ở bên ngươi, tính cách của ngươi ngày càng trở nên giống ta rồi cô gái! "- Victoria trả lời kèm theo điệu cười giễu cợt.
- Không đúng! Tôi không giống bà! Tôi không phải phù thủy! Rôi là pháp sư! Tôi là Nhị Công Chúa tộc pháp sư!!!!
Kit hét lên, bàn tay bịt chặt lấy đôi tai mình và lắc đầu nguầy nguậy. Cô bị mất thăng bằng, trượt từ trên cành cây xuống. Sự việc xảy ra quá nhanh khiến cô nhóc chẳng kịp tở tay. Cô nhắm chặt mắt, khi đáp đất chắc sẽ rất đau, nếu xui xẻo hơn thì có khi va vào con chó và bị nó cắn nữa.
- Em có sao không?
Thanh giọng trầm trầm quen thuộc truyền xuống khiến Kit giật mình. Cô nhóc hé đôi mi tròn mắt nhìn người trước mặt. Là Moon.
- À không có gì. Bất cẩn thôi.
Kit vội vàng đưa ra lý do chống chế. Cô đang lo lắng không biết Moon có nghe thấy những gì mình nói vừa rồi hay không. Nếu cậu ấy biết chuyện đó thì cô nhóc không đoán ra tại họa gì sẽ ập xuống đầu nữa đây. Đấu tranh tư tưởng một lúc chợt thấy có hơi ấm truyền vào người Kit mới sực tỉnh nhìn lại tình trạng bản thân. À, nói sao nhỉ, cô bé bị Moon ôm gọn trong vòng tay và hình như cậu ta chẳng có giấu hiệu gì là sẽ buông ra.
- Nè...bỏ tôi...
- Gâu!
Kit giật nhẹ tay áo Moon định bụng sẽ bảo cậu ấy để cô bé xuống, nào ngờ con chó khi nảy tiếng lại gần và sủa lên. Cô bất giác nắm chặt tay cậu, cả người run rẩy.
- Tigirs!
Moon lấy làm lạ. Từ lúc bước ra đã thấy Kit ngồi trên cây bàng nhà mình còn con chó cưng của cậu- Tigirs nằm dưới gốc cây. Chuyện lạ có thật. Bình thường ngoài Moon ra thì chỉ cần gặp người lạ nó sẽ sủa ầm lên, có khi còn nhào đến cắn nữa. Vậy mà bây giờ nó ngoan ngoãn vãy đuôi còn đuổi theo Kit như là quen biết cô nhóc từ lâu lắm rồi. Moon thấy được việc đó thông qua ô kính cửa sổ từ phòng tập nhạc. Còn Kit. Chẳng thể hiểu nổi cách đây mấy tiếng vẫn còn uđiềm tĩnh, lạnh lùng lắm mà giờ lại run rẩy sợ hãi như thế này.
- Đừng sợ! Xoa đầu nó cái đi!- Moon suy nghĩ một lúc rồi nói.
Kit ngẩng mặt lên nhìn liền thấy cậu gật nhẹ đầu. Những tưởng cậu sẽ bỏ cô nhóc ra ai ngờ Moon chỉ cúi người xuống để Kit vừa tay với đến xoa nhẹ vào đầu Tigirs. Bàn tay vừa chạm vào bộ lông trắng của nó cô nhóc cảm thấy chúng rất mềm và mượt. Tigirs nhắm mắt ra chiều mãn nguyện lắm, nó cứ dúi đầu vào lòng bàn tay Kit và chiếc lưỡi ướt át liếm nhẹ vào ngón tay thon nhỏ.
- Tôi xuống thông báo là hôm nay em và Ouji sẽ ở lại đây.- Moon lên tiếng, đó là lý do mà cậu xuống vườn trong khi chưa tập được bài nào ra hồn.
Kit không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu. Bàn tay vẫn đang xoa xoa đầu Tigirs, như bị nghiện vậy. Đôi mắt cô bé chăm chú nhìn nó, thật lạ Tigirs là con chó to lớn đầu tiên không khiến cô sợ hãi khi chạm vào. Ngược lại Kit còn thấy nó có chút gì đó rất thân quen với cô.
Màng đêm dần buông xuống, nuốt chửng những thứ âm thanh giòn giã rộn ràng của cuộc sống ban ngày chỉ để lại cái tĩnh lặng. Bóng dáng căn biệt thự to lớn im lìm như gã khổng lồ cô đơn buồn tủi. Mọi người sau khi thưởng thức xong bữa ăn chiều đã mỗi người một phòng, chẳng ai nói với ai câu nào.
Hành lang dài hun hút tưởng chừng như vô tận xuất hiện cái bóng trải dài và tiếng bước chân nhẹ nhàng bị đêm tối nuốt lấy nhanh chóng. Kit chẳng thể nào ngủ được. Cô nhóc quyết định xuống sân vườn hóng mát chút sau khi lăn qua lăn lại cả buổi trên chiếc nệm êm ái.
Khu vườn tràn ngập sức sống lúc sáng cũng đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tĩnh lặng, con Tigirs không thấy đâu nữa, chắc cũng vào chuồng ngủ rồi. Kit ngồi xuống thềm cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ đọng sương lạnh thả chân đong đưa trong dòng nước mát xanh của hồ bơi ở giữa vườn. Cô nhóc ngân nga giai điệu quen thuộc nhưng không hát lời. Gió lướt nhẹ qua, gió lạnh quá, bờ vai cô khẽ run lên.
Mái tóc vàng óng bồng bềnh trong gió, ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng soi rọi từng đường nét trên gương mặt Kit. Đôi mắt sẫm xanh mang vẻ bí hiểm trầm tĩnh khác xa với nét ngây thơ màu hạt dẻ bình thường.
- Có gì ra đây đi! Nhà của anh mà.
Giai điệu đột nhiên ngưng hẳn, Kit nói. Một câu nói không rõ ràng nhưng cô nhóc biết có người nghe thấy và biết rất rõ người đó là ai.
Từ trong góc khuất dáng hình cao lớn bước ra. Mái tóc đen mun và đôi mắt sâu thẳm hút hồn, Moon nhẹ nở nụ cười ngồi xuống cạnh Kit:
- Sao biết là tôi?
- Anh là người duy nhất tỏa ra cái hương hoa đó.
Kit trả lời, cặp mắt chăm chú nhìn dòng nước lay động theo nhịp chân cô. Moon khá ngạc nhiên. Nhận ra rồi sao? Chắc là Kit cũng rất thắc mắc vì không tìm ra nụ hồng xanh nào. Đơn giản thôi, vì ngoài cô ấy ra sẽ chẳng còn ai có thể nhìn thấy cánh hồng nào trong căn nhà này nữa.
- Em thích nước sao? Biết điều khiển không?- Moon đổi chủ đề cho không khí bớt căng thẳng đi.
- Không. - Kit trả lời dứt khoác, ánh mắt vẫn không dời đi.
- Em đùa. Có thể điều khiển cả cây cối nhưng tiền tố cơ bản là nước lại không khắc chế được?- Moon cười, nụ cười gượng gạo.
- Không. So với chị Rainbow và chị Clover tôi chỉ là đứa con vô dụng.
|
Lời nói của Kit thu vào tai khiến Moon giật mình. Rainbow Crystal và Clover Crystal hai cái tên không- ai - trong- tộc- pháp- sư- không - biết- đến, hai cô con gái tài giỏi của thần quan tương lai Liquid. Chẳng lẽ cô đã biết rằng cậu nắm hết toàn bộ thông tin của cô rồi sao? Bởi lẽ từ trước đến giờ cô chẳng hề nói thẳng với cậu những chuyện này, cô luôn che giấu thân phận. Nhưng mà nếu nói ra chắc sẽ không ai tin. Liquid Crystal và Clover là hai bậc thầy thông thạo về nước, những chiêu thức hiếm có mà ngay cả thần nữ Venus cũng chẳng khai triển nổi lại được họ nắm gọn trong lòng bàn tay. Vậy mà Kit lại bảo bản thân chẳng thể kiểm soát nó. Ai có thể tin đây.
- Chắc phải có lý do đúng không?- Moon hỏi sau khi suy nghĩ một hồi lâu.
- Lấy gì cho tôi uống đi. Tôi sẽ nói.- Kit lúc này mới quay sang nhìn Moon, cô mỉm cười.
- SPY nhé!
Thấy cô nhóc cười cậu cũng mỉm cười lại. Búng tay một cái liền lập tức chai SPY vỏ màu hồng rơi xuống chỗ Kit. Cô đón lấy:
- Thứ tôi thích nhất!
- Rồi, nói tôi nghe xem.- Moon vẫn giữ nụ cười trên môi, cậu cảm thấy không khí đỡ căng thẳng hơn ban nảy nhiều.
- Kể cho tôi biết về mối tình đầu của anh đi, Solar đấy.- Kit nói, nội dung lời nói chẳng có gì liên quan đến những điều Moon muốn biết, trên mặt cô thoáng nụ cười ma mị.
Gương mặt Moon tối sầm, cậu nghe như sét đánh ầm bên tai. Tại sao? Cậu rõ ràng đã che giấu rất kỹ chuyện này, Kit làm sao có thể phát hiện ra một cách dễ dàng như vậy được?
- Không.- Moon dứt khoác, bàn tay siết chặt thành nắm, sắc mặt đanh lại.
- Anh có quyền nói không với tôi sao?- Kit vẫn cười, nhưng nụ cười đó dường như đã bị bóp méo, trông nó chất chứa vẻ mỉa mai.
- Em nghĩ mình là ai mà tôi không có quyền nói không với em?
Moon gắt lên, cậu đã đạt đến mức cực hạn của sự chịu đựng rồi. Cô gái nay cuối cùng là muốn bức cậu tới khi nào nữa đây? Những ký ức đó cậu đã muốn quên, đã cố quên và nhất định phải quên đi để tập trung vào cuộc chiến cuộc chiến của mình. Nhưng tại sao? Tại sao lại phải khơi gợi nó lên?
- Tôi là Nhị Công Chúa tộc pháp sư! Tôi nghĩ rằng mình có quyền biết về chị mình và anh thì chẳng có tư cách để đề cập đến chữ "Không" với tôi đâu!
Kit gằn mạnh từng câu từng chữ, nụ cười kia vẫn ngự trị trên bờ môi hồng xinh xắn khiến cho gương mặt cô gần như mang sắc thái của một kẻ khác.
Moon sững người. Thì ra là vậy. Tính cách của cô nhóc thay đổi nhanh như chong chóng là do đã biết được thân phận thật sự của bản thân. Nhị Công Chúa tộc pháp sư sao? Kit còn dám mạnh miệng nói ra nữa chứ. Chắc cô không nhận ra mình chỉ là nàng công chúa không ai mong đợi, một kẻ đáng ra không nên có mặt ở trên đời.
- Đủ rồi đó Kitami Queen! Đừng bao giờ giở cái giọng điệu đó ra với tôi. Cô nghĩ mình là hoàng tộc thật sao? Cô chỉ là nỗi ô nhục của hoàng gia mà tôi được giao nhiệm vụ phải xóa bỏ đi cái vết nhơ đó!
Moon hét lên, bàn tay cậu lạnh ngắn kề ngay cổ Kit. Cô nhóc vẫn mỉm cười, không chút sợ hãi, càng không run rẩy, điềm tĩnh như không:
- Nỗi nhục hoàng gia? Vậy thì anh nên nhanh lên xóa bỏ tôi đi. Không anh sẽ hối hận, tôi đảm bảo.
Kit nói rồi nâng chai SPY trên tay lên nhấp một ngụm nhỏ. Vị nồng nhẹ của cồn và hương dâu thơm lan tỏa trong khoang miệng khiến cô có vài phần thích thú. Một phút trôi qua như cả thế kỷ. Bàn tay Moon vẫn đặt trên cổ Kit, còn cô vẫn điềm nhiên uống SPY, đôi chân đung đưa trong làn nước mát lạnh ngân nga giai điệu quen thuộc, hiển nhiên không hát lời.
- Giờ thì tôi đã biết! Cả một đứa là phế thải trong mắt hoàng gia nhưa tôi mà anh cũng không xóa bỏ được. Moon Kiyoshi anh chỉ là một kẻ vô dụng, anh hết giá trị rồi vậy nên Solar mới bỏ anh. Đừng than oán ai hết mà hãy tự trách bản thân mình đi!
Kit đứng thẳng dậy, trước khi bước vào trong cô còn ghé sát tai Moon nói ra những lời cay độc. Hơi lạnh từ lòng bàn tay cậu tỏa ra ngày càng nhiều và kết tụ thành thanh kiếm mỏng manh nhưng sắc bén màu băng xanh. Chỉ cần lia qua một lần đã có thể lấy mạng rất nhiều người. Siết chặt thanh kiếm trong tay cậu tiến đến chỗ Kit:
- Là em ép tôi!!!!
- Verba Praeteriti.
KENG!!!
Hàng loạt tiếng động hỗn loạn vang lên nhưng ngay tích tắt mọi thứ rơi vào tĩnh lặng. Làn gió lạnh thấu xương lướt qua, cơn gió của màng đêm tĩnh mịch. Chai SPY lăn lóc ở một góc vườn. Chất lỏng màu đỏ au từng giọt chảy xuống hòa vào dòng nước xanh trong vắt. Bong bóng khí mong manh nổi lên mặt nước và nhanh chóng vỡ òa khi chạm phải không khí trên mặt hồ. Thanh kiếm tạo ra từ hơi sương chìm dần xuống đáy hồ và biến mất như chưa từng tồn tại.
|
Trước hết là sory mọi người nhiều! *cúi đầu* vốn dĩ Ká định post cho hết chap 46 nhưng mà thời gian không cho phép, thứ 3 Kas phải thi rồi.
Cho nên bây giờ Kas sẽ pót preview của phần còn lại chap 46 và chap 47 cho mọi người xem. Thi xong Kas trở lại cùng hai chap đó nhé! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! ^^
The Love Legend ( Truyền Thuyết Tình Yêu )
" Này anh luyện tập nhiều như vậy không thấy mệt sao?" - Cô nhóc có mái tóc nâu nhạt xinh xắn bước ra từ trong lùm cây xanh.
" Đó là những gì gia đình muốn anh làm"- Cậu trả lời, đôi mắt đen sâu chúc mục nhìn cô.
~ Vài năm sau~
" Chúng ta chia tay đi."- dưới ánh tà dương buổi chiều mái tóc vàng của cô gái tỏa sáng một cách ma mị.
" Tại sao?"- cậu kích động nắm chặt lấy bả vai cô, chuyện này xảy đến quá bất ngờ.
" Em yêu người khác. Chỉ vậy thôi. Chúng ta không thể đâu."- cô trả lời dứt khoác vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay cậu.
" Quyền lực với em...quan trọng như vậy? Quan trọng hơn cả anh sao?"- cậu hoang mang, lời nói phát ra rất nặng nề.
" Nó là lẽ sống của tôi."- cô cúi đầu như một kẻ tội đồ đứng trước giáo hội chờ phán xét.
Chỉ một lúc im lặng, không ai nói với ai tiếng nào, cô quay đi, bỏ lại người con trai có dáng hình đơn độc dần bị bóng đêm nuốt chửng, ánh nắng mặt trời tắt lịm.
--------------------------------------------------------------------------
"Mừng mẹ đã về"- Kit hớn hở chạy vào nhà, từ đằng sau nhào đến vòng tay ôm mẹ mình.
" Mẹ có quà cho con, người đứng đầu năm nhất học viện Venus."-- mẹ cô mỉm cười.
" Con có biết tên thật của Linda không?"- Liquid quay sang hỏi Kit.
" Là Trần Hoàng Gia Linh."-Kit trả lời.
"Là....."- Linda nói.
" Em gạt anh? Trong suốt thời gian qua?"- Fye kích động, nét bàng hoàng hiện hữu trên gương mặt.
" Con mở hộp ra đi Kit."- Liquid đặt lên trên bàn chiêc hộp bằng kim loại tổng hợp trông rất lạ với họa tiết ngoằn ngoèo.
" Nó...nó là...cô đùa sao cô Liquid?"- Linda tròn mắt nhìn, mặt cô tái lên như không còn một giọt máu nào.
" Là Claire."- Ouji điềm tĩnh trả lời,
~END PREVIEW~
|
CHAP 46: QUÁ KHỨ VÀ HAI NÀNG CÔNG CHÚA ( PHẦN CUỐI)
The Love Legend ( Truyền Thuyết Tình Yêu )
VÙ!!!! XOẸT!!!
Nghe trong gió có những tiếng đông lạ vang vọng bên tai đôi mi Kit nặng nhọc hé mở. Cô nhóc chớp mắt nhìn xung quanh. Màu nắng vàng giòn tan trải cùng khắp trên nền trời trong xanh. Thảm cỏ rì rào đùa giỡn với ngọn gió tinh nghịch.
Kit vẫn còn có thể nhận thức được chứng tỏ Verba Praeteriti đã phát huy tác dụng trước khi lưỡi kiếm lạnh băng kia lấy đi sinh mạng cô bé. Đó là một chiêu thức giúp cho ta có thể thấy những mảnh ký ức của người khác. Tuy nhiên nó chỉ phát huy tác dụng khi người mà ta muốn áp đặt phép thuật này lên hoàn toàn suy nghĩ về chuyện mà ta muốn biết. Nếu không Verba Praeteriti sẽ có phần bị sai lệch.
Kit biết dù có hỏi hay năn nỉ thì 100% Moon cũng chẳng nói ra những kỷ niệm của cậu với Solar cho nên cô đành phải dùng cách này để tìm hiểu mọi việc. Nhưng Moon cũng hẳng lổ lả gì đâu, Verba Praeteriti vốn có hai chiều. Mình thấy được quá khứ của người đó thì người đó cũng thấy được quá khứ của mình. Moon chắc cũng đang chứng kiến những gì xảy ra với Kit ba năm về trước. Không hiểu sao trong đầu cô lại xuất hiện cách sử dụng loại sức mạnh này.
XOẸT!!!
Những âm thanh nghe như tiếng kim loại lao vun vút trong gió truyền đến tai Kit, thu hút sự chú ý của cô nhóc. Cô ngẩng mặt lên nhìn. Thu vào đôi mắt sẫm xanh là hình ảnh cậu bé chừng bảy, tám tuổi. Mái tóc đen cắt gọn ôm sát gương mặt, đôi mắt xoe tròn nhưng dường như vô hồn. Dù chỉ mới là một đứa trẻ nhưng thần thái đã khác với người bình thường như vậy rồi. Nếu Kit đoán không lầm thì đó chính là Moon.
Cậu tập luyện hăng say thật, đến nổi mồ hôi tuôn ra không ngừng làm bệt cả phần tóc mái. Lưỡi kiếm thoăn thoắt lao vun vút trong không khí, thi thoảng nó lại chạm xuống nền đất cắt đôi những ngọn cỏ mong manh.
Nghe thấy bên tai gió truyền đến tiếng xào xạc, cặp mắt đen sâu ánh lên vẻ chấn động, Moon quắc mắt quay mặt lại thẳng tay ném thanh kiếm trong tay về phía bụi cây xanh.
XOẸT!!!
- Là ai? Bước ra đây!!!- giọng nói trong trẻo của một đứa trẻ nhưng lại phảng phất chút lạnh lùng của một con người quý tộc.
-Này anh luyện tập nhiều như vậy không thấy mệt sao?- Cô nhóc có mái tóc nâu nhạt xinh xắn bước ra từ trong lùm cây xanh.
Moon ngạc nhiên sững người nhìn. Cô bé đó mái tóc nâu ngang vai hơi xoăn ôm gọn gương mặt xinh xắn, không hề mang nét đẹp sắc sảo nhưng lại có nét dễ thương hút hồn người khác. Dưới ánh sáng mặt trời của một ngày hè ấm nóng trông cô nhóc hệt như một thiên sứ.
-Đó là những gì gia đình muốn anh làm.- Cậu trả lời, đôi mắt đen sâu chú mục nhìn cô.
Không hiểu sao cô bé chỉ là một người hoàn toàn xa lạ nhưng Moon lại có thể thẳng thắng bộc lộ con người thật của mình với cô. Chắc có lẽ khi nhìn vào cặp mắt nâu đó cậu thấy được ánh cầu vòng êm dịu, dù chỉ là thoáng qua. Cô nhóc mỉm cười ngây ngô chạy đến gần cậu:
- Tóc đen, mắt đen. Em đoán anh là Nhị Hoàng Tử Moon Kiyoshi đúng không?
- Uhm. Có gì sao?- Đôi môi Moon khẽ vẽ lên nụ cười, cậu cắm phập thanh kiếm xuống đất.
- Ya! Hay quá! Anh biết pháp thuật đúng không? Cho em xem được không?- Cô bé nhảy cẩn lên nắm chặt lấy bàn tay Moon, đôi mắt xoe tròn ánh lên trong như mèo con làm nũng.
Cả người cậu cứng đờ. Dịu dàng quá, sự ấm áp nơi bàn tay cô nhóc truyền đến tạo cho cậu phần nào sự tin tưởng. Một cô nhóc ngây thơ, thời đại bây giờ hiếm thấy.
- Được thôi nhưng anh không nghĩ là nó hoàn hảo.
Moon gật đầu, vậy là nụ cười tươi cùng nét háo hức chờ đợi hiện rõ trên gương mặt cô. Cậu ngửa lòng bàn tay mình ra, những tia sáng từ đó bay vút lên che lấp đi Mặt Trời kiêu hãnh, phủ lên đó những đám mây ảm đạm như mùa đông. Các tia sáng xanh va vào nhau và bùm một cái hóa thành những bông tuyết trắng rơi nhè nhẹ từ trên trời xuống.
|
- Woa! Đẹp quá đi!- cô nhóc ngẩng mặt lên nhìn, bàn tay nhỏ nhắn xòe ra, bông tuyết trắng lạnh vừa chạm vào đó đã nhanh chóng tan biến.
- Em nhìn xuống chân đi.- Moon nhẹ nhàng cất tiếng nói.
Cô nghe theo lời cậu cúi mặt nhìn, thu vào tầm mắt là hình ảnh cả khu vườn trải đầy hoa hồng đỏ thắm. Cô ngồi phịch xuống đưa tay chạm vào cánh hồng mềm tựa như nhung, đôi môi luôn ngự trị nụ cười thích thú:
- Hoa hồng đỏ sao? Nhưng mà anh này em thích hoa hồng màu xanh, có lẽ nó giống với một kẻ vô dụng như em hơn là hoa đỏ kiêu sa thế này.
- Em nhìn lại xem!- nghe thấy vậy cậu liền lên tiếng dù chưa hề tiếp thu rõ hòan toàn ý nghĩa của câu nói đó.
Cô nhóc cũng nghe lời đưa mắt nhìn bao quát một lần nữa. Đôi mắt nâu ánh lên nét vui thích tột cùng, mấy bông hồng đang đỏ rực đột nhiên hóa xanh thẳm khi bông tuyết chạm vào. Bắt được biểu cảm đấy giọng nói Moon chợt trầm xuống:
- Kẻ vô dụng? Sao em lại tự nói bản thân mình như vậy?
- À là anh không biết thôi dù đã sáu tuổi rồi nhưng mà....em vẫn chưa biến hóa được như một pháp sư thật sự. Tóc và mắt luôn là màu nâu, phép thuật cũng chẳng điều khiển được. Em là một đứa khiếm khuyết đúng không?- cô ngước lên nhìn anh, gương mặt đó hằn vẻ buồn vô tận.
Moon cũng phần nào hiểu được cảm giác này. Sống trong thế giới của những người nắm giữ quyền năng huyền bí, nếu như ta giống họ thì bình thương còn không thì sẽ bị cười nhạo. Áp lực vô cùng nặng nề. Dù vậy mỗi pháp sư, thiên thần hoặc phù thủy có thể sống đến hàng ngàn năm mà không bị lão hóa, kể cả khi bị thương thì tốc độ bình phục nhanh hơn con người gấp mấy lần. Có lẽ đó cũng là những đặc quyền đáng trân trọng.
- Không cần lo lắng, em chưa đến tuổi biến đổi. Hãy kiên nhẫn chờ đợi và rèn luyện thật nhiều đi nhóc.- Moon ngồi xuống bên cạnh, xoa đầu cô an ủi.
Kit đứng đó chăm chú nhìn hai đứa trẻ và đôi mắt chưa hề rời đi. Nhưng chỉ mới đến đó hình ảnh bỗng chốc nhạt nhòa dần. Toàn bộ không gian chỉ bao phủ một màu xanh khi nảy đột nhiên bị thay thế bởi sắc cam đỏ ma mị của buổi hoàng hôn. Khung cảnh này chắc là của vài năm sau- theo cảm tính Kit đoán vậy.
-Chúng ta chia tay đi.- dưới ánh tà dương buổi chiều mái tóc vàng của cô gái tỏa sáng một cách ma mị.
-Tại sao?- cậu kích động nắm chặt lấy bả vai cô, chuyện này xảy đến quá bất ngờ.
-Em yêu người khác. Chỉ vậy thôi. Chúng ta không thể đâu.- cô trả lời dứt khoác vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay cậu.
-Quyền lực với em...quan trọng như vậy? Quan trọng hơn cả anh sao?- cậu hoang mang, lời nói phát ra rất nặng nề.
-Nó là lẽ sống của tôi.- cô cúi đầu như một kẻ tội đồ đứng trước giáo hội chờ phán xét.
Chỉ một lúc im lặng, không ai nói với ai tiếng nào, cô quay đi. Những bước chân có chút gì đó không vững và khắp người như là đang run lên.
- Tiểu Dương! Nếu em quay đi chuyện chúng ta sẽ chấm dứt!- Moon lớn tiếng gọi, âm giọng tuy dịu dàng nhưng mang trăm phần chua xót.
- Hãy gọi tôi là Solar Queen, còn giữa tôi và anh hoàn toàn chưa xảy ra chuyện gì cả. Về đúng vị trí của mình đi Moon Kiyoshi.
Cô gái đó, cũng chính là Solar, quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt vô cảm lạnh lùng. Cô như một người hoàn toàn xa lạ. Có ai nghĩ rằng chỉ mới nửa tháng trước hai người họ là một cặp tình nhân hạnh phúc không?
|