Cô giáo chủ nhiệm của tôi
|
|
Chap 1 Tôi còn nhớ, hôm ấy là một ngay khá đẹp trời, chúngtôi đang trong giờ thể dục của ngày đầu tiên bước vào lớp 10. Nghĩ nghĩ nhiềukhi lớp 10 mà tôi cứ như học sinh tiểu học, cứ ngơ ngác vô tư chả biết gì. Bạnbè nó yêu nhăng nhít tùm lum mà giờ vẫn chưa mảnh tình vắt vai làm thuốc. Hic!
- Học sinh nghiêm! – Đó là tiếng nhỏ Duyên – Lớp trưởnglớp tôi.
- Được rồi, các em ngồi xuống đi. Sau này cứ tập hợplại thôi nhé, lớp trưởng không cần hô nữa. Nhìn ông thầy ngồi trên cái ghế đem từ cantin, đangchăm chú tìm danh sách lớp tôi. Tranh thủ thời gian “quý báu” tôi quay qua tánchuyện với một thằng cùng lớp, ý là làm quen ấy chơi ấy mà.
-Các em trật tự, thầy điểm danh nhé!
Kim An! – Dạ có Bảo Ân? – Thưa có Văn Chung? – Có Hoàng Cẩn.. Hoàng Cẩn..? – Chắc nó chưa tới thầy ơi, có một vàiđứa trong lớp “bào chữa” dùm.
… Hoàng Nguyên?– Thưa có..
-Là nam hay nữ đây nhỉ?
Ông thầy thể dục chậc lưỡi tự hỏi làm tụi con traithì ngoác mỏ cười, lũ con gái cũng có đứa che miệng “run vai” cười hích hích,rõ ràng chúng nó thấy tôi hô, mà tôi là ai? Một thằng con trai chuẩn men đẹp dzaivô cùng (không điêu nhé các thím).
Đang ú ớ chưa há được cái mồm đính chính thì thằng bạnkhi nãy bắt chuyện nhảy vô đớp:
-Nó là con trai thầy ơi =)))) Nhưng tội cái là gay…!!
Nó vừa phát ngồi xong thì cả lớp tôi hùa nhau mà cườingặt nghẽo, còn chỉ chỉ vô mặt tôi bảo đang dần đỏ lên nữa chứ.
Ôi.. đệch! Hôm nay anh mày bị chơi khá nhiều vố nhệ.
-À à, cứ tưởng tên con gái, nhà thầy có nhỏ cháucũng tên Nguyên – Ông thầy cười cười.
Hay nhỉ, ông có cháu ở nhà trùng tên tôi thì kệ ôngchứ, cái tên Nguyên nam nữ đều được, mắc chứng gì lại nghi ngờ sex (giới tính)của người ta?
-Vớ vẩn – Tôi buộc miệng thốt lên thật nhỏ.
- Thôi được rồi mà, thầy nhầm có xíu mà – Nhỏ Hạnh,bạn thân tôi từ cấp 2 thì thầm bên tai.
- Aishxxx, ổng đẹp trai nên mày bên phải..!!! – Tôigân cổ.
Đang chửi đổng chưa hết câu tôi bất giác quay ngườilại nhìn thì nhận thấy bốn mươi mấy cặp mắt đang đổ dồn vào mình, cả ông thầycũng nghe nữa thì phải. Hic, xong đời em.
Hành động tiếp theo của tôi là....... im lặng rụt cổxuống.
…………
Buổi học đầu tiên kết thúc mà không có gì hot để bổsung thêm nữa. Trường tôi xếp lớp 10 và 11 học buổi chiều (vì lên 12 tách lớpra còn 20 người mỗi lớp thôi ~> số lượng lớp tăng lên gấp đôi). Vì cái cảnhđó mà lớp tôi là A1 buộc phải học thể dục buổi sáng đầu tuần. Học xong có đứanhà xa ở lại trường chiều học luôn thể. Còn những đứa nhà gần?
-Hộc, sao mà hôm nay đi quài không tới vầy nè – Tôithở dốc chống 2 tay xuống đầu gối nghỉ mệt.
Số là gần nhà tôi có hai trường cấp 3. Trường NTMKtôi đang học đây cách nhà tôi hơn cả cây số gồm có cấp 2 và cấp 3 luôn, trườngcòn lại là CVA cách khoảng 200m là cùng. Nhưng tôi thì tuy sống gần nhưng tuyệtkhông thích lũ học sinh trường ấy, với cả nghe đâu trường đó chạy theo thànhtích, học sinh điểm cao ngất mà kiến thức thì chả biết gì. Nên thôi, bất chấpnhà xa, tôi quyết vẫn học NTMK lấy lý do với bậc phụ huynh là: “Con muốn họcchung với bạn con”, mặc dù lớp 9A2 của tôi vào 10A1 chẳng có mấy đứa là bao.
Và thế là giờ vẫn cuốc về nhà như xưa. Nếu bình thườngthì một cây số chẳng là gì với lũ con trai, tất nhiên tôi tuyệt không phải làthằng “yếu”, nhưng trước khi về ông thầy quý hóa phán một câu xanh rờn:
- Nữ chạy 2 vòng sân, nam chạy 4 vòng. Tính thời gian!– Mặt ổng tỉnh lịnh.
- Hả!!!?!!?!
Sau thì vài thằng kì kèo trả giá, ổng không ngại ngầnnâng lên mức 5 vòng cho lũ con trai. Bờ mờ mấy cái thằng mặc váy, điên mấtthôi!! Và tôi là đứa hứng hậu quả nặng nề nhất sau “cuộccàng quét”.
[Két..két….]
-Ê em trai, lên đây chị chở về nè! Xe đạp hư hả?
- Hửm? – Quay lại nhìn thì ra là nhỏ Hạnh đang mỉmcười thật tươi, nó làm gì đi đường này nhỉ, nhà nó ngược hướng mà. – Mày đâuđây?
- Ra chợ mua vài thứ, lên đi, hay muốn chở? – Nhỏbóp bóp thắng xe.
Thật ra tôi cũng muốn lên rồi, chỗ đang đứng cáchnhà tôi cả đoạn dài nữa, nhưng không biết sao nhìn cái mặt nó tôi lại nhớ đếnông thầy.
-Cóc thèm – Tôi phang hai từ rồi bước tiếp.
- Ơ, sao vậy? – Nhỏ rề xe theo sát lê đường. – Mà đừngnói là mắc bệnh sĩ diện nha, thôi mà lên đi.
- Uầy, về đi! – Tôi khá bực rồi đó.
- Năn nỉ đó, định cuốc bộ luôn à?! – Nhỏ vẫn không từbỏ, sao mà lì kinh.
- Ừ đấy, cóc ngồi chung với con mê trai! – Để cho nónghe hết rồi tôi đi nhanh hơn.
Rồi khoảng hơn chục bước, cảm thấy nó không rề theotiếp thì tôi hơi chột dạ, chẳng lẽ bị giận rồi? Quay đầu nhìn lại thì thấy ngườivà xe đang chạy ngược hướng mình. Ủa mà nói ra chợ mua đồ mà, sao giờ lại..?? Rồi,bị giận thật rồi.
Mặc kệ, tôi tiếp tục lê bước trên quãng đường còn lại.
Về đến nhà thì tứ chi rã rời, tôi ngã người trên cáinệm ở phòng khách, được vài phút thì nhìn đồng hồ. Chết cha! 10 giờ rồi, bắt nồi cơm rồi làm gì làm.
………
Tắm rửa sạch sẽ quần áo thơm tho, tôi xuống dưới nhàtrông ngóng mẹ về. Ngồi lên nằm xuống xem Tivi rồi buồn buồn lấy vài cuốn Jinđôra xem xã stress (Nay đổi tên thành Itto – Sóng gió cầu trường). Đến hơn 11 giờrưỡi mà chẳng thấy tăm hơi mẹ đâu, tôi lo lắng không biết có trục trặc gì giữađường không nên bấm số điện thoại.
[Tiếng Nokia tune]
-Alo!
- Mẹ! Mẹ đang ở đâu? Sao chưa về? – Tôi tuôn mộttràn.
- À, mẹ quên nữa, xin lỗi coi trai nhiều! Hôm nay mẹbận họp đột xuất nên con tự mua cơm ăn rồi đi học nha, tiền mẹ để trên đầu tủ lạnhđó.
Chưa kịp ú ớ chữ nào thì nghe đầu bên kia cúp máycái rụp. Trời hỡi, sao mà số con lận đận quá vầy nè. Giờ cuốc bộ tiếp? Cơ mà xemình sửa xong chưa ta!? Cũng do cái con xế cùi bắp của tôi các bác ạ. Thườngngày chạy te te nhưng không hiểu thế quái nào hôm đấy thằng em mượn đi mua truyện,lúc đi ngẩn mặt lên trời hay kiểu gì không biết, về thì thấy cái xe như đống sắtvụng. Nghe nó bảo là tự dưng bị xúc sên mà nó không biết. Mà cũng may nó khôngbị sao, chớ mà có mệnh hệ nào chắc ba mẹ cạo đầu khô tôi rồi.
Nhìn đồng hồ gần 12 giờ tôi bỏ luôn bữa ăn trưa, ômcặp nón lá, à nhầm là nón kết đầy đủ rồi dong thẳng ra tiệm sửa xe ở đầu đường.
-Dạ bác cho con lấy xe hôm kia con gửi. – Tôi đứngtrước cửa gọi vào, hình như trong nhà đang ăn trưa (nghĩ lại cái số mình sao mànó đen quá thể).
- À, chưa sửa xong con ơi, mấy nay bận quá. – Ông chủtiệm bước ra.
- Dạ, bác sửa sớm cho con.
Chào hỏi rồi tôi lê bước đi con đường cũ. Bởi vậyhôm nay cái số tôi như rệp, giờ lên học mà ông thầy bà cô nào buồn buồn gọi lênlà thôi thôi, xui đủ bộ luôn.
Tiết đầu tiên của lớp tôi là Toán Hình, nghe đồn làthầy Khoa sẽ “thụ án” về bộ môn toán của 3 lớp A1, A2, A3 (vì như năm ngoái làvậy). Nhỏ Tiên (học cùng lớp 9A2 cũ) ngồi kế bên tôi cũng bô bô về ông này:Nghe ông anh tui nói ổng ghê lắm, hắc ám vô cùng, ngồi trong lớp không đànghoàng là ăn gậy như chơi.
Và những lời đó không phải là tin đồn thất thiệtkhi:
-Học sinh nghiêm!! – Giọng nhỏ lớp trưởng vẫn nhưban sáng như có phần yếu hẳn đi.
Thầy giáo bước lên bục giảng để cặp rồi quay lại đứnggiữa bục mà dòm bao quát lớp rồi chẳng nói chẳng rằng ra hiệu cho lớp ngồi xuống(chắc này là thói quen của thầy). Xong quay lại “nắn nót” từng chữ ghi tựa bài,mà thầy này viết chữ đẹp kinh các bác ạ.
Phải nói khi nhìn thoáng qua hoặc nhìn kĩ gì cũng chỉcó thể phán một câu: Thầy có dáng người cao cao gầy gầy, tướng đi thì từ tốn,chẳng biết hiền dữ thế nào nhưng tuyệt đối sẽ là người khá nghiêm rồi đó.
Sau màn “đánh giá sư phụ”, tôi quay qua nhỏ Tiên:
-Nãy bà nói…. là ông thầy đó hả?
- Ừ, chắc rồi – Nói xong nhỏ nuốt nước bọt ra chiềucăng thẳng lắm.
Thật ra tôi còn căng thẳng gấp mấy lần nhỏ là đằngkhác. Gì chứ mẹ tôi cực kì hy vọng tôi sẽ giỏi Toán, mong là tôi sẽ vào được lớpchuyên Toán lớp 11. Nói sơ qua tí là trường tôi hơi ngộ: Lớp 10 thì chia ban Aban B các thứ như bình thường, nhưng lên 11 và 12 thì phân ra chuyên Toán, Lý,Hóa, Văn, Anh, Sinh và phải thi tuyển vào các lớp chuyên. Những bạn không đậuthì sẽ phải học giống lớp 10. Túm váy 3 từ là “Rất vẽ chuyện” các bác ạ.
Nhưng giờ đã xác định ông thầy “sát thủ” đang ở trướcmặt, tôi mường tượng ra cái cảnh ngồi run lẩy bẩy cầu trời nguyện phật cho ổngđừng có xướng tên lên bảng, xui xui không làm bài được có khi ngồi vào sổ đầubài như chơi.
Và cái bản lĩnh “sát thủ học đường” đã được thầy thểhiện ngay sau đó:
- Ở môn này các anh chị cần 4 cuốn tập, 2 bài học, 2bài tập. Bài đầu tiên hôm nay là Các định nghĩa liên quan Vectơ. – Vừa ghi xongtựa ông thầy quắc mắt nhìn xuống lũ học trò rồi thao thao bất tuyệt, giảng giảimột số định nghĩa về vectơ tùm lum.
-Trời ơi, học với chả hành! – Tôi thở dài một phát.
- Cái điệu này là cả năm dính chấu với ông này rồi,không biết có.. – Thằng Cẩn, bạn chí cốt nguyên cái thời cấp 2 ngồi trên tôi mộtbàn, chưa kịp thở dài nói hết hơi thì bị dính chấu thiệt.
- Anh kia, quay xuống làm gì đó, nãy giờ tôi nói gìlặp lại xem!!!
Thế là xong đời một em.
Hết tiết, số bé xong đời không dừng lại ở mỗi mìnhthằng Cẩn. Tính tới phút thứ 90 của trận đấu, à nhầm là của buổi học, ngoài nóra, số đứa bị thầy chất vấn là ba, khỏ đầu thẳng tay là 4. Tổng cộng 6 nam và 2nữ đã lên dĩa (cũng may là tôi không có trong danh sách đó).
Nhưng ngay sau tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ rachơi, ông thầy “hắc ám” lại mang đến một tin bất ngờ:
-Người dạy Toán chính thức của các anh chị là cô MaiPhương, hôm nay cô bận đột xuất nên tôi dạy thế một buổi. Và rồi tất cả đều im lặng đến lạ thường, đến nỗi conmuỗi bay ngang qua tôi còn nghe thấy nó vỗ cánh mà (đùa thôi), duy chỉ có mộtngười nhếch môi:
-Cũng may cho các anh chị đấy! – Nói rồi thầy Khoabước ra khỏi lớp.
Chỉ đợi có thế, cái lớp 10A1 vùng dậy reo hò còn hơnbiết được nghỉ học cả tuần, quên luôn cái việc ông sư phụ hụt chỉ mới đi ra khỏilớp khoảng vài bước thôi. Thật, thầy Khoa hệt như cơn giông bão lốc xoáy vòi rồngvừa quét qua. Và mặc dù không có bất kì thông tin nào về cô Mai Phương nhưngthoát khỏi ông thầy này là niềm hạnh phúc vô biên rồi.
……………..
À, tôi sẽ dành ra hẳn một đoạn để nói về những nămtrước khi bước lên cấp 3 nhé!
Như đã giới thiệu từ trước, tôi học trường NTMK cả 4năm cấp 2 nên năm lớp 8 là năm mài mông thứ ba của tôi trong cái ngôi trườngnày. Lúc đó tôi còn nhớ là ngồi kế nhỏ Hạnh, hai đứa nói chuyện tương đối hợp,thêm nữa vào cái thời gian đó tôi chưa chuyển nhà lần hai nên ở kế bên nhà nhỏ,cách nhau độ hai cái nhà.
Và năm lớp 8 đó đánh dấu cột mốc quan trọng trong đờitôi là cô Ngọc Yến, cô giáo dạy Lý đã phát hiện ra “thiên tài Lý học” là tôiđây. Thật ra tôi cũng bất cmn ngờ lắm khi mà cô cứ giảng và tôi cứ tiếp thu rấtnhanh những lời cô nói (chắc một phần là do hợp rơ). Phần được cô khen thìkhoái chí ở nhà ôm bài Lý mà giải miết, rồi tìm cách giải khác ngắn hơn. Vì thếnên cô khen lại càng khen, đến giữa năm thì bóc tôi vào đội tuyển Olympic Lý củatrường. Hồi đó nghe đến Olympic là khoái lắm cơ, tôi cứ tưởngkhi đi Olympic thì sau này sẽ danh chính ngôn thuận đại diện trường đi thi luôncái chương trình “Đường lên đỉnh Olympia” luôn, oách kinh! (giờ nghĩ lại thấyngu bờ mờ). Thế là gật đầu cái rụp bắt đầu những ngày tháng ôn luyện. Về độ nhạythì chắc trong đám học trò không đứa nào hơn tôi, nhưng về chuyện mài mò thì nhỏNgọc bên lớp 9A4 phải nói là vô đối. Hầu như bài nào nhỏ cũng đã làm qua, bất cứcái gì trong sách cũng thuộc làu làu, đúng từng chữ. Tôi chẳng bao giờ được thếcả, ngay đến mấy cái định nghĩa mà tôi vẫn luôn đọc theo ý mình, tức là nắm ýthôi, chứ mà từng câu từng chữ thì nhớ thế quái nào được.
Thế là khoảng độ tháng 10 năm lớp 9, chúng tôi saukì ôn luyện căng thẳng cũng lên đường đi thi vòng huyện. Nói về độ khó thì cũngtương đối, không đến nỗi không tìm ra hướng giải, nhưng lắt léo nhiều cái khôngngờ được. Và hạnh phúc thay tôi được giải 2 (chỉ sau nhỏ Ngọc) và đồng thời đạidiện huyện đi thi vòng tỉnh. Nhưng khốn nạn đời tôi, ngay tối trước ngày đi thivòng tỉnh thì do bộp chộp khi xuống cầu thang, tôi bị trật chân và sưng một cụcngay mắt cá chân. Lúc đầu như chẳng đi được luôn, sau thì bác sĩ bảo hạn chế đilại mức tối đa độ một tuần sẽ đỡ. Thế là phải gọi điện thông báo cô Yến, dùcô đã nói hết lời nhưng tôi vẫn nhất quyết không đi. Ầy, đâu có điên, đi thi màchống nạng thì thôi ở nhà luôn cho rồi, cứ như giữa rừng đứa bình thường xọtvào 1 thằng bị khuyết tật ấy.
Rốt cuộc nhỏ Ngọc đi thi tỉnh mà chẳng được giải nàovì đơn giản năm ấy đột nhiên đổi dạng đề, thế là xong! Sau đó tôi phải gọi điện mấy lần đến nhà cô khi biếtcô buồn vì việc đó. Cũng hứa hẹn tùm lum khi lên cấp 3. Và đó là một trong nhữnglí do tôi dứt khoát cũng phải học NTMK.
|
Chap 2 Tất nhiên trong cuộc đời đi học của học sinh thì ngoài việc học ra còn quan tâm đến vụ thầy cô dạy như thế nào nữa. Lỡ không may gặp ai mà bá đạo, sát phạt như cỡ thầy Khoa là tiêu đời cô Lựu. Nói chung càng dễ càng tốt, càng vui càng khoái.
Và sau cơn mưa thầy Khoa, trời lại sáng, chẳng nhữn gthế còn sáng rực với tôi vì cô Ngọc Yến tiếp tục dạy lớp tôi cùng 10A6. Thế là hai cô trò tay bắt mặt mừng không sao kể xiết. À không, cũng không đến nỗi tiếpcận nhau gần vậy, chỉ là tôi nhìn thấy trong mắt người cô rất mực cưng chiềutôi một sự vui…không hề nhẹ.
Nhưng với lớp tôi, cái điều làm cho chúng căng thẳngvà mong ngóng nhất chính là 2 tiết cuối ngày thứ 3 với môn Toán Đại Số thầnthánh. Nghĩ cũng phải, vì Toán là môn chủ đạo, thêm nữa lại dễ hốt điểm nhất, rồimột số đứa còn thêm cái khoản thi vào chuyên Toán năm sau nữa. Nếu không có mônLý bảo hộ chắc giờ tôi cũng như chúng nó rồi.
Tính ra chuyên Lý cũng ngon rồi các bác nhệ, hề hề.
Đồng hồ cứ tích tắc qua đi, thời gian chưa bao giờngừng lại để chờ bất cứ người nào. Nó làm cho chúng ta có cảm giác thiếu hụtkhi chưa chào đón vui một cách trọn vẹn nhưng đồng thời chính thời gian xóanhòa đi mọi vết thương… Tôi ngước nhìn cái đồng hồ vừa được ông anh họ bên Caligửi về, cũng đã gần 3 giờ 15 phút. Tay thì loạt soạt phác những đường thẳngtrong tập, mắt chăm chú vào cuốn bài tập Lý, và mặc kệ bao sinh linh khác đangngóng trông về một khoảng hư vô ngoài cửa.
-Tui nghe nói cô Phương là cô giáo mới chuyển về trườngá! – Nhỏ Tiên khều khều tôi.
- Ờ - Tôi lại tiếp tục chống cằm vẽ. Ôi cho dù có làthầy Khoa đột ngột yêu quý lớp tôi quá độ mà dạy tiếp cũng chả sao.
- Không biết sao ha.. – Nhỏ ra chiều tưởng tượng trongcâu nói lắm.
- Có ra sao cũng chả sao, hê! – Tôi vẫn cứ dán mắtvào cuốn Lý.
Nhưng 3 giây sau, khi nghe nhỏ Lớp trưởng hô, thằngSao đỏ là tôi đây tự dưng dính chặt mắt vào một nơi khác.
Tất nhiên không chỉ tôi, cả lớp đều nhìn. Ắt hẳn cả24 thằng đực của 10A1 đều có một cảm giác giống hệt nhau. À mà không, tôi nhiềuhơn tụi nó chứ. Bởi lẽ trước mặt chúng tôi, cô giáo với tà áo dàimàu xanh đọt chuối với cổ áo cao thanh tao, cũng những đường may khéo léo ômsát thân hình mảnh mai xinh đẹp.
-Ô nô, da trắng bóc, mặt trái xoan, mắt như hút hồn ấy!– Thằng này chắc dòm từ trên xuống dưới.
- Cặp lông mày của bà này đẹp kinh chúng mày ơi!!!
- Body gì mà sao chuẩn dữ vậy, điện….. – Chưa nói hếtthằng khốn Khôi bị con nhỏ kế bên chọt một cái.
- Tao là tao khoái rồi đó nha, hết.. hết xảyluôn!!!!!!
- Sao mà bả đẹp não lòng vậy trời.. – Tôi vô thức thốt lên mà miệng vẫn há ra tạođiều kiện cho ruồi muỗi.
- Đẹp thì có đẹp thiệt, nhưng thua tao, hí hí - NhỏTiên đứng kế nên giở giọng gato.
- Hề, ai mà đẹp bằng chị Chung Vô Diệm đây! - Tôi nhếchmôi. Dường như thấy cả lớp đang đổ dồn về mình, cô giáo mớicó vẻ ngại. Mà càng ngại càng đỏ mặt thì càng thấy dễ thương kinh. Trời hỡi, cômuốn em sống sao?
- Các em ng..ngồi..! - Lắp bắp 1 câu, cô giáo trẻkéo hờ tà áo dài bước lên bục giảng cạnh bàn giáo viên. Sau khi để cái cặp "cũng đẹp luôn" lên bànvà bấy giờ cũng lấy lại được bình tĩnh, cô nhìn một lượt rồi tươi cười: (nụ cườigiết người cô ơi) - Hôm qua xin lỗi các em nhiều nhé, cô có việc bận độtxuất nên không đến lớp được.
- ...........! - Chẳng đứa nào hó hé gì, chắc đang bậnngắm dung nhan trước mặt.
- À, hôm nay...
- Bù đi cô ơi!! Cô giáo bất ngờ nhìn xuống cuối lớp, cả lớp nhìnnhau rồi nhìn xuống cái bàn chót dãy gần cửa hơn. Mà hình như mấy mươi cặp mắtđều chăm chú vào cái thằng đầu bàn thì phải... Mà..ớ, sao lại nhìn tôi chứ? Tôicũng bận... Và giây phút trân trối đó tôi nhận ra chính mình làthằng oắt dám cắt lời cô. Ôi lạy chúa cứu rỗi linh hồn bé bỏng ngay thơ trongsáng thánh thiện vô số tội của con! Cái cảnh ban sáng thứ 2 được lặp lại, lúc đó nghe nhỏTiên kể lại là tôi chỉ ngớ người há mỏ chứ không nói được lời nào. - Thế muốn cô bù thế nào đây? Phá tan sự im lặng, cô giáo trẻ vỗ nhẹ tay thu hút sựchú ý của lũ học trò. May quá, hic! Và hình như câu nói của tôi làm tác nhân, còn câukêu gọi chữa cháy của cô Phương như làm ngòi nổ, cả lớp tôi chúng nó nã pháokhông thôi. - Học bù thứ năm đi cô - Thằng Cẩn "lên lịch"ngay. - Ừ, đúng đó, thứ 5 học có 2 tiết đầu thôi mà. - Học đi cô!!!! Cả đống ý kiến cùng lố nhố những câu xin xỏ này kiakhiến tôi chợt bật cười. Cơ mà vừa ngoác mồm ra vô tình gặp ngay ánh mắt côgiáo. Thế là "tác nhân" im lặng ngậm mồm lại ngay lập tức. - Ừ, vậy theo ý kiến cả lớp. Nhưng thứ 5 tuần này côbận họp tổ Toán mất rồi. Nên thứ năm tuần sau cô bù cho nhé! - Nói xong côPhương lại nở nụ cười thiên thần hạ độc chúng sinh. - Dạ!!! - Cả lớp đồng thanh, tất nhiên có cả tôi nữa,háo hức tợn các bác ạ! Mà cũng hay, đi học bù mà đứa nào đứa nấy vui như mởhội ấy. Chỉ có cô giáo ngồi trên kia lắc đầu cười khổ trước cái sự "ham học"của đám học trò. *** - Ếu hiểu sao cô đẹp quá mậy?! - Thằng Cẩn quay xuốnglúc cô kiểm tra kiến thức cũ của một số "anh em" trên bảng.
- Ờ - Tôi gật đầu như một phản xạ vô điều kiện.
- Mợ, sao tao không sinh sớm cỡ chục năm ha! - Nó chậclưỡi tiếc rẻ.
- Thôi, ai thèm lấy ông mà mơ, cỡ ông cô thèm dòm chắc,haha - Nhỏ Tiên chêm câu đúng thời thế với cái mặt khoái trá của tôi. Tất nhiên thằng Cẩn sượng trân quay lên, còn tôi thìcũng vừa tính cười đểu nó một phát lại bắt gặp ánh mắt cô giáo trẻ. Quái gì xuibờ mờ ra, ngồi đúng chỗ thầy cô hay địa. Chẳng lẽ mai phải đề nghị đổi chỗ ta. Nói về việc chỗ ngồi thì cô Hân, cô giáo chủ nhiệm lớp10 của chúng tôi đưa ra những điều kiện rất chi là xác đáng cho việc xếp chỗ ngồi: _ Cao ngồi sau, thấp ngồi trước. _ Nam nữ xen lẫn nhau. _ Bạn nào học giỏi phải ngồi sau đứa học chưa tốt mà"dạy dỗ". Và thế là trong ngày lên tập trung xếp lớp, thôngbáo thời khoá biểu thì toàn thể lớp tôi đứng dậy cả buổi để cô giáo xếp chỗtheo 3 tiêu chí trên. Và tôi ngồi bàn chót đơn giản là: Mém làm lớp phó học tậpvì điểm thời cấp 2 cao nhất lớp nhưng vì là con trai, với lại tôi cũng lên tiếngtừ chối ~> chuyển qua Sao đỏ. Ngồi cùng bàn chót dãy bên kia là Khôi Lớp phó học tập,cái thằng hôm trước bơm đểu tôi cú quá mạng ấy. Đến buổi chiều thứ 2 tôi mới ngớngười nhớ ra nó "cai trị" lớp tôi. Đúng là...có duyên đó mà. Hê hê. ................ Cái lũ con trai lớp tôi nghĩ gì tôi cóc cần quantâm, chỉ biết rằng từ hôm đó tôi bắt đầu bước đi chặp chững trong tình trường,phát thảo ra một hình tượng nữ giới trong lòng mình. Đương nhiên, người con gáitrong mơ của tôi chẳng khác là bao so với cô giáo trẻ này cả. Tuy còn một số điểm cần lưu ý về chiều cao vì hiệntôi mới cao mét 74, mà cô giáo này chắc cỡ mét 65 rồi. Thôi hạ con nhỏ ngườiyêu tương lại xuống 5cm nữa, cỡ mét 6 cho vừa. Chứ tôi thì chả thích gấu caochút nào. Nhưng người tính không bằng trời tính. Tại sao nóicâu này? Từ từ sẽ rõ. Và thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó đã qua mộttuần đầy gian truân với những tiếng la the thé của nhỏ Tiên khi lúc nào tôicũng "đá lộn sân" trong giờ học. - Ông làm gì vậy hả? Giờ này là giờ Công nghệ mà!
- Thì kệ người ta đi - Tôi nhăn mặt khi đang chămchú vào cuốn sách Hình học.
.....
- Ông bị điên hả? Tiết cô Hân mà dám lấy Toán ra làmhả?
- Bịnh gì cử?!
- Rồi lỡ cô Hân xuống sao?
- Thì che lại - Tôi lấy cuốn sách Anh văn để hờ lênvở Toán trá hình.
- Ôi dzời, cậu ấy muốn nhất khối mà lị - Thằng Cẩnngồi trên chỏ mỏ xuống. - Trung Cẩn phải không? Đọc cho cô đoạn 2 nào!!! Há há, trời bất dung gian mà lị, cho cái tật nhiềuchuyện hả con. Á mà trời luôn lượng thứ cho tôi, đơn giản tôi chăm chỉ học mọilúc mọi nơi mà, hê. Mà cũng lạ, lần đầu tiên gặp cô Phương cũng chính làcái khoảng khắc tôi cho môn Lý vào dĩ vãng cái một, không đôi co thêm lời nào nữasất. Nhưng trong tâm tưởng tôi thì Lý vẫn là môn đáng quan tâm, chỉ để thực hiệnlời hứa.
(Các bác có bảo em qua cầu rút ván, có mới nới cũcũng chịu, vì bởi lẽ em đã quyết tâm đi theo con đường Toán học rồi)
Vào một ngày đẹp trời tiếp theo, tiết cuối thứ 5 củatuần thứ 2.
11h35’ tôi đứng trước bàn giáo viên mà chờ cô giáo dạyLý đã “theo” tôi lên cấp 3 xếp sách vở trên bàn vì câu nói: “Khi về Nguyên ở lạichút cô có chuyện bàn nhé”.
Thật ra cái sự việc này nó quá là bình thường với tụithằng Cẩn nhỏ Hạnh, vì kể từ cấp 2 thì cô Yến gọi tôi nán lại thường xuyên dokì thi Olympic. Còn lũ học sinh 10A1 mới? Tất nhiên chúng nó lấy làm hơi lạ vìtự dưng cô lại kêu một Sao đỏ vô danh lại được cô gọi lại. Mà chỉ là thoáng quathôi, xong tiết cả lớp thu xếp rồi lục tục kéo nhau về, chính thằng Khôi cũngtót ra cửa trước rồi.
-Dạo này học hành sao rồi Nguyên? Ổn không? – Cô nhẹnhàng hỏi tôi, như rót mật vào tai vậy. Cô Yến luôn như thế, vẫn luôn dịu dàngnhất có thể.
- Dạ cũng bình thường, học trường cũ mà cô, hì. – Gặpthầy cô là chữ “hề” của tôi biến thành “hì” ngay và luôn.
- Vậy em thu xếp thời gian đi ôn Lý chưa?
- Ơ, sao sớm dữ vậy cô? – Tôi tròn mắt.
- Thì tới giữa năm lớp 11 là đi thi rồi, không ôn sớmsợ lúc đó lại ra dạng đề mới lại mệt – Chắc hẳn cô còn ám ảnh dụ năm ngoái lắmđây. Thiệt chứ giờ tôi muốn đính chính lại lời nói lúc đầughê, tự dưng nói bình thường, mà cái sự bình thường đó được cô Yến đánh giá làrất tốt. Khổ thân thật.
-Dạ, nói chung là em cũng đang phải học lại một sốmôn khác.
-Ủa? Cô nhớ làm em học đều lắm mà? Bị lỗ hỏng mônnào sao? – Cô hỏi với giọng lo lắng làm tôi chột dạ. Thú thật môn Toán tôi họccũng tương đối tốt, điều này cô Yến biết, nhưng hiện giờ tôi lại muốn môn Toánlà môn đỉnh nhất của tôi cơ, không những thế mà còn phải giỏi nhất kìa. Cáitính tôi đó giờ nó vậy, hic!
- À, dạ, cũng nhiều môn.. cô – Tôi nói từ từ xác địnhmình không hớ từ nào.
- Ừ, vậy cố gắng ôn lại cho tốt đi. Chừng nào thấyđược rồi thì nói cô nha, cô sắp xếp thời gian ôn Lý dần dần.
Cuối chào cô Yến, tôi bước ra khỏi lớp với tâm trạnghoàn toàn bất an. Thề với trời lại tự dưng lúc đó hết ham đi thi Lý luôn, chỉmuốn chăm vô Toán thôi. Hic! Phải chi gặp cô Phương sớm một tý là đời tôi đâubi thảm thế này.
Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi tuy có chút háo sắcthật (tính ra thì.. cũng nhiều), tuy cũng mê cô Phương ngay từ buổi đầu gặp gỡnhưng lúc đó chỉ là tình cảm của một thằng học trò mới lớn, chưa hiểu đời lắm,nên thấy đẹp là mê thôi. Huống hồ cô Yến cũng là bậc đại mỹ nhân trong trường,chưa chắc gì những nữ sinh trường tôi có thể sánh lại. Còn mà về phía giáo viênthì.. e hèm.. thua cô Phương một bậc.
Đặt trường hợp khi bạn lặp đi lặp lại, quá quen thuộcvới cái gì đó thì dần dần, bạn đâm ra xem nó bình thường, dù cho ban đầu trongmắt bạn nó có đẹp bao nhiêu đi chăng nữa. Nhan sắc cô Yến là một ví dụ điểnhình trong mắt tôi. Ở đây không phải tôi bất kính với cô, nhưng mà làn da trắng,đôi mắt đượm buồn nhưng luôn dịu dàng với thằng học trò láo toét, đôi môi mỏnglúc nào cũng đỏ mộng (lúc đó tôi nghĩ môi cô tự nhiên, sau này nhìn kỹ lại mớibiết là có trang điểm sương sương). Nói chung khuôn mặt, body đều hoàn hảonhưng.. với tôi nó còn thiếu cái gì đó rất quan trọng, và điều mơ hồ đó dườngnhư tôi lại tìm thấy ở cô Mai Phương.
Thôi thì cho qua hết mọi thứ, ngày tháng còn dài mà,tôi còn phấn đấu dữ lắm mới lên được cái mục tiêu “ngai vàng”. Biết đâu đứtgánh giữa đường và tôi lại quay về với môn Lý buổi sơ khai thì sao. Bố ai biếtđược.
|
Chap 3 Người đời có câu: “Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò”đố có sai. Ít nhất với tụi lớp tôi. Trong tiết Toán Hình sau 2 tuần đầu tiên,khi cô Phương gọi một số đứa lên bảng làm bài tập.
- Cô, cô có dạy thêm ở nhà không cô? – Nhỏ Hoa, ngồibàn đầu “hỏi thăm”.
- À, ừ, cô cũng chưa nghĩ đến việc đó nữa. – Cô giáotrẻ ngồi ở bàn giáo viên trả lời trong vô số ánh mắt quan tâm.
- Vậy học đi cô, Toán lớp 10 em thấy khó quá cô ơi!– Thằng Việt bắt đầu giở giọng than vãn.
- Nhưng mà trường…
- Lo gì cô, cô mở lớp kèm những bạn cảm thấy yếuthôi mà cô!!
- Nha cô!
- Cô dạy đi mà cô.
Không những lũ con trai hùa vô mà bắt đầu đến nhữngbạn nữ cũng ra chiều thích thú với việc đi học thêm. Cũng phải, cô Phương dạy dễhiểu vậy mà chúng nó không thích sao được.
- Cô ơi cho em đăng kí nha cô! – Thằng Cẩn giơ tay,thề là cái bản mặt của nó bây giờ phỡn lắm.
- Em nữa cô ơi! – Nhỏ Tiên ngồi kế bên “giơ theo”.
Ôi lạy chúa, xin đi học như xin đi trẩy hội xuân ấycác bác ạ. Tôi cũng không ngờ cái lớp dòm mặt tiền có vẻ hiền lành thế mà bá đạodễ sợ. Nhất là cái con.. lớp trưởng!
-Em lên danh sách nha cô – Khiếp! Chúng nó rào trướcđón sau gớm thiệt chớ.
- À, ừ, em cứ cho các bạn đăng kí đi. Để cô sắp xếpthời gian rồi báo cho lớp sớm nhất có thể. – Cô giáo của chúng tôi khá là bối rốirồi đó.
Mà tôi có nên xin không nhỉ? Đáng quan tâm à nha. Hếhế.
***
Sau một cuộc đối thoại ngắn ngay chiều tối hôm ấy:
- Mẹ, cho con đi học Toán nhé!
- Đi học thêm ấy hả? – Mẹ tôi hỏi khi đang dán mắtvào tấm trang thêu chữ thập.
- Dạ! Chắc học vào mấy buổi tối đó mẹ – Tôi hớn hở.
- Vậy thì vụ Anh văn trung tâm thì sao? – Mẹ tôi nhắclàm tôi cũng thấy chột dạ vì quên bén đi mất vụ này.
- Thì chắc hy vọng là cô sẽ xếp lớp vào 3, 5, 7 chokhỏi trùng, hê. (Vì tôi đăng kí học ở trung tâm là thứ 2, 4 và 6)
- Vậy con có học hành được không đó? Cả tuần đi họcsuốt rồi còn gì?
- Không sao đâu mẹ, còn mấy buổi sáng mà, vô tư. –Tôi làm mặt tỉnh nói ra chiều chắc như đinh đóng cột, chừng nào cột mục mới xúcđinh.
- Ừ, đi học đi. Mà học xong rồi về chứ đừng la cà ởđâu đó.
- Biết rồi mà, mẹ yên tâm, hề hề.
Thế là thông qua, gì chứ mẹ tôi thì dễ tính mấy vụ họcthêm học bớt lắm. Miễn là có thời gian học mấy môn khác là vô tư.
***
Nhưng không như tôi cầu khẩn, cô Mai Phương xếp lớpvào thứ 2, 3 và 6, khiến tôi muốn té ghế khi nghe nhỏ Hạnh thông báo. Ầy, vầysao học đây, học 3 buổi dính hết 2 rồi.
Chờ đợi thêm một tuần nữa để cô giáo sắp xếp, buổi họcthứ 2 thì tôi mới mon men vào nhà cô do sự chỉ dẫn của thằng Cẩn. Nhà cô giáo nằmtrong con đường YS, nơi được coi là địa điểm mua sắm của nơi chúng tôi sống. Màlạ một điểm là con đường này giá đất khá mắc, nếu không muốn nói là đắt đỏ cũngbật nhất chứ đâu có vừa. Thế mà cô cũng xây được nhà ở đây, lại ở một mình nữachứ. Thật ra những điều đó toàn là thằng Cẩn đặt nghi vấn, chứ tôi ít ra khỏinhà, biết quái gì mà đánh giá đường này đường kia.
-Dạ, dạ cô, cô.. cho em đăng kí học.. Toán cô nha cô– Hết biết tôi, lúc vào thì hiên ngang lắm, đến hồi đến gần xin cô thì lí nhí từngchữ.
- Em cũng không giỏi Toán sao? Theo cô thấy em làm rấttốt các bài mà. – Cô giáo nheo mắt nghi vấn hỏi làm tôi ngại chết được.
- Dạ, thì em cũng.. cũng muốn nắm kiến thức vững.. vữnghơn mà cô – Tôi lại lắp bắp.
- Ừ, thôi em vào chỗ đi – Dường như thấy được sự đuốilí của tôi, cô Phương chẳng buồn bắt bẻ nữa.
- À mà cô ơi – Tôi quay lại cười cầu tài.
- Sao Nguyên? – Cô nhướng mày.
Ợ, nhớ tên tôi luôn, hê hê.
- Cô.. cho em vô trễ hôm thứ 2 với thứ 6 nha cô, tạiem lỡ đăng kí lớp Anh văn rồi – Tôi nói như mếu. Không biết cô có cho hay khôngchứ mà tôi chưa học buổi nào, giờ lại đòi vô trễ, có khi bị tức lên đá văng rakhỏi cái chốn này ngay và luôn cũng không chừng.
- Hay nhỉ, mới vào đã xin đi trễ là sao? – Cô Phươngnheo mắt lại, đệch! Càng xin gấp bội các bác ạ.
- Dạ…. thì…..! – Tôi cúi đầu xuống vân vê tà áo sơmi (Em có thói quen như thế mỗi khi bối rối các bác ạ, có bảo em giống bọn congái cũng chịu).
- Thôi được rồi, về chỗ đi, mà học sau phải về sauđó nhé!
- DẠ!!!
Được tha saumàn chất vấn lại còn khuyến mãi thêm màn học một mình (quá đã), tôi “tung tăng”lại kết chỗ thằng Cẩn đang chừa một ghế, bất giác dòm qua kế bên là.. nhỏ Hạnh.
-Mày làm qué gì ở đây?!!?
- Đi học, không thấy à? Chẳng lẽ vụ gì cũng phảikhai? – Nhỏ đáp tỉnh rụi.
- Ớ, được lắm – Tôi nhếch mép nhưng chợt thở dài, ừthì có còn gần nhà nữa đâu mà biết được chứ.
Cũng như tôi từng kể, tôi chuyển nhà hai lần, vào giữahai lần đó tôi sống cạnh nhà nhỏ Hạnh. Còn giờ thì 2 đứa cách nhau cũng hơn haisố nên lúc đầu tôi có “cố gắng” về thăm nhưng sau thì lười nên chỉ khi nào nhócKha, em tôi đòi vô chơi với nhóc Tuấn, em nhỏ Hạnh thì tôi mới chở nó vào, sẵntiện 2 đứa tán chuyện một chút. Lúc đầu thấy bình thường nhưng sau thì chẳng cógì nói nên cả trên lớp tôi cũng ít khi nào chủ động nói chuyện.
***
Những tuần lễ tiếp theo sẽ không có gì đáng nói khicả lớp tôi xôn xao cái vụ tôi được gửi “Thư mần quen” trong hộc bàn. Phải nóilà tụi học sinh chúng tôi khi ấy tuy có yêu đương nhăng nhít thật, nhưng mà cáichuyện gửi thư nó hiếm khi xảy ra. Theo thằng Cẩn thì nếu con gái muốn bày tỏthì nó sẽ làm một món quà gì đó để tặng, chứ ai lại đi viết thư. Hồi trước tôituy học giỏi hơn nó nhưng về tình trường thì tôi nghe nó dữ lắm cơ. Nói quái gìcũng tin hết trọi.
Hôm ấy khi nhận được bức thư Tỉnh tò dù chưa đọc qua,tôi vẫn đâm hoang mang tợn các bác ạ. Lại nghe mấy cái phân tích mang tính vớ vẩncủa thằng Cẩn mà lúc đó tôi tin sái cổ nên đã mù lại mù thêm. Chẳng biết phảilàm thế nào.
Nhìn cái bì thư đã biết nhỏ này tương đối khéo.Không dùng những bì thư thường bán ngoài cái tạp hóa, nhỏ gấp tờ giấy A4 và làmgiống như một cái bì thư kiểu bóc dọc, phải nói 2 bên mép cắt khéo dễ sợ. Thậtra mới đầu tôi không để ý đâu, mà cứ ngồi nhìn xoay xoay trong cả 2 tiết họcthì không muốn soi cũng không được.
Sau một hồi suy nghĩ khi cầm cái bì thư, ra chơi tôiquyết định đọc qua lời nói à ơi không thôi của thằng Cẩn. Về nội dung là nhưnày:
“ Gửi Nguyên!
Qua rất nhiều ngày suy nghĩ thì hôm nay mình quyết địnhviết là thư này. Đầu tiên là mong muốn được kết bạn với Nguyên, sau thì muốnbày tỏ suy nghĩ của mình.
Chắc hẳn Nguyên rất bất ngờ khi nhận được lá thư củamình. Đôi khi con người ta không thể nào diễn tả được những suy nghĩ trong lòngbằng lời nói, thì cách bày tỏ duy nhất là viết. Với lại, hơi xấu hổ là mình rấtmuốn Nguyên nhìn thấy nét chữ này của mình (cũng ngồi chịu khó gò chữ lắm nha)rồi muốn kể cho Nguyên nghe những gì mình cảm nhận được. Thật lòng đó Nguyênơi!!!
Trong những ngày tháng ngắm nhìn Nguyên từ xa, mìnhđã rất muốn lại bắt chuyện. Nhìn thấy Nguyên đùa giỡn với các bạn, mình lạicàng muốn hơn mình là họ hơn. Nên mình luôn cố gắng học để có thể lên lớp 10 đượchọc cùng Nguyên, vì mình biết Nguyên là một con người hoàn hảo trong con mắt củanhiều người. Nhưng thật buồn, dù cố gắng nhưng mình vẫn không thể có số điểmcao để xếp chung lớp với Nguyên được. Nhưng mong năm 11 thì mình sẽ gặp đượcNguyên, rất hy vọng đó, hì!
Mình hy vọng Nguyên sẽ đọc hết bức thư này và hồi âm cho mình được không Nguyên. Người tanói đợi chờ là hạnh phúc, vậy thì mình sẽ chờ đợi cho đến khi nào điều mìnhmong muốn thành sự thật mà thôi. Học tốt Nguyên nhé, tuần sau là đến đợt kiểmtra học kỳ rồi, chúc Nguyên đạt điểm cao. Mình xin giấu tên nhé.”
Tôi với thằng Cẩn châu đầu vào mà đọc cái bức thư mànhư lĩnh ngộ được vô số thứ, nhất là tâm tư con gái. Ôi sao mà thấy chúng nótrưởng thành kinh khủng. Bất giác cả 2 thằng trố mắt vào nhau rồi cả 2 nhìn quanhỏ Tiên đang đứng tán chuyện với hội con gái tổ 2 (tôi nghĩ bố láo nhiều hơn).
- Con Tiên nó bằng không mậy?
- Không bao vờ, theo con mắt đánh giá của tao thì…
- Thôi, mày yêu nhiều chứ mày có biết quái gì về congái đâu – Tôi gạt ngang.
- Mày khinh thường sư phụ à con. Tao dòm qua là biếtngay con Tiên ở nhà chỉ chơi búp bê với bán hàng thôi, sao bằng được con này.
Và cảnh tượng sau đó là hai thằng tôi nhìn nhau cườikhoái trá khi “nói xấu sau lưng” bạn tổ trưởng tổ 4.
- Mà quay lại vấn đề, mày thấy trong lớp con nào nónội công cỡ nhỏ này?
- Uầy, thì chắc con Hạnh – Thằng Cẩn nói từng chữtôi nghe mà lùng bùng.
- Mày điên à, nghĩ sao vậy? Con… - Thằng Cẩn nện cáicốp vào đầu thì tôi mới ngớ ra là mình nói lớn quá, nhìn xung quanh xem có aichú ý không, nhất là xem xét nhỏ Hạnh đang làm gì rồi quay lại – Nói thiệt đó hả?
- Tao nói giỡn mày hồi nào?! – Tự dưng nó đâm sửng cồlên.
- Uầy, con Hạnh thì..tao thấy nó vô tư mà.
- Vô vô cái đầu mày, mày không thấy nó hay nhìn màytrong giờ học à?
- Ớ.. – Tôi, Trần Hoàng Nguyên chính thức bị sétđánh!
[Cốp]
- Ớ cái gì, mày không để ý thôi, chứ mỗi lần taonhìn lên là thấy con Hạnh nhìn mày hà. – Sau khi làm phát nữa nhằm giúp tôi tỉnhtáo tinh thần, thằng Cẩn tiếp tục “thủ thỉ”.
- Không có đâu mày ơi, nó với tao bạn thân từ nhỏmà, làm gì có chuyện đó được chứ.
- Chứ mày không thấy những cuộc tình đi lên từ bạnthân à, càng thân thì càng dễ nãy sinh tình cảm – Thằng Cẩn bắt đầu hăm he vịtrí làm sư phụ lắm rồi đó.
- Nhưng mà nó đâu có biểu hiện gì đâu. – Tôi ngơngác.
- Thì nó yêu thầm, mày ngu quá – Nó giơ tay tính cúcái tiếp theo nhưng may là tôi tránh kịp.
- Không có đâu, với lại tao với nó hết thân rồi –Tôi tự “vả vào miệng” mình thế đấy.
- Tùy mày, không tin tao ếu nói nữa, cái thằng ngumà lì.
- Tao đập à, muốn gì?! – Tôi ra vẻ hổ báo, đập cài rầmtrên bàn hù thằng nhỏ.
Nhưng trời thì ác nhân ác đức một chỗ là ngay lúc đóthằng Khôi đi ngang qua bàn thằng Cẩn, và chả biết ai xui khiến mà nó nhìn vàocái bì thư đang đặt ở trên bàn với những nét chữ rất chi đẹp đẽ.
- Cái gì đây? Gửi Nguyên? Sao giống chữ con gái quávậy…
- ……..! – Thằng Cẩn chỉ biết nhìn theo cái phong bìtự làm.
- …………….! – Tôi thì cố giành giật lại mà không được.
- Á há há, thằng Nguyên được con nào tỏ tình nè bâyơi… Haha..!!
Thế là như câu đầu tiên gài đạn, tụi lớp tôi lại tiếptục nã súng liên tục vào khổ chủ của bức thư là tôi đây, hết giành giật bức thưrồi đến chuyện nói móc nói méo. Hic! Đời còn đâu mùa xuân, kiểu này là bị ghẹođiên cho xem.
Vậy mà bắt đầu tiết sau được 10 phút, thằng Cẩn lạithủ thỉ với tôi thêm một câu, chẳng biết nó đá đểu hay là làm tình báo cho tôithật:
-Con Hạnh nhìn mày nãy giờ kìa con!
|
Chap 4 Ngay sau khi thằng Cẩn thông báo, thần kinh tôi tự bật chế độ ngủ đông, à không, hoạt động hết công suất. Nếu lỡ như nhỏ Hạnh không như thằng Cẩn nói, chỉ đơn giản là giám sát tôi dùm bậc phụ huynh ở nhà và mỗi tuần hay tháng báo cáo tình hình trong lớp thì chắc có nước tôi chết không toàn thây rồi.
Thế là, sau tiếng chuông hết tiết, tôi tập vở trong cặp tự đời nào. Mang chéo cái cặp quan sát biểu hiện của nhỏ Hạnh, cũng chẳng có gì là bất thường khi giữa bộn bề những đứa đang chất sách vở vào cặp thì nhỏ cũng thế, rồi bước ra lớp với dáng điệu bình thường. Hình như trong lớp giờ chỉ có tôi có vẻ khác thường thôi các bác ạ. Nhưng tuyệt không thể khinh địch được.
- Ê Hạnh, chờ chút!!
- Hửm? - Nhỏ Hạnh trong tà áo dài ôm cặp ngoái đầu lại nhìn tôi tỏ vẻ thắc mắc.
- À, hề! Tự nhiên muốn đi chung với mày á mà ! – Tôi lại giở cái mặt nham nhở.
- Làm gì tốt dữ vậy! – Nhỏ Hạnh nguýt dài rồi ôm cặp bỏ đi, cơ mà hình như nhỏ cố ý đi chậm lại chờ tôi vọt lên.
- Mà này..!! – Tôi đi sát hơn – Chuyện khi nãy ấy..
- Chuyện gì? – Nhỏ…thắc mắc tiếp.
- À thì cái vụ lúc ra chơi vô ấy, thằng Khôi nó nói gì đó thì mày đừng có tin nha. – Tôi quệt mũi.
- Vụ thư từ gì đó hả? – Nhỏ Hạnh hỏi mà trông nó cũng hơi buồn cười vì cái bộ dạng của tôi. Thật chứ thấp thỏm lắm các bác ạ.
- Ừ, nó đó. – Tôi gật đầu như cái máy.
- Mà thật không đó? Thấy rõ ràng Khôi giơ lên mà – Nhỏ nhìn tôi nghi ngờ.
- Thì.. thì cũng có, nhưng mà không có như mày nghĩ đâu – Tôi nhăn mặt như khỉ ăn ớt.
- Nghĩ gì là nghĩ gì, chả nghĩ gì cả - Nhỏ đưa tay vuốt tóc.
- Ừ, nói chung đừng có nghĩ gì hết á, tao không có gì đâu. – Tôi cười cười.
Rồi chợt con nhỏ nheo mắt dòm hệt như điều tra viên, tôi lại đâm chột dạ. Hành động tiếp theo là phán một câu làm tôi toát cả mồ hôi hột.
- Sợ dì Oanh biết chứ gì?! Rõ bày vẽ - Nhỏ Hạnh tiếp tục nguýt dài khi để cái cặp vào giỏ xe. Nãy giờ nói có mấy câu mà ra tới bãi đậu xe rồi các bác ạ.
- Thôi mà, đừng có nói, không mẹ tao lại nói ra nói vô, mệt lắm. Mà mày biết là tao cũng không có yêu đương gì mà. – Tôi cố giành đẩy xe ra giùm nhỏ để lấy lòng.
- Hứ, để xem thái độ nữa.
- Là sao – Bắt đầu đực mặt ngơ ngác rồi đó.
- Cấm kêu mày tao chứ gì, nói lần nữa là méc liền – Nhỏ nhướng mày lên ra điều kiện..
- Ờ ớ, cũng được. Dễ mà.. ừm, vậy xe ha.. Hạnh nè – Có 1 câu mà tôi lắp bắp cả buổi.
- Vậy phải tốt hơn không?! Về nhé! – Nói xong nhỏ chạy xe ra khỏi bãi trong cái thở dài thườn thượt của tôi. Thiệt dính đến con gái cái gì cũng khó. Mà bạn thân thì tôi mới kêu mày tao cho nó thân mật chứ, cứ khó tính hà.
***
Về đến nhà, suy nghĩ hết mọi chuyện thì cũng thấy thái độ nhỏ Hạnh bình thường, có quái gì đâu. Cũng tinh ghê cơ, biết tôi đang nói về phụ huynh nữa cơ, đúng là bạn thân mà, hề hề. “Bịt miệng” nhỏ Hạnh xong tôi tự dưng thấy đời khỏe re. sau cơn mưa trời chói sáng, tiếp tục làm Toán nào, bỏ cả buổi học không đụng đến rồi.
Mà đúng là cô Phương cứu rỗi linh hồn tôi, hồi xưa học Toán tôi ngồi ngáp ngắn ngáp dài, trông cho tiết học nhanh qua dùm cái. Gì đâu mà giảng bài lan man, mới đầu hiểu, sau thì hiểu sơ sơ. Thêm cái chốt nữa là hết hiểu gì luôn. Học với chả hành. Vậy mà từ khi lên cấp 3, không biết tôi thông minh nhạy cảm lên hay sao mà cô Phương nói ra cái gì tôi hiểu cái đó, có khi còn hơn ấy chớ. Rồi những lúc cô cho bài tập tại lớp? Thú thật là tôi làm rồi, những tiết “đá lộn sân” giúp tôi hoàn thành tất tần tật để giờ Toán mà… ngắm cô thả ga . Hề hề. (Mặc dù xác định sẽ tìm người.. được như cô nhưng mà trường tôi thì làm quái gì có nhỏ nào được như thế, nên thôi cứ xác định là cứ tia cô luôn cho rồi. Rồi thủng thỉnh chờ đến ngày kiếm ra. Âu cũng là số phận khi cái con nhỏ mà tôi trông mong lại xuất hiện đến 4 năm sau đó. Lâu vỡi).
Tính ra trong lớp cũng có nhiều bài Toán thuộc dạng khó thì cô phải giảng từng li từng tí cho chúng tôi hiểu, à mà trừ tôi ra, vì lúc đó có thấy quái gì trên bảng nữa đâu. Cứ chống tay trên bàn mà ngắm nhìn cô từ trên xuống dưới thôi. Thề với các bác là lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng cái sắc đẹp mỹ miều này. Càng nhìn càng đẹp, khiến người ta ngây ngất cả tâm hồn, lâng lâng trên mây trên gió.
Nhưng chính cô giáo là người kéo tôi về thực tại không ít lần .
- Nguyên, đứng dậy nhận xét bài của bạn Khải xem! – Cô giáo lia mắt đến vị trí của kẻ đang tơ tưởng giữa lớp học.
- ………!
- Nguyên? Em có nghe gì không?
- ……........!
- Nguyên, cô kêu kìa – Nhỏ Tiên quay qua thúc vào sườn tôi phát.
- Hả? Đau bà nội!! – Tôi vừa ôm hông vừa quạu.
- Cô kêu kìa, đau gì mà đau – Nhỏ trừng mắt.
- Ơ – Tôi vội đứng phắt dậy – Dạ cô.. – Mặt vẫn ngơ ngác lắm.
- Bài bạn Khải làm đúng hay sai? – Dường như cô giáo trẻ đã trông thấy hết mọi cử chỉ lời nói hành động của tôi nên chẳng thèm bắt bẻ nữa.
- Dạ… à, bạn làm đúng rồi cô – Tôi cười cười phán luôn .
- Chắc không? Cô tìm ra lỗi sai thì sao?
- À, để.. để em xem lại.
Và hôm đó cô giáo chơi chiêu hù tôi phát ngọt lịm, làm tôi đứng hơn 5 phút nghĩ ngợi mà chẳng hiểu thằng oắt Khải nó làm sai chỗ nào. Dần dần chuyển qua chế độ tia mắt viên đạn về nơi thằng ôn dịch đó đang ngồi .
Nghĩ lại thì bị bắt vẫn không sao, thế là tôi có cơ hội nói chuyện với cô hơn, càng thích.
***
Nhưng thằng Cẩn thì lại không biết chuyện đó, nó dùng cái suy nghĩ bồ bịch linh tinh để áp đặt vào tư tưởng tôi. Bởi vậy ta nói cái thằng không bao giờ làm được việc lớn mà. Giờ ra chơi sau 2 tiết Toán.
- Ê, ra cantin chơi mậy! – Nó quay xuống bàn tôi.
- Cũng được, chờ chút – Tôi cất vội mớ tập trên bàn vào hộc rồi thủng thỉnh bước ra khỏi lớp cùng nó, nhưng mà..
- Ê cái ông kia, sao lúc nãy bảo đi nộp sổ Sao đỏ mà, giờ chuồn đi đâu vậy hả? – Nhỏ Nguyệt, nhỏ đồng nghiệp sừng sộ lia đôi mắt tóe lửa đến 2 thằng đứng ngoài cửa.
- Uầy, tự nhiên quên chứ ai mà trốn đâu.. – Sau giây phút ngớ người tôi làm bộ như là chuyện nhỏ, quay qua thằng Cẩn – Thôi chú cứ ra mua cho anh lon nước trước rồi vào ngồi ghế đá chúng ta tâm sự.
- Mợ thằng mèo, mày sai tao như sai con vậy? – Nó sùng máu. Vậy là hôm nay 3 người quạu quọ với tôi rồi các bác ạ, tôi có lầm lỗi gì đâu chứ!
- Thôi, mốt anh bù, đi mà – Tôi ra hiệu cho nó đi lẹ lẹ rồi tôi còn lãnh cái cuốn Sao đỏ nữa.
Rồi nó cũng chịu đi, bạn chí cốt mà lị. Mỗi thằng một việc rồi hẹn nhau ở khu ghế đá dưới hàng cây giữa trường đối diện lớp tôi (Chỉ thế này thì chắc ai vô trường tôi cũng biết cái tụi ghế này chúng ở đâu đầu tiên luôn).
- Một hai ba.. dzô!
- Bố thằng bệnh!! – Tôi cười rồi cũng tỏ ra vẻ nhà nghề nốc lon.. coca mà thằng đệ mới mua.
- Bố ra đây là để chỉ cho mày dịu kế, ở đó mà chửi rồi méo mặt trước lớp – Thằng Cẩn nói năng với âm lượng cũng bình thường mà tôi nghe như động đất mấy ngàn độ rít te bên tai. Bờ mờ, chẳng lẽ nó biết mình hay dòm lén cô? Không thể nào, nó ngồi trên mà, địa được con Hạnh chứ sao biết mình đang làm quái gì chứ?!!
- Mày.. biết rồi hả? – Tôi nuốc nước bọt hỏi dò chừng.
- Chứ gì nữa, cỡ mày bố nắm trong lòng bàn tay con ạ - Nói xong nó cười hềnh hệch.
- Mày có quay xuống đâu mà biết chứ - Tôi đâm thắc mắc không biết để đâu cho hết.
- Ôi đúng là con trai chưa trãi qua tình trường rồi, anh nhìn là anh biết ngay thằng em đang bối rối. Cần thỉnh giáo không? Anh bày cho cách viết hồi âm. - Thằng Cẩn tuôn một lèo mà cảm giác của tôi hết tụt rồi leo thang, hết leo thang rồi trượt chân rớt dưới đấy cái ành luôn. Thằng điên này, thèm tọng cho nó một phát nát hàm ra cho chừa cái tật tài lanh.
Nhưng tự dưng nhớ đến cái vụ hồi âm hồi iếc gì cho nhỏ viết thư, thế là làm ra cái mặt hoang mang mà “thụ giáo vài chiêu”:
-Vậy giờ sao mày? Tao có phải viết lại không?
- Giờ chú có 2 phương án: Một là viết lại rồi sẽ làm cuộc tình đẹp như bông gòn, hai là chú bơ đẹp và xác định sẽ bị liệt vào danh sách trai chảnh, hế hế - Nói xong nó cười giọng đểu giả chưa từng thấy, nhưng tôi chẳng ham cự lại.
- Còn phương án thứ 3 khác không? Chứ mà..
- Cứ quen đi mày ơi, tao thấy nó kết đậm mày lắm. Quen đi cho biết mùi đời với người ta.
- Nhưng đã biết mặt mũi nhau đâu – Tôi chưng hửng.
- Ôi trời, thế thì hẹn gặp mấy hồi – Nó trợn mắt nhìn kẻ ngoại đạo mới nhập môn.
- Chậc!!
- Còn tặc lưỡi gì nữa, cứ viết cho nó bức thư, đại loại là muốn gặp mặt, xong nếu thấy em nó đẹp thì dớt luôn. Sướng nhất rồi con trai ạ! – Thằng Cẩn cười cười vỗ vai tôi.
- Nhưng mà giờ tao không làm vậy được – Tôi thở hắt.
- Mắc gì không được, thà yêu người yêu mình mày hiểu không!? – Nó lên giọng bố đời.
- Cái đó thì tao biết, nhưng tao không muốn. Thà tao yêu người ta chứ mà đồng ý quen người yêu mình nó cứ như đang lợi dụng ấy.
Tôi vừa nói vừa quan sát thái độ của thằng Cẩn, thiệt chứ tưởng tượng chắc giờ trong mắt nó tôi chỉ là một thằng oắt con láo toét cứng đầu không chịu nghe lời sư phụ.
-Tao nói lại lần nữa, mày có viết không? – Biết ngay là nó sẽ trợn mắt mà, bờ mờ làm như nó là anh con nhỏ đó không bằng.
- Tao.. tao thích người khác rồi. – Tôi khó khăn lắm mới nặn ra từng chữ, trong đầu óc tôi lúc đấy là hình ảnh cô Phương hiện lên thấy rõ.
- Hử? Gì? Con đó là con nào? – Thằng Cẩn cứ như không tin vào tai mình mà nheo mắt hỏi ngược lại tôi. Làm như thằng bạn nó đang tâm sự là thằng con nít lớp 1 chắc.
- Kệ tao, cái con viết thư dù làm thế nào cũng chẳng đẹp bằng.. người tao thích – Tự dưng nói câu này ra tôi đâm chột dạ quá chừng.
- Mày ngon – Thằng Cẩn lại lên giọng bố đời – Giỏi thì không cần sự trợ giúp của tao tán đổ con mày thích xem nào! – Nó hất hàm.
- Đệch, để bố con ạ!!! – Tôi đẩy vai nó phát rồi tiếng chuông cùng lúc reng lên báo hiệu hết giờ ra chơi. Hai thằng lững thững vào lớp.
- À mà bức thư?
- Mày tin tao không? – Thằng Cẩn nheo mắt.
- Tất nhiên rồi – Tôi gật đầu ngay tắp lự.
- Vậy thì cứ để tao, mà tí tao viết cái gì mày cũng không được quyền đọc. Chỉ để xuống dưới hộc bàn thôi đó nha con trai. – Nó bá vai tôi vào lớp khi tôi thoáng chút phân vân rồi ậm ự cho qua. Chậc! Được quân sư cùi bắp giúp đỡ thì còn gì bằng. Lúc đó tôi nghĩ vậy đấy. Còn bây giờ? Có chết trăm vạn lần tôi cũng không bao giờ “Giao trứng cho ác” thêm bất cứ lần nào nữa .
|