Này Vợ Yêu Đừng Sợ!
|
|
♚ Mảnh Vỡ Kí Ức 50: 'hồng Môn Yến' Nguy Hiểm (2)
8 Rồi màn đêm cũng nhanh chóng hạ xuống. Tối đến, thành phố K lên đèn. Đâu đâu cũng có những ánh đèn sáng rực. Quán bar, chợ đêm. Các khu vui chơi sầm uất mở ra.
Cả buổi chiều hôm nay, bọn người của Nguyên Lâm đều ở lại nhà Kì Nam. Dự tính sẽ đi tiệc chung với nhau. Sau khi ăn chiều xong, An Tiệp Kha bỗng dưng chạy ra xe lấy vào một túi quần áo, cô đã chuẩn bị sẵn cho Lâm Á Kỳ cùng với Thẩm Như My. Cũng chỉ vì bản thân mình là một chuyên gia trang điểm nên không cần đi đến trung tâm hay khu thương mại.
Lâm Á Kỳ để cho An Tiệp Kha dằn vặt cả buổi trời, cuối cùng cũng xong. Cô chỉ trang điểm nhẹ, nhìn rất thoải mái thanh khiết, bởi vì da mặt đã trơn bóng mịn màng sẵn nên không cần đánh nhiều phấn, trông có vẻ tự nhiên hơn. Ngược lại khi An Tiệp Kha make up cho Thẩm Như My thì lại rất sắc xảo, toát lên vẻ quyến rũ của một người con gái. Còn An Tiệp Kha thì tự mình make up, cô trang điểm kiểu cổ điển, rất đậm.
Lâm Á Kỳ thì chỉ biết trợn mắt nhìn, cô rất khâm phục bọn họ khi có thể thoải mái mà điểm lên mặt mình một đống phấn. Ui, nếu như là cô thì đã sớm ngứa ngáy khó chịu muốn chết.
Cả ba cùng nhau lấy đồ thay. Khi bước xuống lầu thì đã thấy Kì Nam cùng Bách Minh và Nguyên Lâm ngồi ghế sofa chờ. Hình như đang nói gì đó rất quan trọng.
Lâm Á Kỳ ngường ngượng nhìn Kì Nam chợt đỏ mặt. Rất muốn biết sau khi anh xem mình mặc đồ đẹp thì phản ứng sẽ như thế nào?
Rất tiếc, Kì Nam chỉ khoanh tay đứng lên nhìn thoáng qua Lâm Á Kỳ một cái. Cô thất vọng não nề trề môi ra. Nhưng cô đâu để ý ánh nhìn của anh rất khác lạ.
Hai mắt Kì Nam lóe tinh quang, anh mặc một bộ vest màu đen như thường ngày. Nhưng lại có vẻ nghiêm trang, lạnh lùng hơn. Khắp cả cơ thể nam tính tỏa ra mùi hương nước hoa Chanel ngào ngạt. Khóe môi hơi nhếch lên có ý cười. Thật không ngờ búp bê của anh lại xinh đẹp như vậy. Cô mặc một bộ váy lệch vai màu đỏ rực, đỏ như màu máu, vô cùng chói mắt nhưng lại tôn lên làn da trắng nõn nà mịn màng như da em bé. Mái tóc dài được búi lên cao để ra vài ngọn tóc lưa thưa vô cùng đáng yêu. Bã vai trần cùng với một phần lưng trắng mịn lộ ra thật khiến người ta muốn giơ tay chạm vào để tận hưởng. Hai đôi mắt to tròn lúng liếng chớp chớp đáng yêu đến cực điểm. Đôi môi đỏ mọng nay vì son nhẹ lại đỏ lên như máu. Làn môi cong cong vểnh lên, nhìn thật muốn ... hôn một cái. Kì Nam lắc đầu, anh bị điên rồi. Đột nhiên lúc này có một tiếng điện thoại truyền đến. Anh tức giận cười, đè nén khát vọng muốn hôn cô xuống. Bật điện thoại nhưng chỉ thấy một tin nhắn vô danh.
Kì Nam nhíu mày, môi khẽ cong lên cười lạnh.
"Nhớ đưa cô ấy tới"
Cô ấy không phải chỉ Lâm Á Kỳ thì còn ai? Anh tàn độc cười, đột nhiên lại nheo mắt nhìn Lâm Á Kỳ, lạnh băng ra lệnh: "Ở đây chờ tôi". Nói xong liền đi thẳng lên lầu.
Cả bọn khó hiểu nhìn theo dáng Kì Nam rời khỏi. Nguyên Lâm nhíu mày, anh khẽ liếc Bách Minh: "Nam làm gì vậy, sắp tới giờ rồi". Nói xong anh còn giơ đồng hồ lên xem.
Bách Minh nhún nhún hai bã vai: "Tôi làm sao biết, bảo chờ thì chờ thôi". Đúng là như vậy, từ trước tới nay Kì Nam muốn làm gì thì đâu phải ai cũng hiểu. Uầy, nói đúng ra thì là khó hiểu đó.
Lát sau Kì Nam cũng đi xuống, cả đám người nheo mắt lại khó hiểu, chú ý tấm áo áo choàng lông cừu trên tay của anh.
Kì Nam bước nhanh đến chân nhanh về phía Lâm Á Kỳ, anh lạnh nhạt đem chiếc áo choàng choàng qua bã vai cô. Hai mắt lạnh lẽo phóng ra hàng loạt tia nguy hiểm đề phòng nhìn An Tiệp Kha, có phải cô ta cho búp bê của anh ăn mặc quá hở hang phải không?
Lâm Á Kỳ trợn ngược hai mắt, ngại ngùng nhìn mọi người. Cô cắn cắn môi dưới cười gượng lộ rõ ra vẻ quẩn bách: "Anh làm gì vậy?" Lúc cô cần quan tâm thì anh không quan tâm. Lúc trước mặt người khác thì lại tỏ ra quan tâm. Ý gì đây?
"Hở hang" Kì Nam nhíu mày, lạnh nhạt phun ra hai chữ cứng ngắc. Hừ, quá hở hang mới đúng. Anh chỉ là bớt chữ đi thôi. Khóe môi hơi giương lên, cảnh cáo liếc mắt nhìn An Tiệp Kha.
Khóe môi An Tiệp Kha cứng ngắc, theo bản năng lùi về phía sau Nguyên Lâm rụt đầu lại, oán hận giơ tay nhéo hông anh một cái. Ngày trước ai cho anh làm anh em với tên ác ma như Kì Nam hả? Rõ ràng chỉ lộ ra một phần lưng với bã vai thôi mà, có cái gì mà hở hang chứ.
Bách Minh buồn cười nhìn khung cảnh trước mặt, cũng đã sắp trễ thời gian. Anh nháy mắt mấy cái lại cười cười nắm lấy tay của Thẩm Như My đi trước.
Kì Nam thấy vậy cũng ôm vai của Lâm Á Kỳ bình thản đi theo. Một tay ôm vai cô, một tay đút túi quần giống như kiểu đại gia. Trong lòng còn có xíu rung động muốn hôn cô giống khi nãy.
Cả người Lâm Á Kỳ bị hành động chủ động của anh làm thẹn thùng. Hai má không tự chủ chuyển màu sang đỏ hồng. Cả cơ thể cứng đờ di chuyển theo tốc độ của anh.
Nguyên Lâm nhẹ lắc đầu kéo tay An Tiệp Kha, môi khẽ kề xuống hôn lên môi cô một cái. Cười âu yếm nói: "Hôm nay, em đẹp lắm". Ánh mắt nhu tình, toát lên đầy vẻ cưng chiều tột đỉnh. Chậc, xém xíu nữa bạn gái anh bị tảng băng trôi kia dọa chạy mất dép.
An Tiệp Kha nhẹ nhàng chu môi nhỏ hướng về phía Nguyên Lâm 'chụt' một tiếng, tay vòng qua tay anh cười thẹn thùng đi theo. Ánh mắt cũng không còn tia hờn dỗi. Thậm chí là hối hận chính mình hôm nãy đã nhéo anh.
Ba chiếc xe nhanh chóng vọt ra khỏi biệt thự. Lâm Á Kỳ ngồi kế bên Kì Nam, cánh tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng giơ tay kéo kéo vạt áo người nào đó như đang làm nũng: "Áo lông cừu này ở đâu ra vậy?" Áo này màu hồng là áo nữ nha. Tại sao anh có? Hơn nữa khẳng định là không rẻ tiền.
Kì Nam chăm chú láy xe, ánh mắt thoáng cái toát lên vẻ cô đơn. Khóe môi anh chợt kéo lên cười nhạt: "Lo việc sắp gặp ba và chị gái đi". Lo gì, anh đã lo cho cô hết rồi. Chỉ nói cho có thôi.
Lâm Á Kỳ phồng má thất vọng rút tay về. Hừ, không cho biết thì thôi. Việc gặp ba và chị, hình như cô không để tâm lắm. Rõ ràng lúc chiều còn rất vui mừng. Nay sao lại có cảm giác không muốn gặp, là bất an a?
Chỉ lo suy nghĩ, Kì Nam nhàn nhạt nhìn cô một cái. Anh nhanh chóng cho tăng tốc độ. Nháy mắt trong không gian chỉ còn nghe tiếng gió bên ngoài cửa sổ. Mà hai chiếc xe phía sau thì giống như đang muốn vi phạm pháp luật. Lạng tới lạng lui.
Bách Minh xiếc tay Thẩm Như My la lên: "Nắm cho chắc, anh phải cho xe của Nguyên Lâm rớt ra khỏi đường cao tốc". Nói xong anh cũng liền tăng tốc vọt lên.
Thoáng cái, ba chiếc xe đều lao nhanh như tên bắn.
(Còn tiếp)
|
♚ Mảnh Vỡ Kí Ức 51: 'hồng Môn Yến' Nguy Hiểm (3)
8 - Tôi là ăn xin ... - Xin một tý cảm giác của ai đó - Xin một tý yêu thương từ ai đó - Xin một tý quan tâm của ai đó Làm ơn, cho tôi đi ... Những thứ đó rất rẻ nhưng tôi .... không đủ tiền mua ...
______________
Bởi vì mục đích của chính bản thân mình cùng với dự tính cho một buổi tiệc kinh tế hoàn mỹ. Lâm Nhất Dân đã tổ chức tiệc ngay tại khách sạn Lục Hạc của Dương thị ở trung tâm thành phố K chứ không phải thành phố S.
Bọn người của Nguyên Lâm từ lâu cũng đã tách ra khỏi Kì Nam cùng Lâm Á Kỳ để đi tới Bách gia - gia đình của Bách Minh để rước bà nội đến cùng nhau dự tiệc.
Hôm nay, khách sạn Lục Hạc cao chót vót sáng rực ánh đèn. Hai bên quầy tiếp tân lại đông người ra vào hơn thường ngày. Không khí áp bức, ồn ào. Kì Nam tắp xe vào trước Lục Hạc, ném chìa khóa cho nhân viên khách sạn để bọn họ tự láy xe đi. Sau đó vòng tay sang ôm Lâm Á Kỳ, đưa cô vào thang máy riêng đi thẳng lên tầng hai mươi bốn.
Đang đi trên hàng lang, Lâm Á Kỳ đột nhiên ngượng mặt giơ tay ra kéo kéo vạt áo vest của anh, cô khẽ cắn môi nói: "Buông em ra đi". Thật là, bị trai ôm giữa bàn dân thiên hạ, không ngượng chết mới là lạ.
Kì Nam nghe cô nói thì vẫn lạnh lùng bước đi. Thậm chí liếc cô một cái cũng không thèm liếc. Cô liền tỏ ý không hài lòng, bĩu môi rút tay về.
Đột nhiên hai con mắt lạnh lẽo của Kì Nam tối sầm lại, anh dừng bước ôm hai vai cô xiếc chặt. Khuôn mặt tà tà khẽ điểm lên một nụ cười u ám, lạnh băng nhìn người đàn ông quen thuộc đang đi tới gần.
Trịnh Du Khẩm đứng từ xa ở hàng lang chậm rãi bước lại phía anh. Khóe môi cong lên mỉm cười như có như không chờ mong cất tiếng: "Cuối cùng cũng tới". Ánh mắt nhìn Lâm Á Kỳ đầy ý cười, đột nhiên thấy bàn tay đang ôm cô. Khóe môi chợt âm hiểm chợt cứng ngắc.
Lâm Á Kỳ sốt sắn nhìn Trịnh Du Khẩm, lúc này hôn ước giữa cô với anh vẫn còn. Cô còn chưa nói sự thật cho anh biết, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ tức giận. Định mở miệng giải thích không ngờ ại bị hai chữ "Vào thôi" lạnh tanh của Kì Nam cắt ngang.
Kì Nam cố ý đặt tay mình lên eo Lâm Á Kỳ, ôm cô đi lướt ngang qua mặt của Trịnh Du Khẩn như làn gió cố ý cho anh ta thấy. Không muốn cùng anh ta tranh giành. Trong lòng thì âm độc mưu mô khẽ cười lạnh.
Trịnh Du Khẩm nắm chặt tay thành nắm đấm tức giận cười. Hai mắt u ám rực lửa chán ghét. Không nhanh không chậm bước đi theo. Chờ đi, sẽ có ngày Kỳ Kỳ trở về tay anh không phải sao? Hừ.
Cửa phòng tiệc mở ra, Lâm Á Kỳ chỉ thấy đầu tiên là một bản piano nhẹ nhàng truyền đến tai mình. Sau đó là một hình ảnh bày trí vô cùng xa hoa. Khắp các góc cột và trần nhà, nơi nào cũng treo rèm màu sữa nhạt thêu hoa ly. Thậm chí còn có cả một sân khấu riêng. Phía bên tay trái là cửa kính lắp bằng thủy tinh trong suốt. Tuy không cao như ở phòng làm việc của Kì Nam nhưng ít ra cũng có thể nhìn rõ mọi thứ. Ngoài kia, ánh đèn của các toà cao ốc, đèn đường, màu vàng, màu đỏ, màu xanh, ... xen lẫn nhau nhìn vô cùng rực rỡ.Xung quanh là các bàn thức ăn, bàn rượu. Nhân viên khách sạn đứng ở mọi nơi. Đa số mọi người ai cũng cầm trên tay mình một dĩa trái cây hay ly rượu cùng nhau nói chuyện, bàn tán. Ai ai cũng mặc những bộ đồ sang trọng. Lâm Á Kỳ nhìn mà phải ngạc nhiên, có cần khoa trương như vậy không?
Trịnh Du Khẩm bước về phía Lâm Á Kỳ, thấy cô đang kinh ngạc thì liền mỉm cười nhẹ. Hôm nay cô cực kỳ xinh đẹp. Cử chỉ nhẹ nhàng như lại ẩn hiện một chút biếng nhác. Đôi chân cô thon dài cân đối ẩn hiện dưới làn váy đỏ rực càng thêm diễm lệ muôn phần. Làn da trắng mịn, cô uyển chuyển như con mèo ba tư, thật là không hề mất hết dáng vẻ của Lâm Á Kỳ trước kia. Vòng eo cô nhỏ nhắn, thon gọn, hai bã vai trắng nõn lộ ra xương quai xanh mê người. Trịnh Du Khẩm anh dám tự tin nói rằng, trong buổi tiệc tối nay cô là xinh đẹp nhất.
"Cha và chị em đâu?" Lâm Á Kỳ chợt xoay ngang khó hiểu hỏi. Phải rồi họ ở đâu sao cô không thấy?
Trịnh Du Khẩm mỉm cười định giơ tay thân mật bẹo má cô một cái thì liền bị Kì Nam xô tay ra. Anh ta cười gượng tàn nhẫn nhìn anh đáp lời: "Anh đưa em đi gặp họ nhưng không biết tổng tài đây có cho phép không?" Mỗi câu nói đều là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Lâm Á Kỳ than thầm trong lòng quay sang nhìn Kì Nam bằng ánh mắt cún nhỏ, nhưng thật lạ, quyền tự do là của cô mà nhưng lát sau chỉ thấy anh lạnh băng nhìn cô khẽ gật đầu.
Ngay lập tức Lâm Á Kỳ vui mừng cùng Trịnh Du Khẩm bước đi tìm ba và chị gái mình. Không quan tâm gì đến những chuyện khác.
Chỉ thấy sau đó Trịnh Du Khẩm âm thầm cười lạnh, xoay người lặng lẽ nháy mắt với một người trong góc khuất phía sau tấm rèm ra hiệu.
Thấy sự ra hiệu của Trịnh Du Khẩm, Điền Ngọc từ trong góc khuất liền bước ra. Cô mỉm cười kiêu ngạo nhưng ngược lại hai bàn tay lại siếc chặt run rẩy lo lắng. Nhanh chân bước lại phía Kì Nam, không chờ anh đi khỏi vội bắt chuyện: "Xin chào, uống cùng ly rượu chứ?" Cô thuận tiện giơ tay đưa ly rượu cho anh.
Kì Nam im lặng theo bản năng nhìn người con gái trước mặt, hai mắt nheo lại cảm thấy có chút quen thuộc, hình như đã từng gặp qua. Chỉ thấy phía trước, một người con gái mặc bộ sườn xám. Cơ thể quyến rũ tỏa ra mùi hương nước hoa rất nồng. Gương mặt ... không bằng tiểu búp bê của anh. Nhưng lại có nét đơn thuần không giống với bọn hồ ly mê trai.
Thấy Kì Nam không hề để ý đến mình, Điền Ngọc cắn môi kêu nhân viên khách sạn, bảo cậu ta đem ly rượu đi. Sau đó liền quay sang chủ động ôm lấy cánh tay anh. Ánh mắt quẫn bách không thôi. Nhất thời cô đành phải mặt dày một lần mặc kệ kết quả có ra sao, từng làm việc trong Dương thị, danh tiếng Kì Nam không phải cô không biết.
Ngay lập tức sau cái hành động lỗ mãn của Điền Ngọc, tất cả mọi người đều trố mắt nhìn, tiếp theo lại có một số tiếng xì xào khiến cô xấu hổ không thôi.
"Cô gái kia là bạn gái của tổng tài Dương thị à?"
"Không rõ, nhưng cô gái xinh đẹp hôm nãy hình như giống hơn"
"Cô gái hôm nãy có nét giống tiểu thư của Lâm gia, đi cùng nhị thiếu họ Trịnh rồi"
... Rồi sau đó, vô số những bàn luận nổi lên.
Kì Nam nhếch môi nhàn nhạt nhìn một màn trước mắt. Trong lòng khẽ cười lạnh lẽo. Anh không hề đẩy Điền Ngọc ra, chỉ nhẹ nhàng bình thản đi tới bàn rượu. Cơ thể hoàn hảo với tỉ lệ vàng làm cho các người khác giới ở đây mờ đi trong chớp mắt. Họ dường như muốn nín thở ngay lập tức. Chăm chăm nhìn vào Kì Nam.
Điền Ngọc thấy anh không đẩy mình ra. Vui mừng đến tột cùng, quyết định sẽ đi theo anh.
Mà ánh mắt của Kì Nam, đột nhiên sâu thẳm như vực sâu. Đen tối như tù ngục khiến ai nhìn vào cũng muốn nhốt vào đó. Hoảng sợ quay mặt đi. Chả ai biết anh nghĩ gì, là buồn, là vui, là hận hay là thù?
"Cái gì, nó là em gái con?" Lâm Á Quân ngồi ở sofa trợn mắt hét lên, không thể tin nhìn ba người trước mặt. Tay cô run rẩy không ngừng chỉ về phía Lâm Á Kỳ đang hoảng hốt ngồi ở sofa đối diện. Không thể nào tin được, Lâm Á Kỳ là em gái cô, vậy tại sao Dương Kì Nam lại nói cô ta là em gái anh ta. Gạt người, gạt người mà.
Trịnh Du Khẩm hung hăng xô cô ta ngã phịch xuống ghế. Có cần phải hoảng như vậy không? Lại đưa mắt lo lắng nhìn Lâm Á Kỳ, hình như cô không hề vui vẻ một tý nào.
Lâm Á Kỳ đang hoảng loạn, nhớ đến chuyện trước kia, cô liền giật mình. Ánh mắt toát lên vẻ khó khăn, hai bàn tay có phần vì lo lắng mà run rẩy. Chị gái cô cùng người cô yêu đi khách sạn? Bây giờ nhận chị bắt cô phải xử sự sao đây? Không lẽ cô đi giật người yêu của chị mình sao? Lâm Á Kỳ quẫn bách, hai khóe mắt đỏ lên muốn khóc ngay lập tức. Cô không muốn, không muốn giao Kì Nam cho ai cả.
Lâm Nhất Dân đau lòng nhìn con gái mình, ông ngồi xuống sofa ôm Lâm Á Kỳ vào lòng che chở, nhẹ an ủi: "Kỳ Kỳ, có ba, mấy tháng nay con đã chịu khổ, xin lỗi con là ba không tốt". Ông ta ôm cô vào trong lòng, hai bàn tay yếu ớt vì nhớ nhung mà run rẩy. Nói xong liền không kiềm được nước mắt mà chảy dài trên đôi gò má trung niên. Ánh mắt âu yếm lộ rõ ra vẻ cưng chiều.
Lâm Á Kỳ lúc này cũng liền bật khóc, thâm tâm cô không hiểu sao đau rất đau. Đau như dao cắt, giương bàn tay nhỏ bé ôm lấy lưng Lâm Nhất Dân mà thều thào nhỏ: "Ba ..."
Lâm Nhất Dân mỉm cười nhân hậu, hai gò má dần dần xuất hiện những nếp nhăn. Ông đẩy cơ thể nhỏ bé ấy ra lau nước mắt cho cô cưng chiều nói: "Nín nào, hôm nay là sinh nhật chị con, đừng khóc". Thật là vứt bỏ hết mọi tôn nghiêm thường ngày, làm một người cha mẫu mực.
Lâm Á Quân nhìn thấy Lâm Nhất Dân vì Lâm Á Kỳ mà thay đổi thái độ, cô ta cùng Trịnh Du Khẩm không hiểu sao liền đồng loạt cười lạnh.
Hai mắt Lâm Á Quân lúc này bình tĩnh lại, cô cười hiền Lâm Á Kỳ sau đó lại nhìn Lâm Nhất Dân, cầm túi lên nháy mắt tinh nghịch nhắc nhở: "Ba, đến giờ rồi, chúng ta ra ngoài". Bộ dạng điêu ngoa thường ngày liền 360° biến mất.
Hai mắt Lâm Á Kỳ đỏ hoe nheo lại tràn đầy khó hiểu nhìn cô ta. Cảm thấy nụ cười của Lâm Á Quân không đúng. Chả phải vừa rồi không chấp nhận cô sao? Sao giờ lại cười hiền với cô? Quái lạ, bất quá cô cũng không quan tâm lắm.
Sau đó Lâm Nhất Dân ôm cô vào lòng dặn dò cẩn thận, ánh mắt luôn toát lên vẻ sợ cô biến mất một lần nữa. Sai nhân viên khách sạn dẫn cô đi về buổi tiệc, còn Trịnh Du Khẩm thì đi theo hai người họ. Mà Lâm Á Kỳ cũng chỉ bình thản đi theo nhân viên, sau buổi tiệc này chắc chắn sẽ gặp lại.
Cô cảm thấy buổi gặp mặt này có gì đó kì lạ, có gì đó không đúng. Người ta gặp lại con mình chắc chắn sẽ phải vui nhảy dựng lên mới đúng chứ? Còn cô có cảm giác ba và chị gái cô nhận lại cô chỉ là ngoài ý muốn.
Lâm Á Kỳ nhận lại được gia đình, trong lòng vui vẻ không thôi. Sâu trong thâm tâm nhỏ bé bây giờ đã tràn ngập vẻ ấm áp. Cô không ngờ cô có một người cha thương mình và còn có một chị gái tuyệt vời như vậy. Ánh mắt lúc này tràn đầy hạnh phúc. Cô muốn đi tìm Kì Nam, sẽ kể tất cả lại cho anh nghe. Dám cá anh sẽ vui mừng dùm cô.
Lâm Á Kỳ kêu nhân viên khách sạn đi làm việc trước. Tự nghĩ chính mình có thể tự về được. Cô vừa đi vừa nhìn xung quanh hành lang, lâu lâu lại tạo nên vài tiếng 'lách ... cách' mang giày cao gót với cô đâu khó lắm. Trong lòng thầm suy nghĩ sau buổi tiệc sẽ được gặp lại Lâm Nhất Dân và Lâm Á Quân thì lại nén một trận cười hạnh phúc. Cô có nhà, có gia đình nha.
Đột nhiên đôi chân đang di chuyển của Lâm Á Kỳ dừng lại. Một trận gió rét lạnh thổi qua cơ thể nhỏ bé. Trong đầu cô nổ 'bùm' một cái. Mọi thứ trong mắt cô đang dần dần, dần mờ nhạt. Cô mím môi cố không phát ra một âm thanh dù là rất nhỏ. Nước mắt cũng đang sắp tuôn rơi. Anh làm gì đây? Lúc cô đang đi nhận cha thì anh ở đây trong một góc cùng cô gái khác thân mật.
Trước mắt một làn nước mỏng, hình ảnh Kì Nam hiện ra trong mắt Lâm Á Kỳ dần khiến mọi thứ trở nên mờ ảo. Bóng dáng cao lớn lạnh lùng của anh xoay lưng về phía cô. Tay ôm một cô gái, có vẻ đang hôn rất thắm thiết. Một tay anh chống lên tường hành lang.
Phút chốc Lâm Á Kỳ như bị một luồng sấm đánh vào đầu không biết phản ứng ra sao. Cô khóc, thật sự đã khóc. Thế giới này, tại sao lại bẩn thỉu như thế? Tim cô chợt nhói lên từng trận kịch liệt. Đau đến thấu tim gan. Lúc cô không có ở đây anh thân mật cùng người con gái khác. Rốt cuộc anh xem cô là gì đây?
Lâm Á Kỳ buồn cười tự chế giễu bản thân mình, nhẹ nhàng xoay lưng đi lặng lẽ rơi nước mắt, từng giọt, từng giọt rơi xuống như thiêu đốt tim cô.
Nhưng là tính cách của Lâm Á Kỳ cùa trước kia đang dần dần xâm nhập vào người cô và cuối cùng là trở lại chính cô.
Lâm Á Kỳ bước đi như cái thây không hồn. Đột nhiên từ xa ở phía sau lưng, nghe được tiếng anh gọi.
"Hàn Nhi"
Hàn Nhi không phải cô, cô không phải tên là Hàn Nhi. Anh ta gọi ai, cô không quan tâm.
"Lâm Á Kỳ"
Lần này cô mới thật sự biết là anh gọi mình. Cô theo bản năng chỉ có thể xoay người, mặt không chút biểu cảm mà nhìn. Chỉ có cô mới nghe thấy được âm thanh sắc bén của trái tim mình đang bị nứt ra thành hai miếng như pha lê, máu chảy đầm đìa.
Hơi thở lãnh mị của Kì Nam toả ra không ngừng. Lần đầu tiên anh nhìn thấy biểu hiện hững hờ của cô, trong lòng có sự chấn động lớn. Tại sao hôm nay cô lại nhìn anh như thế?
Dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, người đàn ông dáng vẻ tao nhã. Ngang tàn như chim ưng toát lên vẻ cao quý của quyền lực. Thần sắc vẫn lạnh như băng, đôi mắt động lòng người kia lộ ra vẻ thần bí khiến người ta khó lường trước.
Kì Nam nắm lấy bã vai của Lâm Á Kỳ, anh xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra cất giọng ra lệnh: "Tới giờ, vào thôi". Nói xong liền đưa cô đi về phía phòng tiệc.
Điền Ngọc nhìn theo dáng hai người mà trong lòng đau đớn không thôi. Từ phía trong một góc khuất, Trịnh Du Khẩm từ lúc nào đã bước ra, anh ta cười khẽ nói: "Làm tốt lắm ...". Còn nhiều việc cho cô xử lý
"Không phải hôn thật, là anh ta đang giả vờ cảnh cáo tôi tránh xa Lâm Á Kỳ". Điền Ngọc cụp mi khổ sở lên tiếng. Mong cùng anh thân mật một lần, bộ khó lắm sao?
Trịnh Du Khẩm nheo mắt lại, khẽ cười lạnh bước về phía phòng tiệc.
Lúc này Dương Chí Uy cũng vừa vào hội trường tham gia buổi tiệc. Ông ta nhìn ra ngoài cửa kính trong suốt ngắm thành phố K âm hiểm cười nhạt.
(Còn tiếp)
|
Sao ta thấy lạnh sống lưng a!
|
Chương ♚ Mảnh Vỡ Kí Ức 52: 'hồng Môn Yến' Nguy Hiểm (4)
8 Nếu có ai đó hỏi anh - Ngày nào anh hạnh phúc nhất ? Anh sẽ trả lời - Ngày hạnh phúc nhất với anh là ngày anh có em - Thứ gì quan trọng nhất với anh? - Chính là em - Thứ mà anh trân trọng nhất? - Là thời gian anh ở bên cạnh em - Thứ anh chưa từng nghĩ tới? - Là ngày anh mất em .
﹏﹏﹏﹏ ﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
"Xin chào, tôi là Lâm Nhất Dân, cảm ơn mọi người đến dự buổi tiệc của con gái tôi vào tối nay, xin chân thành cảm ơn".
Tiếng nói vừa khàn khàn và tiếng cười hiền hậu của Lâm Nhất Dân truyền đến từ micro vừa dứt. Ngay lập tức một tràn pháo tay "Bốp bốp" mạnh mẽ vang lên như sấm. Từ phía bên trong, nhân viên khách sạn không nhanh không chậm đẩy lên sân khấu một chiếc bánh kem ba tầng to. Chỉ thấy trước mắt, Lâm Á Quân một cơ thể quyến rũ xinh đẹp cười tươi thổi nến, sau đó thì kiêu ngạo nhìn xuống phía dưới nhìn mọi người.
"Cảm ơn mọi người hôm nay đến dự tiệc sinh nhật của tôi".
Nói xong cô ta liền cúi người chào. Một tràn phào tay vang vọng từ bên dưới lại vang lên.
Lâm Á Quân câu khóe môi tàn nhẫn cười nhạt nhìn thoáng qua Lâm Á Kỳ đang đứng kế Kì Nam. Cô ta nhanh chóng bước chân xuống hội trường. Cầu nguyện khi sinh nhật ư? Quá viễn vong, trò trẻ con cô ta không cần làm.
Lâm Á Kỳ đứng phía dưới ngưỡng mộ nhìn chị mình, không ngờ chị của mình lại được chào đón hân hoan như thế. Ngược lại nếu là cô ... sẽ không được như thế. Đáy mắt sâu thẳm của Lâm Á Kỳ chợt chùn xuống, cô cắn môi nhẹ buồn bã lắc đầu.
Kì Nam ở một bên nhíu chặt mày nhìn biểu hiện của cô, trong lòng lại toát lên một chút lo lắng nho nhỏ, thấy mọi người cũng đã tản ra đi chọn thức ăn. Anh cũng khẽ nhếch môi lạnh nhạt nói, tuy là lạnh nhạt nhưng lại có ý quan tâm muôn phần, giọng điệu ra lệnh không hề cho phép cô từ chối: "Đi ăn thôi". Nhanh chóng đưa cô rời đi, nếu để Trịnh Du Khẩm thấy được Lâm Á Kỳ. Khẳng định phiền phức, tốn thời gian.
Lâm Á Kỳ bất giác cong môi cười gượng, nụ cười nhẹ bẫng đầy vẻ yếu ớt. Cô cười nhưng lại khiến người ta có cảm giác cô không thể hiện lên một tý cảm xúc nào. Nhẹ nhàng rút bàn tay của mình ra khỏi bàn tay anh, hình ảnh hôn nhau thắm thiết hôm nãy lại mồn một hiện về một lần nữa ám ảnh trong đấu khiến tim cô siếc chặt lại đau nhói. Anh không yêu cô thì cứ nói không yêu, chán ghét cô thì cứ nói chán ghét. Cô sẽ tự động rời đi không làm phiền tới cuộc sống của anh nữa. Cần gì có lúc vô tâm, có lúc lại quan tâm khiến cô luôn hy vọng. Cô là con gái, không phải cục đá có thể chịu đựng mọi sự va chạm mạnh mẽ. Có ngày nó cũng sẽ bị nát vụn.
Nháy mắt, ánh nhìn sâu xa dưới ánh đèn vàng của Lâm Á Kỳ bỗng trở nên lạnh lùng, hững hờ. Tựa như một nhát dao vô hình đâm thẳng vào tim của Kì Nam không hiểu lý do. Cô cười nhạt đáp lời: "Không, tôi không đói".
Ánh mắt Kì Nam so với lúc bình thường liền nhanh chóng thay đổi, đáy mắt trở nên thâm thúy, u tối hệt như bầu trời đêm mất đi ánh trăng. Ánh lên sự hoang mang như thôn tính dã thú. Nhưng chỉ vài giây sau, sự hoang mang đó liền biến mất không còn một chút dấu vết. Sao cô lại nhìn anh với ánh mắt lạnh nhạt như thế? Kể cả anh lãnh đạm với cô, cô cũng không hề nói chán ghét anh. Lúc trước cô nói không bao giờ chán ghét anh, quên rồi sao? Lúc nãy cô còn đổi cách xưng hô, trong lòng anh chợt có tý gì đó gọi là vui mừng. Bây giờ lại hoàn toàn bị ánh mắt nhạt nhẽo đó đánh sập tan tành.
Cô nói, cô không chán ghét anh. Anh cũng ngoan ngoãn sợ cô chán ghét mình nên không hề làm khó dễ gì cô. Ngay cả sự sợ hãi sợ cô biến mất cũng bị anh kèm ném cho cô gặp lại gia đình mình. Bây giờ thì sao đây, cô lại thay đổi với anh.
Kì Nam cười lạnh, không do dự kéo cổ tay Lâm Á Kỳ đi ra chỗ vắng người nói chuyện.
Đứng ở ngoài hành lang vắng tanh, Lâm Á Kỳ đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, sự sợ hãi tăng vọt. Hung hăng hất tay anh ra, vì kích động mà quát lên: "Anh làm gì vậy? Điên à?" Bị Kì Nam không quản thúc đã lâu, năng lực dũng cảm của cô cũng tăng vọt. Đưa cô ra đây, muốn làm gì nữa đây? Hừ, cô không phải con rối.
Từ phía trước, bàn tay rắn chắc của người đàn ông vươn tới bắt lấy người cô. Đập vào mặt là một lòng ngực ấm áp quen thuộc. Lâm Á Kỳ ngước đôi mắt xinh đẹp lên oán hận nhìn, đối mặt, là một ánh nhìn đỏ rực đầy sự tức giận của Kì Nam.
Anh cúi người xuống, môi mỏng khiêu gợi nhẹ đáp lên môi cô. Càng ngày càng tăng thêm lực đè xuống.
Lâm Á Kỳ buồn cười, cô cắn chặt răng mình lại khiến Kì Nam không thể xâm nhập vào. Đôi môi của anh vừa nãy đã hôn người con gái khác. Haha! Thật bẩn thỉu, cô không muốn chạm vào nó.
Lâm Á Kỳ thê lương cười trong lòng, cô không muốn anh cùng người khác dây dưa. Anh là của người khác. Nhưng cô ... phải làm sao đây? Chả lẽ đi giật lại sao? Đột ngột, bỗng một trận cười rét lạnh thổi qua tai. Kì Nam ép sát cô vào vách tường, dùng chân mình đạp lên chân cô. Ép sát đến nỗi khó thở. Một khung cảnh ám muội hiện ra dưới ánh đèn vàng mờ ảo của hành lang. Không khí quỷ dị.
Miệng Lâm Á Kỳ vì đau mà há ra, Kì Nam cười lạnh trong lòng nhanh chóng thừa cô hội mà xâm nhập vào. Lưỡi anh chơi trò mèo vờn chuột với lưỡi cô. Anh mạnh mẽ cường bạo môi cô như muốn xé rách nó, chà đạp nó. Môi lưỡi cùng nhau dây dưa, hơi thở nóng hổi của cả hai hòa quyện vào nhau tạo ra một không khí ám muội. Anh nhẹ nhàng giơ tay xuống vẽ vòng tròn trên tấm lưng trần của cô. Hai chân kiềm chặt lấy không cho cô nhúng nhích.
Mà Lâm Á Kỳ cô chỉ biết kháng nghị vùng vẫy, mỗi tiếng phát ra đều bị anh nuốt vào tạo nên những tiếng "Ưm ... ưm" Trong lòng cô đau đớn, đau đớn tận xương tủy, trái tim đang đập "thình thịch" sớm đã nát vụn ra. Cảm giác bị người khác xem thường bắt đầu hung hăng gặm nhắm từng tế bào của cô. Anh xem thường cô, cô không phải là con người sao? Tại sao lại phải cường bạo cô như vậy. Môi cô đã sớm đỏ tét lên chảy máu.
Kì Nam thoả mãn được sự tức giận, anh nhẹ buông cô ra. Hai tay nắm chặt bã vai cô, thậm chí khóe môi còn vương lên một chút dư âm đọng lại của màn hôn kịch liệt vừa rồi. Sắc mặt anh tái nhợt, đôi mắt to tràn ngập sự sợ hãi cùng lo lắng, anh lắc mạnh hai bã vai cô, nói như hét: "Hàn Nhi, cô nói gì đi?" Cô sẽ đi theo Trịnh Du Khẩm bỏ anh không?
Sắc mặt Lâm Á Kỳ trắng bệch cũng không thua kém gì Kì Nam, môi cô chảy máu mím chặt lại, đứng thẳng người trong sự kiềm kẹp của anh oán hận trả lời: "Rất đắng" Ha ha! Còn có rất đau. Cô cong môi cười lạnh.
"Đắng?" Kì Nam lạnh lẽo lặp lại, người anh chợt cứng đờ ra khi thấy nụ cười của Lâm Á Kỳ.
"Haha, phải, rất đắng, bởi vì môi của anh rất bẩn, không xứng để chạm vào môi tôi" Lâm Á Kỳ cười nhạt đáp lời, đáy mắt hồn nhiên của Hàn Nhi khi xưa chợt biến mất, thay vào đó là một ánh mắt sắc bén lạnh lùng như dao kéo, toát ra đầy vẻ cô đơn tĩnh mịch. Môi anh hôn cô rất ngọt nhưng không hiểu sao bây giờ lại đắng, rất đắng. Một nhát dao đâm thẳng vào tim.
Trịnh Du Khẩm đứng trong một góc khuất nhạt nhoà cười gượng, ngữ âm tội lỗi nhẹ nhàng phun ra. Đáy mắt toát lên vẻ tàn nhẫn: "Anh xin lỗi". Nói xong, anh ta liền quay người quyết định trở về hội trường. Lâm Á Kỳ của lúc xưa đã trở lại, anh chỉ giao cô cho Kì Nam thêm vài tiếng đồng hồ nữa.
"Bẩn, tại sao lại bẩn?" Kì Nam nghiến hỏi, anh trầm mặt chỉ lạnh lùng dùng đôi mắt sắc bén như diều hâu đánh giá cô.
"Vừa rồi anh vừa hôn kẻ khác, không có quyền hôn tôi". Lâm Á Kỳ cười nhạt, một dòng khí hiểm ác lạnh ngắt ngưng tụ lại. Hai mắt cô mị hoặc lạnh giá như băng tuyết nhìn Kì Nam đầy vẻ cô tuyệt.
Kì Nam nhíu mày lại, ánh mắt đỏ rực luôn bắn lên người cô, dán sát cơ thể cô vào tường. Một trận giá rét từ lưng truyền đến người cô. Ánh mắt anh tà mị, tràn đầy vẻ khó hiểu. Ai hôn ai? Anh chưa từng hôn ai kể từ khi cô đi.
Nháy mắt, ánh mắt băng lãnh toả ra ngạo khí hào hùng chợt nổi lên tia khát máu. Vẻ âm độc trong mắt ngày càng dữ tợn, vẻ khát máu càng đậm. Nét mặt u ám càng sâu khiến anh phản phất như một con quỷ tái sinh. Anh cười lạnh. Là Điền Ngọc, chính là cô ta khiến cô hiểu lầm anh.
Thấy Kì Nam im lặng không nói gì đồng nghĩa với việc không ý kiến, lúc này khóe mắt của Lâm Á Kỳ chợt tràn ra nước, nước mắt như trân châu đứt dây không ngừng tuôn rơi. Từng giọt từng giọt chảy xuống không hiểu sao lại như thiêu đốt tim anh. Cô hất tay anh ra, cắn môi uất ức kích động nói: "Dương Kì Nam, tôi yêu anh nhưng anh xem tôi là cái gì?" Ánh mắt tràn ngập vẻ thống khổ, bất lực. Đây không phải là tỏ tình, mà là lên án. Anh xem cô là cái gì đây?
"Cái gì?" Hai mắt Kì Nam nghiêm nghị chau lại, có chút kinh ngạc nhìn cô. Sau đó lại như không có gì xảy ra, chưa từng nghe thấy gì trở lại bình thường, vô cùng bình thản. Cô yêu anh sao? Yêu anh mà lại cùng Trịnh Du Khẩm thân thiết. Cùng Bách Minh ở trước mặt anh ôm nhau. Hừ, anh không tin.
Lâm Á Kỳ kích động, cô thẳng thừng quát vào mặt anh như tạt nước lạnh, khuôn mặt tràn đầy nước mắt: "Có yêu tôi không?" Có hay không, làm ơn, nói cho cô biết.
Kì Nam nhìn Lâm Á Kỳ, ánh mắt bình thản nhưng trong lòng lại có một sự rung động lớn. Anh chợt giơ tay giam cầm cô vào lòng mình. Còn cảm nhận được thân thể nhỏ bé này đang không ngừng run rẩy.
Anh không thích cô, tuyệt đối cũng không yêu cô. Nhưng sao tim anh như đang bị cắn nát, bị vùi dập. Nước mắt cô như là kim châm, nhẫn tâm đâm lấy anh. Anh rất sợ cô bỏ anh đi, sợ cô biến mất. Ánh mắt đột nhiên trãi qua một hồi chấn động. Khóe môi nam thần khẽ khàng cong lên không biết là có tư vị gì. Chỉ biết một cảm giác đau đớn đang bủa vây ... rồi dần dần bao trùm lấy hai con cờ của số phận (*)
Khuôn mặt Lâm Á Kỳ đầy rẫy nước mắt, bị anh ôm trong lòng ngực không hề có cảm xúc gì, cô cười lạnh đẩy anh ra kiên cường nói: "Tôi trở về buổi tiệc". Nói xong liền xoay lưng muốn rời khỏi xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nước mắt vẫn không ngừng rơi lã chã trên hai gò má trắng bệch. Cô đưa tay quệt đi hết thứ kia trên mặt. Tỏ tình cũng đã tỏ rồi, khóc cũng đã khóc rồi, bị từ chối cũng đã bị rồi. Cô thê lương bất lực cười, cả đời này cô làm người thất bại. Kế hoạch "dụ yêu" chưa làm xong, bây giờ phải chuyển qua kế hoạch "quên yêu". Ha ha! Làm ơn, chạy lại ôm cô, giữ cô lại đi. Làm ơn, cô sẽ không khóc nữa. Cô nhẹ cười, nụ cười đầy đau đớn khỗ sở. Cô biết rõ, anh sẽ không bao giờ giữ cô lại. Lâm Á Kỳ, mày quá ngu ngốc, quá tự luyến rồi.
Kì Nam nhìn theo bóng lưng có chút lảo đảo cô độc của Lâm Á Kỳ, tâm anh không hiểu sao lại lên nhói từng đợt. Rất muốn giữ cô lại nhưng không thể. Bàn tay giơ lên rồi lại hạ xuống. Khóe môi anh nhếch lên hình thành một vòng cung tàn nhẫn. Trước khi xác nhận được tình cảm của anh với Hàn Nhi, anh phải giết chết kẻ hại cô hiểu lầm anh. Điền Ngọc sao? Chờ đó, ả đàn bà chết tiệt. Rồi chợt, ánh mắt bỗng trở nên u tối, hung hăng, tàn độc tựa quỷ ma. Trên đường hành lang vắng tanh dài dằn dẵn, chỉ nghe thấy tiếng guốt va chạm nhẹ nhàng, một bóng người cô độc lảo đảo di chuyển đầy vẻ đau đớn. Cái bóng dưới chân đầy quỷ dị. Trên mặt, một nụ cười in đậm tàn vết của bất lực.
Lâm Á Kỳ trở về phòng tiệc, không gặp ba, không gặp chị, ngay cả Trịnh Du Khẩm cũng không hề thấy. Cô chỉ nhẹ nhàng đứng kế bên An Tiệp Kha nhấm nháp bánh ngọt, cùng cô ấy đứng kế bên cửa kính trong suốt nhìn cảnh một góc của khắp thành phố K. Mọi người trong hội trường thì vẫn ồn ào náo nhiệt. Bỗng, cô quay sang nhìn An Tiệp Kha cười mỉm hỏi: "Cậu với anh Lâm rất yêu nhau sao, Tiệp Nhi?" Bởi vì cô ấy nói, những ai thân thiết đều gọi cô ấy là An Tiệp Nhi.
"Phải, đúng như vậy nha, anh ấy cực kì tốt với mình" An Tiệp Kha cười híp cả mắt, ăn bánh ngọt đắc ý trả lời. Nguyên Lâm không những tốt, yêu cô, mà còn cực kì hài hước.
Lâm Á Kỳ nhìn những ánh đèn dưới kia, chợt cười buồn. Ánh mắt lóe lên tia đau khổ sau đó lại biến mất. Từ lúc nào cô lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy, thay đổi như vậy?
"Tiệp Nhi, qua đây cùng mình chụp hình vài tấm".
"A! Đợi đã, mình đi trước nha Kỳ Kỳ, lát nữa quay lại" An Tiệp Kha vui vẻ cười vỗ lưng cô một cái, sau đó ôm dĩa bánh ngọt chạy đi về phía một đám người tụ ở bàn rượu đằng kia. Lâu lâu cô ấy còn nhìn về hướng cô lo lắng.
Lâm Á Kỳ cười hìhì trấn an, ý nói mình không sao, An Tiệp Kha cứ vui vẻ trò chuyện với bạn. Mà ngay từ lúc đầu, Kì Nam cùng Nguyên Lâm, Bách Minh sớm đã không thấy bóng dáng. Trong lòng cô cũng mặc kê.
Lúc này, Lâm Nhất Dân cùng Lâm Á Kỳ chợt ở đâu ra, cũng xuất hiện, còn Trịnh Du Khẩm thì vẫn không hề thấy bóng dáng. Hai cha con bọn họ đi khắp hội trường cùng nhau mời rượu, trò chuyện tạo quan hệ làm ăn cũng không để đến cô. Lâm Á Kỳ nhìn mà ngưỡng mộ không thôi, họ thật giỏi a. Nhưng thái độ đối với cô cũng rất lạ.
Cô quay lưng, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa kính ngắm cảnh đêm. Trong lòng thì lại suy nghĩ vẩn vơ, nghĩ đến anh. Nghĩ đến tình cảm của mình.
Tình hình hiện tại thì đã có sáu người đã tới nhưng chợt lại biến mất không xuất hiện. Kì Nam, Bách Minh, Nguyên Lâm cùng Trịnh Du Khẩm. Còn có ... Thẩm Như My và Điền Ngọc. Lâm Nhất Dân cau mày cười nhạt, ông ta đang suy tính về việc Dương Chí Uy không đi đến buổi tiệc. Nhưng thật ra, ông ta đã đến rồi, khách sạn Lục Hạc lớn như vậy. Chỉ là ẩn nấp một chỗ thôi chờ xem kịch hay thôi.
Phía bên kia, một toà nhà ngang hàng đối diện với tầng hai mươi bốn của khách sạn Lục Hạc. Ở trên sân thượng của tòa nhà 91, chàng trai thân thể cường tráng khoát trên người một bộ đồ đen từ đầu đến chân, kín mít. Toàn con người ấy tỏa ra một hơi thở lãnh mị kiêu hùng. Màu đen ấy hòa lẫn với bóng đêm không ai có thể thấy rõ khuôn mặt chàng trai như thế nào. Từ ống nhòm nhìn thẳng qua tầng hai mươi bốn, xuyên qua cửa kính trong suốt. Chàng trai nhíu chặt mày kề sát môi vào bộ đàm khẽ nói: "Gần nhất, con gái mất tích Lâm Nhất Dân".
Tiếng gió thổi vù vù lạnh lẽo. Bóng đêm này, sâu thăm thẳm.
Từ bộ đàm bỗng truyền đến một giọng nói khàn khàn quen thuộc của một người đàn ông trung niên.
"Cô ta đang đứng kế bên cửa kính ngắm cảnh, giết cô ta trước"
"Rõ lệnh"
Chàng trai vừa tuân lệnh, khẽ nhìn vào ống nhóm, đoạn, lại tiếp lời.
"Xung quanh rất nhiều người"
Giọng nói quyền lực từ bộ đàm vang lên, khẳng định người nói đang ngạo nghễ cười.
"Có cơ hội, giết tất cả, đặc biệt là các ông chủ của các tập đoàn lớn"
"Rõ lệnh" Chàng trai lại nói "Không thấy tổng tài Dương thị"
"Không cần, 10 phút sau ta sẽ cho ngắt tắt cả đèn của khách sạn"
Giọng nói truyền đến từ bộ đàm vừa dứt. Chỉ thấy chàng trai lạnh lùng đặt ống nhòm vào vali. Sau đó lấy ra một chiếc vali dài như vali chứa đàn piano. Khẽ mỉm cười, chàng trai cong môi tàn nhẫn cười bắt đầu lắp ráp các thứ trong vali lại.
Chỉ lát sau, cuối cùng là hoàn thành ... một loại vũ khi quỷ dị. Chàng trai lại một lần nữa cười ma quỷ vuốt ve 'tử thần' sau đó lại đặt nó lên thành lang cang của sân thượng. Súng nhắm từ xa Barrett M107.
Kề mặt xuống, chàng trai đó khẽ nheo nhắm súng vào thẳng tầng hai mươi bốn. Mục tiêu đầu: Lâm Á Kỳ.
Chàng trai chỉnh súng hướng về phía Lâm Á Kỳ cười nhẹ. Trung điểm đặt ngay ở đầu cô. Tay từ từ đặt vào ngay cò súng. Nheo mắt nhắm. Chờ đợi thời gian lặng lẽ trôi cho đến khi tất cả điện bị ngắt. Khách sạn Lục Hạc chìm trong bóng tối.
Phía bên khách sạn, mọi người vẫn không biết nguy hiểm đến gần. Vẫn vui vẻ dự tiệc, cùng nhau trò chuyện. Không khí ồn ào.
Lâm Á Kỳ cầm ly nước trái cây, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố. Lặng lẽ đau đớn nhớ đến anh.
Trên sân thượng, chàng trai vẫn ở tư thế sắp bắn. Tay đặt ngay cò súng ngày càng chặt lại. Chờ đợi ... thời gian.
Trong bóng đêm, đôi môi khô nứt nẻ của người đàn ông âm độc cười, ánh mắt băng lãnh. Lặng lẽ đếm ...
1 ...
2 ...
3 ...
"Ngắt điện".
(Còn tiếp)
(*) ý chỉ Kì Nam & Lâm Á Kỳ
Sad - Xin lỗi ta không rành về vũ khí, cứ nghĩ nó là một cây súng thật có thể bắn từ xa là ok.
|
Sad tiệm rài mi ở đâu thế ta kiếm để giết mi thì ko thấy
|