Chương 1 Bầu trời tháng sáu. Cơn gió mùa hạ len lỏi qua từng ô cửa sổ, từng cành cây, cơn gió man mát nhưng mang một chút hơi nóng của nắng. Cô bé đó, nắm tay ông mình dắt đi, mùi hương thoang thoảng từ mái tóc của nó cũng xen lẫn vào gió, xông vào mũi của một cậu bé khác. Tháng sáu năm ấy hắn và nó gặp nhau. Mười một năm sau. "Ân, Thiên Ân...". Nó nghe thấy tiếng ai gọi nó, trước mặt nó chỉ có bóng dáng lờ mờ của... Cô giáo?! Nó lập tức bật dậy, vờ chép bài chăm chỉ và không dám nhìn vào mắt cô giáo. Thấy nó như vậy, cô càng bực hơn liền lấy hơi thật sâu, hét "TRẦN THIÊN ÂN, EM RA KHỎI LỚP CHO TÔI!!!". Âm lượng to đến nỗi một mảng cửa kính bị nứt ra. Nó nhăn nhó bịt tai lại, ra khỏi lớp nhưng không quên nhắc My đem cặp về hộ mình. Nó đeo headphone lên tai, mở đại một bài nào đó trong điện thoại, vừa đi vừa hát theo nhạc. "Tôi không thích những quy luật | Tôi không muốn bị trói buộc | Đó là lí do tại sao tôi chạy trốn | Quên kết cục đó đi | Tôi không thích nghe lời ai | Tôi cần một chút tàn nhẫn | Chạy ra khỏi căn nhà trong đêm | Chạy trên con đường đen tối | Tôi đang sống vì điều gì? | Tôi nói với con mèo hoang | Con mèo không đáp lại | Nó chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt của nó | Sau khi uống li cà phê nhạt nhẽo | Tôi nhìn những đám mây trên trời | Bạn có thể làm gì cho tôi? | Tôi không biết rằng | Đó là lí do tôi hát và gào thét | Paradichlorobenzene". Giọng nó âm trầm, có một chút vô tâm, bất cứ ai nghe được chắc chắn không tự chủ mà thốt lên: hay quá! Ánh mắt nó lóe lên, nhanh chóng nhìn lại phía sau. Không có ai. Từ lúc bảy tuổi, nó luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi mà không biết ai làm chuyện đó. Tùy tiện vứt mẩu khăn giấy vô sọt rác, nó bước tiếp về nhà. Nhà nó ở khá xa trường học nhưng nó luôn có tài xế đưa rước nên việc đi lại không quá khó khăn. Hôm nay phá lệ, nó muốn đi bộ một lần cho biết. Nó dừng chân tại căn biệt thự cỡ lớn, khuôn viên rất nhiều hoa, nhất là hoa hồng đỏ. Căn biệt thự đã có từ rất lâu, nó chưa bao giờ thấy chủ nhân ở đây, ngoại trừ mấy bác lao công. Nó luôn thắc mắc tại sao những người hầu luôn khép nép, nể sợ nó khi nó đến gần, mặc dù đúng là cháu gái của chủ tịch tập đoàn Trần Long nhưng nó không quen biết bất kì người nào ở đây. Căn phòng trên cùng, cái phòng luôn luôn che rèm nay lại mở cửa, thoải mái để gió lùa vào, đúng là kì lạ. Điện thoại của nó rung lên, nó bắt máy, đầu dây bên kia là ông nội nó. "Ân, cháu về đến nhà chưa? Ông đã bảo là để tài xế đón cơ mà!", ông giống như một người ông thương cháu mình thái quá. "Im đi ông già, ông mà hối một tiếng nữa là tôi bỏ nhà đi bụi luôn đấy!". "Ấy ấy, cháu yêu quý. Ta chỉ có ý tốt thôi mà!", giọng ông hoảng hốt. "Được thôi, mà nè.... Đám vệ sĩ ông thuê ấy, khi nào mới chịu tha cho tôi đây?", vừa nói nó vừa nhìn đám vệ sĩ đang cố gắng ẩn nấp kia. Tên thì biến thành người coi cọp sách, tên thì đội chậu hoa lên đầu mình... Thật là... "Ách, đám nghiệp dư ấy.... À mà thôi, cháu đừng quan tâm...". Nó nghe được tiếng lẩm bẩm, ra là đang nguyền rủa đám vệ sĩ. "Oi, tôi nghe được đấy nhé! Thôi, tôi không về sớm được đâu, nhắn với con bé My giúp tôi: làm bài tập hộ tôi nhé!". Nói xong nó cúp máy, quyết định đi chơi cho khuây khỏa. "Ân, không được, bên ngoài có nhiều người xấu lắm! Ân!". Ông cầm cái điện thoại trên tay, thở dài. Con bé này, luôn luôn không nghe lời. Ông quay sang ghế đối diện, cười xuề xòa "Xin lỗi cháu, nó về trễ lắm, có gì mong cháu thông cảm!". Phía đối diện, chàng trai không có thái độ tức giận mà ngược lại, còn cười hiền nói "Không sao, cháu đợi được mà!". "Cảm ơn cháu, con bé nếu lấy được người như cháu chắc tốt số lắm!", ông hớp một ngụm trà. Chàng trai ấy lại cười, bộ comple đen và không khí nghiêm túc này không phù hợp với hắn, bề ngoài dịu dàng như vậy hợp với màu hồng và trắng hơn. Hắn sở hữu mái tóc vàng tự nhiên, khuôn mặt điển trai nhưng dễ thương như tiểu bạch thỏ, tạo cảm giác muốn che chở cho người khác, nếu nhìn không kĩ sẽ lầm tưởng đó là con gái. Tối muộn, nó về đến nhà thì nhìn thấy hắn đang ngồi xích đu chờ nó. Nó nói "Chị gái, khách của ông tôi à? Nếu muốn gặp ông thì vào phòng làm việc tầng ba ấy!". "Tôi gặp được ông rồi, em là Trần Thiên Ân à?", hắn nhẹ nhàng hỏi. "Đúng rồi, chị quen tôi à?". Hắn từ từ tiến lại gần nó, nhìn nó bằng ánh mắt ôn nhu. Trong phút chốc, tim nó lại đập mạnh liên hồi, mặt tự dưng đỏ lựng. Hắn ôm nó vào lòng, xoa xoa cằm vào tóc nó, cảm nhận mùi hương mà hắn ngày nào cũng nhớ nhung. Tim nó đập nhanh hơn, dùng lực đẩy hắn ra. Vốn là phái nữ, nó không có quan niệm đánh con gái nhưng đôi lúc vẫn gầm lên. "Này, sao chị lại ôm tôi, tôi có quen chị không?". Nó cau mày giận dữ, chạy ngay vào nhà hét toáng "Ông ơi!!". Ông nó lật đật từ tầng ba chạy xuống, thở hồng hộc hỏi "Có chuyện gì vậy cháu?". "Chị gái này là ai, tại sao lại ở nhà mình?" nó chỉ tay vào hắn. Ông nhìn nó rồi lại nhìn hắn, sau khi hiểu ra vấn đề ông liền giải thích "Khụ, cháu không được nói Phong như thế! Chẳng lẽ cháu quên rồi, nó là thanh mai trúc mã của cháu mà?". Nó quay lại nhìn hắn, trừng ánh mắt đầy tia lửa vào hắn rồi nói "Thanh mai trúc mã, không lẽ là Thanh... Phong?", nó lấp lửng nói, xem ra còn chưa nhớ ra người ta. "Đúng vậy, Phong mới du học từ Mĩ về nên ở nhà chúng ta đến khi nhà của Phong xây xong!". Ông nói liên thoắng. "Stop! Phản đối gấp! Nhà mình chỉ có phòng của cháu, nếu muốn ở thì qua nhà ông ý, cháu không rảnh!". "Thì cháu ngủ cùng với nó luôn, giường cháu rộng mà phải không? Hồi nhỏ cháu cứ đòi ngủ chung với nó còn gì!". "Nhưng chị ta... À không, anh ta là con trai. Nam nữ thụ thụ bất tương thân!", nó lắc đầu kháng nghị. "Cháu còn theo cái phong tục cổ hủ đó sao, xem ra cháu còn lạc hậu hơn ta!", ông nhìn qua nhìn lại cháu gái mình bằng ánh mắt khiêu khích. Không chịu nổi sự soi mói của ông, nắm đấm của nó đã nổi gân, run lên vì giận dữ. Nó trút giận vào bức tường, bức tường trắng tinh không tì vết nay lại có vết nứt thật to. Thấy thế mặt ông cũng tái xanh, nó ngước đầu lên, ánh mắt đáng sợ nhìn ông nói "Ông đừng thách cháu, được thôi, cháu sẽ ngủ chung phòng với anh ta!". Mặt ông tươi tỉnh hẳn lên, hắn nghe nó nói thế cũng ngượng ngùng đỏ mặt. Chỉ đợi như thế, ông liền a lô cho lính "Này các cậu, chuyển đồ vào đi, tối nay nhiều việc lắm đây!". Nó ngơ ngác không hiểu ông đang nói gì, hắn vỗ nhẹ vai nó ân cần nói "Vậy tối nay chúng ta sẽ ngủ với nhau, em sẽ không làm gì anh chứ?". Chính tôi mới là người hỏi câu đó, trong đầu nó bây giờ toàn tiếng hét từ cõi âm ti hay có thể nói là tiếng hét tâm hồn. Sau khi tắm xong cũng đã chín giờ, nó định nằm chơi game như mọi lần thì nhận ra chiếc giường dấu yêu của mình bị chiếm mất. Sau một hồi tranh đấu quyết liệt, nói hay không nói, nó quyết định chọn phương án nói. "Này anh, đó là giường của tôi!", nó khẳng định quyền sở hữu. Hắn quay sang nhìn nó "Nhưng mà... Ông nói...". "Ông tôi là cha anh sao, sao anh có thể nghe ông ấy nói. Xuống đất ngủ nhanh lên!", nó chỉ vào sàn nhà lạnh ngắt, vô tình quẹt trúng vết thương trên tay. Nhìn thấy nó đau đớn, hắn không kiềm lòng liền lấy băng gạt băng bó vết thương cho nó. Hắn băng bó rất dịu dàng chứ không đau như con My không có tay nghề. Mùi hương tóc hắn xông vào mũi nó, "Mùi hoa nhài", nó nghĩ. Nó chưa bao giờ thấy tên con trai nào da trắng mịn như tên này, tóc còn mềm mượt hơn cả con gái. "Lần sau em đừng có manh động như vậy nữa, nguy hiểm lắm!". "Cảm ơn!", nó bối rối khi nhìn vào mắt hắn. Một chàng trai cao hơn 1m8 lại giống như một con thỏ, không có sức phản kháng. "Đêm nay em ngủ trên giường đi, để anh ngủ dưới đất được rồi!" bộ dáng của hắn như cô dâu mới về nhà chồng, chưa sẵn sàng cho chuyện đó. Mà chồng hắn là ai, ... Là nó chứ ai. Nó ậm ừ rồi cũng tắt đèn, xoa xoa bàn tay đã được hắn băng bó. ~~~~~PHẦN GIỚI THIỆU NHÂN VẬT~~~~~ Trần Thiên Ân: 16 tuổi. Cộc cằn, khó chịu nhưng đôi lúc rất dịu dàng. Nó tôn trọng phái nữ nên không bao giờ ra tay với con gái, chỉ đe dọa nhưng trong một số trường hợp thì vô cùng tàn nhẫn. Mạnh mẽ và dứt khoát, đó là những từ dùng để nói về nó. Cố Thanh Phong: 17 tuổi, thiếu gia tập đoàn Cố Thanh. Rất dịu dàng, ân cần, luôn chăm lo cho Ân từng li từng tí. Là thanh mai trúc mã đồng thời là vị hôn phu của Ân trong tương lai, lịch thiệp, điển trai, là mẫu người của các cô gái. Tuy vậy hắn có máu ghen và độ chiếm hữu rất cao, là một yandere, một kẻ bám đuôi. Nguyễn Trà My: 16 tuổi, bạn thân 3 cấp (tiểu học, THCS, THPT). Hoạt bát, vui vẻ, luôn là điểm tâm của những cuộc vui. Có gu thời trang sành điệu và chưa bao giờ lỗi mốt, em gái của đại lão xã hội đen và ít ai biết thân phận của cô trừ Ân. Những nhân vật khác đến lúc thì mình sẽ giới thiệu sau. Ai đọc xong cho mình xin cái Like và góp ý nhé! Thanks!
|
Chương 2
Kể tới đâu rồi nhỉ? À... Tháng sáu năm đó, hắn và nó gặp nhau. Khuôn mặt của nó đang phụng phịu vì bị bắt tới đây, đã vậy còn phải mang giày búp bê, váy xòe và cả tóc bím nữa, sao mà nữ tính quá vậy. Đường đường là chị hai, dân bảo kê... sân chơi vậy mà nay lại trở nên dịu dàng yếu đuối, thật là mất mặt quá đi! Nghĩ như vậy, nó càng đỏ mặt hơn, không biết vì tức giận hay xấu hổ. Nó nhìn sang phía đối diện, Hở? Một đứa con gái? Nó có nghe về công việc làm ăn của ông, thậm chí còn gặp đối tác của ông rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ nghĩ đối tác đó lại có cháu gái. Nó và ông bước tới gần, ông nó hỏi thăm "Cháu là Cố Thanh Long, cháu trai của ông Cố Quốc đúng không?". "Vâng, cháu chào ông" quay sang nó "Chào em, anh là Thanh Long!". Trái tim thiếu nữ của nó bất ngờ bị chấn động mạnh, đột nhiên nứt ra và vỡ vụn. Tinh thần của nó đang ở trạng thái vô cùng, vô cùng thất vọng. "Không thể nào, mình đã nhìn rất kĩ mà, không thể nào!", nó vẫn chưa thể tin được còn hắn thì vẫn cười nhìn nó. Càng nghĩ càng thất vọng, đôi mắt đầy hận thù của nó chiếu thẳng vào hắn, bên trong đôi mắt đó chỉ toàn là lửa địa ngục. Hai quý phụ huynh đi vào nhà hết, chỉ còn mình nó và hắn ở đây. Lúc này đây, nó đang được tiếp chuyện một cậu con trai với vẻ đẹp hiếm có khó tìm. Nhớ lại thì... bản thân nó trước kia cũng được khen là mặt mũi dễ coi mấy lần rồi. Nhưng hắn... gương mặt nhỏ nhắn, mắt to tròn, lông mi dài cong vút. Đây là lần đầu tiên nó được trực tiếp thấy người đẹp như vậy, quả là dễ thương ngoài sức tưởng tượng. Nó chăm chú dò xét từ trên xuống dưới hắn làm hắn đỏ mặt. Mà không phải, có lẽ hắn còn ở đẳng cấp cao hơn hẳn. Nhưng khổ nỗi, nó có chút thành kiến với mấy chữ như đáng yêu hay xinh xắn. Mà nhìn kĩ mới thấy... thân hình mảnh mai đến vậy, nước da trắng nhạt, mắt màu sáng nhẹ và mái tóc vàng chói, môi phớt hồng anh đào. Còn nữa, phải công nhận quanh hắn luôn phảng phất một hương thơm dễ chịu... Là cảm giác giống những lần đứng cạnh bọn con gái, bóng dáng tựa như tiểu thỏ cố tình ẩn nấp đằng sau hàng cây, làm dấy lên cảm giác muốn che chở của mọi nguời, có cả nó. "À, à... Chúng ta... cùng đi chơi nha!", hắn ngượng ngùng nói, chữ có chữ không. Nó thở dài "Đành vậy thôi, chán gần chết!". Nghe vậy, hắn mừng rỡ, dắt nó đến vườn hoa nhà mình. Vườn nhà hắn vô cùng rộng, tứ phía chỉ toàn là hoa. Nó không ngờ hắn lại có sở thích dặc biệt với hoa, tuy nhiên nó vốn không có mắt thẩm mĩ, hỏi "Dẫn tôi đến đây làm gì?". "Em thấy có đẹp không, anh trồng hết đấy!", hắn hào hởi nói. "Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng tôi không thích hoa lá cho lắm, tôi thích đọc truyện tranh hơn", nó vừa nói vừa ngoáy mũi một cách ung dung. "Truyện tranh? Nếu là truyện tranh thì anh có nhiều lắm!". Hai người cùng chạy lên phòng hắn. Phòng hắn trang trí chủ yếu theo tông màu hồng phấn đồng thơi là màu mà nó ghét nhất. Lôi hai thùng các tông, phía trên ghi hai từ: TRUYỆN TRANH to tướng. Nó hào hứng mở thùng ra rồi sự hào hứng lại bị dập tắt, thay vào đó là sự thất vọng. Trong hai thùng các tông, chỉ toàn... shoujo manga*. Nó thở dài, dùng tay day day thái dương. Mặt hắn bây giờ ngơ ngác nhìn nó khó hiểu. Hắn lấy trong thùng vài cuốn truyện đưa cho nó "Nè, em đọc đi. Con nhà giàu nè, mặt nạ thủy inh nè, thủy thủ mặt trăng nè...". Cầm mấy cuốn truyện thôi mà nó có cảm giác như đang cầm hàng chục thùng truyện vậy. Đặt truyện xuống, nó lại thở dài, nó hỏi "Sao toàn shoujo manga thế? Anh không có quyển shounen manga** nào à?". "Shounen manga? Anh chỉ thích đọc shoujo thôi!", hắn nghiệng đầu. "Anh... Sao anh giống con gái thế, không sợ lớn lên lấy vợ không được à?", nó đã hoàn toàn không kiềm chế nổi. Nghe như vậy, hắn liền khóc. "Ôi trời, khóc còn đẹp hơn khi cười nữa", nó nghĩ thầm, cư như cố ý nói hắn chưa chồng thì phí vậy. "Hu hu, lớn lên sẽ không có ai cưới anh sao? Không chịu đâu!", càng ngày hắn khóc càng to hơn. Đến khi bịt lỗ tai nó vẫn còn nghe. "Thôi được rồi! Nín đi!", nó hét lên. "Hic hic... Gì?", hắn mếu máo, lấy tay quẹt nước mắt. "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh vì đã làm anh khóc! Mít ướt, hay anh làm "vợ" tôi đi, chịu không?". Nó hùng hồn hỏi. Hắn nín khóc hẳn, nụ cười rạng rỡ lại tỏa sáng trên môi "Thật sao?". "Ừ, ngày mai chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới!", nó nói mà mặt đỏ lựng. "Anh yêu em nhiều lắm chồng à!", hắn chạy lại ôm nó, mi lên má nó một cái thật lâu và sâu. *Truyện tranh con gái. **Truyện tranh con trai.
|